Shogun Tướng Quân
Chương 37
Người giữ lồng chim câu, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn giữ con chim trong khi Toranaga đang trút bỏ bộ áo quần ướt đẫm. Ông đã phi ngựa dưới trời mưa xối xả. Naga và các Samurai khác lo lắng chen chúc trên lối đi nhỏ, bất chấp những dòng nước mưa vẫn còn trút xuống như thác, gõ trống trên mái ngói.
Toranaga lau khô đôi tay. Người coi chim đưa con chim câu ra. Hai ống bạc dát nhỏ xíu gắn vào mỗi bên chân nó. Giá như chỉ một ống thì đó là chuyện bình thường. Toranaga phải hết sức cố gắng để cho những ngón tay mình khỏi run. Ông tháo hai chiếc ống ra, đem chúng lại chỗ ánh sáng cửa sổ, mở xem các dấu thật kỹ lưỡng. Ông nhận ra mật mã của Kiri. Naga và những người khác theo dõi một cách căng thẳng. Nét mặt ông không biểu lộ gì.
Toranaga không bẻ xi ra ngay, dù ông hết sức muốn. Ông kiên nhẫn đợi cho đến khi chiếc kimono khô được mang tới. Một người hầu cầm chiếc ô lớn bằng giấy dầu cho ông và ông bước vào khu vực riêng trong pháo đài. Xúp và trà đang đợi. Ông nhấm nhấp và nghe mưa. Khi đã cảm thấy bình tĩnh, ông cắt gác và đi vào phòng trong. Còn lại một mình, ông bóc xi. Giấy rất mỏng, chữ viết nhỏ xíu, tin dài và bằng mật mã. Giải mã rất vất vả. Khi đã giải xong, ông đọc tin rồi đọc lại nó hai lần. Rồi ông để cho đầu óc mình xếp loại.
Đêm tới. Mưa tạnh. Ôi, Đức Phật, xin để cho mùa màng được tốt, ông cầu nguyện. Đây là bầu vú sữa mùa sau, khi những cánh đồng lúa bị ngập nước và mạ non xanh đang được cấy ở khắp những cánh đồng sạch cỏ. Lúa sẽ được thu hoạch trong khoảng bốn hoặc năm tháng nữa, phụ thuộc vào thời tiết. Và trên khắp đất nước kẻ giàu và người nghèo, eta và Thiên Hoàng, đầy tớ và Samurai, tất cả đều cầu cho có đủ nước mưa, nắng và độ ẩm. Mỗi người, đàn ông, đàn bà, trẻ con đều tính từng ngày cho đến vụ gặt hái.
Chúng ta cần một vụ lúa lớn năm nay. Toranaga nghĩ.
"Naga! Naga-san!"
Con trai ông chạy lại.
"Dạ, thưa phụ thân."
"Đến giờ đầu tiên sau bình minh, hãy đưa Yabu-san và những cố vấn chính của ông ta đến cao nguyên. Cả Buntaro và ba hạm trưởng của chúng ta. Và Mariko-san. Mang tất cả đến cao nguyên vào lúc bình minh. Mariko-san có thể pha trà. Phải. Và ta cũng muốn Anjin-san có mặt nơi doanh trại. Lính gác cách chúng ta ba trăm bước."
"Thưa phụ thân, vâng." Naga tuân lệnh quay đi. Không thể cầm lòng được, anh ta nói buột:
"Có phải chiến tranh không? Có phải không?"
Toranaga đang cần người loan báo tin lạc quan đi khắp pháo đài nên ông la rầy con trai vì sự hỗn láo, vô kỷ luật.
"Ừ", ông nói."Ừ, nhưng theo điều khoản của ta."
Naga đóng cửa shoji và lao ra. Toranaga biết rằng mặc dù bề ngoài nét mặt và cử chỉ của Naga tỏ ra bình thản, nhưng không gì có thể che giấu được sự kích động trong dáng đi hoặc ngọn lửa trong đôi mắt anh ta. Như vậy tin đồn và tin ngược lại sẽ truyền qua Anjiro và lan nhanh khắp Izu và xa hơn nữa, nếu lửa được nhen thích đáng.
"Ta đã bị ràng buộc", ông nói to với những đóa hoa đứng thanh thản trong takonawa, những cái bóng lung linh trong ánh nến vui.
Kiri viết:
"Thưa Đại nhân, thiếp cầu xin Đức Phật cho Đại nhân được bình yên. Đây là con chim câu cuối cùng của bọn thiếp. Bởi vậy thiếp cầu xin Đức Phật đưa nó đến bên Người, bọn phản bội đã giết tất cả những con khác đêm qua, chúng bắn vào lồng chim, chỉ có con này thoát vì nó bị ốm và thiếp đã lén nuôi nó."
"Sáng hôm sau, Chúa Sugiyama đột nhiên từ chức đúng như kế hoạch. Nhưng trước khi ông có thể trốn thoát thì đã bị sa bẫy ở ngoại ô Osaka bởi bọn Ronin của Ishido. Không may, một số người trong gia đình Sugiyama cũng bi bắt cùng với ông. Thiếp nghe nói ông ấy bị một người trong gia đình phản bội. Có tin đồn là Ishido có đề nghị một thỏa hiệp: Nếu Chúa Sugiyama hoãn việc từ chức cho đến khi Hội đồng Nhiếp chính họp ngày mai - như vậy Đại nhân có thể bị khép tội một cách hợp lệ, - để đáp lại, Ishido đảm bảo rằng Hội đồng sẽ chính thức cho Sugiyama tất cả vùng Kuanto. Và để tỏ thiện chí, Ishido sẽ thả ông cùng gia đình ngay tức khắc. Sugiyama từ chối không phản bội Đại nhân. Ngay lập tức, Ishido ra lệnh cho eta thuyết phục ông ấy. Họ hành hạ các con của Sugiyama, rồi đến ái thiếp của ông ngay trước mặt ông, nhưng ông vẫn không từ bỏ Đại nhân. Tất cả đều bị những cái chết tồi tệ. Cái chết của ông, cái chết cuối cùng là rất tồi tệ."
"Tất nhiên, không có nhân chứng cho sự phản bội này. Tất cả đều chỉ là nghe nói, nhưng thiếp tin. Tất nhiên Ishido không thừa nhận hay biết gì về vụ giết chóc hoặc tham gia việc đó. Hắn thề sẽ truy lùng.
"Những sát nhân." Lúc đầu Ishido tuyên bố Sugiyama thực sự không bao giờ từ chức cả. Vì vậy, theo ý ông ta, Hội đồng vẫn có thể họp. Thiếp đã gửi những đề nghị xin từ chức của. Sugiyama cho các Nhiếp chính quan khác là Kiyama, Ito, Onoshi và công khai gửi một bức nữa tới Ishido và lưu hành bốn bức trong các Daimyo. Đại nhân thật khôn ngoan, Toranaga, người đã biết là cần những bản thêm. Vậy là từ hôm qua, đúng như Đại nhân đã vạch kế hoạch cùng với Sugiyama. Hội đồng không còn hợp pháp nữa. Đại nhân đã hoàn toàn thắng lợi cho việc này."
"Tin tức tốt lành: Chúa Môgami đã an toàn trở lại ngoài đô thành cùng tất cả gia đình và Samurai của mình. Bây giờ ông ấy công khai là đồng minh của Đại nhân, vậy là sườn phía Bắc của Đại nhân được an toàn. Các lãnh Chúa Maeda, Kukushima, Asano, Ikêđa và Ôhuđiara, tất cả đã lặng lẽ rút khỏi Osaka đêm qua và an toàn, cả Ôđa, lãnh chúa Cơ đốc giáo nữa."
"Tin không hay là hôm qua, Zataki, người anh em cùng mẹ khác cha của Đại nhân, lãnh chúa của Shinano đã công khai tuyên bố với Thế tử thừa kế Yaemon, chống lại Đại nhân, buộc tội Đại nhân câu kết với Sugiyama để lật đổ Hội đồng Nhiếp chính, bằng cách gây hỗn loạn. Bởi vậy biên giới Đông Nam của Đại nhân bị thủng. Zataki và năm mươi ngàn người cuồng tín của ông ta sẽ chống lại Đại nhân."
"Tin không hay là không ít bạn bè và đồng minh của Đại nhân tức giận Đại nhân đã không cho họ biết trước chiến lược của Đại nhân để họ có thể chuẩn bị một đường rút quân. Bạn cũ của Đại nhân, lãnh chúa Shimazu vĩ đại là một. Thiếp nghe nói trưa nay, ông đã chính thức đòi tất cả các lãnh chúa phải được Thiên Hoàng ra lệnh quỳ trước cậu bé Yaemon."
"Tin không hay là Ochiba phu nhân đang chăng mạng nhện, hứa cấp thái ấp và tặng tước hiệu, phẩm hàm cho các lãnh chúa không thuộc phe phái Toranaga. Thật hết sức đáng tiếc, bà không ở phía Đại nhân, mà là một kẻ thù xứng đáng. Chỉ một mình Yodoko phu nhân là ủng hộ và giữ bình tĩnh, nhưng không ai nghe. Phu nhân Ochiba muốn đẩy nhanh chiến tranh ngay lúc này, trong khi bà ta cảm thấy Đại nhân yếu và bị cô lập. Hết sức xin lỗi Chúa công, nhưng Chúa công đang bị cô lập và thiếp nghĩ, bị phản bội."
"Tệ hơn hết là bây giờ những Nhiếp chính quan theo Cơ đốc giáo, Kiyama và Onoshi công khai kết liên và kịch liệt chống lại Chúa công. Họ đã công bố một tuyên bố chung sáng nay lên án.
"Tội đào ngũ" của Sugiyama, nói rằng hành động của ông đã đẩy cả vương triều vào tình trạng lộn xộn, rằng.
"Tất cả chúng ta đều phải mạnh vì đế quốc. Các nhiếp chính quan có trách nhiệm cao. Chúng ta phải cùng nhau sẵn sàng tiêu diệt bất cứ một hoặc một nhóm lãnh chúa nào muốn xóa bỏ ý nguyện của Taiko hoặc sự kế tục hợp pháp" Phải chăng điều đó có nghĩa là họ định họp làm Hội đồng gồm bốn Nhiếp chính quan? Một trong những gián điệp theo đạo của chúng ta trong bản doanh Áo Dài đen ở đây đã thì thầm là thầy tu Tsukku-san đã bí mật rời Osaka năm hôm trước nhưng bọn thiếp vẫn không biết ông ấy đi Yedo hay Nagasaki, nơi Tầu Đen đang đợi. Chúa công có biết là nó tới rất sớm mùa này không? Có lẽ trong vòng hai mươi hoặc ba mươi ngày.
"Thưa Đại nhân, thiếp bao giờ cũng do dự khi đưa ra những ý kiến nhanh căn cứ trên những điều nghe được, những lời đồn, bọn gián điệp hoặc trực giác của một phụ nữ. Đó, Đại nhân thấy không, Tora chan, thiếp đã học tập được Người! Nhưng thời gian ngắn và có thể thiếp sẽ không nói chuyện được cùng Đại nhân nữa. Trước hết, có quá nhiều gia đình bị bẫy ở đây. Ishido sẽ không bao giờ cho họ đi cũng như ông ta sẽ không hao giờ cho bọn thiếp đi! Những con tin này là một mối nguy hiểm cực kỳ đối với Đại nhân. Ít vị lãnh chúa nào có được tinh thần trách nhiệm và lòng quả cảm của Sugiyama. Thiếp nghĩ, có rất nhiều người bây giờ sẽ đi với Ishido, tuy miễn cưỡng, bởi những con tin này. Thứ nữa, thiếp nghĩ là Maeda sẽ phản bội Đại nhân, có lẽ cả Asano nữa. Thiếp kiểm điểm lại, trong số tất cả hai trăm sáu mươi tư Daimyo trên đất của chúng ta, chỉ có hai mươi bốn vị là chắc chắn theo Đại nhân, bốn mươi vị nữa có thể. Như vậy không đủ. Kiyama và Onoshi sẽ lay chuyển tất cả hoặc hầu hết các Daimyo theo Cơ đốc giáo và thiếp tin bây giờ họ không theo Đại nhân đâu. Chúa Mori, giàu nhất và lớn nhất tất cả, trực tiếp chống lại Đại nhân. Và cũng như tất cả mọi lần, ông ta sẽ kéo Asano, Kobayakaoa, và có lẽ cả Ôđa vào lưới của mình. Với người anh em khác cha của Đại nhận, Chúa Zataki chống lại Đại nhân.. Vị trí của người bấp bênh khủng khiếp. Thiếp khuyên Đại nhân tuyên bố Bầu trời đỏ thắm ngay lập tức và đi Kyoto luôn. Đó là hy vọng duy nhất của Đại nhân."
"Còn đối với Sazuko phu nhân và bản thân thiếp, bọn thiếp mạnh khỏe và hài lòng. Cái thai lớn nhanh và nếu karma của đứa trẻ là sinh ra đời thì nó sẽ xảy ra như thế. Bọn thiếp an toàn trong góc của mình ở lâu đài, cửa khóa chặt, cánh cửa hạ xuống. Các Samurai của chúng ta đầy lòng tận tâm với Đại nhân và sự nghiệp của Người. Nếu karma của chúng thần là từ giã cuộc đời này thì chúng thần sẽ ra đi thanh thản. Phu nhân của Đại nhân rất nhớ thương Người, rất nhớ thương. Còn riêng đối với thiếp, Tora chan, thiếp mong nhìn thấy Người, được cười với Người, để thấy Người cười. Niềm tiếc hận duy nhất của thiếp đối với cái chết là thiếp sẽ không còn được làm những điều ấy nữa và được chăm nom Người. Nếu như còn kiếp sau và nếu Chúa, Phật hay kami tồn tại, thiếp hứa, bằng cách này hay cách khác, ngả họ về phía Đại nhân... mặc dù trước hết, có thể thiếp sẽ cầu xin họ làm cho thiếp thon thả, trẻ trung, có hoa trái cho Đại nhân, nhưng vẫn cho thiếp được hướng cái thú vui ăn uống. Ôi, thật là thiên đường nếu như vẫn có thể ăn hoài mà mãi mãi vẫn trẻ trung và thon thả.
"Thiếp xin gửi Đại nhân tiếng cười của thiếp. Cầu Trời Phật phù hộ cho Đại nhân."
Toranaga đọc cho mọi người nghe, trừ cái đoạn nói riêng về Kiri và Sazuko phu nhân. Khi ông đọc xong, tất cả đều nhìn ông và nhìn nhau, không phải chỉ vì những điều bức thư nói, mà còn bởi vì ông đã công khai tin tưởng tất cả.
Họ ngồi trên chiếu, trong một vòng bán nguyệt xung quanh Toranaga giữa cao nguyên, không lính gác, không bị ai nghe lỏm. Buntaro, Yabu, Igurashi, Omi, Naga, các hạm trưởng và Mariko. Lính gác ở cách đó hai trăm bước.
"Ta cần lời khuyên", Toranaga nói.
"Các cố vấn của ta ở Yedo. Công việc này khẩn cấp, vì vậy ta muốn các ông đứng ở vị trí của họ. Điều gì sẽ nảy ra và ta nên làm thế nào, Yabu-san?"
Yabu đang trong cơn xao động. Một con đường như đều dẫn tới thảm họa.
"Trước hết, thưa Đại nhân,
"Bầu trời đỏ thắm" là cái gì?"
"Đó là mật danh cho kế hoạch của trận chiến đấu cuối cùng của ta, chỉ một cuộc tiến công dũng mãnh với tất cả các binh đoàn của ta vào Kyoto, dựa vào sự cơ động và bất ngờ để chiếm kinh thành từ tay những lực lượng xấu đang vây quanh nó. Giành lại con người Thiên Hoàng từ bàn tay bẩn thỉu của những kẻ đã lừa bịp Người, do Ishido cầm đầu. Một. khi người con của Thiên tử đã an toàn thoát khỏi nanh vuốt của chúng, lúc đó mới thỉnh cầu Người hủy bỏ sự ủy trị cho Hội đồng hiện nay rõ ràng là đã phản phúc hoặc do những kẻ phản phúc thống trị. Trao sự ủy trị cho ta để thành lập một Hội đồng biết đặt quyền lợi của vương triều và Công tử thừa kế trước tham vọng cá nhân. Ta sẽ dẫn tám mươi đến một trăm ngàn người, để mặc đất đai của ta không người bảo vệ, sườn của ta không người gác và đường tháo lui không bảo đảm." Toranaga thấy mọi người trố mắt nh7; ngn ông kinh hoàng. Ông không nhắc tới đội ngũ Samurai tuyệt hảo được bí mật cài ở nhiều lâu đài và các tỉnh quan trọng từ nhiều năm. Họ sẽ bùng lên cùng một lúc để tạo ra sự rối loạn cần thiết cho kế hoạch."
Yabu buột miệng:
"Nhưng Đại nhân sẽ phải chiến. đấu từng bước đi. Ikaoa Jikkiu đã bóp nghẹt Tokaido trong vòng một trăm lý. Rồi những dinh lũy của Ishido ngự trị những miền còn lại!"
"Phải! Nhưng ta có kế hoạch tràn vào Tây Bắc dọc theo Koshukaiđô rồi thọc xuống Kyoto, tránh vùng duyên hải."
Ngay lập tức, rất nhiều người lắc đầu và bắt đầu nói, nhưng Yabu át họ đi.
"Nhưng, thưa Đại nhân, bức thư nói, người anh em của Đại nhân, Zataki-san, đã sang phía địch! Bây giờ tuyến đường phía Bắc của Đại nhân cũng bị chắn. Tỉnh của ông ấy xiên chéo Koshu, Kaiđô. Đại nhân sẽ phải chiến đấu suất cả Shinano, đó là vùng núi, rất gian khổ. Và quân tướng của ông ấy trung thành một cách cuồng tín. Đại nhân sẽ bị cắt thành từng miếng nhỏ trong những vùng núi ấy!"
"Đó là cách duy nhất của ta. Ta đồng ý là có quá nhiều quân địch ở miền duyên hải."
Yabu liếc nhìn Omi, ao ước giá như lão có thể tham khảo với anh, căm ghét bức thư và cả mớ hẩu lốn Osaka, ghét việc mình đã nói đầu tiên và hoàn toàn căm cái thân phận chư hầu mà lão ta chấp nhận theo lời khẩn cầu của Omi.
"Đó là dịp duy nhất của ngài, Yabu Sama", Omi đã thúc giục.
"Cách duy nhất để ngài có thể tránh được cái bẫy của Toranaga và để ngài rộng chỗ tập luyện."
Igurashi ngắt lời một cách giận dữ;
"Tốt hơn là hãy xông vào Toranaga ngay ngày hôm nay trong khi ông ta chỉ có một ít quân ở đây! Tốt hơn là hãy giết ông ta và đem đầu nộp cho Ishido trong khi hãy còn thời gian!"
"Tốt hơn là hãy đợi, tốt hơn là hãy kiên nhẫn."
"Ngộ nhỡ Toranaga ra lệnh cho chủ chúng ta phải từ bỏ Izu thì sao?" Igurashi đã hét lên.
"Với tư cách là lãnh chúa đối với chư hầu, Toranaga có quyền đó!"
"Ông ấy sẽ không bao giờ làm việc đó. Lúc này ông ấy cần chủ của chúng ta hơn bao giờ hết. Izu trấn ngự cửa phía Nam của ông ấy. Ông ấy không thể để Izu trở thành thù địch! Ông ấy phải có chủ của chúng ta ở phía..."
"Thế ngộ ông ấy ra lệnh cho Chúa Yabu phải đi khỏi?"
"Chúng ta sẽ nổi loạn! Chúng ta sẽ giết Toranaga nếu ông ấy ở đây hoặc đánh bại cánh quân nào do ông ấy phái đến chống lại chúng ta. Nhưng ông ấy không bao giờ làm như vậy, ông không thấy sao? Toranaga phải bảo vệ chư hầu của mình."
Yabu để họ tranh luận và cuối cùng lão đã thấy sự khôn ngoan của Omi.
"Tốt lắm. Ta đồng ý. Và dâng cả thanh kiếm MuraSama của ta cho vững chắc, Omi-san", lão hả hê, bị cuốn hút vào cái kế hoạch quỷ quyệt đó.
"Phải. Thiên tài. Lưỡi kiếm Yoshimoto của ông ta quá đúng chỗ. Và tất nhiên bây giờ ta có giá tri đối với Toranaga hơn bao giờ hết. Omi nói đúng, Igurashi ạ. Ta không còn sự lựa chọn nào khác, Từ nay, ta gắn bó với Toranaga. Một chư hầu!"
"Cho đến khi chiến tranh nổ ra." Omi cố ý nói.
"Tất nhiên, tất nhiên là chỉ đến khi chiến tranh nổ ra? Lúc đó có thể đổi phía đứng nhà hoặc làm hàng chục thứ khác. Omi-san, một lần nữa nhà ngươi lại đúng!"
Omi là cố vấn tốt nhất của ta, lão tự nhủ. Nhưng cũng nguy hiểm nhất. Omi đủ thông minh để chiếm lấy Izu nếu ta chết. Nhưng có sao, tất cả chúng ta đều chết kia mà.
"Ngài đã bị chẹn hoàn toàn", lão nói với Toranaga.
"Ngài bị cô lập."
"Còn phương sách nào không?" Toranaga hỏi.
"Xin lỗi Đại nhân", Omi nói.
"Nhưng phải mất bao lâu để chuẩn bị sẵn sàng cuộc tiến công này?"
"Nó đã sẵn sàng."
"Izu cũng sẵn sàng, thưa Đại nhân", Yabu nói.
"Một trăm năm ngàn của Đại nhân, mười sáu ngàn của tôi cùng với Trung đoàn Hỏa mai. Như vậy có đủ không ạ?"
"Không. Bầu trời đỏ thắm là một kế hoạch tuyệt vọng. Tất cả phải liều vào một trận tiến công."
"Đại nhân phải liều ngay sau khi mùa mưa hết, chúng ta có thể khai chiến", Yabu nhấn mạnh.
"Đại nhân còn có thể có sự lựa chọn nào nữa? Ishido sẽ thành lập một Hội đồng mới ngay tức khắc, họ sẽ có sự ủy trị. Như vậy, Đại nhân sẽ bị khép tội hôm nay, ngày mai hoặc ngày kia. Tại sao còn chờ đợi để bị nuốt chửng? Xin hãy nghe, có lẽ trung đoàn có thể phá một con đường qua núi! Hãy để nó là Bầu trời đỏ thắm! Quăng tất cả mọi người vào cuộc tấn công lớn. Đó là con đường của người chiến binh nó xứng đáng với Samurai, thưa Toranaga Sama. Súng, súng của chúng ta sẽ hất Zataki khỏi con đường của chúng ta, và cho dù Đại nhân thành công. hay thất bại, điều ấy có gì là quan trọng? Sự việc sẽ sống mãi!"
Naga nói.
"Đúng. Nhưng chúng ta sẽ thắng. Chúng ta sẽ thắng!" Một vài hạm trưởng gật đầu đồng ý, nhẹ nhõm vì chiến tranh đã tới. Omi không nói gì.
Toranaga nhìn Buntaro.
"Thế nào?"
"Thưa Chúa công, xin phép Chúa công cho tôi được nói lên ý kiến của mình. Tôi và quân của tôi sẽ làm bất cứ cái gì Người đã quyết định. Đó là nhiệm vụ duy nhất của tôi. Ý kiến của tôi không có giá trị gì đối với Chúa công bởi vì tôi chỉ làm điều do Chúa công quyết định."
"Bình thường ta chấp nhận điều đó, nhưng hôm nay thì không."
"Vậy thì chiến tranh. Điều Yabu-san nói là đúng. Chúng ta hãy tới Kyoto. Hôm nay, ngày mai khi mưa ngừng. Bầu trời đỏ thắm! Tôi đã mệt vì chờ đợi."
"Omi-san?" Toranaga hỏi.
"Yabu Sama nói đúng, thưa Đại nhân. Ishido sẽ bẻ quẹo ý nguyện của Taiko và sẽ sớm chỉ định một Hội đồng mới. Hội đồng mới sẽ có được sự ủy trị của Thiên Hoàng. Kẻ thù của Đại nhân sẽ đo dự và như vậy, sẽ phản bội Đại nhân. Hội đồng mới sẽ kết tội Đại nhân ngay lập tức. Rồi..."
"Vậy thì Bầu trời đỏ thắm", Yabu ngắt lời.
"Nếu Lãnh chúa Toranaga ra lệnh thì đó là như vậy. Nhưng tôi không nghĩ là lệnh kết tội có chút giá trị gì. Ta có thể quên điều đó đi."
"Tại sao?" Toranaga hỏi. Tất cả mọi người đều chú ý đến Omi.
"Thưa Đại nhân, tôi đồng ý với Đại nhân. Ishido xấu, neh? Và các Daimyo đồng ý phục vụ ông ta cũng xấu như vậy. Những người chân chính biết Ishido như thế nào và cũng biết Thiên Hoàng lại bị lừa bịp." Omi khôn khéo bước qua vùng cát lún mà anh biết có thể nuốt chửng anh.
"Tôi nghĩ ông ta đã phạm một sai lầm vĩnh viễn là sát hại lãnh chúa Sugiyama. Vì sự giết chóc bẩn thỉu đó, tôi nghĩ tất cả các Daimyo đều ngờ tới sự phản phúc của Ishido. Và rất ít người ở bên ngoài sự kiềm toả trực tiếp của Ishido chịu sự cúi đầu nghe theo mệnh lệnh Hội đồng của ông ta. Đại nhân sẽ an toàn được trong một thời gian."
"Trong một thời gian bao lâu?"
"Mưa còn ở với chúng ta chừng hai tháng. Khi mưa ngừng, Ishido sẽ có kế hoạch phái Ikaoa Jikkiu, Chúa Zataki cùng đồng thời chống lại Đại nhân, ép Đại nhân trong gọng kìm và đại quân của Ishido sẽ yểm hộ họ trên đường Tokaido. Trong thời gian đó, cho đến khi mưa ngừng, mỗi Daimyo có hiềm thù với một Daimyo khác sẽ chỉ ủng hộ suông cho đến khi ông ta tiến hành bước đầu tiên. Tôi thiết nghĩ họ sẽ quên ông ta và tất cả sẽ trả thù, chiếm cứ đất đai theo ý thích của họ. Đế quốc này sẽ bị xé tả tơi như tình hình trước lúc Taiko. Nhưng thưa Đại nhân, giữa Yabu-san và Đại nhân kết hợp nhau lại và nếu may mắn, các Đại nhân có đủ sức mạnh để giữ các vị trí sung yếu tới Kuanto và Izu, chống lại làn sóng đầu tiên và đánh bại nó. Tôi không nghĩ rằng Ishido lại có thể tổ chức một cuộc tiến công khác - không thể có một cuộc tiến công lớn. Khi Ishido và những người khác đã rải được lực lượng của họ ra thì Đại nhân và Chúa Yabu có thể tiến quân một cách thận trọng từ sau các dãy núi của chúng ta và dần dần nắm lấy cả Đế quốc vào tay mình."
"Bao giờ có thể như vậy được?"
"Thưa Đại nhân, đến thời các con của Đại nhân."
"Ông nói làm cuộc chiến tranh phòng ngự?" Yabu hỏi một cách khinh bỉ.
"Tôi nghĩ kết hợp lại, cả hai Đại nhân đều an toàn sau núi. Thưa Toranaga Sama, Đại nhân hãy đợi. Đại nhân hãy đợi cho đến khi có thêm đồng minh. Đại nhân nắm giữ những chỗ xung yếu. Điều đó có thể làm được! Tướng Ishido xấu nhưng không ngu đến nỗi dốc toàn lực vào một cuộc chiến đấu. Ông ta sẽ lẩn lút trong Osaka. Vì vậy hiện nay chúng ta không nên dùng trung đoàn của mình vội. Chúng ta phải thắt chặt an ninh và giữ nó như một vũ khí bí mật, trong tư thế sẵn sàng, cho đến khi Đại nhân từ sau núi đi ra. Nhưng bây giờ tôi không nghĩ rằng tôi thấy họ phải động dụng." Omi nhận biết được những cặp mắt theo dõi anh. Anh cúi chào Toranaga.
"Thưa Đại nhân, xin xá tội cho những lời lẽ dài dòng của tôi."
Toranaga ngắm nghía Omi rất kỹ, rồi ông liếc nhìn con trai mình. Ông thấy chàng thanh niên đang cong người kích động và biết đã đến lúc quẳng cho anh chàng con mồi của mình.
"Naga-san?"
"Những điều Omi-san nói là đúng", Naga nói ngay, vẻ hả hê.
"Hầu hết những điều đó. Nhưng tôi nói dùng hai tháng để tập hợp đồng minh, cô lập Ishido hơn nữa. Và khi mưa dừng, hãy tấn công không báo trước - Bầu trời đỏ thắm."
Toranaga hỏi:
"Anh không đồng ý với ý kiến của Omi-san về một cuộc chiến tranh lâu dài?"
"Không. Nhưng phải chăng..." Naga dừng lại.
"Nói tiếp đi, Naga-san. Cứ nói thoải mái."
Naga ngậm miệng, mặt anh ta trắng bệch.
"Anh được lệnh tiếp tục nói!"
"Dạ, thưa Đại nhân, tôi thấy là..." Anh lại ngừng rồi nói một mạch.
"Phải chăng đây là một cơ hội lớn của Đại nhân để trở thành Shogun? Nếu Đại nhân lấy được Kyoto và có được ủy trị tại sao không thành lập một Hội đồng? Tại sao không thỉnh cầu Thiên Hoàng phong Đại nhân làm Shogun? Như vậy là tốt nhất đối với Người và vương triều." Naga cố gắng xua nỗi sợ khỏi giọng nói của mình. Bởi vì anh đang nói những điều phản phúc chống lại Yaemon và hầu hết các Samurai ở đây - Yabu, Omi, Igurashi và đặc biệt là Buntaro-những người rõ ràng là trung thành.
"Tôi nói, Đại nhân nên làm Shogun!" Anh quay sang những người khác đề phòng.
"Nếu để cho dịp này qua mất... Omi-san, ông đã nói đúng về cuộc chiến tranh lâu dài, nhưng tôi nói Lãnh chúa Toranaga phải nắm quyền, phải được trao quyền! Một cuộc chiến tranh lâu dài sẽ tàn phá cả Đế quốc này, xẻ nó ra thành muôn nghìn mảnh! Ai muốn điều đó? chúa Toranaga phải làm Shogun. Tặng Đế quốc này cho Yaemon, Chúa Yaemon, vương triều phải được bảo đảm trước đã! Sẽ không bao giờ còn có một cơ hội thứ hai." Giọng nói của anh kéo dài. Anh co lưng lại, sợ hãi vì đã nói điều đó nhưng cũng sung sướng vì đã nói công khai những điều anh vẫn hằng nghĩ.
Toranaga thở dài:
"Ta chưa bao giờ đi tìm chức Shogun. Không biết ta phải nói điều đó bao nhiêu lần? Ta ủng hộ cháu Yaemon của ta và ý nguyện của Taiko." Ông nhìn tất cả mọi người, lần lượt từng người một. Cuối cùng đến Naga. Chàng thanh niên co rúm người lại. Nhưng Toranaga nói một cách nhân hậu, gọi anh lại mồi nhử.
"Chỉ riêng lòng nhiệt thành và tuổi trẻ của ngươi cũng đủ để tha thứ cho ngươi. Bất hạnh thay, nhiều người có tuổi hơn và khôn ngoan hơn ngươi lại nghĩ đó là tham vọng của ta. Không phải thế.. Chỉ có một cách giải quyết sự phi lý này. Đó là để Chúa Yaemon lên nắm quyền. Và đó cũng là điều ta định làm."
"Vâng. Thưa phụ thân. Cám ơn phụ thân, cám ơn." Naga thất vọng trả lời.
Toranaga đưa mắt nhìn Igurashi.
"Lời khuyên của ông là thế nào?"
Người Samurai đưa mắt nói:
"Tôi, tôi chỉ là một người lính chứ không phải cố vấn, nhưng tôi không khuyên thực hiện kế hoạch Bầu trời đỏ thắm, ngay dù chúng ta có thể khai chiến như những điều khoản của chúng ta như Omi-san nói. Tôi đã từng chiến đấu ở Shinnô nhiều năm trước. Đó là một vùng tồi tệ, ấy là lúc chúa Zataki còn ở phía chúng ta. Tôi không muốn chiến đấu ở Shinano nữa và sẽ không bao giờ như vậy nếu Zataki là thù địch. Và nếu như chúa Maeda còn ngờ vực, vâng, tại sao ngài có thể dự định một trận chiến nếu, như đồng minh lớn nhất của ngài có thể phản bội ngài? Chúa Ishido có thể đưa hai ba trăm ngàn người tấn công ngài mà vẫn để lại một trăm ngàn giữ Osaka. Mặc dù có súng, chúng ta vẫn không đủ người để tấn công. Nhưng ở phía sau núi và với súng ống, ngài có thể giữ được mãi mãi, nếu thế sự xảy ra như Omi-san nói. Chúng ta có thể giữ những vị trí xung yếu. Ngài có đủ gạo - phải chăng vùng Kuanto đã cung cấp cho nửa Đế quốc này? Vâng, ít nhất thì cũng một phần ba. Và chúng ta có thể cung cấp đủ cá cho ngài. Ngài sẽ an toàn. Cứ để chúa Ishido và quỷ Jikkiu tới chỗ chúng ta nếu sự việc phải xảy ra như Omi-san nói. Chẳng bao lâu kẻ địch sẽ phải ăn. thịt lẫn nhau. Nếu không, hãy chuẩn bị sẵn sàng Bầu trời đỏ thắm. Mỗi người chỉ có thể chết cho chúa của mình một lần trong cuộc đời này."
"Có ai thêm gì nữa không?" Toranaga hỏi. Không ai trả lời.
"Mariko-san?"
"Thưa Đại nhân, không phải chỗ của tôi để nói ở đây", nàng trả lời.
"Tôi chắc rằng tất cả mọi điều nên nói đều đã được nói ra cả rồi. Nhưng tôi xin được phép hỏi tất cả các vị cố vấn của Đại nhân ở đây, các vị nghĩ điều gì sẽ xảy ra?"
Toranaga chọn từ một cách cố ý.
"Ta tin là những điều Omi-san nói sẽ xảy ra. Trừ một ngoại lệ: Hội đồng sẽ không bất lực. Hội đồng sẽ có đủ ảnh hưởng để tập hợp một lực lượng đồng minh bất khả chiến thắng. Khi mưa ngừng, lực lượng đó sẽ được ném vào Kuanto, băng qua Izu. Kuanto sẽ bị nuốt chửng rồi đến Izu. Chỉ sau khi ta chết, các Daimyo mới bắt đầu đánh nhau."
"Nhưng tại sao ạ, thưa đại nhân?" Omi đánh liều hỏi.
"Bởi vì ta có nhiều kẻ thù quá. Ta làm chủ Kuanto, ta đã chiến trận hơn bốn mươi năm và chưa thua trận nào. Tất cả bọn họ đều sợ ta. Ta biết trước tiên những con kền kền đó sẽ xúm lại để tiêu diệt ta. Sau đó họ sẽ tiêu diệt nhau, nhưng trước hết, họ sẽ kết liên để tiêu diệt ta, nếu họ có thể làm được. Tất cả các ông hãy hiểu rõ ta là mối đe dọa duy nhất cho Yaemon, mặc dù ta không phải là mối đe dọa gì hết! Đó mới là sự trớ trêu... Tất cả đều tin ta muốn làm Shogun. Còn ta thì không. Đây là một cuộc chiến tranh khác, không cần thiết một chút nào hết!"
Naga phá vỡ sự yên lặng:
"Thưa Đại nhân, vậy người sẽ làm gì?"
"Hả?"
"Người sẽ làm gì?"
"Rõ ràng là Bầu trời đỏ thắm", Toranaga nói.
"Nhưng Đại nhân nói là họ sẽ nuốt chúng ta."
"Họ sẽ - nếu ta cho họ thời gian. Nhưng ta sẽ không cho họ một chút thời gian nào hết. Chúng ta sẽ bước vào chiến tranh ngay lập tức!"
"Nhưng còn những cơn mưa, những cơn mưa thì sao?"
"Chúng ta sẽ đến Kyoto ướt. Nóng nực, hôi thối và ướt át. Bất ngờ, cơ động, táo bạo và thời điểm sẽ giành được thắng lợi, neh? Yabu-san nói đúng. Súng sẽ bạt một con đường xuyên qua núi."
Trong một tiếng đồng hồ, họ thảo luận kế hoạch và sự thuận lợi của một cuộc chiến tranh rộng lớn trong mùa mưa. Một chiến lược chưa hề được nghe nói đến. Sau đó Naga cho họ giải tán, trừ Mariko. Ông bảo Naga ra lệnh cho Anjin-san đến. Bề ngoài, tất cả đều tỏ ra hăm hở khi quyết định được công bố, đặc biệt là Toranaga và Buntaro. Chỉ có Omi là dè dặt, suy tư và không bị thuyết phục. Toranaga loại trừ Igurashi vì ông biết, một cách đúng đắn, người lính này sẽ chỉ làm những điều Yabu ra lệnh. Ông đã cho Yabu lui, coi ông ta như vật đem cầm, chắc chắn là phản phúc nhưng vẫn là vật đem cầm. Ông là người duy nhất có giá trị, ông nghĩ thế. Ta tự hỏi không hiểu anh ta có phán đoán được điều ta thực sự định làm không?
"Mariko-san. Hãy khéo léo tìm. hiểu xem hợp đồng của người kỹ nữ đó đáng giá bao nhiêu?"
Nàng chớp mắt.
"Kiku-san, thưa Đại nhân?"
"Phải."
"Bây giờ, thưa Đại nhân? Ngay bây giờ?"
"Tối nay là tuyệt vời!" Ông nhìn nàng một cách dịu dàng.
"Hợp đồng của thị không nhất thiết là cho ta, có lẽ là cho một trong các tướng của ta."
"Tôi nghĩ, giá cả còn tùy thuộc ở người nào, thưa Đại nhân."
"Ta chắc vậy. Nhưng hãy đặt một giá. Tất nhiên cô gái đó có quyền từ chối nếu cô ta muốn, khi tên của Samurai được nhắc tới. Nhưng hãy nói với mama-san của cô ta là ta không nghĩ cô gái lại xấc xược, không tin sự lựa chọn của ta cho cô ấy. Hãy nói với bà chủ rằng Kiku là phu nhân loại một của Mishima chứ không phải là Yedo, Osaka hay Kyoto." Toranaga nói thêm một cách vui vẻ.
"Vì vậy ta sẽ trả theo giá của Mishima chứ không phải giá của Yedo, Osaka hoặc Kyoto."
"Thưa Đại nhân, vâng, tất nhiên."
Toranaga nhích vai cho đỡ đau và di chuyển những thanh kiếm.
"Xin để tôi xoa bóp cho Đại nhân, thưa ngài. Hay để tôi gọi Suwo?"
"Không, cảm ơn. Ta sẽ gặp Suwo sau." Toranaga đứng lên, tiểu tiện một cách hết sức khoan khoái rồi lại ngồi xuống. Ông mặc một chiếc kimono lụa nhẹ, ngắn, màu xanh và đi đôi dép rơm giản dị. Chiếc quạt của ông màu xanh, được trang trí bằng tiêu ngữ của ông.
Mặt trời ở dưới thấp, những đám mây mưa kéo nặng trời.
"Đời sống thật là vĩ đại." Ông nói một cách sung sướng.
"Ta gần như nghe được từng cơn mưa đợi ra đời."
"Vâng", nàng nói.
Toranaga suy nghĩ một lúc. Rồi ông nói như thơ:
"Bầu trời.
Bị mặt trời đun cháy,
Khóc.
Những giọt nước mắt sinh sôi."
Mariko để tâm trí chơi trò thơ phú với ông, trò chơi rất phổ biến đối với hầu hết các Samurai, họa lại bài thơ của ông. Sau một lát, nàng đáp lại:
"Những cánh rừng.
Gió làm bị thương.
Khóc.
Lá rụng."
"Hay lắm! Phải, rất hay!" Toranaga hài lòng nhìn nàng, thích cái ông đã nhìn thấy. Nàng mặc kimono màu xanh nhạt trang trí hình lá tre, dải lưng thêu màu xanh sẫm, còn ô màu da cam. Mái tóc đen dưới chiếc mũ rộng vành. Ông nhớ lại một cách lưu luyến khi tất cả bọn họ - ngay cả nhà độc tài Goroda - cũng ao ước nàng và cha nàng, Akechi Jinsai đã giới thiệu cô con gái đầu lòng của mình tại triều đình Goroda. Và Nakamura, vị Taiko tương lai đã van xin nhà độc tài cho ông ta cô con gái. Goroda cười và công khai gọi ông ta là ông tướng khỉ nhỏ bé bất kham của mình và đã nói với ông ta:
"Hãy cứ bám lấy chiến trận, nông dân, đừng đấu tranh để bám lấy những lỗ quý tộc!" Akechi Jinsai đã công khai khinh miệt Nakamura, kẻ cạnh tranh ân sủng của Goroda. Đó cũng là lý do chính vì sao Nakamura rất muốn đập tan ông ta. Và cũng chính vì thế mà Nakamura thích thú nhìn thấy Buntaro quằn quại nhiều năm. Buntaro, người đã được trao cho cô gái để gắn chặt khối liên minh giữa Goroda và Toda Hiromatsu. Ta không hiểu, Toranaga tự hỏi một cách nghịch ngợm, nếu Buntaro chết, liệu nàng có bằng lòng làm thiếp của ta không? Toranaga luôn thích những phụ nữ có kinh nghiệm, vợ góa, những người đã ly dị, nhưng không quá đẹp hoặc quá thông minh, quá trẻ hay quá cao sang.
Toranaga cười một mình. Ta sẽ không bao giờ hỏi nàng, bởi vì nàng là tất cả. những gì ta không muốn có ở một người thiếp, chỉ trừ tuổi tác của nàng là tuyệt vời.
"Thưa Đại nhân", nàng hỏi.
"Ta đang nghĩ về bài thơ của nàng, Mariko-san", ông nói, càng vui vẻ hơn. Rồi thêm:
"Tại sao giá băng?
Mùa hè.
Đến và rơi.
Mùa thu huy hoàng."
Mariko đáp lại:
"Nếu tôi có thể dùng từ.
Như những chiếc lá rơi.
Thơ tôi.
Sẽ kết một ngọn lửa mừng!"
Toranaga cười và cúi chào với một vẻ khiêm nhường nhạo báng.
"Tôi xin nhường thắng lợi, Mariko-san. Phần thưởng sẽ là gì? Một chiếc quạt? Hay một cái khăn choàng tóc nàng?"
"Cám ơn Đại nhân", nàng trả lời.
"Vâng, bất cứ cái gì Đại nhân vừa ý."
"Mười nghìn Koku hằng năm cho con trai nàng."
"Ôi, thưa Đại nhân, chúng tôi không xứng đáng một ân sủng như vậy?"
"Nàng đã giành thắng lợi. Thắng lợi và nhiệm vụ cần phải được tặng thưởng. Saruji bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười lăm, gần mười lăm."
"À, phải rồi. Nó đã đính hôn với cháu gái nội của chúa Kiyama mới đây, phải không?"
"Vâng, thưa Đại nhân. Vâng, đó là tháng mười một năm ngoái. Tháng Sương trắng. Hiện nay cháu đang ở Osaka cùng với Chúa Kiyama."
"Tốt. Mười nghìn Koku bắt đầu ngay tức khắc. Ngày mai ta sẽ gửi thư cho chính quyền. Thôi, thơ ca như thế đủ rồi. Xin cho ta biết ý kiến của nàng."
"Thưa Đại nhân, ý kiến của tôi là tất cả chúng tôi đều an toàn trong tay Người cũng như đất nước này an toàn trong tay Người!"
"Ta muốn nàng nói nghiêm chỉnh."
"Thưa Đại nhân, tôi rất nghiêm chỉnh Xin cảm ơn người vì ân sủng đối với con trai tôi. Điều đó thật là hoàn hảo. Tôi tin tất cả những gì Người làm đều là. đúng. Có Đức… phải, có Đức Mẹ đồng trinh, tôi thề là tôi tin như thế."
"Tốt. Nhưng ta vẫn muốn nghe ý kiến của nàng."
Ngay lập tức Mariko đáp lại một cách thoải mái, như hai người ngang hàng.
"Trước tiên, Ngài nên bí mật đưa chúa Zataki trở về phía của Ngài. Tôi ước đoán hoặc Ngài đã biết cách làm thế nào rồi, hay có lẽ đúng hơn, Ngài đã có một thỏa thuận bí mật với người anh em của mình. Và Ngài bày ra.
"Sự phản bội" huyền bí trước tiên để đưa Ishido vào một tình thế giả. Sau nữa, Ngài sẽ không bao giờ tiến công trước. Ngài không bao giờ; Ngài vẫn luôn luôn khuyên kiên nhẫn, và Ngài chỉ tiến công khi đã chắc thắng. Vì vậy, công khai ra lệnh Bầu trời đỏ thắm chỉ là một sự đánh lạc hướng khác. Tiếp nữa, thời cơ. Ý kiến của tôi là Đại nhân nên làm cái mà Đại nhân sẽ làm, giả vờ ra lệnh Bầu trời đỏ thắm, nhưng không bao giờ thực hiện. Điều này sẽ đẩy Ishido lâm vào tình thế bối rối bởi vì rõ ràng bọn gián điệp ở đây và Yedo sẽ báo cáo kế hoạch của Đại nhân. Và Ishido sẽ phải phân tán lực lượng như một đàn gà gô trong thời tiết xấu, chuẩn bị cho một sự đe dọa không bao giờ có thật. Trong thời gian đó, Đại nhân sẽ để hai tháng tới tập hợp đồng minh, phá hoại đồng minh của Ishido và đập vỡ khối liên minh của ông ta, bằng mọi cách, Đại nhân phải làm được việc này. Và tất nhiên, Đại nhân phải nhử Ishido ra khỏi lâu đài Osaka. Nếu Ngài không như vậy, thưa Đại nhân, ông ta sẽ thắng, hay ít nhất Ngài cũng mất Shogun. Ngài..."
"Ta đã nói rõ ràng về chuyện đó", Toranaga xẵng giọng, không còn vui vẻ nữa.
"Và nàng đã quên mất địa vị của mình."
Mariko nói một cách bất cẩn và vui vẻ:
"Hôm nay tôi phải nói những điều bí mật, thưa Đại nhân, vì những con tin. Họ là một lưỡi dao trong tim Đại nhân."
"Họ thế nào?"
"Thưa Đại nhân, xin Người hãy kiên nhẫn với tôi. Có thể tôi sẽ không bao giờ có thể nói được với Đại nhân như Anjin-san gọi là.
"Cách nói riêng cởi mở của người Anh." Đại nhân sẽ không bao giờ còn lại một mình như chúng ta trong lúc này. Tôi xin lỗi Đại nhân vì thái độ xấc xược của mình." Mariko lấy nghị lực và khôn ngoan tiếp tục nói như một người ngang hàng.
"Ý kiến dứt khoát của tôi là Naga-san nói đúng. Đại nhân phải trở thành Shogun, nếu không Đại nhân sẽ không làm được nhiệm vụ của mình đối với Thiên Hoàng và dòng họ Minowara."
"Tại sao nàng dám nói một điều như vậy?"
Mariko vẫn bình thản. Rõ ràng cơn giận của Toranaga không động chạm chút nào tới nàng.
"Tôi khuyên Đại nhân hãy lấy ¤chiba phu nhân. Tám năm nữa Yaemon mới đủ lớn, về mặt pháp luật để thừa hưởng. Đó là cả một thiên thu! Ai biết đâu cái gì sẽ xảy đến trong tám tháng, nói gì đến tám năm?"
"Cả gia đình của nàng có thể bị xóa bỏ trong tám ngày."
"Vâng, thưa Đại nhân. Nhưng điều đó không liên quan gì tới Đại nhân và nhiệm vụ của Người, và vương triều." Với một vẻ nghiêm trang nhạo báng, nàng nói thêm:
"Và bây giờ, người cố vấn trung thành của Đại nhân có thể tự sát hay để sau đó ạ?" Mariko giả vờ ngất xỉu.
Toranaga ngẩn ngơ trố mắt trước sự trơ tráo không thể nào tin được của nàng. Rồi ông gầm lên cười, lấy nắm tay đấm xuống đất. Khi đã có thể nói được, ông nói nghẹn cả giọng:
"Ta sẽ không bao giờ hiểu được nàng, Mariko-san."
"À, nhưng thưa Đại nhân, người hiểu đấy." Nàng vừa nói vừa gạt những giọt mồ hôi khỏi trán." Đại nhân đã nhân từ cho kẻ chư hầu tận tụy này làm cho Đại nhân cười, nghe những yêu cầu của nó, nói những điều cần phải nói. Xin Đại nhân tha thứ cho sự hỗn láo của tôi."
"Tại sao vậy, hả? Tại sao?" Toranaga mỉm cười ân cần.
"Vì những con tin, thưa Đại nhân", nàng nói một cách đơn giản.
"À, họ!" Toranaga trở nên nghiêm chỉnh.
"Vâng. Tôi phải đi Osaka..."
"Phải", ông nói.
"Ta biết."
Toranaga lau khô đôi tay. Người coi chim đưa con chim câu ra. Hai ống bạc dát nhỏ xíu gắn vào mỗi bên chân nó. Giá như chỉ một ống thì đó là chuyện bình thường. Toranaga phải hết sức cố gắng để cho những ngón tay mình khỏi run. Ông tháo hai chiếc ống ra, đem chúng lại chỗ ánh sáng cửa sổ, mở xem các dấu thật kỹ lưỡng. Ông nhận ra mật mã của Kiri. Naga và những người khác theo dõi một cách căng thẳng. Nét mặt ông không biểu lộ gì.
Toranaga không bẻ xi ra ngay, dù ông hết sức muốn. Ông kiên nhẫn đợi cho đến khi chiếc kimono khô được mang tới. Một người hầu cầm chiếc ô lớn bằng giấy dầu cho ông và ông bước vào khu vực riêng trong pháo đài. Xúp và trà đang đợi. Ông nhấm nhấp và nghe mưa. Khi đã cảm thấy bình tĩnh, ông cắt gác và đi vào phòng trong. Còn lại một mình, ông bóc xi. Giấy rất mỏng, chữ viết nhỏ xíu, tin dài và bằng mật mã. Giải mã rất vất vả. Khi đã giải xong, ông đọc tin rồi đọc lại nó hai lần. Rồi ông để cho đầu óc mình xếp loại.
Đêm tới. Mưa tạnh. Ôi, Đức Phật, xin để cho mùa màng được tốt, ông cầu nguyện. Đây là bầu vú sữa mùa sau, khi những cánh đồng lúa bị ngập nước và mạ non xanh đang được cấy ở khắp những cánh đồng sạch cỏ. Lúa sẽ được thu hoạch trong khoảng bốn hoặc năm tháng nữa, phụ thuộc vào thời tiết. Và trên khắp đất nước kẻ giàu và người nghèo, eta và Thiên Hoàng, đầy tớ và Samurai, tất cả đều cầu cho có đủ nước mưa, nắng và độ ẩm. Mỗi người, đàn ông, đàn bà, trẻ con đều tính từng ngày cho đến vụ gặt hái.
Chúng ta cần một vụ lúa lớn năm nay. Toranaga nghĩ.
"Naga! Naga-san!"
Con trai ông chạy lại.
"Dạ, thưa phụ thân."
"Đến giờ đầu tiên sau bình minh, hãy đưa Yabu-san và những cố vấn chính của ông ta đến cao nguyên. Cả Buntaro và ba hạm trưởng của chúng ta. Và Mariko-san. Mang tất cả đến cao nguyên vào lúc bình minh. Mariko-san có thể pha trà. Phải. Và ta cũng muốn Anjin-san có mặt nơi doanh trại. Lính gác cách chúng ta ba trăm bước."
"Thưa phụ thân, vâng." Naga tuân lệnh quay đi. Không thể cầm lòng được, anh ta nói buột:
"Có phải chiến tranh không? Có phải không?"
Toranaga đang cần người loan báo tin lạc quan đi khắp pháo đài nên ông la rầy con trai vì sự hỗn láo, vô kỷ luật.
"Ừ", ông nói."Ừ, nhưng theo điều khoản của ta."
Naga đóng cửa shoji và lao ra. Toranaga biết rằng mặc dù bề ngoài nét mặt và cử chỉ của Naga tỏ ra bình thản, nhưng không gì có thể che giấu được sự kích động trong dáng đi hoặc ngọn lửa trong đôi mắt anh ta. Như vậy tin đồn và tin ngược lại sẽ truyền qua Anjiro và lan nhanh khắp Izu và xa hơn nữa, nếu lửa được nhen thích đáng.
"Ta đã bị ràng buộc", ông nói to với những đóa hoa đứng thanh thản trong takonawa, những cái bóng lung linh trong ánh nến vui.
Kiri viết:
"Thưa Đại nhân, thiếp cầu xin Đức Phật cho Đại nhân được bình yên. Đây là con chim câu cuối cùng của bọn thiếp. Bởi vậy thiếp cầu xin Đức Phật đưa nó đến bên Người, bọn phản bội đã giết tất cả những con khác đêm qua, chúng bắn vào lồng chim, chỉ có con này thoát vì nó bị ốm và thiếp đã lén nuôi nó."
"Sáng hôm sau, Chúa Sugiyama đột nhiên từ chức đúng như kế hoạch. Nhưng trước khi ông có thể trốn thoát thì đã bị sa bẫy ở ngoại ô Osaka bởi bọn Ronin của Ishido. Không may, một số người trong gia đình Sugiyama cũng bi bắt cùng với ông. Thiếp nghe nói ông ấy bị một người trong gia đình phản bội. Có tin đồn là Ishido có đề nghị một thỏa hiệp: Nếu Chúa Sugiyama hoãn việc từ chức cho đến khi Hội đồng Nhiếp chính họp ngày mai - như vậy Đại nhân có thể bị khép tội một cách hợp lệ, - để đáp lại, Ishido đảm bảo rằng Hội đồng sẽ chính thức cho Sugiyama tất cả vùng Kuanto. Và để tỏ thiện chí, Ishido sẽ thả ông cùng gia đình ngay tức khắc. Sugiyama từ chối không phản bội Đại nhân. Ngay lập tức, Ishido ra lệnh cho eta thuyết phục ông ấy. Họ hành hạ các con của Sugiyama, rồi đến ái thiếp của ông ngay trước mặt ông, nhưng ông vẫn không từ bỏ Đại nhân. Tất cả đều bị những cái chết tồi tệ. Cái chết của ông, cái chết cuối cùng là rất tồi tệ."
"Tất nhiên, không có nhân chứng cho sự phản bội này. Tất cả đều chỉ là nghe nói, nhưng thiếp tin. Tất nhiên Ishido không thừa nhận hay biết gì về vụ giết chóc hoặc tham gia việc đó. Hắn thề sẽ truy lùng.
"Những sát nhân." Lúc đầu Ishido tuyên bố Sugiyama thực sự không bao giờ từ chức cả. Vì vậy, theo ý ông ta, Hội đồng vẫn có thể họp. Thiếp đã gửi những đề nghị xin từ chức của. Sugiyama cho các Nhiếp chính quan khác là Kiyama, Ito, Onoshi và công khai gửi một bức nữa tới Ishido và lưu hành bốn bức trong các Daimyo. Đại nhân thật khôn ngoan, Toranaga, người đã biết là cần những bản thêm. Vậy là từ hôm qua, đúng như Đại nhân đã vạch kế hoạch cùng với Sugiyama. Hội đồng không còn hợp pháp nữa. Đại nhân đã hoàn toàn thắng lợi cho việc này."
"Tin tức tốt lành: Chúa Môgami đã an toàn trở lại ngoài đô thành cùng tất cả gia đình và Samurai của mình. Bây giờ ông ấy công khai là đồng minh của Đại nhân, vậy là sườn phía Bắc của Đại nhân được an toàn. Các lãnh Chúa Maeda, Kukushima, Asano, Ikêđa và Ôhuđiara, tất cả đã lặng lẽ rút khỏi Osaka đêm qua và an toàn, cả Ôđa, lãnh chúa Cơ đốc giáo nữa."
"Tin không hay là hôm qua, Zataki, người anh em cùng mẹ khác cha của Đại nhân, lãnh chúa của Shinano đã công khai tuyên bố với Thế tử thừa kế Yaemon, chống lại Đại nhân, buộc tội Đại nhân câu kết với Sugiyama để lật đổ Hội đồng Nhiếp chính, bằng cách gây hỗn loạn. Bởi vậy biên giới Đông Nam của Đại nhân bị thủng. Zataki và năm mươi ngàn người cuồng tín của ông ta sẽ chống lại Đại nhân."
"Tin không hay là không ít bạn bè và đồng minh của Đại nhân tức giận Đại nhân đã không cho họ biết trước chiến lược của Đại nhân để họ có thể chuẩn bị một đường rút quân. Bạn cũ của Đại nhân, lãnh chúa Shimazu vĩ đại là một. Thiếp nghe nói trưa nay, ông đã chính thức đòi tất cả các lãnh chúa phải được Thiên Hoàng ra lệnh quỳ trước cậu bé Yaemon."
"Tin không hay là Ochiba phu nhân đang chăng mạng nhện, hứa cấp thái ấp và tặng tước hiệu, phẩm hàm cho các lãnh chúa không thuộc phe phái Toranaga. Thật hết sức đáng tiếc, bà không ở phía Đại nhân, mà là một kẻ thù xứng đáng. Chỉ một mình Yodoko phu nhân là ủng hộ và giữ bình tĩnh, nhưng không ai nghe. Phu nhân Ochiba muốn đẩy nhanh chiến tranh ngay lúc này, trong khi bà ta cảm thấy Đại nhân yếu và bị cô lập. Hết sức xin lỗi Chúa công, nhưng Chúa công đang bị cô lập và thiếp nghĩ, bị phản bội."
"Tệ hơn hết là bây giờ những Nhiếp chính quan theo Cơ đốc giáo, Kiyama và Onoshi công khai kết liên và kịch liệt chống lại Chúa công. Họ đã công bố một tuyên bố chung sáng nay lên án.
"Tội đào ngũ" của Sugiyama, nói rằng hành động của ông đã đẩy cả vương triều vào tình trạng lộn xộn, rằng.
"Tất cả chúng ta đều phải mạnh vì đế quốc. Các nhiếp chính quan có trách nhiệm cao. Chúng ta phải cùng nhau sẵn sàng tiêu diệt bất cứ một hoặc một nhóm lãnh chúa nào muốn xóa bỏ ý nguyện của Taiko hoặc sự kế tục hợp pháp" Phải chăng điều đó có nghĩa là họ định họp làm Hội đồng gồm bốn Nhiếp chính quan? Một trong những gián điệp theo đạo của chúng ta trong bản doanh Áo Dài đen ở đây đã thì thầm là thầy tu Tsukku-san đã bí mật rời Osaka năm hôm trước nhưng bọn thiếp vẫn không biết ông ấy đi Yedo hay Nagasaki, nơi Tầu Đen đang đợi. Chúa công có biết là nó tới rất sớm mùa này không? Có lẽ trong vòng hai mươi hoặc ba mươi ngày.
"Thưa Đại nhân, thiếp bao giờ cũng do dự khi đưa ra những ý kiến nhanh căn cứ trên những điều nghe được, những lời đồn, bọn gián điệp hoặc trực giác của một phụ nữ. Đó, Đại nhân thấy không, Tora chan, thiếp đã học tập được Người! Nhưng thời gian ngắn và có thể thiếp sẽ không nói chuyện được cùng Đại nhân nữa. Trước hết, có quá nhiều gia đình bị bẫy ở đây. Ishido sẽ không bao giờ cho họ đi cũng như ông ta sẽ không hao giờ cho bọn thiếp đi! Những con tin này là một mối nguy hiểm cực kỳ đối với Đại nhân. Ít vị lãnh chúa nào có được tinh thần trách nhiệm và lòng quả cảm của Sugiyama. Thiếp nghĩ, có rất nhiều người bây giờ sẽ đi với Ishido, tuy miễn cưỡng, bởi những con tin này. Thứ nữa, thiếp nghĩ là Maeda sẽ phản bội Đại nhân, có lẽ cả Asano nữa. Thiếp kiểm điểm lại, trong số tất cả hai trăm sáu mươi tư Daimyo trên đất của chúng ta, chỉ có hai mươi bốn vị là chắc chắn theo Đại nhân, bốn mươi vị nữa có thể. Như vậy không đủ. Kiyama và Onoshi sẽ lay chuyển tất cả hoặc hầu hết các Daimyo theo Cơ đốc giáo và thiếp tin bây giờ họ không theo Đại nhân đâu. Chúa Mori, giàu nhất và lớn nhất tất cả, trực tiếp chống lại Đại nhân. Và cũng như tất cả mọi lần, ông ta sẽ kéo Asano, Kobayakaoa, và có lẽ cả Ôđa vào lưới của mình. Với người anh em khác cha của Đại nhận, Chúa Zataki chống lại Đại nhân.. Vị trí của người bấp bênh khủng khiếp. Thiếp khuyên Đại nhân tuyên bố Bầu trời đỏ thắm ngay lập tức và đi Kyoto luôn. Đó là hy vọng duy nhất của Đại nhân."
"Còn đối với Sazuko phu nhân và bản thân thiếp, bọn thiếp mạnh khỏe và hài lòng. Cái thai lớn nhanh và nếu karma của đứa trẻ là sinh ra đời thì nó sẽ xảy ra như thế. Bọn thiếp an toàn trong góc của mình ở lâu đài, cửa khóa chặt, cánh cửa hạ xuống. Các Samurai của chúng ta đầy lòng tận tâm với Đại nhân và sự nghiệp của Người. Nếu karma của chúng thần là từ giã cuộc đời này thì chúng thần sẽ ra đi thanh thản. Phu nhân của Đại nhân rất nhớ thương Người, rất nhớ thương. Còn riêng đối với thiếp, Tora chan, thiếp mong nhìn thấy Người, được cười với Người, để thấy Người cười. Niềm tiếc hận duy nhất của thiếp đối với cái chết là thiếp sẽ không còn được làm những điều ấy nữa và được chăm nom Người. Nếu như còn kiếp sau và nếu Chúa, Phật hay kami tồn tại, thiếp hứa, bằng cách này hay cách khác, ngả họ về phía Đại nhân... mặc dù trước hết, có thể thiếp sẽ cầu xin họ làm cho thiếp thon thả, trẻ trung, có hoa trái cho Đại nhân, nhưng vẫn cho thiếp được hướng cái thú vui ăn uống. Ôi, thật là thiên đường nếu như vẫn có thể ăn hoài mà mãi mãi vẫn trẻ trung và thon thả.
"Thiếp xin gửi Đại nhân tiếng cười của thiếp. Cầu Trời Phật phù hộ cho Đại nhân."
Toranaga đọc cho mọi người nghe, trừ cái đoạn nói riêng về Kiri và Sazuko phu nhân. Khi ông đọc xong, tất cả đều nhìn ông và nhìn nhau, không phải chỉ vì những điều bức thư nói, mà còn bởi vì ông đã công khai tin tưởng tất cả.
Họ ngồi trên chiếu, trong một vòng bán nguyệt xung quanh Toranaga giữa cao nguyên, không lính gác, không bị ai nghe lỏm. Buntaro, Yabu, Igurashi, Omi, Naga, các hạm trưởng và Mariko. Lính gác ở cách đó hai trăm bước.
"Ta cần lời khuyên", Toranaga nói.
"Các cố vấn của ta ở Yedo. Công việc này khẩn cấp, vì vậy ta muốn các ông đứng ở vị trí của họ. Điều gì sẽ nảy ra và ta nên làm thế nào, Yabu-san?"
Yabu đang trong cơn xao động. Một con đường như đều dẫn tới thảm họa.
"Trước hết, thưa Đại nhân,
"Bầu trời đỏ thắm" là cái gì?"
"Đó là mật danh cho kế hoạch của trận chiến đấu cuối cùng của ta, chỉ một cuộc tiến công dũng mãnh với tất cả các binh đoàn của ta vào Kyoto, dựa vào sự cơ động và bất ngờ để chiếm kinh thành từ tay những lực lượng xấu đang vây quanh nó. Giành lại con người Thiên Hoàng từ bàn tay bẩn thỉu của những kẻ đã lừa bịp Người, do Ishido cầm đầu. Một. khi người con của Thiên tử đã an toàn thoát khỏi nanh vuốt của chúng, lúc đó mới thỉnh cầu Người hủy bỏ sự ủy trị cho Hội đồng hiện nay rõ ràng là đã phản phúc hoặc do những kẻ phản phúc thống trị. Trao sự ủy trị cho ta để thành lập một Hội đồng biết đặt quyền lợi của vương triều và Công tử thừa kế trước tham vọng cá nhân. Ta sẽ dẫn tám mươi đến một trăm ngàn người, để mặc đất đai của ta không người bảo vệ, sườn của ta không người gác và đường tháo lui không bảo đảm." Toranaga thấy mọi người trố mắt nh7; ngn ông kinh hoàng. Ông không nhắc tới đội ngũ Samurai tuyệt hảo được bí mật cài ở nhiều lâu đài và các tỉnh quan trọng từ nhiều năm. Họ sẽ bùng lên cùng một lúc để tạo ra sự rối loạn cần thiết cho kế hoạch."
Yabu buột miệng:
"Nhưng Đại nhân sẽ phải chiến. đấu từng bước đi. Ikaoa Jikkiu đã bóp nghẹt Tokaido trong vòng một trăm lý. Rồi những dinh lũy của Ishido ngự trị những miền còn lại!"
"Phải! Nhưng ta có kế hoạch tràn vào Tây Bắc dọc theo Koshukaiđô rồi thọc xuống Kyoto, tránh vùng duyên hải."
Ngay lập tức, rất nhiều người lắc đầu và bắt đầu nói, nhưng Yabu át họ đi.
"Nhưng, thưa Đại nhân, bức thư nói, người anh em của Đại nhân, Zataki-san, đã sang phía địch! Bây giờ tuyến đường phía Bắc của Đại nhân cũng bị chắn. Tỉnh của ông ấy xiên chéo Koshu, Kaiđô. Đại nhân sẽ phải chiến đấu suất cả Shinano, đó là vùng núi, rất gian khổ. Và quân tướng của ông ấy trung thành một cách cuồng tín. Đại nhân sẽ bị cắt thành từng miếng nhỏ trong những vùng núi ấy!"
"Đó là cách duy nhất của ta. Ta đồng ý là có quá nhiều quân địch ở miền duyên hải."
Yabu liếc nhìn Omi, ao ước giá như lão có thể tham khảo với anh, căm ghét bức thư và cả mớ hẩu lốn Osaka, ghét việc mình đã nói đầu tiên và hoàn toàn căm cái thân phận chư hầu mà lão ta chấp nhận theo lời khẩn cầu của Omi.
"Đó là dịp duy nhất của ngài, Yabu Sama", Omi đã thúc giục.
"Cách duy nhất để ngài có thể tránh được cái bẫy của Toranaga và để ngài rộng chỗ tập luyện."
Igurashi ngắt lời một cách giận dữ;
"Tốt hơn là hãy xông vào Toranaga ngay ngày hôm nay trong khi ông ta chỉ có một ít quân ở đây! Tốt hơn là hãy giết ông ta và đem đầu nộp cho Ishido trong khi hãy còn thời gian!"
"Tốt hơn là hãy đợi, tốt hơn là hãy kiên nhẫn."
"Ngộ nhỡ Toranaga ra lệnh cho chủ chúng ta phải từ bỏ Izu thì sao?" Igurashi đã hét lên.
"Với tư cách là lãnh chúa đối với chư hầu, Toranaga có quyền đó!"
"Ông ấy sẽ không bao giờ làm việc đó. Lúc này ông ấy cần chủ của chúng ta hơn bao giờ hết. Izu trấn ngự cửa phía Nam của ông ấy. Ông ấy không thể để Izu trở thành thù địch! Ông ấy phải có chủ của chúng ta ở phía..."
"Thế ngộ ông ấy ra lệnh cho Chúa Yabu phải đi khỏi?"
"Chúng ta sẽ nổi loạn! Chúng ta sẽ giết Toranaga nếu ông ấy ở đây hoặc đánh bại cánh quân nào do ông ấy phái đến chống lại chúng ta. Nhưng ông ấy không bao giờ làm như vậy, ông không thấy sao? Toranaga phải bảo vệ chư hầu của mình."
Yabu để họ tranh luận và cuối cùng lão đã thấy sự khôn ngoan của Omi.
"Tốt lắm. Ta đồng ý. Và dâng cả thanh kiếm MuraSama của ta cho vững chắc, Omi-san", lão hả hê, bị cuốn hút vào cái kế hoạch quỷ quyệt đó.
"Phải. Thiên tài. Lưỡi kiếm Yoshimoto của ông ta quá đúng chỗ. Và tất nhiên bây giờ ta có giá tri đối với Toranaga hơn bao giờ hết. Omi nói đúng, Igurashi ạ. Ta không còn sự lựa chọn nào khác, Từ nay, ta gắn bó với Toranaga. Một chư hầu!"
"Cho đến khi chiến tranh nổ ra." Omi cố ý nói.
"Tất nhiên, tất nhiên là chỉ đến khi chiến tranh nổ ra? Lúc đó có thể đổi phía đứng nhà hoặc làm hàng chục thứ khác. Omi-san, một lần nữa nhà ngươi lại đúng!"
Omi là cố vấn tốt nhất của ta, lão tự nhủ. Nhưng cũng nguy hiểm nhất. Omi đủ thông minh để chiếm lấy Izu nếu ta chết. Nhưng có sao, tất cả chúng ta đều chết kia mà.
"Ngài đã bị chẹn hoàn toàn", lão nói với Toranaga.
"Ngài bị cô lập."
"Còn phương sách nào không?" Toranaga hỏi.
"Xin lỗi Đại nhân", Omi nói.
"Nhưng phải mất bao lâu để chuẩn bị sẵn sàng cuộc tiến công này?"
"Nó đã sẵn sàng."
"Izu cũng sẵn sàng, thưa Đại nhân", Yabu nói.
"Một trăm năm ngàn của Đại nhân, mười sáu ngàn của tôi cùng với Trung đoàn Hỏa mai. Như vậy có đủ không ạ?"
"Không. Bầu trời đỏ thắm là một kế hoạch tuyệt vọng. Tất cả phải liều vào một trận tiến công."
"Đại nhân phải liều ngay sau khi mùa mưa hết, chúng ta có thể khai chiến", Yabu nhấn mạnh.
"Đại nhân còn có thể có sự lựa chọn nào nữa? Ishido sẽ thành lập một Hội đồng mới ngay tức khắc, họ sẽ có sự ủy trị. Như vậy, Đại nhân sẽ bị khép tội hôm nay, ngày mai hoặc ngày kia. Tại sao còn chờ đợi để bị nuốt chửng? Xin hãy nghe, có lẽ trung đoàn có thể phá một con đường qua núi! Hãy để nó là Bầu trời đỏ thắm! Quăng tất cả mọi người vào cuộc tấn công lớn. Đó là con đường của người chiến binh nó xứng đáng với Samurai, thưa Toranaga Sama. Súng, súng của chúng ta sẽ hất Zataki khỏi con đường của chúng ta, và cho dù Đại nhân thành công. hay thất bại, điều ấy có gì là quan trọng? Sự việc sẽ sống mãi!"
Naga nói.
"Đúng. Nhưng chúng ta sẽ thắng. Chúng ta sẽ thắng!" Một vài hạm trưởng gật đầu đồng ý, nhẹ nhõm vì chiến tranh đã tới. Omi không nói gì.
Toranaga nhìn Buntaro.
"Thế nào?"
"Thưa Chúa công, xin phép Chúa công cho tôi được nói lên ý kiến của mình. Tôi và quân của tôi sẽ làm bất cứ cái gì Người đã quyết định. Đó là nhiệm vụ duy nhất của tôi. Ý kiến của tôi không có giá trị gì đối với Chúa công bởi vì tôi chỉ làm điều do Chúa công quyết định."
"Bình thường ta chấp nhận điều đó, nhưng hôm nay thì không."
"Vậy thì chiến tranh. Điều Yabu-san nói là đúng. Chúng ta hãy tới Kyoto. Hôm nay, ngày mai khi mưa ngừng. Bầu trời đỏ thắm! Tôi đã mệt vì chờ đợi."
"Omi-san?" Toranaga hỏi.
"Yabu Sama nói đúng, thưa Đại nhân. Ishido sẽ bẻ quẹo ý nguyện của Taiko và sẽ sớm chỉ định một Hội đồng mới. Hội đồng mới sẽ có được sự ủy trị của Thiên Hoàng. Kẻ thù của Đại nhân sẽ đo dự và như vậy, sẽ phản bội Đại nhân. Hội đồng mới sẽ kết tội Đại nhân ngay lập tức. Rồi..."
"Vậy thì Bầu trời đỏ thắm", Yabu ngắt lời.
"Nếu Lãnh chúa Toranaga ra lệnh thì đó là như vậy. Nhưng tôi không nghĩ là lệnh kết tội có chút giá trị gì. Ta có thể quên điều đó đi."
"Tại sao?" Toranaga hỏi. Tất cả mọi người đều chú ý đến Omi.
"Thưa Đại nhân, tôi đồng ý với Đại nhân. Ishido xấu, neh? Và các Daimyo đồng ý phục vụ ông ta cũng xấu như vậy. Những người chân chính biết Ishido như thế nào và cũng biết Thiên Hoàng lại bị lừa bịp." Omi khôn khéo bước qua vùng cát lún mà anh biết có thể nuốt chửng anh.
"Tôi nghĩ ông ta đã phạm một sai lầm vĩnh viễn là sát hại lãnh chúa Sugiyama. Vì sự giết chóc bẩn thỉu đó, tôi nghĩ tất cả các Daimyo đều ngờ tới sự phản phúc của Ishido. Và rất ít người ở bên ngoài sự kiềm toả trực tiếp của Ishido chịu sự cúi đầu nghe theo mệnh lệnh Hội đồng của ông ta. Đại nhân sẽ an toàn được trong một thời gian."
"Trong một thời gian bao lâu?"
"Mưa còn ở với chúng ta chừng hai tháng. Khi mưa ngừng, Ishido sẽ có kế hoạch phái Ikaoa Jikkiu, Chúa Zataki cùng đồng thời chống lại Đại nhân, ép Đại nhân trong gọng kìm và đại quân của Ishido sẽ yểm hộ họ trên đường Tokaido. Trong thời gian đó, cho đến khi mưa ngừng, mỗi Daimyo có hiềm thù với một Daimyo khác sẽ chỉ ủng hộ suông cho đến khi ông ta tiến hành bước đầu tiên. Tôi thiết nghĩ họ sẽ quên ông ta và tất cả sẽ trả thù, chiếm cứ đất đai theo ý thích của họ. Đế quốc này sẽ bị xé tả tơi như tình hình trước lúc Taiko. Nhưng thưa Đại nhân, giữa Yabu-san và Đại nhân kết hợp nhau lại và nếu may mắn, các Đại nhân có đủ sức mạnh để giữ các vị trí sung yếu tới Kuanto và Izu, chống lại làn sóng đầu tiên và đánh bại nó. Tôi không nghĩ rằng Ishido lại có thể tổ chức một cuộc tiến công khác - không thể có một cuộc tiến công lớn. Khi Ishido và những người khác đã rải được lực lượng của họ ra thì Đại nhân và Chúa Yabu có thể tiến quân một cách thận trọng từ sau các dãy núi của chúng ta và dần dần nắm lấy cả Đế quốc vào tay mình."
"Bao giờ có thể như vậy được?"
"Thưa Đại nhân, đến thời các con của Đại nhân."
"Ông nói làm cuộc chiến tranh phòng ngự?" Yabu hỏi một cách khinh bỉ.
"Tôi nghĩ kết hợp lại, cả hai Đại nhân đều an toàn sau núi. Thưa Toranaga Sama, Đại nhân hãy đợi. Đại nhân hãy đợi cho đến khi có thêm đồng minh. Đại nhân nắm giữ những chỗ xung yếu. Điều đó có thể làm được! Tướng Ishido xấu nhưng không ngu đến nỗi dốc toàn lực vào một cuộc chiến đấu. Ông ta sẽ lẩn lút trong Osaka. Vì vậy hiện nay chúng ta không nên dùng trung đoàn của mình vội. Chúng ta phải thắt chặt an ninh và giữ nó như một vũ khí bí mật, trong tư thế sẵn sàng, cho đến khi Đại nhân từ sau núi đi ra. Nhưng bây giờ tôi không nghĩ rằng tôi thấy họ phải động dụng." Omi nhận biết được những cặp mắt theo dõi anh. Anh cúi chào Toranaga.
"Thưa Đại nhân, xin xá tội cho những lời lẽ dài dòng của tôi."
Toranaga ngắm nghía Omi rất kỹ, rồi ông liếc nhìn con trai mình. Ông thấy chàng thanh niên đang cong người kích động và biết đã đến lúc quẳng cho anh chàng con mồi của mình.
"Naga-san?"
"Những điều Omi-san nói là đúng", Naga nói ngay, vẻ hả hê.
"Hầu hết những điều đó. Nhưng tôi nói dùng hai tháng để tập hợp đồng minh, cô lập Ishido hơn nữa. Và khi mưa dừng, hãy tấn công không báo trước - Bầu trời đỏ thắm."
Toranaga hỏi:
"Anh không đồng ý với ý kiến của Omi-san về một cuộc chiến tranh lâu dài?"
"Không. Nhưng phải chăng..." Naga dừng lại.
"Nói tiếp đi, Naga-san. Cứ nói thoải mái."
Naga ngậm miệng, mặt anh ta trắng bệch.
"Anh được lệnh tiếp tục nói!"
"Dạ, thưa Đại nhân, tôi thấy là..." Anh lại ngừng rồi nói một mạch.
"Phải chăng đây là một cơ hội lớn của Đại nhân để trở thành Shogun? Nếu Đại nhân lấy được Kyoto và có được ủy trị tại sao không thành lập một Hội đồng? Tại sao không thỉnh cầu Thiên Hoàng phong Đại nhân làm Shogun? Như vậy là tốt nhất đối với Người và vương triều." Naga cố gắng xua nỗi sợ khỏi giọng nói của mình. Bởi vì anh đang nói những điều phản phúc chống lại Yaemon và hầu hết các Samurai ở đây - Yabu, Omi, Igurashi và đặc biệt là Buntaro-những người rõ ràng là trung thành.
"Tôi nói, Đại nhân nên làm Shogun!" Anh quay sang những người khác đề phòng.
"Nếu để cho dịp này qua mất... Omi-san, ông đã nói đúng về cuộc chiến tranh lâu dài, nhưng tôi nói Lãnh chúa Toranaga phải nắm quyền, phải được trao quyền! Một cuộc chiến tranh lâu dài sẽ tàn phá cả Đế quốc này, xẻ nó ra thành muôn nghìn mảnh! Ai muốn điều đó? chúa Toranaga phải làm Shogun. Tặng Đế quốc này cho Yaemon, Chúa Yaemon, vương triều phải được bảo đảm trước đã! Sẽ không bao giờ còn có một cơ hội thứ hai." Giọng nói của anh kéo dài. Anh co lưng lại, sợ hãi vì đã nói điều đó nhưng cũng sung sướng vì đã nói công khai những điều anh vẫn hằng nghĩ.
Toranaga thở dài:
"Ta chưa bao giờ đi tìm chức Shogun. Không biết ta phải nói điều đó bao nhiêu lần? Ta ủng hộ cháu Yaemon của ta và ý nguyện của Taiko." Ông nhìn tất cả mọi người, lần lượt từng người một. Cuối cùng đến Naga. Chàng thanh niên co rúm người lại. Nhưng Toranaga nói một cách nhân hậu, gọi anh lại mồi nhử.
"Chỉ riêng lòng nhiệt thành và tuổi trẻ của ngươi cũng đủ để tha thứ cho ngươi. Bất hạnh thay, nhiều người có tuổi hơn và khôn ngoan hơn ngươi lại nghĩ đó là tham vọng của ta. Không phải thế.. Chỉ có một cách giải quyết sự phi lý này. Đó là để Chúa Yaemon lên nắm quyền. Và đó cũng là điều ta định làm."
"Vâng. Thưa phụ thân. Cám ơn phụ thân, cám ơn." Naga thất vọng trả lời.
Toranaga đưa mắt nhìn Igurashi.
"Lời khuyên của ông là thế nào?"
Người Samurai đưa mắt nói:
"Tôi, tôi chỉ là một người lính chứ không phải cố vấn, nhưng tôi không khuyên thực hiện kế hoạch Bầu trời đỏ thắm, ngay dù chúng ta có thể khai chiến như những điều khoản của chúng ta như Omi-san nói. Tôi đã từng chiến đấu ở Shinnô nhiều năm trước. Đó là một vùng tồi tệ, ấy là lúc chúa Zataki còn ở phía chúng ta. Tôi không muốn chiến đấu ở Shinano nữa và sẽ không bao giờ như vậy nếu Zataki là thù địch. Và nếu như chúa Maeda còn ngờ vực, vâng, tại sao ngài có thể dự định một trận chiến nếu, như đồng minh lớn nhất của ngài có thể phản bội ngài? Chúa Ishido có thể đưa hai ba trăm ngàn người tấn công ngài mà vẫn để lại một trăm ngàn giữ Osaka. Mặc dù có súng, chúng ta vẫn không đủ người để tấn công. Nhưng ở phía sau núi và với súng ống, ngài có thể giữ được mãi mãi, nếu thế sự xảy ra như Omi-san nói. Chúng ta có thể giữ những vị trí xung yếu. Ngài có đủ gạo - phải chăng vùng Kuanto đã cung cấp cho nửa Đế quốc này? Vâng, ít nhất thì cũng một phần ba. Và chúng ta có thể cung cấp đủ cá cho ngài. Ngài sẽ an toàn. Cứ để chúa Ishido và quỷ Jikkiu tới chỗ chúng ta nếu sự việc phải xảy ra như Omi-san nói. Chẳng bao lâu kẻ địch sẽ phải ăn. thịt lẫn nhau. Nếu không, hãy chuẩn bị sẵn sàng Bầu trời đỏ thắm. Mỗi người chỉ có thể chết cho chúa của mình một lần trong cuộc đời này."
"Có ai thêm gì nữa không?" Toranaga hỏi. Không ai trả lời.
"Mariko-san?"
"Thưa Đại nhân, không phải chỗ của tôi để nói ở đây", nàng trả lời.
"Tôi chắc rằng tất cả mọi điều nên nói đều đã được nói ra cả rồi. Nhưng tôi xin được phép hỏi tất cả các vị cố vấn của Đại nhân ở đây, các vị nghĩ điều gì sẽ xảy ra?"
Toranaga chọn từ một cách cố ý.
"Ta tin là những điều Omi-san nói sẽ xảy ra. Trừ một ngoại lệ: Hội đồng sẽ không bất lực. Hội đồng sẽ có đủ ảnh hưởng để tập hợp một lực lượng đồng minh bất khả chiến thắng. Khi mưa ngừng, lực lượng đó sẽ được ném vào Kuanto, băng qua Izu. Kuanto sẽ bị nuốt chửng rồi đến Izu. Chỉ sau khi ta chết, các Daimyo mới bắt đầu đánh nhau."
"Nhưng tại sao ạ, thưa đại nhân?" Omi đánh liều hỏi.
"Bởi vì ta có nhiều kẻ thù quá. Ta làm chủ Kuanto, ta đã chiến trận hơn bốn mươi năm và chưa thua trận nào. Tất cả bọn họ đều sợ ta. Ta biết trước tiên những con kền kền đó sẽ xúm lại để tiêu diệt ta. Sau đó họ sẽ tiêu diệt nhau, nhưng trước hết, họ sẽ kết liên để tiêu diệt ta, nếu họ có thể làm được. Tất cả các ông hãy hiểu rõ ta là mối đe dọa duy nhất cho Yaemon, mặc dù ta không phải là mối đe dọa gì hết! Đó mới là sự trớ trêu... Tất cả đều tin ta muốn làm Shogun. Còn ta thì không. Đây là một cuộc chiến tranh khác, không cần thiết một chút nào hết!"
Naga phá vỡ sự yên lặng:
"Thưa Đại nhân, vậy người sẽ làm gì?"
"Hả?"
"Người sẽ làm gì?"
"Rõ ràng là Bầu trời đỏ thắm", Toranaga nói.
"Nhưng Đại nhân nói là họ sẽ nuốt chúng ta."
"Họ sẽ - nếu ta cho họ thời gian. Nhưng ta sẽ không cho họ một chút thời gian nào hết. Chúng ta sẽ bước vào chiến tranh ngay lập tức!"
"Nhưng còn những cơn mưa, những cơn mưa thì sao?"
"Chúng ta sẽ đến Kyoto ướt. Nóng nực, hôi thối và ướt át. Bất ngờ, cơ động, táo bạo và thời điểm sẽ giành được thắng lợi, neh? Yabu-san nói đúng. Súng sẽ bạt một con đường xuyên qua núi."
Trong một tiếng đồng hồ, họ thảo luận kế hoạch và sự thuận lợi của một cuộc chiến tranh rộng lớn trong mùa mưa. Một chiến lược chưa hề được nghe nói đến. Sau đó Naga cho họ giải tán, trừ Mariko. Ông bảo Naga ra lệnh cho Anjin-san đến. Bề ngoài, tất cả đều tỏ ra hăm hở khi quyết định được công bố, đặc biệt là Toranaga và Buntaro. Chỉ có Omi là dè dặt, suy tư và không bị thuyết phục. Toranaga loại trừ Igurashi vì ông biết, một cách đúng đắn, người lính này sẽ chỉ làm những điều Yabu ra lệnh. Ông đã cho Yabu lui, coi ông ta như vật đem cầm, chắc chắn là phản phúc nhưng vẫn là vật đem cầm. Ông là người duy nhất có giá trị, ông nghĩ thế. Ta tự hỏi không hiểu anh ta có phán đoán được điều ta thực sự định làm không?
"Mariko-san. Hãy khéo léo tìm. hiểu xem hợp đồng của người kỹ nữ đó đáng giá bao nhiêu?"
Nàng chớp mắt.
"Kiku-san, thưa Đại nhân?"
"Phải."
"Bây giờ, thưa Đại nhân? Ngay bây giờ?"
"Tối nay là tuyệt vời!" Ông nhìn nàng một cách dịu dàng.
"Hợp đồng của thị không nhất thiết là cho ta, có lẽ là cho một trong các tướng của ta."
"Tôi nghĩ, giá cả còn tùy thuộc ở người nào, thưa Đại nhân."
"Ta chắc vậy. Nhưng hãy đặt một giá. Tất nhiên cô gái đó có quyền từ chối nếu cô ta muốn, khi tên của Samurai được nhắc tới. Nhưng hãy nói với mama-san của cô ta là ta không nghĩ cô gái lại xấc xược, không tin sự lựa chọn của ta cho cô ấy. Hãy nói với bà chủ rằng Kiku là phu nhân loại một của Mishima chứ không phải là Yedo, Osaka hay Kyoto." Toranaga nói thêm một cách vui vẻ.
"Vì vậy ta sẽ trả theo giá của Mishima chứ không phải giá của Yedo, Osaka hoặc Kyoto."
"Thưa Đại nhân, vâng, tất nhiên."
Toranaga nhích vai cho đỡ đau và di chuyển những thanh kiếm.
"Xin để tôi xoa bóp cho Đại nhân, thưa ngài. Hay để tôi gọi Suwo?"
"Không, cảm ơn. Ta sẽ gặp Suwo sau." Toranaga đứng lên, tiểu tiện một cách hết sức khoan khoái rồi lại ngồi xuống. Ông mặc một chiếc kimono lụa nhẹ, ngắn, màu xanh và đi đôi dép rơm giản dị. Chiếc quạt của ông màu xanh, được trang trí bằng tiêu ngữ của ông.
Mặt trời ở dưới thấp, những đám mây mưa kéo nặng trời.
"Đời sống thật là vĩ đại." Ông nói một cách sung sướng.
"Ta gần như nghe được từng cơn mưa đợi ra đời."
"Vâng", nàng nói.
Toranaga suy nghĩ một lúc. Rồi ông nói như thơ:
"Bầu trời.
Bị mặt trời đun cháy,
Khóc.
Những giọt nước mắt sinh sôi."
Mariko để tâm trí chơi trò thơ phú với ông, trò chơi rất phổ biến đối với hầu hết các Samurai, họa lại bài thơ của ông. Sau một lát, nàng đáp lại:
"Những cánh rừng.
Gió làm bị thương.
Khóc.
Lá rụng."
"Hay lắm! Phải, rất hay!" Toranaga hài lòng nhìn nàng, thích cái ông đã nhìn thấy. Nàng mặc kimono màu xanh nhạt trang trí hình lá tre, dải lưng thêu màu xanh sẫm, còn ô màu da cam. Mái tóc đen dưới chiếc mũ rộng vành. Ông nhớ lại một cách lưu luyến khi tất cả bọn họ - ngay cả nhà độc tài Goroda - cũng ao ước nàng và cha nàng, Akechi Jinsai đã giới thiệu cô con gái đầu lòng của mình tại triều đình Goroda. Và Nakamura, vị Taiko tương lai đã van xin nhà độc tài cho ông ta cô con gái. Goroda cười và công khai gọi ông ta là ông tướng khỉ nhỏ bé bất kham của mình và đã nói với ông ta:
"Hãy cứ bám lấy chiến trận, nông dân, đừng đấu tranh để bám lấy những lỗ quý tộc!" Akechi Jinsai đã công khai khinh miệt Nakamura, kẻ cạnh tranh ân sủng của Goroda. Đó cũng là lý do chính vì sao Nakamura rất muốn đập tan ông ta. Và cũng chính vì thế mà Nakamura thích thú nhìn thấy Buntaro quằn quại nhiều năm. Buntaro, người đã được trao cho cô gái để gắn chặt khối liên minh giữa Goroda và Toda Hiromatsu. Ta không hiểu, Toranaga tự hỏi một cách nghịch ngợm, nếu Buntaro chết, liệu nàng có bằng lòng làm thiếp của ta không? Toranaga luôn thích những phụ nữ có kinh nghiệm, vợ góa, những người đã ly dị, nhưng không quá đẹp hoặc quá thông minh, quá trẻ hay quá cao sang.
Toranaga cười một mình. Ta sẽ không bao giờ hỏi nàng, bởi vì nàng là tất cả. những gì ta không muốn có ở một người thiếp, chỉ trừ tuổi tác của nàng là tuyệt vời.
"Thưa Đại nhân", nàng hỏi.
"Ta đang nghĩ về bài thơ của nàng, Mariko-san", ông nói, càng vui vẻ hơn. Rồi thêm:
"Tại sao giá băng?
Mùa hè.
Đến và rơi.
Mùa thu huy hoàng."
Mariko đáp lại:
"Nếu tôi có thể dùng từ.
Như những chiếc lá rơi.
Thơ tôi.
Sẽ kết một ngọn lửa mừng!"
Toranaga cười và cúi chào với một vẻ khiêm nhường nhạo báng.
"Tôi xin nhường thắng lợi, Mariko-san. Phần thưởng sẽ là gì? Một chiếc quạt? Hay một cái khăn choàng tóc nàng?"
"Cám ơn Đại nhân", nàng trả lời.
"Vâng, bất cứ cái gì Đại nhân vừa ý."
"Mười nghìn Koku hằng năm cho con trai nàng."
"Ôi, thưa Đại nhân, chúng tôi không xứng đáng một ân sủng như vậy?"
"Nàng đã giành thắng lợi. Thắng lợi và nhiệm vụ cần phải được tặng thưởng. Saruji bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười lăm, gần mười lăm."
"À, phải rồi. Nó đã đính hôn với cháu gái nội của chúa Kiyama mới đây, phải không?"
"Vâng, thưa Đại nhân. Vâng, đó là tháng mười một năm ngoái. Tháng Sương trắng. Hiện nay cháu đang ở Osaka cùng với Chúa Kiyama."
"Tốt. Mười nghìn Koku bắt đầu ngay tức khắc. Ngày mai ta sẽ gửi thư cho chính quyền. Thôi, thơ ca như thế đủ rồi. Xin cho ta biết ý kiến của nàng."
"Thưa Đại nhân, ý kiến của tôi là tất cả chúng tôi đều an toàn trong tay Người cũng như đất nước này an toàn trong tay Người!"
"Ta muốn nàng nói nghiêm chỉnh."
"Thưa Đại nhân, tôi rất nghiêm chỉnh Xin cảm ơn người vì ân sủng đối với con trai tôi. Điều đó thật là hoàn hảo. Tôi tin tất cả những gì Người làm đều là. đúng. Có Đức… phải, có Đức Mẹ đồng trinh, tôi thề là tôi tin như thế."
"Tốt. Nhưng ta vẫn muốn nghe ý kiến của nàng."
Ngay lập tức Mariko đáp lại một cách thoải mái, như hai người ngang hàng.
"Trước tiên, Ngài nên bí mật đưa chúa Zataki trở về phía của Ngài. Tôi ước đoán hoặc Ngài đã biết cách làm thế nào rồi, hay có lẽ đúng hơn, Ngài đã có một thỏa thuận bí mật với người anh em của mình. Và Ngài bày ra.
"Sự phản bội" huyền bí trước tiên để đưa Ishido vào một tình thế giả. Sau nữa, Ngài sẽ không bao giờ tiến công trước. Ngài không bao giờ; Ngài vẫn luôn luôn khuyên kiên nhẫn, và Ngài chỉ tiến công khi đã chắc thắng. Vì vậy, công khai ra lệnh Bầu trời đỏ thắm chỉ là một sự đánh lạc hướng khác. Tiếp nữa, thời cơ. Ý kiến của tôi là Đại nhân nên làm cái mà Đại nhân sẽ làm, giả vờ ra lệnh Bầu trời đỏ thắm, nhưng không bao giờ thực hiện. Điều này sẽ đẩy Ishido lâm vào tình thế bối rối bởi vì rõ ràng bọn gián điệp ở đây và Yedo sẽ báo cáo kế hoạch của Đại nhân. Và Ishido sẽ phải phân tán lực lượng như một đàn gà gô trong thời tiết xấu, chuẩn bị cho một sự đe dọa không bao giờ có thật. Trong thời gian đó, Đại nhân sẽ để hai tháng tới tập hợp đồng minh, phá hoại đồng minh của Ishido và đập vỡ khối liên minh của ông ta, bằng mọi cách, Đại nhân phải làm được việc này. Và tất nhiên, Đại nhân phải nhử Ishido ra khỏi lâu đài Osaka. Nếu Ngài không như vậy, thưa Đại nhân, ông ta sẽ thắng, hay ít nhất Ngài cũng mất Shogun. Ngài..."
"Ta đã nói rõ ràng về chuyện đó", Toranaga xẵng giọng, không còn vui vẻ nữa.
"Và nàng đã quên mất địa vị của mình."
Mariko nói một cách bất cẩn và vui vẻ:
"Hôm nay tôi phải nói những điều bí mật, thưa Đại nhân, vì những con tin. Họ là một lưỡi dao trong tim Đại nhân."
"Họ thế nào?"
"Thưa Đại nhân, xin Người hãy kiên nhẫn với tôi. Có thể tôi sẽ không bao giờ có thể nói được với Đại nhân như Anjin-san gọi là.
"Cách nói riêng cởi mở của người Anh." Đại nhân sẽ không bao giờ còn lại một mình như chúng ta trong lúc này. Tôi xin lỗi Đại nhân vì thái độ xấc xược của mình." Mariko lấy nghị lực và khôn ngoan tiếp tục nói như một người ngang hàng.
"Ý kiến dứt khoát của tôi là Naga-san nói đúng. Đại nhân phải trở thành Shogun, nếu không Đại nhân sẽ không làm được nhiệm vụ của mình đối với Thiên Hoàng và dòng họ Minowara."
"Tại sao nàng dám nói một điều như vậy?"
Mariko vẫn bình thản. Rõ ràng cơn giận của Toranaga không động chạm chút nào tới nàng.
"Tôi khuyên Đại nhân hãy lấy ¤chiba phu nhân. Tám năm nữa Yaemon mới đủ lớn, về mặt pháp luật để thừa hưởng. Đó là cả một thiên thu! Ai biết đâu cái gì sẽ xảy đến trong tám tháng, nói gì đến tám năm?"
"Cả gia đình của nàng có thể bị xóa bỏ trong tám ngày."
"Vâng, thưa Đại nhân. Nhưng điều đó không liên quan gì tới Đại nhân và nhiệm vụ của Người, và vương triều." Với một vẻ nghiêm trang nhạo báng, nàng nói thêm:
"Và bây giờ, người cố vấn trung thành của Đại nhân có thể tự sát hay để sau đó ạ?" Mariko giả vờ ngất xỉu.
Toranaga ngẩn ngơ trố mắt trước sự trơ tráo không thể nào tin được của nàng. Rồi ông gầm lên cười, lấy nắm tay đấm xuống đất. Khi đã có thể nói được, ông nói nghẹn cả giọng:
"Ta sẽ không bao giờ hiểu được nàng, Mariko-san."
"À, nhưng thưa Đại nhân, người hiểu đấy." Nàng vừa nói vừa gạt những giọt mồ hôi khỏi trán." Đại nhân đã nhân từ cho kẻ chư hầu tận tụy này làm cho Đại nhân cười, nghe những yêu cầu của nó, nói những điều cần phải nói. Xin Đại nhân tha thứ cho sự hỗn láo của tôi."
"Tại sao vậy, hả? Tại sao?" Toranaga mỉm cười ân cần.
"Vì những con tin, thưa Đại nhân", nàng nói một cách đơn giản.
"À, họ!" Toranaga trở nên nghiêm chỉnh.
"Vâng. Tôi phải đi Osaka..."
"Phải", ông nói.
"Ta biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận