Vớt Thi Nhân

Chương 193: Nhìn thấy rồi (3)

"Tốt, tốt."
Nhuận Sinh vỗ tay.
"Ta thích nghe cái này."
Đàm Văn Bân kích động nắm tay. Dư Thụ bắt đầu kể. Vừa mới mở đầu, Lý Truy Viễn liền nghe ra không ổn, bối cảnh vào cuối thời Minh đầu thời Thanh, nhân vật chính là một thư sinh, ngồi thuyền vào kinh đi thi trên đường thuyền bị lật rơi xuống nước, được một người tái giá họ nương tử cứu, thư sinh đối nàng ngưỡng mộ, gọi nàng là Bạch gia nương nương. Không đợi đối phương tiếp tục kể, Lý Truy Viễn liền che mắt hít một hơi khí lạnh:
"Nhuận Sinh ca, Bân Bân ca, mắt ta đau quá, đưa ta về nhà uống thuốc đi."
Nếu là chuyện khác, hai người bọn họ bây giờ chắc chắn không đi, nhưng liên quan đến mắt của Tiểu Viễn, hai người lúc này không dám chậm trễ, tạm biệt với Dư Thụ rồi lập tức cõng Tiểu Viễn lên xe xích lô hướng nhà đi. Trên đường trở về, đối mặt với Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân lo lắng hỏi thăm, Lý Truy Viễn lựa chọn nói ra băn khoăn của mình."
Ca, mắt ta không sao, ta nghi ngờ thân phận của người kia."
Đều đã kể đến Bạch gia nương nương, kể thêm nữa nhất định sẽ có người chết trái lại, sau đó sắc mặt của Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân sẽ thay đổi để đối phương nhìn ra. Đây cũng là lý do Lý Truy Viễn giả vờ đau mắt để rời đi sớm. Nghe xong Lý Truy Viễn thuật lại, Nhuận Sinh đang lái xe cũng phải cảm thán:
"Đây là gặp đồng nghiệp."
Đàm Văn Bân thì ngơ người ra một hồi lâu, nghi hoặc nói:
"Những người theo nghề như chúng ta, ai cũng nhiều tài như vậy sao?"
Nhuận Sinh trả lời:
"Ngươi cũng có tài đó, ngươi biết làm giấy tiền âm phủ mà."
Đàm Văn Bân liếc mắt:
"Cảm ơn ông nha."
Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân mặc dù bất ngờ, nhưng lại không hề sợ hãi, một là vì họ không hề trải qua chuyện Bạch gia nương nương, hai là họ không biết rõ thân phận thật sự của Liễu Ngọc Mai. Chuyện trước dính đến chuyện riêng của Lượng Lượng ca, chuyện sau liên quan đến bí mật của hai nhà Tần Liễu, Lý Truy Viễn không tiện tùy tiện nói ra. Sau khi về nhà thì phát hiện ông nội không có ở đây, trên bếp lò thì mì gói bị ăn dở, hẳn là đã ra ngoài. Ba người lại tiếp tục làm việc riêng, Lý Truy Viễn tiếp tục "đọc sách", Nhuận Sinh xem ti vi, Bân Bân làm bài tập. Đến giờ cơm trưa, ông nội vẫn không về, Nhuận Sinh nấu cháo. Đến bữa tối, ông nội vẫn không về, Nhuận Sinh lại nấu cháo.
Tuy nói ăn cháo cũng tốt, nhưng từ sang thành kiệm thì khó, thời gian Lưu di không có ở đây, chất lượng cuộc sống của mọi người giảm xuống nghiêm trọng. Hơn nữa, thiếu đi tiếng gọi "sáng trưa tối" ăn cơm của Lưu di, Lý Truy Viễn cảm thấy đồng hồ sinh học của mình cũng có chút đảo lộn. Ban đêm khi húp cháo, Đàm Văn Bân nghi ngờ nói:
"Ha ha, cái người đề nghị ăn cháo chính là Lý đại gia, người không về ăn cơm, đi ăn ngon bên ngoài cũng là Lý đại gia."
Ông nội không về nhà, mọi người ngược lại không hề lo lắng, vì ngày thường Lý Tam Giang vẫn thường xuyên bị giữ lại ăn cơm uống rượu. Trong đêm hè tĩnh lặng, Nhuận Sinh và Đàm Văn Bân tiếp tục xem " Trần Chân ". Lý Truy Viễn ngồi bên cạnh, thực hiện vật lý trị liệu cho mắt trước khi đi ngủ, đến khi day huyệt Thái Dương và vòng quanh hốc mắt, từ đường thôn ở nơi xa truyền đến tiếng xe ô tô và xe máy. Đàm Văn Bân như bị điện giật đánh, lập tức xoay người từ ghế trước ti vi ngồi xuống bàn học, "Ba" một tiếng bật đèn bàn, lập tức bày ra bộ dạng chuyên tâm làm bài. Nhuận Sinh quay đầu, liếc hắn một cái, hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
Lý Truy Viễn suy đoán:
"Bân Bân ca, là Đàm thúc thúc đến?"
"Ừm!"
Hắn nhận ra tiếng xe máy của ba mình, từ nhỏ ở nhà xem lén ti vi, hễ nghe thấy âm thanh này là lập tức tắt ti vi làm bài ngay. Chỉ là đợi mãi, vẫn không thấy xe máy đi tới, lại càng không thấy người nào tới gõ cửa. Nhuận Sinh nghi ngờ nói:
"Ba ngươi không muốn ngươi sao?"
Ba ngươi mới không muốn ngươi."
Ba ta vốn không cần ta nữa rồi."
"Thảo, ngươi gian lận."
Dừng một chút, Đàm Văn Bân bồi thêm một tiếng:
"Thật xin lỗi."
Nhuận Sinh cười:
"Ha ha ha."
Đàm Văn Bân đứng lên:
"Ba ta không phải tới tìm ta, Tiểu Viễn, Nhuận Sinh, có muốn đi xem thử không, có lẽ trong thôn lại xảy ra vụ án."
Nhuận Sinh lắc đầu:
"Không đi, hết quảng cáo, đặc sắc lại đến."
"Để ta đưa ngươi đi, Bân Bân ca."
"Được thôi, chúng ta đi, Tiểu Viễn."
Đàm Văn Bân nắm tay Lý Truy Viễn đi ra ngoài, khi đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt của dì Trương, Đàm Văn Bân hỏi tiếng xe ô tô và xe máy lúc nãy đã đi hướng nào. Dì Trương đang gặm hạt dưa, liếc mắt về hướng tây bắc, nói:
"Hướng nhà ông râu quai nón đằng trước mà đi."
Trên đường đi đến nhà ông râu quai nón, Đàm Văn Bân có chút lo lắng hỏi:
"Tiểu Viễn ca, ngươi nói ba ta họ đến đó làm gì, lẽ nào lại phát hiện ra chuyện gì sao?"
"Không biết."
Lý Truy Viễn lắc đầu. Nếu có chuyện bị lộ, thì chỉ có thân phận của con thủy hầu chết ở xe bị lộ ra thôi. Mấy chiếc xe cảnh sát và xe máy dừng ở bên ngoài nhà ông râu quai nón, mỗi cảnh sát cầm một chiếc đèn pin chiếu vào. Bất quá giờ hẳn là không chiếu ra được gì đâu, con mương đã được lấp rồi, phía trên mảnh đất lớn kia đều được trồng cây con. "A, Tiểu Viễn ca, ta thấy ông nội rồi, ông ấy ở trên bờ đập."
"Ông nội ta có sao không?"
"Không sao, không bị còng tay, ông nội còn đang hút thuốc nữa."
"Bân Bân? Là Bân Bân đó hả?"
"Là con đây, chú Triệu."
"A, sao con lại ở đây thế này?"
"Nhà chú gần đây, con đang chơi ở nhà bạn thôi."
"Được, chú đi gọi ba con."
"Chú Triệu, giúp con nói với ba là con và Tiểu Viễn đi cùng nhau."
"Ờ."
Một lát sau, Đàm Vân Long đã đi tới."
Ba!"
Đàm Văn Bân nhiệt tình vẫy tay."
Lùi qua một bên."
Đàm Vân Long không nhìn con mình, đi tới trước mặt Lý Truy Viễn, nhỏ giọng nói, "Người của cấp trên đến, sáng nay đồn công an của bọn ta đã đi đón ông nội ngươi, buổi trưa cùng ăn cơm, buổi chiều đi mấy chỗ, trấn Tây Đình, Thạch Cảng, đều là những chỗ ông nội ngươi vớt thi thể."
"Chú ơi, là ai vậy?"
"Cái này ta không rõ, nhưng chắc không phải làm về hình sự trinh sát."
"Vậy ông nội ta có sao không?"
"Không sao, chỉ là tới tìm hiểu chút tình hình, làm người dẫn đường, kể lại chuyện xảy ra lúc đó, còn những khu đất xung quanh này, đều đứng tên ông nội ngươi phải không?"
"Dạ."
"Yên tâm đi, không sao đâu, sắp xong việc rồi."
"Cảm ơn chú."
"Cảm ơn gì chứ, đâu phải phá án, cũng đâu liên lụy tới điều lệ giữ bí mật."
Từ xa vọng tới tiếng nói quen thuộc:
"Tốt, vất vả mọi người đi theo một ngày."
Sau đó, Lý Truy Viễn nghe được cuộc đối thoại giữa ông nội và người kia:
"Ông ơi, hôm nay thật là vất vả cho ông rồi."
"Đâu có, đâu có, phải phối hợp công việc mà."
"Ông về sớm nghỉ ngơi đi nhé."
"Anh cũng vậy, ha ha."
Tiếng nói này, là Dư Thụ. "Ồ, cậu nhóc, sao cháu cũng ở đây vậy?"
Dư Thụ phát hiện Lý Truy Viễn. Lý Truy Viễn hỏi ngược lại:
"À, ông kể chuyện ơi, sao ông lại ở đây ạ?"
"Trưa không có ai tới nghe nên ta đã dẹp sạp, tranh thủ đi làm thêm thôi mà."
Dư Thụ vừa nói vừa ngồi xổm xuống trước mặt Lý Truy Viễn, đưa tay sờ đầu Lý Truy Viễn:
"Cậu nhóc, nhà cháu ở đây hả?"
Lý Tam Giang lúc này hút thuốc xong đi tới, thấy cảnh này, lập tức nói:
"Đây là cháu cố của ta đó, ha ha, căn nhà này sau này sẽ là của nó."
"Cháu cố của ông?"
Dư Thụ tỏ vẻ kinh ngạc, "Ruột thịt hả?"
"Đương nhiên, trong di chúc của ta đều ghi tên nó."
"A, vậy à, một đứa trẻ thật thông minh, ta thích."
"Vậy còn gì, thằng Tiểu Viễn nhà ta thông minh lắm đó."
"Tốt, ông Lý à, tôi phải đi đây, sau này có dịp tôi sẽ mời ông uống rượu."
"Dễ nói dễ nói."
Đàm Vân Long chủ động đi về phía Dư Thụ, hỏi:
"Ngày mai còn có sắp xếp gì nữa không?"
"Không có, chỗ này không có vấn đề gì cả, sạch sẽ lắm, ngày mai ta sẽ đi, vất vả anh rồi, đội trưởng Đàm."
"Tôi chỉ là tuân theo mệnh lệnh thôi."
Mấy cảnh sát ở nhà ông râu quai nón đã rút hết, Lý Tam Giang dẫn theo hai người về nhà, trên đường đi, Lý Tam Giang không ngừng phàn nàn về chuyện hôm nay vô lý, sáng thì bị xe cảnh sát mời đi đồn công an, chiều thì liên tiếp lặn lội mấy chỗ, cuối cùng lại về tới cái thôn này. Bất quá, cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, lúc cuối còn được người ta đưa cho một điếu thuốc lá. Lý Truy Viễn vừa nghe vừa suy nghĩ về thân phận của người kể chuyện, rõ ràng người kể chuyện mới là công việc làm thêm, có thể làm công việc làm thêm ở trình độ đó quả thật rất hiếm gặp. Bất quá, xét về mọi mặt, đối phương đã có thể làm việc chung với cảnh sát, vậy thì chắc chắn không phải là người xấu. Còn về phần mình thì cũng không cần phải lo lắng.
Về đến nhà trên bờ đập, Nhuận Sinh vẫn đang vừa đâm giấy tiền vừa xem ti vi.
Lý Tam Giang đi qua gõ lên đầu Nhuận Sinh một cái, Nhuận Sinh chỉ cười cười. Đàm Văn Bân ngồi xuống, rất thuần thục cầm lấy sợi dây mây bắt đầu đâm giấy tiền, đồng thời hối hận:
"Sớm biết vậy mình đã mang sách bài tập theo cùng đi rồi."
Lý Truy Viễn vừa định lên lầu, tai giật giật, nhỏ giọng nói:
"Bân Bân ca, mau đi làm bài đi."
"Hả?"
Miệng vẫn còn đang nghi hoặc, nhưng cơ thể lại theo quán tính vứt công việc trong tay xuống, lại nghiêng người ngồi vào bàn học, cầm bút lên, bắt đầu làm bài. Rất nhanh, Đàm Vân Long đi tới bờ đập. Đàm Văn Bân nghe được tiếng bước chân quen thuộc, khóe miệng lặng lẽ cong lên. Ai ngờ Đàm Vân Long vừa tới đã gõ vào gáy hắn, mắng:
"Ngươi lại lừa quỷ đó hả!"
Đàm Văn Bân rất tủi thân, thầm nghĩ:
"Ba ơi, con cố gắng học tập vậy sao ba còn hiểu lầm con?"
"Ba!"
Sau một khắc, Đàm Vân Long nhấn công tắc, đèn bàn sáng lên.
Đàm Văn Bân chỉ biết im lặng.
Nhuận Sinh mang ti vi ra ngoài hiên để xem, vừa đủ ánh sáng ti vi để làm việc. Đàm Văn Bân quen thuộc ở bên cạnh Nhuận Sinh để làm bài tập, nhưng vì Tiểu Viễn đã đưa đèn bàn cho mình, nên hắn cũng không bật cái bóng đèn trên cột ở trước nhà nữa. Cho nên, lúc nãy trong mắt ba hắn, hắn cơ hồ đang làm việc trong bóng tối.
Đàm Vân Long mang tới một túi đồ, đặt xuống, đó là vợ ông cố ý lấy chút thuốc tha trị cận. Ông đã cẩn thận chọn lựa, không có chất độc.
"Tiểu Viễn, nãy quên đưa mấy thứ này cho con, con xem có dùng được không thì dùng nhé."
"Dạ, cảm ơn chú Đàm, mắt con sắp khỏi rồi, đến lúc đó còn phải nhờ chú Đàm dẫn con đi báo danh nhập học."
"Cái đó thì đương nhiên, đợi mắt con tốt thì chúng ta sẽ đi, chuyện trường học bên kia đã nói rồi, khi nào con muốn đi cũng được, cứ theo ý con thôi."
"Dạ, được ạ, chú Đàm."
Đàm Vân Long quay người, chuẩn bị đi, vẫn dừng lại trước mặt con trai, cầm cuốn bài tập trên bàn lên, lật ra xem, bên trên lít nha lít nhít viết các bước giải bài."
Ba ơi, cái này là Tiểu Viễn ra đề cho con."
"Ừ, ngoan, học hành cho tốt vào."
Đàm Vân Long buông vở xuống, xoa đầu con trai, rồi đi.
Đêm nào Nhuận Sinh cũng xem ti vi tới khi hết chương trình.
Đến khi trên ti vi xuất hiện màn hình trắng tĩnh màu thì anh mới tắt ti vi, quay đầu thấy Đàm Văn Bân vậy mà vẫn đang làm bài.
"Ngươi vẫn chưa ngủ à?"
"Ngươi cứ ngủ trước đi, ta làm một lát nữa."
"Ừa."
Nhuận Sinh đi tắm rồi ngủ. Buổi sáng khi tỉnh lại, phát hiện trên bàn tròn cạnh giường không có ai, quay đầu nhìn lại, phát hiện Đàm Văn Bân đang gục mặt xuống bàn ngủ say, tay vẫn cầm bút.
Nhuận Sinh đi tới trước lồng chó, sờ lên đầu chó. Chó đen nhỏ mở mắt nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục xoay người ngủ tiếp. Nhuận Sinh thầm nghĩ:
"Vô dụng rồi."
Lý Truy Viễn sau khi tỉnh dậy, ngoại trừ xuống nhà ăn cháo, còn lại đều ngồi ở ban công lầu hai. Hắn đã liên tục "Nhìn" rất nhiều ngày " Liễu thị Vọng Khí Quyết " và " Tần thị xem giao pháp ", hắn cảm thấy lúc mắt không nhìn thấy gì thế này, biết đâu có thể hiểu được những kiến thức mới về phong thủy. Sự thật chứng minh, hắn đã nghĩ quá nhiều.
Những ngày nay hắn ngẫm lại thì hiểu được hai chuyện, một là mấy ông thầy bói "mù", phần lớn đều không đáng tin, hai là nhất định phải bảo vệ thật tốt đôi mắt của mình.
Đêm nay, Lý Truy Viễn đợi rất lâu bên ngoài, vẫn không thấy Liễu Ngọc Mai và mọi người trở về.
Nghe thấy bên dưới Nhuận Sinh tắt ti vi và phát ra âm thanh "Tít", Lý Truy Viễn cũng vào phòng, thực hiện xong vật lý trị liệu cho mắt rồi đi ngủ.
Sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, lần nữa theo thói quen mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn. Hắn thấy một cô gái mặc váy trắng, cài trâm hoa, rất đoan trang ngồi đó.
Phản ứng đầu tiên là: nàng vẫn đẹp như vậy.
Sau đó mới nghĩ: Ồ, mắt mình đã khỏi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận