Vớt Thi Nhân

Chương 471: Về gặp thái gia (1)

Vì sao lại là Cửu Giang Triệu? Mình mới cùng Triệu Nghị tách ra không bao lâu, lẽ nào hắn cứ vậy vội vàng không nhịn nổi muốn uống Bích Loa Xuân? Lại liên tưởng đến lúc trước Liễu Ngọc Mai nói tới "ăn tuyệt hậu", Lý Truy Viễn trong lòng đại khái đoán được ý tứ gì, nhưng hắn lại cảm thấy, tên Triệu Nghị kia, cũng không đến mức ngu xuẩn như vậy. Hơn nữa, từ góc độ logic bình thường mà xét, Triệu Nghị đã cắt mất khe hở Sinh Tử Môn nơi mi tâm của mình, quyết ý đốt đèn đi sông, vậy thì không nên lại có quá nhiều liên lụy với người trong nhà. Cũng giống như mình bây giờ đi sông vậy, cũng chỉ là kết giao cơ bản với Liễu nãi nãi, ngay cả khi giảng thuật một vài chuyện đi sông, cũng phải dùng cách gọi mơ hồ khác, chính là không muốn để nhân quả của mình ảnh hưởng phản phệ đến các nàng. Cái tên Triệu Nghị này, sao lại ngược lại?
Liễu Ngọc Mai tất nhiên là phát giác được Lý Truy Viễn đến, lão thái thái dường như đang chần chừ, thiệp mời trong tay khẽ lay động, nhưng cuối cùng vẫn là không ném cho thiếu niên xem.
"Tiểu Viễn à, các cháu người trẻ tuổi có sự nghiệp của mình phải bận rộn, việc giao hảo đi lại trong nhà này, cứ giao cho chúng ta người già quản lý là được rồi."
Nói rồi, Liễu Ngọc Mai liền cất thiệp mời đi.
"Vâng, thưa nãi nãi."
Dù trong lòng biết, có lẽ là có gì đó hiểu lầm, nhưng Lý Truy Viễn quả thực không tiện lúc này mở miệng giải thích. Một là lão thái thái đang nổi nóng, mình không thích hợp lúc này đi giảng đạo lý; hai là tấm thiệp này đúng là từ Cửu Giang Triệu gửi đến, lão thái thái giận là giận Cửu Giang Triệu gia, chứ không phải một người. Ba, cũng là điểm quan trọng nhất, đã liên quan đến "ăn tuyệt hậu", mà mình lại gánh trên vai truyền thừa của hai nhà Tần Liễu, kẻ đang ăn trong bát chẳng phải là mình sao? Lão thái thái nổi giận, cũng là có nguyên nhân trông mong mình bảo vệ phần cơm đó. Liễu nãi nãi như một con gà mái, che chở mình ở sau lưng, bảo vệ cái bát cơm của mình, mình thực sự không có lý do gì lại đi giúp ngoại nhân giải vây.
Bất quá, sợ lão thái thái giận quá hại thân, Lý Truy Viễn trước khi xuống lầu vẫn nói một câu:
"Nãi nãi, Tráng Tráng dạo gần đây tìm được người yêu rồi ạ."
"Ồ?"
Quả nhiên, Liễu Ngọc Mai nghe xong, đúng là bị khơi dậy hứng thú. Người già, thích đem chuyện tình cảm hôn sự của con cháu coi như chuyện thường ngày để tán gẫu. Nhưng hết lần này đến lần khác trong hơn một năm qua, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn cây cải trắng tỉ mỉ nhà mình trồng bị con heo vàng nhỏ kia ủi qua ủi lại. Cũng may, con heo con đó cũng thích ủi cải trắng.
"Tráng Tráng mấy ngày nay hình như không thấy tới đây."
"Chắc lát nữa hắn đến thôi."
"Ừm."
Liễu Ngọc Mai nâng chén trà lên.
Lý Truy Viễn quay người xuống lầu.
Chén trà vừa nâng lên một nửa, lại bị Liễu Ngọc Mai đặt xuống, nói:
"Trà nguội hết cả rồi."
Lưu di an ủi:
"Lửa lò vừa mới nhóm lên, chắc là sắp sôi thôi ạ."
"Tiểu Viễn nhà ta cũng lạ thật, đi sông cũng đã được một thời gian rồi, nhưng danh tiếng vẫn chẳng có, làm người ta cứ tưởng nhà ta vẫn chỉ có một bà già cô nhi quả mẫu chống đỡ."
Lưu di:
"Việc này cũng đúng, A Lực lúc trước đi sông, động tĩnh ồn ào náo nhiệt, thật sự là lớn hơn bây giờ nhiều."
"Cho nên A Lực đi sông thất bại."
"Cũng bởi vì Tiểu Viễn làm việc, so với A Lực khiêm tốn hơn nhiều."
Liễu Ngọc Mai lắc đầu:
"Tiểu Viễn nhà ta, lại là người so với A Lực phô trương hơn nhiều."
Lưu di:
"Lão thái thái, ta thật không biết phải tiếp lời người như thế nào nữa, xin người thương tình, cho ta xin chỉ giáo với ạ."
"Tiểu Viễn mỗi lần đều đi sớm, về sớm, lúc sóng to còn chưa nổi lên, hắn đã làm cho sóng rút êm rồi, việc đi sông của nó, giống như là đi làm công ăn lương vậy. Ai dà, thằng bé này, thật là làm chuyện gì cũng không giống người thường. Mà còn có một chuyện nữa, còn nhớ ở buổi tiệc Sơn Thành lúc trước không, ta có dạy nó gì đâu, thế mà lễ nghi hai nhà Tần Liễu nó đều biết hết, nghĩ chắc trước kia nó dùng không ít. Thế mà dùng nhiều như vậy, trên giang hồ vẫn không hề nghe nói gì, A Lực mấy hôm trước chạy bên ngoài cũng không nghe ngóng được gì. Chỉ có thể nói rõ một chuyện: Người khác thì coi nhà mình là bàn đạp khi hành tẩu giang hồ, để mà đổi lấy tài nguyên và tiện lợi. Còn thằng nhãi này, chắc là coi danh xưng "truyền nhân đi sông hai nhà Tần Liễu" như khi Hắc Bạch Vô Thường tự giới thiệu bản thân mình để câu hồn."
Lưu di nghe một hồi không hiểu, một hồi mới vỡ lẽ. Ý là: Tiểu Viễn đúng là không hề che giấu thân phận, nhưng mỗi khi tự báo môn phái nhà mình, đều sẽ xử lý những kẻ biết được thân phận của mình hoặc tà ma một cách sạch sẽ. Ngươi một mực không lưu kẻ nào sống sót, thì ai cho ngươi mật báo, làm gì có ai trên giang hồ kể lại chuyện của ngươi? Thực ra thì vẫn còn hai người sống sót, đó chính là hai vị Quan Tướng Thủ hung hăng ngang ngược hôm trước từ cổng đi qua. Nhưng một là bọn họ thật sự sợ rồi, hai là trẻ con nhà mình vẫn đang ở lại chỗ này chờ đợi cơ duyên, khi trở lại quê hương trong miếu, thì về chuyện này tất nhiên sẽ giữ kín như bưng, đánh chết cũng không dám hé răng với ai.
Liễu Ngọc Mai lẩm bẩm nói:
"Vậy cũng... rất tốt, tiếng nhỏ làm nên chuyện lớn."
Lưu di mặt mày một trận dở khóc dở cười, lão thái thái à, ngài đúng là quá mức thiên vị rồi đó, ngay cả việc hình dung như "tiếng nhỏ làm nên chuyện lớn" mà ngài cũng sẵn sàng chụp lên đầu con nhà mình. Từ xưa đến nay, có vị Long Vương nào đi kiểu này chưa?
Lưu di:
"Vậy cũng có thể chờ mong, ngày nào đó giấy không gói được lửa thôi."
Liễu Ngọc Mai gật đầu:
"Chờ đến khi giấy không gói được lửa nữa, cả trên sông đều phải giật mình theo."
"Vậy tấm thiệp mời của Cửu Giang Triệu này....."
"Chuyện nào ra chuyện đó, gọi A Lực lên đây."
"Vâng."
Lưu di xuống gọi người, Tần thúc rất nhanh đã lên đến nơi, đi đến bên cạnh lão thái thái.
Liễu Ngọc Mai:
"Ngươi xem thử đi."
Tần thúc nhận lấy thiệp mời, mở ra, đọc qua một lượt. Mặc dù câu chữ khiêm cung, thái độ nhỏ nhẹ, nhưng ý tứ phía dưới, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều hiểu rõ. Ngay cả khi đặt vào quá khứ, lão thái thái cũng tuyệt đối không đồng ý với kiểu sự tình này, huống hồ gì hiện tại, trong nhà còn xuất hiện một người đi sông.
Tần thúc khép thiệp mời lại, chờ nghe phân phó.
"A Lực, vết thương trên người ngươi, đã đỡ hơn chưa?"
"Chủ mẫu, không có gì đáng ngại ạ."
"Ta không định để Tiểu Viễn dính vào những chuyện này."
"Việc này là đương nhiên rồi."
"Để A Đình trả lời cho bọn chúng. A Lực, ngươi thay ta đi dự tiệc."
"Vâng."
"Ai dà, dù nhà ta có chỉ còn lại cô nhi quả mẫu, thì cũng vẫn cần phải giữ gìn phép tắc lễ nghi, không thể để người khác chê cười, ngươi thì dù sao cũng đã là người đã lập gia đình rồi, nếu để một mình ngươi đi, người khác sẽ lại cho rằng chúng ta lên mặt. Như vậy đi, bất kể lần này nhà bọn chúng mời bao nhiêu người, ngươi cũng cứ cho nhà ta đi số người ngang bằng là được."
"Hiểu ạ."
Lý Truy Viễn vừa xuống lầu, đã thấy Đàm Văn Bân đẩy cửa đi vào.
"Bân Bân ca, thuận lợi chứ?"
Đàm Văn Bân khựng lại một chút, sau đó nhận ra đây là A Ly và Tiểu Viễn ca, hắn cũng không thấy kỳ quái.
"Thuận lợi, thuận lợi vô cùng, Chu Vân Vân được mẹ tôi đón về nhà chăm sóc, mẹ tôi còn mắng tôi là Trần Thế Mỹ."
"Trần Thế Mỹ?"
"Mẹ tôi hiểu lầm, cứ tưởng tôi với Chu Vân Vân đã sớm hẹn ước, còn tưởng mấy hôm nay tôi không có mặt ở bệnh viện là vì chê người ta. Ai...
Phò mã gia ! nhìn gần nhìn kỹ xem, bên trên ghi Chu Vân Vân, cô nàng 19 tuổi!"
"Cất giọng hát lại, lên lầu cho lão thái thái nghe đi, lão thái thái bây giờ đang không vui."
"Được, tiện thể tôi cũng mang cả chuyện của mình lên để cho lão thái thái cùng tán gẫu."
"Ừ, tôi đợi anh nói chuyện với lão thái thái xong, rồi cùng về, sẽ dạy cho anh mấy thứ... A bạn đâu?"
"Hắn chết sống không dám đến chỗ này."
"Ra vậy."
Tần thúc đi xuống, Đàm Văn Bân đi lên. Người còn chưa lên đến tầng hai, giọng đã vang lên trước:
"Ôi uy, lão thái thái, chuyện này ngài phải thật tình cho ta một ý kiến, chứ không tôi bó tay toàn tập luôn đó!"
Lý Truy Viễn và A Ly ngồi ở cửa sổ sát đất, nhìn vườn rau xanh mướt được cắt tỉa rất tinh xảo trước mặt. Thiếu niên cầm trên tay một quả hồng chín mọng, cẩn thận bóc vỏ, sau đó đưa đến trước mặt cô gái, cô gái cúi đầu cắn một miếng. Lý Truy Viễn lấy khăn lau khóe miệng giúp cô, rồi lại tiếp tục bóc vỏ quả hồng. Cô gái ăn nửa quả hồng, nửa quả còn lại không dễ ăn cho lắm, Lý Truy Viễn liền tự mình cúi đầu xuống ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận