Shogun Tướng Quân
Chương 4
Vinck cố gắng cử động đôi chân nhưng không thể được. Anh đã giáp mặt với cái chết nhiều lần nhưng chưa bao giờ nhát gan như thế này. Nó được ban bố bởi những cọng rơm. Tại sao lại là mình? Đầu anh gào lên. Mình không kém những người khác, thậm chí còn khá hơn. Lạy Chúa trên trời, tại sao lại là mình?
Chiếc thang đã được hạ xuống. Omi ra hiệu cho một người lên, và lên nhanh.
"Isogi! Nhanh lên!."
Van Nekk và Jan Roper cầu kinh lặng lẽ, mắt nhắm lại. Pieterzoon không mở được mắt. Blackthorne nhìn chằm chằm lên Omi và những người của hắn ta.
"Isogi!." Omi lại quát lên như sủa.
Một lần nữa Vincợ cố gắng đứng dậy.
"Ai giúp tôi với. Giúp tôi đứng lên với!."
Pieterzoon ở gần nhất, cúi xuống, đỡ tay dưới nách Vinck, giúp anh đứng lên. Blackthorne đứng dưới chân thang, hai chân trụ chắc trong bùn loãng.
"Kinjiru!." Anh hét lên, dùng cái từ ở trên tàu. Tiếng thở hổn hển lan khắp căn hầm. Tay Omi nắm chặt đốc kiếm, tiến đến bên thang. Lập tức Blackthorne vặn thang thách thức Omi dám để chân lên đó.
"Kinjiru!" Anh lại nói.
Omi dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Spillbergen hỏi, kinh sợ cũng như tất cả những người khác.
"Tôi nói với anh ta, cấm đến! Không một người nào trong thủy thủ đoàn của tôi được phép đi vào chỗ chết mà không giao tranh."
"Nhưng - nhưng chúng ta đã đồng ý cả rồi mà!"
"Tôi không."
"Anh điên rồi sao?"
"Không sao, hoa tiêu", Vinck thì thầm." Tôi - chúng tôi đã đồng ý và như vậy là công bằng. Đó là ý Chúa. Tôi sẽ - đó là..."
Anh lần mò ra chân thang nhưng Blackthorne đứng như trồng chắn lối, đối mặt với Omi.
"Anh sẽ không thể đi nếu không chiến đấu. Không một ai được làm như vậy."
"Tránh ra khỏi thang, hoa tiêu! Lệnh cho anh đó!"
Xpinhécghen run rẩy ở một góc, cố tránh xa miệng hầm. Giọng ông rít lên:
"Hoa tiêu!."
Nhưng Blackthorne không nghe.
"Chuẩn bị sẵn sàng."
Omi lùi lại một bước, gầm lên ra lệnh cho đồng bọn. Ngay lập tức một Samurai, có hai người nữa theo sát, bước xuống bậc thang, kiếm tuốt trần. Blackthorne vặn thang, túm lấy tên đi đầu, anh vặn người tránh nhát kiếm hung bạo, cố bóp chết hắn.
"Giúp một tay! Nào! Gấp lên!."
Blackthorne thay vì bóp cổ, lôi tuột gã đó xuống thang, ráng sức một cách bệnh hoạn khi tên thứ hai đâm thọc xuống. Vinck đã ra khỏi cơn mê hoảng, điên dại lao cả người vào tên Samurai. Anh chặn nhát chém lý ra đã tiện đứt cổ tay Blackthorne, nắm lấy cánh tay cầm kiếm giơ cao lên, tay kia đấm miết vào hạ bộ tên này. Tên Samurai há miệng và phóng một cú đá dữ dội. Vinck hầu như không để ý đến cú đánh. Anh trèo lên những bậc thang cố đoạt lấy thanh kiếm, ngón tay anh móc vào mắt tên đó. Hai tên Samurai kia bị ngáng trở giữa khoảng trống chật hẹp với Blackthorne, nhưng một cú đá của một trong hai tên trúng vào mặt Vinck, anh lăn đi. Tên Samurai trên thang chặt Blackthorne trượt, rồi cả đoàn thủy thủ lao tới thang.
Croocq đấm như búa bổ vào mu bàn chân tên Samurai và cảm thấy một cái xương nhỏ rời ra. Gã Samurai cố quăng thanh kiếm ra khỏi hố để cho kẻ địch không lấy được vũ khí và nặng nề ngã xuống bùn. Vinck và Pieterzoon đè lên. Hắn hung dữ đánh lại trong khi những người khác lao vào tên Samurai vừa nhảy vào. Blackthorne nhặt con dao găm Nhật Bản và bắt đầu leo lên thang, Croocq, Jan Roper và Salamon theo sau. Cả hai tên Samurai lùi lại, đứng ở lối cửa, những thanh kiếm giết người của chúng sẵn sàng một cách hung ác. Blackthorne biết con dao găm của mình vô dụng đối với những thanh kiếm kia. Dù vậy, anh cũng vẫn tấn công. Những người khác yểm hộ chặt chẽ. Ngay khi đầu anh nhô lên mặt đất, một trong những thanh kiếm vung lên nhắm vào anh, chỉ trượt đúng một ly. Một cú đá rất mạnh của một tên Samurai nào đó lại hất anh xuống.
Anh quay người và nhảy lùi lại, tránh đám người vật lộn đang cố đè ấn tên samumi vào đống nước hôi thối. Vinck đá vào gáy hắn hắn nhũn người. Vinck đá liên tiếp cho đến khi Blackthorne kéo anh ra.
"Đừng giết nó - chúng ta có thể dùng nó như một con tin!" Anh quát to, vặn cái thang một cách tuyệt vọng, cố kéo nó vào trong hầm. Nhưng nó quá dài. Phía trên, một Samurai khác của Omi đứng đợi bất động ở miệng hầm.
"Vì lòng kính Chúa, hoa tiêu, thôi đi!" Spillbergen rên rỉ.
" Họ sẽ giết tất cả chúng ta mất - cậu sẽ giết tất cả chúng mình. Có ai ngăn anh ấy lại không!"
Omi đang quát tháo ra lệnh và những bàn tay khỏe mạnh ở trên ngăn không cho Blackthorne chẹn lối vào bằng thang.
"Coi chừng." Anh hét.
Ba Samurai nữa, mang dao và chỉ mặc khố nhanh nhẹn nhảy vào trong hầm. Hai tên đầu cố tình nhảy vào người Blackthorne, đẩy anh ngã sóng soài xuống sàn bất chấp nguy hiểm, rồi tấn công dữ dội.
Blackthorne bị đè bẹp dưới sức nặng của hai người. Anh không thể sử dụng được dao và cảm thấy ý chí chiến đấu của mình xẹp đi. Anh ước mình có được cái tài đánh tay không của Mura. Anh nghĩ một cách vô vọng rằng anh không thể sống lâu hơn được nữa, nhưng anh đã làm một cố gắng cuối cùng để rút một tay ra. Một cú đánh tàn ác do một bàn tay rắn như đá đã làm anh lộng óc và một cú nữa làm nảy hoa cà hoa cải nhưng anh vẫn đánh trả.
Vinck đâm thẳng vào một tên Samurai khi tên này nhẩy xuống người anh và Maetsukker kêu thét khi một lưỡi đao găm xả cánh tay anh. Van Nekk đánh trả một cách mù lòa. Pieterzoon thì nói.
"Lạy Chúa tôi, đánh họ, đừng đánh tôi", nhưng anh nhà buôn không nghe thấy gì vì anh ta còn đang co rúm lại, kinh hoàng.
Blackthorne nắm được họng một tên Samurai, nắm tay của anh trơn tuột vì mồ hôi và bùn loãng, anh đứng như con bò rừng điên, cố gắng hất bọn họ ra: Một cú đánh cuối cùng và anh rơi vào khoảng trống không. Ba tên Samurai tiến lên và đoàn thủy thủ lúc này không còn người chỉ huy, lùi lại trước ba lưỡi dao găm vung lên. không định giết hoặc làm bị thương mà chỉ để dồn những con người kinh sợ đang thở hồng hộc vào chân tường, tránh xa chiếc thang nơi Blackthorne và tên Samurai đầu tiên nằm bất động.
Omi xuống hầm một cách kiêu căng, nắm lấy người gần nhất, đó là Pieterzoon. Hắn kéo giật anh về phía thang. Pieterzoon kêu thét và cố vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Omi nhưng một nhát dao đã tiện đứt cổ tay anh, một nhát khác rạch toạc cánh tay anh. Anh chàng thủy thủ kêu rít lên, bị lôi tàn nhẫn ra thang.
"Chúa giúp đỡ con, không phải tôi phải đi, không phải tôi, không phải tôi..." Pieterzoon để hai chân lên thang, anh lùi lên, xa cơn hấp hối của những nhát dao." Cứu tôi với, lạy Chúa", anh kêu thét một lần cuối, quay người lại và chạy như mê sảng.
Omi đi theo không vội vã.
Một tên Samurai leo lên. Rồi một tên nữa. Tên thứ ba nhặt con dao Blackthorne đã dùng. Hắn khinh bỉ quay lưng lại, dừng trên cái thân hình nằm úp sấp bất tỉnh của đồng bọn của hắn và trèo lên.
Chiếc thang được kéo lên. Không khí, bầu trời và ánh sáng biến mất. Then đã cài. Bây giờ chỉ còn lại bóng tối và trong đó, những bộ ngực phập phồng, tiếng đập thình thịch của trái tim. Những giọt mồ hôi xối xả và mùi xú uế. Ruồi lại quay lại.
Trong giây lát, không ai nhúc nhích. Jan Roper bị một vết chém nhỏ ở má, Maetsukker chảy máu nhiều, những người khác hầu hết đều bị choáng. Trừ Salamon, anh lần mò ra chỗ Blackthorne, lôi anh ra khỏi tên Samurai bất tỉnh. Anh nói gì đó và chỉ nước. Croocq lấy một ít vào bầu, giúp anh nâng Blackthorne vẫn còn bất tỉnh, dựa vào tường. Họ cùng rửa những nhớp nhúa trên mặt anh.
"Những thằng con hoang - khi chúng nó nhảy lên người anh ấy, em như nghe thấy tiếng cổ và và vai anh ấy bị gãy." Chú bé nói, ngực phập phồng.
"Trông anh ấy như một cái xác, lạy Chúa!"
Sonk cố gượng đứng lên, khập khiễng tiến đến chỗ họ, cẩn thận khẽ đưa đầu Blackthorne qua lại, sờ nắn vai anh.
"Hình như không sao. Phải đợi cho anh ấy tỉnh lại đã."
"Ôi, lạy Chúa lòng lành", Vinck bắt đầu rên rỉ.
"Tội nghiệp cho Pieterzoon - tôi thật là khốn nạn - tôi khốn nạn..."
"Anh đi đấy chứ. Hoa tiêu ngăn anh. Anh đã đi như anh hứa, em nhìn thấy anh mà, lạy Chúa." Croocq lắc người Vinck nhưng anh không chú ý.
"Em trông thấy anh mà, Vinck." Chú bé quay sang Spillbergen xua ruồi.
"Có phải thế không?"
"Đúng, anh ấy đi. Vinck, thôi đừng rên rỉ nữa! Đó là lỗi của hoa tiêu. Cho tôi ít nước."
Jan Roper vục một ít nước vào bầu, uống và đắp đắp vào chỗ bị chém trên má.
"Vinck lý ra phải đi. Anh ấy là con chiên của Chúa. Anh ấy đã được phong. Và bây giờ linh hồn của anh ấy bị mất quyền. Ôi, Chúa Jesus, hãy cứu giúp cho anh ấy, anh ấy sẽ bị thiêu đốt đời đời."
"Cho tôi xin ít nước", hạm trưởng rên rỉ.
Van Nekk cầm lấy cái bầu của Jan Roper đưa cho Spillbergen.
"Không phải lỗi của Vinck", Van Nekk nói mệt mỏi.
"Anh ấy không đứng lên nổi, các anh nhớ không? Anh ấy đã nhờ ai đó giúp đứng lên. Tôi sợ quá, tôi cũng không nhúc nhích được, mà tôi có phải ra đi đâu."
"Không phải lỗi của Vinck", Spillbergen nói.
"Không. Anh ta.
"Tất cả đều nhìn Blackthorne.
"Anh ta điên."
"Tất cả những người Anh đều điên", Sonk nói.
"Các anh có thấy người Anh nào mà không điên không? Lôi một tên ra, tên ấy là một thằng điên - một tên cướp biển."
"Đồ chó đẻ, tất cả chúng nó!" Ginsel nói.
"Không, không phải tất cả đâu", Van Nekk nói.
"Hoa tiêu chỉ làm những điều anh ấy cảm thấy đúng. Anh ấy đã bảo vệ chúng ta và mang chúng ta đi mười nghìn dặm."
"Bảo vệ chúng ta, cứt! Chúng ta có năm trăm khi ra đi và năm con tàu. Bây giờ chỉ còn chín!"
"Chẳng lẽ hạm thuyền vỡ lại là lỗi của anh ấy? Chẳng lẽ bão thổi tất cả chúng ta đi, lại là lỗi..."
"Nếu không tại anh ta, chúng ta đã ở Tân Thế Giới rồi, lạy Chúa. Chính anh ta nói có thể tới Nhật Bản. Và Jesuma lạy Chúa tôi, xem hiện nay chúng ta đang ở đâu?"
"Chúng ta đã đồng ý thử đến Nhật. Tất cả chúng ta đều đồng ý", Van Nekk mệt mỏi nói.
"Tất cả chúng ta đã bỏ phiếu."
"Phải. Nhưng chính anh ta là người đã thuyết phục chúng ta."
"Coi chừng!" Ginsel chỉ vào tên Samurai đang cựa mình rên rỉ.
Sonk lập tức trườn tới, đấm một quả vào quai hàm hắn. Hắn lại ngất ới.
"Ôi, cái chết của Chúa! Cái lũ chó đẻ để nó lại đây làm gì? Lẽ ra chúng có thể khiêng nó đi dễ dàng. Chúng ta chẳng thể làm gì. Cậu có cho rằng chúng tưởng nó chết rồi không?"
"Không biết. Hẳn chúng nhìn thấy nó. Lạy chúa tôi, có một cốc bia lạnh nhỉ." Sonk nói.
"Đừng đánh nó nữa, Sonk, đừng giết nó. Nó là con tin."
Croocq nhìn Vinck ngồi co ro ở góc tường đang lầm bầm tự rủa mình.
"Chúa cứu giúp tất cả chúng ta. Chúng sẽ làm gì Pieterzoon? Chúng sẽ làm gì chúng ta?"
"Đó là lỗi của hoa tiêu", Jan Roper nói.
"Chỉ tại anh ta."
Van Nekk lén nhìn Blackthorne đầy thiện cảm." Bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa. Phải thế không?"
Maetsukker lảo đảo đứng lên, máu vẫn trào ra từ cánh tay.
"Tôi bị thương. Ai giúp tôi với."
Salamon lấy một mảnh áo sơ mi làm một cái garô để cầm máu. Vết chém ở bắp tay Maetsukker sâu nhưng không đứt mạch máu nào. Lũ ruồi lại bắt đầu làm cho vết thương đáng lo ngại.
"Những con ruồi chết tiệt! Và Chúa hãy đầy đọa tên hoa tiêu vào địa ngục", Maetsukker nói.
" Mọi sự đã được đồng ý rồi. Nhưng, ồ không! Hắn phải cứu Vinck! Bây giờ máu của Pieterzoon ở trên đôi bàn tay hắn và tất cả chúng ta đều phải chịu khổ vì hắn."
"Câm mồm đi! Anh ấy nói nhưng không một người nào trong thủy thủ đoàn của anh..."
Có tiếng bước chân ở bên trên. Nắp hầm được mở ra. Dân làng bắt đầu đổ ruột cá và nước biển vào hầm. Khi ngập đến sáu inch, họ dừng lại.
Những tiếng thét bắt đầu khi trăng lên cao.
Yabu đang quỳ trong vườn nhà Omi. Bất động, lão ngắm ánh trăng giữa những cành cây đang nở hoa vươn lên bầu trời, những chùm hoa hơi nhuốm màu. Một cánh hoa bay theo hình xoắn ốc và lão nghĩ:
Đẹp chẳng kém khi rơi trong gió.
Một cánh hoa nữa đậu lại. Gió thở dài và đem theo một cánh nữa. Cây, không cao hơn người, lẫn giữa những tảng đá đầy rêu, dường như từ lòng đất mọc lên. Khu vườn sắp đặt thật khéo léo.
Yabu tập trung mọi ý chí vào cây và hoa, trời và đêm, để cảm nhận được cái vuốt ve dịu dàng của gió, ngửi hương vị ngọt ngào của biển, nghĩ tới thơ mà vẫn không để lọt ra ngoài tai những tiếng kêu hấp hối. Xương sống lão mềm đi. Chỉ ý chí làm cho lão như hóa thành đá. Sự nhận thức này làm lão đạt tới niềm khoái cảm vô bờ. Và đêm nay nó lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
"Omi-san, chúa công của chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu?" Mẹ Omi hỏi thì thầm, khiếp sợ từ phía trong nhà.
"Con không biết."
"Tiếng thét khủng khiếp quá. Bao giờ thì nó dừng?"
"Con không biết", Omi nói.
Hai mẹ con đang ngồi đằng sau tấm bình phong của căn phòng sang trọng thứ nhì. Căn phòng sang trọng nhất, phòng của mẹ anh ta, đã dành cho Yabu, và cả hai phòng này đều hướng ra khu vườn mà anh ta đã dựng biết mấy công phu. Qua tấm rèm họ có thể nhìn thấy Yabu. Cây hắt những cái bóng cứng đơ lên mặt lão, ánh trăng lấp lánh trên cán kiếm của lão. Lão mặc chiếc haori, áo choàng đen phủ lên chiếc kimono màu xám.
"Mẹ muốn ngủ." Người đàn bà run rẩy nói." Nhưng mẹ không thể nào ngủ được với những tiếng thét ấy. Bao giờ thì thôi?"
"Con không biết. Hãy kiên nhẫn mẹ ạ", Omi nói nhẹ nhàng.
"Tiếng đó sắp tắt thôi. Ngày mai chúa Yabu sẽ trở lại Yedo. Xin mẹ hãy kiên nhẫn." Nhưng Omi biết sự tra tấn này sẽ kéo dài tới bình minh. Nó đã được sắp xếp như thế.
Anh ta cố gắng tập trung tư tưởng. Bởi vì vị chúa của anh ta đã thiền trong những tiếng kêu thét, anh ta cũng cố gắng theo gương này. Nhưng tiếng thét tiếp theo đã đem anh ta trở lại và anh ta nghĩ mình không thể. Mình không thể, chưa thể. Mình không có được sự kiềm chế và sức mạnh như ông ta.
Đó có phải là sức mạnh không? Anh ta tự hỏi.
Anh ta có thể nhìn thấy mặt Yabu một cách rõ ràng. Anh ta cố gắng đọc được sự biểu hiện lạ lùng trên mặt vị Daimyo, cặp môi dày hơi meo méo, vệt nước dãi ở khóe miệng, đôi mắt sâu trong hai hố đen chỉ đung đưa cùng với những cánh hoa. Y như thể lão vừa lên tới cao đỉnh - đang gần lên tới cao đỉnh - mà không hề tự mình phải sờ mó mình. Có thể như vậy được chăng?
Đây là lần đầu tiên Omi tiếp cận với ông chủ của mình, vì anh ta có một sợi dây liên hệ rất nhỏ trong huyết thống. Thái ấp của anh ta ở Anjiro cùng vùng phụ cận nghèo, không đáng kể. Omi là em út trong ba người con trai. Cha anh ta, Mizuno, có sáu anh em. Yabu là anh cả và tộc trưởng của tộc Kasigi, cha anh là con thứ hai. Omi hai mươi mốt tuổi, có một đứa con nhỏ.
"Người vợ khốn khổ của con đâu?", bà lão rên rỉ cau có.
"Mẹ muốn nó gãi lưng, gãi vai cho mẹ."
"Nhà con phải đi thăm bố cô ấy, mẹ không nhớ sao? ông ốm lắm, mẹ ạ. Để con gãi cho mẹ."
"Không. Bảo một đứa tớ gái đến. Vợ con vô ý vô tứ quá. Lý ra nó có thể đợi vài ngày nữa. Mẹ đã đi suốt từ Yedo đến đây thăm con. Mất hai tuần đi lại kinh khủng. Rồi thế nào? Mẹ chỉ ở đây có một tuần thôi, thế mà nó bỏ đi. Lý ra nó phải đợi, con bé thật là vô tích sự. Cha con đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi thu xếp cuộc hôn nhân của con với nó. Con nên bảo nó cứ ở xa ra, ly dị con ấy phắt đi cho xong. Thậm chí nó cũng không biết cách xoa bóp lưng cho tao nữa. Ít nhất con cũng phải cho nó một trận đòn nên thân vào. Ôi những tiếng kêu khủng khiếp kia! Tại sao nó không thôi đi."
"Nó sẽ thôi. Ngay bây giờ đây."
"Con nên cho nó một trận đòn nên thân vào."
"Vâng." Omi nghĩ đến Midori, vợ anh ta, và tim đập loạn.
Nàng đẹp quá, thanh tao quá, dịu dàng quá và thông minh quá. Giọng nàng quá trong sáng, tài âm nhạc của nàng giỏi giang như bất cứ một kỹ nữ nào ở Izu.
"Midori-san, em phải đi ngay." Anh ta đã nói riêng với vợ.
"Omi-san, cha em có đến nỗi ốm lắm đâu. Chỗ của em là ở đây, hầu hạ mẹ chàng, phải không nào?" Nàng đã trả lời.
"Nếu chúa công Daimyo của chúng ta đến, ngôi nhà này phải được sẵn sàng. Ồ, Omi-san, điều này rất quan trọng, thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời phụng sự của mình, đúng thế không? Nếu Chúa Yabu có ấn tượng tốt đẹp, có lẽ người sẽ cho chàng một thái ấp tốt hơn, chàng xứng đáng được tốt đẹp hơn nhiều. Nếu có chuyện gì xảy ra trong khi em đi vắng thì em sẽ không bao giờ có thể tha thứ được cho mình. Đây là lần đầu tiên chàng có dịp tiến thủ và phải thành công. Chúa công thế nào cũng tới. Em xin chàng, có rất nhiều việc phải làm."
"Đúng thế, nhưng ta muốn nàng đi ngay, Midori-san. Ở đúng hai ngày rồi lại quay về nhà."
Nàng van xin nhưng Omi không thay đổi và nàng đã ra đi. Anh ta muốn nàng đi khỏi Anjiro trước khi Yabu tới và trong thời gian lão là khách trong nhà anh ta. Không phải vì lão Daimyo dám động đến nàng không cần phép của anh ta - điều ấy không thể xảy ra, bởi vì anh ta, Omi, lúc đó sẽ có quyền, có danh dự, có bổn phận, theo như luật pháp, tiêu diệt lão Daimyo. Nhưng anh ta đã để ý thấy Yabu ngắm nàng ngay sau khi anh ta và nàng cưới nhau ở Yedo và anh ta muốn loại trừ nguồn gốc của sự bực bội có thể có, tất cả những gì có thể làm đảo lộn hoặc gây bối rối cho chúa của anh ta trong thời gian lão ở đây. Điều quan trọng là anh ta phải gây ấn tượng tốt cho Yabu Sama với lòng trung thành của tình thúc bá, với sự hiểu biết, sự cố vấn của anh ta. Cho đến nay, mọi sự đã thành công vượt quá khả năng. Con tàu là một kho báu, đoàn thủy thủ cũng là một kho báu nữa. Mọi sự đều hoàn hảo.
"Em cầu xin Kami của nhà mình phù hộ cho anh", Midori đã nói trước khi ra đi, nàng muốn nói tới vị thần của thần đạo trông nom gia đình.
"Và em đã gửi đồ cúng tới chùa để cầu nguyện. Em đã nói với Suwo trổ hết tài năng và đã gửi một lá thư tới Kiku-san. Ôi, Omi-san, xin cho em ở lại."
- Giải thích, Kami là một vị thần, hoặc một lực lượng thần thánh trong thần đạo - Nhật Bản. Hết giải thích.
Omi đã mỉm cười và tiễn nàng đi, nước mắt làm hoen cả son phấn. Omi buồn vì không có nàng nhưng mừng vì nàng đã đi. Không thì những tiếng kêu thét sẽ làm nàng đau đớn lắm.
Mẹ anh ta nhăn nhó dưới sự tra tấn bay trong gió, bà khe khẽ đu đưa để làm dịu cơn đau, hai vai, các khớp xương đêm nay tệ quá. Đó là cơn gió Tây của biển, bà nghĩ. Dù sao thì ở đây vẫn tốt hơn ở Yedo, ở đó lầy lội và quá nhiều muỗi.
Bà có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ của Yabu trong vườn. Bà thầm căm ghét lão và mong lão chết. Yabu chết thì Mizuno, chồng bà, sẽ là Daimyo của Izu và sẽ lãnh đạo cả thị tộc. Như vậy rất tốt, bà nghĩ. Thế rồi tất cả các em, vợ và con cái của họ sẽ phải quỵ luỵ bà và tất nhiên Mizuno-san sẽ để Omi làm người thừa kế.
Một cơn đau nữa ở cổ làm bà đong đưa nhè nhẹ.
"Con sẽ gọi Kiku-san", Omi nói về người kỹ nữ đang kiên nhẫn đợi Yabu ở phòng bên cùng với cậu bé." Cô ta rất, rất khéo léo."
"Mẹ không sao đâu, chỉ mệt thôi. Ồ, thôi được. Cô ta có thể xoa bóp cho mẹ."
Omi đi vào phòng bên. Giường đã sẵn sàng. Kiku cúi chào và gắng mỉm cười, lẩm bẩm nói.
"Rất vinh hạnh được dùng tài mọn để hầu bà mẹ tôn kính nhất trong nhà..." Nàng xanh hơn ngày thường và Omi có thể thấy tiếng chuông báo tử đã vang lên đối với nàng. Còn cậu bé kia đang cố gắng không tỏ ra sợ hãi.
Khi tiếng kêu thét bắt đầu, Omi phải dùng tất cả sự khôn khéo của mình để thuyết phục nàng ở lại.
"Ôi, Omi-san, em không thể chịu nổi - nó khủng khiếp quá. Em xin lỗi, cho em đi. Em bịt tai lại nhưng âm thanh vẫn lọt qua. Tội nghiệp con người đó - khủng khiếp quá." Nàng nói.
"Tôi xin Kiku-san, xin nàng hãy kiên nhẫn. Yabu Sama đã ra lệnh như vậy, đúng không? Không thể làm thế nào khác được. Nó sẽ ngừng ngay thôi."
"Thật quá sức Omi-san. Em chịu hết nổi."
Theo một phong tục không thể vi phạm, tiền cũng không thể mua được một cô gái, nếu cô, hoặc chủ cô muốn từ chối khách hàng dù người ấy là ai. Kiku là kỹ nữ loại một nổi tiếng nhất Izu dù Omi tin nàng không sánh được ngay cả với một kỹ nữ loại hai của Yedo, Osaka hay Kyoto, nhưng ở đây nàng là đỉnh cao nhất. Và mặc dù anh ta đã đồng ý với bà chủ của nàng, Mama-san Gyoko, trả gấp năm lần giá bình thường, anh ta vẫn không dám chắc Kiku có chịu ở lại hay không.
Omi ngắm nhìn những ngón tay mềm mại của nàng trên cổ mẹ anh ta. Nàng đẹp, người nhỏ xíu, nước da gần như trong suốt và thật mịn, mềm. Bình thường nàng sôi động. Làm sao một cô gái như vậy lại có thể vui trong nỗi ám ảnh của những tiếng kêu thét? Anh ta sung sướng ngắm nhìn nàng, sung sướng được biết thân thể nàng, hơi ấm của nàng.
Đột nhiên tiếng thét dừng lại.
Omi lắng nghe, miệng anh ta hé mở, tai căng ra để chờ nghe âm thanh nhỏ nhất. Anh ta nhận thấy những ngón tay của Kiku đã dừng lại. Mẹ anh ta không ca cẩm, cũng căng thẳng lắng nghe.
Omi nhìn Yabu qua tấm rèm, vị Daimyo vẫn lặng như bức tượng.
"Omi-san!" Cuối cùng Yabu gọi.
Omi đứng lên, ra hàng hiên nhẵn bóng và cúi chào.
"Dạ, thưa Chúa công."
"Đi xem chuyện gì".
Omi lại cúi chào và đi qua vườn, rẽ vào lối đi rải sỏi dẫn xuống ngọn đồi qua làng và ra bờ biển. Xa xa dưới kia, anh ta có thể nhìn thấy ngọn lửa gần bến tàu và những người đàn ông gần đó. Và từ quảng trường nhìn ra biển thấy rõ nắp hầm và bốn người gác.
Omi thấy tàu của bọn rợ vẫn buông neo an toàn, những ngọn đèn dầu vẫn sáng trên boong và trên những con thuyền nép sát bến. Dân làng - đàn ông, đàn bà, trẻ em - vẫn bốc dỡ hàng hóa. Những chiếc thuyền câu và xuồng vẫn qua lại như một đàn đom đóm. Những kiện hàng, những thùng đồ chất đống trên bãi biển. Bảy khẩu đại bác đã ở đó, một khẩu nữa đang được kéo từ thuyền vào bờ dốc để kéo lên bãi cát.
Anh ta rùng mình dù gió không lạnh. Bao giờ dân làng cũng hát hò trong lao động. Nhưng đêm nay, yên lặng khác thường, dù nhà nào cũng thức, tất cả đều làm việc ngay cả người ốm nhất. Mọi người vội vã đi lại, cúi chào rồi lại tiếp tục đi. Yên lặng. Cả chó cũng ắng đi.
Trước nay chưa bao giờ như thế này, anh ta nghĩ.. Bất giác anh ta đưa tay nắm lấy chuôi kiếm. Hình như Kami của làng đã rời bỏ chúng ta.
Từ bờ biển, Mura đi lên đón Omi trước lúc anh ta mở cửa vườn. Mura cúi chào.
"Chào ngài Omi. Đến chính ngọ sẽ bốc dỡ xong."
"Tên rợ chết chưa?"
"Tôi không biết, Omi Sama. Tôi sẽ đi xem ngay..."
"Anh có thể đi với tôi."
Mura ngoan ngoãn đi theo cách anh ta nửa bước. Omi vui mừng vì có bạn đường.
"Anh nói chính ngọ?" Omi hỏi xua đi sự yên lặng.
"Vâng. Mọi việc sẽ tốt đẹp."
"Ngụy trang thế nào?"
Mura chỉ vào một nhóm bà già và trẻ con đang bện chiếu gần những ngôi nhà lưới. Suwo cùng làm việc với họ.
"Chúng ta có thể phủ đại bác và bọc chúng lại. Ít nhất phải mười người khiêng một cái. Igurashi-san đã cho gọi thêm người khuân vác từ làng bên tới."
"Tôi đã hết sức cho giữ kín việc này. Thưa ngài."
"Igurashi-san sẽ để họ hiểu điều cần thiết đó phải không?"
"Omi Sama, sẽ phải dùng hết những bao đựng gạo, những dây bện, cả lưới, cả rơm đệm."
"Vậy sao?"
"Lấy gì để đánh bắt cá và đóng bao thu hoạch vụ này?"
"Anh phải tìm ra cách." Giọng Omi sắt lại.
"Thuế của anh mùa này sẽ lại tăng gấp đôi. Đêm nay Yabu-san đã ra lệnh."
"Chúng tôi đóng thuế năm nay và năm tới rồi."
"Đó là đặc ân của người nông dân, Mura. Đánh cá, cày ruộng, gặt hái và đóng thuế. Phải thế không?"
Mura nói bình tĩnh:
"Vâng, thưa Omi-san."
"Trưởng làng mà không kiểm soát nổi làng của mình là đồ vô dụng phải không?"
"Vâng, thưa Omi Sama."
"Cái tên ấy là một thằng điên, một điều sỉ nhục của làng anh. Còn thằng nào khác như nó không?"
"Không còn ai, thưa Omi Sama."
"Ta cũng hi vọng như thế. Thái độ hỗn láo đó không thể tha thứ được. Gia đình nó sẽ bị trừng phạt một Koku gạo hoặc cá, ngũ cốc hoặc gì đó. Phải trả trong ba mùa trăng."
"Vâng, thưa Omi Sama."
Cả Mura và Omi đều biết khoản đó vượt quá khả năng của gia đình kẻ kia. Chỉ có một thuyền đánh cá, một ruộng lúa nửa hécta, ba gia đình anh em nhà Tamazaki chung nhau - bây giờ còn hai gia đình có bốn đứa con trai và ba đứa con gái, cùng người vợ góa và ba đứa con của Tamazaki. Một Koku gạo tương đương số gạo dùng cho cả ba gia đình đó sống trong một năm. Tất cả nguồn thu nhập thuế khóa trong nước đều tính bằng Koku.
"Mảnh đất này của các thần thánh sẽ đi đến đâu nếu ta quên mất cách xử sự?" Omi hỏi.
"Với cả người dưới lẫn người trên của chúng ta?"
"Vâng, thưa Omi Sama."
Mura đang tính xem lấy ở đâu ra một Koku, bởi vì làng sẽ phải trả nếu gia đình kia không trả được. Mà lấy đâu ra bao bố, dây bện và lưới? Có thể lấy ở tàu một ít. Tiền thì phải đi vay. Trưởng làng bên còn mang ơn ông ta. A! Đứa con gái đầu lòng của Tamazaki là một con bé rất xinh, sáu tuổi chẳng phải là tuổi rất tốt để đem bán một đứa con gái sao? Và người buôn bán trẻ con tốt nhất vùng Izu này, chẳng phải là chị em họ hàng của mẹ ta đó sao? Một mụ già hám tiền, đáng khinh ghét. Mura thở dài, biết còn bao nhiêu chuyện buôn bán, thương lượng khủng khiếp chờ mình phía trước. Thôi, không sao, ông ta nghĩ. Dễ đứa bé được đến hai Koku. Chắc nó còn đáng giá nhiều hơn nữa.
"Tôi xin tạ lỗi cho lỗi lầm của Tamazaki và xin ngài tha thứ." Mura nói.
"Đó là lỗi của nó, không phải của anh", Omi trả lời lịch sự.
Cả hai đều biết đó là trách nhiệm của Mura và tốt hơn hết là không nên có một Tamazaki nữa. Nhưng cả hai đều hài lòng, lời xin lỗi được đưa ra, được chấp nhận, để rồi lại từ chối. Danh dự của cả hai người đều được thoả mãn.
Họ rẽ vào góc bến và dừng lại. Omi do dự một lúc rồi ra hiệu cho Mura đi. Trưởng làng cúi chào, vẻ biết ơn rồi đi.
"Nó chết đấy à, Zukimoto?."
"Không, thưa Omi-san. Nó vừa ngất đi."
Omi đến gần cái vạc sắt lớn, làng dùng để rán mỡ cá voi thỉnh thoảng bắt được ở tít ngoài khơi, hoặc nấu dầu cá, một công nghệ của làng. Tên rợ bị nhúng ngập vai trong nước. Mặt anh ta đỏ tía, đôi môi rách toạc để lộ hàm răng mốc thếch.
Từ lúc mặt trời lặn, Omi cảm thấy Zukimoto vênh váo đứng giám sát. Người rợ bị trói gô như một con gà, cánh tay vòng quanh gối, bàn tay thõng xuống chân, bị nhúng vào nước lạnh. Trong suốt thời gian đó, anh chàng rợ nhỏ bé, đầu nhỏ mà Yabu muốn, bắt đầu nói lảm nhảm, cười rồi khóc. Tên thầy tu có mặt ở đó rì rầm những lời cầu nguyện.
Lửa bắt đầu đốt. Yabu không ở ngoài bãi, nhưng lệnh của lão được thi hành ngay. Người rợ bắt đầu hét lên và mê sảng, rồi cố đập đầu mình nát nhừ cho đến khi bị giữ lại. Rồi lại những lời cầu nguyện, tiếng khóc. Ngất đi, tỉnh lại. Rít lên kinh hoàng trước khi cơn đau đớn thực sự bắt đầu. Omi đã cố gắng đứng nhìn như nhìn việc giết một con ruồi, cố không thấy đó là một con người. Nhưng anh ta không thể và đã sớm bỏ đi. Anh ta phát hiện mình không khoái gì tra tấn. Không có một tư thế gì trong đó, anh ta khẳng định, sung sướng vì có dịp biết sự thật mà trước đó anh ta chưa bao giờ nhận thấy. Không có chút tư thế gì cho cả người bị tra tấn lẫn kẻ tra tấn. Nó đã bị tước mất bởi cái chết mà nếu không có tư thế này thì ý nghĩa cuối cùng của cuộc sống là gì? Anh ta tự hỏi.
Zukimoto bình tĩnh khều miếng thịt đùi đã bị đun sôi của người đó, bằng một cái gậy, y như người ta xem một con cá rim đã được chưa.
"Nó sắp tỉnh bây giờ. Lạ thật, nó có thể chịu đựng lâu đến thế. Tôi không nghĩ chúng được tạo ra như chúng ta, hay nhỉ?" Zukimoto nói.
"Không." Omi nói, thấy căm ghét hắn.
Zukimoto lập tức cảnh giác.
"Thưa Omi-san, tôi không có ý gì." Hắn nói và cúi gập người chào." Không có một chút ý gì."
"Tất nhiên. Chúa Yabu đã hài lòng vì anh đã làm giỏi như vậy. Phải tài giỏi lắm mới không cho quá nhiều lửa, mà phải vừa đủ."
"Ngài thật tốt quá, thưa Omi-san."
"Anh đã làm thế bao giờ chưa?"
"Như thế này thì chưa, nhưng Chúa Yabu đã cho tôi vinh dự này. Tôi chỉ có chiều theo ý người."
"Ngài muốn biết kẻ kia có thể sống được bao lâu?"
"Cẩn thận thì có thể đến sáng."
Omi trầm ngâm ngắm nhìn cái vạc. Rồi anh ta đi ngược ra bãi biển vào quảng trường. Tất cả các Samurai đứng lên chào.
"Dưới kia hoàn toàn yên tĩnh, Omi-san."
Một người trong bọn họ nói với một tiếng cười, chỉ tay về phía cửa hầm. Lúc đầu có tiếng nói, nghe có vẻ giận dữ, một vài cú đấm đá. Sau đó, hai tên trong bọn chúng, có lẽ nhiều hơn, rên rỉ như những đứa bé khiếp sợ. Nhưng từ lâu thấy yên ắng. Omi lắng nghe. Anh ta có thể nghe tiếng nước lóp bóp và rì rầm ở xa xa. Thỉnh thoảng vẳng lại một tiếng rên.
"Thế còn Masijiro?
"Anh ta hỏi tên Samurai bị bỏ lại dưới hầm theo lệnh của anh ta.
"Chúng tôi không biết, thưa Omi-san. Chắc anh ấy chưa tỉnh. Có khi đã chết rồi."
Tại sao Masijiro lại dở quá như vậy? Omi nghĩ. Bị chế ngự bởi những người không có gì tự vệ, hầu hết lại còn đau ốm, thà hắn chết đi!
"Không thức ăn, không nước uống cả ngày mai. Đến giữa trưa, chuyển những xác chết đi, rõ chưa? Và tôi muốn đem một mình tên cứng đầu lên".
"Rõ, thưa Omi-san." Omi quay lại chỗ cái vạc và đợi người rợ mở mắt. Sau đó anh ta trở lại vườn và báo cáo những điều Zukimoto nói. Cơn quằn quại hấp hối lại một lần nữa rên rỉ, than vãn trong gió.
"Anh có nhìn vào mắt tên rợ không?"
"Dạ có, thưa Yabu Sama."
Lúc này Omi quỳ phía sau lão Daimyo, cách mười bước. Yabu vẫn bất động. Ánh trăng chiếu lên chiếc kimono của lão tạo thành bức tượng dương vật trên đốc kiếm.
"Anh thấy cái - cái gì?"
"Sự điên loạn. Chất điên loạn. Cháu chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt như thế. Và nỗi kinh hoàng vô bờ bến."
Ba cánh hoa rơi nhẹ nhàng.
"Hãy làm một bài thơ về hắn."
Omi cố bắt đầu óc mình suy nghĩ. Rồi ao ước giá như mình giỏi giang hơn, anh ta nói:
"Đôi mắt hắn.
Chính là tận cùng.
Địa ngục.
Những nỗi đau.
Không nói nên lời."
Tiếng kêu thét bồng bềnh nổi lên, tuy đã yếu đi, khoảng cách dường như làm cho những chỗ ngắt quãng tàn nhẫn hơn.
Một lúc sau Yabu đọc:
"Nếu ta để.
Cho cái băng giá của chúng tới nơi.
Ta sẽ nhập vào với chúng.
Thành độ sâu mênh mông, mênh mông.
Không nói nên lời."
Omi suy nghĩ điều đó rất lâu trong cái đẹp của đêm.
Chiếc thang đã được hạ xuống. Omi ra hiệu cho một người lên, và lên nhanh.
"Isogi! Nhanh lên!."
Van Nekk và Jan Roper cầu kinh lặng lẽ, mắt nhắm lại. Pieterzoon không mở được mắt. Blackthorne nhìn chằm chằm lên Omi và những người của hắn ta.
"Isogi!." Omi lại quát lên như sủa.
Một lần nữa Vincợ cố gắng đứng dậy.
"Ai giúp tôi với. Giúp tôi đứng lên với!."
Pieterzoon ở gần nhất, cúi xuống, đỡ tay dưới nách Vinck, giúp anh đứng lên. Blackthorne đứng dưới chân thang, hai chân trụ chắc trong bùn loãng.
"Kinjiru!." Anh hét lên, dùng cái từ ở trên tàu. Tiếng thở hổn hển lan khắp căn hầm. Tay Omi nắm chặt đốc kiếm, tiến đến bên thang. Lập tức Blackthorne vặn thang thách thức Omi dám để chân lên đó.
"Kinjiru!" Anh lại nói.
Omi dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Spillbergen hỏi, kinh sợ cũng như tất cả những người khác.
"Tôi nói với anh ta, cấm đến! Không một người nào trong thủy thủ đoàn của tôi được phép đi vào chỗ chết mà không giao tranh."
"Nhưng - nhưng chúng ta đã đồng ý cả rồi mà!"
"Tôi không."
"Anh điên rồi sao?"
"Không sao, hoa tiêu", Vinck thì thầm." Tôi - chúng tôi đã đồng ý và như vậy là công bằng. Đó là ý Chúa. Tôi sẽ - đó là..."
Anh lần mò ra chân thang nhưng Blackthorne đứng như trồng chắn lối, đối mặt với Omi.
"Anh sẽ không thể đi nếu không chiến đấu. Không một ai được làm như vậy."
"Tránh ra khỏi thang, hoa tiêu! Lệnh cho anh đó!"
Xpinhécghen run rẩy ở một góc, cố tránh xa miệng hầm. Giọng ông rít lên:
"Hoa tiêu!."
Nhưng Blackthorne không nghe.
"Chuẩn bị sẵn sàng."
Omi lùi lại một bước, gầm lên ra lệnh cho đồng bọn. Ngay lập tức một Samurai, có hai người nữa theo sát, bước xuống bậc thang, kiếm tuốt trần. Blackthorne vặn thang, túm lấy tên đi đầu, anh vặn người tránh nhát kiếm hung bạo, cố bóp chết hắn.
"Giúp một tay! Nào! Gấp lên!."
Blackthorne thay vì bóp cổ, lôi tuột gã đó xuống thang, ráng sức một cách bệnh hoạn khi tên thứ hai đâm thọc xuống. Vinck đã ra khỏi cơn mê hoảng, điên dại lao cả người vào tên Samurai. Anh chặn nhát chém lý ra đã tiện đứt cổ tay Blackthorne, nắm lấy cánh tay cầm kiếm giơ cao lên, tay kia đấm miết vào hạ bộ tên này. Tên Samurai há miệng và phóng một cú đá dữ dội. Vinck hầu như không để ý đến cú đánh. Anh trèo lên những bậc thang cố đoạt lấy thanh kiếm, ngón tay anh móc vào mắt tên đó. Hai tên Samurai kia bị ngáng trở giữa khoảng trống chật hẹp với Blackthorne, nhưng một cú đá của một trong hai tên trúng vào mặt Vinck, anh lăn đi. Tên Samurai trên thang chặt Blackthorne trượt, rồi cả đoàn thủy thủ lao tới thang.
Croocq đấm như búa bổ vào mu bàn chân tên Samurai và cảm thấy một cái xương nhỏ rời ra. Gã Samurai cố quăng thanh kiếm ra khỏi hố để cho kẻ địch không lấy được vũ khí và nặng nề ngã xuống bùn. Vinck và Pieterzoon đè lên. Hắn hung dữ đánh lại trong khi những người khác lao vào tên Samurai vừa nhảy vào. Blackthorne nhặt con dao găm Nhật Bản và bắt đầu leo lên thang, Croocq, Jan Roper và Salamon theo sau. Cả hai tên Samurai lùi lại, đứng ở lối cửa, những thanh kiếm giết người của chúng sẵn sàng một cách hung ác. Blackthorne biết con dao găm của mình vô dụng đối với những thanh kiếm kia. Dù vậy, anh cũng vẫn tấn công. Những người khác yểm hộ chặt chẽ. Ngay khi đầu anh nhô lên mặt đất, một trong những thanh kiếm vung lên nhắm vào anh, chỉ trượt đúng một ly. Một cú đá rất mạnh của một tên Samurai nào đó lại hất anh xuống.
Anh quay người và nhảy lùi lại, tránh đám người vật lộn đang cố đè ấn tên samumi vào đống nước hôi thối. Vinck đá vào gáy hắn hắn nhũn người. Vinck đá liên tiếp cho đến khi Blackthorne kéo anh ra.
"Đừng giết nó - chúng ta có thể dùng nó như một con tin!" Anh quát to, vặn cái thang một cách tuyệt vọng, cố kéo nó vào trong hầm. Nhưng nó quá dài. Phía trên, một Samurai khác của Omi đứng đợi bất động ở miệng hầm.
"Vì lòng kính Chúa, hoa tiêu, thôi đi!" Spillbergen rên rỉ.
" Họ sẽ giết tất cả chúng ta mất - cậu sẽ giết tất cả chúng mình. Có ai ngăn anh ấy lại không!"
Omi đang quát tháo ra lệnh và những bàn tay khỏe mạnh ở trên ngăn không cho Blackthorne chẹn lối vào bằng thang.
"Coi chừng." Anh hét.
Ba Samurai nữa, mang dao và chỉ mặc khố nhanh nhẹn nhảy vào trong hầm. Hai tên đầu cố tình nhảy vào người Blackthorne, đẩy anh ngã sóng soài xuống sàn bất chấp nguy hiểm, rồi tấn công dữ dội.
Blackthorne bị đè bẹp dưới sức nặng của hai người. Anh không thể sử dụng được dao và cảm thấy ý chí chiến đấu của mình xẹp đi. Anh ước mình có được cái tài đánh tay không của Mura. Anh nghĩ một cách vô vọng rằng anh không thể sống lâu hơn được nữa, nhưng anh đã làm một cố gắng cuối cùng để rút một tay ra. Một cú đánh tàn ác do một bàn tay rắn như đá đã làm anh lộng óc và một cú nữa làm nảy hoa cà hoa cải nhưng anh vẫn đánh trả.
Vinck đâm thẳng vào một tên Samurai khi tên này nhẩy xuống người anh và Maetsukker kêu thét khi một lưỡi đao găm xả cánh tay anh. Van Nekk đánh trả một cách mù lòa. Pieterzoon thì nói.
"Lạy Chúa tôi, đánh họ, đừng đánh tôi", nhưng anh nhà buôn không nghe thấy gì vì anh ta còn đang co rúm lại, kinh hoàng.
Blackthorne nắm được họng một tên Samurai, nắm tay của anh trơn tuột vì mồ hôi và bùn loãng, anh đứng như con bò rừng điên, cố gắng hất bọn họ ra: Một cú đánh cuối cùng và anh rơi vào khoảng trống không. Ba tên Samurai tiến lên và đoàn thủy thủ lúc này không còn người chỉ huy, lùi lại trước ba lưỡi dao găm vung lên. không định giết hoặc làm bị thương mà chỉ để dồn những con người kinh sợ đang thở hồng hộc vào chân tường, tránh xa chiếc thang nơi Blackthorne và tên Samurai đầu tiên nằm bất động.
Omi xuống hầm một cách kiêu căng, nắm lấy người gần nhất, đó là Pieterzoon. Hắn kéo giật anh về phía thang. Pieterzoon kêu thét và cố vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Omi nhưng một nhát dao đã tiện đứt cổ tay anh, một nhát khác rạch toạc cánh tay anh. Anh chàng thủy thủ kêu rít lên, bị lôi tàn nhẫn ra thang.
"Chúa giúp đỡ con, không phải tôi phải đi, không phải tôi, không phải tôi..." Pieterzoon để hai chân lên thang, anh lùi lên, xa cơn hấp hối của những nhát dao." Cứu tôi với, lạy Chúa", anh kêu thét một lần cuối, quay người lại và chạy như mê sảng.
Omi đi theo không vội vã.
Một tên Samurai leo lên. Rồi một tên nữa. Tên thứ ba nhặt con dao Blackthorne đã dùng. Hắn khinh bỉ quay lưng lại, dừng trên cái thân hình nằm úp sấp bất tỉnh của đồng bọn của hắn và trèo lên.
Chiếc thang được kéo lên. Không khí, bầu trời và ánh sáng biến mất. Then đã cài. Bây giờ chỉ còn lại bóng tối và trong đó, những bộ ngực phập phồng, tiếng đập thình thịch của trái tim. Những giọt mồ hôi xối xả và mùi xú uế. Ruồi lại quay lại.
Trong giây lát, không ai nhúc nhích. Jan Roper bị một vết chém nhỏ ở má, Maetsukker chảy máu nhiều, những người khác hầu hết đều bị choáng. Trừ Salamon, anh lần mò ra chỗ Blackthorne, lôi anh ra khỏi tên Samurai bất tỉnh. Anh nói gì đó và chỉ nước. Croocq lấy một ít vào bầu, giúp anh nâng Blackthorne vẫn còn bất tỉnh, dựa vào tường. Họ cùng rửa những nhớp nhúa trên mặt anh.
"Những thằng con hoang - khi chúng nó nhảy lên người anh ấy, em như nghe thấy tiếng cổ và và vai anh ấy bị gãy." Chú bé nói, ngực phập phồng.
"Trông anh ấy như một cái xác, lạy Chúa!"
Sonk cố gượng đứng lên, khập khiễng tiến đến chỗ họ, cẩn thận khẽ đưa đầu Blackthorne qua lại, sờ nắn vai anh.
"Hình như không sao. Phải đợi cho anh ấy tỉnh lại đã."
"Ôi, lạy Chúa lòng lành", Vinck bắt đầu rên rỉ.
"Tội nghiệp cho Pieterzoon - tôi thật là khốn nạn - tôi khốn nạn..."
"Anh đi đấy chứ. Hoa tiêu ngăn anh. Anh đã đi như anh hứa, em nhìn thấy anh mà, lạy Chúa." Croocq lắc người Vinck nhưng anh không chú ý.
"Em trông thấy anh mà, Vinck." Chú bé quay sang Spillbergen xua ruồi.
"Có phải thế không?"
"Đúng, anh ấy đi. Vinck, thôi đừng rên rỉ nữa! Đó là lỗi của hoa tiêu. Cho tôi ít nước."
Jan Roper vục một ít nước vào bầu, uống và đắp đắp vào chỗ bị chém trên má.
"Vinck lý ra phải đi. Anh ấy là con chiên của Chúa. Anh ấy đã được phong. Và bây giờ linh hồn của anh ấy bị mất quyền. Ôi, Chúa Jesus, hãy cứu giúp cho anh ấy, anh ấy sẽ bị thiêu đốt đời đời."
"Cho tôi xin ít nước", hạm trưởng rên rỉ.
Van Nekk cầm lấy cái bầu của Jan Roper đưa cho Spillbergen.
"Không phải lỗi của Vinck", Van Nekk nói mệt mỏi.
"Anh ấy không đứng lên nổi, các anh nhớ không? Anh ấy đã nhờ ai đó giúp đứng lên. Tôi sợ quá, tôi cũng không nhúc nhích được, mà tôi có phải ra đi đâu."
"Không phải lỗi của Vinck", Spillbergen nói.
"Không. Anh ta.
"Tất cả đều nhìn Blackthorne.
"Anh ta điên."
"Tất cả những người Anh đều điên", Sonk nói.
"Các anh có thấy người Anh nào mà không điên không? Lôi một tên ra, tên ấy là một thằng điên - một tên cướp biển."
"Đồ chó đẻ, tất cả chúng nó!" Ginsel nói.
"Không, không phải tất cả đâu", Van Nekk nói.
"Hoa tiêu chỉ làm những điều anh ấy cảm thấy đúng. Anh ấy đã bảo vệ chúng ta và mang chúng ta đi mười nghìn dặm."
"Bảo vệ chúng ta, cứt! Chúng ta có năm trăm khi ra đi và năm con tàu. Bây giờ chỉ còn chín!"
"Chẳng lẽ hạm thuyền vỡ lại là lỗi của anh ấy? Chẳng lẽ bão thổi tất cả chúng ta đi, lại là lỗi..."
"Nếu không tại anh ta, chúng ta đã ở Tân Thế Giới rồi, lạy Chúa. Chính anh ta nói có thể tới Nhật Bản. Và Jesuma lạy Chúa tôi, xem hiện nay chúng ta đang ở đâu?"
"Chúng ta đã đồng ý thử đến Nhật. Tất cả chúng ta đều đồng ý", Van Nekk mệt mỏi nói.
"Tất cả chúng ta đã bỏ phiếu."
"Phải. Nhưng chính anh ta là người đã thuyết phục chúng ta."
"Coi chừng!" Ginsel chỉ vào tên Samurai đang cựa mình rên rỉ.
Sonk lập tức trườn tới, đấm một quả vào quai hàm hắn. Hắn lại ngất ới.
"Ôi, cái chết của Chúa! Cái lũ chó đẻ để nó lại đây làm gì? Lẽ ra chúng có thể khiêng nó đi dễ dàng. Chúng ta chẳng thể làm gì. Cậu có cho rằng chúng tưởng nó chết rồi không?"
"Không biết. Hẳn chúng nhìn thấy nó. Lạy chúa tôi, có một cốc bia lạnh nhỉ." Sonk nói.
"Đừng đánh nó nữa, Sonk, đừng giết nó. Nó là con tin."
Croocq nhìn Vinck ngồi co ro ở góc tường đang lầm bầm tự rủa mình.
"Chúa cứu giúp tất cả chúng ta. Chúng sẽ làm gì Pieterzoon? Chúng sẽ làm gì chúng ta?"
"Đó là lỗi của hoa tiêu", Jan Roper nói.
"Chỉ tại anh ta."
Van Nekk lén nhìn Blackthorne đầy thiện cảm." Bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa. Phải thế không?"
Maetsukker lảo đảo đứng lên, máu vẫn trào ra từ cánh tay.
"Tôi bị thương. Ai giúp tôi với."
Salamon lấy một mảnh áo sơ mi làm một cái garô để cầm máu. Vết chém ở bắp tay Maetsukker sâu nhưng không đứt mạch máu nào. Lũ ruồi lại bắt đầu làm cho vết thương đáng lo ngại.
"Những con ruồi chết tiệt! Và Chúa hãy đầy đọa tên hoa tiêu vào địa ngục", Maetsukker nói.
" Mọi sự đã được đồng ý rồi. Nhưng, ồ không! Hắn phải cứu Vinck! Bây giờ máu của Pieterzoon ở trên đôi bàn tay hắn và tất cả chúng ta đều phải chịu khổ vì hắn."
"Câm mồm đi! Anh ấy nói nhưng không một người nào trong thủy thủ đoàn của anh..."
Có tiếng bước chân ở bên trên. Nắp hầm được mở ra. Dân làng bắt đầu đổ ruột cá và nước biển vào hầm. Khi ngập đến sáu inch, họ dừng lại.
Những tiếng thét bắt đầu khi trăng lên cao.
Yabu đang quỳ trong vườn nhà Omi. Bất động, lão ngắm ánh trăng giữa những cành cây đang nở hoa vươn lên bầu trời, những chùm hoa hơi nhuốm màu. Một cánh hoa bay theo hình xoắn ốc và lão nghĩ:
Đẹp chẳng kém khi rơi trong gió.
Một cánh hoa nữa đậu lại. Gió thở dài và đem theo một cánh nữa. Cây, không cao hơn người, lẫn giữa những tảng đá đầy rêu, dường như từ lòng đất mọc lên. Khu vườn sắp đặt thật khéo léo.
Yabu tập trung mọi ý chí vào cây và hoa, trời và đêm, để cảm nhận được cái vuốt ve dịu dàng của gió, ngửi hương vị ngọt ngào của biển, nghĩ tới thơ mà vẫn không để lọt ra ngoài tai những tiếng kêu hấp hối. Xương sống lão mềm đi. Chỉ ý chí làm cho lão như hóa thành đá. Sự nhận thức này làm lão đạt tới niềm khoái cảm vô bờ. Và đêm nay nó lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
"Omi-san, chúa công của chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu?" Mẹ Omi hỏi thì thầm, khiếp sợ từ phía trong nhà.
"Con không biết."
"Tiếng thét khủng khiếp quá. Bao giờ thì nó dừng?"
"Con không biết", Omi nói.
Hai mẹ con đang ngồi đằng sau tấm bình phong của căn phòng sang trọng thứ nhì. Căn phòng sang trọng nhất, phòng của mẹ anh ta, đã dành cho Yabu, và cả hai phòng này đều hướng ra khu vườn mà anh ta đã dựng biết mấy công phu. Qua tấm rèm họ có thể nhìn thấy Yabu. Cây hắt những cái bóng cứng đơ lên mặt lão, ánh trăng lấp lánh trên cán kiếm của lão. Lão mặc chiếc haori, áo choàng đen phủ lên chiếc kimono màu xám.
"Mẹ muốn ngủ." Người đàn bà run rẩy nói." Nhưng mẹ không thể nào ngủ được với những tiếng thét ấy. Bao giờ thì thôi?"
"Con không biết. Hãy kiên nhẫn mẹ ạ", Omi nói nhẹ nhàng.
"Tiếng đó sắp tắt thôi. Ngày mai chúa Yabu sẽ trở lại Yedo. Xin mẹ hãy kiên nhẫn." Nhưng Omi biết sự tra tấn này sẽ kéo dài tới bình minh. Nó đã được sắp xếp như thế.
Anh ta cố gắng tập trung tư tưởng. Bởi vì vị chúa của anh ta đã thiền trong những tiếng kêu thét, anh ta cũng cố gắng theo gương này. Nhưng tiếng thét tiếp theo đã đem anh ta trở lại và anh ta nghĩ mình không thể. Mình không thể, chưa thể. Mình không có được sự kiềm chế và sức mạnh như ông ta.
Đó có phải là sức mạnh không? Anh ta tự hỏi.
Anh ta có thể nhìn thấy mặt Yabu một cách rõ ràng. Anh ta cố gắng đọc được sự biểu hiện lạ lùng trên mặt vị Daimyo, cặp môi dày hơi meo méo, vệt nước dãi ở khóe miệng, đôi mắt sâu trong hai hố đen chỉ đung đưa cùng với những cánh hoa. Y như thể lão vừa lên tới cao đỉnh - đang gần lên tới cao đỉnh - mà không hề tự mình phải sờ mó mình. Có thể như vậy được chăng?
Đây là lần đầu tiên Omi tiếp cận với ông chủ của mình, vì anh ta có một sợi dây liên hệ rất nhỏ trong huyết thống. Thái ấp của anh ta ở Anjiro cùng vùng phụ cận nghèo, không đáng kể. Omi là em út trong ba người con trai. Cha anh ta, Mizuno, có sáu anh em. Yabu là anh cả và tộc trưởng của tộc Kasigi, cha anh là con thứ hai. Omi hai mươi mốt tuổi, có một đứa con nhỏ.
"Người vợ khốn khổ của con đâu?", bà lão rên rỉ cau có.
"Mẹ muốn nó gãi lưng, gãi vai cho mẹ."
"Nhà con phải đi thăm bố cô ấy, mẹ không nhớ sao? ông ốm lắm, mẹ ạ. Để con gãi cho mẹ."
"Không. Bảo một đứa tớ gái đến. Vợ con vô ý vô tứ quá. Lý ra nó có thể đợi vài ngày nữa. Mẹ đã đi suốt từ Yedo đến đây thăm con. Mất hai tuần đi lại kinh khủng. Rồi thế nào? Mẹ chỉ ở đây có một tuần thôi, thế mà nó bỏ đi. Lý ra nó phải đợi, con bé thật là vô tích sự. Cha con đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi thu xếp cuộc hôn nhân của con với nó. Con nên bảo nó cứ ở xa ra, ly dị con ấy phắt đi cho xong. Thậm chí nó cũng không biết cách xoa bóp lưng cho tao nữa. Ít nhất con cũng phải cho nó một trận đòn nên thân vào. Ôi những tiếng kêu khủng khiếp kia! Tại sao nó không thôi đi."
"Nó sẽ thôi. Ngay bây giờ đây."
"Con nên cho nó một trận đòn nên thân vào."
"Vâng." Omi nghĩ đến Midori, vợ anh ta, và tim đập loạn.
Nàng đẹp quá, thanh tao quá, dịu dàng quá và thông minh quá. Giọng nàng quá trong sáng, tài âm nhạc của nàng giỏi giang như bất cứ một kỹ nữ nào ở Izu.
"Midori-san, em phải đi ngay." Anh ta đã nói riêng với vợ.
"Omi-san, cha em có đến nỗi ốm lắm đâu. Chỗ của em là ở đây, hầu hạ mẹ chàng, phải không nào?" Nàng đã trả lời.
"Nếu chúa công Daimyo của chúng ta đến, ngôi nhà này phải được sẵn sàng. Ồ, Omi-san, điều này rất quan trọng, thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời phụng sự của mình, đúng thế không? Nếu Chúa Yabu có ấn tượng tốt đẹp, có lẽ người sẽ cho chàng một thái ấp tốt hơn, chàng xứng đáng được tốt đẹp hơn nhiều. Nếu có chuyện gì xảy ra trong khi em đi vắng thì em sẽ không bao giờ có thể tha thứ được cho mình. Đây là lần đầu tiên chàng có dịp tiến thủ và phải thành công. Chúa công thế nào cũng tới. Em xin chàng, có rất nhiều việc phải làm."
"Đúng thế, nhưng ta muốn nàng đi ngay, Midori-san. Ở đúng hai ngày rồi lại quay về nhà."
Nàng van xin nhưng Omi không thay đổi và nàng đã ra đi. Anh ta muốn nàng đi khỏi Anjiro trước khi Yabu tới và trong thời gian lão là khách trong nhà anh ta. Không phải vì lão Daimyo dám động đến nàng không cần phép của anh ta - điều ấy không thể xảy ra, bởi vì anh ta, Omi, lúc đó sẽ có quyền, có danh dự, có bổn phận, theo như luật pháp, tiêu diệt lão Daimyo. Nhưng anh ta đã để ý thấy Yabu ngắm nàng ngay sau khi anh ta và nàng cưới nhau ở Yedo và anh ta muốn loại trừ nguồn gốc của sự bực bội có thể có, tất cả những gì có thể làm đảo lộn hoặc gây bối rối cho chúa của anh ta trong thời gian lão ở đây. Điều quan trọng là anh ta phải gây ấn tượng tốt cho Yabu Sama với lòng trung thành của tình thúc bá, với sự hiểu biết, sự cố vấn của anh ta. Cho đến nay, mọi sự đã thành công vượt quá khả năng. Con tàu là một kho báu, đoàn thủy thủ cũng là một kho báu nữa. Mọi sự đều hoàn hảo.
"Em cầu xin Kami của nhà mình phù hộ cho anh", Midori đã nói trước khi ra đi, nàng muốn nói tới vị thần của thần đạo trông nom gia đình.
"Và em đã gửi đồ cúng tới chùa để cầu nguyện. Em đã nói với Suwo trổ hết tài năng và đã gửi một lá thư tới Kiku-san. Ôi, Omi-san, xin cho em ở lại."
- Giải thích, Kami là một vị thần, hoặc một lực lượng thần thánh trong thần đạo - Nhật Bản. Hết giải thích.
Omi đã mỉm cười và tiễn nàng đi, nước mắt làm hoen cả son phấn. Omi buồn vì không có nàng nhưng mừng vì nàng đã đi. Không thì những tiếng kêu thét sẽ làm nàng đau đớn lắm.
Mẹ anh ta nhăn nhó dưới sự tra tấn bay trong gió, bà khe khẽ đu đưa để làm dịu cơn đau, hai vai, các khớp xương đêm nay tệ quá. Đó là cơn gió Tây của biển, bà nghĩ. Dù sao thì ở đây vẫn tốt hơn ở Yedo, ở đó lầy lội và quá nhiều muỗi.
Bà có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ của Yabu trong vườn. Bà thầm căm ghét lão và mong lão chết. Yabu chết thì Mizuno, chồng bà, sẽ là Daimyo của Izu và sẽ lãnh đạo cả thị tộc. Như vậy rất tốt, bà nghĩ. Thế rồi tất cả các em, vợ và con cái của họ sẽ phải quỵ luỵ bà và tất nhiên Mizuno-san sẽ để Omi làm người thừa kế.
Một cơn đau nữa ở cổ làm bà đong đưa nhè nhẹ.
"Con sẽ gọi Kiku-san", Omi nói về người kỹ nữ đang kiên nhẫn đợi Yabu ở phòng bên cùng với cậu bé." Cô ta rất, rất khéo léo."
"Mẹ không sao đâu, chỉ mệt thôi. Ồ, thôi được. Cô ta có thể xoa bóp cho mẹ."
Omi đi vào phòng bên. Giường đã sẵn sàng. Kiku cúi chào và gắng mỉm cười, lẩm bẩm nói.
"Rất vinh hạnh được dùng tài mọn để hầu bà mẹ tôn kính nhất trong nhà..." Nàng xanh hơn ngày thường và Omi có thể thấy tiếng chuông báo tử đã vang lên đối với nàng. Còn cậu bé kia đang cố gắng không tỏ ra sợ hãi.
Khi tiếng kêu thét bắt đầu, Omi phải dùng tất cả sự khôn khéo của mình để thuyết phục nàng ở lại.
"Ôi, Omi-san, em không thể chịu nổi - nó khủng khiếp quá. Em xin lỗi, cho em đi. Em bịt tai lại nhưng âm thanh vẫn lọt qua. Tội nghiệp con người đó - khủng khiếp quá." Nàng nói.
"Tôi xin Kiku-san, xin nàng hãy kiên nhẫn. Yabu Sama đã ra lệnh như vậy, đúng không? Không thể làm thế nào khác được. Nó sẽ ngừng ngay thôi."
"Thật quá sức Omi-san. Em chịu hết nổi."
Theo một phong tục không thể vi phạm, tiền cũng không thể mua được một cô gái, nếu cô, hoặc chủ cô muốn từ chối khách hàng dù người ấy là ai. Kiku là kỹ nữ loại một nổi tiếng nhất Izu dù Omi tin nàng không sánh được ngay cả với một kỹ nữ loại hai của Yedo, Osaka hay Kyoto, nhưng ở đây nàng là đỉnh cao nhất. Và mặc dù anh ta đã đồng ý với bà chủ của nàng, Mama-san Gyoko, trả gấp năm lần giá bình thường, anh ta vẫn không dám chắc Kiku có chịu ở lại hay không.
Omi ngắm nhìn những ngón tay mềm mại của nàng trên cổ mẹ anh ta. Nàng đẹp, người nhỏ xíu, nước da gần như trong suốt và thật mịn, mềm. Bình thường nàng sôi động. Làm sao một cô gái như vậy lại có thể vui trong nỗi ám ảnh của những tiếng kêu thét? Anh ta sung sướng ngắm nhìn nàng, sung sướng được biết thân thể nàng, hơi ấm của nàng.
Đột nhiên tiếng thét dừng lại.
Omi lắng nghe, miệng anh ta hé mở, tai căng ra để chờ nghe âm thanh nhỏ nhất. Anh ta nhận thấy những ngón tay của Kiku đã dừng lại. Mẹ anh ta không ca cẩm, cũng căng thẳng lắng nghe.
Omi nhìn Yabu qua tấm rèm, vị Daimyo vẫn lặng như bức tượng.
"Omi-san!" Cuối cùng Yabu gọi.
Omi đứng lên, ra hàng hiên nhẵn bóng và cúi chào.
"Dạ, thưa Chúa công."
"Đi xem chuyện gì".
Omi lại cúi chào và đi qua vườn, rẽ vào lối đi rải sỏi dẫn xuống ngọn đồi qua làng và ra bờ biển. Xa xa dưới kia, anh ta có thể nhìn thấy ngọn lửa gần bến tàu và những người đàn ông gần đó. Và từ quảng trường nhìn ra biển thấy rõ nắp hầm và bốn người gác.
Omi thấy tàu của bọn rợ vẫn buông neo an toàn, những ngọn đèn dầu vẫn sáng trên boong và trên những con thuyền nép sát bến. Dân làng - đàn ông, đàn bà, trẻ em - vẫn bốc dỡ hàng hóa. Những chiếc thuyền câu và xuồng vẫn qua lại như một đàn đom đóm. Những kiện hàng, những thùng đồ chất đống trên bãi biển. Bảy khẩu đại bác đã ở đó, một khẩu nữa đang được kéo từ thuyền vào bờ dốc để kéo lên bãi cát.
Anh ta rùng mình dù gió không lạnh. Bao giờ dân làng cũng hát hò trong lao động. Nhưng đêm nay, yên lặng khác thường, dù nhà nào cũng thức, tất cả đều làm việc ngay cả người ốm nhất. Mọi người vội vã đi lại, cúi chào rồi lại tiếp tục đi. Yên lặng. Cả chó cũng ắng đi.
Trước nay chưa bao giờ như thế này, anh ta nghĩ.. Bất giác anh ta đưa tay nắm lấy chuôi kiếm. Hình như Kami của làng đã rời bỏ chúng ta.
Từ bờ biển, Mura đi lên đón Omi trước lúc anh ta mở cửa vườn. Mura cúi chào.
"Chào ngài Omi. Đến chính ngọ sẽ bốc dỡ xong."
"Tên rợ chết chưa?"
"Tôi không biết, Omi Sama. Tôi sẽ đi xem ngay..."
"Anh có thể đi với tôi."
Mura ngoan ngoãn đi theo cách anh ta nửa bước. Omi vui mừng vì có bạn đường.
"Anh nói chính ngọ?" Omi hỏi xua đi sự yên lặng.
"Vâng. Mọi việc sẽ tốt đẹp."
"Ngụy trang thế nào?"
Mura chỉ vào một nhóm bà già và trẻ con đang bện chiếu gần những ngôi nhà lưới. Suwo cùng làm việc với họ.
"Chúng ta có thể phủ đại bác và bọc chúng lại. Ít nhất phải mười người khiêng một cái. Igurashi-san đã cho gọi thêm người khuân vác từ làng bên tới."
"Tôi đã hết sức cho giữ kín việc này. Thưa ngài."
"Igurashi-san sẽ để họ hiểu điều cần thiết đó phải không?"
"Omi Sama, sẽ phải dùng hết những bao đựng gạo, những dây bện, cả lưới, cả rơm đệm."
"Vậy sao?"
"Lấy gì để đánh bắt cá và đóng bao thu hoạch vụ này?"
"Anh phải tìm ra cách." Giọng Omi sắt lại.
"Thuế của anh mùa này sẽ lại tăng gấp đôi. Đêm nay Yabu-san đã ra lệnh."
"Chúng tôi đóng thuế năm nay và năm tới rồi."
"Đó là đặc ân của người nông dân, Mura. Đánh cá, cày ruộng, gặt hái và đóng thuế. Phải thế không?"
Mura nói bình tĩnh:
"Vâng, thưa Omi-san."
"Trưởng làng mà không kiểm soát nổi làng của mình là đồ vô dụng phải không?"
"Vâng, thưa Omi Sama."
"Cái tên ấy là một thằng điên, một điều sỉ nhục của làng anh. Còn thằng nào khác như nó không?"
"Không còn ai, thưa Omi Sama."
"Ta cũng hi vọng như thế. Thái độ hỗn láo đó không thể tha thứ được. Gia đình nó sẽ bị trừng phạt một Koku gạo hoặc cá, ngũ cốc hoặc gì đó. Phải trả trong ba mùa trăng."
"Vâng, thưa Omi Sama."
Cả Mura và Omi đều biết khoản đó vượt quá khả năng của gia đình kẻ kia. Chỉ có một thuyền đánh cá, một ruộng lúa nửa hécta, ba gia đình anh em nhà Tamazaki chung nhau - bây giờ còn hai gia đình có bốn đứa con trai và ba đứa con gái, cùng người vợ góa và ba đứa con của Tamazaki. Một Koku gạo tương đương số gạo dùng cho cả ba gia đình đó sống trong một năm. Tất cả nguồn thu nhập thuế khóa trong nước đều tính bằng Koku.
"Mảnh đất này của các thần thánh sẽ đi đến đâu nếu ta quên mất cách xử sự?" Omi hỏi.
"Với cả người dưới lẫn người trên của chúng ta?"
"Vâng, thưa Omi Sama."
Mura đang tính xem lấy ở đâu ra một Koku, bởi vì làng sẽ phải trả nếu gia đình kia không trả được. Mà lấy đâu ra bao bố, dây bện và lưới? Có thể lấy ở tàu một ít. Tiền thì phải đi vay. Trưởng làng bên còn mang ơn ông ta. A! Đứa con gái đầu lòng của Tamazaki là một con bé rất xinh, sáu tuổi chẳng phải là tuổi rất tốt để đem bán một đứa con gái sao? Và người buôn bán trẻ con tốt nhất vùng Izu này, chẳng phải là chị em họ hàng của mẹ ta đó sao? Một mụ già hám tiền, đáng khinh ghét. Mura thở dài, biết còn bao nhiêu chuyện buôn bán, thương lượng khủng khiếp chờ mình phía trước. Thôi, không sao, ông ta nghĩ. Dễ đứa bé được đến hai Koku. Chắc nó còn đáng giá nhiều hơn nữa.
"Tôi xin tạ lỗi cho lỗi lầm của Tamazaki và xin ngài tha thứ." Mura nói.
"Đó là lỗi của nó, không phải của anh", Omi trả lời lịch sự.
Cả hai đều biết đó là trách nhiệm của Mura và tốt hơn hết là không nên có một Tamazaki nữa. Nhưng cả hai đều hài lòng, lời xin lỗi được đưa ra, được chấp nhận, để rồi lại từ chối. Danh dự của cả hai người đều được thoả mãn.
Họ rẽ vào góc bến và dừng lại. Omi do dự một lúc rồi ra hiệu cho Mura đi. Trưởng làng cúi chào, vẻ biết ơn rồi đi.
"Nó chết đấy à, Zukimoto?."
"Không, thưa Omi-san. Nó vừa ngất đi."
Omi đến gần cái vạc sắt lớn, làng dùng để rán mỡ cá voi thỉnh thoảng bắt được ở tít ngoài khơi, hoặc nấu dầu cá, một công nghệ của làng. Tên rợ bị nhúng ngập vai trong nước. Mặt anh ta đỏ tía, đôi môi rách toạc để lộ hàm răng mốc thếch.
Từ lúc mặt trời lặn, Omi cảm thấy Zukimoto vênh váo đứng giám sát. Người rợ bị trói gô như một con gà, cánh tay vòng quanh gối, bàn tay thõng xuống chân, bị nhúng vào nước lạnh. Trong suốt thời gian đó, anh chàng rợ nhỏ bé, đầu nhỏ mà Yabu muốn, bắt đầu nói lảm nhảm, cười rồi khóc. Tên thầy tu có mặt ở đó rì rầm những lời cầu nguyện.
Lửa bắt đầu đốt. Yabu không ở ngoài bãi, nhưng lệnh của lão được thi hành ngay. Người rợ bắt đầu hét lên và mê sảng, rồi cố đập đầu mình nát nhừ cho đến khi bị giữ lại. Rồi lại những lời cầu nguyện, tiếng khóc. Ngất đi, tỉnh lại. Rít lên kinh hoàng trước khi cơn đau đớn thực sự bắt đầu. Omi đã cố gắng đứng nhìn như nhìn việc giết một con ruồi, cố không thấy đó là một con người. Nhưng anh ta không thể và đã sớm bỏ đi. Anh ta phát hiện mình không khoái gì tra tấn. Không có một tư thế gì trong đó, anh ta khẳng định, sung sướng vì có dịp biết sự thật mà trước đó anh ta chưa bao giờ nhận thấy. Không có chút tư thế gì cho cả người bị tra tấn lẫn kẻ tra tấn. Nó đã bị tước mất bởi cái chết mà nếu không có tư thế này thì ý nghĩa cuối cùng của cuộc sống là gì? Anh ta tự hỏi.
Zukimoto bình tĩnh khều miếng thịt đùi đã bị đun sôi của người đó, bằng một cái gậy, y như người ta xem một con cá rim đã được chưa.
"Nó sắp tỉnh bây giờ. Lạ thật, nó có thể chịu đựng lâu đến thế. Tôi không nghĩ chúng được tạo ra như chúng ta, hay nhỉ?" Zukimoto nói.
"Không." Omi nói, thấy căm ghét hắn.
Zukimoto lập tức cảnh giác.
"Thưa Omi-san, tôi không có ý gì." Hắn nói và cúi gập người chào." Không có một chút ý gì."
"Tất nhiên. Chúa Yabu đã hài lòng vì anh đã làm giỏi như vậy. Phải tài giỏi lắm mới không cho quá nhiều lửa, mà phải vừa đủ."
"Ngài thật tốt quá, thưa Omi-san."
"Anh đã làm thế bao giờ chưa?"
"Như thế này thì chưa, nhưng Chúa Yabu đã cho tôi vinh dự này. Tôi chỉ có chiều theo ý người."
"Ngài muốn biết kẻ kia có thể sống được bao lâu?"
"Cẩn thận thì có thể đến sáng."
Omi trầm ngâm ngắm nhìn cái vạc. Rồi anh ta đi ngược ra bãi biển vào quảng trường. Tất cả các Samurai đứng lên chào.
"Dưới kia hoàn toàn yên tĩnh, Omi-san."
Một người trong bọn họ nói với một tiếng cười, chỉ tay về phía cửa hầm. Lúc đầu có tiếng nói, nghe có vẻ giận dữ, một vài cú đấm đá. Sau đó, hai tên trong bọn chúng, có lẽ nhiều hơn, rên rỉ như những đứa bé khiếp sợ. Nhưng từ lâu thấy yên ắng. Omi lắng nghe. Anh ta có thể nghe tiếng nước lóp bóp và rì rầm ở xa xa. Thỉnh thoảng vẳng lại một tiếng rên.
"Thế còn Masijiro?
"Anh ta hỏi tên Samurai bị bỏ lại dưới hầm theo lệnh của anh ta.
"Chúng tôi không biết, thưa Omi-san. Chắc anh ấy chưa tỉnh. Có khi đã chết rồi."
Tại sao Masijiro lại dở quá như vậy? Omi nghĩ. Bị chế ngự bởi những người không có gì tự vệ, hầu hết lại còn đau ốm, thà hắn chết đi!
"Không thức ăn, không nước uống cả ngày mai. Đến giữa trưa, chuyển những xác chết đi, rõ chưa? Và tôi muốn đem một mình tên cứng đầu lên".
"Rõ, thưa Omi-san." Omi quay lại chỗ cái vạc và đợi người rợ mở mắt. Sau đó anh ta trở lại vườn và báo cáo những điều Zukimoto nói. Cơn quằn quại hấp hối lại một lần nữa rên rỉ, than vãn trong gió.
"Anh có nhìn vào mắt tên rợ không?"
"Dạ có, thưa Yabu Sama."
Lúc này Omi quỳ phía sau lão Daimyo, cách mười bước. Yabu vẫn bất động. Ánh trăng chiếu lên chiếc kimono của lão tạo thành bức tượng dương vật trên đốc kiếm.
"Anh thấy cái - cái gì?"
"Sự điên loạn. Chất điên loạn. Cháu chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt như thế. Và nỗi kinh hoàng vô bờ bến."
Ba cánh hoa rơi nhẹ nhàng.
"Hãy làm một bài thơ về hắn."
Omi cố bắt đầu óc mình suy nghĩ. Rồi ao ước giá như mình giỏi giang hơn, anh ta nói:
"Đôi mắt hắn.
Chính là tận cùng.
Địa ngục.
Những nỗi đau.
Không nói nên lời."
Tiếng kêu thét bồng bềnh nổi lên, tuy đã yếu đi, khoảng cách dường như làm cho những chỗ ngắt quãng tàn nhẫn hơn.
Một lúc sau Yabu đọc:
"Nếu ta để.
Cho cái băng giá của chúng tới nơi.
Ta sẽ nhập vào với chúng.
Thành độ sâu mênh mông, mênh mông.
Không nói nên lời."
Omi suy nghĩ điều đó rất lâu trong cái đẹp của đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận