Shogun Tướng Quân
Chương 12
Toranaga nhìn tên rợ đi khỏi, ông lưu luyến để đầu óc mình rời khỏi cuộc phỏng vấn làm ông sửng sốt, quay lại đương đầu với vấn đề tức thời hơn: Ishido.
Toranaga đã quyết định không cho ông thầy tu lui, biết như vậy sẽ làm Ishido tức giận hơn, mặc dầu ông cũng nhận thức được rằng sự tiếp tục có mặt của người thầy tu có thể là nguy hiểm. Càng ít người nước ngoài biết càng hay. Càng ít người biết càng hay, ông nghĩ. Không biết ảnh hưởng của Tsukku-san đối với những Daimyo theo đạo Cơ đốc là có lợi cho mình hay chống lại mình? Cho đến tận hôm nay, mình vẫn hoàn toàn tin ông ta. Nhưng có những phút lạ lùng với tên rợ đó khiến mình không hiểu nổi.
Ishido cố ý không theo những nghi thức thông thường mà đi thẳng ngay vào vấn đề.
"Tôi lại phải hỏi lại, câu trả lời của ngài cho Hội đồng Nhiếp chính là thế nào?"
"Tôi nhắc lại: Với tư cách là Chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính, tôi cho rằng bất cứ một câu trả lời nào cũng là không cần thiết. Tôi đã làm một vài việc có tính chất quan hệ gia đình nho nhỏ không có gì quan trọng. Không cần thiết phải trả lời."
"Ngài đã làm lễ đính hôn cho con trai ngài, Naga-san với con gái Chúa Masamune - gả một trong những cháu gái của ngài cho con trai và là người thừa tự của chúa Zataki - một cháu gái nữa cho con trai Chúa Kiyama. Tất cả những đám cưới đó đều là cho các chúa phong kiến hoặc họ hàng gần gũi của họ, vậy thì không phải là nhỏ và hoàn toàn đi ngược lại lệnh của chủ chúng ta."
"Vị chủ đã quá cố của chúng ta, Taiko chết đã được hơn một năm. Bất hạnh thay. Vâng. Tôi tiếc cho cái chết của người anh rể của tôi, tôi những muốn giá người còn sống và vẫn còn dìu dắt cho vận mệnh của Đế quốc này." Toranaga vui vẻ nói thêm, khoét thêm mãi vào vết thương.
"Nếu như anh rể tôi còn sống thì không còn nghi ngờ gì nữa, người sẽ tán thành những mối quan hệ gia đình như thế này. Lời răn của người là áp dụng cho những cuộc hôn nhân phương hại tới sự kế vị của gia tộc của người. Tôi không làm phương hại đến gia tộc của người hoặc đến cháu tôi Yaemon, Công tử thừa kế. Tôi bằng lòng làm Chúa của vùng Kuanto. Tôi không tìm kiếm thêm đất đai. Tôi sống hòa bình với các láng giềng của tôi và mong muốn hòa bình của họ được tiếp nối. Có đức Phật chứng giám, tôi sẽ không phải là người đầu tiên phá vỡ hòa bình."
Trong sáu thập kỷ, vương quốc này đã héo tàn vì nội chiến liên miên. Ba mươi lăm năm trước đây, một Daimyo nhỏ tên gọi Goroda đã chiếm Kyoto, chủ yếu do Toranaga xúi giục. Hơn hai thập kỷ tiếp theo, người chiến binh này đã chinh phục một cách kỳ diệu nửa đất nước Nhật Bản, làm thành một núi đầu lâu và tuyên bố là nhà độc tài - tuy nhiên vẫn chưa đủ mạnh để thỉnh cầu với Thiên Hoàng đang trị vì phong cho ông ta chức gun mặc dù hình như ông ta là dòng dõi của một chi nhánh của Fujimoto. Thế rồi mười sáu năm về trước Goroda bị một trong các tướng của mình ám hại và quyền lực của ông ta rơi vào tay chư hầu chính của ông và vị tướng xuất sắc nhất, người nông dân Nakamura.
Trong bốn năm ngắn ngủi, tướng Nakamura được Toranaga, Ishido và những người khác giúp đỡ, đã loại bỏ tất cả dòng giống của Goroda, đặt toàn bộ nước Nhật dưới quyền kiểm soát tuyệt đối, duy nhất; lần đầu tiên trong lịch sử, một người đã khuất phục được toàn vương quốc. Trong chiến thắng, ông tới Kyoto để bệ kiến thiên tử Go Nijio. Ở đó, bởi vì xuất thân nông dân cho nên Nakamura đã phải nhận tước hiệu kém hơn: Kwanpaku, cố vấn chính. Sau đó ông từ bỏ tước đó, nhường cho con trai và lấy tước hiệu là Taiko. Nhưng tất cả các Daimyo đều cúi chào trước ông, kể cả Toranaga. Thật không thể tin được, nhưng đã có hòa bình hoàn toàn trong mười hai năm. Năm ngoái Taiko đã chết.
"Thề có đức Phật", Toranaga lại nói,
"Tôi sẽ không phải là người đầu tiên phá hòa bình."
"Nhưng ngài sẽ bước vào cuộc chiến?"
"Một người khôn ngoan phải dè chừng sự phản phúc, phải không? Ở tỉnh nào cũng có những người xấu. Một số ở những cương vị cao. Cả hai chúng ta đều biết sự phản phúc không có biên cương trong lòng người!"
Toranaga cứng người lại." Nơi Taiko để lại lời ký thác đoàn kết thì bây giờ chúng ta lại tách ra: miền Đông của tôi, miền Tây của ngài, Hội đồng Nhiếp chính cũng chia rẽ. Các Daimyo thì lục đục. Một Hội đồng còn không thể điều hành nổi một làng xã có giòi, nói gì đến một đế quốc. Công tử thừa kế càng đến tuổi sớm chừng nào càng hay chừng nấy. Càng có một kwanpaku sớm chừng nào càng hay chừng ấy."
"Hay có lẽ Shogun?" Ishido hỏi có ẩn ý.
"Kwanpaku hay Shogun hay Taiko thì quyền lực cũng là như thế." Toranaga nói." Có giá trị thực sự gì một cái tên gọi. Quyền lực, đó là điều quan trọng duy nhất. Goroda không bao giờ trở thành Shogun. Ông anh rể của tôi đã từng là nông dân, điều ấy thì có sao? Gia đình của tôi cổ, điều ấy có làm sao? Ngài xuất thân tầng lớp thấp, điều ấy thì có sao? Ngài là một vị tướng, một lãnh chúa, thậm chí là một thành viên của Hội đồng Nhiếp chính."
"Sao lắm chứ", Ishido nghĩ. Ngài biết điều đó. Tôi biết điều đó. Mỗi Daimyo đều biết điều đó. Cả Taiko cũng biết điều đó.
"Yaemon bảy tuổi. Bảy năm nữa công tử sẽ trở thành kwanpaku. Cho đến lúc đó..."
"Trong tám năm nữa, thưa tướng quân Ishido. Đó là luật lịch sử của chúng ta. Khi cháu tôi mười lăm tuổi, nó trở thành người lớn và được nối ngôi. Cho đến lúc đó thì năm Nhiếp chính chúng ta cai trị theo danh nghĩa của cháu tôi. Đó là ý muốn của chủ chúng ta."
"Đúng. Và người cũng ra lệnh không một con tin nào được các vị Nhiếp chính sử dụng để chống lại nhau. Lệnh bà Ochiba, mẹ của công tử thừa kế, được giữ làm con tin trong lâu đài của ngài ở Yedo để bảo đảm cho sự an toàn của ngài ở đây và như vậy là vi phạm lời di chúc của Người. Ngài đã chính thức đồng ý tuân theo những điều khoản của Người, cũng như tất cả các quan Nhiếp chính khác. Ngài còn ký vào bản cam kết bằng chính máu của mình."
Toranaga thở dài.
"Lệnh bà Ochiba đang ở thăm Yedo, nơi em gái độc nhất của người đang đau đẻ. Em gái của người lấy con trai và là người thừa kế của tôi. Chỗ của con trai tôi ở Yedo, trong khi tôi ở đây. Còn gì tự nhiên hơn một người chị đi thăm một người em vào một thời điểm như thế này? Người có được tôn xưng không? Có lẽ tôi sẽ có một đứa cháu nội đầu tiên, đúng không?"
"Mẹ của Công tử thừa kế là người phụ nữ quan trọng nhất trong toàn đế quốc. Người không nên ở trong..."
Ishido đã định nói.
"Trong tay phù thủy", nhưng ông nghĩ lại,
"Một thành phố không bình thường." Ông dừng lại, rồi nói thêm một cách rõ ràng,
"Hội đồng muốn ngài ra lệnh cho lệnh bà về nhà hôm nay."
Toranaga tránh cái bẫy.
"Tôi nhấc lại, lệnh bà Ochiba không phải là con tin vì thế không thuộc lệnh của tôi và không bao giờ là như thế cả."
"Thế thì để tôi nói một cách khác. Hội đồng yêu cầu sự có mặt của lệnh bà ở Osaka ngay tức khắc."
"Ai yêu cầu cái đó?"
"Tôi, chúa Sugiyama, chúa Onoshi và chúa Kiyama. Chúng tôi, tất cả đều đồng ý đợi ở đây cho đến khi lệnh bà quay trở lại Osaka. Đây là chữ ký của họ."
Toranaga giận tím gan. Cho đến nay, ông vẫn điều khiển Hội đồng để cho số phiếu luôn phân làm hai hoặc làm ba. Ông chưa bao giờ thắng Ishido được bốn một, nhưng cũng chưa bao giờ Ishido thắng được ông như thế. Bốn chống lại một có nghĩa là cô lập và tai họa. Tại sao Onoshi lại bội phản? Và Kiyama nữa? Cả hai kẻ thù không thể hòa giải được ngay trước khi họ cải đạo theo tôn giáo ngoại lai. Ishido bây giờ đã nắm giữ họ thế nào? Ishido biết mình đã làm kẻ thù tơi tả. Nhưng còn một bước nữa mới tới thắng lợi. Vì thế phải áp dụng kế hoạch mà ông và Onoshi đã thỏa thuận.
"Tất cả các quan Nhiếp chính chúng tôi đồng ý là đã đến lúc chấm dứt những kẻ nào đang âm mưu lật đổ quyền bính của chủ chúng ta và giết công tử thừa kế. Những kẻ phản bội sẽ bị kết tội. Chúng sẽ bị bêu ở ngoài phố như những tên tội phạm bình thường cùng với tất cả dòng giống của chúng rồi sẽ bị hành quyết như những tên tội phạm bình thường. Bất kể là ai: Fujimoto, Takashima, xuất thân thấp hèn, xuất thân cao sang. Ngay cả Minowara!"
Một ngọn lửa giận bùng cháy trong lòng mỗi Samurai của Toranaga, bởi vì một sự xúc phạm như vậy đối với những gia đình vương giả là điều không thể nghĩ tới; liền đó một Samurai trẻ tuổi, Usagi, cháu rể nội của Hiro matsu, nhổm lên, bừng bừng sát khí. Anh rút soạt lưỡi kiếm giết chóc, nhảy tới Ishido, thanh kiếm trần sẵn sàng xả thịt.
Ishido đã chuẩn bị cho nhát kiếm chí mạng này và không làm một cử động nào để tự vệ. Đây chính là điều ông đã vạch kế hoạch, mong nó xảy ra, các tùy tòng của ông đã được lệnh không ai được can thiệp, chờ cho ông chết đã. Nếu ông, Ishido bị giết ở đây, lúc này, bởi một Samurai của Toranaga, thì toàn thể quân đồn trú ở Osaka sẽ lao vào một cách hợp pháp và sẽ giết ông ta, bất kể có là con tin hay không. Sau đó lệnh bà Ochiba sẽ bị các con của Toranaga giết đi để trả thù, các quan Nhiếp chính còn lại sẽ buộc phải liên kết để chống lại gia tộc Yoshi, lúc này đã bị cô lập và sẽ bị tiêu diệt. Chỉ lúc này việc thừa kế của Công tử mới được đảm bảo và ông, Ishido, hẳn là đã làm tròn bổn phận của mình đối với Taiko.
Nhưng nhát kiếm đó không tới. Vào phút cuối cùng, Usagi tỉnh lại, run run tra kiếm vào bao.
"Xin lỗi chúa công Toranaga", anh quỳ mọp xuống nói.
"Tôi không thể nào chịu được sự sỉ nhục để Chúa công phải nghe thấy những điều... những điều nhục mạ ấy. Tôi xin được phép - tôi xin lỗi và - tôi xin được phép tự sát ngay bởi vì tôi không thể sống được với nỗi hổ thẹn này."
Mặc dù Toranaga ngồi yên lặng, ông đã sẵn sàng ngăn nhát kiếm và ông biết Hiromatsu cũng sẵn sàng, cả những người khác nữa và như vậy có lẽ Ishido cũng chỉ đến bị thương thôi. Ông cũng hiểu vì sao Ishido lại lăng nhục và kích động như vậy. Ta sẽ trả ngươi một sự tàn ác như vậy, Ishido, ông thầm hứa.
Toranaga nói với người trẻ tuổi đang quỳ:
"Tại sao ngươi dám nghĩ những điều Chúa Ishido nói lại có thể là điều sỉ nhục đối với ta? Tất nhiên không bao giờ ngài lại vô lễ như thế. Tại sao ngươi dám nghe những câu chuyện không có liên quan gì tới nhà ngươi? Không, ngươi không được phép tự sát. Đó là một vinh dự. Ngươi không có vinh dự, cũng không có kỷ luật. Ngươi sẽ bị đóng đinh như một kẻ tội phạm bình thường. Gươm của nhà ngươi sẽ bị bẻ gãy và chôn trong khu cùng đinh. Đầu ngươi sẽ bị cắm vào cọc cho tất cả mọi người chế giễu với một tấm biển đề: Con người này sinh nhầm làm Samurai. Tên hắn không còn nữa?"
Với một cố gắng cực kỳ to lớn, Usagi kiềm chế hơi thở của mình, nhưng mồ hôi ròng ròng và nỗi xấu hổ hành hạ anh. Anh cúi chào Toranaga, lĩnh nhận số phận của mình với vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Hiromatsu tiến lại, rút cả hai thanh kiếm ra khỏi thắt lưng đứa cháu rể nội.
"Thưa Lãnh chúa Toranaga", ông nói một cách trang trọng,
"Xin ngài cho phép tôi được thực hiện mệnh lệnh của ngài."
Toranaga gật đầu.
Chàng thanh niên chào một lần cuối rồi bắt đầu đứng lên, nhưng Hiromatsu đẩy anh xuống.
"Samurai, đi", ông nói.
"Con người đi. Nhưng mày không phải cả hai thứ đó. Mày sẽ bò tới cái chết của mày."
Usagi lặng lẽ vâng lời.
Tất cả căn phòng ấm lên bởi sức mạnh của tính kỷ luật của người thanh niên đó và mức độ can đảm của anh. Anh sẽ được tái sinh làm một Samurai, họ tự nhủ một cách hài lòng.
Toranaga đã quyết định không cho ông thầy tu lui, biết như vậy sẽ làm Ishido tức giận hơn, mặc dầu ông cũng nhận thức được rằng sự tiếp tục có mặt của người thầy tu có thể là nguy hiểm. Càng ít người nước ngoài biết càng hay. Càng ít người biết càng hay, ông nghĩ. Không biết ảnh hưởng của Tsukku-san đối với những Daimyo theo đạo Cơ đốc là có lợi cho mình hay chống lại mình? Cho đến tận hôm nay, mình vẫn hoàn toàn tin ông ta. Nhưng có những phút lạ lùng với tên rợ đó khiến mình không hiểu nổi.
Ishido cố ý không theo những nghi thức thông thường mà đi thẳng ngay vào vấn đề.
"Tôi lại phải hỏi lại, câu trả lời của ngài cho Hội đồng Nhiếp chính là thế nào?"
"Tôi nhắc lại: Với tư cách là Chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính, tôi cho rằng bất cứ một câu trả lời nào cũng là không cần thiết. Tôi đã làm một vài việc có tính chất quan hệ gia đình nho nhỏ không có gì quan trọng. Không cần thiết phải trả lời."
"Ngài đã làm lễ đính hôn cho con trai ngài, Naga-san với con gái Chúa Masamune - gả một trong những cháu gái của ngài cho con trai và là người thừa tự của chúa Zataki - một cháu gái nữa cho con trai Chúa Kiyama. Tất cả những đám cưới đó đều là cho các chúa phong kiến hoặc họ hàng gần gũi của họ, vậy thì không phải là nhỏ và hoàn toàn đi ngược lại lệnh của chủ chúng ta."
"Vị chủ đã quá cố của chúng ta, Taiko chết đã được hơn một năm. Bất hạnh thay. Vâng. Tôi tiếc cho cái chết của người anh rể của tôi, tôi những muốn giá người còn sống và vẫn còn dìu dắt cho vận mệnh của Đế quốc này." Toranaga vui vẻ nói thêm, khoét thêm mãi vào vết thương.
"Nếu như anh rể tôi còn sống thì không còn nghi ngờ gì nữa, người sẽ tán thành những mối quan hệ gia đình như thế này. Lời răn của người là áp dụng cho những cuộc hôn nhân phương hại tới sự kế vị của gia tộc của người. Tôi không làm phương hại đến gia tộc của người hoặc đến cháu tôi Yaemon, Công tử thừa kế. Tôi bằng lòng làm Chúa của vùng Kuanto. Tôi không tìm kiếm thêm đất đai. Tôi sống hòa bình với các láng giềng của tôi và mong muốn hòa bình của họ được tiếp nối. Có đức Phật chứng giám, tôi sẽ không phải là người đầu tiên phá vỡ hòa bình."
Trong sáu thập kỷ, vương quốc này đã héo tàn vì nội chiến liên miên. Ba mươi lăm năm trước đây, một Daimyo nhỏ tên gọi Goroda đã chiếm Kyoto, chủ yếu do Toranaga xúi giục. Hơn hai thập kỷ tiếp theo, người chiến binh này đã chinh phục một cách kỳ diệu nửa đất nước Nhật Bản, làm thành một núi đầu lâu và tuyên bố là nhà độc tài - tuy nhiên vẫn chưa đủ mạnh để thỉnh cầu với Thiên Hoàng đang trị vì phong cho ông ta chức gun mặc dù hình như ông ta là dòng dõi của một chi nhánh của Fujimoto. Thế rồi mười sáu năm về trước Goroda bị một trong các tướng của mình ám hại và quyền lực của ông ta rơi vào tay chư hầu chính của ông và vị tướng xuất sắc nhất, người nông dân Nakamura.
Trong bốn năm ngắn ngủi, tướng Nakamura được Toranaga, Ishido và những người khác giúp đỡ, đã loại bỏ tất cả dòng giống của Goroda, đặt toàn bộ nước Nhật dưới quyền kiểm soát tuyệt đối, duy nhất; lần đầu tiên trong lịch sử, một người đã khuất phục được toàn vương quốc. Trong chiến thắng, ông tới Kyoto để bệ kiến thiên tử Go Nijio. Ở đó, bởi vì xuất thân nông dân cho nên Nakamura đã phải nhận tước hiệu kém hơn: Kwanpaku, cố vấn chính. Sau đó ông từ bỏ tước đó, nhường cho con trai và lấy tước hiệu là Taiko. Nhưng tất cả các Daimyo đều cúi chào trước ông, kể cả Toranaga. Thật không thể tin được, nhưng đã có hòa bình hoàn toàn trong mười hai năm. Năm ngoái Taiko đã chết.
"Thề có đức Phật", Toranaga lại nói,
"Tôi sẽ không phải là người đầu tiên phá hòa bình."
"Nhưng ngài sẽ bước vào cuộc chiến?"
"Một người khôn ngoan phải dè chừng sự phản phúc, phải không? Ở tỉnh nào cũng có những người xấu. Một số ở những cương vị cao. Cả hai chúng ta đều biết sự phản phúc không có biên cương trong lòng người!"
Toranaga cứng người lại." Nơi Taiko để lại lời ký thác đoàn kết thì bây giờ chúng ta lại tách ra: miền Đông của tôi, miền Tây của ngài, Hội đồng Nhiếp chính cũng chia rẽ. Các Daimyo thì lục đục. Một Hội đồng còn không thể điều hành nổi một làng xã có giòi, nói gì đến một đế quốc. Công tử thừa kế càng đến tuổi sớm chừng nào càng hay chừng nấy. Càng có một kwanpaku sớm chừng nào càng hay chừng ấy."
"Hay có lẽ Shogun?" Ishido hỏi có ẩn ý.
"Kwanpaku hay Shogun hay Taiko thì quyền lực cũng là như thế." Toranaga nói." Có giá trị thực sự gì một cái tên gọi. Quyền lực, đó là điều quan trọng duy nhất. Goroda không bao giờ trở thành Shogun. Ông anh rể của tôi đã từng là nông dân, điều ấy thì có sao? Gia đình của tôi cổ, điều ấy có làm sao? Ngài xuất thân tầng lớp thấp, điều ấy thì có sao? Ngài là một vị tướng, một lãnh chúa, thậm chí là một thành viên của Hội đồng Nhiếp chính."
"Sao lắm chứ", Ishido nghĩ. Ngài biết điều đó. Tôi biết điều đó. Mỗi Daimyo đều biết điều đó. Cả Taiko cũng biết điều đó.
"Yaemon bảy tuổi. Bảy năm nữa công tử sẽ trở thành kwanpaku. Cho đến lúc đó..."
"Trong tám năm nữa, thưa tướng quân Ishido. Đó là luật lịch sử của chúng ta. Khi cháu tôi mười lăm tuổi, nó trở thành người lớn và được nối ngôi. Cho đến lúc đó thì năm Nhiếp chính chúng ta cai trị theo danh nghĩa của cháu tôi. Đó là ý muốn của chủ chúng ta."
"Đúng. Và người cũng ra lệnh không một con tin nào được các vị Nhiếp chính sử dụng để chống lại nhau. Lệnh bà Ochiba, mẹ của công tử thừa kế, được giữ làm con tin trong lâu đài của ngài ở Yedo để bảo đảm cho sự an toàn của ngài ở đây và như vậy là vi phạm lời di chúc của Người. Ngài đã chính thức đồng ý tuân theo những điều khoản của Người, cũng như tất cả các quan Nhiếp chính khác. Ngài còn ký vào bản cam kết bằng chính máu của mình."
Toranaga thở dài.
"Lệnh bà Ochiba đang ở thăm Yedo, nơi em gái độc nhất của người đang đau đẻ. Em gái của người lấy con trai và là người thừa kế của tôi. Chỗ của con trai tôi ở Yedo, trong khi tôi ở đây. Còn gì tự nhiên hơn một người chị đi thăm một người em vào một thời điểm như thế này? Người có được tôn xưng không? Có lẽ tôi sẽ có một đứa cháu nội đầu tiên, đúng không?"
"Mẹ của Công tử thừa kế là người phụ nữ quan trọng nhất trong toàn đế quốc. Người không nên ở trong..."
Ishido đã định nói.
"Trong tay phù thủy", nhưng ông nghĩ lại,
"Một thành phố không bình thường." Ông dừng lại, rồi nói thêm một cách rõ ràng,
"Hội đồng muốn ngài ra lệnh cho lệnh bà về nhà hôm nay."
Toranaga tránh cái bẫy.
"Tôi nhấc lại, lệnh bà Ochiba không phải là con tin vì thế không thuộc lệnh của tôi và không bao giờ là như thế cả."
"Thế thì để tôi nói một cách khác. Hội đồng yêu cầu sự có mặt của lệnh bà ở Osaka ngay tức khắc."
"Ai yêu cầu cái đó?"
"Tôi, chúa Sugiyama, chúa Onoshi và chúa Kiyama. Chúng tôi, tất cả đều đồng ý đợi ở đây cho đến khi lệnh bà quay trở lại Osaka. Đây là chữ ký của họ."
Toranaga giận tím gan. Cho đến nay, ông vẫn điều khiển Hội đồng để cho số phiếu luôn phân làm hai hoặc làm ba. Ông chưa bao giờ thắng Ishido được bốn một, nhưng cũng chưa bao giờ Ishido thắng được ông như thế. Bốn chống lại một có nghĩa là cô lập và tai họa. Tại sao Onoshi lại bội phản? Và Kiyama nữa? Cả hai kẻ thù không thể hòa giải được ngay trước khi họ cải đạo theo tôn giáo ngoại lai. Ishido bây giờ đã nắm giữ họ thế nào? Ishido biết mình đã làm kẻ thù tơi tả. Nhưng còn một bước nữa mới tới thắng lợi. Vì thế phải áp dụng kế hoạch mà ông và Onoshi đã thỏa thuận.
"Tất cả các quan Nhiếp chính chúng tôi đồng ý là đã đến lúc chấm dứt những kẻ nào đang âm mưu lật đổ quyền bính của chủ chúng ta và giết công tử thừa kế. Những kẻ phản bội sẽ bị kết tội. Chúng sẽ bị bêu ở ngoài phố như những tên tội phạm bình thường cùng với tất cả dòng giống của chúng rồi sẽ bị hành quyết như những tên tội phạm bình thường. Bất kể là ai: Fujimoto, Takashima, xuất thân thấp hèn, xuất thân cao sang. Ngay cả Minowara!"
Một ngọn lửa giận bùng cháy trong lòng mỗi Samurai của Toranaga, bởi vì một sự xúc phạm như vậy đối với những gia đình vương giả là điều không thể nghĩ tới; liền đó một Samurai trẻ tuổi, Usagi, cháu rể nội của Hiro matsu, nhổm lên, bừng bừng sát khí. Anh rút soạt lưỡi kiếm giết chóc, nhảy tới Ishido, thanh kiếm trần sẵn sàng xả thịt.
Ishido đã chuẩn bị cho nhát kiếm chí mạng này và không làm một cử động nào để tự vệ. Đây chính là điều ông đã vạch kế hoạch, mong nó xảy ra, các tùy tòng của ông đã được lệnh không ai được can thiệp, chờ cho ông chết đã. Nếu ông, Ishido bị giết ở đây, lúc này, bởi một Samurai của Toranaga, thì toàn thể quân đồn trú ở Osaka sẽ lao vào một cách hợp pháp và sẽ giết ông ta, bất kể có là con tin hay không. Sau đó lệnh bà Ochiba sẽ bị các con của Toranaga giết đi để trả thù, các quan Nhiếp chính còn lại sẽ buộc phải liên kết để chống lại gia tộc Yoshi, lúc này đã bị cô lập và sẽ bị tiêu diệt. Chỉ lúc này việc thừa kế của Công tử mới được đảm bảo và ông, Ishido, hẳn là đã làm tròn bổn phận của mình đối với Taiko.
Nhưng nhát kiếm đó không tới. Vào phút cuối cùng, Usagi tỉnh lại, run run tra kiếm vào bao.
"Xin lỗi chúa công Toranaga", anh quỳ mọp xuống nói.
"Tôi không thể nào chịu được sự sỉ nhục để Chúa công phải nghe thấy những điều... những điều nhục mạ ấy. Tôi xin được phép - tôi xin lỗi và - tôi xin được phép tự sát ngay bởi vì tôi không thể sống được với nỗi hổ thẹn này."
Mặc dù Toranaga ngồi yên lặng, ông đã sẵn sàng ngăn nhát kiếm và ông biết Hiromatsu cũng sẵn sàng, cả những người khác nữa và như vậy có lẽ Ishido cũng chỉ đến bị thương thôi. Ông cũng hiểu vì sao Ishido lại lăng nhục và kích động như vậy. Ta sẽ trả ngươi một sự tàn ác như vậy, Ishido, ông thầm hứa.
Toranaga nói với người trẻ tuổi đang quỳ:
"Tại sao ngươi dám nghĩ những điều Chúa Ishido nói lại có thể là điều sỉ nhục đối với ta? Tất nhiên không bao giờ ngài lại vô lễ như thế. Tại sao ngươi dám nghe những câu chuyện không có liên quan gì tới nhà ngươi? Không, ngươi không được phép tự sát. Đó là một vinh dự. Ngươi không có vinh dự, cũng không có kỷ luật. Ngươi sẽ bị đóng đinh như một kẻ tội phạm bình thường. Gươm của nhà ngươi sẽ bị bẻ gãy và chôn trong khu cùng đinh. Đầu ngươi sẽ bị cắm vào cọc cho tất cả mọi người chế giễu với một tấm biển đề: Con người này sinh nhầm làm Samurai. Tên hắn không còn nữa?"
Với một cố gắng cực kỳ to lớn, Usagi kiềm chế hơi thở của mình, nhưng mồ hôi ròng ròng và nỗi xấu hổ hành hạ anh. Anh cúi chào Toranaga, lĩnh nhận số phận của mình với vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Hiromatsu tiến lại, rút cả hai thanh kiếm ra khỏi thắt lưng đứa cháu rể nội.
"Thưa Lãnh chúa Toranaga", ông nói một cách trang trọng,
"Xin ngài cho phép tôi được thực hiện mệnh lệnh của ngài."
Toranaga gật đầu.
Chàng thanh niên chào một lần cuối rồi bắt đầu đứng lên, nhưng Hiromatsu đẩy anh xuống.
"Samurai, đi", ông nói.
"Con người đi. Nhưng mày không phải cả hai thứ đó. Mày sẽ bò tới cái chết của mày."
Usagi lặng lẽ vâng lời.
Tất cả căn phòng ấm lên bởi sức mạnh của tính kỷ luật của người thanh niên đó và mức độ can đảm của anh. Anh sẽ được tái sinh làm một Samurai, họ tự nhủ một cách hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận