Shogun Tướng Quân

Chương 27

Chắc chắn phải có một giải pháp, ông Đô đốc ạ." Dell'Aqua kiên nhẫn nói.
"Đức cha muốn một hành động chiến tranh công khai chống lại một quốc gia thân hữu ư?"
"Tất nhiên là không."
Mọi người trong cabin lớn đều biết tất cả họ đều cùng nằm trong một bẫy. Bất cứ hành động công khai nào cũng sẽ đẩy họ dứt khoát đứng về phía Toranaga chống lại Ishido, đó là điều họ tuyệt đối cần phải tránh, đề phòng trường hợp Ishido sau này là kẻ chiến thắng. Hiện nay Ishido kiểm soát Osaka, kinh đô Kyoto và đa số các Nhiếp chính. Và lúc này, qua Onoshi và Kiyama, Ishido kiểm soát phần lớn hòn đảo phía Nam là Kyushu, ở đó có cảng Nagasaki, trung tâm buôn bán chính và do đó kiểm soát tất cả công cuộc thương mại và chiếc Black Ship năm nay.
Qua cha Alvito, Toranaga nói:
"Có cái gì khó khăn? Tôi chỉ muốn các ông bắn đuổi bọn kẻ cướp đó ra khỏi cửa cảng thôi?"
Toranaga ngồi không thoải mái ở chỗ danh dự, trên một chiếc ghế bành có lưng tựa cao, cạnh chiếc bàn lớn. Alvito ngồi bên ông ta, Ferriera ngồi đối diện, Dell'Aqua bên cạnh Ferriera. Mariko đứng sau lưng Toranaga và các Samurai vệ sĩ túc trực ở gần cửa, đối diện với những thủy thủ vũ trang và tất cả những người u, để nhận thức rõ ràng tuy Alvito dịch cho Toranaga tất cả những gì được nói lên ở văn phòng, nhưng Mariko vẫn phải có mặt ở đây để họ không nói gì công khai với nhau chống lại chính quyền lãnh chúa của nàng và việc dịch được đầy đủ, chính xác.
Dell'Aqua cúi về phía trước:
"Thưa Đại nhân, có lẽ Đại nhân có thể phái sứ giả lên bờ để gặp Đại nhân. Ishido. Có lẽ giải pháp nằm trong thương lượng. Chúng tôi có thể đề nghị chiến thuyền này làm địa điểm trung lập cho việc đàm phán. Có lẽ bằng cách đó, Đại nhân có thể giải quyết được chiến tranh."
Toranaga cười khinh bỉ:
"Chiến tranh nào? Ishido và tôi có chiến tranh với nhau đâu."
"Nhưng, thưa Đại nhân, chúng tôi đã trông thấy đánh nhau lên bờ."
"Đừng ngây thơ, ông tu sĩ! Ai bị giết? Vài tên Ronin vô dụng. Ai tiến công ai? Toàn bọn Ronin kẻ cướp hoặc cuồng tín lầm lạc."
"Thế còn trận phục kích? Chúng tôi hiểu rằng quân Áo Nâu đánh nhau với quân áo Xám."
"Kẻ cướp đã tiến công tất cả chúng tôi, Áo Nâu cũng như Áo Xám. Người của tôi chỉ chiến đấu để bảo vệ tôi mà thôi. Ban đêm thì những sự nhầm lẫn đụng độ nhau thường xảy ra. Nếu bên Áo Nâu giết người bên Áo Xám hoặc bên Áo Xám giết bên Áo Nâu thì đó là một sai lầm đáng tiếc. Một vài người đối với mỗi bên chúng tôi có là cái gì? Chẳng là gì cả. Chúng tôi không có chiến tranh."
Toranaga nhìn thấy vẻ mặt không tin của họ nên nói thêm:
"Tsukku-san, ông hãy bảo họ rằng ở Nhật Bản chiến tranh là những đạo quân lớn đánh nhau. Những đụng độ nhỏ nhặt và mưu sát lố bịch kia chỉ là những đòn thăm dò, bị gạt bỏ ngay nếu thất bại. Chiến tranh không bắt đầu từ đêm qua, mà đã bắt đầu khi Taiko chết. Trước khi chết ông ta đã không để lại một người con trai khôn lớn để nối nghiệp ông. Có lẽ còn trước cả khi ấy nữa, khi Goroda, bị ám sát. Đêm qua chẳng có ý nghĩa gì nhiều đâu. Các ông không hiểu vương quốc chúng tôi hoặc nền chính trị của chúng tôi. Làm sao các ông có thể hiểu được? Dĩ nhiên Ishido đang tìm cách giết tôi. Nhiều Daimyo khác cũng muốn thế. Họ đã làm vậy trong quá khứ và họ sẽ làm vậy trong tương lai. Kiyama và Onoshi đều vừa là bạn vừa là thù. Các ông hãy nghe đây: nếu tôi bị giết chết thì mọi việc sẽ đơn giản đi nhiều cho Ishido, kẻ thù thật sự, nhưng chỉ được một thời gian ngắn thôi. Lúc này tôi mắc bẫy hắn và nếu hắn thành công hắn cũng chỉ giành được một lợi thế nhất thời. Nếu tôi thoát được tức là đã không hề có bẫy. Nhưng tất cả các ông hãy hiểu cho rõ, cái chết của tôi sẽ không gạt bỏ được nguyên nhân của chiến tranh, cũng không ngăn ngừa được những sự xung đột sau này. Chỉ có Ishido chết thì mới không còn xung đột nữa. Vậy là hiện nay không có chiến tranh công khai, không hề có." Ông ta chuyển thế ngồi trên ghế. Ông ta ghét cái mùi của thức ăn béo ngậy và của những thân thể không tắm rửa, nồng nặc trong căn phòng.
"Nhưng quả là chúng tôi có một vấn đề trước mắt. Tôi muốn có đại bác của các ông. Muốn có ngay bây giờ. Bọn cướp vây hãm tôi ở cửa cảng. Tsukku-san, trước đây tôi đã nói, chẳng bao lâu ai ai cũng sẽ phải chọn một bên. Giờ đây, các ông và thủ lĩnh của các ông và toàn thể Giáo hội Cơ đốc, các ông đứng ở phía nào? Và các bạn Portugal của tôi, các bạn đi với tôi hay chống lại tôi?"
Dell'Aqua nói.
"Thưa Đại nhân Toranaga, Đại nhân có thể yên tâm là tất cả chúng tôi đều ủng hộ quyền lợi của Đại nhân."
"Tốt. Vậy thì hãy loại bỏ ngay bọn kẻ cướp."
"Đó sẽ là một hành động chiến tranh và chẳng có lợi gì cả. Có lẽ chúng ta có thể mặc cả chăng?" Ferriera nói.
Alvito không dịch câu đó mà chỉ nói:
"Ông Thủy sư đô đốc nói chúng tôi chỉ tìm cách tránh dính líu vào chính trị nước này, thưa Đại nhân Toranaga. Chúng tôi là thương nhân."
Mariko nói bằng tiếng Nhật với Toranaga.
"Xin lỗi, thưa Chúa công, không đúng. Câu nói không phải vậy."
Alvito thở dài:
"Tôi chỉ hoán vị một vài từ thôi, thưa Đại nhân. Ông Thủy sư đô đốc không am tường một vài phép lịch sự, vì ông ấy là người ngoại quốc. Ông ấy không hiểu biết gì về Nhật Bản."
"Nhưng ông thì hiểu biết chứ, Tsukku-san?" Toranaga hỏi.
"Thưa Đại nhân, tôi cố gắng thôi ạ."
"Thực sự ông ta đã nói gì?"
Alvito nói lại.
Ngừng một lát, Toranaga nói:
"Anjin-san có nói với tôi rằng người Portugal rất quan tâm đến buôn bán và trong buôn bán họ không lịch sự hay biết vui đùa gì cả. Tôi hiểu và chấp nhận cách giải thích của ông, Tsukku-san. Nhưng từ nay xin ông dịch lại đúng y nguyên những lời đã nói."
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Ông hãy nói với ông Thủy sư đô đốc thế này: khi nào cuộc xung đột được giải quyết, tôi sẽ mở rộng buôn bán. Tôi tán thành buôn bán. Ishido thì không đâu."
Dell'Aqua đã nhận thấy sự trao đổi giữa hai bên và hy vọng Alvito đã bao che được sự ngu ngốc của Ferriera.
"Thưa Đại nhân, chúng tôi không phải là những nhà chính trị, chúng tôi, chỉ là những người tu hành đại diện cho Đức tin và tín đồ. Chúng tôi thật lòng ủng hộ các quyền lợi của Đại nhân. Vâng."
"Tôi đồng ý. Tôi đang suy tính…
"Alvito dừng lại, không thông ngôn nữa, mặt rạng rỡ, ông để cho Toranaga nói tiếng Nhật một hồi lâu:
"Xin lỗi Đức cha, nhưng Đại nhân Toranaga nói rằng:
"Tôi đang suy tính yêu cầu các ông xây dựng một ngôi đền, một ngôi đền lớn tại Yedo, như một sự chứng thực cho lòng tin của tôi vào quyền lợi của các ông."
Đã nhiều năm nay, từ khi Toranaga trở thành lãnh chúa tám tỉnh, Dell'Aqua đã tìm mọi cách xoay xở để đạt được sự nhượng bộ này. Và bây giờ giành được điều đó từ Toranaga, tại thành phố thứ ba của vương quốc, là một nhượng bộ vô giá. Đức cha Thanh tra biết đã đến lúc giải quyết vấn đề đại bác.
"Cha Matin Tsukku-san, ông hãy cảm ơn Đại nhân", ông nói, sử dụng câu ám hiệu đã thỏa thuận trước với Alvito - người cầm cờ - khi ấn định quá trình hành động của họ,
"Và nói chúng ta sẽ luôn luôn cố gắng phục vụ Đại nhân. À vâng, và hỏi Đại nhân nghĩ gì về nhà thờ lớn sẽ xây dựng", ông ta nói thêm cho viên Thủy sư đô đốc nghe.
"Thưa Đại nhân, có lẽ tôi có thể nói trực tiếp được một lát." Alvito bắt đầu.
"Bề trên tôi cảm tạ Đại nhân và nói rằng điều Đại nhân vừa yêu cầu lúc nãy có lẽ có thể được Đức cha sẽ luôn luôn cố gắng giúp Đại nhân."
"Cố gắng là một từ ngữ trừu tượng và không thỏa đáng."
"Vâng, thưa Đại nhân", Alvito liếc nhìn đám vệ sĩ, tất nhiên bọn này đang lắng nghe tuy vẫn làm ra vẻ không nghe.
"Nhưng tôi nhớ trước đây Đại nhân có nói rằng trừu tượng đôi khi là khôn ngoan."
Toranaga hiểu ngay. Ông ta vẫy tay cho người của mình lui ra.
"Tất cả chờ bên ngoài."
Chúng tuân lệnh một cách khó khăn. Alvito quay sang Ferriera.
"Lúc này chúng tôi không cần đến lính gác của ông nữa."
Khi bọn Samurai đã đi khỏi, Ferriera ra lệnh cho người của hắn rút lui và liếc nhìn Mariko. Hắn đeo súng ngắn ở thắt lưng và có một khẩu nữa ở trong ủng.
Alvito nói với Toranaga:
"Có lẽ thưa Đại nhân. Đại nhân muốn để phu nhân Mariko ngồi?"
Toranaga cũng hiểu ngay. Ông ta suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu, nói không quay lại.
"Mariko-san, hãy lấy một vệ sĩ của tôi đi tìm Anjin-san. Hãy ở lại với ông ta cho đến khi tôi cho người gọi."
"Vâng, thưa Chúa công."
Mariko ra, cửa đóng lại.
Bây giờ chỉ còn có họ, bốn người tất cả.
Ferriera nói:
"Đánh đổi lấy cái gì? Ông ta đưa ra cái gì?"
"Hãy kiên nhẫn, ông Đô đốc", Dell'Aqua đáp, ngón tay ông gõ gõ lên cây thánh giá, cầu nguyện cho mình thành công.
"Thưa Đại nhân", Alvito nói với Toranaga.
"Cha Bề trên của tôi nói rằng mọi thứ Đại nhân yêu cầu chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện. Trong vòng bon mươi ngày, Đức cha sẽ thông báo riêng cho Đại nhân biết về sự tiến triển. Tôi sẽ là người liên lạc, nếu Đại nhân cho phép."
"Và nếu ông ta không thành công?"
"Nếu vậy thì sẽ không phải vì đã không cố gắng hoặc không tìm cách thuyết phục hoặc thiếu suy nghĩ. Đức cha hứa với Đại nhân như vậy."
"Trước Chúa Trời của Cơ đốc giáo?"
"Vâng. Trước Chúa."
"Tốt. Tôi cần điều đó được viết ra giấy. Có đóng dấu của ông ấy."
"Đôi khi có những sự thỏa thuận hoàn toàn, những sự thỏa thuận tế nhị không nên viết ra, thưa Đại nhân."
"Ông muốn nói nếu như tôi không viết ra sự thỏa thuận của tôi thì các ông không viết chứ gì?"
"Thưa Đại nhân, tôi chỉ nhớ lại một lời nói của Đại nhân rằng danh dự của một Samurai chắc chắn là quan trọng hơn một mảnh giấy. Đức cha Thanh tra hứa với Đại nhân trước Chúa, lời hứa danh dự của Đức cha, như một Samurai hứa. Danh dự của Đại nhân hoàn toàn đủ cho Đức cha Thanh tra tôi tin. Tôi chỉ nghĩ Đức cha sẽ rầu lòng thấy Đại nhân không tin như thế. Đại nhân có muốn tôi yêu cầu một chữ ký không?"
Mãi Toranaga mới nói:
"Tốt lắm. Lời hứa của ông ấy trước chúa Jesus, neh? Lời hứa trước Chúa của ông ấy?"
"Tôi xin nhân danh Đức cha nói như vậy. Đức cha đã thề trước thánh giá thiêng liêng là sẽ cố gắng."
"Cả ông nữa chứ Tsukku-san?"
"Tôi cũng xin hứa với Đại nhân trước Chúa, trước thánh giá thiêng liêng, tôi sẽ làm mọi việc tôi có thể làm được để giúp Đức cha Thanh tra thuyết phục Đại nhân Onoshi và Kiyama trở thành đồng minh của Đại nhân."
"Đáp lại tôi sẽ làm những điều trước đây tôi đã hứa. Đến ngày thứ bốn mươi mốt các ông có thể đặt viên đá nền cho đền Cơ đốc giáo lớn nhất vương quốc này."
"Thưa Đại nhân, có thể định ngay chỗ đất đó được không?"
"Ngay khi tôi về tới Yedo. Còn bây giờ. Bây giờ. Về bọn cướp thì thế nào? Bọn cướp trên các thuyền đánh cá ấy? Các ông sẽ gạt bỏ chúng ngay chứ?"
"Nếu Đại nhân có đại bác, Đại nhân có thể tự làm việc đó không, thưa Đại nhân?"
"Tất nhiên rồi, Tsukku-san."
"Xin Đại nhân thứ lỗi cho tôi phải dài dòng, nhưng chúng tôi phải định ra một kế hoạch. Đại bác không phải của Chúng tôi. Xin phép Đại nhân một lát." Alvito quay sang Dell'Aqua.
"Mọi việc đều đã được dàn xếp xong về nhà thờ sẽ xây, thưa Đức cha." Rồi quay sang Ferriera, ông nói tiếp, bắt đầu kế hoạch đã thỏa thuận:
"Ông Thủy sư đô đốc, ông phải lấy làm mừng đã không bắn chìm chiếc galleon. Đại nhân Toranaga hỏi ông có thể chở được mười ngàn đuca vàng cho Đại nhân được không khi ông với Black Ship rời đây đi Goa để đầu tư vào thị trường vàng ở Ý. Chúng tôi sẽ rất vui mừng được giúp vào công cuộc giao dịch này qua các nguồn chúng tôi vẫn có ở đó, bán vàng cho ông. Đại nhân Toranaga nói ông sẽ hưởng một nửa lãi. Alvito và Dell'Aqua đã quyết định đến khi Black Ship quay trở lại, sáu tháng nữa, thì hoặc là Toranaga lại được cử làm Chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính và do đó sẽ vui vẻ cho phép cuộc giao dịch rất có lợi này, hoặc là ông ta sẽ chết.
"Ông có thể dễ dàng lãi đứt đi đến bốn ngàn đuca. Không nguy hiểm gì."
"Để đánh đổi lấy nhượng bộ gì? Như thế là nhiều hơn trợ cấp hàng năm của vua Spain cho toàn bộ hội dòng Temple ở châu Á. Để đánh đổi lấy cái gì?"
"Đại nhân Toranaga nói bọn cướp biển ngăn cản ông ta rời khỏi cảng. Đại nhân biết rõ hơn ông, đấy có phải là cướp biển hay không."
Ferriera trả lời cũng với cái giọng bình thường ấy mà cả hai đều biết là chỉ cho Toranaga nghe.
"Đặt niềm tin vào con người này là khờ dại. Kẻ thù của hắn nắm tất cả các chủ bài. Tất cả các ông Chúa Cơ đốc giáo đều chống lại hắn. Chắc chắn là hai Chúa chủ yếu, chính tai tôi nghe thấy họ nói. Họ nói rằng tên Nhật Bản này chính là kẻ thù đích thực. Tôi tin họ và không tin cái thằng chó chết ngu đần này."
"Tôi tin chắc Đại nhân Toranaga biết rõ hơn chúng ta ai là kẻ cướp, ai không phải là kẻ cướp", Dell'Aqua không xao xuyến nói với Ferriera, ông ta đã biết giải pháp là gì cũng như Alvito cũng đã biết.
"Tôi nghĩ ông sẽ không phản đối để Đại nhân Toranaga tự giải quyết với bọn cướp chứ?"
'Tất nhiên là tôi không phản đối."
"Ông có rất nhiều đại bác thừa trên thuyền." Đức cha Thanh tra nói:
"Tại sao lại không cho riêng ông ta vài khẩu. Thực tế là bán cho ông ta. Ông đã bán súng đạn quanh năm ngày tháng mà. Ông ấy mua vũ khí. Bốn khẩu đại bác là quá đủ rồi. Có thể dễ dàng chuyển súng xuống xuồng với thuốc nổ và đạn, cũng kín đáo thôi. Thế là vấn đề được giải quyết xong."
Ferriera thở dài:
"Thưa Đức cha kính mến, đại bác trên galleon sẽ trở thành vô dụng. Không có ô cửa cho súng, không có dây chằng, không có mối buộc. Họ không thể dùng đại bác được, ngay dù cho họ c ó pháo thủ, mà họ thì lại không có pháo thủ."
Cả hai ông tu sĩ chết lặng.
"Vô dụng?"
"Hoàn toàn vô dụng."
"Nhưng ông Ferriera, chắc họ có thể điều chỉnh..."
"Chiếc galleon kia không thể sử đụng đại bác được nếu không sửa chữa lại. Phải mất ít nhất một tuần."
"Nanja?" Toranaga nghi ngờ hỏi, biết rằng có cái gì đó không ổn dù họ đã cố gắng che giấu.
"Toranaga hỏi, cái gì thế?" Alvito nói.
Dell'Aqua biết rằng họ không còn bao nhiêu thời gian nữa.
"Ông đô đốc, xin ông hãy giúp chúng tôi, xin ông. Tôi thật tình yêu cầu ông. Chúng ta đã giành được những nhượng bộ to lớn cho Đức Tin. Ông cần phải tin tôi, vâng, ông cần phải tin ở chúng tôi. Ông cần phải giúp Đại nhân Toranaga thoát ra khỏi cảng bằng cách nào đó. Tôi khẩn nài ông, nhân danh Giáo hội. Chỉ riêng nhà thờ lớn ở Yedo đó là một nhượng bộ rất lớn rồi. Xin ông."
Ferriera không để cho sự khoái trá của chiến thắng lộ ra nét mặt, thậm chí hắn còn lấy giọng nghiêm trang.
"Vì Đức cha đã ngỏ lời yêu cầu giúp đỡ, nhân danh Giáo hội, tất nhiên tôi sẽ thực hiện những điều Đức cha yêu cầu. Tôi sẽ đưa hắn ra khỏi cái bẫy này. Nhưng để đền bù lại, tôi muốn được giữ chức Thủy sư đô đốc của Black Ship sang năm, dù cho năm nay có thành công hay không."
"Đó là đặc ân riêng của vua Spain, của riêng Đại nhân. Tôi không có quyền gì ban phát đặc ân đó."
"Thứ hai, tôi chấp nhận chỗ vàng của hắn nhưng tôi muốn có sự đảm bảo của Đức cha để tôi sẽ không bị Phó vương ở Goa hoặc ở đây gây rắc rối gì hết, về chỗ vàng hoặc về các chuyến Black Ship!"
"Ông dám lấy tôi và Giáo hội ra đòi tiền chuộc sao?"
"Đây chỉ là một sự dàn xếp làm ăn giữa Đức cha, tôi và cái thằng con khỉ kia thôi."
"Ông ta không phải là con khỉ, ông đô đốc. Ông nên nhớ kỹ điều đó."
"Sau nữa: mười lăm phần trăm hàng hóa chuyên chở năm nay chứ không phải mười."
"Không thể được."
"Sau nữa: Để mọi việc đâu vào đấy, thưa Đức cha, xin Đức cha hãy thề trước Chúa - ngay bây giờ - Đức cha hay bất cứ tu sĩ nào được quyền của Đức cha sẽ không bao giờ đe dọa rút phép thông công tôi, trừ phi tôi phạm tội phạm thánh nào đó sau này, mà những việc tôi vừa nói hoàn toàn không phải là phạm thánh. Thêm nữa, Đức cha sẽ hứa là Đức cha và các cha chí thánh sẽ tích cực ủng hộ tôi và giúp đỡ hai chuyến Black Ship đó, cũng thề trước Chúa."
"Rồi gì nữa, ông Thủy sư Đô đốc? Chắc không phải chỉ có thế? Chắc còn cái gì nữa chứ?"
"Cuối cùng, tôi muốn trao cho tôi cái thằng tà giáo đó."
Mariko, từ cửa cabin nhìn Blackthorne đang nằm lăn lóc dưới sàn gần như bất tỉnh nhân sự, nôn mửa tung tóe. Tên thủy thủ đang đứng dựa vào giường, liếc nhìn nàng, ánh mắt đểu cáng, hàm răng vàng khè nhe ra.
"Ông ta bị đầu độc hay là say rượu?" Nàng hỏi Totomi Kana, gã Samurai đi bên cạnh, cố gắng nhịn thở nhưng không nổi, để khỏi hít phải cái mùi thức ăn nôn mửa hôi thối. Cái mùi hôi thối của tên thủy thủ xấu xí đứng trước mặt nàng và cái mùi hôi thối lúc này cũng bốc lên từ đáy tàu ra khắp. nơi.
"Hình như ông ta ngộ độc, neh?"
"Có lẽ thế, Mariko-san. Bà nhìn cái đống bẩn thỉu kia mà xem." Gã Samurai ghê tởm hất tay về phía bàn. Trên bàn bừa bãi những đĩa gỗ đựng thức ăn còn thừa: thịt bò rán tái, nửa bộ xương một con gà quay, bánh mỳ và phó mát đã bẻ vụn, bia đổ lênh láng, bơ và một đĩa nước sốt mỡ đã lạnh tanh và một chai branđi đã cạn một nửa.
Cả hai chưa bao giờ nhìn thấy thịt trên bàn ăn.
"Các ngươi muốn gì?" Tên thủy thủ hỏi.
"Khỉ không được vào đây, wakari masu? Không có khỉ nào được vào phòng này!" Nó nhìn gã Samurai rồi hất tay đuổi.
"Cút! Cút ngay!" Mắt nó quay sang nhìn Mariko.
"Tên là gì? Tên, ê?"
"Nó nói gì thế, Mariko-san?" Gã Samurai hỏi.
Tên thủy thủ nhìn gã Samurai một lát rồi lại nhìn Mariko.
"Thằng man di nói gì thế, Mariko-san?"
Mariko như bị thôi miên bởi cái bàn, mãi nàng mới tách rời được mắt và chăm chú nhìn tên thủy thủ.
"Xin lỗi senhor, tôi không hiểu. Ông nói gì vậy?"
"Hả?" Tên nọ há hốc mồm. Nó là một gã to béo, hai con mắt quá gần nhau, tai to, tóc tốt thành cái đuôi sam kết lại như đuôi chuột. Một cây thập ác đeo lủng lằng ở cái cổ nhiều ngấn của nó, thắt lưng cài hai khẩu súng ngắn.
"Hả? Mày nói được tiếng Portugal à? Một con mụ Nhật Pủn mà nói được tiếng Portugal giỏi? Mày học được ở đâu mà ăn nói văn minh thế?"
"Cha... cha đạo Cơ đốc dạy tôi."
"Trời đánh thánh vật tao! Mẹ ơi, một bông hoa.
"San, san.
"Mà biết nói năng văn minh!"
Blackthorne lại nôn và yếu ớt cố đứng dậy.
"Ông có thể... ông có thể làm ơn đặt viên hoa tiêu lên kia được không?" nàng trỏ tay vào giường.
"Được thôi. Nếu cái thằng con khỉ kia giúp một tay."
"Ai? Xin lỗi, ông nói gì? Ai?"
"Nó chứ còn ai nữa! Thằng Nhật Pủn kia. Phải, nó."
Những lời lẽ đó làm cho nàng choáng váng và nàng phải hết sức cố gắng mới giữ được bình tĩnh. Nàng ra hiệu cho gã Samurai:
"Kana san, ông làm ơn giúp cái tên man di này. Cần đưa Anjin-san lên chỗ kia."
"Xin vui lòng, thưa phu nhân."
Hai người đàn ông xúm vào khiêng Blackthorne lên, anh nằm vật ra giường, đầu ngoẹo một bên, miệng nói lảm nhảm.
"Cần phải lau rửa cho ông ta." Mariko nói bằng tiếng Nhật, vẫn còn bàng hoàng vì lời nói của tên thủy thủ gọi Kana.
"Vâng, thưa Mariko-san. Bà hãy ra lệnh cho tên man di đi gọi người phục vụ."
"Vâng." Đôi mắt nghi hoặc của nàng lại nhìn cái bàn, không cưỡng lại được." Có thật họ ăn những thứ này không?"
Tên thủy thủ nhìn theo mắt Mariko. Lập tức nó cúi xuống, xé một chiếc đùi gà và đưa cho nàng.
"Đói không? Đây, Hoa san bé nhỏ, ngon lắm. Tươi nguyên, vừa mổ hôm nay... gà thiến Macao chính cống".
Nàng lắc đầu.
Khuôn mặt với râu tóc hoa râm của tên thủy thủ toác ra cười và nó vui vẻ chấm cái đùi gà vào nước sốt đặc sệt, chìa vào mũi Mariko:
"Thêm nước sốt càng ngon hơn. Hây, được nói năng nghiêm chỉnh thật là thú vị, hả! Trước đây chưa bao giờ tao nói năng thế này. Ăn đi, cho khỏe... ở cái chỗ cần thiết! Gà thiến Macao đấy, thật mà."
"Không, không, cảm ơn. Ăn thịt... ăn thịt là cấm. Trái với luật, trái với đạo Phật và đạo Shinto." Đạo Thần của Nhật Bản.
"Ở Nagasaki không cấm đâu." Tên thủy thủ cười ầm lên.
"Khối người Nhật bủn ăn thịt đều đều. Có được là họ ăn tuốt, và nốc cả rượu mạnh của chúng tao nữa. Mày là người theo đạo Cơ đốc hả? Ăn đi, thử xem, doma bé nhỏ ơi. Không thử làm sao mà biết được?"
"Không, không, cảm ơn."
"Con người ta không ăn thịt sống thế nào được. Thịt mới đúng là thức ăn. Làm cho ta khỏe để có thể nhấp nhổm được như chồn. Này..." nó đưa chiếc đùi gà cho Kana.
"Ăn không?"
Kana lắc đầu, gã cũng muốn nôn mửa.
"Iyé!"
Tên thủy thủ nhún vai, quăng cái đùi gà lên bàn.
"Thì iyé. Tay làm sao thế kia? Đánh nhau bị thương à?"
"Vâng, nhưng không nặng lắm" Mariko nhấc cánh tay lên một chút cho nó thấy và cố nén đau.
"Tội nghiệp cô bé, thương quá đấy! Thế nào. Đonna nhorita, muốn gì ở đây?"
"Gặp An... gặp ông hoa tiêu. Đại nhân Toranaga sai tôi xuống. Ông hoa tiêu say rượu ư?"
"Đúng, rượu và thức ăn. Tội nghiệp thằng cha, nó ăn vội quá, uống vội quá. Nốc nửa chai rượu một hơi. Bọn Ingeles đứa nào cũng thế. Không chịu nổi rượu mạnh và không có cojines can đảm, gan góc." Mắt nó nhìn khắp người Mariko.
"Chưa bao giờ thấy một bông hoa nào nhỏ như cô đấy, và chưa bao giờ nói chuyện với một người Nhật Pủn biết nói năng văn minh đấy."
"Ông gọi tất cả các phụ nữ và Samurai Nhật Bản là Nhật Pủn và khỉ sao?"
Tên thủy thủ cười.
"Hê, senhorita, đó là nhỡ lời thôi. Cô biết đấy, đó là lối nói với bạn bè quen biết, với đám ma cô, đĩ điếm ở Nagasaki văn minh, mà trước đây cũng không hề biết là có một senhorita văn minh nữa kia, thề có Chúa."
"Tôi cũng vậy, thưa senhor. Trước đây tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện với một người Portugal văn minh nào, ngoài một Cha linh mục. Chúng tôi là người Nhật Bản không phải là Nhật Pủn, neh? Và khỉ là súc vật, có phải không?"
"Nhất định rồi." Tên thủy thủ nhe hàm răng sứt mẻ.
"Cô nói cứ như một doma. Vâng, không có ý gì xúc phạm cô đâu doma senhorita."
Blackthorne bắt đầu lẩm bẩm. Mariko đến cạnh giường và nhẹ nhàng lay anh:
"Anjin-san! Anjin-san!"
"Ờ.. ờ..." Blackthorne mở mắt ra.
"Ô... Hello...! Xin lỗi... Tôi..." Nhưng cơn đau và căn buồng quay lộn khiến anh phải nằm vật xuống.
"Senhor, xin ông cho gọi một người phục vụ đến đây. Cần phải tắm rửa cho ông ta."
"Có những tên nô lệ đấy... nhưng không phải dùng vào việc đó, doma senhorita. Mặc thằng Ingeles... nôn nửa một chút đốt với một tên tà giáo có làm sao đâu?"
"Không có người phục vụ?" nàng sửng sốt hỏi.
"Chúng tôi có nô lệ, những thằng chó đẻ da đen nhưng chúng rất lười nhác, chính tôi cũng không muốn giao hắn cho một tên nô lệ nào", nó nói thêm với một cái cười nửa miệng.
Mariko biết mình không còn nhiều cách lựa chọn nào khác. Đại nhân Toranaga có thể cần đến Anjin-san ngay tức khắc và đó là bổn phận của nàng.
"Tôi cần một ít nước", nàng nói.
"Để lau rửa cho ông ta."
"Ở chỗ gần cầu thang có một cái thùng đấy. Sàn tàu bên dưới."
"Xin ông lấy cho một ít nước, senhor."
"Bà bảo nó đi mà lấy.
"Tên thủy thủ hất ngón tay về phía Kana.
"Không. Đề nghị ông đi lấy cho. Ngay bây giờ."
Tên thủy thủ nhìn Blackthorne.
"Cô là bồ của hắn à?"
"Cái gì?"
"Bồ của tên Ingeles?"
"Bồ là cái gì thưa senhor?"
"Là nhân tình. Là bạn lòng cô biết đấy, là người yêu của tên hoa tiêu này, là người để cùng nhau nhảy cái điệu.
"Gích gích" ấy mà. Bồ ấy mà."
"Không, không phải, thưa senhor. Tôi không phải là bồ của ông ấy."
"Vậy là bò của tay kia à? Cái thằng con... cái tay Samurai này à? Hay có thể là của lão vua chăng, cái lão vừa mới lên thuyền ấy? Toranaga cái gì ấy mà? Cô là bồ của ông ta à?"
"Không".
"Hay của một người nào trên thuyền?"
Mariko lắc đầu.
"Xin lỗi ông, ông lấy cho xin ít nước được không?"
Tên thủy thủ gật đầu rồi đi ra.
"Một thằng cha xấu xí, thối tha nhất xưa nay tôi chưa từng gần bao giờ", gã Samurai nói:
"Nó nói cái gì thế?"
"Nó... tên đó hỏi tôi... tôi có phải là thê thiếp của viên hoa tiêu không?"
Gã Samurai đi ngay ra cửa.
"Kana-san!"
"Tôi đòi hỏi, nhân danh chồng phu nhân, quyền trả thù sự sỉ nhục này. Ngay lập tức! Làm như thể phu nhân sống chung với một tên rợ!"
"Kana-san! ông làm ơn đóng cửa lại."
"Phu nhân là Toda Mariko-san. Làm sao nó dám hạ nhục phu nhân? Cần phải rửa cái nhục này!"
"Rồi sẽ rửa nhục thôi, Kana-san, tôi cảm ơn ông."
"Vâng. Tôi trao cho ông cái quyền đó. Nhưng chúng ta ở đây theo lệnh Đại nhân Toranaga. Đại nhân chưa cho phép mà làm như thế là không đúng."
Kana miễn cưỡng đóng cửa lại.
"Tôi đồng ý. Nhưng tôi chính thức yêu cầu phu nhân kiến nghị với Đại nhân Toranaga trước khi chúng tôi rời khỏi đây."
"Vâng. Cảm ơn ông đã có lòng quan tâm đến danh dự của tôi."
Kana sẽ làm gì nếu gã biết tất cả những lời tên thủy thủ đã nói, nàng kinh hoàng thầm nghĩ. Đại nhân Toranaga sẽ làm gì? Hay Hiromatsu? Hay chồng ta? Con khỉ ư? Ôi, Mađona, cầu xin Đức bà hãy giúp con giữ được bình tĩnh và đầu óc sáng suốt. Để làm giảm bớt cơn giận dữ của Kana, Mariko vội vàng thay đổi câu chuyện.
"Anjin-san trông bất lực quá. Như một đứa trẻ con. Cũng như một số người nước ta."
"Vâng. Nhưng đây không phải là vấn đề tại rượu. Không thể tại rượu. Phải là tại thức ăn."
Blackthorne quằn quại, cố tỉnh lại.
"Kana-san, chúng không có đầy tớ trên thuyền, cho nên tôi sẽ phải làm thay cho một phu nhân của Blackthorne..." Nàng bắt đầu cởi quần áo cho Blackthorne, cử chỉ lóng ngóng vì cánh tay đau.
"Ấy, để tôi giúp phu nhân." Kana rất khéo tay." Tôi thường làm việc này cho cha tôi những khi ông say rượu sake."
"Thỉnh thoảng say một chút cũng là tốt. Như thế sẽ trục được tất cả các yêu ma."
"Vâng. Nhưng cứ hôm sau thì cha tôi thường bị ốm."
"Chồng tôi cũng thế, ốm rất nặng. Mấy ngày liền."
Một lát sau, Kana nói:
"Cầu Trời Phật phù hộ cho Đại nhân Buntaro chạy thoát."
"Vâng!" Mariko nhìn quanh căn phòng.
"Tôi không hiểu làm sao họ có thể sống được trong sự nhơ nhớp như thế này. Thật tệ hại hơn cả những người nghèo nhất trong dân ta. Tôi suýt nữa thì ngất vì mùi hôi thối ở phòng kia."
"Thật kinh tởm. Tôi chưa bao giờ lên tàu của bọn man di."
Cửa mở và tên thủy thủ đặt cái xô xuống. Nó sửng sốt thấy Blackthorne trần truồng, vội giật một chiếc chăn ở dưới giường che người anh.
"Để thế thì nó cảm mà chết. Với lại lột trần một người đàn ông ra như thế, dù là nó thật đáng xấu hổ."
"Cái gì?"
"Không có gì cả... Tên senhorita là gì?" Mắt nó long lanh rực sáng.
Mariko không trả lời. Nàng kéo cái chăn sang một bên và lau rửa Blackthorne sạch sẽ, trong lòng vui vẻ vì có việc để làm, căm ghét căn phòng và sự có mặt hôi hám của tên thủy thủ, tự hỏi không biết họ nói những gì ở phòng kia. Chúa công của chúng ta có bình yên không?
Xong xuôi, nàng cuộn cái kimono và cái khố bẩn lại.
"Senhor, những cái này có thể đưa đi giặt được không?"
"Hả?"
"Những cái này cần phải được giặt giũ ngay. Ông có thể cho gọi nô nệ được không?"
"Chúng là một lũ da đen chó đẻ lười biếng, tôi đã bảo cô rồi. Giặt cái này ấy à, phải mất một tuần lễ hay hơn nữa. Thôi quẳng nó đi, doma Senhorita ạ, chẳng bõ hơi sức đâu. Thuyền trưởng hoa tiêu Rodrigues của chúng tôi có nói là phải cho nó quần áo sạch. Đây." Nó mở một chiếc rương đi biển:
"Ông ấy bảo cứ lấy trong rương này, bất cứ cái gì cũng được."
"Tôi không biết cách mặc quần áo này cho một đàn ông."
"Nó cần một sơ mi, quần, khố, tất, ủng và áo khoác ngoài đi biển." Tên thủy thủ lấy các thứ đó ra, đưa Mariko. Rồi nàng cùng gã Samurai bắt đầu mặc quần áo cho Blackthorne, anh vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
"Mặc cái này thế nào?" Mariko giơ cái khố hình tam giác giống như cái túi, có dây.
"Madoma, mặc ở đây, như thế này này", tên thủy thủ lúng túng nói, tay sờ vào cái khố của nó.
"Buộc ra ngoài đùi, như tôi nói. Trên hạ bộ của nó."
Nàng chăm chú nhìn cái khố của tên thủy thủ. Nó cảm thấy cái nhìn đó và cảm thấy bị kích động.
Mariko đặt cái khố lên Blackthorne, cẩn thận đặt vào đúng chỗ rồi cùng với gã Samurai đưa các dây luồn qua chân buộc vào quanh eo lưng anh. Nàng bình thản nói với gã Samurai:
"Tôi chưa từng thấy cách ăn mặc nào lố bịch thế này."
"Chắc hẳn là khó chịu lắm", Kana đáp.
"Các tu sĩ có mặc cái này không. Mariko-san? Dưới áo thụng của họ ấy?"
"Tôi không biết."
Nàng gạt mấy sợi tóc xõa xuống mắt.
"Senhor, bây giờ Anjin-san mặc đã đúng chưa?"
"Được rồi. Còn ủng nữa thôi. Đây. Nhưng cứ để đấy đã." Tên thủy thủ tiến lại gần Mariko và mũi nàng tắc lại. Nó hạ thấp giọng, lưng quay về phía gã Samurai.
"Có muốn làm.
"Một quả tàu nhanh" không?"
"Cái gì?"
"Tôi mết cô đấy, senhorita, ê? Cô thấy thế nào? Ở cabin bên cạnh có cái giường. Bảo thằng bạn cô đi lên trên boong. Thằng Ingeles còn bất tỉnh một giờ nữa. Tôi sẽ trả theo thường lệ."
"Cái gì?"
"Cô sẽ kiếm được một tiền đồng…thậm chí ba, nếu cô.
"Máu" và cô sẽ được cưỡi một thằng đàn ông cừ khôi nhất kể từ đây về đến Lisbon. Thế nào?"
Gã Samurai nhìn thấy vẻ kinh sợ trên mặt Mariko.
"Cái gì thế, Mariko-san?" Mariko đẩy tên thủy thủ ra xa giường. Nàng ấp úng nói:
"Nó…nó nói…"
Kana rút ngay kiếm ra nhưng thấy mình nhìn chòng chọc vào nòng hai khẩu súng ngắn đã lên cò. Nhưng gã vẫn cứ định lao tới.
"Dừng lại Kana-san!" Mariko hét lên.
"Đại nhân Toranaga cấm không được đánh nhau cho đến khi Đại nhân ra lệnh."
"Vào đi con khỉ kia, xông vào đi, thằng c.. thối kia! Con kia! Bảo thằng con khỉ tra kiếm vào vỏ nếu không trước khi nó kịp đánh rắm nó đã làm một thằng chó đẻ mất đầu rồi?"
Mariko đứng cách tên thủy thủ không đầy một bộ. Bàn tay phải nàng vẫn trong obi, cán dao găm vẫn nằm trong lòng bàn tay. Nhưng nàng nhớ đến nhiệm vụ của mình và bỏ tay ra.
"Kana-san, cất kiếm đi. Tôi xin ông. Chúng ta phải tuân lệnh Đại nhân Toranaga, chúng ta phải tuân lệnh."
Với một cố gắng ghê gớm Kana làm theo lời Mariko.
"Tao có ý muốn cho mày xuống địa ngục đấy, thằng.
Nhật Pủn kia!"
"Senhor, ông hãy tha lỗi ông ấy và tôi nữa", Mariko nói, cố gắng làm ra lễ phép.
"Có một sự nhầm lẫn một sự…"
"Thằng con hoang mặt khỉ kia đã rút kiếm ra. Đấy không phải là một sự nhầm lẫn, thề có Chúa!"
"Xin senhor thứ lỗi cho việc đó."
Tên thủy thủ liếm môi,
"Tao sẽ bỏ qua việc đó nếu mày tỏ ra thân thiện. Bông hoa nhỏ bé ạ. Vào cabin bên cạnh đi và bảo cái thằng con…bảo nó ở đây, và tao sẽ quên chuyện này."
"Senhor tên là gì?"
"Pesaro. Manuen Pesaro. Sao?"
"Không có gì cả. Xin senhor hãy bỏ qua cho sự hiểu nhầm, senhor Pesaro."
"Sang ca bin bên cạnh ngay."
"Có chuyện gì thế? Có chuyện..." Blackthorne không biết mình tỉnh hay vẫn còn giữa cơn ác mộng, nhưng anh cảm thấy có sự nguy hiểm.
"Lạy chúa, có chuyện gì thế?"
"Thằng Nhật Pủn thối tha kia định chém tôi!"
"Đấy là… làm một sự nhầm lẫn, Anjin-san", Mariko nói.
"Tôi.. tôi đã xin lỗi senhor Pesaro rồi!"
"Mariko? Bà đấy à... Mariko-san?"
"Hai, Anjin-san. Honto, honto."
Nàng lại gần. Hai khẩu súng của tên thủy thủ vẫn lăm lăm nhằm vào Kana. Nàng phải đi sát qua trước mặt nó và phải cố gắng lắm mới không rút dao ra cho nó một nhát lòi ruột. Vừa lúc đó, cửa mở. Gã trẻ tuổi cầm lái tàu bước vào cabin với một xô nước. Gã trố mắt nhìn các khẩu súng rồi bỏ chạy.
"Rodrigues đâu?" Blackthorne nói và cố gắng tỉnh lại.
"Ở trên kia, ở một chỗ hoa tiêu giỏi phải có mặt." Tên thủy thủ nói, giọng kèn kẹt.
"Có Chúa chứng giám thằng Nhật Pủn này định chém tôi."
"Đỡ tôi đi lên boong." Blackthorne nắm lấy thành giường. Mariko đỡ lấy tay anh nhưng không nâng anh dậy được.
Tên thủy thủ cầm khẩu súng vẫy vẫy về phía Kana." Bảo nó giúp cô và bảo nó rằng có Chúa ở trên trời, chẳng bao lâu nó sẽ lủng lẳng ở cột buồm."
Phó thuyền trưởng thứ nhất Santiago rời lỗ tai khỏi cái lỗ bí mật ở vách cabin lớn, câu nói cuối cùng.
"Tốt, mọi việc như thế là giải quyết xong xuôi.
"Của Dell'Aqua còn vang lên trong đầu hắn. Hắn lặng lẽ lướt qua ca bin tối om không một tiếng động, ra ngoài hành lang, rồi lặng lẽ đóng cửa lại. Hắn là một gã cao lớn, gầy gò, có bộ mặt lầm lì và tết tóc thành đuôi sam. Quần áo hắn gọn gàng, sạch sẽ và như phần lớn các thủy thủ, hắn đi chân đất. Hắn vội vã leo lên cầu thang, chạy qua boong chính lên sàn lái, ở đó Rodrigues đang nói chuyện với Mariko. Hắn xin lỗi rồi cúi xuống ghé miệng sát vào tai Rodrigues, tuôn ra tất cả những gì hắn đã nghe thấy, hắn đã được sai đi để nghe ngóng. Hắn thi hành để không một ai trên sàn lái có thể nghe thấy.
Blackthorne đang ngồi ở trên sàn, lưng tựa vào mạn thuyền, đầu gục xuống hai đầu gối co lên. Mariko ngồi thẳng lưng trước mặt Rodrigues theo kiểu Nhật, còn gã Samurai Kana thì lạnh lùng ngồi bên cạnh nàng. Nhiều thủy thủ có vũ khí lúc nhúc trên các boong, trên chòi canh, trên cột buồm và ở tay lái có thêm hai tên nữa. Chiếc thuyền vẫn lướt mũi vào chiều gió, không khí và đêm tối thoáng đãng, mây giống đang ùn lên và chẳng bao lâu nữa chắc sẽ mưa. Cách đó khoảng một trăm thước chiếc galleon đậu phơi sườn về phía chiếc thuyền, dễ dàng ăn đạn đại bác. Mái chèo trên chiếc galleon đều xếp lại, trừ hai mái chèo mỗi bên để giữ cho thuyền đậu yên trước nước triều nhẹ. Đám thuyền đánh cá phục kích ở ngoài xa với những tên Samurai cung thủ thù địch đã vào gần hơn nhưng chưa xâm lấn vào hải phận cảng.
Mariko đang chăm chú nhìn Rodrigues và tên phó thuyền trưởng. Nàng không nghe thấy gì và dù có nghe thấy, sự giáo dục của nàng có lẽ cũng khiến nàng muốn bịt tai lại. Sự riêng tư trong các căn nhà bằng giấy là không thể có được. Nếu không có lễ độ và tôn trọng nhau; không có sự riêng tư thì sẽ không có được cuộc sống văn minh, cho nên mọi người Nhật Bản đều được giáo dục về nghe và không nghe. Vì lợi ích của tất cả.
Khi nàng lên đến boong với Blackthorne. Rodrigues đã nghe thấy thủy thủ phân trần, nàng ngập ngừng trình bày rằng đó là lỗi tại nàng rằng nàng đã hiểu nhầm những điều tên thủy thủ nói và do đó Kana đã rút kiếm ra để bảo vệ danh dự của nàng. Tên thủy thủ nghe, súng vẫn lăm lăm chĩa vào gã Samurai.
"Lạy chúa, tôi chỉ hỏi cô ta có phải là bồ của tên Ingeles không, có thế thôi, vì cô ta rửa ráy cho hắn rất tự nhiên và nhét cả chỗ kín của hắn vào khố".
"Cất súng đi, Pesaro."
"Nó rất nguy hiểm, tôi bảo thật đấy. Trói nó lại!"
"Tao sẽ coi chừng nó. Ra đằng kia."
"Thằng con khỉ này đã giết chết tôi rồi nếu tôi không nhanh hơn nó. Treo nó lên cột buồm ấy. Ở Nagasaki chúng tôi đã làm thế rồi!"
"Đây không phải là Nagasaki... đi ra đằng kia! Đi ngay!"
Khi tên thủy thủ đã đi khỏi, Rodrigues hỏi:
"Senhora, nó nói gì với bà? Thật sự đã nói gì?"
"Nó.. không có gì cả, thưa senhor. Xin ông dừng hỏi nữa."
"Tôi xin lỗi về sự láo xược của tên đó đối với bà và ông Samurai. Xin bà nói hộ với ông Samurai là tôi xin lỗi và xin ông hãy bỏ quá cho... Và tôi trân trọng xin bà và ông đây quên đi những lời lẽ lăng nhục của tên thủy thủ. Xảy chuyện rắc rối trên thuyền này sẽ chẳng có lợi gì cho Chúa công của bà cũng như của tôi. Tôi xin hứa với bà tôi sẽ xử lý nó theo cách riêng của tôi vào lúc thích hợp."
Mariko nói lại với Kana và thuyết phục mãi gã mới đồng ý.
"Kana-san nói rằng được thôi, nhưng nếu ông ấy mà trông thấy Pesaro trên bờ, ông ấy sẽ lấy đầu nó."
"Lạy chúa, như thế là sòng phẳng. Vâng, Domo arigato, Kana-san", Rodrigues mỉm cười nói,
"Domo arigato goziemashita, Mariko-san."
"Ông nói được tiếng Nhật ư?"
"Ô không, một hai câu thôi. Tôi có một người vợ ở Nagasaki!"
"Ông ở Nhật Bản đã lâu chưa?"
"Đây là lần thứ hai tôi rời Lisbon sang đây. Cộng cả lại tôi đã sống bảy năm ở vùng biển này... ở đây, đi đi về về giữa đây với Macao và Goa." Rodrigues nói tiếp:
"Bà đừng để ý đến nó làm gì. Nó là một thằng eta. Nhưng Phật có nói rằng ngay một tên eta cũng có quyền được sống. Neh? Vợ tôi nói được chút ít tiếng Portugal, ồ, không được giỏi như bà đâu, còn xơi. Tất nhiên bà là người Cơ Đốc giáo?"
"Vâng."
"Vợ tôi cũng đã cải đạo. Bố cô ta là Samurai tuy chỉ là một Samurai nhỏ thôi. Chúa thượng của ông ấy là Đại nhân Kiyama."
"Bà ấy thật may mắn có được một người chồng như ông", Mariko lễ phép nói, nhưng nàng bàng hoàng tự hỏi làm sao người ta có thể lấy và sống được với một tên man di? Mặc dù sự lễ độ vốn dĩ của mình, nàng vẫn hỏi.
"Bà ấy, phu nhân của ông, có ăn thịt như... như thịt trong buồng kia không?"
"Không." Rodrigues vừa cười vừa đáp, hàm răng trắng, đẹp và khỏe."Ở nhà tôi tại Nagasaki tôi cũng không ăn thịt. Ra biển và ở Châu Âu thì tôi ăn. Đó là phong tục của chúng tôi. Một ngàn năm trước đây, trước khi Phật tới đây phong tục nước bà cũng vậy, neh? Trước khi Phật ra đời để chỉ ra Đạo, mọi người đều ăn thịt cả. Ngay ở đây, thưa senhora. Ngay cả ở đây. Dĩ nhiên bây giờ, chúng ta, một số người trong chúng tôi đã hiểu ra, neh?"
Mariko suy nghĩ về điều đó. Rồi nàng nói:
"Có phải tất cả những người Portugal đều gọi chúng tôi là khỉ không? Nhật Pủn? Gọi sau lưng chúng tôi ấy?"
Rodrigues giật giật cái vòng đeo ở tai.
"Người ở đây chẳng gọi chúng tôi là man di man rợ đó sao? Ngay trước mặt chúng tôi. Chúng tôi ]à những con người văn minh, thưa senhorra, ít ra chúng tôi cũng nghĩ như thế. Ở Ấn Độ đất của Phật, người ta gọi người Nhật là.
"Quỷ phương Đông" và không cho phép một người Nhật nào lên bờ nếu người đó có vũ khí. Người Nhật gọi người Ấn Độ là.
"Da đen" và không phải là người. Còn người Trung Hoa gọi người Nhật là gì? Người Nhật gọi người Trung Hoa là gì? Người Nhật gọi người Triều Tiên là gì? Đồ ăn tỏi, neh?"
"Tôi nghĩ rằng Đại nhân Toranaga sẽ không hài lòng. Hoặc Đại nhân Hiromatstu hoặc thậm chí cả bố vợ của ông ấy nữa."
"Đức Chúa Jesus nói: Trước hết hãy vứt bỏ hạt bụi trong mắt người đi đã, trước khi vứt bỏ cái dằm trong mắt ta."
Mariko lại suy nghĩ về điều đó lúc này trong khi chăm chú nhìn tên phó thuyền trưởng vội vã thì thầm vào tai viên hoa tiêu Portugal. Đúng thật: chúng ta nhạo báng người khác, nhưng mà chúng ta là công dân đất nước của thánh thần, do đó được thánh thần đặc biệt lựa chọn. Chỉ cho chúng ta, trong tất cả các dân tộc, được một Thiên Hoàng trên trời che chở. Do đó, chẳng phải chúng ta là độc nhất vô nhị và hơn tất cả các dân tộc khác sao? Vì nếu ta là người Nhật và theo Cơ Đốc giáo thì sao? Ta cùng không biết nữa. Ôi, lạy Đức Mẹ hãy ban cho con sự hiểu biết của Người. Viên hoa tiêu Rodrigues này cũng lạ lùng như viên hoa tiêu người Anh. Tại sao họ lại rất đặc biệt nhỉ? Phải chăng do sự giáo dục của họ? Thật không thể tin được những việc họ làm, neh? Làm sao họ có thể đi thuyền vòng quanh quả đất được, đi lại trên biển dễ dàng như đi trên bộ vậy? Vợ Rodrigues có biết được câu trả lời không? Mình rất muốn gặp bà ta nói chuyện với bà ta.
Tên phó thuyền trưởng càng hạ thấp giọng hơn nữa.
"Hắn nói gì?" Rodrigues thét lên, bất giác chửi thề và Mariko không đừng được, cố gắng nghe. Nhưng nàng không nghe thấy tên phó thuyền trưởng nhắc lại. Rồi nàng thấy cả hai người nhìn Blackthorne, nàng nhìn theo, trong lòng xốn xang vì về lo lắng của họ.
"Còn gì nữa, Santiago?." Rodrigues thận trọng hỏi, biết có Mariko ở đấy.
Tên phó thuyền trưởng khum tay che miệng thì thầm vào tai Rodrigues.
"Họ còn ở dưới ấy bao lâu?"
"Họ đang nâng cốc chúc mừng nhau. Và chúc mừng sự thoả thuận giữa đôi bên."
"Đồ chó đẻ!" Rodrigues túm lấy sơ mi Santiago." Thề có Chúa, không được hở một tí gì ra nghe chưa! Mày phải lấy tính mạng mày đảm bảo điều đó đấy!"
"Ông hoa tiêu, khỏi cần phải nói thế."
"Bao giờ cũng cần phải nói thế." Rodrigues liếc nhìn sang Blackthorne.
"Đánh thức nó dậy!"
Tên phó thuyền trưởng đi tới, lắc mạnh Blackthorne.
"Cái gì thế, hả."
"Đánh!"
Santiago tát Blackthorne.
"Gêsuma, tôi sẽ..." Blackthorne vùng đứng dậy, mặt đỏ bừng bừng, nhưng anh lảo đảo rồi ngã xuống.
"Trời đánh thánh vật mày, Ingeles tỉnh dậy đi!"
Rodrigues hung dữ xỉa một ngón tay về phía hai người cầm lái.
"Quẳng nó xuống biển kia!"
"Ngay lập tức, mẹ kiếp!"
Hai người đang vội vã khiêng Blackthorne lên thì Mariko nói,
"Ông hoa tiêu Rodrigues, ông không nên..." nhưng nàng và Kana chưa kịp can thiệp thì hai người kia đã quăng Blackthorne qua mạn thuyền. Anh rơi từ trên cao hai mươi bộ khoảng sáu mét bụng đập bẹp xuống nước bắn tung tóe rồi chìm nghỉm. Một lát sau, anh nổi lên, sặc sụa, nhổ phì phì, tay quạt nước, cái lạnh như băng đã làm đầu óc anh tỉnh lại.
Rodrigues đang cố rời khỏi chiếc ghế của anh ta:
"Madoma, giúp tao một tay với."
Một người cầm lái chạy lại giúp trong khi người phó thuyền trưởng xốc nách Rodrigues.
"Lạy Chúa, hãy cẩn thận, chú ý đến cái chân tao, đò đầu đầy c... vụng về."
Họ đỡ anh ta ra mạn thuyền. Blackthorne vẫn còn ho hắng nhổ phì phì, nhưng lúc này anh đã bơi về phía mạn thuyền, vừa bơi vừa hét lên những tiếng chửi thề, rủa những người đã ném anh xuống biển.
"Hai điểm sang bên phải!" Rodrigues ra lệnh. Chiếc thuyền chuyển hướng khỏi chiều gió một chút và rời xa Blackthorne. Anh hét xuống:
"Lùi xa tàu tao ra, mẹ kiếp!" Rồi hối hả giục tên phó thuyền trưởng.
"Lấy xuồng vớt tên Ingeles lên, đưa hắn về galleon. Nhanh lên. Nói với hắn... anh ta hạ thấp giọng xuống.
Mariko vui mừng thấy Blackthorne không chết đuối.
"Ông hoa tiêu! Anjin-san được sự che chở của Đại nhân Toranaga. Tôi yêu cầu phải vớt ông ta lên ngay tức khắc!"
"Chờ một chút Mariko-san!" Rodrigues tiếp tục thì thầm với Santiago. Tên này gật đầu rồi vội vã chạy đi.
"Xin lỗi, Mariko-san, gomen kudarai, nhưng tình hình rất khẩn cấp. Cần phải làm cho Ingeles tỉnh lại.
"Tôi biết ông ta bơi được. Ông ta cần phải tỉnh táo và mau lẹ lên!"
"Tại sao."
"Tôi là bạn của ông ấy. Ông ấy có kể cho bà nghe bao giờ không?"
"Có. Nhưng England và Portugal đang đánh nhau kia mà. Cả Spain nữa."
"Đúng. Nhưng những hoa tiêu phải đứng trên chiến tranh."
"Vậy thì các ông có bổn phận với ai?"
"Với lá cờ."
"Cờ đó là của vua các ông có phải không?"
"Phải và cũng không phải, thưa senhorita. Tôi nợ anh chàng Ingeles một mạng sống." Rodrigues đang theo dõi chiếc xuồng.
"Giữ vững hướng…bây giờ trở lại vào hướng gió", anh ta ra lệnh cho người cầm lái.
"Rõ thưa senhor."
Rodrigues đợi kiểm tra đi, kiểm tra lại chiều gió, các bãi cát ngầm và bãi biển đằng xa. Người thủy thủ dò nước xuống tận sâu.
"Xin lỗi, senhorra, bà bảo sao?" Rodrigues nhìn Mariko một thoáng rồi lại quay lại kiểm tra hướng chiếc tàu và chiếc xuồng, Mariko cũng nhìn theo chiếc xuồng. Người ta đã vớt Blackthorne lên và họ đang chèo mạnh về phía chiếc galleon, ngồi mà chèo chứ không đứng. Nàng không còn nhìn rõ mặt họ nữa. Anjin-san cũng đã nhìn vào người bên cạnh anh, người đã thì thầm với Rodrigues.
"Thưa senhor, ông đã nói gì với ông ấy?"
"Ai?"
"Ông ấy. Senhor mà ông đã phái đi cứu Anjin-san."
"Chỉ nói là chúc ông Ingeles bình an và may mắn."
Câu trả lời nhạt nhẽo, vô thưởng vô phạt.
Nàng dịch lại cho Kana.
Khi Rodrigues thấy xuồng áp mạn chiếc galleon anh mới lại bắt đầu yên tâm.
"Đức Bà Maria, thánh mẫu của đức Jesus..."
Viên Thủy sư Đô đốc và các tu sĩ dòng Temple ở bên dưới đi lên. Toranaga và các vệ sĩ của ông ta đi theo sau.
"Rodrigues! Hạ xuồng xuống! Các Đức cha sắp lên bờ." Ferriera nói.
"Rồi sao?"
"Rồi chúng ta ra biển. Đi Yedo."
"Tại sao lại đến đấy? Chúng ta đi Macao kia mà." Rodrigues đáp vẻ mặt hoàn toàn ngây thơ vô tội.
"Chúng ta đưa Toranaga về nhà, ở Yedo trước."
"Chúng ta là cái gì? Thế còn chiếc galleon thì sao?"
"Nó ở lại đây hoặc chiến đấu mà thoát ra."
Rodrigues hình như có vẻ sửng sốt và nhìn chiếc galleon rồi nhìn Mariko. Anh ta trông thấy ánh mắt nàng biểu lộ rõ rệt một sự lên án.
"Matsu", viên hoa tiêu nói với Mariko.
"Cái gì?" Cha Alvito hỏi.
"Kiên nhẫn ư? Tại sao lại kiên nhẫn, Rodrigues?"
"Tụng kinh kính chào Đức Mẹ Maria, thưa cha. Tôi đang nói với phu nhân đây là tụng kinh đó dạy cho ta biết kiên nhẫn."
Ferriera đang nhìn chằm chằm chiếc galleon:
"Xuồng của ta làm gì ở đó."
"Tôi cho đưa tên tà giáo trở về thuyền của nó."
"Cái gì?"
"Tôi cho đưa tên Ingeles trở về thuyền của nó. Có vấn đề gì vậy, ông Đô đốc? Tên Ingeles đã xúc phạm tôi, tôi đã cho quẳng cái thằng chó chết ấy xuống nước. Lẽ ra tôi đã để mặc cho nó chìm nghỉm nhưng nó biết bơi cho nên tôi đã sai thuyền phó đi vớt nó lên, đưa nó về thuyền của nó vì hình như nó được sự sủng ái của Đại nhân Toranaga. Có gì sai trái?"
"Cho người đưa nó trở lại đây."
"Ông Đô đốc, thế thì tôi phải phái đi cả một đội quân vũ trang chiếm tàu. Ông muốn thế chăng? Nó đang nguyền rủa chửi bới chúng ta thậm tệ. Lần này thì nó sẽ không sẵn sàng trở lại đâu."
"Tôi muốn nó phải trở lại đây."
"Có vấn đề gì vậy? Ông chẳng nói là chiếc galleon sẽ ở lại và chiến đấu, gì gì nữa đó ư? Vậy thì sao? Vậy là tên Ingeles sẽ ngập vào trong phân. Tốt thôi. Dẫu sao thì ai cần đến cái thằng chó chết đó? Chắc chắn là các Đức cha không muốn nhìn mặt nó. Có phải không, thưa Đức cha?"
Dell'Aqua không trả lời. Alvito cũng lặng thinh. Như thế là làm vỡ kế hoạch của Ferriera đã đề ra và đã được họ và Toranaga chấp nhận, tức là các tu sĩ sẽ lên bờ ngay để dàn xếp ổn thỏa với Ishido, Kiyama và Onoshi, làm ra vẻ tin câu chuyện của Toranaga về những tên cướp và không biết hắn đã.
"Trốn" ra khỏi lâu đài. Trong khi đó chiếc chiến thuyền sẽ xông ra cửa cảng, chiếc galleon đánh lạc hướng đám thuyền đánh cá. Nếu có cuộc công kích công khai vào chiến thuyền, họ sẽ dùng đại bác đánh lui và như thế là số phận đã được quyết định dứt khoát một bề.
"Nhưng các thuyền đó không tiến công chúng ta", Ferriera đã lập luận.
"Chúng cần bắt chiếc galleon kia. Thưa Đức cha, trách nhiệm của Đức cha là phải thuyết phục Ishido rằng chúng ta không còn cách lựa chọn nào khác. Xét cho cùng, Toranaga là Chủ tịch Hội. đồng Nhiếp chính. Cuối cùng thì tên tà giáo ở lại trên thuyền này."
Cả hai tu sĩ không ai hỏi tại sao. Mà Ferriera cũng không tự mình nói ra lý do.
Đức cha Thanh tra dịu đàng đặt bàn tay lên vai viên Thủy sư Đô đốc và quay lưng về phía chiếc galleon.
"Có lẽ tên tà giáo ở bên đó cũng tốt", ông ta nói, bụng nghĩ các con đường của Chúa thật lạ lùng.
Không, Ferriera những muốn hét lên. Tôi muốn trông thấy nó chết chìm. Một thằng bị quăng xuống biển vào lúc tảng sáng giữa biển khơi... không một dấu vết, không một nhân chứng, dễ biết bao. Toranaga sẽ không bao giờ biết gì hết; đối với hắn đó chỉ là một tai nạn bi thảm. Và đáng đời cho Blackthorne. Viên Thủy sư Đô đốc cũng biết các hoa tiêu kinh sợ chết ở biển.
"Nanja?" Toranaga hỏi.
Cha Alvito giải thích rằng viên hoa tiêu đã về galleon và tại sao. Toranaga quay sang Mariko, nàng gật đầu và nói thêm những điều Rodrigues vừa nói.
Toranaga đi ra mạn thuyền nhìn vào đêm tối. Đã có thêm nhiều thuyền đánh cá rời bờ biển phía Bắc và những thuyền khác cũng sắp sửa tới. Ông ta biết Anjin-san là một sự khó xử về chính trị cho mình và đây là một cách đơn giản thánh thần đã ban cho nếu ông ta muốn loại bỏ tên Anjin-san. Ta có muốn không? Chắc chắn các tu sĩ Cơ Đốc giáo sẽ rất mừng nếu Anjin-san biến mất, ông ta nghĩ. Cả Onoshi và Kiyama nữa, chúng sợ gã đến mức một trong hai đứa hoặc cả hai đã bố trí vụ mưu sát. Tại sao lại sợ đến thế?
Anjin đã bơi về galleon lúc này; ở đây hắn sẽ không được an toàn. Đó là karma, neh? Vậy là hắn sẽ cùng chìm với chiếc thuyền, cùng với Yabu và những người khác, cùng với súng ống và đó cũng là karma. Súng thì ta có thể mất cũng được, Yabu cũng vậy. Nhưng còn Anjin-san?
Được.
Vì ta còn dự trữ thêm tám tên man di kỳ quặc nữa. Có thể kiến thức chung của chúng sẽ bằng hay hơn tên Anjin-san này. Vấn đề quan trọng là trở về Yedo càng nhanh càng tốt để chuẩn bị chiến tranh, chiến tranh là không thể tránh được. Kiyama và Onoshi thế nào? Ai biết được chúng sẽ ủng hộ ta hay không. Có thể có mà cũng có thể không. Nhưng một mảnh đất và vài lời hẹn chẳng là cái gì cả trên bàn cân. Nếu sức nặng của Cơ Đốc giáo đứng về phía ta bốn mươi ngày nữa.
"Đó là karma, Tsukku-san. Neh?"
"Vâng! Thưa Đại nhân." Alvito liếc nhìn viên Thủy sư đô đốc, rất thỏa mãn.
"Đại nhân Toranaga đề nghị là không nên làm gì cả. Đó là ý Chúa."
"Có thật không?"
Tiếng trống trên ga! ê đột ngột nổi lên. Các mái chèo mạnh mẽ lia xuống nước.
"Lạy Chúa, nó làm cái gì thế?" Ferriera rống lên.
Thế rồi, trong khi họ nhìn chiếc galleon rời xa họ, cờ của Toranaga trên một buồm cái hạ xuống.
Rodrigues nói.
"Có vẻ như chúng nói cho tất cả các thuyền đánh cá chết tiệt ở trong cảng biết rằng Đại nhân Toranaga không còn ở trên thuyền nữa?"
"Nó định làm cái gì?"
"Tôi không rõ."
"Ông không rõ à?" Ferriera hỏi.
"Không, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ ra biển và bỏ mặc chúng ta trong phân... hoặc tìm cách làm như thế. Tên Ingeles đã vạnh trần chúng ta rồi. Rồi sẽ ra sao đây."
"Ông được lệnh phải đi Yedo." Ferriera định nói thêm, nếu ông đâm thủng chiếc galleon thì càng hay; nhưng hắn không nói. Vì Mariko đang nghe.
Các tu sĩ sung sướng đi vào bờ trên chiếc xuồng.
"Kéo tất cả buồm lên!" Rodrigues hét to, chân anh ta đau nhức nhối.
"Nam - Tây nam! Tất cả về vị trí!"
"Senhorita, xin bà nói với Đại nhân Toranaga là Đại nhân nên xuống dưới thì hơn. Ở dưới an toàn hơn." Ferriera nói.
"Đại nhân cảm ơn ông và nói Đại nhân sẽ ở lại đây."
Ferriera nhún vai, đi ra rìa sàn lái.
"Nhồi thuốc vào đại bác. Nạp đạn chùm. Các vị trí sẵn sàng chiến đấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận