Vớt Thi Nhân

Chương 316: Đến (1)

Xuống giường, đi đến ban công, nhìn xuống phía dưới. Lưu di đứng dưới cây ngô đồng, mặc bộ đồ lụa mỏng hoa nhí, dưới là quần dài màu lam, đi đôi xăng đan gỗ, tóc xõa ngang vai. So với lúc ở nhà Thái gia, trông tươi tắn hơn rất nhiều, cứ như cô giáo đại học vừa mới kết hôn. Lý Truy Viễn vẫy tay với nàng. Lưu di cười chỉ vào người mình, ra hiệu thiếu niên dọn dẹp xong xuôi rồi xuống. Lý Truy Viễn đi rửa mặt trước, sau đó ở trên bàn học để lại một tờ giấy cho Đàm Văn Bân, lúc này mới đi ra khỏi ký túc xá. "Tiểu Viễn, con hình như lại cao lớn hơn rồi nhỉ."
"Lưu di, dì cũng trẻ ra nhiều."
"Ha ha, đi thôi, Liễu nãi nãi đang chờ con qua dùng bữa sáng đấy."
Lý Truy Viễn đi theo Lưu di ra khỏi cổng phía bắc, lại đi dọc theo đường cái một đoạn, sau đó rẽ vào khu biệt thự. Gọi là khu biệt thự nhưng diện tích không lớn, các biệt thự bên trong cũng không được xây theo quy chuẩn thống nhất, có chỗ trước cửa còn treo bảng hiệu ghi chức danh của chủ nhân cũ. "Chính là chỗ này."
Lưu di đẩy cửa sân, bên trong là một tòa nhà ba tầng kiểu phương Tây, không cao nhưng rất rộng, sân vườn rõ ràng là mới được sửa sang, bố trí cảnh quan lại từ đầu. Vào trong sân, ngẩng đầu đã thấy trên ban công tầng hai, A Ly mặc váy trắng đang ngồi ở đó. Khi nhìn thấy cô gái ấy, Lý Truy Viễn cảm thấy toàn thân mình đều giãn ra. Hắn thậm chí bắt đầu nghĩ lại, liệu mình có quá đạm bạc với Nhuận Sinh và Âm Manh, với mọi người xung quanh và sự vật hay không. Những điều tốt đẹp có thể khiến người ta không tự chủ mà yêu quý cuộc sống, trên đời này vô số điều tốt đẹp, nhưng để thiếu niên sinh lòng chung tình thật sự không nhiều. Cô gái cũng phát hiện ra thiếu niên, nàng đứng dậy, hai tay chống vào lan can màu trắng, không vẫy tay, không giậm chân, thậm chí không nói gì, nhưng độ cong nơi khóe miệng dù đứng ở dưới lầu cũng có thể thấy rõ mồn một. Lưu di đứng bên cạnh, lúc thì nhìn lên trên, lúc thì nhìn xuống dưới, hai đứa trẻ này chỉ cần đứng cạnh nhau thôi đã rất đẹp đôi rồi. Đương nhiên, có người thấy vui thì cũng có người thấy khó chịu trong lòng. Cửa phòng ở tầng trệt phía sau bị đẩy ra, Liễu Ngọc Mai đứng đó, mí mắt hơi rũ xuống:
"Ơ hay, phải để cái bà già này chết đói sao?"
Lưu di vội vàng rời mắt đi, sợ mình bật cười ra tiếng lúc này. "Liễu nãi nãi."
"Ấy, đến rồi."
Khí chất trầm thấp của Liễu Ngọc Mai rõ ràng thu lại khi thiếu niên bước đến chỗ nàng. Ở bên nhau thì không cảm thấy gì, nhưng đến khi tách ra lại thường nhớ nhung. Cùng sống một năm, gần như ngày nào cũng gặp, cũng có thể nói miễn cưỡng một câu: Thiếu niên là do bà ta nhìn lớn lên. Phòng ăn có một chiếc bàn tròn nhỏ, Liễu Ngọc Mai ngồi ở vị trí chủ tọa, A Ly xuống lầu, cùng Lý Truy Viễn ngồi chung một chỗ. Liễu Ngọc Mai hỏi:
"Ở trường có thích nghi được không?"
Lý Truy Viễn:
"Dạ thích nghi được, mọi thứ đều ổn."
"Nhìn tiều tụy vậy, tối qua không ngủ được hả?"
"Vâng, hơi chút ạ."
"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được làm gì, đi ăn trộm đốt nhà à?"
"Không có, chỉ là đốt một mồi lửa lớn thôi ạ."
Lưu di đặt thức ăn lên bàn. Lý Truy Viễn cầm một quả trứng vịt muối, A Ly cũng cầm một quả, hai người đều cầm trứng vịt gõ đầu đã được đục lỗ vào bàn, sau đó cẩn thận bóc một đầu rồi rất tự nhiên đổi cho nhau. Trong bếp Lưu di gọi với ra:
"Có muốn dấm không, còn có đường tỏi nữa."
Liễu Ngọc Mai:
"Không cần, trên bàn có rồi."
Một lồng bánh bao hấp, một lồng xíu mại, một đĩa sủi cảo được mang lên bàn, đều do Lưu di tự tay làm. Tiếp theo là một bát mì Dương Xuân cho mỗi người. Nước dùng màu xanh nhạt, sợi mì trong bát được xếp ngay ngắn, người không thích sẽ thấy vị nhạt nhẽo thậm chí còn cảm giác sợi mì chưa chín kỹ. Nhưng người thích lại chung tình với sự thanh đạm, khoan khoái và dai của mì, ăn kèm với bất kỳ món gì khác cũng không làm mất vị ngon. "Lưu di, vất vả rồi."
"Không vất vả, không có Nhuận Sinh với Tráng Tráng thì nấu ăn cũng đơn giản."
Liễu Ngọc Mai hỏi:
"Bình thường ăn gì?"
"Bây giờ vẫn chưa khai giảng, nhà ăn cơ bản không có, bình thường đều phải ra ngoài trường ăn."
"Thèm ăn thì cứ đến đây, để Lưu di làm cho con ăn, dù sao cũng chỉ thêm một đôi bát đũa thôi mà."
"Dạ được ạ, cảm ơn nãi nãi."
"Nếu Nhuận Sinh với bọn nó muốn tới thì báo trước, ta còn chuẩn bị thêm nồi lớn."
Lưu di nhắc nhở. "Dạ, sẽ ạ."
Ăn sáng xong, Liễu Ngọc Mai đứng lên đi ra cổng:
"Hai đứa cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, bà ra ngoài đi họp tí rồi về, chút nữa xuống, bà có chuyện muốn nói với con."
"Dạ được ạ, nãi nãi."
Lý Truy Viễn cùng A Ly lên lầu. Phòng của A Ly rất rộng, bày một tủ sách và một bàn vẽ. Trên tường treo mấy bức tranh, vẽ lại phòng chính của nhà thái gia, đập tử, phòng chứa đồ và cảnh ruộng lúa nhìn từ trong nhà. Rõ ràng cô gái không thích nơi này, nàng thích cuộc sống trước kia hơn. Không cần nhà cao như thế, phòng không cần lớn như vậy, sáng sớm sau khi trang điểm xong, nàng có thể vào phòng thiếu niên chờ cậu tỉnh lại rồi là người đầu tiên cậu nhìn thấy. Trong những chi tiết của bức họa, có lúc ăn cơm dùng bàn gỗ nhỏ, có ban công tầng hai và cả cặp ghế mây do Tần thúc tự tay làm. Lý Truy Viễn dừng chân trước tranh vẽ, lúc này hắn cũng đang nhớ nhung. "A Ly, em muốn về nhà à?"
Cô gái khẽ gật đầu. Ngoài cửa, Lưu di đang bưng khay hoa quả đi đến khựng lại. Từ khi chuyển nhà đến nay, A Ly luôn u sầu, ban đầu Liễu Ngọc Mai còn muốn để cháu gái phơi nắng một chút rồi mới đi gọi Tiểu Viễn qua, nhưng cuối cùng bà ta vẫn sợ tình hình của cháu gái lại chuyển biến xấu. Lý Truy Viễn chỉ vào những bức tranh trên tường nói:
"Chính vì chúng ta rời đi nên những hình ảnh và ký ức quá khứ đó mới trở nên tươi đẹp hơn."
A Ly chủ động nắm tay thiếu niên, rồi ngẩng lên nhìn những bức vẽ của mình trên tường, ánh mắt ánh lên nhiều thần sắc hơn. Lưu di im lặng cười, nhẹ nhàng gõ cửa, bưng khay hoa quả đi vào, rồi chỉ lên trên:
"Hai đứa có thể lên sân thượng."
Lý Truy Viễn bưng khay hoa quả cùng A Ly lên sân thượng, nơi này cũng đã được cải tạo, dưới một mái hiên có bày hai chiếc ghế mây giống nhau. Hai người mỗi người nằm xuống một ghế, bắt đầu chơi cờ, vẫn là cùng một lúc chơi ba ván. Vừa đánh cờ, Lý Truy Viễn vừa kể cho A Ly nghe những chuyện đã trải qua khi đến trường. Mỗi khi đến điểm mấu chốt, các ngón tay của A Ly đều hơi dùng sức, nàng đang cố gắng phản hồi, chứng minh rằng nàng đang lắng nghe rất chăm chú. Sau khi kể xong, Lý Truy Viễn thấy cổ họng hơi khô, nghiêng người ăn hoa quả. Gắp một miếng đưa cho cô gái, cô gái lắc đầu, đôi mắt chớp chớp. Lý Truy Viễn hiểu ý, hạ cái nĩa xuống, lại nằm thẳng người, nhắm mắt lại. Cái gọi là "Đi vào nội tâm nhau" của người bình thường chỉ dừng lại ở sự phóng đại, khoa trương bằng văn tự, nhưng ở chỗ hai người họ thì là sự tả thực trực tiếp nhất. Khi mở mắt ra, Lý Truy Viễn cảm nhận được cái nóng rực của gió và cái lạnh buốt của ánh mặt trời. Ngẩng đầu lên, vầng mặt trời chói chang cùng vầng sáng xung quanh, tỏa ra một màu trắng nhợt nhạt. Những cánh đồng và dòng suối trước mặt là những tồn tại đáng sợ đang làm việc và vui đùa. Nhưng khi làm việc của mình, chúng đều cố tình lén lút nhìn về phía này, mang theo sự trêu tức và nghiền ngẫm. Dường như, tất cả ở đây đều được tạo ra một cách kỳ quái và hoang đường chỉ dành cho hắn. Quay đầu lại, hắn thấy phòng và cái ngưỡng cửa phía sau lưng. A Ly rời nhà cũng đi ra khỏi cái ngưỡng cửa kia, nàng đã đưa mình vào môi trường "Hoang dã kinh dị". Khi mở mắt ra lần nữa, trở về với thực tại thì trên mặt thiếu niên đã đầy mồ hôi lạnh. Hắn cố ý chần chừ một lát, muốn trải nghiệm cảm giác của A Ly sau khi nhắm mắt lại. Cô gái dùng tay áo giúp chàng trai lau mồ hôi, trong mắt mang theo ý cười. "A Ly của chúng ta thật kiên cường."
Cảm giác hạnh phúc có thể tăng cường thông qua so sánh, nỗi đau khổ cũng có thể vì vậy mà bị suy yếu, hai người làm bạn là để hấp thụ lẫn nhau niềm tin và sức mạnh từ đối phương. Sau khi nằm thêm một lúc, bình tĩnh lại tâm tư và sự khó chịu trong đầu, Lý Truy Viễn đưa A Ly về phòng, rồi mình xuống lầu. "Liễu nãi nãi của con vẫn chưa về đâu, à chỗ kia là thư phòng, con có thể vào đó chờ bà."
"Vâng ạ, Lưu di."
Lý Truy Viễn đẩy cửa thư phòng bước vào, bên trong không có bàn đọc sách truyền thống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận