Vớt Thi Nhân

Chương 140: Lộ mặt (1)

"Vớt xác chết trôi? Hả... Là một loại đồ ăn vặt à?"
"Không phải."
"Vậy đó là cái gì?"
"Chính là ý nghĩa mặt chữ."
"Ý nghĩa mặt chữ?"
"Người đã chết, thả vào trong nước, sau đó, vớt hắn lên."
Đàm Văn Bân im lặng.
Bỏ đi, Đàm Văn Bân chắc chắn sẽ cho rằng đây là một đứa con trai nói nhảm, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy điều này rất có thể là thật.
"Tiểu Viễn ca, vớt xác chết trôi, có vui không?"
"Vui."
"Vui đến mức nào?"
"Hơn cả học giỏi."
Trong đầu Đàm Văn Bân hiện ra hai hình ảnh, một cái là trong phòng học vùi đầu làm bài thi, một cái khác là đứng ở bờ sông cầm một cái lưới lớn vớt người chết.
Mặc dù cái sau đáng sợ đến phát hoảng, nhưng quả thực là vui hơn cả học giỏi!
"Tiểu Viễn ca, ngươi thường xuyên vớt à?"
"Cũng không có nhiều người mỗi ngày rơi xuống sông chết đuối như vậy, mà lại rơi xuống sông chết đuối, chỉ có xác suất rất nhỏ mới có thể biến thành xác chết trôi."
"Không phải người chết đuối đều gọi là xác chết trôi sao?"
"Của chúng ta đặc biệt, chết đuối sau còn có thể tự mình động đậy."
"Chết rồi còn có thể tự mình động đậy?"
Sắc mặt Đàm Văn Bân trở nên phức tạp, "Bị dòng nước cuốn theo động à?"
"Chính nó động, còn có thể lên bờ đi."
"Cái này..."
Đến đây, Đàm Văn Bân rốt cuộc không nhịn được bắt đầu nghi ngờ, "Tiểu Viễn ca, có phải ngươi cố ý kể chuyện xưa làm ta sợ không?"
"Không có."
"Nhưng những gì ngươi vừa nói, ta không tin."
"Ừm."
"Trừ phi, ngươi dẫn ta đi xem một lần, cái loại xác chết trôi có thể động đậy kia."
"Không dẫn theo."
"Tại sao?"
Đàm Văn Bân rất khó hiểu, nói mà không bị tin tưởng thì phản ứng đầu tiên không phải là nóng lòng chứng minh sao?
"Vớt xác chết trôi cũng rất nguy hiểm."
"Không sao, ta không sợ nguy hiểm."
"Bân Bân ca ngươi cái gì cũng không biết, dẫn ngươi đi chỉ thêm vướng víu, lại dẫn đến ta gặp nguy hiểm."
"Ờ..."
Ngắn ngủi câm lặng một hồi, Đàm Văn Bân lập tức tiến lên, nắm lấy tay Lý Truy Viễn:
"Thế nhưng, ngươi càng nói như vậy, ta lại càng muốn đi gặp."
Lý Truy Viễn lắc đầu.
"Van cầu ngươi, Tiểu Viễn ca, ca, ca!"
"Không thể."
"Tiểu Viễn ca, ngươi chỉ cần dẫn ta đi gặp thật sự xác chết trôi, về sau ngươi muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó!"
"Bân Bân ca."
"Ngươi đáp ứng?"
"Ngươi có thể giúp ta làm gì?"
Đàm Văn Bân rơi vào trầm mặc.
Trong phòng khách vọng đến tiếng Đàm Vân Long gọi:
"Bân Bân, mang Tiểu Viễn ra ăn cơm."
Bữa tối rất phong phú, chủ yếu là nhiều món, một số món rõ ràng là đồ hộp mở ra rồi đổ ra.
Trịnh Phương áy náy nói:
"Tiểu Viễn à, lần sau cháu đến chúng ta đi ăn ngoài, dì cháu thực ra không giỏi nấu ăn cho lắm."
"Dì vất vả rồi, nhiều đồ ăn như vậy, ăn không hết."
Đàm Vân Long vừa rót nước ngọt vào chén trước mặt Lý Truy Viễn vừa nói:
"Không sao, đồ ăn còn thừa để Bân Bân từ từ ăn."
Không khí bữa tối rất ấm áp hài hòa, điển hình một nhà ba người, thêm một vị khách là Đàm Văn Bân.
Ăn gần xong, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, máy nhắn tin của Đàm Vân Long vang lên, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức đứng dậy.
Trịnh Phương sớm đã quen với nhịp điệu cuộc sống này, lập tức đi lấy áo khoác cho chồng, nói:
"Tiểu Viễn tối nay ngủ lại nhà chúng ta nhé?"
Đàm Vân Long mặc quần áo chỉnh tề xong lắc đầu:
"Lúc đến không nói với người nhà là ngủ lại đây, buổi tối không về người nhà sẽ lo lắng, đi, Tiểu Viễn, đi cùng chú."
"Không phải trong sở anh có việc gì à?"
"Tiện đường thôi, đưa đứa nhỏ về."
"Vậy được rồi, trên đường cẩn thận một chút, buổi tối gió lớn, đừng để đứa nhỏ bị trúng gió."
Lý Truy Viễn rời bàn đi đến bên cạnh Đàm Vân Long, Trịnh Phương từ trong túi lấy ra hồng bao đã chuẩn bị sẵn, nhét vào tay cậu.
"Tiểu Viễn, lần đầu đến nhà, cầm đi mua chút đồ ngọt."
"Cảm ơn dì."
Lý Truy Viễn nhận lấy hồng bao bỏ vào túi, cậu biết Đàm Vân Long đang vội đi ra ngoài, liền không từ chối.
Lúc ra ngoài xuống lầu, Đàm Vân Long nói:
"Bệnh viện vải không người gọi điện đến, có người đến quan sát hai người kia, bây giờ đã bị bắt lại rồi."
"Mấy người?"
"Chỉ một."
"Vậy hẳn không phải là bọn chúng."
Nước hầu tử tập tính thường đi theo bầy, bên ngoài ra hai người đóng vai ông chủ nơi khác đến thầu mỏ cá, sau lưng chắc chắn còn có nhiều người hơn.
"Chủ yếu hai người bị thương còn hôn mê, cũng không hỏi được gì, bây giờ bắt được một cái đầu lưỡi, có thể mong đợi khai thác thông tin."
Đàm Vân Long lái xe máy chờ Lý Truy Viễn lên xe xong, anh đưa mũ bảo hiểm cho cậu.
Cuộc đối thoại trước đó, càng giống như là giữa đồng nghiệp trao đổi, Đàm Vân Long không cảm thấy có gì không đúng, manh mối của vụ án này vốn là do cậu bé cung cấp cho mình.
Trong tiếng xe máy gầm rú ầm ĩ, bọn họ đến trạm xá.
Đàm Vân Long không hề né tránh, dẫn Lý Truy Viễn đi vào khu nhà nội trú.
Hai cha con Tứ Hải cùng cặp vợ chồng chủ thầu phòng bệnh đều ở tầng một, có điều một ở đầu đông, một ở đầu tây.
Vị trí trung tâm của tầng một có một khu ghế dài, không ít người, vì giường bệnh căng thẳng, rất nhiều người nhà bệnh nhân sẽ chọn ngủ ở chỗ này.
Phòng khoa bảo vệ ở gian đầu tiên phía tây, đẩy cửa đi vào, bên trong có ba người, hai người mặc thường phục đứng, một người bị còng tay ngồi.
"Đàm đội."
"Đàm đội."
"Hỏi ra được gì chưa?"
"Hắn không thừa nhận, nói mình chỉ bị người nhờ giúp mang giỏ trái cây với sữa đến cho hai giường bệnh kia."
Đàm Vân Long cau mày nói:
"Sao có thể sai được?"
"Tên nhóc này có tiền sử trộm cướp, khi chúng tôi yêu cầu đến hỗ trợ điều tra, hắn lập tức muốn chạy, bị chúng tôi đuổi kịp. Vừa rồi lại khai đã thực hiện hai vụ trộm cướp gần đây, nhưng một mực không nhận biết hai người đang hôn mê kia."
"Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không biết hai người kia, chỉ là có người cho tôi tiền, nhờ tôi giúp mang chút đồ đến cho người ở phòng bệnh kia."
Đàm Vân Long hỏi:
"Ai cho anh tiền?"
"Là một phụ nữ, mang khẩu trang, tóc ngắn, trời nóng thế mà che chắn rất kín."
Đàm Vân Long nói với đồng sự bên cạnh:
"Hẳn là tính sai rồi, hắn nói giọng Nam Thông, bọn kia là người nơi khác."
Đám người trộm mộ thường lấy thân tộc làm chủ, rất ít khi có người ngoài, chưa nói đến người tỉnh khác, tiền tài động lòng người, người trộm mộ sợ nhất không phải người chết, mà là kẻ cướp của.
"Đàm đội, vậy có phải chúng ta bị phát hiện rồi không?"
"Chắc là rồi, mấy người làm việc không đủ kín đáo, có lẽ người ta đã sớm theo dõi được và giăng lưới, nhưng cũng có thể người ta quen tung hỏa mù."
Đàm Vân Long đột nhiên nghĩ đến một điều, tung hỏa mù thì ít nhất phải đứng cạnh mà quan sát mới phải.
Anh lập tức đẩy cửa ra khỏi phòng khoa bảo vệ, đi vào khu ghế dài, người ở đây rất đông, ánh mắt của anh nhanh chóng đảo qua.
"Chú Đàm."
Âm thanh của Lý Truy Viễn truyền đến, Đàm Vân Long lúc này mới ý thức được cậu bé không biết đã tự mình đi ra ngoài từ lúc nào.
Lúc này anh nhìn về phía cậu, sau đó lại thuận theo hướng ngón tay của cậu bé vụng trộm chỉ mà nhìn, phía đông thông đến hành lang khu nước đun sôi, có một người đang rời đi, nhìn từ bóng lưng thì là một người phụ nữ.
Đàm Vân Long lập tức phi thân vượt qua ghế dài phía trước, nhanh chân đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận