Vớt Thi Nhân

Chương 137: Thần đồng (2)

Bởi vậy, loại này qua loa cẩu thả sai đi sai lại, ngược lại mới là mạch suy nghĩ chính xác giải quyết vấn đề thực tế. Nói như vậy, mình trước đó phỏng đoán sai, người này không phải lúc chép sách quá khẩn trương hấp tấp mà viết chữ xấu đến khó coi, mà là người chép sách chủ động đem sự lý giải thực tiễn của mình thông qua kiểu chữ thêm vào trong đó. Đây thật là... khiến người khó có thể tưởng tượng một cao thủ bút. Rõ ràng là đi ăn cắp đồ của người ta, nhưng lại so với chính chủ lĩnh hội sâu sắc hơn. Tại sao vẫn có thể xác định là chép? Bởi vì nếu người Liễu gia tự mình cũng nắm giữ loại phương pháp nâng cao nhận thức thực tiễn này, thì không có khả năng cố ý tiếp tục viết chữ cẩn thận nắn nót khiến cho đời sau thêm khó lĩnh hội. Mà ngày ấy, Liễu Ngọc Mai lật qua trong tay mình cố ý xé đi trang bìa sách, nàng chỉ thấy chữ viết nguệch ngoạc lộn xộn, căn bản là không nhận ra đây là " Liễu thị Vọng Khí Quyết " của nhà mình. Lý Truy Viễn tò mò, rốt cuộc ai là người đã chép sách này? Nhưng trước mắt ít nhất có thể xác định một việc, đám kia lũ nước hầu tử muốn tìm chủ huyệt, hẳn là ngay ở chỗ này. Chỉ có điều đám nước hầu tử này học nghệ không tinh, bị chỗ mồi huyệt của nhà cá Tứ Hải làm mê hoặc, mò phải địa âm đỏ sát, còn gãy mất hai tay. Hiện tại cảnh sát đã ở bệnh viện, tại phòng bệnh bày bố sẵn đang chờ bọn chúng tới thăm bệnh đồng bọn, hốt gọn một mẻ. Không, chuyện này là sao? Lý Truy Viễn vốn tưởng thứ chất lỏng dính dính nhỏ xuống trên người mình là của Tiểu Hoàng Oanh nhỏ ở sau lưng, nhưng vấn đề là làm sao thứ chảy ra từ người Tiểu Hoàng Oanh lại ấm áp? Cúi đầu, sờ lên lồng ngực, lại sờ lên cằm, cuối cùng là sờ lên mũi... Tốt, không cần sờ nữa, hắn đã cảm thấy máu mũi của mình đang tuôn ra dữ dội. Chuyện này là sao? Là mấy ngày nay tăng tốc học " Liễu thị Vọng Khí Quyết " khiến cho thân thể mình hao tổn còn chưa hồi phục, hay là nói dùng phương pháp vọng khí mới lĩnh ngộ đối với bản thân cũng là một loại gánh nặng cực lớn? Nhưng bất kể như thế nào, mình lại không cầm được máu, thật muốn xảy ra vấn đề mất. Quan trọng nhất là, hình như là do máu tươi của mình không ngừng chảy ra, khiến cho Tiểu Hoàng Oanh sau lưng vốn đã không bình tĩnh, lại càng thêm xao động! Nàng không còn thỏa mãn với việc chỉ nắm lấy vai mình, đầu của nàng đã tiến sát tới bên mặt, mặc dù nàng không có hô hấp, nhưng lại giống như một con dã thú đang cố hết sức hít sâu vào con mồi. Lý Truy Viễn không còn dám tiếp tục trì hoãn, lại nói hiện tại mục đích cũng đã hoàn thành, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Nhuận Sinh đang đứng ở đằng xa, đưa tay chỉ vào vị trí nên đặt ngọn nến. Vốn Nhuận Sinh chỉ đi theo phía sau, không có đến quá gần, nên không rõ tình huống của Lý Truy Viễn, lúc này Tiểu Viễn quay người hướng về phía hắn, dưới ánh trăng, Nhuận Sinh nhìn thấy mặt mày Tiểu Viễn toàn máu, quần áo cũng đầy máu, kết hợp với việc Tiểu Hoàng Oanh không ngừng lắc lư kịch liệt, hắn trực tiếp nhìn thành Tiểu Hoàng Oanh đang bóp cổ Lý Truy Viễn, cứ thế mà gặm! Lúc này, Nhuận Sinh liền cầm lên xẻng Hoàng Hà chuẩn bị lao lên giải cứu Tiểu Viễn, lại nghe Tiểu Viễn hô lên một câu:
"Hai chỗ kia, bày nến, đốt lửa!"
Đầu Nhuận Sinh và thân thể theo quán tính sinh ra xung đột, giơ xẻng Hoàng Hà lên, chân sau chống mạnh xoay tròn. Nếu không kịp thời chống xẻng xuống đất giữ vững thân hình, thì vừa rồi có lẽ đã trực tiếp ngã sấp xuống, lăn xuống đầm cá rồi. Sau khi bò dậy, Nhuận Sinh nhanh chóng đặt ngọn nến đúng chỗ, sau đó lấy diêm châm lửa. Lý Truy Viễn thì loạng choạng nghiêng ngả, vừa kịp dẫn Tiểu Hoàng Oanh tới chỗ này. Hắn quay lưng về phía mặt hồ, cầm nén hương trong lư hương bẻ gãy dập tắt. Nhưng Tiểu Hoàng Oanh cũng không buông tay, vẫn cứ nắm chặt cánh tay hắn. Nàng, không muốn đi. Tình hình lúc này, coi như giải thích cho cái gọi là mời thần thì dễ mà đưa thần đi lại khó. Nhuận Sinh đã cầm lên giỏ Hồi Hồn, hắn đã chuẩn bị xong nếu Tiểu Viễn chết thì sẽ lấy giỏ trùm lại, sau đó ôm thi thể cùng nhau ngã xuống nước. Lý Truy Viễn đem cái chuông đồng cọ lên mặt mình một chút, trùm lên vết máu tươi, ngay sau đó hất mạnh ra phía sau, âm thanh chuông đồng thanh thúy trên không trung vang lên cuối cùng rơi xuống đầm cá. Tiểu Hoàng Oanh buông tay ra, xoay người, hướng về đầm cá đi đến. Mặt nước dần dần ngập khắp cơ thể nàng, tay nàng nắm lấy chiếc chuông đang trôi trên mặt nước. Lý Truy Viễn lập tức rút ra hai tấm giấy vàng, dùng ngọn nến dẫn lửa, giang hai cánh tay ra, sau đó nắm lấy tờ giấy vàng đang cháy vỗ mạnh xuống đất! "Bốp!"
Tia lửa từ giấy vàng văng ra, nhưng cũng trực tiếp tắt lịm. Mà hai ngọn nến trên mặt đất, ngọn lửa trung tâm đã chuyển sang màu xanh lục. Lý Truy Viễn dùng chân dẫm xuống, dập tắt hoàn toàn hai ngọn nến. Sau khi làm xong, hắn nhìn về phía Tiểu Hoàng Oanh ở trong đầm cá, Tiểu Hoàng Oanh lúc này đã xoay người, mực nước chưa qua ngực của nàng, nhưng để lộ cổ và đầu, đang dõi theo mình. "Sinh môn đã đóng, ba tế sẽ đưa, mời quân trở về!"
Cuối cùng, Tiểu Hoàng Oanh chậm rãi đi vào mặt nước chờ đến khi tóc đen xõa tung rồi hoàn toàn chìm xuống, liền không còn nhìn thấy thân ảnh của nàng nữa. Lý Truy Viễn "phù phù" một tiếng, ngồi bệt xuống mặt đất, ngẩng đầu lên, nhưng máu mũi vẫn tiếp tục chảy. "Nhuận Sinh ca, giúp ta vê hai cục giấy."
"Ai, được!"
Nhuận Sinh lập tức cầm lấy giấy vàng, vê hai quả bóng, nhưng lần thứ nhất vê ra có hơi to, nhét vào không lọt mũi, chỉ có thể lại lần nữa vê một lần. Nhét vào sau đó, máu mũi vẫn không ngừng lại, thấm vào giấy rồi tiếp tục chảy ra, phải đổi lại hai miếng giấy mới thì máu mũi mới tạm yên. Lý Truy Viễn thở hồng hộc, hắn cảm thấy rất rõ ràng lòng bồn chồn bất lực, đây là triệu chứng mất máu quá nhiều. Nhuận Sinh thì ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc, hắn cũng không bận tâm cái đầm cá đó có xác chết, chạy đến chỗ ấy lấy không ít nước, giúp Tiểu Viễn chườm mát trán và lau những vết máu trên mặt. "Hô... hô... hô..."
Nghỉ ngơi một hồi lâu, Lý Truy Viễn mới có thể xem như ổn lại. Nhuận Sinh thì thở phào một hơi, xoa xoa ngực mình, nghĩ mà sợ nói:
"Tiểu Viễn, nàng thật là hung dữ."
Lý Truy Viễn lắc đầu:
"Nàng rất tốt, là vấn đề của ta."
Tiểu Hoàng Oanh đã đủ khắc chế rồi, lần này thật sự là do vấn đề của mình, ai có thể nghĩ rằng xem phong thủy lại có thể khiến cơ thể trở nên như vậy chứ. Một con sư tử hiền lành ngoan ngoãn, ngươi xô nó đến mức đầu rơi máu chảy thì cũng không nên trách khi nó ăn thịt ngươi. Nhưng đây cũng là cái giá phải trả khi lý thuyết liên hệ thực tiễn, chỉ có thể nói may là Tiểu Hoàng Oanh, nếu như đổi lại thành con chết khác, cho dù Nhuận Sinh có thể cứu mình, cũng khó tránh một trận đại chiến giữa mình và xác chết đó. "Tiểu Viễn, rốt cuộc đêm nay ngươi đang làm gì vậy?"
Lý Truy Viễn đưa tay chỉ vào cái đầm cá ở phía trước:
"Nhuận Sinh ca, ở phía dưới có mộ."
Nhuận Sinh nghe vậy, lập tức lộ vẻ hưng phấn, ngay lập tức lại nắm chặt xẻng Hoàng Hà. "Tiểu Viễn, ta đi đào nó!"
"Nhuận Sinh ca, gần đây ngươi lại xem phim gì vậy?"
"Đoạt Bảo Kỳ Binh " có ba phần, đều do đài huyện chiếu."
"Nhuận Sinh ca, trộm mộ là phạm pháp."
"Ách..."
"Còn có, ta đề nghị sau bữa ăn ngươi nên xem " thời sự " trước."
"Được, ta biết, vậy chỗ này làm sao bây giờ?"
"Lũ nước hầu tử không tìm được nơi này, thì cứ để vậy đi, dù sao thì nó cũng chôn dưới đấy."
Bởi vì công việc của Lý Lan, Lý Truy Viễn cũng có hiểu biết nhất định về khảo cổ. Hiện nay, chỉ có công trình lớn khởi công, hoặc là lăng mộ bị trộm hoặc xuất hiện hư hại tự nhiên cần tiến hành bảo hộ khảo chứng thì mới đào lên, còn không thì sẽ không chủ động mở mộ ra. Thủy táng bởi vì tính đặc thù, mộ thất cách xa mặt đất so với thổ táng sâu hơn nhiều, độ khó mở đào cũng lớn hơn, hiện tại Tiểu Hoàng Oanh vẫn còn ở lại chỗ này mà chưa tan đi, chứng minh chủ huyệt nơi này đang trong tình trạng được bảo tồn tốt, đã vậy thì cứ để nó như vậy. "Nhuận Sinh ca, chuyện đêm nay phải giữ bí mật."
"Hiểu rồi."
Lý Truy Viễn chậm rãi đứng lên, lại liếc mắt nhìn đầm cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận