Vớt Thi Nhân

Chương 124: Càng thêm ghê tởm (2)

"Không cần đâu, Nhuận Sinh ca, vốn là ngươi với ta cùng nhau kiếm được, cho Sơn đại gia một nửa cũng là điều nên làm."
"Tiểu Viễn, ngươi không giận à?"
Lý Truy Viễn lắc đầu, hắn không chỉ không giận, ngược lại còn có chút cảm động.
"Nhuận Sinh ca, không phải ngươi muốn đi mua đồ cho Sơn đại gia sao, nhanh đi thôi."
"Nhưng mà, ông nội ta đã lấy đi nhiều tiền như vậy rồi..."
"Nên mua vẫn là phải mua."
"Tiểu Viễn, người ngươi tốt thật."
Nhuận Sinh đạp xe đi mua đồ, Lý Truy Viễn tìm một chiếc ghế đẩu, ngồi xuống giữa sân.
Ngón tay khẽ chạm trán, hắn bắt đầu nhớ lại những nội dung liên quan đến chuyện này trong sách, chính xác mà nói, là số tiền kia nên dùng như thế nào.
Hắn tìm được logic theo sách: Số tiền kia, mình có thể dùng.
Nhưng nhất định phải xây dựng trên cơ sở công bằng, hoặc là bản thân chiếm tiện nghi, nói cách khác, mình mua đồ hoặc là với giá công bằng hoặc là mình ép giá, tuyệt đối không thể để người bán đồ hoặc bán sức lao động cho mình cảm thấy mình phúc hậu, cảm thấy tại mình nơi này chiếm tiện nghi.
Nếu không, đối phương chẳng khác nào chia phần lãi nhân quả, bởi vì ngươi cũng đang hưởng thụ chỗ tốt vượt mức của số tiền kia.
"Thảo nào, thời cổ đại sẽ có thuyết pháp liên đới..."
Mặc dù công dụng thực tế là tăng cường răn đe phạm pháp, nhưng về mặt pháp lý mà nói, cho dù là con nít trong nhà, cũng hưởng thụ những chỗ tốt mà phạm pháp gia tộc mang lại.
Lý Truy Viễn đứng lên, vươn vai một cái, vừa lúc Nhuận Sinh cũng quay về.
"Tiểu Viễn, ta mua chút đồ ăn sẵn, nhà không có ai, chúng ta tự ăn cơm trưa thôi."
"Được."
Nhuận Sinh nhóm bếp nấu cơm, ngoài mua được gan heo và sứa trộn, Nhuận Sinh còn xào thêm trứng gà, nấu canh mướp.
Có điều trứng gà xào thì cháy, canh cũng là một nồi cháo sền sệt chứ không có vẻ thanh đạm chút nào.
"Tiểu Viễn, tay nghề ta cũng chỉ có thế thôi."
Nhuận Sinh gắp một miếng thức ăn, rồi sau đó tự ăn trước một chút trứng gà, lại uống một ngụm canh, giống như là đang chủ động thử độc.
Lý Truy Viễn thấy vậy cũng hiểu, không thể kỳ vọng một người bình thường đến việc kiếm cái ăn còn chật vật sẽ có được tài nấu nướng cao siêu gì.
Sau khi ăn xong, Nhuận Sinh dọn dẹp nhà và sân một lần, rồi đạp xe chở Lý Truy Viễn về nhà.
Từ đường lớn rẽ vào đường làng, thấy Phan tử và Lôi tử người đầy bùn đất, đang đẩy xe gạch đi tới.
Thời đó, việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè ngay cả ở thành phố cũng không dễ kiếm, huống chi là ở nông thôn.
Những nơi xa một chút thì lại không tiện đi làm, nên xưởng gạch nhà Diêu gần nhà được coi là nơi tương đối tốt, tuy vất vả nhưng may mà có thể tính tiền theo ngày.
Ngược lại nơi này cũng rất thích hợp với người trẻ như Phan tử Lôi tử, tranh thủ lúc nghỉ hè kiếm chút tiền để mình vui chơi.
"Phan tử ca, Lôi tử ca!"
"Ài, Viễn tử."
"Ha ha, Viễn tử."
Khóe miệng Phan tử còn dính vết máu, mặt mày Lôi tử còn thâm tím, đây đều là dấu vết từ "tình thương" của cha.
"Viễn tử, may mà hôm đó ngươi đi trước đó, ha ha."
"Đúng đấy, may ngươi đi trước, nếu không thì cũng phải cùng chúng ta đi đồn công an ngồi xổm, còn phải xét nghiệm máu nữa."
"Ca, cám ơn các ngươi không nói ta ra."
"Sao có thể được chứ, chúng ta là huynh đệ, sao có thể làm ra chuyện bán đứng huynh đệ được."
"Đúng đó, ngươi là em trai ta, làm sao anh trai có thể không che chở em trai được chứ."
Thực tế, hai người bọn họ cũng không có can đảm đến mức cố ý giúp Tiểu Viễn che giấu, mà là bọn họ biết rất rõ, nếu như bọn họ nói chuyện này ra, để ba ba và ông nội biết họ dám mang theo Tiểu Viễn đi xem phim Siêu Nhân, thì có lẽ sẽ còn bị đánh nặng hơn.
"Ca, các ngươi định quay về lò gạch hả?"
"Đúng vậy, hôm nay chúng ta đưa gạch cho lò gạch."
Lôi tử vừa nói, vừa móc trong túi ra một điếu thuốc không biết của ai cho, ngậm lấy rồi lấy diêm quẹt đốt, hút một hơi sau đó liền đưa cho Phan tử.
Phan tử nhận lấy hút một hơi, rồi đưa cho Nhuận Sinh.
Cái kiểu một điếu thuốc mấy anh em hút chung này thời đó rất phổ biến, đến cả mấy quán tạp hóa còn có thể bán thuốc lá lẻ theo điếu nữa kìa.
Nhuận Sinh lắc đầu, rút một cây hương, dùng diêm châm lửa, rít một hơi, nhả ra vòng khói.
Phan tử và Lôi tử đều mắt tròn mắt dẹt, hỏi:
"Ngươi hút cái gì đó?"
Nhuận Sinh đáp:
"Thuốc lá xịn đấy."
Ngay lập tức, Nhuận Sinh đưa điếu hương đang cháy cho bọn họ, định chia sẻ.
Phan tử và Lôi tử vội vàng lắc đầu, từ chối hảo ý.
Sau đó, Phan tử nhìn sang Lý Truy Viễn:
"Tiểu Viễn, ngày mai nhà tứ hải tử định bắt cá trong ao, hai bọn ta đi giúp, ngươi có muốn đi không, được bao cơm, còn được mang cá về nữa đấy."
"Ta không đi, ông nội dạo này không cho phép ta ra ngoài, hôm nay cũng chỉ là đi cùng Nhuận Sinh ca tặng đồ cho ông hắn mới phá lệ thôi."
"À, vậy à, tiếc quá."
"Vậy đêm mai chúng ta đưa cá cho ngươi nhé."
"Không cần đâu, các ngươi mang về nhà ăn đi. Ca, các ngươi bận thì cứ làm đi, ta về trước."
"Ừ, hôm nào chúng ta lại tìm ngươi chơi nhé, Viễn tử."
Sau khi xe xích lô đi được một quãng đường, Nhuận Sinh tò mò hỏi:
"Tiểu Viễn, ngươi không muốn chơi với đám ca ca kia của ngươi hả?"
"Không có đâu, bọn họ đối tốt với ta lắm mà."
"Vậy ngươi..."
"Nhuận Sinh ca, dạo này ta chỉ không muốn ra khỏi nhà thôi."
Khi chưa giải quyết xong vấn đề phúc vận trên người, Lý Truy Viễn quyết định không cần thiết thì không ra khỏi cửa, nhất là những nơi có sông có nước, càng nhất quyết không đi.
Phan tử Lôi tử rủ mình đi xem người ta bắt cá, đã là điều vô cùng kiêng kỵ, hắn lo nếu bây giờ mình đi thì có trời mới biết ngoài cá ra sẽ vớt được cái gì lên.
Về đến nhà, không thấy A Ly đang ngồi sau hông cửa đông cạnh nhà kho, Lý Truy Viễn đoán, bây giờ cô bé hẳn là đang ở trong phòng mình.
Cô bé quả thực đã thay đổi rất nhiều, không còn chỉ là một người ngây ngốc ngồi một chỗ, dù mình không có nhà thì cô cũng có những động thái chủ động hơn.
Liễu Ngọc Mai ngồi trên ghế cạnh cửa phòng phía đông, hai tay chắp trước người, từ từ nhắm mắt giống như là đang ngủ trưa.
Sau khi nhận ra có người trở về, nàng chậm rãi mở mắt, lại dùng ánh mắt điềm nhiên như không có chuyện gì nhìn về phía đứa bé, đồng thời gập ngón tay trái dưới tay phải lại, bắt đầu kết ấn.
Sau đó, nàng lại không thể không ngừng lại.
Bởi vì đứa bé quay mặt đi, để lộ sau gáy về phía nàng, vừa hỏi Lưu dì ở phòng phía tây xem đêm nay ăn gì với cơm làm thế nào, vừa giữ nguyên tư thế đó đi vào phòng.
Trong lòng Liễu Ngọc Mai sinh ra một nghi hoặc: Là trùng hợp hay cố ý?
Chắc là trùng hợp thôi, nếu là cố ý thì thật quá vô lý.
Muốn phát giác được tính toán của mình, ít nhất phải có nghệ thuật xem tướng đạt đến trình độ như mình, làm sao có thể?
Nàng biết đứa bé này đang đọc sách, cũng biết đứa bé này dựa theo sách mà thiết kế chế tạo ra một số dụng cụ hữu ích, qua nhiều lần tiếp xúc, nàng cũng hiểu đứa bé này thông minh cỡ nào.
Trong lòng nàng đã đánh giá đứa bé này rất cao, cũng miễn cưỡng thừa nhận đứa bé này coi như là đã bước đi trên con đường này, nhưng dù thế nào, cũng không thể đạt đến trình độ không hợp lẽ thường như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận