Vớt Thi Nhân

Chương 366: Nhân quả (2)

"Cha, hung thủ sát hại Khưu Mẫn Mẫn đã tìm được."
Đêm khuya, xe cảnh sát một lần nữa lái vào sân trường, hành động bắt người diễn ra rất thuận lợi. Đàm Vân Long dựa vào cửa xe, nhìn đồng nghiệp của mình đưa thầy giáo già Trần Đức Lương lên xe cảnh sát. Bên kia, Thạch Vũ Tình đã bị bắt trước một bước, lúc này đang thẩm vấn. Từ bộ đàm, anh biết tâm lý người phụ nữ này rất kém, đã khai báo, cố sức chối bỏ quan hệ của mình, nói cô ta chỉ là người biết chuyện chứ không phải đồng phạm. Vụ án bảy năm trước, cộng thêm việc các nhân viên liên quan vụ án lần trước đều mất tích tập thể, làm tăng thêm độ khó cho việc phá án và bắt giữ.
Không ngờ, thế mà lại có thể "liễu ám hoa minh" vào lúc này.
Trên đường trở về, mấy nhân viên cảnh sát trẻ tuổi nhìn Đàm Vân Long với ánh mắt khác, đó là sự sùng bái không hề che giấu. Tiểu Chu lại hỏi vấn đề đó:
"Đàm ca, lần này anh lại có manh mối từ đâu ra vậy?"
Đàm Vân Long vốn không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng không trả lời lại không được, bởi vì một vài thứ nhất định phải ghi vào hồ sơ:
"Con trai ta đang học ở trường này."
Những nhân viên cảnh sát còn lại trên xe đều đang lắng nghe, chỉ có Tiểu Chu cảm thấy câu mở đầu này có chút quen tai:
"Ở cổng bắc trường có một quán lão Tứ Xuyên, tôi từng đưa mấy người đi ăn rồi.
Có hôm trời tối tôi đến trường thăm con, cùng nó lên lầu hai nhà ăn dùng cơm, hai nghi phạm ngay ở phòng bên cạnh, tôi nghe thấy bọn họ ồn ào. Sau đó, tôi tự mò đi tìm hiểu, lại tìm được chút manh mối ngoài ý muốn, lúc này mới quyết định thu lưới."
Thực ra, lời Đàm Vân Long kể có chỗ hở, bởi vì có thể Thạch Vũ Tình và thầy giáo già không thường xuyên đến quán lão Tứ Xuyên, hoặc là tối nay là lần đầu. Nếu tỉ mỉ xem xét sẽ phát hiện ra chỗ hở này. Nhưng anh không muốn nói thẳng là con trai mình nghe được, như vậy những bước sau theo quy trình sẽ có chút phiền phức, mà Tiểu Viễn lại không thích sự phiền phức.
Mặt khác, chỉ cần chứng cứ được xác minh kỹ càng, xác định đối phương có tội, thì việc manh mối cụ thể "bắt đầu" như thế nào thật ra không quan trọng lắm. Một số lúc, cảnh sát vì bảo vệ người tố giác mà sẽ cố tình làm mơ hồ những thông tin khai báo kiểu này.
Ví dụ như trong một vụ án hình sự nào đó, người nhà nạn nhân đêm ngủ mơ thấy người thân bị chôn ở đâu, cảnh sát đi đào lên thì đúng là đào được thi thể, cuối cùng lần theo manh mối, tìm ra được hung thủ cùng thôn. Việc điều tra này rõ ràng là do có người tận mắt thấy h. ung thủ chôn xác, báo cáo lại, đồng thời hy vọng che giấu thân phận người báo cáo. Trong xe, các nhân viên cảnh sát khác đang cảm khái vận may của Đàm Vân Long, chỉ có Tiểu Chu nói:
"Đàm ca, con trai anh đúng là mang lại may mắn cho anh đấy."
"A, thoải mái thật."
Đàm Văn Bân ở trên giường vươn vai một cái. Hôm qua bị quỷ nhập, sau khi ăn no uống đủ thì ngủ một giấc no say, cả người như sống lại hoàn toàn.
"Ơ, Tiểu Viễn ca, sao anh lại ở đây?"
Đàm Văn Bân dụi dụi mắt, thường thì giờ này Viễn tử ca phải ở chỗ Liễu Ngọc Mai với A Ly mới đúng. "Bân Bân ca, anh xem mấy giờ rồi."
Đàm Văn Bân quay đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ trưa, mà bọn họ dự định là hôm nay mười hai giờ sẽ xuất phát đến cùng An Trấn tìm đoàn xiếc.
"Mả mẹ nó!"
Đàm Văn Bân lập tức xuống giường, xách chậu đi rửa mặt. Khi trở về định thu dọn đồ đạc thì phát hiện đồ đạc đã được thiếu niên dọn xong rồi.
"Cái đó, Tiểu Viễn ca, sao anh không gọi em dậy?"
"Vẫn còn kịp giờ mà, anh ngủ thêm chút cũng không sao."
Đàm Văn Bân dựa vào bàn đọc sách, thấy trên mặt bàn bày một bộ phù châm. Thiếu niên lần lượt lấy Phá Sát Phù, Thanh Tâm Phù và Phong Cấm Phù buộc chặt bằng dây đỏ vào kim. "Tiểu Viễn ca, cái này là lấy ra để kích phát sao?"
Đàm Văn Bân vừa nói vừa làm động tác ném kim. Lý Truy Viễn lắc đầu:
"Đây là chuẩn bị cho Lâm Thư Hữu. Ta dựa theo cách hiểu của ‘Địa Tạng Bồ tát Kinh’ về linh kê, nghĩ ra một phương thức tăng phúc đơn giản thô bạo."
"Ha, cậu ấy sẽ rất cảm động đấy."
Đàm Văn Bân hiểu rõ, bộ châm này chỉ là Tiểu Viễn ca sáng nay tiện tay làm ra. Thực tế, Tiểu Viễn ca đã lên một loạt kế hoạch phong phú những món đồ chơi vui vẻ cho Lâm Thư Hữu rồi. Sau chuyện lần này, nhận thức của Lâm Thư Hữu về quan viên chắc chắn sẽ tăng lên một bậc. Như vậy sau này cậu ta về, sẽ có đủ thực lực để khiêu chiến tranh giành ngôi vị với sư phụ và ông nội cậu ta. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu ta không bị Viễn tử ca đùa chết hay chơi phế.
"Không còn nhiều thời gian, chúng ta đi thôi."
"Long Vương lên đường thôi."
Đàm Văn Bân đeo ba lô leo núi lên lưng, theo Lý Truy Viễn đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc đi ngang qua cửa Lục Nhất, Đàm Văn Bân cố ý ngân nga một tiếng:
"Dù có ngàn vạn người, ta vẫn cứ đi."
Sau đó hai người dừng lại ở khúc cua cầu thang. Một lát sau, cửa phòng ngủ Lục Nhất bị đẩy ra, Lâm Thư Hữu đeo cặp sách, cẩn thận từng chút một đi ra. Nghe thấy có tiếng động, Lý Truy Viễn và Đàm Văn Bân mới tiếp tục xuống lầu. Hai người đi trước, Lâm Thư Hữu cứ ngỡ mình như thần không biết quỷ không hay mà theo ở phía sau. Ngoài cổng trường, Lý Truy Viễn và Đàm Văn Bân mỗi người đứng một nơi để đón xe. Đây là một cách giúp tăng tỉ lệ bắt xe thành công trong thời buổi này.
Sau đó, xe bên Lý Truy Viễn bắt được trước. Cậu không vội lên xe mà mặc cả giá với lái xe. Chờ bên Đàm Văn Bân cũng chặn được xe thì Lý Truy Viễn mới lên xe. Đàm Văn Bân lập tức bỏ chiếc taxi mình đã chặn, chạy đến ngồi vào xe phía trước, ngồi cùng với Lý Truy Viễn. Lái xe vừa bị lỡ khách đang định mắng, thì cửa sau xe bị mở ra, Lâm Thư Hữu chui vào ngồi:
"Sư phụ, nhanh lên, đuổi theo chiếc taxi kia!"
Ngày mai mới là thời gian bọn buôn người giao dịch. Có lẽ để kiểm tra xem đoàn xiếc có cần dựng sân bãi và tuyên truyền sớm hay không, mà hôm nay chúng đã tới rồi. Thông thường, lúc thi cử, việc đến sớm phòng thi chẳng có ý nghĩa gì...
Nhưng nếu trên mặt bàn đặt sẵn đề thi thì sao? Lý Truy Viễn từng xem qua hồ sơ liên quan đến "Dư bà bà", nhưng xem cũng như không xem. Vì những gì cảnh sát thu thập được chỉ là các nhánh của Dư bà bà. Có thể là những người theo bà ta học hoặc trước kia thuộc nhóm này nhưng sau đó tự làm riêng. Bức tượng đất đúng là đã dựng rất đúng chỗ, nhưng lại là một con rối. Loại người này thật là kỳ quái, đã tin vào quỷ thần nhưng lại làm những chuyện ác bị người người phẫn nộ. Đàm Văn Bân nghiêng đầu, thấy Tiểu Viễn ca đang cầm một cái bảng cứng, vẽ ngoằn ngoèo lên trên. Cậu thấy rõ ràng, đó là hai đường kẻ xuất phát từ một điểm cuối.
Điểm cuối bên trên đánh dấu chữ "Mình".
Một đường kẻ từ điểm cuối "Mình" chạy dọc xuống, lần lượt là "Phòng ngủ" - "Tiếng giày cao gót" - "Cha Lục Nhất" - "Trấn áp nữ quỷ" - "Tin Nhiễm Thu Bình" ... Sau đó kéo dài một mạch đến "Bối Bối" và cuối cùng là "Dư bà bà". Đường kẻ thứ hai cũng xuất phát từ điểm cuối "Mình", lần lượt là "Ổn định giá cửa hàng" - "Tôn Hồng Hà" - "Nhuận Sinh tập kích" - "Không mặt chết ngược lại" - "Tin Nhiễm Thu Bình"... Rồi kéo dài một mạch đến "Trần Đức Lương" và "Thạch Vũ Tình". Trần Đức Lương và Thạch Vũ Tình nằm song song trong một nhánh. Hai đường kẻ có một điểm hội tụ ngắn ngủi, đó chính là "Tin Nhiễm Thu Bình". Đàm Văn Bân nhớ lại mạch suy nghĩ mà trước kia Tiểu Viễn ca từng giảng đề cho mình, cậu hỏi:
"Tiểu Viễn ca, đây là tuyến sự kiện, hay còn gọi là... chuỗi nhân quả?"
"Ừm, ta đang tìm mạch suy nghĩ của người bày mưu."
Từ khi xác định con đường mình phải đi, Lý Truy Viễn luôn rất chú ý đến hai tuyến này, muốn nhanh chóng giải quyết chúng. Hiện tại, hai tuyến này đều đã có kết quả. Tuyến giày cao gót Đường Thu Anh cuối cùng dẫn tới Dư bà bà. Nhưng tuyến Khưu Mẫn Mẫn lại bị rơi lại ở chỗ này. "Tiểu Viễn ca, ngoài việc cùng dính dáng đến ‘Tin Nhiễm Thu Bình’, giữa bọn chúng còn có liên quan gì sao?"
"Ngươi có thể không nhìn thuận chiều mà đi đẩy ngược."
"Hả?"
"Ta cảm thấy các tuyến có tương quan lẫn nhau."
"Ồ?"
"Bân Bân ca, ngươi thấy vạn sự vạn vật là cố định sao? Tức là việc gì đã xảy ra rồi thì chắc chắn phải xảy ra?"
"Tiểu Viễn ca, bằng không thì sao?"
"Đứng từ góc độ vĩ mô, toàn trí toàn năng mà nói thì đúng là như vậy. Nhưng đứng từ góc độ cá nhân như chúng ta, dựa vào những gì chúng ta thấy, thì những việc ta không biết, ta không thể nào thay đổi được, có phải không? Xét trên lý thuyết, ngay cả một giây trước khi tấm màn bị vén lên, người thợ điêu khắc vẫn có thể sửa đổi tác phẩm của mình mà."
"Tiểu Viễn ca, ý của anh là, thật ra chúng ta đều bị dẫn dắt từ trong bóng tối?"
"Là bị dòng sông đẩy đi, khi nàng bị đẩy về phía ta thì so với nàng, ta lại bị đẩy về phía nàng. Chỉ có điều trong quá trình thực hiện cụ thể, ai có thể nắm giữ được dòng chảy này trước, thì người đó sẽ luôn nắm được quyền chủ động trong cơn sóng này cũng như những đợt sóng tiếp theo. Giống như hiện tại. Ngươi xem, nếu chúng ta đi ngược tuyến của Đường Thu Anh từ Dư bà bà, liệu có thể quay ngược lại đến chỗ chúng ta không? Vương Triều Nam đáng lẽ phải đợi đến ngày mai mới mang những người trong thôn kia đi đoàn xiếc để mua con."
"Cho nên, nếu như chúng ta không sớm đi theo tuyến này để tìm đến Dư bà bà thì tức là Dư bà bà sẽ thuận theo tuyến này tìm đến chúng ta? Chúng ta trở thành bị động?"
"Ừ, chỉ là..."
Lý Truy Viễn dùng bút khoanh hai vòng vào chỗ hai nhánh nhỏ Trần Đức Lương và Thạch Vũ Tình. "Chỉ là, vì sao tuyến của Khưu Mẫn Mẫn lại không nối vào được?"
"Lương Lương, nào, đuổi theo ba đi con, chỉ cần đuổi kịp ba, ba sẽ mua đồ chơi xe hơi nhỏ cho con."
"Con đến đây, ba ba, ba ba đợi con một chút, con đến rồi đây!"
Một đôi cha con đang nô đùa đuổi nhau trên bãi đất trống. Trong khi đuổi nhau, hai người đến một chỗ trước lều vừa dựng lên. Mấy chiếc xe tải đang dỡ hàng, với đủ các loại đạo cụ biểu diễn.
"Ba ba, con bắt được ba rồi, con muốn chơi xe hơi nhỏ, hi hi."
Người đàn ông cúi xuống, sờ lên đầu con trai, hỏi:
"Lương Lương, con muốn mua xe hơi nhỏ bao nhiêu tiền?"
"Con không biết, ba ba mua cho con bao nhiêu tiền con cũng thích hết, hắc hắc."
"Lương Lương của chúng ta thật ngoan, ba sẽ giúp con hỏi xem bao nhiêu tiền nha?"
"Dạ, ba ba."
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn về phía hai người phụ nữ đang đi tới phía mình bên kia lều. Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người uyển chuyển. Còn người bà lão mà cô ta đang dìu thì lưng còng xuống, mặt rất dài, hai bên miệng da thịt chảy xệ. Người đàn ông hỏi hai người:
"Nói giá đi, có thể bán được bao nhiêu tiền?"
Khi hỏi câu này, trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ oán hận sâu sắc. Ha ha, Thạch Vũ Tình, cô không ngờ tới phải không? Tôi sẽ đem đứa con nghiệt chủng của cô bán đi !
Bạn cần đăng nhập để bình luận