Shogun Tướng Quân

Chương 35

Blackthorne đợi ở trong vườn. Lúc này anh mặc chiếc kimono đồng phục màu nâu của Toranaga tặng anh, kiếm cài ở thắt lưng và một khẩu súng ngắn đã nạp đạn sẵn giấu bên trong thắt lưng. Qua những lời giải thích vội vàng của Fujiko rồi sau đó qua đám đầy tớ, anh hiểu mình phải tiếp đón Buntaro trịnh trọng, vì tên Samurai này là một viên tướng và hatamotô quan trọng, lại là vị khách đầu tiên của nhà mình. Cho nên anh đã tắm rửa sạch sẽ, nhanh chóng thay quần áo rồi đi tới chỗ đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Hôm qua anh thoáng trông thấy Buntaro, khi hắn tới. Buntaro đã bận việc với Tôtanaga và Yabu suốt ngày hôm đó, cùng với Mariko, và Blackthorne chỉ còn một mình để tổ chức cuộc trình diễn tiến công vội vã với Omi và Naga. Cuộc trình diễn đã được thực hiện đáng hài lòng.
Mariko trở về nhà khi đã rất khuya. Nàng kể vắn tắt cho anh nghe cuộc tẩu thoát của Buntaro, những ngày hắn bị người của Ishido săn đuổi, trốn tránh rồi cuối cùng xông qua những tỉnh thù địch để về với Kuanto.
"Rất khó khăn, nhưng có lẽ cũng không đến nỗi khó khăn quá, Anjin-san ạ, chồng tôi rất khoẻ và rất dũng cảm."
"Chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ? Bà sắp rời khỏi đây ư?"
"Đại nhân Toranaga ra lệnh là mọi việc cứ nguyên như cũ, không có gì thay đổi cả."
"Bà đã thay đổi đấy, Mariko. Bà đã mất đi một ít tinh nhanh, linh lợi nào đó."
"Không. Đó là ông tưởng tượng ra thế thôi, Anjin-san. Chẳng qua là tôi cảm thấy vui lên vì ông ấy còn sống khi tôi đã tin chắc là ông ấy chết rồi."
"Đúng. Nhưng như thế cũng là cái khác chứ, có phải không?"
"Tất nhiên. Tôi cảm ơn Chúa, chồng tôi đã không bị bắt…và lại còn sống để phục vụ Đại nhân Toranaga. Xin phép ông, Anjin-san. Lúc này tôi mệt lắm. Xin lỗi, tôi mệt quá."
"Tôi có thể làm được gì không?"
"Ông còn phải làm gì nữa, Anjin-san? Ngoài cái việc mừng cho tôi. Chẳng có gì thay đổi cả đâu, thật đấy. Chẳng có gì kết thúc vì chẳng có gì bắất dầu. Mọi sự đều như cũ. Chồng tôi còn sống."
Phải chăng mày mong muốn hắn chết? Đứng ở trong vườn, Blackthorne tự hỏi. Không.
Vậy thì tại sao lại giấu khẩu súng ngắn ở thắt lưng? Phải chăng mày cảm thấy có tội?
Không. Chẳng có gì đã bắt đầu.
Có đúng thế không?
Đúng.
Mày cho là mày đang chiếm lấy nàng. Như thế có khác gì với chiếm được nàng thật sự, trong thực tế không?
Anh trông thấy Mariko đi từ nhà vào vườn. Trông nàng như một búp bê nhỏ bằng sứ. Nàng theo sau Buntaro, cách hắn nửa bước khiến cho tương quan so sánh thân hình lực lưỡng của hắn có vẻ như càng to lớn thêm. Fujiko đi cùng với Mariko và theo sau là đám nữ tỳ.
Anh cúi chào:
"Yokoso oide kudasareta, Buntaro-san. Chào mừng Buntaro-san tới nhà tôi."
Tất cả những người kia cúi chào đáp lễ. Buntaro và Mariko ngồi trên đệm đối diện với Blackthorne. Fujiko ngồi phía sau anh. Nigatsu và nữ tỳ Koi bắt đầu rót trà và sake. Buntaro uống sake. Blackthorne cũng vậy.
"Domo, Anjin-san, Ikaga desu ka?"
"Ii Ikaga desu ka?"
"Ii Kowa jozuni shabereru yoni natta na." Tốt. Ông bắt đầu nói tiếng Nhật giỏi rồi đấy."
Chẳng mấy chốc, Blackthorne không theo kịp được cuộc trò chuyện nữa, vì Buntaro nói rất nhanh và không để ý gì cả, lời lẽ của hắn cứ líu ríu không rõ.
"Xin lỗi Mariko-san, tôi không hiểu."
"Chồng tôi muốn cảm ơn ông vì đã tìm cách cứu ông ấy. Với chiếc bơi chèo. Ông còn nhớ không? Khi chúng ta trốn khỏi Osaka ấy?"
"A, Do de su! Domo. Xin bà làm ơn nói với ông ấy tôi vẫn nghĩ hôm ấy đáng lẽ chúng ta phải quay lên bờ. Vẫn còn đủ thì giờ. Cô nữ tỳ đã chết một cách không cần thiết."
"Chồng. tôi nói đó là karma?"
"Đó là một cái chết uổng phí." Blackthorne đáp và hối tiếc ngay sự khiếm nhã của mình. Anh để ý thấy Mariko không dịch câu nói đó.
"Chồng tôi nói chiến lược xung kích rất hay, quả thật là rất hay."
"Domo… Xin bà nói lại rằng tôi mừng cho ông ấy đã thoát nạn bình an vô sự và mừng ông ấy sẽ chỉ huy trung đoàn. Và tất nhiên, mừng ông ấy tới ở đây."
"Domo, Anjin-san. Buntaro Sama nói, vâng, kế hoạch xung kích là rất tốt Nhưng, riêng ông ấy, ông ấy sẽ vẫn cứ đeo cung tên, như thế ông ấy có thể giết được đối phương ở một tầm xa hơn nhiều, rất chính xác và nhanh hơn một khẩu hỏa mai."
"Ngày mai tôi sẽ bắn nhau với ông ấy và chúng ta sẽ thấy nếu ông ấy muốn."
"Ông sẽ thua thôi, Anjin-san, xin lỗi, cho phép tôi căn dặn ông đừng nên thử làm cái việc đó."
Blackthorne nhìn thấy mắt Buntaro đảo qua đảo lại từ Mariko-sang anh rồi lại từ anh về Mariko.
"Cảm ơn bà, Mariko-san. Xin bà nói với ông ấy tôi rất muốn được xem ông ấy bắn."
"Chồng tôi hỏi ông có biết sử dụng cung không?"
"Có, nhưng không phải như một cung thủ thật sự. Đối với chúng tôi, cung đã khá lỗi thời rồi. Trừ cái nỏ. Tôi được huấn luyện để đi biển. Ở biển chúng tôi chỉ dùng đại bác, hỏa mai, hoặc mã tấu. Đôi khi chúng tôi đùng tên lửa nhưng chỉ để nhằm vào thuyền địch, khi sáp lá cà."
"Chồng tôi hỏi các ông dùng tên lửa ấy như thế nào, chế tạo như thế nào? Tên lửa ấy có khác gì tên lửa của chúng tôi không, như loại tên lửa đã dùng chống lại chiếc galleon ở Osaka?"
Blackthorne bắt đầu giải thích như thường lệ, lại có những lời xen ngang khó chịu, cho những câu hỏi đi hỏi lại để thăm dò. Bây giờ anh đã quen với đầu óc cực kỳ tò mò của họ đối với mọi khía cạnh của chiến tranh, nhưng cảm thấy phải nói qua thông ngôn là quá mệt mỏi. Dù Mariko dịch rất giỏi, những gì nàng thực sự nói, ít khi là chính xác. Một câu trả lời dài bao giờ cũng rút ngắn lại, và dĩ nhiên, một phần những lời nói ra bị sửa đổi đi chút ít và hiểu lầm sẽ xảy ra, cho nên cứ phải nhắc lại những lời giải thích một cách không cần thiết.
Nhưng không có Mariko, anh biết anh sẽ không bao giờ có thể trở nên có giá trị lớn như vậy được. Chỉ có kiến thức mới giữ ta khỏi bị vứt xuống hố, anh tự nhủ mình. Nhưng cái đó không thành vấn đề bởi vì còn có nhiều điều cần nói và còn phải thắng một trận đánh. Một trận đánh thật, cần phải thắng. Ta còn được yên ổn cho đến khi ấy. Lại còn việc hoạch định một hạm đội. Rồi trở về quê quán. Vô sự.
Anh trông thấy kiếm của Buntaro và kiếm của tên vệ sĩ, và anh cảm thấy cái ấm áp của khẩu súng ngắn bôi dầu của anh; anh thực sự hiểu anh sẽ không bao giờ an toàn tại đất nước này. Mà cũng chẳng một ai được an toàn, kể cả Toranaga.
"Anjin-san, Buntaro Sama hỏi nếu ngày mai đưa người đến, ông có thể dạy họ cách làm những tên đó không?"
"Lấy đâu ra hắc ín?"
"Tôi cũng không biết." Mariko hỏi lại anh thường thì người ta tìm thấy hắc ín ở đâu, trông nó thế nào, mùi nó thế nào và về những chất có thể thay thế được. Sau đó nàng nói lại với Buntaro rất lâu. Trong suốt thời gian đó Fujiko vẫn im lặng, mắt và tai tập trung chú ý, không bỏ sót bất cứ cái gì. Các nữ tỳ được điều khiển khéo léo bằng một cái phẩy nhẹ của chiếc quạt Fujiko cầm ở tay, liên tiếp rót rượu sake đầy bình.
"Chồng tôi nói sẽ thảo luận vấn đề này với Đại nhân Toranaga. Có lẽ ở đâu đó trong Kuanto có hắc ín. Chúng tôi chưa từng nghe nói đến chất đó bao giờ. Nếu không có hắc ín, chúng tôi thấy dầu đặc – mỡ cá voi…có lẽ có thể thay thế được chăng? Chồng tôi hỏi có khi nào các ông dùng hỏa pháo như người Trung Hoa không?"
"Có. Nhưng người ta coi chúng không có giá trị mấy, trừ khi hãm thành. Người Thổ Nhĩ Kỳ đã dùng hỏa pháo khi tiến đánh các hiệp sĩ của Thánh John ở Manta. Phần nhiều hỏa pháo dùng để gây cháy và hoảng sợ mà thôi."
"Chồng tôi xin ông cho biết chi tiết về trận đánh đó."
"Chuyện xảy ra cách đây bốn mươi năm, trong..." Blackthorne bỗng dừng lại, đầu óc suy nghĩ rất nhanh.
"Đó là trận hãm thành có tính chất sống còn đối với Châu Âu. Sáu mươi ngàn quân Thổ Nhĩ Kỳ theo Hồi giáo, tinh hoa của đế quốc Ôttôman, tiến đánh sáu trăm hiệp sĩ Cơ đốc giáo được sự hỗ trợ của vài ngàn quân Manta, bị vây kín trong hệ thống lâu đài rộng lớn của họ tại Xanh En mô trên hòn đảo bé nhỏ ở Địa Trung Hải. Các hiệp sĩ đã cầm cự thắng lợi sáu tháng ròng rã và điều không thể nào ngờ được, đã buộc quân địch phải nhục nhã rút lui. Chiến thắng đó đã cứu toàn bộ khu vực Địa Trung Hải và do đó, cứu cả thế giới Cơ đốc giáo khỏi sự tàn phá bừa bãi của bọn rợ vô đạo."
Blackthorne đột nhiên nhận ra rằng trận đó đã cho anh chiếc chìa khóa để đánh lâu đài Osaka, bao vây như thế nào, đánh phá như thế nào, xông qua cổng thành như thế nào và chiếm lĩnh như thế nào.
"Ông nói sao, thưa senhor?"
"Chuyện xảy ra cách đây bốn mươi năm, tại cái biển nằm giữa đất liền lớn nhất Châu Âu. Đó là Địa Trung Hải. Trận đánh chỉ là một cuộc bao vây, giống như những cuộc bao vây khác, không đáng nói đến", anh nói dối. Một sự hiểu biết như thêm vô giá, chắc chắn là không thể khinh xuất nói ra được và tuyệt đối là không thể nói ra được lúc này. Mariko đã giải thích nhiều lần rằng lâu đài Osaka ngăn chặn Toranaga giành thắng lợi, dứt khoát là như vậy, không thể khác được. Blackthorne tin chắc rằng cách giải quyết Osaka có thể sẽ làm giấy thông hành cho anh thoát ra khỏi đất nước này, với tất cả các của cải anh cần đến trên đời.
Anh nhận thấy Mariko có vẻ bối rối.
"Thưa bà?"
"Không có gì đâu ạ, thưa senhor." Nàng dịch những điều anh vừa nói nhưng anh biết rằng nàng biết anh giấu một cái gì đó. Mùi thịt hầm làm anh mất tập trung.
"Fujiko-san?"
"Hai, Anjin-san?"
"Shokuji wa madaka? Kyokuna…sazo Kujuku de oro, neh? Bao giờ ăn? Khách có thể đói rồi.
"A, gomen uasai hi ga kureta kara ni itashi masu."
Blackthorne thấy cô trỏ vào mặt trời và hiểu rằng cô đã nói:
"Sau khi mặt trời lặn." Anh gật đầu và làu nhàu theo kiểu ở Nhật Bản được coi là.
"Cảm ơn" một cách lễ phép.
"Tôi hiểu."
Mariko lại quay về phía Blackthorne.
"Chồng tôi muốn ông kể cho nghe về một trận đánh ông đã tham gia."
"Tất cả đều đã được ghi lại trong cuốn giáo khoa Chiến Tranh. Mariko-san."
"Chồng tôi nói đã đọc cuốn sách rất hứng thú, nhưng trong đó chỉ có những chi tiết vắn tắt. Những ngày sắp tới chồng tôi muốn được học hỏi tất cả mọi thứ về toàn bộ các trận đánh của ông. Còn bây giờ xin ông kể cho một trận."
"Tất cả đều đã được ghi trong cuốn Giáo khoa Chiến tranh. Có lẽ để ngày mai, Mariko-san." Anh muốn có thời gian để nghiên cứu ý nghĩa mới lóe lên về Osaka và trận đánh đó. Anh cảm thấy mệt mỏi vì phải nói chuyện, mệt mỏi vì bị lục vấn, nhưng trên hết thảy anh muốn ăn.
"Anjin-san, xin ông hãy kể lại cho một trận thôi, cho chồng tôi nghe, được không?"
Anh nghe thấy cái giọng van nài kín đáo trong lời nói của Mariko nên anh mủi lòng.
"Được thôi. Bà thấy ông ấy thích nghe trận nào?"
"Trận đánh ở Holland ấy.. Có phải ông đọc là New Zealand không?"
"Vâng", anh nói.
Anh bèn kể lại trận đánh đó, nó cũng giống như hầu hết các trận đánh khác, cũng nhiều người chết, phần lớn là vì những sai lầm và sự ngu ngốc của các sĩ quan chỉ huy.
"Chồng tôi nói ở đây không thế Anjin-san. Ở đây các sĩ quan chỉ huy phải giỏi nếu không họ sẽ chết rất nhanh."
"Tất nhiên, sự chỉ trích của tôi chỉ áp dụng cho những thủ lĩnh Châu Âu."
"Buntaro Sama nói sẽ kể cho ông nghe về các cuộc chiến tranh của chúng tôi và các thủ lĩnh của chúng tôi, đặc biệt là Đại nhân Taiko. Kể dần dần. Một sự trao đổi sòng phẳng với các thông báo của ông", nàng nói đè dặt.
"Domo." Blackthorne khẽ cúi chào, cảm thấy con mắt của Buntaro xoáy vào anh.
Thật sự mày muốn gì ở tao, thằng chó đẻ kia?
Bữa ăn tối là một thất bại thảm hại cho tất cả mọi người.
Ngay trước khi họ rời khỏi vườn để tới hiên nhà ăn bữa tối, đã có những triệu trứng không lành mạnh rồi.
"Xin lỗi Anjin-san, nhưng cái gì kia?" Mariko trỏ:
"Ở đằng kia kìa. Chồng tôi hỏi cái gì đó?"
"Đâu? À đó là con gà lôi", Blackthorne nói.
"Đại nhân Toranaga gửi cho tôi cùng với một con thỏ. Chúng ta sẽ ăn thịt thỏ bữa tối nay, nấu theo kiểu Anh... ít ra thì cũng là tôi sẽ ăn, tuy tất cả mọi người cùng ăn vẫn đủ."
"Cảm ơn ông, nhưng... chúng tôi, chồng tôi và tôi. Chúng tôi không ăn thịt. Nhưng tại sao lại treo con gà lôi ở đây? Nóng nực thế này, có lẽ nên đưa nó ra chỗ khác mà làm đi chăng?"
"Đó là cách làm thịt gà lôi. Đem treo lên cho thịt nó mềm ra."
"Sao? Cứ để như thế ư? Xin lỗi Anjin-san." Mariko bối rối nói.
"Xin lỗi. Nhưng rồi nó sẽ thối rất nhanh. Vẫn còn nguyên cả lông, với lại... chưa mổ."
"Mariko-san, thịt gà lôi vốn khô, cho nên phải treo lên vài ngày, có thể một hai tuần, tùy theo thời tiết. Sau đó mới vặt lông, mổ ra, rửa sạch rồi nấu."
"Cứ…cứ để nó giữa trời thế kia ư? Để cho thối ra ư? Như…
".
"Nan ja?" Buntaro nóng nẩy hỏi.
Mariko nói với hắn, giọng nàng có vẻ xin lỗi. Hắn nhịn thở rồi đứng dậy, ngó con gà lôi và lấy ngón tay chọc chọc. Mấy con ruồi bay vù ra rồi lại đậu xuống. Fujiko ngập ngừng nói với Buntaro và hắn đỏ bừng mặt.
"Nàng hầu của ông nói ông đã ra lệnh không ai được đụng vào con gà trừ ông ra, có phải không?" Mariko hỏi.
"Phải. Ở đây không có cái lối treo thịt săn được lên à? Không phải ai ai cũng theo đạo Phật kia mà."
"Đúng, Anjin-san. Tôi nghĩ không ai làm như vậy."
"Có người cho rằng phải treo lên bằng lông đuôi của con gà cho đến khi nó rụng ra, nhưng đó là chuyện người ta nói thế thôi", Blackthorne giải thích.
"Phải treo cổ nó lên, như thế nước thịt không mất đi đâu hết. Có người treo như thế cho đến khi con gà đứt cổ rơi xuống nhưng. bản thân tôi thì không thích loại thịt quá ôi như thế. Chúng tôi thường..." Anh bỗng dừng lại vì thấy Mariko tái xanh mặt.
"Nan desu ka, Mariko-san?" Fujiko vội hỏi.
Mariko giải thích. Tất cả mọi người gượng gạo cười và Mariko đứng dậy, lẩy bảy quệt trán, trán nàng không còn có vẻ xán lạn tươi đẹp nữa.
"Xin lỗi Anjin-san, xin phép ông một lát..."
Thì thức ăn của các người cũng kỳ quặc chứ có khác gì, anh muốn nói. Hôm qua đây này, mực sống... trắng nhễ nhại, lầy nhầy, hầu như chẳng có cái vị gì hết, dai ngoanh ngoách, chẳng có gia vị gì khác ngoài nước xốt đỗ tương! Hay là tay bạch tuộc chặt nhỏ, cũng lại sống nguyên, ăn với cơm và tảo biển! Còn sứa tươi ăn với torfu - đậu lên men đóng thành bánh, xền xệt, nâu nâu vàng vàng, trông như một bát chó mửa ấy thì sao? Dù có được đưa ra trong một cái bát rất đẹp, rất mỏng, rất hấp dẫn, nhưng vẫn cứ như chó mửa! Phải, thề có Chúa, ai trông thấy cũng phải ốm người là cái chắc!
Sau đó, họ tới căn phòng mé hiên và sau những nghi thức thường lệ cúi chào nhau bất tận, trò chuyện bâng quơ uống trà và sake, thức ăn bắt đầu được dọn ra. Những chiếc khay nhỏ đựng canh cá, cơm và cá sống, như mọi bữa. Rồi đến món thịt thỏ hầm của anh.
Anh nhấc cái vung nồi lên. Hơi bốc nghi ngút và những giọt mỡ vàng óng nhảy múa trên mặt nước sóng sáng, lung linh, béo ngậy, làm người ta phải chảy nước miếng, với những miếng thịt nục nạc bên dưới. Anh hãnh diện đưa mời mọi người, nhưng tất cả đều lắc đầu và yêu cầu anh cứ tự nhiên.
"Domo", anh nói.
Phép lịch sự là phải húp.
"Xúp" ngay ở chiếc bát nhỏ sơn mài và ăn những thứ đặc trong xúp bằng đũa. Trên khay có một cái môi. Không nén nổi cơn đói nữa, anh múc đầy bát và bắt đầu ăn. Và nhìn thấy mặt họ.
Họ đang ngây người chăm chú theo dõi anh, vẻ như muốn nôn mửa, mà họ cố sức che giấu nhưng không được. Anh bắt đầu cảm thấy rất ngon, anh cố gạt họ đi không nổi, mà bụng thì đói sôi sùng sục. Anh cố giấu sự bực tức, đặt bát xuống, đậy vung nồi lại rồi cộc cằn nói với họ rằng món này nấu không hợp khẩu vị mình. Anh ra lệnh cho Nigatsu bưng cái nồi đi.
"Fujiko hỏi có phải đem đổ đi không?" Mariko nói, trong lòng khấp khởi hy vọng.
"Phải."
Fujiko và Buntaro rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
"Tướng công ăn thêm ít cơm nữa?" Fujiko hỏi.
"Không, cảm ơn."
Mariko phe phẩy cái quạt, mỉm cười ra điều khích lệ và lại rót sake vào chén cho anh nhưng Blackthorne không nguôi giận, anh quyết tâm từ nay sẽ vào trong núi nấu nướng riêng một mình, ăn riêng một mình và công khai đi săn.
Quỷ tha ma bắt các người đi, anh nghĩ thầm. Nếu Toranaga đi săn được thì ta cũng đi săn được. Bao giờ thì ta đi gặp hắn? Còn phải chờ với đợi bao lâu nữa?
"Chờ với đợi cái đống phân, Toranaga, đồ phân thối." Anh nói to lên bằng tiếng Anh và cảm thấy dễ chịu hơn.
"Sao, Anjin-san?" Mariko hỏi bằng tiếng Portugal.
"Không sao cả", anh đáp.
"Tôi chỉ tự hỏi không biết bao giờ được yết kiến Đại nhân Toranaga."
"Đại nhân không nói cho tôi biết. Có lẽ cũng sớm thôi."
Buntaro đang uống sake và húp canh xụp xoạp như phong tục ở đây vẫn thế. Blackthorne bắt đầu thấy khó chịu. Mariko trò chuyện vui vẻ với chồng, nhưng Buntaro chỉ làu nhàu, hầu như không để ý gì đến nàng. Mariko không ăn, Blackthorne lại càng bực tức thấy cả Mariko lẫn Fujiko gần như sun xoe, ve vuốt Buntaro và anh cũng bực tức vì chuyện mình phải chịu đựng cái ông khách mình không muốn có này.
"Bà nói hộ với Buntaro Sama rằng ở nước tôi, chủ nhà phải nâng cốc chúc mừng quý khách." Anh nâng chén lên với một nụ cười chẳng có gì là thân thiện.
"Chúc ông sống lâu và hạnh phúc!." Anh uống cạn chén.
Buntaro nghe Mariko dịch lại. Hắn gật đầu tán thành, nâng chén lên đáp lại, nhe răng mỉm cười rồi uống cạn.
"Chúc sức khỏe!" Blackthorne lại nâng chén.
Lại chúc, lại nâng chén.
"Chúc sức khỏe'".
Lần này Buntaro không uống. Hắn đặt cái chén đầy rượu xuống, giương cập mắt ti hí nhìn Blackthorne. Rồi gọi một người nào đó ở bên ngoài. Cánh shoji bị đẩy sang một bên ngay lập tức. Tên vệ sĩ của hắn, lúc nào cũng có mặt, cúi chào và đưa cho hắn cái cung lớn và bao tên. Buntaro cầm lấy và nói rất nhanh với Blackthorne, giọng hung hăng, sôi nổi.
"Chồng tôi…Chồng tôi nói ông muốn xem ông ấy bắn. Chồng tôi nghĩ để đến mai thì lâu quá. Bây giờ là lúc thuận tiện. Cái cổng của nhà ông, thưa Anjin-san, chồng tôi hỏi ông chọn cột cổng bên nào?"
"Tôi không hiểu", Blackthorne nói. Cổng cách xa chỗ họ ngồi chừng bốn mươi bước, bên kia vườn, nhưng lúc này hoàn toàn bị che lấp bởi bức tường shoji bên tay phải anh.
"Cột bên trái hay cột bên phải? Xin ông hãy chọn cho." Giọng của Mariko có vẻ khẩn nài, năn nỉ.
Biết vậy, Blackthorne nhìn Buntaro. Hắn có vẻ điềm nhiên, quên hết mọi người, trông như một con quỷ lùn xấu xí, béo mập đang lơ đãng nhìn ra xa.
Như bị thôi miên, anh nói:
"Cột bên trái."
"Hađari." Mariko nói.
Lập tức Buntaro lấy một chiếc tên trong bao ra, đặt vào cung rồi vẫn ngồi, giơ cung lên, kéo dây tới ngang tầm mắt rồi buông tay, hung dữ mà mềm mại, hầu như nên thơ nữa. Mũi tên xé gió qua mặt Mariko, chạm vào một món tóc rủ của nàng, rồi biến mất sau bức tường shoji bằng giấy. Một mũi tên khác bay tiếp theo ngay gần như trước khi mũi tên đầu tiên biến mất, rồi lại mũi nữa, mũi tên nào cũng vụt qua mặt Mariko chỉ cách có một inch. Mariko ngồi sững, như chết cứng tại chỗ, bình tĩnh và không nhúc nhích, vẫn quỳ như thường lệ.
Một mũi tên thứ tư, rồi mũi tên cuối cùng. Trong im lặng như tờ chỉ nghe có tiếng dây cung bật tách tách, Buntaro thở ra một hơi dài rồi từ từ quay lại. Hắn đặt cung lên ngang đùi. Mariko và Fujiko hít vào rồi mỉm cười cúi chào khen ngợi Buntaro, hắn khẽ gật đầu và chào lại. Mọi người nhìn Blackthorne. Anh biết điều anh vừa chứng kiến thật cứ như là có phép thần diệu gì vậy. Tất cả các mũi tên đều bay qua cùng một cái lỗ trên vách.
Buntaro đưa trả cung cho tên vệ sĩ rồi cầm chén rượu lên. Hắn nhìn cái chén trừng trừng trong giây lát rồi nâng lên, hướng về phía Blackthorne và uống cạn, sau đó nói với giọng gay gắt và lại trở lại cái con người thô bạo của hắn.
"Ông ấy... chồng tôi xin lễ phép mời ông ra xem."
Blackthorne nghĩ một chút, cố làm cho mình bình tâm trở lại.
"Không cần thiết. Tất nhiên ông ấy đã bắn trúng đích."
"Chồng tôi nói muốn ông xem cho chắc chắn."
"Tôi biết chắc rồi."
"Xin ông, Anjin-san. Ông sẽ làm vinh dự cho ông ấy."
"Tôi không cần phải làm vinh dự cho ông ta."
"Vâng. Nhưng tôi xin phép cộng thêm lời thỉnh cầu của tôi nữa được không?" Trong mắt nàng lại hiện lên cái vẻ van vỉ, khẩn nài ấy.
"Thật tuyệt diệu được xem bắn như thế, nói thế nào nhỉ?"
Mariko nói cho anh rõ. Anh nói lại và cúi chào. Buntaro cúi chào đáp lễ một cách chiếu lệ.
"Bà nói hộ xin phép ông ấy vui lòng cùng tôi đi ra xem các mũi tên."
"Ông ấy nói ông ấy muốn ông đi một mình. Ông ấy không muốn đi, thưa Anjin-san."
"Tại sao?"
"Nếu bắn trúng, chính xác thưa senhor, thì ông phải một mình tự thấy điều đó. Nếu bắn không chính xác thì ông cũng phải một mình nhìn thấy cái đó. Như vậy, cả ông cả chồng tôi đều không lúng túng ngượng ngùng."
"Nếu ông ta bắn trượt thì sao?"
"Ông ấy không bắn trượt. Nhưng theo phong tục chúng tôi, trong hoàn cảnh khó như thế này, chính xác hay không, không quan trọng so với cái đẹp của người cung thủ; cái cao quý của động tác, sức mạnh ngồi mà bắn hoặc thái độ thản nhiên trước chuyện thua được."
Các mũi tên đều cắm vào giữa cột bên trái, cái nọ các cái kia không đến một.
"Inch." Blackthorne nhìn lại ngôi nhà và anh có thể trông thấy cách đó hơn bốn mươi bước. Cái lỗ hổng nhỏ xíu, rõ và gọn trên vách giấy - một đốm trong đêm tối.
Hầu như không thể nào có được một chính xác đến Như thế, anh nghĩ. Từ chỗ Buntaro đang ngồi, hắn không thể nhìn thấy vườn hoặc cổng và bên ngoài thì tối om. Blackthorne quay lại cái cột, giơ cao chiếc đèn lồng. Anh dùng tay thử nhổ một mũi tên, nhưng đầu mũi tên bịt thép cắm quá sâu. Anh có thể bẻ gẫy mất đốc tên bằng gỗ, nhưng anh không muốn làm vậy.
Tên vệ sĩ chăm chú theo dõi.
Blackthorne ngập ngừng. Tên vệ sĩ tiến lại để giúp anh, nhưng anh lắc đầu.
"Iyé domo" rồi quay trở vào trong nhà.
"Mariko-san, xin bà làm ơn nói với nàng hầu của tôi là tôi muốn để nguyên các mũi tên đó trên cột cổng. Tất cả các mũi tên. Để nhắc nhở tôi nhớ đến một cung thủ bậc thầy. Tôi chưa bao giờ thấy ai bắn như thế." Anh cúi chào Buntaro.
"Cảm ơn ông, Anjin-san, Mariko dịch và Bưntarô cúi chào, cảm ơn lại những lời khen ngợi của anh.
"Sake!" Blackthorne gọi.
Hai người lại uống nữa. Uống đậm. Buntaro lúc này uống rượu liên tục không giữ gìn gì nữa, rượu bắt đầu ngấm…Blackthorne kín đáo quan sát hắn rồi buông thả cho ý nghĩ của mình vơ vẩn, tự hỏi làm thế nào mà thằng cha đó lắp tên rồi bắn với một độ chính xác ghê gớm như thế, thật không tưởng nổi. Không thể được, anh nghĩ, vậy mà ta đã rõ ràng trông thấy hắn làm được. Không biết Vinck và Baccút và những người khác lúc này đang làm gì. Toranaga có nói với anh là hiện giờ các thủy thủ sống tại Yedo, gần thuyền Eramus. Lạy Chúa, mình ước ao được gặp họ và trở lại thuyền.
Anh liếc nhìn Mariko, nàng đương nói gì với chồng. Buntaro lắng nghe. Blackthorne sửng sốt nhìn thấy mặt Buntaro méo xệch đi vì căm ghét. Anh chưa kịp nhìn lảng ra chỗ khác, Buntaro đã nhìn vào anh.
"Nen desu ka?" Lời lẽ của Buntaro nghe hầu như chẳng khác gì một lời buộc tội.
"Nani, no, Buntaro", không có gì cả. Blackthorne mời mọi người uống sake, hy vọng khỏa lấp được sự lãng trí của mình. Các phụ nữ vẫn nhận lời mời nhưng chỉ nhấm nháp chiếu lệ. Buntaro uống cạn ngay chén của hắn, vẻ mặt lầm lì. Rồi hắn nói một thôi một hồi với Mariko.
Không nhịn được, Blackthorne buột miệng hỏi.
"Ông ta có chuyện gì thế? Ông ấy nói cái gì?"
"Ồ, xin lỗi Anjin-san. Chồng tôi đang hỏi về ông, về vợ ông và các nàng hầu của ông. Và về con cái ông, và về những chuyện gì đã xảy ra từ khi chúng ta rời khỏi Osaka. Ông ấy…
"Nàng dừng lại, đổi ý, nói thêm với một giọng khác.
"Ông ấy rất quan tâm đến ông và các quan điểm của ông."
"Tôi cũng rất quan tâm đến ông ấy và các quan điểm của ông ấy. Ông bà đã gặp nhau như thế nào? Cưới nhau khi nào? Có phải…
"Buntaro cắt ngang, xổ ra một tràng tiếng Nhật, giọng nói nóng nẩy.
Lập tức Mariko dịch lại những điều vừa nói. Buntaro vươn tay ra, rót sake đầy hai chén uống trà, đưa mời Blackthorne một chén rồi ra hiệu cho các phụ nữ cầm lấy những chén khác.
"Ông ấy… chồng tôi nói đôi khi chén uống sake quá nhỏ." Mariko rót sake đầy các chén uống trà khác. Nàng nhấm nháp một chén. Fujiko một chén. Rồi Buntaro lại xổ một tràng tiếng Nhật nữa, hùng hổ hơn lần trước. Nụ cười của Mariko đọng cứng trên mặt nàng, cả Fujiko cũng vậy.
"Iyé dôzô gomen uađai. Buntaro Sama", Mariko nói,
"Ima", Buntaro ra lệnh.
Fujiko bối rối định lên tiếng nhưng Buntaro trừng mắt nhìn cô, bắt cô phải im miệng.
"Gômen nasai", Fujiko thì thào xin lỗi.
"Dozô, gomen nasai."
"Ông ấy nói gì thế, Mariko-san?"
Nàng có vẻ như không nghe thấy Blackthorne.
"Dozo gomen nasai, Buntaro Sama, watashi..."
Mặt Buntaro đỏ bừng bừng.
"IMA!"
"Xin lỗi Anjin-san nhưng chồng tôi ra lệnh tôi kể... trả lời các câu hỏi của ông... kể cho ông nghe về tôi. Tôi có nói với ông ấy rằng các chuyện gia đình có lẽ không nên đem ra bàn luận vào lúc khuya khoắt thế này, nhưng ông ấy cứ ra lệnh phải nói. Xin ông hãy kiên nhẫn!" Nàng uống một ngụm lớn sake. Rồi một ngụm nữa. Tóc nàng lõa xõa trên tai phất phơ trong làn gió thoang thoảng của chiếc quạt của Fujiko. Mariko uống cạn chén rượu rồi đặt chén xuống.
"Tên con gái của tôi là Akechi. Tôi là con gái của tướng công Đại nhân Akechi Jinsai, kẻ sát nhân. Cha tôi đã phản trắc, ám sát chúa thượng của mình là Nhà độc tài Đại nhân Goroda."
"Trời đất! Tại sao thân phụ bà lại làm việc đó?"
"Dù lý do là gì đi nữa thì, thưa Anjin-san, cũng không đủ để bào chữa. Cha tôi đã phạm cái tội ghê gớm nhất trong thế giới chúng tôi. Dòng máu của tôi đã bị ô nhục, cũng như dòng máu con trai tôi."
"Vậy thì tại sao..." Anh dừng lại.
"Vâng, Anjin-san?"
"Tôi định nói là tôi hiểu cái đó có ý nghĩa gì... giết chúa thượng. Nhưng tôi ngạc nhiên thấy họ để bà sống…"
"Chồng tôi đã đem lại cho tôi vinh dự..."
Buntaro lại giận dữ ngắt lời vợ và Mariko xin lỗi rồi giải thích Blackthorne đã nói gì. Buntaro khinh bỉ ra hiệu cho vợ nói tiếp.
"Chồng tôi đã đem lại vinh dự cho tôi bằng cách đưa tôi đi xa", Mariko tiếp tục, vẫn với cái giọng dịu dàng ấy.
"Tôi van xin được phép seppuku nhưng chồng tôi không ban cho tôi đặc quyền đó. Đó là... Tôi cần phải giải thích chỗ này, seppuku là đặc quyền của ông ấy hoặc của Đại nhân Toranaga ban cho. Hằng năm, năm nào tôi cũng xin được phép seppuku vào đúng ngày kỷ niệm vụ phản bội đó. Nhưng với sự hiểu biết sáng suốt của mình, chồng tôi luôn luôn từ chối." Nụ cười của nàng rất dễ thương.
"Chồng tôi ban vinh dự cho tôi hàng ngày, từng lúc. Nếu tôi ở địa vị ông ấy thậm chí có lẽ tôi không thể nói chuyện được với một con người nhơ nhuốc như thế."
"Đó là lý do tại sao…tại sao? Bà là người cuối cùng của dòng họ bà phải không?" Anh hỏi vì nhớ lại những điều nàng đã nói về một tai họa nào đó trong lúc đi khỏi Lâu đài Osaka.
Mariko dịch câu hỏi cho Buntrô nghe rồi quay lại.
Hai, Anjin-san. Nhưng đây không phải là một tai họa, không phải là tai họa cho cha tôi và gia đình tôi. Họ đã bị Nakamura bắt ở trong núi. Nakamura là vị tướng sau này sẽ trở thành Taiko, chính ông đã dẫn các đạo quân phục thù, tàn sát tất cả các thương lượng của cha tôi, hai mươi ngàn người, không sót một ai. Cha tôi và gia đình bị vây chặt nhưng cha tôi đã có đủ thì giờ giúp đỡ tất cả mọi người, bốn anh em trai và ba chị em gái của tôi…mẹ tôi và hai nàng hầu. Rồi ông đã làm seppuku. Về mặt đó cha tôi là Samurai và họ đều là Samurai", nàng nói.
"Họ cũng dũng cảm quỳ xuống trước mặt cha tôi, lần lượt từng người và cha tôi đã giết từng người một. Mọi người đã chết một cách vinh dự. Và cha tôi cũng vậy. Hai người anh em cha tôi và một ông chú đã đứng về phía cha tôi của cuộc phản loạn chống lại chúa thượng của họ. Họ cũng bị mắc kẹt và họ cũng đã chết trong vinh dự như thế. Không một người nào của dòng họ Akechi còn sống sót để hứng chịu sự căm thù và khinh ghét của quân thù, trừ tôi - không, xin Anjin-san thứ lỗi cho, tôi nói sai - cha tôi các anh em và chú của cha tôi mới đúng là quân thù đích thực. Trong số quân thù, chỉ còn sống sót lại mình tôi một nhân chứng sống của sự phản bội đê tiện. Tôi, Akechi Mariko được sống sót là vì tôi đã lấy chồng và do đó thuộc về gia đình chồng tôi. Khi ấy chúng tôi sống ở Kyoto. Tôi đang ở Kyoto khi cha tôi chết. Sự phản loạn của cha tôi chỉ kéo dài có mười ba ngày. Nhưng chừng nào còn có người sống trên các hòn đảo này, cái tên Akechi còn là nhơ nhuốc."
"Khi chuyện đó xảy ra bà lấy chồng đã được bao lâu?"
"Hai tháng và ba ngày."
"Và khi ấy bà mười lăm tuổi?"
"Vâng. Chồng tôi đã ban cho tôi vinh dự là không ly hôn hay đuổi tôi đi như lẽ ra phải làm. Tôi được đưa đi xa. Đến một làng ở miền Bắc. Ở đó rất lạnh, trong tỉnh Sônai. Lạnh lắm!"
"Bà ở đấy bao lâu?"
"Tám năm. Đại nhân Goroda bốn mươi chín tuổi khi làm seppuku để khỏi bị bắt sống. Đã gần mười sáu năm rồi. Anjin-san, và phần lớn con cháu của..."
Buntaro lại cắt ngang, lưỡi hắn như một chiếc roi.
"Xin Anjin-san thứ lỗi cho tôi", Mariko nói.
"Chồng tôi chỉ ra rất đúng là chỉ cần nói tôi là con gái một tên phản bội là đủ rồi, giải thích dài dòng không cần thiết. Tất nhiên một vài lời giải thích là cần thiết", nàng thận trọng nói thêm:
"Xin ông thứ lỗi cho thái độ không lịch sự của chồng tôi và tôi xin ông hãy nhớ cho những điều tôi nói về tai để nghe và Hàng rào tám lớp. Xin ông thứ lỗi cho tôi, Anjin-san, tôi được lệnh phải rời khỏi đây. Ông có thể cứ ngồi lại cho đến khi ông ấy cáo lui hoặc xỉu đi vì say. Xin ông đừng can thiệp gì cả."
Nàng cúi chào Fujiko.
"Dozo gomen nasai."
"Do itashimashité."
Mariko cúi đầu chào Buntaro rồi rời khỏi căn phòng. Mùi hương của nàng vẫn còn phảng phất.
"Sake!" Buntaro gọi và mỉm cười ác độc.
Fujiko rót rượu đầy chén.
"Chúc sức khỏe!" Blackthorne nói lòng rối bời, bấn loạn.
Hơn một tiếng đồng hồ, anh uống rượu chúc mừng Buntaro cho đến khi anh cảm thấy đầu mình quay cuồng. Rồi Buntaro xỉu và nằm lăn ra giữa đống chén vỡ ngổn ngang bừa bãi. Lập tức shoji mở ra. Tên vệ sĩ vào cùng với Mariko. Hai người, có đám đầy tớ giúp sức - họ xuất hiện cứ như là có phép lạ vậy - khiêng Buntaro-sang phòng đối diện. Phòng của Mariko. Có cô nữ tỳ Koi giúp một tay, Mariko bắt đầu cởi quần áo cho hắn. Tên vệ sĩ kéo shoji, đóng lại rồi ngồi ngay bên ngoài, tay đặt trên đốc kiếm đã cởi sẵn.
Fujiko ngồi đợi, mắt chăm chú nhìn Blackthorne. Đám nữ tỳ tới dọn dẹp. Blackthorne uể oải lấy hai bàn tay vuốt tóc rồi buộc lại dải băng trên đuôi sam của anh. Rồi anh loạng choạng đứng dậy và đi ra hiên, nàng hầu của anh đi theo sau.
Không khí ngát thơm làm anh tỉnh lại. Nhưng không tỉnh táo hẳn. Anh nặng nề ngồi xuống hiên và uống rượu trong đêm tối.
Fujiko quỳ xuống đằng sau anh và nghiêng người về phía trước.
"Gomen nasai, Anjin-san", cô thì thầm, hất đầu về phía nhà.
"Wakari masu ka?" Ông có hiểu không.
"Wakari masu, shigata ganai." Rồi nhìn thấy vẻ sợ hãi khác thường của cô, anh vuốt ve tóc cô.
"Arigato, arigato, Anjin Sama."
"Anantawa somin ima, Fujiko-san" anh nói, tìm chữ một cách khó khăn. Cô đi ngủ đi.
"Dozo gomen nasai. Anjin-san suimin, neh?", cô nói, ra hiệu cho anh về phòng của anh, đôi mắt cô lộ vẻ van nài.
"Iyé. Watashi oyogu ima." Không tôi đi bơi.
"Hai, Anjin Sama." Fujiko ngoan ngoãn quay lại lên tiếng gọi. Hai người đầy tớ chạy ra. Cả hai đều là những thanh niên trong làng khỏe mạnh và có tiếng bơi giỏi.
Blackthorne không phản đối. Đêm nay anh biết những lời phản đối của anh sẽ vô nghĩa.
"Cũng được", anh nói to trong khi loạng choạng đi xuống chân đồi, hai thanh niên theo sau. Đầu óc anh mụ mẫm vì say rượu.
"Dẫu sao thì ta cũng đã làm cho nó phải ngủ. Nó không còn làm khổ được nàng nữa lúc này."
Blackthorne bơi một tiếng đồng hồ và cảm thấy dễ chịu. Khi trở về, anh thấy Fujiko đợi ở hiên với một ấm trà mới. Anh uống một ít trà, rồi về phòng và ngủ ngay lập tức.
Giọng nói của Buntaro, đầy độc ác, đánh thức anh dậy. Tay phải anh nắm ngay lấy báng khẩu súng ngắn đã nạp đạn sẵn, anh luôn luôn giấu dưới đệm, tim đập thình thịch do bị đánh thức đột ngột.
Tiếng nói của Buntaro bỗng ngừng lại. Mariko bắt đầu nói. Blackthorne chỉ hiểu được lõm bõm một vài từ nhưng anh cảm thấy được giọng nàng, tỏ ra biết điều và van nài, nhưng không phải van nài một cách hèn hạ, hay rền rĩ, khóc lóc, mà vẫn là cái giọng thanh thản, vững vàng thường nhật của nàng, Buntaro lại hét.
Blackthorne cố gắng không nghe.
"Xin ông đừng can thiệp", nàng đã bảo anh và nàng là con người thông minh sáng suốt. Anh không có quyền gì hết, nhưng Buntaro thì có rất nhiều quyền:
"Tôi xin ông, Anjin-san, hãy thận trọng. Hãy nhớ những điều tôi nói về những cái tai nghe và Hàng rào tám lớp."
Anh lặng lẽ nằm xuống, người đẫm mồ hôi lạnh và cố buộc mình nghĩ đến những điều Mariko đã nói.
"Ông thấy không, Anjin-san", nàng đã nói với anh vào cái tối rất đặc biệt khi họ đang uống nốt chai sake cuối cùng sau nhiều chai cuối cùng khác và anh đã nói đùa về tình trạng thiếu sự riêng biệt ở khắp nơi - lúc nào cũng có người ở quanh ta và những bức tường giấy, tai mắt luôn luôn tò mò, soi mói,
"ở đây, ông cần phải học cách tạo ra cái riêng biệt của mình. Chúng tôi đã được dạy dỗ từ thuở nhỏ để biết biến vào bên trong bản thân, dựng lên những bức tường không thể xuyên qua được, để sống bên trong những bức tường ấy. Nếu không, chắc chắn chúng tôi sẽ phát điên hết rồi giết lẫn nhau và tự giết luôn cả bản thân mình."
"Tường gì?"
"Ồ, chúng tôi có cả một mê cung mênh mông để ẩn náu. Những nghi thức, những phong tục, những kiêng kỵ đủ các loại, ồ nhiều lắm. Ngay cả ngôn ngữ của chúng tôi cũng có những sắc thái, âm điệu mà các ông không có, chúng cho phép chúng tôi lễ phép né tránh bất cứ câu hỏi nào nếu chúng tôi không muốn trả lời."
"Nhưng làm thế nào mà bịt kín tai được, Mariko-san? Không thể làm được."
"Ồ, dễ thôi, rất dễ, nếu biết tập luyện. Tất nhiên, sự tập luyện bắt đầu ngay từ khi đứa trẻ biết nói, cho nên cái đó đã nhanh chóng trở thành bản chất thứ hai của chúng tôi... nếu không làm thế làm sao sống sót nổi? Trước hết là bắt đầu tẩy sạch đầu óc mình hết mọi người, tự đặt mình lên một bình diện khác. Ngắm cảnh chiều tà là rất tốt cho cái đó hoặc lắng nghe mưa rơi... Anjin-san, ông có để ý thấy những tiếng mưa rơi khác nhau không?
Nếu không thực sự lắng nghe, hiện tại sẽ biến mất, neh? Nghe hoa rơi, nghe đá mọc là những cách tập luyện rất tốt. Tất nhiên, phải không nhìn thấy sự vật mới được, chúng chỉ là những ký hiệu, những thông báo cho hara của ông, cái trung tâm của ông, nhắc nhở ông về cuộc đời ngắn ngủi thoáng qua, giúp ông giành được wa, sự hài hòa, đó là phẩm chất mà toàn bộ cuộc sống của người Nhật, mọi nghệ thuật... đều cố gắng đạt tới...
Nàng cười.
"Đấy, ông thấy không, tại uống nhiều sake quá đấy." Chót lưỡi của nàng chạm vào đôi môi nàng, trông thật quyến rũ.
"Tôi xin nói nhỏ với ông một bí mật. Đừng có mắc lừa những nụ cười và thái độ dịu dàng, hòa nhã của chúng tôi, những nghi thức, cúi chào, ngọt ngào, ân cần chu đáo. Bên dưới, chúng tôi có thể ở tận đâu đâu ấy, cách xa nơi đó hàng triệu ri, an toàn và cách biệt. Vì đó là cái mà chúng tôi tìm kiếm: quên lãng. Một trong những bài thơ đầu tiên được viết ra ở nước chúng tôi - có ghi trong Kojko, cuốn sách sử đầu tiên được viết ra cách đây khoảng một nghìn năm... - có lẽ sẽ giải thích những điều tôi vừa nói.
Tám đám mây giông dâng lên.
Cho những người yêu nhau trốn vào trong đó.
Hàng rào tám lớp của tỉnh Idumô.
Vây quanh tám lớp mây đó.
Ôi, tuyệt vời sao, Hàng rào tám lớp!
Chắc chắn chúng tôi sẽ phát điên, phát rồ nếu không có cái Hàng rào tám lớp ấy, ồ chắc chắn là như thế!
Hãy nhớ đến Hàng rào tám lớp, anh tự nhủ, trong khi tiếng Buntaro vẫn điên cuồng rít lên. Ta không biết gì hết về nàng. Hoặc về hắn. Thật vậy. Hãy nghĩ đến Trung đoàn Hỏa mai hoặc nghĩ về quê hương hoặc Phêxiliti hoặc cách làm thế nào lấy lại chiếc thuyền hoặc về Baccut hoặc Toranaga hoặc Omi-san. Omi thế nào nhỉ? Ta có cần trả thù không? Nó muốn làm bạn với ta và sau chuyện những khẩu súng ngắn nó đã tỏ ra tốt và tử tế và…
Tiếng đánh như xoáy vào đầu óc anh. Rồi tiếng Mariko lại cất lên, và có tiếng đánh thứ hai. Ngay lập tức Blackthorne vùng dậy, mở shoji. Tên vệ sĩ hầm hầm đứng trước mặt anh, trong hành lang, bên ngoài cửa buồng Mariko, kiếm tuốt trần.
Blackthorne sắp lao vào tên Samurai thì cửa ô cuối hành lang bật mở. Fujiko, tóc xõa, với chiếc kimono ngủ, chạy tới, tiếng vải bị xé toạc và tiếng một cái tát nữa hình như không hề làm cô xúc động gì hết. Cô lễ phép cúi chào tên vệ sĩ rồi đứng xen vào giữa hai người, dịu dàng cúi chào Blackthorne và cầm lấy cánh tay anh, kéo anh trở vào phòng. Anh trông thấy rõ thái độ căng thẳng sẵn sàng của tên Samurai. Anh chỉ có một khẩu súng ngắn và một viên đạn, nên anh lùi lại. Fujiko đi theo vào phòng và đóng cánh shoji lại ngay tức khắc. Rồi, rất hoảng sợ, cô bắt đầu can ngăn anh, đặt một ngón tay lên môi rồi lại lắc đầu nữa, ánh mắt khẩn khoản van nài.
"Gomen nasai, wakari nesu ka?" cô thì thào.
Nhưng anh tập trung chú ý vào bức vách của căn phòng kế cạnh, anh có thể rất dễ dàng đập tan nó ngay. Cô cũng nhìn bức vách rồi đứng vào giữa anh với bức vách, ngồi xuống và ra hiệu cho anh cũng ngồi xuống. Nhưng anh không thể ngồi được. Anh đứng đó trong lòng sôi lên vì một tiếng rên rỉ tiếp theo sau một tiếng đánh nữa - sẵn sàng lao sang, một cử chỉ sẽ làm cho họ chết hết, tất cả.
"Iyé!" Fujiko run bắn lên vì hoảng sợ.
Anh vẫy tay cô sang một bên.
"Iyé, iyé!" cô lại van vỉ nữa.
"IMA!"
Lập tức Fujiko đứng dậy, ra hiệu cho anh đợi một chút; cô lặng lẽ chạy vào lấy các thanh kiếm đặt trước takomana, các hốc tường danh dự. Cô cầm thanh kiếm dài lên, hai bàn tay run lẩy bảy, rút kiếm ra khỏi vỏ và chuẩn bị đi theo anh xông qua vách. Vừa lúc ấy, một tiếng đánh cuối cùng và một tràng lời nói điên cuồng giận dữ. Cánh shoji bên kia mở ra rầm rầm, rồi Buntaro - mà họ trông thấy - huỳnh huỵch đi ra, theo sau là tên vệ sĩ. Căn nhà vắng lặng một lát rồi có tiếng cổng vườn đóng sầm lại.
Blackthorne đi ra cửa buồng mình. Fujiko lao tới ngăn anh lại, nhưng anh gạt cô sang một bên, kéo cửa mở ra.
Mariko vẫn còn quỳ ở một góc buồng bên cạnh, một vết tím bầm trên má, tóc xõa rượi, rối bù, kimono tơi tả, những vết thâm tím trên lưng, trên đùi.
Anh lao tới đỡ nàng dậy nhưng nàng kêu lên.
"Đi đi, Anjin-san, xin ông đi khỏi đây cho!"
Anh nhìn thấy một vết máu rỉ ra ở mép nàng.
"Lạy Chúa, bà có..."
"Tôi đã nói ông đừng can thiệp. Xin ông đi đi cho." Nàng nói, vẫn với cái giọng bình tĩnh đó, nó ngược lại với ánh mắt dữ dội của nàng. Rồi nàng trông thấy Fujiko đứng ở ngưỡng cửa. Nàng nói với cô và Fujiko ngoan ngoãn cầm cánh tay Blackthorne kéo anh đi, nhưng anh vùng tay ra.
"Không! Iyé!"
Mariko nói:
"Sự có mặt của ông làm tôi mất thể diện, không đem lại cho tôi sự bình tâm hay an ủi gì cả, mà chỉ làm tôi thêm nhục nhã. Ông đi đi!"
"Tôi muốn giúp bà. Bà không hiểu ư?"
"Ông không hiểu ư? Ông không có quyền gì hết trong việc này. Đây là chuyện cãi nhau riêng tư giữa hai vợ chồng."
"Không có lý do gì để đánh..."
"Tại sao ông không nghe nhỉ, Anjin-san? Ông ấy có thể đánh chết tôi nếu ông ấy muốn. ông ấy có quyền và tôi mong ước ông ấy sẽ... ngay cả hơn thế nữa! Tôi sẽ không còn phải chịu đựng sự tủi nhục. Ông tưởng sống với sự tủi nhục của tôi dễ lắm sao? Ông không nghe thấy những điều tôi đã kể với ông sao? Tôi là con gái của Akechi Jinsai!"
"Cái đó không phải lỗi của bà. Bà đã không làm gì hết!"
"Đó là lỗi tại tôi và tôi là con gái của cha tôi." Mariko định dừng lại ở đó. Nhưng nhìn lên thấy vẻ thương xót của anh, thái độ lo lắng và tình yêu của anh. Biết anh coi trọng sự thật như thế nào, nàng đành lộ ra một vài chi tiết.
"Tối nay lỗi là tại tôi, Anjin-san", nàng nói.
"Nếu tôi đã khóc như ông ta mong muốn, xin tha tội như ông ta mong muốn, khúm núm, kinh hãi và mơn trớn như ông ta mong muốn, giả vờ khiếp sợ, dạng chân ra như ông ta mong muốn, làm tất cả những cái trò của đàn bà mà bổn phận đòi hỏi, thì ông ta sẽ trở thành một đứa trẻ con trong tay tôi. Nhưng tôi đã không muốn làm như vậy."
"Tại sao?"
"Vì đó là sự trả thù của tôi. Để trả đũa việc ông ta để tôi sống sau vụ phản loạn đó. Để trả đũa ông ta đã bắt tôi đi xa tám năm trời và suốt thời gian đó cứ để tôi sống. Và để trả đũa ông ta đã ra lệnh cho tôi trở lại cuộc sống và để tôi sống."
Nàng khó nhọc ngồi lên và kéo chiếc kimono tơi tả che kín người.
"Tôi sẽ không bao giờ trao thân tôi cho ông ta nữa. Có một lần tôi đã tự nguyện làm vậy, tuy tôi căm ghét ông ta ngay từ phút giây đầu tiên trông thấy ông ta."
"Thế thì tại sao bà lại lấy ông ta? Bà có nói rằng phụ nữ ở đây có quyền từ chối kia mà, rằng họ không phải lấy chồng trái với mong muốn của họ."
"Tôi lấy ông ta để chiều lòng Đại nhân Goroda và cha tôi. Tôi còn trẻ quá nên khi ấy không biết gì về Goroda. Nhưng nếu ông muốn biết sự thật thì Goroda chính là con người tàn ác nhất, đáng khinh ghét nhất xưa nay trên cõi đời này. Hắn đã đẩy cha tôi đi vào phản loạn. Đó là sự thật đích thực! Goroda!" Nàng nói như nhổ cái tên đó ra khỏi miệng.
"Không có hắn, tất cả chúng tôi vẫn còn sống và được trọng vọng. Tôi cầu Chúa cho Goroda bị giam vào hỏa ngục muôn đời, muôn kiếp!" Nàng cử động thận trọng, tìm cách làm cho người đỡ đau đớn.
"Giữa chồng tôi và tôi chỉ có căm thù mà thôi, đó là karma của chúng tôi. Ông ấy cho phép tôi đi vào chỗ chết thì tôi chết dễ dàng biết bao!"
"Tại sao ông ta không để cho bà đi? Ly dị bà? Thậm chí cho phép bà làm cái việc bà muốn?"
"Bởi vì ông ta là đàn ông."
Một cơn đau dội lên và nàng nhăn mặt. Blackthorne quỳ xuống bên cạnh nàng, đỡ nàng trong vòng tay. Nàng đẩy anh ra, gắng gượng nén đau, Fujiko đứng ở ngưỡng cửa cố giữ thái độ bình tĩnh nhìn họ.
"Tôi không sao cả, Anjin-san. Xin ông hãy để tôi một mình. Ông không được làm thế. Ông cần phải thận trọng."
"Tôi không sợ ông ta!"
Mariko mệt mỏi vén mấy sợi tóc xòa xuống mắt và chăm chú nhìn lên. Tại sao không để Anjin-san đi gặp số kiếp, karma, của ông ta, Mariko tự hỏi. Ông ấy không phải người của thế giới chúng ta. Buntaro sẽ giết chết ông ấy, rất dễ dàng. Cho đến nay chỉ có sự bảo vệ của đích thân Toranaga mới che chở được cho ông ta. Yabu, Omi, Naga, Buntaro... có thể dễ dàng khiêu khích bất cứ ai trong bọn họ để giết ông ta.
Ông ta từ khi tới đây, chỉ toàn gây ra sự rắc rối, neh? Kể cả các kiến thức của ông ta cũng vậy, cũng chỉ gây ra sự rắc rối. Naga nói đúng: Anjin-san có thể hủy diệt thế giới chúng ta nếu không giam chân ông ta lại.
Nếu Buntaro biết sự thật thì sao? Hay Toranaga? Về chuyện ân ái đêm ấy...
"Bác điên à?" Đêm đầu tiên ấy Fujiko đã nói vậy.
"Không."
"Vậy tại sao bác lại đi thế chân tên nữ tỳ?"
"Vì sake và vì vui thôi, Fujiko-san, và vì tò mò",
Nàng đã nói dối, giấu kín lý do thật: vì anh đã kích thích nàng, nàng muốn anh, nàng chưa bao giờ có người yêu. Nếu không phải đêm nay thì sẽ không bao giờ nữa, và phải là Anjin-san và chỉ Anjin-san thôi.
Cho nên nàng đã đến với anh, đã cảm thấy sung sướng, rồi hôm qua, khi chiếc galleon tới, Fujiko đã nói riêng với nàng.
"Nếu bác biết chồng còn sống thì đêm ấy bác có đi không?"
"Không. Tất nhiên là không", nàng đã nói dối.
"Nhưng bây giờ bác sẽ nói lại cho Buntaro biết chứ, neh? Về cái chuyện chăn gối với Anjin-san ấy?"
"Tại sao lại phải nói?"
"Cháu nghĩ có thể kế hoạch của bác là như vậy. Nếu bác nói lại với Buntaro Sama vào đúng lúc thì cơn cuồng nộ của bác cháu sẽ nổ ra và bác sẽ hài lòng được chết trước khi bác cháu tỉnh ra biết mình đã làm gì."
"Không, Fujiko-san, ông ta sẽ không bao giờ giết bác. Bất luận là thế nào. Ông ta sẽ đem bác cho bọn eta nếu ông có đủ lý do... nhưng ông ta không bao giờ giết bác."
"Ngoại tình với Anjin-san... như thế không đủ sao?"
"Ồ, đủ chứ!"
"Chuyện gì sẽ xảy ra với con trai bác?"
"Nó sẽ thừa kế sự ô nhục của bác, nếu bác bị làm nhục, neh?"
"Nếu bác nghĩ Buntaro Sama có ý nghi ngờ chuyện đã xảy ra thì bác cho cháu biết nhé. Cháu là nàng hầu của Anjin-san, bổn phận cháu là phải bảo vệ ông ấy."
Phải, Fujiko ạ, bổn phận của cháu là như vậy, Mariko khi ấy nghĩ thầm và do đó, cháu có đủ lý do để công khai trả thù kẻ đã buộc tội cha cháu, một việc mà cháu khao khát mong đợi. Nhưng xin lỗi, rất tiếc cha cháu lại đúng là một kẻ hèn nhát, tội nghiệp cho Fujiko. Hiromatsu có mặt ở đấy, nếu không thì giờ đây cha cháu vẫn còn sống và Buntaro thì chết rồi, vì Buntaro bị họ căm ghét còn hơn họ khinh bỉ cha cháu nhiều. Ngay những thanh kiếm mà cháu quý như thế, chúng đã không được ban tặng như một phần thưởng vinh dự trong chiến đấu mà là mua của một Samurai bị thương. Rất tiếc, nhưng ta sẽ không bao giờ nói cho cháu biết những chuyện đó, mặc dù đó là sự thật.
'Tôi không sợ ông ta", Blackthorne lại nói.
"Tôi biết", nàng nói, cơn đau lại dội lên.
"Nhưng tôi xin ông, tôi van ông, hãy sợ ông ta vì tôi!"
Blackthorne đi ra cửa.
Buntaro đứng đợi anh cách đó một trăm bước, ở giữa con đường mòn dẫn xuống làng... người hắn to bè bè, lù lù và trông dữ dằn. Tên vệ sĩ đứng cạnh hắn. Lúc ấy là một buổi bình minh u ám. Thuyền đánh cá đã hoạt động ở những chỗ nông. Biển lặng.
Blackthorne nhìn thấy Buntaro cầm cây cung lỏng lẻo trong tay, thấy những thanh kiếm của hắn và những thanh kiếm của tên vệ sĩ. Buntaro đứng hơi lắc lư và anh thầm hy vọng hắn sẽ nhằm không trúng, do đó cho anh có thời gian lại gần vừa tầm súng. Bên cạnh con đường mòn không có chỗ nào để ẩn nấp. Chẳng cần gì nữa, anh kéo cò cả hai khẩu súng ngắn và xông tới.
Mẹ kiếp, chẳng phải ẩn nấp gì hết, anh nghĩ trong cơn khát máu làm mờ hết mọi ý nghĩ, đồng thời vẫn biết việc anh đang làm là điên rồ, rằng anh không có lay một chút hy vọng gì chống lại hai tên Samurai hoặc chiếc cung có tầm bắn xa, rằng anh không có bất cứ quyền gì để can thiệp. Khi ấy, anh còn đang ở ngoài tầm súng ngắn. Buntaro bỗng cúi rạp đầu chào, tên vệ sĩ cũng chào theo. Blackthorne đứng sững lại, cảm thấy có cạm bẫy gì đây. Anh nhìn quanh nhưng gần đó không có một ai. Như trong một giấc mơ, anh nhìn thấy Buntaro nặng nề quỳ xuống, để cây cung sang một bên, hai bàn tay áp lên mặt đất cúi chào anh như một nông dân chào lãnh chúa của mình. Tên vệ sĩ cũng làm y như thế.
Blackthorne trân trân nhìn họ, sửng sốt. Khi anh chắc chắn mắt mình không nhìn nhầm, anh từ từ đi tới, súng sẵn sàng nhưng không nâng cao ngang tầm, chờ đợi một sự phản trắc. Đến tầm bắn dễ dàng, anh đứng lại. Buntaro vẫn không nhúc nhích. Theo tục lệ, anh cũng phải quỳ xuống, chào đáp lễ bởi vì họ bằng vai bằng vế hoặc gần như thế, nhưng anh không hiểu được tại sao lại phải có một nghi lễ trịnh trọng không thể tưởng tượng nổi trong một tình huống như thế này khi máu sẽ đổ ra.
"Đứng lên, đồ chó đẻ!" Blackthorne sẵn sàng bóp cò cả hai khẩu súng.
Buntaro không nói gì cả, không làm gì cả, vẫn cúi rạp đầu, hai bàn tay áp lên mặt đất. Lưng áo kimono của hắn ướt đẫm mồ hôi.
"Nan ja?" Blackthorne cố tình dùng cách hỏi có tính chất lăng nhục nhất.
"Cái gì thế?", anh muốn nhử cho Buntaro đứng dậy, động thủ trước, biết rằng anh không thể bắn hắn như thế này được, khi hắn đang chúi đầu xuống đất.
Thế rồi, thấy rõ mình cứ đứng sừng sững trong khi họ quỳ là lỗ mãng, vô lễ và.
"Nan ja.
"Là một lời nhục mạ hầu như không thể khoan thứ được và chắc chắn là không cần thiết, Blackthorne quỳ xuống và tay vẫn nắm chặt hai khẩu súng, đặt hai bàn tay lên mặt đất và cúi chào đáp lễ lại.
Xong anh ngồi lên gót chân mình.
"Hai?" Anh hỏi với một thái độ lễ phép gắng gượng.
Lập tức Buntaro bắt đầu nói rầm rầm. Một cách hèn hạ. Xin lỗi. Về cái gì và đích xác tại sao thì Blackthorne không rõ. Anh chỉ hiểu lõm bõm được vài từ và nghe thấy nói đến sake nhiều lần, nhưng rõ ràng đây là một lời tạ lỗi và khúm núm van xin được tha thứ. Buntaro cứ nói, nói mãi. Rồi hắn dừng lại và gục đầu xuống đất.
Lúc này thì cơn điên giận mù quáng của Blackthorne đã tan biến.
"Shigata ga nai", anh nói, giọng khàn khàn, có nghĩa là.
"Không thể tránh được", hoặc.
"Chẳng thể làm thế nào được" hoặc.
"Làm sao được?" Anh vẫn chưa biết rõ có việc tạ lỗi này chỉ là chuyện nghi thức trước khi tiến công không.
"Shigata ga nai Hakkiri wakerono ga shinpai suruko owanai" - Không thể tránh được. Tôi không hiểu rõ... nhưng ông đừng lo.
Buntaro nhìn lên rồi ngồi dậy.
"Arigato... arigato. Anjin-san. Domo gomen nasai."
"Shigata ga nai!" Blackthorne nhắc lại và lúc này đã rõ ràng đây là tạ tội thật sự, anh cảm ơn Chúa đã cho anh cơ hội kỳ diệu để bãi bỏ cuộc quyết đấu. Anh biết mình không có quyền gì cả, anh đã hành động như một thằng điên và cách duy nhất để giải quyết chuyện gây cấn với Buntaro là phải theo luật lệ. Và như thế có nghĩa là Toranaga.
Nhưng tại sao lại tạ lỗi, anh bối rối tự hỏi. Hãy suy nghĩ! Mày cần phải học cách suy nghĩ của họ.
Thế rồi trong đầu óc anh bật ra lời giải đáp. Chắc chắn phải vì ta là Hatamoto và Buntaro, khách của ta, đã phá rối wa, sự hài hòa của nhà ta. Do gây lên cãi lộn ầm ỹ với vợ hắn trong nhà ta, Buntaro đã sỉ nhục trong nhà ta, do đó hắn hoàn toàn sai trái và phải tạ lỗi dù cho hắn thành thật hay không thành thật. Giữa Samurai với nhau, giữa khách và chủ, tạ lỗi là bắt buộc...
Khoan! Và chớ quên rằng theo phong tục của họ, tất cả các đàn ông đều được phép say, đều thỉnh thoảng phải say, và khi đã say thì trong phạm vi phải chăng, họ không chịu trách nhiệm về hành động của mình. Chớ quên rằng không hề có chuyện mất thể diện nếu say bí tỉ. Hãy nhớ lại Mariko và Toranaga đã tỏ ra thản nhiên như thế nào trên galleon khi ta say bất tỉnh nhân sự. Họ chỉ thấy vui vui, buồn cười chứ không kinh tởm như chúng ta. Với lại chẳng phải thật sự chính ta mới đáng trách sao? Chẳng phải chính ta đã khơi ra cái chuyện đấu rượu đó sao? Chẳng phải chính ta thách thức đó sao?
"Phải", anh nói to.
"Nan đem ka, Anjin-san?" Buntaro hỏi, hai mắt vằn đỏ.
"Nani mo, waitashi no kashitsu desu." Không có gì cả... chuyện đó là lỗi tại tôi.
Buntaro lắc đầu và nói, không đó chỉ là lỗi riêng hắn, và hắn lại cúi chào, xin lỗi lần nữa.
"Sake", Blackthorne nói một cách dứt khoát và nhún vai.
"Shigata ga nai Sake!"
Buntaro cúi chào và cảm ơn anh lần nữa. Blackthorne cảm ơn lại rồi đứng dậy, Buntaro đứng dậy theo, rồi đến lượt tên vệ sĩ. Cả hai lại cúi chào một lần nữa. Blackthorne lại đáp lễ.
Cuối cùng Buntaro quay gót và lảo đảo bước đi. Blackthorne đợi cho đến khi hắn ra khỏi tầm tên bắn, tự hỏi không biết hắn có say thật như hắn tỏ ra bề ngoài không, rồi anh quay về nhà mình.
Fujiko đứng trên hiên, vẫn lại trong cái vỏ lễ phép, tươi cười của cô. Thật sự cô đang nghĩ gì vậy, anh tự hỏi khi chào cô và được cô chào đón.
Cửa buồng Mariko đóng kín. Nữ tỳ của nàng đứng bên cạnh cửa.
"Mariko-san?" Anh gọi.
"Vâng, thưa Anjin-san."
Anh đợi nhưng cửa vẫn đóng im ỉm.
"Bà có sao không?"
"Tốt thôi, cảm ơn ông." Anh nghe tiếng nàng hắng giọng, rồi giọng nói yếu ớt lại tiếp.
"Fujiko đã cho người báo tin cho Yabu-san và Đại nhân Toranaga là hôm nay tôi mệt, không thể làm thông ngôn được!"
"Bà nên gọi thầy thuốc xem thế nào!"
"Ồ, cảm ơn ông, nhưng Suwo là được rồi. Tôi đã cho người đi gọi ông ta. Tôi đã… tôi chỉ bị trẹo bên hông thôi. Thật sự tôi không sao cả, ông không phải lo lắng gì hết."
"Tôi có biết chút ít về y. Bà không ho ra máu đấy chứ?"
"Ồ, không Tôi trượt ngã nên đập má xuống sàn. Thật tình tôi hoàn toàn không sao cả đâu."
Im lặng một lát anh nói.
"Buntaro đã xin lỗi."
"Vâng. Fujiko đứng ở cổng có trông thấy. Tôi xin cảm ơn ông đã chấp nhận lời tạ lỗi của ông ấy. Cảm ơn ông, Anjin-san, tôi rất lấy làm buồn đã làm phiền ông... thật không thể tha thứ được là sự hài hòa... xin ông nhận cho cả lời tạ tội của tôi nữa. Lẽ ra tôi không bao giờ được để cho cái miệng tôi tự do nói năng bừa bãi. Thật hết sức vô lễ… Xin ông hãy thứ lỗi cho cả tôi nữa. Cuộc cãi lộn là do lỗi của tôi. Xin ông nhận cho lời tạ tội của tôi."
"Vì đã bị đánh?"
"Vì đã không nghe lời chồng tôi, vì đã không giúp ông ấy ngủ ngon lành yên ổn, vì đã thiếu sót đối với ông ấy và với chủ nhà của tôi. Và cũng vì những điều tôi đã nói."
"Bà chắc chắn là tôi không thể làm gì được sao?"
"Không có gì đâu... không…cảm ơn ông Anjin-san. Chỉ hết hôm nay thôi."
Nhưng tám ngày sau đó Blackthorne không gặp nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận