Shogun Tướng Quân

Chương 9

Họ nhanh chóng lên bờ đất, Blackthorne định dẫn đầu nhưng Yabu đã làm đảo lộn vị trí đó, đi mạnh mẽ khó mà theo kịp. Sáu người Samurai kia theo dõi anh cẩn thận. Ta còn chỗ nào để chạy nữa, bọn ngu chúng mày, anh nghĩ, hiểu tâm sự quan tâm của họ. Khi đưa mắt nhìn khắp vịnh, tìm những bãi đất nông hoặc những tầng đá ngầm, đầu óc anh ghi nhận những điều quan trọng cần phải dùng tới sau này.
Con đường của họ đầu tiên chạy dọc theo bờ cát rải sỏi rồi đến một quãng ngắn trèo trên những tảng đá mài nhẵn, dẫn vào một lối đi bọc vách đá bò quanh mũi đất về phía Nam. Mưa đã ngừng nhưng gió lớn thì chưa. Họ càng tới gần doi đất thì sóng càng cao - đập rầm rầm vào đá phía dưới - bọt bắn tung lên không. Chằng bao lâu họ ướt đẫm.
Blackthorne cảm thấy lạnh ớn. Yabu và những người khác chỉ mặc áo kimono mỏng manh, hình như bọn họ không hề bị ảnh hưởng vì lạnh và ướt. Hẳn đúng như lời Rodrigues đã nói, anh nghĩ, nỗi sợ của anh lại trở lại. Những người Nhựt Bổn không được cấu tạo như chúng ta. Họ không cảm thấy lạnh hay đói hoặc thiếu thốn hay thương tích như chúng ta. Họ giống súc vật hơn, thần kinh của họ không nhạy như chúng ta.
Phía trên vách đá cao vút hai trăm.
"Feet." Bờ biển ở dưới năm mươi.
"Feet." Phía xa và xung quanh là núi, không có một ngôi nhà, một căn lều trong suốt cả vùng vịnh. Điều này không ngạc nhiên, bởi vì không còn chỗ nào cho những cánh đồng. Đá cuội trên bờ biển nhanh chóng trở thành đá tảng ở bãi rồi thành núi đá granit, cây mọc ở dốc phía trên.
Con đường dốc tuột rồi lại nhô lên dọc theo bề mặt vách đá, rất chung chiêng, đá không chắc chắn. Blackthorne lần mò từng bước, nương theo gió và để ý thấy đôi chân Yabu rất khỏe và săn bắp. Trượt này, thằng con hoang, anh nghĩ. Trượt - ngã sầm xuống những tảng đá phía dưới. Cái đó có làm mày kêu lên không? Cái gì sẽ làm mày kêu?
Phải cố gắng lắm anh mới rời mắt khỏi Yabu và lục kiếm vùng bãi biển phía trước. Mỗi một cái hang, một kẽ nứt, một đường hẻm. Gió thổi bọt nước tung hoành và làm nước mắt anh ứa ra. Biển ào lên ào xuống, quay cuồng xoay lộn. Anh biết hy vọng tìm được Rodrigues rất ít, còn rất nhiều hang hốc không bao giờ có thể tìm ra được. Nhưng anh phải lên bờ để cố thử. Anh nợ Rodrigues một lần. Tất cả các hoa tiêu đều cầu nguyện được chết ở trên bờ và chôn trên bờ. Tất cả đều đã nhìn thấy quá nhiều xác chết trương phình, những xác chết bị ăn một nửa và những xác chết què cụt.
Họ vòng theo mũi biển, và khoan khoái dừng lại trong chỗ đứng gió. Không cần phải đi xa hơn nữa. Nếu thi thể không theo hướng gió thì nó bị kẹp ở đâu, bị nuốt chửng, hay bị cuốn ra khơi xa? Cách chừng một dặm, một làng chài nhỏ nép vào bờ biển ngầu bọt. Yabu ra hiệu cho hai Samurai. Lập tức họ cúi chào và chạy như bay về phía đó. Nhìn một lần cuối, sau đó Yabu gạt nước mưa khỏi mặt, nhìn lên Blackthorne, ra hiệu cho họ trở lại. Blackthorne gật đầu và họ lại tiếp tục đi, Yabu dẫn đầu những Samurai khác vẫn theo dõi anh chặt chẽ và anh lại nghĩ sao mà họ ngu ngốc đến vậy.
Rồi, khi quay về được nửa đường, họ nhìn thấy Rodrigues. Cái xác bị túm chặt một khe giữa hai tảng đá lớn trên lớp sóng. Một cánh tay nhoài ra phía trước. Tay kia vẫn kẹp trong mái chèo bị gãy đung đưa khe khẽ theo con nước lên xuống. Chính cái động tác này đã làm Blackthorne chú ý khi anh cúi xuống trong gió, lê bước mệt nhọc sau Yabu.
Lối xuống duy nhất là từ vách đá ngắn. Chỉ độ năm mươi, sáu mươi.
"Feet" trèo xuống, nhưng nó dốc ngược và không có chỗ đặt chân.
Còn con nước thì sao? Blackthorne tự hỏi. Nó đang trào lên chứ không rCáct xuống. Nó sẽ lại đưa anh ta ra biển. Lạy Chúa tôi, ở dưới trông ghê người. Sẽ ra làm sao đây?
Anh tiến gần hơn tới mép, lập tức Yabu chắn lối lắc đầu, những Samurai khác vây quanh anh.
"Tôi chỉ định nhìn xem thôi mà, lạy Chúa lòng lành", anh nói.
"Tôi không định trốn đâu! Tôi còn biết chạy đi đằng khỉ nào nữa?"
Anh lùi lại một chút và nhìn xuống. Họ dõi theo mắt nhìn của anh và nói líu lô với nhau. Yabu nói phần lớn. Không còn hi vọng gì, anh quyết định. Nguy hiểm quá. Chúng ta sẽ trở lại lúc rạng sáng. Nếu anh ta ở đây, anh ta sẽ ở đây và mình sẽ chôn anh ta trên bờ. Anh miễn cưỡng quay lại và khi quay lại thì mỏm đá lở và anh bắt đầu trượt. Ngay lập tức Yabu và những người khác nắm lấy anh kéo lại và ngay lúc đó anh nhận thấy là họ chỉ quan tâm đến sự an toàn của anh. Họ chỉ định bảo vệ mình thôi!
Tại sao họ lại muốn mình an toàn? Bởi vì Tora - tên ông ta là gì nhỉ? Toranaga? Vì ông ta chăng? Đúng, nhưng cũng có lẽ bởi vì không còn một ai khác có thể dẫn tàu đi. Chính vì thế họ để cho mình lên bờ, cho mình hành động? Đúng, hẳn là như thế. Vậy là bây giờ mình có sức mạnh đối với con tàu, với lão già Daimyo và đối với cái thằng chó đẻ này. Mình sẽ sử dụng thế nào đây?
Anh nghỉ ngơi, cám ơn họ và đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
"Chúng ta lấy xác anh ấy, Yabu-san. Hai! Cách duy nhất là con đường đó. Leo lên vách đá. Tôi sẽ đem anh ấy lên, tôi, Anjin-san!" Anh lại tiến lên phía trước như sắp sửa trèo xuống, họ lại ngăn anh, anh nói với vẻ lo âu giả vờ.
"Chúng ta phải đem Rodrigues-sanlên. Coi này! Không còn nhiều thời gian, sáng rồi."
"Iyé Anjin-san." Yabu nói.
Anh đứng cao vượt lên Yabu." Nếu ông không để cho tôi xuống, Yabu-san, thì hãy cử một người trong bọn ông. Hay là chính ông. Ông!"
Gió rít xung quanh họ, rền rĩ trên vách đá. Anh thấy Yabu nhìn xuống, cân nhắc tốc độ và ánh sáng, anh biết Yabu đã cắn câu. Mày bị mắc bẫy rồi, đồ chó đẻ, sự phù phiếm của ngươi đã bẫy ngươi. Nếu ngươi xuống đó, ngươi sẽ bị thương. Nhưng xin đừng tự tử, long chân, gẫy cẳng thôi. Rồi chìm nghỉm.
Một Samurai bắt đầu trèo xuống nhưng Yabu ra lệnh cho anh ta quay lại.
"Hãy quay trở lại tàu. Lấy một ít dây thừng ngay lập tức", Yabu nói. Người đó chạy đi.
Yabu đá bỏ đôi dép da. Lão tháo mấy thanh kiếm khỏi thắt lưng, để chúng ở một chỗ.
"Để ý chúng và để ý tên rợ. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ đặt ngươi trên thanh kiếm của ngươi đó."
"Xin cho tôi xuống đó, Yabu Sama", Takatashi nói.
"Nếu ngài bị thương hoặc mất, tôi..."
"Anh nghĩ anh có thể thành công ở nơi ta sẽ thất bại sao?"
"Không, thưa Đại nhân, tất nhiên là không."
"Tốt."
"Vậy xin hãy đợi dây thừng. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu có điều gì xảy đến với Đại nhân." Takatashi người to bè, thấp lùn với bộ râu rậm.
Tại sao phải đợi dây thừng? Yabu tự hỏi. Như vậy sẽ hợp lý, đúng. Nhưng không khôn ngoan. Lão nhìn lên tên rợ, và khẽ gật đầu. Lão biết lão đã bị thách thức, lão đã chờ đợi điều đó. Và hi vọng điều đó. Vì thế ta mới tình nguyện đi làm sứ mệnh này, Anjin-san ạ, lão tự nhủ, thầm thích thú. Ngươi thật là đơn giản quá, Omi thế mà đúng.
Yabu cởi bỏ chiếc kimono ướt đẫm, chỉ đóng khố, bước ra mép vách đá, lấy đế giày vải ấn thử. Tốt hơn là cứ xỏ vào. Lão nghĩ. Ý chí và thân thể lão, được rèn luyện cả một đời người mà tất cả các Samurai đều phải trải qua, chế ngự được cái rét cắt da cắt thịt. Đôi giày vải sẽ làm ta bám được chắc hơn. Ta sẽ phải cần tất cả sức mạnh và tài khéo léo để xuống đó mà vẫn còn sống. Có bõ công không?
Trong cơn bão và lúc lao vào vịnh, lão đã lên boong và đứng bên mái chèo. Blackthorne không hề hay biết. Lão đã dùng sức mạnh của mình cùng với những người chèo, thấy ghét cái chướng khí ở dưới và cái nôn nao lão cảm thấy. Lão đã quyết định tốt nhất là chết ở ngoài không gian còn hơn bị chết ngạt ở dưới.
Trong khi làm việc cùng với những người khác trong cái lạnh ghê người, lão bắt đầu theo dõi các hoa tiêu. Lão đã thấy rõ ràng, ở ngoài biển, con tàu và tất cả mọi người trên tàu đều ở trong quyền lực của hai người đàn ông này. Hai hoa tiêu này phơi phới, cưỡi lên boong tàu một cách thờ ơ như chính lão cưỡi một con ngựa đang phi nước đại. Không một người Nhật Bản trên boong nào xứng với họ. Về tài năng, về lòng dũng cảm, hoặc về tri thức. Và dẫn dần sự nhận thức này đã làm nảy sinh ra một quan niệm hùng vĩ: những con tàu hiện đại của rợ chất đầy Samurai, do Samurai dọn đường, do Samurai làm thuyền trưởng. Samurai của lão.
Nếu ta có ba tàu rợ để khởi đầu, ta sẽ dễ dàng kiểm soát đường biển giữa Yedo và Osaka. Đặt căn cứ ở Izu, ta có thể bóp nghẹt mọi sự thông thương bằng tàu hoặc để cho nó qua. Lúc ấy ta sẽ làm người trọng tài giữa Toranaga và Ishido. Rồi cuối cùng làm thế cân bằng giữa hai người đó.
Không một Daimyo nào từng ra khơi.
Không một Daimyo nào có tàu thủy hoặc hoa tiêu.
Trừ ta.
Mình có một con tàu - đã có một con tàu - và bây giờ mình có thể có lại con tàu này - nếu mình khôn ngoan. Mình có một hoa tiêu và do đó một người huấn luyện những hoa tiêu, nếu mình có thể lấy lại của Toranaga. Nếu mình có thể chế ngự được anh ta.
Một khi anh ta đã tự nguyện làm chư hầu của mình, anh ta sẽ huấn luyện người của mình. Và đóng tàu.
Nhưng làm thế nào để anh ta trở thành chư hầu thật sự? Cái hầm tối đó không khuất phục được ý chí của anh ta.
Trước tiên để anh ta ở riêng, giữ anh ta riêng biệt - có phải đó là điều Omi đã nói? Sau đó, tên hoa tiêu này có thể được thuyết phục cung cách cư xử và dạy nói tiếng Nhật. Đúng. Omi rất thông minh. Có lẽ là quá thông minh - mình sẽ nghĩ đến Omi-san. Hãy tập trung vào tên hoa tiêu này. Làm thế nào để chế ngự được một tên rợ - kẻ Thiên Chúa giáo ăn bẩn?
Omi đã nói thế nào nhỉ? Họ quý cuộc sống. Vị thần chủ yếu của họ, Jesus Christ, dạy họ yêu thương nhau và quý cuộc sống? Mình có thể trả lại anh ta cuộc sống không? Cứu nó, phải, như vậy sẽ rất tốt. Làm thế nào để uốn anh ta?
Yabu bị cơn xúc động của mình cuốn đi đến nỗi không để ý đến nhịp đưa đẩy của con tàu hay mặt biển nữa. Một con sóng đổ trùm lên lão. Lão thấy nó bọc lấy người hoa tiêu. Nhưng không có một chút sợ hãi nào ở con người này. Yabu kinh ngạc. Tại sao một người chịu để kẻ thù tè vào lưng mình để cứu mạng một chư hầu vô ý nghĩa, tại sao con người này lại có sức mạnh quên được sự nhục mạ thiên thu này để đứng trên boong tàu gọi các chư thần của biển và chiến đấu như một anh hùng huyền thoại - để cứu cũng những kẻ thù đó? Và rồi, khi con sóng lớn đã cuốn đi gã Portugal và họ còn đang chật vật, thì anh chàng Anjin-san này đã cười nhạo cái chết huyền diệu và đã cho họ sức mạnh để vượt qua lớp đá.
Mình không bao giờ hiểu nổi họ, lão nghĩ.
Trên vách đá, Yabu nhìn lại một lần cuối cùng. A, Anjin-san, ta biết ngươi nghĩ rằng ta mắc lừa, rằng ngươi đã bẫy ta. Ta biết chính ngươi sẽ không xuống đó. Ta đã theo dõi ngươi rất cẩn thận. Nhưng ta đã lớn lên ở miền núi và ở Nhật Bản này, bọn ta trèo núi vì sĩ diện và vì lạc thú. Vì vậy, ta leo xuống theo những tính toán của ta, chứ không phải của nhà ngươi. Ta sẽ thử một cái, và nếu có chết cũng chẳng sao. Nhưng nếu ta thành công thì lúc đó nhà ngươi với tư cách là một người đàn ông, ngươi sẽ biết rằng ta hơn ngươi, theo những điều khoản của ngươi. Ngươi sẽ nợ ta một món, nếu ta mang được cái thi thể đó lên.
Ngươi sẽ là chư hầu của ta, Anjin-san!
Lão xuống mép vách đá với một sự khéo léo đáng ngạc nhiên. Được nửa đường, lão trượt chân. Tay trái lão bám lấy mỏm đá nhô ra. Nó đã làm lão khỏi rơi xuống, lão chông chênh giữa cái sống và cái chết. Những ngón tay lão thọc sâu, nắm tay lão rã rời, lão thọc ngón chân vào kẽ nứt, chúng bám được vào đó, lão ôm lấy vách đá một cách tuyệt vọng, vẫn bị mất thăng bằng, áp chặt, tìm chỗ bấu víu. Rồi ngón chân lão tụt. Mặc dù lão đã cố bám lấy chỗ nhô ra nữa bằng cả hai tay dưới đó mười.
"Feet" và bíu tạm, nhưng mỏm đá này cũng lở nốt. Lão ngã xuống khoảng cách hai mươi.
"Feet" còn lại. Lão đã chuẩn bị hết sức cẩn thận để ngã xuống bằng đôi chân của mình như một con mèo, lăn xuống mặt đá thoai thoải để khỏi choáng, người cuộn tròn. Lão lấy hai cánh tay rách toạc ôm lấy đầu để bảo vệ mình nếu có những thác đá đổ xuống tiếp theo. Nhưng không có gì hết. Lão lắc đầu cho tỉnh táo và đứng lên. Một mắt cá chân bị trẹo. Một cơn đau xé, dồn lên chân, tới bụng lão, mồ hôi vã ra. Ngón chân và móng tay lão tóe máu nhưng điều đó là tất nhiên.
Không có gì là đau đớn. Ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn. Đứng thẳng lên. Tên rợ đang nhìn kìa.
Một cột nước hất vào người lão, cái lạnh làm bớt đau. Lão cẩn thận trườn về phía những tảng đá phủ rêu biển, lướt qua những kẽ nứt tới bên cái thi thể.
Đột nhiên Yabu nhận ra con người này vẫn còn sống. Lão để ý cẩn thận, rồi ngồi lại một lúc. Không biết mình muốn nó sống hay chết? Cái nào tốt hơn, sống hay chết?
Lão đứng lên, hét.
"Takatashi-san! Hoa tiêu này hãy còn sống! Hãy tới tàu, mang cáng và bác sĩ, nếu có bác sĩ nào trên tàu!"
Những lời của Takatashi dội lại mong manh trong gió." Vâng, thưa tướng công", rồi anh ta chạy đi sau khi nói với đòng đội của mình:
"Trông người rợ này cẩn thận, đừng để điều gì xảy đến với ông ta."
Yabu đưa mắt nhìn chiếc galleon đang buông neo. Người Samurai lão sai về lấy dây thừng, đã ở bên những chiếc xuồng và nó được hạ thủy. Lão mỉm cười một mình, rồi nhìn lên. Blackthorne đã tới mép vách, hét lên hối thúc lão.
Hắn nói gì không biết nữa? Yabu tự hỏi. Lão thấy hoa tiêu chỉ ra biển nhưng điều đó không có ý nghĩa gì đối với lão cả. Biển động, sóng mạnh nhưng nó không có gì khác trước.
Cuối cùng Yabu thôi không cố gắng tìm hiểu nữa và hướng sự chú ý vào Rodrigues. Một cách vất vả chật vật, lão nâng anh la lên trên những tảng đá, tránh sóng đập vào. Nhịp thở của người Portugal đang dừng lại nhưng trái tim anh dường như vẫn còn khỏe. Có nhiều vết thâm tím. Một cái xương bị gẫy chồi ra ở bắp chân bên trái. Vai phải của anh ta hình như trật khớp. Yabu nhìn xem có chỗ rỉ máu nào, nhưng không có. Nếu anh ta không bị thương tổn ở nội tạng, có lẽ anh ta sẽ sống, lão nghĩ bụng.
Yabu đã bị thương quá nhiều lần và đã thấy quá nhiều người chết và bị thương nên cũng thu lượm được đôi điều chẩn đoán. Nếu Rodrigues được giữ cho ấm, lão quyết đoán như vậy, cho uống sake, thuốc bắc sắc đặc, tắm nước nóng thật nhiều, anh ta sẽ sống. Có thể anh ta sẽ không đi được nữa nhưng anh ta sẽ sống. Phải, ta muốn con người này sống. Nếu anh ta không đi được, không sao. Có lẽ như thế lại tốt hơn. Ta sẽ có thêm một hoa tiêu dự trữ - con người này chắc chắn mang ơn cứu mạng. Nếu tên hải tặc kia không hợp tác, có lẽ mình có thể dùng con người này. Vờ làm một người theo đạo Thiên Chúa liệu có bõ công không nhỉ? Như vậy có khiến cả hai người đến với ta không?
Ở địa vị Omi, hắn sẽ làm gì?
Cái thằng cha đó thông minh - Omi. Phải. Quá thông minh! Omi thấy quá nhiều, quá nhanh. Nếu hắn có thể nhìn xa như vậy, hắn phải thấy rằng cha hắn sẽ lãnh đạo thị tộc nếu ta không còn nữa - con trai ta còn quá non dại không thể tự mình sống nổi - và sau cha hắn là chính Omi. Hả?
Sẽ làm gì Omi?
Nói mình sẽ đem Omi cho tên rợ? Như một đồ chơi. Thế thì sao?
Có những tiếng hét lo ngại ở trên. Bây giờ lão mới nhận ra tên rợ chỉ cái gì. Nước dâng! Thủy triều đang dâng nhanh. Nó đã tràn vào tảng đá này. Lão bò dậy, nhăn mặt vì cơn đau nhói ở mắt cá chân. Tất cả những lối thoát khác dọc theo bờ biển đã bị biển chắn lại rồi. Lão thấy thủy triều cao bằng người xô lên vách đá.
Lão nhìn xuống. Lúc này ở gần con tàu. Trên bãi biển Takatashi vẫn tiếp tục chạy. Dây không tới kịp rồi, lão tự nhủ…
Mắt lão thận trọng dõi tìm. Không có con đường nào lên vách đá. Không tảng đá nào làm chốn dung thân. Không một cái hang. Ở tận ngoài biển kia, có phần đất trồi lên, nhưng lão không bao giờ có thể tới đó. Lão không biết bơi và không có gì để dùng làm bè mảng.
Những người đứng trên đang theo dõi lão. Tên rợ chỉ vào những bãi đất trồi lên ở phía biển và làm động tác bơi, nhưng lão lắc đầu. Lão lại tìm cẩn thận một lần nữa. Không có gì.
Không còn lối thoát, lão nghĩ. Thôi, bây giờ ngươi đành chết. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Karma - số kiếp, theo Đạo Phật, lão tự nhủ, quay mặt đi không nhìn họ, ổn định chỗ một cách thoải mái, hưởng cái trong sáng mênh mông đã tới với lão. Ngày cuối cùng, biển cuối cùng, ánh sáng cuối cùng, niềm vui cuối cùng, cuối cùng của mọi thứ. Đẹp biết bao nhiêu là biển, là trời và cái lạnh và muối. Lão bắt đầu nghĩ đến bài thơ tuyệt mệnh mà theo tục lệ, lão nên làm. Lão cảm thấy may mắn. Lão đã có thời gian nghĩ rõ ràng.
Blackthorne đang hét:
"Nghe này, thằng chó con hoang kia! Kiếm lấy một mảnh ván - thể nào cũng có một mảnh ván ở đâu đó!"
Các Samurai đang đứng chắn lấy anh, nhìn anh chòng chọc y như thể anh là một thằng điên. Đối với họ, rõ ràng không còn con đường nào thoát và Yabu đơn thuần là đang chuẩn bị cho một cái chết ngọt ngào, cũng như ở địa vị họ, họ cũng sẽ đều làm như vậy. Và họ thèm những sự mê đắm này mà họ biết Yabu sẽ được hưởng.
"Tất cả chúng mày, nhìn xuống xem. Có lẽ có một gờ đá."
Một người trong bọn họ ra bờ vách, ngó xuống, nhún vai rồi nói với các bạn của mình và họ cũng nhún vai. Mỗi lần Blackthorne định đến gần bờ vách để tìm một lối thoát cho lão, họ đều ngăn anh lại. Lý ra anh đã có thể dễ dàng xô một người vào cõi chết, và anh đã bị cám dỗ làm việc đó. Nhưng anh hiểu họ và những vấn đề của họ. Hãy nghĩ cách cứu cái thằng con hoang đó. Ngươi phải cứu nó để cứu Rodrigues.
"Này, đồ Nhật Bản thối thây, vô tích sự, dính cứt."
"Này, Kasigi Yabu! Hột dái của mày ở đâu? Đừng bỏ cuộc! Chỉ những thằng hèn mới bỏ cuộc. Mày là người hay là một con cừu!" Nhưng Yabu không chú ý gì. Lão ta lặng ngắt như tảng đá mà lão đang ngồi trên.
Blackthorne nhặt một hòn đá liệng vào Yabu. Hòn đá rơi xuống nước, không được chú ý, các Samurai hét Blackthorne một cách tức giận. Anh biết, bất cứ lúc nào họ cũng có thể lao vào anh và trói nghiến anh lại. Nhưng họ làm sao được? Họ không có dây thừng.
Dây thừng! Kiếm một ít dây thừng. Các anh có làm được một ít dây thừng. Các anh có làm được một ít không?
Mắt anh nhìn vào chiếc kimono của Yabu. Anh bắt đầu xé nó ra từng dải, thử xem có chắc không. Lụa rất chắc.
"Nào!" Anh ra lệnh cho các Samurai và cũng cởi luôn áo sơ mi của mình.
"Làm một cái dây thừng. Hai?"
Họ hiểu. Họ nhanh chóng cởi thắt lưng, cởi áo kimono và bắt chước anh. Anh bắt đầu thắt nút, cả những đai lưng nữa.
Trong khi họ hoàn thành sợi dây thừng, Blackthorne cẩn thận nằm xuống, nhích ra mép, bảo hai người giữ mắt cá chân anh cho an toàn. Anh không cần sự giúp đỡ của họ, nhưng anh muốn làm họ yên lòng.
Anh thò đầu ra, xa chừng nào anh dám, nhận thức được nỗi lo âu của họ. Rồi anh bắt đầu tìm kiếm, như người ta tìm kiếm ở ngoài biển. Từng đoạn một. Dùng tất cả mọi phần của thị giác nhưng chủ yếu là hai bên.
Lướt toàn bộ. Không có gì.
Một lần nữa.
Không có gì.
Lại nữa.
Cái gì kia? Ngay ở trên mực nước thủy triều? Một vết nứt ở vách đá? Hay một cái bóng?
Blackthorne đổi vị trí, nhận biết rõ ràng biển đã gần phủ tảng đá Yabu đang ngồi, và cả các tảng đá phía sau lão và cả chân vách núi. Bậy giờ anh đã có thể nhìn rõ hơn và anh chỉ tay.
"Đó. Cái gì đó."
Một Samurai bò bằng hai tay và đầu gối, nhìn theo ngón tay chỉ của Blackthorne, nhưng không nhìn thấy gì hết.
"Đó! Có phải gờ đá không?"
Bằng hai tay anh làm hình gờ đá và với hai ngón tay làm một người, đặt người đó lên gờ đá, và với ngón tay khác, làm một bó dài trên vai người đó, bây giờ một người đứng trên gờ đá - cái gờ đá đó - và một người nữa trên vai.
"Nhanh lên! Isogi! Làm cho ông ấy hiểu đi - ông Kasigi Yabu Sama! Wakari masu ka?"
Người này đứng lên nói nhanh với những người khác và họ cũng nhìn. Bây giờ tất cả đều nhìn thấy gờ đá. Họ bắt đầu hét. Vẫn không một cử động gì của Yabu. Lão ta dường như biến thành đá. Họ lại tiếp tục hét, Blackthorne cũng góp tiếng hét của mình nhưng y như thể chúng không phát ra được âm thanh gì.
Một người nói ngắn gọn với người kia, tất cả đều gật đầu và cúi chào. Anh ta chào lại. Thế rồi với một tiếng hét.
"Bansai!" Vạn tuế! anh ta quăng mình xuống vách đá chết. Yabu bừng tỉnh khỏi cơn mê, quay phắt lại và đứng lên.
Những người Samurai khác hét lên và chỉ nhưng Blackthorne không nghe thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết ngoài cái thi thể gẫy nát nằm ở dưới đá bị nước biển cuốn đi. Những con người này là những người gì? Anh nghĩ một cách vô vọng. Có phải đó là lòng dũng cảm hay chỉ là sự mất trí? Cái con người ấy cố tình tự sát với hi vọng làm cho con người đã bỏ cuộc kia chú ý. Như vậy không có ý nghĩa gì! Họ không có ý nghĩa gì.
Anh thấy Yabu lảo đảo đứng lên. Anh nghĩ lão sẽ líu ríu tìm lối thoát, để mặc Rodrigues. Địa vị mình, mình cũng làm như thế. Có phải thế không nhỉ? Mình cũng không biết. Nhưng Yabu nửa bò, nửa trườn kéo theo con người bất tỉnh qua bãi nông tung bọt sóng tới chân vách đá. Lão đã tìm thấy gờ đá. Nó chỉ rộng chừng một.
"Feet." Lão đẩy Rodrigues lên đó một cách đau đớn, một lần suýt tuột rồi lại nhớm lên.
Sợi dây ngắn chừng hai mươi.
"Feet." Các Samurai nhanh chóng nối thêm khố của họ. Bây giờ nếu Yabu đứng, lão có thể chạm được tới.
Họ hò hét khích lệ và bắt đầu đợi.
Dù căm thù, anh phải kính phục sự dũng cảm của Yabu. Năm, bảy lần sóng hầu như nhận chìm lão. Hai lần Rodrigues tuột nhưng lần nào Yabu cũng kéo anh ta lại giữ đầu anh tránh nước biển, rất lâu khi mà Blackthorne biết rằng nếu là anh, hẳn anh đã bỏ cuộc. Ông lấy lòng dũng cảm ấy ở đâu? Yabu! Ông là đồ quỷ hay sao, tất cả các ông?
Trước tiên trèo xuống đã cần lòng dũng cảm. Lúc đầu Blackthorne nghĩ Yabu hành động theo kiểu anh hùng rơm. Nhưng chỉ một lát thôi anh đã thấy con người này trổ tài khéo léo áp người vào vách đá và gần như thắng cuộc. Rồi lão đã ngăn sự rơi xuống của mình thuần thục như bất cứ một người nhào lộn nào. Rồi lão ta bỏ cuộc với tư thế tự trọng.
Chúa ơi, tôi kính phục cái thằng chó đẻ này và căm ghét nó.
Trong gần một tiếng đồng hồ, Yabu đã chống lại biển, chống lại cái thân thể đuối sức dần của mình và rồi đến lúc trời nhập nhoạng tối, Takatashi đã đem thừng đến. Họ kết thành một cái nôi, dòng xuống với một sự khéo léo Blackthorne chưa bao giờ thấy.
Rodrigues được đưa lên nhanh chóng. Blackthorne định lại cấp cứu cho anh ta, nhưng một người Nhật tóc ngắn đã quỳ bên cạnh Rodrigues. Anh theo dõi người này, rõ ràng là một bác sĩ. Ông ta xem xét cái chân gãy. Rồi một Samurai giữ vai Rodrigues trong khi bác sĩ tựa cả người vào bàn chân đó, ấn xương trở về khớp. Những ngón tay của ông ta lần mò, sờ nắn, bó lại, kẹp vào nẹp. Ông ta bắt đầu đắp những chiếc lá trông có vẻ độc hại vào quanh vết thương sưng tấy. Rồi sau đó Yabu được đem lên.
Yabu xua đi tất cả mọi sự giúp đỡ, vẫy tay cho ông Bác sĩ trở lại với Rodrigues, lão ngồi và chờ đợi.
Blackthorne nhìn lão, Yabu cảm thấy đôi mắt anh. Hai người đàn ông nhìn nhau.
"Cám ơn", cuối cùng Blackthorne nói, tay chỉ vào Rodrigues.
"Cám ơn ông đã cứu sống anh ấy. Cám ơn ông, Yabu-san." Anh thong thả cúi chào. Gửi cho lòng dũng cảm của người, thằng con trai mắt đen của một con đĩ thối thây.
Yabu cũng chào lại cứng người như thế. Nhưng trong lòng, lão mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận