Shogun Tướng Quân

Chương 33

Blackthorne thức dậy lúc bình minh. Thoạt tiên anh tin chắc mình đã nằm mơ nhưng hương thơm của nàng vẫn còn phảng phất và anh biết đó không phải là một giấc mơ.
Có tiếng gõ cửa kín đáo.
"Hai?"
"Ohayo, Anjin-san, gomen nasai?" Một nữ tỳ mở shoji cho Fujiko, rồi bưng vào một cái khay đựng trà, một bát cháo bánh ngọt làm bằng bột gạo.
"Ohayo, Fujiko-san, domo" anh nói, cảm ơn cô. Bao giờ cũng vậy, Fujiko đích thân tới với bữa ăn đầu tiên của anh trong ngày, vắt màn và đợi anh ăn xong trong khi người nữ tỳ trải ra một kimono mới, tabi và khố.
Anh nhấm nháp chén trà, tự hỏi không hiểu Fujiko có biết gì về tối hôm qua không. Gương mặt cô không để lộ một vẻ gì hết.
"Ikaga đesu ka?. Cô khỏe chứ", Blackthorne hỏi.
"Ôkaga samu đe gen ki đesu. Anjin-san. Anata wa? Rất khỏe, cảm ơn. Còn tướng công thế nào?"
Người nữ tỳ mở chiếc tủ nhỏ lẩn vào tường đan mắt cáo của căn phờng, lấy ra các quần áo cho anh rồi rời khỏi căn phòng.
"Anata wa yoku nemutta ka?- Cô có ngủ ngon không?"
"Hai, Anjin-san, arigato goziemasluta!" Cô mỉm cười, đặt bàn tay lên đầu làm ra vẻ đau đớn, tỏ ra say rượu và ngủ rất say. Anata wa!"
"Watashi wa yuki memuri. Tôi ngủ rất ngon."
Cô sửa cho anh.
"Watashi wayoku nemutta."
"Domo. Watashi wa yoku nemutta."
"Yoi! Teihengoi. - Giỏi. Giỏi lắm."
Rồi anh nghe thấy tiếng Mariko gọi từ ngoài hành lang.
"Fujiko-san?"
"Hai, Mariko-san?" Fujiko đi ra cửa, hé mở shoji. Anh không trông thấy Mariko và không hiểu họ nói gì với nhau.
Mong rằng không một ai biết, anh nghĩ. Ta cầu mong chuyện này được giữ bí mật chỉ có hai người biết với nhau thôi. Có lẽ đây là một giấc mơ thì tốt hơn.
Anh bắt đầu mặc quần áo. Fujiko trở lại và quỳ xuống để cài các móc của tabi.
"Mariko-san? Nan ja?"
"Nane mo. Anjin-san." cô đáp.
"Không có gì quan trọng."
Fujiko đi tới takonama, chỗ phòng thụt và có treo cuộn giấy, bày hoa, và là nơi cất kiếm của anh. Cô trao hai thanh kiếm cho anh. Anh cài kiếm vào thắt lưng. Anh không còn cảm thấy đeo kiếm là lố lăng nữa, tuy anh vẫn muốn mình đeo kiếm thoải mái hơn, không ngượng nghịu, lúng túng.
Cô đã nói với anh, cha cô đã được tặng những thanh kiếm này vì lòng dũng cảm sau một trận đặc biệt đẫm máu ở miền bắc xa xôi của Triều Tiên. Quân đội Nhật Bản đã tiến ồ ạt như chẻ tre qua vương quốc Triều Tiên, thắng lợi tiến nhanh về phía Bắc. Thế rồi, khi tới gần sông Yabu, các bày rợ Trung Hoa đã đột ngột tràn qua biên giới, đánh nhau với quân Nhật và bằng sức nặng của số đông vô kể, chúng đã đánh bại quân Nhật. Cha Fujiko ở trong bộ phận đoạn hậu bảo vệ cho cuộc rút lui về vùng núi phía Bắc Xơun. Tới đó quân Nhật đã quay lại, đánh một trận bất phân thắng bại. Lần đó và cuộc viễn chinh thứ hai là những chiến dịch hao quân tốn của nhất xưa nay. Năm ngoái khi Taiko qua đời, Toranaga nhân danh Hội đồng Nhiếp chính đã lập tức ra lệnh cho đám quân còn lại trở về nước, được tuyệt đại đa số các Daimyo tán thành, họ cảm thấy như cất được gánh nặng vì họ rất căm ghét chiến dịch Triều Tiên.
Blackthorne bước ra hiên. Anh xỏ chân vào dép da và gật đầu chào lại các người hầu đã xếp hàng sẵn cúi chào để tiễn anh, theo phong tục.
Hôm ấy là một ngày xám xịt. Bầu trời u ám và một làn gió ấm, ẩm ướt thổi ra biển. Các bậc đá đặt trên sỏi của con đường nhỏ ướt át vì mưa đêm qua.
Bên ngoài cổng, ngựa đã chờ sẵn cùng mười tên Samurai tuỳ tùng của anh. Và Mariko.
Nàng đã lên ngựa và mặc một chiếc áo choàng vàng nhạt, quần lụa màu lục nhạt, đội mũ rộng vành có chàng mạng buộc bằng những dải băng vàng và đi tất tay. Một chiếc dù che mưa được cài sẵn ở bao yên ngựa.
"Ohayo.
"Anh trịnh trọng nói.
"Ohayo. Mariko-san."
"Ohayo, Anjin-san. Ikaga đesu ka?"
"Ôkaga Sama đe genki đesu. Anata wa."
Nàng mỉm cười." Yoi, arigato goziemashita."
Nàng không hề để lộ ra một tí gì cho thấy có cái gì khác giữa hai người. Nhưng anh cũng không chờ đợi có gì khác, trước mặt mọi người, biết tình thế nguy hiểm như thế nào. Hương thơm của nàng bay tới anh và anh muốn hôn nàng ngay tại đây, trước mọi người.
"Ikamasho! Anh nói và nhảy lên yên, ra hiệu cho đám Samurai đi lên trước. Anh cho ngựa đi thong thả cho Mariko lùi lại đi cạnh anh, khi chỉ còn hai người, anh không còn căng thẳng nữa.
"Mariko."
"Hai?"
Anh nói bằng tiếng La tinh:
"Em rất đẹp và anh yêu em."
"Cảm ơn anh, nhưng tối qua uống nhiều rượu quá, em cảm thấy cái đầu em không đẹp, thật đấy và yêu là một từ Cơ đốc giáo."
"Em đẹp và em là một người Cơ đốc giáo, và rượu không thể thay đổi được gì ở em."
"Cảm ơn anh về lời nói dối ấy, Anjin-san, vâng, cảm ơn anh."
"Không, anh phải cảm ơn em."
"Ồ, tại sao?"
"Không có.
"Tại sao",
"ồ, tại sao" gì cả. Anh thành thật cảm ơn em."
"Nếu rượu thịt làm cho anh nồng nàn, thoải mái và dũng cảm", nàng nói.
"Em sẽ bảo nàng hầu của anh phải ra sức bằng mọi cách tối nào cũng tìm bằng được rượu, thịt cho anh."
"Đúng. Anh sẽ có mọi thứ như thế, mãi mãi."
"Hôm nay anh vui một cách quá đáng đấy", nàng nói.
"Tốt, tốt lắm. Nhưng tại sao. Thật sự tại sao?"
"Vì em. Em biết tại sao rồi."
"Em chẳng biết gì cả, Anjin-san."
"Chẳng biết gì cả." Anh trêu.
"Chẳng biết gì cả thật."
Anh sững sờ. Chỉ có hai người thôi và an toàn.
"Tại sao.
"Không biết gì cả" lại làm nụ cười anh mất đi? Nàng hỏi.
"Ngu xuẩn! Cực kỳ ngu xuẩn! Anh quên mất là phải hết sức thận trọng. Đó chỉ là vì chúng ta có hai người với nhau và anh muốn nói về chuyện đó. Và thật tình, còn muốn nói nhiều hơn nữa."
"Anh cứ như đánh đố ấy. Em không hiểu anh nói gì."
Anh lại chưng hửng.
"Em không muốn về chuyện đó ư? Không muốn nói gì hết?"
"Về chuyện gì, Anjin-san?"
"Thế thì tối qua có chuyện gì?"
"Em có đi qua cửa buồng anh ban đêm khi nữ tỳ Koi của em ở trong đó với anh."
"Cái gì?"
"Chúng em, nàng hầu của anh và em, chúng em nghĩ rằng cô ta sẽ là một món quà anh thích. Anh thích chứ, có phải không?"
Blackthorne cố gượng trấn tĩnh lại... Nữ tỳ của Mariko cũng tầm thước như nàng nhưng trẻ hơn và không thể đẹp bằng, mà phải, lúc ấy tối mò mò, phải, đầu óc anh lơ mơ vì rượu, nhưng không phải cô nữ tỳ.
"Không thể thế được", anh nói bằng tiếng Portugal.
"Cái gì không thể thế được, senhor?" Nàng cũng hỏi tiếng Portugal.
Anh lại quay về tiếng La tinh, vì đám tùy tùng cách đó không xa, gió lại thổi về phía chúng.
"Xin em đừng đùa giỡn với anh. Không ai nghe thấy đâu. Anh biết người nào và anh nhận ra được mùi hương chứ."
"Anh tưởng là em à? Ồ, không phải đâu Anjin-san. Nếu thế được thì em rất lấy làm vinh dự nhưng em không bao giờ có thể... dù em có muốn đến đâu đi nữa... Ồ không, Anjin-san. Không phải em mà là Koi, nữ tỳ của em. Em rất vinh dự nếu có thế thật nhưng em thuộc về người khác ngay dù cho người đó đã chết."
"Đúng, nhưng không phải nữ tỳ của em." Anh cố nuốt giận:
"Nhưng thôi, không nói chuyện đó nữa. Như em muốn."
"Đó là nữ tỳ của em, Anjin-san", nàng đấu dịu.
"Chúng em đã xức hương thơm của em cho cô ta và dặn cô ta không được nói. Chỉ lấy tay ra hiệu thôi. Chúng em không hề nghĩ anh lại tưởng là em! Không phải để đánh lừa anh đâu mà chỉ để cho anh được khoan khoái dễ chịu, vì chúng em biết bàn cái chuyện chăn gối vẫn còn làm anh lúng túng." Nàng nhìn anh, đôi mắt mở to, hoàn toàn ngây thơ, trong sáng:
"Anh thích cô ta chứ, Anjin-san? Cô ấy thích anh đấy."
"Đùa bỡn những chuyện rất hệ trọng đôi khi không hay đâu."
"Chuyện hệ trọng bao giờ cũng được đề cập đến một cách hệ trọng. Nhưng một nữ tỳ ngủ đêm với một người đàn ông chẳng phải là hệ trọng."
"Anh không coi em là không hệ trọng."
"Cảm ơn anh. Em cũng xin nói như thế về anh. Nhưng một nữ tỳ ngủ đêm với một người đàn ông là chuyện riêng tư và không hệ trọng. Đó là món quà cô ta tặng người đó và đôi khi là của người đó tặng cô ta. Chỉ có thế thôi."
"Bao giờ cũng chỉ là thế thôi ư?"
"Đôi khi. Nhưng cái chuyện chăn gối riêng tư ấy không có cái sự nghiêm trọng của anh đâu."
"Không bao giờ ư?"
"Chỉ nghiêm trọng khi người người đàn ông và người đàn bà gặp nhau như thế trái với luật pháp. Ở nước này."
Anh tự trấn tĩnh lại, cuối cùng anh hiểu lý do tại sao nàng phủ nhận.
"Tôi xin lỗi" anh nói.
"Vâng, bà đúng và tôi rất sai. Lẽ ra tôi không bao giờ nên nói. Tôi xin lỗi."
"Tại sao lại xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Anjin-san, hãy nói cho tôi biết, cô gái đó có đeo cây thánh giá ở cổ không?"
"Không."
"Tôi bao giờ cũng đeo. Luôn luôn đeo."
"Có thể bỏ ra được chứ", anh bất giác chuyển sang tiếng Portugal.
"Cái đó không chứng minh gì cả. Có thể cho mượn được, cũng như hương thơm."
"Hãy nói cho tôi biết sự thật cuối cùng. Ông có thật sự trông thấy cô gái không? Thật sự trông thấy ấy?"
"Tất nhiên là không trông thấy. Thôi, ta hãy quên chuyện..."
"Đêm rất tối, trăng bị mây che kín, Anjin-san. Xin ông hãy nói thật. Hãy nghĩ kỹ đi. Ông có thật sự trông thấy cô gái không?"
Tất nhiên mình có trông thấy chứ sao, anh công phẫn thầm nghĩ.
Trời đất, hãy nghĩ cho thật. Ta không trông thấy, đầu óc ta lơ mơ. Có thể là cô nữ tỳ nhưng ta biết chính là Mariko vì ta muốn Mariko và chỉ nhìn thấy có Mariko trong đầu, tin rằng Mariko cũng muốn ta. Ta là một thằng ngu. Một thằng thậm ngu.
"Thật ra là không trông thấy. Thật ra tôi thật sự phải xin lỗi", anh nói.
"Tôi xin lỗi thế nào bây giờ?"
"Không cần phải xin lỗi đâu, Anjin-san" nàng bình tĩnh đáp.
"Tôi đã nói với ông nhiều lần rằng một người đàn ông không bao giờ xin lỗi, ngay cả khi người đó sai. Ông không có gì sai." Ánh mắt nàng như trêu anh.
"Nữ tỳ của tôi không cần lời xin lỗi nào cả."
"Cảm ơn", anh nói và cười to.
"Bà làm tôi cảm thấy bớt ngu xuẩn đi."
"Năm tháng bay đi khỏi con người ông khi ông cười. Ông Anjm-san nghiêm trang trở thành một chú bé."
"Cha tôi nói khi tôi sinh ra đã già rồi."
"Thật ư?"
"Ấy là cha tôi nghĩ thế."
"Cha ông là người như thế nào?"
"Cha tôi là một người đàn ông tuyệt vời. Chủ tàu, thuyền trưởng. Bọn Spain đã giết cha tôi tại một nơi tên là Antwerp khi chúng cướp phá thành phố này. Chúng đã đốt thuyền của cha tôi. Khi ấy tôi lên sáu, nhưng tôi còn nhớ cha tôi là một người cao, to, hiền hậu, tóc vàng. Anh tôi, Arthur, vừa đúng lên tám…khi ấy chúng tôi đã trải qua một thời kỳ khổ cực."
"Tại sao? Ông nói đi. Ông nói cho tôi biết đi."
"Mọi chuyện cũng rất bình thường thôi. Tiền bạc đã bỏ tất cả vào chiếc thuyền đến đồng xu cuối cùng…và thế là mất hết... ấy, rồi sau đó không lâu, chị tôi chết. Thật sự chết đói. Năm đó có nạn đói rồi lại dịch nữa."
"Đôi khi chúng tôi cũng có dịch. Đậu mùa. Gia đình ông có đông không?"
"Anh chị em chúng tôi có ba người", anh nói, và bằng lòng là được nói chuyện khác để gạt bỏ cái chuyện nhức nhối kia.
"Willya, chị tôi, chết năm lên chín. Arthur là con thứ hai, anh ấy muốn trở thành nghệ sĩ, một nhà điêu khắc nhưng rồi đã phải trở thành thợ nề phụ để góp phần nuôi chúng tôi. Arthur đã chết trong trận Armada. Hai mươi lăm tuổi. Tội nghiệp anh ấy, ngốc quá, chẳng được huấn luyện gì mà cũng tham gia vào đội ngũ một chiến thuyền, chết thật là uổng. Tôi là người cuối cùng của dòng họ Blackthorne. Bây giờ vợ và con gái Arthur sống với vợ và các con tôi. Mẹ tôi vẫn còn sống và cả bà tôi Jacoba cũng còn sống, bảy mươi lăm tuổi và cứng cáp như một thanh gỗ sồi England, tuy bà tôi gốc người Ailen. Ít ra thì họ vẫn còn sống khi tôi rời England cách đây hơn hai năm."
Nỗi đau lại trở lại. Ta sẽ nghĩ về những người thân khi nào ta lên đường trở về quê hương, anh tự hứa với mình, nhưng từ nay đến khi đó, ta sẽ không nghĩ đến nữa.
"Ngày mai sẽ có một cơn giông bão", anh nhìn mặt biển, nói.
"Giông bão mạnh đấy, Mariko-san. Rồi ba ngày nữa trời sẽ lại đẹp."
"Bây giờ là mùa gió lớn. Phần nhiều là trời âm u và mưa liên miên, khi hết mưa thì sẽ rất ẩm. Sau đó bắt đầu có Taifun..."
Ước gì mình lại được ra biển, anh nghĩ thầm. Có thật mình đã từng ra biển không? Các thuyền của mình có thật không? Thực tế là gì? Mariko hay người nữ tỳ?
"Ông không hay cười, có phải không, Anjin-san?"
"Tôi đi biển đã lâu rồi. Người đi biển thường nghiêm trang. Chúng tôi đã học được cách quan sát biển. Lúc nào cũng phải quan sát và chờ tai họa. Rời mắt khỏi biển một giây là nó sẽ túm lấy thuyền mình, biến nó thành củi vụn."
"Tôi sợ biển", nàng nói.
"Tôi cũng vậy. Một ông lão đánh cá có lần bảo tôi kẻ nào không sợ biển chẳng bao lâu sẽ bị chết chìm vì anh ta sẽ ra khơi vào một ngày lẽ ra không nên đi. Nhưng chúng ta sợ biển cho nên chúng ta sẽ chỉ thỉnh thoảng bị đắm thuyền thôi." Anh nhìn Mariko.
"Mariko-san."
"Vâng."
"Cách đây vài phút bà đã thuyết phục được tôi rằng… à, cứ tạm cho là tôi đã được thuyết. phục. Bây giờ thì tôi lại không tin nữa. Sự thật là thế nào? Honto. Tôi cần phải biết."
"Tai là để nghe. Tất nhiên đó là người nữ tỳ."
"Người nữ tỳ ấy, hiện tôi có thể yêu cầu cô ta bất kể khi nào tôi muốn không?"
"Tất nhiên rồi. Nhưng một con người khôn ngoan thì sẽ không làm thế."
"Vì tôi có thể sẽ thất vọng ư? Lần sau ấy?"
"Có thể."
"Tôi thấy có được một cô gái rồi lại mất cô ta, thật khó chịu đựng nổi, lại không được cái gì hết, thật là khó..."
"Chuyện chăn gối là một thú vui của thân xác. Chẳng cần phải nói gì cả."
"Nhưng làm sao tôi nói được với một cô gái rằng cô ta đẹp lắm? Rằng tôi yêu cô ta? Rằng cô ta làm tôi sung sướng?"
"Yêu một cô gái theo cách đó là không đúng đắn. Ở đây ấy, Anjin-san, thậm chí cũng không có niềm mê say đó đối với người vợ hoặc một nàng hầu." Mắt nàng bỗng nheo lại.
"Chỉ có thể có niềm say mê đó đối với một người như Kiku-san, nàng kỹ nữ, rất đẹp và xứng đáng được mê say."
"Cô gái đó ở đâu?"
"Ở trong làng. Nếu được làm môi giới cho ông tôi sẽ rất vinh dự."
"Lạy Chúa, nghe cứ như là bà có ý đó thật đấy."
"Thật chứ. Người đàn ông cần có một sự say mê đủ các loại. Cô gái đó rất xứng đáng có một mối tình lãng mạn... nếu ông có khả năng cung cấp cho cô ta."
"Như thế có nghĩa là thế nào?"
"Cô ta rất đắt tiền."
"Tình yêu không thể mua mà có được, tình yêu là vô giá."
Nàng mỉm cười.
"Chuyện chăn gối bao giờ cũng có cái giá của nó. Bao giờ cũng vậy. Không nhất thiết phải là tiền, Anjin-san. Nhưng bao giờ người đàn ông cũng phải trả giá, cách này hay cách khác. Tình yêu đích thực, chúng tôi gọi nó là bổn phận, là chuyện tâm hồn với tâm hồn và không cần phải có sự biểu hiện nào... không cần có sự biểu hiện về thể xác, có lẽ chỉ trừ sự hiến dâng cái chết."
"Bà nói không đúng. Tôi ước mong được cho bà thấy thế giới như nó đang tồn tại."
"Tôi biết thế giới như nó đang tồn tại và sẽ mãi mãi tồn tại. Ông lại muốn có được cô gái đáng khinh bỉ đó lần nữa ư?"
"Vâng. Bà biết là tôi muốn..."
Mariko cười vui vẻ.
"Vậy thì chúng tôi sẽ phái cô ấy đến... vào lúc chập tối. Chúng tôi sẽ hộ tống cô ấy, Fujlko và tôi."
"Trời đất ơi... tôi cũng nghĩ là bà sẽ làm vậy!" Anh cười cùng với Mariko.
"Ồ, Anjiro-san, trông ông cười thật là vui. Từ. khi trở về Anjiro ông đã thay đổi rất nhiều. Rất nhiều."
"Không phải, không nhiều lắm đâu. Nhưng đêm qua tôi đã nằm mơ. Một giấc mơ tuyệt diệu."
"Chúa là tuyệt diệu. Và đôi khi một cảnh chiều tà hoặc trăng lên hoặc những bông hoa nghệ đầu mùa cũng là tuyệt diệu."
'Tôi chẳng hiểu nổi bà."
Mariko lật mạng che mặt lên mũ, nhìn thẳng vào anh.
"Có một lần người đàn ông khác đã nói với tôi,
"Tôi không hiểu nổi cô", và chồng tôi nói.
"Xin lỗi Đại nhân, nhưng không ai hiểu được cô ấy. Cha cô ấy không hiểu, Thần Phật cũng không hiểu, kể cả Chúa Trời man di của cô ấy cũng không hiểu, thậm chí mẹ cô ấy cũng không hiểu cô ta."
"Toranaga phải không? Đại nhân Toranaga?"
"Ồ, không, Anjin-san. Người đó là Taiko. Đại nhân Toranaga hiểu tôi. Đại nhân hiểu tất cả."
"Cả tôi?"
"Hiểu ông rất nhiều."
"Bà tin chắc như thế ư?"
"Vâng. Ồ, rất chắc."
"Liệu Đại nhân Toranaga có chiến thắng không?"
"Thắng."
"Tôi là chư hầu được sủng ái của Đại nhân?"
"Vâng."
"Đại nhân sẽ chấp nhận ý kiến của tôi về hải quân?"
"Vâng."
"Khi nào thì tôi sẽ được trả lại chiếc thuyền của tôi?"
"Sẽ không trả đâu?"
"Tại sao?"
Vẻ nghiêm trọng của nàng biến mất.
"Là vì ông sẽ có.
"Cô gái" của ông ở Anjiro và ông sẽ ăn nằm với cô ta nhiều quá không còn sức đâu mà đi được khỏi đấy nữa, dù là bò bốn chân, bốn tay, khi cô ta van nài ông hãy lên thuyền, khi Đại nhân Toranaga yêu cầu ông lên thuyền để giã biệt tất cả chúng tôi."
"Bà lại đùa rồi. Lúc thì nghiêm trang, lúc sau đã lại chẳng nghiêm trang gì nữa!"
"Đó chỉ để trả lời ông thôi, và để đặt một số việc vào đúng chỗ của chúng. À, nhưng trước khi ông rời chúng tôi, ông cần phải gặp phu nhân Kiku. Cô ta đang có một niềm say mê lớn. Rất đẹp và rất tài hoa. Đối với cô ta, ông sẽ phải tỏ ra phi thường đấy!"
"Bà làm tôi muốn chấp nhận thách thức đấy!"
"Tôi không thách thức ai cả. Nhưng nếu ông sẵn sàng trở thành Samurai và không... không còn lo người ngoại quốc nữa... nếu ông sẵn sàng xem chuyện chăn gối đúng với tính chất của nó thì tôi rất vinh dự được làm người môi giới cho ông."
"Như thế có nghĩa là thế nào?"
"Khi nào ông vui vẻ, khi nào ông sẵn sàng muốn vui thú đặc biệt, ông bảo nàng hầu của ông hỏi tôi."
"Tại sao lại Fujiko-san?"
"Vì bổn phận của nàng hầu là phải lo cho ông được vui vẻ. Phong tục của chúng tôi là làm sao cho cuộc sống đơn giản. Chúng tôi ngưỡng mộ sự đơn giản, cho nên đàn ông và đàn bà có thể coi chuyện ăn nằm với nhau đúng như ý nghĩa của nó: một bộ phận quan trọng của cuộc sống, nhất định rồi nhưng giữa người đàn ông và người đàn bà còn có những cái quan trọng hơn. Sự khiêm nhường. Sự tôn trọng nhau. Bổn phận... thậm chí cả cái.
"Tình yêu" đó của ông nữa. Fujiko.
"Yêu" ông!"
"Không, không đáng!"
"Fujiko sẵn sàng hi sinh tính mạng vì ông. Còn có cái gì hơn thế nữa để cho nhau?"
Cuối cùng anh không nhìn Mariko nữa và đưa mắt nhìn ra biển. Gió thổi mạnh lên, sóng lô xô trên bờ biển. Anh quay lại Mariko.
"Vậy là không nên nói gì cả? Anh hỏi.
"Giữa chúng ta?"
"Không nên nói gì cả. Như thế khôn ngoan hơn."
"Thế nếu như tôi không đồng ý?"
"Ông phải đồng ý. Ông đang ở đây. Đây là nhà của ông."
Năm trăm kị binh tiến công phi ngựa trên rìa đồi, thành một đoàn người hỗn độn, leo xuống thung lũng rải rác đá, nơi có hai nghìn.
"Quân bảo vệ" dàn thành đội hình chiến đấu. Mỗi kị binh khoác trên lưng một khẩu súng hỏa mai và đeo một thắt lưng có những túi đựng đạn, đá lửa và một bình thuốc súng. Như phần lớn các Samurai quần áo chúng là một mớ hỗn tạp kimono và giẻ rách, nhưng vũ khí của chúng bao giờ cũng là những vũ khí tốt nhất chúng có thể có được. Chỉ có Toranaga - Ishido cũng bắt chước theo - là đòi hỏi quân lính của mình phải mặc đồng phục và quần áo tề chỉnh. Tất cả các Daimyo khác đều cho cái sự ngông cuồng bên ngoài đó là phung phí tiền bạc một cách ngu ngốc, một sự đổi mới không cần thiết. Ngay đến Blackthorne cũng đồng ý. Các quân đội ở Châu Âu không bao giờ mặc đồng phục. Có ông vua nào làm nổi được việc đó, trừ đối với đám vệ sĩ thân cận?
Blackthorne đang đứng trên một mô đất cùng với Yabu và phụ tá của lão, Jozen và tất cả người của gã, và Mariko. Đây là cuộc diễn tập tiến công quy mô đầy đủ đầu tiên. Anh bồn chồn chờ đợi. Yabu căng thẳng một cách khác thường, còn Omi và Naga, cả hai đều cáu kỉnh đến mức gần như muốn đánh nhau. Nhất là Naga.
"Mọi người làm sao thế?" Anh đã hỏi Mariko.
"Có lẽ họ muốn mọi việc đều tốt đẹp trước mặt Chúa công của họ và ông khách."
"Ông ta có phải cũng là Daimyo không?"
"Không. Nhưng quan trọng, một trong những viên tướng của Đại nhân Ishido. Nếu hôm nay mọi việc đều trôi chảy thì tốt."
"Giá người ta nói cho tôi biết trước có cuộc diễn tập."
"Biết trước thì được cái gì? Mọi sự có thể được ông đã làm cả rồi."
Đúng. Blackthorne vừa nghĩ vừa theo dõi năm trăm quân kị. Nhưng chúng chưa sẵn sàng, còn lâu. Chắc chắn Yabu cũng biết thế, mọi người đều biết thế. Vậy nếu có tai họa gì xảy ra thì, chậc, đó là karma, anh tự nhủ và cảm thấy tự tin hơn, được an ủi với bởi ý nghĩ đó.
Quân tiến công tăng thêm tốc độ và phía phòng thủ đứng đợi dưới cờ xí, cùng các tướng lĩnh của chúng, nhạo báng.
"Quân địch" như xưa nay vẫn thường thấy, rồi tản ra thành đội hình thưa thớt, mỗi hàng khoảng ba bốn người theo chiều sâu. Chẳng bao lâu nữa quân tiến công sẽ xuống ngựa ngoài tầm tên bắn. Rồi những chiến sĩ dũng cảm nhất của cả hai bên sẽ hung hăng, khệnh khạng tiến ra thách đấu, xưng tên họ, khoe khoang dòng dõi và sự tài giỏi của mình, nói những lời thóa mạ thô bạo nhất. Những trận đánh nhau tay đôi sẽ bắt đầu, rồi con số tham gia tăng dần lên cho đến khi một viên tướng sẽ ra lệnh tổng tiến công và khi ấy ai biết phận nấy. Thông thường bên nào đông hơn sẽ đánh bại bên ít quân hơn, và đến lúc đó thì quân dự trữ được đưa tới tham chiến và một cuộc hỗn chiến lại diễn ra cho tới khi tinh thần của một bên sụp đổ, một vài kẻ nhát gan rút lui, chẳng bao lâu sẽ kéo theo nhiều kẻ khác, dẫn đến một cuộc tháo chạy tán loạn. Phản bội không phải là không hay xảy ra. Có khi cả một trung đoàn, theo lệnh chủ soái của chúng, chạy sang phía đối phương và được hoan nghênh là đồng minh... bao giờ cũng được hoan nghênh, nhưng không bao giờ được tin cậy. Có khi các viên tướng bại trận sẽ bỏ chạy để tập hợp lại quân lính đánh nhau nữa. Có khi họ trụ lại chiến đấu đến chết, có khi họ trịnh trọng làm seppuku theo đúng nghi thức. Hiếm khi họ bị bắt. Một số xin phục vụ kẻ chiến thắng. Có khi họ được chấp nhận nhưng thường là bị từ chối. Chết là số phận của kẻ chiến bại: chết nhanh cho những kẻ dũng cảm, chết tủi chết nhục cho những kẻ yếu hèn. Đó là mô hình lịch sử của tất cả các trận đánh trên đất nước này, ngay cả những trận đánh lớn cũng vậy, quân lính ở đây cũng giống như ở tất cả mọi nơi, trừ có điều chúng hung tợn hơn và có nhiều, rất nhiều người sẵn. sàng chết vì chủ hơn bất kỳ nơi nào khác trên thế giới.
Tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm vang dội trong thung.
"Chỉ huy cuộc tiến công đâu? Omi-san đâu?" Jozen hỏi.
"Giữa quân lính ấy, xin ông hãy kiên nhẫn." Yabu đáp.
"Nhưng cờ của ông ta đâu? Và tại sao ông ta không mặc áo giáp và đeo chùm lông? Cờ của chỉ huy đâu? Trông họ thật chẳng khác gì một bọn kẻ cướp bẩn thỉu vô tích sự!"
"Hãy kiên nhẫn! Tất cả các sĩ quan đều được lệnh không được lộ liễu, không để ai nhận rõ. Tôi đã nói với ông rồi. Và xin đừng quên rằng chúng ta phải giả vờ làm như có một trận đánh ác liệt đang diễn ra, rằng đây chỉ là một bộ phận của một trận đánh lớn, có quân dự bị, có quân..."
Jozen thốt lên:
"Gươm của họ đâu? Không ai đeo kiếm cả! Samurai mà không có kiếm? Họ sẽ bị tàn sát hết!"
"Hãy kiên nhẫn."
Lúc này quân tiến công đang xuống ngựa. Những chiến sĩ đầu tiên oai vệ bước ra khỏi hàng quân phòng thủ để phô trương tài cán của mình... Bên kia cũng có một số người như thế ra so tài với chúng, thế rồi, đột nhiên, cái đám quân tiến công lóng ngóng đó bỗng dồn lại thành năm đội hàng ngũ chặt chẽ, mỗi đội có bốn hàng, mỗi hàng hai mươi lăm người, ba đội ở phía trước, hai đội dự bị ở phía sau, cách bốn mươi bước: tất cả nhất tề xông về phía địch. Tới tầm, chúng dừng cả lại theo lệnh và các hàng trên đồng thời cùng bắn một loạt đạn đinh tai nhức óc. Những tiếng thét, những người giãy chết. Jozen và người của gã, theo phản xạ, chúi đầu xuống rồi kinh hoàng nhìn các hàng bên trên quỳ xuống, nạp đạn, trong khi các hàng thứ hai nổ súng qua đầu chúng, rồi hàng thứ ba; hàng thứ tư cũng làm theo y như thế Cứ mỗi loạt đạn lại có quân bên kia ngã xuống và thung lũng ầm ầm tiếng la hét, tiếng quát tháo và tiếng ồn ào lộn xộn.
"Các ông đang giết chết người của chính các ông", Jozen hét lên át tiếng ầm ầm.
"Súng không bắn đạn thật đâu. Họ giả vờ ra thế thôi, nhưng ông hãy tưởng tượng xem nếu đấy là một cuộc tiến công thật với đạn thật! Hãy trông kìa!"
Lúc này quân phòng thủ đã trấn tĩnh lại sau cơn choáng váng đầu tiên. Chúng tập hợp lại và xoay qua tiến công trực diện. Nhưng vào lúc đó thì hàng đầu đã nạp đạn xong và theo lệnh phát ra, lại nổ một loạt đạn nữa ở tư thế quỳ rồi đến hàng thứ hai bắn ở tư thế đứng, sau đó lập tức quỳ xuống để nạp đạn, rồi đến hàng thứ ba, hàng tư, tuần tự bắn như lần trước và tuy nhiều tay súng tỏ ra chậm chạp và các hàng xô xệch, không đều, vẫn có thể dễ dàng hình dung ra được sự tàn sát khủng khiếp nếu đó là những quân lính thiện chiến. Cuộc phản công chập chờn rồi tan vỡ và những quân phòng thủ tháo lui làm ra vẻ hỗn loạn, lùi về phía gò đất và đừng lại ngay bên dưới những người đang quan sát. Nhiều.
"Người chết" nằm rải rác trên mặt đất.
Jozen và người của gã chấn động tinh thần.
"Những khẩu súng này có thể phá vỡ bất cứ phòng tuyến nào!"
"Hãy đợi đã. Trận đánh chưa kết thúc."
Quân phòng thủ tập hợp nhau lại và lúc này các chỉ huy của chúng hô hào thúc giục chúng giành lấy chiến thắng, tung quân dự bị ra và ra lệnh tổng tiên công lần chót. Bọn Samurai từ trên đồi lao xuống, miệng thét, tiếng hô chiến đấu ghê gớm của chúng xông vào quân địch.
"Bây giờ thì chúng sẽ bị đè bẹp", Jozen nói, cũng như tất cả mọi người, gã bị lôi cuốn vào tính hiện thực của trận đánh giả này.
Và gã đã đoán đúng. Các đội quân tiến công không bám giữ trận địa, hàng ngũ chúng tan vỡ và chúng bỏ chạy trước tiếng thét của những tên Samurai đích thực cầm kiếm, cầm giáo. Jozen và người của gã phụ họa theo, thét lên những lời khinh bỉ khi các trung đoàn lao vào chém giết. Bọn pháo thủ, đang chạy trốn như những tên ăn tỏi, một trăm bước, hai trăm bước, ba trăm bước rồi đột ngột, theo lệnh, các đội lại tập hợp lại, lần này theo đội hình chữ V. Một lần nữa các loạt đạn lại nổ đùng đùng. Cuộc tiến công chùn lại. Rồi dừng hẳn. Nhưng súng vẫn nổ. Nhưng rồi cũng dừng. Trò chơi đã kết thúc. Nhưng tất cả những người đứng trên gò đều biết rằng, trong hoàn cảnh thực, hai nghìn quân đó sẽ chết hết.
Lúc này, trong im lặng, quân tiến công cũng như quân phòng thủ sắp xếp lại bàng ngũ. Các.
"Xác chết" đứng dậy, các vũ khí được thu thập lại. Có tiếng cười và tiếng rên rỉ. Nhiều người đi tập tễnh và vài người bị thương nặng.
"Xin có lời chúc mừng Đại nhân, Yabu Sama", Jozen nói rất thành thật.
"Bây giờ tôi mới hiểu những điều tất cả mọi người ở đây muốn nói."
"Bắn còn rời rạc quá", Yabu nói, nhưng trong bụng rất sung sướng.
"Còn phải mất nhiều tháng mới huấn luyện xong được."
Jozen lắc đầu.
"Tôi chẳng muốn tiến công chúng lúc này. Không, tôi chẳng muốn tí nào nếu chúng bắn đạn thật: không đội quân nào có thể chống đỡ nổi sức mạnh ấy... không có phòng tuyến nào cự lại được. Các hàng quân có thể không cần liền nhau và ta có thể đốc lính thường và kị binh qua các khoảng cách và cuộn hai cánh lại như cuộn giấy." Gã thầm cảm ơn tất cả các kami đã xui khiến cho hắn có ý nghĩ khôn ngoan muốn xem một cuộc tiến công.
"Nhìn thật là khủng khiếp. Có lúc tôi đã tưởng là đánh nhau thật.
"Chúng đã được lệnh là phải làm như thế. Và bây giờ nếu ông muốn, ông có thể đi duyệt các pháo thủ của tôi."
"Cảm ơn Đại nhân. Đó là một vinh dự cho tôi."
Quân phòng thủ đang ùn ùn trở về trại của chúng ở mé đồi bên kia. Năm trăm pháo thủ đợi ở bên dưới, gần con đường như dẫn qua gò đi xuống làng. Chúng đang tập hợp thành các đại độị. Omi và Naga đứng trước hàng quân, cả hai đã đeo kiếm.
"Yabu Sama?"
"Có chuyện gì thế, Anjin-san?"
"Tốt chứ?"
"Đúng, tốt."
"Cảm ơn Đại nhân. Tôi rất lòng vui, Yabu Sama."
Mariko bất giác sửa ngay cho anh:
"Tôi rất vui lòng."
"A, xin lỗi, tôi rất vui lòng."
Jozen kéo Yabu ra một bên.
"Tất cả những cái này đều là do tên Anjin-san nghĩ ra đó ư?"
"Không", Yabu nói dối.
"Nhưng đó là cách đánh nhau của bọn man di. Hắn chỉ huấn luyện quân lính cách nạp đạn, bắn súng thôi."
"Tại sao không làm theo ý kiến của Naga-san? Bây giờ Đại nhân đã có được kiến thức của tên man di rồi. Việc gì còn để tồn tại nguy cơ kiến thức đó có thể phổ biến đi khắp nơi? Hắn là một tên mắc dịch! Rất nguy hiểm, Yabu Sama. Naga-san nói đúng. Đúng là nông dân có thể chiến đấu theo kiểu này được. Rất dễ dàng. Hãy khử ngay bây giờ tên man di đó đi."
"Nếu Đại nhân Ishido muốn có cái đầu hắn chỉ cần Đại nhân yêu cầu là xong thôi."
"Tôi yêu cầu. Ngay bây giờ." Rồi gã lại hùng hổ.
"Tôi nói với tiếng nói của Đại nhân Ishido."
"Tôi sẽ suy nghĩ, Jozen-san."
"Và cũng nhân danh Đại nhân Ishido, tôi yêu cầu tước tất cả súng của các quân lính này ngay lập tức."
Yabu cau mày rồi quay lại nhìn các đại đội. Chúng đang tới gần đồi, hàng ngũ thẳng tắp, rất có kỷ luật, hơi có vẻ buồn cười như lần nào cũng thế, chỉ vì một trật tự như vậy là không hề thấy bao giờ. Tới cách năm mươi bước chúng dừng lại. Omi và Naga tiến lên, chào.
"Tập dượt lần đầu như thế là được", Yabu nói.
"Cảm ơn Chúa công", Omi đáp. Anh ta hơi tập tễnh, mặt nhem nhuốc, có chỗ tím bầm và có vệt thuốc súng.
Jozen nói:
"Quân lính của Đại nhân lẽ ra phải đeo kiếm trong một trận đánh thật, Yabu-san, neh? một Samurai phải đeo kiếm... phòng khi hết đạn, neh?"
"Sẽ đeo kiếm, khi xung phong và khi rút lui. Ồ, chúng sẽ đeo kiếm như thường lệ để tạo ra sự bất ngờ, nhưng ngay trước cuộc xung phong đầu tiên, chúng sẽ bỏ kiếm đi."
"Samurai bao giờ cũng cần kiếm. Trong một trận đánh thật. Dù vậy, tôi lấy làm mừng là Đại nhân sẽ không bao giờ phải dùng đến lực lượng tấn công này, hoặc…
"Jozen định nói tiếp.
"Hoặc cái phương pháp chiến tranh bẩn thỉu, phản trắc này." Nhưng gã đổi lời,
"Hoặc tất cả chúng ta sẽ phải vứt kiếm đi."
"Có lẽ đến phải thế, Jozen-san, khi chúng ta đi chiến đấu."
"Đại nhân sẽ bỏ thanh kiếm Mura Sama của Đại nhân sao? Hay cả món quà tặng của Toranaga?"
"Vâng, để giành chiến thắng trong một trận đánh. Còn thì không bỏ."
"Vậy thì có thể Đại nhân có lúc phải chạy rất nhanh để giữ lấy cái đầu mình khi súng tắc hoặc thuốc súng ướt", Jozen cười tự cho mình hóm hỉnh. Yabu không cười.
"Omi-san! Hãy cho ông ta xem!" Lão ra lệnh.
Lập tức Omi hô lên một tiếng. Người của gã rút ra khỏi bao chiếc lưỡi lê ngắn, chúng đeo ở phía sau lưng, hầu như không a để ý thấy, và lắp lưỡi lê vào một cái ổ ở mũi súng.
"Xung phong!"
Lập tức các Samurai xông tới với tiếng thét chiến đấu của chúng,
"Kasigiiii!"
Rừng lưỡi lê thép trần trụi dừng lại cách họ một bước. Jozen và người của gã cười gượng gạo trước cảnh hung dữ bất ngờ, đột ngột.
"Hay, hay lắm", Jozen nói. Gã giơ tay sờ một lưỡi lê. Cực kỳ sắc.
"Có lẽ Đại nhân đúng, Yabu Sama. Ta hãy hi vọng là sẽ không phải đem ra thử."
"Omi-san!" Yabu gọi.
"Tập hợp hàng ngũ. Jozen-san sẽ đi duyệt binh. Rồi cho mọi người về trại. Mariko-san, Anjin-san, theo tôi!" Lão oai vệ đi xuống chân gò xuyên qua các hàng quân, có Blackthorne, Mariko và các phụ tá của lão đi theo sau.
"Xếp thành hàng ngũ tại đường mòn. Tra lưỡi lê vào vỏ!"
Một nửa số quân lập tức tuân theo, quay lại và đi xuống sườn đồi. Naga và hai trăm năm mươi Samurai của gã vẫn đứng nguyên tại chỗ, lưỡi lê vẫn cắm ở đầu súng, đầy hăm dọa.
Jozen nổi cáu.
"Cái gì thế?"
"Tôi cho rằng những lời thóa mạ của ông là không thể dung thứ được." Naga hằn học nói.
"Thật vô lý. Tôi không hề thóa mạ ông hay bất cứ ai! Chính những lưỡi lê kia thóa mạ địa vị của tôi? Yabu Sama!"
Yabu quay lại. Lúc này lão đã ở phía bên kia đội quân của Toranaga.
"Naga-san", lão lạnh lùng gọi.
"Thế này là nghĩa thế nào?"
"Tôi không thể bỏ qua được những lời thóa mạ của người này đối với cha tôi... hoặc đối với tôi."
"Ông ấy được bảo vệ. Lúc này ông không thể chạm đến ông ấy được! Ông ấy được sự che chở của các Nhiếp chính!"
"Xin lỗi Yabu Sama, nhưng đây là chuyện giữa Jozen-san và tôi."
"Không. Ông đang ở dưới quyền điều khiển của tôi. Tôi ra lệnh cho ông bảo người của ông trở về trại."
Không một ai nhúc nhích. Trời bắt đầu mưa.
"Xin lỗi Yabu Sama, xin Đại nhân thứ lỗi cho nhưng đây là giữa ông ta và tôi, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra tôi cũng xin tuyên bố Đại nhân hoàn toàn không chịu trách nhiệm về hành động của tôi và người của tôi."
Đằng sau Naga, một người của Jozen rút kiếm ra và bất thình lình lao tới đâm vào lưng Naga chẳng có gì che chở. Một loạt đạn của hai mươi khẩu hỏa mai lập tức bắn bay đầu hắn. Hai mươi người đó quỳ xuống nạp đạn. Hàng thứ hai chuẩn bị sẵn sàng.
"Ai ra lệnh nạp đạn thật?" Yabu hỏi.
"Tôi. Tôi, Yosi Naga nô Toranaga!"
"Naga-san! Tôi ra lệnh cho ông phải trở về doanh trại chờ tôi hỏi ý kiến Đại nhân Toranaga về hành vi bất tuân thượng lệnh của ông!"
"Tất nhiên Đại nhân sẽ thông báo cho Đại nhân Toranaga biết và karma là karma. Nhưng tôi rất tiếc, thưa Đại nhân Yabu, trước hết người này phải chết. Tất cả bọn chúng phải chết. Ngay hôm nay!"
Jozen thét lên.
"Tôi được các Nhiếp chính bảo vệ! Ông giết tôi chẳng được lợi gì hết."
"Tôi giành lại danh dự của tôi, neh?" Naga nói.
"Tôi trả nợ những lời chế nhạo của ông đối với cha tôi và những lời ông thóa mạ tôi. Nhưng dù thế nào thì ông cũng phải chết, neh? Tối qua tôi đã không thể nói rõ hơn được. Bây giờ ông đã được xem một cuộc tiến công. Tôi không thể để Ishido biết được tất cả những việc này." Gã vẫy tay về phía bãi chiến trường,
"Sự khủng khiếp này, như thế sẽ là nguy hiểm."
"Đại nhân Ishido biết rồi!" Jozen buột miệng bụng mừng thầm là tối qua mình đã tiên liệu được mọi việc.
"Đại nhân biết rồi! Tôi đã bí mật gửi thư bằng chim bồ câu vào tảng sáng hôm nay! Naga-san, ông giết tôi chẳng được lợi gì đâu!"
Naga ra hiệu cho một người của gã, một Samurai già. Người này tiến lên và ném con chim bồ câu đã bị bóp chết xuống chân Jozen. Rồi thủ cấp một người đàn ông cũng bị ném xuống đất... thủ cấp của gã Samurai Masumoto, người hôm qua được Jozen phái đi với cuộn giấy. Mắt trên thủ cấp vẫn mở trừng. trừng, miệng nhe ra đầy căm hờn. Cái đầu lăn long lóc qua các hàng quân rồi dừng lại bên một tảng đá.
Một tiếng rên bật ra khỏi miệng Jozen. Naga và người của gã phá lên cười. Ngay cả Yabu cũng mỉm cười. Một tên Samurai khác của Jozen nhảy bổ tới Naga. Hai mươi khẩu súng hỏa mai bắn gã tan xác và người bên cạnh gã tuy không động đậy gì cả, cũng gục xuống ngắc ngoải, bị tử thương.
Tiếng cười ngừng bặt.
Omi nói:
"Tôi có nên ra lệnh cho quân của tôi tiến công không, thưa Chúa công? Thao túng Naga thật quả là dễ."
Yabu nuốt nước mưa trên mặt.
"Không, làm thế chẳng đem lại cái gì hết. Jozen-san và người của hắn coi như chết rồi, bất kể ta có làm gì đi nữa. Đó là karma của hắn cũng như Naga-san có karma của mình. Naga-san!" Lão gọi to.
"Lần cuối cùng, tôi ra lệnh cho ông hãy để họ đi!"
"Xin Đại nhân thứ lỗi nhưng tôi phải từ chối lệnh đó."
"Thôi được. Khi nào xong xuôi, ông báo cáo cho tôi rõ."
"Vâng. Cần phải có một nhân chứng chính thức, thưa Yabu Sama. Cho Đại nhân Toranaga và cho Đại nhân Ishido."
"Omi-san, ông ở lại đây. Ông sẽ ký vào giấy chứng tử rồi cho gửi đi. Naga-san và tôi sẽ tiếp ký."
Naga trỏ Blackthorne.
"Xin Đại nhân cũng cho ông này ở lại. Cũng làm chứng. Ông ta chịu trách nhiệm về cái chết của họ. Ông ta cần chứng kiến cái chết của họ."
"Anjin-san, ông lên đó đi! Đến chỗ Naga-san! Ông có hiểu không?"
"Có Yabu-san, tôi hiểu, nhưng cho phép tôi hỏi tại sao?"
"Để làm chứng."
"Xin lỗi, tôi không hiểu."
"Mariko-san, bà hãy giải thích.
"Làm chứng" cho ông ấy, rằng ông ấy sẽ làm chứng những chuyện sắp xảy ra... rồi bà đi theo tôi." Che giấu niềm hân hoan lớn của mình, Yabu quay người, bước đi.
Jozen hét:
"Yabu Sama! Khoan đã! Yabu Samaaa!"
Blackthorne chăm chú theo dõi, khi mọi việc xong xuôi anh trở về nhà. Trong nhà im ắng, và bên trên làng như có một tấm màn che phủ. Anh đi tắm nhưng vẫn không cảm thấy sạch, sake không làm cho miệng anh mất đi cái mùi hôi hám. Hương trầm không làm mũi anh mất đi mùi thối.
Sau đó Yabu cho gọi anh tới. Cuộc tiến công được mổ xẻ, phân tích từng thời điểm một. Omi và Naga đều có mặt cùng với Mariko. Naga vẫn lạnh lùng như mọi khi, chỉ nghe, ít khi bàn luận, vẫn là chỉ huy phó. Không một ai trong bọn họ có vẻ gì xúc động về những chuyện đã xảy ra.
Họ làm việc cho đến sau khi mặt trời lặn. Yabu ra lệnh tăng nhanh nhịp độ huấn luyện. Phải thành lập thêm một đội năm trăm người. Rồi sau một tuần, một đội nữa.
Blackthorne đi bộ một mình về nhà ăn một mình, lòng trĩu nặng về một phát hiện kinh khủng: họ không có một ý thức gì về tội lỗi, tất cả đều vô lương tâm ngay cả Mariko.
Đêm đó anh không ngủ được. Anh ra khỏi nhà, gió thổi từng cơn làm sóng biển ngầu bọt. Một cơn gió mạnh hơn ném những mảnh vụn vào một túp lều trong làng, kêu lộp độp. Chó sủa bâng quơ và sục sạo. Những mái rơm chuyển động như những vật sống. Cánh cửa đập sầm sầm, và đàn ông, đàn bà, như những bóng ma lặng lẽ, cố sức đóng cửa cài then lại. Sóng triều ào ạt. Các thuyền đánh cá đã được kéo lên bờ, rất xa hơn thường lệ, cho an toàn.
Anh đi dọc bờ biển rồi trở về nhà, người chúi về đằng trước để chống lại sức gió. Anh không gặp một ai. Mưa gào thét và chẳng bao lâu người anh ướt sũng.
Fujiko đợi anh trên hiên, gió thổi lay tà áo cô, ngọn đèn dầu được che gió chập chờn lay động. Mọi người đều thức. Đầy tớ khiêng của cải quý giá ra ngôi nhà kho xây bằng gạch sống và đá ở mé sau vườn.
Nhưng gió chưa có gì đe doạ.
Một viên ngói trên mái long ra khi gió lùa vào dưới mái. Mái nhà rung chuyển. Viên ngói rơi xuống, vỡ tan, tiếng vỡ rất to. Đám đầy tớ hối hả chạy đi chạy lại, một số chuẩn bị xô thùng, một số khác tìm cách sửa chữa mái nhà. Ông lão làm vườn Mêkiya, được con cái giúp đỡ, đang buộc lại các khóm cây non vào những cọc tre.
Một cơn gió mạnh nữa làm ngôi nhà nghiêng ngả.
"Nhà đổ sụp đến nơi, Mariko-san."
Nàng không nói gì, gió như vồ lấy nàng và Fujiko khóc, mắt hai người ứa lệ. Anh nhìn xuống làng. Lúc này, những mảnh vỏ bay tứ tung. Rồi gió ùa qua một chỗ giấy rách của shoji của ngôi nhà và toàn bộ bức tường biến mất, chỉ để trơ lại bộ khung. Tường đối diện đổ sụp và mái nhà đổ theo.
Blackthorne luống cuống quay lại khi shoji của buồng anh bị vỡ toang. Bức tường đó biến mất rồi đến một bức tường đối diện. Chẳng mấy nỗi tất cả các bứt tường đều tơi tả thành những mảnh vụn. Anh có thể nhìn thấy thông thống cả ngôi nhà. Những cột chống mái vẫn vững và mái nhà lợp ngói không xô lệch... Chăn màn, đèn lồng, chiếu bay phấp phới, đày tớ đuổi theo giữ lại.
Cơn giông tố phá hủy dường như tất cả các nhà trong làng. Một vài ngôi nhà hoàn toàn bị phá sạch. Không ai bị thương nặng. Đến sáng gió yếu đi, mọi người lại bắt tay vào dựng lại ngôi nhà của mình.
Đến trưa thì tường nhà Blackthorne đã làm lại xong và một nửa làng đã trở lại bình thường Các tường đan mắt cáo, rất nhẹ không đòi hỏi nhiều công sức để được dựng lại chỉ có mất công là những chốt, những dây buộc các mối nối bao giờ cũng đục mộng và đẽo gọt rất khéo. Lợp lại các mái nhà tranh hay ngói thì khó hơn nhưng anh thấy dân làng giúp đỡ nhau, tươi vui, nhanh nhẹn và rất thành thạọ. Mura hối hả đi khắp làng, góp ý kiến, khuyên bảo, đuổi bắt, đôn đốc. Ông ta leo lên đồi để kiểm tra công việc.
"Mura, ông..." Blackthorne tìm từ.
"Ông làm giỏi lắm, trông cứ ung dung thôi."
"A, cảm ơn Anjin-san. Vâng, cảm ơn ông, nhưng chúng tôi may mắn là không có hỏa hoạn."
"Ông hay bị hỏa hoạn à?"
"Xin lỗi. Ông có hay bị hỏa hoạn không?"
"Ông có hay bị hỏa hoạn không?" Blackthorne nhắc lại.
"Có Nhưng tôi đã ra lệnh cho dân làng sẵn sàng. Sẵn sàng, ông hiểu chứ?"
"Hiểu."
"Khi bão đến..." Mura bỗng cứng người liếc qua vai Blackthorne rồi cúi chào rất thấp.
Omi đang đi tới với cái dáng đi thoải mái, nhún nhảy của anh ta, đôi mắt đầy thiện cảm chỉ nhìn Blackthorne, tựa hồ Mura không tồn tại.
"Chào Anjin-san", anh ta nói.
"Chào Omi-san. Nhà ông tốt chứ"?
"Tốt, cảm ơn", Omi nhìn Mura rồi nói, giọng sẵng:
"Mọi người lẽ ra đã phải đi đánh cá hoặc ra làm ruộng rồi. Cả phụ nữ nữa. Yabu Sama đòi nộp thuế. Ông định làm tôi mất mặt trước Đại nhân vì lười nhác đó chăng?"
"Không ạ, Omi-san. Xin ông thứ lỗi cho tôi. Tôi sẽ đi lo việc đó ngay."
"Lẽ ra tôi không phải nói. Lần sau tôi sẽ không nói đâu đấy."
'Tôi xin ông tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi." Mura vội vã ra đi.
"Hôm nay ông bình yên chứ?" Omi hỏi Blackthorne.
"Đêm qua không có chuyện gì phiền chứ?"
"Hôm nay tốt, cảm ơn ông. Còn ông thế nào?"
Omi nói rất dài, Blackthorne không hiểu được hết, cũng như đã không hiểu hết Omi đã nói những gì với Mura, chỉ lõm bõm hiểu được vài từ.
"Xin lỗi, tôi không hiểu."
"Vui? Ông thấy hôm qua có vui không? Cuộc tiến công? Trận đánh.
"Giả vờ" ấy mà?"
"À, tôi hiểu. Có. Tôi cho là tốt."
"Thế còn việc làm chứng?"
"Làm chứng! Gã Ronin Nebara Jozen và người của hắn." Omi bất chước động tác đâm lê và cười.
"Ông đã chứng kiến cái chết của bọn hắn. Chết! hiểu chứ?"
"À hiểu, sự thật là, Omi-san, không thích giết."
"Karma, Anjin-san."
"Karma. Hôm nay huấn luyện?"
"Vâng. Nhưng Yabu Sama muốn chỉ nói chuyện thôi. Lát nữa. Hiểu không. Anjin-san? Chỉ nói chuyện thôi, lát nữa." Omi nhẫn nại nhắc lại.
"Chỉ nói chuyện. Hiểu."
"Ông bắt đầu nói tiếng chúng tôi giỏi rồi đấy. Phải. Rất giỏi."
"Cám ơn. Khó lắm, ít thì giờ."
"Vâng. Nhưng ông là người tốt và rất cố gắng, chịu khó. Điều đó rất quan trọng. Chúng ta sẽ có thì giờ, Anjin-san, ông không lo... Tôi sẽ giúp ông." Omi thấy phần lớn những điều mình nói Blackthorne không hiểu, nhưng anh ta không cần, chừng nào Anjin-san nắm được ý chính.
"Tôi muốn là bạn ông", anh ta nói, rồi nhắc lại câu đó thật rành rọt.
"Ông có hiểu không?"
"Bạn? Tôi hiểu, bạn."
Omi trỏ vào mình rồi trỏ vào Blackthorne:
"Tôi muốn là bạn của ông."
"À! Cảm ơn. Rất vinh dự."
Omi lại mỉm cười và cúi chào, như người bằng vai bằng vế rồi bước đi.
"Bạn với nó?" Blackthorne lẩm bẩm.
"Nó quên rồi sao? Ta, ta không quên."
"A, Anjin-san", Fujiko nói, vội vã chạy lại.
"Ông đã muốn ăn chưa? Yabu Sama sắp cho người gọi ông đấy."
"Vâng, cảm ơn cô. Vỡ nhiều?" Anh hỏi, tay trỏ vào ngôi nhà.
"Xin lỗi, rất tiếc, nhưng ông phải nói:
"Có vỡ nhiều không?"
"Có vỡ nhiều không?"
"Không có tổn thất gì đáng kể, Anjin-san."
"Tốt. Không bị thương?"
"Xin lỗi, rất tiếc, nhưng ông phải nói là:
"Không ai bị thương chứ?"
"Cảm ơn. Không ai bị thương."
Đột nhiên, Blackthorne cảm thấy ớn, cứ liên tục bị sửa chữa mãi, anh liền chấm dứt câu chuyện bằng một mệnh lệnh.
"Tội bị đói. Ăn."
"Vâng, ngay bây giờ đây ạ. Xin lỗi, nhưng đáng lẽ ông phải nói là.
"Tôi đói." Người ta đói, chứ không bị đói." Cô đợi cho đến khi anh nhắc lại đúng rồi mới quay vào.
Anh ngồi trên hiên nhìn Uekiya, ông lão làm vườn, đang sửa sang lại những chỗ đổ, gẫy và thu dọn lá rụng rải rác. Anh trông thấy phụ nữ và trẻ con đã chữa nhà trong làng và những chiếc thuyền đang ra khơi, lướt trên sóng bập bềnh. Những dân làng khác đang cặm cụi ngoài ruộng, gió lúc này đã giảm nhiều. Không biết họ phải trả những thuế gì, anh tự hỏi. Mình chịu không thể làm nông dân ở đây được... không những ở đây... mà ở bất cứ đâu.
Khi trời bắt đầu sáng, anh đã cảm thấy lo buồn trước cảnh tượng tàn phá ở làng.
"Trận bão này chẳng làm suy suyển được một ngôi nhà ở Anh", anh đã nói với Mariko như vậy."
Ồ, dĩ nhiên đó là một cơn gió mạnh nhưng không phải dữ. Tại sao ở đây không xây nhà bằng đá hay bằng gạch?"
"Vì những trận động đất, Anjin-san. Tất nhiên động đất thì nhà bằng đá sẽ vỡ, đổ sập xuống và có thể làm dân chúng bị thương hoặc chết. Với kiểu xây dựng của chúng tôi, chỉ thiệt hại ít thôi. Ông sẽ thấy mọi cái được xây dựng lại nhanh như thế nào."
"Vâng, nhưng lại có hỏa hoạn nữa. Và cái gì sẽ xảy ra khi gió lớn tới? Taifun ấy?"
"Khi ấy thì rất tệ hại."
Nàng đã giải thích cho anh hiểu về Taifun và mùa Taifun từ tháng sáu đến tháng chín, đôi khi sớm hơn đôi khi muộn hơn. Và về các thiên tai khác.
Cách đây mấy hôm đã xảy ra một trận động đất nữa. Nhẹ thôi. Một cái ấm đun nước đã từ trên bếp lò rơi xuống làm cái lò đổ. May mà than đã bị tắt ngấm. Một ngôi nhà trong làng đã cháy nhưng lửa không lan sang nhà khác. Blackthorne chưa bao giờ trông thấy người ta cứu hỏa hữu hiệu đến như thế. Ngoài những cái đó ra, không một ai trong làng để ý nhiều lắm. Họ chỉ cười rồi cuộc sống bình thường lại tiếp tục.
"Tại sao người ta lại cười?"
"Chúng tôi cho việc phơi bày những xúc cảm mạnh là rất đáng xấu hổ và rất vô lễ, nhất là tỏ ra sợ hãi, cho nên chúng tôi che giấu bằng cách cười to lên hoặc mỉm cười. Tất nhiên mọi người đều sợ tuy chúng tôi không bao giờ được để lộ ra."
Một vài người cũng vẫn để lộ ra đấy, Blackthorne thầm nghĩ.
Nebara Jozen đã lộ ra là gã sợ. Gã đã chết một cách thảm hại, đã khóc vì sợ, đã van xin tha mạng, việc giết hắn đã được tiến hành thong thả và tàn ác. Người ta đã cho phép gã chạy rồi đâm lê vào người gã một cách cẩn thận giữa những tiếng cười, rồi lại buộc gã phải chạy nữa và đâm què gã. Sau đó chúng để cho gã bò đi rồi từ từ moi ruột gã trong lúc gã kêu la thảm thiết, máu, rớt rãi chảy ròng ròng, rồi bỏ đấy cho chết dần.
Sau đó Naga mới để ý dần đến bọn Samurai còn lại. Lập tức ba tên bộ hạ của Jozen quỳ xuống, phanh bụng ra rồi đặt đoản kiếm của chúng ra trước mặt để làm seppuku theo đúng nghi thức. Ba đồng đội của chúng đứng đằng sau làm người phụ tá, kiếm dài rút ra sẵn và giơ cao, nắm chặt trong hai bàn tay. Lúc này Naga để mặc chúng: khi bọn Samurai đang quỳ thò tay ra cầm ấy đoản kiếm, chúng vươn cổ và ba thanh kiếm vụt xuống loang loáng, chém đứt đầu chúng chỉ bằng một nhát duy nhất. Hàm răng của những chiếc đầu rơi va vào nhau lập cập rồi im bặt. Ruồi bu lại.
Hai tên Samurai nữa quỳ xuống, còn tên cuối cùng đứng sẵn sàng phụ tá. Tên quỳ thứ nhất bị chém đứt đầu như các đồng đội của nó, khi nó thò tay ra cầm lấy thanh đoản kiếm. Tên kia nói.
"Không, ta, Hirasaki Kenko, ta biết chết như thế nào, như một Samurai phải chết."
Kenko là một gã thanh niên nhỏ bé, người sức hương thơm và hầu như xinh đẹp, da mai mái, tóc bôi đầu và chải chuốt. Gã trịnh trọng nhặt thanh kiếm lên và lấy thắt lưng bọc một phần lưỡi để nắm cho thêm chặt.
"Ta phản đối cái chết của Nebara Jozen-san và cái chết của bộ hạ ông ta", gã nói bằng một giọng kiên quyết và cúi chào Naga. Gã đưa mắt nhìn bầu trời lần cuối và mỉm cười lần cuối với người phụ tá của gã.
"Sayonara, Tadeo." Nói xong, gã ấn mạnh lưỡi kiếm sâu vào bên trái bụng gã, rạch ngang một đường bằng cả hai tay rồi giật lưỡi kiếm ra, đâm mạnh một nhát nữa vào bên dưới rốn rồi vẫn im lặng, rạch ngược lên, ruột gã vãi ra ngoài, gã lấy kiếm băm nát và trong khi bộ mặt gã méo xệch một cách ghê sợ, hấp hối đổ xuống phía trước, tên phụ tá vung kiếm chém xuống, chỉ một nhát thôi.
Naga đích thân cầm tóc nhặt cái đầu lên, lau sạch đất cát rồi vuốt mắt cho nó. Xong gã ra lệnh cho quân của gã phải rửa sạch các đầu lâu, gói ghém lại để gửi cho Ishido với đầy đủ nghi lễ và một bản tường trình đày đủ về tinh thần anh dũng của Hirasaki Kenko.
Tên Samurai cuối cùng quỳ xuống. Không còn ai nữa để làm phụ tá cho gã. Gã quá trẻ. Tuy gã run run và gã hoảng sợ ra mặt. Gã đã hai lần làm nhiệm vụ đối với các bạn gã, đã hai lần chém rất gọn, rất đáng khen, tránh cho họ sự đau đớn và cái nhục của sợ hãi. Và một lần gã đã phụ tá cho người bạn thân nhất của gã chết theo kiểu Samurai, tự sát trong im lặng, đầy kiêu hãnh, rồi cũng chém gọn ghẽ với một tài năng hoàn hảo. Trước đây gã chưa giết ai bao giờ.
Mắt gã tập trung vào thanh đoản kiếm. Gã phanh bụng ra và khấn thầm có được lòng dũng cảm của người yêu của gã. Nước mắt gã rưng rưng nhưng gã lấy lại nghị lực, giữ cho bộ mặt gã trơ ra như một chiếc mặt nạ với một nụ cười đọng cứng trên môi. Gã cởi thắt lưng cuốn vào một phần lưỡi kiếm. Gã thanh niên này đã thực hiện tốt bổn phận của gã, Naga ra hiệu cho phó tướng của mình.
Tên này bước lên, cúi chào trịnh trọng tự giới thiệu.
"Ôraraji, Nampô, đội trưởng của đội chín của Đại nhân Toranaga, tôi sẽ lấy làm vinh dự được làm phụ tá cho ông."
"Ikomo Tadeo, sĩ quan cấp một, chư hầu của Đại nhân Ishido", gã thanh niên đáp.
"Cảm ơn ông. Tôi sẽ lấy làm vinh dự được nhận ông làm phụ tá." Cái chết của gã nhanh chóng không đau đớn và đảm bảo danh dự.
Các thủ cấp được thu nhặt lại. Lát sau Jozen tỉnh lại la hét. Hai bàn tay gã quờ quạng một cách tuyệt vọng để bịt bụng lại.
Chúng để mặc gã cho lũ chó đang từ dưới làng chạy lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận