Vớt Thi Nhân

Chương 265: Du lịch (5)

"Đến giúp."
"Ta không tin, nếu như hắn có thể đến giúp các ngươi, thì bản thân hắn đã không phải chết ở chỗ đó không về được nhà."
"Còn có cái này ngọc bội."
Lý Truy Viễn lấy ngọc bội ra, đặt ở trên quầy, "Cũng giao cho ngươi."
Âm Manh cúi đầu nhìn xuống, sau đó đẩy ngọc bội trở về:
"Một chuyện là một chuyện, tiền ta nhận, ngọc bội kia là của ngươi."
"Được."
Lý Truy Viễn không từ chối, cất lại ngọc bội, "Vậy chúng ta đi đây."
"Này, không lên trên chơi thêm chút nữa sao, cảnh đẹp ở trên đỉnh kia."
"Muốn đi."
"Ở đây thuyền ngừng sớm, đã ra ngoài chơi cũng đừng vội vã, cứ từ từ chơi thôi, buổi tối ngủ lại ở cửa hàng ta, cũng bớt được tiền thuê trọ."
Vốn là đi chơi, lại thêm đối phương nhiệt tình mời giữ lại, Lý Truy Viễn cũng không từ chối nữa:
"Vậy làm phiền ngươi rồi."
"Này, ngươi thật không phải là sau khi từ dưới sông người chết trôi tỉnh dậy bò lên à?"
"Ta á?"
"Đúng vậy, để ta thử xem."
Âm Manh lấy từ trong túi ra một lá bùa, dán lên người Lý Truy Viễn, thấy Lý Truy Viễn không phản ứng, nàng giả bộ kinh ngạc nói, "Trời ạ, thật là hết hồn, ngươi dữ dằn như vậy sao!"
Mọi người đều biết, nàng đang nói đùa. "Có đi có lại chứ, này, yêu tinh, ta cũng dán cho ngươi một tấm!"
Đàm Văn Bân lấy ra một lá bùa " Truy Viễn mật quyển ", dán lên trán Âm Manh. Một khắc sau, lá bùa biến màu tím. Đàm Văn Bân sợ tới mức nhảy dựng lên, hét toáng lên:
"Ôi mẹ ơi!"
Âm Manh có chút không hiểu. Lý Truy Viễn nhón chân lên, đưa tay bóc lá bùa, nói:
"Bân Bân ca, lá bùa này dính nước, gặp dầu mỡ thì sẽ biến thành màu tím."
"À... À!"
Đàm Văn Bân có chút ngại ngùng gãi đầu. Nhuận Sinh tiến đến nói:
"Có mùi của xác chết trôi ta sẽ biết."
Âm Manh cười đến không nhặt được mồm:
"Ta suýt nữa thì tưởng ta thật sự là đã chết đuối rồi, ha ha ha ha ha!"
Ba người ra khỏi cửa tiệm quan tài, khi đi đến cửa, Lý Truy Viễn chỉ vào những cái chum nước nhỏ đặt ở cửa hỏi:
"Mỗi cửa hàng đều bày cái này là vì sao vậy?"
Âm Manh:
"Nơi này là Phong Đô Quỷ thành, con đường này gọi là phố Quỷ, thích dạo phố không chỉ có người sống mà còn có cả... bọn họ vào buổi đêm nữa. Trước kia không có đèn, trời tối phải nhờ vào ánh nến nên không rõ ràng, các thương gia lúc thu tiền, hay đếm nhầm ra tiền giấy. Về sau liền dần dần hình thành một phong tục, ở cửa hàng bày cái chum nước, nhận được tiền thì ném vào, nếu nổi lên thì đó là tiền giả, liền không làm ăn với người đó."
Đàm Văn Bân hỏi:
"Vậy bây giờ đều là tiền giấy, thả vào thì lại trôi, chẳng phải mỗi nhà đều phải có cái máy thử tiền giấy à?"
Âm Manh:
"Cái đó đắt lắm, không mua nổi đâu."
Đàm Văn Bân sửng sốt:
"Không phải, bây giờ vẫn có người dùng loại này sao?"
Âm Manh đưa tay mở ngăn kéo dưới quầy, từ bên trong lấy ra một xấp tiền giấy ngân hàng địa phủ:
"Này, đây là ta kiếm được từ đầu tháng tới giờ đó, tính ra đủ để trả tiền thuê nhà, ai biết lại không có ai đến mua đồ của người sống."
Đàm Văn Bân dùng đầu ngón tay cẩn thận sờ lên những tờ tiền giấy:
"Ngươi đùa đấy à? Để tăng trải nghiệm cho bọn ta à?"
"Đúng thế, thời buổi nào rồi, đâu ra mà có ma quỷ nữa, người chết đuối cũng chẳng mấy ai thấy, ta đã lâu không vớt xác chết rồi."
"Ngay cả người chết trôi cũng không có? Không phải chứ, chỗ này nhiều sông ngòi thế kia, sao có thể không có ai trượt chân rơi xuống chết đuối chứ?"
"Toàn là người ở trong thôn vớt hết rồi, hiếm khi tìm tới ta, bọn họ cảm thấy mấy tiệm trên đường lớn đắt."
"Thực ra của ngươi rẻ?"
"Đương nhiên là đắt."
Âm Manh nói tự nhiên, "Giá rẻ chẳng phải là mất mặt ta sao, dù sao ta cũng là người vớt xác đường đường chính chính đấy."
Đàm Văn Bân bĩu môi:
"Thảo nào mày không trả nổi tiền thuê nhà."
"Đi thôi Bân Bân ca."
"Ấy, đợi chút, Tiểu Viễn."
Sau đó cả buổi chiều, Lý Truy Viễn dẫn theo Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân hai người đi thăm thú Phong Đô Quỷ Thành một cách tỉ mỉ và nghiêm túc, nơi này có rất nhiều tượng và đền miếu, ban ngày đi tham quan không hề đáng sợ chút nào. Giữa đường, bọn họ còn gặp hai đội biểu diễn, ba người quan sát biểu diễn, không khí dân tục truyền thống vô cùng đậm nét. Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân thấy rất chăm chú, hận không thể mỗi bài giới thiệu dưới mỗi bức tượng đều xem hết, du khách bình thường thì chỉ cưỡi ngựa xem hoa, còn bọn họ thì coi như đi học thêm kiến thức ngoại khóa. Lý Truy Viễn thì thong thả đi bộ, thưởng thức phong cách kiến trúc và tượng cũ, về phần những bài thuyết minh kia, hắn không cần phải xem, bởi vì trong đầu hắn có rất nhiều rồi. Khi còn bé, lúc Lý Lan còn chưa ghét hắn như thế, hắn còn được Lý Lan cho phép ở trong thư phòng của cô, Lý Lan hoặc là cho hắn bản vẽ để nghịch, hoặc là ném cho hắn một đống sách, để hắn tự lật xem. Lúc trời sắp tối, ba người xuống núi, trở về phố Quỷ. Lúc này người trên đường vẫn còn rất đông, có không ít người dân quanh đây ban ngày bận việc, rất nhiều người chỉ có thể đến chợ đêm mua đồ. Thêm nữa, không khí Quỷ thành đến đêm mới thật sự có hương vị, nhất là khi những chiếc đèn lồng đỏ trắng được thắp lên, thì khung cảnh đúng là hết ý. Ở trước cửa tiệm quan tài vẫn vắng tanh, ngay cả Âm Manh cũng đang lười biếng ngồi canh ở sau quầy. "Bọn ta về rồi."
Đàm Văn Bân lớn tiếng chào hỏi. Âm Manh vén rèm lên thò đầu ra:
"Ta đang nấu móng giò, buổi tối chúng ta ăn một bữa ngon nha, ba người đến góp vui."
Lý Truyễn:
"Được đó."
Bảy giờ, trời tối hẳn. Âm Manh bưng một chậu lớn đồ ăn chính ra, mọi người ngồi quây quần bên bàn nhỏ. Món chính vừa cho vào miệng là tan ra, hầm rất vừa. Điều kiện tiên quyết là, phải bỏ qua cái cảm giác hơi bị tanh trong miệng, vì Âm Manh đã quên xử lý lông heo. Cô đúng là người tính tình hoạt bát thẳng thắn, dường như vì buôn bán không được nên rất ít khi có người trò chuyện, tối nay ăn cơm rất vui vẻ nên rất thích nói chuyện. Nhuận Sinh thì chỉ lo ăn, Lý Truy Viễn thỉnh thoảng đáp lời vài câu, người đóng vai trò chủ lực là Đàm Văn Bân, trò chuyện với Âm Manh không hề kém cạnh. Hơn nữa, Bân Bân còn cố tình dùng thứ tiếng địa phương vừa mới học lỏm được để trò chuyện, phát âm thì chưa chuẩn lắm, nhưng giọng điệu thì đã học được rồi, hai người vừa nói vừa nói, giọng điệu càng lúc càng lên cao, tốc độ cũng nhanh hơn, giống như đang hát đối. Tuy nhiên, cả hai lại không trò chuyện quá nhiều về chuyện vớt xác chết, vì số lần thực hành của Âm Manh cũng không nhiều, chỉ vớt người chết đuối, chứ chưa từng thấy ai chết thật. Kiến thức và kỹ năng vớt xác của cô đều là do ông nội truyền dạy lại, cha mẹ của cô ly hôn khi cô còn bé, cha của cô đã vào phương nam làm ăn, đi một mạch không thấy tăm hơi; mẹ cô thì đi lấy chồng ở một thị trấn khác, rồi sinh hai bé trai, lúc nhỏ Âm Manh còn đi tìm mẹ nhưng khi lớn lên rồi mới biết, mẹ của cô thật ra không muốn để ý tới cô nữa... Nói đến đây, Lý Truy Viễn cùng Âm Manh cụng ly nước ngọt, uống một hơi. Phần lớn thời gian, cô đều sống cùng ông nội, ông nội của cô kinh doanh tiệm này, cũng là một người vớt xác có tiếng tăm, về sau ông giao tiệm lại cho cô thừa kế. Cô thật ra rất có đầu óc, đổi sang làm nghề khác có lẽ kiếm được tiền hơn, nhưng cô không muốn thay đổi cái tính chất vốn có của tiệm này, vì cô biết ông nội sẽ không đồng ý. Lý Truy Viễn nhìn thấy những vết chai trên lòng bàn tay cô, và những chuyển động nơi mũi chân mỗi lần đứng lên ngồi xuống, biết cô có luyện võ. Đây cũng là lý do tại sao cô gái trẻ như cô có thể một mình mở cửa hàng được; đám du côn du đãng trên đường phố, cơ bản đều bị cô đánh cho một trận rồi. Cô cười nói, nếu cô muốn, cô hoàn toàn có thể làm đại tỷ trên phố Quỷ, thu phí bảo kê ở đây. Nhuận Sinh mải mê gặm móng giò thì đột nhiên nâng chén, uống cạn ly với cô. Lý Truy Viễn có hỏi ông của cô có lưu lại sách vở gì không, cô nghi hoặc hỏi lại: người vớt xác không phải đều nhờ vào dạy dỗ từ đời này qua đời khác hay sao, đọc sách thì học được cái gì? Điều này khiến Lý Truy Viễn có chút thất vọng, ngược lại hắn lại muốn xem những cuốn sách của đồng nghiệp, đáng tiếc là không có, đồng thời, hắn cũng có chút ghen tị, nhìn vào những gì Âm Manh thể hiện thì biết ông của cô có lẽ rất giỏi, cô tiếp thu được những "giáo dục truyền thụ" hoàn chỉnh. Nhưng Lý Truy Viễn cũng không vì vậy mà thấy ông của mình không tốt, dù sao thì ông hắn cũng có thể "ực ực ực" rót vận may, theo ông thì ít nhất ngày nào cũng được ăn ngon uống say. Tóm lại, tối nay xem như là buổi tối thoải mái và vui vẻ nhất từ khi rời khỏi Nam Thông, tất cả mọi người đều rất vui vẻ buông lỏng, cái cảm giác thoải mái này kéo dài cho đến khi phải đi ngủ mới bị phá tan. "Cái gì, ngươi định cho chúng ta ngủ trong quan tài à?"
Đàm Văn Bân ôm đầu, vẻ mặt không thể tin được. Mà Âm Manh, thì đang trải chăn bông bên trong tiệm quan tài. "Sao? Ngủ quan tài dễ chịu lắm đấy chứ."
"Ta có thể ở ngoài đất mà."
"Chỗ này trên núi, ban đêm lạnh lắm, mà chỗ ta thì không có đủ chăn đâu, ngủ trong quan tài thì ấm hơn."
Đàm Văn Bân thầm nghĩ:
"Lần đầu tiên nghe nói cái từ ấm có thể dùng để nói về cái quan tài."
Bên trong là nhà kho kiêm nhà bếp, ở đó có đặt ba cỗ quan tài, còn bên ngoài tiệm thì có hai cái. Đến đây rồi thì phải theo tục lệ vậy. Cuối cùng, Lý Truy Viễn và Nhuận Sinh ngủ hai cỗ quan tài ở bên ngoài, Đàm Văn Bân cùng Âm Manh ngủ bên trong. Quan tài và chăn, nhìn thì có vẻ không quen, nằm xuống thì mới thấy, thật sự là rất thoải mái, có một cảm giác an toàn như được bao bọc vậy. Tất nhiên, nắp quan tài phải hé một chút cho thoáng khí. Ban ngày đi đường lại đi chơi, mọi người đều đã mệt mỏi, Đàm Văn Bân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sau đó anh nghe thấy có người đang cào móng tay lên nắp quan tài của mình. "Sột soạt... Sột soạt..."
Đàm Văn Bân sợ tới mức mồ hôi lạnh toát ra, anh nâng chăn lên che mặt, chỉ dám hé một con mắt nhìn lên. Sau đó, mặt Nhuận Sinh xuất hiện ở bên trên:
"Hì hì."
"Ngươi làm cái gì vậy!"
"Đi tiểu."
Nhà vệ sinh ở phía sau nhà, Nhuận Sinh ngủ ở bên ngoài, muốn đi vệ sinh thì phải đi ngang qua phòng của Đàm Văn Bân, tức giận quá anh liền kéo chăn trùm kín mặt, không thèm để ý đến nó. Một lát sau, anh lại nghe thấy trên nắp quan tài có tiếng "Sột soạt". Đàm Văn Bân bắt đầu thấy sợ, anh nghĩ lần này không thể nào là Nhuận Sinh được, vậy thì là ai? Một khắc sau, mặt của Nhuận Sinh lại hiện ra. "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả!"
"Ta đi tiểu xong rồi, quay lại ngủ thôi, báo cho ngươi một tiếng."
Đàm Văn Bân giận đến nghiến răng. Mãi một hồi, anh mới lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ một chút. "Sột soạt... Sột soạt..."
Đàm Văn Bân mở mắt, dùng tay đập một cái lên nắp quan tài. Âm thanh biến mất. Đàm Văn Bân quay người sang một bên, tiếp tục cố gắng đi vào giấc ngủ. "Sột soạt... Sột soạt..."
Đàm Văn Bân vén chăn lên, hai tay nắm lấy thành quan tài, cả người ngồi dậy từ trong quan tài. Anh phát hiện, xung quanh quan tài của mình, không có ai cả. Nhuận Sinh chạy nhanh thế ư? Đàm Văn Bân nuốt nước bọt, trong lòng lại hơi rùng mình, không dám ra ngoài, mà là nằm lại vào trong quan tài. "Sột soạt... Sột soạt..."
Âm thanh lại xuất hiện một lần nữa, Đàm Văn Bân trùm kín chăn, giả bộ như không nghe thấy, đồng thời chân cũng rút vào chăn luôn. Sau đó, âm thanh lại biến mất. Đàm Văn Bân mặt nhăn nhó bên trong chăn, lần này cảm thấy khó chịu khá lâu, mồ hôi toát ra đầy mặt, thầm nghĩ tên Nhuận Sinh kia ngủ không chịu yên để trêu anh. Anh định sẽ dọa lại, hai tay nắm chặt chăn, dự định nhanh chóng vén lên rồi trùm xuống ngay. Một, hai, ba... Lớp chăn trên mặt đã vén lên rồi, nhưng lại không thể kéo xuống theo ý mình. Vì, một gương mặt nhăn nhó, không biết đã chui vào quan tài từ lúc nào, cứ như vậy mà dính chặt mặt đối mặt với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận