Vớt Thi Nhân

Chương 127: Càng thêm ghê tởm (5)

Ít nhiều, vẫn là cần phải che đậy một chút. Hai bộ này tổng cộng bảy cuốn sách, bắt mắt và rõ ràng nhất chính là chữ trên bìa sách. Lý Truy Viễn thích ngồi ở sân thượng lầu hai đọc sách, cũng không nên bất cẩn để Liễu Ngọc Mai ngẩng đầu nhìn thấy tên sách. Còn việc A Ly thích ngồi bên cạnh bồi mình đọc sách thì không sao cả, không cần giấu giếm, dù sao A Ly cũng sẽ không mật báo. Lưu di cất giọng từ trên tầng vọng xuống:
"Ăn cơm tối thôi!"
Lý Truy Viễn xuống lầu, ngồi vào bàn nhỏ của mình, A Ly đã ngồi đợi từ trước. "Đói bụng chưa?"
A Ly nhẹ nhàng gật đầu. Lý Truy Viễn lại nở nụ cười trên môi, hắn cảm thấy nếu có thể tiếp tục cải thiện, khoảng cách đến lúc nữ hài cất tiếng nói hẳn là sẽ không còn xa. Nhưng nếu cứ tiếp tục... "Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"
Lý Tam Giang liên tục hắt hơi ba cái rõ to, hắn vừa gội đầu từ sớm tinh mơ nên đã bị cảm. "Thái gia, cơm nước xong ta cùng người đến chỗ Trịnh bác sĩ lấy chút thuốc hoặc tiêm một mũi nhé."
"Không đi, chút bệnh vặt này, ngủ một giấc là khỏi."
Lưu di bưng canh lên, cười nói:
"Trên đời có một loại người, khuyên người khác đi khám bác sĩ thì hăng hái, đến phiên mình ốm thì chết sống không đi."
Lý Truy Viễn lại nói:
"Thái gia, nói rồi đấy, lát nữa ta và người cùng đi."
Lần này hắn nhấn mạnh vì lo lắng tình trạng của thái gia hiện tại có thể sẽ không chịu được mà sinh bệnh nặng. "Được được được, đi thì đi!"
Lý Tam Giang khoát tay, cầm đũa bắt đầu ăn. Lưu di cười nói:
"Cuối cùng vẫn là cháu đích tôn nói chuyện có tác dụng, ha ha."
Lý Truy Viễn vừa chia đồ ăn ra đĩa nhỏ cho A Ly, liền nghe thấy Trương thẩm đứng ở ngoài ruộng lúa gọi lớn:
"Tiểu Viễn Hầu, Tiểu Viễn Hầu, điện thoại, có người ở kinh đô gọi tới!"
Lý Tam Giang vội vàng thúc giục:
"Mau đi đi Tiểu Viễn Hầu, chắc là mẹ con gọi tới."
"Vậy quá gia, ta đi đây. Nhuận Sinh ca, anh đi cùng em với?"
"Hả? Ừ, được."
Nhuận Sinh đang chờ đến giờ ăn cơm, đang chuẩn bị thắp hương, nhưng nghe Tiểu Viễn nói thì liền gật đầu đứng dậy đi theo Lý Truy Viễn. Từ xa Lý Truy Viễn đã nhìn thấy Lý Duy Hán và Thôi Quế Anh đứng ngoài sạp bán đồ ăn vặt. Cũng phải thôi, đã bảo Trương thẩm thông báo với mình, thì làm sao có chuyện không đi báo với ông bà nội, hơn nữa, theo phía mẹ mình nghĩ, mình giờ chắc hẳn đang ở nhà ông bà nội chứ không phải nhà thái gia. Phía sau ông bà nội còn có một đám con cháu Lý gia, mọi người đang vui vẻ chia nhau đồ ăn vặt, vừa thấy Lý Truy Viễn đến thì Thạch Đầu cùng Hổ Tử liền đưa đồ ăn vặt cho:
"Viễn tử ca, ăn đi, bà mua cho bọn em, hắc hắc."
Lý Truy Viễn biết, Thôi Quế Anh bình thường không nỡ mua đồ ăn vặt cho mấy đứa trẻ con trong nhà, dù sao giờ trong nhà có nhiều con nít, mấy đồ ăn vặt này cũng phải tốn không ít tiền. Hôm nay sở dĩ bà bằng lòng mua là vì bà rất vui, con gái bà rốt cuộc cũng gọi điện về. Phải biết lần trước con gái bà cùng con rể cùng về, lúc đó hai người còn chưa cưới, cũng chưa có Tiểu Viễn, từ sau lần đó, con gái bao năm như vậy, liền không về nữa. Mấy năm trước, con gái còn thỉnh thoảng gọi điện hay gửi thư hỏi han, nhưng về sau cũng dần dần không còn. Tuy nói lễ tết quà cáp vẫn gửi đều đặn, mỗi quý tiền phụng dưỡng cũng gửi đủ, chưa từng gián đoạn. Theo lý thuyết, con gái đã làm tốt hơn rất nhiều so với con cái nhà khác trong thôn, nhưng làm cha làm mẹ, có khi chỉ muốn nghe tiếng con gái, muốn được trò chuyện cùng con gái thôi. Mong muốn này dồn nén quá lâu, dần dà đã trở thành một thứ hy vọng xa vời. "Tiểu Viễn Hầu, mau đi đi, mẹ con gọi đó, bà và mẹ con vừa mới nói chuyện xong thôi."
Thôi Quế Anh tươi cười rạng rỡ, sau đó đưa tay vỗ vỗ vào lưng Lý Duy Hán, "Mau đưa máy cho Tiểu Viễn Hầu."
Lý Duy Hán tuy rất không nỡ, nhưng vẫn hướng đầu dây bên kia nói:
"Được được, Lan Hầu à, ta để Tiểu Viễn Hầu nói chuyện với con trước nhé, nói xong con đừng tắt máy vội, lát nữa ta lại nói chuyện với con sau."
Lý Truy Viễn rất nghi hoặc, mẹ mình, thế mà lại chủ động gọi điện thoại tới, khó tin hơn nữa là, mẹ lại nói chuyện lâu như vậy với bà nội. Lý Duy Hán trịnh trọng đưa điện thoại cho cháu trai:
"Nhanh, mẹ con nhớ con đấy, Lan Hầu à, để con trai con nghe điện thoại đi."
Lý Truy Viễn vẫn không muốn tin đó là sự thật, mặc dù hắn rất mong chờ mẹ mình gọi điện, nhưng hắn hiểu rõ, mong chờ không phải là cầu xin. Đưa sát loa điện thoại vào tai, Lý Truy Viễn nghe được giọng nữ truyền đến:
"Alo, Tiểu Viễn hả?"
Khóe miệng Lý Truy Viễn giật giật, đầu dây bên kia, không phải mẹ mình mà là thư ký của mẹ, dì Từ, nhớ mang máng dì Từ quê cũng ở Nam Thông. Vậy nên, lúc nãy nói chuyện với ông bà nội không phải là mẹ Lý Lan, mà là dì Từ. Ông bà nội vì đã quá lâu không gặp con gái, lại chưa nói chuyện điện thoại bao giờ nên đã không còn nhớ rõ giọng của con gái mình, thêm nữa dì Từ cũng nghe hiểu tiếng địa phương Nam Thông, nên không ai nhận ra đó không phải là con gái họ. Lúc này, nhìn ông bà nội vui mừng ra mặt còn hơn cả Tết, Lý Truy Viễn cảm thấy một cỗ phản cảm mãnh liệt đối với hành động này của mẹ. Lý Duy Hán:
"Tiểu Viễn Hầu, mau gọi mẹ đi, mau gọi đi, mẹ con nói nhớ con lắm, con nhanh nói cho mẹ con biết là con cũng nhớ mẹ."
Thôi Quế Anh:
"Chắc Tiểu Viễn Hầu ngại thôi, đừng nghe được giọng mẹ là khóc nhè đó, đến lúc ban đêm lại khóc la đòi mẹ thì Tam Giang đau đầu đấy ha ha."
Có thể thấy ông bà nội rất mong mình gọi tiếng mẹ cho cô con gái ở đầu dây bên kia nghe, vì họ chưa bao giờ chứng kiến tương tác giữa con gái và cháu ngoại, mấy đứa con cháu xung quanh cũng đều cười ầm lên. Dù biết người đầu dây bên kia là dì Từ nhưng Lý Truy Viễn vẫn làm bộ thẹn thùng, hai tay nắm chặt micro, dùng giọng bao hàm cảm xúc nhớ nhung, kích động hô lên:
"Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm!"
Bên kia có vẻ đã mở loa ngoài, ở đầu kia điện thoại có hai loại tiếng bước chân, một từ xa vọng lại, một từ gần tiến đến. Lý Truy Viễn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng, khi ông bà nội đang nói chuyện với dì Từ, người kia cảm thấy ồn ào, cố ý đi ra xa, đến một chỗ không nghe thấy gì. Bây giờ người đi xa quay trở lại, còn dì Từ thì đi ra ngoài. Vậy nên người tiếp theo sẽ nói chuyện với mình, chính là mẹ mình. Lý Truy Viễn trong lòng dâng lên một cỗ mong chờ, dù ý nghĩ này rất không nên, cũng rất không chính xác nhưng hắn không thể khống chế được mình suy nghĩ như vậy: Xem ra, mẹ đối đãi với mình và ông bà nội vẫn có sự khác biệt. Cuối cùng ở đầu dây kia đã truyền đến giọng của Lý Lan:
"Lý Truy Viễn, sao càng ngày càng buồn nôn thế hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận