Vớt Thi Nhân

Chương 40: Thay đổi (2)

Những lão đầu, lão thái khác ở cùng độ tuổi, không để ý ngã một cái nói không chừng liền có thể phải nhập viện, trên người hắn bị chọc nhiều lỗ hổng như vậy, chảy nhiều máu như vậy, vậy mà đều giống như không bị thương tổn nguyên khí.
"Tiểu Viễn à, có chuyện gì thì lại gọi chúng ta."
Tần thúc nói với Lý Truy Viễn.
"Ừm, tốt, cảm ơn Tần thúc Lưu dì."
Tần thúc cùng Lưu dì rời đi, Lý Truy Viễn cầm lấy ấm trà, rót chút nước nóng, đi đến bên giường của Lý Tam Giang. Lý Tam Giang đầu dựa vào gối đầu, cánh tay phải đặt trước ngực, tay trái tiếp nhận ấm trà, từng ngụm nhỏ uống vào. Uống xong, Lý Tam Giang thở dài một tiếng:
"Tiểu Viễn Hầu à, từ hôm nay trở đi, nghi thức chuyển vận, trước hết ngừng lại đã."
"Dạ được, thái gia."
"Đợi thái gia khỏe lại, ta lại tiếp tục."
"Vâng."
Lý Truy Viễn nhận lấy ấm trà, để sang một bên, "Thật ra thì, cũng không cần tiếp tục đâu thái gia."
"Đồ con nít mà không hiểu chuyện, đừng có nói lung tung."
"Vâng, ta không nói nữa."
Lý Truy Viễn cởi giày, leo lên giường, đến bên cạnh Lý Tam Giang, tựa lưng vào đầu giường, ngồi. "Ngủ đi tiểu Viễn Hầu, thái gia không sao."
"Lưu dì không có hỏi ngài vì sao lại thành ra như vậy à?"
"Ta nói ta bị té bị thương."
Bọn họ, liền tin rồi? Trong lòng Lý Truy Viễn có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng không biết phải hỏi từ đâu, hơn nữa nhìn dáng vẻ này, Lý Tam Giang cũng không có ý định nói. Một lúc lâu sau, Lý Truy Viễn mở miệng:
"Thái gia, làm thế nào để học vậy."
Nếu như chuyện lần trước với Tiểu Hoàng Oanh, mình vẫn chỉ là lần đầu gặp nên ngây thơ, thì chuyện tối nay, hắn thật sự cảm nhận được sự bất lực. Lý Tam Giang nghe xong lời này, cho rằng thằng nhóc này cuối cùng đã khai khiếu, dự định học tập cho giỏi. Trong lòng còn âm thầm đắc ý, xem ra cái trận chuyển vận này có hiệu quả, không thấy tiểu Viễn Hầu đã đổi tính rồi sao? Đi, như vậy rất tốt, chỉ cần đứa trẻ chịu tiến lên học, mình mất chút máu, đáng giá. Chỉ là, Lý Tam Giang hắn trước kia vốn là một tên côn đồ, về sau dù có lăn lộn ở bến Thượng Hải cũng là giao du với đám tam giáo cửu lưu, cả đời này, chưa từng nghiêm chỉnh học hành. Lúc trước học chữ cũng chỉ là để xem những cái thông tin in trên mấy tờ áp phích. Bất quá, mấy đạo lý ở ngoài đường phố hắn vẫn có thể nói được một chút.
"Tiểu Viễn Hầu à, ngươi tuyệt đối đừng mơ tưởng xa vời, vẫn là phải làm chắc cơ sở đã, như vậy về sau mới đi được xa."
Nói cách khác, mình vẫn là phải tiếp tục xem "Giang Hồ Chí Quái Lục"? "Con đã biết, thái gia."
"Ừm, biết rồi thì phải làm, từng bước một làm thật tốt, như vậy về sau mới có thể thành tựu, đừng học thái gia của ngươi, hồi trẻ làm gì cũng đều đông một búa tây một gậy, đến lúc lớn tuổi mới thấy hối hận."
"Thái gia, cũng lợi hại lắm mà."
Lý Truy Viễn nhìn Lý Tam Giang, trên người khắp nơi đều là vết băng bó, trong lòng có một loại suy đoán, cái xác ướp kia, có phải là có liên quan đến thái gia không? Một là trong nhà cũng có người bị thương, hai là những vị trí trọng điểm thái gia băng bó, trùng hợp với khu vực đầu xác ướp bị lão thái công kích. Cho nên, đây là thủ đoạn nào đó của thái gia sao? "Ha ha, thái gia ngươi đây lợi hại nhiều lắm đó, cho nên con trai, con phải lo học hành cho tốt, sau này nhất định sẽ giỏi hơn thái gia."
Lý Tam Giang nói không phải là nói suông, hắn tự cao tự đại về cái nghề thao thiết của mình qua những tháng ngày sống vất vả, còn về chuyện "thiên môn"... chính hắn cũng không biết mình có tính là người trong nghề hay không nữa, nên cũng chẳng quan tâm. "Vâng, con biết."
Lý Truy Viễn tin tưởng, chỉ cần mình tiếp tục đọc sách, hẳn có thể biết được hôm nay thái gia đã dùng phương pháp gì. Lúc này, Lý Tam Giang đã bắt đầu đổ mồ hôi, hắn mất máu, mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi. Lý Truy Viễn cầm lấy cái chăn mỏng bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên bụng cho thái gia, sau đó cũng nhắm mắt lại. Giống như là ngủ một giấc, Lý Truy Viễn khi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng. Hắn nhẹ nhàng vượt qua Lý Tam Giang vẫn còn đang ngủ, xuống giường, đi ra ngoài rửa mặt. Đánh răng, theo thói quen hắn ngẩng đầu nhìn về phía phòng phía đông. Ở mái hiên phía sau phòng đông, có một cô bé đang ngồi, cô bé hôm nay mặc một chiếc váy màu đỏ, hai chân giẫm lên ngưỡng cửa. Bên cạnh, Liễu nãi nãi đang chải tóc cho cô bé. Lý Truy Viễn cười cười, trong lòng cũng thấy vui vẻ hơn chút, bưng chậu rửa mặt trở về phòng. Khi hắn rời khỏi sân, Tần Ly ngẩng đầu lên, nhìn sang. "Hả?"
Liễu Ngọc Mai lấy lược ra, hỏi:
"Nãi nãi làm đau con hả?"
Tần Ly thu đầu lại, mắt nhìn về phía trước, không nói gì. Liễu Ngọc Mai tiếp tục chải đầu, cười nói:
"Tối qua con chơi vui lắm, có thể nói cho nãi nãi, có gì vui không?"
Tần Ly không trả lời. Trên thềm cửa, Lưu dì bắt đầu kê ghế gỗ, chuẩn bị bữa sáng. Rửa mặt xong Lý Truy Viễn đi xuống lầu, nhìn thấy tầng một trống trơn đã được quét dọn sạch sẽ. Chờ khi hắn đến thềm cửa, Lưu dì cười với hắn:
"Tiểu Viễn à, ăn sáng đi con."
"Dạ vâng, Lưu dì."
Lý Truy Viễn ngồi xuống, trên ghế gỗ đã bày một bát cháo hoa cùng một quả trứng vịt muối. "Sao không ăn lại cứ đứng ngẩn người ra vậy?"
Lưu dì đặt xuống một bát cá đông lạnh. "Con còn đang ngái ngủ."
"Vẫn là người trẻ tuổi tốt, ăn ngon ngủ ngon."
Lưu dì cười đi ra ngoài. Lý Truy Viễn lặng lẽ cầm đũa lên, hắn còn nhớ tối qua kết thúc công việc ở trên ghế, lão thái mặt mèo bảo người đi gọi chủ nhà, Bàn sư phó lên lầu, còn mấy người giấy nãi nãi chạy ra ngoài gọi người ở phòng chứa đồ. Thái gia bị thương chảy máu, vậy mà bọn họ, lại giống như người không có chuyện gì. Lý Truy Viễn cầm đũa, gắp một miếng cá đông lạnh bỏ vào miệng, vào miệng liền tan ra, bên trong có thêm đậu nành và ớt, mùi vị rất thơm, ăn cùng cháo là một sự kết hợp tuyệt vời. Lúc này, ở gần đó, Liễu nãi nãi nắm tay Tần Ly, cũng đi đến bên ghế gỗ, Tần Ly ngồi xuống, Liễu nãi nãi ngồi xổm ở bên cạnh, bắt đầu "cầu nguyện" trước ba bữa cơm mỗi ngày. Hôm nay bà không búi tóc, mái tóc mềm mại xõa trên vai, phối hợp cùng váy đỏ, trông vừa linh hoạt lại đoan trang. Nghĩ đến dáng vẻ ngây ngốc của cô ở trong mơ tối qua, Lý Truy Viễn không khỏi bật cười. Có một số người, thật sự có một loại mị lực đặc biệt như vậy, nàng có thể cái gì cũng không biết, thậm chí không cần nói chuyện, nàng chỉ cần đứng ở đó, ngươi liếc nhìn nàng một cái, liền ngay lập tức có thể cảm thấy vui vẻ. Giống như là, lúc trước Lý Truy Viễn đi theo mẹ đến phòng chứa đồ cổ vật, nhìn thấy một chiếc bình hoa tinh xảo vừa được khai quật. Hình như nghe thấy tiếng cười, Tần Ly nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Truy Viễn đang ngồi đối diện ăn cơm. Liễu Ngọc Mai cũng nhìn sang, vẻ mặt hơi nghi hoặc, bà vẫn còn đang cố gắng khuyên nhủ cô bé. Trong lòng Lý Truy Viễn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ những gì đã xảy ra tối qua ở trong mơ, còn có thể lưu lại đến hiện thực ban ngày sao? Lý Truy Viễn chỉ vào bát cháo trước mặt, nhỏ giọng gọi:
"Ăn cơm."
Tần Ly cúi đầu xuống, cầm lấy đũa, bắt đầu phân loại dưa muối và trứng vịt đã được cắt gọn, sau đó ăn cùng cháo. Liễu Ngọc Mai mở to mắt, như là nhìn thấy ma. Tần Ly ăn còn nhanh hơn cả Lý Truy Viễn, khi Lý Truy Viễn đặt đũa xuống thì Tần Ly đã trở lại ngồi bên cửa rồi. Lưu dì nhanh chóng xuất hiện, lần này, nàng giành trước Lý Truy Viễn để thu dọn bát đũa. "Cảm ơn Lưu dì."
"Lần sau ăn xong thì cứ để ở đó, dì sẽ tự đi dọn, con đừng có để dì mất việc đó nha?"
"Dạ con biết, Lưu dì."
"Tiểu Viễn à, đến pha trà cho nãi nãi."
Tiếng gọi của Liễu Ngọc Mai vọng lại. Bà đang ngồi trên chiếc ghế trúc tựa lưng, trên bàn trà bên cạnh có một bộ đồ uống trà. Lý Truy Viễn đi đến, trong lúc đó, ánh mắt của Tần Ly ngồi bên cánh cửa, theo chân hắn di chuyển. Liễu Ngọc Mai chú ý tới điều này, bà giơ tay lên, ra hiệu cho Lý Truy Viễn dừng lại. Lý Truy Viễn dừng lại, cũng nhìn về phía Tần Ly, hắn bắt đầu lùi lại, rồi ánh mắt của Tần Ly vẫn đi theo hắn. Liễu Ngọc Mai nhìn chằm chằm Lý Truy Viễn bằng ánh mắt như đang dò xét. "Nãi nãi, còn pha trà ạ?"
"Pha đi con."
Lý Truy Viễn đi tới, bắt đầu pha trà. Liễu Ngọc Mai thì để ý tới cháu gái, cháu gái đang nhìn về phía này, à, đã lâu lắm rồi, mình cũng có thể ké chút ánh hào quang của cháu gái mà nhìn ra cái cậu bé này.
"Tiểu Viễn..."
"Nãi nãi..."
Hai người đồng thời lên tiếng, đều dừng lại một chút, đúng lúc Liễu Ngọc Mai không định khiêm nhường nói tiếp, thì nghe Lý Truy Viễn càng nhanh giọng hỏi:
"Nãi nãi, tại sao các ngươi lại ở chỗ của thái gia ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận