Shogun Tướng Quân

Chương 39

Fujiko bị thương, Nigatsu, đày tớ của nàng đã chết. Trận chấn động đầu tiên đã làm đổ sập những cột chính của ngôi nhà, làm đổ tung tất cả những than trong bếp. Fujiko và Nigatsu bị sập bởi một cái dầm nhà rơi xuống và lửa biến Nigatsu thành một bó đuốc. Fujiko được lôi ra. Một trong những đứa con của người nấu ăn cũng bị chết, nhưng những người còn lại chỉ bị thâm tím mình mẩy thôi. Tất cả đều hết sức vui mừng khi thấy Blackthorne còn sống và mạnh khoẻ.
Fujiko đang nằm trên chiếc đệm được cứu thoát khỏi đám cháy, nửa mê man. Khi nàng thấy Blackthorne không bị thương tích gì, nàng suýt khóc.
"Thiếp cám ơn Đức Phật, Đại nhân được yên ổn, Anjin-san", nàng nói vẻ yếu ớt.
Vẫn hãy còn choáng, nàng cố gắng nhổm dậy, nhưng anh bảo nàng chớ động đậy. Hai chân và phía sau lưng bị bỏng nặng. Một bác sĩ đã chăm nom nàng, đắp nước chè và thuốc bằng các loại lá quanh đùi cho đỡ nhức. Blackthorne cố giấu nỗi lo lắng và đợi cho đến khi bác sĩ làm xong, rồi nói riêng.
"Fujiko-san. Yoi ka? Fujiko phu nhân sẽ khỏi chứ?"
Ông bác sĩ nhún vai.
"Hai" Đôi môi ông co lại, chìa hàm răng hô.
"Karma, neh?"
"Hai." Blackthorne đã từng chứng kiến nhiều thủy thủ bị bỏng chết, anh biết một vết bỏng nặng là nguy hiểm như thế nào, vết thương toác miệng luôn luôn bị thối trong vòng vài ngày và không có gì có thể ngăn nổi nhiễm trùng lan ra.
"Tôi không muốn phu nhân chết."
"Dozo?"
Anh nói điều đó bằng tiếng Nhật, ông bác sĩ lắc đầu và bảo với anh là phu nhân chắc chắn sẽ khỏi. Bà còn trẻ và khỏe.
"Shigata ta nai", bác sĩ nói và ra lệnh cho các đầy tớ lúc nào cũng phải để cho băng ướt, cho cả Blackthorne thuốc đắp vào những chỗ xây xước, ông nói với anh sẽ quay lại ngay rồi vội vã lên đồi đến ngôi nhà xiêu vẹo của Omi.
Blackthorne đứng ở cổng chính, chiếc cổng vẫn còn nguyên vẹn. Những mũi tên của Buntaro vẫn còn cắm ở cột phía trái. Anh lơ đãng sờ vào một mũi. Karma thay, nàng đã bị bỏng, anh nghĩ buồn bã.
Anh quay lại với Fujiko, và anh ra lệnh cho một người đầy tớ gái mang trà. Anh giúp nàng uống, cầm tay nàng cho đến khi nàng ngủ hoặc có vẻ như là ngủ. Gia nhân của anh đã cứu tất cả những gì có thể cứu được, được dân làng giúp đỡ, họ làm việc rất mau lẹ. Họ biết là mưa sắp tới Bốn người đang cố dựng chỗ trú tạm thời.
"Dozo Anjin-san" Người đầu bếp dâng trà mời, cố gắng không để lộ sự đau khổ trên nét mặt. Đứa con gái nhỏ bị chết là đứa con cưng nhất của ông.
"Domo", Blackthorne đáp lại.
"Sumimasen." Tôi xin chia buồn."
"Arigatô, Anjin-san. Karma, neh?"
Blackthorne gật đầu, nhận trà, làm ra vẻ không chú ý tới nỗi đau buồn của người đầu bếp, sợ ông xấu hổ. Sau đó một Samurai tới, đem lời của Toranaga nói cho Blackthorne biết, anh và Fujiko sẽ ngủ trong pháo đài cho đến khi nhà được xây dựng lại. Hai chiếc kiệu tới. Blackthorne nâng nàng lên nhẹ nhàng, cử vài người đầy tớ đi theo. Anh cho kiệu của anh về và nói sẽ đi theo sau.
Mưa bắt đầu rơi nhưng anh không chú ý. Anh ngồi trên một phiến đá trong khu vườn đã cho anh bao nhiêu là sung sướng. Bây giờ nó chỉ là một mớ hỗn loạn. Chiếc cầu như đã gẫy, ao tan hoang, dòng suối như đã tan biến.
"Không sao", anh không nói với một ai cả.
"Những tảng đá không chết."
Uekiya đã từng nói với anh, một khu vườn cần phải được đặt những tảng đá ở xung quanh, nếu không có chúng thì mảnh vườn sẽ trống trải, chỉ là một mảnh đất để trồng trọt.
Một trong những tảng đá ấy lởm chởm và bình thường nhưng Uekiya đã đặt nó một cách nào đó để khi nhìn thật lâu và kỹ vào lúc mặt trời lặn, ánh đỏ hồng chiếu ra từ những đường vân và pha lê ẩn phía trong, ta có thể nhìn thấy cả một rặng núi với những ngọn đồi đọng lại, và những hố sâu, xa xa một chân trời xâm xẩm, đêm đọng lại nơi đây.
Blackthorne chạm vào tảng đá.
"Ta đặt tên ngươi, Uekiya Sama, anh nói. Điều này làm anh vui và anh biết. Nếu Uekiya còn sống, ông già hẳn cũng rất vui. Dù ông đã chết, có lẽ ông sẽ biết. Blackthorne tự nhủ, có lẽ kami của ông ở đây lúc này. Những người theo shinto tin là khi họ chết họ sẽ trở thành một kami...
"Kami là cái gì, Mariko-san?"
"Không thể giải thích được, Anjin-san. Nó giống như hồn ma, nhưng lại không phải, như một linh hồn nhưng cũng không phải. Có lẽ đó là cái tính chất không có hình hài của vật hay người... anh nên biết, một con người trở thành một kami sau khi chết, nhưng một cái cây, một tảng đá, một thảo mộc, một bức họa cũng có một kami như vậy. Kami được tôn kính, nhưng không được thờ phụng. Nó tồn tại giữa vùng trời đất và viếng thăm mảnh đất này của các vị Thần linh, hay rời nó, tất cả cùng một lúc."
"Thế còn shinto? shinto là cái gì?"
"À, cái đó cũng không thể giải thích được, xin lỗi. Nó giống như một tôn giáo nhưng cũng không phải. Lúc đầu thậm chí nó không có tên - chúng tôi chỉ gọi nó là shinto, đạo của kami, một nghìn năm trước đây để phân biệt với butsuđô, đạo của Phật.
Nhưng tuy nó không định nghĩa được, shinto là tinh túy của nước Nhật, mặc dù nó không có một thần học hay một thần tượng hoặc một niềm tin hay một hệ thống đạo đức học, nhưng đó chính là minh chứng của chúng về sự tồn tại.
Shinto là sự tôn thờ tự nhiên những cổ tích và huyền thoại, không ai tin một cách trọn vẹn, nhưng mọi người đều tôn kính hoàn toàn. Một người là shinto cũng như anh ta sinh ra là người Nhật."
"Nàng cũng là Shinto, cũng như là người theo đạo Cơ đốc?"
"Ồ vâng, đúng là như thế, tất nhiên…"
Blackthorne lại chạm vào tảng đá.
"Tôi xin kami của Uekiya, xin hãy ở lại trong vườn của tôi."
Rồi, không kể trời mưa, anh để mắt mình đưa mình vào trong tảng đá, đi qua những thung lũng tươi tốt, xum xuê và những hồ nước trong vắt tới chân trời xanh sẫm, nơi đêm đọng lại.
Đôi tai anh bảo anh quay trở lại. Anh nhìn lên. Omi đang ngắm nhìn anh, anh ta ngồi xổm kiên nhẫn. Trời vẫn còn mưa, Omi mặc một chiếc kimono mới, và chiếc áo mưa bằng rơm, một chiếc nón lá rộng. Tóc anh ta vừa mới gội.
"Karma, Anjin-san", anh nói và chỉ vào đống tàn tro đang bốc khói âm ỉ.
"Hai, ikaga đesu ka?" Blackthorne gạt nước mưa khỏi mặt.
"Yoi", Omi chỉ lên ngôi nhà của mình.
"Watakushi no Yaya wa hakaisarele imasen ostukai ni narimasen ka?" Nhà tắm của tôi chưa bị hư hỏng. Ngài có muốn dùng nó không?
"Ah so đesu! Domo, Omi-san, hai, đômo." Hết sức biết ơn, Blackthorne đi theo Omi lên con đường ngoằn ngoèo vào trong sân. Các gia nhân và thợ thủ công trong làng dưới quyền kiểm soát của Mura đã bất đầu cưa, đục và sửa chữa. Những cột trung tâm đã được đặt vào chỗ, mái gần như đã được lợp xong.
Bằng sự ra hiệu và những từ đơn giản, bằng lòng kiên nhẫn Omi đã giải thích là các gia nhân của anh đã dập tắt được lửa kịp thời. Trong vòng một hoặc hai ngày, anh ta nói với Blackthorne, căn nhà sẽ được dựng lại tốt đẹp như trước, vì vậy đừng lo, một tuần sau nhà sẽ được dựng lại, Anjin-san.
Đừng lo, Fujiko-san là người quản lý giỏi. Bằng mọi giá, nàng sẽ thu xếp với Mura và căn nhà của ngài sẽ lại đẹp hơn bao giờ hết. Tôi nghe nói phu nhân bị bỏng? Vâng, điều đó thỉnh thoảng cũng xảy ra, nhưng không lo, các bác sĩ của chúng tôi rất giỏi điều trị những bệnh bỏng, họ phải như vậy, neh? Vâng, Anjin-san, đó là một trận động đất khá lớn, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ hại.
Những cánh đồng lúa hầu như không sao, và hệ thống thủy lợi chủ yếu cũng không hư hỏng gì. Thuyền bè cũng không bị hư hỏng, và điều đó cũng rất quan trọng. Chỉ có một trăm năm mươi tư Samurai bị chết trong đá lở, như vậy không nhiều, neh? Còn đối với làng thì chỉ một tuần, người ta không còn biết đã từng có một trận động đất. Năm nông dân bị chết và một vài trẻ em - không có gì hết.
Anjiro rất may mắn, neh? Tôi nghe nói ngài đã kéo Toranaga Sama khỏi cái chết. Tất cả chúng tôi đều mang ơn ngài, Anjin-san. Hết sức. Nếu chúng tôi mất Người... Lãnh chúa Toranaga nói: Người nhận thanh kiếm của ngài - ngài thật may mắn, đó là một niềm vinh dự to lớn. Vâng. Karma của ngài mạnh. Rất tốt rất giàu. Vâng chúng tôi hết sức cảm ơn ngài. Thưa ngài, chúng ta sẽ nói chuyện thêm sau khi ngài tắm xong. Tôi sung sướng được làm bạn với ngài.
Omi gọi to những người chịu trách nhiệm nhà tắm.
"Isogi!" Nhanh lên!
Những gia nhân dẫn Blackthorne tới nhà tắm dựng trên lùm cây thích, nối với khu nhà chính bằng một lối đi ngoằn ngoèo, gọn ghẽ, có mái che. Nhà tắm này sang trọng hơn nhà tắm của anh nhiều. Một mảng tường bị vỡ nặng nhưng dân làng đã gắn trát lại. Mái còn tốt mặc dù vài hòn ngói bị mất, mưa dột đây đó nhưng không sao.
Blackthorne cởi quần áo và ngồi trên chiếc ghế nhỏ xíu. Các gia nhân xát xà phòng và gội đầu cho anh trong mưa. Khi người đã sạch, anh vào trong và dìm mình trong làn nước bốc khói. Tất cả những nỗi lo buồn của anh tan biến.
Fujiko sẽ khỏi. Ta là một người may mắn - may mắn đã lôi được Toranaga ra, may mắn đã cứu được Mariko, và cũng may mắn ông ấy đã ở đó để kẻo được chúng ta ra.
Phép thần của Suwo đã làm anh mới mẻ trở lại như thường lệ. Sau đó anh để Suwo băng bó những vết xây xước, mặc chiếc khố sạch, kimono và tabi đã để sẵn cho anh. Mưa đã tạnh.
Một nhà chái tạm thời đã được dựng lên ở một góc vườn, trên cái nền gọn ghẽ, với những tấm đệm sạch. Trong nhà một bình nhỏ cắm một bông hoa. Omi đang đợi anh cùng với một bà già móm, nét mặt khắc khổ.
"Xin mời ngài ngồi, Anjin-san", Omi nói.
"Cám ơn ngài, và cám ơn đã cho quần áo", anh trả lời bằng thứ tiếng Nhật ấp úng.
"Xin đừng nhắc tới chuyện đó. Ngài thích trà hay sake?"
"Trà", Blackthorne quyết định, anh nghĩ nên để đầu óc sáng láng cho cuộc phỏng vấn với Toranaga.
"Cám ơn."
"Đây là mẹ tôi", Omi nói một cách long trọng, rõ ràng bà là thần tượng.
Blackthorne cúi chào. Bà già cười màu mè, hít hơi.
"Đây là niềm vinh dự của tôi, Anjin-san", bà cụ nói.
"Cám ơn cụ, nhưng tôi là người được vinh dự." Blackthorne nhắc lại một cách máy móc phép tắc lịch sự mà Mariko đã dạy anh.
"Anjin-san, chúng tôi rất lấy làm buồn thấy nhà của ngài bị cháy."
"Người ta có thể làm được gì? Đó là karma, neh?"
"Vâng, karma", bà già quay đi và cau mặt.
"Nhanh lên, Anjin-san muốn trà nóng."
Người con gái đứng bên cạnh người hầu mang khay làm Blackthorne bàng hoàng không nhớ nổi. Rồi anh nhớ ra nàng. Phải chăng đó là cô gái anh đã gặp đi cùng Omi lần đầu tiên, khi anh đi qua quảng trường làng trên đường đi tới chiếc galleon?
"Đây là vợ tôi" Omi nói ngắn gọn.
"Rất hân hạnh", Blackthorne nói khi nàng ngồi vào chỗ, quỳ và cúi chào.
"Ngài hãy tha thứ cho sự chậm chạp của nó." Mẹ của Omi nói.
"Trà có đủ nóng không ạ?"
"Cám ơn cụ, rất ngon ạ." Blackthorne để ý thấy bà cụ không dùng tên của người vợ như lý ra nên dùng. Nhưng rồi anh không ngạc nhiên bởi vì Mariko đã nói với anh về địa vị thống trị của bà mẹ chồng trong xã hội Nhật.
"Cám ơn Chúa, ở Châu Âu không như thế", anh đã nói với nàng.
"Một bà mẹ chồng không thể sai lầm, Anjin-san. Cha mẹ chọn vợ cho con, và người con bao giờ cũng hỏi ý kiến của người mẹ. Tất nhiên người con dâu phải vâng lời và người con trai luôn luôn phải làm những điều mẹ và cha anh ta muốn."
"Luôn luôn à?"
"Luôn luôn."
"Thế lỡ người con trai từ chối?"
"Không thể được. Mọi người đều phải tuân theo người chủ của gia đình. Nhiệm vụ đầu tiên của người con trai là đối với bố mẹ mình. Tất nhiên. Những người con trai được mẹ của họ cho tất cả mọi thứ: cuộc sống, cái ăn, sự âu yếm, sự che chở. Bà giúp đỡ con trai mình suốt cuộc đời của họ. Vì vậy nhiệm vụ của người con trai là phải chú ý đến những nguyện vọng của mẹ mình. Người con dâu phải vâng lời. Đó là nhiệm vụ của chị ta."
"Ở chúng tôi không như thế."
"Rất khó làm một người con dâu hiếu thảo, rất khó. Mình phải hi vọng sống lâu đủ để có con trai, và trở thành mẹ chồng."
"Thế mẹ chồng của nàng?"
"À, bà mất rồi. Anjin-san. Bà chết từ nhiều năm trước. Tôi không hề biết bà. Chúa Hiromatsu, rất khôn ngoan không lấy vợ khác."
"Buntaro-san là con trai độc nhất của ông?"
"Vâng. Chồng tôi có năm chị em, nhưng không có người anh em trai nào." Nàng nói đùa.
"Đứng về một mặt nào đó, bây giờ chúng ta là họ hàng với nhau, Anjin-san, Fujiko là cháu gái của chồng tôi. Có chuyện gì vậy?"
"Tôi chỉ ngạc nhiên là em không hề nói với tôi, thế thôi."
"À, vâng, sự việc nó phức tạp, Anjin-san." Rồi Mariko giải thích sự thật, Fujiko là con gái nuôi của Numata Akinôra, người đã lấy em út của Buntaro và cha thật của Fujiko là cháu nội của nhà độc tài Goroda, con của người thiếp thứ tám, Fujiko đã được Numata nhận nuôi khi còn bé tí theo lệnh của Taiko bởi vì Taiko muốn có mối quan hệ gần gũi hơn giữa con cháu của Hiromatsu và Goroda...
"Cái gì?"
Mariko cười, và nói với anh là đúng, quan hệ gia đình của Nhật Bản rất phức tạp bởi vì nhận làm con nuôi là bình thường, các gia đình trao đổi con trai và con gái luôn luôn, ly hôn, tái giá lấy lẫn nhau xảy ra thường xuyên. Với tình trạng nhiều thê thiếp chính thức và ly hôn dễ dàng - đặc biệt theo lệnh của lãnh chúa - tất cả các gia đình trở nên ràng buộc không thể tưởng tượng nổi.
"Để nói cho hết mọi liên quan gia đình của Lãnh chúa Toranaga thì phải mất nhiều ngày, Anjin-san. Hãy nghĩ đến sự phức tạp này. Hiện tại Người có bảy người thiếp chính thức còn sống, các bà này đã cho Người năm con trai và ba con gái. Một số các bà thiếp là góa phụ hoặc trước đã có chồng có con trai và con gái riêng - Toranaga nhận một số, một số khác ông không nhận. Ở Nhật Bản người ta không bao giờ hỏi một người là con đẻ hay con nuôi. Sự thực thì, điều đó có gì là quan trọng?
Thừa kế luôn luôn theo ý thích của người chủ gia đình, bởi vậy con nuôi hay không cũng thế, neh? Ngay cả mẹ của Toranaga cũng li dị. Sau đó bà tái giá và có thêm ba con trai và hai con gái với người chồng thứ hai, tất cả bây giờ đã có vợ có chồng! Người con trai đầu của đời chồng thứ hai của bà là Zataki, Chúa Shinano."
Blackthorne suy nghĩ điều đó. Rồi anh lại nói:
"Ở chúng tôi không thể li dị được, không thể được."
"Cha Bề trên cũng nói với chúng tôi như thế. Hết sức xin lỗi, nhưng như vậy không hợp lý, Anjin-san. Sự sai lầm thường xảy ra, lòng người thay đổi, đó là karma, neh? Tại sao một người chồng lại phải chịu đựng một người vợ xấu xa, hoặc một người vợ chịu đựng một ông chồng xấu xa? Đàn ông, đàn bà gắn bó với nhau mãi mãi là điều ngu xuẩn, neh?"
"Vâng."
"Đối với vấn đề này, chúng tôi rất khôn ngoan và Cha Bề trên không khôn ngoan. Đây là một trong hai lý do lớn Taiko không theo Cơ đốc giáo, cái sự ngu xuẩn này về sự li hôn - và lời Răn thứ Sáu - Con không được giết." Đức Giám mục đã phải trình về La Mã xin miễn trừ cho người Nhật về chuyện li hôn. Nhưng Đức Giáo hoàng, rất khôn ngoan đã không chấp thuận.
Nếu được Đức Giáo hoàng đồng ý; thì em tin là Taiko đã cải đạo rồi các Daimyo hẳn đã đi theo Niềm Tin Chân Chính lúc này, và mảnh đất này sẽ là đất của Cơ đốc giáo. Vấn đề giết chóc hẳn là không quan trọng bởi vì thực ra không ai thực sự chú ý đến điều đó, những người đi Đạo càng không một chút nhượng bộ nho nhỏ cho đại sự, neh?"
"Đúng", Blackthorne nói. Ở đây chuyện ly hôn dường như là hợp lý. Tại sao ở quê hương mình lại là một tội lỗi bị tất cả các thầy tu dòng Christstenđôm, CƠ đốc, Tin Lành nhân danh Chúa phản đối?
"Bà vợ của Toranaga như thế nào?
"Anh hỏi, muốn cho nàng tiếp tục nói. Nói chung nàng tránh những chuyện về Toranaga và lịch sử gia đình ông, mà Blackthorne thì cần phải biết mọi chuyện.
Một nét u ám thoáng qua nét mặt Mariko.
"Bà đã Chết. Bà là Vợ thứ hai của ông, bà đã chết cách đây mười hay mười một năm. Bà là chị em nuôi của Taiko. Lãnh chúa Toranaga không bao giờ thành công đối với các bà vợ của mình, Anjin-san."
"Tại sao?"
"Ồ, bà thứ hai già nua, mệt mỏi và keo cú, chỉ thờ có vàng, mặc dù vẫn giả vờ là không thế, y như chính Taiko vậy. Không có con, tính tình khó chịu. Tất nhiên, đây là một cuộc hôn nhân chính trị. Tôi đã phải làm một trong những thị nữ của bà trong một thời gian, không có gì có thể làm bà vừa ý và không một chàng thanh niên hoặc một người đàn ông nào có thể mở được cái mấu của bà trong kim lâu."
"Cái gì?"
"Cái cổng ngọc của bà đó mà, Anjin-san. Với cái đầu rùa của họ - Những cái cần bốc hơi của họ. Chàng không hiểu à? Cái ấy... của bà ấy mà."
"Ồ! Tôi hiểu. Phải rồi."
"Không ai có thể mở được cái mấu của bà... có thể thỏa mãn được bà."
"Ngay cả Toranaga nữa?"
"Ông không bao giờ chăn gối với bà, Anjin-san", nàng nói, hoàn toàn choáng váng.
"Tất nhiên, sau đám cưới, ông không dính dáng gì tới bà cả, ngoài việc cho bà một lâu đài, những người hầu và chìa khóa kho tàng của ông, tại sao lại như vậy nhỉ? Bà đã rất già, bà đã lấy chồng hai lần trước đó, nhưng anh bà, Taiko, đã phá bỏ những cuộc hôn nhân đó. Một người đàn bà khó chịu bậc nhất, mọi người đều hết sức nhẹ nhõm khi bà đi vào cõi Vĩnh Hằng, ngay cả Taiko, cùng tất cả con dâu nuôi của bà, tất cả các thê thiếp của Toranaga thầm thắp nhang với nỗi vui mừng khôn xiết kể."
"Thế còn người vợ đầu tiên của Toranaga?"
"À phu nhân Tachibana. Đó là một cuộc hôn nhân chính trị khác. Lãnh chúa Toranaga lúc đó mười tám, bà mười lăm. Bà lớn lên trở thành một phụ nữ khủng khiếp. Hai mươi năm trước đây. Toranaga đã ghép bà vào tội chết bởi vì bà đã lén lút âm mưu giết chết lãnh chúa của họ, nhà độc tài Goroda, người bà căm ghét.
Cha tôi thường nói ông nghi là tất cả họ đều rất may mắn còn giữ được cái đầu của mình - ông, Toranaga, Nakamura, và tất cả các tướng lĩnh - bởi vì Goroda là người tàn nhẫn, không biết thương xót ai bao giờ, và nghi ngờ tất cả những người thân cận nhất của ông. Người đàn bà ấy hẳn đã làm hại tất cả dù họ có vô can thế nào.
Vì âm mưu của bà chống lại Chúa Goroda nên người con trai độc nhất của bà, Nobunaga bị tội chết, Anjin-san. Bà đã giết con trai mình. Thử nghĩ coi, buồn quá, khủng khiếp quá. Tội nghiệp Nôbunaga - đó là đứa con trai được Toranaga yêu nhất, và là người thừa kế chính thức của ông - dũng cảm, một vị tướng bẩm sinh và tuyệt đối trung thành.
Chàng vô can nhưng bà vẫn lôi kéo chàng vào âm mưu của mình. Chàng mới mười chín tuổi khi Toranaga ra lệnh cho chàng tự vẫn."
"Toranaga giết con trai của mình? Và cả vợ mình nữa?"
"Vâng. Ông ra lệnh cho họ, vì ông không còn làm cách nào được nữa, Anjin-san. Nếu ông không làm thế, Chúa Goroda sẽ có lý do để cho rằng chính Toranaga cùng tham gia vào âm mưu này và hẳn đã ra lệnh cho ông mổ bụng. Ồ vâng, Toranaga đã may mắn thoát cơn thịnh nộ của Goroda và đã khôn ngoan nhanh chóng đưa bà vợ đi. Khi bà chết, con dâu của bà và tất cả thê thiếp của Toranaga đều ở trong một trạng thái ngây ngất.
Con trai của bà đã phải đưa người vợ thứ nhất của mình về một cách ô nhục theo lệnh mẹ, vì một cái lỗi nho nhỏ tưởng tượng ra sau khi đã đẻ cho chàng hai con. Người con gái tự sát - em đã nói với anh, phụ nữ tự sát bằng cách rạch cuống họng, Anjin-san, chứ không phải mổ bụng như nam giới chưa nhỉ? - nhưng cô gái chết một cách biết ơn, sung sướng được thoát khỏi cuộc đời đầy nước mắt, người vợ thứ cũng cầu được chết, cuộc đời của nàng cũng bị bà mẹ chồng làm cho đau khổ không kém…"
Giờ đây, nhìn bà mẹ chồng của Midori, nước chè chảy ròng ròng xuống cằm bà ta. Blackthorne hiểu cái mụ già này có quyền sinh quyền sát, quyền bắt ly hôn hay nhục mạ đối với Midori, miễn là chồng bà, người chủ gia đình đồng ý. Và bất cứ họ quyết định điều gì, Omi đều đồng ý, khủng khiếp thay, anh tự nhủ.
Midori duyên dáng mà trẻ trung bao nhiêu thì mụ già ngược lại chừng ấy, nét mặt nàng trái xoan, mớ tóc óng mượt. Nàng đẹp hơn Mariko, nhưng không có ngọn lửa và sức mạnh của Mariko, Midori dễ uốn như cây dương, và dễ vỡ như tơ nhện.
"Thức ăn đâu? Tất nhiên Anjin-san đang đói, neh?" Bà già nói.
"Ôi, xin lỗi", Midori trả lời ngay.
"Mang lên ngay", nàng nói với người hầu gái.
"Nhanh lên! Hết sức xin lỗi, Anjin-san!"
"Hết sức xin lỗi, Anjin-san", bà già nói.
"Xin đừng xin lỗi", Blackthorne nói với Midori, anh hiểu ngay đó là một sai lầm. Phép lịch sự buộc anh chỉ nói với bà mẹ chồng thôi, đặc biệt khi bà ta đã có tiếng là khó tính.
"Hết sức cảm ơn", anh nói.
"Tôi không đói. Tối nay tôi ăn với Lãnh chúa Toranaga."
"Ah so đesu! À ra vậy, chúng tôi nghe nói ngài đã cứu Chúa công. Ngài nên biết chúng tôi, tất cả chư hầu của Chúa công rất biết ơn", bà già nói.
"Đó là nhiệm vụ. Tôi không làm gì hết."
"Ngài đã làm tất cả, Anjin-san. Omi-san và Chúa Yabu đánh giá cao hành động của ngài cũng như tất cả chúng tôi."
Blackthorne thấy bà già đang nhìn con trai mình. Ta ao ước có thể đo lòng dạ mụ, mụ già khốn kiếp, anh nghĩ. Mụ có độc ác như mụ Tachibana không.
Omi nói:
"Mẹ ạ, con may mắn được làm bạn với Anjin-san."
"Tất cả chúng tôi đều may mắn", bà ta nói.
"Không, tôi may mắn." Blackthorne trả lời.
"Tôi may mắn có được gia đình của Kasigi Omi-san là bạn."
Tất cả chúng ta đều đang nói dối, Blackthorne nghĩ, nhưng ta không hiểu vì sao các người lại như vậy. Ta nói dối để tự bảo vệ và bởi vì đó là phong tục. Nhưng ta không bao giờ quên.. Hãy đợi đã. Nói thành thật phải chăng đó là karma? Phải chăng mình không làm những điều Omi đã làm. Từ lâu lắm rồi, ở một kiếp trước, neh? Bây giờ nó trở thành vô nghĩa.
Một nhóm người cưỡi ngựa đi lên dốc. Naga đi đầu. Anh ta xuống ngựa, rảo bước vào vườn. Tất cả dân làng đều dừng công việc và quỳ xuống. Anh ta ra hiệu cho họ cứ tiếp tục.
"Hết sức xin lỗi đã làm phiền ông, nhưng Lãnh chúa Toranaga sai tôi."
"Xin ông, ông không làm phiền gì tôi hết. Xin mời cùng ngồi với chúng tôi" Omi nói. Midori lập tức rời đệm ngồi, cúi chào rất thấp.
"Đại nhân dùng trà hay sake, thưa Naga Sama?"
Naga ngồi xuống:
"Không gì cả, xin cám ơn. Tôi không khát."
Omi ép anh một cách lịch sự, qua không biết bao nhiêu là thủ tục lịch sự cần thiết, mặc dù rõ ràng là Naga đang vội.
"Lãnh chúa Toranaga có được khỏe không?"
"Rất khỏe, Anjin-san, ông đã làm cho chúng tôi một việc to lớn. Vâng. Tôi xin đích thân cảm ơn ông."
"Đó là nhiệm vụ, Naga-san. Nhưng mà tôi làm rất ít. Lãnh chúa Toranaga cũng kéo tôi khỏi... kéo tôi khỏi đất."
"Đúng. Nhưng đó là sau. Tôi cám ơn ông rất nhiều."
"Naga-san, tôi có thể làm được điều gì cho Lãnh chúa Toranaga không?", Omi hỏi, phép lịch sự cuối cùng đã cho phép anh ta đi thẳng vào vấn đề.
"Người muốn gặp ông sau bữa ăn tối. Sẽ có một cuộc họp toàn thể tất cả các sỹ quan."
"Tôi được vinh dự."
"Anjin-san, xin mời ông đi cùng tôi bây giờ nếu ông vui lòng."
"Tất nhiên, tôi rất lấy làm vinh dự."
Lại cúi chào một chập rồi Blackthorne lên ngựa và họ phi xuống đồi. Khi đoàn Samurai tới quảng trường, Naga gò cương ngựa.
"Anjin-san!"
"Tôi xin cám ơn ông với tất cả tấm lòng tôi, vì ông đã cứu Lãnh chúa Toranaga. Cho phép tôi được làm bạn của ông..." và vài từ nữa Blackthorne không nắm được.
"Xin lỗi, tôi không hiểu, Karte iru?"
"À, tôi xin lỗi. Karite iru - một karite iru, một người khác như là...
"Mắc nợ." Ông có hiểu.
"Món nợ?"
"Nợ" nảy ra trong đầu Blackthorne.
"Ah so đesu? Wakari masu."
"Tốt. Tôi chỉ nói là tôi nợ ông một món nợ."
"Đó là nhiệm vụ của tôi, neh?"
"Vâng. Nhưng dù thế, tôi nợ ông một cuộc đời."
"Toranaga Sama nói tất cả thuốc súng đại bác và đạn dược đều để lại trên tàu của ông, Anjin-san, ở Anjriô này trước khi nó dời đi Yedo. Người hỏi anh phải mất bao nhiêu lâu mới có thể đưa nó ra khơi được?"
"Còn tùy thuộc vào tình trạng của nó, nếu sửa chữa và chăm sóc nó, cột buồm đặt lại... Lãnh chúa Toranaga có biết hiện nay tàu như thế nào không?"
"Con tàu dường như tốt, Người nói, nhưng Người không phải là thủy thủ, vì vậy Người không chắc. Người không đến xem từ khi nó được đưa về cảng Yedo và Người đã ra lệnh phải chăm sóc nó. Giả như tàu có thể đi biển được, neh? Người hỏi anh phải mất bao nhiêu để có thể chuẩn bị cho nó ra trận?"
Tim Blackthorne thót lại.
"Tôi ra trận đánh ai, Mariko-san?"
"Người hỏi, anh thích đánh ai?"
"Năm nay là con Black Ship", Blackthorne trả lời ngay tức thì, anh làm một quyết định đột ngột, mong muốn một cách tuyệt vọng đây là thời cơ đúng để đặt ra trước Toranaga kế hoạch mà anh đã bí mật hoạch định trong nhiều ngày. Anh đã đánh một canh bạc cho rằng cứu sống Toranaga sáng nay đã cho anh được một đặc quyền có thể giúp cho anh qua được cái đoạn khó khăn đó.
Mariko kinh ngạc.
"Cái gì?"
"Con Black Ship. Hãy nói với Lãnh chúa Toranaga, chỉ cần Người cho tôi giấy được phép hành động. Tôi sẽ làm phần tiếp theo. Với con tàu của tôi và một chút giúp đỡ... chúng ta sẽ chia hàng hóa, tất cả lụa và bạc nén."
"Chủ của tôi nói rằng như vậy là một hành động chiến tranh không thể nào tha thứ được, chống lại một nước bè bạn Portugal, là nước thiết yếu đối với Nhật Bản."
"Vâng, họ như vậy - lúc này. Nhưng tôi tin họ là kẻ thù của Người cũng như tôi. Dù họ có giúp gì đi chăng nữa, nhưng chúng tôi có thể làm được tốt hơn. Mà phí tổn lại ít hơn."
"Người nói, có lẽ. Nhưng Người không tin Trung Quốc sẽ buôn bán với các ông. Cả người Anh lẫn người New Zealand đều không đủ sức mạnh ở châu Á, mà hiện nay chúng tôi đang cần lụa và một nguồn cung cấp liên tục."
"Tất nhiên, Người nói đúng. Nhưng trong một hoặc hai năm nữa điều đó sẽ thay đổi và lúc ấy Người sẽ có bằng chứng. Và một đề nghị nữa, chúng tôi đã chiến tranh với người Portugal. Bên ngoài giới hạn ba dặm là vùng biển quốc tế.
Đứng về mặt luật pháp, với giấy phép hành động, tôi có thể chiếm con tàu, đưa nó đến bất kể hải cảng nào, bán nó cùng với hàng hoá của nó. Với con tàu của tôi và một thủy thủ đoàn, tôi làm việc đó dễ dàng. Trong vài tuần hoặc vài tháng tôi có thể đưa chiếc Black Ship và tất cả mọi thứ trong đó tới Yedo. Tôi có thể bán nó ở Yedo. Một nửa giá trị sẽ là của Người, một thuế cảng."
"Người nói cái gì xảy ra ở biển giữa anh và kẻ thù của anh. Biển thuộc về mọi người. Nhưng mảnh đất này là của chúng tôi, và ở đây, luật pháp của chúng tôi thống trị và luật pháp của chúng tôi không thể bị vi phạm."
"Vâng", Blackthorne biết phương hướng của anh là nguy hiểm, nhưng trực giác của anh nói với anh đó là thời cơ hoàn hảo và Toranaga chắc sẽ bắt mồi. Cả Mariko nữa.
"Đấy chỉ là một ý kiến đề nghị. Người hỏi tôi tôi muốn chiến tranh với ai. Xin tha lỗi cho tôi, nhưng thỉnh thoảng vạch kế hoạch đối phó với tình huống có thể xảy ra là điều hay. Trong điểm này tôi tin rằng lợi ích của Toranaga là lợi ích của tôi."
Mariko dịch điều này. Toranaga gầm gừ và nói ngắn gọn.
"Lãnh chúa Toranaga đánh giá cao những đề nghị hợp lý, Anjin-san, như quan điểm của anh về hải quân, nhưng cái này thì thật là buồn cười. Ngay cho dù lợi ích của hai bên có giống nhau đi nữa thì làm sao anh và chín người của anh có thể tấn công được một con tàu khổng lồ với gần một nghìn người trên boong?"
"Không phải như vậy. Tôi phải thành lập một thuỷ thủ đoàn mới, Mariko-san. Tám mươi hoặc chín mươi người, những thủy thủ và những tay súng được tập luyện. Tôi sẽ tìm thấy họ ở những con tàu Portugal ở Nagasaki." Blackthorne giả vờ không chú ý tới nàng thở hít vào hoặc chiếc quạt trong tay nàng ngừng.
"Sẽ phải có vài ba người Pháp, một hoặc hai người Anh nếu tôi may mắn, vài người Đức hoặc Holland - hầu hết đều là kẻ phản bội, hoặc bị ép buộc lên tàu. Tôi cần phải có giấy thông hành tới Nagasaki, một sự che chở, một ít bạc hoặc vàng. Bao giờ cũng có những thủy thủ trong những hạm thuyền của địch sẵn sàng đổi lấy tiền mặt hoặc mong nhận được phần thưởng."
"Chủ tôi nói bất cứ một người chỉ huy nào lại đi tin vào những vật thối tha đó trong một cuộc tấn công là điên rồ."
"Tôi đồng ý. Nhưng tôi phải có một đội thuyền ra khơi."
"Người hỏi liệu có thể huấn luyện các Samurai và những người đi biển của chúng tôi trở thành những tay súng và thủy thủ được không?"
"Dễ dàng, nếu có thời gian. Nhưng như vậy phải mất hàng tháng. Họ có thể sẵn sàng cho năm tới. Năm nay thì không có hy vọng đối đầu với Tầu Đen."
"Lãnh chúa Toranaga nói không có kế hoạch tấn công Black Ship của Portugal năm nay hoặc năm tới. Họ không phải là kẻ thù của tôi và tôi không gây chiến tranh với họ."
"Tôi biết. Nhưng tôi có chiến tranh với họ. Xin tha lỗi. Tất nhiên đây chỉ là một cuộc thảo luận, nhưng tôi phải kiếm một số người để ra khơi, để phục vụ Lãnh chúa Toranaga, nếu người muốn."
Họ ngồi trong khu nhà riêng của Toranaga, trông ra vườn. Pháo đài hầu như không ảnh hưởng bởi động đất. Đêm ẩm ướt và đứng gió, khói hương uốn lượn uể oải để đuổi muỗi.
"Chủ tôi muốn biết, nếu bây giờ anh có thuyền và một số người đến với anh, anh có đi Nagasaki để kiếm thêm người anh cần không?"
"Không. Như vậy sẽ quá nguy hiểm. Tôi sẽ có quá ít người và bọn Portugal sẽ bắt tôi. Tốt hơn là phải kiếm được người trước đã, đưa họ trở về vùng biển của nước nhà, về Yedo, neh? Một khi tôi có đủ thủy thủ và vũ khí, bọn địch sẽ, không hòng đụng được tới tôi ở những vùng biển đó."
"Người không nghĩ là anh và chín mươi người có thể lấy được Black Ship."
"Tôi có thể vượt nó và nhận chìm nó bằng tàu Erasmus. Tất nhiên, Mariko-san, tôi biết tất cả chỉ là ước đoán nhưng nếu tôi được phép tấn công kẻ thù của tôi. Ngay khi tôi có đủ thủy thủ, tôi sẽ lên đường ra khơi tới Nagasaki.
Nếu Black Ship đã ở cảng, tôi sẽ kéo cờ chiến và bao vây nó ở ngoài khơi. Chờ nó buôn bán xong khi gió thuận, nó sẽ lên đường về quê hương, tôi sẽ vờ là cần nguồn cung cấp và để nó tuồn ra khỏi bến cảng. Tôi sẽ đuổi kịp nó khi nó vượt ra được vài hải lý và đại bác sẽ yểm hộ cho chúng tôi. Khi nó đã bị trúng đạn, tôi sẽ cho nhóm thủy thủ thiện chiến ào lên và đưa nó trở lại Yedo. Nó chở phải khoảng ba hoặc bốn tấn vàng nén trên tàu."
"Nhưng tại sao thuyền trưởng đó không cho tàu của mình trốn chạy nếu nó bị tấn công trước khi các ông lên được tàu của họ?"
"Thường thường..." Blackthorne định nói.
"Thường thường thì thủy thủ nổi loạn nếu thuyền trưởng là một kẻ cuồng tín, nhưng tôi chưa biết một người nào điên rồ đến như vậy. Hầu hết mọi trường hợp người ta có thể thương lượng với thuyền trưởng, không giết chóc, cho họ một phần nhỏ và an toàn xuống một cảng gần nhất.
Nhưng lần này tôi sẽ phải đương đầu với Rodrigues, tôi biết anh ta, tôi biết anh ta sẽ làm gì." Nhưng Blackthorne suy nghĩ lại không nên tiết lộ tất cả kế hoạch của mình. Tốt hơn hết là cứ để những kẻ mọi rợ với lối suy nghĩ mọi rợ của họ, anh tự nhủ.
"Thường thường thì con tàu bại trận đầu hàng", Mariko-san, anh nói khác đi.
"Đó là một phong tục một trong những phong tục của chúng tôi trong chiến tranh ngoài khơi - để tránh những thiệt hại không cần thiết về người."
"Lãnh chúa Toranaga nói, xin lỗi Anjin-san, đó là một phong lục chúng tôi không chấp nhận. Nếu ông có tàu thì sẽ không có sự đầu hàng." Mariko-san nhấp thêm một chút nước trà rồi tiếp tục.
"Thế nếu tàu chưa ở bến?"
"Thì tôi sẽ quét làn đường biển để bắt nó ở cách vài hải lý ngoài vùng biển quốc tế. Nó chở hàng nặng dễ bắt hơn, nhưng cũng khó đem nó tới Yedo hơn. Khi nào nó vào bến tàu?"
"Chúa của tôi không biết. Người nói có lẽ trong vòng ba mươi ngày, năm nay tàu sẽ đến sớm."
Blackthorne hiểu mình đã gần kề thắng lợi, rất gần.
"Vậy thì bao vây nó, chiếm lấy nó vào cuối mùa."
Nàng dịch, Blackthorne, nhìn thấy chút thất vọng thoáng trên nét mặt Toranaga. Anh ngưng lại, như để cân nhắc một phương án rồi nói:
"Nếu đây là Châu Âu, thì sẽ có một cách khác. Ta có thể đi ban đêm rồi cưỡng chế nó. Một cuộc tấn công bất ngờ."
Bàn tay Toranaga nắm chặt đốc kiếm.
"Người nói tại sao ông dám tiến hành chiến tranh trên mảnh đất của chúng tôi để chống lại kẻ thù của các ông?"
Môi Blackthorne khô lại.
"Không. Tất nhiên đây vẫn chỉ là ước đoán, nhưng nếu xảy ra tình trạng chiến tranh giữa người Portugal, nếu Chúa Toraanaga muốn họ bị thiệt hại, thì đó sẽ là cái cách để làm. Nếu có thuỷ thủ đoàn, khoảng hai hoặc ba trăm chiến sĩ có kỷ luật, và con tàu Erasmus thì có thể dễ dàng kèm con Tầu Đen và nhẩy lên, kéo thẳng nó ra biển. Người có thể chọn giờ tấn công bất ngờ, nếu đó là Châu Âu."
Một thời gian yên lặng kéo dài.
"Lãnh chúa Toranaga nói, đây không phải là Châu Âu và không có tình trạng chiến tranh, không bao giờ có tình trạng chiến tranh xảy ra giữa Người và Portugal."
"Tất nhiên. Một điểm cuối cùng, Mariko-san, Nagasaki không thuộc địa hạt kiểm soát của Lãnh chúa Toranaga đúng không?"
"Đúng, Anjin-san. Chúa Harima làm chủ hải cảng và nội địa."
"Nhưng phải chăng bọn Jesuit thực tế là kiểm soát hải cảng và toàn bộ thương mại?" Blackthorne chú ý thấy sự lưỡng lự của nàng khi dịch, nhưng anh vẫn tăng thêm áp lực.
"Phải chăng đó là honto sự thật Mariko-san? Và phải chăng Chúa Harima là người đi đạo? Hầu hết Kyushu là người đi Đạo? Và do đó phải chăng tất cả những người Jesuit ở một chừng mực nào đó khống chế toàn bộ bán đảo?"
"Cơ đốc giáo là một tôn giáo, các Daimyo kiểm soát đất đai của họ, Anjin-san." Mariko tự nói.
"Nhưng tôi nghe nói Nagasaki thực sự là một mảnh đất Portugal. Tôi nghe nói họ làm như vậy. Có phải cha Chúa Harima bán đất cho bọn Jesuit không?"
Giọng Mariko đanh lại.
"Phải. Nhưng Taiko đã lấy lại đất. Bây giờ không một người ngoại quốc được phép có đất ở đây."
"Nhưng phải chăng Taiko đã để cho sắc lệnh của mình mất hiệu lực, vì vậy ngày nay không có gì xảy ra ở đó mà không có sự đồng ý của Jesuit? Phải chăng Jesuit kiểm soát tất cả các tàu bè ở Nagasaki và mọi việc thương mại? Phải chăng Jesuit thương lượng mọi việc buôn bán cho các vị và làm như những người môi giới?"
"Ông biết rất nhiều về Nagasaki, Anjin-san", nàng nói trực diện.
"Có lẽ Lãnh chúa Toranaga nên kiểm soát cảng từ tay kẻ thù... Có lẽ..."
"Họ là kẻ thù của ông, Anjin-san, không phải của chúng tôi", nàng nói, cuối cùng đã bị mắc mồi.
"Những Jesuit là..."
"Nan ja?"
Nàng quay lại phía Toranaga, vẻ xin lỗi và giải thích những điều hai người nói. Khi nàng nói xong, Toranaga nói nghiêm khắc, rõ ràng là một lời quở mắng.
"Hai", nàng nói đi nói lại nhiều lần, cúi đầu chào xin lỗi.
Mariko nói:
"Lãnh chúa Toranaga đã nhắc nhở cho tôi biết là những ý kiến của tôi vô giá trị và một người phiên dịch chỉ nên phiên dịch thôi, neh? Xin tha lỗi."
Trước đây Blackthorne hẳn đã xin lỗi vì đã đưa nàng vào bẫy. Giờ đây, điều này không xảy đến với anh. Nhưng vì anh đã có quan điểm như vậy, anh cười và nói:
"Hai, kawaii tsukkuko Sama! Đúng vậy, thưa phu nhân phiên dịch xinh đẹp."
Mariko mỉm cười gượng gạo, giận mình đã để bị mắc bẫy, trí óc nàng bị mâu thuẫn vì sự trung thành bị phân chia.
"Yoi, Anjin-san." Toranaga nói, lại vui vẻ trở lại.
"Mariko-san kawai desu yori Tsukku-san anamsu ka nori masen neh? Mariko xinh đẹp hơn ông phiên dịch già nhiều, có phải thế không, và ngát hương hơn nhiều?"
Toranaga cười.
"Hai."
Mariko đỏ bừng mặt và rót nước chè, hơi nguôi nguôi một chút. Rồi Toranaga nói. Nghiêm chỉnh.
"Chủ của chúng tôi nói tại sao ông hỏi nhiều câu hỏi hoặc nói nhiều về Chúa Harima và Nagasaki như vậy?"
"Chỉ để chứng minh bến cảng Nagasaki thực tế là do người nước ngoài kiểm soát. Do người Portugal. Và theo luật của tôi, tôi có quyền tấn công kẻ thù ở bất cứ nơi đâu."
"Nhưng đây không phải là.
"Bất cứ nơi đâu", ông nói.
"Đây là mảnh đất của các vị Thần Linh và một cuộc tấn công như vậy là không thể nghĩ tới."
"Tôi đồng ý hoàn toàn. Nhưng nếu Chúa Harima trở thành thù địch hay nếu bọn Jesuit lãnh đạo người Portugal trở thành thù địch, thì đó là cái cách để săn bọn chúng."
"Lãnh chúa Toranaga nói. Người cũng như bất cứ một Daimyo nào, không cho phép một cuộc tấn công của một dân tộc ngoại quốc vào một dân tộc khác trên đất Nhật hoặc sự giết chóc của họ đối với bất cứ một người nào của đất nước chúng tôi. Còn đối với kẻ thù của Thiên Hoàng thì đó lại là vấn đề khác. Còn về việc thu thập lính chiến đấu và thủy thủ đoàn, điều này dễ dàng để một người muốn thu nhập bao nhiêu cũng được nếu anh ta nói tiếng Nhật. Có rất nhiều wako ở Kyushu."
"Wako, Mariko-san?"
"Ồ, xin lỗi. Chúng tôi gọi những người cướp biển là.
"Wako", Anjin-san. Trước đây họ có rất nhiều hang ổ ở xung quanh Kyushu, nhưng hầu hết đã bị Taiko quét sạch. Không may là vẫn còn có thể tìm được những người sống sót. wako đã khủng bố bờ biển của Trung Quốc trong nhiều thế kỷ. Vì wako mà Trung Quốc đã đóng hải cảng của họ đối với chúng tôi!" Nàng giải thích với Toranaga những điều nàng đã nói. Ông nói lại, nhấn mạnh hơn.
"Người nói Người không bao giờ cho phép ông lập kế hoạch, có kế hoạch tiến hành một cuộc tấn công mặt đất, mặc dù cướp bóc kẻ thù của Nữ hoàng của ông ở ngoài khơi là đúng. Người nhắc lại đây không phải là.
"Nơi nào." Đây là mảnh đất của các vị Thần Linh. ông phải biết kiên nhẫn như Người đã nói với ông trước đây."
"Vâng. Tôi cũng có ý định kiên nhẫn như kiểu của Người. Tôi chỉ muốn đánh kẻ thù bởi vì chúng là kẻ thù. Tôi tin với tất cả tấm lòng của mình, chúng cũng là kẻ thù của Người."
"Lãnh chúa Toranaga nói, người Portugal nói với Người, ông là kẻ thù của họ. Tsukku-san và Đức Giám mục đều hoàn toàn chắc chắn điều đó."
"Nếu như tôi có thể bắt được chiếc Black Ship ngoài biển và đem nó về Yedo như một phần thưởng hợp pháp dưới lá cờ của Anh Quốc, thì tôi có thể được phép bán nó với tất cả những thứ ở trong đó tại Yedo này, theo như phong tục của chúng ta không?"
"Lãnh chúa Toranaga nói cái đó còn tùy."
"Nếu chiến tranh xảy ra? tôi có được phép tấn công kẻ thù, kẻ thù của Lãnh chúa Toranaga, theo cách tốt nhất của tôi có thể làm được không?"
"Người nói đấy là nhiệm vụ của một Hatamoto. Một Hatamoto, tất nhiên là lúc nào cũng chịu mệnh lệnh trực tiếp của Người. Chủ của tôi muốn nói rõ ràng là sự việc ở Nhật Bản phải được giải quyết theo cách của Nhật Bản."
"Vâng. Tôi hoàn toàn hiểu. Tôi xin cung kính nói tôi càng biết nhiều vấn đề của Người, tôi càng có thể giúp đỡ Người được nhiều hơn."
"Người nói nhiệm vụ của một Hatamoto là luôn luôn giúp đỡ Chúa công của mình, Anjin-san. Người nói, tôi sẽ trả lời bất cứ những câu hỏi hợp lý nào của ông sau này."
"Xin cảm ơn. Tôi xin phép được hỏi Người, Người có muốn có một đội hải quân của mình không? Như tôi đã đề nghị trên thuyền galleon đó?"
"Người đã nói Người thích một đội hải quân, một đội hải quân hiện đại, Anjin-san, thuộc quyền của Chúa công. Một Daimyo nào không muốn như vậy."
"Vậy xin hãy nói điều này. Nếu tôi có đủ may mắn để chiếm được tàu của kẻ địch, tôi sẽ mang nó đến Yedo để chỉnh đốn lại và đếm thưởng. Tôi sẽ chuyển nửa số vàng nén sang tàu Eramus và bán lại chiếc Black Ship cho bọn Portugal hoặc dâng Toranaga Đại nhân làm quà tặng, hoặc đốt nó, bất cứ điều gì Đại nhân thích. Rồi tôi sẽ giong buồm về quê hương. Trong vòng một năm, tôi sẽ đi một vòng và đem về bốn chiến thuyền như một tặng phẩm của Nữ hoàng England tới Lãnh chúa Toranaga."
"Người hỏi ông có lợi lộc gì trong vấn đề này?"
"Honto, sẽ còn lại rất nhiều thứ cho tôi, Mariko-san, khi những con tàu sẽ được Nữ hoàng trả tiền. Sau đó, tôi sẽ đem một trong những vị cố vấn đáng tin cậy nhất của Người đi cùng tôi như sứ thần trình diện với Nữ hoàng của tôi. Một hiệp ước hữu nghị giữa hai nước chúng ta có thể là mối quan tâm của Người."
"Lãnh chúa Toranaga nói, Nữ hoàng của ông như vậy quả là rộng lượng. Người nói thêm, nếu một điều như vậy xảy ra một cách kỳ diệu và ông trở về cùng những con tàu mới thì ai sẽ huấn luyện các thủy thủ, các Samurai và các thuyền trướng của Người, để điều hành những con tàu đó?"
"Tôi sẽ làm lúc đầu nếu Người thích. Tôi sẽ rất lấy làm vinh dự và những người khác sẽ tiếp nối."
"Người nói.
"Lúc đầu" là thế nào?"
"Hai năm."
Toranaga mỉm cười thoáng qua.
"Chủ của chứng ta nói hai năm không đủ để làm.
"Lúc đầu." Tuy nhiên, Người nói thêm, tất cả chỉ là một ảo vọng. Người không chiến tranh với người Portugal hoặc Chúa Harima của Nagasaki. Người nhắc lại, những gì ông làm ở vùng biển bên ngoài Nhật Bản trên con tàu của ông với các thủy thủ của ông thì đó là karma của ông." Mariko dường như bối rối.
"Bên ngoài vùng nước chúng tôi là người ngoại quốc, Người nói. Nhưng ở đây ông là Samurai."
"Vâng. Tôi biết niềm vinh dự Người đã dành cho tôi. Mariko-san, cho phép tôi hỏi một người Samurai vay tiền như thế nào?"
"Vay của người cho vay lãi, Anjin-san. Còn ở đâu khác được? Vay của một người lái buôn cho vay nặng lãi bẩn thỉu." Nàng dịch cho Toranaga.
"Tại sao ông lại cần tiền?"
"Có người cho vay lãi ở Yedo không?"
"Ồ có. Người cho vay lãi ở khắp mọi nơi, neh? Phải chăng ở nước ông cũng như vậy? Hỏi vợ ông, Anjin-san, có lẽ bà ấy có thể giúp ông. Đó cũng là một phần bổn phận của bà ấy."
"Em nói chúng ta sẽ đi Yedo ngày mai?"
"Vâng, ngày mai."
"Không may Fujiko-san lúc này lại không thể cùng đi được."
Mariko nói với Toranaga.
"Chúa công Toranaga nói Người sẽ gửi nàng bằng thuyền galleon, khi nào thuyền đi. Người nói anh cần vay tiền làm gì?"
"Tôi phải thành lập một đoàn thủy thủ mới, Mariko-san, để đi khắp nơi, để phục vụ Lãnh chúa Toranaga, bất cứ khi nào Người cần đến. Điều đó có được phép không?"
"Một đoàn thủy thủ từ Nagasaki?"
"Vâng."
"Người sẽ trả lời khi nào anh tới Yedo."
"Domo. Toranaga Sama. Mariko-san, khi tôi tới Yedo rồi tôi sẽ đi đâu? Ở đấy sẽ có người hướng dẫn tôi không?"
"Ồ, ông không bao giờ nên lo lắng những chuyện như vậy, Anjin-san. Ông là một trong những Hatamoto của Lãnh chúa Toranaga." Có tiếng gõ ở cửa trong.
"Vào đi."
Naga mở cánh cửa và cúi chào.
"Xin phụ thân thứ lỗi, phụ thân đã dặn khi nào tất cả các tướng lĩnh có mặt thì báo."
"Cám ơn con. Ta sẽ tới ngay." Toranaga suy nghĩ một lát rồi ra hiệu cho Blackthorne, điệu bộ của ông thân mật.
"Anjin-san, hãy đi cùng Naga-san. Ông ấy sẽ chỉ cho chỗ của ông. Cám ơn ông về những ý kiến vừa rồi."
"Thưa Đại nhân, xin tuân lệnh. Xin cảm ơn Đại nhân đã nghe. Cảm ơn Đại nhân vì những lời vừa rồi. Vâng, tôi sẽ cố gắng kiên nhẫn và hoàn hảo."
"Cảm ơn, Anjin-san", Toranaga nhìn anh cúi chào và ra đi. Khi họ còn lại một mình, ông quay sang Mariko.
"Thế nào, bà nghĩ sao?"
"Hai điều, thưa Đại nhân. Trước tiên, lòng căm ghét của ông ấy đối với những người Jesuit là vô cùng vô tận, thậm chí còn hơn cả đối với người Portugal, vì vậy ông ấy là người trừng phạt để Đại nhân dùng chống lại một trong hai loại đó hoặc là cả hai, nếu Đại nhân cần một sự trừng phạt. Chúng ta biết ông ấy dũng cảm, vì vậy ông ấy sẽ dũng cảm mở bất cứ cuộc tấn công nào ở biển. Hai là, tiền vẫn là mục đích của ông ấy. Theo chỗ thiếp được biết, tiền là phương tiện thật sự, duy nhất mà những người rợ có để đạt được quyền lực vĩnh cửu. Họ mua đất đai và địa vị - ngay cả Nữ hoàng của họ cũng là một lái buôn và.
"Bán" đất cho các vương tước, mua tàu và đất đai. Thưa Chúa công, ngoài cái đó, họ không hiểu nổi quyền lực, hoặc chiến tranh là cuộc sống và cuộc sống là sự chết."
"Những người Cơ đốc giáo có phải là kẻ thù của ta không?"
"Thiếp không tin như vậy."
"Người Portugal?"
"Thiếp tin là họ chỉ nghĩ đến lợi nhuận, đất đai và rao giảng lời Chúa."
"Những người Cơ đốc giáo có phải là kẻ thù của ta không?"
"Thưa Đại nhân, không. Mặc dù một số kẻ thù của Đại nhân có thể là Cơ đốc giáo - Thiên Chúa hoặc Tin Lành."
"A, nàng nghĩ Anjin-san là kẻ thù của ta?"
"Không thưa Đại nhân. Không, thiếp tin ông ta kính trọng Đại nhân và, cuối cùng sẽ trở thành một chư hầu thực sự."
"Thế còn những người theo Cơ đốc giáo của chúng ta? Ai là kẻ thù?"
"Chúa Harima, Kiyama, Onoshi, và tất cả những Samurai nào chống lại Đại nhân."
Toranaga cười.
"Đúng, nhưng có phải các thầy tu khống chế họ như Anjin-san nói không?"
"Thiếp không ngờ thế."
"Ba nhóm đó có chống lại ta không?"
"Thiếp không biết, thưa Đại nhân. Trước đây, họ vừa thân thiện, vừa thù địch với Đại nhân. Nhưng nếu họ đứng về phía Ishido thì thật tồi tệ."
"Ta đồng ý. Đúng. Nàng là một cố vấn có giá trị Thật khó khăn cho nàng làm một người công giáo, kết bạn với một kẻ thù, nghe những ý kiến của kẻ thù."
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Ông ta. đưa nàng vào bẫy, neh?"
"Vâng. Nhưng thực sự thì ông ấy đúng. Thiếp đã không làm như Đại nhân ra lệnh. Thiếp đã đặt mình giữa những ý nghĩ của ông ấy và Đại nhân. Xin Đại nhân thứ lỗi cho."
"Sẽ còn tiếp tục khó khăn,. có lẽ còn hơn thế nữa."
"Thưa Đại nhân. Vâng. Nhưng tốt hơn là nên biết cả hai mặt của đồng tiền. Nhiều điều ông ta nói đã được thấy là sự thật - chẳng hạn như thế giới đang được tách ra bởi người Spain và Portugal, về chuyện các thầy tu buôn lậu súng - tuy là không thể tin được. Đại nhân không cần bao giờ phải ngại lòng trung thành của thiếp, thưa Đại nhân. Dù cho có khó khăn đến mấy, thiếp, sẽ luôn luôn làm nhiệm vụ của thiếp đối với Đại nhân."
"Cám ơn nàng. Ừ, những điều Anjin-san nói rất thú vị, neh? Thú vị nhưng vô nghĩa. Phải, cảm ơn nàng, Mariko-san, nàng là một cố vấn có giá trị. Ta sẽ ra lệnh, cho nàng ly hôn với Buntaro."
"Thưa Đại nhân."
"Sao?"
Ôi được tự do, tim nàng reo lên. Ôi, Đức Mẹ, được tự do! Hãy nhớ ngươi là ai, Mariko hãy nhớ ngươi là cái gì. Và hãy nhớ.
"Tình yêu" là một từ mọi rợ.
Toranaga ngắm nhìn nàng trong cái yên lặng to lớn. Bên ngoài, đàn muỗi bay vòng trong khói hương rồi lao đi tìm lối thoát. Phải, ông nghĩ, nàng là một con chim ưng Nhưng ta tung nàng vào con mồi nào đây?
"Không, thưa Đại nhân" cuối cùng Mariko nói.
"Cám ơn Đại nhân nhưng không."
"Anjin-san là một người lạ lùng, neh? Đầu óc ông ta đầy những mơ mộng. Nghĩ tới chuyện tấn công bạn bè của chúng ta, những người Portugal, hoặc con Tầu Đen thì thật là nực cười. Tin những điều ông ta nói về bốn con tàu hoặc hai mươi con tàu thì thật là ngớ ngẩn."
Mariko do dự.
"Nếu ông ấy nói một đội hải quân là có thể được, thì thiếp tin là có thể được."
"Ta không đồng ý", Toranaga nhấn mạnh.
"Nhưng nàng đúng khi nói ông ta là một sự cân bằng với những nhóm khác, ông ta và con tàu chiến của ông ta. Lạ thay, nhưng cũng sáng rõ thay! Chính Omi đã nói: lúc này chúng ta cần bọn rợ để học tập họ, và có rất nhiều điều để học, nhất là ở ông ta, neh?"
"Đúng ạ."
"Đã đến lúc chúng ta mở đế quốc này ra, Mariko-san. Ishido sẽ đóng nó chặt như như một con sò. Nếu ta lại là chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính một lần nữa, ta sẽ ký hiệp ước với bất kỳ một quốc gia nào miễn là một hiệp ước hữu nghị. Ta cử người đi học tập ở những nước khác phải, và sẽ cử đại sứ. Nữ hoàng của cái gã này sẽ là một sự mở đầu tốt. Đối với một Nữ hoàng có lẽ ta sẽ cử một nữ đại sứ, nếu người phụ nữ đó đủ khôn ngoan."
"Người phụ nữ ấy phải rất khoẻ và rất khôn ngoan thưa Đại nhân."
"Đúng. Nó sẽ là một cuộc hành trình nguy hiểm."
"Tất cả mọi cuộc hành trình đều nguy hiểm, thưa Đại nhân", Mariko nói.
"Đúng." Toranaga lại thay đổi chủ đề không hề báo trước.
"Nếu như Anjin-san ra đi với con tàu chở đầy vàng, liệu ông ta có quay trở về không? Bản thân ông ta?"
Một lúc lâu sau, nàng trả lời,
"Thiếp không biết."
Toranaga quyết định không thúc ép nàng lúc này.
"Cám ơn Mariko", ông nói thân mật.
"Ta muốn nàng cũng có mặt tại buổi họp để quyết định những điều ta nói cho Anjin-san."
"Dịch tất cả, thưa Đại nhân?"
"Đúng. Và đêm nay khi nàng tới trà thất để mua hợp đồng của Kiku, hãy đem Anjin-san đi theo. Nói với vợ ông ấy thu xếp. Ông ta cần sự thưởng công, neh?"
"Hai."
Khi nàng ra đến cửa Toranaga nói,
"Khi nào câu chuyện giữa ta và Ishido giải quyết xong, ta sẽ ra lệnh cho nàng ly dị."
Bàn tay nàng nắm chặt khung cửa. Nàng gật đầu nhè nhẹ. Nhưng không nhìn lại. Cánh cửa khép sau lưng.
Toranaga nhìn làn khói một lúc rồi đi vào vườn, vào nhà vệ sinh, ngồi chồm hỗm. Ông đang nghĩ tới những con chim ưng, những con diều hâu, ông biết ngay cả những con chim ưng vĩ đại nhất cũng mắc sai lầm, và Kiri, và Mariko, và Omi và ngay cả Anjin-san nữa.
Một trăm năm mươi sĩ quan đã gọn ghẽ thành hàng ngũ, Yabu, Omi và Buntaro ở hàng đầu. Mariko quỳ bên cạnh. Blackthorne ở bên. Toranaga bước vào cùng các vệ sĩ của ông và ngồi trên chiếc đệm độc nhất, đối diện với mọi người. Ông đáp lại cái chào của các sĩ quan, rồi thông báo ngắn gọn nội dung của thông báo và đặt trước mặt mọi người, lần đầu tiên công khai kế hoạch tác chiến tối hậu của ông.
Ông không nói tới đoạn nói về những cuộc nổi dậy bí mật, đã được tính toán cẩn thận và thực tế là cuộc tấn công từ phía Bắc chứ không phải con đường biển phía Nam. Và, trước sự hoan nghênh chung - bởi vì tất cả các chiến sĩ của ông đều sung sướng cuối cùng đã chấm dứt được sự hồ nghi - ông nói với họ là khi mưa tạnh, ông sẽ ra khẩu lệnh Bầu trời đỏ thắm và họ sẽ lao vào cuộc tấn công.
"Trong khi đó, ta đợi Ishido triệu tập một cách bất hợp pháp một Hội đồng Nhiếp chính mới. Ta đã bị kết tội một cách giả trá. Ta đợi một cuộc chiến tranh được tuyên bố để chống lại ta, ngược với luật pháp." Ông nghiêng người về phía trước, nắm tay trái để lên đùi, còn tay kia nắm chặt đốc kiếm.
"Hãy nghe đây. Ta ủng hộ di chúc của Taiko và thừa nhận cháu ta, Yaemon làm Kwampaku và là người thừa kế của Taiko. Ta không muốn đất đai nào khác. Ta không muốn một danh dự nào khác. Nhưng bọn phản tặc tấn công ta thì ta phải tự vệ. Nếu bọn phản tặc lừa bịp Đức Thiên Hoàng và toan tính thâu quyền trên mảnh đất này, thì nhiệm vụ của ta là bảo vệ Thiên Hoàng và loại trừ cái ác. Neh?"
Tiếng hò reo vang dậy hưởng ứng. Tiếng hát xung trận.
"Kasigi" và.
"Toranaga" ầm vang khắp phòng, chấn động cả pháo đài.
"Binh đoàn tấn công sẽ chuẩn bị để lên thuyền galleon tới Yedo, Toda Buntaro-san chỉ huy, Kasigi Omi-san phó chỉ huy. Trong vòng năm ngày, Chúa Kasigi Yabu, làm ơn động viên Izu và ra lệnh cho sáu nghìn người trấn ở các ải biên giới đề phòng tên phản tặc Ikaoa Jikkiu nhào vào phía Nam cất đứt đường giao thông của ta. Khi mưa dừng, Ishido sẽ tấn công Kuanto…"
Omi, Yabu và Buntaro tất cả đều yên lặng đồng ý với sự khôn ngoan của Toranaga không thông báo quyết định chiều nay về cuộc tấn công ngay lập tức trong mùa mưa.
Điều đó sẽ gây nên một cảm xúc. Omi tự nhủ, ruột gan anh lộn lạo khi nghĩ tới chiến trận trong mưa qua những dãy núi Shinano.
"Súng của chúng ta sẽ mở thông đường", Yabu đã nói một cách hăng say chiều nay.
"Đúng", Omi đã đồng ý, anh không tin tưởng ở kế hoạch này, nhưng không có một giải pháp nào được đưa ra cả. Đó là một sự điên rồ, anh tự nhủ mặc dù anh lấy làm sung sướng nhắc lên làm phó chỉ huy. Mình không hiểu tại sao Toranaga lại quan niệm có cơ hội thành công trong đường phía Bắc.
Không có cơ hội nào, anh lại tự nhủ, hầu như không nghe nữa, như bưng tai trước những lời hô hào đầy kích động của Toranaga để cho phép mình tập trung một lần nữa vào chuyện trả thù của anh. Chắc hẳn cuộc tấn công vào Shinano sẽ cho anh hàng chục cơ hội để đẩy Yabu vào tuyến đầu mà không phương hại gì đến mình cả. Chiến tranh, bất cứ một cuộc chiến tranh nào cũng chỉ sẽ có lợi cho mình, miễn là không thua cuộc chiến tranh ấy…
Rồi anh nghe tiếng Toranaga nói:
"Hôm nay ta suýt nữa bị chết. Hôm nay Anjin-san đã kéo ta ra khỏi lòng đất. Đây là lần thứ hai, có lẽ là lần thứ ba, ông đã cứu sinh mạng của ta. Cuộc đời của ta không có nghĩa gì đến với tương lai của bộ tộc ta, nhưng không có sự giúp đỡ của ông ấy thì ai có thể nói được ta còn sống hay đã chết? Mặc dù theo con đường võ sĩ đạo, các chư hầu không bao giờ chờ đợi một phần thưởng cho bất cứ một công việc gì, song, nhiệm vụ của một lãnh chúa là thỉnh thoảng phải ban ân huệ."
Giữa tiếng hoan hô, Toranaga nói:
"Anjin-san, hãy ngồi dậy! Mariko-san, cả nàng nữa."
Với lòng ghen ghét, Omi nhìn con người cao lớn đứng lên và quỳ ở chỗ Toranaga đã chỉ, bên cạnh ông, và trong phòng không có một người nào không ao ước mình có được diễm phúc làm cái điều tên rợ này đã làm.
"Anjin-san sẽ được ban cho một thái ấp gần làng chài Yokohama ở phía Nam Yedo trị giá hai nghìn Koku hàng năm, có quyền được tuyển mộ hai trăm Samurai, có đầy đủ quyền lợi như một Samurai và Hatamoto, được tới nhà của Yoshi Toranaga Chikitada Minowara. Sau đó, ông ấy sẽ nhận được mười ngựa, hai mươi kimono, cùng với những thiết bị đầy đủ để xung trận cho các chư hầu của ông ấy - cấp bậc của ông ấy là Tổng đô đốc và là hoa tiêu của Kuanto." Toranaga đợi cho đến khi Mariko dịch xong rồi ông gọi to:
"Naga-san!"
Naga ngoan ngoãn đem một gói phủ lụa tới. Toranaga hất mảnh lụa phủ ra. Hai thanh kiếm, một thanh kiếm ngắn, còn thanh kia là một lưỡi kiếm để giết.
"Khi đất nuốt mất kiếm của ta và khi ta không có vũ khí, Anjin-san đã nhẩy xuống hố trở lại tìm thanh kiếm của mình trao cho ta. Anjin-san, ta cho ông những thanh kiếm này để đền đáp lại. Chúng được người thầy Yoriya rèn. Hãy nhớ, kiếm là linh hồn của người Samurai. Nếu anh ta quên nó hoặc để mất nó, anh ta không thể được tha thứ."
Trước những tiếng reo hò vang dậy hơn nữa, và sự ghen tị ngầm, Blackthorne đỡ lấy kiếm, cúi chào đúng phép tắc, giắt vào đai lưng rồi lại cúi chào một lần nữa.
"Cám ơn Toranaga Sama. Chúa công đã ban cho tôi quá nhiều vinh dự. Cám ơn."
Anh bắt đầu bước đi nhưng Toranaga ra hiệu cho anh ở lại.
"Không, ngồi xuống đây, bên cạnh ta, Anjin-san."
Toranaga nhìn lại những nét mặt chiến đấu, cuồng tín của các sĩ quan của ông.
"Đồ ngu!" ông muốn thét lên:
"Bọn người há không hiểu là cuộc chiến tranh đó, hoặc lúc này hoặc lúc sau những cơn mưa, sẽ chỉ là tai họa? Bất cứ một cuộc chiến tranh nào với Ishido, Ochiba, Yaemon và với những liên minh hiện nay của họ phải kết thúc bằng sự tàn sát tất cả quân đội của ta, tất cả các ngươi, sự xóa bỏ cả ta và dòng giống của ta? Các người há không hiểu là ta không còn một sự lựa chọn nào khác, trừ chờ đợi và hy vọng Ishido sẽ tự bóp nghẹt mình ư?" Nhưng thay vào đó, ông càng thúc đẩy họ hơn, bởi vì cần thiết phải làm cho kẻ thù mất cảnh giác.
"Hãy nghe đây, các Samurai: Chẳng bao lâu nữa các ông sẽ chứng minh giá trị của mình, từng người một, như cha ông chúng ta đã làm. Ta sẽ tiêu diệt Ishido và tất cả lũ phản tặc của chúng. trước tiên sẽ là Ikaoa Jikkiu. Ta sẽ trao tất cả đất đai của hắn, cả hai tỉnh Suruga và Totomi trị giá ba trăm ngàn Koku cho chư hầu trung thành của ta, Chúa Kasigi Yabu cùng với Izu, xác định ông và con cháu của ông trị vì ở đó."
Tiếng reo hò nổi lên như sấm. Yabu rạng rỡ.
Omi đấm xuống sàn, reo hò cuồng nghiệt. Cái phần thưởng này thật vô cùng tận, bởi vì theo phong tục, người thừa kế của Yabu sẽ được thừa hưởng tất cả đất đai của ông ta.
Làm thế nào để giết Yabu trước khi chiến tranh xảy ra?
Rồi mắt anh ta nhìn vào Anjin-san, anh cũng đang hò reo ầm ĩ. Tại sao không để Anjin-san làm việc ấy cho mình, anh tự hỏi, và cười vang trước cái ý nghĩ xuẩn ngốc ấy. Buntaro nghiêng người, nắm lấy vai anh ta, hiểu lầm tiếng cười ấy là sự vui mừng đối với phần thưởng cho Yabu.
"Chẳng bao lâu ông sẽ có được thái ấp ông xứng đáng, neh?" Buntaro hét to át những tiếng ồn ào.
"Ông cũng xứng đáng được thừa nhận. Ý nghĩ và lời khuyên của ông có giá trị?"
"Cám ơn, Buntaro-san."
"Đừng lo - chúng ta có thể vượt qua bất cứ một dãy núi nào."
"Đúng." Buntaro là một vị tướng dữ dội nhất trong chiến trận và Omi biết họ xứng với nhau. Omi, nhà chiến lược quả cảm. Buntaro, vị tướng tấn công không hề biết sợ là gì.
Nếu như có người nào có thể đưa chúng ta qua những dãy núi, thì chính là anh ta.
Mọi người lại reo hò vang dậy khi Toranaga ra lệnh mang sake, chấm dứt cuộc họp nghi thức.
Omi uống sake và nhìn Blackthorne uống cạn một ly nữa, kimono của anh gọn ghẽ, kiếm đúng quy cách, Mariko vẫn đang nói. Anh đã thay đổi nhiều quá, Anjin-san, kể từ cái ngày đầu tiên, Omi suy nghĩ một cách hài lòng. Nhiều ý tưởng xa lạ của anh vẫn còn ăn sâu, nhưng anh gần trở thành văn minh.
"Có chuyện gì vậy, Omi-san?"
"Có gì đâu, có gì đâu, Buntaro-san..."
"Trông ông hình như bị một anh eta đập cái đít vào mặt vậy."
Không có chuyện như vậy - không có! Chính là ngược lại. Tôi mới hình thành một ý nghĩ. Nào ta uống đi! Hây, Hoa anh đào, đem thêm sake nữa, ly của Chúa Buntaro đã cạn rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận