Shogun Tướng Quân
Chương 55
Mariko đang bước trên con đường đầy năng, đầy người đi ra cổng. Đằng sau nàng là đội vệ sĩ mười tên Áo Nâu. Nàng mặc kimono màu lục nhạt, đi găng tay trắng và đội chiếc mũ đi đường màu lục sẫm, rộng vành, buộc dưới cằm bằng một chiếc khăn màu vàng, gọn ghẽ, tay cầm chiếc dù óng ánh nhiều màu che nắng. Cửa cổng mở toang ra.
Con đường rất yên lặng. Bọn Áo Xám xếp hàng dọc hai bên và đứng trên mặt tường thành. Nàng trông thấy Blackthorne trên tường thành, Yabu đứng cạnh anh, và trên sân, đoàn người với Kiri và Sazuko đang đợi. Tất cả bọn Áo Nâu đều giữ đúng nghi thức đứng ở sân trước dưới sự chỉ huy của Yoshinaka, trừ hai mươi tên đứng trên mặt tường thành với Blackthorne và ở mỗi cửa sổ nhìn xuống sân trước đều có hai tên Áo Nâu đứng gác.
Không như đám Áo Xám, bọn Áo Nâu không một ai mặc áo giáp hoặc đeo cung. Vũ khí duy nhất của chúng là kiếm.
Nhiều phụ nữ, phụ nữ Samurai, cũng đang đứng xem, một số đứng ở các cửa sổ của những tòa nhà kiến trúc cổ dọc hai bên con đường, một số đứng trên mặt các tường thành. Một số khác đứng ở trên đường đi trong đám Áo Xám, vài người ăn mặc rực rỡ, dắt theo cả trẻ con. Tất cả các phụ nữ đều cầm dù, tuy một số có đeo kiếm Samurai, vì quyền của họ là như vậy nếu họ muốn.
Kiyama đứng gần cổng với năm mươi người của lão, chứ không phải bọn Áo Xám.
"Kính chào Đại nhân", Mariko nói với lão và cúi chào. Lão đáp lễ và nàng đi qua cổng tò vò.
"Chào Kiri chan. Sazuko chan. Ôi, cả hai vị đẹp quá! Sẵn sàng cả chưa?"
"Rồi", hai người đáp lại cố làm ra vui vẻ.
"Tốt lắm", Mariko ngồi vào chiếc kiệu mở ngỏ của nàng, lưng thẳng cứng.
"Yoshinaka-san! Ta đi thôi!"
Lập tức, Yoshinaka tập tễnh tiến lên, hạ lệnh. Hai mươi tên Áo Nâu hình thành đội tiền vệ và cất bước. Phu khiêng nhấc chiếc kiệu không có rèm của Mariko lên, đi theo qua cổng, kiệu của Kiri và kiệu của Sazuko theo sát đằng sau. Sazuko ôm đứa con mới đẻ trong tay.
Khi kiệu của Mariko ra tới chỗ có nắng bên ngoài tường thành, một tên đội trưởng Áo Xám bước ra đứng ngay giữa đường, giữa đội tiền vệ kiệu. Đội tiền vệ đứng sững lại. Phu khiêng kiệu cũng vậy.
"Xin lỗi", tên đội trưởng nói với Yoshinaka,
"Nhưng xin cho tôi được xem giấy tờ."
"Xin lỗi ông đội trưởng, nhưng chúng tôi không cần phải có giấy tờ nào cả", Yoshinaka đáp trong sự im lặng như tờ.
"Xin lỗi, nhưng Đại nhân Tướng quân Ishido thống lĩnh lâu đài, tư lệnh đội vệ sĩ của Thế tử, với sự đồng ý của các Nhiếp chính, đã hạ lệnh cho khắp lâu đài, những lệnh đó phải được tuân hành."
Mariko trịnh trọng nói:
"Tôi là Toda Mariko nô Buntaro và tôi đã được lệnh của Chúa thượng tôi. Đại nhân Toranaga, là hộ tống các vị phu nhân của Đại nhân đi gặp người. Xin ông hãy để chúng tôi đi."
"Tôi sẵn sàng vui lòng làm vậy, thưa phu nhân", tên Samurai hãnh diện nói, hai chân đứng vững lấy thế,
"Nhưng nếu không có giấy tờ. Chúa thượng của chúng tôi nói là không ai được rời khỏi lâu đài Osaka. Xin phu nhân thứ lỗi cho tôi."
Manko nói:
"Ông đội trưởng, xin lỗi, tên ông là gì?"
"SimiYori Dandenji, thưa phu nhân, đội trưởng Binh đoàn Bốn và dòng họ tôi cũng lâu đời như dòng họ của phu nhân."
"Xin lỗi ông đội trưởng SumiYori, nếu ông không tránh ra, tôi buộc sẽ phải hạ lệnh giết ông."
"Không có giấy tờ, phu nhân không đi được!"
"Yoshinaka-san, hãy giết ông ta đi."
Yoshinaka nhẩy chồm tới, không một chút do dự, kiếm vung lên thành một đường vòng cung và chém vào tên Áo Xám còn đang ngập ngừng. Lưỡi kiếm phập vào ngang sườn SumiYori rồi lập tức được rút ra ngay và đòn thứ hai ác hiểm hơn phạt đầu hắn bay lông lốc dưới đất một quãng rồi mới dừng lại. Yoshinaka lau sạch lưỡi kiếm, tra kiếm vào vỏ.
"Tiến lên!" hắn ra lệnh cho đội tiền vệ.
"Nhanh lên!" Đội tiền vệ chỉnh đốn hàng ngũ và rầm rập tiến lên, tiếng chân vang động. Bỗng không biết từ đâu, một mũi tên xé gió cắm phập vào ngực Yoshinaka. Đoàn người loạng choạng dừng lại. Yoshinaka nắm lấy đốc tên giật giật rồi mắt hắn mờ dại đi và hắn đổ vật xuống.
Một tiếng rên khẽ bật ra khỏi đôi môi của Kiri. Một luồng gió chợt thổi tới làm chiếc khăn quàng cổ bằng sa mỏng của Mariko lất phất. Đâu đó trên con đường có tiếng trẻ con khóc bị bịt lại. Ai nấy nín thở chờ đợi.
"Miyai Kazuko san" Mariko gọi to.
"Xin ông đảm trách công việc."
Kazuko là một thành niên cao lớn, rất kiêu hùng, mặt mày nhẵn nhụi, má sâu. Hắn rời khỏi đám Áo Nâu tụ tập gần Kiyama đứng bên cạnh cổng. Hắn rảo bước đi qua kiệu của Kiri và của Sazuko, tới đứng cạnh kiệu của Mariko và trịnh trọng cúi chào.
"Xin tuân lệnh. Cảm ơn phu nhân."
"Các người!", hắn hét to với những người ở phía trước,
"Tiến lên!" Tinh thần căng thẳng, một vài tên tỏ vẻ sợ sệt, tất cả đều cuống quít làm theo và đoàn người lại tiến bước. Kazuko đi bên cạnh kiệu của Mariko. Bỗng, cách họ khoảng một trăm bước, hai mươi tên Áo Xám rời khỏi hàng Samurai dằng dặc và lặng lẽ chặn ngang đường. Hai mươi tên Áo Nâu bước ra lấp vào chỗ trống. Có một người nào loạng choạng và đội tiền vệ dần dần dừng lại.
"Dẹp chúng ra khỏi đường đi!" Kazuko thét. Lập tức một tên Áo Nâu chồm lên, các tên khác tiến theo và cuộc chém giết diễn ra rất mau lẹ và tàn nhẫn. Cứ một tên Áo Xám ngã xuống là một tên Áo Xám khác bình thản rời khỏi đám đông đang đợi và nhập cuộc. Cuộc chiến đấu diễn ra luôn luôn công bằng, ngang sức, họ bao giờ cũng là một chọi một, lúc này là mười lăm bên này đánh nhau với mười lăm bên kia, rồi tám chọi tám, một số tên Áo Xám bị thương quằn quại dưới đất, rồi ba Áo Nâu chọi với ba Áo Xám và một tên Áo Xám bước ra, và chẳng mấy chốc chỉ còn một tên Áo Nâu cuối cùng chọi với một tên Áo Xám, tên Áo Nâu người thấm đầy máu và đã bị thương, hắn đã thắng bốn keo rồi. Tên Áo Xám đánh bại hắn dễ dàng và đứng một mình giữa các xác người nhìn Miya Kazuko.
Tất cả bọn Áo Nâu đều chết hết. Bọn Áo Xám bị thương nằm lăn lóc với mười tên Áo Xám bị giết chết.
Kazuko tiến ra, tuốt kiếm trong sự im lặng ghê gớm.
"Khoan", Mariko nói.
"Kazuko-san, xin hãy đợi một chút."
Kazuko đứng lại, nhưng mắt vẫn nhìn tên Áo Xám trừng trừng, hậm hực muốn đánh nhau. Mariko bước ra khỏi kiệu và đi trở lại chỗ Kiyama.
"Thưa Đại nhân Kiyama, tôi trịnh trọng yêu cầu Đại nhân hãy ra lệnh cho những người kia tránh ra."
"Xin lỗi Toda Sama, lệnh của lâu đài cần phải được tuân thủ. Lệnh đó là hợp pháp. Nhưng nếu phu nhân muốn, tôi sẽ triệu tập một cuộc họp của các Nhiếp chính và yêu cầu có một quyết định."
"Tôi là Samurai. Lệnh tôi nhận được là rõ ràng, phù hợp với bushiđô và được đạo lý của chúng ta làm cho trở nên thiêng liêng. Lệnh đó cần phải được tuân hành và đứng trên, về pháp lý, mọi sắc lệnh của bất cứ người nào đặt ra. Luật lệ có thể đánh đổ lý trí nhưng lý trí không thể lật được luật lệ. Nếu tôi không được phép tuân hành lệnh của Chúa thượng tôi, tôi sẽ không thể sống được với nỗi sỉ nhục đó."
"Tôi sẽ triệu tập họp ngay."
"Xin Đại nhân thứ lỗi. Đại nhân làm gì đó là việc của Đại nhân. Tôi chỉ quan tâm đến lệnh của Chúa thượng tôi và nỗi sỉ nhục của bản thân tôi thôi." Nàng quay gót và bình thản trở lại đầu đoàn người.
"Kazuko-san! Tôi ra lệnh xin ông dẫn chúng tôi ra khỏi lâu đài!"
Kazuko tiến lên.
"Tôi là Miyai Kazuko, đội trưởng thuộc dòng họ Sêrata, ở Binh đoàn Ba của Đại nhân Toranaga. Xin ông hãy tránh ra!"
"Tôi là Bioa Jiro, đội trưởng, thuộc quân của Đại nhân Tướng quân Ishido, mạng sống của tôi là vô giá trị nhưng dù vậy, các ông cũng không thể đi được." Tên Áo Xám nói.
Bất thần thét lên tiếng hô chiến đấu vang dội.
"Toranagaaaaaa!" Kazuko xông vào trận. Bên đánh, bên đỡ, kiếm của họ rít vù vù. Hai người xoay quanh nhau. Tên Áo Xám là tay kiếm giỏi, rất giỏi, Kazuko cũng vậy. Hai thanh kiếm chạm nhau loảng xoảng. Những người khác không một ai nhúc nhích.
Kazuko chiến thắng nhưng bị thương nặng và hắn đứng trên xác kẻ địch, người lảo đảo. Với cánh tay còn lành lặn, hắn vung kiếm lên trời, thét tiếng hô chiến đấu, hể hả, đắc thắng:
"Toranagaaaaaa!" không một ai hoan hô chiến thắng của hắn. Tất cả mọi người đều hiểu rằng trong cái không khí nghi thức đang bao trùm họ, hoan hô là không nghiêm chỉnh.
Kazuko gắng gượng bước lên một bước, rồi bước nữa, loạng choạng và giọng khàn khàn, hắn ra lệnh:
"Theo tôi!"
Không ai trông thấy tên từ đâu bay tới nhưng các mũi tên đó đã giết chết Kazuko. Tâm trạng của bọn Áo Nâu từ chỗ tuân theo số mệnh chuyển sang hung dữ trước sự sỉ nhục đối với tinh thần can trường của Kazuko. Kazuko đang chết rất nhanh và sấp ngã gục đến nơi, một mình, nhưng vẫn làm nhiệm vụ của mình, vẫn dẫn họ ra khỏi lâu đài. Một sĩ quan khác của bên Áo Nâu chạy lên với hai mươi người của hắn để hình thành đội tiền vệ mới, số còn lại vây quanh Mariko, Kiri và Sazuko.
"Tiến!" Tên sĩ quan gầm lên.
Hắn cất bước và hai mươi tên Samurai lặng lẽ bước theo. Như những người mê ngủ, đám phu khiêng nhấc kiệu lên, chân vấp vào các xác chết. Thế rồi, ở phía trước, cách xa khoảng một trăm bước, lại hai mươi tên Áo Xám nữa lặng lẽ rời khỏi đám đông Áo Xám đang đợi bước ra, đi đầu là một tên sĩ quan. Đám phu khiêng kiệu dừng lại. Đội tiền vệ rảo bước tiến nhanh lên.
"Dừng lại!" Sĩ quan hai bên lễ phép chào nhau và xưng tên họ, dòng dõi.
"Đề nghị ông tránh ra!"
"Đề nghị ông cho xem giấy tờ."
Lần này bọn Áo Nâu nhất tề xông lên với tiếng thét:
"Toranagaaaaaa!" Đáp lại là tiếng thét:
"Yaêmô ôôôôô!" Và cuộc tàn sát bắt đầu. Mỗi lần một tên Áo Xám ngã xuống, một tên Áo Xám khác lại lạnh lùng bước ra cho đến khi tất cả bọn Áo Nâu đều chết hết.
Tên Áo Xám cuối cùng lau lưỡi kiếm của hắn, tra vào vỏ và đứng một mình chắn ngang đường. Một tên sĩ quan Áo Nâu khác cùng với hai mươi tên Áo Nâu rời khỏi đại đội đi sau các kiệu, chạy lên.
"Khoan đã", Mariko ra lệnh. Mặt tái xám, nàng bước ra khỏi kiệu, đặt chiếc dù sang một bên, cầm lấy thanh kiếm của Yoshinaka, tuốt kiếm ra và một mình tiến lên.
"Ông biết tôi là ai rồi. Xin ông hãy tránh ra."
"Tôi là Kojima Harutomo, Binh đoàn Sáu, đội trưởng. Xin. phu nhân thứ lỗi, phu nhân không thể qua được", tên Áo Xám kiêu hãnh nói.
Mariko lao tới nhưng chiêu kiếm của nàng bị chặn lại. Tên Áo Xám lùi lại giữ thế thủ, tuy hắn có thể giết chết nàng không mấy khó khăn. Hắn từ từ lùi dần trên con đường, Mariko theo sát, nhưng hắn làm cho mỗi bước tiến của nàng đều phải vất vả. Đoàn người ngập ngừng đi theo Mariko. Nàng lại ra sức kéo tên Áo Xám vào cuộc chiến đấu, nàng đâm, chém, luôn luôn tiến công một cách hung dữ nhưng tên Samurai vẫn lướt tránh, né tất cả các đòn của nàng, cầm chân nàng lại chứ không tiến công, để cho nàng dần dần kiệt sức. Nhưng hắn làm như vậy một cách nghiêm trang, trịnh trọng, đối xử với nàng rất lễ độ, tôn trọng nàng một cách xứng đáng với con người nàng. Nàng lại tiến công nhưng hắn đỡ được chiêu đó mà một tay kiếm kém hơn chắc đã phải chết. Rồi hắn lùi thêm một bước nữa. Mồ hôi nàng chảy ròng ròng. Một tên Áo Nâu định tiến lên trợ giúp nhưng tên sĩ quan của hắn khẽ ra lệnh cho hắn dừng lại, biết rằng không một ai có thể can thiệp được. Samurai của cả hai bên đợi hiệu lệnh, hăm hở mong được phép chém giết.
Trong đám đông, một đứa trẻ giấu mặt vào váy mẹ.
Người mẹ nhẹ nhàng gỡ con ra và quỳ xuống.
"Con ạ, con phải nhìn", bà thì thầm.
"Con là Samurai."
Mariko biết mình không còn chiến đấu lâu hơn được nữa. Lúc này nàng đã mệt nhoài, thở hổn hển và nàng có thể cảm thấy không khí ác cảm âm ỷ vây quanh nàng. Bỗng ở phía trước và xung quanh, bọn Áo Xám rời khỏi các bức tường và cái thòng lọng quanh đoàn người nhanh chóng thắt chặt lại. Vài tên Áo Xám bước ra định bao vây nàng và nàng dừng lại, biết rằng rất có thể dễ dàng bị mắc kẹt, bị tước vũ khí và bắt sống, tức là lập tức làm hỏng hết mọi việc. Lúc này một số Áo Nâu đã tiến lên để hỗ trợ nàng, số còn lại chiếm giữ các vị trí xung quanh các kiệu. Tâm trạng mọi người trên con đường lúc này là nặng nề lo ngại vì tất cả đều có liên quan, mùi máu ngai ngái xộc vào mũi họ. Đoàn người trải dài từ cổng và Mariko thấy rõ bọn Áo Xám có thể rất dễ dàng chia cắt họ ra nếu chúng muốn và để cho họ mắc kẹt trên con đường.
"Khoan đã!" Mariko hét to. Mọi người dừng cả lại. Nàng hơi nghiêng người cúi chào đối thủ của mình rồi ngẩng cao đầu, quay lưng lại, đi về chỗ Kiri.
"Xin... xin lỗi, nhưng lúc này không thể nào đánh lấy được một đường đi qua bọn người này", nàng nói, ngực thở phập phồng.
"Chúng ta.... chúng ta phải quay lại một lát." Mồ hôi chảy như suối trên mặt nàng khi nàng đi dọc hàng người. Tới chỗ Kiyama, nàng dừng lại và cúi chào.
"Những người này đã ngăn cản tôi làm tròn bổn phận, ngăn cản tôi tuân lệnh của Chúa thượng tôi. Tôi không thể sống được trong sự nhục nhã. Thưa Đại nhân, đến lúc mặt trời lặn, tôi sẽ seppuku. Tôi trịnh trọng kính mời Đại nhân làm phụ tá cho tôi."
"Không. Phu nhân không được làm thế."
Mắt nàng quắc lên và giọng nàng vừa vang, không hề sợ hãi.
"Trừ phi chúng tôi được phép làm theo lệnh của Chúa thượng chúng tôi, đúng theo quyền của chúng tôi, tôi sẽ seppuku vào lúc mặt trời lặn."
Nàng cúi chào và bước tới cổng. Kiyama đáp lễ và người của lão cũng cúi chào nàng. Rồi tất cả mọi người trên đường đi, trên mặt tường thành và ở các cửa sổ, tất cả đều cúi chào nàng, tỏ lòng kính phục. Nàng đi qua cổng tò vò, qua sân trước, vào vườn. Chân nàng đưa nàng tới ngôi nhà nhỏ riêng biệt kiểu thôn dã vẫn để uống trà. Nàng bước vào, và khi chỉ còn một mình nàng lặng lẽ khóc tất cả những người đã chết.
Con đường rất yên lặng. Bọn Áo Xám xếp hàng dọc hai bên và đứng trên mặt tường thành. Nàng trông thấy Blackthorne trên tường thành, Yabu đứng cạnh anh, và trên sân, đoàn người với Kiri và Sazuko đang đợi. Tất cả bọn Áo Nâu đều giữ đúng nghi thức đứng ở sân trước dưới sự chỉ huy của Yoshinaka, trừ hai mươi tên đứng trên mặt tường thành với Blackthorne và ở mỗi cửa sổ nhìn xuống sân trước đều có hai tên Áo Nâu đứng gác.
Không như đám Áo Xám, bọn Áo Nâu không một ai mặc áo giáp hoặc đeo cung. Vũ khí duy nhất của chúng là kiếm.
Nhiều phụ nữ, phụ nữ Samurai, cũng đang đứng xem, một số đứng ở các cửa sổ của những tòa nhà kiến trúc cổ dọc hai bên con đường, một số đứng trên mặt các tường thành. Một số khác đứng ở trên đường đi trong đám Áo Xám, vài người ăn mặc rực rỡ, dắt theo cả trẻ con. Tất cả các phụ nữ đều cầm dù, tuy một số có đeo kiếm Samurai, vì quyền của họ là như vậy nếu họ muốn.
Kiyama đứng gần cổng với năm mươi người của lão, chứ không phải bọn Áo Xám.
"Kính chào Đại nhân", Mariko nói với lão và cúi chào. Lão đáp lễ và nàng đi qua cổng tò vò.
"Chào Kiri chan. Sazuko chan. Ôi, cả hai vị đẹp quá! Sẵn sàng cả chưa?"
"Rồi", hai người đáp lại cố làm ra vui vẻ.
"Tốt lắm", Mariko ngồi vào chiếc kiệu mở ngỏ của nàng, lưng thẳng cứng.
"Yoshinaka-san! Ta đi thôi!"
Lập tức, Yoshinaka tập tễnh tiến lên, hạ lệnh. Hai mươi tên Áo Nâu hình thành đội tiền vệ và cất bước. Phu khiêng nhấc chiếc kiệu không có rèm của Mariko lên, đi theo qua cổng, kiệu của Kiri và kiệu của Sazuko theo sát đằng sau. Sazuko ôm đứa con mới đẻ trong tay.
Khi kiệu của Mariko ra tới chỗ có nắng bên ngoài tường thành, một tên đội trưởng Áo Xám bước ra đứng ngay giữa đường, giữa đội tiền vệ kiệu. Đội tiền vệ đứng sững lại. Phu khiêng kiệu cũng vậy.
"Xin lỗi", tên đội trưởng nói với Yoshinaka,
"Nhưng xin cho tôi được xem giấy tờ."
"Xin lỗi ông đội trưởng, nhưng chúng tôi không cần phải có giấy tờ nào cả", Yoshinaka đáp trong sự im lặng như tờ.
"Xin lỗi, nhưng Đại nhân Tướng quân Ishido thống lĩnh lâu đài, tư lệnh đội vệ sĩ của Thế tử, với sự đồng ý của các Nhiếp chính, đã hạ lệnh cho khắp lâu đài, những lệnh đó phải được tuân hành."
Mariko trịnh trọng nói:
"Tôi là Toda Mariko nô Buntaro và tôi đã được lệnh của Chúa thượng tôi. Đại nhân Toranaga, là hộ tống các vị phu nhân của Đại nhân đi gặp người. Xin ông hãy để chúng tôi đi."
"Tôi sẵn sàng vui lòng làm vậy, thưa phu nhân", tên Samurai hãnh diện nói, hai chân đứng vững lấy thế,
"Nhưng nếu không có giấy tờ. Chúa thượng của chúng tôi nói là không ai được rời khỏi lâu đài Osaka. Xin phu nhân thứ lỗi cho tôi."
Manko nói:
"Ông đội trưởng, xin lỗi, tên ông là gì?"
"SimiYori Dandenji, thưa phu nhân, đội trưởng Binh đoàn Bốn và dòng họ tôi cũng lâu đời như dòng họ của phu nhân."
"Xin lỗi ông đội trưởng SumiYori, nếu ông không tránh ra, tôi buộc sẽ phải hạ lệnh giết ông."
"Không có giấy tờ, phu nhân không đi được!"
"Yoshinaka-san, hãy giết ông ta đi."
Yoshinaka nhẩy chồm tới, không một chút do dự, kiếm vung lên thành một đường vòng cung và chém vào tên Áo Xám còn đang ngập ngừng. Lưỡi kiếm phập vào ngang sườn SumiYori rồi lập tức được rút ra ngay và đòn thứ hai ác hiểm hơn phạt đầu hắn bay lông lốc dưới đất một quãng rồi mới dừng lại. Yoshinaka lau sạch lưỡi kiếm, tra kiếm vào vỏ.
"Tiến lên!" hắn ra lệnh cho đội tiền vệ.
"Nhanh lên!" Đội tiền vệ chỉnh đốn hàng ngũ và rầm rập tiến lên, tiếng chân vang động. Bỗng không biết từ đâu, một mũi tên xé gió cắm phập vào ngực Yoshinaka. Đoàn người loạng choạng dừng lại. Yoshinaka nắm lấy đốc tên giật giật rồi mắt hắn mờ dại đi và hắn đổ vật xuống.
Một tiếng rên khẽ bật ra khỏi đôi môi của Kiri. Một luồng gió chợt thổi tới làm chiếc khăn quàng cổ bằng sa mỏng của Mariko lất phất. Đâu đó trên con đường có tiếng trẻ con khóc bị bịt lại. Ai nấy nín thở chờ đợi.
"Miyai Kazuko san" Mariko gọi to.
"Xin ông đảm trách công việc."
Kazuko là một thành niên cao lớn, rất kiêu hùng, mặt mày nhẵn nhụi, má sâu. Hắn rời khỏi đám Áo Nâu tụ tập gần Kiyama đứng bên cạnh cổng. Hắn rảo bước đi qua kiệu của Kiri và của Sazuko, tới đứng cạnh kiệu của Mariko và trịnh trọng cúi chào.
"Xin tuân lệnh. Cảm ơn phu nhân."
"Các người!", hắn hét to với những người ở phía trước,
"Tiến lên!" Tinh thần căng thẳng, một vài tên tỏ vẻ sợ sệt, tất cả đều cuống quít làm theo và đoàn người lại tiến bước. Kazuko đi bên cạnh kiệu của Mariko. Bỗng, cách họ khoảng một trăm bước, hai mươi tên Áo Xám rời khỏi hàng Samurai dằng dặc và lặng lẽ chặn ngang đường. Hai mươi tên Áo Nâu bước ra lấp vào chỗ trống. Có một người nào loạng choạng và đội tiền vệ dần dần dừng lại.
"Dẹp chúng ra khỏi đường đi!" Kazuko thét. Lập tức một tên Áo Nâu chồm lên, các tên khác tiến theo và cuộc chém giết diễn ra rất mau lẹ và tàn nhẫn. Cứ một tên Áo Xám ngã xuống là một tên Áo Xám khác bình thản rời khỏi đám đông đang đợi và nhập cuộc. Cuộc chiến đấu diễn ra luôn luôn công bằng, ngang sức, họ bao giờ cũng là một chọi một, lúc này là mười lăm bên này đánh nhau với mười lăm bên kia, rồi tám chọi tám, một số tên Áo Xám bị thương quằn quại dưới đất, rồi ba Áo Nâu chọi với ba Áo Xám và một tên Áo Xám bước ra, và chẳng mấy chốc chỉ còn một tên Áo Nâu cuối cùng chọi với một tên Áo Xám, tên Áo Nâu người thấm đầy máu và đã bị thương, hắn đã thắng bốn keo rồi. Tên Áo Xám đánh bại hắn dễ dàng và đứng một mình giữa các xác người nhìn Miya Kazuko.
Tất cả bọn Áo Nâu đều chết hết. Bọn Áo Xám bị thương nằm lăn lóc với mười tên Áo Xám bị giết chết.
Kazuko tiến ra, tuốt kiếm trong sự im lặng ghê gớm.
"Khoan", Mariko nói.
"Kazuko-san, xin hãy đợi một chút."
Kazuko đứng lại, nhưng mắt vẫn nhìn tên Áo Xám trừng trừng, hậm hực muốn đánh nhau. Mariko bước ra khỏi kiệu và đi trở lại chỗ Kiyama.
"Thưa Đại nhân Kiyama, tôi trịnh trọng yêu cầu Đại nhân hãy ra lệnh cho những người kia tránh ra."
"Xin lỗi Toda Sama, lệnh của lâu đài cần phải được tuân thủ. Lệnh đó là hợp pháp. Nhưng nếu phu nhân muốn, tôi sẽ triệu tập một cuộc họp của các Nhiếp chính và yêu cầu có một quyết định."
"Tôi là Samurai. Lệnh tôi nhận được là rõ ràng, phù hợp với bushiđô và được đạo lý của chúng ta làm cho trở nên thiêng liêng. Lệnh đó cần phải được tuân hành và đứng trên, về pháp lý, mọi sắc lệnh của bất cứ người nào đặt ra. Luật lệ có thể đánh đổ lý trí nhưng lý trí không thể lật được luật lệ. Nếu tôi không được phép tuân hành lệnh của Chúa thượng tôi, tôi sẽ không thể sống được với nỗi sỉ nhục đó."
"Tôi sẽ triệu tập họp ngay."
"Xin Đại nhân thứ lỗi. Đại nhân làm gì đó là việc của Đại nhân. Tôi chỉ quan tâm đến lệnh của Chúa thượng tôi và nỗi sỉ nhục của bản thân tôi thôi." Nàng quay gót và bình thản trở lại đầu đoàn người.
"Kazuko-san! Tôi ra lệnh xin ông dẫn chúng tôi ra khỏi lâu đài!"
Kazuko tiến lên.
"Tôi là Miyai Kazuko, đội trưởng thuộc dòng họ Sêrata, ở Binh đoàn Ba của Đại nhân Toranaga. Xin ông hãy tránh ra!"
"Tôi là Bioa Jiro, đội trưởng, thuộc quân của Đại nhân Tướng quân Ishido, mạng sống của tôi là vô giá trị nhưng dù vậy, các ông cũng không thể đi được." Tên Áo Xám nói.
Bất thần thét lên tiếng hô chiến đấu vang dội.
"Toranagaaaaaa!" Kazuko xông vào trận. Bên đánh, bên đỡ, kiếm của họ rít vù vù. Hai người xoay quanh nhau. Tên Áo Xám là tay kiếm giỏi, rất giỏi, Kazuko cũng vậy. Hai thanh kiếm chạm nhau loảng xoảng. Những người khác không một ai nhúc nhích.
Kazuko chiến thắng nhưng bị thương nặng và hắn đứng trên xác kẻ địch, người lảo đảo. Với cánh tay còn lành lặn, hắn vung kiếm lên trời, thét tiếng hô chiến đấu, hể hả, đắc thắng:
"Toranagaaaaaa!" không một ai hoan hô chiến thắng của hắn. Tất cả mọi người đều hiểu rằng trong cái không khí nghi thức đang bao trùm họ, hoan hô là không nghiêm chỉnh.
Kazuko gắng gượng bước lên một bước, rồi bước nữa, loạng choạng và giọng khàn khàn, hắn ra lệnh:
"Theo tôi!"
Không ai trông thấy tên từ đâu bay tới nhưng các mũi tên đó đã giết chết Kazuko. Tâm trạng của bọn Áo Nâu từ chỗ tuân theo số mệnh chuyển sang hung dữ trước sự sỉ nhục đối với tinh thần can trường của Kazuko. Kazuko đang chết rất nhanh và sấp ngã gục đến nơi, một mình, nhưng vẫn làm nhiệm vụ của mình, vẫn dẫn họ ra khỏi lâu đài. Một sĩ quan khác của bên Áo Nâu chạy lên với hai mươi người của hắn để hình thành đội tiền vệ mới, số còn lại vây quanh Mariko, Kiri và Sazuko.
"Tiến!" Tên sĩ quan gầm lên.
Hắn cất bước và hai mươi tên Samurai lặng lẽ bước theo. Như những người mê ngủ, đám phu khiêng nhấc kiệu lên, chân vấp vào các xác chết. Thế rồi, ở phía trước, cách xa khoảng một trăm bước, lại hai mươi tên Áo Xám nữa lặng lẽ rời khỏi đám đông Áo Xám đang đợi bước ra, đi đầu là một tên sĩ quan. Đám phu khiêng kiệu dừng lại. Đội tiền vệ rảo bước tiến nhanh lên.
"Dừng lại!" Sĩ quan hai bên lễ phép chào nhau và xưng tên họ, dòng dõi.
"Đề nghị ông tránh ra!"
"Đề nghị ông cho xem giấy tờ."
Lần này bọn Áo Nâu nhất tề xông lên với tiếng thét:
"Toranagaaaaaa!" Đáp lại là tiếng thét:
"Yaêmô ôôôôô!" Và cuộc tàn sát bắt đầu. Mỗi lần một tên Áo Xám ngã xuống, một tên Áo Xám khác lại lạnh lùng bước ra cho đến khi tất cả bọn Áo Nâu đều chết hết.
Tên Áo Xám cuối cùng lau lưỡi kiếm của hắn, tra vào vỏ và đứng một mình chắn ngang đường. Một tên sĩ quan Áo Nâu khác cùng với hai mươi tên Áo Nâu rời khỏi đại đội đi sau các kiệu, chạy lên.
"Khoan đã", Mariko ra lệnh. Mặt tái xám, nàng bước ra khỏi kiệu, đặt chiếc dù sang một bên, cầm lấy thanh kiếm của Yoshinaka, tuốt kiếm ra và một mình tiến lên.
"Ông biết tôi là ai rồi. Xin ông hãy tránh ra."
"Tôi là Kojima Harutomo, Binh đoàn Sáu, đội trưởng. Xin. phu nhân thứ lỗi, phu nhân không thể qua được", tên Áo Xám kiêu hãnh nói.
Mariko lao tới nhưng chiêu kiếm của nàng bị chặn lại. Tên Áo Xám lùi lại giữ thế thủ, tuy hắn có thể giết chết nàng không mấy khó khăn. Hắn từ từ lùi dần trên con đường, Mariko theo sát, nhưng hắn làm cho mỗi bước tiến của nàng đều phải vất vả. Đoàn người ngập ngừng đi theo Mariko. Nàng lại ra sức kéo tên Áo Xám vào cuộc chiến đấu, nàng đâm, chém, luôn luôn tiến công một cách hung dữ nhưng tên Samurai vẫn lướt tránh, né tất cả các đòn của nàng, cầm chân nàng lại chứ không tiến công, để cho nàng dần dần kiệt sức. Nhưng hắn làm như vậy một cách nghiêm trang, trịnh trọng, đối xử với nàng rất lễ độ, tôn trọng nàng một cách xứng đáng với con người nàng. Nàng lại tiến công nhưng hắn đỡ được chiêu đó mà một tay kiếm kém hơn chắc đã phải chết. Rồi hắn lùi thêm một bước nữa. Mồ hôi nàng chảy ròng ròng. Một tên Áo Nâu định tiến lên trợ giúp nhưng tên sĩ quan của hắn khẽ ra lệnh cho hắn dừng lại, biết rằng không một ai có thể can thiệp được. Samurai của cả hai bên đợi hiệu lệnh, hăm hở mong được phép chém giết.
Trong đám đông, một đứa trẻ giấu mặt vào váy mẹ.
Người mẹ nhẹ nhàng gỡ con ra và quỳ xuống.
"Con ạ, con phải nhìn", bà thì thầm.
"Con là Samurai."
Mariko biết mình không còn chiến đấu lâu hơn được nữa. Lúc này nàng đã mệt nhoài, thở hổn hển và nàng có thể cảm thấy không khí ác cảm âm ỷ vây quanh nàng. Bỗng ở phía trước và xung quanh, bọn Áo Xám rời khỏi các bức tường và cái thòng lọng quanh đoàn người nhanh chóng thắt chặt lại. Vài tên Áo Xám bước ra định bao vây nàng và nàng dừng lại, biết rằng rất có thể dễ dàng bị mắc kẹt, bị tước vũ khí và bắt sống, tức là lập tức làm hỏng hết mọi việc. Lúc này một số Áo Nâu đã tiến lên để hỗ trợ nàng, số còn lại chiếm giữ các vị trí xung quanh các kiệu. Tâm trạng mọi người trên con đường lúc này là nặng nề lo ngại vì tất cả đều có liên quan, mùi máu ngai ngái xộc vào mũi họ. Đoàn người trải dài từ cổng và Mariko thấy rõ bọn Áo Xám có thể rất dễ dàng chia cắt họ ra nếu chúng muốn và để cho họ mắc kẹt trên con đường.
"Khoan đã!" Mariko hét to. Mọi người dừng cả lại. Nàng hơi nghiêng người cúi chào đối thủ của mình rồi ngẩng cao đầu, quay lưng lại, đi về chỗ Kiri.
"Xin... xin lỗi, nhưng lúc này không thể nào đánh lấy được một đường đi qua bọn người này", nàng nói, ngực thở phập phồng.
"Chúng ta.... chúng ta phải quay lại một lát." Mồ hôi chảy như suối trên mặt nàng khi nàng đi dọc hàng người. Tới chỗ Kiyama, nàng dừng lại và cúi chào.
"Những người này đã ngăn cản tôi làm tròn bổn phận, ngăn cản tôi tuân lệnh của Chúa thượng tôi. Tôi không thể sống được trong sự nhục nhã. Thưa Đại nhân, đến lúc mặt trời lặn, tôi sẽ seppuku. Tôi trịnh trọng kính mời Đại nhân làm phụ tá cho tôi."
"Không. Phu nhân không được làm thế."
Mắt nàng quắc lên và giọng nàng vừa vang, không hề sợ hãi.
"Trừ phi chúng tôi được phép làm theo lệnh của Chúa thượng chúng tôi, đúng theo quyền của chúng tôi, tôi sẽ seppuku vào lúc mặt trời lặn."
Nàng cúi chào và bước tới cổng. Kiyama đáp lễ và người của lão cũng cúi chào nàng. Rồi tất cả mọi người trên đường đi, trên mặt tường thành và ở các cửa sổ, tất cả đều cúi chào nàng, tỏ lòng kính phục. Nàng đi qua cổng tò vò, qua sân trước, vào vườn. Chân nàng đưa nàng tới ngôi nhà nhỏ riêng biệt kiểu thôn dã vẫn để uống trà. Nàng bước vào, và khi chỉ còn một mình nàng lặng lẽ khóc tất cả những người đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận