Shogun Tướng Quân

Chương 26

Toranaga bình tĩnh nói:
"Thuyền trưởng, chúng ta có thể phá vòng vây được không?" Ông ta đang chăm chú nhìn đám thuyền đánh cá tụ tập ở trước mặt, cách khoảng năm trăm thước với một lối đi chúng dành ra ở giữa, rất hấp dẫn.
"Không được, thưa Chúa thượng."
"Chúng ta không còn cách nào khác", Yabu nói.
"Chúng ta không còn có thể làm được gì khác?" Lão nhìn trừng trừng về phía sau, bọn áo xám đã tập trung lại đứng đợi ở trên bờ và trên kè, tiếng chửi rủa giễu cợt của chúng văng vẳng bay tới theo làn gió.
Toranaga và Yabu lúc này đứng ở mũi thuyền. Tiếng trống đã im và chiếc thuyền bập bềnh trên mặt biển hơi gợn sóng. Mọi người trên thuyền đều đợi xem sẽ quyết định như thế nào. Họ biết mình đã bị vây chặt. Trên bờ là thảm họa, đằng trước là thảm họa, chờ đợi cũng là thảm họa. Lưới sẽ siết chặt dần và rồi họ sẽ bị bắt. Ishido sẽ đợi hết ngày này đến ngày khác nếu cần.
Yabu tức sôi máu. Nếu ta xông thẳng ra cửa cảng khi vừa lên tàu, không phí thì giờ vô ích vào Buntaro thì bây giờ chúng ta đã an toàn ngoài biển rồi. Lão tự nhủ. Toranaga mất trí khôn tôi. Ishido sẽ tin rằng mình phản hắn. Mình chẳng có thể làm gì được. Trừ khi đánh nhau để cướp lấy đường ra, mà như thế mình phải chiến đấu cho Toranaga chống lại Ishido. Mình chẳng thể làm gì được. Trừ phi đem đầu Toranaga nộp cho Ishido, neh?
Như thế ta sẽ trở thành Nhiếp chính và sẽ được Moanto, neh? Và rồi với thời gian sáu tháng, với đám Samurai bắn súng, tại sao lại không trở thành Chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính? Hoặc tại sao lại không vớ lấy phần thưởng lớn! Loại trừ Ishido và trở thành chủ soái của Thế tử, Đại nhân, bảo vệ và thống lĩnh lâu đài Osaka, người nắm giữ toàn bộ tài sản truyền thuyết trong vọng lâu, quyền bính bao trùm vương quốc trong thời kỳ niên thiếu của Yaemon rồi sau đó là người thứ hai, chỉ dưới có Yaemon thôi. Sao lại không nhỉ?
Hoặc thậm chí chiếm giải lớn nhất tất cả: Shogun. Loại trừ Yaemon là ta sẽ trở thành Shogun.
Chỉ cần có một cái thủ cấp và vài vị thánh thần nhân đức phù hộ là được tất cả!
Ham muốn của Yabu bốc lên, đầu gối lão run rẩy. Dễ quá di thôi, lão nghĩ, nhưng không có cách nào lấy được thủ cấp đó rồi trốn thoát - chưa có cách nào.
"Hãy ra lệnh các đội chuẩn bị tiến công", cuối cùng Toranaga chỉ thị.
Yabu ra lệnh và bọn Samurai bắt đầu chuẩn bị, Toranaga hướng sự chú ý của mình vào tên man di lúc này đang đứng gần sàn mũi, nơi anh dừng lại khi có báo động, tựa người vào cột buồm chính.
Giá mà ta hiểu được hắn, Toranaga thầm nghĩ. Vừa dũng cảm, được một lúc thì lát sau quá nhu nhược yếu đuối. Vừa tỏ ra có giá trị thì chỉ một lát sau đã lại vô dụng. Vừa mới giết người xong, một lát sau đã tỏ ra hèn nhát. Vừa tỏ ra ngoan ngoãn, một lát sau đã tỏ ra nguy hiểm. Hắn vừa là đàn ông vừa là đàn bà. Dương và âm. Trong người hắn toàn những sự trái ngược, không sao có thể lường trước được hắn.
Toranaga đã quan sát Blackthorne rất kỹ trong cuộc chạy trốn khỏi lâu đài, trong trận phục kích và sau đó. Ông ta đã nghe Mariko, viên thuyền trưởng và những người khác kể lại những việc đã xảy ra trong trận đánh nhau trên thuyền. Đã chứng kiến cơn giận dữ kỳ lạ của anh lúc nãy, rồi khi Buntaro được lệnh ra đi, ông ta đã nghe thấy tiếng anh hét và qua đôi mắt bị che mờ, đã nhìn thấy gương mặt anh méo xệch, rồi điên giận trong khi lẽ ra phải là vui cười.
Tại sao lại không cười khi ta tỏ ra khôn hơn kẻ địch? Tại sao lại không cười để trút bỏ bi kịch khi karma đã làm gián đoạn cái chết đẹp đẽ của một Samurai chân chính, khi karma đã gây ra cái chết vô ích cho một cô gái xinh xắn? Chẳng phải là qua tiếng cười chúng ta mới nhập được làm một với các thánh thần đó sao? Và do đó mới chịu đựng được cuộc sống và khắc phục được mọi sự khủng khiếp, uổng phí và đau khổ trên trái đất này? Như đêm nay, nhìn tất cả những con người dũng cảm kia chạm trán số phận nơi đây, trên bờ biển, trong cái đêm dịu dàng này, qua một karma đã được sắp đặt hàng nghìn kiếp trước hoặc có lẽ mới chỉ một kiếp mà thôi.
Chẳng phải chỉ nhờ có tiếng cười chúng ta mới là con người được đó sao?
Tại sao viên hoa tiêu lại không hiểu ra được rằng chính hắn cũng do karma chi phối, như ta đây, như tất cả mọi người, như ngay cả cái ông Jesus Christ nọ, vì biết được sự thật thì chính chỉ là karma đã bắt ông ta phải chết nhục nhã như một tên thường phạm với những tên thường phạm khác, trên ngọn đồi mà các tu sĩ man di đã nói.
Tất cả đều là karma.
Đóng đinh một người lên một thanh gỗ rồi chờ cho người đó chết đi thật quả là dã man! Còn tệ hại hơn cả bọn người Trung Hoa vốn là những người thích thú hành hạ tra tấn.
"Yabu-san, hãy hỏi hắn xem", Toranaga nói.
"Thưa Chúa công?"
"Hỏi hắn xem phải làm gì. Hỏi viên hoa tiêu. Đây chẳng phải là một trận thủy chiến đó sao? Chẳng phải ông đã nói với tôi rằng hắn là một thiên tài trên biển đó sao? Tốt, hãy xem ông nói có đúng không. Hãy để cho hắn chứng minh điều đó."
Mồm Yabu là một vạch mím chặt, tàn khốc. Toranaga cảm thấy Yabu sợ và điều đó làm ông thích thú.
"Mariko-san" Yabu nói như sủa.
"Bà hỏi viên hoa tiêu làm thế nào để thoát ra khỏi đây... làm thế nào để phá vỡ vòng vây của các thuyền kia?"
Mariko ngoan ngoãn rời khỏi mạn thuyền, cô gái vẫn đỡ nàng.
"Thôi, mợ khỏe rồi, Fujiko-san", nàng nói.
"Cảm ơn cháu." Fujiko để nàng đi một mình và nhìn Blackthorne với vẻ ghê tởm.
"Yabu-san, ông ta nói là.
"Bằng đại bác", Mariko nói.
"Bà nói với hắn phải làm hơn thế nếu hắn muốn giữ được cái đầu hắn."
"Yabu-san, chúng ta phải kiên nhẫn với hắn."
Toranaga cắt ngang.
"Mariko-san, hãy nói với hắn một cách lễ phép:
"Đáng tiếc là chúng tôi không có khẩu đại bác nào. Còn cách nào khác để thoát ra không? Mặt đường bộ là không thể được rồi." Bà hãy dịch lại thật chính xác những điều hắn trả lời. Thật chính xác."
Mariko tuân lệnh.
"Xin lỗi Đại nhân, nhưng ông ta nói là không. Chỉ nói mỗi chữ.
"'không" thế thôi, không được lễ độ lắm."
Toranaga kéo thắt lưng, gãi một chỗ ngứa bên dưới áo giáp.
"Vậy thì", ông ta vui vẻ nói:
"Anjin-san nói đại bác và hắn là chuyên gia, cho nên phải là đại bác. Thuyền trưởng, tiến lại phía kia." Ngón tay chuối mắn, đầy chai của ông ta trỏ một cách hiểm ác về phía chiến thuyền Portugal.
"Yabu-san, hãy ra lệnh cho mọi người sàn sàng. Nếu bọn Nam man không cho ta mượn đại bác thì ông sẽ phải chiếm lấy. Được không?"
"Rất sung sướng làm việc đó, thưa Đại nhân", Yabu khẽ nói.
"Ông nói đúng, hắn là một thiên tài."
"Nhưng chính Đại nhân tìm ra giải pháp, thưa ToraNaga-san?"
"Có được câu trả lời rồi thì tìm ra giải pháp dễ thôi, neh? Giải pháp cho lâu đài Osaka là gì? Bạn Đồng Minh?"
"Không có giải pháp nào cả. Về chuyện đó thì Taiko rất giỏi."
"Đúng. Giải pháp cho sự phản bội là gì?"
"Tất nhiên là cái chết nhục nhã. Nhưng tôi không hiểu tại sao Đại nhân lại hỏi tôi điều đó."
"Một ý nghĩ thoáng qua thôi, Đồng Minh ạ." Toranaga liếc nhìn Blackthorne.
"Phải, hắn là một con người khôn ngoan. Tôi rất cần những con người khôn ngoan. Mariko-san, liệu bọn man di có cho tôi đại bác của chúng không?"
"Tất nhiên là cho chứ ạ. Tại sao lại không." Không bao giờ nàng nghĩ rằng chúng sẽ không cho. Nàng vẫn còn lo lắng về Buntaro. Cho phép chồng nàng chết ở chỗ đó tốt hơn biết bao nhiêu! Tại sao lại đánh liều danh dự của ông ấy cho may rủi? Nàng thắc mắc không hiểu tại sao Toranaga lại ra lệnh cho Buntaro chạy đi, theo đường bộ, vào phút chót. Totanaga có thể dễ dàng ra lệnh cho Buntaro bơi theo thuyền cũng được chứ sao. Như thế an toàn hơn rất nhiều và có thừa thời gian để làm việc đó. Thậm chí Toranaga còn có thể ra lệnh ấy ngay khi Buntaro vừa tới đầu kè. Tại sao lại phải đợi? Trong thâm tâm sâu kín, nàng biết Chúa thượng của họ hẳn phải có một lý do xác đáng để đợi và ra lệnh như vậy.
"Thế ngộ chúng không cho thì sao? Mariko-san, bà có sẵn sàng giết những tên Cơ đốc giáo không?" Toranaga hỏi.
"Phải chăng đó là luật lệ quan trọng nhất của họ? Người không được giết người?"
"Vâng, đúng. Nhưng vì Chúa thượng, chúng tôi sẽ vui lòng đi xuống địa ngục, cả chồng tôi, con trai tôi và tôi nữa."
"Đúng. Bà là một Samurai chân chính và tôi sẽ không quên bà đã cầm kiếm bảo vệ tôi."
"Xin Đại nhân đừng cảm ơn tôi. Nếu tôi có giúp được tí chút nào thì đó là bổn phận của tôi. Nếu có người cần nhớ đến thì xin Đại nhân hãy coi đó là chồng tôi hoặc con trai tôi. Họ có giá hơn đối với Đại nhân."
"Lúc này bà có giá trị hơn đối với tôi. Thậm chí còn có thể có giá trị hơn nữa."
"Xin Chúa công hãy nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào. Và việc đó nhất định sẽ được thực hiện."
"Hãy gạt bỏ Chúa Trời ngoại quốc đi."
"Chúa công?" Mặt. Mariko lạnh băng.
"Hãy bỏ Chúa Trời của bà đi. Bà có thừa một sự trung thành đấy."
"Đại nhân muốn nói tôi phản đạo giáo ư? Từ bỏ đạo Cơ đốc?"
"Đúng, trừ khi bà có thể đặt ông Chúa Trời vào đúng chỗ của ông ta…nghĩa là ở phía sau đầu, chứ không phải ở phía trước."
"Xin Đại nhân thứ lỗi", Mariko run rẩy nói,
"Nhưng đạo của tôi không hề bao giờ xen vào lòng trung thành của tôi đối với Đại nhân. Tôi luôn luôn giữ đạo làm việc riêng tư của mình, lúc nào cũng vậy. Làm sao tôi có thể phụ lòng Đại nhân được?"
"Phụ lòng thì chưa. Nhưng rồi sẽ có lúc."
"Xin Đại nhân cho biết tôi phải làm gì để Đại nhân hài lòng."
"Những người Cơ đốc giáo có thể trở thành kẻ thù của tôi, neh?"
"Kẻ thù của Đại nhân là kẻ thù của tôi, thưa Đại nhân."
"Các tu sĩ hiện đang chống lại tôi. Họ có thể ra lệnh cho những người theo đạo Cơ đốc đánh tôi."
"Không thể làm vậy được, thưa Đại nhân. Họ là những người yêu chuộng hòa bình."
"Nhưng nếu họ cứ tiếp tục chống lại tôi? Nếu những người Cơ đốc giáo đánh lại tôi?"
"Thưa Đại nhân, Đại nhân sẽ không bao giờ lo ngại về lòng trung thành của tôi. Không bao giờ."
"Gã Anjin-san kia có thể nói sự thật, còn các tu sĩ của bà có thể nói những điều giả trá."
"Có những tu sĩ tốt và có những tu sĩ xấu, thưa Đại nhân. Nhưng Đại nhân là chúa thượng của tôi."
"Tốt lắm, Mariko-san." Toranaga nói:
"Tôi chấp nhận điều đó. Bà được lệnh phải thân thiết với tên man di kia, phải học hỏi tất cả những điều hắn biết, phải báo cáo lại tất cả những gì hắn nói, phải học cách suy nghĩ như hắn, không được.
"Xưng tội" bất cứ cái gì về những việc bà làm, phải cảnh giác nghi ngờ tất cả các tu sĩ, phải báo cáo tất cả những gì các tu sĩ hỏi bà hoặc nói với bà. Chúa Trời của bà phải thích nghi, hoặc đứng giữa, hoặc đứng vào chỗ khác hoặc không còn tồn tại nữa."
Mariko gạt một sợi tóc vướng vào mắt.
"Tôi có thể làm được tất cả những cái đó, thưa Đại nhân, mà vẫn là người Cơ đốc giáo. Tôi xin thề như vậy."
"Tốt. Hãy thề trước Chúa Trời Cơ đốc giáo đi."
"Có Chúa Trời chứng giám, tôi xin thề."
"Tốt." Toranaga quay lại gọi:
"Fujiko-san."
"Dạ, thưa Đại nhân."
"Cô có đưa nữ tỳ theo không?"
"Có ạ, thưa Đại nhân. Hai người ạ."
"Hãy đưa một đứa cho Mariko-san. Còn sai đứa kia đi lấy trà!"
"Có sake đấy ạ, nếu Đại nhân muốn."
"Trà thôi, Yabu-san, ông muốn trà hay sake?"
"Trà ạ."
"Đem sake lại cho Anjin-san."
Ánh sáng chiếu vào cây thập ác nhỏ xíu bằng vàng đeo ở cổ Mariko. Nàng thấy Toranaga nhìn chằm chằm vào đó.
"Đại nhân... Đại nhân không muốn… đeo cái này sao? Muốn vứt nó đi ư?"
"Không", Toranaga nói.
"Cứ đeo nó để nhắc nhở bà nhớ đến lời thề."
Tất cả đều chăm chú nhìn chiếc chiến thuyền.
Toranaga cảm thấy có ai đang nhìn mình và ông liếc nhìn quanh. Ông ta trông thấy khuôn mặt cứng rắn và cặp mắt xanh lạnh băng băng và cảm thấy lòng căm tức… ồ, không phải căm tức…nghi ngờ. Làm sao tên man di dám nghi ngờ ta, ông ta thầm nghĩ.
"Hãy hỏi Anjin-san tại sao hắn không nói ngay ra là có rất nhiều đại bác trên chiếc tàu man di kia? Và làm thế nào buộc chúng nó hộ tống chúng ta ra khỏi bẫy?"
Mariko dịch. Blackthorne trả lời.
"Ông ta nói..." Mariko ngập ngừng rồi nói tiếp liền một mạch:
"Xin thứ lỗi cho tôi", ông ta nói.
"Để ông ta sử dụng cái đầu của ông ta, tốt cho ông ta hơn."
Toranaga bật cười.
"Bà hãy cárn ơn hắn hộ ta về cái đầu của hắn. Rất hữu dụng. Ta hy vọng nó vẫn ở yên trên vai hắn. Nói với hắn bây giờ chúng ta bình đẳng."
"Ông ta nói rằng không, chúng ta không bình đẳng. Toranaga Sama. Nhưng hãy trả tôi chiếc thuyền của tôi, các thủy thủ của tôi, tôi sẽ quét sạch biển cả. Sạch quân thù."
"Mariko-san, bà có cho rằng hắn ám chỉ cả tôi lẫn bọn khác không-bọn Spain và bọn Nam Man ấy?" Câu hỏi được đặt ra một cách hời hợt.
Gió nhẹ thổi tạt những sợi tóc vào mắt Mariko. Nàng mệt mỏi gạt chúng ra.
"Xin Đại nhân thứ lỗi, tôi không biết. Có thể có, có thể không. Đại nhân có muốn tôi hỏi ông ta không? Xin Đại nhân thứ lỗi, nhưng... nhưng ông ta là con người rất kỳ lạ. Tôi e rằng tôi không hiểu được ông ta. Hoàn toàn không hiểu."
"Chúng ta còn nhiều thời gian. Phải. Rồi dần dà hắn sẽ tự bộc bạch với chúng ta."
Blackthorne đã nhìn thấy chiếc chiến thuyền lặng lẽ kín đáo gỡ dây neo ngay lúc bọn Áo Xám hộ tống nó ùn ùn chạy đi. Anh đã theo dõi chiến thuyền thả một chiếc xuồng lớn xuống nước. Chiếc xuồng nhanh chóng kéo chiến thuyền rời khỏi nơi đậu cạnh bến, ra tới luồng nước. Lúc này chiến thuyền nằm cách bờ vài tầm Một tầm bằng 1 phần 10 hải lý, tức là 187 mét. ở chỗ nước lặng, an toàn, một chiếc neo nhẹ ở phía mũi giữ nó tại chỗ, mạn tàu hướng về phía bờ. Đó là thao tác thông thường của tất cả thuyền bè Châu Âu ở các cảng xa lạ hoặc thù địch khi có một sự nguy hiểm trên bờ đe dọa. Anh cũng biết rằng tuy không có - tuy đã không có thì đúng hơn - hoạt động nhốn nháo trên boong, nhưng lúc này thì tất cả các khẩu đại bác đều đã được nhồi thuốc, súng hỏa mai đã được phân phát. Đạn chùm, đạn đại bác và đạn chuỗi có rất nhiều đều đã sẵn sàng, đoản kiếm đợi sẵn ở giá, và những người vũ trang đứng sẵn trên cao, trên mạng thưng chằng buồm. Chắc chắn có những con mắt đang sục sạo bốn phương tám hướng của la bàn. Chiếc galleon chắc chắn đã bị chú ý ngay khi nó đổi hướng. Hai khẩu đại bác ở đuôi tàu, bắn đạn ba mươi.
"Pao" chĩa thẳng về phía họ, chắc đang nhằm vào họ. Pháo thủ Portugal là những pháo thủ giỏi nhất thế giới, sau người Anh.
Và chúng sẽ biết về Toranaga, anh cay đắng tự nói với mình, vì chúng rất khôn và đã hỏi bọn phu khiêng kiệu hoặc bọn Áo Xám chuyện lộn xộn gì đã xảy ra. Hoặc vào lúc này, bọn tu sĩ dòng Temple trời đánh, vốn cái gì cũng biết, chắc đã bắn tin cho biết về cuộc chạy trốn của Toranaga và về mình.
Anh cảm thấy rợn tóc gáy. Bất cứ khẩu súng nào trên chiến thuyền cũng có thể bắn chúng ta tan xác. Phải, nhưng chúng ta sẽ an toàn vì có Toranaga ở đây. Cảm ơn Chúa vì Toranaga.
Mariko đang nói:
"Chúa công tôi hỏi tục lệ của các ông khi muốn lại gần một chiến thuyền thì phải làm gì?"
"Nếu có đại bác thì bắn chào. Hoặc có thể đánh tín hiệu bằng cờ, xin phép được lại gần."
"Chúa công tôi nói, nếu không có cờ thì sao?"
Tuy họ vẫn còn ở ngoài tầm đại bác, đối với Blackthorne thì cũng gần như thể anh đã đang leo xuống một nòng súng, tuy rằng các cửa súng vẫn đóng kín. Chiến thuyền có tám khẩu đại bác ở cuối mạn thuyền trên boong chính, hai khẩu ở mũi và hai khẩu ở đằng lái. Chiếc Erasmus có thể thắng được nó, anh tự nhủ, điều đó không phải nghi ngờ gì hết, miễn là có đoàn thủy thủ thành thạo. Mình rất muốn chiếm lấy chiến thuyền này. Thôi hãy tỉnh lại, đừng mơ ngủ giữa ban ngày nữa, chúng ta không phải đang ở trên tàu Erasmus mà là trên cái galleon lặc lè như cái bụng lợn sề này và chiếc thuyền Portugal kia là hy vọng duy nhất của chúng ta. Dưới sự che chở của các khẩu súng của nó, chúng ta sẽ được an toàn.
"Thưa bà, hãy nói với viên thuyền trưởng kéo cờ của Toranaga lên cột buồm chính. Thế là đủ, thưa senhora. Như thế là đúng nghi thức và sẽ báo cho họ biết có ai trên thuyền chúng ta, nhưng tôi đánh cuộc là họ đã biết rồi."
Việc kéo cờ được thực hiện nhanh chóng. Lúc này, mọi người trên galleon có vẻ vững tin hơn. Blackthorne nhận thấy sự thay đổi đó. Ngay bản thân anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn dưới lá cờ.
"Chúa công tôi nói, nhưng làm thế nào mà nói cho họ biết được là chúng ta muốn đến bên cạnh họ?"
"Xin bà nói với Đại nhân rằng, không có cờ hiệu thì chỉ có hai cách để chọn: đợi ở ngoài tầm đại bác và cử một đoàn đại biểu đi thuyền nhỏ sang tàu kia, hoặc cứ đi thẳng tới đến một khoảng cách có thể gọi được."
"Chúa công tôi nói, theo ý ông thì nên chọn cách nào?"
"Đi thẳng đến bên cạnh. Chẳng có lý do gì phải dè dặt cả. Đại nhân Toranaga có mặt trên thuyền này. Đại nhân là Daimyo quan trọng nhất nước. Tất nhiên là họ sẽ giúp chúng ta thôi, và.... Ôi, Jesuma, lạy Chúa tôi!"
"Senhor?"
Nhưng anh không trả lời, cho nên Mariko vội dịch nhanh những điều anh đã nói và nghe câu hỏi tiếp theo của Toranaga,
"Chúa công tôi hỏi, chiến thuyền kia sẽ làm gì? Xin ông hãy giải thích ý kiến của ông và lý do tại sao ông ngừng lại."
"Tôi chợt nghĩ ra rằng Đại nhân lúc này đang chiến tranh với Ishido. Có phải không? Như vậy, chiến thuyền kia có thể không muốn giúp Đại nhân."
"Dĩ nhiên họ sẽ giúp Đại nhân."
"Không. Bên nào có lợi hơn cho người Portugal, Đại nhân Toranaga hay Ishido? Nếu họ tin Ishido sẽ có lợi hơn thì họ sẽ bắn chúng ta tan xác."
"Người Portugal mà bắn vào tàu Nhật Bản là điều không thể có được", Mariko nói ngay.
"Xin bà hãy tin tôi, họ sẽ bắn, thưa senhora. Và tôi đánh cuộc chiến thuyền này sẽ không để cho chúng ta tới bên cạnh. Tôi mà ở địa vị họ tôi cũng không để. Jesuma, lạy Chúa!" Blackthorne trố mắt nhìn lên bờ.
Bọn Áo Xám đang chửi bới trên kè lúc này đã bỏ đi và đang tản ra song song với bờ biển. Phía này cũng chẳng hy vọng gì, anh thầm nghĩ. Đám thuyền đánh cá vẫn hằm hè bịt kín cửa cảng. Phía này cũng chẳng hi vọng gì.
"Xin bà nói với Toranaga rằng, chỉ còn một cách nữa để thoát ra khỏi cảng. Đó là hi vọng có một cơn bão. Có thể chúng ta sẽ vượt qua được, còn các thuyền đánh cá kia thì không. Như thế chúng ta có thể luồn được ra khỏi mạng lưới bủa vây."
Toranaga hỏi viên thuyền trưởng, tên này trả lời rất dài dòng, rồi Mariko nói với Blackthorne:
"Chúa công tôi hỏi ông có cho rằng sẽ có bão không?"
"Cái mũi tôi bảo là có. Nhưng không kéo dài nhiều ngày đâu. Một hai ngày thôi. Liệu chúng ta có thể đợi được lâu thế không?"
"Cái mũi ông bảo ư? Bão cũng có mùi sao?"
"Không, thưa senhora. Đó chỉ là một thành ngữ thôi."
Toranaga suy nghĩ. Rồi ông ta ra lệnh.
"Chúng ta sẽ đi thẳng tới tầm gọi được, Anjin-san."
"Vậy bà hãy nói Đại nhân đi thẳng về phía đuôi thuyền. Như thế chúng ta sẽ là mục tiêu nhỏ nhất. Hãy nói với Đại nhân là bọn chúng rất tráo trở... tôi biết rõ chúng tráo trở đến mức nào khi quyền lợi của chúng bị đe dọa. Chúng còn tệ hại hơn cả người Holland! Nếu chiến thuyền này giúp Toranaga chạy thoát được, Ishido sẽ trả thù tất cả người Portugal và chúng sẽ không dám liều chuyện đó đâu."
"Chúa công tôi nói chúng ta sẽ mau chóng biết câu trả lời thôi."
"Chúng ta tay không, không có một hi vọng gì chống lại những đại bác đó…Nếu chiến thuyền kia mà tỏ ra thù địch.. thậm chí chỉ tỏ ra trung lập thôi... thì chúng ta sẽ chìm."
"Chúa công tôi nói, đúng, nhưng nhiệm vụ của ông là thuyết phục chúng tỏ ra hào hiệp."
"Làm sao tôi có thể làm được việc đó? Tôi là kẻ thù của chúng."
"Chúa công tôi nói, trong chiến tranh và trong hòa bình, một kẻ thù tốt có thể còn có giá trị hơn một đồng minh tốt. Đại nhân nói ông sẽ biết đầu óc chúng…ông sẽ nghĩ ra cách thuyết phục chúng."
"Cách chắc chắn duy nhất là dùng vũ lực."
"Được, tôi đồng ý, chúa công tôi nói vậy. Xin ông hãy nói cho tôi biết ông sẽ làm thế nào để cướp chiếc thuyền đó."
"Cái gì?"
"Đại nhân nói, được, tôi đồng ý. Ông sẽ làm thế nào để cướp chiến thuyền đó, làm thế nào để chiếm lấy nó? Tôi yêu cầu được dùng đại bác của chúng. Xin ông thứ lỗi rõ chưa ạ. Anjin-san?"
"Và tôi lại nói lần nữa, tôi sẽ bắn nó nổ tung lên", Ferriera, viên Thủy sư đô đốc tuyên bố.
"Không", Dell'Aqua đứng trên sàn lái đáp, mắt chăm chú nhìn chiếc galleon.
"Pháo thủ, nó đã vào tầm bắn chưa?"
"Chưa, thưa ngài Ferriera", tên chỉ huy pháo thủ đáp.
"Nếu không có lý do thù địch thì nó tiến về phía chúng ta vì lý do gì nữa thưa Đức cha? Tại sao nó không bỏ chạy? Đường đi rộng mở kia mà."
Chiến thuyền cách cửa cảng quá xa nên không ai trên thuyền trông thấy những thuyền đánh cá đang chen chúc nhau phục sẵn ở đó.
"Chúng ta chẳng sợ mất gì cả, thưa Đức cha, mà lại được tất cả." Ferriera nói.
"Chúng ta cứ làm như không biết có Toranaga trên thuyền. Chúng ta tưởng là bọn cướp do tên cướp biển tà giáo cầm đầu.... đang sắp tiến công chúng ta. Đức cha đừng lo, khi chúng đã vào tầm bắn rồi, khiêu khích chúng dễ thôi."
"Không", Dell'Aqua ra lệnh.
Cha Alvito từ phía mạn thuyền quay lại.
"Chiếc galleon treo cờ Toranaga, ông Thủy sư đô đốc ạ."
"Cờ giả!" Ferriera mỉa mai nói.
"Đây là cái mẹo cũ nhất trên biển ở cõi đời này. Chúng ta không thấy Toranaga. Có thể hắn không có ở trên thuyền."
"Không."
"Trời đất ơi, chiến tranh là một tai họa! Nó sẽ tác hại nếu không phải là làm hỏng hết chuyến đi của Black Ship năm nay! Tôi không thể để như thế được! Tôi không chịu để cho bất cứ cái gì cản trở chuyện đó."
"Tình hình tài chính của chúng tôi còn nguy ngập hơn ông kia, ông Thủy sư Đô đốc ạ." Dell'Aqua đáp lại cộc cằn.
"Nếu chúng ta không buôn bán được năm nay thì Giáo hội sẽ phá sản, ông rõ chưa? Chúng tôi không có tiền từ Goa hay Lisbon gửi tới đã ba năm nay rồi, lại mất khoản lãi năm ngoái... Lạy Chúa, hãy giúp cho con kiên nhẫn! Tôi biết rõ hơn ông cái được cái mất trong chuyện này. Câu trả lời của tôi là không."
Rodrigues đau đớn ngồi trên chiếc ghế đi biển của mình, cẳng chân bó nẹp gác lên một chiếc ghế đẩu có nệm được buộc vững chắc cạnh hộp la bàn.
"Thưa Đức cha, ông Thủy sư đô đốc nói đúng. Tại sao nó lại tiến về phía chúng ta, nếu không phải định làm một cái gì đó? Tại sao lại không chạy trốn hả? Thưa Đức cha, đây là một cơ hội rất tốt cho chúng ta."
"Phải, đây là một quyết định quân sự,
"Ferriera nói.
Alvito quay ngoắt lại phía hắn:
"Không, Đức cha là người quyết định trong việc này, ông đô đốc ạ. Chúng ta không được xúc phạm đến Toranaga. Chúng ta phải giúp hắn."
Rodrigues nói:
"Cha đã nói với tôi hàng chục lần một khi đã nổ ra, chiến tranh sẽ kéo dài vô tận. Chiến tranh đã nổ ra rồi, có phải không nào? Chúng ta đã trông thấy nó nổ ra. Nhất định nó sẽ làm thiệt hại đến công việc buôn bán. Nếu Toranaga chết, chiến tranh sẽ chấm dứt và các quyền lợi của chúng ta sẽ được bảo đảm. Tôi nói bắn tung mẹ nó cái thuyền kia đi!"
"Thậm chí chúng ta còn khử được cả cái thằng tà giáo nữa." Ferriera nói thêm, mắt chăm chú nhìn Rodrigues.
"Ta ngăn chặn được một cuộc chiến tranh, vì vinh quang của Chúa, và một tên tà đạo nữa lại sa hỏa ngục."
"Như thế sẽ là can thiệp không có lý do xác đáng vào chính trị của họ", Dell'Aqua nói, hé lý do thật sự.
"Lúc nào chúng ta chằng can thiệp. Giáo hội dòng Temple nổi tiếng về chuyện đó. Chúng tôi đâu phải những gã nông dân ngớ ngẩn, đầu óc mít đặc."
"Tôi không hề có ý nói các ông như thế. Nhưng chừng nào tôi còn trên chiếc thuyền này, các ông sẽ không được đánh chìm chiếc galleon kia."
"Vậy xin mời Đức cha vui lòng lên bờ cho."
"Cái thằng đại sát nhân ấy chết càng sớm càng tốt, thưa Đức cha." Rodrigues gợi ý.
"Hắn hay Ishido có gì khác nhau? Cả hai đều là những tên vô đạo và chẳng thể tin được tên nào hết. Ông đô đốc nói đúng, chúng ta sẽ không bao giờ có được một lần nữa cơ hội như thế này. Và còn chuyến Black Ship của chúng la thì sao?" Rodrigues là hoa tiêu, được hưởng một phần mười lăm toàn bộ lãi. Viên hoa tiêu thật sự của Black Ship đã chết vì bệnh giang mai ở Macao cách đây ba tháng. Người ta đã đưa Rodrigues từ tàu Santa Therasa của anh sang làm hoa tiêu Black Ship, và anh mừng rơn vì chức vụ mới. Giang mai chỉ là lý do chính thức để đưa ra thôi, Rodrigues tự nhủ: nhiều người nói viên hoa tiêu kia đã bị một tên Ronin đâm vào lưng trong một cuộc ẩu đả tại nhà thổ. Lạy Chúa, đây là thời cơ lớn cho ta. Ta sẽ không để bất cứ cái gì cản trở việc này!
"Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm...", Ferriera nói.
"Đây là một quyết định quân sự. Chúng ta dính líu vào một cuộc chiến tranh của dân bản xứ. Tàu của tôi đang lâm nguy." Hắn lại quay về phía tên chỉ huy pháo thủ.
"Chúng đã vào trong tầm bắn chưa?"
"Thưa ngài Ferriera, cái đó cũng. còn tùy theo ý ngài muốn!" Tên chỉ huy pháo thủ thổi vào đầu ngọn nến nhỏ làm nó lòe sáng và bắn ra những tia lửa.
"Lúc này ta đã có thể bắn bay mũi thuyền được rồi hay bắn trúng giữa thuyền, ngài thích thế nào cũng được. Nhưng nếu ngài muốn một người nhất định nào đó phải chết, thì nên chờ đợi lát nữa cho chúng vào trong tầm sát thương."
"Tôi muốn Toranaga chết. Và cả tên tà đạo nữa."
"Ngài muốn nói tên hoa tiêu Ăng lê?"
"Phải"!
"Cần có người chỉ cho tôi biết tên Nhật Pủn. Còn tên hoa tiêu thì chắc chắn tôi sẽ nhận ra được."
Rodrigues nói:
"Nếu cần phải giết tên hoa tiêu đó để giết Toranaga và chặn đứng chiến tranh lại thì tôi tán thành, ông Thủy sư Đô đốc ạ. Bằng không thì nên tha cho hắn."
"Nó là một thằng tà đạo, kẻ thù của đất nước chúng ta, một thằng kinh tởm và nó đã gây cho chúng ta rắc rối hơn cả một ổ rắn hổ mang."
"Tôi đã nói rõ rồi, tên Ăng lê đó là một hoa tiêu và chỉ là hoa tiêu thôi, một trong những hoa tiêu giỏi nhất thế giới."
"Hoa tiêu thì có đặc quyền à? Cả bọn tà đạo nữa sao?"
"Đúng, lạy Chúa. Chúng ta phải dùng nó như họ dùng chúng ta. Thủ tiêu một kinh nghiệm như thế thì thật phí của, mẹ kiếp! Không có hoa tiêu thì làm đếch gì có đế chế, làm gì có buôn bán, còn có chó gì nữa. Có Chúa chứng giám, không có tôi thì không có Black Ship, không có lời lãi, cũng chẳng có đường về nhà. Cho nên ý kiến của tôi là quan trọng, mẹ kiếp!"
Từ trên cột buồm chính, có tiếng kêu:
"Ê, sàn lái, chiếc galleon đang đổi hướng" Chiếc galleon đang đâm thẳng vào chiến thuyền lúc này đã xoay chệch đi vài điểm sang trái, đi vào cảng.
Lập tức, Rodrigues hét lên:
"Các vị trí sẵn sàng chiến đấu! Quan sát trên cao, bên phải! Kéo tất cả buồm lên! Rút neo!" Mọi người tuân lệnh lao đi.
"Có chuyện gì không ổn thế Rodrigues?"
"Tôi không rõ, ông đô đốc ạ, nhưng chúng ta sẽ chạy ra khơi. Cái con đĩ bụng to kia đang đi về phía gió."
"Thì có sao? Chúng ta có thể bắn chìm nó bất. cứ lúc nào", Ferriera nói.
"Chúng ta còn nhiều hàng phải chuyển lên thuyền và các cha còn phải trở về Osaka kia mà!"
"Đúng. Nhưng không thể để một đối phương thù địch nào đi về phía có gió đối với tàu của tôi. Con đĩ kia không cần đến gió, nó có thể đi ngược có cũng được. Có thể, nó đi vòng để đánh vào chúng ta từ phía mũi, ở đó chúng ta chỉ có mỗi một đại bác, rồi nhảy sang thuyền của chúng ta!"
Ferriera cười khinh bỉ:
"Chúng ta có hai mươi khẩu đại bác, còn chúng thì chẳng có khẩu nào! Ông cho rằng cái thuyền con lợn vô đạo bẩn thỉu đó dám tiến công chúng ta sao? Ông hoa tiêu ạ, cái đầu ông đơn giản quá."
"Vâng, thưa ngài đô đốc. Chính vì thế cái đầu tôi vẫn còn. Tàu Santa Theresa được lệnh ra khơi!"
Các cánh buồm kéo dây thừng răng rắc, gió thổi căng buồm, các cột, xà kêu cót két. Cả hai người cảnh giới đều lên boong đứng vào vị trí chiến đấu. Chiến thuyền bắt đầu chuyển động nhưng còn chậm.
"Mau lên, mau lên, đồ chó đẻ!" Rodrigues thúc giục.
"Chúng tôi đã sẵn sàng, thưa ngài Ferriera", tên pháo thủ nói.
"Tôi đã bắt được nó vào máy ngắm, nhưng không thể giữ thế lâu được. Thằng nào là Toranaga, ngài hãy chỉ cho tôi!"
Trên galleon không có đèn đuốc gì cả, chỉ có ánh trăng rọi xuống. Chiếc galleon vẫn ở phía lái của chiếc thuyền, cách xa khoảng một trăm thước, nhưng lúc này đã quay sang phải, tiến thẳng về phía bờ xa, mái chèo khua động nhịp nhàng.
"Có phải tên hoa tiêu kia không? Cái thằng cao lớn trên sàn lái ấy?"
"Phải", Rodrigues nói.
"Manuel và Perdito! Nhằm vào nó và sàn lái!" Khẩu đại bác gần đó nhất chỉ phải điều chỉnh chút ít.
"Thằng nào là Toranaga? Nhanh lên! Tay lái đâu, hai điểm sang phải!"
"Hai điểm sang phải, rõ!"
Biết rõ về bãi cát ngầm và những chỗ nông gần đất, Rodrigues đang theo dõi các mạng thừng chằng cột buồm, sẵn sàng gạt tên chỉ huy pháo thủ ra bất cứ lúc nào. Theo lệ khi bắn đại bác ở phía sau thuyền, tên này nắm quyền điều khiển tay lái.
"Hô, pháo sàn chính bên trái!" Tên pháo thủ hét to.
"Khi đã khai hỏa rồi, chúng ta sẽ để cho nó rơi xuống theo chiều gió. Hạ tất cả các cửa súng, chuẩn bị bắn đồng loạt!" Bọn pháo thủ tuân lệnh, mắt liếc nhìn đám sĩ quan và các tu sĩ trên sàn lái.
"Hãy vì Chúa, ngài Ferriera, thằng nào là Toranaga?"
"Thằng nào, thưa Cha?" Ferriera cũng chưa bao giờ nhìn thấy Toranaga cả.
Rodrigues đã nhận ra rất rõ Toranaga trên sàn trước, giữa đám Samurai vây quanh. Nhưng y không muốn là người chỉ ra Toranaga. Cứ để mặc bọn tu sĩ làm việc đó, y nghĩ. Làm đi, Đức cha, hãy đóng vai Giuđa đi. Tại sao lúc nào chúng tôi cũng cứ phải làm mọi công việc bẩn thỉu, chứ đâu phải tôi cần quái gì đến cái thằng chó đẻ vô đạo ấy!
Cả hai tu sĩ đều nín lặng.
"Mau lên, đứa nào là Toranaga?" Tên pháo thủ lại hỏi.
Rodrigues sốt ruột bảo:
"Kia, trên sàn tàu phía đuôi ấy. Cái thằng con hoang lùn mập ở giữa những thằng con hoang vô đạo khác kia kìa."
"Tôi nhìn thấy rồi, thưa ngài hoa tiêu."
Các pháo thủ điều chỉnh đôi chút cho pháo lần cuối cùng.
Ferriera cầm lấy ngọn nến trong tay tên phó chỉ huy pháo thủ.
"Đã nhằm vào cái thằng tà đạo ấy chưa?"
"Rồi, thưa đô đốc, ngài đã sẵn sàng chưa? Khi tôi hạ tay xuống tức là hiệu lệnh!"
"Được!"
"Ngươi không được giết!" Dell'Aqua nói.
Ferriera quay ngoắt lại.
"Chúng là những tên vô đạo và tà giáo!"
"Trong số đó có những người Cơ đốc giáo và ngay dù không có..."
"Pháo thủ, không cần phải để ý đến ông ta!" Ferriera gầm lên.
"Chúng tôi sẽ khai hỏa khi các ông đã sẵn sàng!"
Dell'Aqua bước ra và đứng chắn ngay trước họng súng đại bác. Thân hình to lớn của ông ta lừng lững trên sàn lái, trên đầu đám thủy thủ vũ trang đang nấp kín. Bàn tay ông ta đặt trên cây thánh giá:
"Ta nói: Ngươi không được giết!"
"Lúc nào tôi chẳng giết người, thưa Đức cha?" Ferriera nói.
"Tôi biết và tôi xấu hổ vì việc đó. Tôi cầu xin Đức Chúa trời rộng lòng tha thứ." Chưa bao giờ Dell'Aqua lại đứng trên một chiến thuyền với súng ống đã nhồi sẵn thuốc, những ngón tay đã đặt lên cò, sẵn sàng đưa cái chết đi.
"Tôi còn ở đây thì sẽ không có giết chóc và tôi sẽ không tha thứ việc giết người bằng phục kích đánh lén!"
"Thế nếu như chúng tiến công chúng ta? Tìm cách chiếm tàu?"
"Tôi sẽ cầu xin Chúa phù hộ chúng ta chống lại chúng!"
"Bây giờ hay lát nữa thì có gì khác?"
Dell'Aqua không trả lời. Ngươi không được giết, ông ta thầm nghĩ Toranaga đã hứa hẹn mọi thứ, còn Ishido thì chẳng hứa hẹn gì.
"Làm gì bây giờ, ngài đô đốc? Đã đến lúc rồi!" Tên chỉ huy pháo thủ gọi.
"Bây giờ!"
Ferriera cay đắng quay lưng lại với các tu sĩ, ném ngọn nến xuống rồi đi ra lan can mạn thuyền.
"Chuẩn bị sẵn sàng để đánh lui một cuộc tiến công!" hắn quát.
"Nếu nó đến trong vòng năm mươi thước mà không được phép thì các ngươi được lệnh bắn tung mẹ nó lên, bất kể các ông thầy tu nói gì!"
Rodrigues cũng giận điên lên nhưng biết mình bất lực cũng như viên Thủy sư đô đốc đối với các tu sĩ. Ngươi sẽ không giết? Có Chúa Jesus chứng giám, các vị thì sao? Y những muốn hét lên. Các giàn hỏa thiêu ngươi thì sao? Tu sĩ các ông tuyên án.
"Có tội" hay.
"Phù thủy" hoặc.
"Đồ đệ Satan" rồi.
"Tà giáo" thì sao? Hãy nhớ lại xem, riêng ở Portugal thôi, hai ngàn phù thủy bị thiêu sống vào cái năm ta lên tàu đi châu Á. Rồi hầu hết các làng mạc, thị trấn ở Portugal, Spain và các thuộc địa bị những Người trừng phạt của Chúa - như các quan tòa Tôn giáo Pháp đình đội mũ trùm đầu, kiêu hãnh tự xưng - đến thăm! Khi họ ra đi thì sao? Đầy mùi thịt người cháy! Ôi, lạy Chúa Jesus, hãy che chở cho chúng con!
Rodrigues gạt nỗi sợ hãi và nguyền rủa của mình, tập trung chú ý vào chiếc galleon. Anh chỉ trông thấy có Blackthorne và thầm nghĩ, a, Ingeles, gặp lại mày đứng đó nắm tay lái, cao lớn, nghênh ngang, tao mừng đấy. Tao cứ sợ mày đã bị giải ra pháp trường rồi. Tao mừng mày đã thoát, nhưng dù vậy, quả may mắn vì mày không có lấy một khẩu đại bác nhỏ nào trên thuyền.. Bởi vì nếu có thì tao đã phải bắn mày nổ tung lên rồi, mặc kệ bọn thầy tu muốn nói gì thì nói.
"Ôi, Madonna, hãy che chở con tránh xa một tên thầy tu xấu."
"Bớ Santa Therasa!"
"Bớ Ingeles!"
"Có phải ông đấy không, Rodrigues?"
"Phải!"
"Cái chân thế nào rồi?"
"Cái con mẹ mày!"
Rodrigues rất khoái chí với tiếng cười giễu cợt vang trên mặt biển chia cách hai người.
Trong khoảng nửa tiếng đồng hồ, hai chiếc thuyền đã chuyển động để đứng vào vị trí, hết mở buồm lại trở sang hướng kia rồi lại xa nhau ra. Chiếc galleon tìm cách đứng về phía có gió và dồn chiếc thuyền vào phía bờ, cuối gió, còn chiếc thuyền thì cố giành lấy khoảng biển trống để giong buồm ra khỏi cảng, nếu nó muốn. Nhưng hai bên không bên nào giành được lợi thế và chính trong cuộc săn đuổi nhau này, những người trên chiến thuyền chiến lần đầu tiên trông thấy đám thuyền đánh cá chen chúc nhau ngoài cửa cảng và hiểu ra ý nghĩa của tình hình này.
"Chính vì thế mà nó mới đến với chúng ta để được bảo vệ!"
"Lại càng thêm lý do cho chúng ta đánh chìm nó lúc này, khi nó đang mắc bẫy. Ishido sẽ chịu ơn chúng ta suốt đời", Ferriera nói.
Dell'Aqua khăng khăng không lay chuyển.
"Toranaga quá quan trọng. Tôi yêu cầu trước hết, chúng ta hãy nói chuyện với Toranaga đã. Rồi các ông vẫn có thể bắn chìm ông ta bất cứ lúc nào vì ông ta không có đại bác. Ngay đến như tôi cũng biết chỉ có đại bác mới chống lại được đại bác."
Cho nên Rodrigues đã cho phép diễn ra một thế bí để họ có thì giờ thở. Cả hai thuyền lúc này ở vào chính giữa cảng, an toàn đối với các thuyền đánh cá cũng như đối với nhau. Chiếc chiến thuyền khẽ rung rung trong gió, sẵn sàng lùi ra xa ngay tức khắc, còn những mái chèo chiếc galleon thì được xếp lại, để cho nó trôi giạt theo phía mạn thuyền đến đúng tầm có thể gọi nghe thấy được. Chỉ đến khi Rodrigues trông thấy chiếc galleon xếp mái chèo lại, quay mạn thuyền ra phía súng của chiến thuyền, anh mới đi theo chiều gió để cho chiếc galleon lại gần, tới tầm gọi và chuẩn bị những động tác tiếp theo. Ơn Chúa, ơn Đức Jesus, Đức Bà Mary và Đại nhân Joseph, chúng ta có đại bác, còn thằng con hoang kia thì lại không, Rodrigues nghĩ. Thằng Ingeles này quá tinh ranh.
Nhưng có đối thủ là một tay nhà nghề cũng là chuyện hay. Anh tự nhủ. An toàn hơn nhiều. Khi đó sẽ không bên nào phạm một sai lầm liều lĩnh thô bạo và không bên nào bị tổn thương không cần thiết.
"Xin phép lên thuyền có được không?"
"Ai, Ingeles ấy à?"
"Đại nhân Toranaga, thông ngôn và vệ sĩ."
Ferriera khẽ nói.
"Không có vệ sĩ."
Rodrigues đồng ý:
"Tôi không muốn bọn Samurai lên thuyền."
"Năm thôi, các ông có đồng ý không?" Alvito hỏi.
"Chỉ vệ sĩ riêng của ông ta thôi? Rodrigues, ông cũng hiểu vấn đề là thế nào đấy."
Rodrigues suy nghĩ một lát rồi gật đầu: .
"Năm tên thì được thôi, ông đô đốc ạ. Chúng tôi sẽ cắt năm người làm.
"Vệ sĩ riêng" của ông, mỗi người giắt hai khẩu súng ngắn. Thưa cha, bây giờ cha hãy ấn định các chi tiết. Tốt hơn, nên để Đức cha thu xếp các chi tiết, ông đô đốc ạ. Đức cha biết cách. Nói đi, thưa cha, nhưng cho chúng tôi biết hai bên nói gì."
Alvito bước ra mạn thuyền hét lớn:
"Các ông nói dối chẳng được gì đâu! Hãy chuẩn bị linh hồn mà xuống hỏa ngục... ông và bọn kẻ cướp các ông. Các ông được mười phút rồi, ngài Thủy sư đô đốc sẽ bắn tan các ông, đưa các ông vào hỏa ngục muôn đời muôn kiếp!"
"Nhưng Chúng tôi treo cờ Đại nhân Toranaga kia mà!"
"Cờ giả, đồ cướp biển!"
Ferriera tiến lên một bước.
"Cha chơi cái trò gì thế, thưa cha?"
"Ông đô đốc, xin ông hãy kiên nhẫn", Alvito nói.
"Đấy chỉ là vấn đề hình thức. Nếu không, Toranaga sẽ mãi mãi cảm thấy bị xúc phạm vì chúng ta đã làm nhục lá cờ của hắn - mà chúng ta đã làm thế rồi. Đây là Toranaga chứ không phải là một Daimyo thường! Có lẽ ông nên nhớ rằng bản thân hắn có nhiều binh sĩ hơn cả vua Spain đấy!"
Gió rì rào trong dây buồm, các đòn, xà kêu lách cách như nóng nảy. Thế rồi đuốc được châm lên trên sàn lái và lúc này họ trông thấy rõ Toranaga. Tiếng ông ta vọng qua các ngọn sóng.
"Tsukku-san! Làm sao ông lại dám khước từ galleon của tôi! Không có kẻ cướp nào ở đây cả! Chỉ có kẻ cướp trên những thuyền đánh cá kia thôi! Ở cửa cảng! Tôi muốn lại sát mạn thuyền của các ông ngay tức khắc!"
Alvito hét to lại bằng tiếng Nhật, giả bộ kinh ngạc:
"Nhưng thưa Đại nhân Toranaga, xin Đại nhân tha lỗi, chúng tôi thật không ngờ! Chúng tôi tưởng đây là một mưu mẹo. Bọn Áo Xám nói rằng những tên Ronin kẻ cướp đã chiếm galleon bằng vũ lực. Chúng tôi ngỡ là kẻ cướp, dưới sự chỉ huy của tên cướp biển người Anh, đang treo cờ giả mạo. Tôi xin sang ngay lập tức!"
"Không. Tôi sẽ ghé sát mạn thuyền của ông ngay bây giờ!"
"Xin Đại nhân, thưa Đại nhân Toranaga, xin Đại nhân cho phép tôi sang để hộ tống Đại nhân. Bề trên của tôi, Đức cha Thanh tra cũng đang ở đây và cả ông Thủy sư đô đốc nữa. Họ đòi chúng tôi phải chuộc lỗi. Xin Đại nhân hãy chấp nhận những lời tạ tội của chúng tôi!" Alvito chuyển sang tiếng Portugal và hét to với tên phụ trách neo buồm:
"Thả xuồng xuống!" rồi lại quay về phía Toranaga, nói bằng tiếng Nhật:
"Xuồng sẽ được thả xuống ngay bây giờ, thưa Đại nhân!"
Rodrigues nghe giọng nói khúm núm quỵ luỵ đến phát ớn của Alvito và anh nghĩ giao dịch với người Nhật khó khăn hơn giao dịch với người Trung Hoa rất nhiều. Người Trung Hoa am hiểu nghệ thuật thương lượng, thoả hiệp và nhân nhượng. Còn người Nhật thì đầy kiêu căng và khi lòng kiêu căng của họ bị tổn thương bất cứ người Nhật nào thì cái chết chỉ là một giá nhỏ để trả cho sự nhục mạ. Thôi đi, nhanh lên cho nó xong đi, anh những muốn hét lên.
"Ông Thủy sư đô đốc, tôi xin đi ngay đây", cha Alvito nói.
"Trình Đức cha, nếu Đức cha cũng đi thì đó là một cử chỉ chào mừng sẽ xoa dịu hắn rất nhiều."
"Tôi đồng ý."
"Như thế có nguy hiểm không?" Ferriera nói." Hai Đức cha có thể bị dùng làm con tin."
Dell'Aqua nói:
"Khi có dấu hiệu phản trắc tôi ra lệnh cho ông, nhân danh Chúa, phải tiêu diệt chiếc thuyền đó và tất cả những người trên thuyền, dù có chúng tôi hay không." Ông ta rảo bước rời sàn lái xuống sàn chính, đi qua các khẩu đại bác, tà áo thụng đung đưa một cách oai vệ. Đến đầu cầu tàu, ông quay lại, làm dấu thánh giá rồi lập cập xuống xuồng. Người phụ trách toán thủy thủ đẩy xuồng ra. Tất cả các thủy thủ đều giắt súng ngắn và dưới chỗ ngồi của viên toán tưởng là một thùng thuốc nổ nhỏ có lắp ngòi sẵn.
Ferriera cúi người qua mạn thuyền, khẽ gọi xuống:
"Thưa Đức cha, Đức cha hãy đứa tên tà giáo về đây!"
"Cái gì? Ông nói sao?" Dell'Aqua thích thú trêu chọc viên Thủy sư đô đốc. Thái độ luôn luôn hỗn xược của tên này đã xúc phạm ông ghê gớm. Dĩ nhiên, đã từ lâu ông quyết định phải giành lấy Blackthorne và ông nghe tiếng Phêriêa rất rõ. Che stupido, ông nghĩ thầm.
"Đức cha đưa tên tà giáo về với Đức cha nhé?." Phêriê a lại gọi.
Trên sàn lái, Rodrigues nghe thấy văng vẳng từ bên dưới.
"Vâng, ông Thủy sư đô đốc" và anh nghĩ, Ferriera, mày đang giở trò phản trắc gì thế này?
Anh đổi thế ngồi trên ghế một cách khó khăn, mặt tái nhợt. Chỗ đau ở chân hành hạ và anh phải mất nhiều sức mới nén được đau. Các chỗ xương gãy đã được hàn lại tốt và ơn Madônna, vết thương đang lành. Nhưng gãy xương vẫn là gẫy xương và ngay khi con tàu đứng yên một chỗ, chỉ hơi nhấp nhô cũng đã phiền toái cho anh rồi. Anh tợp một ngụm rượu nặng trong chiếc túi đi biển đã cũ treo lủng lẳng ở một cái móc của hộp la bàn.
Ferriera đang nhìn hắn:
"Chân đau à?"
"Không sao, tốt thôi, "rượu đã làm Rodrigues bớt đau.
"Liệu có ổn để đi từ đây đến Macao không?"
"Được. Và đánh thủy thủ trên suốt đường về. Rồi đến mùa hè lại trở về đây, nếu đó là ý ông muốn nói."
"Đúng, đó là ý tôi muốn nói, ông hoa tiêu ạ!"
Cặp môi lại mím chặt, mỏng dính thành một nụ cười giễu cợt.
"Tôi cần một hoa tiêu sung sức, khỏe mạnh."
"Tôi khỏe. Chân tôi đang lành." Rodrigues cố gạt cơn đau.
"Gã Ingeles sẽ không sẵn sàng lên thuyền ta đâu. Địa vị tôi, tôi cũng không lên."
"Cuộc một trăm guineas tiền vàng xưa của Anh là ông nhầm này."
"Số tiền ấy nhiều hơn tiền tôi kiếm được cả một năm."
"Có thể trả sau khi chúng ta đã về tới Lisbon, trích từ lãi Black Ship ra."
"Xong! Không có gì làm cho hắn lên thuyền này đâu! Lên một cách vui vẻ ấy. Tôi giàu thêm một trăm guineas rồi, lạy Chúa!"
"Nghèo đi một trăm guineas thì có! Ông quên mất rằng các tu sĩ dòng Temple muốn có hắn ở đây còn hơn cả tôi muốn kia!"
"Tại sao họ lại muốn?"
Phênêra bình tĩnh nhìn Rodrigues không trả lời, vẫn giữ nụ cười nửa miệng. Rồi trêu chọc Rodrigues, hắn nói:
"Tôi sẽ hộ tống Toranaga ra khỏi đây, để có được thằng tà giáo đó."
"Tôi lấy làm mừng được làm bạn của ông, cần thiết cho ông và cho chiếc Black Ship", Rodrigues nói.
"Tôi không muốn làm kẻ thù của ông."
"Tôi lấy làm mừng là chúng ta hiểu nhau, ông hoa tiêu ạ. Cuối cùng đã hiểu nhau."
"Tôi yêu cầu được hộ tống ra khỏi cảng. Tôi cần ra nhanh khỏi đây", Toranaga nói với Dell'Aqua, do Alvito làm thông ngôn. Mariko đứng ngay đó lắng nghe cùng với Yabu. Toranaga đứng trên sàn cao nhất ở phía đuôi galleon, Dell'Aqua đứng bên dưới sàn chính. Alvito ở phía sau ông ta, nhưng ngay dù vậy, mắt hai bên vẫn gần ngang tầm nhau.
"Hoặc nếu ông muốn, tàu chiến của các ông có thể gạt bỏ những thuyền đánh cá kia ra khỏi đường đi của tôi."
"Xin Đại nhân tha lỗi, nhưng như thế sẽ là một hành động thù địch không có lý do xác đáng và Đại nhân sẽ… Đại nhân không thể kiến nghị với chiến thuyền kia được." Dell'Aqua nói trực tiếp với Toranaga vì thấy cách dịch đồng thời với Alvito có vẻ sợ sệt, kỳ quặc, như xưa nay vẫn thế.
"Như vậy thì không thể được.... Đó là một hành động chiến tranh công khai."
"Vậy ông đề nghị thế nào?"
"Xin kính mời Đại nhân sang chiến thuyền. Để chúng tôi hỏi ngài Thủy sư đô đốc. Ông ta sẽ có cách giải quyết, vì bây giờ chúng tôi đã rõ vấn đề của Đại nhân. Ông ta là nhà quân sự, còn chúng tôi thì không phải."
"Đưa ông ta sang đây."
"Đại nhân sang đó thì nhanh hơn cho Đại nhân, thưa Đại nhân. Và tất nhiên không kể đến vinh dự Đại nhân ban cho chúng tôi."
Toranaga biết sự thật là thế nào. Chỉ vừa mới đây thôi, họ đã trông thấy có thêm nhiều thuyền đánh cá chở đầy cung thủ từ bờ biển phía Nam lao tới và tuy lúc này vẫn còn an toàn, rõ ràng là chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ nữa, cửa cảng sẽ bị địch bịt kín.
Và Toranaga biết mình không còn sự lựa chọn nào khác.
"Xin lỗi Đại nhân", lúc nãy Anjin-san đã giải thích trong cuộc săn đuổi dở dang.
"Tôi không thể lại gần chiến thuyền được. Rodrigues quá tinh khôn. Tôi có thể chặn cho hắn không thể chạy thoát nếu gió không chuyển hướng nhưng tôi không làm gì được, trừ phi hắn phạm một sai lầm nào đó. Chúng ta cần phải thương thuyết."
"Liệu hắn có phạm sai lầm không, và liệu gió có chuyển hướng không?" Toranaga hỏi qua Mariko.
Nàng đã đáp lại:
"Anjin-san nói rằng người khôn ngoan sáng suốt không bao giờ tin vào gió, trừ phi đó là gió alidê và khi đã đang ở ngoài khơi. Ở đây, chúng ta đang trong cảng, núi non làm cho gió xoáy lốc và chập chờn. Viên hoa tiêu Rodrigues sẽ không phạm sai lầm được."
Toranaga đã theo dõi hai viên hoa tiêu đấu trí với nhau và biết, không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai đều là những bậc thầy. Và ông hiểu thêm rằng, đất đai của ta cũng như cả vương quốc này sẽ không bao giờ được an toàn, nếu không có được những chiếc tàu hiện đại của bọn man di, và bằng những chiếc tàu đó kiểm soát mặt biển của mình. Ý nghĩ đó làm cho ông ta bàng hoàng.
"Nhưng làm sao tôi có thể thương lượng được với chúng? Chúng có thể viện cớ gì cho một sự đối địch công khai như thế chống lại tôi? Lúc này, bổn phận của tôi là phải chôn vùi chúng vì những sự sỉ nhục của chúng đối với danh dự của tôi."
Khi ấy Anjin-san đã giải thích cái mưu mẹo cờ giả: Tất cả các thuyền đã dùng mẹo đó để lại gần hoặc tìm cách tránh địch. Và Toranaga đã cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều vì có lẽ may ra có được một giải pháp có thể chấp nhận được mà lại cứu vớt được thể diện.
Lúc này Alvito đang nói:
"Thưa Đại nhân, theo ý tôi, chúng ta nên đi ngay."
"Tốt lắm", Toranaga đồng ý.
"Yabu-san, ông chỉ huy thuyền. Mariko-san, hãy nói với Anjin-san để ông ta ở lại trên sàn lái và cầm lái, rồi bà đi với tôi."
"Xin tuân lệnh, thưa Đại nhân."
Đối với Toranaga, theo cỡ chiếc xuồng, rõ ràng chỉ có thể đem theo năm vệ sĩ. Nhưng cả điều này nữa cũng đã được dự liệu trước và kế hoạch cuối cùng rất đơn giản: Nếu không thuyết phục được chiến thuyền giúp mình thì ông ta và các vệ sĩ sẽ giết viên Thủy sư đô đốc, hoa tiêu của chúng, các tu sĩ... rồi cố thủ trong một ca-bin. Đồng thời, chiếc galleon sẽ lao vào chiếc thuyền như Anjin-san đã gợi ý, rồi họ cùng nhau tìm cách chiếm chiến thuyền. Chiếm được hay không, đằng nào cũng là một cách giải quyết nhanh.
"Đó là một kế hoạch tốt, Yabu-san", ông ta đã nói.
"Xin Đại nhân cho tôi đi thay Đại nhân để thương lượng."
"Chúng sẽ không đồng ý đâu!"
"Được lắm, nhưng một khi chúng ta thoát được ra khỏi bẫy, Đại nhân hãy trục xuất tất cả bọn man di ra khỏi vương quốc. Nếu Đại nhân làm vậy, Đại nhân đã tranh thủ được nhiều Daimyo hơn là mất."
"Ta sẽ cân nhắc điều đó", Toranaga nói, biết đó là chuyện phi lý. Bởi vì ông ta phải kéo được các Daimyo Cơ đốc giáo Onoshi và Kiyama đứng về phía mình, do đó sẽ kéo được cả các Daimyo Cơ đốc giáo khác, nếu không sẽ bị nuốt chủng. Tại sao Yabu lại muốn sang chiến thuyền? Nó dự định một sự phản bội gì nếu không có sự cứu viện?
"Thưa Đại nhân", Alvito nói hộ Dell'Aqua.
"Tôi có thể mời Anjin-san đi cùng chúng ta được không?"
"Vì sao?"
"Tôi chợt nghĩ ông ta có thể muốn chào đồng nghiệp là Anjin Rodrigues. Ông ta bị gãy chân và không sang đây được. Rodrigues rất muốn được gặp lại ông ấy, cảm ơn ông ấy đã cứu mình, nếu Đại nhân không phản đối."
Toranaga không nghĩ ra được lý do gì để Anjin-san ở lại. Người đó dưới sự che chở của ông ta, cho nên là bất khả xâm phạm.
"Nếu ông ấy muốn đi thì được thôi. Mariko-san hãy đi theo Tsukku-san."
Mariko cúi chào. Nàng biết nhiệm vụ của mình là nghe rồi báo cáo lại một cách đúng đắn những điều đã nghe được, không để sót. Bây giờ nàng cảm thấy khoẻ hơn, tóc và gương mặt nàng lại hoàn hảo, với chiếc kimono mới mượn của phu nhân Fujiko. Tay trái nàng đặt trong một cái băng đeo sạch sẽ. Một trợ tá, tập sự thầy thuốc, đã băng vết thương. Vết chém ở phía trên cánh tay đã không chạm đến gân và vết thương không bị bẩn. Giá được tắm thì nàng sẽ hoàn toàn. tỉnh táo, nhưng trên galleon không có phương tiện.
Mariko cùng Alvito đi lại sàn lái. Alvito trông thấy con dao cài ở thắt lưng Blackthorne và chiếc kimono bị nhem nhuốc có vẻ vừa cỡ. Nó đã mầy mò tranh thủ được sự tin cậy của Toranaga đến đâu rồi, ông tu sĩ tự hỏi.
"Kính chào ngài Thuyền trưởng - hoa tiêu Blackthorne."
"Cầu cho cha chết rục nơi hỏa ngục", Blackthorne nhã nhặn trả lời.
"Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau ở đó, Anjin-san. Có thể lắm. Toranaga nói, ông có thể sang bên chiến thuyền?"
"Ông ta ra lệnh à?"
"Ông ta nói: nếu muốn."
"Tôi không muốn."
"Rodrigues rất muốn cảm ơn ông một lần nữa và gặp ông."
"Nhờ cha chuyển lời kính thăm của tôi tới ông ấy và nói hộ rằng tôi sẽ gặp ông ta nơi hỏa ngục hoặc ở đây."
"Chân ông ta đau, không đi được."
"Chân ông ta thế nào rồi?"
"Sắp khỏi. Nhờ có ông và nhờ ơn Chúa. Nếu Chúa phù hộ thì chỉ vài tuần nữa ông ấy sẽ có thể đi lại được tuy sẽ phải tập tễnh suốt đời."
"Cha nói hộ là tôi chúc ông ấy chóng lành. Cha nên đi đi thì hơn, đừng phí thì giờ."
"Rodrigues muốn gặp ông. Có rượu mạnh trên bàn và một con gà thiến quay ngon, rau tươi, nước xốt, bánh mỳ mới ra lò và bơ. Ông hoa tiêu, bỏ phí những thức ăn như thế thì thật là đáng buồn."
"Cái gì?"
"Có bánh mỳ mới vàng ươm, ông thuyền trưởng hoa tiêu ạ. Bánh quy khô, bơ và một miếng sườn bò. Cam tươi đưa từ Goa đến và cả một galông Manđera để uống kèm hoặc Branđi rượu mạnh nếu ông thích. Ông Thủy sư đô đốc là một êpicua."
"Trời đánh thánh vật cha!"
"Trời sẽ làm vậy, nếu Trời muốn. Tôi chỉ nói với ông những gì có thật."
"Epicua nghĩa gì?" Mariko hỏi.
"Là một người sành ăn uống và biết sắp đặt bàn ăn thật đẹp, thưa senhor Maria", Alvito nói, dùng tên rửa tội của Mariko. Ông ta đã nhận thấy sự biến đổi đột ngột trên gương mặt Blackthorne. Hầu như trông thấy các tuyến nước bọt hoạt động và cảm thấy dạ dày Blackthorne quặn lên vì đau đớn. Đêm qua, khi nhìn thấy bữa ăn được bày ra trong cabin lớn, dao đĩa bằng bạc lấp lánh, khăn trải bàn trắng tinh, những chiếc ghế đệm bọc da thật và ngửi thấy mùi bánh mỳ mới, bơ và những thức ăn béo bổ, bản thân ông tu sĩ cũng đã cảm thấy đói ngấu, tuy ông không phải là người đói ăn và cũng không phải là không quen những món ăn Nhật Bản.
Nắm lấy một con người, thật là đơn giản, ông ta tự nhủ. Chỉ cần biết mồi nào thích hợp.
"Tạm biệt ông thuyền trưởng - hoa tiêu!" Alvito quay ra chỗ cầu tàu. Blackthorne đi theo.
"Có chuyện gì thế, Ingeles?", Rodrigues hỏi.
"Thức ăn thức uống đâu? Sau rồi ta sẽ nói chuyện ăn trước đã, như ông đã hứa", Blackthorne run rẩy đứng trên sàn chính.
"Xin mời ông theo tôi", Alvito nói.
"Cha đưa ông ta đi đâu thế?"
"Tất nhiên là đưa đến cabin lớn chứ còn đi đâu! Blackthorne có thể ăn uống trong khi Đại nhân Toranaga nói chuyện với ông Thủy sư đô đốc."
"Không, ông ấy có thể ăn ở cabin của tôi."
"Đi đến chỗ để thức ăn, chắc chắn là dễ dàng hơn."
"Quản lý đâu! Hãy lo cho ông hoa tiêu ăn uống ngay tức khắc... tất cả những gì ông ấy cần, ở cabin của tôi, bất cứ cái gì có ở bàn ăn. Ingeles, ông muốn grốc rượu nặng rượu vang hay bia?"
"Bia trước, grốc sau."
"Quản lý, làm theo như thế, đưa ông ấy xuống dưới đi. Và nghe đây, Pesaro, lấy mấy cái quần áo trong rương của ta đưa cho ông ấy, cả ủng nữa, tất cả mọi thứ. Và ở đấy với ông ta cho đến khi nào ta gọi."
Blackthorne lặng thinh đi theo viên quản lý Pesaro, một người to lớn, lực lưỡng. Alvito định quay lại chỗ Dell'Aqua và Toranaga đang nói chuyện với nhau thông qua Mariko, gần cầu thang đi xuống dưới. Nhưng Rodrigues gọi ông ta lại:
"Cha đợi một chút! Cha nói gì với ông ta thế?"
"Chỉ nói rằng con muốn gặp và chúng ta có thức ăn trên chiếc thuyền."
"Nhưng tôi sẽ là người mời ông ta ăn?"
"Không phải đâu, Rodrigues. Tôi không nói thế. Nhưng con không muốn mời một người bạn hoa tiêu đang đói sao?"
"Cái thằng con hoang đáng thương ấy không đói mà là đang chết đói. Nếu trong tình trạng này mà cứ ăn thì hắn sẽ ngốn lấy ngốn để như một con sói đói, rồi sẽ nôn tất cả ra ngay lập tức như một con điếm say rượu háu ăn. Này, chúng ta không muốn để một người của chúng ta, dù là một tên tà giáo, ăn rồi mửa như một con vật trước mắt Toranaga, có phải không, thưa cha? Không thể để như thế được trước mặt một thằng chó đẻ khốn kiếp... nhất lại là một thằng đầu óc sạch sẽ như cái lỗ nẻ của một con điếm mắc bệnh giang mai."
"Con cần phải biết coi chừng cái cách ăn nói bẩn thỉu của con!" Alvito nói.
"Con nói năng như thế rồi sẽ sa địa ngục. Con nên đọc một nghìn lần bài kinh.
"Ave Maria" và nhịn ăn hai ngày. Chỉ ăn bánh mỳ, uống nước lã thôi. Ăn năn hối lỗi, cầu Chúa mở lòng từ bi."
"Cảm ơn Cha. Con sẽ làm. Rất vui lòng. Và nếu có thể quỳ được con cũng sẽ quỳ và hôn cây thánh giá của cha. Vâng. Thưa cha, kẻ có tội đáng thương này cảm ơn cha về lòng nhẫn nại Trời cho của cha. Con sẽ giữ gìn cái mồm mình."
Ferriera từ cầu thang bên dưới đi lên:
"Rodrigues, ông có xuống không?"
"Ông đô đốc chừng nào cái galleon chó đẻ kia còn đó, tôi còn phải ở lại trên boong. Nếu ông cần đến tôi, lúc nào tôi cũng ở đấy." Alvito định đi. Rodrigues nhận thấy Mariko.
"Hãy gượm, cha. Người đàn bà kia là ai thế?"
"Đônna bà, phu nhân Maria Toda. Một. thông ngôn của Toranaga."
Rodrigues huýt sáo không thành tiếng.
"Có giỏi không?"
"Rất giỏi."
"Cho bà ta lên thuyền thì thật là ngu xuẩn. Tại sao cha lại nói là Toda? Bà ta là vợ lẽ của lão già Toda Hiromatsu ư?"
"Không phải. Là con dâu ông ta."
"Đưa bà ta lên thuyền thật là ngu xuẩn." Rodrigues vẫy một thủy thủ.
"Hãy thông báo cho tất cả biết, người đàn bà kia biết tiếng Portugal."
"Vâng, thưa senhor." Người thủy thủ vội vã chạy đi và Rodrigues quay lại phía cha Alvito.
Ông tu sĩ không phải không sợ cơn giận dữ hiển nhiên của viên hoa tiêu.
"Phu nhân Maria còn biết cả tiếng Latin nữa, và cũng rất giỏi. Còn việc gì nữa không, ông hoa tiêu?"
"Không, cảm ơn cha.. Có lẽ tốt hơn hết là con bắt đầu tụng kinh.
"Ave Maria" là vừa."
"Phải, nên lắm", Alvito làm dấu thánh giá rồi bỏ đi. Rodrigues nhổ toẹt vào lỗ thông nước ở mạn thuyền. Một trong những người cầm lái trông thấy, chớp chớp mắt và làm dấu thánh giá.
Rodrigues rít lên:
"Hãy đi mà tự đóng đinh câu rút mày trên cột buồm bằng cái bao quy đầu thối xanh của mày ấy!"
"Vâng ạ, thưa thuyền trưởng hoa tiêu, xin lỗi senhor. Nhưng tôi đứng gần Đức cha nên cảm thấy bứt rứt đấy ạ. Tôi không có ý gì đâu ạ." Người trẻ tuổi đó trông thấy những hạt cát cuối cùng rơi qua chỗ thắt cổ bồng của chiếc đồng hồ cát, anh ta bèn dốc ngược nó lại.
"Một tiếng nữa, hãy xuống dưới, lấy một xô nước, bàn chải, dọn dẹp sạch sẽ cabin của tao. Nói với viên quản lý là đưa tên Ingeles lên trên này để mày dọn cabin. Mà dọn cho sạch đấy, không sạch, tao tuốt ruột mày ra làm nịt tất. Còn trong khi làm, hãy cầu kinh.
"Ave Maria" để cứu rỗi cái linh hồn trời đánh của mày!"
"Vâng ạ, thưa senhor hoa tiêu!" anh thanh niên đáp một cách yếu ớt. Rodrigues là một gã cuồng tín, một kẻ điên khùng. Về chuyện sạch sẽ, cabin của hắn cứ như bàn thờ thánh ấy. Mọi thứ đều phải sạch bong, bất kể trong thời tiết nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận