Vớt Thi Nhân

Chương 315: Nhân tính hóa (5)

"Nhắm mắt lại."
Hai người kia nghe vậy liền nhắm mắt lại. Lý Truy Viễn cũng từ từ nhắm mắt, hắn có thể nhớ vị trí phía dưới nên đi rất vững, đi đến trước quyển sách kia rồi dừng lại. Rõ ràng không có gió, nhưng lại nghe được tiếng lật sách. Lý Truy Viễn rất thích đọc sách, nhưng đây là lần đầu tiên gặp sách chủ động nịnh nọt mình. Đáng tiếc, cái liếc mắt đưa tình này chỉ có thể ném cho kẻ mù nhìn. Lý Truy Viễn móc ra một miếng vải, bên trong miếng vải có bánh bột mì gỗ màu tím, mỗi miếng đều là do A Ly tự tay đào từ bài vị tổ tiên xuống, lại tự mình điêu khắc đường vân rồi đặt vào trong miếng vải, vá lại cẩn thận. Nhược điểm là không tiện sử dụng bằng roi trừ ma nhưng không hề nghi ngờ, miếng vải này vẫn luôn ở trên tay mình, là khí cụ gây tổn thương mạnh nhất đối với tà ma. Lý Truy Viễn trùm miếng vải lên trên quyển sách.
"Xì xì xì xì... Tư..."
Trong nháy mắt, như nước đổ vào chảo dầu sôi, trong mũi còn ngửi thấy mùi khét lẹt.
"Ai dà..."
Lý Truy Viễn thở dài, không biết đến bao giờ mới gặp lại A Ly, thứ này mà hỏng thì không có cách nào sửa. Rất nhanh, thiếu niên ý thức được mạch suy nghĩ này không đúng, A Ly không phải công cụ của mình. Vì vậy, hắn lập tức tự uốn nắn lại trong lòng: A Ly không ở bên cạnh, đây là nỗi nhớ A Ly gửi lại nơi ta, nếu mà hỏng, mình biết làm sao nhìn vật nhớ người đây. Mạch suy nghĩ này quả thật hợp lý hơn nhiều. Lý Truy Viễn rất thích cảm giác này, vì chỉ khi liên quan đến A Ly, suy nghĩ trong lòng mới trở nên sinh động, không còn đơn thuần là quyền sở hữu, lợi và hại cùng động cơ.
"Xì xì xì" âm thanh dần dần nhỏ đi, không biết là vải bị đốt thủng hay cuối cùng đã trấn được vật kia. Lý Truy Viễn cúi người, cẩn thận đưa tay sờ từ khu vực biên giới lên. Thật nguy hiểm, không bị đốt thủng, nhưng miếng vải đã mỏng đi rất nhiều, có nghĩa là bánh bột mì gỗ màu tím bên trong đã phần lớn biến thành màu đen. Cũng may, quyển sách này đã bị trấn áp. Lý Truy Viễn lấy roi trừ ma màu tím ra, trước dùng vải bao sách lại, rồi dùng roi trừ ma trói lại, thắt nút chết. Làm xong những thứ này, Lý Truy Viễn mới mở mắt ra, nhìn chiếc roi da bao lấy tấm vải trong tay. Không thể để Liễu nãi nãi thấy cái này, không thể để nàng biết bài vị tổ tiên Tần Liễu hai nhà bị mình dùng làm vỏ bọc sách. Cho dù đã làm đến bước này, thiếu niên vẫn cảm thấy có chút không đủ an toàn, thứ này không giống như đồng tiền kia là tác dụng vô ý thức, nó có ý thức riêng, lúc trước mình muốn nó, nó liền chủ động "đầu hàng". Bởi vậy, đào hố chôn nó không thích hợp, vạn nhất nó ngày nào đó chui ra, mình vừa làm bỏng nó như vậy, có lẽ sẽ nghĩ cách tìm thể xác để trả thù. Vẫn là nên mang về ký túc xá, tự mình trông coi nó thì hơn.
Lấy lá bùa mình vẽ ra, Lý Truy Viễn dán lên, lá bùa không biến sắc, rất ổn định. "Bân Bân ca, chỗ ngươi còn lá bùa không?"
"Có, trong túi của ta toàn là nó."
"Các ngươi nhắm mắt lại đi."
Nói rồi Lý Truy Viễn ném cái bọc vải này cho Đàm Văn Bân, "Dán đầy lên đi."
"Được!"
Trong giây lát, thi thể của Triệu Quân Phong đã hóa thành nước mủ, còn phía dưới miếu tướng quân thì lửa lớn rừng rực, định sẽ thiêu rụi tất cả. Như vậy cũng đỡ mất công xử lý sau này, nếu chỉ là vụ mất tích hoặc phóng hỏa, sẽ không kinh động đến người như Dư Thụ. Lý Truy Viễn hiện tại không quá muốn liên hệ với bọn họ, bởi vì đánh tới đánh lui rất dễ chạm mặt Lý Lan. Mình có con đường của mình muốn đi, giống như bây giờ, mình có đội nhóm của mình, có những người đồng hành đáng tin cậy, ừ, mặc dù cái người mình tin nhất hôm nay không đến."
Thu dọn đồ đạc, chúng ta về trường."
Núi tướng quân tương đối xa xôi, trong đêm hầu như không gặp được xe taxi, với lại để an toàn, ba người cố ý đi thêm một đoạn nữa rồi mới tìm xe tư nhân nhờ chở đến trường học. Về tới trường trời còn chưa sáng, sợ bị bảo vệ cổng lưu lại ấn tượng nên ba người không đi cổng chính, mà chọn leo tường. Đi bộ trong sân trường thanh vắng trên con đường nhỏ rợp bóng cây, Đàm Văn Bân tự giễu nói:
"Hôm nay tiền xe đắt thật đấy, cái này nếu không có tiền thì đúng là trừ ma không nổi, dẹp tiệm cũng không xong."
Âm Manh lên tiếng:
"Sau khi khai giảng thì cửa hàng sẽ có thể kiếm tiền, từ từ tích góp lại, chúng ta có thể tự mua một chiếc xe tải, như vậy sau này sẽ tiện hơn, giá cả ở Kim Lăng mắc thật."
Đàm Văn Bân:
"Đúng đó, vẫn là Nam Thông nhỏ bé của ta tốt hơn."
Âm Manh:
"Giá cả cũng không khác gì Kim Lăng đâu, mà tiền lương còn thấp hơn."
Đàm Văn Bân ho khan hai tiếng rồi nói sang chuyện khác:
"Nhưng mà Tiểu Viễn ca, chúng ta cần cẩn thận đến mức vậy không, còn phải leo tường vào? Cho dù nhà trường phát hiện Ngô Tân Huy bọn họ ba người mất tích, cũng không hoài nghi đến chúng ta đâu."
"Là năm người."
"Ặc... Đúng, là năm người."
"Còn cả dì bán hàng ở cửa hàng nữa, và dì quản lý ký túc."
"Trong tình huống bình thường thì sẽ không tra ra đến chúng ta đâu, nhưng nếu lỡ như gặp lại cảnh sát giống cha cậu thì sao?"
Nhớ chiều nay ở rạp chiếu phim của Mai tỷ, Thạch Nam trấn, Đàm Vân Long vừa xuống xe, liếc một vòng xung quanh xong thì trực tiếp đi về phía mình. Cảnh tượng đó, Lý Truy Viễn vẫn nhớ như in. "A ha, lần sau lúc gọi điện thoại cho cha, ta nhất định sẽ kể câu nói này của Tiểu Viễn ca cho cha nghe, tin ta đi, cha ta sẽ mừng rỡ vô cùng."
Âm Manh cười ha hả:
"Tình cảm cha con của hai người thật tốt."
Đàm Văn Bân:
"Đúng rồi, mọi người nói xem, nếu không phải Ngô Tân Huy giết Khâu Mẫn Mẫn, vậy hung thủ giết Khâu Mẫn Mẫn rốt cuộc là ai?"
Âm Manh:
"Có thể nào chính là Triệu Quân Phong giết không?"
Đàm Văn Bân lắc đầu:
"Sao có thể được, trong hình ảnh ký ức của Triệu Quân Phong, toàn bộ quá trình hắn đều kêu mình bị oan, mình không có giết người."
Âm Manh:
"Vậy lúc anh ta xin hiện thân ra làm chứng thì có còn ký ức không?"
"Không có."
"Tôi nghe nói, tử tù trên thao trường lúc bị xử bắn cũng sẽ tiếp tục kêu mình bị oan."
Đàm Văn Bân trợn mắt nhìn:
"Mẹ nó, chẳng lẽ thật sự là Triệu Quân Phong giết người à? Đúng nha, nếu không phải hắn giết người, hắn chạy làm gì? Lúc Lữ Trúc Sơn vớt hắn từ dưới nước lên thì nhất định hắn sẽ không nói mình là tội phạm giết người, nhất định sẽ nói mình bị oan."
Lý Truy Viễn lên tiếng:
"Hai người là nghề gì vậy?"
Âm Manh và Đàm Văn Bân đồng thanh:
"Vớt xác chết a."
Lý Truy Viễn:
"Điều kiện cơ bản nhất để hình thành một cái xác chết là gì?"
Âm Manh:
"Oán niệm."
Đàm Văn Bân vỗ trán một cái:
"Thì ra là vậy, Triệu Quân Phong bị chết oan, hắn là bị oan uổng."
Lý Truy Viễn lắc đầu:
"Thật ra cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ, nhưng lần này năm người mất tích đều có liên quan đến vụ án bảy năm trước, cảnh sát chắc chắn sẽ khởi động lại điều tra, nếu như thật sự còn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thì tất yếu sẽ kinh động đến hắn. Biết đâu, hung thủ hiện giờ đang ở trong trường học này."
Âm Manh về cửa hàng để đồ, cho chó ăn, rồi còn phải đi phòng y tế thăm Nhuận Sinh. Lý Truy Viễn và Đàm Văn Bân thì về ký túc xá, đi qua phòng Lục Nhất thì phát hiện cửa mở, nghĩ đến chuyện trước kia trúng tà, Đàm Văn Bân liền đẩy cửa vào xem, ra thì miệng ngậm một cây xúc xích đỏ:
"Không có ai."
Về đến phòng mình, Đàm Văn Bân phụ trách lau dọn khí cụ kiêm sắp xếp đồ đạc, còn Lý Truy Viễn bưng chậu đi chỗ bồn rửa tay tắm rửa. Vừa tắm xong, phía sau liền có tiếng dép lê, là Lục Nhất, sắc mặt cậu ta nửa vui nửa buồn. "Thần đồng ca, sao bây giờ anh mới tắm vậy?"
"Trời nóng quá, không ngủ được."
"Thần đồng ca, em vừa rời giường đi tiểu, anh đoán xem lúc về em thấy cái gì, cây xúc xích đỏ để trên bàn thờ không còn nữa, nó biến mất rồi!"
"Ờ."
"Thần đồng ca, anh nói xem đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?"
"Chuyện tốt, đồ cúng hữu dụng rồi."
"Thật sao, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ai, đáng thương thật đấy, bây giờ em nghi là con quỷ kia lúc còn sống cũng là cái người hát rong ở quê em."
"Có lẽ vậy."
"Vậy lần sau em sẽ cúng nhiều thêm hai cây xúc xích đỏ, coi như là quỷ thì cũng không thể để quỷ đồng hương ăn không đủ no được."
Lý Truy Viễn bưng chậu về phòng ngủ, Đàm Văn Bân ở chỗ của mình cầm khăn mặt đang lau chùi dù cẩn thận, còn cây xúc xích đỏ kia trong miệng thì đã ăn hết hơn nửa. "Tôi ngủ trước đây, ca."
"Ừm, cậu ngủ trước đi, ca."
Lý Truy Viễn nằm lên giường, nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ. Nhưng đợi đến lúc trời chưa sáng thì hắn đã tỉnh giấc, ở giường bên cạnh, Đàm Văn Bân đã thu dọn đồ đạc xong và tắm rửa xong đang ôm gối ngủ say sưa. Lý Truy Viễn ngồi dậy, trong tình huống bình thường thì trừ khi hôm qua tiêu hao quá nhiều, nếu không đồng hồ sinh học của hắn rất ổn định. Nhưng thiếu niên cảm thấy, cái đồng hồ sinh học ổn định này không duy trì được lâu nữa, bởi vì thiếu đi tiếng gọi ban sớm ngày nào ba lần. Đúng lúc này, từ dưới lầu ký túc xá vọng lên tiếng gọi:
"Tiểu Viễn, ăn sáng đi nè!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận