Shogun Tướng Quân

Chương 60

Anh đứng ở chỗ nước nông nhìn ra bộ xương cháy đen thui của chiếc Erasmus mắc cạn và bị lật nghiêng, dập dềnh trong làn sóng nhỏ vỗ bờ, cách bờ khoảng bảy mươi.
"Ya" Thước Anh bằng 0,90 mét cột buồm mất, sàn mất, mọi thứ mất hết, trừ sống thuyền và bộ sườn phía trước chĩa lên trời.
"Bọn khỉ định đưa nó lên cạn", Vinck ủ rũ nói.
"Không phải. Thủy triều đưa nó vào đây."
"Lạy Chúa, tại sao lại thế, ông hoa tiêu? Nếu, mẹ kiếp, có cháy và lại ở gần bờ thì, mẹ kiếp, phải đưa nó lên cạn để chữa cháy! Mẹ kiếp, ngay bọn chó đẻ kia cũng biết phải làm thế!" Vinck nhổ toẹt xuống cát.
"Bọn khỉ! Lẽ ra ông không bao giờ nên giao thuyền cho chúng. Bây giờ thì chúng ta làm gì đây? Làm thế nào mà trở về quê cha đất tổ được? Đáng lẽ ông phải để nó lại Yedo, sẽ an toàn, chúng tôi cũng an toàn với đám eta của chúng tôi."
Giọng rền rĩ của Vinck làm Blackthorne bực mình. Bây giờ cái gì Vinck cũng làm anh bực mình. Tuần vừa qua đã ba lần anh suýt bảo các chư hầu của anh lặng lẽ đâm chết Vinck rồi quẳng hắn xuống biển để hắn không còn làm khổ anh nữa, khi tiếng than khóc, rên rỉ và những lời buộc tội của hắn trở nên quá đáng, không còn chịu nổi. Nhưng lần nào anh cũng cố dằn mình xuống và đi lên boong hoặc xuống bên dưới tìm Yabu. Đứng gần Yabu, Vinck không dám ho he gì cả, hắn sợ Yabu đến sững sờ và sợ là phải. Trên galleon anh tự kiềm chế được dễ dàng. Còn ở đây, xấu hổ và nhục nhã trước bộ xương trơ trụi của chiếc thuyền, việc đó không phải là dễ dàng.
"Có lẽ chúng đưa nó lên cạn", anh nói, chán ngán muốn chết.
"Nhất định là bọn chó đẻ ăn phân đã định đưa nó lên cạn! Nhưng chúng đã không dập tắt được lửa, quỷ tha ma bắt chúng! Lẽ ra không bao giờ nên để cho cái lũ Nhật Pủn đó lên thuyền, cái lũ bú dù hôi thối, chó chết ấy..."
Blackthorne bịt hai tai lại và chăm chú nhìn chiếc galleon đang neo vào bến, cách đó vài trăm bước, tại làng Yokohama. Các lán trại của Trung đoàn Hỏa mai vẫn còn rải rác trên bãi biển và các chân đồi. Mọi người đang luyện tập, hối hả, sự lo lắng bao trùm lên tất cả bọn họ. Hôm nay nắng ấm, gió nhè nhẹ thổi. Mũi anh bất chợt ngửi thấy mùi hương hoa trinh nữ. Anh trông thấy Kiri và Suzuko đang trò chuyện dưới những chiếc dù màu da cam ở phía đuôi thuyền và anh tự hỏi có phải mùi hương đó là của họ không. Rồi anh quan sát Yabu và Naga đang đi đi lại lại trên bến. Naga đang nói còn Yabu thì nghe, cả hai đều có vẻ rất căng thẳng. Anh thấy họ nhìn về phía anh, và anh cảm thấy sự bồn chồn của họ.
Khi chiếc galleon vòng qua mũi đất cách đây hai giờ Yabu đã bảo:
"Đến gần xem làm gì, Anjin-san? Tàu chết rồi, neh? Hết. Đi Yedo! Chuẩn bị chiến tranh. Bây giờ không còn thì giờ nữa."
"Xin lỗi... đỗ đây, phải xem kỹ. Xin Đại nhân vui lòng!"
"Đi Yedo! Tàu chết rồi... biết rồi. Neh?"
"Đại nhân muốn, Đại nhân đi. Tôi bơi."
"Khoan đã. Tàu chết rồi, neh?"
"Xin lỗi, đề nghị đỗ lại. Một ít thời gian thôi. Rồi Yedo."
Cuối cùng Yabu đã đồng ý và họ đã cập bến. Naga ra đón họ.
"Rất đáng tiếc, Anjin-san, neh?" Naga nói, mắt hắn lờ đờ vì thiếu ngủ.
"Vâng, rất đáng tiếc, xin hỏi, chuyện gì xảy ra?"
"Xin lỗi, không biết. Honto. Tôi không có đây, hiểu không? Tôi được lệnh đi Mishima vài ngày. Khi trở về, mọi người bảo động đất ban đêm... tất cả xảy ra ban đêm, hiểu không? ông hiểu.
"Động đất" chứ, Anjin-san?"
"Hiểu. Vâng. Xin nói tiếp."
"Động đất nhỏ thôi. Ban đêm... Có người nói sóng cồn tới, có người nói không phải sóng cồn mà chỉ một đợt sóng lớn, sóng bão. Đêm ấy có bão, neh? Tai phun nhỏ. Ông hiểu tai phun chứ?"
"Hiểu."
"A, thật đáng tiếc. Đêm rất tối. Họ bảo sóng lớn đến. Họ bảo đèn dầu trên boong vỡ. Thuyền bắt lửa, neh? Tất cả bắt lửa, nhanh, rất nhanh..."
"Nhưng lính gác, Naga-san? Người trên boong đâu?"
"Rất tối. Lửa rất nhanh, hiểu không? Rất tiếc, Shigata ga nai, neh?" Hắn nói thêm.
"Người trên boong đâu, Naga-san? Tôi có để lính gác, neh?"
"Khi tôi trở về một ngày sau, rất tiếc, neh? Thuyền hết rồi, vẫn còn cháy ở chỗ nông kia... gần bờ. Thuyền hết rồi. Tôi gọi tất cả mọi người trên thuyền và tất cả lính tuần tra trên bờ đêm ấy. Bắt họ báo cáo. Không ai biết chắc chắn cái gì đã xảy ra." Mặt Naga tối sầm.
"Tôi ra lệnh cho họ cứu... đem lên bờ tất cả những gì có thể cứu được hiểu không? Tất cả. Mọi thứ bây giờ để để trên kia, ở trạm." Hắn chỉ về phía cao nguyên.
"Có lính gác. Lính của tôi. Rồi tôi xử tử chúng và vội trở về Mishima báo cáo Đại nhân Toranaga."
"Tất cả bọn họ? Tất cả xử tử?"
"Vâng... họ đã không làm tròn bổn phận."
"Đại nhân Toranaga nói gì?"
"Rất giận dữ. Giận dữ rất đúng, neh? Tôi đề nghị seppuku. Đại nhân Toranaga không cho phép. "Đại nhân rất giận dữ, Anjin-san!" Naga bực bội vẫy tay trỏ quanh bãi biển.
"Toàn thể trung đoàn bị nhục. Tất cả. Tất cả các sĩ quán ở đây bị nhục. Anjin-san. Bị đưa đi Mishima. Năm mươi tám người đã seppuku."
Blackthorne đã suy nghĩ về cơn số này và anh những muốn hét lên, năm ngàn hay năm mươi ngàn cũng không bù đắp được việc mất chiếc thuyền của ta!" Không tốt", miệng anh nói.
"Vâng, rất không tốt."
"Vâng. Nên đi Yedo. Hôm nay. Chiến tranh hôm nay, ngày mai, ngày kia, xin lỗi."
Rồi Naga sôi nổi nói gì đó với Yabu một lúc và Blackthorne đầu óc mụ mẫm, căm ghét những tiếng nói nghe khó chịu, căm ghét Naga, Yabu và tất cả bọn chúng. Anh chẳng hiểu Naga nói gì nhưng thấy sự bồn chồn của Yabu tăng lên. Naga quay lại nói với anh, giọng lúng túng nhưng dứt khoát:
"Xin lỗi, Anjin-san. Tôi không thể làm gì hơn được. Honto, neh?"
Blackthorne gắng gượng gật đầu.
"Honto. Domo, Naga-san. Shigata ga nai." Anh xin lỗi họ rồi cáo từ xuống chỗ chiếc thuyền của anh, để được một mình, không tin mình còn có thể kiềm chế nổi cơn điên giận cuồng dại trong lòng, biết rằng anh không thể làm gì được, rằng anh sẽ không bao giờ biết được gì thêm nữa, rằng dù sự thật là thế nào thì con thuyền của anh cũng đã mất, bọn tu sĩ, bằng cách nào đó, đã tìm được cách để mua chuộc một số người hoặc dụ dỗ họ hoặc đe dọa họ để làm cái việc bẩn thỉu, độc ác này. Anh đã trốn khỏi Yabu và Naga, đi chậm rãi, người thật thẳng, nhưng chưa đi khỏi bến, Vinck đã đuổi theo anh, xin anh đừng bỏ hắn lại. Trước sự sợ hãi đến hoảng hốt, thảm hại của hắn, anh đã đồng ý và cho hắn đi theo. Nhưng anh buộc mình không để ý gì tới hắn.
Thế rồi, xuống dưới bờ biển, bất ngờ họ đã trông thấy những chiếc đầu lâu rùng rợn còn lại. Hơn một trăm chiếc, cắm trên những mũi giáo, bị các cồn cát che lấp đứng ở bến không trông thấy. Những con chim biển bay vù lên kêu choe chóe như một đám mây trắng khi họ tới gần, rồi khi họ vội vã chạy qua, chúng lại sà xuống để mổ, rỉa và tranh cướp nhau chí chóe.
Lúc này anh đang ngắm nhìn cái khung thuyền, một ý nghĩ ám ảnh anh day dứt. Mariko đã nhìn thấy sự thật và đã bí mật báo cho Kiyama hoặc cho bọn tu sĩ:
"Không có chiếc thuyền, Anjin-san bất lực không làm gì được Giáo hội. Tôi đề nghị hãy để cho ông ấy sống, chỉ phá hủy chiếc thuyền thôi…"
Anh như có thể nghe thấy nàng nói ra điều đó. Nàng đúng. Thật là một giải pháp hết sức đơn giản cho vấn đề của các người Thiên Chúa giáo. Phải. Nhưng bất kỳ người nào trong bọn họ cũng có thể nghĩ ra được điều đó. Và họ làm thế nào mà qua được bốn nghìn con người? Họ đã đút lót những ai? Như thế nào?
Ai thì cũng không quan trọng. Hoặc làm thế nào cũng không quan trọng. Họ đã thắng.
Cầu Chúa phù hộ cho con, không có thuyền là con chết. Con không thể giúp được Toranaga và cuộc chiến tranh của ông ta sẽ nuốt chửng chúng con.
"Tội nghiệp cho chiến thuyền", anh nói.
"Hãy tha thứ cho ta... chết vô ích như thế thật buồn quá. Sau bao nhiêu hải lý đã trải qua."
"Cái gì?" Vinck hỏi.
"Không có gì cả", anh nói.
"Thuyền ơi, tha thứ cho ta. Ta không hề mặc cả như vậy với nàng hay bất cứ ai. Tội nghiệp Mariko. Hãy tha thứ cho cả nàng nữa, thuyền nhé."
"Ông nói gì vậy, ông hoa tiêu?"
"Không. Tôi suy nghĩ, bất giác nói to lên đó thôi."
"Ông có nói cái gì đấy. Tôi có nghe ông nói thề có Chúa!"
"Thề có Chúa, ông hãy im đi!"
"Sao? Im đi phải không? Chúng ta đã bị bỏ rơi, phải sống suốt đời với cái bọn ăn cứt ăn tè này! Đúng không?"
"Đúng."
"Đúng, phải không?" Toàn thân Vinck run bắn lên và Blackthorne chuẩn bị sẵn sàng.
"Đó là lỗi tại ông. Ông bảo đi sang Nhật và chúng tôi đã đến đây, bao nhiêu người chết dọc đường? Ông là kẻ có tội!"
"Đúng. Rất tiếc, nhưng ông nói đúng!"
"Ông tiếc ư, ông hoa tiêu? Chúng tôi làm thế nào để trở về nhà bây giờ? Mẹ kiếp, công việc của ông là đưa chúng tôi về nhà! Ông định làm thế nào bây giờ? Hả?"
"Tôi không biết. Một số chiếc thuyền khác của chúng ta sẽ tới đây, Johann. Chúng ta sẽ phải đợi một..."
"Đợi? Đợi bao nhiêu lâu? Năm năm mục xương ở đây, hay hai mươi năm? Lạy Chúa, chính ông đã nói rằng tất cả cái bọn đầu đầy cứt kia bây giờ đang chiến tranh với nhau!" Đầu óc Vinck chợt lóe lên.
"Chúng sẽ chặt đầu chúng ta cắm lên cọc như những cái đầu ở đằng kia kìa rồi chim sẽ rỉa, sẽ ăn thịt chúng ta..." Một chuỗi cười điên khùng cực độ khiến hắn rung cả người và hắn thò tay vào trong chiếc áo sơ mi rách. Blackthorne trông thấy báng khẩu súng ngắn. Anh rất có thể dễ dàng đánh Vinck ngã lăn ra đất và giật lấy khẩu súng trước mặt anh nhưng anh không làm gì để tự vệ. Vinck vung vẩy khẩu súng trước mặt anh, nhẩy chồm chồm quanh anh với một sự vui sướng rồ dại, rớt dãi chảy ròng ròng. Blackthorne đợi, không chút sợ hãi, hi vọng đón nhận viên đạn. Bỗng Vinck cắm đầu cắm cổ chạy dọc bờ biển. Lũ chim biển bốc thẳng lên không, kêu quang quác, choe chóe bay tạt ra khỏi đường hắn chạy. Vinck chạy như điên được khoảng trăm bước rồi ngã vật xuống, lưng xuống trước, chân vẫn còn cử động, tay vẫn còn vẫy, mồm tuôn ra những lời chửi rủa tục tằn. Được một lát, hắn lật người nằm sấp xuống với một tiếng kêu cuối cùng, mặt hướng về Blackthorne, rồi cứng đờ. Im lặng đổ xuống.
Khi Blackthorne tới chỗ Vinck, khẩu súng vẫn chĩa vào người hắn, mắt hắn mở trừng trừng với một vẻ hằn thù điên dại, môi kéo xệch răng nhe ra. Vinck đã chết.
Blackthorne vuốt mắt cho hắn, nâng hắn lên đặt trên vai mình rồi quay trở lại. Bọn Samurai đang chạy tới, Naga và Yabu dẫn đầu.
"Chuyện gì thế, Anjin-san?"
"Anh ta phát điên."
"Thế à? Chết rồi ư?"
"Chết rồi. Chôn cất xong, đi Yedo. Được chứ?"
"Hai".
Blackthorne bảo lấy một cái xẻng và yêu cầu mọi người để anh một mình, và anh chôn Vinck phía trên mép nước, trên một cái gò nhìn xuống chỗ chiếc thuyền chỉ còn trơ bộ khung. Anh cầu nguyện làm lễ bên nấm mồ rồi cắm lên mộ một cây thập ác làm bằng hai mảnh gỗ vỡ của chiếc thuyền. Làm lễ thật dễ dàng. Anh đã làm như vậy quá nhiều lần rồi. Chỉ riêng chuyến đi này đã hơn một trăm lần đối với thủy thủ đoàn của anh, kể từ khi họ rời khỏi Holland. Bây giờ chỉ còn Bacut, Van Nekk và chú nhỏ Croocq là sống sót, những người khác là người của những thuyền khác sang. Salamon anh chàng câm, Jan Roper, Sonk nấu bếp, Ginsel người làm buồm. Năm chiếc thuyền và bốn trăm chín mươi sáu người. Và bây giờ là Vinck. Tất cả đều đã ra đi chỉ trừ có bảy người. Và để làm gì?
Để đi vòng quanh trái đất ư? Để làm những người đầu tiên ư?
"Tôi cũng không biết nữa.
"Anh nói với nấm mộ.
"Nhưng chắc chắn chuyện đó sẽ không xảy ra bây giờ."
Anh thu dọn sạch sẽ.
"Sayonara Johan." Rồi anh đi xuống biển và cởi quần áo bơi ra xác chiếc thuyền để tắm rửa sạch sẽ. Anh đã nói với Yabu và Naga rằng đó là phong tục nước anh, sau khi chôn cất một người trên đất liền. Người thuyền trưởng phải làm việc đó riêng một mình nếu không có ai khác và biển là người làm họ trong sạch trước Chúa, tức là Chúa Cơ đốc giáo nhưng không hoàn toàn giống Chúa Cơ đốc giáo của dòng Temple.
Anh bám vào một thanh sườn của thuyền và thấy các con hầu, con hà đã bám đầy thành từng cụm, cát đã phủ lên mặt phẳng của sống thuyền ở dưới mặt nước ba sải. Chẳng bao lâu nữa, biển sẽ chiếm đoạt hết và chiếc thuyền sẽ biến mất. Anh vơ vẩn nhìn quanh. Chẳng còn gì nữa mà vớt, anh tự nhủ, chẳng chờ đợi gì hết.
Anh bơi vào bờ. Một số tên chư hầu của anh đang đợi anh với áo quần mới. Anh mặc vào, cài kiếm vào thắt lưng rồi đi trở về. Tới gần bến, một chư hầu của anh trỏ:
"Anjin-san!"
Một con chim đưa thư bị một con chim ưng đuổi theo, đang kêu choe chóe cuống cuồng bay về nơi an toàn trong chuồng của nó ở làng. Chuồng đặt ở sát mái tòa nhà cao nhất, trên một gò cao cách xa bờ biển. Phải bay một trăm thước nữa. Con chim ưng lượn ở tít trên cao, ngay phía trên con mồi, cụp cánh lại, bổ xuống. Nhưng đòn đó chỉ làm tung lên một mớ lông, không hoàn hảo. Con chim bồ câu rít thất thanh, rơi xuống như bị tử thương, rồi gần tới mặt đất nó hồi phục lại và bay về chuồng. Nó chui tọt vào cái lỗ ở chuồng an toàn, trong khi con ưng giận kêu éc éc éc cách đằng sau nó vài gang tay. Mọi người đều hoan hô, trừ Blackthorne. Ngay sự khôn ngoan và dũng cảm của con chim bồ câu, anh cũng dửng dưng. Không còn gì làm anh xúc động nữa.
"Giỏi, neh?" một chư hầu của anh nói, bối rối trước vẻ mặt lầm lì của chủ.
"Giỏi." Blackthorne trở lại galleon, Yabu có mặt với phu nhân Sazuko, Kiri và viên thuyền trưởng. Tất cả đã sẵn sàng.
"Yabu-san, ema Yedoka?" anh hỏi.
Nhưng Yabu không trả lời và chẳng ai để ý đến anh. Mọi con mắt đều đổ dồn vào Naga đang vội vã đi về phía làng. Một người trông coi chim bồ câu trong ngôi nhà đi ra đón hắn. Naga bẻ dấu niêm phong, đọc mảnh giấy.
"Galê và tất cả mọi người trên thuyền ở lại.
Yokohama cho đến khi ta tới, ký tên: Toranaga."
Đám kị sĩ nhanh chóng phi tới sườn đồi trong ánh nắng sớm. Đi đầu là năm mươi kị sĩ mở đường và trinh sát của đội tiên phong do Buntaro chỉ huy. Tiếp đến các cờ xí. Rồi Toranaga. Sau ông là đại quân dưới quyền chỉ huy của ông. Theo sau là cha Alvito Tsukku-san và mười thầy dòng đi thành một nhóm sát nhau và sau nữa là đội hậu quân, trong đó các thợ săn trên cánh tay đeo bao tay có những con chim ưng đậu, đầu chụp kín trừ một con ó lớn mắt vàng. Tất cả các Samurai đều mang vũ khí đầy người và mặc áo giáp, kể cả kị binh.
Toranaga thoải mái ngồi trên ngựa, đầu óc nhẹ nhõm. Ông đã trở thành một người khác, khỏe mạnh hơn, mới hơn, và vui vẻ thấy cuộc hành trình sắp kết thúc. Từ khi ra lệnh cho Naga giữ chiếc galleon ở lại Yokohama, đến nay đã hai ngày rưỡi, ông rời Mishima, hành quân gấp. Đoàn đi rất nhanh, cứ hai mươi ri lại đổi ngựa. Tại một trạm không chuẩn bị sẵn ngựa, tên Samurai phụ trách trạm bị cách chức, lương bổng của hắn được chuyển sang một tên khác và hắn được lệnh seppuku hoặc cạo đầu đi tu. Tên Samurai đã chọn cái chết.
Thằng khốn nạn đó đã được báo trước, Toranaga thầm nghĩ, toàn bộ Kuanto đã được động viên và sẵn sàng chiến tranh. Tuy nhiên, cái chết của hắn không phải là lãng phí hoàn toàn. Ông tự nhủ. Ít ra thì cái tin về tấm gương này cũng sẽ bay đi lập tức khắp lãnh thổ và sẽ không còn sự chậm trễ không cần thiết nữa.
Còn biết bao việc phải làm, ông nghĩ, đầu óc rối bời những sự kiện, kế hoạch và phản kế hoạch. Bốn ngày nữa là đã đến ngày rồi, ngày thứ hai mươi hai của tháng tám, tháng thưởng trăng. Hôm nay, tại Osaka, Hoàng thân Ogaki Takamoto sẽ chính thức đến gặp Ishido và lấy làm tiếc mà thông báo rằng cuộc viếng thăm Osaka của Thiên tử phải lùi lại vài ngày vì lý do sức khỏe.
Vận động để trì hoãn cuộc viếng thăm thật quá dễ đàng. Tuy Ogaki là hoàng thân hàng thứ bảy và thuộc dòng dõi Thiên Hoàng Gôsôko, Thiên Hoàng thứ chín mươi lăm của triều đại, nhưng lão nghèo cũng như tất cả các thành viên của triều đình. Triều đình không có thu nhập riêng. Chỉ các Samurai là có thu nhập và hàng mấy trăm năm nay, triều đình phải sống bằng tiền trợ cấp - bao giờ cũng ít ỏi và được kiểm soát cẩn thận - của Shogun, kwampuku hoặc tập đoàn thống trị cầm quyền. Cho nên Toranaga đã kính cẩn và rất thận trọng trao cho Ogaki, qua các trung gian, mỗi năm mười ngàn Koku, để lão ban phát cho họ hàng thân thích thiếu thốn, và khiêm nhường nói rằng ông thuộc dòng Minowara và do đó cũng là con cháu của Gôsôko, rằng ông lấy làm sung sướng được giúp đỡ và tin rằng đức Thiên Hoàng sẽ giữ gìn sức khỏe quý báu của Người với khí hậu thất thường bất trắc của Osaka nhất là vào khoảng ngày hai mươi hai.
Tất nhiên không có gì đảm bảo là Ogaki sẽ thuyết phục hay can ngăn Thiên Hoàng, nhưng Toranaga phỏng đoán rằng các cố vấn của Thiên Hoàng hoặc chính Thiên Hoàng sẽ vui mừng tán thành một cái cớ nào đó để trì hoãn... và rất có thể là cuối cùng có thể hủy chuyến đi này. Trong ba thế kỷ, chỉ có mỗi một lần một Thiên Hoàng đang ngự trị rời khỏi cung ở Kyoto. Việc đó xảy ra cách đây bốn năm, do Taiko mời Thiên Hoàng tới thưởng ngoạn hoa anh đào nở ở gần lâu đài Osaka, trùng hợp với việc ông ta nhường tước vị kwampaku cho Yaemon, và do đó, hàm ý đóng dấu ấn Thiên Hoàng vào sự kế vị này.
Bình thường ra, không một Daimyo nào, ngay cả Toranaga, dám đưa ra một đề nghị như thế với bất cứ một triều thần nào vì như vậy là lăng nhục và tiếm đoạt quyền của một bề trên - trong trường hợp này là Hội đồng - và lập tức sẽ được xem như một sự phản bội, mà đúng là như thế thật. Nhưng Toranaga biết mình đã bị kết tội phản bội rồi.
Ngày mai Ishido và các đồng minh của hắn sẽ tiến quân chống ta. Ta sẽ còn lại thêm được bao nhiêu thời gian? Trận đánh sẽ diễn ra ở đâu? Ôđasara? Chiến thắng chỉ thuộc vào thời điểm và địa điểm chứ không phải phụ thuộc vào số quân. Chúng sẽ áp đảo ta, chí ít là ba chọi một. Không sao, ông nghĩ. Ishido đang ra khỏi thành Osaka! Mariko đã bẫy được hắn. Trong ván cờ giành quyền bính, ta đã thí quân hoàng hậu nhưng Ishido đã mất hai quân xe.
Đúng. Nhưng mi mất hơn một quân hoàng hậu trong ván vừa rồi đấy. Mi đã mất cả chiếc chiến thuyền. Một quân tốt có thể trở thành quân hoàng hậu - nhưng không thể trở thành một chiến thuyền được!
Đoàn quân đang phi nhanh xuống chân đồi. Bên dưới là biển. Họ ngoặt ở một chỗ đường rẽ và trước mắt họ là Yokohama với chiếc thuyền cháy ở ngay ngoài bờ một chút. Toranaga trông thấy cao nguyên nơi Trung đoàn Hỏa mai xếp thành hàng ngũ chỉnh tề với ngựa và trang bị đầy đủ, súng cắm vào bao, chờ duyệt binh. Những tên Samurai khác, cũng vũ trang đầy đủ, đứng dọc con đường về phía bờ biển, thành hàng rào danh dự. Ở rìa làng, dân làng quỳ thành hàng ngay ngắn đợi để tỏ lòng tôn trọng Đại nhân Toranaga. Xa hơn nữa là chiếc galleon, thủy thủ đứng đợi với viên thuyền trưởng. Hai bên bến, các thuyền đánh cá đều được đưa lên cạn, sắp thành hàng lối chỉnh tề và Toranaga thầm ghi nhớ để khiển trách Naga. Ông ra lệnh cho Trung đoàn phải sẵn sàng để có thể lên đường ngay tức khắc, nhưng ngăn dân chài hoặc nông dân không cho họ đánh cá hay làm ruộng là vô trách nhiệm.
Ông xoay người trên yên, gọi một gã Samurai, ra lệnh cho gã đi bảo Buntaro cứ đi lên phía trước xem xét mọi thứ đâu đã vào đấy và sẵn sàng chưa.
"Rồi xuống làng và cho giải tán dân làng để họ đi làm việc, trừ hương trưởng."
"Xin tuân lệnh Đại nhân", gã Samurai thúc gót vào bụng ngựa phóng đi.
Lúc này Toranaga đã tới khá gần cao nguyên, ông đã nhận ra mặt mọi người: Anjin-san và Yabu, rồi Kiri và Sazuko. Lòng ông càng thêm phấn chấn.
Buntaro đang phi nhanh trên con đường mòn, cây cung lớn và hai ống tên đầy đeo sau lưng, khoảng nửa tá Samurai theo sau. Chúng rời khỏi đường mòn, phi ra cao nguyên. Ngay tức khắc Buntaro trông thấy Blackthorne và mặt anh ta đanh lại. Rồi anh ta gò cương và thận trọng nhìn quanh. Một cái rạp có mái che chỉ để có một chiếc đệm, đối diện với trung đoàn. Một rạp khác, nhỏ hơn và thấp hơn, dựng ngay cạnh: Kiri và Sazuko đợi ở đó. Yabu với tư cách là sĩ quan cao cấp nhất, đứng đầu trung đoàn, Naga ở bên phải, Anjin-san ở bên phải lão. Tất cả đều có vẻ an toàn và Buntaro vẫy tay cho đoàn quân tiến lên. Đội tiên phong phi nước kiệu tới, xuống ngựa và tản ra bảo vệ rạp duyệt binh. Rồi Toranaga cưỡi ngựa đến. Naga giương cao ngọn cờ chiến đấu lên. Lập tức bốn ngàn con người hô vang:
"Toranaga!" và cúi chào.
Toranaga không đáp lại lời chào đó. Trong sự im lặng như tờ, ông nhìn để nhận xét. Ông để ý thấy Buntaro len lén nhìn Anjin-san. Yabu đang đeo thanh kiếm do ông tặng và có vẻ bồn chồn, bứt rứt. Tên Anjin-san chào đúng phép rồi đứng im không nhúc nhích, đốc kiếm của hắn bị vỡ. Kiri và nàng hầu trẻ nhất của ông đang quỳ, hai bàn tay áp lên tatami, mắt kín đáo cúi thấp. Trong giây lát, ánh mắt ông dịu xuống, rồi trừng mắt nhìn Trung đoàn vẻ mặt không bằng lòng. Mọi người vẫn cúi đầu. Ông không cúi chào đáp lễ mà chỉ gật đầu rất nhanh và cảm thấy sự rung động trong khắp hàng quân khi bọn Samurai đứng thẳng lại. Tốt, ông nghĩ thầm, và nhanh nhẹn xuống ngựa, vui lòng thấy chúng sợ sự trừng phạt. Một Samurai cầm lấy dây cương rồi dắt ngựa của ông đi trong khi ông quay lưng lại với Trung đoàn và mồ hôi cũng ròng ròng như tất cả mọi người trong không khí ẩm ướt. Ông đi tới chỗ các phu nhân của mình.
"Kiri-san, chào mừng bà trở về nhà!"
Kiri mừng rỡ cúi chào.
"Cám ơn Đại nhân. Tôi đã tưởng không bao giờ còn được niềm vui sướng trông thấy Đại nhân nữa."
"Ta cũng vậy, phu nhân ạ." Một ánh sáng sung sướng lọt qua ánh mắt Toranaga. Ông liếc nhìn Sazuko.
"Thế nào Sazuko-san? Con trai ta đâu?"
"Vú em đang bế, thưa Đại nhân", cô nói, hầu như thở không ra hơi, sung sướng được Toranaga công khai tỏ lòng sủng ái.
"Hãy cho người đi đưa con chúng ta về đây ngay."
"Ôi, thưa Đại nhân, xin Đại nhân cho phép tôi tự tay đưa nó về cho Đại nhân, được không ạ?"
"Được, được, nếu phu nhân muốn." Toranaga mỉm cười và nhìn theo Sazuko, trong lòng rất mến cô. Rồi ông lại nhìn Kiri.
"Mọi sự với phu nhân ổn cả chứ?" Ông hỏi khẽ chỉ để cho bà nghe thấy.
"Vâng ạ, ổn cả ạ, thưa Đại nhân... và được thấy Đại nhân khỏe mạnh, lòng tôi thật vui sướng."
"Phu nhân gầy đi đấy, Kiri-san, và trông phu nhân càng trẻ ra."
"Ôi. Xin lỗi, thưa Đại nhân, Đại nhân nói không đúng. Nhưng cảm ơn Đại nhân, cảm ơn."
Ông mỉm cười với bà.
"Vậy thì bất kể là thế nào, cái đó cũng rất hợp với bà đấy. Bi kịch... cô đơn... Bị bỏ rơi... Ta rất vui được thấy phu nhân."
"Cảm ơn Đại nhân. Tôi sung sướng thấy sự phục tùng và sự hi sinh của bà ấy đã mở khóa Osaka. Được biết mình thành công, hẳn bà ấy rất vui lòng, thưa Đại nhân."
"Trước hết ta phải xong việc với lũ đê tiện kia đã rồi sau chúng ta sẽ nói chuyện. Có nhiều chuyện để nói lắm, neh?"
"Như thế là sáng suốt, neh?"
"Tôi có một lời nhắn riêng của phu nhân Ochiba."
"A! Tốt! Nhưng việc đó hãy để đấy và", ông ngừng lại.
"Phu nhân Mariko chết một cách vinh dự chứ? Tự chọn lựa chứ không phải vì tai nạn hay sai lầm chứ?"
"Mariko Sama đã chọn cái chết. Đó là seppuku. Nếu phu nhân Mariko không làm được cái việc phu nhân đã làm thì chúng sẽ bắt được phu nhân. Ôi, thưa Đại nhân, phu nhân Mariko thật là tuyệt vời vào những cái ngày tai họa ấy. Rất dũng cảm. Cả Anjin-san nữa. Không có ông ta, phu nhân đã bị bắt và bị làm nhục rồi. Tất cả chúng tôi sẽ bị bắt và bị làm nhục."
"À phải, bọn ninja." Toranaga thở dài, mắt ông tối sầm và Kiri rùng mình không cưỡng lại được.
"Ishido có nhiều việc phải trả lời ta, Kiri chan. Xin lỗi." Ông bệ vệ đi ra chỗ rạp duyệt binh và ngồi xuống lại nghiêm nghị và hăm dọa. Bọn vệ sĩ vây quanh.
"Omi-san!"
"Thưa Chúa công!" Omi tiến lên, cúi chào, nom có vẻ già đi, gầy hơn trước.
"Hãy hộ tống phu nhân Sazuko về nơi nghỉ và xem chỗ ta ở cho chu đáo. Ta sẽ ở lại đấy tối nay."
Omi cúi chào rồi bước đi. Toranaga hài lòng thấy sự thay đổi kế hoạch đột ngột không hề làm cho Omi chớp mắt. Tốt, ông nghĩ, Omi khá lắm hoặc giả do thám của nó đã cho nó biết ta đã bí mật ra lệnh cho Sudara và Hiromatsu về đây cho nên ta chưa thể đi được trước ngày mai.
Ông tập trung sự chú ý vào Trung đoàn. Theo hiệu lệnh của ông, Yabu tiến lên, lão cúi chào. Ông lễ phép chào lại.
"Yabu-san! Chào mừng ông trở về!"
"Cảm ơn Đại nhân cho phép tôi được nói, tôi rất sung sướng thấy Đại nhân đã tránh thoát sự phản bội của Ishido."
"Cảm ơn ông. Và cả ông nữa. Tình hình ở Osaka không tốt lắm, neh?"
"Vâng. Sự hài hòa của tôi đã bị phá vỡ, thưa Đại nhân. Tôi hi vọng dẫn đầu cuộc rút lui ra khỏi Osaka an toàn đưa về Đại nhân cả hai vị phu nhân và con trai Đại nhân cùng với phu nhân Toda, Anjin-san và thủy thủ cho chiếc thuyền của ông ta. Bất hạnh là chúng tôi đã bị phản bội. Xin lỗi, cả ở đó và cả ở đây nữa."
"Đúng", Toranaga nhìn xác chiếc thuyền bên dưới sóng vỗ ào ạt. Sự giận dữ thoáng qua trên mặt và ai nấy chờ đợi cơn thịnh nộ bùng nổ. Nhưng không, ông nói:
"Karma. Phải, karma, Yabu-san. Con người ta làm gì được với thiên nhiên? Chẳng thể làm gì được cả. Sự cẩu thả là một chuyện khác. Bây giờ hãy nói về Osaka, tôi muốn nghe tất cả những gì đã xảy ra một cách chi tiết, ngay sau khi cho Trung đoàn giải tán và ta tắm một cái."
"Thưa Đại nhân, tôi có một bản báo cáo viết tay."
"Tốt. Cảm ơn ông, nhưng trước hết tôi muốn nghe ông kể lại đã."
"Có đúng là Thiên Hoàng không đi Osaka không?"
"Thiên Hoàng làm gì là do Thiên Hoàng quyết định."
"Đại nhân có muốn duyệt Trung đoàn trước khi tôi cho chúng giải tán không?" Yabu trịnh trọng hỏi.
"Tại sao tôi lại cho chúng được cái vinh dự đó? Ông không thấy chúng đang có lỗi à? Bất kể thời tiết là thế nào?" Ông nói nhỏ.
"Vâng, thưa Đại nhân. Thật khủng khiếp", Yabu cố hiểu Toranaga nghĩ gì, nhưng không được.
"Tôi kinh hoàng khi được tin về những sự việc đã xảy ra. Chuyện đó thật không hình dung nổi."
"Đúng", mặt Toranaga tối sầm, ông nhìn Naga và hàng ngũ Trung đoàn.
"Tôi vẫn không sao hiểu được làm thế nào lại có thể cẩu thả, bất lực đến như thế. Tôi cần có chiếc thuyền đó!"
Naga lộ vẻ bồn chồn.
"Xin Đại nhân tha lỗi, nhưng. Đại nhân có muốn tôi tiến hành một cuộc điều tra nữa không ạ?"
"Ngươi có thể làm được cái gì nữa mà ngươi chưa làm?"
"Tôi không rõ thưa Đại nhân, có lẽ chẳng làm được gì hơn, thưa Đại nhân, xin Đại nhân thứ lỗi."
"Ngươi đã điều tra kỹ lưỡng rồi, neh?"
"Vâng, thưa Đại nhân. Xin thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi."
"Đó không phải là lỗi của ngươi. Ngươi không có mặt ở đây khi ấy. Hoặc chịu trách nhiệm chỉ huy khi ấy." Toranaga nóng nẩy quay sang Yabu.
"Lạ thật, thậm chí kể cũng thật tai họa, đội tuần tra trên bờ, đội tuần tra ở trại, đội tuần tra trên boong và viên chỉ huy đêm ấy, tất cả đều là người của Izu... trừ vài tên Ronin của Anjin-san."
"Vâng, thưa Đại nhân. Lạ, nhưng không phải là tai họa, xin lỗi. Đại nhân nhận định các sĩ quan phải chịu trách nhiệm là hoàn toàn đúng, cũng như Naga-san phải trừng phạt những người khác. Xin lỗi, vừa tới nơi tôi đã tiến hành ngay một cuộc điều tra riêng nhưng cũng không có thêm được thông tin gì, không biết được gì mới. Tôi đồng ý đó là karma... nhưng là karma đã được bọn Cơ đốc giáo ăn phân nhúng tay vào. Do vậy, tôi cũng xin tạ tội."
"A, ông nói là có phá hoại?"
"Thưa Đại nhân, không có chứng cớ gì nhưng một đợt sóng cồn và một đám cháy rất thường có vẻ là một sự giải thích quá đơn giản. Chắc chắn là bất cứ hỏa hoạn nào cũng có thể dập tắt được. Một lần nữa tôi xin tạ tội."
"Tôi chấp nhận những lời xin lỗi của ông, nhưng bây giờ ông hãy nói cho tôi biết làm thế nào để có thuyền thay thế. Tôi cần cái thuyền đó!"
Yabu có thể cảm thấy chất chua trong bụng lão.
"Vâng, thưa Đại nhân, tôi biết. Xin lỗi, không thể thay thế được chiếc thuyền đó nhưng Anjin-san có nói với chúng tôi trong chuyến đi vừa rồi là chẳng bao lâu nữa sẽ có những chiến thuyền khác của nước ông ta sẽ tới đây."
"Bao lâu nữa?"
"Ông ta không biết, thưa Đại nhân."
"Một năm? mười năm? Tôi chỉ còn không được mười ngày."
"Xin lỗi, ước gì tôi biết được. Có lẽ Đại nhân nên hỏi ông ta."
Toranaga nhìn thẳng vào Blackthorne lần đầu tiên. Anh đang đứng một mình, dáng vóc cao lớn, mặt tối sầm.
"Anjin-san!"
"Có tôi, thưa Chúa công."
"Xấu, neh? Rất xấu." Toranaga trỏ chiếc thuyền cháy bên dưới.
"Neh?"
"Vâng, rất xấu."
"Bao lâu thuyền khác tới?"
"Thuyền của tôi, thưa Chúa công?"
"Phải."
"Khi nào... khi nào Phật bảo."
"Tối nay chúng ta nói chuyện. Bây giờ đi đi. Cảm ơn ông về chuyện Osaka. Phải. Đi lên galleon... hoặc vào làng. Nói chuyện tối nay. Hiểu không?"
"Hiểu. Nói chuyện tối nay, vâng, hiểu, thưa Chúa công. Cảm ơn. Tối nay, lúc nào, xin lỗi?"
"Tôi sẽ cho người đến báo. Cảm ơn về chuyện Osaka."
"Bổn phận của tôi, neh? Nhưng, tôi làm ít. Toda Mariko Sama đã làm hết mọi thứ. Hiến dâng hết tất cả cho Toranaga Sama."
"Đúng", Toranaga nghiêm trang cúi chào đáp lễ.
Blackthorne định bước đi bỗng dừng lại. Toranaga nhìn ra phía cuối cao nguyên. Tsukku-san và bọn thầy dòng của ông ta vừa cưỡi ngựa tới và đang xuống ngựa. Ông đã không tiếp ông tu sĩ ở Mishima - tuy ông đã báo tin cho ông ta ngay về vụ chiếc thuyền bị phá hủy - và đã cố tình bắt ông ta đợi, trong khi ông chờ kết quả ở Osaka và chờ chiếc galleon an toàn về tới Anjiro. Chỉ khi ấy mới quyết định đưa ông tu sĩ tới đây gặp ông để cho cuộc đối chất diễn ra đúng lúc cần thiết.
Blackthorne đi về phía ông tu sĩ.
"Không, Anjin-san. Chốc nữa, bây giờ thì không nên, bây giờ đi về làng!" Toranaga ra lệnh.
"Nhưng, thưa Chúa công, người kia đã giết chết chiếc. thuyền của tôi! Hắn là kẻ thù!"
"Ông sẽ đi về đằng kia!" Toranaga trỏ vào làng bên dưới.
"Ông sẽ đợi ở đấy. Tối nay chúng ta nói chuyện."
"Xin phép Chúa công, người kia..."
"Không. Ông sẽ về galleon." Toranaga nói.
"Ông đi ngay bây giờ. Nào!" Như thế này tốt hơn là thả con chim ưng ra khỏi cổ tay, ông thích thú nghĩ thầm, trong giây lát lãng đi việc chính, đem hết ý chí của mình ra để áp đảo Blackthorne. Như thế là tốt hơn vì Anjin-san là con người điên cuồng, nguy hiểm, không lường trước được, luôn luôn là một ẩn số, độc nhất vô nhị, không giống bất cứ ai mà ta từng biết.
Ông liếc mắt để ý thấy Buntaro đã bước vào con đường Anjin-san sắp đi, sẵn sàng và quyết tâm dùng vũ lực buộc anh phải phục tùng. Thật ngu xuẩn, Toranaga nghĩ thầm, và không cần thiết tí nào. Mắt ông không rời khỏi Blackthorne. Và chế ngự anh.
"Vâng. Đi đây, thưa Đại nhân Toranaga. Xin lỗi. Đi bây giờ." Blackthorne nói. Anh lau mồ hôi trên mặt và cất bước định đi.
"Cảm ơn ông, Anjin-san", Toranaga nói. Ông không để cho vẻ đắc thắng lộ ra trên mặt. Ông chăm chú nhìn theo Blackthorne - một con người hung dữ, khỏe, hầm hè muốn giết người nhưng lúc này bị ý chí của Toranaga khuất phục.
Bỗng ông đổi ý.
"Anjin-san!" ông gọi to, quyết định đây là lúc tháo dây buộc chân con chim ưng, thả cho nó bay. Cuộc thử nghiệm cuối cùng.
"Ông nghe đây, ông cứ đi lại đó nếu ông muốn. Tôi nghĩ không giết Tsukku-san thì tốt hơn. Nhưng nếu ông muốn giết ông ta... thì cứ giết. Không giết tốt hơn." Ông nói rất thong thả và rành rọt, và nhắc lại lần nữa.
"Waka ri masu ka?"
Toranaga nhìn vào cặp mắt xanh lơ, một màu xanh không thể tưởng tượng được. Cặp mắt đó đầy vẻ hận thù không suy nghĩ và ông hỏi phải chăng con chim hoang dã này được tung ra săn mồi sẽ tùy hứng riêng của nó giết hay không giết con mồi rồi trở về cánh tay chủ, không ăn thịt con mồi?
"Wakari ma su ka?"
"Hai."
Toranaga vẫy tay cho phép Blackthorne lui ra. Anh quay người, hiên ngang bước về phía Bắc. Về phía Tsukku-san. Buntaro tránh ra, Blackthorne hình như chẳng để ý thấy ai ngoài ông tu sĩ. Trời có vẻ càng oi bức, ngột ngạt.
"Thế đấy Yabu-san. Ông ta sẽ làm gì?" Toranaga hỏi.
"Giết. Tất nhiên là ông ta sẽ giết nếu có thể tóm được lão tu sĩ. Lão tu sĩ đáng tội chết, neh? Tất cả các tu sĩ Cơ đốc giáo. Tôi tin chắc chúng đứng đằng sau vụ phá hoại này... bọn tu sĩ và Kiyama, tuy tôi không thể chứng minh được điều đó."
"Ông có dám lấy tính mạng ra đánh cuộc rằng ông ta sẽ giết chết Tsukku-san không?"
"Không, thưa Đại nhân", Yabu vội vàng nói.
"Không, tôi không đánh cuộc như thế. Xin lỗi, ông ta là người man di... cả hai là man di."
"Naga-san?"
"Nếu phải là tôi, tôi sẽ giết tên tu sĩ và tất cả bọn chúng, nếu được phép của Đại nhân. Tôi chưa bao giờ thấy ai công khai căm thù đến như thế. Hai ngày vừa qua Anjin-san cứ như người điên, đi đi lại lại, lẩm bà lẩm bẩm, nhìn chiếc thuyền trân trân, nằm co ngủ ngay trên cát gần đó, hầu như không ăn uống gì..." Naga nhìn theo Blackthorne.
"Tôi đồng ý rằng không phải chỉ có thiên nhiên đã phá hủy chiếc thuyền. Tôi biết đám tu sĩ, cách nào đó chúng đứng đằng sau chuyện này... tôi cũng không thề chứng minh được nhưng chắc có cách nào đó tôi không tính chuyện xảy ra vì có bão."
"Hãy lựa chọn đi!"
"Ông ta sẽ bùng nổ. Hãy nhìn cách đi của ông ta... Tôi cho rằng ông ta sẽ giết... tôi hi vọng ông ta sẽ giết lão tu sĩ."
"Buntaro-san?"
Buntaro quay lại, quai hàm bạnh không cạo, đôi chân chắc nịch đứng vững trên mặt đất, ngón tay đặt trên cung.
"Đại nhân đã khuyên ông ta không nên giết Tsukku-san, vậy là Đại nhân không muốn ông tu sĩ chết. Anjin-san giết hay không giết, điều đó không quan trọng gì đối với tôi, thưa Đại nhân. Tôi chỉ quan tâm đến cái gì là quan trọng đối với Đại nhân. Tôi có được phép ngăn chặn ông ta nếu ông ta có ý định không tuân lệnh Đại nhân không? Tôi có thể làm được dễ dàng với tên này."
"Ông có thể đảm bảo sẽ chỉ làm ông ta bị thương thôi không?"
"Không, thưa Đại nhân."
Toranaga khẽ cười và phá vỡ sự phân vân của mọi người.
"Anjin-san sẽ không giết Tsukku-san đâu. Ông ta sẽ quát tháo, nổi xung hoặc rít lên như rắn và sẽ vung kiếm loảng xoảng còn Tsukku-san sẽ lên mặt thành tín thiêng liêng, ngang nhiên không sợ hãi và sẽ rít lên đáp lại:
"Đây là hành động của Chúa. Tôi không hề đụng chạm đến thuyền của ông!" Rồi Anjin-san sẽ gọi ông ta là đồ nói dối và Tsukku-san sẽ càng tỏ ra thành tín hơn nữa và nhắc lại lời mình nói, thề rằng đã nói sự thật, nhân danh Chúa và có thể sẽ nguyền rủa Anjin-san. Cả hai sẽ căm thù nhau đến mười đời mười kiếp. Không ai chết đâu. Ít ra là trong lúc này."
"Làm sao Đại nhân biết được tất cả điều đó?" Naga thốt lên.
"Con ạ, ta không biết chắc đâu. Nhưng đó là điều ta nghĩ sẽ xảy ra. Dành thì giờ nghiên cứu mọi người... những người quan trọng... bạn và thù, bao giờ cũng đều là quan trọng. Để hiểu họ. Ta đã theo dõi hai người này. Cả hai đều quan trọng đối với ta. Neh? Yabu-san?"
"Vâng, thưa Đại nhân", Yabu nói, lão bỗng cảm thấy bất an.
Naga liếc nhanh nhìn theo Blackthorne. Anjin-san vẫn đang đi tới, bước những bước dài, nhưng không vội vã. Lúc này anh chỉ còn cách Tsukku-san bảy mươi bước. ông ta đứng trước đám thầy dòng, đợi anh, gió nhẹ thổi phất phơ các áo tà thụng màu da cam của họ.
"Nhưng thưa cha, cả hai đều không phải là những con người hèn nhát, neh? Tại sao không... làm thế nào họ lùi lại được bây giờ trong danh dự?"
"Ông ta sẽ không giết vì ba lý do. Trước hết, vì Tsukku-san không có vũ khí và sẽ không đánh trả, dù chỉ là bằng tay không. Giết một người không cầm vũ khí là trái với đạo lý của họ, là mất danh dự, là một tội trái với lời Chúa của họ dạy. Thứ hai, bởi vì ông ta là người Cơ đốc giáo. Thứ ba, vì ta đã quyết định rằng bây giờ không phải lúc."
Buntaro nói:
"Xin Đại nhân tha lỗi, tôi không thể hiểu được lý do thứ ba, thậm chí cả lý do thứ nhất nữa, nhưng chẳng phải lý do thật sự khiến họ căm thù nhau là cả hai đều tin rằng người kia không phải tín đồ Cơ đốc giáo mà chỉ là kẻ phụng thờ điều ác, phụng thờ quỷ Satan đó sao? Có phải họ gọi như thế không?"
"Đúng, nhưng Chúa Jesus của họ dạy rằng… hoặc được giả định là đã dạy rằng, phải tha thứ cho kẻ thù của mình. Làm thế là tín đồ Cơ đốc giáo."
"Thật là ngu xuẩn, neh?" Naga nói.
"Tha thứ cho kẻ thù là ngu xuẩn."
"Đúng thế", Toranaga nhìn Yabu.
"Tha thứ cho kẻ thù là ngu dại. Neh, Yabu-san?"
"Vâng", Yabu tán thành.
Toranaga nhìn về phía Bắc. Hai lòng người lúc này đã rất gần nhau và trong thâm tâm, Toranaga tự nguyền rủa mình đã tỏ ra bốc đồng. Ông vẫn còn rất cần cả hai và chẳng có lý do gì gây ra rủi ro cho một người nào. Ông đã thả Anjin-san ra vì thích thú cá nhân, không phải để giết ai, và hối hận về sự ngu ngốc của mình. Lúc này ông chờ đợi, cũng mê mải như những người khác. Nhưng tình hình diễn ra đúng như ông đã tiên đoán và cuộc đối chọi nhau xảy ra ngắn ngủi, gay gắt, đầy hằn học, dù ở xa thế này cũng vẫn thấy được, và ông phe phẩy quạt, nhẹ hẳn người. Ông rất muốn biết những gì đã thực sự được nói lên, biết xem mình nói có đúng không. Chẳng bao lâu, họ thấy Anjin-san rảo bước đi thẳng. Tsukku-san lấy chiếc mùi xoa giấy sặc sỡ lau mồ hôi trán.
"A !", Naga thán phục thốt lên.
"Có cha chỉ huy thì làm sao chúng ta thua được?"
"Chuyện này quá dễ, con ạ, nếu đó là karma của ta." Rồi tâm trạng ông bỗng thay đổi.
"Naga-san, hãy ra lệnh cho tất cả Samurai từ Osaka trở về với chiếc galleon đến ngay chỗ ta."
Naga vội vã chạy đi.
"Yabu-san, tôi rất vui lòng đến chào ông an toàn trở về. Hãy cho Trung đoàn giải tán, sau bữa ăn tối chúng ta sẽ nói chuyện. Tôi có thể cho người đến mời ông được chứ?"
"Tất nhiên rồi. Cảm ơn Đại nhân.
"Yabu cúi chào rồi đi khỏi. Lúc này chỉ còn lại một mình, ngoài những tên vệ sĩ ra, Toranaga chăm chú nhìn Buntaro và vẫy tay ra hiệu cho bọn vệ sĩ lùi ra xa ngoài tầm nghe. Buntaro bứt rứt như con chó có người nhìn, nhìn chòng chọc. Đến khi không còn chịu nổi nữa, gã nói:
"Thưa Chúa công?"
"Đã có lần ông yêu cầu ta được phép lấy thủ cấp của hắn. Neh?"
"Vâng... vâng, thưa Chúa công."
"Thế sao?"
"Hắn... hắn đã lăng nhục tôi ở Anjiro. Tôi... tôi vẫn còn bị nhơ nhuốc."
"Ta ra lệnh bỏ qua sự nhơ nhuốc đó."
"Vậy thì sợ nhơ nhuốc đó đã được bỏ qua, thưa Chúa công. Nhưng bà ta đã cùng với hắn phản bội tôi và việc này thì không thể bỏ qua được, không thể được chừng nào hắn còn sống. Tôi có chứng cớ. Tôi muốn hắn phải chết. Ngay bây giờ. Hắn... xin Chúa công hãy đồng ý, chiếc thuyền của hắn đã hỏng rồi, hắn còn có ích lợi gì cho Chúa công nữa? Tôi xin được ban cho ơn huệ này, coi đó là ơn huệ cả một kiếp sống."
"Chứng cớ gì?"
"Ai cũng biết. Trên đường từ Yokose đi, tôi đã nói chuyện với Yoshinaka. Ai ai cũng biết", Buntaro bực bội nói.
"Yoshinaka có trông thấy bà ta và hắn nằm cùng với nhau không? Hắn buộc tội bà ấy sao?"
"Không ạ. Nhưng những điều hắn nói..." Buntaro nhìn lên đau khổ.
"Tôi biết. như thế là đủ rồi. Xin Đại nhân, tôi xin Đại nhân ban cho ơn đó, coi như ơn của một kiếp sống. Tôi chưa hề xin Đại nhân một cái gì, neh?"
"Ta cần hắn sống. Không có hắn, bọn ninja đã bắt được bà ấy và đã làm nhục bà ấy và do đó làm nhục cả ông."
"Một mong ước của cả một kiếp", Buntaro nói.
"Tôi xin được ơn đó. Thuyền của hắn hỏng rồi... hắn đã... đã làm những gì Đại nhân muốn. Xin Đại nhân."
"Ta có bằng chứng hắn không cùng với bà ấy làm nhục ông."
"Xin lỗi, bằng chứng nào?"
"Hãy nghe đây. Đây là riêng chỉ một mình ông được biết thôi, như ta đã thỏa thuận với bà ấy. Ta đã ra lệnh cho bà ấy trở thành bạn thân của hắn." Toranaga dấn tới.
"Họ là bạn thân với nhau, đúng. Tên Anjin-san tôn thờ bà ấy, nhưng hắn không hề cùng với bà ấy hoặc bà ấy cùng với hắn làm nhục ông. Tại Anjiro, ngay trước khi xảy ra động đất, khi bà ấy lần đầu tiên gợi ý đi Osaka để giải thoát tất cả các con tin - bằng cách công khai thách thức Ishido rồi đẩy tới một cuộc khủng hoảng bằng việc tiến hành seppuku, bất kể Ishido ứng phó thế nào - ngày hôm đó ta đã…"
"Việc đó đã được hoạch định từ khi ấy?"
"Tất nhiên. Ông sẽ không bao giờ học hỏi được gì ư? Ngày hôm đó, ta đã ra lệnh cho bà ấy li dị ông."
"Chúa công!"
"Li dị! Ta nói thế không rõ ư?"
"Rõ ạ, nhưng..."
"Li dị. Bà ta đã làm ông điên cuồng rồ dại nhiều năm rồi, ông đã đối xử tệ hại với bà ta nhiều năm rồi. Cách đối xử của ông với mẹ nuôi và các thị tỳ của bà ấy thế nào? Ta đã từng nói với ông rằng ta cần bà ấy làm thông ngôn của Anjin-san, vậy mà ông đã nổi xung, đánh bà ấy… sự thật là ông đã suýt giết bà ấy lần đó, neh? Neh?"
"Đúng... xin Đại nhân tha lỗi."
"Đã đến lúc chấm dứt cuộc hôn nhân này. Ta đã ra lệnh chấm dứt. Khi ấy!"
"Bà ấy đã yêu cầu li dị?"
"Không. Ta quyết định và ta đã ra lệnh. Nhưng vợ ông đã van nài ta bãi bỏ lệnh đó. Ta đã từ chối. Khi ấy vợ ông đã nói rằng bà ấy sẽ seppuku ngay lập tức, không cần ta cho phép, chứ không chịu để cho ông bị ô nhục như thế. Ta đã ra lệnh cho bà ấy phải phục tùng. Bà ấy từ chối." Toranaga giận dữ nói tiếp.
"Vợ ông đã ép buộc ta, ta, Chúa thượng của bà ấy, phải rút bỏ lệnh hợp pháp của ta và bắt ta phải đồng ý rằng lệnh của ta chỉ có hiệu lực tuyệt đối sau Osaka thôi... cả hai chúng ta, bà ấy và ta, đều biết rõ rằng đối với bà ấy, Osaka có nghĩa là chết. Ông có hiểu không?"
"Vâng... vâng, tôi hiểu điều đó."
"Tại Osaka, Anjin-san đã cứu danh dự của bà ấy và danh dự các phu nhân của ta và con trai út của ta. Không có hắn, họ và tất cả các con tin ở Osaka sẽ vẫn còn ở Osaka. Ta sẽ chết hoặc vì tay Ikaoa Jikkiu hoặc có thể trong xích xiềng như một tên tội phạm tầm thường!"
"Xin Đại nhân thứ lỗi cho tôi... nhưng tại sao bà ấy đã làm như vậy? Bà ấy căm ghét tôi... tại sao bà ấy lại hoãn li dị lại? Vì Saruji?"
"Vì danh dự của ông. Bà ấy là người hiểu bổn phận. Vợ ông lo lắng đến danh dự của ông... ngay sau khi đã chết... đến mức một phần sự thỏa thuận giữa bà ấy với ta là việc này phải là chuyện riêng giữa bà ấy, ông và ta mà thôi. Không một ai khác được biết. Anjin-san, con trai bà ấy, bất kỳ ai… Ngay cả cha cố xưng tội của bà ấy, không ai được biết."
"Sao?"
Toranaga giải thích lại lần nữa. Cuối cùng Buntaro hiểu ra và Toranaga cho gã lui. Còn lại một mình trong lúc này, ông đứng dậy, vươn vai, mệt mỏi vì tất cả những công việc từ khi ông tới... Mặt trời vẫn còn cao tuy bây giờ đã là buổi chiều. Ông rất khát. Ông nhận chén trà nguội của một tên vị sĩ riêng rồi đi bộ xuống bờ biển. Ông cởi bỏ chiếc kimono ướt sũng rồi xuống nước bơi đi. Nước biển làm ông cảm thấy mát mẻ, khoan khoái. Ông bơi ngầm dưới nước một lúc nhưng không quá lâu, biết rằng các vệ sĩ sẽ lo lắng. Ông nhoi lên mặt nước bơi ngửa, nhìn lên trời cao, tập trung sức lực cho đêm nay, chắc chắn sẽ dài.
Ôi Mariko, bà là một vị phu nhân tuyệt vời! Phải, là, chứ không phải đã là, vì chắc chắn bà sẽ sống mãi. Bà đang ở với ông Chúa Cơ đốc giáo của bà tại cái thiên đường Cơ đốc giáo của bà thật ư? Ta mong không phải vậy. Nếu thế thì thật phí uổng. Ta hi vọng hồn vía của bà đang đợi hết cái thời hạn bốn mươi ngày của Phật để lại đầu thai vào đâu đó tại đây. Ta cầu nguyện cho hồn vía của bà vào gia đình ta. Bà tới nhé. Nhưng lại vẫn là một phu nhân, chứ đừng làm đàn ông. Chúng. ta không thể có bà như một đàn ông được. Bà quá đặc biệt, nếu là đàn ông thì thật uổng.
Ông mỉm cười. Sự việc đã xảy ra tại Anjiro đúng như ông đã kể lại cho Buntaro, tuy Mariô đã không bao giờ ép buộc ông phải hủy bỏ mệnh lệnh.
"Làm sao bà ta có thể buộc được ta làm cái gì đó mà ta không muốn?" ông nói với bầu trời. Bà ấy đã lễ phép, đúng mực, đề nghị không công bố cuộc li dị cho đến sau vụ Osaka. Nhưng, ông tự khẳng định với mình, bà ấy chắc chắn sẽ seppuku, nếu ta từ chối. Bà ấy sẽ van nài, neh? Tất nhiên bà. ấy sẽ van nài và như thế sẽ hỏng mọi việc. Bằng cách đồng ý trước ta chỉ cứu bà ấy khỏi một sự ô nhục và cãi lộn không cần thiết và cho ta tránh được rắc rối... và bây giờ giữ kín chuyện này, ta tin chắc bà ấy mong muốn như thế, mọi người đều có lợi. Ta hài lòng là ta đã nhượng bộ, ông nghĩ với một thoáng trắc ẩn rồi bỗng cười phá lên. Một làn sóng nhỏ ào qua và ông uống phải một ngụm nước biển, sặc sụa.
"Chúa công có sao không?" một tên vệ sĩ bơi gần đó, lo lắng hỏi to.
"Không sao cả. Tất nhiên là không sao hết." Toranaga lại nôn ọe, khạc nhổ. Ông bơi đứng và nghĩ, đáng kiếp cho mi tỏ ra kiêu ngạo. Hôm nay đây là lần thứ hai của mi. Rồi ông nhìn thấy chiếc thuyền đắm.
"Nào, ta bơi thi với các ngươi?" Ông gọi to tên vệ sĩ.
Đối với Toranaga, thi là thi. Thật sự. Có lần, một viên tướng của Toranaga đã cố tình để cho ông thắng, hi vọng sẽ được lòng ông. Sai lầm đó khiến viên tướng mất hết tất cả.
Tên vệ sĩ thắng. Toranaga khen ngợi hắn rồi bám vào một gọng sườn thuyền, đợi cho hơi thở điều hòa trở lại rồi nhìn quanh, hết sức tò mò muốn biết. Ông lặn xuống xem sống thuyền Erasmus. Sau khi đã toại nguyện, ông lên bờ và trở về trại, sảng khoái và sẵn sàng.
Một căn nhà tạm thời đã được dựng lên cho ông tại một vị trí tốt, dưới một mái rơm rộng có những cột tre to, khỏe chống đỡ. Tường shoji và vách ngăn được đặt trên một cái sàn nâng cao, lát gỗ và tatami. Lính đã đứng gác ở những chỗ cần thiết và tại đây còn có các phòng cho Kiri và Sazuko, cho người hầu và nhà bếp, nối liền nhau bằng một hệ thống những con đường đơn giản, đặt trên những chiếc cọc tạm bợ.
Lần đầu tiên ông trông thấy con trai út. Hiển nhiên là phu nhân Sazuko sẽ không bao giờ lại vô lễ đến mức bế con ra cao nguyên ngay khi đó, để xâm phạm vào những công việc quan trọng, ngay dù ông đã vui vẻ cho phép phu nhân làm như vậy.
Đứa bé làm ông rất hài lòng.
"Đứa nhỏ đẹp lắm", ông nói với vẻ hãnh diện, tay bế đứa bé một cách chắc chắn, thành thạo.
"Và Sazuko này, phu nhân ngày càng trẻ ra, càng hấp dẫn thêm. Chúng ta cần phải có ngay, nhiều con nữa. Phu nhân làm mẹ rất hợp đấy."
"Ôi, thưa Chúa công", Sazuko nói,
"Thiếp đã sợ rằng không bao giờ được thấy Chúa công nữa và không bao giờ được phô với Chúa công đứa con trai út của Chúa công. Chúng ta làm thế nào thoát được bẫy…những đạo quân Ishido…"
"Trông thằng nhỏ kháu này không! Tuần sau ta sẽ cho xây một cái chùa cho nó và cúng vào đền..." ông ngừng lại, chia đôi con số và nghĩ đến, rồi lại chia đôi nữa..." hai mươi Koku một năm."
"Ôi, thưa Chúa công, Chúa công thật là rộng lượng!"
Nụ cười của Sazuko chân thật.
"Phải", Toranaga nói.
"Như thế là đủ rồi, đối với một nhà sư khốn nạn ăn bám chỉ có việc tụng vài câu Nam mô A di đà Phật, neh?"
"Ồ, vâng ạ. Chùa ấy sẽ ở gần lâu đài tại Yedo chứ? Ôi, giá mà lại trên một bờ sông hay một con suối thì thật là đẹp biết bao!"
Ông miễn cưỡng đồng ý tuy chọn một đìa điểm như thế sẽ tốn kém nhiều hơn đối với một chuyện lặt vặt như thế. Nhưng thằng bé kháu thật, năm nay ta có thể rộng rãi được, ông nghĩ.
"Ôi, cảm ơn Chúa công..." Phu nhân Sazuko dừng lại. Naga đang vội vã tới nơi họ đang ngồi, trên một hàng hiên râm mát.
"Xin cha thứ lỗi, nhưng còn các Samurai của cha từ Osaka về thì thế nào ạ? Cha muốn gặp họ từng người một hay tất cả cùng một lúc?"
"Từng người một."
"Vâng, tu sĩ Tsukku-san muốn được gặp cha khi nào thuận tiện."
"Nói với hắn, ta sẽ sớm cho người gọi hắn." Toranaga lại quay sang trò chuyện với Sazuko nhưng cô lễ phép ngay lập tức xin kiếu từ, biết rằng ông muốn gặp các Samurai bây giờ. Ông bảo cô cứ ngồi lại, nhưng cô xin phép được rút lui và ông đồng ý.
Ông hỏi các tên Samurai rất kỹ, sàng lọc các lời kể của chúng, thỉnh thoảng lại gọi một tên Samurai quay lại thẩm tra cẩn thận. Đến khi chiều tà thì ông đã biết rõ những gì đã xảy ra hoặc bọn Samurai tưởng là đã xảy ra. Sau đó ông ăn uống qua loa - bữa cơm đầu tiên của ông trong ngày hôm nay, rồi cho mời Kiri tới và đuổi bọn vệ sĩ lui ra ngoài tầm nghe.
"Trước hết hãy kể cho ta nghe phu nhân đã làm những gì, đã trông thấy những gì và chứng kiến những gì."
Đêm tối hẳn, ông mới thôi căn vặn, tuy Kiri đã chuẩn bị rất cẩn thận.
"A !"
"Thật là hiểm nghèo, Kiri chan, Kiri chan. Quá hiểm nghèo."
"Vâng", Kiri đáp, hai bàn tay xếp trong lòng. Rồi bà trìu mến nói thêm.
"Tất cả các thánh thần lớn nhỏ đều phù hộ Chúa công và chúng tôi. Xin thứ lỗi cho tôi đã hoài nghi kết cục của việc đó, đã hoài nghi Chúa công. Thần thách phù hộ chúng ta."
"Có vẻ như là thế, phải, đúng như thế." Toranaga nhìn trời đêm. Gió nhẹ từ biển thổi vào làm các ánh đuốc chập chờn và cũng xua muỗi và các côn trùng khác, khiến cho buổi tối dễ chịu hơn. Mặt trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, ông có thể nhìn thấy những vệt đen trên đó và lơ đãng tự hỏi không biết những chỗ sẫm tối kia có phải là đất đai không, và phần còn lại có phải là băng tuyết không, tại sao mặt trăng lại ở trên cao đó, có ai sống trên mặt trăng không. Ôi, có biết bao nhiêu điều ta muốn biết, ông thầm nghĩ.
"Tôi có thể hỏi được một câu không, Tora chan?"
"Câu gì, phu nhân?"
"Tại sao Ishido lại để chúng tôi đi? Thật sự là tại sao? Hắn không cần phải làm như vậy, neh? Nếu tôi là hắn, tôi sẽ không làm thế... không đời nào. Tại sao vậy?"
"Trước hết bà hãy cho ta biết phu nhân Ochiba nhắn gì?"
"Phu nhân Ochiba nói: Xin bà hãy nói với Đại nhân Toranaga biết rằng tôi kính cẩn mong mỏi có một cách nào đó giải quyết những sự bất đồng của Đại nhân với Thế tử. Để bày tỏ lòng quý mến của Thế tử, tôi xin nói với Toranaga Sama rằng Thế tử đã nhiều lần nói Người không muốn cầm đầu bất cứ đạo quân nào đánh lại chú mình, lãnh chúa của Kuanto..."
"Bà ấy nói thế!"
"Vâng, ồ, đúng thế ạ."
"Chắc chắn là bà ấy biết… và Ishido cũng phải biết… nếu Yaemon cầm cờ đánh ta thì ta nhất định bại!"
"Phu nhân Ochiba nói đúng như vậy, thưa Chúa công."
"Toranaga nắm chặt bàn tay to sù đầy chai sạn đấm mạnh xuống tatami.
"Nếu đó là một đề nghị chân thật, không phải một mưu mẹo gì thì ta đã đi được nửa đường tới Kyoto rồi, và còn quá nửa đường một bước."
"Vâng." Kiri nói.
"Cái giá phải trả là gì?"
"Tôi không rõ. Bà ấy không nói gì thêm, thưa Chúa công. Chỉ nhắn có thế thôi... ngoài những lời chào hỏi chúc mừng em gái bà ấy..."
"Ta có thể cho Ochiba được cái gì mà bà ấy chưa có? Osaka là của bà ấy, kho tàng là của bà ấy, Yaemon luôn luôn là Thế tử của vương quốc đối với ta. Cuộc chiến tranh này là không cần thiết. Dù có chuyện gì xảy ra thì tám năm nữa Yaemon vẫn trở thành kwampaku và kế thừa thiên hạ, thiên hạ này. Chẳng còn gì nữa để cho bà ta cả."
"Có thể là bà ấy muốn kết hôn?"
Toranaga dứt khoát lắc đầu.
"Không, bà ta không phải loại người đó đâu. Bà ta sẽ không bao giờ lấy ta."
"Đó là cách giải quyết hoàn hảo nhất, thưa Chúa công, đối với bà ấy."
"Bà ta sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Ochiba là vợ ta ư? Đã bốn lần bà ta van nài Taiko đề nghị ta tự sát.
".
"Vâng. Nhưng đó là khi Taiko còn sống."
"Ta sẽ làm bất cứ cái gì để củng cố vương quốc, giữ gìn hòa bình, và để Yaemon trở thành kwampaku. Có phải bà ta muốn vậy không?"
"Được vậy thì sự kế vị sẽ chắc chắn. Đó là cái thu hút bà ta."
Toranaga lại ngẩng nhìn mặt trăng, nhưng lúc này đầu óc tập trung vào câu đố này. Ông nhớ lại những điều phu nhân Yodoko đã nói ở Osaka, khi không tìm ra ngay được câu trả lời, ông gạt vấn đề sang một bên để chú ý vào những vấn đề trước mắt quan trọng hơn.
"Ta nghĩ rằng bà ta lại giở trò gì đây. Kiyama có nói với phu nhân là chiếc thuyền của gã man di đã bị phá hoại không?"
"Không ạ."
Toranaga cau mày.
"Thế thì lạ thật, bởi vì khi ấy chắc chắn lão đã phải biết rồi. Ta có báo cho Tsukku-san biết ngay khi ta được tin... hắn đã cho thả một con chim đưa thư đi ngay lập tức, tuy rằng cũng chỉ là xác nhận những điều họ chắc chắn đã biết rồi."
"Sự phản phúc của chúng cần phải được trừng trị, neh? Bọn chủ mưu cũng như những tên ngu xuẩn đã cho phép làm cái việc đó."
"Hãy kiên nhẫn, Kiri-san, chúng sẽ nhận được phần thưởng của chúng. Ta nghe nói các tu sĩ Cơ đốc giáo rêu rao rằng đó là.
"Hành động của Chúa."
"Thật là đạo đức giả! Thật là ngu ngốc, neh?"
"Đúng!" Rất ngu ngốc về một mặt, Toranaga nghĩ, nhưng về mặt khác thì lại chằng phải là ngu ngốc.
"Thôi được cảm ơn Kiri-san. Một lần nữa, ta rất vui mừng thấy phu nhân được bình an vô sự. Chúng ta sẽ ở lại đây đêm nay. Bây giờ, ta xin lỗi. Hãy cho người mời Yabu-san và khi ông ta tới, đem trà và sake ra để mặc chúng ta."
"Vâng, thưa Chúa công. Tại sao Ishido lại để chúng tôi đi?"
"Câu trả lời, Kiri chan ạ, là ta không biết. Hắn đã phạm một sai lầm."
Kiri cúi chào rồi hài lòng rút lui.
Gần nửa đêm Yabu mới ra về. Toranaga cúi chào, tiễn lão như người ngang hàng và cảm ơn lão lần nữa về mọi thứ. Ông đã mời Yabu ngày mai tới dự Hội đồng chiến tranh bí mật, xác nhận Yabu làm tư lệnh Trung đoàn Hỏa mai và xác nhận quyền lãnh chúa của Yabu đối với Totoni và Suraga bằng văn bản... khi nào chiếm và giữ được hai tỉnh đó.
"Lúc này Trung đoàn là cực kỳ trọng yếu, Yabu-san. Đại nhân hoàn toàn chịu trách nhiệm về chiến lược và huấn luyện Trung đoàn. Omi-san có thể làm sĩ quan liên lạc giữa chúng ta. Hãy sử dụng kiến thức của Anjin-san... bất cứ cái gì. Neh?"
"Vâng, tôi sẽ cố gắng làm mọi việc hoàn hảo, thưa Đại nhân. Cho phép tôi được kính cẩn cảm tạ Đại nhân."
"Đại nhân đưa các phu nhân của tôi, con trai tôi và Anjin-san trở về bình an vô sự là đã giúp tôi một việc rất lớn. Chuyện chiếc thuyền thật khủng khiếp... karma. Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có một chiếc khác tới. Tạm biệt, ông bạn của tôi."
Toranaga nhấm nháp chén trà. Lúc này ông thấy mệt mỏi.
"Naga-san?"
"Thưa Chúa công?"
"Anjin-san đâu?"
"Ở chỗ thuyền đắm với vài chư hầu của ông ta."
"Ông ta làm gì ở đó?"
"Dạ, chỉ ngồi nhìn thôi ạ." Naga cảm thấy bối rối trước ánh mắt sắc lạnh của người cha.
"Xin cha thứ lỗi, ông ta không được đến đó chăng?"
"Cái gì? Ồ, không sao, không sao cả. Tsukku-san đâu?"
"Ở trong một nhà khách ạ, thưa Chúa công."
"Ngươi đã nói với ông ta là sang năm ngươi muốn trở thành tín đồ Cơ đốc giáo chưa?"
"Rồi ạ, thưa Chúa công."
"Tốt. Đi tìm ông ta lại đây cho ta."
Một lúc sau, Toranaga trông thấy ông tu sĩ cao gầy đi trước ánh đuốc... khuôn mặt căng thẳng có những vết nhăn sâu, mái tóc đen cạo trọc giữa đỉnh đầu, không một sợi bạc... và ông chợt nhớ đến Yokose.
"Kiên nhẫn là rất quan trọng, Tsukku-san, neh?"
"Vâng, bao giờ cũng là quan trọng. Nhưng thưa Đại nhân tại sao Đại nhân lại nói vậy?"
"Ồ, tôi đang nghĩ đến Yokose. Khi ấy, tình hình rất khác, khác lắm, mới chỉ cách đây chẳng bao lâu."
"À, vâng. Chúa đi những nẻo đường kỳ lạ, vâng thưa Đại nhân. Tôi rất vui mừng thấy Đại nhân vẫn còn ở trong bờ cõi của mình."
"Ông muốn gặp tôi?" Toranaga hỏi, tay phe phẩy chiếc quạt, lòng thầm ghen tị với ông tu sĩ vì bụng ông ta không phệ và ông ta có tài về ngoại ngữ.
"Dạ, chỉ là để tạ lỗi về những chuyện đã xảy ra."
"Anjin-san nói gì?"
"Nhiều lời giận dữ... và buộc tội tôi đã đốt thuyền của ông ta."
"Ông có đốt không?"
"Không, thưa Đại nhân."
"Ai đốt?"
"Đó là một hành động của Chúa. Bão đổ tới và thuyền cháy."
"Đó không phải là một hành động của Chúa. Ông nói ông không nhúng tay vào, ông hoặc một tu sĩ nào đó hoặc một tín đồ Cơ đốc giáo?"
"Ồ, tôi có góp phần, thưa Đại nhân. Tôi đã cầu nguyện. Tất cả chúng tôi đã cầu nguyện. Thề có Chúa, tôi tin rằng chiếc thuyền đó! à một công cụ của quỷ dữ... tôi đã nói điều đó với Đại nhân nhiều lần. Tôi biết đó không phải là ý kiến của Đại nhân và một lần nữa tôi xin Đại nhân tha lỗi đã chống lại Đại nhân về vấn đề này. Nhưng có lẽ hành động này của Chúa chỉ có lợi chứ không có hại."
"Ồ, lợi hại như thế nào?"
"Đức cha Thanh tra không còn phải rối trí nữa, thưa Đại nhân. Bây giờ thì Đức cha Bề trên của chúng tôi có thể tập trung sức vào các Đại nhân Kiyama và Onoshi."
Toranaga nói toạc ra ngay:
"Tất cả những điều đó tôi đã nghe rồi, Tsukku-san: ông chánh tu sĩ Cơ đốc giáo có thể giúp được tôi điều gì thiết thực?"
"Thưa Đại nhân, xin Đại nhân hãy tin ở..." Alvito vội nín lại rồi nói, giọng thành thật,
"Xin lỗi Đại nhân, nhưng tôi tin chắc với tất cả tấm lòng chân thành của tôi là nếu Đại nhân đặt lòng tin ở nơi Chúa, Chúa sẽ giúp Đại nhân."
"Tôi tin, nhưng tôi tin ở Toranaga hơn. Tôi có nghe nói Ishido, Kiyama, Onoshi và Zataki đã tập hợp binh mã. Ishido sẽ có ba hoặc bốn trăm ngàn quân trên chiến thuyền đánh tôi."
"Đức cha Thanh tra đang thực hiện sự giao ước với Đại nhân. Tại Yokose, tôi đã báo cáo là thất bại, nhưng bây giờ tôi nghĩ là có hi vọng."
"Tôi không thể dùng hi vọng chống lại kiếm đao được."
"Vâng, nhưng Chúa có thể thấy được mọi tình thế bất lợi."
"Đúng. Nếu có Chúa thật thì Chúa có thể thắng dù tình thế có bất lợi đến đâu." Rồi giọng Toranaga càng sắc thêm.
"Ông đang định nói đến hi vọng gì?"
"Thật tình tôi cũng không rõ, thưa Đại nhân. Nhưng chẳng phải là Ishido đang tiến đánh Đại nhân đó sao? Rời khỏi thành Osaka. Đó chẳng phải là một hành động nữa của Chúa đó sao?"
"Không phải. Nhưng ông hiểu tầm quan trọng của quyết định đó?"
"Ồ vâng, hiểu rất rõ. Tôi tin chắc là Đức cha Thanh tra cũng hiểu."
"Ông nói đó là do công của ông ấy ư?"
"Ồ không, thưa Đại nhân. Nhưng chuyện đó đang xảy ra."
"Có thể Ishido sẽ thay đổi ý kiến và cử Đại nhân Kiyama làm Tổng tư lệnh và ẩn náu tại Osaka, để mặc cho Kiyama và Thế tử chống lại tôi?"
"Tôi không thể trả lời được câu hỏi này của Đại nhân. Nhưng nếu Ishido rời khỏi Osaka thì đó là một chuyện thần diệu. Neh?"
"Có phải ông nghiêm chỉnh cho rằng đây lại là một hành động nữa của Chúa trời Cơ đốc giáo của các ông không?"
"Không. Nhưng có thể. Tôi tin rằng không có gì xảy ra mà Chúa không biết."
"Ngay cả sau khi chúng ta chết, chúng ta cũng vẫn sẽ không bao giờ biết được gì về Chúa đâu." Rồi Toranaga đột ngột thêm.
"Tôi nghe nói Đức cha Thanh tra đã rời khỏi Osaka." Và hài lòng thấy nét mặt Tsukku-san thoáng tối sầm. Tin này đã tới vào ngày ông rời.
Mishima.
"Vâng", ông tu sĩ nói, nỗi lo lắng càng tăng thêm.
"Đức cha tới Nagasaki, thưa Đại nhân."
"Để làm lễ mai táng đặc biệt cho Toda Mariko Sama?"
"Vâng. Ôi, Đại nhân biết nhiều quá. Tất cả chúng tôi chỉ là đất bùn trên cái bàn gốm của Đại nhân xoay nặn mà thôi."
"Không đúng. Và tôi không ưa cái lối phỉnh nịnh vu vơ, ông quên rồi sao?"
"Không, thưa Đại nhân, xin Đại nhân thứ lỗi. Tôi không có ý đó." Alvito càng cảnh giác thêm, gần như nản chí.
"Đại nhân không tiến hành làm lễ mai táng?"
"Việc đó đối với tôi không quan trọng gì cả. Bà ấy là một con người rất đặc biệt và tấm gương của bà xứng đáng được trọng vọng."
"Vâng, thưa. Đại nhân. Cảm ơn Đại nhân. Đức cha Thanh tra sẽ rất vui lòng. Nhưng Đức cha cho rằng việc đó rất quan trọng."
"Tất nhiên. Vì bà ấy là chư hầu của tôi và một tín đồ Cơ đốc giáo. Tấm gương của bà ấy sẽ... được các tín đồ Cơ đốc giáo khác không thể không để ý. Hoặc những người đang suy tính cải đạo. Neh?"
"Tôi cho rằng mọi người sẽ để ý. Tại sao lại không? Trái lại, bà ấy rất xứng đáng được ca ngợi về tấm lòng hi sinh quên mình."
"Hiến đời mình để cho những người khác sống?" Toranaga hỏi một cách khó hiểu, không nói seppuku hay tự sát.
"Vâng."
Toranaga cười thầm, nhận thấy Tsukku-san không một lần nào đả động đến cô gái kia, Kiyama Achiko, sự can đảm hay cái chết, hay tang lễ của cô ta tuy cũng được cử hành trọng thể, nghi lễ đày đủ. Giọng ông đanh lại.
"Và ông không biết ai đã ra lệnh hoặc tham dự vào vụ phá hoại chiếc thuyền của tôi?"
"Không ạ, thưa Đại nhân. Trừ việc cầu nguyện."
"Tôi nghe nói nhà thờ các ông xây ở Yedo đang tiến hành tốt."
"Vâng, thưa Đại nhân. Xin cảm ơn Đại nhân một lần nữa."
"Tốt, Tsukku-san, tôi hi vọng các công việc khó nhọc của Đức cha Bề trên của các tín đồ Cơ đốc giáo sẽ sớm đem lại kết quả. Tôi cần nhiều hơn là hi vọng suông và tôi có trí nhớ rất tốt đấy. Bây giờ, xin phép ông, tôi cần ông làm thông ngôn." Lập tức, ông cảm thấy thái độ chống đối của ông tu sĩ.
"Ông không việc gì mà sợ."
"Ồ không, thưa Đại nhân, tôi không sợ ông ta, xin Đại nhân thứ lỗi, tôi chỉ không muốn gần ông ta thôi."
Toranaga đứng dậy:
"Tôi yêu cầu ông hãy tôn trọng Anjin-san. Lòng dũng cảm của ông ấy là rõ ràng, không còn phải nghi ngờ gì nữa, và ông ấy đã cứu sống Mariko Sama nhiều lần. Lúc đó ông ta gần như phát điên phát cuồng, đó là điều dễ hiểu... mất chiếc thuyền, neh?"
"Vâng, vâng, rất đáng tiếc."
Toranaga đi trước, ra bờ biển, bọn vệ sĩ cầm đuốc mở đường.
"Khi nào tôi có được báo cáo của Cha bề trên của ông về vụ buôn lậu súng?"
"Ngay khi Đức cha Thanh tra có được đầy đủ thông báo của Macao."
"Phiền ông đề nghị với ông ấy thúc đẩy các cuộc điều tra nhanh lên."
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Những Daimyo Cơ đốc giáo nào dính vào vụ này?"
"Xin lỗi, tôi không rõ, cũng không biết có ai dính líu không?"
"Thật đáng tiếc là ông không biết, Tsukku-san. Ông biết được thì tôi đỡ tốn bao nhiêu thì giờ. Có nhiều Daimyo rất muốn biết sự thật về vụ này đấy."
A, Tsukku-san, Toranaga thầm nghĩ, nhưng ông có biết và lúc này đây, ta có thể dồn ông vào một góc để cho ông quằn quại, quẫy cựa như một con rắn cùng đường rồi cuối cùng ta sẽ bất ông thề trước Chúa Cơ đốc giáo của ông, khi ấy ông sẽ phải nói ra: Kiyama, Onoshi, và có lẽ cả Harima nữa. Nhưng chưa đến lúc. Chưa. Và ông cũng chưa đến lúc được biết rằng ta tin người Cơ đốc giáo các ông chẳng dính líu gì hết vào vụ phá hoại này. Kể cả Kiyama, Harima hay Onoshi nữa, thật ra ta biết chắc chắn là như thế. Nhưng đó vẫn không phải là một hành động của Chúa. Đó là một hành động của Toranaga.
Phải.
Nhưng tại sao? Có thể ông sẽ hỏi.
Kiyama đã khôn ngoan khước từ đề nghị trong thư của ta do Mariko trao cho lão. Lão cần có bằng chứng về lòng thành của ta. Ta còn có thể đưa ra được bằng chứng nào nữa ngoài chiếc thuyền và gã man di - đang làm cho người Cơ đốc giáo các ông khiếp đảm? Ta chờ đợi mất cả hai, tuy ta chỉ đưa ra có một. Hôm nay, tại Osaka, những người trung gian sẽ cho Kiyama và ông trùm tu sĩ của các ông biết rằng đó là một tặng phẩm của ta tặng họ, bằng chứng về lòng thành thật của ta: ta không chống lại Giáo hội, chỉ chống Ishido thôi. Đó là bằng chứng, neh?
Phải, nhưng liệu có thể tin được Kiyama không? Hỏi như thế là phải.
Không tin được. Nhưng Kiyama trước hết là người Nhật rồi sau mới là người Cơ đốc giáo. Ông luôn luôn quên điều đó. Kiyama sẽ hiểu sự thành thật của ta. Tặng chiếc thuyền là bằng chứng tuyệt đối, cũng tuyệt đối như tấm gương của Mariko và sự dũng cảm của Anjin-san.
Và ta đã làm thế nào để phá hoại chiếc thuyền? Ông có thể muốn biết.
Chuyện đó đối với ông có gì quan trọng kia chứ, Tsukku-san? Biết ta làm là đủ rồi. Và không một ai biết hết, trừ ta, vài người tin cẩn và kẻ đốt thuyền. Ishido dùng ninja, tại sao ta lại không dùng được? Nhưng ta chỉ dùng một tên thôi và thành công. Còn Ishido đã thất bại. Thất bại thật là ngu ngốc.
"Thật ngu ngốc", ông nói to.
"Thưa Đại nhân?" Alvito hỏi.
"Thật ngu ngốc? Không giữ kín được một bí mật động trời như buôn lậu súng", ông cộc cằn nói,
"Và xúi giục các Daimyo Cơ đốc giáo nổi loan chống lại Chúa thượng của họ là Taiko, neh?"
"Vâng, thưa Đại nhân. Nếu thật quả là như vậy."
"Ồ, tôi biết chắc là đúng thế, Tsukku-san." Toranaga bỏ lửng câu chuyện vì lúc này rõ ràng Tsukku-san đã hoang mang bối rối và sẵn sàng làm một thông ngôn tốt.
Họ đi xuống bờ biển, Toranaga đi trước, vững vàng, chắc chắn, trong bóng tối lờ mờ. Ông dẹp nỗi mệt nhọc sang một bên. Khi đi qua các đầu lâu cắm trên các ngọn giáo, ông nhìn thấy Tsukku-san sợ hãi làm dấu thánh giá và thầm nghĩ mê tín như thế và chẳng có gì mà cũng sợ như thế thật là ngu xuẩn.
Các chư hầu của Anjin-san đã đứng cả lên, cúi chào từ khi ông còn cách một đoạn khá xa. Nhưng Anjin-san thì không, anh vẫn cứ ngồi âm thầm trân trân nhìn ra biển.
"Anjin-san", Tôtanaga dịu dàng gọi.
"Thưa Đại nhân?" Blackthorne chợt tỉnh giấc mơ màng và đứng dậy.
"Xin lỗi, Đại nhân muốn nói chuyện bây giờ?"
"Phải, nếu ông vui lòng. Tôi đem Tsukku-san tới vì tôi muốn nói chuyện thật rõ ràng. Hiểu không? Nhanh và rõ?"
"Vâng." Toranaga trông thấy cái nhìn thẫn thờ của Blackthorne dưới ánh các ngọn đuốc và sự mệt mỏi cùng cực của anh. Ông liếc nhìn Tsukku-san.
"Ông ấy có hiểu tôi nói gì không?" Ông chăm chú nhìn ông tu sĩ nói, tai lắng nghe cái thứ tiếng khó nghe. Anjin-san gật đầu, ánh mắt buộc tội của anh không hề biến đổi.
"Có hiểu, thưa Đại nhân", ông tu sĩ nói.
"Bây giờ ông làm thông ngôn cho tôi, Tsukku-san, tôi đem Tsukku-san tới để chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp và nhanh, không để sót ý nghĩa của một lời nào. Điều đó rất quan trọng đối với tôi, cho nên tôi đề nghị ông hãy kiên nhẫn. Tôi cho rằng như thế là tốt hơn cả."
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Tsukku-san, trước hết xin ông hãy thề trước Chúa Cơ đốc giáo của ông là bất cứ điều gì Anjin-san nói ra, ông không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết. Như xưng tội ấy. neh? Cũng thiêng liêng như thế... Đối với tôi và đối với ông ấy."
"Nhưng thưa Đại nhân, đây không phải...."
"Ông sẽ làm như tôi nói. Ngay bây giờ. Nếu không tôi sẽ rút bỏ, mãi mãi, mọi sự ủng hộ của tôi đối với ông và Giáo hội của ông."
"Thôi được, thưa Đại nhân, tôi đồng ý. Thề có Chúa."
"Tốt. Cảm ơn ông. Ông hãy giải thích cho ông ta hiểu sự thỏa thuận của chúng ta.
"Alvito nghe lời rồi Toranaga ngồi xuống cồn cát, phe phẩy chiếc quạt để xua muỗi và các côn trùng đêm.
"Bây giờ, Anjin-san, xin ông hãy kể cho tôi nghe những chuyện gì đã xảy ra tại Osaka?"
Blackthorne bắt đầu một cách ngập ngừng nhưng dần dần đầu óc anh sống lại tất cả mọi chuyện và chẳng bao lâu anh nói rất nhanh, cha Alvito phải khó khăn lắm mới theo kịp. Toranaga im lặng lắng nghe, không hề ngắt lời Blackthorne, chỉ thỉnh thoảng thận trọng khuyến khích anh khi cần thiết. Một người biết nghe.
Đến tảng sáng thì Blackthorne kể xong. Tới lúc đó thì Toranaga đã biết hết tất cả những gì có để nói ra... tất cả những gì Anjin-san đã chuẩn bị để nói ra, ông tự sửa lại. Ông tu sĩ cũng biết vậy nhưng Toranaga tin chắc rằng trong đó không có cái gì đám Cơ đốc giáo hoặc Kiyama có thể lợi dụng để chống lại ông hoặc Anjin-san. Lúc này Blackthorne hầu như không để ý đến ông tu sĩ.
"Ông tin chắc là viên Thủy sư đô đốc sẽ đưa ông lên dàn lửa thiêu ư, Anjin-san?" Ông hỏi lại.
"Ồ vâng. Nếu không có ông tu sĩ dòng Temple. Trong con mắt của hắn, tôi là một kẻ tà giáo... lửa được xem như là.
"Rửa sạch" linh hồn."
"Tại sao Đức cha Thanh tra lại cứu ông?"
"Tôi không biết. Việc này có liên quan gì đến Mariko Sama. Không có thuyền, tôi không thể đụng chạm gì được đến họ. Ồ, họ có thể tự nghĩ ra được lắm nhưng có lẽ chính phu nhân Mariko đã gợi ý cho họ cách làm cái đó như thế nào."
"Gợi ý gì? Bà ấy biết gì về chuyện đốt thuyền bè."
"Tôi không biết. Bọn ninja đã lọt vào lâu đài được. Có lẽ bọn ninja cũng lọt qua được những người canh gác ở đây. Thuyền của tôi đã bị phá hoại. Phu nhân Mariko đã gặp Đức cha Thanh tra tại lâu đài ngày phu nhân hi sinh. Tôi nghĩ rằng phu nhân đã nói cho Đức cha biết cách đốt cháy chiếc Erasmus... để đánh đổi lấy mạng sống của tôi. Nhưng thưa Đại nhân, không có thuyền thì tôi chẳng còn sống nữa. Hoàn toàn không."
"Ông nhầm rồi, Anjin-san. Cảm ơn Tsukku-san", Toranaga nói để ông tu sĩ cáo lui.
"Vâng, tôi rất cảm kích sự khó nhọc của ông. Bây giờ ông hãy nghỉ đi."
"Vâng, thưa Đại nhân. Cảm ơn Đại nhân." Alvito ngập ngừng:
"Tôi xin tạ tội cho ông Thủy sư đô đốc... Con người ta sinh ra trong tội lỗi, nhiều người vẫn cứ chìm đắm trong tội lỗi mặc dù họ là tín đồ Cơ đốc giáo!"
"Người Cơ đốc giáo sinh ra trong tội lỗi, nhưng chúng tôi thì không. Chúng tôi là một dân tộc văn minh, hiểu rõ tội lỗi thực sự là như thế nào, chứ không phải là những nông dân vô học chẳng biết gì cả. Dù vậy, nếu như tôi là ông Thủy sư đô đốc của các ông, tôi cũng sẽ không để cho Anjin-san đi khi tôi nắm được ông ta trong tay. Đó là một quyết định quân sự, một quyết định đúng. Tôi cho rằng ông ta sẽ hối tiếc suốt đời vì đã không kiên quyết... và cả Đức cha Thanh tra của ông nữa cũng vậy."
"Đại nhân có muốn tôi dịch những câu đó không, thưa Đại nhân?"
"Những lời đó là dành riêng cho ông thôi. Cảm ơn sự giúp đỡ của ông", Toranaga đáp lễ cái chào của ông tu sĩ rồi sai người đưa ông ta trở về nhà. Sau đó ông quay sang Blackthorne.
"Anjin-san, bơi đã."
"Thưa Đại nhân?"
"Bơi!" Toranaga cởi quần áo, lội xuống nước trong ánh ban mai đang sáng dần. Blackthorne và bọn vệ sĩ theo sau. Toranaga bơi mạnh mẽ ra biển rồi quay lại, bơi vòng quanh chiến thuyền cháy. Blackthorne bơi sau, nước lạnh làm anh tỉnh táo hơn. Được một lát. Toranaga lên bờ. Những người hầu đã chuẩn bị sẵn sàng khăn, kimono mới, trà, sake và thức ăn.
"Ăn, Ajin-san."
"Xin lỗi, không đói."
Blackthorne ăn vài miếng, rồi nôn ọe.
"Xin lỗi."
"Ngốc. Và yếu. Yếu như một tên ăn tỏi. Không phải Hatamoto, neh?"
"Sao ạ?"
Toranaga nhắc lại một cách thô lỗ. Rồi ông trỏ chiếc thuyền, biết rằng lúc này đã làm cho Blackthorne chú ý.
"Không sao cả. Shigata ga nai. Không quan trọng. Nghe đây: Anjin-san là Hatamoto, neh? Không phải ăn tỏi. Hiểu không?"
"Hiểu, xin lỗi."
Toranaga vẫy tên vệ sĩ, tên này đưa cho ông một cuộn giấy gắn dấu niêm phong.
"Nghe đây Anjin-san, trước khi rời Yedo, Mariko Sama có đưa cho tôi cái này. Mariko Sama nói rằng nếu ông còn sống sau Osaka... nếu ông còn sống, hiểu không... bà ấy yêu cầu tôi đưa cái này cho ông."
Blackthorne cầm lấy cuộn giấy và một lát sau, bẻ vỡ dấu niêm phong.
"Thư nói gì, Anjin-san?" Toranaga hỏi.
Mariko viết bằng tiếng Latin:
"Anh. Em yêu anh. Nếu anh đọc thư này thì tức là em đã chết ở Osaka và có lẽ vì em, chiếc thuyền của anh đã chết. Em có thể hi sinh cái phần quý giá nhất đó của đời anh vì đức tin của em, để bảo vệ Giáo hội của em, nhưng hơn cả thế, để cứu tính mạng của anh là cái còn quý giá đối với em hơn hết thảy... hơn cả lợi ích của Chúa thượng Toranaga của em. Anh yêu, có thể em sẽ phải đi đến một sự chọn lựa: anh hoặc chiếc thuyền của anh. Xin lỗi, em đã chọn cái sống cho anh. Dù sao thì chiếc thuyền đó cũng phải chết... cùng với anh hoặc không cùng với anh. Em sẽ nhượng chiếc thuyền đó cho ké thù của anh để anh sống. Chiếc thuyền đó chẳng là gì cả: Anh hãy đóng một chiếc thuyền khác. Việc đó anh có thể làm được... chẳng phải anh sẽ học để trở thành một nhà hàng hải đó sao? Em tin rằng Đại nhân Toranaga sẽ cho anh tất cả các thợ, thợ mộc, và thợ kim loại cần thiết... Đại nhân cần anh và các thuyền của anh và em đã để chúc thư lại, trích từ cơ ngơi tài sản riêng của em tất cả số tiền cần thiết cho anh. Anh hãy làm một chiếc thuyền khác và làm lại cuộc đời khác, anh yêu của em. Hãy đoạt lấy chiếc Black Ship của sang năm, và hãy sống. Anh yêu quý của em, hãy nghe em, linh hồn Cơ đốc giáo của em cầu mong được lại thấy anh trên thiên đường Cơ đốc giáo... hara Nhật Bản của em cầu mong ở kiếp sau em sẽ lại được là bất cứ cái gì cần thiết đem lại niềm vui cho anh và ở bên anh bất cứ nơi đâu. Hãy tha thứ cho em... nhưng tính mạng của anh là quan trọng nhất. Em yêu anh."
"Thư nói gì, Anjin-san?"
"Xin lỗi Đại nhân. Mariko nói rằng chiếc thuyền đó không cần thiết. Nói đóng thuyền mới. Nói..."
"A! Có thể được không? Có thể được không Anjin-san?"
Blackthorne nhìn thấy ánh mắt lão Daimyo lóe lên một vẻ quan tâm chăm chú.
"Được! Nếu có..." anh không nhớ ra từ.
"Thợ mộc."
"Nếu Toranaga Sama cho người, người đóng thuyền, neh? Vâng, làm được." Trong đầu óc anh, chiếc thuyền mới đã bắt đầu thành hình. Nhỏ hơn chiếc Erasmus, nhỏ hơn nhiều. Khoảng chín mươi đến một trăm tấn là hết sức của anh, vì trước đây, chưa bao giờ một mình anh trông coi hoặc thiết kế đóng cả một chiếc thuyền, tuy chắc chắn là Alban Caradoc đã huấn luyện anh đóng tàu cũng như làm hoa tiêu. Cầu Chúa ban phước cho ông, ông Anban ạ, anh mừng rỡ khấn thầm. Phải, bắt đầu hãy là chín mươi tấn đã. Chiếc Golden 2 của Drake Cướp biển và sau là nhà hàng hải nổi tiếng của Anh cũng chỉ từng đó, và hãy nhớ lại xem, nó đã trải qua bao nhiêu thử thách! Ta có thể đặt hai mươi khẩu pháo trên thuyền và như thế là đủ để...
"Trời ơi, các khẩu pháo!"
Anh quay ngoắt lại, nhìn chiếc thuyền cháy, rồi thấy Toranaga và tất cả mọi người trố mắt nhìn anh và nhận ra mình nói với họ bằng tiếng Anh.
"À xin lỗi Đại nhân. Nghĩ quá nhanh. Súng to…Kia, ở biển, neh? Phải lấy lên nhanh!"
Toranaga nói với người của ông, rồi quay lại Blackthorne.
"Samurai nói mọi thứ của thuyền ở trại. Một số thứ vớt ở biển lên, ở đây, lúc triều xuống, nông, neh? Bây giờ ở trại, tại sao?"
Blackthorne cảm thấy đầu óc quay cuồng.
"Có thể đóng thuyền. Nếu có súng lớn có thể đánh địch. Toranaga Sama có thuốc súng không?"
"Có. Bao nhiêu thợ mộc? Cần bao nhiêu?"
"Bốn mươi thợ mộc, thợ rèn, gỗ sồi làm kèo, xà, ở đây có sồi không? Rồi cần sắt, thép. Tôi sẽ dựng một lò rèn và cần một thợ rèn bậc thầy…
"Blackthorne nhận ra anh lại nói tiếng Anh.
"Xin lỗi. Tôi viết ra giấy. Thật tỉ mỉ. Và tôi suy nghĩ cẩn thận. Xin lỗi, Đại nhân cho người giúp đỡ?"
"Tất cả người, tất cả tiền. Ngay lập tức. Tôi cần thuyền. Ngay lập tức. Đóng thuyền bao lâu?"
"Sáu tháng kể từ ngày khởi công."
"Ồ, không nhanh hơn?"
"Không, rất tiếc."
"Rồi chúng ta sẽ nói chuyện thêm, Anjin-san. Mariko Sama còn nói gì nữa?"
"Ít thôi thưa Đại nhân. Nói cho tiền giúp đóng thuyền, tiền của phu nhân. Nói cũng rất tiếc nếu... nếu phu nhân giúp kẻ thù của tôi phá hủy thuyền."
"Kẻ thù nào? Phá hủy thuyền cách nào?"
"Không nói ai... hoặc như thế nào, thưa Đại nhân. Không có gì rõ ràng. Chỉ rất tiếc nếu... Mariko Sama nói sayonara. Hi vọng seppuku giúp ích Đại nhân Toranaga."
"A, phải, giúp ích rất lớn, neh?"
"Vâng."
Toranaga mỉm cười với anh.
"Hài lòng mọi, sự bây giờ tốt, Anjin-san. Mariko Sama đúng. Đừng buồn về chuyện đó!" Toranaga trỏ cái xác thuyền.
"Đóng thuyền mới ngay. Chiến thuyền, neh? Ông hiểu chứ?"
"Rất hiểu."
"Thuyền mới này... liệu thuyền mới có thể đánh được Black Ship không?"
"Được."
"A! Black Ship sang năm?"
"Có thể."
"Thủy thủ thế nào?"
"Xin lỗi?"
"Thủy thủ... pháo thủ?"
"À! sang năm có thể huấn luyện chư hầu của tôi làm pháo thủ thủy thủ."
"Ông có thể chọn những người giỏi nhất trong số tất cả các thủy thủ của Kuanto."
"Vậy thì sang năm có thể được!" Blackthorne mỉm cười.
"Liệu sang năm có thể được không? Chiến tranh? Chiến tranh thế nào?"
Toranaga nhún vai:
"Chiến tranh hay không chiến tranh... vẫn cứ thử cố gắng, neh? Đó là cái mồi của ông... hiểu.
"Mồi" không? Và điều bí mật của chúng ta. Chỉ có ông và tôi biết thôi, neh? Black Ship."
"Các tu sĩ chẳng bao lâu biết bí mật."
"Có thể. Nhưng lần này thì không có sóng cồn hay tai phun nữa, ông bạn ạ. Ông sẽ canh gác, tôi sẽ canh gác."
"Vâng."
"Trước hết Black Ship, rồi về nhà. Đưa sang đây cho tôi một hạm đội. Hiểu không?"
"Ồ, hiểu ạ."
"Nếu tôi thua... karma. Nếu không, được tất cả. Anjin-san. Tất cả như ông nói. Tất cả… Black Ship, sứ thần, hiệp ước, tàu thuyền! Hiểu không?"
"Hiểu. Vâng, hiểu ạ! Cảm ơn Đại nhân."
"Hãy cảm ơn Mariko Sama. Không có phu nhân..." Toranaga ân cần chào anh, lần đầu tiên như một người ngang hàng rồi cùng với bọn vệ sĩ ra về. Các chư hầu của Blackthorne cúi chào, hết sức cảm kích trước vinh dự của chủ.
Blackthorne nhìn theo Toranaga, lòng hân hoan vui sướng, rồi anh trông thấy thức ăn. Đám đày tớ đang bắt đầu dọn dẹp.
"Khoan. Bây giờ ăn." Anh ăn từ tốn, cẩn thận, đúng phép lịch sự. Người của anh cãi lộn nhau để tranh nhau vinh dự được hầu anh. Đầu óc anh vẩn vơ nghĩ đến tất cả những khả năng Toranaga đã mở ra cho anh. Mày đã thắng, anh tự nhủ, những muốn đứng lên nhẩy một điệu vũ của thủy thủ. Nhưng rồi anh ngồi nguyên tại chỗ, đọc lại thư của Mariko một lần nữa. Và một lần nữa thầm cầu Chúa ban phước cho nàng.
"Hãy theo tôi.", anh ra lệnh rồi đi trước, trở về trại, trong đầu đã phác họa ra chiếc thuyền và các chỗ cửa đặt pháo. Lạy Chúa ở trên trời, xin hãy giúp cho Toranaga chặn Ishido không vào được Kuanto và Izu, và xin Chúa hãy ban phước cho Mariko, dù nàng ở nơi đâu, và đừng để cho các khẩu pháo gỉ quá nhiều. Mariko nói đúng chiếc Erasmus trước sau không thể tồn tại được, dù có ta hay không có ta. Nàng đã cho ta sự sống. Ta có thể xây dựng một cuộc đời khác và đóng một chiếc thuyền khác. Chín mươi tấn! Tàu của ta sẽ nhọn mũi, sẽ là cái bệ pháo nổi, bóng mượt mỡ màng như một con chó săn nhỏ, tốt hơn loại thuyền Erasmus, rầm néo buồm ở mũi nhô lên một cách kiêu hãnh và ngay bên dưới là một hình chạm ở mũi thật đẹp, mặt giống y hệt mặt nàng, với đôi mắt xếch tuyệt vời, gò má cao. Thuyền của ta sẽ... lạy Chúa, ở chiếc thuyền cháy, ta có thể còn lấy lại được một tấn vật liệu! Có thể dùng một phần của sống thuyền, một số sườn khung... và có đến hàng ngàn chiếc đinh. Phần còn lại của sống thuyền có thể dùng làm nẹp, làm đai và mọi thứ cần, nếu ta có đủ thời gian.
Phải. Thuyền của ta sẽ giống như nàng, anh tự hứa với mình. Nó sẽ gọn ghẽ, nhỏ nhắn và hoàn mỹ như mọi lưỡi kiếm Yosimoto, và đó là thứ tốt nhất trên đời và cũng nguy hiểm nhất trên đời. Sang năm nó sẽ chiếm đoạt một chiến lợi phẩm gấp hai mươi lần trọng lượng của nó, như Mariko đã làm ở Osaka, và nó sẽ đuổi hết kẻ thù ra khỏi châu Á. Thế rồi. Năm sau hoặc năm sau nữa, ta sẽ dong buồm đi ngược dòng sông Thêm tới London, hầm thuyền chứa đầy vàng và nước biển sủi bọt đằng sau. Tên nó sẽ là.
"The Lady", anh nói to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận