Vớt Thi Nhân

Chương 591: Bóng Tối Bủa Vây (3)

"A, không sao là tốt rồi, về trường học đi."
"Không được đi, ta đang chơi bóng bàn, phải bồi thường tiền, bồi thường tiền!"
Cô a di trông coi phòng bi-a từ trên lầu đi xuống, hét lớn lên.
Nàng ta định ngăn Đàm Văn Bân đang muốn rời đi, đưa tay định nắm cổ áo nam sinh.
Đàm Văn Bân trừng mắt nhìn nàng ta một cái, cố ý bước lên phía trước một bước, cô a di kia không hiểu sao, bị dọa đến liên tục lùi về sau.
"Tìm hai đứa cháu trai này đòi bồi thường đi, cái bàn cũng đâu phải ta làm hư!"
Sau đó, Đàm Văn Bân liền dẫn theo Trịnh Hải Dương rời đi.
Ra khỏi trường thì phải trèo tường, còn vào trường thì cứ đường hoàng đi cửa chính, bảo vệ cũng không ngăn cản học sinh mặc đồng phục đến trường đi học.
Chỉ là, vừa đến cửa lớp học, đã thấy lớp trưởng Chu Vân Vân ôm chồng bài tập đi ra.
Đàm Văn Bân nhướng mày với Chu Vân Vân, khen:
"Lớp trưởng đại nhân, hôm nay trông ngươi lại có một vẻ ngọt ngào khó tả."
Khuôn mặt nghiêm nghị của Chu Vân Vân ửng lên sắc hồng, sau đó cúi đầu xuống, chỉnh lại một chút, rồi trừng mắt liếc Đàm Văn Bân, mắng:
"Xí, miệng chó không mọc được ngà voi!"
"Hôm nay trông ngươi đẹp thật đấy, trẻ trung thật là tốt, ai dà."
Đàm Văn Bân thở dài, chính hắn cũng không biết tại sao mình lại thở dài.
"Đàm Văn Bân, ngươi lại ba hoa chích chòe, có tin ta báo cáo với thầy cô không?"
Đàm Văn Bân nhíu nhíu mày, mình làm sao vậy, trước kia chỉ thích trêu chọc lớp trưởng mặt lạnh, trêu cho nàng ta tức điên lên, hôm nay sao lại nói ra những lời này?
Chính hắn cũng cảm thấy, lời mình vừa nói có chút quá xấc xược, hắn mà đánh nhau, cha hắn chỉ dùng dây lưng quật thôi, nếu hắn mà trêu hoa ghẹo nguyệt nữ sinh, chắc chắn cha hắn sẽ lái xe cảnh sát tông hắn.
Vừa nghĩ đến cha ruột, Đàm Văn Bân không nhịn được mà run cả người.
Lách qua Chu Vân Vân, Đàm Văn Bân quay lại lớp học.
Trịnh Hải Dương về đến trước, đã kể cho mọi người về hành động vĩ đại của Đàm Văn Bân, trong lớp nam sinh thấy hắn bước vào, đều nhao nhao hoan hô.
Đàm Văn Bân giơ tay trái lên, tay phải che ngực, ra hiệu mọi người giữ im lặng.
Sau đó, hắn liền vượt qua bàn học, ngồi vào vị trí hàng đầu gần cửa sổ.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện bên cạnh bàn mình có một bạn học ngồi, Đàm Văn Bân hiếu kỳ hỏi:
"Sao ngươi lại ngồi đây?"
Bạn học này bị hỏi đến ngơ ngác, trả lời:
"Đây là chỗ ngồi của ta mà."
"Chỗ ngồi của ngươi?"
Lúc này, một nữ sinh dáng người nhỏ bé đi nhà vệ sinh về đến, rụt rè nói:
"Sao cậu lại ngồi vào chỗ của mình?"
"Chỗ của ngươi?"
Đàm Văn Bân nhìn về phía bên trái bục giảng, bàn học quen thuộc, sách vở quen thuộc được bày ra, và cả đội quân lính nhựa quen thuộc được đặt trong ngăn kéo.
Hóa ra mình đúng là ngồi nhầm chỗ.
Đàm Văn Bân đứng dậy rời khỏi chỗ đó, ngồi trở về vương tọa của mình.
Chu Vân Vân giao bài tập xong quay về, lúc đi ngang qua Đàm Văn Bân, lạnh lùng cười với hắn:
"Chủ nhiệm lớp đã gọi điện cho cha cậu rồi đấy."
"Ờ."
Đàm Văn Bân gật gật đầu, tay chống cằm, bắt đầu nghịch cục tẩy.
Sau đó cả tiết học này, Đàm Văn Bân cơ bản không nghe giảng gì, chỉ là tiếp tục ngẩn người.
Giáo viên trên bục giảng biết hắn đang xuất hồn, nhưng trong lớp, luôn có một nhóm nhỏ người như vậy, bọn họ chỉ cần không phá rối trật tự lớp học, muốn làm gì thì tùy, giáo viên cũng sẽ không quản.
Tiếng chuông tan học vang lên, bóng dáng Đàm Vân Long xuất hiện ở cửa lớp học.
Đàm Văn Bân nhìn Đàm Vân Long, đi lên trước, móc từ trong túi ra điếu thuốc, rút một điếu đưa cho ông:
"Cha, há miệng ra đi."
Khóe miệng Đàm Vân Long giật giật, sau đó tức quá mà bật cười.
Những người khác thấy vậy, đều nhao nhao lên tiếng.
"Về nhà thôi."
"Vâng."
Xe máy của cha hắn, luôn chạy rất nhanh.
Hôm nay tốc độ xe, còn nhanh hơn mọi khi, lộ ra vẻ khát khao được nhanh chóng về với gia đình.
Vừa mở cửa, Trịnh Phương đang đeo tạp dề đi ra từ phòng bếp, thấy hai cha con về, bà hỏi:
"Con trai có chuyện gì sao?"
Đàm Vân Long không nói một lời, chỉ im lặng cởi thắt lưng.
Trịnh Phương lùi lại phía sau.
Về chuyện học hành của con trai, hai vợ chồng thật ra đã không trông mong gì nhiều, trừ phi con thi đỗ Trạng Nguyên để con học hết các lớp phụ đạo, nhưng chuyện đó sao có thể?
Cho nên, phẩm chất của con trai, là điều mà hai vợ chồng xem trọng nhất hiện tại, có thể học không giỏi, nhưng người không được đi sai đường, không thể không tuân thủ quy tắc.
Đàm Văn Bân bị Đàm Vân Long lôi vào phòng.
Trịnh Phương quay lại phòng bếp, đẩy mấy quả ớt xanh vốn định thái nhỏ sang một bên, bà vốn muốn làm ớt xanh xào thịt băm, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết phải xào hai món y chang nhau trong một bữa cơm gia đình.
Thức ăn vừa xào xong, đang nấu canh thì có tiếng gõ cửa.
Trịnh Phương mở cửa, là Trịnh Hải Dương.
"Hải Dương đó à?"
"Dạ a di."
"Con chờ một lát nhé, Bân Bân giờ đang ở trong."
"A di, con tới là để nói cho chú biết chuyện hôm nay, Bân ca là vì giúp con."
"Hôm nay hình như không chỉ vì chuyện đó."
Trịnh Phương nhìn thần sắc chồng mình lúc về, chắc chắn là đứa con trai cưng bảo bối của bà, ngoài những lỗi lầm thường ngày còn phạm thêm một lỗi nào đó nữa.
Bất quá, theo bản năng của một người mẹ, Trịnh Phương vẫn hô lớn:
"Bân Bân à, Hải Dương đến tìm con chơi này!"
"A! A! A!"
Đáp lại bà, là tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp vang lên.
Nhưng lẫn trong đó, vẫn là lời hỏi thăm ân cần với người bạn tốt:
"A! Hải Dương đó hả, trong phòng khách có táo đó, a! Cậu cứ ăn trước đợi tớ xong chuyện rồi chơi với cậu, a!"
Hoạt động thân mật của cha con kết thúc.
Trịnh Phương giữ Hải Dương lại ăn cơm.
Đàm Văn Bân quen với việc ngồi lên kiểu "trung bình tấn", cầm bát đũa lên.
Bây giờ thì cái mông, tuyệt đối không thể ngồi xuống được.
"Bíp bíp! Bíp bíp! Bíp bíp!"
Máy nhắn tin bên hông Đàm Vân Long vang lên, ông cúi đầu liếc nhìn, nói:
"Trong sở có việc."
Múc chút canh vào bát cơm, Đàm Vân Long nhanh chóng vét sạch bát, đứng dậy rời khỏi nhà.
Đàm Văn Bân mở miệng nói:
"Mẹ, mẹ xem cha suốt ngày không có ở nhà, mẹ yêu ông ấy cái gì thế?"
Trịnh Phương:
"Ý con là sao?"
Đàm Văn Bân:
"Con ủng hộ mẹ đi tìm hạnh phúc cho riêng mình."
Trịnh Phương:
"Lại muốn bị ăn đòn có phải không? Cha con là đang bận công việc mà."
Đàm Văn Bân:
"Bận mấy cũng phải về với vợ chứ, sau này con nhất định sẽ không như vậy."
Trịnh Phương giận dữ trừng mắt nhìn con trai:
"Mong con sau này đối xử được với đối tượng của con như con nói."
Sau bữa cơm, Trịnh Hải Dương ở nhà chơi với Đàm Văn Bân một hồi, sau đó liền về trường đi học.
Đàm Văn Bân úp mặt xuống nằm dài trên giường, ban đầu còn mở sách tiểu thuyết đọc, lật qua lật lại một chút liền vứt đi, lại lật sang sách manga, cũng chỉ vừa lật vài trang đã cảm thấy thật nhạt nhẽo, cuối cùng dứt khoát lôi quyển tạp chí người lớn giấu dưới gầm giường ra, trước kia thấy thứ này kích thích bao nhiêu thì bây giờ đột nhiên có cảm giác tẻ nhạt bấy nhiêu.
Cứ như vậy, tâm trạng có chút không tập trung lướt qua cả một buổi chiều đến lúc trời nhá nhem tối, tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến.
Trịnh Phương chiều hôm nay không có ca, luôn ở nhà, liền đi ra mở cửa.
Sau khi cửa mở, có giọng nói nghẹn ngào vang lên:
"Tẩu tử, Đàm đội gặp chuyện rồi!"
Đàm Vân Long hi sinh.
Đàm Văn Bân ngây người đứng bên cạnh giường, nằm trên giường, là di thể cha mình, người đã được tuyên bố tử vong sau khi đã cố hết sức cứu chữa.
Tên tội phạm sau khi biết bị bao vây, đã bất chấp tất cả bắt con tin định liều chết, Đàm Vân Long vì cứu con tin, đã bị tên tội phạm dùng tay bắn trúng.
Đàm Văn Bân không dám vén tấm vải trắng trên người cha, sợ nhìn thấy vết đạn đáng sợ kia.
Vết đau trên mông vẫn còn âm ỉ, khiến hắn mong rằng người cha đang nằm trên giường kia có thể đứng lên, da hắn vẫn còn ngứa đây, muốn tiếp tục bị đánh.
Sau khi căng thẳng một hồi, người mẹ liền gục xuống bên giường, khóc như mưa.
Đàm Văn Bân hít sâu một hơi, hắn cũng muốn khóc, nhưng lại không tìm thấy nước mắt.
Hắn chỉ có thể tiến lên an ủi mẹ, sau đó chờ lãnh đạo trong sở và lãnh đạo trên trấn đến thăm hỏi, liền hỏi han bọn họ về danh hiệu liệt sĩ và công tác tang lễ.
Nếu như do nhà nước tham gia, thì sẽ không thích hợp tổ chức quá nhiều tập tục dân gian, mà phải trang nghiêm và giản dị.
Ông bà nội và ông bà ngoại cũng tới, ông nội và ông ngoại còn khá hơn một chút, chỉ im lặng đứng một bên cố kìm nước mắt, còn bà nội và bà ngoại thì ôm mẹ khóc nức nở.
Thời gian, cứ thế hồn hồn ảo ảo trôi qua.
Đàm Văn Bân tham gia tang lễ của cha mình, rất nhiều lãnh đạo và đồng nghiệp của cha lúc sinh thời đến phúng viếng từ sở công an và thành phố.
Đàm Văn Bân luôn bên cạnh mẹ, từng người đáp lễ bọn họ.
Trong lúc đó, sức khỏe của mẹ thật sự quá suy nhược, Đàm Văn Bân liền bảo mẹ chuyên tâm ở bên cha đoạn đường cuối, những việc ở bên ngoài, cứ để hắn lo liệu.
Hắn lo liệu đâu ra đấy.
Lãnh đạo thành phố, ân cần nắm tay hắn, an ủi và kỳ vọng ở hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận