Shogun Tướng Quân
Chương 47
Quyển Bốn.
Con tàu Erasmus lóng lánh trong ánh nắng mặt trời bên bến cảng Yedo, lộng lẫy.
"Chúa Jesus trên trời, Mariko, nhìn xem kìa! Em đã bao giờ thấy một cái gì như thế chưa? Hãy nhìn hình nét của nó!"
Con tàu của anh cách một trăm bước ở bên kia hàng rào khép kín, buông neo ngoài bến với những sợi dây thừng mới. Cả khu vực đó được canh gác dày đặc, trên boong có nhiều Samurai, khắp nơi đều có biển đề đây là khu vực cấm trừ phi có giấy phép riêng của Lãnh chúa Toranaga.
Erasmus được sơn và phết hắc ín lại như mới, những dãy boong sạch như lau như ly, sườn tàu xảm lại, các thiết bị đã được sửa. Cả cột buồm trước bị bão cuốn đi đã được thay thế. Tất cả dây thừng đã được cuốn lại gọn ghẽ, các khẩu pháo lóng lánh dầu. Nổi bật lên trên là cờ in hình con sư tử của England, bay phần phật kiêu hãnh.
"Ahoy!" anh hét vang vui vẻ từ phía ngoài hàng rào nhưng không có tiếng đáp lại. Một trong những người gác nói với anh hôm nay không có một người rợ nào trên boong cả.
"Shigata ga nai", Blackthorne nói.
"Domo." Anh cố kìm lòng, bước lên tàu ngay và rạng rỡ thấy Mariko-san.
"Trông y như là nó vừa được sửa sang lại ở xưởng đóng tàu Poocsmut, Mariko-san ạ. Nhìn những khẩu pháo mà xem, các cậu ấy hẳn là phải làm việc vất vả như chó. Con tàu đẹp chứ nhỉ?" Anh nóng lòng muốn gặp Bacut, Vinck và các anh em khác. Anh không bao giờ nghĩ anh sẽ thấy nó như thế.
"Jesus, trông đẹp quá đi, nhỉ?"
Mariko ngắm anh, chứ không nhìn con tàu, nàng biết lúc này nàng đã bị quên lãng. Và thay thế.
Không sao, nàng tự nhủ. Cuộc hành trình của chúng ta đã kết thúc.
Sáng hôm nay họ đã tới con đường ngăn cuối cùng ở ngoại vi Yedo. Một lần nữa giấy thông hành của họ lại bị kiểm tra. Một lần nữa họ lại được đi qua với sự kính trọng, nhưng lần này một người gác danh dự mới đang đợi họ.
"Họ sẽ đưa chúng ta về lâu đài, Anjin-san ạ. Anh sẽ ở đây, chiều hôm nay chúng ta sẽ gặp Lãnh chúa Toranaga."
"Tốt, vậy là còn nhiều thì giờ. Coi kìa, Mariko-san, vùng tàu đậu không quá một dặm, phải không? Con tàu của tôi cũng nằm ở chỗ nào đó ngoài ấy. Nàng có thể hỏi đại úy Yoshinaka xem chúng ta có thể tới đó được không?"
"Ông ta nói, ông ta hết sức xin lỗi, nhưng ông ta không được chỉ thị làm như vậy, Anjin-san. Ông ấy phải đưa chúng ta tới lâu đài."
"Làm ơn nói với ông ấy... Có lẽ để tôi thử xem. Taicho-san! Okashira, sukoshi no aida watakushi wa ikitai no desu. Watakushi no funega asoko ni arimasu.
"Đại úy, bây giờ tôi tới đó một chút thôi. Tầu của tôi ở đó."
"Iyé, Anjin-san, gomen nasai, Ina…Không được, xin lỗi Ajin-san, nhưng..."
Mariko lắng nghe một cách tán thưởng và thích thú trong khi Blackthorne lý lẽ một cách lịch sự, nài nỉ kiên nhẫn và rồi Yoshinaka đã cho phép họ đi chệch hướng, nhưng chỉ một lát thôi đấy. Và như vậy là bởi vì Blackthorne đã viện đến cương vị Hatamoto của mình, có được một số quyền lợi đặc biệt và anh nêu lên là việc xem xét lại tức thời là quan trọng đối với Lãnh chúa Toranaga, như vậy sẽ đỡ được cho Chúa công của họ thời gian cực kỳ quý báu của người và hết sức bức thiết cho cuộc gặp gỡ của anh đêm nay. Phải, Anjin-san có thể xem một lát, nhưng rất lấy làm tiếc, tất nhiên không được lên tàu nếu không có giấy phép do chính Toranaga ký và cũng chỉ được một phút thôi, bởi vì chúng ta đang được đợi, hết sức xin lỗi.
"Domo, Taicho-san", Blackthorne nói cởi mở, anh sung sướng với sự am hiểu ngày một tăng lên của mình, cách thức đúng đắn để thuyết phục và ngày càng nắm được ngôn ngữ chắc chắn hơn.
Đêm qua và hầu như cả ngày hôm kia, họ ở trong một quán ở phía Nam, dưới đường, cách có hai lý, Yoshinaka cho phép họ la cà như trước.
Ôi, một đêm tuyệt vời, nàng nghĩ.
Đã có biết bao nhiêu ngày đêm tuyệt vời. Tất cả đều hoàn hảo, trừ hôm đầu tiên sau khi rời Mishima, khi cha Tsukku-san đuổi kịp họ và sự hòa hoãn bấp bênh của hai người đàn ông này bị tan vỡ. Sự cãi cọ giữa hai người xảy ra đột ngột, quyết liệt bùng cháy lên bởi sự kiện Rodrigues và vì quá nhiều rượu. Đe dọa lẫn nhau, chửi bới nhau và rồi cha Alvito vội vã đi Yedo trước, để lại tai họa ở phía sau, và niềm vui của chuyến đi tan vỡ.
"Chúng ta không được để điều đó xảy ra, Anjin-san."
"Nhưng con người đó không có quyền..."
"Ồ vâng, em đồng ý. Và tất nhiên là anh đúng. Nhưng xin anh, nếu anh để sự việc này phá vỡ sự hài hòa của mình, anh sẽ nguy hại và cả em cũng thế. Em xin anh hãy làm một người Nhật Bản. Hãy để sự việc này sang một bên - thế thôi, một sự việc trong muôn ngàn sự việc. Anh không được để nó phá vỡ sự hài hòa của anh. Xếp nó sang một khoang."
"Làm thế nào? Làm thế nào anh có thể làm được điều ấy. Nhìn tay anh đây này? Anh giận quá đến nỗi nó run cả lên!"
"Hãy nhìn vào tảng đá này, Anjin-san. Hãy nghe nó lớn lên."
"Cái gì?"
"Hãy nghe tảng đá lớn lên. Anjin-san. Hãy để tâm trí vào đó vào sự hài hòa của tảng đá. Hãy nghe kami của tảng đá. Anh yêu, anh hãy nghe, vì anh, và vì em nữa."
Vì thế anh đã cố gắng và đã thành công chút ít, và ngày hôm sau lại là bạn, lại là người yêu, lại yên bình, nàng tiếp tục dạy, cố gắng nhào nặn con người anh, và anh không hề hay biết là mình đang được nhào nặn - tới hàng rào thứ tám, xây những bức tường phía trong, những hàng phòng ngự, đó là con đường duy nhất của anh đến hài hòa. Và để tồn tại.
"Em rất mừng vì ông thầy tu đã đi và sẽ không quay trở lại, Anjin-san."
"Đúng thế."
"Giá không có chuyện cãi nhau thì vẫn tốt hơn. Em sợ cho anh."
"Chẳng có gì khác nhau, ông ta luôn luôn là kẻ thù của anh, và sẽ mãi mãi là kẻ thù của anh. Karma là karma. Nhưng em đừng có quên, không gì tồn tại bên ngoài chúng ta. Chưa. Ông ta hay bất cứ ai. Bao giờ đến Yedo đã nhé?"
"Vâng. Anh khôn ngoan quá. Và anh lại đúng. Em sung sướng ở bên anh..."
Con đường của họ từ Mishima rời nhanh miền đất bằng phẳng và ngoằn ngoèo lượn lên núi tới đèo Hakoné. Họ nghỉ lại ở đó hai ngày trên đỉnh núi, sung sướng, mãn nguyện, núi Phú Sĩ rực rỡ vào lúc mặt trời lên, đỉnh núi bị một vòng mây làm mờ.
"Núi này luôn luôn như thế sao?"
"Vâng, Anjin-san, hầu như luôn luôn bị mây phủ. Nhưng cái đó làm cho cảnh tượng của núi Phú Sĩ quang đãng và trong sạch, càng thêm thanh tú, đúng không? Nếu thích, ta có thể leo thẳng một mạch lên tới đỉnh."
"Bây giờ mình. leo lên đi."
"Bây giờ thì không, Anjin-san. Một ngày nào, chúng ta sẽ lên. Mình phải để lại một cái gì cho tương lai, phải không? Chúng ta sẽ lên núi Phú Sĩ vào mùa thu."
Lúc nào cũng có những quán ăn xinh đẹp ở dưới những cánh đồng bằng Kuanto. Có những con sông, những dòng suối, những con lạch để đi qua, biển lúc này ở phía phải. Hành trình của họ lượn khúc về phía Bắc dọc theo Tokaido sầm uất rộn ràng, qua vựa lúa lớn nhất của đế quốc. Những miền đồng bằng đất phù sa đầy nước, từng tấc đất đều được cấy cầy. Không khí nóng và ẩm, nồng nặc mùi phân người mà các nông dân trộn với nước, bón cho cây với niềm âu yếm.
"Lúa cho chúng ta đồ ăn để ăn, Anjin-san ạ, chiếu để nằm, dép để đi, áo để che mưa chống lạnh, tranh để làm cho nhà cửa ấm, giấy để viết. Không có lúa, chúng ta không thể tồn tại."
"Nhưng cái mùi, Mariko-san!"
"Đó là một cái giá như để trả cho một sự hậu hĩnh như vậy phải không? Anh hãy làm như chúng tôi làm, mở mắt, tai và trí óc. Hãy nghe tiếng gió và mưa, tiếng côn trùng và chim chóc, hãy nghe cây cỏ lớn lên và trong tâm tư của anh, nhìn thấy các thế hệ của mình nối tiếp nhau cho đến ngày tận thế. Nếu anh làm như vậy, Anjin-san, chẳng bao lâu anh sẽ chỉ ngửi thấy mùi vị dễ thương của cuộc đời. Nó đòi hỏi thực tập... nhưng anh đã trở nên rất Nhật rồi, phải không?"
"Ôi, cám ơn, quý bà của tôi! Nhưng tôi phải thú thực tôi đã bắt đầu thích lúa. Đúng. Anh chắc chắn thích nó hơn khoai tây và em có biết một điều nữa không. Anh không thèm thịt nhiều như trước đây nữa. Điều ấy có lạ không? Anh cũng không đói như trước nữa."
"Em thì lại đói hơn bao giờ hết."
"A, anh đang nói về thức ăn."
"A, em cũng..."
Ba ngày sau khi đi khỏi đèo Hakoné, nàng thấy tháng, nàng yêu cầu anh ngủ với một người hầu gái của quán.
"Như vậy là khôn ngoan, Anjin-san."
"Anh không thích thế, xin lỗi."
"Xin anh, em yêu cầu anh như thế. Đó là một sự bảo vệ. Một sự giữ gìn."
"Em đã yêu cầu thì được. Nhưng ngày mai chứ không tối nay. Tối nay chúng ta hãy ngủ yên ổn."
Phải rồi, Mariko nghĩ, đêm đó chúng ta ngủ yên ổn, bình minh hôm sau đẹp quá, ta rời hơi ấm của chàng ra ngồi hàng hiên cùng với Chimoko, ngắm nhìn sự ra đi của một ngày mới.
"A, xin chào, phu nhân Toda." Gyoko đã đứng ở cửa vườn cúi chào.
"Buổi sáng tuyệt vời, thưa phu nhân?"
"Vâng, đẹp quá."
"Xin làm phiền bà một chút, tôi có thể nói chuyện riêng với bà? Chuyện công việc."
"Tất nhiên." Mariko đã đi xuống hàng hiên, nàng không muốn làm phiền giấc ngủ của Anjin-san. Nàng bảo Chimoko pha trà, trải mền trên cỏ gần thác nước nhỏ.
Khi đã đủ nghi thức để có thể bắt đầu câu chuyện và khi họ chỉ còn lại một mình. Gyoko nói:
"Tôi không hiểu tôi làm cách nào để có thể giúp ích được nhiều nhất cho Toranaga Sama?"
"Một nghìn Koku đó là quá hào phóng."
"Ba điều bí mật sẽ còn là hào phóng hơn nữa."
"Một điều thôi, Gyoko-san, nếu là một điều thích hợp."
"Anjin-san là một người tốt, phải không? Tương lai của ông ấy cũng cần phải được giúp đỡ, đúng không ạ?"
"Anjin-san có karma riêng của ông ấy", nàng trả lời, biết rằng lúc mặc cả đã đến, tự hỏi không hiểu mình sẽ phải nhượng bộ cái gì đây, nếu như nàng dám nhượng bộ một chút gì đó.
"Chúng ta nói chuyện - về Lãnh chúa Toranaga, phải không nào? Hay đó là một trong những điều bí mật về Anjin-san."
"Dạ không, thưa phu nhân. Đúng như phu nhân nói, Anjin-san có karma riêng của ông, vì tôi chắc ông cũng có những bí mật của mình. Tôi chợt nghĩ ra là Anjin-san là một trong những chư hầu được sủng ái của Lãnh chúa Toranaga, vì vậy đứng về một phương diện, mỗi sự che chở của Chúa đều giúp cho các chư hầu của mình, phải thế không ạ?"
"Tôi đồng ý. Tất nhiên nhiệm vụ của các chư hầu là đưa bất cứ một tin tức nào có ích cho Chúa công."
"Đúng thế, thưa phu nhân, rất đúng. A, được phục vụ phu nhân là điều vinh dự. Honto. Tôi có thể nói cho phu nhân biết, tôi vinh dự biết bao được phép đi cùng phu nhân, nói chuyện với phu nhân, ăn và cười cùng phu nhân, và thỉnh thoảng làm một người cố vấn khiêm cung, dù cho không có được am tường gì cho lắm, và tôi xin lỗi vì điều đó. Và cuối cùng tôi có thể nói được là sự thông thái của phu nhân cũng lớn như nhan sắc của người, lòng dũng cảm của phu nhân cũng mênh mông như địa vị cao sang của người."
"A, Gyoko-san, xin tha lỗi, bà quá nhân từ, quá chu đáo. Tôi chỉ là vợ của một trong những vị tướng của Chúa công tôi. Bà nói bốn điều bí mật?"
"Ba, thưa phu nhân, không hiểu phu nhân có nói giùm với Lãnh chúa Toranaga cho tôi không. Tôi rỉ tai nói trực tiếp với Người những điều tôi biết là thật thì sẽ không phải chút nào hết. Như vậy là sẽ rất bất nhã, bởi vì tôi không biết chọn được những từ đúng hoặc biết kể cho Người nghe như thế nào, vả lại trong mọi tình huống, trong một vấn đề quan trọng, phong tục của ta là dùng một người môi giới, như vậy tốt hơn nhiều, phải thế không ạ?"
"Chắc chắn Kiku-san là người môi giới tốt hơn? Tôi không biết bao giờ sẽ được triệu đến hoặc bao lâu nữa tôi sẽ được triều kiến Người, hoặc thậm chí Người có thích nghe những điều tôi sẽ kể cho Người không?"
"Xin phu nhân tha lỗi, nhưng phu nhân sẽ tốt hơn gấp bội. Phu nhân có thể xét giá trị của tin tức, còn bà ấy thì không. Phu nhân có được cái tai của Người, còn bà ấy lại có được cái khác.
"Tôi không phải là cố vấn, Gyoko-san. Cũng không phải là người định giá."
"Tôi dám nói là nó đáng giá một nghìn Koku."
"So desu ka? Thế à?"
Gyoko kiểm tra chắc chắn là không có người nào nghe, rồi mới kể với Mariko tên thầy tu phản bội đã rì rầm những điều Chúa Onoshi đã thì thào với hắn trong lúc xưng tội, những điều ông ta đã kể lại với chú ông ta, Chúa Harima. Rồi những điều người đầu bếp thứ hai của Omi đã nghe lỏm, Omi và mẹ anh ta đã âm mưu chống lại Yabu, và cuối cùng: tất cả những điều bà ta biết về Zataki, dục vọng lộ liễu của ông này đối với phu nhân Ochiba, chuyện giữa Ishido và Ochiba.
Mariko chăm chú nghe, không bình luận gì hết, mặc dù phá vỡ được điều bí mật của buổi xưng tội đã làm nàng hết sức choáng váng, trí óc nàng dẫn tới một loạt những khả năng mà mảnh thông tin này đã mở khóa. Rồi nàng thẩm vấn, kiểm tra lại xem nàng có thật hiểu những điều nàng được nghe kể và khấc sâu vào tâm trí.
Khi nàng hài lòng là đã nhớ tất cả những điều Gyoko chuẩn bị để tiết lộ lúc này bởi vì rõ ràng là một người mặc cả quỷ quyệt bao giờ cũng để dự trữ lại nhiều, nàng gọi lấy trà mới.
Tự tay nàng rót vào chén của Gyoko, hai người uống nhấm nháp. Cả hai đều cảnh giác, cả hai đều tự tin.
"Tôi không có cách gì để biết được tin này có giá trị đến đâu, Gyoko-san."
"Tất nhiên, thưa Mariko Sama."
"Tôi nghĩ là tin này và một nghìn Koku sẽ làm Lãnh chúa Toranaga hết sức vui lòng."
Gyoko cố kìm một tiếng chửi định bật ra khỏi môi. Bà ta vẫn mong một sự giảm bớt đáng kể so với lúc đầu.
"Hết sức xin lỗi, nhưng tiền không có giá trị gì đối với một vị Daimyo như vậy, mặc dù đó là cả một gia sản đối với một người nông dân như tôi, một nghìn Koku khiến tôi trở thành một tổ mẫu, có phải không ạ? Người ta phải luôn luôn biết mình là ai, thưa phu nhân Toda. Có phải không ạ?" Giọng của bà ta sắc lạnh.
"Vâng. Biết mình là cái gì, mình là ai là điều tốt, Gyoko-san. Đó là một trong những món quà hiếm hoi mà một người phụ nữ có hơn một người đàn ông. Một người phụ nữ luôn luôn biết. May mắn thay, tôi biết tôi là cái gì. Ồ, hết sức là như thế. Xin đi thẳng vào vấn đề."
Gyoko không nao núng trước sự đe dọa, quay lại thế tấn công cũng với sự ngắn gọn xấc xược tương đương.
"Vấn đề là cả hai chúng ta đều biết cuộc sống và hiểu cái chết, và cả hai đều tin sự đối xử trong địa ngục hay bất cứ nơi nào khác đều phụ thuộc vào đồng tiền."
"Chúng ta tin thế à?"
"Vâng. Hết sức xin lỗi, tôi tin một nghìn Koku là quá nhiều."
"Chết là thích hơn hay sao?"
Tôi đã viết một bài thơ về cái chết của tôi, thưa phu nhân":
Khi tôi chết.
Chớ đốt tôi.
Chớ chôn tôi.
Cứ quăng xác tôi.
Ngoài đồng làm mồi.
Cho chó béo.
"Điều đó thì có thể thu xếp được. Dễ dàng."
"Vâng. Nhưng tôi có tai dài và một cái lưỡi rất an toàn, cái đó quan trọng hơn."
Mariko rót thêm trà cho mình.
"Xin lỗi, thế à?"
"Ồ vâng, rất là như vậy. Xin phu nhân tha lỗi, không phải nói khoe khoang nhưng tôi được huấn luyện tốt, thưa phu nhân, trong việc ấy và trong nhiều việc khác nữa. Tôi không sợ chết. Tôi đã viết lời di chúc, hướng dẫn tỉ mỉ cho gia quyến họ hàng trường hợp tôi bị đột tử. Tôi đã làm lành với các thần linh từ lâu và bốn mươi ngày sau khi tôi chết, tôi biết tôi sẽ được tái sinh. Và nếu như không..."
Người đàn bà nhún vai.
"Vậy thì tôi là kami." Quạt của bà ta đứng yên.
"Vậy tôi có thề với trăng, phải không ạ? Xin lỗi, tôi nói không phải, nhưng tôi cũng giống phu nhân: tôi không sợ gì hết. Nhưng không giống phu nhân trong cuộc đời này - tôi không có gì để mất."
"Mình nói nhiều những chuyện ác độc quá, Gyoko-san, vào một buổi sáng dễ chịu như hôm nay. Dễ chịu, phải không?" Mariko sẵn sàng giấu nanh vuốt.
"Tôi thích bà được sống hơn, sống đến một tuổi già đáng tôn kính, là một trong những trụ cột của phường hội mới của bà!"
"A, đó là một ý nghĩ rất êm dịu. Một ý nghĩ rất hay, Mariko-san. Xin cám ơn phu nhân. Tôi cũng như thế, thích phu nhân được an toàn, hạnh phúc và phát đạt theo như sở thích của phu nhân. Với tất cả những đồ chơi và vinh dự phu nhân đòi hỏi."
"Đồ chơi?" Mariko nhắc lại, giọng nguy hiểm.
Gyoko như một con chó được huấn luyện đánh hơi.
"Tôi chỉ là một mụ nhà quê, thưa phu nhân. Tôi không biết người ao ướt niềm vinh dự gì, đồ chơi nào làm người thích. Hay có lẽ con trai của phu nhân."
Cả hai đều không ai chú ý nhưng chiếc quạt gỗ của Mariko kẹp lại giữa hai ngón tay nàng. Gió đã lặng. Lúc này không khí nóng và ẩm lơ lửng trong khu vườn nhìn ra mặt biển lặng sóng, từng đàn ruồi bu lại rồi bay đi.
"Bà ao ước những vinh dự, những đồ chơi nào? Cho bản thân bà?" Mariko chằm chằm nhìn người đàn bà đứng tuổi một cách hiểm ác, lúc này nàng nhận thức được rõ ràng là nàng phải tiêu diệt cái người đàn bà này nếu không con trai nàng sẽ bị tiêu vong.
"Không có gì cho bản thân tôi cả. Lãnh chúa Toranaga đã ban cho tôi vinh dự và của cải vượt cả những giấc mơ của tôi. Nhưng còn đối với con trai tôi? À vâng, Chúa có thể giúp đỡ cho."
"Giúp đỡ gì?"
"Hai thanh kiếm." Thành Samurai.
"Không thể được."
"Tôi biết, thưa phu nhân. Hết sức xin lỗi. Rất dễ ban cho, mà lại không thể được. Chiến tranh đang tới. Sẽ cần nhiều người để chiến đấu."
"Sẽ không có chiến tranh đâu. Lãnh chúa Toranaga sẽ đi Osaka."
"Hai thanh kiếm. Xin như thế không phải là nhiều."
"Cái đó không thể được. Hết sức xin lỗi, nhưng không phải tôi có thể."
"Hết sức xin lỗi, nhưng tôi có thể hỏi xin phu nhân cái gì nữa đâu. Nhưng đó là điều duy nhất làm tôi vui. Vâng, không còn gì khác nữa." Một giọt mồ hôi lớn từ mặt Gyoko rơi xuống lòng bà ta.
"Tôi muốn tặng Lãnh chúa Toranaga năm trăm Koku của hợp đồng để tỏ lòng thành kín trong lúc khó khăn này. Còn năm trăm kia là phần con trai tôi. Một Samurai cần một gia tài, có phải không ạ?"
"Bà đã kết án tử hình con trai bà. Tất cả các Samurai của Toranaga sẽ chết hoặc sắp trở thành Ronin!."
"Karma. Con trai tôi đã có các con trai, thưa phu nhân. Chúng sẽ nói với các con chúng, chúng tôi cũng đã từng là Samurai. Điều ấy là quan trọng, phải không ạ?"
"Không phải tôi có thể cho."
"Đúng vậy. Hết sức xin lỗi. Nhưng đó là tất cả những điều làm tôi hài lòng."
Toranaga bực bội lắc đầu.
"Tin tức của bà ta lý thú thật, có lẽ thế, nhưng không đáng để làm con trai bà ấy trở thành một Samurai."
Mariko đáp:
"Thưa Đại nhân, hình như bà ấy là một chư hầu trung thành. Bà ta nói sẽ hết sức vinh dự nếu như Đại nhân rút năm trăm Koku nữa của hợp đồng để tặng cho một Samurai túng thiếu nào đó."
"Đấy không phải là một sự đại lượng. Không. Đó chỉ là một người cho vay nặng lãi đòi trả giá."
"Thưa Đại nhân, có lẽ điều đó cũng đáng cân nhắc. Ý kiến bà ta về phường hội, về geisha và những tầng lớp kỹ nữ mới, có những tác dụng xa rộng có phải không ạ? Có lẽ nó không phương hại gì cả."
"Ta không đồng ý. Không. Tại sao bà ta lại phải được thưởng? Không có lý do gì để ban cho bà ta vinh dự ấy. Thật là lố bịch. Hẳn là bà không yêu cầu phu nhân làm điều đó, đúng không?"
"Thưa Đại nhân, nếu quả bà ta làm điều đó thì hơi xược. Chính tôi đã nghĩ như thế bởi vì tôi tin bà ta có thể có giá trị đối với Đại nhân."
"Bà ta cần có giá trị hơn nữa. Những bí mật của bà ta có thể cũng là những điều dối trá. Những ngày này, ta chỉ được toàn điều dối trá." Toranaga rung một cái chuông nhỏ, một viên giám mã lập tức xuất hiện ở cửa.
"Thưa Đại nhân."
"Kỹ nữ Kiku đâu?"
"Thưa Đại nhân, trong bản doanh của Người."
"Người đàn bà Gyoko có ở cùng với thị không?"
"Thưa Đại nhân, có."
"Đưa cả hai ra khỏi lâu đài. Ngay lập tức! Đưa họ trở lại… Không, để họ trong một quán loại ba chờ lệnh ta." Toranaga nói khi viên giám mã đi khỏi:
"Thật tởm! Những thằng ma cô lại muốn làm Samurai? Đồ nông dân bẩn thỉu không còn hay biết địa vị của mình nữa!"
Mariko nhìn ông ngồi trên đệm, chiếc quạt phe phẩy thờ ơ. Nàng bực bội vì sự thay đổi của ông. Sự ủ ê, bực dọc dằn vặt thay vào lòng tự tin vui vẻ. Ông đã thích thú lắng nghe những điều bí mật, nhưng không phải với một sự kích động nàng chờ đón. Con người tội nghiệp, nàng nghĩ một cách xót thương, ông đã bỏ cuộc. Tin tức còn có nghĩa gì đối với ông nữa. Có lẽ ông đã khôn ngoan vứt bỏ sự đời và chuẩn bị vào nơi mai danh ẩn tích. Có lẽ mình cũng nên làm như thế là hơn, nàng nghĩ, chết ở trong lòng đi một ít. Phải, nhưng ngươi chưa thể làm thế được, chưa được, dù sao ngươi cũng còn phải bảo vệ con trai ngươi.
Họ ở trên tầng thứ sáu của lâu đài cổ có công sự, cửa sổ nhìn ra toàn thành phố.
Mặt trời lặn, đêm sẫm, những sợi tăng thấp phía chân trời, không khí nhớp nháp ngột ngạt, ở trong này gần một trăm bàn chân trong lâu đài, công sự, trong phòng gom từng hơi gió. Phòng thấp, có công sự, choán gần toàn bộ tầng nhà, những phòng khác ở phía dưới.
Toranaga cầm tờ thông điệp Hiromatsu đã gửi Mariko và đọc lại. Nàng để ý thấy tay ông run run.
"Ông ta muốn tới Yedo làm gì?" Toranaga hỏi thiếu kiên nhẫn và quẳng tờ thông điệp sang một bên.
"Thưa Đại nhân, tôi không biết, tôi xin lỗi. Ông ấy chỉ yêu cầu tôi đưa thông điệp này cho Đại nhân."
"Phu nhân có nói chuyện với tên phản bội theo đạo Cơ đốc không?"
"Không, thưa Đại nhân. Yoshinaka-san nói Người đã ra lệnh không ai được làm điều đó."
"Yoshinaka trên đường đi thế nào?"
"Rất tháo vát, thưa Đại nhân" nàng kiên nhẫn trả lời câu hỏi đó lần thứ hai.
"Rất có hiệu quả. Ông ấy bảo vệ chúng tôi rất cẩn thận và đôn đốc rất chính xác."
"Tại sao ông thầy tu Tsukku-san không trở lại cùng với phu nhân."
"Thưa Đại nhân, trên đường từ Mishima, cha và Anjin-san đã cãi nhau", Mariko nói không biết là cha Alvito đã có thể kể với Toranaga, nếu quả thật Toranaga đã gọi ông ta.
"Cha đã quyết định đi một mình."
"Cãi nhau về chuyện gì?"
"Một phần là vì tôi, thưa Đại nhân. Phần lớn là vì sự thù hằn tôn giáo của họ và bởi vì cuộc chiến tranh giữa những người cầm đầu của họ."
"Ai bắt đầu trước?"
"Cả hai cùng đáng trách. Chuyện bắt đầu vì một ly rượu." Mariko kể cho ông nghe những gì xảy đến với Rodrigues, rồi nàng nói tiếp:
"Tsukku-san đã mang một bình thứ hai như một món quà, cha nói là muốn làm môi giới cho Rodrigues-san, nhưng Anjin-san nói sống sượng không ngờ, ông ấy nói không uống.
"Rượu của thầy tu", ông ấy thích sake hơn và ông ấy không tin những ông thầy tu, cha, cha bề trên nổi khùng; cũng sống sượng chẳng kém, và nói cha không buôn bán thuốc độc, sẽ không bao giờ làm và không bao giờ tha thứ một việc làm như thế."
"A, thuốc độc à? Họ dùng thuốc độc làm vũ khí ư?"
"Anjin-san nói với tôi, một số dùng, thưa Đại nhân. điều này dẫn tới những lời nói hung bạo rồi sau đó họ vặc nhau về tôn giáo, thưa Chúa công, về Cơ đốc giáo và Tin Lành... Tôi đi tìm Yoshinaka-san và ông ấy chấm dứt vụ cãi cọ."
"Bọn rợ không đem lại được cái gì ngoài chuyện rắc rối. Bọn người đi đạo không đem lại được cái gì ngoài chuyện rắc rối. Có phải không?"
Nàng không trả lời ông. Tính dằn dỗi của ông làm nàng không yêu. Thật không giống ông chút nào và không có lý do gì khiến ông suy sụp như vậy đối với sự bình tĩnh, tự kìm chế huyền thoại của ông. Có lẽ sự choáng váng vì bị bại đối với ông là quá sức, nàng nghĩ vậy. Nếu không có ông thì tất cả là hết, con trai ta cũng hết và vùng Kuanto sẽ sớm vào tay người khác. Nét ủ ê của ông lan tới nàng. Nàng đã nhận thấy ở ngoài phố và trong lâu đài vải phủ quan tài dường như treo lơ lửng khắp thành phố, một thành phố nổi tiếng vì sự vui tươi, hài hước và rộn ràng cuộc sống.
"Ta sinh ra vào cái năm những tên Cơ đốc giáo đầu tiên tới, chúng đã làm làm hôi hám mảnh đất từ đó." Toranaga nói.
"Năm mươi tám năm không có một cái gì khác ngoài chuyện rắc rối. Có phải thế không?"
"Tôi xin lỗi họ đã làm phật ý Đại nhân. Còn gì nữa không ạ? Tôi xin được phép..."
"Ngồi xuống. Ta đã nói hết đâu." Toranaga lại rung chuông. Cánh cửa mở.
"Cho Buntaro-san vào."
Buntaro bước vào, bộ mặt dữ tợn, anh ta quỳ và cúi chào. Nàng cúi chào, câm lặng, nhưng anh ta không để ý tới nàng.
Vừa lúc trước Buntaro đã gặp đoàn tùy tùng của họ ở cổng lâu đài. Chào hỏi qua, anh ta đã bảo nàng đến gặp Lãnh chúa Toranaga ngay. Anjin-san sẽ được gọi sau.
"Buntaro-san, ông xin được gặp ta cùng với sự hiện diện của vợ ông càng sớm càng tốt?"
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Ông muốn gì?"
"Tôi cúi xin Đại nhân cho được lấy đầu Anjin-san." Buntaro nói.
"Tại sao?"
"Xin Đại nhân tha lỗi, nhưng tôi... tôi không thích cái cách hắn nhìn vợ tôi. Tôi muốn... tôi muốn nói điều đó trước mặt nàng lần đầu tiên, trước Đại nhân. Vả lại, hắn đã sỉ nhục tôi ở Anjiro và tôi không thể sống với nỗi hổ thẹn này."
Toranaga liếc nhìn Mariko, nàng hình như là băng giá.
"Ông buộc tội nàng là đã khuyến khích ông ấy?"
"Tôi... tôi xin được lấy đầu hắn!"
"Ông buộc tội nàng đã khuyến khích ông ấy? Hãy trả lời câu hỏi đó?"
"Xin Đại nhân tha lỗi, nhưng tôi nghĩ tôi có nhiệm vụ lấy đầu nàng cùng một lúc", Buntaro trả lời lạnh lùng, mắt nhìn xuống chiếu.
"Tên rợ đó là nỗi bực tức thường xuyên đối với sự hài hòa của tôi. Tôi tin rằng hắn cũng là điều khó chịu đối với Đại nhân. Cho tôi lấy đầu hắn, tôi van Đại nhân." Anh ta nhìn lên, quai hàm không cạo, đôi mắt u tối.
"Xin Đại nhân cho tôi đưa vợ tôi đi và đêm nay chúng tôi sẽ tới trước Người, để chuẩn bị lên đường."
"Phu nhân nói thế nào, Mariko-san?"
"Chàng là chồng tôi. Chàng quyết định như thế nào, tôi sẽ làm như thế, trừ khi Đại nhân quyết định khác, thưa Đại nhân. Đó là bổn phận của tôi."
Toranaga nhìn từ chồng đến vợ. Rồi giọng ông đanh lại, trong giây lát ông nói:
"Mariko-san, phu nhân sẽ đi Osaka trong ba ngày nữa. Phu nhân sẽ chuẩn bị đường ấy cho ta, và hãy đợi ta ở đó. Buntaro-san, ông sẽ chỉ huy đoàn hộ tống đi theo ta khi ta đi. Sau khi ông đã làm người chứng kiến của ta, ông hoặc người của ông có thể làm như vậy đối với Anjin-san, dù ông ta có đồng ý hay không."
Buntaro dọn giọng:
"Thưa Đại nhân, xin Người ra lệnh cho Bầu trời..."
"Câm mồm! Ông đã quên địa vị của mình! Ta đã bảo với ông là không, ba lần rồi. Lần sau ông còn hỗn láo đưa ra những. lời khuyên không ai cần, ông sẽ phải mổ bụng ở hầm chứa phân Yedo!"
Đầu Buntaro đập xuống chiếu.
"Tôi xin lỗi, Đại nhân, tôi xin lỗi đã hỗn láo."
Mariko cũng bàng hoàng vì những lời cục cằn cúi thấp đầu để giấu sự bối rối của mình. Lúc sau Toranaga nói:
"Xin lỗi, tôi đã nổi nóng. Lời thỉnh cầu của ông đã được chấp thuận, Buntaro-san, nhưng chỉ sau khi ông đã làm người chứng kiến của tôi."
"Cám ơn Đại nhân. Xin tha lỗi cho tôi đã làm phật ý Người."
"Ta ra lệnh cho hai người phải làm lành với nhau. Các người có làm như vậy không?"
Buntaro gật đầu ngắn gọn. Mariko cũng thế.
"Tốt. Mariko-san, phu nhân sẽ trở lại với Anjin-san tối nay. Giờ Tuất. Phu nhân có thể đi."
Nàng cúi chào và lui bước.
Toranaga chằm chằm nhìn Buntaro.
"Thế nào? Ông có buộc tội bà ấy không?"
"Không... không thể nào nghĩ được rằng nàng lại phản bội tôi, thưa Đại nhân." Buntaro trả lời cau có.
"Ta đồng ý", Toranaga lấy quạt đuổi một con ruồi đi, ông dường như rất mệt.
"Được, chẳng bao lâu nữa ông sẽ lấy được đầu của Anjin-san. Ta cần nó trên vai ông ta một thời gian nữa."
"Cám ơn Đại nhân. Một lần nữa xin Đại nhân tha lỗi đã làm Đại nhân nhọc lòng."
"Đây là những thời kỳ rất nhọc lòng. Thời kỳ rất xấu." Toranaga ngả người về phía trước.
"Nghe đây, tôi muốn ông đi Mishima ngay lập tức để thay cho phụ thân ông ít ngày. Phụ thân ông xin được phép tới đây để trao đổi ý kiến với ta. Ta không biết là cái gì... Dù sao, ta phải có một người nào đó ở Mishima ta có thể tin cậy. Ông làm ơn đi ngay cho lúc bình minh, nhưng bằng đường TakaIto."
"Thưa Đại nhân?" Buntaro thấy Toranaga giữ được sự bình tĩnh bằng một cố gắng cực kỳ to lớn và mặc dù ý chí của ông, giọng ông vẫn run run:
"Ta có một tin riêng gửi cho mẹ ta ở TakaIto. Ông không được nói với ai là ông đi tới đó. Nhưng khi đã ra khỏi thành phố, hãy đi về phía Bắc."
"Tôi hiểu."
"Chúa Zataki có thể ngăn ông đưa thư, có thể cố gắng ngăn. Ông chỉ được giao tận tay Người. Ông hiểu không? Chỉ đưa cho Người thôi. Mang theo hai mươi người và phi ngựa tới đó. Ta sẽ cho chim bồ câu."
"Tin của Đại nhân là nhắn miệng hay viết tay, thưa Đại nhân."
"Viết tay."
"Nếu tôi không đưa được?"
"Ông phải đưa được, tất nhiên ông phải. Chính vì thế mà ta chọn ông. Nhưng... nếu ông bị phản bội như ta đã… nếu ông bị phản bội, hãy hủy nó trước khi ông tự sát. Và nếu... còn Mariko-san thì sao? Vợ ông thì sao, nếu công việc hỏng?"
"Xin Đại nhân hãy kết liễu đời nàng, trước khi ngài chết. Tôi sẽ được vinh dự nếu... Nếu nàng đáng được có một người chứng kiến xứng đáng."
"Nàng sẽ không chết một cách ô nhục, ta hứa với ông như vậy. Ta sẽ xem xét. Đích thân. Thôi, sớm ngày mai hãy tới lấy giấy. Đừng để ta thất vọng. Trao tận tay mẹ ta."
Buntaro cám ơn rồi lui, xấu hổ vì sự sợ hãi lộ ra mặt của Toranaga.
Bây giờ còn lại một mình, Toranaga lấy khăn lau mồ hôi mặt. Ngón tay ông run run. Ông cố khắc phục nhưng không thể được. Ông phải mất tất cả sức mạnh mới đóng được vai một thằng đần độn ngu ngốc, để che giấu sự kính động không cùng ở ngoài đường phố mà kỳ diệu thay, nó hứa hẹn mọi sự đình hoãn, bao lâu hằng mơ ước.
"Một sự đình hoãn có thể, chỉ là có thể thôi, nếu nó là thật", ông nói to, hầu như không suy nghĩ nổi điều gì nữa và những tin tức hết sức đáng hoan nghênh mà Mariko đã mang tới từ mụ Gyoko vẫn còn réo vang trong tâm trí ông.
Ochiba, ông hả hê… con yêu nữ ấy là cái bả để đem người anh em của ta loạng choạng ra khỏi tòa án lưu động trên núi của ông ta. Người anh em của ta muốn Ochiba. Nhưng bây giờ thì rõ ràng là hắn không chỉ muốn nàng, cũng không phải chỉ vùng Kuanto. Hắn muốn vương triều. Hắn khinh Ishido, căm ghét bọn đi đạo Cơ đốc và lúc này choáng váng vì ghen tuông với cái lòng dục vọng rõ rệt của Ishido đối với Ochiba. Như vậy hắn sẽ bất hòa với Ishido, Kiyama, và Onoshi. Bởi vì điều người anh em phản phúc của ta thực sự muốn là làm Shogun. Hắn là Minowara với tất cả huyết thống cần thiết, với mọi sự mong muốn, nhưng lại không được ủy thác. Hay là vùng Kuanto. Trước hết, hắn phải lấy Kuanto rồi lấy những phần còn lại.
Toranaga xoa tay sung sướng vì những kế hoạch mới kỳ diệu mà tin tức mới thâu lượm được này đã cung cấp cho ông để chống lại người anh em.
Còn Onoshi, lão hủi? Một giọt mật vào tai Kiyama vào đúng lúc, ông nghĩ, thế là Kiyama sẽ có thể tập hợp các binh đoàn của mình, lập tức đem kiếm và lửa tới Onoshi.
"Gyoko hoàn toàn chắc chắn, thưa Đại nhân. Thầy tăng Joseph nói:
"Chúa Onoshi đã thì thào trong buổi xưng tội là ông ta đã làm một mật ước với Ishido chống lại một Daimyo theo Cơ đốc giáo và muốn được xá tội. Bản hiệp ước đã long trọng thỏa thuận là để đáp lại sự ủng hộ lúc này, Ishido hứa đến ngày Đại nhân chết thì cái gã theo đạo đó sẽ bị buộc tội phản quốc và được mời vào cõi Hư Vô, nếu cần thiết thì phải ép buộc và con trai của Onoshi - là người thừa kế, sẽ thừa hưởng mọi đất đai. Người theo đạo đó không được nhắc tên, thưa Đại nhân."
Kiyama hay Harima của Nagasaki? Toranaga tự hỏi. Không hề gì. Đối với ta, hẳn phải là Kiyama.
Ông đứng lên lảo đảo, mặc dù hết sức hoan hỉ, lần đến bên cửa sổ tựa mình nặng nề vào khung cửa gỗ. Ông nhìn lên mặt trăng và bầu trời xa. Sao mờ. Những đám mây mưa đọng tụ hội.
"Cầu xin Đức Phật, hỡi tất cả các vị thần thánh, hãy để cho người anh em của con cắn cái mồi đó, cầu cho những lời xì xào của mụ đàn bà đó là thật!"
Không một ngôi sao đổi ngôi nào xuất hiện chứng tỏ lời cầu nguyện này được thánh thần chứng giám. Không một cơn gió nào nổi dậy, không một áng mây đột ngột nào phủ vầng trăng khuyết. Dù cho nó có một dấu hiệu của trời đất nào, ông cũng sẽ gạt đi và chỉ coi là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Hãy kiên nhẫn. Chỉ xét tới sự kiện thôi. Hãy ngồi xuống và suy nghĩ, ông tự nhủ.
Ông biết sự căng thẳng đã tác động tới ông, nhưng điều cốt tử là không một người thân tín, một chư hầu, như vậy không một thằng điên sổng mồm nào hoặc một tên gián điệp nào ở Yedo, trong một phút giây có thể nghi ngờ là ông chỉ có trá hàng và đóng vai một người chiến bại. Ở Yokose ông đã nhận ra ngay khi nhận giấy thứ hai của người anh em, có nghĩa là hồi chuông báo tử của ông. Ông đã quyết định, dịp may sống sót cỏn con duy nhất của ông là thuyết phục mọi người, cả chính bản thân ông nữa là ông đã tuyệt đối chấp nhận, thất bại, mặc dù trên thực tế, chỉ là sự che đậy để tranh thủ thời gian, tiếp tục cái mẩu thương lượng kéo dài, thùng thình, hình như là tháo lui, luôn luôn kiên nhẫn đợi cho đến khi tiếng loảng xoảng của áo giáp xuất hiện là tấn công dũng mãnh không trù trừ.
Từ khi ở Yokose, ông đã đợi từng trống canh cả ngày lẫn đêm, mỗi lúc một thêm gian khổ. Không đi săn, không có tiếng cười, không lập một kế hoạch gì, không đi bơi, trò chuyện hoặc nhảy múa, hoặc hát ca trong vở kịch Noh đã từng làm ông say mê cả đời. Chỉ một vai cô đơn, vai khó nhất trong đời ông: âu sầu, đầu hàng, không quyết định, thân cô thế cô, tự đặt cho mình cảnh chết đói dở.
Để tiêu thì giờ, ông tiếp tục sửa lại Lời ký thác. Đây là một loạt những chỉ thị bí mật riêng tư cho những người kế nghiệp ông, những người ông đã đào tạo nhiều năm và cách tốt nhất để cai trị sau ông. Sudara đã thề làm theo lời ký thác, như tất cả những người thừa kế phải làm. Bằng cách này, tương lai của dòng họ sẽ được bảo đảm, có thể được bảo đảm, Toranaga tự nhắc mình khi ông thay một từ, thêm một câu hoặc bỏ đi một đoạn, nếu như ta thoát khỏi cái bẫy này.
Lời ký thác:
"Nhiệm vụ của vị chúa một tỉnh là đem lại hòa bình và an ninh cho nhân dân, chứ không phải chiếu ánh sáng huy hoàng cho tổ tiên hoặc làm việc để đem lại sự thịnh vượng cho con cháu. Một trong những câu châm ngôn là:
"Hãy nhớ là vận hạnh và rủi ro nên phó cho trời và quy luật tự nhiên. Những cái đó không thể mua được bằng cầu cúng hoặc mánh khóe do bất cứ một người hoặc một ông thánh tự phong nào."
Toranaga bỏ..."hoặc một ông thánh tự phong" và đổi câu đó thành kết thúc như thế này..."do bất kể một người nào."
Thường thường ông thích vận dụng đầu óc viết một cách rõ ràng và súc tích, nhưng trong suốt những ngày và đêm dài dằng dặc, ông phải vận dụng tất cả tính kỷ luật để tiếp tục đóng một vai trò xa lạ.
Việc ông thành công tốt đẹp như vậy vừa làm ông vui, vừa khiến ông buồn. Tại sao con người có thể khờ dại như vậy.
Cám ơn các vị thần linh, ông tự trả lời hàng triệu lần, bằng cách chấp nhận.
"Thất bại", ngươi đã hai lần tránh được chiến tranh. Ngươi vẫn còn bị giăng bẫy, nhưng bây giờ, cuối cùng, lòng kiên nhẫn của ngươi đem lại phần thưởng cho nó và ngươi đã có một cơ hội mới. Có lẽ ngươi đã có được một cơ hội, ông tự sửa lại. Trừ phi những điều bí mật ấy là giả, kẻ thù tung ra để cho mình vào cạm bẫy tiếp.
Ngực ông bắt đầu đau, ông thấy yếu và choáng váng, vì vậy ông ngồi xuống thở sâu như các thiền sư đã dạy ông nhiều năm trước.
"Mười sâu, mười chậm, mười sâu, mười chậm, để tâm mình lên cõi Hư Vô. Không có quá khứ, không tương lai, nóng hay lạnh, đau đớn hay sướng vui từ hư không lại về hư không."
Chẳng bao lâu, ông lại bắt đầu suy nghĩ được rõ ràng trở lại. Ông tới bàn và bắt đầu viết. Ông nhờ mẹ làm người trung gian giữa ông và người anh em cùng mẹ khác cha và đưa ra một đề nghị cho tương lai của dòng họ. Trước tiên, ông đề nghị người anh em của mình cân nhắc cuộc hôn nhân với lệnh bà Ochiba: ..." tất nhiên tôi làm điều đó là không thể được, chú ạ. Quá nhiều Daimyo sẽ nổi giận vì.
"Lòng tham không đáy" của tôi. Nhưng một mối liên hệ như vậy đối với chú sẽ gắn chặt hòa bình của vương triều và xác định sự kế tục của Yaemon - không ai nghi ngờ lòng trung thành của chú, dầu một số người lầm lẫn, nghi ngờ tôi. Chú chắc chắn có thể có một người vợ thích hợp hơn, nhưng lệnh bà thì khó có được một người chồng tốt hơn. Một khi đã trừ khử được những tên phản bội Thiên Hoàng, và tôi lại nhận lại được vị trí đúng của tôi làm Chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính, tôi sẽ mời Thiên tử đứng ra tổ chức đám cưới. Nếu chú chịu chấp nhận gánh nặng ấy. Tôi thành thật tin rằng sự hy sinh này là cách duy nhất để hai chúng ta có thể bảo đảm được sự kế thừa và làm tròn nhiệm vụ mà chúng ta đã thề với Taiko. Thứ nữa, chú được dâng tất cả vùng đất đai của hai tên phản bội theo đạo Kiyama và Onoshi, hiện đang âm mưu cùng với những tên thầy tu rợ gây một cuộc chiến tranh phản phúc chống lại tất cả những Daimyo không theo đạo Cơ đốc, được sự trợ giúp bằng súng hỏa mai của bọn rợ, như chúng đã làm trước đây, chống lại Chúa công của chúng ta, Taiko. Sau đó chú được dâng tất cả đất đai của những người theo đạo Cơ đốc ở Kyushu, những người đứng về phía tên phản bội Ishido chống lại tôi trong trận chiến đấu cuối cùng. Chú có biết cái tên nông dân mới nổi đó dám láo xược để lộ ra rằng khi tôi chết, hắn ta thống trị các quan Nhiếp chính, hắn ta có kế hoạch giải tán Hội đồng và lấy mẹ của chính Công tử Nhiếp chính?
Và để đáp lại những điều kể trên, chỉ cần một điều này, chú ạ: một hiệp ước liên minh lúc này, bảo đảm đường đi an toàn cho quân đội của tôi qua núi Shinano, hợp đồng tấn công dưới sự thống lĩnh của tôi chống lại Ishido, thời gian và cách đánh do tôi lựa chọn. Cuối cùng, để làm thước đo lòng tin cậy, sự tin tưởng của tôi; tôi sẽ lập tức cho con trai tôi, Sudara, vợ nó, phu nhân Genjiko, các con của nó, kể cả đứa cháu nội duy nhất của tôi, tới chỗ chú ở TakaIto..."
Đây không phải là công việc của một người bại trận, Toranaga tự nhủ khi ông gắn xi cuộn thư. Zataki sẽ biết điều đó ngay tức khắc. Phải, nhưng bây giờ bẫy đã cắn câu. Shinano là sự cản trở duy nhất con đường của ta, và Zataki là chìa khóa đầu tiên tới những cánh đồng Osaka. Có phải đúng là Zataki muốn Ochiba không? Ta đã mất mát quá nhiều về những lời xì xào bàn tán đối với một cô gái dạng háng và một anh chàng càu nhàu. Có phải Gyoko nói dối vì lợi ích riêng của mụ ta không, cái đồ hút máu láo xược ấy! Samurai? Vậy đó là cái chìa khóa thực sự để mở tất cả những bí mật của mụ.
Mụ phải có những bằng chứng về Mariko và Anjin-san. Chứ không thì sao Mariko lại đặt yêu cầu ấy với ta? Toda Mariko và tên rợ! Tên rợ và Buntaro! Cuộc đời lạ thật.
Tim ông lại đau nhói lên một lần nữa. Một lát sau, ông viết một thông điệp nữa cho chim bồ câu đưa thư rồi bước lên tầng trần. Ông cẩn thận chọn một con bồ câu TakaIto ở trong dãy lồng và luồn ống hình trụ vào. Rồi ông để con chim vào một cái dóng trong một hộp để mở, nó sẽ bay đi khi ánh sáng đầu tiên bắt đầu.
Bức thư yêu cầu mẹ ông để cho Buntaro an toàn, anh ta mang tin quan trọng cho bà và em trai của ông. Ông đã ký toàn bộ tên mình, Yochi Toranaga Noh Minowara, lần đầu tiên trong đời.
"Hãy bay đi an toàn, yên ổn, hỡi chim nhỏ", ông lấy một chiếc lông rụng ve vuốt nó.
"Ngươi mang đi một di sản mười nghìn năm đó."
Một lần nữa, đôi mắt ông nhìn xuống thành phố phía dưới. Một vệt sáng nhỏ nhất xuất hiện ở chân trời phía Tây. Ở dưới vũng tàu đậu, ông có thể nhìn thấy những chấm sáng bao quanh con tàu của rợ.
Còn một chìa khóa nữa, ông nghĩ, ông bất đầu nghĩ lại ba điều bí mật, ông hiểu là ông đã thiếu một cái gì.
"Giá mà Kiri ở đây", ông nói vào trong đêm.
Mariko đang quỳ trước tấm gương bằng kim loại bóng lộn của nàng. Trong tay nàng có một lưỡi dao găm, lấp loáng ánh sáng ngọn đèn dầu lung linh.
"Ta nên dùng cái này", nàng nói, lòng đầy đau buồn. Đôi mắt nàng dõi tìm Đức Mẹ và Chúa Hài đồng trong hốc tường bên cạnh chùm hoa, mắt nàng đầy lệ.
"Ta biết tự sát là một tội ác ghê tởm, nhưng ta biết làm thế nào? Làm sao ta có thể sống được với nỗi hổ thẹn này? Có lẽ tốt hơn là mình nên làm thế trước khi bị phản bội."
Căn phòng yên tĩnh như ngôi nhà. Đây là ngôi nhà của gia đình họ, được xây dựng giữa một vòng hoa bảo vệ bên trong và một cái hào rộng xung quanh lâu đài, nơi chỉ có những Hatamoto đáng tin cậy được phép sống. Bao quanh ngôi nhà là một khu vườn rào tre và một dòng suối nhỏ đầy ắp nước chảy qua.
Nàng nghe tiếng bước chân. Cánh cửa trước mở, tiếng ken két và tiếng những người đầy tớ chạy ra đón chủ. Nàng lập tức giấu con dao trong dải lưng và lau khô nước mắt. Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân, nàng mở cửa, cúi chào lễ phép.
Thái độ không vui, Buntaro nói với nàng. Toranaga đã thay đổi ý kiến và bây giờ anh được lệnh tạm thời đến Mishima.
"Tôi sẽ đi vào lúc rạng sáng. Tôi muốn chúc nàng một cuộc hành trình an toàn", anh dừng lại, nhìn vào mặt nàng:
"Tại sao nàng khóc?"
"Xin Đại nhân tha lỗi, chỉ bởi vì em là một người đàn bà và cuộc đời hình như quá khó khăn đối với em. Và bởi vì Toranaga Sama."
"Ông ấy là một cây sậy gẫy. Tôi lấy làm xấu hổ phải nói lên điều đó. Thật là khủng khiếp, nhưng ông ấy đã trở thành như vậy đó. Chúng ta nên chiến tranh. Thà chiến tranh còn hơn là tôi chỉ biết có một tương lai là thấy bộ mặt bẩn thỉu của Ishido cười vào karma của tôi."
"Vâng, hết sức tiếc. Em ao ước có thể làm được điều gì để giúp đỡ. Chàng thích sake hoặc trà không?"
Buntaro quay lại và rống lên với một người hầu đang đứng đợi ở cửa.
"Lấy sake! Nhanh lên!"
Buntaro bước vào phòng nàng. Mariko khép cửa. Lúc này anh đứng bên cửa sổ, nhìn lên những bức tường lâu đài và tháp canh ở phía xa.
"Xin Đại nhân đừng bận lòng, "nàng nói,
"Nước tắm đã xong, em đã cho gọi người chàng ưa thích."
Anh đưa mắt nhìn tháp canh, sôi sục. Rồi anh nói:
"Ông ta nên từ chức nhường cho Chúa Sudara nếu ông ta không còn can đảm lãnh đạo nữa. Chúa Sudara là con trai và là người kế thừa của ông ta, hả? hả?"
"Thưa Đại nhân, vâng."
"Đúng. Hoặc Tốt hơn, ông ấy nên làm như Zataki đã gợi ý. Tự sát. Lúc đó chúng ta sẽ có Zataki và quân đội của ông ta chiến đấu cùng chúng ta. Cùng với họ và súng hỏa mai, chúng ta có thể tiến thẳng đến Kyoto, tôi biết chúng ta có thể. Cho dù có thất bại, thà như thế còn hơn là bỏ cuộc như những đồ ăn tỏi bẩn thỉu, hèn nhát! Chúa của chúng ta đã để mất mọi quyền. Hả? Hả?
"Anh quay ngoắt lại nàng.
"Xin chàng tha lỗi, em không có quyền nói gì. Người là Chúa công của chúng ta."
Buntaro lại quay đi, trầm ngâm nhìn tháp canh. Đèn lấp lánh ở mọi tầng bậc. Đặc biệt là tầng sáu.
"Lời khuyên của tôi đối với Hội đồng của Người là lời mời Người hãy rời đi, và nếu Người không, hãy giúp đỡ Người. Đã có đủ tiền lệ. Có rất nhiều người đồng ý với tôi trừ Chúa Sudara, người còn chưa đồng ý. Có lẽ Người cũng ngầm đồng ý, ai biết được người suy nghĩ thế nào? Khi nào nàng gặp vợ người, gặp phu nhân Genjiko, hãy nói chuyện với phu nhân, thuyết phục nàng. Rồi phu nhân sẽ thuyết phục chồng, phu nhân xỏ mũi chồng, phải không? Nàng và phu nhân là bạn, phu nhân sẽ nghe nàng. Hãy thuyết phục phu nhân."
"Em nghĩ làm như vậy là rất xấu, thưa Đại nhân. Như vậy là phản bội."
"Ta ra lệnh cho nàng phải nói với phu nhân."
"Em xin tuân lệnh chàng."
"Phải, nàng chỉ tuân theo lệnh, phải không?" anh gầm gừ.
"Tuân theo? Tại sao lúc nào nàng cũng lạnh lùng và cay đắng như thế? Hả?" Anh cầm cái gương để trước mặt nàng.
"Cô soi xem!"
"Xin Đại nhân tha thứ nếu em không làm vừa lòng Đại nhân." Giọng nàng bình thản, nàng nhìn qua tấm gương vào mặt anh.
"Em không muốn làm Đại nhân nổi giận."
Anh nhìn nàng một lát rồi cau có quẳng tấm gương lên chiếc bàn quang dầu.
"Tôi không kết tội nàng. Nếu tôi nghĩ là tôi... thì tôi sẽ không do dự đâu."
Mariko nghe thấy mình quật lại, không e dè.
"Không do dự làm gì cơ? Giết tôi, thưa Đại nhân? Hay để tôi sống để làm nhục tôi thêm nữa?"
"Ta không buộc tội nàng, chỉ hắn ta thôi!" Buntaro rống lên.
"Nhưng tôi buộc tội anh!" nàng rít lên.
"Và chính anh đã buộc tội tôi."
"Câm mồm!"
"Anh làm tôi xấu hổ trước mặt Chúa của chúng ta? Anh buộc tội tôi và anh không làm nhiệm vụ của anh! Anh sợ hãi! Anh là một thằng hèn ăn tỏi bẩn thỉu!"
Gươm của anh đã rút ra khỏi vỏ, và nàng sung sướng là ít nhất nàng đã dám đẩy anh tới bờ vực.
Nhưng lưỡi kiếm ngưng lại trong không gian.
"Ta... ta đã.. ta đã có lời hứa của Người trước... trước Chúa của ngươi. Trước khi chúng ta.. chúng ta chết... ta có lời hứa của Người và ta... ta giữ ngươi cho lời hứa ấy!"
Tiếng cười của nàng rít lên độc ác.
"Ồ, vâng, hỡi Chúa thượng. Tôi sẽ làm cái đệm của người một lần nữa, nhưng sự đón tiếp sẽ khô khan, cay đắng và chua chát đấy!"
Anh vung kiếm cả hai tay, chém một cách mù lòa vào cái cột ở góc nhà, lưỡi kiếm chém ngập gần hết thân cột. Anh kéo giật lại nhưng lưỡi kiếm mắc chặt vào đó. Hầu như điên cuồng, anh vặn lưỡi kiếm, vật lộn với nó, rồi lưỡi gẫy. Bật lên một tiếng chửi cuối cùng, anh liệng nửa gẫy qua bức tường mỏng manh, rồi lảo đảo như người say ra cửa. Người đầy tớ run sợ đứng đó cùng với cái khay và rượu sake. Buntaro hất vỡ tan tành. Lập tức, người đầy tớ quỳ xuống, đầu dập sát đất, người cứng lại.
Buntaro tựa vào khung cửa vỡ toác.
"Đợi... hãy đợi tới Osaka."
Anh lần mò ra khỏi nhà.
Mariko chết lặng, như trong một cơn mê. Rồi máu bất đầu trở lại với má nàng. Đôi mắt ngó đăm đăm vào một điểm. Nàng lặng lẽ trở lại tấm gương. Nàng ngấm nghía nét mặt mình một lát. Rồi, hoàn toàn bình tĩnh, nàng tiếp tục trang điểm.
Blackthorne chạy lên hai bậc cầu thang một, người gác của anh chạy theo. Họ đã ở cầu thang chính trong tháp canh, anh sung sướng không bị vướng bởi những thanh kiếm của mình. Anh đã chính thức trao nó cho những người gác đầu tiên ở ngoài sân, họ lục soát anh một cách lễ độ nhưng rất cẩn thận. Những ngọn đuốc thắp sáng cầu thang. Đến đầu cầu thang thứ tư, anh dừng lại xúc động dường như không thể kìm nổi, anh gọi to:
"Mariko-san, em vẫn khỏe chứ?"
"Vâng! vâng. Em khỏe, cám ơn anh, Anjin-san."
Anh trèo lên, cảm thấy nhẹ nhõm và rất khỏe, đến tận đầu cầu thang của tầng sáu. Đầu cầu thang này cũng được canh gác dầy đặc như tất cả những đầu cầu thang khác. Người Samurai đi theo anh tiến lại chỗ những người gác đứng cụm lại ở cánh cửa sắt cuối cùng và cúi chào. Họ chào lại và ra hiệu cho Blackthorne đợi.
Những công trình bằng sắt và bằng gỗ trong toàn bộ lâu đài là tuyệt vời ở trong tháp, tất cả cửa sổ, mặc dù mỏng manh và bay bướm, có thể sử dụng cho những tay cung và những cánh cửa chớp bịt sắt sẵn sàng sập xuống để bảo vệ. Mariko đi vòng góc cuối cùng của cầu thang tới bên anh.
"Em vẫn thường chú?" anh hỏi.
"Ồ, vâng, cám ơn anh", nàng trả lời, thấy mình như hết hơi. Nhưng nàng vẫn có một sự trong sáng lạ kỳ ấy và một sự thờ ơ anh đã từng nhận thấy ngay khi anh gặp nàng ngoài sân, mà trước đây anh chưa bao giờ thấy.
Không sao, anh nghĩ một cách tự tin, chỉ là do cái lâu đài Toranaga và Buntaro và việc ở Yedo này. Mình biết phải làm gì bây giờ.
Kể từ khi anh nhìn thấy con tàu Erasmus, lòng anh đã tràn đầy một niềm vui mênh mông. Thực sự anh không bao giờ mong con tàu của anh lại hoàn hảo như vậy, sạch sẽ, được chăm nom chu đáo và sẵn sàng như vậy. Không có lý do gì để ở lại Yedo lúc này, anh đã từng nghĩ. Mình sẽ phải nhìn nhanh phía dưới, kiểm tra đáy tàu, lặn xuống dễ dàng ở bên để kiểm tra sống tàu, rồi súng, phòng thuốc súng, vũ khí đạn dược và buồm. Trong chuyến đi tới Yedo, anh đã vạch kế hoạch làm cách nào để dùng lụa dầy hoặc vải bông để làm buồm. Mariko đã bảo anh là ở Nhật không có vải bạt. Trang bị sẵn sàng buồm, - anh cười giòn, - cùng với tất cả những phụ tùng khác chúng ta cần, rồi thẳng tới Nagasaki nhanh như chớp.
"Anjin-san!" Người Samurai quay trở lại.
"Hai?"
"Dozo."
Cánh cửa sắt mở lặng lẽ. Toranaga ngồi ở tít cuối gian phòng hình vuông trên tấm chiếu trải trên cao. Một mình.
Blackthorne quỳ, cúi chào thấp, hai bàn tay anh đặt thẳng.
"Konbanwa, Toranaga Sama. Ikaga desu ka?"
"Okage Sama de genki desu Anata wa?"
Toranaga dường như già hơn, mắt lờ đờ, gầy đi nhiều.
"Shigata ga nai!" Blackthorne tự nhủ. Karma của Toranaga không chạm đến con tàu Erasmus, nó sẽ là người cứu tinh của ông ta, lạy Chúa.
Anh trả lời những câu hỏi thăm của Toranaga bằng một thứ tiếng Nhật đơn giản nhưng phát âm chính xác, dùng một kỹ thuật đơn giản hóa mà anh đã phát hiện với sự giúp đỡ của Alvito. Toranaga khen ngợi anh đã tiến bộ và bắt đầu nói nhanh hơn.
Blackthorne dùng một trong những câu đã có sẵn mà anh đã học của Alvito và Mariko:
"Xin Chúa công tha thứ, tiếng Nhật của tôi không tốt, xin ngài nói chậm hơn và dùng những chữ đơn giản như tôi đã phải dùng, những chữ đơn giản, xin ngài tha thứ, vì đã làm phiền ngài như vậy."
"Được, phải, tất nhiên. Hãy nói cho tôi biết, ông có thích Yokose không?"
Blackthorne trả lời, cố theo kịp Toranaga, nhưng câu trả lời của anh ấp úng, từ ngữ hãy còn rất hạn chế, đến khi Toranaga hỏi một câu, nhưng từ then chốt anh hoàn toàn không nắm được.
"Dozo? Gomen na sai, Toranaga Sama", anh xin lỗi." Wakari mase? Tôi không hiểu."
Toranaga nhắc lại điều ông nói, bằng một ngôn ngữ đơn giản hơn. Blackthorne nhìn Mariko.
"Tôi xin lỗi, Mariko-san, sonkei su beki umi là gì?"
"Có thể đi biển được, Anjin-san."
"A! Domo!" Blackthorne quay lại.
"Đại nhân đã hỏi ông có thể biết chắc được tàu của ông có hoàn toàn đi biển được hay không? Và phải mất bao lâu?" Anh trả lời:
"Vâng, dễ. Thưa Chúa công, nửa ngày."
Toranaga suy nghĩ một lát, rồi bảo anh ngày mai tiến hành làm và báo cáo lại vào buổi chiều. Giờ Mùi.
"Wakari masu?"
"Hai."
"Rồi ông có thể gặp người của ông", Toranaga nói thêm.
"Thưa Đại nhân?"
"Chư hầu của ông. Ta cho gọi ông để nói với ông là ngày mai ông sẽ có chư hầu của mình."
"A. Xin thứ lỗi. Tôi hiểu. Các chư hầu Samurai. Hai trăm người."
"Phải. Tạm biệt, Anjin-san. Ngày mai ta sẽ gặp ông."
"Thưa Chúa công, xin ngài tha thứ, tôi cung kính hỏi xin Ngài ba điều có được không ạ?"
"Điều gì?"
"Thứ nhất: Tôi có thể thăm thủy thủ đoàn của tôi? Ngắn thôi, neh? Xin Ngài."
Toranaga đồng ý và ra mệnh lệnh ngắn cho một Samurai hướng dẫn Blackthorne.
"Hãy đem theo một đội gác mười người. Hãy đưa Anjin-san tới đó, và đưa ông ấy trở về lâu đài."
"Thưa Chúa công, vâng."
"Thế nào nữa. Anjin-san?"
"Có thể cho tôi nói riêng? Một tý. Xin tha thứ cho sự thô lỗ của tôi." Blackthorne cố gắng không lộ vẻ lo ngại khi Toranaga hỏi Mariko là chuyện gì. Nàng trả lời thành thật, nàng chỉ biết Anjin-san có điều gì riêng tư để nói, nhưng nàng đã không hỏi anh là cái gì.
"Em có chắc rằng hỏi xin Người như vậy không sao chứ, Mariko-san?" Blackthorne đã hỏi khi họ bắt đầu trèo lên bậc thang.
"Ồ được chứ. Miễn là anh hãy đợi cho đến khi Người xong việc đã. Nhưng anh phải biết chắc những điều mình sẽ nói. Anjin-san. Người... Người không kiên nhẫn như bình thường đâu." Nàng đã không hỏi anh muốn hỏi gì và anh thì không tình nguyện kể điều gì hết.
"Được lắm, Anjin-san", Toranaga nói.
"Làm ơn hãy đợi ở bên ngoài, Mariko-san." Nàng cúi chào và lui ra.
"Gì vậy?"
"Xin tha lỗi, nghe thấy Chúa Harima của Nagasaki bây giờ là thù."
Toranaga giật mình bởi vì ông mới chỉ nghe Harima công khai kết liên với Ishido khi chính ông tới Yedo.
"Ông được tin ấy ở đâu?"
"Xin lỗi ngài?"
Toranaga nhắc lại câu hỏi, chậm hơn.
"À! Hiểu. Nghe về Chúa Harima ở Hakoné, Gyoko-san nói với chúng tôi. Gyoko-san nghe được ở Mishima."
"Người đàn bà ấy biết nhiều. Có lẽ quá nhiều."
"Thưa Đại nhân!"
"Không có gì. Nói tiếp đi. Chúa Harima thế nào?"
"Thưa Đại nhân, xin cung kính trình Đại nhân: con tàu của tôi, một vũ khí lớn đối với con Black Ship, neh? Nếu chúng ta lấy nhanh Black Ship, rất nhanh, và năm tới, tất cả các thầy tu đều sợ. Đó là sự thật, thưa Đại nhân. Tôi nghĩ các thầy tu phải bẻ gãy nếu họ sợ. Những thầy tu như vậy đối với Toranaga Sama!" Blackthorne chụp tay lại để làm cho rõ ý mình.
Toranaga chăm chú nghe, nhìn đôi môi cửa anh khi anh cũng làm như thế.
"Ta theo dõi ông, nhưng để nhằm mục đích gì, Anjin-san?"
"Thưa Đại nhân?"
Toranaga nói lại ý đó, dùng ít từ đi.
"Để đạt lại cái gì? Bắt cái gì? Lấy cái gì?"
"Chúa Onoshi, Chúa Kiyama và Chúa Harima."
"Vậy ông cũng muốn can thiệp vào nền chính trị của chúng tôi như các thầy tu? Ông nghĩ rằng ông cũng biết cách cai trị sao Anjin-san?"
"Xin Đại nhân tha lỗi, tôi không hiểu."
"Không sao." Toranaga suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Các thầy tu nói họ không có quyền ra lệnh cho các Daimyo theo đạo Cơ đốc."
"Không đúng, thưa Đại nhân, xin Ngài tha lỗi. Tiền, quyền lực to lớn đối với các thầy tu. Đó là sự thật, thưa Đại nhân. Nếu không có Black Ship năm nay, và sang năm cũng không có Black Ship, thì hết. Rất, rất tồi cho các thầy tu. Đó là sự thật thưa Đại nhân. Tiền là sức mạnh. Xin ngài xét: Nếu Bầu trời đỏ thắm đồng thời hay trước, tôi tấn công Nagasaki. Nagasaki bây giờ thù, neh? Tôi chiếm Tầu Đen và tấn công đường biển giữa Kyushu và Hanshu. Có thể đủ đe dọa để biến thù thành bạn."
"Không. Các thầy tu sẽ ngừng việc buôn bán. Ta không chiến tranh với các thầy tu hoặc Nagasaki. Hoặc với bất cứ ai. Ta sẽ tới Osaka. Sẽ không có Bầu trời đỏ thắm. Wakari nasa?"
"Hai." Blackthorne không hề bối rối. Anh biết lúc này Toranaga hiểu rõ chiến thuật mà được thực hiện thì chắc chắn sẽ cuốn hút phần lớn lực lượng của Kiyama, Onoshi, Harima, tất cả đều đặt cơ sở ở Kyushu. Và Eramus chắc chắn có thể phá hỏng việc vận chuyển quân đội bằng đường biển từ đảo đó tới đảo chính. Hãy kiên nhẫn, anh tự dặn mình. Cứ để cho Toranaga cân nhắc. Có lẽ sẽ đúng như Mariko nói: Từ bây giờ đến Osaka còn một thời gian dài và ai biết điều gì có thể xảy ra? Hãy chuẩn bị cái tốt đẹp nhất nhưng đừng sợ cái xấu nhất."
"Anjin-san, tại sao không nói điều này trước Mariko-san? Nàng sẽ nói với các thầy tu? Ông nghĩ thế?"
"Không, thưa Đại nhân. Tôi chỉ muốn nói trực tiếp. Chiến tranh không phải là công việc của phụ nữ. Một điều cuối cùng, thưa Toranaga Sama."
Blackthorne chọn một thời cơ.
"Phong tục là Hatamoto được xin ân huệ, đôi khi. Xin Đại nhân tha thứ, tôi cung kính xin Đại nhân một việc?"
Chiếc quạt trong tay Toranaga dừng lại."
Ân huệ gì?"
"Nếu ly lị dễ dàng như Chúa nói. Xin Toda Mariko-san làm vợ." Toranaga kinh hoàng, Blackthorne thì sợ là mình đã đi quá xa.
"Xin Đại nhân tha thứ cho sự thô lỗ của tôi", anh nói thêm.
Toranaga trấn tĩnh lại nhanh chóng.
"Mariko-san đồng ý?"
"Không, thưa Toranaga Sama. Điều bí mật của tôi. Tôi không bao giờ nói với nàng, với bất cứ ai. Bí mật riêng của tôi. Chỉ xin với Lãnh chúa Toranaga thôi. Rất bí mật. Không bao giờ, Mariko-san. Xin Đại nhân tha thứ nếu đã làm ngài phật ý."
"Đó là một lời thỉnh cầu quá tự phụ đối với một ngoại nhân. Chưa bao giờ thấy như thế! Bởi vì ngươi là một Hatamoto, nên ta có nhiệm vụ phải cân nhắc, mặc dù ngươi bị cấm không được đề cập điều đó với nàng trong bất kể tình huống nào, hoặc với nàng, hoặc với chồng nàng. Rõ chưa?"
"Xin lỗi Đại nhân?." Blackthorne hỏi lại, anh không hiểu chút gì hết, hầu như không thể nghĩ nổi nữa..
"Câu hỏi và ý nghĩ rất xấu, Anjin-san. Hiểu không?"
"Dạ, thưa Đại nhân hết sức..."
"Bởi vì Anjin-san, Hatamoto, ta không giận. Sẽ cân nhắc. Hiểu?"
"Thưa vâng, tôi cũng nghĩ như thế. Cảm ơn Đại nhân. Xin tha lỗi cho tiếng Nhật tồi của tôi. Hết sức xin lỗi."
"Không nói với nàng, Anjin-san, về việc ly dị. Mariko-san hay Buntaro-san. Kinjiru wakari masu?"
"Thưa Chúa công, vâng. Hiểu. Điều bí mật giữa Đại nhân, tôi. Bí mật. Cảm ơn Đại nhân. Xin tha thứ cho sự thô lỗ của tôi, xin cám ơn lòng kiên nhẫn của Đại nhân." Blackthorne cúi chào hết sức đúng quy cách và như một giấc mơ, anh bước ra. Cánh cửa khép lại phía sau. Ở đầu cầu thang, tất cả mọi người đều nhìn anh một cách kỳ quặc.
Anh muốn chia sẻ thắng lợi của anh với Mariko. Nhưng anh bị chững lại vì sự lơ đãng mơ màng của nàng và sự có mặt của những kẻ gác.
"Tôi xin lỗi đã để nàng phải đợi, "anh chỉ nói có thế.
"Tôi hân hạnh", nàng trả lời, cũng lơ đãng như vậy.
Họ bắt đầu xuống gác. Rồi sau một đợt cầu thang nàng nói:
"Cái cách nói đơn giản của anh thật là lạ, mặc dầu hoàn toàn có thể hiểu được, Anjin-san."
"Tôi đã mất nhiều thì giờ quá. Biết được có em ở đó đã giúp đỡ tôi thật nhiều."
"Em chẳng làm gì hết."
Họ bước tiếp trong yên lặng. Mariko đi sau anh một chút, theo đúng như phong tục. Ở mỗi nấc cầu thang, họ đi qua một hàng Samurai, rồi đi vòng một dẫy cầu thang, vạt kimono của nàng vướng vào tay vịn và nàng lảo đảo. Anh giữ lấy nàng, giúp nàng đứng thẳng, sự động chạm nhau đột ngột làm cả hai đều vui.
"Cảm ơn anh", nàng nói, mặt ửng hồng, khi anh đặt nàng xuống.
Họ đi tiếp, cảm thấy gần gũi hơn trong đêm nay.
Bên ngoài phía sân trước rực ánh đuốc, Samurai ở khắp mọi nơi. Một lần nữa họ lại bị kiểm tra và được những người mang đèn lồng dẫn qua cổng chính của tháp, dọc theo lối đi ngoằn nghèo như mê lộ giữa những bức tường đá có lỗ châu mai, tới cổng tiếp theo dẫn tới hào và chiếc cầu gỗ. Tất cả có bảy vòng hào bên trong cấu trúc của lâu đài. Một số do người làm, một số dựa theo những dòng suối và sông ở trong lâu đài. Trong khi họ đi về phía cổng chính, cổng phía Nam, Mariko kể cho anh nghe đến sang năm nữa khi pháo đài dựng xong nó sẽ có thể chứa được mười vạn Samurai và hai mươi ngàn ngựa với tất cả lương thực cần thiết cho một năm.
"Lúc đó nó sẽ lớn nhất thế giới", Blackthorne nói.
"Đó là kế hoạch của Lãnh chúa Toranaga." Giọng nàng nghiêm trang.
"Shigta ga nai, neh?" Sau cùng họ đến cầu cuối.
"Đó, Anjin-san, anh có thể nhìn thấy lâu đài là trung tâm của Yedo, neh? Trung tâm của một mạng nhện phố tỏa đi thành một phố. Mười năm trước, đây chỉ là một làng chài nhỏ. Bây giờ, ai mà biết được? Ba trăm nghìn? Hai trăm? Bốn trăm? Lãnh chúa Toranaga còn chưa đếm dân của mình. Nhưng tất cả đều ở đây chỉ cho mục đích: phục vụ cái lâu đài, che chở cho bến cảng và vùng đồng bằng nuôi sống quân đội."
"Không có gì khác nữa sao?" anh hỏi.
"Không."
Không cần phải lo ngại, Mariko, và không cần phải nghiêm trang như thế, anh nghĩ một cách sung sướng. Ta đã giải quyết được tất cả. Toranaga sẽ đáp ứng tất cả những yêu cầu của ta.
Cách Ichibashi một quãng xa. Chiếc cầu đầu tiên rực sáng dẫn tới thành phố, nàng dừng lại.
"Em phải từ biệt anh bây giờ, Anjin-san."
"Bao giờ tôi lại gặp em?"
"Mai. Giờ Mùi. Em sẽ đợi anh ở sân trước."
"Tôi không thể gặp em đêm nay sao? Nếu tôi trở về sớm?"
"Không, xin lỗi anh, xin anh tha lỗi. Đêm nay thì không." Rồi nàng cúi chào đúng phép tắc.
"Konbanwa, Anjin-san."
Anh cúi chào. Như một Samurai. Anh nhìn theo nàng quay trở lại, qua cầu, một vài người mang đuốc đi theo nàng, côn trùng bay xung quanh những ngọn lửa cắm ở những cột trụ. Chẳng mấy chốc nàng chìm trong đám người và đêm tối. Rồi, nỗi kích động của anh tăng lên, anh quay lưng lại lâu đài và theo sau người đưa đường.
Con tàu Erasmus lóng lánh trong ánh nắng mặt trời bên bến cảng Yedo, lộng lẫy.
"Chúa Jesus trên trời, Mariko, nhìn xem kìa! Em đã bao giờ thấy một cái gì như thế chưa? Hãy nhìn hình nét của nó!"
Con tàu của anh cách một trăm bước ở bên kia hàng rào khép kín, buông neo ngoài bến với những sợi dây thừng mới. Cả khu vực đó được canh gác dày đặc, trên boong có nhiều Samurai, khắp nơi đều có biển đề đây là khu vực cấm trừ phi có giấy phép riêng của Lãnh chúa Toranaga.
Erasmus được sơn và phết hắc ín lại như mới, những dãy boong sạch như lau như ly, sườn tàu xảm lại, các thiết bị đã được sửa. Cả cột buồm trước bị bão cuốn đi đã được thay thế. Tất cả dây thừng đã được cuốn lại gọn ghẽ, các khẩu pháo lóng lánh dầu. Nổi bật lên trên là cờ in hình con sư tử của England, bay phần phật kiêu hãnh.
"Ahoy!" anh hét vang vui vẻ từ phía ngoài hàng rào nhưng không có tiếng đáp lại. Một trong những người gác nói với anh hôm nay không có một người rợ nào trên boong cả.
"Shigata ga nai", Blackthorne nói.
"Domo." Anh cố kìm lòng, bước lên tàu ngay và rạng rỡ thấy Mariko-san.
"Trông y như là nó vừa được sửa sang lại ở xưởng đóng tàu Poocsmut, Mariko-san ạ. Nhìn những khẩu pháo mà xem, các cậu ấy hẳn là phải làm việc vất vả như chó. Con tàu đẹp chứ nhỉ?" Anh nóng lòng muốn gặp Bacut, Vinck và các anh em khác. Anh không bao giờ nghĩ anh sẽ thấy nó như thế.
"Jesus, trông đẹp quá đi, nhỉ?"
Mariko ngắm anh, chứ không nhìn con tàu, nàng biết lúc này nàng đã bị quên lãng. Và thay thế.
Không sao, nàng tự nhủ. Cuộc hành trình của chúng ta đã kết thúc.
Sáng hôm nay họ đã tới con đường ngăn cuối cùng ở ngoại vi Yedo. Một lần nữa giấy thông hành của họ lại bị kiểm tra. Một lần nữa họ lại được đi qua với sự kính trọng, nhưng lần này một người gác danh dự mới đang đợi họ.
"Họ sẽ đưa chúng ta về lâu đài, Anjin-san ạ. Anh sẽ ở đây, chiều hôm nay chúng ta sẽ gặp Lãnh chúa Toranaga."
"Tốt, vậy là còn nhiều thì giờ. Coi kìa, Mariko-san, vùng tàu đậu không quá một dặm, phải không? Con tàu của tôi cũng nằm ở chỗ nào đó ngoài ấy. Nàng có thể hỏi đại úy Yoshinaka xem chúng ta có thể tới đó được không?"
"Ông ta nói, ông ta hết sức xin lỗi, nhưng ông ta không được chỉ thị làm như vậy, Anjin-san. Ông ấy phải đưa chúng ta tới lâu đài."
"Làm ơn nói với ông ấy... Có lẽ để tôi thử xem. Taicho-san! Okashira, sukoshi no aida watakushi wa ikitai no desu. Watakushi no funega asoko ni arimasu.
"Đại úy, bây giờ tôi tới đó một chút thôi. Tầu của tôi ở đó."
"Iyé, Anjin-san, gomen nasai, Ina…Không được, xin lỗi Ajin-san, nhưng..."
Mariko lắng nghe một cách tán thưởng và thích thú trong khi Blackthorne lý lẽ một cách lịch sự, nài nỉ kiên nhẫn và rồi Yoshinaka đã cho phép họ đi chệch hướng, nhưng chỉ một lát thôi đấy. Và như vậy là bởi vì Blackthorne đã viện đến cương vị Hatamoto của mình, có được một số quyền lợi đặc biệt và anh nêu lên là việc xem xét lại tức thời là quan trọng đối với Lãnh chúa Toranaga, như vậy sẽ đỡ được cho Chúa công của họ thời gian cực kỳ quý báu của người và hết sức bức thiết cho cuộc gặp gỡ của anh đêm nay. Phải, Anjin-san có thể xem một lát, nhưng rất lấy làm tiếc, tất nhiên không được lên tàu nếu không có giấy phép do chính Toranaga ký và cũng chỉ được một phút thôi, bởi vì chúng ta đang được đợi, hết sức xin lỗi.
"Domo, Taicho-san", Blackthorne nói cởi mở, anh sung sướng với sự am hiểu ngày một tăng lên của mình, cách thức đúng đắn để thuyết phục và ngày càng nắm được ngôn ngữ chắc chắn hơn.
Đêm qua và hầu như cả ngày hôm kia, họ ở trong một quán ở phía Nam, dưới đường, cách có hai lý, Yoshinaka cho phép họ la cà như trước.
Ôi, một đêm tuyệt vời, nàng nghĩ.
Đã có biết bao nhiêu ngày đêm tuyệt vời. Tất cả đều hoàn hảo, trừ hôm đầu tiên sau khi rời Mishima, khi cha Tsukku-san đuổi kịp họ và sự hòa hoãn bấp bênh của hai người đàn ông này bị tan vỡ. Sự cãi cọ giữa hai người xảy ra đột ngột, quyết liệt bùng cháy lên bởi sự kiện Rodrigues và vì quá nhiều rượu. Đe dọa lẫn nhau, chửi bới nhau và rồi cha Alvito vội vã đi Yedo trước, để lại tai họa ở phía sau, và niềm vui của chuyến đi tan vỡ.
"Chúng ta không được để điều đó xảy ra, Anjin-san."
"Nhưng con người đó không có quyền..."
"Ồ vâng, em đồng ý. Và tất nhiên là anh đúng. Nhưng xin anh, nếu anh để sự việc này phá vỡ sự hài hòa của mình, anh sẽ nguy hại và cả em cũng thế. Em xin anh hãy làm một người Nhật Bản. Hãy để sự việc này sang một bên - thế thôi, một sự việc trong muôn ngàn sự việc. Anh không được để nó phá vỡ sự hài hòa của anh. Xếp nó sang một khoang."
"Làm thế nào? Làm thế nào anh có thể làm được điều ấy. Nhìn tay anh đây này? Anh giận quá đến nỗi nó run cả lên!"
"Hãy nhìn vào tảng đá này, Anjin-san. Hãy nghe nó lớn lên."
"Cái gì?"
"Hãy nghe tảng đá lớn lên. Anjin-san. Hãy để tâm trí vào đó vào sự hài hòa của tảng đá. Hãy nghe kami của tảng đá. Anh yêu, anh hãy nghe, vì anh, và vì em nữa."
Vì thế anh đã cố gắng và đã thành công chút ít, và ngày hôm sau lại là bạn, lại là người yêu, lại yên bình, nàng tiếp tục dạy, cố gắng nhào nặn con người anh, và anh không hề hay biết là mình đang được nhào nặn - tới hàng rào thứ tám, xây những bức tường phía trong, những hàng phòng ngự, đó là con đường duy nhất của anh đến hài hòa. Và để tồn tại.
"Em rất mừng vì ông thầy tu đã đi và sẽ không quay trở lại, Anjin-san."
"Đúng thế."
"Giá không có chuyện cãi nhau thì vẫn tốt hơn. Em sợ cho anh."
"Chẳng có gì khác nhau, ông ta luôn luôn là kẻ thù của anh, và sẽ mãi mãi là kẻ thù của anh. Karma là karma. Nhưng em đừng có quên, không gì tồn tại bên ngoài chúng ta. Chưa. Ông ta hay bất cứ ai. Bao giờ đến Yedo đã nhé?"
"Vâng. Anh khôn ngoan quá. Và anh lại đúng. Em sung sướng ở bên anh..."
Con đường của họ từ Mishima rời nhanh miền đất bằng phẳng và ngoằn ngoèo lượn lên núi tới đèo Hakoné. Họ nghỉ lại ở đó hai ngày trên đỉnh núi, sung sướng, mãn nguyện, núi Phú Sĩ rực rỡ vào lúc mặt trời lên, đỉnh núi bị một vòng mây làm mờ.
"Núi này luôn luôn như thế sao?"
"Vâng, Anjin-san, hầu như luôn luôn bị mây phủ. Nhưng cái đó làm cho cảnh tượng của núi Phú Sĩ quang đãng và trong sạch, càng thêm thanh tú, đúng không? Nếu thích, ta có thể leo thẳng một mạch lên tới đỉnh."
"Bây giờ mình. leo lên đi."
"Bây giờ thì không, Anjin-san. Một ngày nào, chúng ta sẽ lên. Mình phải để lại một cái gì cho tương lai, phải không? Chúng ta sẽ lên núi Phú Sĩ vào mùa thu."
Lúc nào cũng có những quán ăn xinh đẹp ở dưới những cánh đồng bằng Kuanto. Có những con sông, những dòng suối, những con lạch để đi qua, biển lúc này ở phía phải. Hành trình của họ lượn khúc về phía Bắc dọc theo Tokaido sầm uất rộn ràng, qua vựa lúa lớn nhất của đế quốc. Những miền đồng bằng đất phù sa đầy nước, từng tấc đất đều được cấy cầy. Không khí nóng và ẩm, nồng nặc mùi phân người mà các nông dân trộn với nước, bón cho cây với niềm âu yếm.
"Lúa cho chúng ta đồ ăn để ăn, Anjin-san ạ, chiếu để nằm, dép để đi, áo để che mưa chống lạnh, tranh để làm cho nhà cửa ấm, giấy để viết. Không có lúa, chúng ta không thể tồn tại."
"Nhưng cái mùi, Mariko-san!"
"Đó là một cái giá như để trả cho một sự hậu hĩnh như vậy phải không? Anh hãy làm như chúng tôi làm, mở mắt, tai và trí óc. Hãy nghe tiếng gió và mưa, tiếng côn trùng và chim chóc, hãy nghe cây cỏ lớn lên và trong tâm tư của anh, nhìn thấy các thế hệ của mình nối tiếp nhau cho đến ngày tận thế. Nếu anh làm như vậy, Anjin-san, chẳng bao lâu anh sẽ chỉ ngửi thấy mùi vị dễ thương của cuộc đời. Nó đòi hỏi thực tập... nhưng anh đã trở nên rất Nhật rồi, phải không?"
"Ôi, cám ơn, quý bà của tôi! Nhưng tôi phải thú thực tôi đã bắt đầu thích lúa. Đúng. Anh chắc chắn thích nó hơn khoai tây và em có biết một điều nữa không. Anh không thèm thịt nhiều như trước đây nữa. Điều ấy có lạ không? Anh cũng không đói như trước nữa."
"Em thì lại đói hơn bao giờ hết."
"A, anh đang nói về thức ăn."
"A, em cũng..."
Ba ngày sau khi đi khỏi đèo Hakoné, nàng thấy tháng, nàng yêu cầu anh ngủ với một người hầu gái của quán.
"Như vậy là khôn ngoan, Anjin-san."
"Anh không thích thế, xin lỗi."
"Xin anh, em yêu cầu anh như thế. Đó là một sự bảo vệ. Một sự giữ gìn."
"Em đã yêu cầu thì được. Nhưng ngày mai chứ không tối nay. Tối nay chúng ta hãy ngủ yên ổn."
Phải rồi, Mariko nghĩ, đêm đó chúng ta ngủ yên ổn, bình minh hôm sau đẹp quá, ta rời hơi ấm của chàng ra ngồi hàng hiên cùng với Chimoko, ngắm nhìn sự ra đi của một ngày mới.
"A, xin chào, phu nhân Toda." Gyoko đã đứng ở cửa vườn cúi chào.
"Buổi sáng tuyệt vời, thưa phu nhân?"
"Vâng, đẹp quá."
"Xin làm phiền bà một chút, tôi có thể nói chuyện riêng với bà? Chuyện công việc."
"Tất nhiên." Mariko đã đi xuống hàng hiên, nàng không muốn làm phiền giấc ngủ của Anjin-san. Nàng bảo Chimoko pha trà, trải mền trên cỏ gần thác nước nhỏ.
Khi đã đủ nghi thức để có thể bắt đầu câu chuyện và khi họ chỉ còn lại một mình. Gyoko nói:
"Tôi không hiểu tôi làm cách nào để có thể giúp ích được nhiều nhất cho Toranaga Sama?"
"Một nghìn Koku đó là quá hào phóng."
"Ba điều bí mật sẽ còn là hào phóng hơn nữa."
"Một điều thôi, Gyoko-san, nếu là một điều thích hợp."
"Anjin-san là một người tốt, phải không? Tương lai của ông ấy cũng cần phải được giúp đỡ, đúng không ạ?"
"Anjin-san có karma riêng của ông ấy", nàng trả lời, biết rằng lúc mặc cả đã đến, tự hỏi không hiểu mình sẽ phải nhượng bộ cái gì đây, nếu như nàng dám nhượng bộ một chút gì đó.
"Chúng ta nói chuyện - về Lãnh chúa Toranaga, phải không nào? Hay đó là một trong những điều bí mật về Anjin-san."
"Dạ không, thưa phu nhân. Đúng như phu nhân nói, Anjin-san có karma riêng của ông, vì tôi chắc ông cũng có những bí mật của mình. Tôi chợt nghĩ ra là Anjin-san là một trong những chư hầu được sủng ái của Lãnh chúa Toranaga, vì vậy đứng về một phương diện, mỗi sự che chở của Chúa đều giúp cho các chư hầu của mình, phải thế không ạ?"
"Tôi đồng ý. Tất nhiên nhiệm vụ của các chư hầu là đưa bất cứ một tin tức nào có ích cho Chúa công."
"Đúng thế, thưa phu nhân, rất đúng. A, được phục vụ phu nhân là điều vinh dự. Honto. Tôi có thể nói cho phu nhân biết, tôi vinh dự biết bao được phép đi cùng phu nhân, nói chuyện với phu nhân, ăn và cười cùng phu nhân, và thỉnh thoảng làm một người cố vấn khiêm cung, dù cho không có được am tường gì cho lắm, và tôi xin lỗi vì điều đó. Và cuối cùng tôi có thể nói được là sự thông thái của phu nhân cũng lớn như nhan sắc của người, lòng dũng cảm của phu nhân cũng mênh mông như địa vị cao sang của người."
"A, Gyoko-san, xin tha lỗi, bà quá nhân từ, quá chu đáo. Tôi chỉ là vợ của một trong những vị tướng của Chúa công tôi. Bà nói bốn điều bí mật?"
"Ba, thưa phu nhân, không hiểu phu nhân có nói giùm với Lãnh chúa Toranaga cho tôi không. Tôi rỉ tai nói trực tiếp với Người những điều tôi biết là thật thì sẽ không phải chút nào hết. Như vậy là sẽ rất bất nhã, bởi vì tôi không biết chọn được những từ đúng hoặc biết kể cho Người nghe như thế nào, vả lại trong mọi tình huống, trong một vấn đề quan trọng, phong tục của ta là dùng một người môi giới, như vậy tốt hơn nhiều, phải thế không ạ?"
"Chắc chắn Kiku-san là người môi giới tốt hơn? Tôi không biết bao giờ sẽ được triệu đến hoặc bao lâu nữa tôi sẽ được triều kiến Người, hoặc thậm chí Người có thích nghe những điều tôi sẽ kể cho Người không?"
"Xin phu nhân tha lỗi, nhưng phu nhân sẽ tốt hơn gấp bội. Phu nhân có thể xét giá trị của tin tức, còn bà ấy thì không. Phu nhân có được cái tai của Người, còn bà ấy lại có được cái khác.
"Tôi không phải là cố vấn, Gyoko-san. Cũng không phải là người định giá."
"Tôi dám nói là nó đáng giá một nghìn Koku."
"So desu ka? Thế à?"
Gyoko kiểm tra chắc chắn là không có người nào nghe, rồi mới kể với Mariko tên thầy tu phản bội đã rì rầm những điều Chúa Onoshi đã thì thào với hắn trong lúc xưng tội, những điều ông ta đã kể lại với chú ông ta, Chúa Harima. Rồi những điều người đầu bếp thứ hai của Omi đã nghe lỏm, Omi và mẹ anh ta đã âm mưu chống lại Yabu, và cuối cùng: tất cả những điều bà ta biết về Zataki, dục vọng lộ liễu của ông này đối với phu nhân Ochiba, chuyện giữa Ishido và Ochiba.
Mariko chăm chú nghe, không bình luận gì hết, mặc dù phá vỡ được điều bí mật của buổi xưng tội đã làm nàng hết sức choáng váng, trí óc nàng dẫn tới một loạt những khả năng mà mảnh thông tin này đã mở khóa. Rồi nàng thẩm vấn, kiểm tra lại xem nàng có thật hiểu những điều nàng được nghe kể và khấc sâu vào tâm trí.
Khi nàng hài lòng là đã nhớ tất cả những điều Gyoko chuẩn bị để tiết lộ lúc này bởi vì rõ ràng là một người mặc cả quỷ quyệt bao giờ cũng để dự trữ lại nhiều, nàng gọi lấy trà mới.
Tự tay nàng rót vào chén của Gyoko, hai người uống nhấm nháp. Cả hai đều cảnh giác, cả hai đều tự tin.
"Tôi không có cách gì để biết được tin này có giá trị đến đâu, Gyoko-san."
"Tất nhiên, thưa Mariko Sama."
"Tôi nghĩ là tin này và một nghìn Koku sẽ làm Lãnh chúa Toranaga hết sức vui lòng."
Gyoko cố kìm một tiếng chửi định bật ra khỏi môi. Bà ta vẫn mong một sự giảm bớt đáng kể so với lúc đầu.
"Hết sức xin lỗi, nhưng tiền không có giá trị gì đối với một vị Daimyo như vậy, mặc dù đó là cả một gia sản đối với một người nông dân như tôi, một nghìn Koku khiến tôi trở thành một tổ mẫu, có phải không ạ? Người ta phải luôn luôn biết mình là ai, thưa phu nhân Toda. Có phải không ạ?" Giọng của bà ta sắc lạnh.
"Vâng. Biết mình là cái gì, mình là ai là điều tốt, Gyoko-san. Đó là một trong những món quà hiếm hoi mà một người phụ nữ có hơn một người đàn ông. Một người phụ nữ luôn luôn biết. May mắn thay, tôi biết tôi là cái gì. Ồ, hết sức là như thế. Xin đi thẳng vào vấn đề."
Gyoko không nao núng trước sự đe dọa, quay lại thế tấn công cũng với sự ngắn gọn xấc xược tương đương.
"Vấn đề là cả hai chúng ta đều biết cuộc sống và hiểu cái chết, và cả hai đều tin sự đối xử trong địa ngục hay bất cứ nơi nào khác đều phụ thuộc vào đồng tiền."
"Chúng ta tin thế à?"
"Vâng. Hết sức xin lỗi, tôi tin một nghìn Koku là quá nhiều."
"Chết là thích hơn hay sao?"
Tôi đã viết một bài thơ về cái chết của tôi, thưa phu nhân":
Khi tôi chết.
Chớ đốt tôi.
Chớ chôn tôi.
Cứ quăng xác tôi.
Ngoài đồng làm mồi.
Cho chó béo.
"Điều đó thì có thể thu xếp được. Dễ dàng."
"Vâng. Nhưng tôi có tai dài và một cái lưỡi rất an toàn, cái đó quan trọng hơn."
Mariko rót thêm trà cho mình.
"Xin lỗi, thế à?"
"Ồ vâng, rất là như vậy. Xin phu nhân tha lỗi, không phải nói khoe khoang nhưng tôi được huấn luyện tốt, thưa phu nhân, trong việc ấy và trong nhiều việc khác nữa. Tôi không sợ chết. Tôi đã viết lời di chúc, hướng dẫn tỉ mỉ cho gia quyến họ hàng trường hợp tôi bị đột tử. Tôi đã làm lành với các thần linh từ lâu và bốn mươi ngày sau khi tôi chết, tôi biết tôi sẽ được tái sinh. Và nếu như không..."
Người đàn bà nhún vai.
"Vậy thì tôi là kami." Quạt của bà ta đứng yên.
"Vậy tôi có thề với trăng, phải không ạ? Xin lỗi, tôi nói không phải, nhưng tôi cũng giống phu nhân: tôi không sợ gì hết. Nhưng không giống phu nhân trong cuộc đời này - tôi không có gì để mất."
"Mình nói nhiều những chuyện ác độc quá, Gyoko-san, vào một buổi sáng dễ chịu như hôm nay. Dễ chịu, phải không?" Mariko sẵn sàng giấu nanh vuốt.
"Tôi thích bà được sống hơn, sống đến một tuổi già đáng tôn kính, là một trong những trụ cột của phường hội mới của bà!"
"A, đó là một ý nghĩ rất êm dịu. Một ý nghĩ rất hay, Mariko-san. Xin cám ơn phu nhân. Tôi cũng như thế, thích phu nhân được an toàn, hạnh phúc và phát đạt theo như sở thích của phu nhân. Với tất cả những đồ chơi và vinh dự phu nhân đòi hỏi."
"Đồ chơi?" Mariko nhắc lại, giọng nguy hiểm.
Gyoko như một con chó được huấn luyện đánh hơi.
"Tôi chỉ là một mụ nhà quê, thưa phu nhân. Tôi không biết người ao ướt niềm vinh dự gì, đồ chơi nào làm người thích. Hay có lẽ con trai của phu nhân."
Cả hai đều không ai chú ý nhưng chiếc quạt gỗ của Mariko kẹp lại giữa hai ngón tay nàng. Gió đã lặng. Lúc này không khí nóng và ẩm lơ lửng trong khu vườn nhìn ra mặt biển lặng sóng, từng đàn ruồi bu lại rồi bay đi.
"Bà ao ước những vinh dự, những đồ chơi nào? Cho bản thân bà?" Mariko chằm chằm nhìn người đàn bà đứng tuổi một cách hiểm ác, lúc này nàng nhận thức được rõ ràng là nàng phải tiêu diệt cái người đàn bà này nếu không con trai nàng sẽ bị tiêu vong.
"Không có gì cho bản thân tôi cả. Lãnh chúa Toranaga đã ban cho tôi vinh dự và của cải vượt cả những giấc mơ của tôi. Nhưng còn đối với con trai tôi? À vâng, Chúa có thể giúp đỡ cho."
"Giúp đỡ gì?"
"Hai thanh kiếm." Thành Samurai.
"Không thể được."
"Tôi biết, thưa phu nhân. Hết sức xin lỗi. Rất dễ ban cho, mà lại không thể được. Chiến tranh đang tới. Sẽ cần nhiều người để chiến đấu."
"Sẽ không có chiến tranh đâu. Lãnh chúa Toranaga sẽ đi Osaka."
"Hai thanh kiếm. Xin như thế không phải là nhiều."
"Cái đó không thể được. Hết sức xin lỗi, nhưng không phải tôi có thể."
"Hết sức xin lỗi, nhưng tôi có thể hỏi xin phu nhân cái gì nữa đâu. Nhưng đó là điều duy nhất làm tôi vui. Vâng, không còn gì khác nữa." Một giọt mồ hôi lớn từ mặt Gyoko rơi xuống lòng bà ta.
"Tôi muốn tặng Lãnh chúa Toranaga năm trăm Koku của hợp đồng để tỏ lòng thành kín trong lúc khó khăn này. Còn năm trăm kia là phần con trai tôi. Một Samurai cần một gia tài, có phải không ạ?"
"Bà đã kết án tử hình con trai bà. Tất cả các Samurai của Toranaga sẽ chết hoặc sắp trở thành Ronin!."
"Karma. Con trai tôi đã có các con trai, thưa phu nhân. Chúng sẽ nói với các con chúng, chúng tôi cũng đã từng là Samurai. Điều ấy là quan trọng, phải không ạ?"
"Không phải tôi có thể cho."
"Đúng vậy. Hết sức xin lỗi. Nhưng đó là tất cả những điều làm tôi hài lòng."
Toranaga bực bội lắc đầu.
"Tin tức của bà ta lý thú thật, có lẽ thế, nhưng không đáng để làm con trai bà ấy trở thành một Samurai."
Mariko đáp:
"Thưa Đại nhân, hình như bà ấy là một chư hầu trung thành. Bà ta nói sẽ hết sức vinh dự nếu như Đại nhân rút năm trăm Koku nữa của hợp đồng để tặng cho một Samurai túng thiếu nào đó."
"Đấy không phải là một sự đại lượng. Không. Đó chỉ là một người cho vay nặng lãi đòi trả giá."
"Thưa Đại nhân, có lẽ điều đó cũng đáng cân nhắc. Ý kiến bà ta về phường hội, về geisha và những tầng lớp kỹ nữ mới, có những tác dụng xa rộng có phải không ạ? Có lẽ nó không phương hại gì cả."
"Ta không đồng ý. Không. Tại sao bà ta lại phải được thưởng? Không có lý do gì để ban cho bà ta vinh dự ấy. Thật là lố bịch. Hẳn là bà không yêu cầu phu nhân làm điều đó, đúng không?"
"Thưa Đại nhân, nếu quả bà ta làm điều đó thì hơi xược. Chính tôi đã nghĩ như thế bởi vì tôi tin bà ta có thể có giá trị đối với Đại nhân."
"Bà ta cần có giá trị hơn nữa. Những bí mật của bà ta có thể cũng là những điều dối trá. Những ngày này, ta chỉ được toàn điều dối trá." Toranaga rung một cái chuông nhỏ, một viên giám mã lập tức xuất hiện ở cửa.
"Thưa Đại nhân."
"Kỹ nữ Kiku đâu?"
"Thưa Đại nhân, trong bản doanh của Người."
"Người đàn bà Gyoko có ở cùng với thị không?"
"Thưa Đại nhân, có."
"Đưa cả hai ra khỏi lâu đài. Ngay lập tức! Đưa họ trở lại… Không, để họ trong một quán loại ba chờ lệnh ta." Toranaga nói khi viên giám mã đi khỏi:
"Thật tởm! Những thằng ma cô lại muốn làm Samurai? Đồ nông dân bẩn thỉu không còn hay biết địa vị của mình nữa!"
Mariko nhìn ông ngồi trên đệm, chiếc quạt phe phẩy thờ ơ. Nàng bực bội vì sự thay đổi của ông. Sự ủ ê, bực dọc dằn vặt thay vào lòng tự tin vui vẻ. Ông đã thích thú lắng nghe những điều bí mật, nhưng không phải với một sự kích động nàng chờ đón. Con người tội nghiệp, nàng nghĩ một cách xót thương, ông đã bỏ cuộc. Tin tức còn có nghĩa gì đối với ông nữa. Có lẽ ông đã khôn ngoan vứt bỏ sự đời và chuẩn bị vào nơi mai danh ẩn tích. Có lẽ mình cũng nên làm như thế là hơn, nàng nghĩ, chết ở trong lòng đi một ít. Phải, nhưng ngươi chưa thể làm thế được, chưa được, dù sao ngươi cũng còn phải bảo vệ con trai ngươi.
Họ ở trên tầng thứ sáu của lâu đài cổ có công sự, cửa sổ nhìn ra toàn thành phố.
Mặt trời lặn, đêm sẫm, những sợi tăng thấp phía chân trời, không khí nhớp nháp ngột ngạt, ở trong này gần một trăm bàn chân trong lâu đài, công sự, trong phòng gom từng hơi gió. Phòng thấp, có công sự, choán gần toàn bộ tầng nhà, những phòng khác ở phía dưới.
Toranaga cầm tờ thông điệp Hiromatsu đã gửi Mariko và đọc lại. Nàng để ý thấy tay ông run run.
"Ông ta muốn tới Yedo làm gì?" Toranaga hỏi thiếu kiên nhẫn và quẳng tờ thông điệp sang một bên.
"Thưa Đại nhân, tôi không biết, tôi xin lỗi. Ông ấy chỉ yêu cầu tôi đưa thông điệp này cho Đại nhân."
"Phu nhân có nói chuyện với tên phản bội theo đạo Cơ đốc không?"
"Không, thưa Đại nhân. Yoshinaka-san nói Người đã ra lệnh không ai được làm điều đó."
"Yoshinaka trên đường đi thế nào?"
"Rất tháo vát, thưa Đại nhân" nàng kiên nhẫn trả lời câu hỏi đó lần thứ hai.
"Rất có hiệu quả. Ông ấy bảo vệ chúng tôi rất cẩn thận và đôn đốc rất chính xác."
"Tại sao ông thầy tu Tsukku-san không trở lại cùng với phu nhân."
"Thưa Đại nhân, trên đường từ Mishima, cha và Anjin-san đã cãi nhau", Mariko nói không biết là cha Alvito đã có thể kể với Toranaga, nếu quả thật Toranaga đã gọi ông ta.
"Cha đã quyết định đi một mình."
"Cãi nhau về chuyện gì?"
"Một phần là vì tôi, thưa Đại nhân. Phần lớn là vì sự thù hằn tôn giáo của họ và bởi vì cuộc chiến tranh giữa những người cầm đầu của họ."
"Ai bắt đầu trước?"
"Cả hai cùng đáng trách. Chuyện bắt đầu vì một ly rượu." Mariko kể cho ông nghe những gì xảy đến với Rodrigues, rồi nàng nói tiếp:
"Tsukku-san đã mang một bình thứ hai như một món quà, cha nói là muốn làm môi giới cho Rodrigues-san, nhưng Anjin-san nói sống sượng không ngờ, ông ấy nói không uống.
"Rượu của thầy tu", ông ấy thích sake hơn và ông ấy không tin những ông thầy tu, cha, cha bề trên nổi khùng; cũng sống sượng chẳng kém, và nói cha không buôn bán thuốc độc, sẽ không bao giờ làm và không bao giờ tha thứ một việc làm như thế."
"A, thuốc độc à? Họ dùng thuốc độc làm vũ khí ư?"
"Anjin-san nói với tôi, một số dùng, thưa Đại nhân. điều này dẫn tới những lời nói hung bạo rồi sau đó họ vặc nhau về tôn giáo, thưa Chúa công, về Cơ đốc giáo và Tin Lành... Tôi đi tìm Yoshinaka-san và ông ấy chấm dứt vụ cãi cọ."
"Bọn rợ không đem lại được cái gì ngoài chuyện rắc rối. Bọn người đi đạo không đem lại được cái gì ngoài chuyện rắc rối. Có phải không?"
Nàng không trả lời ông. Tính dằn dỗi của ông làm nàng không yêu. Thật không giống ông chút nào và không có lý do gì khiến ông suy sụp như vậy đối với sự bình tĩnh, tự kìm chế huyền thoại của ông. Có lẽ sự choáng váng vì bị bại đối với ông là quá sức, nàng nghĩ vậy. Nếu không có ông thì tất cả là hết, con trai ta cũng hết và vùng Kuanto sẽ sớm vào tay người khác. Nét ủ ê của ông lan tới nàng. Nàng đã nhận thấy ở ngoài phố và trong lâu đài vải phủ quan tài dường như treo lơ lửng khắp thành phố, một thành phố nổi tiếng vì sự vui tươi, hài hước và rộn ràng cuộc sống.
"Ta sinh ra vào cái năm những tên Cơ đốc giáo đầu tiên tới, chúng đã làm làm hôi hám mảnh đất từ đó." Toranaga nói.
"Năm mươi tám năm không có một cái gì khác ngoài chuyện rắc rối. Có phải thế không?"
"Tôi xin lỗi họ đã làm phật ý Đại nhân. Còn gì nữa không ạ? Tôi xin được phép..."
"Ngồi xuống. Ta đã nói hết đâu." Toranaga lại rung chuông. Cánh cửa mở.
"Cho Buntaro-san vào."
Buntaro bước vào, bộ mặt dữ tợn, anh ta quỳ và cúi chào. Nàng cúi chào, câm lặng, nhưng anh ta không để ý tới nàng.
Vừa lúc trước Buntaro đã gặp đoàn tùy tùng của họ ở cổng lâu đài. Chào hỏi qua, anh ta đã bảo nàng đến gặp Lãnh chúa Toranaga ngay. Anjin-san sẽ được gọi sau.
"Buntaro-san, ông xin được gặp ta cùng với sự hiện diện của vợ ông càng sớm càng tốt?"
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Ông muốn gì?"
"Tôi cúi xin Đại nhân cho được lấy đầu Anjin-san." Buntaro nói.
"Tại sao?"
"Xin Đại nhân tha lỗi, nhưng tôi... tôi không thích cái cách hắn nhìn vợ tôi. Tôi muốn... tôi muốn nói điều đó trước mặt nàng lần đầu tiên, trước Đại nhân. Vả lại, hắn đã sỉ nhục tôi ở Anjiro và tôi không thể sống với nỗi hổ thẹn này."
Toranaga liếc nhìn Mariko, nàng hình như là băng giá.
"Ông buộc tội nàng là đã khuyến khích ông ấy?"
"Tôi... tôi xin được lấy đầu hắn!"
"Ông buộc tội nàng đã khuyến khích ông ấy? Hãy trả lời câu hỏi đó?"
"Xin Đại nhân tha lỗi, nhưng tôi nghĩ tôi có nhiệm vụ lấy đầu nàng cùng một lúc", Buntaro trả lời lạnh lùng, mắt nhìn xuống chiếu.
"Tên rợ đó là nỗi bực tức thường xuyên đối với sự hài hòa của tôi. Tôi tin rằng hắn cũng là điều khó chịu đối với Đại nhân. Cho tôi lấy đầu hắn, tôi van Đại nhân." Anh ta nhìn lên, quai hàm không cạo, đôi mắt u tối.
"Xin Đại nhân cho tôi đưa vợ tôi đi và đêm nay chúng tôi sẽ tới trước Người, để chuẩn bị lên đường."
"Phu nhân nói thế nào, Mariko-san?"
"Chàng là chồng tôi. Chàng quyết định như thế nào, tôi sẽ làm như thế, trừ khi Đại nhân quyết định khác, thưa Đại nhân. Đó là bổn phận của tôi."
Toranaga nhìn từ chồng đến vợ. Rồi giọng ông đanh lại, trong giây lát ông nói:
"Mariko-san, phu nhân sẽ đi Osaka trong ba ngày nữa. Phu nhân sẽ chuẩn bị đường ấy cho ta, và hãy đợi ta ở đó. Buntaro-san, ông sẽ chỉ huy đoàn hộ tống đi theo ta khi ta đi. Sau khi ông đã làm người chứng kiến của ta, ông hoặc người của ông có thể làm như vậy đối với Anjin-san, dù ông ta có đồng ý hay không."
Buntaro dọn giọng:
"Thưa Đại nhân, xin Người ra lệnh cho Bầu trời..."
"Câm mồm! Ông đã quên địa vị của mình! Ta đã bảo với ông là không, ba lần rồi. Lần sau ông còn hỗn láo đưa ra những. lời khuyên không ai cần, ông sẽ phải mổ bụng ở hầm chứa phân Yedo!"
Đầu Buntaro đập xuống chiếu.
"Tôi xin lỗi, Đại nhân, tôi xin lỗi đã hỗn láo."
Mariko cũng bàng hoàng vì những lời cục cằn cúi thấp đầu để giấu sự bối rối của mình. Lúc sau Toranaga nói:
"Xin lỗi, tôi đã nổi nóng. Lời thỉnh cầu của ông đã được chấp thuận, Buntaro-san, nhưng chỉ sau khi ông đã làm người chứng kiến của tôi."
"Cám ơn Đại nhân. Xin tha lỗi cho tôi đã làm phật ý Người."
"Ta ra lệnh cho hai người phải làm lành với nhau. Các người có làm như vậy không?"
Buntaro gật đầu ngắn gọn. Mariko cũng thế.
"Tốt. Mariko-san, phu nhân sẽ trở lại với Anjin-san tối nay. Giờ Tuất. Phu nhân có thể đi."
Nàng cúi chào và lui bước.
Toranaga chằm chằm nhìn Buntaro.
"Thế nào? Ông có buộc tội bà ấy không?"
"Không... không thể nào nghĩ được rằng nàng lại phản bội tôi, thưa Đại nhân." Buntaro trả lời cau có.
"Ta đồng ý", Toranaga lấy quạt đuổi một con ruồi đi, ông dường như rất mệt.
"Được, chẳng bao lâu nữa ông sẽ lấy được đầu của Anjin-san. Ta cần nó trên vai ông ta một thời gian nữa."
"Cám ơn Đại nhân. Một lần nữa xin Đại nhân tha lỗi đã làm Đại nhân nhọc lòng."
"Đây là những thời kỳ rất nhọc lòng. Thời kỳ rất xấu." Toranaga ngả người về phía trước.
"Nghe đây, tôi muốn ông đi Mishima ngay lập tức để thay cho phụ thân ông ít ngày. Phụ thân ông xin được phép tới đây để trao đổi ý kiến với ta. Ta không biết là cái gì... Dù sao, ta phải có một người nào đó ở Mishima ta có thể tin cậy. Ông làm ơn đi ngay cho lúc bình minh, nhưng bằng đường TakaIto."
"Thưa Đại nhân?" Buntaro thấy Toranaga giữ được sự bình tĩnh bằng một cố gắng cực kỳ to lớn và mặc dù ý chí của ông, giọng ông vẫn run run:
"Ta có một tin riêng gửi cho mẹ ta ở TakaIto. Ông không được nói với ai là ông đi tới đó. Nhưng khi đã ra khỏi thành phố, hãy đi về phía Bắc."
"Tôi hiểu."
"Chúa Zataki có thể ngăn ông đưa thư, có thể cố gắng ngăn. Ông chỉ được giao tận tay Người. Ông hiểu không? Chỉ đưa cho Người thôi. Mang theo hai mươi người và phi ngựa tới đó. Ta sẽ cho chim bồ câu."
"Tin của Đại nhân là nhắn miệng hay viết tay, thưa Đại nhân."
"Viết tay."
"Nếu tôi không đưa được?"
"Ông phải đưa được, tất nhiên ông phải. Chính vì thế mà ta chọn ông. Nhưng... nếu ông bị phản bội như ta đã… nếu ông bị phản bội, hãy hủy nó trước khi ông tự sát. Và nếu... còn Mariko-san thì sao? Vợ ông thì sao, nếu công việc hỏng?"
"Xin Đại nhân hãy kết liễu đời nàng, trước khi ngài chết. Tôi sẽ được vinh dự nếu... Nếu nàng đáng được có một người chứng kiến xứng đáng."
"Nàng sẽ không chết một cách ô nhục, ta hứa với ông như vậy. Ta sẽ xem xét. Đích thân. Thôi, sớm ngày mai hãy tới lấy giấy. Đừng để ta thất vọng. Trao tận tay mẹ ta."
Buntaro cám ơn rồi lui, xấu hổ vì sự sợ hãi lộ ra mặt của Toranaga.
Bây giờ còn lại một mình, Toranaga lấy khăn lau mồ hôi mặt. Ngón tay ông run run. Ông cố khắc phục nhưng không thể được. Ông phải mất tất cả sức mạnh mới đóng được vai một thằng đần độn ngu ngốc, để che giấu sự kính động không cùng ở ngoài đường phố mà kỳ diệu thay, nó hứa hẹn mọi sự đình hoãn, bao lâu hằng mơ ước.
"Một sự đình hoãn có thể, chỉ là có thể thôi, nếu nó là thật", ông nói to, hầu như không suy nghĩ nổi điều gì nữa và những tin tức hết sức đáng hoan nghênh mà Mariko đã mang tới từ mụ Gyoko vẫn còn réo vang trong tâm trí ông.
Ochiba, ông hả hê… con yêu nữ ấy là cái bả để đem người anh em của ta loạng choạng ra khỏi tòa án lưu động trên núi của ông ta. Người anh em của ta muốn Ochiba. Nhưng bây giờ thì rõ ràng là hắn không chỉ muốn nàng, cũng không phải chỉ vùng Kuanto. Hắn muốn vương triều. Hắn khinh Ishido, căm ghét bọn đi đạo Cơ đốc và lúc này choáng váng vì ghen tuông với cái lòng dục vọng rõ rệt của Ishido đối với Ochiba. Như vậy hắn sẽ bất hòa với Ishido, Kiyama, và Onoshi. Bởi vì điều người anh em phản phúc của ta thực sự muốn là làm Shogun. Hắn là Minowara với tất cả huyết thống cần thiết, với mọi sự mong muốn, nhưng lại không được ủy thác. Hay là vùng Kuanto. Trước hết, hắn phải lấy Kuanto rồi lấy những phần còn lại.
Toranaga xoa tay sung sướng vì những kế hoạch mới kỳ diệu mà tin tức mới thâu lượm được này đã cung cấp cho ông để chống lại người anh em.
Còn Onoshi, lão hủi? Một giọt mật vào tai Kiyama vào đúng lúc, ông nghĩ, thế là Kiyama sẽ có thể tập hợp các binh đoàn của mình, lập tức đem kiếm và lửa tới Onoshi.
"Gyoko hoàn toàn chắc chắn, thưa Đại nhân. Thầy tăng Joseph nói:
"Chúa Onoshi đã thì thào trong buổi xưng tội là ông ta đã làm một mật ước với Ishido chống lại một Daimyo theo Cơ đốc giáo và muốn được xá tội. Bản hiệp ước đã long trọng thỏa thuận là để đáp lại sự ủng hộ lúc này, Ishido hứa đến ngày Đại nhân chết thì cái gã theo đạo đó sẽ bị buộc tội phản quốc và được mời vào cõi Hư Vô, nếu cần thiết thì phải ép buộc và con trai của Onoshi - là người thừa kế, sẽ thừa hưởng mọi đất đai. Người theo đạo đó không được nhắc tên, thưa Đại nhân."
Kiyama hay Harima của Nagasaki? Toranaga tự hỏi. Không hề gì. Đối với ta, hẳn phải là Kiyama.
Ông đứng lên lảo đảo, mặc dù hết sức hoan hỉ, lần đến bên cửa sổ tựa mình nặng nề vào khung cửa gỗ. Ông nhìn lên mặt trăng và bầu trời xa. Sao mờ. Những đám mây mưa đọng tụ hội.
"Cầu xin Đức Phật, hỡi tất cả các vị thần thánh, hãy để cho người anh em của con cắn cái mồi đó, cầu cho những lời xì xào của mụ đàn bà đó là thật!"
Không một ngôi sao đổi ngôi nào xuất hiện chứng tỏ lời cầu nguyện này được thánh thần chứng giám. Không một cơn gió nào nổi dậy, không một áng mây đột ngột nào phủ vầng trăng khuyết. Dù cho nó có một dấu hiệu của trời đất nào, ông cũng sẽ gạt đi và chỉ coi là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Hãy kiên nhẫn. Chỉ xét tới sự kiện thôi. Hãy ngồi xuống và suy nghĩ, ông tự nhủ.
Ông biết sự căng thẳng đã tác động tới ông, nhưng điều cốt tử là không một người thân tín, một chư hầu, như vậy không một thằng điên sổng mồm nào hoặc một tên gián điệp nào ở Yedo, trong một phút giây có thể nghi ngờ là ông chỉ có trá hàng và đóng vai một người chiến bại. Ở Yokose ông đã nhận ra ngay khi nhận giấy thứ hai của người anh em, có nghĩa là hồi chuông báo tử của ông. Ông đã quyết định, dịp may sống sót cỏn con duy nhất của ông là thuyết phục mọi người, cả chính bản thân ông nữa là ông đã tuyệt đối chấp nhận, thất bại, mặc dù trên thực tế, chỉ là sự che đậy để tranh thủ thời gian, tiếp tục cái mẩu thương lượng kéo dài, thùng thình, hình như là tháo lui, luôn luôn kiên nhẫn đợi cho đến khi tiếng loảng xoảng của áo giáp xuất hiện là tấn công dũng mãnh không trù trừ.
Từ khi ở Yokose, ông đã đợi từng trống canh cả ngày lẫn đêm, mỗi lúc một thêm gian khổ. Không đi săn, không có tiếng cười, không lập một kế hoạch gì, không đi bơi, trò chuyện hoặc nhảy múa, hoặc hát ca trong vở kịch Noh đã từng làm ông say mê cả đời. Chỉ một vai cô đơn, vai khó nhất trong đời ông: âu sầu, đầu hàng, không quyết định, thân cô thế cô, tự đặt cho mình cảnh chết đói dở.
Để tiêu thì giờ, ông tiếp tục sửa lại Lời ký thác. Đây là một loạt những chỉ thị bí mật riêng tư cho những người kế nghiệp ông, những người ông đã đào tạo nhiều năm và cách tốt nhất để cai trị sau ông. Sudara đã thề làm theo lời ký thác, như tất cả những người thừa kế phải làm. Bằng cách này, tương lai của dòng họ sẽ được bảo đảm, có thể được bảo đảm, Toranaga tự nhắc mình khi ông thay một từ, thêm một câu hoặc bỏ đi một đoạn, nếu như ta thoát khỏi cái bẫy này.
Lời ký thác:
"Nhiệm vụ của vị chúa một tỉnh là đem lại hòa bình và an ninh cho nhân dân, chứ không phải chiếu ánh sáng huy hoàng cho tổ tiên hoặc làm việc để đem lại sự thịnh vượng cho con cháu. Một trong những câu châm ngôn là:
"Hãy nhớ là vận hạnh và rủi ro nên phó cho trời và quy luật tự nhiên. Những cái đó không thể mua được bằng cầu cúng hoặc mánh khóe do bất cứ một người hoặc một ông thánh tự phong nào."
Toranaga bỏ..."hoặc một ông thánh tự phong" và đổi câu đó thành kết thúc như thế này..."do bất kể một người nào."
Thường thường ông thích vận dụng đầu óc viết một cách rõ ràng và súc tích, nhưng trong suốt những ngày và đêm dài dằng dặc, ông phải vận dụng tất cả tính kỷ luật để tiếp tục đóng một vai trò xa lạ.
Việc ông thành công tốt đẹp như vậy vừa làm ông vui, vừa khiến ông buồn. Tại sao con người có thể khờ dại như vậy.
Cám ơn các vị thần linh, ông tự trả lời hàng triệu lần, bằng cách chấp nhận.
"Thất bại", ngươi đã hai lần tránh được chiến tranh. Ngươi vẫn còn bị giăng bẫy, nhưng bây giờ, cuối cùng, lòng kiên nhẫn của ngươi đem lại phần thưởng cho nó và ngươi đã có một cơ hội mới. Có lẽ ngươi đã có được một cơ hội, ông tự sửa lại. Trừ phi những điều bí mật ấy là giả, kẻ thù tung ra để cho mình vào cạm bẫy tiếp.
Ngực ông bắt đầu đau, ông thấy yếu và choáng váng, vì vậy ông ngồi xuống thở sâu như các thiền sư đã dạy ông nhiều năm trước.
"Mười sâu, mười chậm, mười sâu, mười chậm, để tâm mình lên cõi Hư Vô. Không có quá khứ, không tương lai, nóng hay lạnh, đau đớn hay sướng vui từ hư không lại về hư không."
Chẳng bao lâu, ông lại bắt đầu suy nghĩ được rõ ràng trở lại. Ông tới bàn và bắt đầu viết. Ông nhờ mẹ làm người trung gian giữa ông và người anh em cùng mẹ khác cha và đưa ra một đề nghị cho tương lai của dòng họ. Trước tiên, ông đề nghị người anh em của mình cân nhắc cuộc hôn nhân với lệnh bà Ochiba: ..." tất nhiên tôi làm điều đó là không thể được, chú ạ. Quá nhiều Daimyo sẽ nổi giận vì.
"Lòng tham không đáy" của tôi. Nhưng một mối liên hệ như vậy đối với chú sẽ gắn chặt hòa bình của vương triều và xác định sự kế tục của Yaemon - không ai nghi ngờ lòng trung thành của chú, dầu một số người lầm lẫn, nghi ngờ tôi. Chú chắc chắn có thể có một người vợ thích hợp hơn, nhưng lệnh bà thì khó có được một người chồng tốt hơn. Một khi đã trừ khử được những tên phản bội Thiên Hoàng, và tôi lại nhận lại được vị trí đúng của tôi làm Chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính, tôi sẽ mời Thiên tử đứng ra tổ chức đám cưới. Nếu chú chịu chấp nhận gánh nặng ấy. Tôi thành thật tin rằng sự hy sinh này là cách duy nhất để hai chúng ta có thể bảo đảm được sự kế thừa và làm tròn nhiệm vụ mà chúng ta đã thề với Taiko. Thứ nữa, chú được dâng tất cả vùng đất đai của hai tên phản bội theo đạo Kiyama và Onoshi, hiện đang âm mưu cùng với những tên thầy tu rợ gây một cuộc chiến tranh phản phúc chống lại tất cả những Daimyo không theo đạo Cơ đốc, được sự trợ giúp bằng súng hỏa mai của bọn rợ, như chúng đã làm trước đây, chống lại Chúa công của chúng ta, Taiko. Sau đó chú được dâng tất cả đất đai của những người theo đạo Cơ đốc ở Kyushu, những người đứng về phía tên phản bội Ishido chống lại tôi trong trận chiến đấu cuối cùng. Chú có biết cái tên nông dân mới nổi đó dám láo xược để lộ ra rằng khi tôi chết, hắn ta thống trị các quan Nhiếp chính, hắn ta có kế hoạch giải tán Hội đồng và lấy mẹ của chính Công tử Nhiếp chính?
Và để đáp lại những điều kể trên, chỉ cần một điều này, chú ạ: một hiệp ước liên minh lúc này, bảo đảm đường đi an toàn cho quân đội của tôi qua núi Shinano, hợp đồng tấn công dưới sự thống lĩnh của tôi chống lại Ishido, thời gian và cách đánh do tôi lựa chọn. Cuối cùng, để làm thước đo lòng tin cậy, sự tin tưởng của tôi; tôi sẽ lập tức cho con trai tôi, Sudara, vợ nó, phu nhân Genjiko, các con của nó, kể cả đứa cháu nội duy nhất của tôi, tới chỗ chú ở TakaIto..."
Đây không phải là công việc của một người bại trận, Toranaga tự nhủ khi ông gắn xi cuộn thư. Zataki sẽ biết điều đó ngay tức khắc. Phải, nhưng bây giờ bẫy đã cắn câu. Shinano là sự cản trở duy nhất con đường của ta, và Zataki là chìa khóa đầu tiên tới những cánh đồng Osaka. Có phải đúng là Zataki muốn Ochiba không? Ta đã mất mát quá nhiều về những lời xì xào bàn tán đối với một cô gái dạng háng và một anh chàng càu nhàu. Có phải Gyoko nói dối vì lợi ích riêng của mụ ta không, cái đồ hút máu láo xược ấy! Samurai? Vậy đó là cái chìa khóa thực sự để mở tất cả những bí mật của mụ.
Mụ phải có những bằng chứng về Mariko và Anjin-san. Chứ không thì sao Mariko lại đặt yêu cầu ấy với ta? Toda Mariko và tên rợ! Tên rợ và Buntaro! Cuộc đời lạ thật.
Tim ông lại đau nhói lên một lần nữa. Một lát sau, ông viết một thông điệp nữa cho chim bồ câu đưa thư rồi bước lên tầng trần. Ông cẩn thận chọn một con bồ câu TakaIto ở trong dãy lồng và luồn ống hình trụ vào. Rồi ông để con chim vào một cái dóng trong một hộp để mở, nó sẽ bay đi khi ánh sáng đầu tiên bắt đầu.
Bức thư yêu cầu mẹ ông để cho Buntaro an toàn, anh ta mang tin quan trọng cho bà và em trai của ông. Ông đã ký toàn bộ tên mình, Yochi Toranaga Noh Minowara, lần đầu tiên trong đời.
"Hãy bay đi an toàn, yên ổn, hỡi chim nhỏ", ông lấy một chiếc lông rụng ve vuốt nó.
"Ngươi mang đi một di sản mười nghìn năm đó."
Một lần nữa, đôi mắt ông nhìn xuống thành phố phía dưới. Một vệt sáng nhỏ nhất xuất hiện ở chân trời phía Tây. Ở dưới vũng tàu đậu, ông có thể nhìn thấy những chấm sáng bao quanh con tàu của rợ.
Còn một chìa khóa nữa, ông nghĩ, ông bất đầu nghĩ lại ba điều bí mật, ông hiểu là ông đã thiếu một cái gì.
"Giá mà Kiri ở đây", ông nói vào trong đêm.
Mariko đang quỳ trước tấm gương bằng kim loại bóng lộn của nàng. Trong tay nàng có một lưỡi dao găm, lấp loáng ánh sáng ngọn đèn dầu lung linh.
"Ta nên dùng cái này", nàng nói, lòng đầy đau buồn. Đôi mắt nàng dõi tìm Đức Mẹ và Chúa Hài đồng trong hốc tường bên cạnh chùm hoa, mắt nàng đầy lệ.
"Ta biết tự sát là một tội ác ghê tởm, nhưng ta biết làm thế nào? Làm sao ta có thể sống được với nỗi hổ thẹn này? Có lẽ tốt hơn là mình nên làm thế trước khi bị phản bội."
Căn phòng yên tĩnh như ngôi nhà. Đây là ngôi nhà của gia đình họ, được xây dựng giữa một vòng hoa bảo vệ bên trong và một cái hào rộng xung quanh lâu đài, nơi chỉ có những Hatamoto đáng tin cậy được phép sống. Bao quanh ngôi nhà là một khu vườn rào tre và một dòng suối nhỏ đầy ắp nước chảy qua.
Nàng nghe tiếng bước chân. Cánh cửa trước mở, tiếng ken két và tiếng những người đầy tớ chạy ra đón chủ. Nàng lập tức giấu con dao trong dải lưng và lau khô nước mắt. Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân, nàng mở cửa, cúi chào lễ phép.
Thái độ không vui, Buntaro nói với nàng. Toranaga đã thay đổi ý kiến và bây giờ anh được lệnh tạm thời đến Mishima.
"Tôi sẽ đi vào lúc rạng sáng. Tôi muốn chúc nàng một cuộc hành trình an toàn", anh dừng lại, nhìn vào mặt nàng:
"Tại sao nàng khóc?"
"Xin Đại nhân tha lỗi, chỉ bởi vì em là một người đàn bà và cuộc đời hình như quá khó khăn đối với em. Và bởi vì Toranaga Sama."
"Ông ấy là một cây sậy gẫy. Tôi lấy làm xấu hổ phải nói lên điều đó. Thật là khủng khiếp, nhưng ông ấy đã trở thành như vậy đó. Chúng ta nên chiến tranh. Thà chiến tranh còn hơn là tôi chỉ biết có một tương lai là thấy bộ mặt bẩn thỉu của Ishido cười vào karma của tôi."
"Vâng, hết sức tiếc. Em ao ước có thể làm được điều gì để giúp đỡ. Chàng thích sake hoặc trà không?"
Buntaro quay lại và rống lên với một người hầu đang đứng đợi ở cửa.
"Lấy sake! Nhanh lên!"
Buntaro bước vào phòng nàng. Mariko khép cửa. Lúc này anh đứng bên cửa sổ, nhìn lên những bức tường lâu đài và tháp canh ở phía xa.
"Xin Đại nhân đừng bận lòng, "nàng nói,
"Nước tắm đã xong, em đã cho gọi người chàng ưa thích."
Anh đưa mắt nhìn tháp canh, sôi sục. Rồi anh nói:
"Ông ta nên từ chức nhường cho Chúa Sudara nếu ông ta không còn can đảm lãnh đạo nữa. Chúa Sudara là con trai và là người kế thừa của ông ta, hả? hả?"
"Thưa Đại nhân, vâng."
"Đúng. Hoặc Tốt hơn, ông ấy nên làm như Zataki đã gợi ý. Tự sát. Lúc đó chúng ta sẽ có Zataki và quân đội của ông ta chiến đấu cùng chúng ta. Cùng với họ và súng hỏa mai, chúng ta có thể tiến thẳng đến Kyoto, tôi biết chúng ta có thể. Cho dù có thất bại, thà như thế còn hơn là bỏ cuộc như những đồ ăn tỏi bẩn thỉu, hèn nhát! Chúa của chúng ta đã để mất mọi quyền. Hả? Hả?
"Anh quay ngoắt lại nàng.
"Xin chàng tha lỗi, em không có quyền nói gì. Người là Chúa công của chúng ta."
Buntaro lại quay đi, trầm ngâm nhìn tháp canh. Đèn lấp lánh ở mọi tầng bậc. Đặc biệt là tầng sáu.
"Lời khuyên của tôi đối với Hội đồng của Người là lời mời Người hãy rời đi, và nếu Người không, hãy giúp đỡ Người. Đã có đủ tiền lệ. Có rất nhiều người đồng ý với tôi trừ Chúa Sudara, người còn chưa đồng ý. Có lẽ Người cũng ngầm đồng ý, ai biết được người suy nghĩ thế nào? Khi nào nàng gặp vợ người, gặp phu nhân Genjiko, hãy nói chuyện với phu nhân, thuyết phục nàng. Rồi phu nhân sẽ thuyết phục chồng, phu nhân xỏ mũi chồng, phải không? Nàng và phu nhân là bạn, phu nhân sẽ nghe nàng. Hãy thuyết phục phu nhân."
"Em nghĩ làm như vậy là rất xấu, thưa Đại nhân. Như vậy là phản bội."
"Ta ra lệnh cho nàng phải nói với phu nhân."
"Em xin tuân lệnh chàng."
"Phải, nàng chỉ tuân theo lệnh, phải không?" anh gầm gừ.
"Tuân theo? Tại sao lúc nào nàng cũng lạnh lùng và cay đắng như thế? Hả?" Anh cầm cái gương để trước mặt nàng.
"Cô soi xem!"
"Xin Đại nhân tha thứ nếu em không làm vừa lòng Đại nhân." Giọng nàng bình thản, nàng nhìn qua tấm gương vào mặt anh.
"Em không muốn làm Đại nhân nổi giận."
Anh nhìn nàng một lát rồi cau có quẳng tấm gương lên chiếc bàn quang dầu.
"Tôi không kết tội nàng. Nếu tôi nghĩ là tôi... thì tôi sẽ không do dự đâu."
Mariko nghe thấy mình quật lại, không e dè.
"Không do dự làm gì cơ? Giết tôi, thưa Đại nhân? Hay để tôi sống để làm nhục tôi thêm nữa?"
"Ta không buộc tội nàng, chỉ hắn ta thôi!" Buntaro rống lên.
"Nhưng tôi buộc tội anh!" nàng rít lên.
"Và chính anh đã buộc tội tôi."
"Câm mồm!"
"Anh làm tôi xấu hổ trước mặt Chúa của chúng ta? Anh buộc tội tôi và anh không làm nhiệm vụ của anh! Anh sợ hãi! Anh là một thằng hèn ăn tỏi bẩn thỉu!"
Gươm của anh đã rút ra khỏi vỏ, và nàng sung sướng là ít nhất nàng đã dám đẩy anh tới bờ vực.
Nhưng lưỡi kiếm ngưng lại trong không gian.
"Ta... ta đã.. ta đã có lời hứa của Người trước... trước Chúa của ngươi. Trước khi chúng ta.. chúng ta chết... ta có lời hứa của Người và ta... ta giữ ngươi cho lời hứa ấy!"
Tiếng cười của nàng rít lên độc ác.
"Ồ, vâng, hỡi Chúa thượng. Tôi sẽ làm cái đệm của người một lần nữa, nhưng sự đón tiếp sẽ khô khan, cay đắng và chua chát đấy!"
Anh vung kiếm cả hai tay, chém một cách mù lòa vào cái cột ở góc nhà, lưỡi kiếm chém ngập gần hết thân cột. Anh kéo giật lại nhưng lưỡi kiếm mắc chặt vào đó. Hầu như điên cuồng, anh vặn lưỡi kiếm, vật lộn với nó, rồi lưỡi gẫy. Bật lên một tiếng chửi cuối cùng, anh liệng nửa gẫy qua bức tường mỏng manh, rồi lảo đảo như người say ra cửa. Người đầy tớ run sợ đứng đó cùng với cái khay và rượu sake. Buntaro hất vỡ tan tành. Lập tức, người đầy tớ quỳ xuống, đầu dập sát đất, người cứng lại.
Buntaro tựa vào khung cửa vỡ toác.
"Đợi... hãy đợi tới Osaka."
Anh lần mò ra khỏi nhà.
Mariko chết lặng, như trong một cơn mê. Rồi máu bất đầu trở lại với má nàng. Đôi mắt ngó đăm đăm vào một điểm. Nàng lặng lẽ trở lại tấm gương. Nàng ngấm nghía nét mặt mình một lát. Rồi, hoàn toàn bình tĩnh, nàng tiếp tục trang điểm.
Blackthorne chạy lên hai bậc cầu thang một, người gác của anh chạy theo. Họ đã ở cầu thang chính trong tháp canh, anh sung sướng không bị vướng bởi những thanh kiếm của mình. Anh đã chính thức trao nó cho những người gác đầu tiên ở ngoài sân, họ lục soát anh một cách lễ độ nhưng rất cẩn thận. Những ngọn đuốc thắp sáng cầu thang. Đến đầu cầu thang thứ tư, anh dừng lại xúc động dường như không thể kìm nổi, anh gọi to:
"Mariko-san, em vẫn khỏe chứ?"
"Vâng! vâng. Em khỏe, cám ơn anh, Anjin-san."
Anh trèo lên, cảm thấy nhẹ nhõm và rất khỏe, đến tận đầu cầu thang của tầng sáu. Đầu cầu thang này cũng được canh gác dầy đặc như tất cả những đầu cầu thang khác. Người Samurai đi theo anh tiến lại chỗ những người gác đứng cụm lại ở cánh cửa sắt cuối cùng và cúi chào. Họ chào lại và ra hiệu cho Blackthorne đợi.
Những công trình bằng sắt và bằng gỗ trong toàn bộ lâu đài là tuyệt vời ở trong tháp, tất cả cửa sổ, mặc dù mỏng manh và bay bướm, có thể sử dụng cho những tay cung và những cánh cửa chớp bịt sắt sẵn sàng sập xuống để bảo vệ. Mariko đi vòng góc cuối cùng của cầu thang tới bên anh.
"Em vẫn thường chú?" anh hỏi.
"Ồ, vâng, cám ơn anh", nàng trả lời, thấy mình như hết hơi. Nhưng nàng vẫn có một sự trong sáng lạ kỳ ấy và một sự thờ ơ anh đã từng nhận thấy ngay khi anh gặp nàng ngoài sân, mà trước đây anh chưa bao giờ thấy.
Không sao, anh nghĩ một cách tự tin, chỉ là do cái lâu đài Toranaga và Buntaro và việc ở Yedo này. Mình biết phải làm gì bây giờ.
Kể từ khi anh nhìn thấy con tàu Erasmus, lòng anh đã tràn đầy một niềm vui mênh mông. Thực sự anh không bao giờ mong con tàu của anh lại hoàn hảo như vậy, sạch sẽ, được chăm nom chu đáo và sẵn sàng như vậy. Không có lý do gì để ở lại Yedo lúc này, anh đã từng nghĩ. Mình sẽ phải nhìn nhanh phía dưới, kiểm tra đáy tàu, lặn xuống dễ dàng ở bên để kiểm tra sống tàu, rồi súng, phòng thuốc súng, vũ khí đạn dược và buồm. Trong chuyến đi tới Yedo, anh đã vạch kế hoạch làm cách nào để dùng lụa dầy hoặc vải bông để làm buồm. Mariko đã bảo anh là ở Nhật không có vải bạt. Trang bị sẵn sàng buồm, - anh cười giòn, - cùng với tất cả những phụ tùng khác chúng ta cần, rồi thẳng tới Nagasaki nhanh như chớp.
"Anjin-san!" Người Samurai quay trở lại.
"Hai?"
"Dozo."
Cánh cửa sắt mở lặng lẽ. Toranaga ngồi ở tít cuối gian phòng hình vuông trên tấm chiếu trải trên cao. Một mình.
Blackthorne quỳ, cúi chào thấp, hai bàn tay anh đặt thẳng.
"Konbanwa, Toranaga Sama. Ikaga desu ka?"
"Okage Sama de genki desu Anata wa?"
Toranaga dường như già hơn, mắt lờ đờ, gầy đi nhiều.
"Shigata ga nai!" Blackthorne tự nhủ. Karma của Toranaga không chạm đến con tàu Erasmus, nó sẽ là người cứu tinh của ông ta, lạy Chúa.
Anh trả lời những câu hỏi thăm của Toranaga bằng một thứ tiếng Nhật đơn giản nhưng phát âm chính xác, dùng một kỹ thuật đơn giản hóa mà anh đã phát hiện với sự giúp đỡ của Alvito. Toranaga khen ngợi anh đã tiến bộ và bắt đầu nói nhanh hơn.
Blackthorne dùng một trong những câu đã có sẵn mà anh đã học của Alvito và Mariko:
"Xin Chúa công tha thứ, tiếng Nhật của tôi không tốt, xin ngài nói chậm hơn và dùng những chữ đơn giản như tôi đã phải dùng, những chữ đơn giản, xin ngài tha thứ, vì đã làm phiền ngài như vậy."
"Được, phải, tất nhiên. Hãy nói cho tôi biết, ông có thích Yokose không?"
Blackthorne trả lời, cố theo kịp Toranaga, nhưng câu trả lời của anh ấp úng, từ ngữ hãy còn rất hạn chế, đến khi Toranaga hỏi một câu, nhưng từ then chốt anh hoàn toàn không nắm được.
"Dozo? Gomen na sai, Toranaga Sama", anh xin lỗi." Wakari mase? Tôi không hiểu."
Toranaga nhắc lại điều ông nói, bằng một ngôn ngữ đơn giản hơn. Blackthorne nhìn Mariko.
"Tôi xin lỗi, Mariko-san, sonkei su beki umi là gì?"
"Có thể đi biển được, Anjin-san."
"A! Domo!" Blackthorne quay lại.
"Đại nhân đã hỏi ông có thể biết chắc được tàu của ông có hoàn toàn đi biển được hay không? Và phải mất bao lâu?" Anh trả lời:
"Vâng, dễ. Thưa Chúa công, nửa ngày."
Toranaga suy nghĩ một lát, rồi bảo anh ngày mai tiến hành làm và báo cáo lại vào buổi chiều. Giờ Mùi.
"Wakari masu?"
"Hai."
"Rồi ông có thể gặp người của ông", Toranaga nói thêm.
"Thưa Đại nhân?"
"Chư hầu của ông. Ta cho gọi ông để nói với ông là ngày mai ông sẽ có chư hầu của mình."
"A. Xin thứ lỗi. Tôi hiểu. Các chư hầu Samurai. Hai trăm người."
"Phải. Tạm biệt, Anjin-san. Ngày mai ta sẽ gặp ông."
"Thưa Chúa công, xin ngài tha thứ, tôi cung kính hỏi xin Ngài ba điều có được không ạ?"
"Điều gì?"
"Thứ nhất: Tôi có thể thăm thủy thủ đoàn của tôi? Ngắn thôi, neh? Xin Ngài."
Toranaga đồng ý và ra mệnh lệnh ngắn cho một Samurai hướng dẫn Blackthorne.
"Hãy đem theo một đội gác mười người. Hãy đưa Anjin-san tới đó, và đưa ông ấy trở về lâu đài."
"Thưa Chúa công, vâng."
"Thế nào nữa. Anjin-san?"
"Có thể cho tôi nói riêng? Một tý. Xin tha thứ cho sự thô lỗ của tôi." Blackthorne cố gắng không lộ vẻ lo ngại khi Toranaga hỏi Mariko là chuyện gì. Nàng trả lời thành thật, nàng chỉ biết Anjin-san có điều gì riêng tư để nói, nhưng nàng đã không hỏi anh là cái gì.
"Em có chắc rằng hỏi xin Người như vậy không sao chứ, Mariko-san?" Blackthorne đã hỏi khi họ bắt đầu trèo lên bậc thang.
"Ồ được chứ. Miễn là anh hãy đợi cho đến khi Người xong việc đã. Nhưng anh phải biết chắc những điều mình sẽ nói. Anjin-san. Người... Người không kiên nhẫn như bình thường đâu." Nàng đã không hỏi anh muốn hỏi gì và anh thì không tình nguyện kể điều gì hết.
"Được lắm, Anjin-san", Toranaga nói.
"Làm ơn hãy đợi ở bên ngoài, Mariko-san." Nàng cúi chào và lui ra.
"Gì vậy?"
"Xin tha lỗi, nghe thấy Chúa Harima của Nagasaki bây giờ là thù."
Toranaga giật mình bởi vì ông mới chỉ nghe Harima công khai kết liên với Ishido khi chính ông tới Yedo.
"Ông được tin ấy ở đâu?"
"Xin lỗi ngài?"
Toranaga nhắc lại câu hỏi, chậm hơn.
"À! Hiểu. Nghe về Chúa Harima ở Hakoné, Gyoko-san nói với chúng tôi. Gyoko-san nghe được ở Mishima."
"Người đàn bà ấy biết nhiều. Có lẽ quá nhiều."
"Thưa Đại nhân!"
"Không có gì. Nói tiếp đi. Chúa Harima thế nào?"
"Thưa Đại nhân, xin cung kính trình Đại nhân: con tàu của tôi, một vũ khí lớn đối với con Black Ship, neh? Nếu chúng ta lấy nhanh Black Ship, rất nhanh, và năm tới, tất cả các thầy tu đều sợ. Đó là sự thật, thưa Đại nhân. Tôi nghĩ các thầy tu phải bẻ gãy nếu họ sợ. Những thầy tu như vậy đối với Toranaga Sama!" Blackthorne chụp tay lại để làm cho rõ ý mình.
Toranaga chăm chú nghe, nhìn đôi môi cửa anh khi anh cũng làm như thế.
"Ta theo dõi ông, nhưng để nhằm mục đích gì, Anjin-san?"
"Thưa Đại nhân?"
Toranaga nói lại ý đó, dùng ít từ đi.
"Để đạt lại cái gì? Bắt cái gì? Lấy cái gì?"
"Chúa Onoshi, Chúa Kiyama và Chúa Harima."
"Vậy ông cũng muốn can thiệp vào nền chính trị của chúng tôi như các thầy tu? Ông nghĩ rằng ông cũng biết cách cai trị sao Anjin-san?"
"Xin Đại nhân tha lỗi, tôi không hiểu."
"Không sao." Toranaga suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Các thầy tu nói họ không có quyền ra lệnh cho các Daimyo theo đạo Cơ đốc."
"Không đúng, thưa Đại nhân, xin Ngài tha lỗi. Tiền, quyền lực to lớn đối với các thầy tu. Đó là sự thật, thưa Đại nhân. Nếu không có Black Ship năm nay, và sang năm cũng không có Black Ship, thì hết. Rất, rất tồi cho các thầy tu. Đó là sự thật thưa Đại nhân. Tiền là sức mạnh. Xin ngài xét: Nếu Bầu trời đỏ thắm đồng thời hay trước, tôi tấn công Nagasaki. Nagasaki bây giờ thù, neh? Tôi chiếm Tầu Đen và tấn công đường biển giữa Kyushu và Hanshu. Có thể đủ đe dọa để biến thù thành bạn."
"Không. Các thầy tu sẽ ngừng việc buôn bán. Ta không chiến tranh với các thầy tu hoặc Nagasaki. Hoặc với bất cứ ai. Ta sẽ tới Osaka. Sẽ không có Bầu trời đỏ thắm. Wakari nasa?"
"Hai." Blackthorne không hề bối rối. Anh biết lúc này Toranaga hiểu rõ chiến thuật mà được thực hiện thì chắc chắn sẽ cuốn hút phần lớn lực lượng của Kiyama, Onoshi, Harima, tất cả đều đặt cơ sở ở Kyushu. Và Eramus chắc chắn có thể phá hỏng việc vận chuyển quân đội bằng đường biển từ đảo đó tới đảo chính. Hãy kiên nhẫn, anh tự dặn mình. Cứ để cho Toranaga cân nhắc. Có lẽ sẽ đúng như Mariko nói: Từ bây giờ đến Osaka còn một thời gian dài và ai biết điều gì có thể xảy ra? Hãy chuẩn bị cái tốt đẹp nhất nhưng đừng sợ cái xấu nhất."
"Anjin-san, tại sao không nói điều này trước Mariko-san? Nàng sẽ nói với các thầy tu? Ông nghĩ thế?"
"Không, thưa Đại nhân. Tôi chỉ muốn nói trực tiếp. Chiến tranh không phải là công việc của phụ nữ. Một điều cuối cùng, thưa Toranaga Sama."
Blackthorne chọn một thời cơ.
"Phong tục là Hatamoto được xin ân huệ, đôi khi. Xin Đại nhân tha thứ, tôi cung kính xin Đại nhân một việc?"
Chiếc quạt trong tay Toranaga dừng lại."
Ân huệ gì?"
"Nếu ly lị dễ dàng như Chúa nói. Xin Toda Mariko-san làm vợ." Toranaga kinh hoàng, Blackthorne thì sợ là mình đã đi quá xa.
"Xin Đại nhân tha thứ cho sự thô lỗ của tôi", anh nói thêm.
Toranaga trấn tĩnh lại nhanh chóng.
"Mariko-san đồng ý?"
"Không, thưa Toranaga Sama. Điều bí mật của tôi. Tôi không bao giờ nói với nàng, với bất cứ ai. Bí mật riêng của tôi. Chỉ xin với Lãnh chúa Toranaga thôi. Rất bí mật. Không bao giờ, Mariko-san. Xin Đại nhân tha thứ nếu đã làm ngài phật ý."
"Đó là một lời thỉnh cầu quá tự phụ đối với một ngoại nhân. Chưa bao giờ thấy như thế! Bởi vì ngươi là một Hatamoto, nên ta có nhiệm vụ phải cân nhắc, mặc dù ngươi bị cấm không được đề cập điều đó với nàng trong bất kể tình huống nào, hoặc với nàng, hoặc với chồng nàng. Rõ chưa?"
"Xin lỗi Đại nhân?." Blackthorne hỏi lại, anh không hiểu chút gì hết, hầu như không thể nghĩ nổi nữa..
"Câu hỏi và ý nghĩ rất xấu, Anjin-san. Hiểu không?"
"Dạ, thưa Đại nhân hết sức..."
"Bởi vì Anjin-san, Hatamoto, ta không giận. Sẽ cân nhắc. Hiểu?"
"Thưa vâng, tôi cũng nghĩ như thế. Cảm ơn Đại nhân. Xin tha lỗi cho tiếng Nhật tồi của tôi. Hết sức xin lỗi."
"Không nói với nàng, Anjin-san, về việc ly dị. Mariko-san hay Buntaro-san. Kinjiru wakari masu?"
"Thưa Chúa công, vâng. Hiểu. Điều bí mật giữa Đại nhân, tôi. Bí mật. Cảm ơn Đại nhân. Xin tha thứ cho sự thô lỗ của tôi, xin cám ơn lòng kiên nhẫn của Đại nhân." Blackthorne cúi chào hết sức đúng quy cách và như một giấc mơ, anh bước ra. Cánh cửa khép lại phía sau. Ở đầu cầu thang, tất cả mọi người đều nhìn anh một cách kỳ quặc.
Anh muốn chia sẻ thắng lợi của anh với Mariko. Nhưng anh bị chững lại vì sự lơ đãng mơ màng của nàng và sự có mặt của những kẻ gác.
"Tôi xin lỗi đã để nàng phải đợi, "anh chỉ nói có thế.
"Tôi hân hạnh", nàng trả lời, cũng lơ đãng như vậy.
Họ bắt đầu xuống gác. Rồi sau một đợt cầu thang nàng nói:
"Cái cách nói đơn giản của anh thật là lạ, mặc dầu hoàn toàn có thể hiểu được, Anjin-san."
"Tôi đã mất nhiều thì giờ quá. Biết được có em ở đó đã giúp đỡ tôi thật nhiều."
"Em chẳng làm gì hết."
Họ bước tiếp trong yên lặng. Mariko đi sau anh một chút, theo đúng như phong tục. Ở mỗi nấc cầu thang, họ đi qua một hàng Samurai, rồi đi vòng một dẫy cầu thang, vạt kimono của nàng vướng vào tay vịn và nàng lảo đảo. Anh giữ lấy nàng, giúp nàng đứng thẳng, sự động chạm nhau đột ngột làm cả hai đều vui.
"Cảm ơn anh", nàng nói, mặt ửng hồng, khi anh đặt nàng xuống.
Họ đi tiếp, cảm thấy gần gũi hơn trong đêm nay.
Bên ngoài phía sân trước rực ánh đuốc, Samurai ở khắp mọi nơi. Một lần nữa họ lại bị kiểm tra và được những người mang đèn lồng dẫn qua cổng chính của tháp, dọc theo lối đi ngoằn nghèo như mê lộ giữa những bức tường đá có lỗ châu mai, tới cổng tiếp theo dẫn tới hào và chiếc cầu gỗ. Tất cả có bảy vòng hào bên trong cấu trúc của lâu đài. Một số do người làm, một số dựa theo những dòng suối và sông ở trong lâu đài. Trong khi họ đi về phía cổng chính, cổng phía Nam, Mariko kể cho anh nghe đến sang năm nữa khi pháo đài dựng xong nó sẽ có thể chứa được mười vạn Samurai và hai mươi ngàn ngựa với tất cả lương thực cần thiết cho một năm.
"Lúc đó nó sẽ lớn nhất thế giới", Blackthorne nói.
"Đó là kế hoạch của Lãnh chúa Toranaga." Giọng nàng nghiêm trang.
"Shigta ga nai, neh?" Sau cùng họ đến cầu cuối.
"Đó, Anjin-san, anh có thể nhìn thấy lâu đài là trung tâm của Yedo, neh? Trung tâm của một mạng nhện phố tỏa đi thành một phố. Mười năm trước, đây chỉ là một làng chài nhỏ. Bây giờ, ai mà biết được? Ba trăm nghìn? Hai trăm? Bốn trăm? Lãnh chúa Toranaga còn chưa đếm dân của mình. Nhưng tất cả đều ở đây chỉ cho mục đích: phục vụ cái lâu đài, che chở cho bến cảng và vùng đồng bằng nuôi sống quân đội."
"Không có gì khác nữa sao?" anh hỏi.
"Không."
Không cần phải lo ngại, Mariko, và không cần phải nghiêm trang như thế, anh nghĩ một cách sung sướng. Ta đã giải quyết được tất cả. Toranaga sẽ đáp ứng tất cả những yêu cầu của ta.
Cách Ichibashi một quãng xa. Chiếc cầu đầu tiên rực sáng dẫn tới thành phố, nàng dừng lại.
"Em phải từ biệt anh bây giờ, Anjin-san."
"Bao giờ tôi lại gặp em?"
"Mai. Giờ Mùi. Em sẽ đợi anh ở sân trước."
"Tôi không thể gặp em đêm nay sao? Nếu tôi trở về sớm?"
"Không, xin lỗi anh, xin anh tha lỗi. Đêm nay thì không." Rồi nàng cúi chào đúng phép tắc.
"Konbanwa, Anjin-san."
Anh cúi chào. Như một Samurai. Anh nhìn theo nàng quay trở lại, qua cầu, một vài người mang đuốc đi theo nàng, côn trùng bay xung quanh những ngọn lửa cắm ở những cột trụ. Chẳng mấy chốc nàng chìm trong đám người và đêm tối. Rồi, nỗi kích động của anh tăng lên, anh quay lưng lại lâu đài và theo sau người đưa đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận