Vớt Thi Nhân

Chương 343: Chính thức (4)

"Tiểu Viễn vừa giáo huấn ta."
"Ừm, ngươi quả thật không nên sớm như vậy cùng vật chết cận thân."
"Đầu óc nóng lên, chiêu thức chỉ bằng bản năng dùng đến."
"Lần sau chú ý là được, ngươi cái này cũng không tính là phạm sai lầm."
"Ngươi nói xem ta có phải tiện không, ta vẫn là thích dáng vẻ lạnh như băng trước kia của Tiểu Viễn hơn, bây giờ hắn nói chuyện rõ ràng chậm rãi hơn nhiều, điều này khiến ta ngược lại thấy hoảng."
"Nhưng mà, Tiểu Viễn không thích chính mình dáng vẻ lạnh như băng."
"Nhuận Sinh, ta có một cảm giác, Tiểu Viễn giống như đang cố ý chờ chúng ta trưởng thành vậy."
"Kỳ thực không phải, Tiểu Viễn đang chờ chính mình lớn lên."
Sau khi lên xe, Lý Truy Viễn nhắm mắt lại, ngủ một giấc chờ khi tỉnh lại đã đến cổng trường. Đi vào sân trường, trở về ký túc xá, sau nửa đêm bồn rửa tay trống rỗng, hai người tắm rửa. Khi dội từng chậu nước lạnh lên người, Lý Truy Viễn không chỉ cảm nhận được sự sảng khoái, còn nhận ra một cảm giác nhẹ nhõm và vui vẻ từ nội tâm. Dù rất yếu ớt, dù chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn rồi biến mất, nhưng hoàn toàn chính xác và chân thực.
Tắm xong trở về ký túc xá lên giường, Đàm Văn Bân cứ lăn qua lộn lại, thỉnh thoảng vung tay, lại thỉnh thoảng cười hì hì.
"Bân Bân ca, ngươi không ngủ nữa trời sắp sáng rồi."
"Tiểu Viễn ca, ta hưng phấn, trong đầu toàn là hình ảnh ở công trường, ngủ không được."
"Ngày mai ngươi còn phải huấn luyện quân sự."
"Không sao, Lâm Thư Hữu ngày mai không ra viện được, ta có thể tiếp tục xin nghỉ để trông nom. Đúng rồi, Tiểu Viễn ca, lúc ta hôn mê ta đã nhìn thấy ngươi."
"Ừm?"
"Ta thấy ngươi dùng ngón tay cái, đè một con rắn lớn xuống, sau đó ngươi cầm con rắn đó, thiêu nó thành tro."
Nói xong, Đàm Văn Bân phủi tay:
"Thật, động tác vỗ tay sau đó, tuyệt lắm!"
"Ngươi thấy lửa hả?"
"Thấy, lửa màu đen."
"Vậy là ngươi đi âm rồi."
"Ta đi âm? Ta còn tưởng lúc đó ta chỉ là nửa hôn mê, thân thể không cử động được thôi, sớm biết thế ta đã giúp ngươi bắt rắn."
"Ngươi qua đó, có khi bị thiêu chung với nó đấy."
"Ách... Vậy may mắn."
Lý Truy Viễn không tiếp tục nói chuyện, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Ngày mới sáng, hắn liền dậy sớm, dù tính cả thời gian trên xe, hắn thực sự không được nghỉ ngơi bao lâu. Sau khi thu dọn đồ đạc vào túi xách, liền rời khỏi ký túc xá. Lưu di vừa rời giường mở cửa phòng đã thấy thiếu niên đẩy cửa sân bước vào. "Tiểu Viễn, dạo này con đến càng lúc càng sớm đấy."
"Buổi sáng tốt lành, Lưu di."
"Cô còn chưa bắt đầu làm điểm tâm đâu, con muốn ăn gì?"
"Con ăn gì cũng được."
"Vậy con chờ chút, cô đi chải đầu cho Liễu nãi nãi rồi nấu cơm cho con."
"Được rồi, không vội, con không đói lắm."
Lý Truy Viễn đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế. Liễu Ngọc Mai đang ngồi quay lưng lại, Lưu di đứng sau lưng chải tóc cho bà. Vừa chải được một lúc thì A Ly mặc áo ngủ lụa trắng từ trên lầu đi xuống. Liễu Ngọc Mai đành nói:
"Chải qua loa thôi."
"Vâng, hiểu rồi."
Lưu di tăng nhanh động tác trong tay. "Được rồi, vậy là được rồi."
Liễu Ngọc Mai quay người sang, vẫy tay với A Ly, "A Ly, lại đây với nãi nãi."
A Ly nhìn về phía Lý Truy Viễn, Lý Truy Viễn cười với nàng.
Cô bé đi đến ngồi bên cạnh nãi nãi, Liễu Ngọc Mai tự tay trang điểm cho nàng. Lý Truy Viễn vẫn im lặng ngồi đó nhìn, A Ly giơ tay lên muốn chơi cờ, Lý Truy Viễn đồng ý. Nhưng khi thiếu niên quen muốn đánh đồng thời hai ba ván thì cô bé lại chưa đi quân. Liễu Ngọc Mai liếc nhìn thiếu niên, nghi hoặc nói:
"Sao thế, tối qua ngươi lại đi phóng hỏa à?"
Lý Truy Viễn lắc đầu:
"Không, đi công trường."
"Thái gia ngươi không cho ngươi tiền sinh hoạt à, bắt ngươi phải đi công trường kiếm tiền?"
"Cũng coi như vậy."
Sau khi trang điểm xong cho A Ly, Liễu Ngọc Mai lộ vẻ hài lòng. Mấy năm nay, niềm vui lớn nhất hàng ngày của bà là trang điểm cho cháu gái, niềm vui lớn thứ hai là thiết kế quần áo mới cho cháu gái. "Ăn điểm tâm đi con."
Ba người cùng ngồi vào bàn ăn. Lưu di bưng bữa sáng lên, khóe miệng nở nụ cười. Nếu là trước kia, A Ly mà chưa được trang điểm đẹp mà ra gặp thiếu niên, lão thái thái sẽ không vui, sẽ nói liên miên về những chuyện liên quan đến "Thể diện", giờ thì có vẻ lão thái thái đã quen rồi.
Lý Truy Viễn không ăn ngon miệng lắm, lúc Liễu Ngọc Mai vừa đặt đũa xuống, còn chưa kịp nói "Ăn cơm xong thì vào thư phòng nói chuyện", thì Lý Truy Viễn cũng buông đũa xuống. Một già một trẻ cứ vậy đi vào thư phòng. Lý Truy Viễn mở túi xách, lấy ra bản đầy đủ " Liễu thị Vọng Khí Quyết " mà mình đã chép lại. Liễu Ngọc Mai nhìn độ dày của quyển sách, trong lòng khẽ thở dài. Thật tình mà nói thì hai ngày nay phiên dịch hai quyển khiến bà thấy mệt mỏi. Một phần là do tuổi cao nên khó tránh khỏi tinh lực không tốt, một phần khác là vì công việc này vốn là để cung cấp cho hậu bối truyền nhân một con đường học tập tốt hơn. Thế mà bây giờ bà lại phải dành cho một người mới nhập môn, còn trẻ tuổi như vậy, mà lại do người khác mang đến, điều này có nghĩa là bà làm những chuyện này có lẽ sẽ không được ai dùng đến trong lúc bà còn sống. Con người thường dễ mất kiên nhẫn với những điều mà tương lai khó thấy được.
Lý Truy Viễn lại lấy " Tần thị Quan Giao pháp " bản cao cấp ra, đưa đến. Liễu Ngọc Mai giật mình, dù đã bị sốc từ trước, nhưng khi một lần nữa đối mặt với tình huống tương tự, vẫn không tránh khỏi ngạc nhiên. Sau khi lật xem, xác nhận đó là toàn bộ quyển sách, bà lại nhìn vẻ mệt mỏi của thiếu niên, trong lòng không khỏi thấy an ủi nhưng cũng rất xót xa:
"Con vất vả rồi, hài tử."
"Nãi nãi, đây là điều con nên làm."
"Thức đêm vốn là hại người, gắng nhịn thức đêm làm chuyện có hại, sẽ dễ tổn hao thân thể."
"Không cực khổ ạ."
Lý Truy Viễn biết, Liễu Ngọc Mai hiểu lầm rằng tối qua mình đã thức đêm viết những thứ này. "Không cực khổ? Sao, " Tần thị Quan Giao pháp " lại dễ hơn sao?"
"Vâng, sau khi xem qua " Liễu thị Vọng Khí Quyết ", thì " Tần thị Quan Giao pháp " đơn giản hơn nhiều."
"A a a a..."
Liễu Ngọc Mai che miệng cười. Rất lâu sau, bà mới bình tĩnh lại:
"Lúc trước ta đã từng nói với lão già kia, bảo mấy thứ của nhà họ Tần thô sơ giản dị lắm, con xem, quả nhiên đúng mà."
Lý Truy Viễn cười không nói gì. "Được rồi, con lên tìm A Ly đi."
"Dạ, nãi nãi."
Lý Truy Viễn ra khỏi thư phòng lên lầu. Lưu di bưng khay trái cây vào, thấy chỉ còn một mình lão thái thái thì cười nói:
"Tôi nói, cái tiến độ học tập này sao lại càng lúc càng nhanh thế này?"
"Hôm nay tâm tình ta tốt, nên không véo cái mặt tiện của bà đâu."
"Sao vậy ạ? Ngài nói ra cho tôi vui với chứ."
Liễu Ngọc Mai đưa quyển " Tần thị Quan Giao pháp " cho Lưu di, Lưu di xem lướt qua, kinh ngạc nói:
"Tiểu Viễn viết xong rồi?"
Rồi Lưu di nói thêm:
"Cái này còn nhanh hơn khi tôi xem " Liễu thị Vọng Khí Quyết " nữa."
"Thôi đi, bớt nói dối để ta vui vẻ, hai quyển này của Tần Liễu vốn có chung một nguồn gốc, xem thông một nhà rồi thì qua nhà kia tất nhiên sẽ dễ dàng hơn. Nếu nó xem nhà họ Tần trước rồi xem nhà họ Liễu sau thì cũng vậy thôi. Thằng nhỏ đó thì không nói dối, nhưng lại cố ý sắp xếp những lời nói thật một chút để làm ta vui vẻ."
"Ngài nhìn xem, người ta nói vậy thì ngài vui vẻ ngay, cứ "ha ha ha" cười, tôi ở ngoài phòng cắt hoa quả cũng nghe được, còn khi tôi nói thì ngài lại mắng tôi. Thôi, tôi hiểu rồi, con nhà người ta cuối cùng vẫn là con nhà người ta, dù có thân đến mấy thì vẫn không thân bằng môn nhân thân truyền."
"Có bản lĩnh, bà cho ta vài ngày, để ta cũng hiểu thêm về hai quyển này lên một tầng lầu xem?"
"Hừ, tôi không có bản lĩnh đó, cũng chẳng có thời gian, tôi lấy cái gì mà so với người ta, lại còn là thân truyền, không khéo về sau còn là đích truyền ấy chứ. Thôi bỏ đi, nhà này quy củ nghiêm lắm, với thân phận đó của nó, thì khi tôi và A Lực thấy nó, đều phải dập đầu xưng ta."
"Đích truyền gì mà đích truyền, vẫn còn sớm lắm, có muốn chọn cũng phải vài năm nữa mới đến."
Lưu di cố ý nghiêng người về phía Liễu Ngọc Mai, nhẹ nhàng cọ xát, vừa cười vừa dùng tay vỗ vỗ cánh tay của lão thái thái:
"Nghe xem, bây giờ lời nói mềm mại hồ hết rồi này. Lúc trước ngài còn không thích nó, còn nói nó là kiểu quá giang long tới làm rể, lo sợ làm cơ nghiệp hai nhà Tần Liễu đổi họ. Bây giờ người ta có không làm rể đi nữa, gia sản của hai nhà Tần Liễu chẳng phải cũng là của nó sao?"
"Được rồi, đừng có lém lỉnh nữa. Đợi đến khi A Lực trở về thì giao bản này cho nó, dù nó đã học từ lâu, nhưng hiểu thêm một tầng, thì các mặt tăng lên cũng có đấy."
"Vẫn là A Lực của tôi sáng suốt, một năm trước tại nhà Lý thúc, đã thăm dò ý của Tiểu Viễn xem nó có ngại không khi nhận con trai nuôi."
Liễu Ngọc Mai lắng nghe. Lưu di cố ý dừng câu chuyện lại, thu dọn bàn trà, lẩm bẩm:
"Được rồi, tôi không dám lém lỉnh nữa, sợ chọc lão thái thái ngài nổi giận dùng gia pháp dạy tôi."
"Ăn đánh!"
Lý Truy Viễn và A Ly đi ra sân thượng, mỗi người ngồi trên một ghế mây. Lúc đầu thiếu niên còn kể về chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nhưng khi ánh nắng ban mai bao phủ lấy tất cả, và khi mỗi lần ở bên cô bé đều cảm thấy một sự an tâm đặc biệt, hắn đã ngủ thiếp đi. Chủ yếu là vì liên tiếp mấy đêm có chuyện xảy ra, thiếu ngủ cộng thêm hao tổn tinh thần, nên cơ thể hắn vốn đã mệt mỏi. A Ly liền nằm nghiêng một bên, tay chống cằm, chăm chú nhìn thiếu niên đang ngủ say.
Bạn cần đăng nhập để bình luận