Vớt Thi Nhân

Chương 440: Giặt đồ (4)

"Kia..."
"Còn kia cái gì kia, không thấy ta đều sợ hết cả vía rồi sao, mở cửa làm ăn, tế thủy trường lưu đi."
Âm Manh đi ra khỏi ngõ nhỏ, vừa đến bên ngoài thì Trịnh Giai Di đã ôm một đống lớn đồ chạy tới, hỏi:
"Sao rồi Manh Manh, bán hết rồi à?"
"Ừm."
"Oa, nhiều tiền như vậy, ngươi tranh thủ cất kỹ đi, đừng để lộ ra, đúng rồi, chúng ta đi nhanh thôi, nhanh lên."
Trịnh Giai Di kéo Âm Manh đi ra đường lớn, Ngô mập mạp thấy người ra liền lập tức nổ máy xe.
Hai cô gái lên xe, Ngô mập mạp đạp ga phóng xe đi, vừa lái xe còn vừa nhìn kính chiếu hậu xem tình hình phía sau.
Trịnh Giai Di cũng thế, cả người quỳ lên ghế sau, thông qua cửa sổ sau xe quan sát.
Hai người bộ dáng cảnh giác y như đang quay phim chiến tranh tình báo.
Xe chạy đến cổng trường, Ngô mập mạp hạ kính xe chào hỏi bảo vệ, cổng trường mở, Ngô mập mạp lái xe vào, chạy thẳng đến cửa hàng mới dừng lại.
Chỉ một đoạn đường ngắn như thế thôi, mà Trịnh Giai Di vẫn cứ theo Âm Manh xuống xe, hộ tống vào đến tận cửa hàng.
Đợi thấy Nhuận Sinh xong, Trịnh Giai Di mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, nàng đến kệ hàng lấy hai chai nước ngọt, đi ra quầy tính tiền.
Âm Manh cười nói:
"Cầm đi đi."
"Ta thiếu ngươi nhiều rồi, không thể tiếp tục thiếu được, Manh Manh."
Âm Manh:
"Cứ nói thiếu thì quan hệ sẽ không dài lâu."
Trịnh Giai Di cười đi đến, hôn vào má Âm Manh một cái:
"Manh Manh, ngươi tốt thật đó, đúng rồi, đúng rồi, Manh Manh, nếu ngươi chưa vội mua xe thì nhớ gửi tiền vào ngân hàng trước đã nhé."
"Ừm, ta hiểu rồi."
Trịnh Giai Di vui vẻ rời đi.
Âm Manh xoa xoa mặt bằng mu bàn tay, nói với Nhuận Sinh:
"Nàng dường như không có gì thay đổi."
Nhuận Sinh:
"Quan hệ của ngươi và nàng rất thân mật rồi."
"Cũng đúng."
Âm Manh gật gật đầu, "Vậy mấy ngày tới ta lén lút theo dõi nàng xem sao, xem trong sinh hoạt hàng ngày nàng có thái độ khác biệt gì với người khác không."
"Có phiền phức quá không?"
"Không phiền phức, đây là nhiệm vụ Tiểu Viễn ca giao cho ta mà."
"Tối Tiểu Viễn đến đây ăn cơm, lúc hỏi ngươi, hắn vẫn gọi là 'Manh Manh' đấy."
Âm Manh "Phốc" một tiếng bật cười, chỉ vào Nhuận Sinh nói:
"Ngươi đúng là biết cách làm ta vui vẻ."
.
"Lớp trưởng đại nhân, đây là của ngươi. Một phong là của trường mình, một phong là của đại học Hải Hà."
Trong phòng ngủ, một nữ sinh đưa hai lá thư tình đến trước bàn của Chu Vân Vân, Chu Vân Vân không thèm nhìn lấy một cái, ném ngay vào ngăn kéo.
"Ai."
Một nữ sinh đang ngồi sơn móng tay trên giường bên cạnh lên tiếng cảm thán, "Vân Vân à, thật là hạn hán chết đuối, lụt lội cũng chết."
Nữ sinh đối diện chỉ vào cô cười nói:
"Rốt cuộc ngươi đang nói cái quái gì thế hả!"
"Ta đang nói thật đó, xem Vân Vân của chúng ta được hoan nghênh cỡ nào kìa, từ khai giảng đến giờ, nhận được bao nhiêu thư tình rồi."
"Nói vậy thôi, mà Vân Vân này, ý định của cậu về việc tổ chức giao lưu hữu nghị với đại học Hải Hà như thế nào? Nghe người lớp khác nói là do cậu đề nghị."
Chu Vân Vân mở miệng nói:
"Chẳng phải các cậu cả ngày ở trong ký túc xá la hét muốn tìm bạch mã hoàng tử hay sao, tớ giúp các cậu tung lưới thôi mà."
Nữ sinh vừa thổi móng tay vừa nói:
"Nói đi nói lại, Vân Vân, chẳng lẽ cậu không có ý định tìm người yêu hay đã sớm có chủ rồi?"
"Tạm thời tớ không muốn nghĩ tới những cái này, việc học quan trọng hơn."
"À."
"Hắc !"
mấy nữ sinh trong ký túc xá đồng loạt lên tiếng trêu, rõ ràng là không tin.
Chu Vân Vân cười bỏ quần áo vào trong chậu, hỏi:
"Các cậu có quần áo bẩn không, tiện thể tớ giặt cho."
"Yêu cậu quá, Vân Vân, nếu tớ là con trai chắc chắn cưới cậu về nhà."
Chu Vân Vân bưng chậu lên, bỏ bột giặt vào, rồi đi ra khỏi phòng ngủ, ra đến chỗ giặt đồ.
Bóng đèn bên chỗ giặt đồ hình như bị hỏng, không sáng nổi, nhưng ánh đèn ngoài hành lang cũng tạm đủ, chỉ là không soi được sâu vào bên trong thôi.
Mở vòi nước ra, xả nước vào chậu, suy nghĩ của nàng dần dần bắt đầu phiêu đãng, bay qua cửa sổ lớp học hồi cấp ba, đến chỗ bục giảng, rồi đáp xuống vị trí bên trái của phía đó.
Có những lúc, cảm giác chính là như vậy, không đầu không cuối, đến bản thân còn không hiểu rõ, cái chum rượu này, đến tột cùng là đã chôn xuống khi nào.
Nàng nhớ rõ, hồi đầu hắn phóng đãng ngông cuồng, dám đánh nhau trong trường, dám cãi lại thầy giáo, dám vừa gãi đầu vừa vẽ Doraemon lên bảng khi bị gọi lên bảng làm bài tập.
Sau này, hắn liền trở nên trầm ổn, bắt đầu nỗ lực học tập, thành tích từ cuối lớp dần dần vươn lên hàng đầu.
Câu chuyện lãng tử hồi đầu, xưa nay có sức hút rất lớn.
Nàng chưa từng hối hận việc mình thổ lộ với hắn trước kỳ thi tốt nghiệp, cho dù không có kết quả nhưng nàng vẫn cảm thấy thoải mái.
Nàng tưởng mình đã buông xuống rồi, nàng đồng tình với câu nói mà mình đọc trong sách: Tuổi xuân đẹp nhất, nên trọn vẹn để ở trong ký ức.
Thực tế thì, đến tận hôm nay khi thấy lại hắn, nàng vẫn không có loại cảm xúc rõ ràng đó.
Nhưng sau khi gặp lại hắn, cùng với cái cảm giác xa lạ mà hắn thể hiện ra, lại khiến nàng một lần nữa cảm thấy mê man, vì hắn dường như lại thay đổi rồi.
Kỳ thật, đối với Đàm Văn Bân mà nói, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.
Khi mọi người đồng trang lứa ở cấp ba vẫn còn đang cắm đầu vào sách vở, hắn đã đi mò cá trên dòng sông chết.
Lúc các bạn cùng lớp đại học vẫn còn vội vàng đi tìm ý nghĩa của tuổi thanh xuân, hắn đã sớm tiếp xúc với sinh tử, hơn nữa cách đây không lâu, hắn còn tự tay dùng đá đập chết một người, còn là một người diệt cả một đám tà ma.
Gánh nặng nhân sinh xuất phát từ chiều rộng chứ không phải chiều dài, những người mà lúc đại học đã dựa vào năng lực của mình kiếm tiền, đạt được kinh tế độc lập thì sẽ có cảm giác "Hài tử" khi nhìn những người bạn cùng lứa, huống chi hiện giờ lại là Đàm Văn Bân.
Chỉ có điều những người khác rất khó nhận ra loại cảm giác này, mà ai bảo Chu Vân Vân cứ thích nhìn nhận hắn một cách cẩn thận làm gì.
Khi bạn thấy hắn từ một cậu thiếu niên phóng đãng trở thành một người trầm ổn rồi lại đến "Đại thúc" chín chắn, thì bạn cũng sẽ tự nhiên muốn bước vào cuộc sống của hắn.
Dù là biết rõ sẽ không có kết quả, dù đối phương thể hiện ra khoảng cách, thì bạn vẫn không tài nào khống chế được chính mình.
Điều này rất ngu, nhưng lại khiến người ta say mê.
Đã xả đủ nước, Chu Vân Vân bắt đầu giặt đồ.
Vừa giặt, phía sau liền có tiếng nói:
"Bạn ơi, cho mượn một ít bột giặt với."
Chu Vân Vân đang cố sức vò quần áo, hai tay đều đang dùng lực nên nói:
"Cứ cầm lấy đi."
Hộp bột giặt để ở bên cạnh đã bị một bàn tay lấy đi.
Một lát sau, phía sau lại vang lên tiếng cởi quần áo.
Chu Vân Vân cũng không để ý, có lẽ người ta chỉ là lỡ làm bẩn áo khoác nên cởi ra giặt thôi mà.
"Xột soạt... sột soạt... sột soạt..."
Sau đó, lại có âm thanh xé rách rất dày, cứ như đang xé băng dán.
Chu Vân Vân có hơi hiếu kỳ, không biết ngươi đang giặt cái gì vậy?
Nàng quay đầu nhìn ra sau, người đó đang đứng trước chỗ giặt đối diện, khoảng cách cũng phải mười mét, nhìn không rõ lắm.
"Bạn ơi, bột giặt này cậu mua ở đâu vậy, thơm thế, dùng tốt ghê."
"Mua ở cửa hàng trong trường."
"À."
"Xột soạt... sột soạt... sột soạt..."
Âm thanh xé rách lại vang lên, trong lúc mơ hồ có thể thấy đối phương đang cởi đồ.
Chẳng lẽ là đang dán băng dính khỏa thân hả?
Chu Vân Vân hỏi:
"Cậu đang giặt gì vậy?"
"Trên người nhiều lông, bẩn."
Chu Vân Vân ngẩn người, vậy ra, đây là đang tẩy lông sao?
Tuy có chút kinh ngạc, nhưng trong trường xưa nay người nào cũng có cả, nàng cũng lười quản chuyện người khác.
Vò xong quần áo và vắt sạch nước, Chu Vân Vân bưng chậu lên, hỏi:
"Bột giặt dùng tốt đấy chứ, tớ phải đi rồi."
"Dùng tốt, cậu cứ cầm đi."
Chu Vân Vân đi đến gần, sau khi đến gần mới nhìn rõ trong bóng tối, một thân ảnh đang ra sức chà xát quần áo.
Đối phương dường như ăn mặc rất mát mẻ, vì không thể nhìn thấy viền quần áo.
Chu Vân Vân đưa tay lấy hộp bột giặt để bên cạnh, cho vào chậu của mình, rồi đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi chỗ giặt đồ, đi đến hành lang có ánh đèn, nàng đã giật mình thấy một vệt máu đỏ tươi trên đống quần áo trong chậu.
Nữ sinh đôi khi vì sinh lý mà làm bẩn quần áo cũng là chuyện thường, nhưng vấn đề là, quần áo trong chậu vừa rồi nàng mới giặt xong mà.
Hơn nữa, cục bột giặt thì lại đặc biệt nhất, nhìn y như ngấm máu, còn đang sủi tăm máu.
Chu Vân Vân vô thức quay đầu nhìn về phía chỗ giặt đồ, đúng lúc không biết thế nào, mạch điện đang tiếp xúc không tốt lại đột nhiên nối lại, bóng đèn bên trong nhấp nháy liên tục vài cái.
Trong chỗ giặt, Một người, dưới chân toàn là máu tươi đang loang ra xung quanh.
Nàng đang đứng ở cạnh, thân trên thì hướng về phía trước, từ bụng nhỏ, bụng, ngực, cổ, mặt, một mảng lớn da, tất cả đều trượt xuống chỗ giặt đồ.
Lúc này, Hai tay của nàng đang ra sức xoa xát... làn da trên người mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận