Vớt Thi Nhân

Chương 185: Trả đũa (4)

Vừa xuống nước, Chu Dung nửa chết nửa sống lập tức trở nên linh hoạt, lặn một cái xuống đáy sông."
Tiểu Viễn, chúng ta đến bệnh viện thôi."
Đàm Văn Bân nói."
Anh Bân Bân, anh vất vả thêm chút nữa, đạp xe ba lượt đưa em về nhà. Anh Nhuận Sinh, anh ở lại đây, trông coi ông Sơn và ông ngoại của em. Ngày mai bắt đầu, sáng tối anh đi một chuyến lên đập nhà Chu Dung xem tình hình, nếu không thấy hai mẹ con kia ngồi trên đập ngoắc tay với anh thì anh đến bờ sông này tìm thử xem, chắc sẽ mò được cá chết."
"Tiểu Viễn, còn có gì phải chú ý nữa không?"
"Nhớ kỹ tính lại tiền với thôn trưởng."
"Được."
Nhuận Sinh đáp lời, quay sang nhìn Đàm Văn Bân, "Anh còn đạp xe nổi không?"
"Không vấn đề."
Nhuận Sinh lo lắng hỏi thăm một cách chân thành:
"Trông anh giờ mệt mỏi lắm, có cần em tát cho anh một cái để anh tỉnh táo hơn không?"
"Không, không cần đâu, lúc đạp xe tôi tự tát mình."
"Chú ý an toàn, đừng để Tiểu Viễn xảy ra chuyện."
"Đương nhiên rồi, anh yên tâm đi."
Nhuận Sinh thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau đó tự mình cõng Lý Truy Viễn về nhà. Trong phòng, hai ông lão say khướt đang ngáy vang trời. Lần này, mình cũng coi như đã giúp ông ngoại giải quyết một vấn đề.
Bất quá, cậu bé vốn dĩ không để tâm đến việc giúp ông ngoại hóa giải những tai họa này. Bởi vì ở bên cạnh ông ngoại, mình làm việc gì cũng có thể tùy tâm sở ý hơn, hành vi theo lẽ thường của ông ngoại vốn không hề ăn khớp với cái gọi là chính đạo. Đương nhiên, cũng có khả năng chính đạo bây giờ vốn dĩ đã giả dối, sai lệch, phong cách làm việc của ông ngoại mới thật sự là chính đạo. Nhưng nếu xét ở một góc độ khác, nếu như mình không đến, có lẽ ông ngoại cũng không gặp phải chuyện này. Bởi vì, không có mình, ông ngoại cầm cái la bàn đó cũng không tìm đến nhà Chu Dung. Ánh bình minh hé dạng. Quá mệt mỏi, ngồi trên chiếc xe xích lô đón gió sớm mát lạnh, Lý Truy Viễn ngược lại không hề bối rối. Dù mắt đã mờ mịt không nhìn thấy gì, tâm trạng cậu vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn ngân nga bài hát thiếu nhi " Chúng ta cùng lái mái chèo ".
Trước đây, mọi thành tích của mình đều có được quá dễ dàng, ở môn "Vớt thi", cậu lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác của một học sinh kém. Mình vất vả cố gắng học tập, mong chờ có được một chút xíu tiến bộ, thế mà ngươi lại dám vu hãm ta, bản thân lại còn dám gian lận! Dựa vào cái gì? Vậy thì cạo chết ngươi.
Đàm Văn Bân vừa đạp xe vừa tự hút thuốc, nhưng khi nghe thấy tiếng hát phía sau, anh cũng không nhịn được mà bật cười.
Cậu bé ngồi sau lưng, dường như từ lúc mới gặp mặt, đã cho anh cảm giác trưởng thành đáng sợ vượt xa tuổi tác, nhiều khi, anh còn cảm thấy cha mình ở trước mặt cậu bé còn có chút cảm giác bị áp chế. Bởi vậy, mấy tiếng "Anh" kia của anh cũng không phải là nịnh nọt, người ta vốn dĩ thông minh, thành thục hơn anh mà. Bây giờ, nghe cậu bé ca hát, trong lòng anh mừng thay cho cậu bé, lúc này mới đúng là dáng vẻ của một đứa trẻ con.
"Em vui lắm hả, Tiểu Viễn?"
"Dạ, vui cực kỳ."
Chiếc xe xích lô bình an về đến bờ sông, Đàm Văn Bân đạp xe đến mức mặt mày xây xẩm cả lên. Vừa về đến nơi, anh chóng mặt vội kéo phanh xe rồi ngã nhào xuống đất, ngủ thiếp đi.
Một ngày một đêm trôi qua, anh đã bận rộn không ngơi nghỉ, không chỉ liên tiếp gặp phải những chuyện kinh hãi, mà còn hít phải nhiều khí âm, có thể cầm cự được đến bây giờ đã là một kỳ tích đối với người bình thường. Liễu Ngọc Mai và Lưu dì đang ăn sáng, thấy vậy liền vội vã bỏ đũa chạy đến. Lý Truy Viễn tay trái tay phải lần lượt bị Liễu Ngọc Mai và Lưu Đình nắm lấy, ngay lập tức, hai người nhìn nhau. Lưu dì buông tay ra, kéo Đàm Văn Bân lên lầu một đặt ở bàn ăn, rồi trở về phòng đi lấy thuốc. Liễu Ngọc Mai thì trầm mặt, nhìn chằm chằm Lý Truy Viễn rồi thở dài. Lý Truy Viễn rất thích bầu không khí tĩnh lặng này, không có sự quan tâm hỏi han thừa thãi, mọi người đều có thể nhìn rõ. Thậm chí, bởi vì bây giờ mắt mình không nhìn thấy gì, mọi người không cần phải quản lý cảm xúc nữa. Thế giới này, ngay lập tức trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Mãi cho đến khi tay của cậu, bị một đôi tay mềm mại, ấm áp nắm chặt.
Thế giới đơn điệu lại trở nên phong phú tràn đầy ngay tức khắc."
A Ly, em lại đây, anh nói nhỏ cho em nghe."
A Ly nép vào, dán sát người mình lên người cậu bé. Lý Truy Viễn cảm giác được môi mình chạm vào tóc cô bé, cô đang áp sát tai mình."
Anh nói cho em biết, có một đám người đang muốn tính kế anh, anh rất tức giận, anh đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, nhất định sẽ làm cho bọn chúng sập bẫy chết."
Lời thì thầm này, đương nhiên Liễu Ngọc Mai đã nghe thấy. Bà vốn cho rằng cháu gái của mình sẽ giận nam hài vì đã biến mình thành bộ dạng như thế này, nhưng ai ngờ được, khi nam hài vừa dứt lời, trên mặt cháu gái bà lại xuất hiện hai má lúm đồng tiền rõ rệt."
A Ly, mắt anh giờ không nhìn thấy gì, dắt anh về phòng đi."
Lý Truy Viễn cảm giác được cô bé dùng một tay nắm tay mình dẫn đi, tay kia thì vịn cánh tay cậu. Trước kia, mỗi lần đều là cậu đi trước nắm tay cô bé. Vào phòng, từng bước lên lầu, trở về phòng mình rồi ngồi lên giường. Lý Truy Viễn nằm xuống, đưa tay sờ chăn mền, nhưng lại không thấy gì. Nhưng rất nhanh, chăn đã đắp kín bụng cậu, ngay cả cách sắp xếp chăn cũng giống hệt thói quen của cậu. Cô bé đã đi ra, Lý Truy Viễn nghe thấy tiếng mở cửa.
Một lát sau, tiếng mở cửa lại vang lên, cô bé trở về, sau đó Lý Truy Viễn cảm nhận được một chiếc khăn lông ướt đang lau trên mặt mình. Lau một lúc, xếp lại một chút, rồi lại tiếp tục lau, giống như cậu hay lau mặt cho cô bé khi xưa. Hóa ra, cô vẫn luôn để ý học theo. Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, là tiếng bước chân của người lớn."
Tiểu Viễn, con cứ nằm im đừng động đậy, dì bôi thuốc cho con."
"Cảm ơn dì Lưu."
Thuốc mỡ được bôi lên mắt, sau đó một dải vải quấn quanh ót lại. Cảm giác thoải mái dịu mát dâng lên ở hốc mắt, kéo theo đó là sự mệt mỏi sâu sắc. Cố gắng chống cự không ngủ, Lý Truy Viễn hỏi:
"Dì Lưu, mắt con, bao lâu thì khỏi?"
"Tuần nguyệt."
Lưu dì bật cười:
"Ha ha, một tháng, con cũng có thể an tĩnh nghỉ ngơi một thời gian."
"Đứa nhỏ này, con làm sao còn cười được?"
"Một tháng, vừa vặn hết nghỉ hè, không ảnh hưởng đến khai giảng."
Ban ngày, Lý Tam Giang tỉnh dậy, biết Tiểu Viễn và Tráng Tráng đã trở về, ông cũng không để ý, mà là bắt đầu xử lý chuyện của nhà mình, dẫn Nhuận Sinh đi dọc bờ sông đi dạo mấy vòng. Nhuận Sinh vốn chỉ muốn đi theo Lý Tam Giang cho hết thời gian, đi lướt qua một vài địa điểm. Sau đó, anh thấy Lý Tam Giang lấy ra cái la bàn kia. La bàn chỉ về hướng chính Nam, anh liền đi theo Lý Tam Giang đến cái gầm cầu kia. Ở dưới cầu, Lý Tam Giang cởi dây lưng, đái bậy xuống nước. Đàn ông khi đi tiểu thường không thích nhìn xuống phía dưới, mà là khoáng đạt vươn mình trong mây, nhìn ngó xung quanh. Ông thấy được tấm bia dưới gầm cầu, cảm thán nói:
"Nhuận Sinh này, người tên Chu Dung này là người trong thôn của cháu hả?"
"Dạ đúng, là ông chú ạ."
"Chậc chậc, hắn có phải rất giàu có không, một mình quyên góp xây cả cây cầu."
"Ngạch... cháu không quen lắm với người trong thôn ạ."
"Ở thôn cháu mà cháu lại không quen?"
"Ông, ông cũng biết đấy, cháu với ông nội cháu làm nghề này, ngày thường cũng ít tiếp xúc với người trong thôn."
"Không phải chứ, quan hệ trong thôn của các cháu không tốt sao, ai chả thích cái gã thích đánh bài rồi thua tiền ấy hả?"
"Ông cháu, phần lớn thời gian trong túi cũng không có tiền để mà đánh bài."
"À, cũng phải."
Nhuận Sinh thở phào một hơi, cảm thấy mình đã vắt cạn trí óc mới qua loa cho qua chuyện này. Nhưng tiếp theo, một cảnh tượng khiến Nhuận Sinh trợn mắt há mồm đã xuất hiện. Lý Tam Giang cầm la bàn, đi về hướng Nam dưới cầu, phía trước là chỗ ngoặt của con sông, không có đường, vậy mà ông lại thuận theo chỉ dẫn ngược lại của la bàn, đi về phía Bắc.
Mà nhà Chu Dung, lại ở ngay góc Bắc của thôn. Nhuận Sinh cứ như thế đi theo Lý Tam Giang, đi đến trước cửa nhà Chu Dung, mặt đầy vẻ gặp quỷ. Gia gia mình luôn nói ông Tam Giang này không có bản lĩnh, đây là không có bản lĩnh á?
Tối hôm qua Tiểu Viễn đã tốn không ít công phu mới tìm được nhà Chu Dung, đại gia Tam Giang vừa đi tiểu xong đã mò tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận