Vớt Thi Nhân

Chương 521: Thiên cơ (4)

"Tiểu Viễn ca, là vì biện pháp này có thiếu sót..."
Đàm Văn Bân làm động tác như đang cầm xẻng đào kênh, "Chúng ta là đào kênh trước khi có nước, nhưng sau đó, dòng nước chắc chắn sẽ chảy vào kênh."
Lý Truy Viễn gật đầu:
"Làm liên lụy người vô tội, dễ sinh ra phiền phức gấp đôi."
Những người này rất có thể sẽ nhận quả báo.
Đàm Văn Bân đột nhiên vỗ tay, nói:
"Cái này dễ thôi mà, không liên lụy người vô tội thì ta liên lụy người có tội."
Đàm Văn Bân nhìn Lý Truy Viễn nói:
"Tiểu Viễn ca, huynh đã nghĩ đến điều này rồi đúng không?"
"Ừm, nhưng cần ngươi giúp thiết kế để xác nhận cụ thể biện pháp."
"Chuyện này dễ thôi mà, ta về chỗ cha ta trong cục, đám tội phạm truy nã rất nhiều, phát giấy yêu cầu hợp tác điều tra cũng rất nhiều, tìm tên tội phạm đang lẩn trốn nào đó có thể ẩn náu ở Trương Gia Giới. Ta thân là cảnh sát nhận giấy khen là thanh niên ưu tú, nhất định phải vì xã hội hài hòa ổn định mà góp sức, cầm lệnh truy nã có thể đi Trương Gia Giới."
Lý Truy Viễn:
"Một đường dây không đủ, dễ đứt, mà cũng khó kết nối."
Trước đây bọn họ suy luận ngược đều dùng mấy đường dây cùng tiến, giống như lần trước đi trấn Dân An là ba đường dây cùng tiến hành.
Đàm Văn Bân lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu, không kiêng dè Viễn Tử ca ở bên cạnh, cúi đầu châm lửa, hít sâu một hơi, rồi từ từ nhả ra:
"Có, thêm một đường nữa. Để Âm Manh hoặc A Hữu, một người là nữ sinh còn người kia mặt còn non, trong túi mang ít tiền, còn thả bản đồ kho báu chôn gạch vàng quê ở đâu đó Trương Gia Giới, cố ý đi lượn lờ trước mặt bọn cặn bã xã hội. Để bọn chúng ra tay cướp đoạt, số tiền kia để tăng lòng tin, cũng coi như là lộ phí, để bọn chúng xuất phát trước tới Trương Gia Giới, chúng ta người bị cướp thì nhất định phải trả thù đòi lại tiền, như vậy lại thêm một lý do đi Trương Gia Giới."
Đi sông vốn tích lũy đại công đức trừ tà ma, trả lại thanh tĩnh cho thế gian, vậy thì càng phải lấy cặn bã xã hội làm mồi câu để đánh ổ "thanh càng thêm thanh".
Lý Truy Viễn:
"Ừm, không tệ. Đường dây truy nã thứ nhất có độ tự do rất cao, chỉ cần ta chưa tìm thấy hắn thì ta có thể chạy khắp nơi ở Trương Gia Giới. Đường dây thứ hai, ta cũng có thể dẫn dắt, vừa đuổi theo đám cướp vừa tạo chút manh mối ám chỉ, để bọn chúng đi theo nhịp điệu của ta, ta muốn đi đâu liền dẫn chúng tới đó."
Đàm Văn Bân:
"Vậy đường thứ ba có thể học mèo vẽ hổ hay không?"
Lý Truy Viễn:
"Không thể. Hai đường có tội đều có màu sắc hắc ám, đường thứ ba thì họa phong bình thường một chút, như vậy mới phù hợp với đạo lý nước sông."
Đàm Văn Bân dùng sức rít thuốc, tay phải không ngừng xoa gáy:
"Cái này khó giải quyết đấy...."
Muốn không liên lụy người vô tội, không gây thêm phiền phức thì phải loại bỏ loại người này ra khỏi phạm vi này, người nào sẽ không thèm để ý việc mình liên lụy nhân quả?
Phải là người có mục đích rất mạnh và sẵn lòng trả giá đắt hoặc là người không quan tâm tới đại giới đó hay đại giới ảnh hưởng không lớn tới họ.
Đàm Văn Bân thuận theo mạch suy nghĩ của Lý Truy Viễn nói:
"Loại đầu không dễ tìm, phải nhờ vào vận may, loại sau thì ngược lại dễ tìm hơn, lấy một ví dụ đơn giản thì là nguyện vọng của người già đã chết, tâm nguyện của người bệnh nan y."
Hai loại người này, một đã chết, còn một thì không còn để ý gì khác nữa.
Lý Truy Viễn:
"Cái khó thực sự nằm ở chỗ này, chính vì hai đường dây đầu dễ thiết kế, còn đường thứ ba cần may mắn, cho nên nó mới là nền tảng quan trọng nhất."
Đàm Văn Bân:
"Hiểu rồi."
Lý Truy Viễn:
"Qua đợt thứ ba này thì chúng ta có thời gian, không vội, cứ từ từ tìm, ta có thể chậm rãi nghĩ lại, có thể nghĩ ra phương pháp tốt hơn."
"Được rồi, Tiểu Viễn ca, vậy ta về cục cha chọn vài tên tội phạm truy nã thích hợp, rồi tới bệnh viện thăm Nhuận Sinh và Âm Manh, tiện thể nói luôn chuyện này cho bọn hắn, mấy tài liệu này và tranh này ta mang đi trước."
"Được."
Đàm Văn Bân ra khỏi cửa.
Lý Truy Viễn ngồi một mình trong phòng ngủ một hồi, sau đó đứng dậy, trước tiên quay mặt gương đồng vào cửa phòng ngủ, chặn mọi khả năng bị bên ngoài quấy nhiễu.
Sau đó hắn đến chỗ vắng, lấy quyển tà thư được bọc lại như quả bóng ra, đặt lên bàn sách rồi mở ra.
Lý Truy Viễn cầm bút lông chấm mực, tùy ý viết một trận pháp tổn hại đơn giản.
Sau khi viết xong, mực nước biến mất, chữ kiểu mới hiện ra, bù đắp vào trận pháp đơn giản đó.
Thiếu niên làm vậy chỉ để thăm dò xem "mực bút" của quyển sách này có tự động thêm vào không.
Sự thật đúng là như vậy, mực bút nó hiện ra rất sâu và rõ ràng.
Điều đó có nghĩa lần trước nó ở trạng thái không mực là cố tình làm ra vẻ áp chế, nó không muốn bị lợi dụng mà không thu được gì, nên muốn kiếm chút bù đắp.
Nhưng Lý Truy Viễn không chiều theo nó, lại phong ấn nó lại, ném qua một bên không thèm để ý.
Nó sợ và cũng thừa nhận điều đó.
Đồng thời, nó tự tìm lý do cho mình, dòng chữ mới hiện lên ở trang trống:
"Ta nghỉ ngơi xong rồi."
Nghỉ ngơi xong rồi à? Vậy ta thử xem.
Lý Truy Viễn lấy hộp màu ra, pha màu rồi bắt đầu vẽ tranh trên trang trống của tà thư.
Hắn vẽ vị đạo nhân cản thi.
Vì cuốn tà thư này có thể phân biệt công pháp, có thể tu bổ trận pháp... vậy liệu nó có thể nhận biết được không? Tốt nhất là kiểu vừa vẽ xong là nó hiện ngay ghi chép về người đó trên đời.
Tất nhiên, Lý Truy Viễn cũng hiểu khả năng này rất thấp, gần như không thể.
Nên hắn vẽ bức họa này vào trong sách để kiểm chứng một chuyện khác.
Bức họa này là do chính tay mình vẽ, vị đạo nhân cản thi trong hình là mục tiêu thứ tư mà mình lựa chọn, có thể nói dính đầy nhân quả đi sông của mình.
Tuy chuyện vẫn còn trong giai đoạn mưu đồ và cất bước nhưng thiếu niên muốn xem thử liệu có liên lụy đến "thiên cơ" hay không.
Thiên cơ bất khả lộ, nhưng có thể cảm ứng, Triệu Nghị của Cửu Giang Triệu gia, trước kia vết nứt Sinh Tử Môn trên trán có hiệu quả tương tự, có thể giúp hắn tránh dữ tìm lành.
Nhưng nếu thực sự nói ai có thể cảm ứng thiên cơ nhất, có thể tránh dữ tìm lành nhất... phải là tà vật.
Sự tồn tại của loại vật này chính là sự khiêu khích đối với thiên đạo, nếu nó không cảm giác được thiên cơ, thì không thể tồn tại đến bây giờ mà đã bị vùi lấp trong dòng chảy lịch sử.
Quyển tà thư này tà ác đến đáng sợ, Lý Truy Viễn luôn cẩn trọng khi dùng nó, cũng vì vậy mà hắn cảm nhận về nó rất nhạy bén và rất tự tin.
Chỉ cần nó có thể phản ứng, dù chỉ là yếu ớt một chút thì cũng có thể chứng minh được phần nào, sự lựa chọn hiện tại của mình, đi con đường này, có xác suất thành công!
Thực ra, chỉ có thiếu niên, mới nỡ đem thứ quý giá như vậy dùng làm công cụ để thăm dò thiên cơ.
Người khác cho dù là người chính đạo cũng sẽ không động vào tà thư, nhưng cũng sẽ không nỡ đốt nó để xem, mà đó mới thật là lãng phí của trời.
Mới đầu, lúc Lý Truy Viễn vẽ, dường như biết thiếu niên đang vẽ người, tà thư sẽ còn giúp thêm vài nét để đỡ tốn sức của thiếu niên.
Khi thiếu niên bắt đầu vẽ kỹ thì tà thư có thể tự mình giúp bổ sung và tô vẽ rất nhanh.
Có khi hỗ trợ sai, Lý Truy Viễn chỉ cần dừng bút trên đó thì tà thư liền sẽ tự xóa phần hiểu sai mà vẽ thêm kia để Lý Truy Viễn tự mình vẽ lại.
Nhưng đến khi bức tranh sắp hoàn thành, ngay cả tiền giấy cũng đã vẽ tới, tà thư vẫn thản nhiên như mây gió.
Lý Truy Viễn không khỏi hoài nghi: lẽ nào, đúng là tự mình đang vui vẻ một mình?
Nhưng đã bắt đầu vẽ thì phải hoàn thành, theo đuổi chi tiết.
Lý Truy Viễn bắt đầu viết chữ lên tiền giấy, nên thay bút nhỏ hơn.
Tờ tiền giấy đầu tiên: Âm nhân lên đường, dương nhân né tránh.
Lý Truy Viễn mới viết chữ "Âm", tà thư liền chủ động viết tiếp bảy chữ phía sau rất cẩn thận bắt chước theo nét chữ của mình.
Lý Truy Viễn gật đầu, ở tờ tiền giấy khác trong tranh, giơ bút viết một chữ "Giải".
Chữ này vừa ra, tà thư không hề viết tiếp chữ phía sau.
Phía sau lẽ ra là: Giải gia ban thưởng, tiểu quỷ tạ bái.
Không chỉ vậy, Lý Truy Viễn cảm giác được tà thư đang rung động, nó đang sợ, rất sợ.
Tuyệt đối không phải là Giải gia có thể khiến nó sợ hãi đến vậy.
Bởi vì Lý Truy Viễn từng dùng nó thử nghiệm bản nâng cao của "Liễu thị Vọng Khí Quyết", nó cũng thoải mái hiện ra và cho biết đây là môn công pháp nào.
Giải gia có mạnh tới đâu cũng không bằng Long Vương thật sự.
Nên cái nó sợ không phải Giải gia, cái nó sợ chính là...
"Ầm!"
Ngọn lửa bùng lên.
Cuốn sách này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận