Vớt Thi Nhân

Chương 293: Vấn đề lớn (3)

"A? Nha... Cái kia, ta biết."
Đàm Văn Bân đứng dậy, tay trái vuốt tóc, tay phải sờ đùi, chủ yếu dùng vẻ xấu hổ để xoa dịu xấu hổ."
run run..."
"Bân Bân, ở đó không?"
Là tiếng của túc quản nhiễm a di. Đàm Văn Bân mở cửa, nhiễm a di bưng một cái bát sứ đứng ở cổng. Trên bát có một đôi đũa, trong chén là chè trôi nước, bên ngoài thành bát in màu đỏ: Chiến sĩ thi đua."
Nhiễm a di."
"A di nấu chút chè trôi nước, mang cho con một ít, mai nhớ mang bát đũa cho a di trả lại."
"Tốt, tạ ơn a di."
Nhiễm a di thò đầu vào trong phòng, thấy Lý Truy Viễn đang ngồi đối diện bàn đọc sách thì cười nói:
"Quan Trạng Nguyên nhà ta cũng ăn một chút nha."
Lý Truy Viễn nghiêng người sang, đáp lại bằng một nụ cười ngượng ngùng. Đàm Văn Bân hỏi:
"A di hôm nay ăn mặc khác ghê, còn mang giày cao gót nữa chứ."
"Hôm nay là sinh nhật của ta."
"Ôi, hôm qua sao ngài không nói cho con biết, con biết sớm thì đã chuẩn bị trứng bánh kem cho ngài rồi."
"Đồ quỷ nhỏ, chỉ được cái dẻo miệng."
"A di, sinh nhật vui vẻ."
"Tốt tốt, nhớ mang trả bát đũa nha."
Nhiễm a di đi đôi giày cao gót rời đi. Đàm Văn Bân đóng cửa lại."
Tiểu Viễn ca, ta có nói chuyện của ngươi với a di đâu, a di là quản túc xá, biết sinh viên ở phòng này đều không phải dạng vừa, bà ấy sớm đã dò biết được thân phận của ngươi, còn thấy kỳ lạ vì năm nay báo chí không có đăng hình Trạng Nguyên nữa chứ."
"Ừm, chuyện này cũng chẳng sao. Vào đại học rồi, thành tích thi tốt nghiệp trung học coi như không còn ý nghĩa."
"Tiểu Viễn ca, ăn chút nhé?"
"Ta đánh răng rồi, không ăn."
"Vậy ta ăn."
Đàm Văn Bân cầm đũa vừa gắp một viên chè trôi nước, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa sổ bị mở ra, ngay sau đó một khuôn mặt phụ nữ bỗng nhiên ló ra, làm cậu giật mình ném cả bát trên tay, kêu to một tiếng:
"Má ơi!"
Âm Manh trèo vào trong. Đàm Văn Bân oán trách nói:
"Không phải, sao ngươi không đi cửa?"
"Ta là nữ sinh."
Đàm Văn Bân giơ hai ngón tay làm động tác bước đi:
"Chỉ cần một bà túc Quản, ngươi từ dưới cửa sổ nhà bả lách người qua là được."
"Leo tường vẫn tiện hơn."
Lý Truy Viễn nhìn Âm Manh, hỏi:
"Nhuận Sinh ca bên đó có chuyện rồi sao?"
"Ta ở trên lầu phòng tập nhảy, thấy cái bóng biến mất."
Đàm Văn Bân cúi người xuống, định dọn dẹp chỗ chè trôi nước đổ ra:
"Có chuyện gì lớn đâu chứ, thật tình lại báo Tiểu Viễn ca, mấy thứ dơ bẩn mình tự dẹp xong là xong."
Âm Manh nói tiếp:
"Nhuận Sinh nói Tiểu Hắc bị dọa sợ rồi."
"Mẹ nó!"
Đàm Văn Bân lập tức ngồi thẳng dậy. Chó đen của cậu từ bé đã ăn đồ bổ mà lớn, hơn nữa lại là loại chó đen thuần chủng nhất, loại chó này gặp mấy thứ dơ bẩn bình thường chỉ càng hung hãn thêm mà thôi. Vì vậy, thứ gì có thể làm nó sợ hãi, nhất định phải là một thứ gì đó cực lớn, tuyệt đối không phải loại ô uế tầm thường. Bốn người rời Nam Thông, vốn muốn bắt chết ngược để giải sầu, nhưng đó chỉ là loại chết ngược trong tình huống thông thường mà thôi, tuyệt không phải loại đại gia hỏa đầy thử thách như này. Lý Truy Viễn mở ngăn kéo lấy ra roi:
"Nhuận Sinh ca gặp nguy rồi sao?"
"Không có, anh ấy ở lại cửa tiệm, bảo ta tới thông báo cho mọi người thôi."
"Sao các ngươi lại tách ra?"
"Tại vì Tôn a di giữa đường trở lại, cho nên Nhuận Sinh ở lại trông coi tiệm cho bà."
Ngay sau đó, Âm Manh trông thấy trong mắt Lý Truy Viễn ánh lên một vòng hờ hững. Chỉ cái liếc mắt ấy, làm Âm Manh bỗng rùng mình. Không phải ghét bỏ, cũng chẳng phải phẫn nộ, lại còn trên hai loại cảm xúc kia một bậc. Chàng trai này đang bài xích theo bản năng một lựa chọn ngu ngốc như vậy. Nhưng rất nhanh, chàng trai khép mắt rồi lại mở ra, ánh mắt bình thường trở lại, sau đó thờ ơ nói:
"Ừm."
Ba người nhanh chóng chạy ra khỏi khu ký túc xá, trên đường đi qua phòng làm việc của túc quản a di, cửa sổ đóng kín, đèn đã tắt. Cả bọn dầm mưa tới cửa tiệm, Lý Truy Viễn dừng bước, giơ tay lên. Đàm Văn Bân và Âm Manh cũng lập tức dừng theo. Trời vẫn mưa, trên mái hiên của cửa tiệm, mưa không ngừng rơi xuống. Nhưng vấn đề là, cửa ở bên trong kiến trúc, trên có sân thượng, mưa không thể nào tạt tới mức ở phía trên lại hình thành màng nước như vậy được. Lý Truy Viễn cố ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không thấy vết nước. Trừ phi là nhà này nứt tường trong, nước mưa chảy vào rồi vừa đúng theo khe hở trên cửa chảy ra, nhưng trên đời sao có chuyện trùng hợp như thế. Vì thế, giọt nước từ trên cửa rơi xuống, không cùng một nguồn với mưa bên ngoài. Lý Truy Viễn nói:
"Nó ở bên trong."
Thấy Tiểu Viễn không có ý xông vào, Đàm Văn Bân cũng không dám mạo hiểm hành động, mà là lớn tiếng gọi vào trong:
"Nhuận Sinh, Nhuận Sinh!"
Lý Truy Viễn nói:
"Có chướng, bên trong không nghe thấy đâu."
"Ờ..."
Đàm Văn Bân rụt cổ. Có chướng, cứ thế xông vào liền rơi vào vòng của nó, hoặc mất trí hoặc hôn mê, nói chung sẽ rất mất thời gian. Hai mắt Lý Truy Viễn ngưng tụ, tay phải cầm roi, tay trái búng một cái:
"Bốp!"
Ở trạng thái âm, giọt nước nhỏ từ trên cửa xuống biến thành những vệt đen đậm đặc, trong khi rơi xuống còn không ngừng chảy qua lại hai bên, hệt như một vật thể sống. Lý Truy Viễn giơ roi lên, quất thẳng vào đầu mút của đường đen dưới đất!
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Liên tục ba lần, tiến trình kia bị gián đoạn. Trong mắt Đàm Văn Bân và Âm Manh, thì là Tiểu Viễn quất mấy roi vào đất, màng nước trên cửa cũng tự dừng lại. Lý Truy Viễn gọi:
"Âm Manh, vào."
Âm Manh không chút do dự, là người đầu tiên lao vào, Lý Truy Viễn thứ hai, Đàm Văn Bân thứ ba. Thường ngày mọi người vốn chẳng luyện tập phối hợp, nhưng đến lúc nguy hiểm thì lại tự nhiên biết phải ai làm chủ bảo vệ ai. Vốn dĩ người xông lên thích hợp nhất phải là Nhuận Sinh, nhưng giờ hắn lại đang ở trong đó. Trong tiệm tất cả vẫn bình thường, chỉ có đèn có hơi lờ mờ. Ở quầy thu ngân, Tôn a di đang nằm gục đó, rơi vào hôn mê. Lý Truy Viễn liếc nhìn lưng Tôn a di. Tầng một không thấy Nhuận Sinh, còn trên lầu, "Đùng! Đùng! Đùng!"
Liên tiếp ba tiếng va chạm mạnh. "Lên lầu!"
Theo thứ tự xông vào, ba người nhanh chóng chạy lên lầu, vừa tới khúc quanh cầu thang, thì bốn phía tường và chân cầu thang cũng bắt đầu nổi sóng, như hóa thành chất lỏng, hơn nữa biên độ lắc lư bắt đầu càng lúc càng lớn. Âm Manh chỉ còn cách cúi thấp người, miễn cưỡng giữ thăng bằng. Đàm Văn Bân thì ngã mông xuống đất, không còn phương hướng, hoàn toàn mất trọng tâm. Lý Truy Viễn ngẩng lên nhìn về phía trên cầu thang, nó đang cản trở nhóm người cậu tiến lên. Điều này nghĩa là, Nhuận Sinh còn đang giằng co với nó. "Theo ta!"
Lý Truy Viễn giơ roi lên, quất một cái vào chỗ không có gì phía trước, roi nổ tung mà không có tiếng vang đồng thời cậu nhắm mắt, lỗ tai khẽ rung. Sau đó, trong tầm mắt Âm Manh và Đàm Văn Bân, Tiểu Viễn lại đi theo hướng xuống cầu thang. Bọn họ lập tức ghé mắt nhìn vào chỗ chân Tiểu Viễn dẫm qua. Rồi Âm Manh cũng nhảy theo, Đàm Văn Bân thì bò cả tay chân, dù sao cũng phải bám vào "dấu chân trí nhớ" mà đi. Cuối cùng, Đàm Văn Bân bò ra, cảm giác không gian bốn phía trở lại bình thường, cậu đứng dậy, thấy Nhuận Sinh bị một thanh cốt thép đâm xuyên trên vách tường. Âm Manh còn thấy trước Đàm Văn Bân, mắt đỏ hoe, nhưng không động đậy, vẫn đứng ở phía trước Tiểu Viễn. Đàm Văn Bân lập tức giơ xẻng, tiến ra phía sau Tiểu Viễn, không ngừng nhìn ngó bốn phía cùng phía trên đầu. "Ở kia!"
Âm Manh và Đàm Văn Bân đồng thời phát hiện một chỗ trần nhà, ở đó đang nhỏ giọt thứ chất lỏng đen, theo đó là mùi hôi thối nồng nặc. Nhìn lên tiếp, tựa như có một bóng đen dính vào tầng trên, chắc là bị thương nặng trong lúc vật lộn với Nhuận Sinh. "Ông!"
Bóng đen bắt đầu nhúc nhích, thân ảnh biến mất khỏi vị trí cũ, nhưng giọt chất lỏng vẫn còn, chỉ có điều đổi phương hướng, nó đang chủ động tới gần cả ba người. "Ông!"
"Ông!"
"Ông!"
Liên tiếp mấy lần biến mất rồi lại hiện, vết tích máu đen trên mặt đất càng ngày càng gần. Âm Manh và Đàm Văn Bân lập tức giơ khí cụ lên, hướng về phía đó. Còn Lý Truy Viễn thì nhắm mắt lại. Dòng máu màu đen xuất hiện, Âm Manh và Đàm Văn Bân mỗi người giơ cao xẻng Hoàng Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận