Vớt Thi Nhân

Chương 568: Xuất Hồn (2)

Ý này, hắn không bị vặn gãy cổ, hắn là tự sát. Sau người cản thi đạo nhân, hẳn là nhìn hắn tự sát, đến khi sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt, mới tiêu tán. Giải Thuận An không sợ chết. Mà lại, hắn có thể đến chết cũng không cảm thấy mình làm sai, hắn không cho rằng việc mình muốn để nhiều người vô tội cùng chết chung là sai trái. Khi kế hoạch của hắn phá sản, hắn thật ra đã "Chết". Hắn cảm kích Lý Truy Viễn cuối cùng ban cho hắn một cơ hội báo thù, đương nhiên, càng cảm kích là, Lý Truy Viễn "nói cho" hắn, hình tượng Tần gia trong lòng hắn không hề sụp đổ. Trên mặt hắn đọng lại ý cười. Trước khi chết, hắn tái tạo "Bài vị Tần gia Long Vương". Trong một sát na tử vong, phảng phất trở về thuở bé, về lại tuổi thơ nghe bà kể chuyện Tần gia. Xét trên một ý nghĩa nào đó, đây cũng là một kiểu giải thoát của hắn. Trên bầu trời, mây đen dần dần trở nên dày đặc hơn, dường như sắp có một trận mưa lớn hơn trút xuống. Mặt hồ sẽ tiếp tục dâng lên, chẳng mấy chốc sẽ phủ khắp nơi này, bao phủ tất cả dấu vết nơi đây. Đàm Văn Bân khua tay nói:
"Đi thôi, trời mưa không tốt lái xe."
Bọn họ vừa tìm được chiếc xe MiniBus kia, xăng trong xe đầy đủ, mà nửa đường còn có thể ghé trấn Mai Lĩnh để tiếp tế. Đàm Văn Bân lái xe, chở mọi người đến trấn Mai Lĩnh. Vợ chồng Hùng Thiện ôm con rời đi, bọn họ sẽ đi tìm một cỗ xe khác để quay về. Bọn họ phải thừa dịp tin tức về thôn Đào Hoa còn chưa kịp truyền về ba nhà, tranh thủ mở màn báo thù. Sau khi chia tay họ, Đàm Văn Bân không vội đi đường, mà tìm một nhà dân ở trong trấn, để mọi người tắm nước nóng, ăn xong bữa cơm thôn dã. Trong lúc đó, Đàm Văn Bân ôm một chậu nước nóng, cầm khăn mặt, giúp Tiểu Viễn ca đang nằm trên giường, lau người, thay một bộ quần áo. Tiểu Viễn ca cả quá trình không hề mở mắt. Đàm Văn Bân làm xong tất cả, trước khi ra cửa còn cố ý đưa tay kiểm tra hơi thở của Tiểu Viễn ca. May mà, hơi thở đều đặn. Khi đẩy cửa phòng ra thì vừa lúc thấy Âm Manh cũng đang ôm một chậu nước nóng, tay cầm khăn mặt đứng ở cửa. Âm Manh có chút bất đắc dĩ nói:
"Ngươi tốt xấu gì cũng để lại chút việc cho ta làm với chứ."
"Lần sau nhất định."
Đàm Văn Bân cười, "Ngươi ở lại chăm sóc Tiểu Viễn ca, ta dẫn Nhuận Sinh và A Hữu ra phòng khám bệnh trong trấn, xử lý lại vết thương cho bọn họ, khi tắm vừa thấy, trên người bọn họ vẫn còn găm không ít thứ."
Nhuận Sinh và Lâm Thư Hữu đều đã giao đấu với tên cản thi đạo nhân kia, trên người đều bị thương khá nặng, tuy đã được sơ cứu đơn giản nhưng bên trong vết thương còn dính bẩn, vẫn phải gắp ra mới mau hồi phục, ít nhất thì... cũng phải nhìn dễ coi hơn. "Được, các ngươi đi đi."
Đàm Văn Bân gọi Nhuận Sinh và Lâm Thư Hữu, dẫn theo họ đến phòng khám bệnh. Trong phòng khám có một thầy lang râu tóc bạc trắng tuổi đã cao. Ông dẫn Nhuận Sinh và Lâm Thư Hữu vào phòng trong, bật đèn, bảo bọn họ cởi quần áo, sau khi xem xét vết thương, thì ông vô cùng kinh hãi, nhưng có thể gắng gượng. Yên lặng lấy dụng cụ từ trong mâm ra, bắt đầu giúp bọn họ làm sạch vết thương, khử độc, động tác rất thành thạo, không chút dài dòng. Điều này khiến Đàm Văn Bân đứng bên cạnh nhìn mà cảm thấy bội phục, chỉ riêng tâm lý này thôi đã cao hơn Thần Y Phạm ở Kim Lăng rất nhiều. Lão bác sĩ trước tiên xử lý cho Lâm Thư Hữu, vết thương của hắn nhẹ hơn, Lâm Thư Hữu nói:
"Cám ơn."
"Không cần cám ơn, đáng ra chúng ta phải cám ơn các cậu."
"Hả?"
Đàm Văn Bân hỏi tiếp:
"Ý của ông là sao?"
Lão bác sĩ giọng trầm trọng nói:
"Khi còn bé, mỗi lần gặp loại thời tiết kỳ lạ thế này, ông nội ta đều nói với ta, là trong núi có chuyện rồi. Ta hỏi ông ta, vậy chúng ta còn không mau chạy? Ông nội ta nói: Sợ gì, không cần chạy, sẽ có người có năng lực đi giải quyết chuyện trên núi."
Lão bác sĩ chỉ vết thương đáng sợ trên lưng Nhuận Sinh, lắc đầu nói:
"Ta không tin đây là trượt chân mà té."
Có một số người, dù không phải người trong Huyền Môn nhưng vẫn biết đôi chút chuyện trên giang hồ. Trong tuổi thơ của không ít người đều có ông bà kể cho mình nghe những câu chuyện ly kỳ khúc chiết, trong đó đâu là thật đâu là giả, ai có thể nói rõ được đây? Đàm Văn Bân lấy hộp thuốc lá ra, mời lão bác sĩ một điếu. Lão bác sĩ:
"Ta không hút."
Đàm Văn Bân bèn đưa điếu thuốc lên miệng mình. Lão bác sĩ:
"Cậu hút ít thôi, còn trẻ, đừng giày vò thân thể."
Đàm Văn Bân:
"Cháu cảm thấy mình có thể sống lâu."
"Nếu làm hỏng thân thể, mắc bệnh hay nằm liệt giường thì sống càng lâu càng đau khổ."
"Ối, ông nói câu này làm cháu sợ quá."
"Đã sợ, vậy phải làm thế nào?"
"Phải tranh thủ châm một điếu."
"Tiểu tử thối, ra ngoài mà hút."
"Ông vất vả rồi."
Đàm Văn Bân cười đi ra ngoài, đứng trước phòng khám bệnh, châm điếu thuốc. Khi đang nhả khói thì bị một bé gái đâm vào một phát. Bé gái chừng bốn năm tuổi, ngước mắt nhìn Đàm Văn Bân rồi chạy vào phòng khám bệnh. Đàm Văn Bân đứng đúng ngay bên ngoài cửa sổ phòng khám bệnh, đứng tại chỗ có thể thấy bé gái chạy vào trong, bên trong có giường có ghế, là chỗ chuyên cho người nghỉ ngơi. Bé gái đi đến trước một giường bệnh, trên giường có một người phụ nữ đang truyền nước, bên cạnh có một người đàn ông, đoán chừng là chồng, còn có một bé trai bằng tuổi bé gái nhưng có ngoại hình rất giống, cặp trai gái này, hẳn là sinh đôi. Người phụ nữ trên giường liếc Đàm Văn Bân một cái rồi nói gì đó với người đàn ông. Người đàn ông đứng dậy, nắm tay bé gái ra khỏi phòng khám bệnh. "Này, ra tiêu xài một chút, ba mẹ dạy con sao hả, va phải người khác gây phiền phức, phải xin lỗi người ta trước, mau lên, xin lỗi chú đi con."
"Ha ha, không cần không cần."
"Thưa chú, con thật xin lỗi, lúc nãy con không cẩn thận va phải chú."
"Được rồi, chú nhận lời xin lỗi của con, chú không sao, không đau, con thật ngoan."
"Hì hì."
Bé gái cười rồi chạy vào lại phòng khám bệnh, đi đến bên cạnh giường của mẹ mình, tìm em trai chơi. Người đàn ông thì vẫn ở đó, nghĩ chắc cũng thấy trong phòng bí bách quá, ra ngoài hít thở không khí, anh ta rút ra một điếu thuốc, đưa cho Đàm Văn Bân. Điếu thuốc trên tay Đàm Văn Bân vẫn còn chưa hút hết, anh liền nhận lấy thuốc, kẹp vào tai, móc bật lửa ra, giúp người đối diện châm thuốc. "À, cảm ơn."
Người đàn ông hai tay che bật lửa, cúi đầu châm thuốc. "Cậu em, nghe giọng thì cậu không phải người địa phương nhỉ?"
"Ừ, không phải. Quê tôi ở Nam Thông."
"Nam Thông à? Sơn Đông?"
"Giang Tô, ngay cạnh Dương Châu."
"À, cái này tôi biết, ha ha, ngại quá."
"Không sao."
Đàm Văn Bân đã quen, chủ yếu là Nam Thông thật sự không nổi tiếng, đương nhiên, cũng vì các thành phố khác trong tỉnh quá nổi tiếng và dễ nhận ra. "Anh bạn, anh ở miền Bắc à?"
"Thế cậu đoán xem tôi ở đâu."
"Tân Môn?"
"Giọng tôi rõ thế à, tôi đúng là người Tân Môn."
"Đến du lịch à?"
"Không phải, đi theo vợ trẻ đến tìm người thân."
"Tìm được chưa?"
Người đàn ông nhả ra một vòng khói, lắc đầu:
"Không, năm nay tìm người đâu có dễ như vậy."
"Là ở gần đây sao?"
"À, chỉ biết ở Trương Gia Giới."
"Vậy sao còn có thể tìm đến tận đây? Chỗ này hơi hẻo lánh đó."
"Là như vậy, từ khi vợ tôi có thai thì mắc phải chứng đau đầu chóng mặt, rất nghiêm trọng, cô ấy còn nghi là song thai, lúc trước thấy tình hình đó, tôi không định mạo hiểm muốn sinh con, nhưng vợ tôi lại nhất quyết muốn sinh, may là trong thời gian mang thai bình an. Nhưng bệnh này, mấy năm nay càng ngày càng nặng, thỉnh thoảng lại tái phát một lần, rất dày vò người. Lần này một nhà bốn người chúng tôi, vừa đến Trương Gia Giới, bệnh của cô ấy lại tái phát, đi bệnh viện thành phố khám, có một bác sĩ nói, ở trấn Mai Lĩnh có một lão bác sĩ, chữa bệnh này rất giỏi, tôi liền thuê xe, đưa cô ấy cùng bọn trẻ đến đây. Mà nói thật, sáng nay uống thuốc sắc Đông y vào, lát sau tình hình giữa trưa của cô ấy lập tức chuyển biến tốt, cậu tin được không? Chứng bệnh này, không chỉ ở Tân Môn, mà các bệnh viện lớn trong kinh thành tôi cũng đã đưa cô ấy đến khám rồi, nhưng đều không tìm ra nguyên do."
Bạn cần đăng nhập để bình luận