Vớt Thi Nhân

Chương 374: Bị dọa một phen (4)

"Ngươi không phải cha của đứa nhỏ này, cha mẹ ruột của nó cũng chẳng hề quan tâm đến nó, ngươi ở đây lo lắng vớ vẩn!"
Nhu tỷ liên tục đá vào người Hứa Đông đang ở trong lồng, khiến mặt hắn bầm dập, máu tươi trào ra. Lúc trước còn nghĩ đưa Hứa Đông đến lò than đen để hắn tiếp tục sống và cung cấp chất dinh dưỡng, bây giờ, nàng muốn hắn chết.
Đột nhiên, cơ thể bà lão đứng bên cạnh bắt đầu run rẩy, bà ta bất chợt nắm lấy cánh tay Nhu tỷ.
"Cái gì, xảy ra chuyện?"
Nhu tỷ cũng hoảng sợ, không còn tâm trí nào mà xử lý tên Hứa Đông làm hỏng chuyện, vội vã cùng bà lão đi ra khỏi lều.
Nhưng vừa mới ra đến nơi, một cây Tam Xoa Kích đã xuất hiện ngay trước mặt, đâm thẳng về phía bà lão. Bà lão vốn đang còng lưng, trong nháy mắt đứng thẳng người, bà ta đẩy Nhu tỷ ra, rồi một tay túm lấy Tam Xoa Kích. Sau một hồi vật lộn, Tam Xoa Kích dừng lại trước trán bà lão một tấc. A Nhu thấy vậy, muốn xông lên giúp đỡ, nhưng bị ánh mắt của bà lão trừng một cái. Nàng hiểu ra ngay lập tức, vội vàng chạy ra ngoài.
Bạch Hạc đồng tử liếc mắt nhìn nàng, đang định ngăn cản. Nhưng lại thấy thân hình bà lão trùng xuống, tránh được Tam Xoa Kích, đồng thời hai tay vung lên, trong lòng bàn tay xuất hiện hai chiếc đèn lồng côn, tấn công mạnh vào ngực Bạch Hạc đồng tử. Bạch Hạc đồng tử chấn động, buông tay, Tam Xoa Kích đâm hụt vào không khí, rơi xuống đất. Hai tay của hắn lại nhanh chóng chụp lấy, rồi mượn lực đâm ngược Tam Xoa Kích vào lưng bà lão, sau đó hung hăng kéo ra.
"Tê lạp..."
Lớp áo choàng bị kéo rách cùng với một lớp da thịt, lộ ra cơ thể bên trong của bà lão. Toàn bộ da thịt của bà lão tựa như dồn hết lên mặt, cổ trở xuống lại khô gầy, hốc hác, đến cả người già sắp tắt thở trên giường bệnh cũng không đến nỗi da bọc xương như vậy. Hai xương bả vai của bà lão trật khớp, kẹp chặt Tam Xoa Kích. Bà ta lại bật người lên, dùng vai húc mạnh vào hai tay Bạch Hạc đồng tử, khiến hắn mất quyền khống chế Tam Xoa Kích.
Ngay sau đó, bà lão chuẩn bị né người rời đi, bà ta có cảm giác nơi tượng đất đã xảy ra chuyện, bà ta cần phải đến đó. Bạch Hạc đồng tử đã mất vũ khí vẫn xông lên áp sát, tung một quyền chặn lại. Bà lão dùng cây gậy trong tay đánh tới, Bạch Hạc đồng tử không tránh né, trực tiếp đỡ hai côn này. Theo tiếng "Răng rắc", cánh tay hắn rũ xuống. Nhưng một tay khác của hắn lại thò ra ngoài, nắm lấy người bà lão, chính xác mà nói là nắm lấy một đoạn xương cốt, kéo ngược ra sau. Tư thế này, giống như một người đang nhấc một con nhện hình người. Ngay sau đó, Bạch Hạc đồng tử nhấc bổng bà lão lên, nện mạnh xuống đất. "Ầm!"
Mặt đất bị nện thành một hố hình người. Bà lão gục tại chỗ, không nhúc nhích.
Khi hắn vừa chuẩn bị đưa tay rút Tam Xoa Kích ra, để tiếp tục tàn sát con mồi, hai chân của bà lão đột ngột duỗi dài, kéo đến dưới chân Bạch Hạc đồng tử. Trong nháy mắt, bà ta phát lực kéo mạnh, thân hình Bạch Hạc đồng tử ngả về sau, nhưng vẫn gắng gượng trụ vững. Nhưng bà lão lại thừa cơ hội này mượn lực bật người lên, cả người đứng thẳng, hai cây gậy đập xuống đầu Bạch Hạc đồng tử. Bạch Hạc đồng tử dường như biết mình không thể tránh, nên quyết định không tránh, dứt khoát điều khiển cánh tay còn lại, nắm chặt đấm tay, đấm vào ngực bà lão. "Ầm! Ầm! Ầm!"
Bà lão bị đấm bay ra ngoài.
Bạch Hạc đồng tử đứng tại chỗ, trên đầu, máu tươi tuôn ra, thân hình lung lay, con ngươi dựng thẳng trong mắt bắt đầu tan rã. Thần chọn đối tượng thực sự không sai, trước khi Lý Truy Viễn phá vỡ mai rùa của Dư bà bà thật sự, thì bà lão có dáng dấp giống Dư bà bà này, mới là người mạnh nhất trong gánh xiếc này.
Năm mười sáu tuổi, nàng bị cha mẹ bán cho địa chủ, bị đánh đập tàn nhẫn, sau khi địa chủ chết, lại bị bắt chôn cùng. May mắn là bọn họ tiếc của, không dùng cho nàng cái quan tài tốt nhất, nên nàng sau khi bị hạ táng, đã dùng hai tay đào bới mình ra từ trong mộ, hai bàn tay đẫm máu, trông như cô hồn dã quỷ, chạy đến bờ sông, nhặt được một chiếc bình, trong bình phát ra thanh âm ôn nhu, trấn an nàng. Từ đó, nàng trở thành người hầu hạ Thần. Nàng không quan tâm việc mình càng ngày càng giống Thần, nàng cho rằng đó là vinh quang và lời khen của mình. Khôi phục Thần, là chấp niệm lớn nhất cả đời này của nàng. "Không ai, có thể phá hỏng bà bà khôi phục, không ai được phép!"
Nàng vừa gầm nhẹ vừa đưa tay chỉnh lý những vết lõm và xương sườn bị gãy trên ngực mình, lôi bỏ những mảnh vỡ rồi ném xuống đất. Nàng phải làm vậy để đảm bảo những hành động tiếp theo của mình không bị ảnh hưởng. Đồng thời, nàng cũng thốt lên nghi hoặc:
"Vì sao ở đây, lại có người của quan phủ?"
Cơ thể Bạch Hạc đồng tử đã xiêu vẹo sắp đổ. Hắn rút ba nén hương, cắm vào trên mũ hạc của mình, nến hương tự cháy, dẫn đường xuống Hoàng Tuyền. Máu tươi từ trán chảy ra, nhanh chóng đông lại, cánh tay rũ xuống kia, cũng chậm rãi nâng lên. Lúc này, một tiếng hét chói tai truyền đến, cùng lúc đó, Lý Truy Viễn đã phá hủy bản thể Dư bà bà, còn thêm cả Nghiệp Hỏa vào. Mặt bà lão lộ vẻ lo lắng, nàng muốn đến đó, nhưng vừa chần chừ, Bạch Hạc đồng tử cũng tiến lên một bước, ngăn cản nàng...
Đàm Văn Bân bây giờ rất khó chịu, hắn vẫn còn đang khóc nức nở vì những đứa trẻ chưa từng có được đã mất. Ban đầu hắn nhận lệnh canh giữ ở cửa sân của Bạch Trần. Sau đó, lều bị thổi bay, hắn liền chẳng còn gì để giữ. Hắn thấy Tiểu Viễn ca ghé vào đầu con quái vật đẫm máu kia, hai tay móc vào mắt nó, hắn muốn lên giúp, nhưng con quái vật kia thực sự quá hung dữ, tùy tiện vung tay lên liền tạo ra sóng khí, giẫm xuống đất là xuất hiện hố sâu. Đàm Văn Bân cảm thấy, nếu mình tiến đến gần thêm chút nữa, mà bị quái vật va phải thì trong nháy mắt liền sẽ tan thành một bãi thịt nát.
Ngay sau đó, đám người trong gánh xiếc tỉnh lại, Đàm Văn Bân chuẩn bị tư thế phối hợp tấn công. Rồi trận pháp phát huy tác dụng, đám người này cứ thế vây tròn một chỗ không đi đâu được. Đàm Văn Bân phí công chuẩn bị, chỉ có thể vừa nhìn Viễn tử ca tiếp tục làm người đấu bò tót ở Tây Ban Nha, vừa cô đơn đứng trong gió rơi lệ. Trong lòng còn nghĩ đến, đợi đến khi chuyện này xong xuôi, trở về cùng Nhuận Sinh Âm Manh bọn họ kể lại, mình nên hình dung cống hiến của mình như thế nào? Nói với họ rằng mình chỉ đập mỗi một cái vạc thôi sao?
Cũng may, vận mệnh không phụ nước mắt. Đàm Văn Bân thấy một bóng người, lảo đảo chạy từ bên ngoài vào. Đó là Nhu tỷ. Trên mặt nàng toàn dấu bàn tay, khóe miệng rách toác, máu mũi chảy ra. So với những người khác trong gánh xiếc, nàng thực sự tàn nhẫn với mình, dùng cách cực đoan này để loại bỏ ảnh hưởng của trận pháp, đi vào đây. Đáng tiếc, nàng không hiểu trận pháp, kể cả bà bà của nàng cũng không hiểu trận pháp, bọn họ chỉ xem mèo vẽ hổ dựa theo bản vẽ "Dư bà bà" báo mộng cho.
Chủ yếu là theo phương thức này mà lừa đảo bán dạo, những bậc phụ huynh đã mất con, sẽ ngơ ngơ ngác ngác trở về nhà, quên hết mình đã đi đâu, làm gì hôm nay. Lý Truy Viễn chiều nay quan sát cách bọn họ dựng lều diễn, đã nhận ra trình độ trận pháp của gánh xiếc này, nên mới không khách khí mà bố trí trận pháp đến ngay cửa nhà bọn họ. Khi nhìn thấy huyết sắc thân thể gào thét đảo quanh tại chỗ như phát điên, khóe mắt Nhu tỷ run rẩy. Ban đầu, theo tiến độ, thành công sẽ đến trong thời gian không lâu nữa, khi đó nàng sẽ giống như bà của mình, nhận được chúc phúc của "Dư bà bà". Thật không ngờ, đêm nay, phần lớn những nỗ lực trước đó đều tan thành mây khói, điều này có nghĩa là cho dù nàng muốn bắt đầu lại từ đầu, thì cũng phải đi lại con đường mà bà bà đã đi trong mấy chục năm qua. Nàng không muốn, nàng không cam lòng, nàng vẫn còn trẻ, nàng không muốn biến thành bà mình, trở thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ đó!
Nhu tỷ chú ý tới chàng thiếu niên ở phía trên kia. "Là ngươi?"
Nàng định xông lên, lôi tên thiếu niên đó xuống, vì "Dư bà bà" không hiểu vì sao, lại cứ đau khổ đứng xoay vòng tại chỗ, căn bản không thể để ý tới tên thiếu niên đang ở trên người nàng ta. "Ông!"
Một chiếc xẻng Hoàng Hà chặn đường Nhu tỷ.
Đàm Văn Bân vừa khóc sụt sịt vừa nói:
"Ô ô... Người phụ nữ... Đối thủ của ngươi... Là ta."
Tiếng khóc vừa dứt, Đàm Văn Bân không chờ đối phương trả lời, liền giơ xẻng quất tới.
Nhu tỷ nghiêng mình né tránh, hai tay chống đất. Đàm Văn Bân cầm xẻng gạt ngang sang. Nhu tỷ cả người bật lên, vừa tránh được nhát xẻng, vừa hướng Đàm Văn Bân lao tới. Đàm Văn Bân giơ xẻng lên định đẩy nàng ra, nhưng vừa giơ xẻng lên thì mép xẻng đã bị tay trái của người phụ nữ tóm lấy. Nàng hất mũi xẻng lên, sau đó bả vai theo cán xẻng lao lên, tay phải nắm đấm, định đấm thẳng vào mặt Đàm Văn Bân.
Đàm Văn Bân vừa lùi lại vừa đưa tay ấn xuống một cái cơ quan trên cán xẻng. Trên cán xẻng, xuất hiện những chiếc răng cưa sắc bén. "Phốc..."
Vai Nhu tỷ bị đâm trúng, cả người đứng im tại chỗ. Xẻng Hoàng Hà vốn là một bộ công cụ lắp ráp đa năng tinh xảo, bên trong sử dụng rất nhiều kỹ xảo, Nhuận Sinh có thể dùng nó trực tiếp đập người, lấy sức phá xảo, nhưng Bân Bân lại là người đã đọc kỹ sách hướng dẫn thiết kế của Viễn tử ca.
Chỉ là, vết thương này không sâu, Nhu tỷ một tay túm lấy xẻng, đồng thời tung chân đá về phía Đàm Văn Bân. Đàm Văn Bân định kéo cưa cho nàng nát ra, nhưng vấn đề là, cô gái này sức lực quá lớn, hắn dùng hết sức bình sinh cũng không thể kéo động cái xẻng dù chỉ một chút. Gặp chân của đối phương đạp tới, đành phải buông xẻng, lui lại, chật vật ngã xuống đất. Suy cho cùng, Nhu tỷ tuy không lợi hại như bà bà của nàng, nhưng dù sao, nàng cũng đi con đường mà bà bà đã đi, hạng người này, đã không nằm trong phạm vi người luyện võ bình thường nữa. Nàng cuối cùng cũng sẽ trở thành người giống quỷ không ra quỷ như bà bà hiện tại của mình. Nhu tỷ rút xẻng ra khỏi vai, mặc kệ vết thương, vung xẻng định đập chết Đàm Văn Bân đang nằm trên mặt đất. Đúng lúc này, Đàm Văn Bân đưa tay vào túi, túm lấy một nắm, vung mạnh về phía trước, một mảng trắng xóa xuất hiện trước mắt. Nhu tỷ hoảng sợ nghiêng người tránh. Chạm vào vết thương lại càng nhức nhối. "Vôi?"
Đàm Văn Bân không cảm thấy mình hèn hạ chút nào, một người bình thường, khi phải đối mặt với một đám quái vật, chẳng lẽ lại không thể tự tìm cho mình chút thủ đoạn? "Đi chết đi!"
Nhu tỷ phát ra một tiếng gầm thét, cầm xẻng xuyên qua màn trắng, nhưng khi đang định hạ xẻng, nàng lại dừng lại. Vì phía trước đã có một người trẻ tuổi đứng dậy, cầm trong tay một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào nàng.
"Ô ô... Đừng nhúc nhích... Cứ động đậy ta liền bóp cò... Ô ô..."
Nhu tỷ nhìn chằm chằm vào họng súng. Lập tức, nàng ép người xuống, khi thấy họng súng cũng hạ xuống, nàng liền giơ xẻng Hoàng Hà lên, che chắn trước người. Ngay sau đó, vẻ đau khổ xuất hiện trên mặt nàng, toàn thân cao thấp nhiều chỗ xương cốt bắt đầu trật khớp, dùng điều này đổi lấy lực bộc phát trong khoảnh khắc. Đàm Văn Bân chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, người phụ nữ kia đã biến mất, rồi sau đó xuất hiện ngay trước mặt hắn. Mả mẹ nó! Tốc độ quỷ quái thế này thì súng chỉ có thể để tự sát! Lúc này, Bân Bân đã cảm nhận được cảm giác của lão cha hắn khi nổ súng bắn Lâm Thư Hữu. Khi đó Lâm Thư Hữu không phải là không phản ứng lại mà có thể tránh né đạn dựa vào bản năng của người luyện võ. Nếu như hắn đã lên kê mà vẫn dự định tấn công chính diện thì việc cảnh sát Đàm có mang súng lục trên người hay không, thực sự không còn nhiều ý nghĩa. Đàm Văn Bân không kịp xoay nòng súng, chỉ cảm thấy cổ tay mình bị một lực bóp chặt, đành phải buông tay, sau đó cả người bị đá văng ra, rơi xuống đất. Nhu tỷ đưa tay chụp lấy khẩu súng ngắn, quay người lại, họng súng nhắm vào giữa trán Đàm Văn Bân. "Ầm!"
"A!"
Đàm Văn Bân hét thảm một tiếng, một viên đạn bi nhựa màu vàng rơi ra khỏi trán, để lại một dấu đỏ nhỏ xíu.
Nhu tỷ không dám tin nhìn chằm chằm vào họng súng. Súng đồ chơi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận