Vớt Thi Nhân

Chương 618: Hành Trình Tế Tổ (2)

Lấy bọn họ phối trí, loại mộ này thật sự là dễ như trở bàn tay. Nhưng ai biết sau khi xuống dưới, đầu tiên là đường hành lang trở nên cực kỳ dài dằng dặc, đụng phải quỷ đả tường, sau lại nghe thấy tiếng quỷ khóc, tiếp đó các loại nguy cơ không thể tưởng tượng liên tiếp phát sinh. Bọn họ chỉ là đến chủ mộ nhỏ này "mượn" ít đồ, nhưng trận chiến này còn hung hiểm hơn cả cái lăng mộ lớn! Một đám người, dù ai cũng thân thủ phi phàm, nhưng vẫn từng người một chết thê thảm. Kẻ cuối cùng kêu khóc chạy trốn, vừa leo ra khỏi cửa mộ thì thấy bốn phía cửa hang, đứng đầy những bóng người âm trầm lít nha lít nhít. Hắn tuyệt vọng...
Trước cổng phòng cũ, lão thái thái đi giày nạp đế ngồi yên vị trên chiếc ghế dựa nhỏ, đã chết. Đồng tử của nàng đã bị tự tay dùng kim khâu lấy ra, đặt trong hộp kim khâu. Người nhà của nàng, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, phàm là ai đến gần gọi bà, đều im lặng ngồi xuống bên cạnh bà, tiếp nhận cây kim trong tay bà, tự tay lấy tròng mắt mình ra, bỏ vào hộp kim khâu. Đến đêm khuya, tròng mắt trong hộp kim khâu đã tràn ra ngoài. Bên cạnh lão thái thái, cả nhà ngồi quây quần, dưới ánh trăng, vui vẻ hòa thuận...
Ông lão câu cá dùng lưỡi câu thẳng, trông thấy đàn cá chép trong hồ đều lật bụng chết, sắc mặt xám xịt chạy về lão trạch. Nhà ông không giỏi chính diện chiến đấu, mà lấy việc suy diễn tính lý làm gốc rễ lập nhà, lại thêm việc ẩn tàng tránh nhân quả, thi hành gia pháp ở riêng, cho nên có thể tránh tai tiêu họa, kéo dài sự truyền thừa. Nhưng trái lại cũng như thế, nếu hang động bị kẻ thù tìm được, thì kết cục tất yếu cực kỳ thê thảm. Dưới bóng tối, họ mười phần đáng sợ, nhưng một khi bị đặt dưới ánh mặt trời, họ kỳ thật rất suy yếu. Hiện tại, vị trí chủ gia đã bị người tìm được, vậy những phân gia kia còn có thể may mắn thoát nạn sao? Lão trạch rất lớn, nhân khẩu lại không nhiều, bên trong vắng vẻ. Ông chạy đến từ đường, thấy một người đà̀n ổng nam nhân đang ngồi quỳ gối trên bồ đoàn. Đó là con trai của ông, sau khi ông già đi thì truyền vị trí gia chủ chủ gia lại cho con. Hai người con trai còn lại của ông đều đã phân gia ra ngoài, đến các tỉnh thành khác, đổi họ đổi tên, sinh thời không được về nhà."
Ngươi lần trước Khải Phong triệu tập người của các phân gia đến, rốt cuộc là vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì!"
Lão nhân khàn cả giọng hô to, nhưng con trai ông lại không phản ứng chút nào."
Ầm ầm... Ầm ầm..."
Ngẩng đầu lên, lão nhân kinh ngạc phát hiện tất cả bài vị tổ tiên trên bàn thờ đều rơi xuống đất. Con trai ông lão thân thể nghiêng về phía trước, từng sợi hắc khí bốc lên từ người hắn. "Gia gia, đau!"
"Gia gia, đau quá!"
Trong sân truyền đến tiếng la khóc. Lão nhân lập tức chạy ra khỏi từ đường, trông thấy đám tôn tử tôn nữ vốn dĩ tinh xảo như búp bê, vậy mà khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, nằm rạp trên mặt đất bắt đầu quằn quại một cách quỷ dị. "Ngươi rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai, nhà ta rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với ngươi, sao ngươi lại làm như vậy, sao ngươi lại làm như vậy!"
Lão nhân tiến lên, chuẩn bị giúp các tôn tử tôn nữ trừ tà, nhưng ông vừa mới chuẩn bị ra tay, các tôn tử tôn nữ bỗng nhiên như lệ quỷ nhập thân, cắn xé lồng ngực cùng cổ ông. Nhìn ấn đường tím bầm, đôi mắt trắng dã của các tôn tử tôn nữ, lão nhân biết chúng đã không thể cứu được nữa. Đây là lệ quỷ cực kỳ đáng sợ không tiếc hủy tự thân đạo hạnh cưỡng ép phụ thân, mới có thể đổi lấy trong thời gian ngắn ngủi như vậy, thôn tính ý thức hồn phách của một người. Hai hàng thanh lệ từ khóe mắt lão nhân trượt xuống, ông không cam lòng kêu rên nói:
"Dù có đại hận lớn hơn nữa, sao ngươi lại ra tay với hài tử, sao ngươi có thể ra tay với hài tử a!"
.
Phong Đô, phố quỷ. Huyện thành này tuyệt đại bộ phận thời gian đều ở trạng thái yên tĩnh hài hòa, tuy nói những năm gần đây du khách ngoại địa dần nhiều, nhưng huyện thành chân chính náo nhiệt sôi động, vẫn phải là ngày nghỉ lễ hoặc là hội chùa. Một ngày bình thường, dự báo thời tiết liên tục báo mấy ngày nắng, nhưng trên thực tế lại liên tục đổ mưa lớn mấy ngày. Cũng may người địa phương từ lâu không cảm thấy kinh ngạc về chuyện này. Bọn họ cũng không phê bình đài khí tượng dự đoán không đúng là ăn cơm khô, bởi vì ở nơi đó vẫn luôn lưu truyền một câu: Thời tiết Phong Đô phải xem tâm trạng của Đại Đế. Cuối cùng, cầu vồng hiện sau cơn mưa. Mặt trời rốt cuộc ló dạng, đám quỷ trên đường phố vốn buồn bực mấy ngày cũng xuất hiện. Dần dà, người ta phát hiện rất nhiều tượng quỷ điêu khắc trước cửa các cửa hàng đều xuất hiện vết rạn, rất nhiều tượng thần trong khu phong cảnh cũng nứt ra. Trong huyện thành có một pho tượng, đỉnh đầu đội một cái sọ não quỷ, xem như kiến trúc mang tính biểu tượng. Cái sọ não quỷ này không biết từ lúc nào đã rơi từ trên cao xuống đất, không đập trúng ai, nhưng cũng không phát ra tiếng động gì. Lúc đội thi công mang công cụ và cần cẩu đến, chuẩn bị đưa nó trở lại vị trí cũ, vừa mới chạm vào thì phát hiện từ trong sọ não quỷ chảy ra thứ nước đỏ tươi, chảy thành một vũng lớn rồi chảy xuống các suối nước khác trên phố, nhuộm đỏ cả một vùng hạ lưu. Người trẻ tuổi chỉ coi đó là chuyện lạ để bàn tán cho vui. Người già trong nhà thì nhao nhao đặt lò than ra ngoài phòng, bày sáp và đốt vàng mã. Vừa đốt vừa dập đầu, tiện thể khiển trách những người trẻ tuổi bên cạnh thờ ơ:
"Lũ nhóc hiểu cái gì, đây là Đại Đế nổi giận đấy, nổi giận đấy!"
.
A Ly đang đánh đàn. Chỉ là hôm nay tiếng đàn của nàng mấy lần bị tạp âm đánh gãy. Những tạp âm này không đến từ đáy lòng nàng. Thực tế, từ lần đó thiếu niên dùng Phong Đô thập nhị pháp chỉ, cưỡng ép đem một con hình thần câu ra, hai ngày nay đáy lòng nàng yên tĩnh đến đáng sợ. Lúc ngủ ban đêm, dù tiến vào giấc mộng kia, bên ngoài cánh cửa cũng không có động tĩnh gì, ngay cả tiếng xì xào bàn tán cũng không nghe thấy. Tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng nghe tiếng, ngược lại khiến nàng có chút không thích ứng.
Tạp âm, một cái đến từ lầu hai, cách mỗi một lúc, nãi nãi của nàng trên người đều tản mát ra một sợi sát ý. Một cái đến từ phòng bếp, cửa phòng bếp bị dán đầy phù cấm chế. Lưu di mỗi lần ra vào đều không ngại phiền phức gỡ phong ấn rồi lại dán trở lại. Vốn trong viện còn có một đạo, nhưng Tần thúc đã rời khỏi nhà hôm qua. Tạp âm lớn nhất đến từ lầu ba. Gian phòng vốn để thờ bài vị đã bị khóa. Lần đầu tiên, A Ly muốn lên đó lấy chút bài vị làm vật liệu, nhưng không được nãi nãi đồng ý. A Ly không cưỡng cầu mà trở xuống lầu, bởi vì lúc đó nàng có thể cảm ứng được phía sau cánh cửa có rất nhiều đồ vật đáng sợ. Đó là đồ vật đặc thù mà nãi nãi nàng sai Tần thúc chuyển từ lão trạch của Tần gia và Liễu gia về.
Đàn không thể đạn được nữa, với nhiều "âm thanh ồn ào" như vậy, không thể nào an tâm làm việc gì. Trước kia, nàng sẽ không bị những thứ này quấy nhiễu, ngược lại còn quen thuộc với nó. Hiện tại nàng dần quen với sự thanh tĩnh, ngược lại có chút không trở lại được. A Ly đứng dậy, rời khỏi bàn đàn, đi ra khỏi thư phòng, vừa lúc đụng phải Lưu di vừa dán xong lá bùa Phong Ấn trước cửa phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận