Vớt Thi Nhân

Chương 513: Ánh Trăng (2)

Đàm Văn Bân đưa tay đỡ hắn dậy, nói:
"Lão thái thái nhà ta có nói, thời buổi khác rồi, không cần câu nệ mấy cái lễ nghi xưa cũ đó nữa. Hơn nữa, ngươi bái ta cũng vô ích, việc này ta chỉ mới nói chuyện được, còn phải đi báo cáo lại với Tiểu Viễn ca, phải Tiểu Viễn ca đồng ý mới có hiệu lực."
"Dạ, ta hiểu rồi."
"Ngươi đi viết một cái phương án đi, vắn tắt thôi, cứ viết kỹ càng những phương pháp có thể giúp bọn nó mau chóng khôi phục, sau đó lại viết ra từng con có năng lực và tác dụng đặc thù gì, viết xong thì báo cho ta biết để ta đến lấy, ta sẽ đưa số máy nhắn tin cho ngươi."
"Dạ được, xin ngài yên tâm, viết xong ta sẽ tự mình mang đến cho ngài."
"Ta đã nói, là ta đến lấy mà."
"Vâng, dạ chờ ngài đến lấy."
"Chuyện thứ hai, cái biển hiệu của ngươi chữ nghĩa không đẹp, thư pháp của Tiểu Viễn ca nhà ta là nhất lưu đấy."
"Nếu Long Vương gia có thể ban thưởng cho chữ, vậy ta nằm mơ cũng muốn cười tỉnh giấc."
"Ta về sẽ nói chuyện này với Tiểu Viễn ca, nhưng chúng ta cũng có một vài yêu cầu, đến lúc đó ngươi xem có tiếp nhận được không nhé."
"Hiểu được, tuyệt đối tiếp nhận được."
"Ừm."
Việc đề chữ, xem như một con dấu, ý chính đại loại là quán này và bốn con Âm Thú trong quán đã có người bảo đảm.
Đây là về phần bề ngoài, sau này chắc chắn cần thêm vài biện pháp khống chế cụ thể nữa, nhưng cái này đã vượt quá phạm vi năng lực của Đàm Văn Bân, chỉ có thể về nhờ Tiểu Viễn ca đưa ra phương pháp.
Theo Đàm Văn Bân, nếu đã giữ chúng lại, vậy mình cũng coi như là có dính líu nhân quả vào rồi, không thể coi chuyện hai anh em tốt uống với nhau chén rượu rồi thôi, những biện pháp chế ước cần thiết là phải có. Tóm lại, việc gì có thể quy chuẩn hóa thì đừng nên cảm tính.
Nghĩ xem, nếu chuyện này cuối cùng thành công thật, vậy chẳng phải bên đội của mình có thêm bốn... à không, là ba con linh thú có thể dùng được sao, hình tượng này nghĩ thôi cũng đã thấy sướng cả người.
Bạch Hạc đồng tử là Âm thần cao cao tại thượng, bọn họ có Tiểu Viễn ca ở đây, cũng không phải là không có khả năng bồi dưỡng ra thú cưng Âm thần cho riêng mình đấy chứ.
Nói chuyện xong việc chính, Đàm Văn Bân đưa tay vỗ vỗ vai Đặng Trần.
Thân thể Đặng Trần hơi rùng mình, lại tiếp tục lộ ra nụ cười lấy lòng.
"Được rồi, không cần phải như vậy nữa, ngoại trừ con heo kia ra, ngươi, kể cả ba con này, chắc đều không làm chuyện xấu nào, mà có lẽ còn toàn làm chuyện tốt ấy chứ. Người tốt, không cần thiết phải khúm núm như vậy.
Nhưng đời này là vậy rồi, cũng xin ngươi hiểu cho, công là công tư là tư, các ngươi có nỗi oan của các ngươi, chúng ta cũng có khó xử của chúng ta."
"Vâng, tôi biết, tôi cảm kích lắm, thật đó."
"Nghĩ theo hướng tốt thôi, tuy rằng tấm bản đồ phong ấn kia làm loạn lúc các ngươi còn chưa tồn tại, nhưng cũng liên quan đến các ngươi không ít, một kiếp này coi như các ngươi trả nợ cho những gì đã qua.
Sau này, cố gắng cho tốt, tương lai vẫn rất tươi đẹp, muốn hỗn chế thì có thể vào nhà Long Vương gia làm một con Âm Thú trông cửa; muốn tự do ở bên ngoài thì có thể được phong làm Hà thần một con sông con rạch nào đó.
Nếu muốn chuyển kiếp đầu thai làm người, có thể giúp được thì chúng tôi nhất định sẽ giúp."
Những lời này, đều là lão thái thái nói cho Đàm Văn Bân nghe.
Trước đây, hắn chắc chắn cảm thấy đây toàn là chuyện nghe trong mấy câu chuyện tiểu thuyết chí quái cổ đại, cho đến sau này, chính hắn đã ở trong những câu chuyện này rồi.
Đặng Trần lộ vẻ khát khao, ngay cả ba cục nhô lên trên túi vải vàng, cũng thẳng đứng cả lên.
Hiển nhiên, mọi người đều rất hài lòng với chiếc bánh này.
Đàm Văn Bân cảm thấy việc này, mình đã hoàn thành công việc tốt đẹp.
Cũng không tệ lắm, tuy không được tham dự tiệc mổ heo, nhưng tốt xấu gì cũng ngồi ghế cuối.
Sau khi ra khỏi quán chụp ảnh, Đàm Văn Bân không vội về trường học báo cáo với Tiểu Viễn ca, hắn biết rõ Tiểu Viễn ca giờ này chắc là đang nghỉ ngơi ở đâu đó, không phải chuyện gì khẩn yếu thì không cần đến đó làm phiền.
Bắt một chiếc xe, báo vị trí đến Bát viện.
Ngồi trên xe, máy nhắn tin bên hông Đàm Văn Bân rung lên: Nhuận Sinh đang nằm viện điều trị, không nguy hiểm đến tính mạn‌g.
"À."
Đàm Văn Bân không nhịn được cười, nói Nhuận Sinh vận may tốt đi, tính cả Lâm Thư Hữu trong bốn người thì lần này hắn là thảm nhất, nhưng nếu nói hắn xui xẻo thì cũng không đúng, hắn lại bị thương ngay gần bệnh viện.
Lúc Đàm Văn Bân xem tin nhắn, thì người tài xế xe taxi bên kia cũng đang cầm bộ đàm nói chuyện.
Đàm Văn Bân nghe loáng thoáng, như là có một tài xế taxi nào đó vừa gặp tai nạn, xe bị va chạm biến dạng, người thì bê bết m‌á‌u, đang được đưa đi cấp cứu.
"A, ha ha ha, đáng đời cái tên súc sinh đó!"
Trong kênh bộ đàm, là một bầu không khí hòa ái, vui vẻ.
Đàm Văn Bân tò mò hỏi:
"Sư phụ, không phải là đồng nghiệp của các anh à?"
Người tài xế đáp:
"Ai, chú em không biết thằng chó này nó khốn nạn thế nào đâu, trước kia còn cờ bạc thua đến không có cơm mà ăn, chính một anh lớn trong nhóm đã giúp nó, thường xuyên đưa nó về nhà ăn cơm, còn giúp nó góp tiền làm xe nữa. Sau này thằng chó này lại ngủ với vợ anh lớn kia, bà vợ ly hôn rồi ở với nó luôn. Tôi không nói ả đàn bà đó chẳng phải thứ gì tốt, nhưng mà cái thằng này, có phải càng là đồ súc sinh không?"
"Thật quá đáng."
"Đêm nay coi như là trời cao có mắt, cuối cùng cũng cho cái tên súc sinh này gặp quả báo."
Vừa nói, tài xế vừa bấm tắt đèn hiệu trước xe, đồng hồ tính tiền cũng dừng lại.
"Ây da, sư phụ, anh làm gì vậy?"
"Không lấy tiền xe của cậu, chúng tôi mấy người đang định đến Bát viện đây, từ cái lúc anh lớn kia bị chuyện đó xong, tức đến sinh bệnh, mấy hôm nay toàn nằm viện, chúng tôi đang định mua chút thịt rượu, tối nay đến uống với anh ấy một chén, ăn mừng một trận, ha ha!"
"Vậy cám ơn anh nhiều."
"Cám ơn gì, lúc đầu cậu bảo muốn đến Bát viện, tôi đã nghĩ đến đó vào thăm bệnh rồi, ai ngờ đi được nửa đường còn nghe được tin vui này, coi như là lây được phúc của cậu thôi."
"Ha ha."
Đàm Văn Bân cũng cười, "Được thôi, cùng vui cùng vui."
Xe taxi lái đến Bát viện, Đàm Văn Bân xuống xe ở cổng bệnh viện, người tài xế phải lái xe vào bãi đỗ xe.
Vừa đến ngoài bãi đỗ xe, liền thấy một cô y tá trẻ đang bưng đồ đạc vội vã đi qua, dưới chân bị vấp, ngã nhào xuống đất.
Người tài xế vội vàng xuống xe, tiến lên đỡ:
"Cô không sao chứ, không ngã đau đấy chứ?"
"Cám ơn."
"Không có gì, để tôi giúp cô nhặt đồ lên."
Đem đồ nhặt lên đưa cho đối phương, người tài xế lại thấy dáng vẻ của cô y tá, thật sự là quá đáng yêu, nhất thời ngẩn ngơ ra nhìn.
Cô y tá nhỏ xấu hổ cúi mặt.
"Xin lỗi, xin lỗi, cô đẹp quá, tại lỗi của tôi."
"Nghe nói các anh lái xe thuê miệng lưỡi trơn tru lắm, xem ra đúng là thật."
"Tôi không có, tôi nói thật lòng đó, cô thật sự rất đẹp."
Đàm Văn Bân tìm được phòng bệnh của Nhuận Sinh, mở cửa ra, thấy trên giường bệnh Nhuận Sinh bị băng bó đến giống hệt như xác ướp.
"Phụt... ha ha ha ha!"
Đàm Văn Bân cười phá lên.
Nhuận Sinh từ từ nhắm hai mắt lại, cứ như đang ngủ ngon lành.
Âm Manh liếc hắn một cái.
Lâm Thư Hữu đang gọt táo, có chút ghen tỵ liếc Bân ca, lúc trước anh ta nhìn thấy cũng thấy buồn cười, nhưng lại sợ mất đoàn kết, cho nên không dám cười.
"Ê, ta nói này, Nhuận Sinh hầu a, cậu tỉnh đi, nhìn ta xem, ta còn cố sức chạy đến đây là vì sợ lỡ lần gặp cuối với cậu đó."
Nhuận Sinh bất đắc dĩ mở mắt ra, hỏi:
"Tiểu Viễn có sao không?"
"Không sao cả, Tiểu Viễn ca lợi hại như vậy sao có thể có chuyện gì được."
Đàm Văn Bân cầm lấy quả táo mà Lâm Thư Hữu vừa gọt xong, cắn một miếng to, hắn không nói chuyện Viễn tử ca bị thương cho Nhuận Sinh biết.
Trong bốn người bọn họ, chỉ có Nhuận Sinh không gọi Tiểu Viễn là "Ca".
Nhuận Sinh trong lòng thật sự coi Tiểu Viễn là em ruột, nếu như biết Tiểu Viễn bị thương, hắn sẽ cảm thấy là mình vô dụng, sẽ rất tự trách.
Đàm Văn Bân vừa ăn táo vừa kể chuyện lần này, đợi đến khi nói xong thì liền dẫn theo Lâm Thư Hữu về trường học, để lại Âm Manh ở lại chăm sóc Nhuận Sinh.
Ra khỏi phòng bệnh, Đàm Văn Bân còn tiện thể dặn dò thêm một câu:
"Manh Manh à, em làm mấy món gì ngon ngon vào nhé, cho Nhuận Sinh hầu của chúng ta bồi bổ lại sức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận