Vớt Thi Nhân

Chương 442: Bệnh viện (2)

Sau bữa ăn, trời đã tối muộn, Đàm Văn Bân không về trường mà tắm rửa ngủ ở nhà. Sáng sớm, hai cha con đều thức dậy sớm. Cơm và thức ăn thừa từ tối qua được hâm nóng lại, ăn kèm chút dưa muối mang từ quê lên, vậy là xong bữa điểm tâm.
"Đi, đưa con đến trường rồi ba vào cục."
Ngồi lên yên sau xe, Đàm Văn Bân vỗ chỗ ngồi hỏi:
"Đàm đội, vậy có phải là tính ba đang dùng xe buýt riêng không?"
"Tự ba đổ xăng đấy."
Lái xe trên đường, Đàm Vân Long châm điếu thuốc rồi nói:
"Mẹ con nói gì về chuyện đó, con vẫn là phải tự quyết định thôi, chúng ta làm cha mẹ, chỉ giúp con xem xét nguồn cơn thôi chứ không can thiệp vào cuộc sống của con."
"Con hiểu mà."
Xe dừng ở cổng trường, Đàm Văn Bân xuống xe.
Đàm Vân Long:
"Hành lý của con."
Đàm Văn Bân:
"A ha, con cố tình không mang từ nhà xuống."
Đàm Vân Long:
"Ừm, ba cũng cố tình mang từ nhà xuống để sau xe đó."
"Cha, cái này mà là để con tự quyết định hả?"
"Khi cha mẹ nói điều tốt đẹp, con cũng tin sao?"
"Được rồi, cha lái xe chậm chút."
Đàm Văn Bân kéo chiếc vali in đầy hình hoạt hình đi vào trong sân trường, dù là cuối tuần nhưng vẫn rất đông người, thu hút không ít sự chú ý.
Trong lúc đó, cậu gặp một đám thanh niên, mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt, cố ý kéo áo ra để lộ mảng da thịt từ cổ trở xuống. Khi đi, bọn họ hai tay đút túi quần, người nghiêng về phía trước, mũi chân nhón, đi vài bước lại hất đầu, rồi cúi xuống, khẽ vuốt mái tóc cắt ngang trán.
Năm người này, nếu gặp ban ngày ở trong trường thì không sao, chứ nếu mà gặp ở trấn Dân An vào ban đêm thì Đàm Văn Bân sẽ chỉ nghĩ bọn họ bị tà ma ám.
Thời đó có hai kiểu ăn mặc thịnh hành của dân chơi, một loại là tóc đủ màu, áo da quần da, xăm mình đeo đinh, giơ ngón giữa lên, trừng mắt, gào khản cổ một cách cố ý:
"Rock and Roll bất tử."
Một loại khác thì để tóc dài, luôn che một bên mắt, đi lại như thể không xương cốt, cho dù đang vội đi vệ sinh cũng không quên biểu diễn cái gì đó gọi là u sầu.
Rõ ràng năm người này thuộc loại phong cách thứ hai. Lúc đi ngang qua họ, Đàm Văn Bân nghe thấy bọn họ đang chửi:
"Thằng nhóc này, đúng là rùa rụt cổ, không có bản lĩnh!"
"Yên tâm đi, A Xán, cái loại hèn nhát này sẽ không được con gái thích đâu, anh chắc chắn sẽ thắng nó."
"Đúng đấy, dù sao buổi sáng học cũng không quan trọng, tôi vừa đi ăn sáng xong là đến đây luôn, đến trưa, tôi không tin là nó không ra mặt."
"Chờ lúc nó lẻ loi thì mình sẽ xử lý nó, tao sẽ canh ở bên ngoài lầu ký túc xá, người lớp nó đoàn kết lắm, mẹ nó."
"Đi, tôi mời mấy ông đi ăn sáng."
Năm người này lấy A Xán, người ở giữa làm chủ, quần áo hắn ta cũng nổi bật hơn, trên cổ đeo dây chuyền, trên tay còn đeo đồng hồ.
"Hứ, vali in hình kiểu gì vậy, gu thẩm mỹ gì vậy trời?"
"Ha ha ha!"
Có người chỉ vào chiếc vali của Đàm Văn Bân trào phúng, khiến những người còn lại cười ha ha.
Đàm Văn Bân không để ý đến bọn họ, tiếp tục đi đường.
Vào đến khu ký túc xá, đi vào tầng một, lên cầu thang, gặp hai bạn học cùng lớp, hai người thấy Đàm Văn Bân liền chạy tới nói:
"Lớp trưởng, vừa có một đám người ngoài trường tới tìm anh."
"Đúng vậy, bọn họ nói anh là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn tới dạy cho anh một bài học."
"Hả?"
Đàm Văn Bân hơi khó hiểu, thực sự không hiểu tại sao mình lại gặp phải chuyện này, nghe qua là biết đầu óc mấy người đó có vấn đề rồi.
"Lớp trưởng, hôm qua không phải anh với cái chị ở Liên Nghị Hội đi cùng nhau sao, có phải là vì chị đó không?"
"Đúng đúng đúng, cái đám người kia vừa tới, có vẻ như cùng trường với chị đó, nhưng không cùng khoa."
Vì Chu Vân Vân ư? Đàm Văn Bân không nhịn được cười, xem ra chủ nhiệm lớp sinh trưởng của ta ở trường các nàng được yêu thích lắm đây.
Thực ra, hôm qua lúc gặp mặt hắn nói "thay đổi đẹp" thật không phải là nói quá.
Vốn đã có sẵn tố chất xinh đẹp, lên đại học lại biết cách ăn mặc, quả thực như một viên dạ minh châu lột xác, vô cùng lấp lánh.
Đàm Văn Bân:
"Vừa rồi tôi hình như đã gặp bọn họ, nhưng có lẽ bọn họ không nhận ra tôi."
"Lớp trưởng, hay là anh cứ hô một tiếng, em gọi cả lớp ở trong ký túc xá ra hết, cho chúng nó một bài học?"
"Đúng đó, vừa rồi bọn chúng tới hỏi số phòng ký túc xá của anh, định gõ cửa phòng của anh đó, bọn em định ra chặn đầu bọn chúng, xem chúng muốn làm gì."
"Nếu không phải Lâm Thư Hữu can ngăn thì bọn em đã đánh nhau ngay ngoài hành lang rồi!"
"Ha ha ha, cảm ơn mọi người, tôi nợ mọi người một lần này, nhưng mà lần sau có chuyện thế này thì cứ gọi bảo vệ trường, để bảo vệ trường xử lý bọn họ. Chúng ta vẫn là học sinh, đánh nhau mà có gì xảy ra thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mọi người."
"Lớp trưởng, anh chỉ cần nói một tiếng là em làm luôn!"
"Đúng, không sợ bọn họ!"
Đàm Văn Bân trấn an bọn họ rồi lên tầng ba, hầu hết nam sinh trong lớp đều ở đây, trên đường đi còn gặp không ít bạn học nhắc lại chuyện lúc trước, đều khuyên cậu gọi người cầm chổi với ky hốt rác ra đánh nhau.
Đàm Văn Bân làm lớp trưởng này thật sự không xứng chút nào, không tham gia huấn luyện quân sự, khai giảng thì xin nghỉ giả. Nhưng cậu lại có giấy khen của cục cảnh sát được toàn trường thông báo, hai là ra tay hào phóng thường xuyên mời cả lớp uống nước ăn vặt, mọi người trong lớp vẫn rất phục cậu, thật sự có thể hô một tiếng là cả đám nam sinh hò reo kéo bè kết phái đi đánh nhau.
Về tới phòng, cậu để hành lý xuống.
Đàm Văn Bân thở phào một hơi, cũng may, mỗi sáng sớm Tiểu Viễn ca đều sẽ sang nhà Liễu nãi nãi tìm A Ly, cho nên bọn kia tới cũng không thể làm phiền đến Viễn tử ca.
Hắn là người cầm lái trên thuyền rồng gào to, chức trách của hắn chính là giúp Long Vương giải quyết nhẹ nhàng mấy chuyện bên ngoài, nếu vì mình mà gây ra chuyện phiền phức thế này, vậy thì là mình quá tắc trách rồi.
Quan trọng nhất là... Năm tên nhóc ngốc kia biết chọc giận Viễn tử ca sẽ có hậu quả gì không vậy!
Năm người kia vẫn chưa rời khỏi trường, xem ra còn định chặn đường cậu. Đàm Văn Bân rời ký túc xá, cậu định đi tìm bảo vệ trường. Hiện tại, quyền lực của bảo vệ trường rất lớn, thậm chí không thua kém gì công an phường.
Đang định ra cửa, Đàm Văn Bân nhìn lên bàn học của mình, trên bàn sách có đặt giấy và bút, một tờ giấy thi và một chiếc cốc nước to đùng rõ ràng không phải của cậu.
"A, bạn đâu rồi?"
Dưới mái che để xe đạp.
Năm người đang ngồi trên xe đạp, tay cầm bữa sáng, vừa ăn vừa nói chuyện oang oang.
Mấy nữ sinh hay nữ giáo viên đi ngang qua, năm người sẽ quay mặt một bên, để mái tóc cắt ngang trán cho gió thổi.
Bọn họ có vẻ có văn hóa hơn bọn lưu manh, nhưng lại yếu đuối hơn lưu manh. Chuẩn bị chặn người nhưng đến người trông như thế nào còn không biết.
Tuy nhiên, miệng thì không ngừng, bốn tên kia một bên xúm vào nịnh nọt tên A Xán lắm tiền, một bên giúp A Xán tưởng tượng ra một tương lai tốt đẹp với Chu Vân Vân.
Trên mái che.
Lâm Thư Hữu tay trái cầm bảng màu, tay phải cầm cọ vẽ, đang chải chuốt tóc.
Lúc trước ở ký túc xá, chút nữa đã nổ ra xung đột.
Không đánh nhau là do, một là đám kia thấy bên này người đông thì có chút sợ, hai là do Lâm Thư Hữu can ngăn.
Nhưng, mục đích khuyên can của Thư Hữu không phải là để hóa giải mâu thuẫn, mà là muốn giải quyết mâu thuẫn theo cách của mình. Bởi vì, lúc đó Tiểu Viễn ca không ở phòng, mà hắn thì có ở. Hắn đang ngồi bên bàn học của Bân ca, bắt đầu ngày làm bài tập hôm nay, vừa mới có chút ý tưởng, tựa hồ tìm thấy chút cảm giác, kết quả ngoài kia đã ầm ĩ lên vì tiếng đập cửa.
Lý Truy Viễn đưa ra đề cho Lâm Thư Hữu là để cậu tiến vào trạng thái suy tư, từ từ điều chỉnh, rồi thông qua cậu để thực hiện hàng loạt thí nghiệm Âm thần nhắm vào Bạch Hạc đồng tử.
Có thể nói, mặc kệ Lâm Thư Hữu có giải được đề hay không, kế hoạch của Lý Truy Viễn vẫn không đổi, cái hắn cần chỉ là thái độ của Lâm Thư Hữu, xem như khởi động mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận