Shogun Tướng Quân
Chương 30
Ông chắc chắn mọi thứ đã sẵn sàng cả rồi chứ, Mura?"
"Vâng ạ, Omi-san, vâng ạ. Chúng tôi đã theo đúng luật của ông... và của Igurashi-san."
"Nếu không có cái gì sai thật thì tốt, nếu không chiều nay sẽ có một xã trưởng khác đấy." Igurashi, phó tướng của Yabu, cau có nói với Mura, con mắt độc nhất của hắn vẫn đỏ vì thiếu ngủ. Hắn mới từ Yedo đến đây hôm qua cùng với toán Samurai đầu tiên, mang theo chỉ thị cụ thể.
Mura không đáp lại, chỉ kính cẩn gật đầu và nhìn xuống đất.
Họ đang đứng trên bãi biển, gần kè, trước mặt những hàng dân làng đang quỳ, im lặng, khiếp sợ và cũng mệt mỏi, tất cả đàn ông, đàn bà, trẻ con, trừ những người liệt giường, liệt chiếu - đợi chiếc galleon tới. Tất cả đều mặc quần áo tốt nhất của họ. Mặt mũi mọi người đều đã được kỳ cọ sạch sẽ, cả làng đã được quét dọn, sạch bong, sáng sủa như ngày trước tết Nguyên Đán, khi cả nước được quét dọn sạch sẽ. Các thuyền đánh cá đều được xếp đặt thành hàng ngũ chỉnh tề, lưới đánh cá gọn gàng, thừng chão buộc lại. Ngay bãi biển ven vịnh cũng đã được cào phẳng, dọn sạch.
"Igurashi-san, sẽ không có gì sai hỏng đâu."
Omi nói, tuần lễ vừa qua anh ta ngủ ít, kể từ khi lệnh của Yabu từ Osaka về tới nơi bằng chim đưa thư của Toranaga. Ngay lập tức anh ta huy động cả làng, tất cả các đàn ông khỏe mạnh trong vòng hai mươi "Ri" để chuẩn bị cho Anjio đón các Samurai và Yabu. Và giờ đây Igurashi đã thì thầm cho anh ta biết một bí mật rất kín, chỉ anh ta được biết thôi, là đại Daimyo Toranaga đi cùng với chủ hắn và đã thoát khỏi cái bẫy của Ishido, thì anh ta lấy làm hài lòng hết sức là đã bỏ ra nhiều tiền như thế.
"Igurashi-san, ông không phải lo lắng gì cả. Đây là lãnh địa của tôi và trách nhiệm của tôi."
"Vâng, đúng thế." Igurashi khinh bỉ xua tay cho Mura đi ra chỗ khác. Rồi hắn khẽ nói thêm:
"Ông chịu trách nhiệm. Nhưng nói vô phép ông, tôi xin nói để ông biết là ông chưa bao giờ được thấy Chúa công tôi khi xảy ra việc gì sai trái. Nếu chúng ta mà bỏ sót mất điều gì hoặc cái lũ ăn phân kia không làm đúng như đã dặn thì Chúa công tôi sẽ biến toàn bộ lãnh địa của ông và cả những lãnh địa phía Bắc và phía Nam thành những đống phân trước khi mặt trời lặn vào ngày mai." Hắn oai vệ đi trở lại chỗ người của hắn.
Sáng nay, những đại đội kỵ binh Samurai cuối cùng đã từ Mishima, thủ phủ của Yabu ở phía Bắc, tiến vào đây. Lúc này, cùng với những đơn vị Samurai khác, chúng cũng đang xếp thành đội ngũ tề chỉnh trên bãi biển, tại quảng trường, trên sườn đồi, cờ bay phấp phới trong làn gió nhẹ, những ngọn giáo dựng đứng sáng quắc trong ánh mặt trời. Ba ngàn Samurai, tinh hoa của đội quân Yabu. Năm trăm kị binh.
Omi không lo sợ. Anh ta đã làm tất cả mọi thứ có thể làm được và đã đích thân kiểm tra tất cả mọi thứ có thể kiểm tra được. Nếu còn có gì sai trái thì đó chỉ là karma thôi. Nhưng sẽ không có gì sai trật, anh náo nức thầm nghĩ, anh ta đã chi ra năm trăm Koku vào công việc chuẩn bị, hơn hẳn thu nhập cả năm của anh ta trước khi Yabu mở rộng thêm lãnh địa cho anh ta. Thật choáng váng vì phải bỏ ra số tiền như thế nhưng Midori, bảo rằng cần phải chi rộng rãi, chỗ tiêu pha ấy là rất nhỏ bé so với vinh dự mà Đại nhân Yabu đã ban cho.
"Và có Đại nhân Toranaga ở đây... biết đâu chàng lại chẳng có được những dịp may lớn?" Midori đã thì thầm như vậy.
Cô ấy nói đúng lắm, Omi kiêu hãnh thầm nghĩ.
Anh kiểm tra lại lần nữa bãi biển và quảng trường của làng. Mọi thứ có vẻ hoàn hảo. Midori và mẹ đang đợi dưới tấm vải bạt lớn đã được chuẩn bị để đón Yabu và khách quý... Toranaga. Omi nhận thấy mẹ đang liến thoắng nói gì đó và anh ta thầm mong Midori thoát được miệng lưỡi lúc nào cũng nhiếc móc của mẹ. Anh ta vuốt thẳng lại một nếp áo kimono vốn đã chỉnh tề và xốc lại kiếm rồi chuồn ra phía biển.
"Này, Mura-san", Uo, một dân chài, đang thận trọng thì thào, ông ta là một trong năm huynh trưởng của làng và họ đang quỳ với Mura trước mặt cả dân làng.
"Ông không biết, tôi sợ lắm, giá có tè thì đến tè ra cát mất."
"Vậy thì đừng tè, ông bạn ạ", Mura cố nhịn cười.
Uo là một người vai rộng, vững chãi như một tảng đá, tay to, mũi gẫy, mặt có vẻ đau khổ.
"Vậy, nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi sắp vãi rắm ra mất." Uo nổi tiếng hài hước, gan góc và cũng nổi tiếng là đánh rắm nhiều. Năm ngoái khi có cuộc thi đánh rắm với làng phía Bắc, ông ta đã đạt chức vô địch, đem lại vinh dự lớn cho Anjiro.
"Ấy, có lẽ không nên đâu", Haru, một dân chài thấp lùn, nhăn nheo, cười sặc sụa.
"Một trong bọn đầu thối kia có thể phát ghen đấy."
Mura rít lên:
"Các ông đã được lệnh không được gọi các Samurai như thế khi dù chỉ cố một tên thôi ở gần làng." Oko, ông mệt mỏi thầm nghĩ, hy vọng là chúng ta đã không quên sót cái gì. Ông liếc nhìn lên sườn núi, hàng rào bằng cọc tre vây quanh cái pháo đài tạm thời họ vừa mới xây dựng với biết bao mồ hôi, với một tốc độ cực nhanh. Ba trăm con người, đào bới, khiêng vác, xây cất. Còn cái nhà mới kia thì dễ hơn. Nó nằm trên gò, ngay bên dưới nhà của Omi, và ông có thể trông thấy nó, nhỏ hơn nhà của ông nhưng có mái ngói, một mảnh vườn tạm bợ và một nhà tắm nhỏ. Có lẽ Omi sẽ chuyển sang nhà đó, để nhường nhà mình cho Yabu. Mura nghĩ thầm.
Ông nhìn lại mũi đất, nơi chiếc galleon sắp xuất hiện bất kỳ lúc nào. Chẳng bao lâu nữa, Yabu sẽ bước lên bờ, rồi thì cả làng sẽ phó thác vào tay các thánh thần, các kami, Đức Chúa cha, Đức Chúa con và Đức bà Madonna, oko!
Lạy Đức Bà hãy che chở cho chúng con? Cầu xin Đức Bà hãy để mắt tới cái làng Anjiro đặc biệt này, liệu như thế có phải là quá đáng không? Chỉ vài ngày thôi? Chúng con cần được Đức bà ban cho đặc ân để che chở chúng con đối với Đại nhân, Chúa công của chúng con, ôi, vâng, con sẽ xin thắp năm mươi cây nến và các con trai sẽ dứt khoát được dạy dỗ theo Đức Tin chân chính, Mura thầm hứa.
Hôm nay Mura rất mừng vì mình là người Cơ đốc giáo, ông có thể cầu khẩn Đức Chúa trời duy nhất và có thêm được sự phù hộ cho lòng ông. Ông đã theo đạo từ thời còn trẻ vì Chúa thượng của ông đã cải đạo và ngay lập tức đã ra lệnh cho tất cả mọi người của lão ta phải trở thành tín đồ Cơ đốc giáo. Rồi, cách đây hai mươi năm, khi lão đã bị chết trong chiến đấu cho Toranaga chống lại Taiko, Mura vẫn giữ Đạo để được nhớ chủ cũ. Một người lính chân chính chỉ có một chủ thôi, ông nghĩ. Một chủ thật sự.
Ninjin, một người mặt tròn xoe, răng vẩu, đặc biệt lo lắng về sự có mặt của từng ấy Samurai.
"Mura-san, xin lỗi, nhưng việc ông đã làm là rất nguy hiểm... khủng khiếp, neh? Trận động đất nhỏ sáng nay là một tín hiệu của thánh thần một điềm gở. Ông đã phạm một sai lầm ghê gớm, Mura-san."
"Ninjin, việc đã rồi. Hãy quên chuyện đó đi."
"Làm sao tôi quên được? Ngay trong hầm nhà tôi và…"
"Trong hầm nhà ông chỉ có một ít thôi. Bên tôi mới nhiều." Uo nói, không còn cười nữa.
"Chẳng ở đâu có gì cả. Chẳng có gì hết, các bạn ạ", Mura thận trọng nói.
"Chẳng có gì cả." Theo lệnh ông, dân làng ăn cắp, trong mấy ngày vừa qua, ba mươi Koku gạo trong kho quân nhu của bọn Samurai và bây giờ đã cất giấu quanh làng cùng với các thứ lương thực, trang bị khác và vũ khí.
"Không, vũ khí thì không được", Uo phản đối:
"Gạo thì đồng ý nhưng cất giấu vũ khí ở nhà tôi thì không được!"
"Chiến tranh đến nơi rồi."
"Chứa chấp vũ khí là phạm pháp." Ninjin đã rền rĩ như vậy.
Mura khịt mũi:
"Đấy là luật mới, mới có chưa được mười hai hôm nay. Trước kia thì chúng ta muốn có vũ khí gì cũng được và chúng ta không bị trói chặt vào làng. Chúng ta muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, chúng ta có thể trở thành lính, nông dân, đánh cá, nhà buôn, thậm chí cả Samurai nữa... một số người đã trở thành Samurai, các ông biết rồi đấy, đó là sự thật."
"Phải, nhưng bây giờ thì khác, Mura-san, khác rồi. Taiko đã hạ lệnh thay đổi tất cả."
"Chẳng bao lâu nữa rồi sẽ lại như xưa. Chúng ta sẽ lại đi làm lính."
"Vậy thì hãy đợi đã", Ninjin đã van vỉ.
"Xin các ông. Bây giờ là phạm pháp. Nếu luật pháp thay đổi thì đó là karma. Taiko đã làm ra luật đó, không được chứa chấp vũ khí. Tuyệt đối không. Nếu không sẽ bị xử tử ngay tức khắc."
"Tất cả các ông hãy mở mắt ra chứ! Taiko chết rồi! Và tôi nói cho các ông biết, chẳng bao lâu Omi-san sẽ cần đến những người có tập luyện và đa số chúng ta thì đã từng chinh chiến cả, neh? Chúng ta đã đánh cá và đã đánh nhau. Có đúng không nào?"
"Đúng. Mura-san", Uo tuy sợ vẫn phải đồng ý.
"Trước thời Taiko, chúng ta không bị trói chân trói tay."
"Họ sẽ bắt chúng ta, nhất định họ sẽ bắt chúng ta." Ninjin đã khóc." Họ có thương xót ai bao giờ đâu. Rồi họ sẽ luộc chúng ta như họ đã luộc tên man di ấy."
"Câm cái mồm đi, đừng có nói gì về cái thằng man di ấy."
"Nghe đây, các bạn", Mura nói.
"Chúng ta sẽ không bao giờ có được thời cơ này nữa. Đây là thời cơ Trời cho. Hoặc thánh thần cho. Chúng ta phải lấy tất cả đao, kiếm cung, tên, giáo, súng, khiên mà chúng ta có thể lấy được. Bọn Samurai sẽ tưởng là những tên Samurai khác lấy trộm của chúng... chẳng phải tất cả những thằng đầu phân ấy đều từ Izu đến đó sao? Và có tên Samurai nào lại thật sự tin ở một tên Samurai khác? Chúng ta phải giành lại quyền chiến tranh của chúng ta, neh? Cha tôi đã chết ở chiến trường, cả ông tôi, cả cha của ông tôi nữa! Ninjin, ông đã dự bao nhiêu trận... hàng mấy tá, neh? Uo... còn ông thế nào? Hai mươi? Ba mươi?
"Hơn nữa. Chẳng phải tôi đã phục vụ Taiko đó sao, tổ cha nó! Chà, trước khi trở thành Taiko, lão ta đúng là một trang nam tử. Đó là sự thật! Rồi có cái gì đó làm lão ta thay đổi, neh? Ninjin, chớ có quên Mura-san là xã trưởng! Và chúng ta cũng không nên quên cha của ông ấy cũng là xã trưởng! Nếu xã trưởng bảo cần vũ khí thì tức là phải có vũ khí!"
Lúc này, đang quỳ dưới ánh mặt trời, Mura tin chắc mình đã làm đúng, cuộc chiến tranh mới này sẽ kéo dài mãi không dứt và rồi mọi sự sẽ lại như xưa kia. Làng sẽ vẫn đấy, cũng như các thuyền bè và các dân làng. Bởi vì tất cả mọi người cả nông dân, Daimyo, Samurai, ngay cả bọn êta.. tất cả đều phải ăn và cá thì vẫn đợi ở ngoài biển. Cho nên các dân làng đi làm lính sẽ thỉnh thoảng lại bớt chút thời gian chiến trận ra, như xưa nay vẫn thế, để lên thuyền ra khơi...
"Trông kìa!" Uo nói, bất giác trỏ về phía biển, trong sự im lặng đột ngột.
Chiếc galleon đang lượn qua mũi đất.
Fujiko đang quỳ mọp trước mặt Toranaga, trong ca bin chính mà ông sử dụng trong cuộc hành trình này. Chỉ có hai người thôi.
"Thiếp van xin Chúa công", cô nài nỉ.
"Xin Chúa công hãy hủy bỏ bản án đó đối với thần thiếp."
"Đây không phải là một bản án, đây là một mệnh lệnh."
"Thiếp sẽ tuân lệnh, đương nhiên rồi. Nhưng thiếp không thể nào..."
"Không thể?" Toranaga bừng bừng nổi giận.
"Sao ngươi dám cãi? Ta bảo ngươi sẽ làm nàng hầu cho viên hoa tiêu vậy mà ngươi dám xấc xược cãi lại ư?"
"Xin Chúa công tha tội", Fujiko hấp tấp nói:
"Thần thiếp đâu dám cãi, thiếp chỉ muốn nói thiếp không thể làm được việc đó theo cách Chúa công mong muốn. Thiếp cầu xin Chúa công hiểu cho. Xin Chúa công tha lỗi, không thể nào sung sướng được... hoặc làm ra vẻ sung sướng được." Cô cúi đầu xuống sát đệm.
"Thiếp cúi xin Chúa công cho phép thiếp được seppuku."
"Ta đã nói trước, ta không đồng ý với cái chết vô nghĩa. Ta cần dùng đến ngươi."
"Thưa Chúa công, xin Chúa công nghĩ lại, thiếp mong muốn được chết, thiếp tha thiết khẩn cầu Chúa công. Thiếp muốn được đi theo chồng và con trai thiếp."
Giọng nói của Toranaga như quất vào người Fujiko, át hết mọi tiếng động khác trên thuyền.
"Ta đã khước từ không cho ngươi cái vinh dự đó. Ngươi chưa xứng đáng... Và chính chỉ vì ông ngươi, vì Đại nhân Hiromatsu là bạn thân lâu năm nhất của ta, mà ta đã kiên nhẫn nghe những lời lẽ vô lễ của ngươi từ nãy đến giờ. Thôi, chấm dứt cái chuyện vô lý này đi. Đừng có hành động như một mụ nông dân đầu óc bã đậu nữa!"
"Thiếp cúi xin Chúa công cho phép được cắt tóc đi tu. Đức Phật sẽ..."
"Không. Ta đã ra lệnh cho ngươi. Hãy làm theo lệnh đó!"
"Làm theo?" Fujiko nói, mặt không ngẩng lên, cứng đơ. Rồi như như tự nói với mình.
"Thiếp tưởng là thiếp được lệnh đi Yedo."
"Ngươi được lệnh lên chiếc thuyền này! Ngươi đã quên mất địa vị của ngươi, quên mất di sản của ngươi, quên mất bổn phận của ngươi. Ngươi đã quên mất bổn phận của ngươi! Ta rất phẫn nộ về ngươi! Thôi, hãy lui ra, đi chuẩn bị sẵn sàng!"
"Thiếp muốn chết, thưa Chúa công, hãy để cho thiếp được đi theo chồng con."
"Chồng ngươi sinh ra là Samurai là một sự nhầm lẫn. Nó là kẻ có khuyết tật cho nên con cái của nó rồi cũng sẽ khuyết tật như thế. Tên ngu xuẩn đó đã suýt làm hỏng hết công việc của ta! Đi theo chúng ư? Thật ngu dại! Ta cấm ngươi không được seppuku! Thôi, đi ra!"
Nhưng Fujiko không nhúc nhích.
"Có lẽ ta đem ngươi cho bọn eta thì tốt hơn. Đem cho một nhà thổ của chúng. Như thế có lẽ ngươi sẽ nhớ được thế nào là lễ độ và bổn phận của ngươi!"
Người Fujiko run lên, nhưng cô rít giọng, như thách thức:
"Ít ra chúng còn là người Nhật!"
"Ta là Chúa thượng của ngươi! Ngươi phải làm theo lệnh ta!"
Fujiko ngập ngừng. Rồi cô nhún vai.
"Vâng, thưa Chúa công, thiếp xin tạ tội vì đã tỏ ra vô lễ." Cô đặt hai bàn tay mở rộng lên đệm rồi cúi rạp xuống chào, giọng ăn năn hối lỗi. Nhưng trong thâm tâm, cô không được thuyết phục, Toranaga biết và cô biết mình sẽ làm gì.
"Thưa Chúa công, thiếp thành thật xin lỗi Chúa công vì đã làm Chúa cộng phiền lòng, đã phá hủy cái wa, sự hài hòa của Chúa công và vì cách xử vô lễ của thiếp. Chúa công đúng, thiếp sai." Cô đứng dậy bình thản đi ra cửa.
"Nếu ta ban cho ngươi cái ngươi mong muốn", Toranaga nói,
"Thì ngược lại, ngươi có làm những gì ta muốn, với tất cả nhiệt tâm của ngươi không?"
Fujiko từ từ quay lại.
"Trong bao lâu, thưa Chúa công, thiếp xin được hỏi, thiếp sẽ phải làm nàng hầu cho tên man di đó bao lâu?"
"Một năm."
Cô quay đi, với lấy quả đấm cửa.
Toranaga nói:
"Nửa năm."
Bàn tay Fujiko dừng lại. Cô run run gục đầu vào cánh cửa.
"Vâng, xin đội ơn Chúa công. Đội ơn Chúa công."
Toranaga đứng dậy, đi ra cửa. Fujiko mở cửa cho ông ta rồi cúi chào khi ông ta đi ra, xong đóng cửa lại. Nước mắt cô lặng lẽ trào ra.
Cô là Samurai.
Toranaga lên boong, cảm thấy rất hài lòng về mình. Ông ta đã thực hiện được những gì mình muốn với những sự rắc rối ít nhất. Nếu ép cô gái quá, có thể cô ta sẽ không tuân lệnh và sẽ tự sát dù không được phép làm vậy. Nhưng bây giờ thì cô sẽ hết sức cố gắng để làm vui lòng hắn và cô sung sướng - ít ra là ngoài mặt - trở thành nàng hầu của gã hoa tiêu, là điều quan trọng; sáu tháng là quá đủ thời gian. Phụ nữ dễ giải quyết hơn nam giới, ông hài lòng nghĩ. Dễ hơn rất nhiều, về một số mặt nào đó.
Ông bỗng trông thấy bọn Samurai của Yabu tập hợp quanh vịnh và cảm giác khoan khoái tan biến ngay.
"Chào mừng Đại nhân tới Izu, thưa Đại nhân Toranaga,
"Yabu nói.
"Tôi đã ra lệnh triệu tập một vài người đến đây hộ tống Đại nhân."
"Tốt."
Chiếc galleon còn cách bến hai trăm thước, mỗi lúc một tiến vào gần bờ và họ đã trông thấy Omi và Igurashi, cái đệm ngồi và cái vải bạt.
"Mọi việc đã được thực hiện như đã bàn ở Osaka", Yabu nói.
"Nhưng tại sao Đại nhân không nghỉ lại đây vài ngày với tôi? Tôi sẽ rất hân hạnh được đón tiếp và như thế sẽ rất có lợi. Đại nhân sẽ có thể thông qua việc lựa chọn hai trăm năm mươi người cho Trung đoàn súng Hỏa mai và gặp viên chỉ huy của chúng."
"Không có gì vui sướng hơn cho ta, nếu được làm thế, nhưng ta phải về Yedo càng sớm càng tốt, Yabu-san."
"Hai, ba ngày thôi mà, thưa Đại nhân. Vài ngày thoải mái gạt bỏ mọi ưu phiền là rất tốt cho Đại nhân, neh? Sức khỏe của Đại nhân là quan trọng đối với tôi... với tất cả các đồng minh của Đại nhân. Nghỉ ngơi đôi chút, ăn uống ngon lành và đi săn."
Toranaga hết sức bối rối, cố tìm ra một giải pháp. Ở lại đây chỉ có bên mình năm mươi vệ sĩ là điều không thể chấp nhận được. Sẽ hoàn toàn nằm trong tay Yabu và như thế còn tệ hại hơn cả tình trạng ở Osaka. Ít ra thì hành vi của Ishido còn là có thể dự liệu được và Ishido còn bị ràng buộc bởi một số quy tắc. Nhưng Yabu? Yabu phản trắc như một con cá mập thì không nên khiêu gợi sự thèm muốn của nó. Toranaga tự nhủ. Nhất là ở ngay hải phận của cá mập. Nhất là đem cái mạng mình ra khêu gợi. Ông ta biết sự cam kết giữa mình và Yabu tại Ôkasa, về thực chất cũng không nặng gì hơn nước tè khỉ rơi xuống tới đất, một khi Yabu tin rằng lão có thể giành được ở Ishido những sự nhượng bộ lớn hơn. Và khi Yabu đem cái đầu của Toranaga đặt lên đĩa gỗ dâng cho Ishido, sẽ lập tức đưa Yabu lên cao hơn những gì Toranaga định ban cho lão.
Giết Yabu hay lên bờ? Đó là sự lựa chọn.
"Cảm ơn ông có lòng tốt", ông nói,
"Nhưng tôi phải về Yedo." Ta không hề ngờ Yabu lại có đủ thời gian tập hợp bấy nhiêu người ở đây. Phải chăng hắn đã khám phá được mật mã của ta?
"Xin phép Đại nhân cho tôi được khẩn nài, Toranaga Sama. Gần đây có chỗ đi săn rất tốt. Tôi có chim ưng và người của tôi. Sau một thời gian bị cấm cung ở Osaka, đi săn một chút sẽ rất tốt, neh?"
"Vâng, hôm nay mà đi săn thì hay lắm. Tôi lấy làm tiếc đã để mất những con chim ưng của tôi ở đó!"
"Mất sao được. Nhất định Hiromatsu sẽ đem theo về Yedo chứ?"
"Tôi sẽ ra lệnh cho ông ta thả chúng ra sau khi chúng ta đã đi thoát. Đến lúc chúng về được Yedo thì chúng đã quên hết và hỏng rồi. Một quy tắc của tôi là chỉ dùng những chim ưng do tôi huấn luyện và không cho phép chúng có chủ khác. Như thế, chúng có mắc sai lầm thì chỉ do tôi thôi."
"Đấy là một quy tắc hay. Tôi rất muốn biết các quy tắc khác có thể là về ăn uống, tối nay được không?"
Ta cần con cá mập ấy, Toranaga cay đắng nghĩ. Giết nó bây giờ thì quá sớm.
Hai sợi dây thừng được quăng lên bờ, trên bờ bắt lấy rồi cột chặt lại. Thừng căng ra và rít lên, chiếc galleon khéo léo áp mạn vào bờ. Các mái chèo được xếp lại. Cầu thang được buông xuống, Yabu đến đứng ở đầu tàu thang.
Lập tức, bọn Samurai tập hợp trên bờ đồng thanh hét lên tiếng hét xung phong của chúng:
"Kasigi! Kasigi!" Tiếng hét khiến các con mòng biển kêu quang quác, chí chóe bay toán loạn vọt lên cao. Bọn Samurai nhất tề cúi chào.
Yabu cúi chào đáp lễ rồi quay về phía Toranaga, hồ hởi ra hiệu:
"Ta lên bờ."
Toranaga nhìn đám Samurai, nhìn các dân làng đang quỳ thấp trên mặt đất và tự hỏi, phải chăng ta đã chết vì kiếm tại nơi đây như ông thầy chiêm tinh. đã tiên đoán? Chắc chắn là phần đầu đã xảy ra rồi: tên ta lúc này đã được viết lên thành Osaka.
Ông gạt ý nghĩ đó sang một bên. Đứng ở đầu cầu thang, ông lớn tiếng, hách dịch gọi năm mươi tên Samurai của mình, lúc này đã mặc bộ kimono đồng phục mầu nâu như ông.
"Tất cả các ngươi ở lại đây! Thuyền trưởng, chuẩn bị sẵn sàng để lên đường ngay! Mariko-san, bà sẽ ở lại Anjiro ba ngày. Đem viên hoa tiêu và Fujiko-san lên bờ ngay và đợi ta ở quảng trường."
Rồi quay về phía bờ và Yabu kinh ngạc nghe thấy ông cất to tiếng hơn nữa:
"Bây giờ, Yabu-san, tôi sẽ đi duyệt các trung đoàn của ông!." Lập tức ông đi qua mặt Yabu và bệ vệ xuống thang, với tất cả sự kiêu ngạo, tự tin và ung dung của một vị tướng đã từng chinh chiến.
Không có viên tướng nào xưa nay giành được nhiều chiến thắng hơn ông ta, không có viên tướng nào khôn ngoan, xảo quyệt hơn ông ta, trừ Taiko, nhưng Taiko đã chết rồi. Không có viên tướng nào đánh nhiều trận hơn, hoặc có nhiều kiên nhẫn hơn ông ta hoặc mất ít người hơn ông ta. Và ông ta chưa hề một lần chiến bại.
Tiếng lao xao kinh ngạc truyền đi khắp bờ biển khi mọi người nhận ra ông. Việc duyệt binh này hoàn toàn bất ngờ. Tên ông được truyền đi từ người này qua người khác và tiếng thì thầm, nỗi kinh hoàng gây ra khiến ông hài lòng. Ông cảm thấy Yabu đi đằng sau nhưng không ngoái đầu nhìn lại.
"A, Igurashi-san", ông vui vẻ nói, nhưng lòng chẳng vui gì.
"Thật là hay được gặp ông. Đi, ta cùng nhau duyệt quân của ông."
"Xin tuân lệnh, thưa Đại nhân."
"Còn ông, chắc ông là Kasigi Omi-san. Thân phụ ông là bạn chiến đấu lâu năm của ta. Ông cũng đi duyệt binh cùng đi."
"Xin tuân lệnh, thưa Đại nhân", Omi đáp, tầm vóc anh ta như cao hẳn lên vì được ban cái vinh dự ấy:
"Xin cảm tạ Đại nhân."
Toranaga đi rất nhanh. Ông kéo hai người đó đi cùng để ngăn cản chúng không nói chuyện riêng với Yabu lúc này, vì ông biết mạng mình thuộc vào việc mình nắm được chủ động hay không.
"Có phải ông đã chiến đấu với chúng tôi ở Odaoara không, Igurashi-san?" Ông hỏi, nhưng thừa biết chính ở đó gã Samurai đã mất một mắt.
"Vâng ạ, thưa Đại nhân, tôi có được vinh dự đó. Tôi ở dưới trướng Đại nhân Yabu và chúng tôi phục vụ Taiko bên cánh phải."
"Nếu thế thì các ông được trao vị trí danh dự đấy... nơi trận chiến đấu diễn ra ác liệt nhất. Ta phải cảm ơn ông và chủ ông rất nhiều."
"Thưa Đại nhân, chúng tôi đã đập tan quân địch, chúng tôi chỉ làm bổn phận của mình mà thôi", mặc dù Igurashi căm ghét Toranaga, gã vẫn lấy làm hãnh diện thấy Toranaga nhớ lại chiến công của gã và cảm ơn gã.
Lúc này họ đã tới trước mặt trung đoàn thứ nhất. Tiếng Tora Naga-sang sảng.
"Phải, ông và quân của Izu đã giúp chúng tôi rất nhiều. Có lẽ, nếu không có các ông, ta đã không giành được Kuanto đâu! Phải không, Yabu Sama?" Ông nói thêm rồi đột ngột dừng lại, công khai tặng cho Yabu danh hiệu.
"Sama" và như vậy tăng thêm danh giá cho Yabu.
Một lần nữa Yabu lại bị lúng túng vì lời phỉnh nịnh. Lão cảm thấy danh hiệu đó đối với mình cũng chỉ là xứng đáng thôi, nhưng lão không ngờ lại chính Toranaga nêu ra, và lão không hề có ý định cho phép duyệt binh chính thức như thế này.
"Có thể, nhưng tôi hoài nghi điều đó. Taiko đã ra lệnh tiêu diệt phe Beppu. Và phe Beppu đã bị tiêu diệt."
Chuyện đó xảy ra cách đây mười năm, khi chỉ có phe Beppu cực kỳ hùng mạnh và lâu đời, do Beppu Ghenđaêmôn cầm đầu, chống lại các lực lượng liên kết của tướng Nakamura - sau này sẽ trở thành Taiko - và Toranaga, trở ngại lớn cuối cùng đối với sự thống trị hoàn toàn của Nakamura trên toàn bộ vương quốc. Hàng bao thế kỷ nay, dòng họ Beppu chiếm hữu tám tỉnh Kuanto. Một trăm năm mươi ngàn người đã xây thành Odaoara của Beppu, chắn giữ cái đèo xuyên qua dãy núi dẫn tới những vùng đồng bằng hết sức giàu có ở phía bên kia. Cuộc bao vây kéo dài mười một tháng. Nàng hầu mới của Nakamura là phu nhân Ochiba, dòng dõi quý tộc, đẹp rực rỡ và chưa tròn mười tám tuổi đã tới nhà Chúa thượng của mình ở bên ngoài trường thành, ẵm trong tay đứa con trai mới đẻ. Nakamura rất quý đứa con đầu lòng của mình. Cùng đến với Ochiba còn có người em gái của nàng là Ghenjiko mà Nakamura dự định gả cho Toranaga.
"Thưa Chúa công", Toranaga nói.
"Chắc chắn là tôi rất vinh dự được kết thông gia giữa hai nhà, nhưng thay vì tôi lấy phu nhân Ghenjiko như Chúa công gợi ý, Chúa công hãy gả phu nhân cho con trai và là người thừa kế tôi Sađara."
Toranaga đã phải mất nhiều ngày mới thuyết phục được Nakamura nhưng rồi Nakamura cũng đồng ý. Khi quyết định này thông báo cho phu nhân Ochiba, nàng nói ngay:
"Thưa Chúa công, thiếp kính cẩn xin phản đối cuộc hôn nhân này."
Nakamura cười:
"Ta cũng phản đối! Sađara mới lên mười mà Ghenjiko mười ba. Dù vậy, bây giờ chúng đã đính hôn với nhau rồi và đến ngày sinh nhật thứ mười lăm của Sađura, chúng sẽ làm lễ cưới."
"Nhưng, thưa Chúa công, Toranaga đã là em rể của Chúa công rồi, neh? Chắc hẳn quan hệ như thế là đã đủ? Chúa công cần có quan hệ chặt chẽ hơn nữa với dòng họ Fujimoto và dòng họ Takasima... ngay cả ở triều đình Thiên Hoàng."
"Ở trong triều, chúng là đồ óc bã đậu cả, và tất cả đều đã bán mình rồi." Nakamura nói với giọng thô lỗ, cộc cằn nông dân của ông.
"Nghe đây, Ô chan: Toranaga có bảy mươi ngàn Samurai. Khi chúng ta đập tan bọn Beppu, hắn sẽ được Kuanto và có thêm nhiều người. Con trai ta phải cần đến những thủ lĩnh như Yosi Toranaga, cũng như ta cần họ. Phải, rồi một ngày kia. con trai ta sẽ cần đến Yosi Sudara. Sudara làm chú của con ta thì tốt hơn. Em gái nàng đã đính hôn với Sudara, nhưng Sudara sẽ sống với chúng ta vài năm, neh?"
'Tất nhiên rồi, thưa Chúa công." Toranaga đồng ý ngay lập tức, để con trai thừa kế của mình làm con tin.
"Tốt. Nhưng nghe đây, trước hết ông và Sudara phải thề mãi mãi trung thành với con trai ta."
Và sự việc đã diễn ra đúng như thế. Sau đó, đến tháng thứ mười của cuộc bao vây thì đứa con trai đầu lòng của Nakamura chết vì sốt hoặc chết vì máu xấu hoặc vì một kami hung ác nào đó.
"Trời chu đất diệt Odaoara và Toranaga!" Ochiba điên cuồng đau khổ. Chúng ta ở đây là lỗi tại Toranaga... Hắn muốn có Kuanto. Con ta chết là tại hắn. Hắn mới là kẻ thù thực sự của chúng ta. Hắn muốn Đại nhân chết đi, muốn tôi cũng chết đi! Hãy xử tử hắn... hoặc bắt hắn phải làm việc. Hãy để cho hắn dẫn đầu cuộc tiến công, để cho hắn lấy mạng hắn trả mạng con chúng ta! Thiếp đòi phải trả thù này..."
Thế là Toranaga dẫn đầu cuộc công kích. Ông đã chiếm được thành Odaoara bằng cách nổ mìn phá tường và tiến công trực tiếp. Sau đó Nakamura, lòng nặng trĩu đau buồn, đã tàn phá Odaoara thành tro bụi. Thành này đổ và dòng họ Beppu bị săn đuổi, vương quốc lắng dịu xuống và Nakamura trở thành kwapaku rồi sau trở thành Taiko. Nhưng nhiều người đã chết ở Odaoara.
Quá nhiều người, Toranaga thầm nghĩ, ở đây trên bãi biển Anjiro này. Ông nhìn Yabu.
"Thật đáng tiếc là Taiko đã chết, neh."
"Vâng."
"Anh vợ tôi là một lãnh tụ vĩ đại. Và cũng là một ông thầy vĩ đại. Cũng như ông ấy, tôi không bao giờ quên một người bạn. Hay một kẻ thù."
"Chẳng bao lâu Thế tử Yaemon sẽ đến tuổi trưởng thành. Tinh thần của Thế tử là tinh thần của Taiko. Thưa Đức…
"Nhưng Yabu chưa kịp dừng cuộc duyệt binh lại thì Toranaga đã tiếp tục bước đi và Yabu không thề nào làm được gì khác, đành phải đi theo.
Toranaga đi qua trước mặt các hàng quân, vẻ hồ hởi cởi mở lộ rõ trên gương mặt, nói với một người này ở chỗ này, với một người khác ở chỗ kia, nhận ra một vài người, mắt không lúc nào đứng yên trong lúc cố moi trong đầu để nhớ lại vài khuôn mặt, vài cái tên. Ông ta có cái tài hiếm có của những viên tướng đặc biệt đi duyệt binh mà làm cho mọi người ai nấy đều cảm thấy, ít ra là trong phút chốc, vị tướng chỉ nhìn có mình thôi, thậm chí chỉ trò chuyện riêng với mình thôi trong đám ba quân. Toranaga đang làm cái việc ông sinh ra để làm, cái việc đã làm hàng ngàn lần: nắm mọi người bằng ý chí của mình.
Đến khi đã duyệt binh xong tên Samurai cuối cùng rồi thì Yabu, Igurashi và ông đều mệt nhoài. Nhưng Toranaga thì không và một lần nữa, Yabu chưa kịp ngăn lại ông đã nhanh chóng đi tới một vị trí thuận lợi, cao và lên đó đứng một mình.
"Hỡi các Samurai của Izu, chư hầu của người bạn thân và đồng minh của ta là Kasigi Yabu Sama!" ông hét to với cái giọng sang sảng.
"Ta lấy làm vinh hạnh được tới đây được nhìn thấy một bộ phận sức mạnh của Izu, một bộ phận lực lượng của người đồng minh vĩ đại của ta. Hãy nghe đây, hỡi các Samurai, những đám mây đen đang tụ trên bầu trời vương quốc, đe dọa hòa bình của Taiko đã thiết lập. Chúng ta phải bảo vệ những cái mà Taiko đã ban cho chúng ta, chống lại sự mưu phản ở những cấp cao! Mỗi Samurai hãy sẵn sàng. Vũ khí phải sắc! Chúng ta sẽ cùng bảo vệ di chúc của Taiko! Và chúng ta nhất định sẽ thắng! Cầu xin thánh thần của nước Nhật, lớn cũng như nhỏ, hãy quan tâm chú ý! Cầu xin thánh thần hãy tru diệt không thương xót tất cả những kẻ nào chống lại lệnh của Taiko." Rồi ông giơ cả hai tay thét lên tiếng hô xung phong của chúng:
"Kasigi", sau đó, thật không tưởng tượng nổi, ông cúi chào hàng quân và cứ cúi thế không ngẩng lên.
Tất cả trố mắt nhìn. Thế rồi từ các trung đoàn, tiếng hô.
"Toranaga!" vang lên ầm ầm như sấm, nhiều đợt. Và các Samurai cúi chào đáp lễ.
Ngay cả Yabu cũng cúi chào, bị áp đảo bởi sức lôi cuốn của khoảnh khắc đó.
Yabu chưa kịp thẳng người lên thì Toranaga đã lại vùn vụt đi xuống chân gò.
"Đi theo mau, Omi-san", Yabu ra lệnh. Bản thân lão cứ lẽo đẽo chạy theo sau Toranaga thì thật không ra thể thống gì.
"Vâng, thưa Đại nhân."
Omi đi khỏi, Yabu bảo Igurashi.
"Tin tức từ Yedo thế nào?"
"Phu nhân Yuriko của Đại nhân bảo trước hết phải báo cho Đại nhân biết đang có động viên lực lượng rất lớn ở khắp Kuanto. Bề ngoài chẳng có gì nhiều lắm nhưng bên trong mọi thứ đều sôi sục. Phu nhân tin rằng Toranaga đang chuẩn bị chiến tranh... một cuộc tiến công bất ngờ, có lẽ đánh ngay vào Osaka."
"Về Ishido thì thế nào?"
"Không có tin gì trước khi chúng tôi rời khỏi đó. Cách đây năm ngày cũng không có tin gì về cuộc tẩu thoát của Toranaga. Tôi chỉ được biết chuyện đó ngày hôm qua, khi phu nhân Yuriko cho chim đưa thư từ Yedo về."
"À, Zukinoto đã bố trí xong việc liên lạc thư từ đó chưa?"
"Rồi ạ, thưa Đại nhân."
"Tốt."
"Thư của phu nhân viết:
"Toranaga đã trốn thoát khỏi Osaka cùng với Chúa công chúng ta trên một chiếc galleon. Hãy chuẩn bị đón rước họ ở Anjiro." Tôi nghĩ tốt nhất là nên giữ việc này bí mật không cho ai biết, trừ Omi-san, nhưng chúng tôi đã sẵn sàng cả!"
"Như thế nào?"
"Tôi đã ra lệnh.
"Tập trận", thưa Đại nhân, trên địa bàn Izu. Trong ba ngày, các nẻo đường, các đèo dẫn tới Izu đều bị chặn lại, nếu đó đúng là ý muốn của Đại nhân. Và ở đây phải có chỗ cho Đại nhân và một vị khách quan trọng, nếu đó đúng là ý muốn của Đại nhân."
"Tốt. Còn gì nữa không? Có tin gì khác không?"
Igurashi ngần ngại không muốn đưa ra những tin tức mà mình không hiểu sẽ có những hậu quả gì.
"Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống ở đây. Nhưng sáng nay, có thư mật mã từ Osaka tới. Toranaga đã từ chức chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính."
"Không thể thế được! Ông ta làm thế để làm gì?"
"Tôi không rõ. Tôi không nghĩ ra. Nhưng chắc tin ấy đúng, thưa Đại nhân. Chúng ta chưa bao giờ nhận được thông tin sai lầm từ nguồn ấy."
"Phu nhân Sazuko?" Yabu thận trọng hỏi, nêu tên nàng hầu trẻ nhất của Toranaga, nữ tỳ của bà này là một gián điệp làm việc cho Yabu.
Igurashi gật đầu:
"Vâng. Nhưng tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Giờ đây các Nhiếp chính sẽ buộc tội ông ta, có phải không? Họ sẽ ra lệnh xử tử ông ta. Từ chức thì thật điên rồ, neh?"
"Chắc hẳn Ishido đã ép ông ta phải làm vậy. Nhưng bằng cách nào? Không hề nghe thấy một tin đồn nào cả, Toranaga quyết không bao giờ tự ý từ chức. Ông nói đúng, đây là hành động của một kẻ điên rồ. Nếu quả hắn từ chức thì hắn hỏng rồi. Chắc tin này không đúng."
Yabu đi xuống chân đồi, trong lòng xốn xang và nhìn theo Toranaga đang đi ngang qua quảng trường về phía Mariko và tên man di, có Fujiko đứng bên. Lúc này, Mariko đang đi bên cạnh Toranaga, còn những người khác đứng đợi ở quảng trường, Toranaga nói rất nhanh và có vẻ khẩn trương. Yabu trông thấy Toranaga đưa cho Mariko một cuộn giấy da nhỏ, lão tự hỏi trong đó có gì và Toranaga đang nói cái gì, đang mưu mô trò gì nữa. Lão ước ao có vợ là Yuriko ở đây để góp ý kiến giúp mình, bà ấy là con người khôn ngoan.
Tới bến, Toranaga dừng lại: Ông ta không đi tiếp mà lên thẳng galleon để được người của mình bảo vệ. Ông ta biết quyết định cuối cùng sẽ là ở trên bờ này. Ông không thể chạy thoát được: Mọi thứ đều chưa được giải quyết. Ông ta chăm chú nhìn Yabu và Igurashi đang tới gần. Vẻ mặt lầm lì khó coi của Yabu nói lên nhiều điều không hay.
"Sao, Yabu-san?"
"Đại nhân Toranaga, Đại nhân ở lại đây vài ngày chứ?"
"Tôi nên đi ngay thì tốt hơn."
Yabu ra lệnh cho mọi người lui ra xa ngoài tầm nghe. Một lát sau, chỉ còn lại hai người trên bãi biển.
"Tôi có được những tin tức đáng lo ngại từ Osaka. Đại nhân đã từ chức ở Hội đồng Nhiếp chính phải không?"
"Phải, tôi đã từ chức."
"Vậy là Đại nhân đã tự giết mình, đã hủy hoại sự nghiệp của Đại nhân, tất cả các chư hầu, các đồng minh, các bạn bè của Đại nhân? Đại nhân đã chôn vùi Izu và Đại nhân đã giết tôi!"
"Chắc chắn là Hội đồng Nhiếp chính có thể tước đoạt lãnh địa của ông, và tính mạng của ông nữa nếu họ muốn... Đúng thế."
"Trời đất quỷ thần..."
Yabu cố sức kiềm chế cơn giận dữ.
"Tôi xin Đại nhân vì thái độ khiếm nhã của tôi, nhưng... nhưng thái độ không thể tưởng. tượng nổi của Đại nhân... Vâng, tôi xin lỗi." Phô bày một sự xúc động mà ai nấy đều biết là bất lịch sự và mất thể diện chẳng được gì.
"Vâng, thưa Đại nhân Toranaga nếu thế Đại nhân nên ở lại đây thì hơn."
"Tôi nghĩ tôi nên đi ngay."
"Ở đây hay ở Yedo thì có gì khác? Lệnh của các Nhiếp chính sẽ tới ngay thôi. Tôi cho rằng Đại nhân đã muốn seppuku ngay tức khắc. Đường hoàng. Yên ổn. Tôi sẽ rất vinh dự được làm người trợ thủ của Đại nhân."
"Cảm ơn. Nhưng chưa có pháp lệnh nào tới nên cái đầu tôi sẽ vẫn cứ nguyên vị."
"Một ngày hay hai ngày thì có gì quan trọng? Lệnh sẽ tới đó là điều không tránh khỏi. Tôi sẽ thu xếp tất cả, vâng, mọi sự sẽ đâu vào đấy. Đại nhân có thể tin ở tôi."
"Cảm ơn. Vâng, tôi có thể hiểu được tại sao ông lại muốn lấy cái đầu tôi."
"Thì ngay đến cái đầu tôi cũng sẽ mất kia mà. Nếu tôi gửi cái đầu của Đại nhân cho Ishido hoặc lấy đầu Đức. ông rồi xin tạ tội với hắn, thì có lẽ sẽ thuyết phục được hắn, nhưng tôi không tin, neh?"
"Nếu tôi ở địa vị ông, có thể tôi sẽ xin cái đầu ông. Bất hạnh là cái đầu tôi sẽ chẳng giúp ông được gì hết."
"Tôi cũng thiên về ý ấy. Nhưng kể ra cứ thử xem cũng được." Yabu nhổ toẹt xuống đất.
"Tôi thật đáng chết vì đã ngu ngốc đặt mình vào trong tay cái tên đầu đầy phân thối ấy."
"Ishido sẽ không bao giờ do dự lấy cái đầu của ông. Nhưng trước hết hắn sẽ chiếm Izu. Ồ vâng, hắn lên cầm quyền thì Izu coi như mất."
"Đừng khích tôi! Tôi thừa biết chuyện ấy sẽ xảy ra."
"Tôi không khích được ông, ông bạn ạ", Toranaga nói, thích thú vì thấy Yabu mất thể diện.
"Tôi chỉ nói rằng Ishido lên cầm quyền thì ông sẽ đi đứt, Izu sẽ đi đứt vì người bà con của hắn là Ikaoa Jikkiu đang thèm muốn Izu, neh? Nhưng, Yabu-san, Ishido không cầm quyền. Chưa cầm quyền." Và như giữa hai người bạn thân, ông ta nói cho Yabu biết vì sao mình từ chức.
"Hội đồng thế là què quặt!" Yabu không tin.
"Không còn Hội đồng nữa! Sẽ không còn Hội đồng cho đến khi nào lại có đủ năm thành viên." Toranaga mỉm cười.
"Hãy suy nghĩ đi, Yabu-san. Bây giờ tôi mạnh hơn báo giờ hết, neh? Ishido đã bị vô hiệu hóa…cả Jikkiu cũng vậy. Bây giờ ông đã có thừa thời gian cần thiết để tập luyện với súng ống. Bây giờ ông đã nhìn được Suruga và Totomi. Bây giờ ông đã nắm được cái đầu của Jikkiu. Chỉ vài tháng nữa ông sẽ trông thấy đầu của hắn cắm trên cọc nhọn, cả đầu của toàn bộ họ hàng hắn. Ông sẽ cưỡi ngựa đi vào các lãnh địa mới của ông với đầy đủ nghi tiết trọng thể." Đột nhiên ông quay ngoắt lại, gọi to:
"Igurashi-san!" và năm trăm con người nghe thấy tiếng gọi đó.
Igurashi vội chạy lại nhưng chưa được ba bước thì Toranaga đã gọi:
"Đem theo một đội bảo vệ danh dự. Năm mươi người! Ngay bây giờ!" Ông không dám để cho Yabu có một phút giây nghỉ ngơi để phát hiện ra cái lỗ hổng ghê gớm trong lập luận của mình, tức là: nếu lúc này Ishido bị thiếu người trong Hội đồng Nhiếp chính và không có quyền gì, thì cái đầu của Toranaga đặt trên một đĩa gỗ sẽ có giá trị to lớn đối với Ishido và như vậy tức là đối với cả Yabu nữa. Hoặc hơn thế, Toranaga bị trói chặt như một tên thường phạm và nộp sống cho Ishido tại cổng lâu đài Osaka sẽ đem lại cho Yabu vinh quang bất tử và chìa khóa của Kuanto.
Trong lúc đội danh dự đang sắp xếp đội ngũ trước mặt, Toranaga nói to:
"Nhân dịp vinh hạnh này, Yabu-san, có lẽ xin ông hãy nhận cái này làm vật kỷ niệm tình bằng hữu của chúng ta." Ông ta rút thanh kiếm dài của mình, đặt nằm trên hai bàn tay, đưa cho Yabu.
Yabu cầm lấy thanh kiếm mà cứ tưởng mình nằm mơ. Thanh kiếm này vô giá. Nó là của báu gia truyền của dòng họ Minowara và lừng danh khắp nước. Toranaga đã có thanh kiếm này mười lăm năm nay. Chính Nakamura đã tặng ông ta trước cuộc họp trọng thể của tất cả các Daimyo quan trọng của vương quốc, trừ Beppu Ghenđaêmôn, như một phần thanh toán về một thỏa thuận mật giữa hai người.
Việc đó diễn ra ít lâu sau trận Nagakuđê, trước khi Nakamura lấy phu nhân Ochiba. Toranaga vừa đánh bại tướng Nakamura, sau này sẽ là Taiko, khi Nakamura mới chỉ là một kẻ mới phất lên không được ủy nhiệm, không có quyền lực chính thức hoặc tước hiệu chính thức, và việc hắn nắm quyền lực tuyệt đối vẫn là chuyện bấp bênh. Đáng lẽ tập hợp một đạo quân đông đảo để chôn vùi Toranaga, - thường thì Nakamura vẫn hành động như vậy, - Nakamura đã quyết định dàn hòa. Ông ta đề nghị với Toranaga một hiệp định thân hữu và một liên minh chặt chẽ. Để gắn chặt những cam kết đó, ông ta gả em gái cùng cha khác mẹ cho Toranaga. Người đàn bà này có chồng ở tuổi trung niên, điều đó cả Nakamura và Toranaga đều không hề bận tâm. Toranaga đồng ý với tất cả những cái đó. Lập tức chồng người đàn bà đó, một chư hầu của Nakamura - cảm ơn trời phật, xin ly hôn, không kèm theo đề nghị seppuku - vui vẻ đưa vợ trở về với ông anh bà ta. Ngay khi đó, Toranaga làm lễ kết hôn với tất cả các nghi lễ trọng thể, huy hoàng có thể huy động được, rồi cùng ngày, ký kết một hiệp ước thân hữu bí mật với dòng họ Beppu cực kỳ hùng mạnh, kẻ thù công khai của Nakamura. Trong lúc đó, Nakamura vẫn khinh khỉnh ngồi ở Kuanto, tại cửa sau rất trống chếnh của Toranaga.
Thế rồi Toranaga đã thả các con chim ưng của mình và đợi cuộc tiến công không thể tránh khỏi của Nakamura. Nhưng không thấy, mà thật đáng kinh ngạc. Nakamura lại cho đưa thân mẫu mà mình rất quý trọng tới doanh trại của Toranaga làm con tin, bề ngoài là để đến thăm con gái - người vợ mới của Toranaga - nhưng dẫu sao thì vẫn là con tin, và mời Toranaga đến dự cuộc họp lớn của tất cả các Daimyo tại Osaka. Toranaga đã suy nghĩ rất lung và rất lâu. Rồi nhận lời mời, gợi ý với đồng minh của mình là Beppu Ghenđaêmôn rằng cả hai cùng đi thì không nên. Sau đó, bí mật ra lệnh cho sáu mươi ngàn Samurai di chuyển hướng Osaka đề phòng mọi sự phản trắc của Nakamura, để lại con trai là Noboru trông nom vợ mới và bà mẹ vợ. Lập tức Noboru cho chất củi khô nỏ lên tận. sát mái nhà của hai mẹ con và nói thằng thừng cho họ biết nến Toranaga có làm sao thì hắn sẽ châm lửa.
Toranaga mỉm cười nhớ lại: Tối hôm trước ngày có mặt ở Osaka, Nakamura vẫn hành động trái với mọi lệ thường như xưa nay ông ta vẫn hành động, đã một mình không vũ khí, bí mật đến gặp Toranaga.
"Chào Tora-san."
"Chào Đại nhân Nakamura."
"Nghe đây, chúng ta đã cùng nhau chinh chiến nhiều rồi, chúng ta biết quá nhiều bí mật, chúng ta đã cùng ỉa chung một bô nhiều lần rồi cho nên không còn muốn tè vào chân mình hay tè vào chân nhau nữa."
"Đáng tiếc", Toranaga dè dặt đáp.
"Vậy nghe đây: tôi chỉ còn một khoảng cách bằng bề dày của lưỡi kiếm thôi là nắm quyền thống trị cả vương quốc. Muốn đạt được quyền tuyệt đối, tôi phải giành được sự tôn. trọng của các dòng họ lâu đời, những kẻ nắm các lãnh địa cha truyền con nối, những kẻ thừa kế dòng họ Fujimoto, dòng họ Takasina và dòng họ Minowara. Khi đã nắm quyền, bất cứ một tên Daimyo nào hay ba tên Daimyo cộng lại có tè ra máu tôi cũng cóc cần."
"Ngài đã có sự tôn trọng của tôi... luôn luôn có..."
Con người bé nhỏ, mặt như mặt khỉ đó đã cười sằng sặc.
"Ông đã thấy ở Nagađukê là phải. Ông là vị tướng giỏi nhất xưa nay tôi chưa từng thấy, Daimyo lớn nhất của cả nước. Nhưng bây giờ ông và tôi, chúng ta sẽ chấm dứt đấu đá nhau. Nghe đây: ngày mai, tôi muốn ông cúi chào tôi trước mặt tất cả các Daimyo, như một chư hầu. Tôi cần ông Yosi Toranaga o Minowara là một chư hầu tự nguyện của tôi. Công khai, không phải để đánh lừa tôi mà phải tỏ ra lễ phép, khúm núm và kính cẩn. Nếu ông là chư hầu của tôi thì xin tất cả những thằng khác sẽ phải chạy vãi rắm đi rúc đầu vào cát, thò đuôi ra ngoài. Còn vài thằng không làm thế thì, được, chúng cứ liệu hồn?"
"Như thế Đại nhân sẽ trở thành chúa tể của Nhật Bản, neh?"
"Phải. Chúa tể đầu tiên trong lịch sử. Và, chính ông sẽ là người cho tôi cái quyền đó. Tôi công nhận là tôi không thể làm được, nếu không có ông. Nhưng nghe đây: Nếu ông làm việc đó cho tôi, ông sẽ được giữ địa vị thứ nhất sau tôi, sẽ được vinh dự ông muốn. Sẽ được bất cứ cái gì. Có thừa mọi thứ cho cả hai chúng ta."
"Có thật thế không?"
"Thật chứ. Trước bết tôi chiếm Nhật Bản. Rồi Triều Tiên. Rồi Trung. Hoa. Tôi đã bảo với Goroda là tôi muốn những cái đó và đó là những cái tôi sẽ có. Ông, ông có thể sẽ có Nhật Bản.... một tỉnh của Trung Hoa của tôi."
"Nhưng còn bây giờ, thưa Đại nhân Nakamura? Bây giờ tôi phải thần phục, neh? Tôi nằm trong tay Đại nhân, neh? Trước mắt tôi, Đại nhân có một lực lượng áp đảo... sau lưng tôi thì Beppu đe dọa."
"Tôi sẽ thanh. toán chúng nó sớm thôi", viên tướng nông dân nói."
"Những tên thối tha nhâng nháo đó đã khước từ lời mời của. tôi đến đây ngày mai... chúng đã gửi trả lại tôi thư mời trát đầy cứt chim. Ông có muốn lấy lại đất đai của chúng không? Toàn bộ Kuanto?"
"Tôi không muốn gì hết của chúng hoặc của bất cứ ai", Toranaga nói.
"Nói dối", Nakamura vui vẻ nói.
"Nghe đây, Toranaga. Tôi đã gần năm mươi tuổi. Vợ tôi chẳng ai đẻ con cả... Tôi dồi dào sinh khí, luôn luôn dồi dào, và trong đời tôi, chắc tôi đã ngủ với một trăm, hai năm phụ nữ, đủ các loại, đủ các lứa tuổi, đủ mọi kiểu vậy mà chẳng đứa nào són ra được một đứa con, kể cả một đứa con đẻ ra chết ngay. Tôi có tất cả mọi thứ nhưng không có con và sẽ chẳng bao giờ có con. Đó là karma của tôi. Ông có bốn con trai đang sống và ai biết được là bao nhiêu con gái. Ông bốn mươi ba tuổi, ông còn ngủ với các vợ ông, còn có một tá con trai nữa, dễ như ngựa ỉa, đó là karma của ông. Ông lại còn là người của dòng họ Minowara và đó cũng là karma. Này, hay tôi nhận một đứa con trai của ông làm con nuôi và cho nó thừa kế tôi, ông thấy thế nào?"
"Bây giờ ấy à?"
"Ít lâu nữa. Ta cứ tạm định là ba năm nữa. Trước đây có con trai nối dõi chẳng có gì là quan trọng nhưng bây giờ khác rồi. Cố Chúa công Goroda của chúng ta đã ngu ngốc để bị giết chết. Bây giờ đất nước này là của tôi... có thể sẽ là của tôi. Thế nào?"
"Đại nhân sẽ chính thức hóa các sự thỏa thuận này, chính thức hóa công khai, hai năm nữa?"
"Đúng. Hai năm nữa. Ông có thể tin tôi... lợi ích của chúng ta là một. Nghe đây. Hai năm nữa, trước công chúng; và chúng ta, ông và tôi sẽ đồng ý chọn con trai nào. Như thế, chúng ta chia nhau tất cả mọi thứ đúng không? Triều đại liên kết của chúng ta sẽ được ổn định lâu dài, cho nên không có vấn đề gì cả và như thế tốt cho cả ông lẫn tôi. Thu hoạch sẽ rất lớn đấy. Trước hết là Kuanto. Thế nào?"
"Có lẽ Beppu Genzaemon sẽ thần phục... nếu tôi thần phục."
"Tora-san, tôi không thể cho phép chúng thần phục được. Ông đang thèm muốn đất đai của chúng."
"Tôi không thèm muốn gì hết."
Tiếng cười của Nakamura thật vui vẻ.
"Đúng. Nhưng nếu ông thèm muốn, Kuanto xứng đáng với ông đấy. Vùng ấy an toàn sau những dãy núi như những bức tường thành, dễ phòng thủ. Với những đồng bằng, ông sẽ kiểm soát những ruộng lúa giàu có nhất nước. Ông sẽ dựa lưng vào biển và thu nhập của ông sẽ là hai triệu Koku. Nhưng đừng lấy Kamakura làm thủ phủ, hoặc Odaoara."
"Kamakura xưa nay vẫn là thủ phủ của Kuanto."
"Tại sao ông lại không thèm muốn Kamakura, Tora-san? Chẳng phải nơi đó có ngôi đền thiêng thờ kami hộ mệnh của gia đình ông đã sáu trăm năm nay đó sao? Chẳng phải Hachiman, kami chiến tranh, là thần của dòng họ Minowara đó sao? Tổ tiên ông chọn kami chiến tranh để thờ thật là sáng suốt."
"Tôi không thèm muốn gì cả, không thờ cúng gì cả. Đền là đền, thế thôi, còn kami chiến tranh thì xưa nay ai cũng biết là không ở lại một đền nào hết."
"Tôi rất mừng ông không thèm muốn gì cả, Tora-san, vậy thì chẳng có gì làm ông thất vọng được. Về mặt này, ông giống tôi. Nhưng Kamukura không phải thủ phủ của ông. Có bảy cái đèo dẫn tới Kamakura, quá nhiều đèo phải phòng giữ. Với lại nó không nằm cạnh biển. Không, tôi không khuyên ông chọn Kamakura. Nghe đây: ông nên đi sang bên kia núi, như thế tốt hơn và an toàn hơn. Ông cần có một hải cảng. Tôi đã có lần trông thấy một hải cảng…Yedo... bây giờ là một làng đánh cá, nhưng rồi ông sẽ biến nó thành một thành phố lớn. Dễ phòng thủ, rất tiện cho buôn bán. Ông tán thành buôn bán. Tôi cũng tán thành buôn bán. Tốt. Vậy ông cần phải có một hải cảng. Còn Odaoara thì chúng ta sắp nghiền nát nó, lấy đó làm bài học cho tất cả những kẻ khác."
"Sẽ rất khó đấy."
"Đúng. Nhưng đó sẽ là một bài học tốt cho tất cả các Daimyo khác, neh?"
"Xung phong đánh chiếm thành này sẽ hao người tốn của lắm."
Lại tiếng cười giễu cợt ấy.
"Đúng là có thể hao người tốn của đối với ông, nếu ông không đi với tôi. Tôi sẽ phải đi qua đất đai hiện nay của ông mới tới được Odaoara... ông có biết ông là tuyến tiền duyên của Beppu là con tốt của Beppu không? Ông và chúng hợp nhau lại có thể đẩy lùi tôi được một năm, hai năm, thậm chí ba năm. Nhưng cuối cùng tôi vẫn sẽ vào được. Ồ, chắc chắn như thế. Chà, việc gì lại lãng phí thời gian với chúng? Chúng chết cả rồi... trừ con rể ông, nếu ông muốn... ồ, tôi biết ông liên minh với chúng, nhưng cái đó thật không đáng một bát phân ngựa. Vậy thì câu trả lời của ông là gì? Thu hoạch sẽ rất lớn. Trước hết là Kuanto cái đó sẽ là của ông - rồi tôi sẽ chiếm được toàn bộ nước Nhật. Rồi Triều Tiên, dễ thôi. Rồi Trung Hoa, khó đấy nhưng không phải là không làm được. Tôi biết một nông dân không thể trở thành Shogun được, nhưng con trai.
"Chúng ta" sẽ trở thành Shogun được và nó có thể sẽ ngự trên Ngai Rồng của Trung Hoa nữa, hoặc con trai của nó. Thôi, câu chuyện chấm dứt ở đây. Ông trả lời sao, Yosi Toranaga no Minowara, chư hầu hay không nào? Ngoài cái đó ra chẳng gì là có giá trị đối với tôi."
"Ta hãy cùng nhau tè lên giao kèo này", Toranaga nói, ông đã giành được tất cả những gì mình muốn và đã dự định. Và ngày hôm sau, trước cuộc họp uy nghi của các Daimyo hung hăng, mọi người sững sờ thấy ông khúm núm dâng thanh kiếm, đất đai, danh dự và tài sản thừa kế của mình cho lão nông dân mới phất lên thành một sứ quân. Ông đã xin được phép phục vụ Nakamura và dòng họ Nakamura mãi mãi. Và ông ta, Toranaga no Minowara đã hèn hạ phủ phục trước Nakamura, đầu cúi rạp đất. Nakamura, người sau này sẽ trở thành Taiko, đã tỏ ra đại lượng và đã lấy đất đai của ông ta nhưng rồi ngay tức khắc đã ban cho ông ta Kuanto làm lãnh địa sau khi sẽ chiếm vùng này, và ra lệnh phát động chiến tranh tổng lực chống họ Beppu vì tội khi quân. Nakamura cũng ban cho Toranaga thanh kiếm mới chiếm được trong kho tàng của Thiên Hoàng. Thanh kiếm do một người thợ đúc kiếm bậc thầy Migosi Go rèn cách đây đã mấy thế kỷ và đã từng nằm trong tay các vị tướng lừng danh nhất lịch sử là Minowara Yosinoto, vị Shogun đầu tiên của dòng họ Minowara.
Toranaga nhớ lại cái ngày đó. Và ông còn nhớ lại những ngày khác nữa: vài năm sau đó, khi phu nhân Ochiba sinh con trai, rồi lại sinh một con trai nữa, rất kỳ lạ sau khi đứa con đầu lòng của Taiko chết một cách rất thuận lợi cho ông. Yaemon, đứa con trai thứ hai ra đời, thế là toàn bộ kế hoạch của ông ta sụp đổ. Karma!
Ông nhìn thấy Yabu cầm thanh kiếm của tổ tiên ông một cách kính cẩn.
"Gươm có thật sắc như người ta đồn không?" Yabu hỏi.
"Đúng đấy."
"Đại nhân ban cho tôi một vinh dự lớn. Tôi sẽ trân trọng tặng vật này."
Yabu cúi chào, biết rõ vì món quà đó lão sẽ là người đứng đầu cả nước sau Toranaga.
Toranaga đáp lễ rồi không một vũ khí trên người, ông đi lên cầu thang. Ông phải lấy hết nghị lực mới che giấu được cơn cuồng giận và giữ được bước chân vững vàng, không loạng choạng. Ông thầm cầu nguyện cho tính keo kiệt của Yabu sẽ mê hoặc lão một đôi lúc nữa.
"Nhổ neo!" ông ra lệnh khi lên tới boong, rồi quay mặt về phía bờ, vui vẻ giơ tay vẫy vẫy.
Có ai đó phá vỡ sự im lặng, hô tên ông, rồi mọi người cùng hô theo, thành một tiếng hò reo như sấm động, tán thưởng vinh dự đã được ban phát cho vị chúa của họ. Những bàn tay tự nguyện đẩy chiếc galleon ra khỏi bờ. Các tay chèo chèo mạnh. Con thuyền tiến ra khơi.
"Thuyền trưởng, về Yedo nhanh lên!"
"Vâng, thưa Chúa công!"
Toranaga nhìn lại phía sau thuyền, đưa mắt rà soát khắp bờ biển, chờ đón nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra. Yabu đứng gần kè đá, vẫn còn mê mẩn vì thanh kiếm. Mariko và Fujiko đứng đợi bên mái vải bạt, cùng với các phụ nữ khác. Anjin-san đứng ở lề quảng trường, tại chỗ người ta đã bảo anh đứng đợi... người cứng đơ, cao lừng lững và rõ ràng là tức giận. Mắt anh và mắt Toranaga gặp nhau. Toranaga mỉm cười, giơ tay vẫy.
Blackthorne giơ tay vẫy lại nhưng lạnh nhạt và điều đó khiến Toranaga cảm thấy buồn cười.
Blackthorne ủ rũ đi lại chỗ kè đá.
"Bao giờ Đại nhân trở lại. Mariko-san?"
"Tôi không biết, Anjin-san?"
"Chúng ta làm thế nào để tới Yedo?"
"Chúng ta ở lại đây. Ít nhất, tôi cũng phải ở lại đây ba ngày. Sau đó tôi được lệnh phải về Yedo."
"Bằng đường biển ư?"
"Bằng đường bộ."
"Thế còn tôi?"
"Ông ở lại đây."
"Tại sao?"
"Ông đã ngỏ ý muốn học tiếng nước tôi. Với lại ông có việc phải làm ở đây."
"Việc gì?"
"Tôi không biết, xin lỗi. Đại nhân Yabu sẽ nói với ông. Chúa công tôi để tôi ở lại đây làm thông ngôn, trong ba ngày."
Blackthorne cảm thấy những điều chẳng lành. Hai khẩu súng ngắn của anh vẫn cài ở thắt lưng nhưng anh không có đao kiếm và không có thuốc đạn nào thêm. Tất. cả đều để trong cabin trên galleon.
"Tại sao bà không bảo cho tôi biết trước chúng ta sẽ ở lại đây. Bà chỉ nói lên bờ thôi." Anh nói.
"Chúng tôi cũng không biết trước ông sẽ phải ở lại đây", Mariko đáp.
"Đại nhân Toranaga chỉ vừa mới bảo tôi lúc nãy, tại quảng trường."
"Vậy tại sao Đại nhân không bảo cho tôi biết? Đích thân Đại nhân bảo cho tôi biết?"
"Tôi cũng không rõ."
"Tôi tưởng tôi sẽ đi Yedo. Thủy thủ của tôi ở cả đó. Thuyền của tôi ở đó. Tình hình thủy thủ và thuyền của tôi thế nào?"
"Đại nhân chỉ nói ông sẽ ở lại đây."
"Bao lâu?"
"Đại nhân không cho tôi biết. Anjin-san. Có lẽ Đại nhân Yabu sẽ biết. Xin ông hãy kiên nhẫn."
Blackthorne vẫn trông thấy Toranaga đứng trên sàn lái nhìn về phía bờ.
"Tôi cho rằng Đại nhân đã biết ngay từ đầu là tôi sẽ ở lại đây. Có phải không?"
Mariko không trả lời. Thật trẻ con, nàng thầm nghĩ, đi nói ra lời những điều mình nghĩ. Và Toranaga thật khôn khéo phi thường, thoát ra được khỏi cái bẫy này.
Fujiko và hai nữ tỳ đứng bên cạnh nàng nhẫn nại chờ đợi trong bóng râm cùng với mẹ và vợ Omi. Fujiko đã chào hỏi họ qua loa và lúc này cô đang nhìn theo chiếc galleon ra khơi, chiếc thuyền đang tăng tốc độ, nhưng vẫn còn nằm trong tầm tên bắn. Giờ đây, cô biết bất cứ lúc nào cô cũng sẽ phải bắt đầu. Ôi lạy Chúa, hãy cho con sức mạnh, cô cầu nguyện, mọi sự chú ý của cô tập trung vào Yabu.
"Có đúng thế không? Có đúng thế không?" Blackthorne đang hỏi.
"Cái gì ạ? Ồ, xin lỗi ông, tôi không rõ, Anjin-san. Tôi chỉ có thể nói được rằng Đại nhân Toranaga rất sáng suốt. Sáng suốt nhất tất cả, Đức ống hành động vì lý do gì đi nữa thì lý do đó vẫn là đúng." Nàng chăm chú nhìn cặp mắt xanh lam và khuôn mặt rắn rỏi, biết Blackthorne không hiểu gì cả về những việc đã xảy ra ở đây.
"Xin ông hãy kiên nhẫn. Anjin-san, không có gì phải lo sợ cả đâu. Ông là chư hầu của Đại nhân, được Đại nhân sủng ái và…"
"Tôi không lo sợ, Mariko-san. Tôi chỉ thấy chán ngán bị xô đi đẩy tới trên bàn cờ như một con tốt. Và tôi không phải là chư hầu của ai hết."
"Vậy gọi là.
"Tùy tùng" có được không? Hay là một người làm việc cho một người khác hoặc được người khác dùng để làm một việc đặc biệt, thì ông gọi là gì..." Đúng lúc đó nàng trông thấy máu dồn lên mặt Yabu.
"Súng... Súng vẫn còn cả trên thuyền!" lão hét lên.
Mariko biết đã đến lúc. Nàng vội vã đi tới chỗ Yabu khi lão quay lại hét to ra lệnh cho Igurashi.
"Xin Đại nhân thứ lỗi, thưa Đại nhân Yabu", nàng cắt ngang.
"Đại nhân khỏi phải phiền lòng về các khẩu súng. Đại nhân Toranaga có nói xin lỗi Đại nhân vì đã quá vội vàng nhưng Đại nhân có việc khẩn cấp phải làm vì lợi ích liên kết của Đại nhân và Đại nhân Toranaga. Chúa công tôi nói sẽ cho thuyền trở lại ngay, cùng với súng và thêm thuốc súng nữa. Và cả số hai trăm năm mươi người mà Đại nhân yêu cầu. Năm sáu ngày nữa họ sẽ tới đây."
"Cái gì?"
Mariko kiên nhẫn và lễ phép giải thích một lần nữa theo như Toranaga đã dặn. Rồi sau khi Yabu đã hiểu, nàng lấy từ trong ống tay áo ra một cuộn giấy.
"Chúa công tôi xin Đại nhân hãy đọc cái này. Nó có liên quan đến Anjin-san." Bà trịnh trọng trao cuộn giấy cho Yabu. Nhưng Yabu không cầm lấy. Mắt lão nhìn theo chiếc galleon, lúc này đã cách bờ khá xa, chạy rất nhanh. Ngoài tầm bắn. Nhưng cái đó có gì quan trọng, lão hài lòng suy nghĩ, lúc này lão đã không còn lo lắng nữa. Ta sẽ nhanh chóng lấy lại súng và giờ đây ta đã thoát khỏi cái bẫy của Ishido, ta lại có thanh kiếm trứ danh nhất của Toranaga, chẳng bao lâu nữa tất cả các Daimyo trong nước sẽ biết cương vị mới của ta trong các đạo quân miền Đông... chỉ dưới có Toranaga thôi! Yabu vẫn còn nhìn thấy Toranaga và lão giơ tay vẫy, Toranaga vẫy trả. Thế rồi Toranaga biến khỏi sàn lái.
Yabu cầm lấy cuộn giấy và trở về hiện tại. Và về tên Anjin-san.
Blackthorne đang đứng cách đó ba mươi thước, chăm chú theo dõi và anh cảm thấy nổi da gà dưới cái nhìn soi mói của Yabu. Anh nghe thấy Mariko nói, giọng du dương như hát, nhưng điều đó vẫn không làm anh yên tâm. Bàn tay anh lén nắm chặt lấy khẩu súng ngắn.
"Anjin-san!" Mariko gọi.
"Xin mời ông lại đây!"
Blackthorne lại gần, Yabu rời mắt khỏi tờ giấy, ngước nhìn anh và gật đầu thân thiện. Đọc xong, Yabu đưa trả tờ giấy cho Mariko và nói mấy câu ngắn gọn, phần cho nàng, phần cho anh.
Mariko kính cẩn trao tờ giấy cho Blackthorne. Anh cầm lấy và ngắm nghía những dòng chữ không hiểu được.
"Đại nhân Yabu nói rằng Đại nhân hoan nghênh ông ở lại đây. Giấy này mang dấu ấn của Đại nhân Toranaga. Ông sẽ giữ lấy nó. Đại nhân đã ban cho ông một vinh dự hiếm có. Đại nhân Toranaga đã phong cho ông là Hatamoto. Đó là địa vị của một người tuỳ tùng đặc biệt trong số những người giúp việc riêng của Đại nhân. Ông được sự che chở tuyệt đối của Đại nhân. Dĩ nhiên, Đại nhân Yabu công nhận việc này. Rồi tôi sẽ trình bày để ông rõ những đặc quyền ông được hưởng, nhưng cũng nói ngay là Đại nhân Toranaga cấp cho ông một khoản tiền lương là hai mươi Koku một tháng. Đó là về…"
Yabu cắt ngang, niềm nở vẫy tay về phía Blackthorne rồi về phía làng và nói rất dài. Mariko dịch:
"Đại nhân Yabu nhắc lại là hoan nghênh ông ở đây. Đại nhân hi vọng ông sẽ hài lòng, mọi sự sẽ được thực hiện để thời gian ông ở đây được thoải mái, đầy đủ. Sẽ cấp cho ông một ngôi nhà. Và thầy dạy học. Xin ông hãy học tiếng Nhật thật nhanh, càng nhanh càng tốt, Đại nhân nói vậy. Tối nay, Đại nhân sẽ hỏi ông vài điều và nói cho ông rõ về một vài công việc đặc biệt."
"Xin bà hỏi hộ, việc gì?"
"Ông cho phép tôi khuyên ông nên kiên nhẫn thêm một chút, được không, Anjin-san? Hiện giờ không phải lúc, thật quả vậy."
"Cũng được."
"Wakari masu ka, An in san?" Yabu nói. Ông có hiểu không?
"Hai, Yabu-san. Domo."
Yabu ra lệnh cho Igurashi giải tán trung đoàn rồi khệnh khạng đi tới chỗ dân làng vẫn còn đang quỳ mọp trên cát.
Lão đứng trước mặt họ trong nắng ấm của một buổi chiều đẹp trời mùa xuân, thanh kiếm của Toranaga vẫn còn cầm trong tay. Lời lão nói nghe như roi quất. Lão trỏ thanh kiếm vào Blackthorne rồi hò hét thêm một lúc và dừng lại đột ngột. Đám dân làng rùng mình run rẩy. Mura cúi chào và nói.
"Hai" nhiều lần rồi quay sang hỏi dân làng một câu. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía Blackthorne.
"Wakari masu ka?" Mura hỏi to và tất cả dân làng đều đáp.
"Hai", tiếng nói của họ xen lẫn với tiếng thở dài của sóng trên bờ biển.
"Cái gì thế?" Blackthorne hỏi Mariko, nhưng Mura đã hét to.
"Keirei!" và dân làng lại cúi mọp chào Yabu một lần, rồi chào Blackthorne một lần. Yabu oai vệ bước đi không hề ngoái nhìn lại.
"Có chuyện gì thế, Mariko-san?"
"Ông ấy... Đại nhân Yabu nói với họ rằng ông là quý khách của Đại nhân ở đây. Rằng ông cũng là chủ... là tùy tùng rất được coi trọng của Đại nhân Toranaga. Rằng ông ở đây chủ yếu là để học tiếng Nhật. Rằng Đại nhân đã trao lại cho làng vinh dự và trách nhiệm dạy ông học. Làng phải chịu trách nhiệm. Mọi người ai nấy đều phải giúp đỡ ông. Đại nhân Yabu bảo họ nếu ông học không được tốt trong sáu tháng thì làng này sẽ bị thiêu trụi, nhưng trước đó thì tất cả dân làng, đàn ông, đàn bà, trẻ con đều sẽ bị đóng đinh câu rút."
"Vâng ạ, Omi-san, vâng ạ. Chúng tôi đã theo đúng luật của ông... và của Igurashi-san."
"Nếu không có cái gì sai thật thì tốt, nếu không chiều nay sẽ có một xã trưởng khác đấy." Igurashi, phó tướng của Yabu, cau có nói với Mura, con mắt độc nhất của hắn vẫn đỏ vì thiếu ngủ. Hắn mới từ Yedo đến đây hôm qua cùng với toán Samurai đầu tiên, mang theo chỉ thị cụ thể.
Mura không đáp lại, chỉ kính cẩn gật đầu và nhìn xuống đất.
Họ đang đứng trên bãi biển, gần kè, trước mặt những hàng dân làng đang quỳ, im lặng, khiếp sợ và cũng mệt mỏi, tất cả đàn ông, đàn bà, trẻ con, trừ những người liệt giường, liệt chiếu - đợi chiếc galleon tới. Tất cả đều mặc quần áo tốt nhất của họ. Mặt mũi mọi người đều đã được kỳ cọ sạch sẽ, cả làng đã được quét dọn, sạch bong, sáng sủa như ngày trước tết Nguyên Đán, khi cả nước được quét dọn sạch sẽ. Các thuyền đánh cá đều được xếp đặt thành hàng ngũ chỉnh tề, lưới đánh cá gọn gàng, thừng chão buộc lại. Ngay bãi biển ven vịnh cũng đã được cào phẳng, dọn sạch.
"Igurashi-san, sẽ không có gì sai hỏng đâu."
Omi nói, tuần lễ vừa qua anh ta ngủ ít, kể từ khi lệnh của Yabu từ Osaka về tới nơi bằng chim đưa thư của Toranaga. Ngay lập tức anh ta huy động cả làng, tất cả các đàn ông khỏe mạnh trong vòng hai mươi "Ri" để chuẩn bị cho Anjio đón các Samurai và Yabu. Và giờ đây Igurashi đã thì thầm cho anh ta biết một bí mật rất kín, chỉ anh ta được biết thôi, là đại Daimyo Toranaga đi cùng với chủ hắn và đã thoát khỏi cái bẫy của Ishido, thì anh ta lấy làm hài lòng hết sức là đã bỏ ra nhiều tiền như thế.
"Igurashi-san, ông không phải lo lắng gì cả. Đây là lãnh địa của tôi và trách nhiệm của tôi."
"Vâng, đúng thế." Igurashi khinh bỉ xua tay cho Mura đi ra chỗ khác. Rồi hắn khẽ nói thêm:
"Ông chịu trách nhiệm. Nhưng nói vô phép ông, tôi xin nói để ông biết là ông chưa bao giờ được thấy Chúa công tôi khi xảy ra việc gì sai trái. Nếu chúng ta mà bỏ sót mất điều gì hoặc cái lũ ăn phân kia không làm đúng như đã dặn thì Chúa công tôi sẽ biến toàn bộ lãnh địa của ông và cả những lãnh địa phía Bắc và phía Nam thành những đống phân trước khi mặt trời lặn vào ngày mai." Hắn oai vệ đi trở lại chỗ người của hắn.
Sáng nay, những đại đội kỵ binh Samurai cuối cùng đã từ Mishima, thủ phủ của Yabu ở phía Bắc, tiến vào đây. Lúc này, cùng với những đơn vị Samurai khác, chúng cũng đang xếp thành đội ngũ tề chỉnh trên bãi biển, tại quảng trường, trên sườn đồi, cờ bay phấp phới trong làn gió nhẹ, những ngọn giáo dựng đứng sáng quắc trong ánh mặt trời. Ba ngàn Samurai, tinh hoa của đội quân Yabu. Năm trăm kị binh.
Omi không lo sợ. Anh ta đã làm tất cả mọi thứ có thể làm được và đã đích thân kiểm tra tất cả mọi thứ có thể kiểm tra được. Nếu còn có gì sai trái thì đó chỉ là karma thôi. Nhưng sẽ không có gì sai trật, anh náo nức thầm nghĩ, anh ta đã chi ra năm trăm Koku vào công việc chuẩn bị, hơn hẳn thu nhập cả năm của anh ta trước khi Yabu mở rộng thêm lãnh địa cho anh ta. Thật choáng váng vì phải bỏ ra số tiền như thế nhưng Midori, bảo rằng cần phải chi rộng rãi, chỗ tiêu pha ấy là rất nhỏ bé so với vinh dự mà Đại nhân Yabu đã ban cho.
"Và có Đại nhân Toranaga ở đây... biết đâu chàng lại chẳng có được những dịp may lớn?" Midori đã thì thầm như vậy.
Cô ấy nói đúng lắm, Omi kiêu hãnh thầm nghĩ.
Anh kiểm tra lại lần nữa bãi biển và quảng trường của làng. Mọi thứ có vẻ hoàn hảo. Midori và mẹ đang đợi dưới tấm vải bạt lớn đã được chuẩn bị để đón Yabu và khách quý... Toranaga. Omi nhận thấy mẹ đang liến thoắng nói gì đó và anh ta thầm mong Midori thoát được miệng lưỡi lúc nào cũng nhiếc móc của mẹ. Anh ta vuốt thẳng lại một nếp áo kimono vốn đã chỉnh tề và xốc lại kiếm rồi chuồn ra phía biển.
"Này, Mura-san", Uo, một dân chài, đang thận trọng thì thào, ông ta là một trong năm huynh trưởng của làng và họ đang quỳ với Mura trước mặt cả dân làng.
"Ông không biết, tôi sợ lắm, giá có tè thì đến tè ra cát mất."
"Vậy thì đừng tè, ông bạn ạ", Mura cố nhịn cười.
Uo là một người vai rộng, vững chãi như một tảng đá, tay to, mũi gẫy, mặt có vẻ đau khổ.
"Vậy, nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi sắp vãi rắm ra mất." Uo nổi tiếng hài hước, gan góc và cũng nổi tiếng là đánh rắm nhiều. Năm ngoái khi có cuộc thi đánh rắm với làng phía Bắc, ông ta đã đạt chức vô địch, đem lại vinh dự lớn cho Anjiro.
"Ấy, có lẽ không nên đâu", Haru, một dân chài thấp lùn, nhăn nheo, cười sặc sụa.
"Một trong bọn đầu thối kia có thể phát ghen đấy."
Mura rít lên:
"Các ông đã được lệnh không được gọi các Samurai như thế khi dù chỉ cố một tên thôi ở gần làng." Oko, ông mệt mỏi thầm nghĩ, hy vọng là chúng ta đã không quên sót cái gì. Ông liếc nhìn lên sườn núi, hàng rào bằng cọc tre vây quanh cái pháo đài tạm thời họ vừa mới xây dựng với biết bao mồ hôi, với một tốc độ cực nhanh. Ba trăm con người, đào bới, khiêng vác, xây cất. Còn cái nhà mới kia thì dễ hơn. Nó nằm trên gò, ngay bên dưới nhà của Omi, và ông có thể trông thấy nó, nhỏ hơn nhà của ông nhưng có mái ngói, một mảnh vườn tạm bợ và một nhà tắm nhỏ. Có lẽ Omi sẽ chuyển sang nhà đó, để nhường nhà mình cho Yabu. Mura nghĩ thầm.
Ông nhìn lại mũi đất, nơi chiếc galleon sắp xuất hiện bất kỳ lúc nào. Chẳng bao lâu nữa, Yabu sẽ bước lên bờ, rồi thì cả làng sẽ phó thác vào tay các thánh thần, các kami, Đức Chúa cha, Đức Chúa con và Đức bà Madonna, oko!
Lạy Đức Bà hãy che chở cho chúng con? Cầu xin Đức Bà hãy để mắt tới cái làng Anjiro đặc biệt này, liệu như thế có phải là quá đáng không? Chỉ vài ngày thôi? Chúng con cần được Đức bà ban cho đặc ân để che chở chúng con đối với Đại nhân, Chúa công của chúng con, ôi, vâng, con sẽ xin thắp năm mươi cây nến và các con trai sẽ dứt khoát được dạy dỗ theo Đức Tin chân chính, Mura thầm hứa.
Hôm nay Mura rất mừng vì mình là người Cơ đốc giáo, ông có thể cầu khẩn Đức Chúa trời duy nhất và có thêm được sự phù hộ cho lòng ông. Ông đã theo đạo từ thời còn trẻ vì Chúa thượng của ông đã cải đạo và ngay lập tức đã ra lệnh cho tất cả mọi người của lão ta phải trở thành tín đồ Cơ đốc giáo. Rồi, cách đây hai mươi năm, khi lão đã bị chết trong chiến đấu cho Toranaga chống lại Taiko, Mura vẫn giữ Đạo để được nhớ chủ cũ. Một người lính chân chính chỉ có một chủ thôi, ông nghĩ. Một chủ thật sự.
Ninjin, một người mặt tròn xoe, răng vẩu, đặc biệt lo lắng về sự có mặt của từng ấy Samurai.
"Mura-san, xin lỗi, nhưng việc ông đã làm là rất nguy hiểm... khủng khiếp, neh? Trận động đất nhỏ sáng nay là một tín hiệu của thánh thần một điềm gở. Ông đã phạm một sai lầm ghê gớm, Mura-san."
"Ninjin, việc đã rồi. Hãy quên chuyện đó đi."
"Làm sao tôi quên được? Ngay trong hầm nhà tôi và…"
"Trong hầm nhà ông chỉ có một ít thôi. Bên tôi mới nhiều." Uo nói, không còn cười nữa.
"Chẳng ở đâu có gì cả. Chẳng có gì hết, các bạn ạ", Mura thận trọng nói.
"Chẳng có gì cả." Theo lệnh ông, dân làng ăn cắp, trong mấy ngày vừa qua, ba mươi Koku gạo trong kho quân nhu của bọn Samurai và bây giờ đã cất giấu quanh làng cùng với các thứ lương thực, trang bị khác và vũ khí.
"Không, vũ khí thì không được", Uo phản đối:
"Gạo thì đồng ý nhưng cất giấu vũ khí ở nhà tôi thì không được!"
"Chiến tranh đến nơi rồi."
"Chứa chấp vũ khí là phạm pháp." Ninjin đã rền rĩ như vậy.
Mura khịt mũi:
"Đấy là luật mới, mới có chưa được mười hai hôm nay. Trước kia thì chúng ta muốn có vũ khí gì cũng được và chúng ta không bị trói chặt vào làng. Chúng ta muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, chúng ta có thể trở thành lính, nông dân, đánh cá, nhà buôn, thậm chí cả Samurai nữa... một số người đã trở thành Samurai, các ông biết rồi đấy, đó là sự thật."
"Phải, nhưng bây giờ thì khác, Mura-san, khác rồi. Taiko đã hạ lệnh thay đổi tất cả."
"Chẳng bao lâu nữa rồi sẽ lại như xưa. Chúng ta sẽ lại đi làm lính."
"Vậy thì hãy đợi đã", Ninjin đã van vỉ.
"Xin các ông. Bây giờ là phạm pháp. Nếu luật pháp thay đổi thì đó là karma. Taiko đã làm ra luật đó, không được chứa chấp vũ khí. Tuyệt đối không. Nếu không sẽ bị xử tử ngay tức khắc."
"Tất cả các ông hãy mở mắt ra chứ! Taiko chết rồi! Và tôi nói cho các ông biết, chẳng bao lâu Omi-san sẽ cần đến những người có tập luyện và đa số chúng ta thì đã từng chinh chiến cả, neh? Chúng ta đã đánh cá và đã đánh nhau. Có đúng không nào?"
"Đúng. Mura-san", Uo tuy sợ vẫn phải đồng ý.
"Trước thời Taiko, chúng ta không bị trói chân trói tay."
"Họ sẽ bắt chúng ta, nhất định họ sẽ bắt chúng ta." Ninjin đã khóc." Họ có thương xót ai bao giờ đâu. Rồi họ sẽ luộc chúng ta như họ đã luộc tên man di ấy."
"Câm cái mồm đi, đừng có nói gì về cái thằng man di ấy."
"Nghe đây, các bạn", Mura nói.
"Chúng ta sẽ không bao giờ có được thời cơ này nữa. Đây là thời cơ Trời cho. Hoặc thánh thần cho. Chúng ta phải lấy tất cả đao, kiếm cung, tên, giáo, súng, khiên mà chúng ta có thể lấy được. Bọn Samurai sẽ tưởng là những tên Samurai khác lấy trộm của chúng... chẳng phải tất cả những thằng đầu phân ấy đều từ Izu đến đó sao? Và có tên Samurai nào lại thật sự tin ở một tên Samurai khác? Chúng ta phải giành lại quyền chiến tranh của chúng ta, neh? Cha tôi đã chết ở chiến trường, cả ông tôi, cả cha của ông tôi nữa! Ninjin, ông đã dự bao nhiêu trận... hàng mấy tá, neh? Uo... còn ông thế nào? Hai mươi? Ba mươi?
"Hơn nữa. Chẳng phải tôi đã phục vụ Taiko đó sao, tổ cha nó! Chà, trước khi trở thành Taiko, lão ta đúng là một trang nam tử. Đó là sự thật! Rồi có cái gì đó làm lão ta thay đổi, neh? Ninjin, chớ có quên Mura-san là xã trưởng! Và chúng ta cũng không nên quên cha của ông ấy cũng là xã trưởng! Nếu xã trưởng bảo cần vũ khí thì tức là phải có vũ khí!"
Lúc này, đang quỳ dưới ánh mặt trời, Mura tin chắc mình đã làm đúng, cuộc chiến tranh mới này sẽ kéo dài mãi không dứt và rồi mọi sự sẽ lại như xưa kia. Làng sẽ vẫn đấy, cũng như các thuyền bè và các dân làng. Bởi vì tất cả mọi người cả nông dân, Daimyo, Samurai, ngay cả bọn êta.. tất cả đều phải ăn và cá thì vẫn đợi ở ngoài biển. Cho nên các dân làng đi làm lính sẽ thỉnh thoảng lại bớt chút thời gian chiến trận ra, như xưa nay vẫn thế, để lên thuyền ra khơi...
"Trông kìa!" Uo nói, bất giác trỏ về phía biển, trong sự im lặng đột ngột.
Chiếc galleon đang lượn qua mũi đất.
Fujiko đang quỳ mọp trước mặt Toranaga, trong ca bin chính mà ông sử dụng trong cuộc hành trình này. Chỉ có hai người thôi.
"Thiếp van xin Chúa công", cô nài nỉ.
"Xin Chúa công hãy hủy bỏ bản án đó đối với thần thiếp."
"Đây không phải là một bản án, đây là một mệnh lệnh."
"Thiếp sẽ tuân lệnh, đương nhiên rồi. Nhưng thiếp không thể nào..."
"Không thể?" Toranaga bừng bừng nổi giận.
"Sao ngươi dám cãi? Ta bảo ngươi sẽ làm nàng hầu cho viên hoa tiêu vậy mà ngươi dám xấc xược cãi lại ư?"
"Xin Chúa công tha tội", Fujiko hấp tấp nói:
"Thần thiếp đâu dám cãi, thiếp chỉ muốn nói thiếp không thể làm được việc đó theo cách Chúa công mong muốn. Thiếp cầu xin Chúa công hiểu cho. Xin Chúa công tha lỗi, không thể nào sung sướng được... hoặc làm ra vẻ sung sướng được." Cô cúi đầu xuống sát đệm.
"Thiếp cúi xin Chúa công cho phép thiếp được seppuku."
"Ta đã nói trước, ta không đồng ý với cái chết vô nghĩa. Ta cần dùng đến ngươi."
"Thưa Chúa công, xin Chúa công nghĩ lại, thiếp mong muốn được chết, thiếp tha thiết khẩn cầu Chúa công. Thiếp muốn được đi theo chồng và con trai thiếp."
Giọng nói của Toranaga như quất vào người Fujiko, át hết mọi tiếng động khác trên thuyền.
"Ta đã khước từ không cho ngươi cái vinh dự đó. Ngươi chưa xứng đáng... Và chính chỉ vì ông ngươi, vì Đại nhân Hiromatsu là bạn thân lâu năm nhất của ta, mà ta đã kiên nhẫn nghe những lời lẽ vô lễ của ngươi từ nãy đến giờ. Thôi, chấm dứt cái chuyện vô lý này đi. Đừng có hành động như một mụ nông dân đầu óc bã đậu nữa!"
"Thiếp cúi xin Chúa công cho phép được cắt tóc đi tu. Đức Phật sẽ..."
"Không. Ta đã ra lệnh cho ngươi. Hãy làm theo lệnh đó!"
"Làm theo?" Fujiko nói, mặt không ngẩng lên, cứng đơ. Rồi như như tự nói với mình.
"Thiếp tưởng là thiếp được lệnh đi Yedo."
"Ngươi được lệnh lên chiếc thuyền này! Ngươi đã quên mất địa vị của ngươi, quên mất di sản của ngươi, quên mất bổn phận của ngươi. Ngươi đã quên mất bổn phận của ngươi! Ta rất phẫn nộ về ngươi! Thôi, hãy lui ra, đi chuẩn bị sẵn sàng!"
"Thiếp muốn chết, thưa Chúa công, hãy để cho thiếp được đi theo chồng con."
"Chồng ngươi sinh ra là Samurai là một sự nhầm lẫn. Nó là kẻ có khuyết tật cho nên con cái của nó rồi cũng sẽ khuyết tật như thế. Tên ngu xuẩn đó đã suýt làm hỏng hết công việc của ta! Đi theo chúng ư? Thật ngu dại! Ta cấm ngươi không được seppuku! Thôi, đi ra!"
Nhưng Fujiko không nhúc nhích.
"Có lẽ ta đem ngươi cho bọn eta thì tốt hơn. Đem cho một nhà thổ của chúng. Như thế có lẽ ngươi sẽ nhớ được thế nào là lễ độ và bổn phận của ngươi!"
Người Fujiko run lên, nhưng cô rít giọng, như thách thức:
"Ít ra chúng còn là người Nhật!"
"Ta là Chúa thượng của ngươi! Ngươi phải làm theo lệnh ta!"
Fujiko ngập ngừng. Rồi cô nhún vai.
"Vâng, thưa Chúa công, thiếp xin tạ tội vì đã tỏ ra vô lễ." Cô đặt hai bàn tay mở rộng lên đệm rồi cúi rạp xuống chào, giọng ăn năn hối lỗi. Nhưng trong thâm tâm, cô không được thuyết phục, Toranaga biết và cô biết mình sẽ làm gì.
"Thưa Chúa công, thiếp thành thật xin lỗi Chúa công vì đã làm Chúa cộng phiền lòng, đã phá hủy cái wa, sự hài hòa của Chúa công và vì cách xử vô lễ của thiếp. Chúa công đúng, thiếp sai." Cô đứng dậy bình thản đi ra cửa.
"Nếu ta ban cho ngươi cái ngươi mong muốn", Toranaga nói,
"Thì ngược lại, ngươi có làm những gì ta muốn, với tất cả nhiệt tâm của ngươi không?"
Fujiko từ từ quay lại.
"Trong bao lâu, thưa Chúa công, thiếp xin được hỏi, thiếp sẽ phải làm nàng hầu cho tên man di đó bao lâu?"
"Một năm."
Cô quay đi, với lấy quả đấm cửa.
Toranaga nói:
"Nửa năm."
Bàn tay Fujiko dừng lại. Cô run run gục đầu vào cánh cửa.
"Vâng, xin đội ơn Chúa công. Đội ơn Chúa công."
Toranaga đứng dậy, đi ra cửa. Fujiko mở cửa cho ông ta rồi cúi chào khi ông ta đi ra, xong đóng cửa lại. Nước mắt cô lặng lẽ trào ra.
Cô là Samurai.
Toranaga lên boong, cảm thấy rất hài lòng về mình. Ông ta đã thực hiện được những gì mình muốn với những sự rắc rối ít nhất. Nếu ép cô gái quá, có thể cô ta sẽ không tuân lệnh và sẽ tự sát dù không được phép làm vậy. Nhưng bây giờ thì cô sẽ hết sức cố gắng để làm vui lòng hắn và cô sung sướng - ít ra là ngoài mặt - trở thành nàng hầu của gã hoa tiêu, là điều quan trọng; sáu tháng là quá đủ thời gian. Phụ nữ dễ giải quyết hơn nam giới, ông hài lòng nghĩ. Dễ hơn rất nhiều, về một số mặt nào đó.
Ông bỗng trông thấy bọn Samurai của Yabu tập hợp quanh vịnh và cảm giác khoan khoái tan biến ngay.
"Chào mừng Đại nhân tới Izu, thưa Đại nhân Toranaga,
"Yabu nói.
"Tôi đã ra lệnh triệu tập một vài người đến đây hộ tống Đại nhân."
"Tốt."
Chiếc galleon còn cách bến hai trăm thước, mỗi lúc một tiến vào gần bờ và họ đã trông thấy Omi và Igurashi, cái đệm ngồi và cái vải bạt.
"Mọi việc đã được thực hiện như đã bàn ở Osaka", Yabu nói.
"Nhưng tại sao Đại nhân không nghỉ lại đây vài ngày với tôi? Tôi sẽ rất hân hạnh được đón tiếp và như thế sẽ rất có lợi. Đại nhân sẽ có thể thông qua việc lựa chọn hai trăm năm mươi người cho Trung đoàn súng Hỏa mai và gặp viên chỉ huy của chúng."
"Không có gì vui sướng hơn cho ta, nếu được làm thế, nhưng ta phải về Yedo càng sớm càng tốt, Yabu-san."
"Hai, ba ngày thôi mà, thưa Đại nhân. Vài ngày thoải mái gạt bỏ mọi ưu phiền là rất tốt cho Đại nhân, neh? Sức khỏe của Đại nhân là quan trọng đối với tôi... với tất cả các đồng minh của Đại nhân. Nghỉ ngơi đôi chút, ăn uống ngon lành và đi săn."
Toranaga hết sức bối rối, cố tìm ra một giải pháp. Ở lại đây chỉ có bên mình năm mươi vệ sĩ là điều không thể chấp nhận được. Sẽ hoàn toàn nằm trong tay Yabu và như thế còn tệ hại hơn cả tình trạng ở Osaka. Ít ra thì hành vi của Ishido còn là có thể dự liệu được và Ishido còn bị ràng buộc bởi một số quy tắc. Nhưng Yabu? Yabu phản trắc như một con cá mập thì không nên khiêu gợi sự thèm muốn của nó. Toranaga tự nhủ. Nhất là ở ngay hải phận của cá mập. Nhất là đem cái mạng mình ra khêu gợi. Ông ta biết sự cam kết giữa mình và Yabu tại Ôkasa, về thực chất cũng không nặng gì hơn nước tè khỉ rơi xuống tới đất, một khi Yabu tin rằng lão có thể giành được ở Ishido những sự nhượng bộ lớn hơn. Và khi Yabu đem cái đầu của Toranaga đặt lên đĩa gỗ dâng cho Ishido, sẽ lập tức đưa Yabu lên cao hơn những gì Toranaga định ban cho lão.
Giết Yabu hay lên bờ? Đó là sự lựa chọn.
"Cảm ơn ông có lòng tốt", ông nói,
"Nhưng tôi phải về Yedo." Ta không hề ngờ Yabu lại có đủ thời gian tập hợp bấy nhiêu người ở đây. Phải chăng hắn đã khám phá được mật mã của ta?
"Xin phép Đại nhân cho tôi được khẩn nài, Toranaga Sama. Gần đây có chỗ đi săn rất tốt. Tôi có chim ưng và người của tôi. Sau một thời gian bị cấm cung ở Osaka, đi săn một chút sẽ rất tốt, neh?"
"Vâng, hôm nay mà đi săn thì hay lắm. Tôi lấy làm tiếc đã để mất những con chim ưng của tôi ở đó!"
"Mất sao được. Nhất định Hiromatsu sẽ đem theo về Yedo chứ?"
"Tôi sẽ ra lệnh cho ông ta thả chúng ra sau khi chúng ta đã đi thoát. Đến lúc chúng về được Yedo thì chúng đã quên hết và hỏng rồi. Một quy tắc của tôi là chỉ dùng những chim ưng do tôi huấn luyện và không cho phép chúng có chủ khác. Như thế, chúng có mắc sai lầm thì chỉ do tôi thôi."
"Đấy là một quy tắc hay. Tôi rất muốn biết các quy tắc khác có thể là về ăn uống, tối nay được không?"
Ta cần con cá mập ấy, Toranaga cay đắng nghĩ. Giết nó bây giờ thì quá sớm.
Hai sợi dây thừng được quăng lên bờ, trên bờ bắt lấy rồi cột chặt lại. Thừng căng ra và rít lên, chiếc galleon khéo léo áp mạn vào bờ. Các mái chèo được xếp lại. Cầu thang được buông xuống, Yabu đến đứng ở đầu tàu thang.
Lập tức, bọn Samurai tập hợp trên bờ đồng thanh hét lên tiếng hét xung phong của chúng:
"Kasigi! Kasigi!" Tiếng hét khiến các con mòng biển kêu quang quác, chí chóe bay toán loạn vọt lên cao. Bọn Samurai nhất tề cúi chào.
Yabu cúi chào đáp lễ rồi quay về phía Toranaga, hồ hởi ra hiệu:
"Ta lên bờ."
Toranaga nhìn đám Samurai, nhìn các dân làng đang quỳ thấp trên mặt đất và tự hỏi, phải chăng ta đã chết vì kiếm tại nơi đây như ông thầy chiêm tinh. đã tiên đoán? Chắc chắn là phần đầu đã xảy ra rồi: tên ta lúc này đã được viết lên thành Osaka.
Ông gạt ý nghĩ đó sang một bên. Đứng ở đầu cầu thang, ông lớn tiếng, hách dịch gọi năm mươi tên Samurai của mình, lúc này đã mặc bộ kimono đồng phục mầu nâu như ông.
"Tất cả các ngươi ở lại đây! Thuyền trưởng, chuẩn bị sẵn sàng để lên đường ngay! Mariko-san, bà sẽ ở lại Anjiro ba ngày. Đem viên hoa tiêu và Fujiko-san lên bờ ngay và đợi ta ở quảng trường."
Rồi quay về phía bờ và Yabu kinh ngạc nghe thấy ông cất to tiếng hơn nữa:
"Bây giờ, Yabu-san, tôi sẽ đi duyệt các trung đoàn của ông!." Lập tức ông đi qua mặt Yabu và bệ vệ xuống thang, với tất cả sự kiêu ngạo, tự tin và ung dung của một vị tướng đã từng chinh chiến.
Không có viên tướng nào xưa nay giành được nhiều chiến thắng hơn ông ta, không có viên tướng nào khôn ngoan, xảo quyệt hơn ông ta, trừ Taiko, nhưng Taiko đã chết rồi. Không có viên tướng nào đánh nhiều trận hơn, hoặc có nhiều kiên nhẫn hơn ông ta hoặc mất ít người hơn ông ta. Và ông ta chưa hề một lần chiến bại.
Tiếng lao xao kinh ngạc truyền đi khắp bờ biển khi mọi người nhận ra ông. Việc duyệt binh này hoàn toàn bất ngờ. Tên ông được truyền đi từ người này qua người khác và tiếng thì thầm, nỗi kinh hoàng gây ra khiến ông hài lòng. Ông cảm thấy Yabu đi đằng sau nhưng không ngoái đầu nhìn lại.
"A, Igurashi-san", ông vui vẻ nói, nhưng lòng chẳng vui gì.
"Thật là hay được gặp ông. Đi, ta cùng nhau duyệt quân của ông."
"Xin tuân lệnh, thưa Đại nhân."
"Còn ông, chắc ông là Kasigi Omi-san. Thân phụ ông là bạn chiến đấu lâu năm của ta. Ông cũng đi duyệt binh cùng đi."
"Xin tuân lệnh, thưa Đại nhân", Omi đáp, tầm vóc anh ta như cao hẳn lên vì được ban cái vinh dự ấy:
"Xin cảm tạ Đại nhân."
Toranaga đi rất nhanh. Ông kéo hai người đó đi cùng để ngăn cản chúng không nói chuyện riêng với Yabu lúc này, vì ông biết mạng mình thuộc vào việc mình nắm được chủ động hay không.
"Có phải ông đã chiến đấu với chúng tôi ở Odaoara không, Igurashi-san?" Ông hỏi, nhưng thừa biết chính ở đó gã Samurai đã mất một mắt.
"Vâng ạ, thưa Đại nhân, tôi có được vinh dự đó. Tôi ở dưới trướng Đại nhân Yabu và chúng tôi phục vụ Taiko bên cánh phải."
"Nếu thế thì các ông được trao vị trí danh dự đấy... nơi trận chiến đấu diễn ra ác liệt nhất. Ta phải cảm ơn ông và chủ ông rất nhiều."
"Thưa Đại nhân, chúng tôi đã đập tan quân địch, chúng tôi chỉ làm bổn phận của mình mà thôi", mặc dù Igurashi căm ghét Toranaga, gã vẫn lấy làm hãnh diện thấy Toranaga nhớ lại chiến công của gã và cảm ơn gã.
Lúc này họ đã tới trước mặt trung đoàn thứ nhất. Tiếng Tora Naga-sang sảng.
"Phải, ông và quân của Izu đã giúp chúng tôi rất nhiều. Có lẽ, nếu không có các ông, ta đã không giành được Kuanto đâu! Phải không, Yabu Sama?" Ông nói thêm rồi đột ngột dừng lại, công khai tặng cho Yabu danh hiệu.
"Sama" và như vậy tăng thêm danh giá cho Yabu.
Một lần nữa Yabu lại bị lúng túng vì lời phỉnh nịnh. Lão cảm thấy danh hiệu đó đối với mình cũng chỉ là xứng đáng thôi, nhưng lão không ngờ lại chính Toranaga nêu ra, và lão không hề có ý định cho phép duyệt binh chính thức như thế này.
"Có thể, nhưng tôi hoài nghi điều đó. Taiko đã ra lệnh tiêu diệt phe Beppu. Và phe Beppu đã bị tiêu diệt."
Chuyện đó xảy ra cách đây mười năm, khi chỉ có phe Beppu cực kỳ hùng mạnh và lâu đời, do Beppu Ghenđaêmôn cầm đầu, chống lại các lực lượng liên kết của tướng Nakamura - sau này sẽ trở thành Taiko - và Toranaga, trở ngại lớn cuối cùng đối với sự thống trị hoàn toàn của Nakamura trên toàn bộ vương quốc. Hàng bao thế kỷ nay, dòng họ Beppu chiếm hữu tám tỉnh Kuanto. Một trăm năm mươi ngàn người đã xây thành Odaoara của Beppu, chắn giữ cái đèo xuyên qua dãy núi dẫn tới những vùng đồng bằng hết sức giàu có ở phía bên kia. Cuộc bao vây kéo dài mười một tháng. Nàng hầu mới của Nakamura là phu nhân Ochiba, dòng dõi quý tộc, đẹp rực rỡ và chưa tròn mười tám tuổi đã tới nhà Chúa thượng của mình ở bên ngoài trường thành, ẵm trong tay đứa con trai mới đẻ. Nakamura rất quý đứa con đầu lòng của mình. Cùng đến với Ochiba còn có người em gái của nàng là Ghenjiko mà Nakamura dự định gả cho Toranaga.
"Thưa Chúa công", Toranaga nói.
"Chắc chắn là tôi rất vinh dự được kết thông gia giữa hai nhà, nhưng thay vì tôi lấy phu nhân Ghenjiko như Chúa công gợi ý, Chúa công hãy gả phu nhân cho con trai và là người thừa kế tôi Sađara."
Toranaga đã phải mất nhiều ngày mới thuyết phục được Nakamura nhưng rồi Nakamura cũng đồng ý. Khi quyết định này thông báo cho phu nhân Ochiba, nàng nói ngay:
"Thưa Chúa công, thiếp kính cẩn xin phản đối cuộc hôn nhân này."
Nakamura cười:
"Ta cũng phản đối! Sađara mới lên mười mà Ghenjiko mười ba. Dù vậy, bây giờ chúng đã đính hôn với nhau rồi và đến ngày sinh nhật thứ mười lăm của Sađura, chúng sẽ làm lễ cưới."
"Nhưng, thưa Chúa công, Toranaga đã là em rể của Chúa công rồi, neh? Chắc hẳn quan hệ như thế là đã đủ? Chúa công cần có quan hệ chặt chẽ hơn nữa với dòng họ Fujimoto và dòng họ Takasima... ngay cả ở triều đình Thiên Hoàng."
"Ở trong triều, chúng là đồ óc bã đậu cả, và tất cả đều đã bán mình rồi." Nakamura nói với giọng thô lỗ, cộc cằn nông dân của ông.
"Nghe đây, Ô chan: Toranaga có bảy mươi ngàn Samurai. Khi chúng ta đập tan bọn Beppu, hắn sẽ được Kuanto và có thêm nhiều người. Con trai ta phải cần đến những thủ lĩnh như Yosi Toranaga, cũng như ta cần họ. Phải, rồi một ngày kia. con trai ta sẽ cần đến Yosi Sudara. Sudara làm chú của con ta thì tốt hơn. Em gái nàng đã đính hôn với Sudara, nhưng Sudara sẽ sống với chúng ta vài năm, neh?"
'Tất nhiên rồi, thưa Chúa công." Toranaga đồng ý ngay lập tức, để con trai thừa kế của mình làm con tin.
"Tốt. Nhưng nghe đây, trước hết ông và Sudara phải thề mãi mãi trung thành với con trai ta."
Và sự việc đã diễn ra đúng như thế. Sau đó, đến tháng thứ mười của cuộc bao vây thì đứa con trai đầu lòng của Nakamura chết vì sốt hoặc chết vì máu xấu hoặc vì một kami hung ác nào đó.
"Trời chu đất diệt Odaoara và Toranaga!" Ochiba điên cuồng đau khổ. Chúng ta ở đây là lỗi tại Toranaga... Hắn muốn có Kuanto. Con ta chết là tại hắn. Hắn mới là kẻ thù thực sự của chúng ta. Hắn muốn Đại nhân chết đi, muốn tôi cũng chết đi! Hãy xử tử hắn... hoặc bắt hắn phải làm việc. Hãy để cho hắn dẫn đầu cuộc tiến công, để cho hắn lấy mạng hắn trả mạng con chúng ta! Thiếp đòi phải trả thù này..."
Thế là Toranaga dẫn đầu cuộc công kích. Ông đã chiếm được thành Odaoara bằng cách nổ mìn phá tường và tiến công trực tiếp. Sau đó Nakamura, lòng nặng trĩu đau buồn, đã tàn phá Odaoara thành tro bụi. Thành này đổ và dòng họ Beppu bị săn đuổi, vương quốc lắng dịu xuống và Nakamura trở thành kwapaku rồi sau trở thành Taiko. Nhưng nhiều người đã chết ở Odaoara.
Quá nhiều người, Toranaga thầm nghĩ, ở đây trên bãi biển Anjiro này. Ông nhìn Yabu.
"Thật đáng tiếc là Taiko đã chết, neh."
"Vâng."
"Anh vợ tôi là một lãnh tụ vĩ đại. Và cũng là một ông thầy vĩ đại. Cũng như ông ấy, tôi không bao giờ quên một người bạn. Hay một kẻ thù."
"Chẳng bao lâu Thế tử Yaemon sẽ đến tuổi trưởng thành. Tinh thần của Thế tử là tinh thần của Taiko. Thưa Đức…
"Nhưng Yabu chưa kịp dừng cuộc duyệt binh lại thì Toranaga đã tiếp tục bước đi và Yabu không thề nào làm được gì khác, đành phải đi theo.
Toranaga đi qua trước mặt các hàng quân, vẻ hồ hởi cởi mở lộ rõ trên gương mặt, nói với một người này ở chỗ này, với một người khác ở chỗ kia, nhận ra một vài người, mắt không lúc nào đứng yên trong lúc cố moi trong đầu để nhớ lại vài khuôn mặt, vài cái tên. Ông ta có cái tài hiếm có của những viên tướng đặc biệt đi duyệt binh mà làm cho mọi người ai nấy đều cảm thấy, ít ra là trong phút chốc, vị tướng chỉ nhìn có mình thôi, thậm chí chỉ trò chuyện riêng với mình thôi trong đám ba quân. Toranaga đang làm cái việc ông sinh ra để làm, cái việc đã làm hàng ngàn lần: nắm mọi người bằng ý chí của mình.
Đến khi đã duyệt binh xong tên Samurai cuối cùng rồi thì Yabu, Igurashi và ông đều mệt nhoài. Nhưng Toranaga thì không và một lần nữa, Yabu chưa kịp ngăn lại ông đã nhanh chóng đi tới một vị trí thuận lợi, cao và lên đó đứng một mình.
"Hỡi các Samurai của Izu, chư hầu của người bạn thân và đồng minh của ta là Kasigi Yabu Sama!" ông hét to với cái giọng sang sảng.
"Ta lấy làm vinh hạnh được tới đây được nhìn thấy một bộ phận sức mạnh của Izu, một bộ phận lực lượng của người đồng minh vĩ đại của ta. Hãy nghe đây, hỡi các Samurai, những đám mây đen đang tụ trên bầu trời vương quốc, đe dọa hòa bình của Taiko đã thiết lập. Chúng ta phải bảo vệ những cái mà Taiko đã ban cho chúng ta, chống lại sự mưu phản ở những cấp cao! Mỗi Samurai hãy sẵn sàng. Vũ khí phải sắc! Chúng ta sẽ cùng bảo vệ di chúc của Taiko! Và chúng ta nhất định sẽ thắng! Cầu xin thánh thần của nước Nhật, lớn cũng như nhỏ, hãy quan tâm chú ý! Cầu xin thánh thần hãy tru diệt không thương xót tất cả những kẻ nào chống lại lệnh của Taiko." Rồi ông giơ cả hai tay thét lên tiếng hô xung phong của chúng:
"Kasigi", sau đó, thật không tưởng tượng nổi, ông cúi chào hàng quân và cứ cúi thế không ngẩng lên.
Tất cả trố mắt nhìn. Thế rồi từ các trung đoàn, tiếng hô.
"Toranaga!" vang lên ầm ầm như sấm, nhiều đợt. Và các Samurai cúi chào đáp lễ.
Ngay cả Yabu cũng cúi chào, bị áp đảo bởi sức lôi cuốn của khoảnh khắc đó.
Yabu chưa kịp thẳng người lên thì Toranaga đã lại vùn vụt đi xuống chân gò.
"Đi theo mau, Omi-san", Yabu ra lệnh. Bản thân lão cứ lẽo đẽo chạy theo sau Toranaga thì thật không ra thể thống gì.
"Vâng, thưa Đại nhân."
Omi đi khỏi, Yabu bảo Igurashi.
"Tin tức từ Yedo thế nào?"
"Phu nhân Yuriko của Đại nhân bảo trước hết phải báo cho Đại nhân biết đang có động viên lực lượng rất lớn ở khắp Kuanto. Bề ngoài chẳng có gì nhiều lắm nhưng bên trong mọi thứ đều sôi sục. Phu nhân tin rằng Toranaga đang chuẩn bị chiến tranh... một cuộc tiến công bất ngờ, có lẽ đánh ngay vào Osaka."
"Về Ishido thì thế nào?"
"Không có tin gì trước khi chúng tôi rời khỏi đó. Cách đây năm ngày cũng không có tin gì về cuộc tẩu thoát của Toranaga. Tôi chỉ được biết chuyện đó ngày hôm qua, khi phu nhân Yuriko cho chim đưa thư từ Yedo về."
"À, Zukinoto đã bố trí xong việc liên lạc thư từ đó chưa?"
"Rồi ạ, thưa Đại nhân."
"Tốt."
"Thư của phu nhân viết:
"Toranaga đã trốn thoát khỏi Osaka cùng với Chúa công chúng ta trên một chiếc galleon. Hãy chuẩn bị đón rước họ ở Anjiro." Tôi nghĩ tốt nhất là nên giữ việc này bí mật không cho ai biết, trừ Omi-san, nhưng chúng tôi đã sẵn sàng cả!"
"Như thế nào?"
"Tôi đã ra lệnh.
"Tập trận", thưa Đại nhân, trên địa bàn Izu. Trong ba ngày, các nẻo đường, các đèo dẫn tới Izu đều bị chặn lại, nếu đó đúng là ý muốn của Đại nhân. Và ở đây phải có chỗ cho Đại nhân và một vị khách quan trọng, nếu đó đúng là ý muốn của Đại nhân."
"Tốt. Còn gì nữa không? Có tin gì khác không?"
Igurashi ngần ngại không muốn đưa ra những tin tức mà mình không hiểu sẽ có những hậu quả gì.
"Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống ở đây. Nhưng sáng nay, có thư mật mã từ Osaka tới. Toranaga đã từ chức chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính."
"Không thể thế được! Ông ta làm thế để làm gì?"
"Tôi không rõ. Tôi không nghĩ ra. Nhưng chắc tin ấy đúng, thưa Đại nhân. Chúng ta chưa bao giờ nhận được thông tin sai lầm từ nguồn ấy."
"Phu nhân Sazuko?" Yabu thận trọng hỏi, nêu tên nàng hầu trẻ nhất của Toranaga, nữ tỳ của bà này là một gián điệp làm việc cho Yabu.
Igurashi gật đầu:
"Vâng. Nhưng tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Giờ đây các Nhiếp chính sẽ buộc tội ông ta, có phải không? Họ sẽ ra lệnh xử tử ông ta. Từ chức thì thật điên rồ, neh?"
"Chắc hẳn Ishido đã ép ông ta phải làm vậy. Nhưng bằng cách nào? Không hề nghe thấy một tin đồn nào cả, Toranaga quyết không bao giờ tự ý từ chức. Ông nói đúng, đây là hành động của một kẻ điên rồ. Nếu quả hắn từ chức thì hắn hỏng rồi. Chắc tin này không đúng."
Yabu đi xuống chân đồi, trong lòng xốn xang và nhìn theo Toranaga đang đi ngang qua quảng trường về phía Mariko và tên man di, có Fujiko đứng bên. Lúc này, Mariko đang đi bên cạnh Toranaga, còn những người khác đứng đợi ở quảng trường, Toranaga nói rất nhanh và có vẻ khẩn trương. Yabu trông thấy Toranaga đưa cho Mariko một cuộn giấy da nhỏ, lão tự hỏi trong đó có gì và Toranaga đang nói cái gì, đang mưu mô trò gì nữa. Lão ước ao có vợ là Yuriko ở đây để góp ý kiến giúp mình, bà ấy là con người khôn ngoan.
Tới bến, Toranaga dừng lại: Ông ta không đi tiếp mà lên thẳng galleon để được người của mình bảo vệ. Ông ta biết quyết định cuối cùng sẽ là ở trên bờ này. Ông không thể chạy thoát được: Mọi thứ đều chưa được giải quyết. Ông ta chăm chú nhìn Yabu và Igurashi đang tới gần. Vẻ mặt lầm lì khó coi của Yabu nói lên nhiều điều không hay.
"Sao, Yabu-san?"
"Đại nhân Toranaga, Đại nhân ở lại đây vài ngày chứ?"
"Tôi nên đi ngay thì tốt hơn."
Yabu ra lệnh cho mọi người lui ra xa ngoài tầm nghe. Một lát sau, chỉ còn lại hai người trên bãi biển.
"Tôi có được những tin tức đáng lo ngại từ Osaka. Đại nhân đã từ chức ở Hội đồng Nhiếp chính phải không?"
"Phải, tôi đã từ chức."
"Vậy là Đại nhân đã tự giết mình, đã hủy hoại sự nghiệp của Đại nhân, tất cả các chư hầu, các đồng minh, các bạn bè của Đại nhân? Đại nhân đã chôn vùi Izu và Đại nhân đã giết tôi!"
"Chắc chắn là Hội đồng Nhiếp chính có thể tước đoạt lãnh địa của ông, và tính mạng của ông nữa nếu họ muốn... Đúng thế."
"Trời đất quỷ thần..."
Yabu cố sức kiềm chế cơn giận dữ.
"Tôi xin Đại nhân vì thái độ khiếm nhã của tôi, nhưng... nhưng thái độ không thể tưởng. tượng nổi của Đại nhân... Vâng, tôi xin lỗi." Phô bày một sự xúc động mà ai nấy đều biết là bất lịch sự và mất thể diện chẳng được gì.
"Vâng, thưa Đại nhân Toranaga nếu thế Đại nhân nên ở lại đây thì hơn."
"Tôi nghĩ tôi nên đi ngay."
"Ở đây hay ở Yedo thì có gì khác? Lệnh của các Nhiếp chính sẽ tới ngay thôi. Tôi cho rằng Đại nhân đã muốn seppuku ngay tức khắc. Đường hoàng. Yên ổn. Tôi sẽ rất vinh dự được làm người trợ thủ của Đại nhân."
"Cảm ơn. Nhưng chưa có pháp lệnh nào tới nên cái đầu tôi sẽ vẫn cứ nguyên vị."
"Một ngày hay hai ngày thì có gì quan trọng? Lệnh sẽ tới đó là điều không tránh khỏi. Tôi sẽ thu xếp tất cả, vâng, mọi sự sẽ đâu vào đấy. Đại nhân có thể tin ở tôi."
"Cảm ơn. Vâng, tôi có thể hiểu được tại sao ông lại muốn lấy cái đầu tôi."
"Thì ngay đến cái đầu tôi cũng sẽ mất kia mà. Nếu tôi gửi cái đầu của Đại nhân cho Ishido hoặc lấy đầu Đức. ông rồi xin tạ tội với hắn, thì có lẽ sẽ thuyết phục được hắn, nhưng tôi không tin, neh?"
"Nếu tôi ở địa vị ông, có thể tôi sẽ xin cái đầu ông. Bất hạnh là cái đầu tôi sẽ chẳng giúp ông được gì hết."
"Tôi cũng thiên về ý ấy. Nhưng kể ra cứ thử xem cũng được." Yabu nhổ toẹt xuống đất.
"Tôi thật đáng chết vì đã ngu ngốc đặt mình vào trong tay cái tên đầu đầy phân thối ấy."
"Ishido sẽ không bao giờ do dự lấy cái đầu của ông. Nhưng trước hết hắn sẽ chiếm Izu. Ồ vâng, hắn lên cầm quyền thì Izu coi như mất."
"Đừng khích tôi! Tôi thừa biết chuyện ấy sẽ xảy ra."
"Tôi không khích được ông, ông bạn ạ", Toranaga nói, thích thú vì thấy Yabu mất thể diện.
"Tôi chỉ nói rằng Ishido lên cầm quyền thì ông sẽ đi đứt, Izu sẽ đi đứt vì người bà con của hắn là Ikaoa Jikkiu đang thèm muốn Izu, neh? Nhưng, Yabu-san, Ishido không cầm quyền. Chưa cầm quyền." Và như giữa hai người bạn thân, ông ta nói cho Yabu biết vì sao mình từ chức.
"Hội đồng thế là què quặt!" Yabu không tin.
"Không còn Hội đồng nữa! Sẽ không còn Hội đồng cho đến khi nào lại có đủ năm thành viên." Toranaga mỉm cười.
"Hãy suy nghĩ đi, Yabu-san. Bây giờ tôi mạnh hơn báo giờ hết, neh? Ishido đã bị vô hiệu hóa…cả Jikkiu cũng vậy. Bây giờ ông đã có thừa thời gian cần thiết để tập luyện với súng ống. Bây giờ ông đã nhìn được Suruga và Totomi. Bây giờ ông đã nắm được cái đầu của Jikkiu. Chỉ vài tháng nữa ông sẽ trông thấy đầu của hắn cắm trên cọc nhọn, cả đầu của toàn bộ họ hàng hắn. Ông sẽ cưỡi ngựa đi vào các lãnh địa mới của ông với đầy đủ nghi tiết trọng thể." Đột nhiên ông quay ngoắt lại, gọi to:
"Igurashi-san!" và năm trăm con người nghe thấy tiếng gọi đó.
Igurashi vội chạy lại nhưng chưa được ba bước thì Toranaga đã gọi:
"Đem theo một đội bảo vệ danh dự. Năm mươi người! Ngay bây giờ!" Ông không dám để cho Yabu có một phút giây nghỉ ngơi để phát hiện ra cái lỗ hổng ghê gớm trong lập luận của mình, tức là: nếu lúc này Ishido bị thiếu người trong Hội đồng Nhiếp chính và không có quyền gì, thì cái đầu của Toranaga đặt trên một đĩa gỗ sẽ có giá trị to lớn đối với Ishido và như vậy tức là đối với cả Yabu nữa. Hoặc hơn thế, Toranaga bị trói chặt như một tên thường phạm và nộp sống cho Ishido tại cổng lâu đài Osaka sẽ đem lại cho Yabu vinh quang bất tử và chìa khóa của Kuanto.
Trong lúc đội danh dự đang sắp xếp đội ngũ trước mặt, Toranaga nói to:
"Nhân dịp vinh hạnh này, Yabu-san, có lẽ xin ông hãy nhận cái này làm vật kỷ niệm tình bằng hữu của chúng ta." Ông ta rút thanh kiếm dài của mình, đặt nằm trên hai bàn tay, đưa cho Yabu.
Yabu cầm lấy thanh kiếm mà cứ tưởng mình nằm mơ. Thanh kiếm này vô giá. Nó là của báu gia truyền của dòng họ Minowara và lừng danh khắp nước. Toranaga đã có thanh kiếm này mười lăm năm nay. Chính Nakamura đã tặng ông ta trước cuộc họp trọng thể của tất cả các Daimyo quan trọng của vương quốc, trừ Beppu Ghenđaêmôn, như một phần thanh toán về một thỏa thuận mật giữa hai người.
Việc đó diễn ra ít lâu sau trận Nagakuđê, trước khi Nakamura lấy phu nhân Ochiba. Toranaga vừa đánh bại tướng Nakamura, sau này sẽ là Taiko, khi Nakamura mới chỉ là một kẻ mới phất lên không được ủy nhiệm, không có quyền lực chính thức hoặc tước hiệu chính thức, và việc hắn nắm quyền lực tuyệt đối vẫn là chuyện bấp bênh. Đáng lẽ tập hợp một đạo quân đông đảo để chôn vùi Toranaga, - thường thì Nakamura vẫn hành động như vậy, - Nakamura đã quyết định dàn hòa. Ông ta đề nghị với Toranaga một hiệp định thân hữu và một liên minh chặt chẽ. Để gắn chặt những cam kết đó, ông ta gả em gái cùng cha khác mẹ cho Toranaga. Người đàn bà này có chồng ở tuổi trung niên, điều đó cả Nakamura và Toranaga đều không hề bận tâm. Toranaga đồng ý với tất cả những cái đó. Lập tức chồng người đàn bà đó, một chư hầu của Nakamura - cảm ơn trời phật, xin ly hôn, không kèm theo đề nghị seppuku - vui vẻ đưa vợ trở về với ông anh bà ta. Ngay khi đó, Toranaga làm lễ kết hôn với tất cả các nghi lễ trọng thể, huy hoàng có thể huy động được, rồi cùng ngày, ký kết một hiệp ước thân hữu bí mật với dòng họ Beppu cực kỳ hùng mạnh, kẻ thù công khai của Nakamura. Trong lúc đó, Nakamura vẫn khinh khỉnh ngồi ở Kuanto, tại cửa sau rất trống chếnh của Toranaga.
Thế rồi Toranaga đã thả các con chim ưng của mình và đợi cuộc tiến công không thể tránh khỏi của Nakamura. Nhưng không thấy, mà thật đáng kinh ngạc. Nakamura lại cho đưa thân mẫu mà mình rất quý trọng tới doanh trại của Toranaga làm con tin, bề ngoài là để đến thăm con gái - người vợ mới của Toranaga - nhưng dẫu sao thì vẫn là con tin, và mời Toranaga đến dự cuộc họp lớn của tất cả các Daimyo tại Osaka. Toranaga đã suy nghĩ rất lung và rất lâu. Rồi nhận lời mời, gợi ý với đồng minh của mình là Beppu Ghenđaêmôn rằng cả hai cùng đi thì không nên. Sau đó, bí mật ra lệnh cho sáu mươi ngàn Samurai di chuyển hướng Osaka đề phòng mọi sự phản trắc của Nakamura, để lại con trai là Noboru trông nom vợ mới và bà mẹ vợ. Lập tức Noboru cho chất củi khô nỏ lên tận. sát mái nhà của hai mẹ con và nói thằng thừng cho họ biết nến Toranaga có làm sao thì hắn sẽ châm lửa.
Toranaga mỉm cười nhớ lại: Tối hôm trước ngày có mặt ở Osaka, Nakamura vẫn hành động trái với mọi lệ thường như xưa nay ông ta vẫn hành động, đã một mình không vũ khí, bí mật đến gặp Toranaga.
"Chào Tora-san."
"Chào Đại nhân Nakamura."
"Nghe đây, chúng ta đã cùng nhau chinh chiến nhiều rồi, chúng ta biết quá nhiều bí mật, chúng ta đã cùng ỉa chung một bô nhiều lần rồi cho nên không còn muốn tè vào chân mình hay tè vào chân nhau nữa."
"Đáng tiếc", Toranaga dè dặt đáp.
"Vậy nghe đây: tôi chỉ còn một khoảng cách bằng bề dày của lưỡi kiếm thôi là nắm quyền thống trị cả vương quốc. Muốn đạt được quyền tuyệt đối, tôi phải giành được sự tôn. trọng của các dòng họ lâu đời, những kẻ nắm các lãnh địa cha truyền con nối, những kẻ thừa kế dòng họ Fujimoto, dòng họ Takasina và dòng họ Minowara. Khi đã nắm quyền, bất cứ một tên Daimyo nào hay ba tên Daimyo cộng lại có tè ra máu tôi cũng cóc cần."
"Ngài đã có sự tôn trọng của tôi... luôn luôn có..."
Con người bé nhỏ, mặt như mặt khỉ đó đã cười sằng sặc.
"Ông đã thấy ở Nagađukê là phải. Ông là vị tướng giỏi nhất xưa nay tôi chưa từng thấy, Daimyo lớn nhất của cả nước. Nhưng bây giờ ông và tôi, chúng ta sẽ chấm dứt đấu đá nhau. Nghe đây: ngày mai, tôi muốn ông cúi chào tôi trước mặt tất cả các Daimyo, như một chư hầu. Tôi cần ông Yosi Toranaga o Minowara là một chư hầu tự nguyện của tôi. Công khai, không phải để đánh lừa tôi mà phải tỏ ra lễ phép, khúm núm và kính cẩn. Nếu ông là chư hầu của tôi thì xin tất cả những thằng khác sẽ phải chạy vãi rắm đi rúc đầu vào cát, thò đuôi ra ngoài. Còn vài thằng không làm thế thì, được, chúng cứ liệu hồn?"
"Như thế Đại nhân sẽ trở thành chúa tể của Nhật Bản, neh?"
"Phải. Chúa tể đầu tiên trong lịch sử. Và, chính ông sẽ là người cho tôi cái quyền đó. Tôi công nhận là tôi không thể làm được, nếu không có ông. Nhưng nghe đây: Nếu ông làm việc đó cho tôi, ông sẽ được giữ địa vị thứ nhất sau tôi, sẽ được vinh dự ông muốn. Sẽ được bất cứ cái gì. Có thừa mọi thứ cho cả hai chúng ta."
"Có thật thế không?"
"Thật chứ. Trước bết tôi chiếm Nhật Bản. Rồi Triều Tiên. Rồi Trung. Hoa. Tôi đã bảo với Goroda là tôi muốn những cái đó và đó là những cái tôi sẽ có. Ông, ông có thể sẽ có Nhật Bản.... một tỉnh của Trung Hoa của tôi."
"Nhưng còn bây giờ, thưa Đại nhân Nakamura? Bây giờ tôi phải thần phục, neh? Tôi nằm trong tay Đại nhân, neh? Trước mắt tôi, Đại nhân có một lực lượng áp đảo... sau lưng tôi thì Beppu đe dọa."
"Tôi sẽ thanh. toán chúng nó sớm thôi", viên tướng nông dân nói."
"Những tên thối tha nhâng nháo đó đã khước từ lời mời của. tôi đến đây ngày mai... chúng đã gửi trả lại tôi thư mời trát đầy cứt chim. Ông có muốn lấy lại đất đai của chúng không? Toàn bộ Kuanto?"
"Tôi không muốn gì hết của chúng hoặc của bất cứ ai", Toranaga nói.
"Nói dối", Nakamura vui vẻ nói.
"Nghe đây, Toranaga. Tôi đã gần năm mươi tuổi. Vợ tôi chẳng ai đẻ con cả... Tôi dồi dào sinh khí, luôn luôn dồi dào, và trong đời tôi, chắc tôi đã ngủ với một trăm, hai năm phụ nữ, đủ các loại, đủ các lứa tuổi, đủ mọi kiểu vậy mà chẳng đứa nào són ra được một đứa con, kể cả một đứa con đẻ ra chết ngay. Tôi có tất cả mọi thứ nhưng không có con và sẽ chẳng bao giờ có con. Đó là karma của tôi. Ông có bốn con trai đang sống và ai biết được là bao nhiêu con gái. Ông bốn mươi ba tuổi, ông còn ngủ với các vợ ông, còn có một tá con trai nữa, dễ như ngựa ỉa, đó là karma của ông. Ông lại còn là người của dòng họ Minowara và đó cũng là karma. Này, hay tôi nhận một đứa con trai của ông làm con nuôi và cho nó thừa kế tôi, ông thấy thế nào?"
"Bây giờ ấy à?"
"Ít lâu nữa. Ta cứ tạm định là ba năm nữa. Trước đây có con trai nối dõi chẳng có gì là quan trọng nhưng bây giờ khác rồi. Cố Chúa công Goroda của chúng ta đã ngu ngốc để bị giết chết. Bây giờ đất nước này là của tôi... có thể sẽ là của tôi. Thế nào?"
"Đại nhân sẽ chính thức hóa các sự thỏa thuận này, chính thức hóa công khai, hai năm nữa?"
"Đúng. Hai năm nữa. Ông có thể tin tôi... lợi ích của chúng ta là một. Nghe đây. Hai năm nữa, trước công chúng; và chúng ta, ông và tôi sẽ đồng ý chọn con trai nào. Như thế, chúng ta chia nhau tất cả mọi thứ đúng không? Triều đại liên kết của chúng ta sẽ được ổn định lâu dài, cho nên không có vấn đề gì cả và như thế tốt cho cả ông lẫn tôi. Thu hoạch sẽ rất lớn đấy. Trước hết là Kuanto. Thế nào?"
"Có lẽ Beppu Genzaemon sẽ thần phục... nếu tôi thần phục."
"Tora-san, tôi không thể cho phép chúng thần phục được. Ông đang thèm muốn đất đai của chúng."
"Tôi không thèm muốn gì hết."
Tiếng cười của Nakamura thật vui vẻ.
"Đúng. Nhưng nếu ông thèm muốn, Kuanto xứng đáng với ông đấy. Vùng ấy an toàn sau những dãy núi như những bức tường thành, dễ phòng thủ. Với những đồng bằng, ông sẽ kiểm soát những ruộng lúa giàu có nhất nước. Ông sẽ dựa lưng vào biển và thu nhập của ông sẽ là hai triệu Koku. Nhưng đừng lấy Kamakura làm thủ phủ, hoặc Odaoara."
"Kamakura xưa nay vẫn là thủ phủ của Kuanto."
"Tại sao ông lại không thèm muốn Kamakura, Tora-san? Chẳng phải nơi đó có ngôi đền thiêng thờ kami hộ mệnh của gia đình ông đã sáu trăm năm nay đó sao? Chẳng phải Hachiman, kami chiến tranh, là thần của dòng họ Minowara đó sao? Tổ tiên ông chọn kami chiến tranh để thờ thật là sáng suốt."
"Tôi không thèm muốn gì cả, không thờ cúng gì cả. Đền là đền, thế thôi, còn kami chiến tranh thì xưa nay ai cũng biết là không ở lại một đền nào hết."
"Tôi rất mừng ông không thèm muốn gì cả, Tora-san, vậy thì chẳng có gì làm ông thất vọng được. Về mặt này, ông giống tôi. Nhưng Kamukura không phải thủ phủ của ông. Có bảy cái đèo dẫn tới Kamakura, quá nhiều đèo phải phòng giữ. Với lại nó không nằm cạnh biển. Không, tôi không khuyên ông chọn Kamakura. Nghe đây: ông nên đi sang bên kia núi, như thế tốt hơn và an toàn hơn. Ông cần có một hải cảng. Tôi đã có lần trông thấy một hải cảng…Yedo... bây giờ là một làng đánh cá, nhưng rồi ông sẽ biến nó thành một thành phố lớn. Dễ phòng thủ, rất tiện cho buôn bán. Ông tán thành buôn bán. Tôi cũng tán thành buôn bán. Tốt. Vậy ông cần phải có một hải cảng. Còn Odaoara thì chúng ta sắp nghiền nát nó, lấy đó làm bài học cho tất cả những kẻ khác."
"Sẽ rất khó đấy."
"Đúng. Nhưng đó sẽ là một bài học tốt cho tất cả các Daimyo khác, neh?"
"Xung phong đánh chiếm thành này sẽ hao người tốn của lắm."
Lại tiếng cười giễu cợt ấy.
"Đúng là có thể hao người tốn của đối với ông, nếu ông không đi với tôi. Tôi sẽ phải đi qua đất đai hiện nay của ông mới tới được Odaoara... ông có biết ông là tuyến tiền duyên của Beppu là con tốt của Beppu không? Ông và chúng hợp nhau lại có thể đẩy lùi tôi được một năm, hai năm, thậm chí ba năm. Nhưng cuối cùng tôi vẫn sẽ vào được. Ồ, chắc chắn như thế. Chà, việc gì lại lãng phí thời gian với chúng? Chúng chết cả rồi... trừ con rể ông, nếu ông muốn... ồ, tôi biết ông liên minh với chúng, nhưng cái đó thật không đáng một bát phân ngựa. Vậy thì câu trả lời của ông là gì? Thu hoạch sẽ rất lớn. Trước hết là Kuanto cái đó sẽ là của ông - rồi tôi sẽ chiếm được toàn bộ nước Nhật. Rồi Triều Tiên, dễ thôi. Rồi Trung Hoa, khó đấy nhưng không phải là không làm được. Tôi biết một nông dân không thể trở thành Shogun được, nhưng con trai.
"Chúng ta" sẽ trở thành Shogun được và nó có thể sẽ ngự trên Ngai Rồng của Trung Hoa nữa, hoặc con trai của nó. Thôi, câu chuyện chấm dứt ở đây. Ông trả lời sao, Yosi Toranaga no Minowara, chư hầu hay không nào? Ngoài cái đó ra chẳng gì là có giá trị đối với tôi."
"Ta hãy cùng nhau tè lên giao kèo này", Toranaga nói, ông đã giành được tất cả những gì mình muốn và đã dự định. Và ngày hôm sau, trước cuộc họp uy nghi của các Daimyo hung hăng, mọi người sững sờ thấy ông khúm núm dâng thanh kiếm, đất đai, danh dự và tài sản thừa kế của mình cho lão nông dân mới phất lên thành một sứ quân. Ông đã xin được phép phục vụ Nakamura và dòng họ Nakamura mãi mãi. Và ông ta, Toranaga no Minowara đã hèn hạ phủ phục trước Nakamura, đầu cúi rạp đất. Nakamura, người sau này sẽ trở thành Taiko, đã tỏ ra đại lượng và đã lấy đất đai của ông ta nhưng rồi ngay tức khắc đã ban cho ông ta Kuanto làm lãnh địa sau khi sẽ chiếm vùng này, và ra lệnh phát động chiến tranh tổng lực chống họ Beppu vì tội khi quân. Nakamura cũng ban cho Toranaga thanh kiếm mới chiếm được trong kho tàng của Thiên Hoàng. Thanh kiếm do một người thợ đúc kiếm bậc thầy Migosi Go rèn cách đây đã mấy thế kỷ và đã từng nằm trong tay các vị tướng lừng danh nhất lịch sử là Minowara Yosinoto, vị Shogun đầu tiên của dòng họ Minowara.
Toranaga nhớ lại cái ngày đó. Và ông còn nhớ lại những ngày khác nữa: vài năm sau đó, khi phu nhân Ochiba sinh con trai, rồi lại sinh một con trai nữa, rất kỳ lạ sau khi đứa con đầu lòng của Taiko chết một cách rất thuận lợi cho ông. Yaemon, đứa con trai thứ hai ra đời, thế là toàn bộ kế hoạch của ông ta sụp đổ. Karma!
Ông nhìn thấy Yabu cầm thanh kiếm của tổ tiên ông một cách kính cẩn.
"Gươm có thật sắc như người ta đồn không?" Yabu hỏi.
"Đúng đấy."
"Đại nhân ban cho tôi một vinh dự lớn. Tôi sẽ trân trọng tặng vật này."
Yabu cúi chào, biết rõ vì món quà đó lão sẽ là người đứng đầu cả nước sau Toranaga.
Toranaga đáp lễ rồi không một vũ khí trên người, ông đi lên cầu thang. Ông phải lấy hết nghị lực mới che giấu được cơn cuồng giận và giữ được bước chân vững vàng, không loạng choạng. Ông thầm cầu nguyện cho tính keo kiệt của Yabu sẽ mê hoặc lão một đôi lúc nữa.
"Nhổ neo!" ông ra lệnh khi lên tới boong, rồi quay mặt về phía bờ, vui vẻ giơ tay vẫy vẫy.
Có ai đó phá vỡ sự im lặng, hô tên ông, rồi mọi người cùng hô theo, thành một tiếng hò reo như sấm động, tán thưởng vinh dự đã được ban phát cho vị chúa của họ. Những bàn tay tự nguyện đẩy chiếc galleon ra khỏi bờ. Các tay chèo chèo mạnh. Con thuyền tiến ra khơi.
"Thuyền trưởng, về Yedo nhanh lên!"
"Vâng, thưa Chúa công!"
Toranaga nhìn lại phía sau thuyền, đưa mắt rà soát khắp bờ biển, chờ đón nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra. Yabu đứng gần kè đá, vẫn còn mê mẩn vì thanh kiếm. Mariko và Fujiko đứng đợi bên mái vải bạt, cùng với các phụ nữ khác. Anjin-san đứng ở lề quảng trường, tại chỗ người ta đã bảo anh đứng đợi... người cứng đơ, cao lừng lững và rõ ràng là tức giận. Mắt anh và mắt Toranaga gặp nhau. Toranaga mỉm cười, giơ tay vẫy.
Blackthorne giơ tay vẫy lại nhưng lạnh nhạt và điều đó khiến Toranaga cảm thấy buồn cười.
Blackthorne ủ rũ đi lại chỗ kè đá.
"Bao giờ Đại nhân trở lại. Mariko-san?"
"Tôi không biết, Anjin-san?"
"Chúng ta làm thế nào để tới Yedo?"
"Chúng ta ở lại đây. Ít nhất, tôi cũng phải ở lại đây ba ngày. Sau đó tôi được lệnh phải về Yedo."
"Bằng đường biển ư?"
"Bằng đường bộ."
"Thế còn tôi?"
"Ông ở lại đây."
"Tại sao?"
"Ông đã ngỏ ý muốn học tiếng nước tôi. Với lại ông có việc phải làm ở đây."
"Việc gì?"
"Tôi không biết, xin lỗi. Đại nhân Yabu sẽ nói với ông. Chúa công tôi để tôi ở lại đây làm thông ngôn, trong ba ngày."
Blackthorne cảm thấy những điều chẳng lành. Hai khẩu súng ngắn của anh vẫn cài ở thắt lưng nhưng anh không có đao kiếm và không có thuốc đạn nào thêm. Tất. cả đều để trong cabin trên galleon.
"Tại sao bà không bảo cho tôi biết trước chúng ta sẽ ở lại đây. Bà chỉ nói lên bờ thôi." Anh nói.
"Chúng tôi cũng không biết trước ông sẽ phải ở lại đây", Mariko đáp.
"Đại nhân Toranaga chỉ vừa mới bảo tôi lúc nãy, tại quảng trường."
"Vậy tại sao Đại nhân không bảo cho tôi biết? Đích thân Đại nhân bảo cho tôi biết?"
"Tôi cũng không rõ."
"Tôi tưởng tôi sẽ đi Yedo. Thủy thủ của tôi ở cả đó. Thuyền của tôi ở đó. Tình hình thủy thủ và thuyền của tôi thế nào?"
"Đại nhân chỉ nói ông sẽ ở lại đây."
"Bao lâu?"
"Đại nhân không cho tôi biết. Anjin-san. Có lẽ Đại nhân Yabu sẽ biết. Xin ông hãy kiên nhẫn."
Blackthorne vẫn trông thấy Toranaga đứng trên sàn lái nhìn về phía bờ.
"Tôi cho rằng Đại nhân đã biết ngay từ đầu là tôi sẽ ở lại đây. Có phải không?"
Mariko không trả lời. Thật trẻ con, nàng thầm nghĩ, đi nói ra lời những điều mình nghĩ. Và Toranaga thật khôn khéo phi thường, thoát ra được khỏi cái bẫy này.
Fujiko và hai nữ tỳ đứng bên cạnh nàng nhẫn nại chờ đợi trong bóng râm cùng với mẹ và vợ Omi. Fujiko đã chào hỏi họ qua loa và lúc này cô đang nhìn theo chiếc galleon ra khơi, chiếc thuyền đang tăng tốc độ, nhưng vẫn còn nằm trong tầm tên bắn. Giờ đây, cô biết bất cứ lúc nào cô cũng sẽ phải bắt đầu. Ôi lạy Chúa, hãy cho con sức mạnh, cô cầu nguyện, mọi sự chú ý của cô tập trung vào Yabu.
"Có đúng thế không? Có đúng thế không?" Blackthorne đang hỏi.
"Cái gì ạ? Ồ, xin lỗi ông, tôi không rõ, Anjin-san. Tôi chỉ có thể nói được rằng Đại nhân Toranaga rất sáng suốt. Sáng suốt nhất tất cả, Đức ống hành động vì lý do gì đi nữa thì lý do đó vẫn là đúng." Nàng chăm chú nhìn cặp mắt xanh lam và khuôn mặt rắn rỏi, biết Blackthorne không hiểu gì cả về những việc đã xảy ra ở đây.
"Xin ông hãy kiên nhẫn. Anjin-san, không có gì phải lo sợ cả đâu. Ông là chư hầu của Đại nhân, được Đại nhân sủng ái và…"
"Tôi không lo sợ, Mariko-san. Tôi chỉ thấy chán ngán bị xô đi đẩy tới trên bàn cờ như một con tốt. Và tôi không phải là chư hầu của ai hết."
"Vậy gọi là.
"Tùy tùng" có được không? Hay là một người làm việc cho một người khác hoặc được người khác dùng để làm một việc đặc biệt, thì ông gọi là gì..." Đúng lúc đó nàng trông thấy máu dồn lên mặt Yabu.
"Súng... Súng vẫn còn cả trên thuyền!" lão hét lên.
Mariko biết đã đến lúc. Nàng vội vã đi tới chỗ Yabu khi lão quay lại hét to ra lệnh cho Igurashi.
"Xin Đại nhân thứ lỗi, thưa Đại nhân Yabu", nàng cắt ngang.
"Đại nhân khỏi phải phiền lòng về các khẩu súng. Đại nhân Toranaga có nói xin lỗi Đại nhân vì đã quá vội vàng nhưng Đại nhân có việc khẩn cấp phải làm vì lợi ích liên kết của Đại nhân và Đại nhân Toranaga. Chúa công tôi nói sẽ cho thuyền trở lại ngay, cùng với súng và thêm thuốc súng nữa. Và cả số hai trăm năm mươi người mà Đại nhân yêu cầu. Năm sáu ngày nữa họ sẽ tới đây."
"Cái gì?"
Mariko kiên nhẫn và lễ phép giải thích một lần nữa theo như Toranaga đã dặn. Rồi sau khi Yabu đã hiểu, nàng lấy từ trong ống tay áo ra một cuộn giấy.
"Chúa công tôi xin Đại nhân hãy đọc cái này. Nó có liên quan đến Anjin-san." Bà trịnh trọng trao cuộn giấy cho Yabu. Nhưng Yabu không cầm lấy. Mắt lão nhìn theo chiếc galleon, lúc này đã cách bờ khá xa, chạy rất nhanh. Ngoài tầm bắn. Nhưng cái đó có gì quan trọng, lão hài lòng suy nghĩ, lúc này lão đã không còn lo lắng nữa. Ta sẽ nhanh chóng lấy lại súng và giờ đây ta đã thoát khỏi cái bẫy của Ishido, ta lại có thanh kiếm trứ danh nhất của Toranaga, chẳng bao lâu nữa tất cả các Daimyo trong nước sẽ biết cương vị mới của ta trong các đạo quân miền Đông... chỉ dưới có Toranaga thôi! Yabu vẫn còn nhìn thấy Toranaga và lão giơ tay vẫy, Toranaga vẫy trả. Thế rồi Toranaga biến khỏi sàn lái.
Yabu cầm lấy cuộn giấy và trở về hiện tại. Và về tên Anjin-san.
Blackthorne đang đứng cách đó ba mươi thước, chăm chú theo dõi và anh cảm thấy nổi da gà dưới cái nhìn soi mói của Yabu. Anh nghe thấy Mariko nói, giọng du dương như hát, nhưng điều đó vẫn không làm anh yên tâm. Bàn tay anh lén nắm chặt lấy khẩu súng ngắn.
"Anjin-san!" Mariko gọi.
"Xin mời ông lại đây!"
Blackthorne lại gần, Yabu rời mắt khỏi tờ giấy, ngước nhìn anh và gật đầu thân thiện. Đọc xong, Yabu đưa trả tờ giấy cho Mariko và nói mấy câu ngắn gọn, phần cho nàng, phần cho anh.
Mariko kính cẩn trao tờ giấy cho Blackthorne. Anh cầm lấy và ngắm nghía những dòng chữ không hiểu được.
"Đại nhân Yabu nói rằng Đại nhân hoan nghênh ông ở lại đây. Giấy này mang dấu ấn của Đại nhân Toranaga. Ông sẽ giữ lấy nó. Đại nhân đã ban cho ông một vinh dự hiếm có. Đại nhân Toranaga đã phong cho ông là Hatamoto. Đó là địa vị của một người tuỳ tùng đặc biệt trong số những người giúp việc riêng của Đại nhân. Ông được sự che chở tuyệt đối của Đại nhân. Dĩ nhiên, Đại nhân Yabu công nhận việc này. Rồi tôi sẽ trình bày để ông rõ những đặc quyền ông được hưởng, nhưng cũng nói ngay là Đại nhân Toranaga cấp cho ông một khoản tiền lương là hai mươi Koku một tháng. Đó là về…"
Yabu cắt ngang, niềm nở vẫy tay về phía Blackthorne rồi về phía làng và nói rất dài. Mariko dịch:
"Đại nhân Yabu nhắc lại là hoan nghênh ông ở đây. Đại nhân hi vọng ông sẽ hài lòng, mọi sự sẽ được thực hiện để thời gian ông ở đây được thoải mái, đầy đủ. Sẽ cấp cho ông một ngôi nhà. Và thầy dạy học. Xin ông hãy học tiếng Nhật thật nhanh, càng nhanh càng tốt, Đại nhân nói vậy. Tối nay, Đại nhân sẽ hỏi ông vài điều và nói cho ông rõ về một vài công việc đặc biệt."
"Xin bà hỏi hộ, việc gì?"
"Ông cho phép tôi khuyên ông nên kiên nhẫn thêm một chút, được không, Anjin-san? Hiện giờ không phải lúc, thật quả vậy."
"Cũng được."
"Wakari masu ka, An in san?" Yabu nói. Ông có hiểu không?
"Hai, Yabu-san. Domo."
Yabu ra lệnh cho Igurashi giải tán trung đoàn rồi khệnh khạng đi tới chỗ dân làng vẫn còn đang quỳ mọp trên cát.
Lão đứng trước mặt họ trong nắng ấm của một buổi chiều đẹp trời mùa xuân, thanh kiếm của Toranaga vẫn còn cầm trong tay. Lời lão nói nghe như roi quất. Lão trỏ thanh kiếm vào Blackthorne rồi hò hét thêm một lúc và dừng lại đột ngột. Đám dân làng rùng mình run rẩy. Mura cúi chào và nói.
"Hai" nhiều lần rồi quay sang hỏi dân làng một câu. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía Blackthorne.
"Wakari masu ka?" Mura hỏi to và tất cả dân làng đều đáp.
"Hai", tiếng nói của họ xen lẫn với tiếng thở dài của sóng trên bờ biển.
"Cái gì thế?" Blackthorne hỏi Mariko, nhưng Mura đã hét to.
"Keirei!" và dân làng lại cúi mọp chào Yabu một lần, rồi chào Blackthorne một lần. Yabu oai vệ bước đi không hề ngoái nhìn lại.
"Có chuyện gì thế, Mariko-san?"
"Ông ấy... Đại nhân Yabu nói với họ rằng ông là quý khách của Đại nhân ở đây. Rằng ông cũng là chủ... là tùy tùng rất được coi trọng của Đại nhân Toranaga. Rằng ông ở đây chủ yếu là để học tiếng Nhật. Rằng Đại nhân đã trao lại cho làng vinh dự và trách nhiệm dạy ông học. Làng phải chịu trách nhiệm. Mọi người ai nấy đều phải giúp đỡ ông. Đại nhân Yabu bảo họ nếu ông học không được tốt trong sáu tháng thì làng này sẽ bị thiêu trụi, nhưng trước đó thì tất cả dân làng, đàn ông, đàn bà, trẻ con đều sẽ bị đóng đinh câu rút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận