Vớt Thi Nhân

Chương 277: Mẹ nhớ con (3)

Công phu Tần gia, ngược lại duy trì lấy cao phối, không có chuyên gia độc môn chỉ đạo không thể mù luyện, hiện tại cũng chỉ có Lý Truy Viễn một người tiếp tục tu tập thổ nạp. Không còn cách nào, Tần thúc vừa đi, liền không xuất hiện nữa, tựa như lập tức đoạn tuyệt sạch sẽ, không để lại chút liên lụy nào. Mỗi đêm đều là Âm Manh dạy xong trước, sau đó đến Nhuận Sinh dạy những chiêu thức "quy nạp tổng kết" từ chỗ Lý Truy Viễn cho Ngụy Chính. Âm gia phụ trách đặt nền móng, còn Ngụy Chính đạo thì phụ trách kéo cao thêm nữa. Mới đầu ba người vẫn còn luyện trên sân thượng lầu hai, bị Lý Tam Giang mắng là ồn ào làm ông ấy khó ngủ, sau đó ba người liền chạy ra ngoài ruộng luyện. Sự thật một lần nữa chứng minh, tài liệu dạy phụ ưu tú phối hợp tư chất ưu tú, hiệu quả tuyệt đối sẽ không tệ. Hiện tại, thân thủ của Âm Manh đã trở nên vô cùng linh hoạt, các chiêu thức đánh ra thu phóng tự nhiên. Nhuận Sinh thì càng đáng sợ hơn, giờ mỗi quyền mỗi cước đều mang theo âm thanh rít gào, trước kia hắn chỉ có thể theo bản năng đối phó tới tấp, một tí lại nhào tới như dã thú cắn xé, bây giờ hắn đã có thể làm được càng thêm thong dong, giống như dã thú đã học được mặc tây phục đeo caravat, càng có cảm giác áp bách. Cùng luyện tập với nhau, Đàm Văn Bân nhìn thấy tiến bộ của hai người có thể nói là hâm mộ nhỏ cả dãi, các đồng bạn tăng lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ, nhưng chính hắn lại chỉ luyện ra được hiệu quả rèn luyện thân thể. Mỗi đêm ba người đều luyện chiêu, đều sẽ để Đàm Văn Bân chọn trước một cái, sau đó người bị chọn sẽ nhanh chóng đánh ngã Đàm Văn Bân, tiếp đến hai người lại đối luyện. Điều duy nhất để Đàm Văn Bân lấy lại chút tự tin, đó là lúc Tiểu Viễn dạy bọn ba người đi giờ âm, hắn tiến bộ nhanh nhất. Tuy rằng Tiểu Viễn cấm chỉ hoàn thành đi âm thành công ở bước cuối cùng, nhưng những trình tự trước đó hắn đều nắm rõ, trái lại Nhuận Sinh cùng Âm Manh, học đi âm rất chậm. Nhưng dù là như thế, Đàm Văn Bân vẫn phát hiện chút bất thường, đó là ban đêm ngủ hoặc lúc ngủ trưa trong lớp, dễ bị quỷ đè. Sau khi nói cho Tiểu Viễn, Tiểu Viễn bảo đây là tác dụng phụ, bị quỷ đè trong vòng vài ngày sẽ có tiến triển trong luyện tập đi âm. Tác dụng phụ này, Lý Truy Viễn thật sự không có cách nào giải quyết, hoặc có thể nói là nó vốn không có cách nào giải quyết, bởi vì cái này chính là một phần trong nội dung của đi âm. Nhưng trong quá trình dạy học, Lý Truy Viễn cũng phát hiện, hình như người nào tư duy càng linh hoạt nhạy bén, thì càng dễ học thành đi âm. Cách một thời gian, Đàm Văn Bân sẽ lại tìm Lý Truy Viễn lấy bài tập do mình định chế, rồi lại gửi một phần khác cho trường học. "Mật quyển Truy Viễn" bây giờ đang tiêu thụ rất tốt ở Nam Thông, mà cũng đã lấy lại được vốn. Mỗi tháng đều có một khoản kha khá chia xuống. Đàm Văn Bân đã giúp Lý Truy Viễn lên kế hoạch bản mới. Bắt đầu từ học kỳ sau, sẽ không dựa theo các điểm kiến thức ra bài tập, mà là ra cả một tờ bài thi. Bởi vì học kỳ sau của lớp mười hai mới là thời điểm nước rút quan trọng, học sinh cùng giáo viên đã kết thúc ôn tập các kiến thức cũ, nhu cầu lượng cả cuốn là cực kỳ lớn. Cả cuốn có thể chia độ khó dễ, phân ra cuốn cơ sở, cuốn mô phỏng và cuốn nâng cao. Cuốn cơ sở tăng cường sự tự tin, cuốn mô phỏng chính là độ khó thi đại học bình thường, cuốn nâng cao chuyên để làm khó người khác. Lúc đầu Đàm Văn Bân còn muốn đề nghị Lý Truy Viễn ở trên cuốn thi có thể thêm vào một chút thủ thuật, ví dụ như một tờ đề, chỉ cần vài câu hỏi chất lượng cao là tốt nhất, còn lại có thể tùy tiện cho qua, đến lúc đó để giáo viên chọn mấy câu hỏi để cho học sinh làm. Như vậy sẽ giảm được gánh nặng ra đề, còn tăng được doanh thu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Đàm Văn Bân vẫn là từ bỏ ý định này, hiện tại vẫn là giai đoạn đánh bóng tên tuổi, không thể làm bẩn thương hiệu, mà không phải chỉ kiếm chút tiền trước mắt. Chờ xây dựng được thương hiệu rồi, sau đó bán đi bản quyền "Mật quyển Truy Viễn", mới là miếng lời lớn. Đàm Văn Bân vừa học vừa luyện công, mỗi ngày bận rộn suốt cả ngày đêm không ngừng, lượng cơm ăn cũng tiếp tục tăng lên, nhưng ngược lại hắn lại không béo, mà còn gầy đi."
Tiểu Viễn ca, sắp thi cuối kỳ, huynh có muốn tham gia không?"
"Ừ, muốn kiểm tra."
"Vậy sáng mai ta đi cùng huynh nhé?"
"Không cần đâu, ta buổi chiều đi."
"Nhưng sáng mai phải làm bài luận với làm toán."
"Ta đến cuối cùng cùng làm bài cũng được mà."
Đêm đó có tuyết rơi, ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Đàm Văn Bân đã đạp xe đội mưa tuyết đi học. Buổi trưa, Lý Truy Viễn vừa ăn xong bữa trưa, đã nhìn thấy Ngô hiệu trưởng lái xe trường, đứng ở đầu ruộng. Ngồi vào trong xe, Ngô hiệu trưởng cười ha hả chỉ về ghế bên cạnh:
"Tiểu Viễn, trong này có đồ ăn vặt và đồ uống đấy."
"Cháu ăn cơm xong rồi, ông hiệu trưởng ạ."
"Vậy cháu chờ một chút, ta mang ít đồ vào nhà cho cháu."
Ngô hiệu trưởng xuống xe, đem một túi lớn đồ ăn vặt đưa vào nhà Lý Tam Giang, sau khi trở về thì lại nổ máy xe. Đến trường học, đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, các tổ trưởng bộ môn đều đang chờ ở trong. Lý Truy Viễn ngồi xuống, bắt đầu làm bài thi cuối kỳ. Tuy buổi sáng đã thi hai môn rồi, nhưng không ai sẽ nghi ngờ cậu sẽ gian lận đề thi. Lúc viết văn ngữ văn, Lý Truy Viễn chỉ tay về máy ghi âm đang để trên bàn làm việc của hiệu trưởng. "Mở phần nghe tiếng Anh đi."
"Ơ, bây giờ á?"
Ngô hiệu trưởng lập tức giục nói:
"Bảo ngươi mở thì cứ mở, ngươi là thầy hay là nó là thầy!"
"A, dạ."
Câu nói của Ngô hiệu trưởng có vấn đề, nhưng không ai cười vì điều đó.
Băng được cho vào, phần nghe bắt đầu:
"Excuseme áo sơ mi giá 9 Bảng 15 penny. Cho nên bạn chọn đáp án B, và đang thử dùng cuốn đề của mình tiêu chúng đi..."
Lý Truy Viễn viết xong bài văn thì làm bài thi vật lý, xong vật lý thì bài nghe tiếng Anh đã mở xong từ lâu, Lý Truy Viễn cầm quyển tiếng Anh lên. "Tôi lại mở lại một lần nữa nhé..."
Lý Truy Viễn "bá bá bá" viết xong đề nghe. Các giáo viên đã hiểu ý mà ngậm miệng. Thực ra, sau khi học được mười hai phương pháp của Âm gia, Lý Truy Viễn cũng phát hiện ra, năng lực nhất tâm đa dụng của mình được tăng cường lên một bước nữa. Viết xong bài thi, rất nhiều bộ môn đã chấm và công bố điểm ngay tại chỗ. Ngô hiệu trưởng cười toe toét, còn đưa tay xoa bóp cổ tay đau nhức của cậu. "Tiểu Viễn à, vòng chung kết toàn quốc sắp bắt đầu rồi, chỗ cháu có gì bất tiện không?"
"Cháu đi được ạ."
"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi."
Lúc này, trưởng bộ môn toán học Diêm lão sư ở bên cạnh cũng cười nói:
"Vậy chúng ta đi sớm một chút đi, để Tiểu Viễn có thể đi chơi cho thoải mái ở kinh."
Ngô Tân Hàm trừng mắt nhìn Diêm lão sư một cái, mắng:
"Đầu óc ông bị úng nước rồi hả, người ta Tiểu Viễn từ nhỏ lớn lên ở kinh đó."
"A đúng rồi."
Diêm lão sư vỗ trán, mái tóc đã bị hói. "Ta quên mất."
"Ông hiệu trưởng ơi, bọn con đi bằng tàu hỏa ạ?"
"Đi tàu mệt lắm, bọn mình đi máy bay đi."
Ngô Tân Hàm cùng một đám giáo viên cùng đưa Lý Truy Viễn rời khỏi văn phòng, tiễn cậu ra tận cửa trường. Lúc này, vừa kết thúc một ca thi, học sinh lớp mười hai vừa vặn vặn người vừa đi ra khỏi phòng thi. Rõ ràng không học cùng tầng lầu, ban trưởng Chu Vân Vân lại vừa hay gặp Đàm Văn Bân ở bên ngoài khu thi. "Thi thế nào rồi?"
Chu Vân Vân đưa qua một viên kẹo thỏ trắng lớn. Đàm Văn Bân nhận lấy kẹo, sau đó đưa tay sờ vào túi áo, lấy ra một túi sô cô la, nhưng sô cô la bên trong đã bị hắn ăn hết một nửa trong lúc thi. Chu Vân Vân không ghét bỏ, rất tự nhiên đưa tay định nhận lấy. Chỉ thấy Đàm Văn Bân đem nốt nửa thanh sô cô la còn lại cũng đưa vào miệng mình. "Ai da, đói quá đi mất."
Chu Vân Vân thu tay lại, rất tự nhiên đưa lên chỉnh sửa tóc mình. Đàm Văn Bân nhìn thấy đám giáo viên và lãnh đạo đang vây quanh nam hài ở cổng trường, hắn không vung vẩy cánh tay la hét mà chỉ mỉm cười, rồi quay lại phòng học. Ngồi vào chỗ của mình, Đàm Văn Bân đem hộp bút nhỏ hình quan tài của mình để lên trên bàn học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận