Vớt Thi Nhân

Chương 299: Chuẩn bị (2)

"Không dám hỏi?"
"Ngươi là chưa từng nếm trải cảnh cha ta ngày xưa dùng dây lưng đánh người hăng say thế nào rồi, hồi bé ta xem phim Lý Tiểu Long, lúc Lý Tiểu Long múa song tiết côn, ta cứ tưởng tượng cha ta đó."
"Xem tài liệu đi."
Lý Truy Viễn đưa một nửa tài liệu trong tay mình cho Đàm Văn Bân.
Trong lúc Đàm Văn Bân vừa xem xong thông tin về một nhân chứng, đồng thời ăn hai cái bánh bao hấp, thiếu niên liền dựa lưng vào ghế, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mặt bàn.
"Không phải chứ, anh, em vất vả cả ngày lẫn đêm mới làm ra hồ sơ, anh xem qua có chút xíu đã xong rồi?"
"Ừ."
"Khó trách hồi xưa cha em nói, anh nên đi làm cảnh sát hình sự."
Lý Truy Viễn nhắm mắt lại, vừa nhìn qua hồ sơ vừa bắt đầu chải chuốt lại mọi thứ trong đầu.
Triệu Quân Phong vũ nhục và sát hại Khưu Mẫn Mẫn trong nhà vệ sinh của khu giảng đường vào đêm khuya.
Ba nhân chứng gồm một nam hai nữ, lần lượt là Ngô Tân Huy, Lưu Hân Nhã, Chu Hồng Ngọc.
Ba người này vốn đang cùng Khưu Mẫn Mẫn tập luyện vở kịch múa trong một phòng học dạng bậc thang, giữa chừng Khưu Mẫn Mẫn muốn đi vệ sinh nên buổi tập phải dừng lại, nhưng cô đi lâu rồi vẫn chưa về, ba người bèn cùng đi tìm ở nhà vệ sinh, thì thấy Triệu Quân Phong hốt hoảng lao ra từ nhà vệ sinh.
Hai nữ sinh vào nhà vệ sinh thì thấy Khưu Mẫn Mẫn bị vũ nhục và sát hại.
Sau khi sự việc xảy ra, người của ban bảo vệ trường và hội sinh viên lập tức đi đuổi bắt Triệu Quân Phong, tại Tây Hồ tức cái hồ mà Đàm Văn Bân chạy bộ buổi chiều, phát hiện dấu vết của Triệu Quân Phong, Triệu Quân Phong làm bị thương vài bạn học rồi chạy khỏi trường.
Cảnh sát tham gia vào truy bắt, cuối cùng phát hiện dấu vết Triệu Quân Phong gần núi Tướng Quân, hội sinh viên cũng bị huy động cùng nhau tìm kiếm, cuối cùng Triệu Quân Phong cầm dao găm, ép Ngô Tân Huy làm con tin, trong lúc giằng co thì bị cảnh sát nổ súng, Ngô Tân Huy được giải cứu, còn Triệu Quân Phong trúng đạn ngã xuống sông. Thi thể được vớt sau ba ngày.
Vụ án này, do có ba nhân chứng, lại thêm Triệu Quân Phong có hành vi chống cự, bỏ chạy, không tuân lệnh bắt giữ, nên rất nhanh đã được kết án.
Lý Truy Viễn hỏi:
"Hội sinh viên trong trường hoạt động năng nổ vậy à?"
Đàm Văn Bân uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, gật nhẹ đầu:
"Hình như là vậy, đầu năm học sinh viên các kiểu tuyển người, nhưng anh Lượng dặn em đừng tốn thời gian làm mấy chuyện đó."
"Ồ?"
"Anh Lượng nói, trong nước, quan lại cặn bã nhất toàn ở hội sinh viên. Ngoài mấy thằng đứng đầu có thể trà trộn với lãnh đạo, tranh thủ chút lợi lộc, rồi thì oai phong hách lối trước mặt đám sinh viên thích thể hiện uy quyền, sinh viên bình thường vào chỉ bị sai vặt."
"Hồ sơ nói, Ngô Tân Huy là hội trưởng hội sinh viên khóa đó."
"Ừm, chỗ này anh thấy rồi."
"Còn Triệu Quân Phong là người theo đuổi Khưu Mẫn Mẫn, từng bày tỏ tình cảm dưới ký túc xá nữ, nhưng bị từ chối."
"Anh Viễn à, nếu để em đọc cái hồ sơ này, em sẽ thấy vụ này chẳng có gì bất thường, nhưng bây giờ Khưu Mẫn Mẫn đã biến thành chết ngược lại, sự việc thành ra thế này, em thấy chắc chắn có bí ẩn trong tình tiết vụ án này."
"Ừm."
"Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi điều tra ba nhân chứng kia? Hay là tìm anh Lượng, tuy vụ án xảy ra lúc anh Lượng chưa nhập học, nhưng anh ấy giao thiệp rộng, có thể giúp nghe ngóng trong trường. Cả viên cảnh sát nổ súng nữa, chúng ta cũng có thể đi tìm hiểu thêm tình hình cụ thể lúc đó."
"Không nhất thiết phải vậy."
Lý Truy Viễn lắc đầu, "Chúng ta không phải đến để điều tra vụ án, không cần theo trình tự."
Ngay sau đó, Lý Truy Viễn kể lại những gì mình thu hoạch được hôm qua tại miếu Tướng Quân cho Đàm Văn Bân nghe.
"Anh Viễn, ý của anh là chúng ta sẽ trực tiếp ra tay với Nhiễm Thu Bình?"
"Không chỉ Nhiễm Thu Bình, còn hai tên đồng bọn trong miếu Tướng Quân kia nữa."
"Vậy thì phải chờ Nhuận Sinh hồi phục mới được, dựa theo miêu tả của anh thì em với Âm Manh có khi không phải là đối thủ của cái lão vớt thi kia đâu."
"Nhưng mà ta không muốn chờ lâu, ta sợ đêm dài lắm mộng."
Lý Truy Viễn quay đầu nhìn thoáng qua cái "trạm gác" mình đã bố trí ra, "Đánh không lại thì cũng không có nghĩa là bảo ngươi quang minh chính đại xông lên võ đài."
"A ha, đúng rồi."
Đàm Văn Bân hiểu ý của Lý Truy Viễn, "Vậy em không cần lo đánh không lại."
Lúc này, máy nhắn tin của Đàm Văn Bân kêu lên, cậu ra ngoài tìm chỗ nghe máy, sau đó vội vàng chạy về:
"Anh Viễn, anh Lượng nói tối nay anh ấy cùng La công về, mời chúng ta 7 giờ ra tiệm cơm Lệ Cảnh ở nội thành ăn cơm, mình đi không?"
"Đi, cũng đâu phải tối nay sẽ ra tay, ta còn phải phác thảo sơ đồ trận pháp nữa..."
"Nhưng mà anh vẽ nhanh lắm mà."
"Lát nữa mấy đứa còn phải học thuộc nữa."
"À, phải ha, đúng là tốn thời gian, chủ yếu là Âm Manh, não nàng ngu quá."
"Ngươi nghỉ ngơi đi, tối qua không ngủ một đêm."
"Em không sao."
"Đêm nay ngươi còn phải cố gắng, dưỡng cho đủ tinh thần. Cuộc sống, việc học, vớt chết ngược lại, cái nào cũng không được lơ là, chúng ta cứ thong thả chút."
"Được, em hiểu."
Đàm Văn Bân hiểu ý Tiểu Viễn, La công hiện tại chỉ để mắt tới Tiết Lượng Lượng và Tiểu Viễn, chứ chưa chính thức nhận cậu, mà nếu được La công ưu ái, sau này việc học hành của cậu có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Ít nhất sẽ không xảy ra tình huống, lúc Tiểu Viễn đi thi tỉnh cùng La công, mình còn phải ở lại trường học luống cuống chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Đàm Văn Bân lên giường đi ngủ, còn Lý Truy Viễn ngồi trước bàn vẽ hai bản phác thảo sơ đồ trận pháp.
Nếu tổ tiên nhà họ Tề biết cái Hoàng Lăng bí thuật gia truyền của họ, lại bị mình đơn giản hóa để dùng đánh nhau ẩu đả, chắc tức giận đến mức bật nắp quan tài bò dậy quá.
Chỉ là, loại bí thuật trận pháp bố trí tạm thời này, nhược điểm rất rõ, một là thời gian duy trì ngắn, hai là nó không phân biệt được ta hay địch.
Đó là lý do Đàm Văn Bân và Âm Manh cần học thuộc trước "phương vị", nếu không đến lúc hai đứa tham gia vào trận chiến lại cùng chịu chung hiệu ứng phụ giống như đối thủ, thì cái trận pháp này có còn ý nghĩa gì?
Sau khi vẽ xong phác thảo, Lý Truy Viễn bắt đầu vẽ bản đồ vị trí, sau khi vẽ xong sơ đồ vị trí, để tiện cho bọn họ ghi nhớ, hắn lại viết khẩu quyết, còn phải chú ý vần điệu.
Ở phương diện này, mức độ phối hợp của Nhuận Sinh quả thật là cao nhất.
Thực ra, vẫn còn một cách trực tiếp hơn, đó là "mượn" cái chết ngược lại ở dưới tượng Tướng Quân, nhưng lựa chọn này quá mạo hiểm, khi chưa xác định được thân phận của cái chết ngược lại kia, Lý Truy Viễn cũng không dám mượn cơ hội này.
Nếu thật sự vì thế mà gây ra rắc rối, thì Thiên Đạo lại tính sổ lên đầu hắn nữa thôi.
Buổi trưa, Đàm Văn Bân tỉnh dậy.
"Anh Viễn, em ngủ được bao lâu rồi?"
"Mấy tiếng thôi, ngươi có thể ngủ thêm một lát."
"Không cần đâu, đủ rồi, tối qua tranh thủ em cũng ngủ được mấy giấc rồi, không có buồn ngủ như vậy nữa."
Đàm Văn Bân xuống giường, "Em đi xuống cửa hàng lấy ít đồ ăn lên, tiện thể xem tình hình của Tôn Hồng Hà luôn."
"Tôn Hồng Hà có thể thả rồi."
"Hả? Vậy lỡ bà ta đi báo công an, nói chúng ta giam người trái phép thì sao?"
"Vậy thì chúng ta có thể nói với mấy chú công an, là bà ta biển thủ, ăn trộm tiền của tiệm chúng ta, trả đũa."
"Lý do hay đấy."
Đàm Văn Bân cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy không có sơ hở.
"Bà ta sẽ không đi báo cảnh đâu, nếu mà báo thì lần đầu tiên thấy ma là đã phải đi báo rồi."
Lý Truy Viễn chỉ lên trán mình, "Bà ta trông bình thường thôi, chứ tư duy có vấn đề rồi."
"A, là vậy à."
"Còn phải nói cho bà ta, vụ án của con trai bà có uẩn khúc."
"Anh Viễn à, anh vẫn hiền lành quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận