Shogun Tướng Quân
Chương 58
Các Nhiếp chính họp tại đại sảnh ở tầng hai của vọng lâu. Ishido, Kiyama, Zataki, Ito và Onoshi. Ánh bình minh đổ bóng dài và mùi lửa cháy vẫn còn luẩn quẩn khét lẹt trong không khí.
Phu nhân Ochiba cũng có mặt, trong lòng rối bời.
"Xin lỗi, thưa tướng công, tôi không đồng ý", Kiyama đang nói, với cái giọng xin xít, cáu kỉnh của lão.
"Không thể gạt bỏ được seppuku của phu nhân Toda, sự dũng cảm của cháu dâu tôi, sự làm chứng của phu nhân Etsu và cái chết theo đúng nghi tiết của bà ta... cùng với một trăm bốn mươi bảy người của Toranaga chết và cả khu đó của lâu đài gần như bị hủy sạch ở bên trong! Dứt khoát không thể bỏ qua được."
"Tôi đồng ý", Zataki nói. Hắn từ TakaIto tới sáng hôm qua và khi được biết chi tiết cuộc đối đầu giữa Mariko và Ishido, hắn mừng thầm trong bụng.
"Nếu bà ta được phép đi hôm qua như tôi kiến nghị thì bây giờ chúng ta không mắc vào cái bẫy này."
"Không nghiêm trọng lắm như các ông tưởng đâu", miệng Ishido là một vạch thẳng và lúc này Ochiba căm ghét hắn vì hắn đã thất bại và làm mọi người mắc kẹt trong cuộc khủng hoảng này.
"Bọn ninja chỉ nhằm cướp của thôi", Ishido nói.
"Tên man di là của để ăn cướp à?" Kiyama giễu cợt.
"Chúng tổ chức một cuộc tiến công lớn như thế chỉ vì một tên man di ư?"
"Sao lại không? Chúng có thể đòi tiền chuộc chứ sao?" Ishido trừng mắt nhìn trả lão Daimyo già ngồi giữa Ito Teradumi và Zataki.
"Người Cơ đốc giáo ở Nagasaki có thể trả giá cao để có được hắn, dù sống hay là chết, neh?"
"Có thể là như thế", Zataki đồng ý. Đó là một cái lối đánh nhau của dân man di."
Kiyama hỏi ngay:
"Có phải ông chính thức gợi ý rằng người Cơ đốc giáo vạch kế hoạch và trả tiền cho cuộc tiến công nhơ nhuốc này không?"
"Tôi có thể nói là như thế. Và có thể là như thế thật."
"Đúng là có thể. Nhưng không chắc vậy!" Ishido xen ngang, hắn không muốn cái thế cân bằng mong manh của các Nhiếp chính bị phá vỡ lúc này bởi vì một cuộc cãi lộn công khai. Hắn vẫn còn tức uất người vì bọn do thám của hắn đã không phát hiện được để báo cho hắn biết về cái hang bí mật của Toranaga và đến lúc này hắn vẫn không hiểu làm thế nào mà xây bí mật được như thế, không để lộ ra một tí gì hết.
"Tôi cho rằng bọn ninja định cướp của."
"Ý kiến đó rất hợp lý và đúng đắn nhất", Ito nói với một ánh hiểm độc trong mắt. Hắn là một người nhỏ bé, trạc trung niên, áo quần lộng lẫy, đeo những thanh kiếm nạm ngọc dát vàng, cũng như tất cả mọi người, hắn cũng bị dựng dậy kéo ra khỏi giường tới đây. Hắn trang điểm son phấn như đàn bà và răng hắn nhuộm đen.
"Vâng, thưa tướng công. Nhưng có lẽ bọn ninja không có ý đòi tiền chuộc nó ở Nagasaki đâu mà là ở Yedo, đòi Đại nhân Toranaga kia. Chẳng phải nó vẫn là tay sai của ông ta sao?"
Mặt Ishido tối sầm lại khi nghe đến cái tên đó.
"Tôi đồng ý là chúng ta nên để thì giờ vào việc thảo luận về Đại nhân Toranaga chứ không phải bọn ninja. Có thể chính ông ta đã ra lệnh mở cuộc tiến công này, neh? Ông ta là con người phản phúc, dám làm thế lắm."
"Không, ông ta sẽ không bao giờ dùng bọn ninja", Zataki nói.
"Phản trắc thì có, nhưng dùng lũ rác rưởi đó thì không. Bọn con buôn, hoặc bọn man di có thể dùng lũ đó. Nhưng Đại nhân Toranaga thì không."
Kiyama chăm chú nhìn Zataki, trong lòng hằn học.
"Những người bạn Portugal của chúng tôi không thể và cũng không bao giờ mưu toan một sự can thiệp như vậy vào công việc nội bộ của chúng ta. Không bao giờ!"
"Ông có tin rằng họ, hoặc các tu sĩ của họ âm mưu với một trong những Daimyo Cơ đốc giáo ở Kyushu để tiến hành chiến tranh đánh những người không theo Cơ đốc giáo. Cuộc chiến tranh đó sẽ được hỗ trợ của một cuộc xâm lăng từ bên ngoài, ông có tin có chuyện đó không?"
"Ai? Ông hãy nói cho tôi biết. Ông có bằng chứng gì không?"
"Chưa có, Đại nhân Kiyama ạ. Nhưng có tin đồn đấy, và một ngày kia tôi sẽ có được bằng chứng." Zataki quay sang Ishido.
"Chúng ta có thể làm gì được về cuộc tiến công? Làm thế nào để gỡ ra khỏi cái thế lưỡng nan này?" hắn hỏi, rồi liếc nhìn Ochiba. Bà đang nhìn Kiyama, rồi chuyển sang nhìn Ishido rồi lại nhìn Kiyama, và Zataki thấy bà ta chưa bao giờ đẹp đến thế, khêu gợi đến thế.
Kiyama nói:
"Tất cả chúng ta đều nhất trí là rõ ràng Đại nhân Toranaga đã âm mưu cho chúng ta mắc bẫy phu nhân Toda Mariko, dù cho bà ấy can đảm trung thành với bổn phận của mình, và đáng trọng đến đâu đi nữa, cầu Chúa hãy mở lòng từ bi khoan dung cho bà ta."
Ito sửa lại nếp của chiếc kimono tuyệt mỹ của hắn.
"Nhưng các ngài có đồng ý rằng đây có thể là một mưu kế hoàn hảo của Toranaga tiến công chính thức các chư hầu của ông ta, như thế không? Ồ, thưa Đại nhân Zataki, tôi biết ông ta sẽ không bao giờ sử dụng bọn ninja, nhưng ông ta là người rất khôn ngoan, rất khéo làm cho người khác tiếp nhận ý kiến của ông ta rồi cứ tưởng rằng đó là những ý kiến riêng của mình. Neh?"
"Bất cứ cái gì cũng có thể xảy ra được. Nhưng ninja thì không phải là kiểu cách của ông ta. Ông ta quá khôn nên không dùng bọn đó đâu, hay bảo ai làm việc đó. Bọn đó là không thể tin được. Và tại sao lại phải ép buộc Mariko Sama? Chờ cho chúng ta phạm sai lầm chẳng tốt hơn nhiều sao? Chúng ta bị kẹt rồi. Neh?"
"Phải. Chúng ta vẫn bị kẹt." Kiyama nhìn Ishido.
"Và bất cứ ai ra lệnh cuộc tiến công đó cũng là một thằng ngu và chẳng giúp gì được cho chúng ta cả."
"Có lẽ Đại nhân Tướng công nói đúng, chuyện này không đến nỗi nghiêm trọng như chúng ta tưởng", Ito nói.
"Nhưng thật là buồn... đó không phải là một cái chết đẹp cho bà ấy, thật tội nghiệp!"
"Đó là karma của bà ta, còn chúng ta thì mắc bẫy", Ishido trừng mắt nhìn lại Kiyama.
"Thật may mắn là bà ấy có được cái hầm đó mà chạy vào chốt lại, nếu không lũ ròi bọ ấy đã bắt được bà ta."
"Nhưng thưa tướng công, chúng đã không bắt được và bà ta đã thực hiện một hình thức seppuku và những người khác cũng thế, còn bây giờ nếu chúng ta không để tất cả mọi người đi thì sẽ có thêm những cái chết để biểu thị sự phản đối và chúng ta không thể để xảy ra như vậy được", Kiyama nói.
"Tôi không đồng ý. Mọi người phải ở lại đây... Ít ra là cho tới khi Toranaga Sama vượt bờ cõi đi vào lãnh địa của chúng ta."
Ito mỉm cười.
"Hôm đó sẽ là một ngày đáng ghi nhớ."
"Ông nghĩ ông ta sẽ không ra khỏi bờ cõi của ông ta sao?" Zataki hỏi.
"Tôi nghĩ gì, điều đó chẳng có giá trị gì hết, thưa Đại nhân Zataki. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ biết ông ta làm gì. Và dù làm gì thì cái đó cũng không quan trọng. Toranaga phải chết, Thế tử phải được kế vị." Ito nhìn Ishido.
"Tên man di đã chết chưa, thưa tướng công?"
Ishido bắt đầu và chăm chú nhìn Kiyama.
"Hắn chết hoặc bị què cụt lúc này thì thật là bất hạnh... một con người dũng cảm như thế. Neh?"
"Tôi thì tôi cho nó là một cái họa và nó càng chết sớm càng hay. Đại nhân quên rồi ư?"
"Hắn có thể có ích cho chúng ta. Tôi đồng ý với Đại nhân Zataki... và với ông... Toranaga không phải ngu. Chắc chắn phải có lý do xác đáng Toranaga mới quý trọng hắn như vậy. Neh?"
"Đúng, ông nói đúng", Ito nói.
"Anjin-san là một tên man di làm được như thế là giỏi, có phải không? Toranaga phong hắn làm Samurai là đúng." Hắn nhìn Ochiba.
"Khi hắn dâng phu nhân bông hoa, thưa phu nhân, tôi cho rằng đó là một cử chỉ rất thơ, xứng đáng với một triều thần."
Mọi người đều đồng ý.
"Về cuộc thi thơ bây giờ thì sao, thưa phu nhân?" Ito hỏi.
"Phải bãi bỏ thôi, rất tiếc", Ochiba nói.
"Đúng đấy ạ", Kiyama đồng ý.
"Đại nhân có quyết định tham dự không?" Ochiba hỏi.
"Không", Kiyama đáp.
"Nhưng bây giờ tôi có thể nói được:
"Trên một cành cây khô héo.
Bão táp đã đổ xuống.
Những giọt nước mắt mùa hè tăm tối."
"Hãy dùng những câu đó làm mộ chí cho bà ta. Bà ta là Samurai", Ito thản nhiên nói.
"Tôi chia sẻ những giọt nước mắt mùa hè đó."
"Tôi", Ochiba nói.
"Tôi muốn có câu kết thúc khác:
"Trên một cành cây khô héo.
Tuyết đang lắng nghe….
Im lặng của mùa đông."
"Nhưng tôi đồng ý với Đại nhân Ito. Tôi cũng nghĩ rằng tất cả chúng ta đều chia sẻ những giọt nước mắt mùa hè tăm tối này."
"Không, xin lỗi phu nhân, nhưng phu nhân nói không đúng", Ishido nói.
"Nhất định là nước mắt rồi, tất nhiên, nhưng là nước mắt của Toranaga và đồng minh của ông ta." Hắn sửa soạn kết thúc cuộc họp.
"Tôi sẽ cho mở cuộc điều tra ngay lập tức về vụ tiến công của bọn ninja. Tôi không tin chúng ta sẽ tìm ra được sự thật. Trong khi đó, để đảm bảo an ninh và an toàn cho mọi người, rất tiếc là các giấy thông hành sẽ bị hủy bỏ và rất tiếc là mọi người cấm không được rời khỏi đây cho đến ngày hai mươi hai."
"Không", Onoshi, một Nhiếp chính, nói từ chỗ riêng của hắn ở bên kia phòng, nơi hắn nằm một mình trong cánh rèm che kín, không ai nhìn thấy.
"Xin lỗi, nhưng đó chính là điều ông không thể làm được. Bây giờ thì phải để cho tất cả đi. Tất cả."
"Tại sao?"
Giọng Onoshi rõ vẻ hiểm ác và không hề sợ hãi.
"Nếu ông không làm thế, ông sẽ làm nhục vị phu nhân can trường nhất vương quốc, ông sẽ làm nhục phu nhân Kiyama Achiko và phu nhân Maeda. Cầu Chúa cứu vớt linh hồn họ. Khi ai nấy hay biết về hành động bẩn thỉu bỉ ổi này thì chỉ có Chúa Trời biết được nó sẽ tác hại cho Thế tử như thế nào... và cho tất cả chúng ta, nếu chúng ta không thận trọng."
Ochiba cảm thấy lạnh người. Một năm trước đây, khi Onoshi đến thăm viếng Taiko đang hấp hối, bọn lính gác đã khăng khăng đòi vén rèm kiệu lên, đề phòng Onoshi giấu vũ khí ở trong và bà đã trông thấy bộ mặt bị tàn phế một nửa, không có mũi, không có tai, đầy vẩy. Cặp mắt cuồng tín, rực lửa, bàn tay trái cụt chỉ còn một mẩu, bàn tay phải lành lặn nắm chặt thanh đoản kiếm.
Phu nhân Ochiba cầu khẩn mình và Yaemon không bao giờ mắc bệnh hủi. Bà cũng muốn chấm dứt cuộc họp này vì lúc này bà đã quyết định rồi - phải làm gì đối với Toranaga và phải làm gì đối với Ishido.
"Điểm thứ hai", Onoshi nói tiếp,
"Nếu ông sử dụng cuộc tiến công bỉ ổi đó làm cái cớ để giữ mọi người ở lại đây, ông sẽ ngụ ý ông không hề bao giờ muốn để cho họ ra đi mặc dù ông đã cam kết trịnh trọng bằng giấy tờ. Thứ ba: ông..."
Ishido cắt ngang:
"Toàn thể Hội đồng đã đồng ý cấp giấy thông hành."
"Xin lỗi, toàn thể Hội đồng đã đồng ý với đề nghị sáng suốt của phu nhân Ochiba là cấp giấy thông hành, vì tán thành ý kiến của phu nhân cho rằng sẽ chẳng có mấy người lợi dụng cơ hội này để đi khỏi đây, và ngay dù cho họ có đi cũng sẽ xảy ra những chuyện trì hoãn họ lại."
"Ông cho rằng các phụ nữ của Toranaga và phu nhân Toda Mariko sẽ không đi và những người khác sẽ không theo sao?"
"Những chuyện xảy ra với các bà đó sẽ không hề làm Toranaga lay chuyển trong ý đồ của ông ta, dù chỉ là một chút xíu. Chúng ta cần phải quan tâm đến đồng minh của chúng ta! Không có cuộc tiến công của bọn ninja và ba vụ seppuku thì toàn bộ cái trò vô lý này đã chết ngóm ngay từ đầu rồi!"
"Tôi không đồng ý."
"Thứ ba và cuối cùng: nếu bây giờ ông không để mọi người đi, sau những điều phu nhân Etsu đã nói công khai, ông sẽ bị đa số các Daimyo lên án là đã ra lệnh mở cuộc tiến công này... tuy không công khai... và tất cả chúng ta có nguy cơ sẽ phải chịu chung số phận và khi ấy sẽ có nhiều nước mắt đổ ra."
"Tôi không cần phải dựa vào bọn ninja."
"Tất nhiên", Onoshi đồng ý, giọng hắn hằn học.
"Tôi cũng vậy và bất cứ ai ở đây cũng vậy. Nhưng tôi cảm thấy có bổn phận phải nhắc nhở ông rằng có hai trăm sáu mươi tư Daimyo, rằng sức mạnh của Thế tử là dựa vào liên minh của khoảng hai trăm Daimyo và Thế tử không thể nào để cho ông, người cầm cờ trung thành nhất và tổng tư lệnh của Thế tử, bị nghi là có tội về những phương pháp bỉ ổi như thế, về sự kém cỏi ghê gớm đã khiến cho cuộc tiến công đó thất bại."
"Ông nói rằng tôi ra lệnh cuộc tiến công đó?"
"Tất nhiên là tôi không nói vậy, xin lỗi, tôi chỉ nói rằng ông sẽ bị kết án vắng mặt, nếu ông không để cho mọi người đi."
"Có ai ở đây cho rằng tôi ra lệnh cho cuộc tiến công đó không?" Không ai dám công khai thách thức Ishido, không có bằng chứng gì. Đúng ra, hắn đã không hỏi ý kiến họ và chỉ nói xa xôi, bóng gió thế thôi, với Kiyama và Ochiba. Nhưng tất cả đều biết và tất cả đều tức giận như nhau về việc hắn ngu ngốc đến nỗi đã để cho cuộc tấn công đó thất bại tất cả, trừ Zataki. Dù vậy, Ishido vẫn làm chủ Osaka, thống đốc kho tàng của Taiko cho nên không thể đụng đến hắn được, càng không thể gạt bỏ hắn được.
"Tốt", Ishido nói dứt khoát.
"Bọn ninja định cướp của. Chúng ta sẽ bỏ phiếu về vấn đề giấy thông hành. Tôi tán thành hủy bỏ các giấy thông hành đã cấp."
"Tôi phản đối", Zataki nói.
"Xin lỗi, tôi cũng phản đối", Onoshi nói. Ito đỏ mặt trước cái nhìn soi mói của mọi người.
"Tôi phải đồng ý với Đại nhân Onoshi, đồng thời ấy... thật quả là khó quá, neh?"
"Ông cho ý kiến đi", Ishido hầm hầm nói.
"Tôi đồng ý với Đại nhân Tướng quân."
Kiyama nói:
"Xin lỗi, tôi không đồng ý."
"Tốt", Onoshi nói.
"Như thế là xong, nhưng tôi đồng ý với ông, thưa Tướng quân, chúng ta có những vấn đề cấp bách khác. Chúng ta cần phải biết lúc này Đại nhân Toranaga sẽ làm gì? Ý kiến của ông thế nào?"
Ishido nhìn Kiyama trừng trừng, mặt hắn đanh lại. Rồi hắn nói:
"Ông thấy thế nào?"
Kiyama đang cố gạt bỏ khỏi đầu những nỗi hận thù. sợ hãi và buồn phiền, để tỉnh táo có được sự lựa chọn cuối cùng: Ishido hay Toranaga. Đã đến lúc rồi đây. Lão nhớ lại rõ ràng Mariko nói gì về sự phản phúc giả thiết của Onoshi, về sự bội phản giả thiết của Ishido, về bằng chứng giả thiết là có của Toranaga về sự bội phản này, về tên man di và chiếc tàu của hắn... và về những gì có thể sẽ xảy ra với Thế tử và Giáo hội nếu Toranaga nắm quyền bính và những gì có thể sẽ xảy ra với luật lệ của vương quốc nếu các Đức cha thống trị đất nước này. Và bao trùm lên những cái đó là nỗi lo lắng của Đức cha Thanh tra và về tên tà đạo và chiếc tàu của hắn, và cái gì sẽ xảy ra nếu mất Black Ship, và sự tin tưởng của viên Thủy sư đô đốc đã thề trước Chúa rằng tên Anjin-san cũng là dòng giống của Satan, Mariko đã bị bỏ bùa mê cũng như Rodrigues. Tội nghiệp Mariko, lão buồn rầu nghĩ, chết như thế sau bao nhiêu đau khổ, không được rửa tội, không có những nghi lễ cuối cùng, không có lấy một tu sĩ bên cạnh, mãi mãi mất đi thiên ân của Chúa. Cầu Đức Mẹ mở lượng từ bi với bà ta. Biết bao nhiêu nước mắt mùa hè.
Còn Achiko thì sao? Tên cầm đầu bọn ninja đã chủ tâm nhằm vào nó hay đây chỉ là một vụ giết chóc như những vụ khác? Con bé không sợ hãi dám xông tới, thật là dũng cảm, và tội nghiệp cho nó. Tại sao tên man di vẫn còn sống? Tại sao bọn ninja không giết hắn? Chắc chắn chúng sẽ được lệnh giết hắn nếu như cuộc tiến công bỉ ổi này do Ishido bố trí, mà dĩ nhiên chắn hẳn là như thế rồi. Thật nhục nhã cho Ishido đã thất bại... thật xấu hổ. A! Mariko thật can đảm, bà ta giăng lưới bẫy chúng ta thật là can đảm, khôn khéo! Và tên man di nữa!
Nếu ta ở địa vị hắn, ta sẽ không bao giờ có thể cầm chân được bọn ninja một cách anh hùng như vậy, hay bảo vệ Mariko thoát khỏi cái nỗi ô nhục ghê gớm là bị bắt sống... Rồi cả. Kiritsubo, Sazuko, phu nhận Etsu, phải, ngay cả Achiko nữa. Không có hắn và cái hầm mật, phu nhân Mariko đã bị bắt rồi. Và tất cả những người khác nữa. Ta là Samurai, ta có bổn phận tôn trọng Anjin-san đã tỏ ra là Samurai. Neh?
Cầu Chúa tha thứ cho ta, ta đã không đến với Mariko chan để làm phụ tá cho bà ấy, mà đó là bổn phận của ta, một con người Cơ đốc giáo. Tên tà đạo đã giúp bà ấy, đã nâng bà ta lên như Chúa Jesus đã làm với những người khác, còn ta, ta đã bỏ rơi bà. Ai là người Cơ đốc giáo?
Ta cũng không biết nữa. Dù vậy, hắn vẫn phải chết.
"Về Toranaga thì thế nào, Đại nhân Kiyama?" Ishido lại hỏi.
"Về kẻ thù thì thế nào?"
"Về Kuanto thì thế nào?" Kiyama hỏi lại, mắt chăm chú nhìn Ishido.
"Khi Toranaga đã bị tiêu diệt, tôi đề nghị trao Kanto cho một Nhiếp chính."
"Ai?"
"Đại nhân", Ishido nhẹ nhàng nói, rồi tiếp,
"Hoặc có thể là Zataki, lãnh chúa của Sinanô." Điều này thì Kiyama hiểu rõ, vì chừng nào Toranaga còn sống thì còn rất cần Zataki, và Ishido đã cho lão biết cách đây một tháng là Zataki đã đòi vùng Kuanto để trả công cho hắn chống lại Toranaga. Lão và Ishido, hai người đã đồng ý với nhau là Ishido sẽ hứa để Kuanto cho Zataki, nhưng cả hai đều hiểu rằng đó chỉ là một lời hứa suông. Cả hai đã đồng ý với nhau rằng Zataki sẽ phải mất mạng và mất lãnh địa của hắn vì sự láo xược đó, khi nào thuận tiện.
"Dĩ nhiên, tôi không phải là sự chọn lựa đúng đắn cho một vinh dự như thế." Kiyama nói, bụng thầm ước lượng thật cẩn thận phòng này ai là người tán thành lão, ai chống lại.
Onoshi cố gắng che giấu sự bất mãn của mình.
"Gợi ý này chắc là một gợi ý có giá trị, đáng đem ra bàn luận, neh? Nhưng đó là chuyện tương lai. Còn bây giờ thì lãnh chúa hiện tại của Kuanto sẽ làm gì?"
Ishido vẫn nhìn Kiyama.
"Thế nào?"
Kiyama cảm thấy rõ sự hằn học của Zataki đối với lão song gương mặt hắn không lộ một vẻ gì. Hai đứa chống lại ta, lão nghĩ thầm, và cả Ochiba nữa, nhưng bà ta không có quyền biểu quyết. Ito thì luôn luôn theo Ishido rồi, như thế là ta thắng... nếu Ishido thật lòng. Liệu hắn có thật lòng không? Lão tự hỏi, và chăm chú nghiên cứu gương mặt lầm lì trước mắt lão, cố thăm dò sự thật là thế nào. Rồi lão quyết định nói toạc ra điều lão đã kết luận:
"Đại nhân Toranaga sẽ không bao giờ đến Osaka."
"Tốt", Ishido nói.
"Vậy là ông ta bị cô lập, đặt ra ngoài vòng pháp luật và lệnh của Thiên Hoàng đòi ông ta phải seppuku đã được chuẩn bị sẵn sàng cho Thiên Hoàng ký. Và như thế là hết đời Toranaga và dòng dõi ông ta.
"Mãi mãi."
"Đúng. Nếu Thiên Hoàng đến Osaka."
"Sao?"
"Tôi đồng ý với Đại nhân Ito", Kiyama nói tiếp, muốn có hắn là đồng minh hơn là thù địch.
"Đại nhân Toranaga là con người cực kỳ xảo quyệt. Tôi cho rằng ông ta có đủ mưu mẹo để ngăn chặn việc Thiên Hoàng tới đây."
"Không thể được!"
"Nếu cuộc viếng thăm bị hoãn lại thì sao?" Kiyama hỏi, lão bỗng cảm thấy khoái trá trước sự bực bội lo lắng của Ishido, và căm ghét hắn vì hắn đã thất bại.
"Thiên Hoàng sẽ tới đây như đã định."
"Nhưng nếu Thiên Hoàng không đi?"
"Tôi nói với ông là Thiên Hoàng sẽ tới!"
"Nhưng nếu Thiên Hoàng không tới?"
Phu nhân Ochiba hỏi:
"Đại nhân Toranaga làm thế nào mà ngăn được?"
"Tôi không rõ, thưa phu nhân. Nhưng nếu Thiên Hoàng muốn hoãn cuộc viếng thăm lại một tháng nữa.... thì chúng ta cũng chẳng làm gì được. Toranga chẳng phải là bậc thầy về lật đổ đó sao? Tôi cho rằng không có gì ông ta không dám làm... ngay cả chuyện lật đổ Thiên Hoàng."
Trong phòng lặng ngắt, cái ý nghĩ ghê gớm đó và những tác động của nó bao trùm lên tất cả mọi người...
"Xin lỗi, nhưng... như vậy thì cách đối phó là thế nào?" Ochiba nói hộ tất cả.
"Chiến tranh!" Kiyama nói.
"Ngay hôm nay chúng ta huy động quân đội... Bí mật. Chúng ta sẽ đợi cho đến khi cuộc viếng thăm bị hoãn lại, mà chắc chắn sẽ hoãn lại. Đó là tín hiệu cho chúng ta thấy Toranaga đã ngăn trở Thiên Hoàng. Ngay ngày hôm đó chúng ta sẽ tiến hành đánh Kuanto, trong mùa mưa."
Bỗng sàn nhà rung chuyển.
Trận động đất đầu tiên nhẹ thôi và chỉ kéo dài giây lát, nhưng cũng làm cho kèo cột kêu răng rắc.
Rồi sau đó là một sự rung chuyển nữa. Mạnh hơn. Một vết nứt hiện ra trên một bức tường đá. Cát bụi rơi lả tả từ trên trần nhà xuống. Rui, dầm, ngói răng rắc và ngói từ một mái nhà rơi xuống sân trước loảng xoảng.
Ochiba cảm thấy muốn xỉu và buồn nôn, bà tự hỏi không biết có phải karma của bà là hôm nay sẽ bị chôn vùi trong đám gạch đổ vỡ không. Bà bám lấy sàn nhà đang rung và cùng với mọi người trong lâu đài, cùng với toàn thành phố và các tàu bè trong cảng, chờ đợi đợt rung chuyển thật sự sẽ tới.
Nhưng không có đợt động đất tiếp theo. Sự rung chuyển chấm dứt. Cuộc sống trở lại. Niềm vui sướng thấy mình vẫn còn sống trào lên trong lòng họ và tiếng cười của họ vang động khắp lâu đài. Ai cũng hình như đều biết rằng lần này... giờ này, ngày này... cuộc tàn phá sẽ không xảy ra với họ.
"Shigata ga nai", Ishido nói, người vẫn còn co dúm.
"Neh?"
"Vâng." Ochiba hớn hở nói.
"Ta hãy biểu quyết đi", Ishido nói khoan khoái, thấy mình sống.
"Tôi tán thành chiến tranh!"
"Tôi tán thành!"
"Tôi tán thành!"
"Tôi tán thành!"
"Tôi tán thành!"
Khi Blackthorne tỉnh lại, anh biết rằng Mariko đã chết, biết nàng đã chết như thế nào và tại sao. Anh nằm trên đệm. Có bọn Áo Xám canh gác, bên trên là trần nhà với những rui kèo, ánh nắng rực rỡ làm anh lóa mắt, và sự im lặng thật kỳ quặc. Một thầy thuốc đang khám cho anh. Nỗi lo sợ đầu tiên trong tất cả những nỗi lo sợ lớn của anh đã tiêu tan.
Ta nhìn được?
Ông thầy thuốc mỉm cười và nói cái gì đó nhưng Blackthorne không nghe thấy. Anh định ngồi dậy nhưng trong tai anh nhói lên một cơn đau dữ dội. Mùi thuốc nổ cay xè vẫn còn bám trong miệng anh và toàn thân anh đau ê ẩm.
Được một lúc, anh lại ngất, rồi cảm thấy có những bàn tay dịu dàng nâng đầu anh lên. Đặt một cái chén vào môi anh và hương vị trà ướp hoa nhài vừa ngọt vừa chát đã làm anh mất đi cái mùi vị của thuốc súng. Anh cố gắng mở mắt. Ông thầy thuốc lại nói cái gì đó và anh lại không nghe thấy gì hết và nỗi kinh hoàng như lớn lên trong lòng anh, nhưng anh chặn nó lại. Anh nhớ lại vụ nổ và nhìn thấy Mariko và trước khi nàng chết, anh đã làm phép rửa tội cho nàng mặc dù anh không có tư cách và thẩm quyền để làm việc đó. Anh gạt hồi ức đó sang một bên và nhớ đến một vụ nổ khác - khi anh bị nổ tung rơi xuống biển sau khi ông già Alban Caradoc mất hai chân. Lần đó anh cũng ù tai như thế này, cũng đau, cũng không thấy gì hết, nhưng vài ngày sau anh đã nghe lại được.
Không cần thiết phải lo sợ, anh tự nhủ. Chưa đến lúc.
Anh nhìn thấy chiều dài các bóng đổ dưới ánh mặt trời và màu sắc của ánh sáng. Mới bình minh được một chốc lát thôi, anh nghĩ, và cảm tạ Chúa lần nữa, thị giác anh không hề hấn gì.
Anh trông thấy môi ông thầy thuốc mấp máy nhưng không một tiếng nào lọt qua tiếng ù ù hỗn loạn.
Anh thận trọng sờ mặt, mồm, má mình. Không thấy đau đớn gì. Không có vết thương nào. Rồi đến cổ, cánh tay, ngực: vẫn không có vết thương nào. Rồi anh quyết lần bàn tay xuống dưới nữa, xuống bụng, xuống hạ bộ. Nhưng anh không bị thương, bị cụt như Carađốc và anh cảm tạ Chúa, anh đã không bị thương ở đó, vẫn sống để biết, như Alban Caradoc tội nghiệp đã biết.
Anh nằm yên trong một lát, đầu đau kinh khủng. Rồi sờ đến cẳng chân, bàn chân. Mọi cái có vẻ lành lặn. Anh thận trọng úp hai bàn tay lên hai tai và ép chặt rồi hé miệng, nuốt ực, nửa như ngáp, cố làm cho tai hết ù. Nhưng sự đau đớn chỉ tăng thêm.
Mày sẽ chờ đợi một ngày rồi nửa ngày nữa, anh tự ra lệnh cho mình và mười lần thời gian đó nếu cần, và cho đến khi ấy, mày không được sợ!
Ông thầy thuốc sờ người anh, môi mấp máy.
"Không nghe thấy, xin lỗi", Blackthorne bình tĩnh nói, và chỉ nghe thấy lời nói của chính anh trong đầu.
Ông thầy thuốc gật đầu rồi lại nói... Lúc này Blackthorne đọc trên môi ông ta. Tôi hiểu. Bây giờ ông ngủ đi.
Nhưng Blackthorne biết mình sẽ không ngủ. Anh cần phải suy nghĩ tính toán. Anh cần phải dậy, rời khỏi Osaka và đi Nagasaki - để kiểm tra pháo thủ và thủy thủ để đoạt lấy Black Ship. Không còn gì nữa để mà suy nghĩ, không còn gì nữa để mà nhớ. Không có lý do gì nữa để mà sắm vai Samurai hay người Nhật. Giờ đây anh đã được thanh thoát, mọi ân oán, mọi nợ nần, tình bạn đều xóa bỏ. Vì nàng không còn nữa.
Anh lại nhấc đầu lên và lại đau dữ dội. Anh cố gượng chịu đau ngồi dậy. Căn phòng quay cuồng và anh mơ hồ nhớ lại trong giấc mơ của mình, anh đã trở lại Anjiro khi xảy ra động đất, mặt đất đã nứt toác, rung chuyển và anh đã nhảy xuống cứu Toranaga và Mariko khỏi bị đất nuốt chửng. Anh vẫn còn như cảm thấy cái ướt át lạnh lẽo, nhớp nháp và cái mùi chết chóc từ chỗ đất nứt bốc lên, còn Toranaga thì to lù lù, kỳ quái và cười ha hả trong giấc mơ của anh.
Anh gắng gượng định thần để nhìn. Căn phòng không quay nữa và cơn buồn nôn chấm dứt.
"Trà, dozo", anh nói, lại cảm thấy cái vị thuốc súng trong mồm. Những bàn tay ân cần giúp anh uống rồi anh giơ hai cánh tay ra để cho họ đỡ anh đứng dậy. Không có họ thì anh ngã rồi. Người anh là cả một sự đau đớn, nhưng lúc này thì anh biết chắc rằng không có chỗ nào gẫy, bên trong cũng như bên ngoài, trừ hai tai. Nghỉ ngơi, xoa bóp và thời gian sẽ chữa cho anh khỏi. Anh lại cảm ơn Chúa vì mình đã không bị mù hoặc què cụt và vẫn còn sống. Bọn Áo Xám đỡ anh ngồi và anh ngả người nằm xuống một lát. Anh không nhận thấy mặt trời đã chuyển động trên một phần tư bầu trời từ lúc anh nằm xuống cho đến lúc anh lại mở mắt.
Lạ thật, anh nghĩ và ước lượng bóng mặt trời, không hiểu rằng mình đã ngủ. Mình tin chắc chỉ mới sắp sáng mà sao lại thế này nhỉ. Hay là mắt mình nhìn nhầm. Bây giờ đã gần cuối phiên gác trước ngọ. Và anh lại nhớ đến Alban Caradoc và hai bàn tay anh lại lần trên người anh một lần nữa để biết chắc mình đã không mơ, rằng mình không bị thương.
Có ai chạm vào người anh và anh ngước nhìn lên. Yabu đang cúi xuống và đang nói.
"Xin lỗi,
"Blackthorne chậm rãi nói.
"Chưa nghe được, Yabu-san. Sẽ chóng khỏi thôi. Tai đau, hiểu không?"
Anh thấy Yabu gật đầu và cau mày. Yabu và ông thầy thuốc nói chuyện với nhau rồi Yabu ra hiệu cho Blackthorne hiểu rằng lão sẽ quay lại ngay, anh cứ nằm nghỉ chờ lão. Rồi lão bỏ đi.
"Tắm và xoa bóp, làm ơn", Blackthorne nói.
Có những bàn tay khênh anh tới chỗ đó. Dưới những ngón tay dễ chịu, anh ngủ thiếp đi, toàn thân đắm chìm trong cảm giác khoan khoái ấm áp và dịu dàng với mùi dầu thơm xoa trên da thịt anh. Và trong thời gian ấy, đầu óc anh vẫn tính toán, vạch kế hoạch.
Trong lúc anh đang ngủ, bọn Áo Xám tới khiêng cái giường nằm của anh vào khu vực bên trong của vọng lâu, nhưng anh không tỉnh dậy, vẫn đê mê vì mệt mỏi, vì xoa bóp, vì thuốc ngủ.
"Thưa phu nhân, bây giờ thì hắn an toàn rồi", Ishido nói.
"Không sợ Kiyama nữa ư?" Ochiba hỏi.
"Không sợ tất cả những người Cơ đốc giáo." Ishido ra hiệu cho bọn lính gác phải hết sức cảnh giác rồi cùng Ochiba đi ra khỏi căn phòng và hành lang đi vào vườn lúc này chan hòa ánh nắng.
"Có phải vì thế mà phu nhân Achiko bị giết không? Có phải vì bà ấy là người Cơ đốc giáo không?"
Chính Ishido đã hạ lệnh giết Achiko đề phòng trường hợp bà ta là một thích khách do người ông là Kiyama cắm vào đó để giết Blackthorne.
"Tôi cũng không rõ nữa, thưa phu nhân."
"Bọn chúng bám lấy nhau như ong trong tổ. Làm sao lại có người tin vào cái tôn giáo vô lý của họ được?"
"Tôi cũng không hiểu nữa. Nhưng chẳng bao lâu nữa chúng sẽ bị tiêu diệt hết."
"Làm thế nào, thưa Tướng công? Đại nhân làm thế nào được trong khi biết bao nhiêu chuyện phụ thuộc vào thiện chí của chúng?"
"Hứa hẹn... cho đến khi Toranaga chết. Khi ấy chúng sẽ đánh lẫn nhau. Chúng ta sẽ chia để trị. Toranaga chẳng làm thế đó sao? Taiko đã chẳng làm thế đó sao? Kiyama muốn có Kuanto, neh? Vì Kuanto, lão sẽ phục tùng. Cho nên lão được hứa hẹn là sẽ có Kuanto, sau này. Còn Onoshi? Ai biết được cái thằng điên rồ ấy muốn gì... ngoài cái mong muốn là trước khi chết, được nhổ vào đầu lâu của Toranaga và của Kiyama."
"Thế nếu như Kiyama phát hiện ra lời hứa của Đại nhân với Onoshi thì sao? Nghĩa là Onoshi sẽ được tất cả đất đai của Kiyama. Hay là Đại nhân có ý giữ lời hứa với Zataki chứ không phải với hắn?"
"Thưa phu nhân, đó toàn là những chuyện bịa đặt do kẻ thù loan truyền." Ishido nhìn Ochiba.
"Onoshi muốn cái đầu của Kiyama. Kiyama muốn Kuantô. Zataki cũng muốn..."
"Thế còn tướng quân? Tướng quân muốn cái gì?"
"Trước hết là Thế tử an toàn lớn lên tới tuổi mười lăm, rồi an toàn cai trị vương quốc. Và phu nhân cùng với Thế tử được an toàn và được bảo vệ cho đến khi ấy. Chỉ có thế thôi."
"Chỉ có thế thôi!"
"Vâng, thưa phu nhân."
Đồ nói dối, Ochiba thầm nghĩ. Bà ngắt một bông hoa thơm ngát, đưa lên mũi ngửi rồi thích hương thơm ấy đưa tặng Ishido bông hoa.
"Đẹp quá, neh?"
"Vâng, đẹp lắm." Ishido nói, cầm lấy bông hoa.
"Cảm ơn phu nhân."
"Để tang Yodoko Sama, thật là đẹp. Cần phải khen ngợi tướng công."
"Tôi rất đau buồn, Yodoko Sama qua đời", Ishido lễ phép nói.
"Những lời khuyên của Đức bà bao giờ cũng quý giá."
Hai người đi dạo một lúc.
"Họ đã đi chưa? Kiritsubo-san và Sazuđô với con trai bà ta?" Ochiba hỏi.
"Chưa. Họ sẽ đi ngày mai. Sau tang lễ của phu nhân Toda. Nhiều người sẽ đi ngày mai. Thật là không hay."
"Rất đáng tiếc, nhưng việc đó có gì quan trọng? Bây giờ tất cả chúng ta đều đã đồng ý là Toranaga Sama sẽ không tới đây kia mà?"
"Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng điều đó không quan trọng, chừng nào chúng ta còn giữ lâu đài Osaka. Không, thưa phu nhân, chúng ta cần phải kiên nhẫn như Kiyama gợi ý. Chúng ta sẽ đợi cho đến ngày hôm đó. Rồi chúng ta sẽ ra quân."
"Tại sao lại đợi? Không ra quân ngay được sao?"
"Cần phải có thời gian để tập hợp quân sĩ."
"Sẽ có bao nhiêu người chống lại Toranaga?"
"Ba trăm ngàn quân. Chí ít gấp ba lần quân của Toranaga."
"Thế còn quân đóng ở đây?"
"Tôi sẽ để lại tám mươi ngàn quân tinh nhuệ bên trong thành Osaka này, và năm mươi ngàn trấn giữ các cửa ải."
"Thế còn Zataki?"
"Hắn sẽ phản Toranaga. Cuối cùng hắn sẽ phản ông ta."
"Đại nhân không thấy lạ là Sudara, em gái tôi và tất cả các con cái bọn họ lại đang thăm viếng TakaIto sao?"
"Không, không có gì lạ cả. Tất nhiên Zataki làm ra vẻ đã có sự giàn xếp bí mật với người anh em cùng cha khác mẹ với mình. Nhưng đó chỉ là một mưu mẹo thôi, không có gì khác. Hắn sẽ phản Toranaga."
"Chắc chắn là như thế... hắn có cùng một dòng máu thối nát ấy", Ochiba nói với giọng ghê tởm.
"Nhưng tôi sẽ hết sức đau buồn nếu có chuyện gì xảy ra với em gái tôi và con cái cô ấy."
"Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, thưa phu nhân. Tôi tin chắc là như thế."
"Nếu Zataki săn sàng giết mẹ đẻ ra hắn thì... neh? Đại nhân có chắc hắn sẽ không phản Đại nhân không?"
"Không dám. Xét cho cùng thì hắn sẽ không phản tôi, thưa phu nhân, vì hắn căm thù Toranaga hơn căm thù tôi và hắn tôn trọng phu nhân, ham muốn Kuanto trên hết thảy mọi thứ khác." Ishido mỉm cười nhìn các tầng nhà cao vút.
"Chừng nào thành này còn là của chúng ta, vẫn còn Kuanto để ban phép thì chẳng có gì phải sợ cả."
"Sáng nay tôi sợ", Ochiba nói, cầm một bông hoa đưa lên mũi ngửi, thưởng thức hương thơm của hoa, muốn mùi hương đó làm mất đi dư vị của nỗi sợ hãi vẫn còn vương vấn trong mình.
"Tôi muốn bỏ chạy nhưng rồi lại nhớ đến lời ông thầy bói."
"Hả? À, ông thầy bói, tôi đã quên mất ông ta." Ishido trầm ngâm và thích thú nói. Chính ông thầy bói, từ Trung Hoa tới, đã tiên đoán Taiko sẽ chết trên giường của mình, để lại một đứa con trai khỏe mạnh. Toranaga sẽ chết vì kiếm vào tuổi trung niên. Ishido sẽ chết già, trở thành vị tướng nổi tiếng nhất vương quốc, hai chân đứng vững trên mặt đất. Và phu nhân Ochiba sẽ kết thúc cuộc đời mình ở thành Osaka, giữa những nhà quý tộc lớn nhất của đất nước.
"Vâng", Ishido lại nói.
"Tôi đã quên mất ông ta. Toranaga đang tuổi trung niên, neh?"
"Vâng", Ochiba lại cảm thấy ánh mắt soi mói của hắn và lòng bà rung động vì ý nghĩ có một người đàn ông thật sự nằm trên người mình, cho mình một sự sống mới trong lòng. Lần này sẽ là một lần sinh đẻ danh giá, không như lần trước, khi bà kinh hoàng tự hỏi không biết đứa con sinh ra sẽ là thế nào, sẽ giống ai.
Ochiba, ngươi thật ngốc nghếch, bà tự nhủ, trong lúc hai người đi trên con đường nhỏ râm mát, thơm ngát. Hãy gạt bỏ những ác mộng xuẩn ngốc ấy đi... đó chỉ là những cơn ác mộng xuẩn ngốc. Ngươi đang nghĩ về một người đàn ông.
Bỗng Ochiba ao ước có Toranaga ở đây, bên cạnh mình chứ không phải Ishido, ao ước Toranaga là chủ lâu đài Osaka, chủ kho tàng của Taiko, người bảo vệ Thế tử và tổng chỉ huy các quân đội miền Tây, chứ không phải Ishido. Như thế sẽ chẳng còn vấn đề gì nữa. Họ sẽ cùng nhau nắm giữ vương quốc này, tất cả, bây giờ, hôm nay, lúc này, bà sẽ vẫy gọi ông ta lên giường hoặc tới một khoảng rừng trống êm ả rồi ngày mai hoặc ngày kia họ sẽ làm lễ thành hôn, và vô luận chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, hôm nay bà vẫn cứ có một người đàn ông và được thanh thản.
Bà với tay kéo một cành cây nhỏ, ngửủi hương dịu ngọt, nồng nàn của bông hoa dành dành.
Hãy gạt bỏ những mơ mộng đi, Ochiba, bà tự nhủ. Hãy tỏ ra thực tế như Taiko... hoặc như Toranaga.
"Đại nhân sẽ làm gì với tên Anjin-san?" Bà hỏi.
Ishido cười:
"Bảo vệ cho hắn được an toàn... Có lẽ để cho hắn chiếm lấy Black Ship hoặc dùng hắn đe dọa Kiyama và Onoshi nếu cần. Cả hai đều ghét hắn, neh? Ồ, vâng, hắn là thanh kiếm kề vào cổ họ... và cái Giáo hội bẩn thỉu của họ."
"Trong ván cờ giữa Thế tử và Toranaga, ông đánh giá Anjin-san thế nào, thưa tướng công? Một quân tốt? Hay có lẽ một quân mã?"
"A, thưa phu nhân, chỉ là một quân tốt trong ván cờ lớn", Ishido nói ngay.
"Nhưng trên ván cờ giữa Thế tử và bọn Cơ đốc giáo, hắn là quân tháp, rất dễ dàng là quân tháp, mà có lẽ là hai quân tháp nữa kia."
"Ông cho rằng các ván cờ đó xen kẽ nhau, đan vào nhau ư?"
"Vâng, nhưng ván cờ lớn sẽ được giải quyết bằng Daimyo chọi Daimyo, Samurai chọi Samurai, kiếm chọi kiếm. Tất nhiên, trong cả hai ván cờ, phu nhân là hoàng hậu."
"Không, thưa tướng công, xin thứ lỗi cho tôi, tôi không phải là hoàng hậu." Ochiba nói, lòng mừng thầm là hắn đã hiểu ra điều đó. Rồi để cho thận trọng, bà chuyển đề tài.
"Có tin đồn là Anjin-san và Mariko-san ngủ với nhau."
"Vâng. Vâng, tôi cũng có nghe nói. Phu nhân muốn biết rõ sự thật ư?"
Ochiba lắc đầu:
"Không thể hình đung nổi chuyện đó được."
Ishido chăm chú nhìn bà.
"Phu nhân cho rằng hủy hoại danh giá bà ta sẽ có một ý nghĩa quan trọng nào đó chăng? Bây giờ? Và cùng với bà ta, cả Buntaro-san nữa?"
"Tôi chẳng nghĩ gì cả, thưa tướng công, tôi chẳng nghĩ gì như thế hết. Tôi chỉ thắc mắc thế thôi... chuyện ngốc nghếch của đàn bà ấy mà. Nhưng thưa Đại nhân Kiyama nói sáng nay... những giọt nước mắt mùa hè tăm tối, buồn quá, neh?"
"Tôi thích bài thơ của phu nhân hơn. Tôi xin hứa với phu nhân là phía Toranaga sẽ nhỏ nước mắt."
"Còn về Buntaro-san, có lẽ ông ta và cả Đại nhân Hiromatsu sẽ không chiến đấu cho Đại nhân Toranaga trong trận này."
"Thật ư?"
"Không, thưa tướng công, không chắc chắn, nhưng có thể."
"Nhưng có lẽ phu nhân có thể làm được một cái gì đó chăng?"
"Không, chẳng làm được gì hết trừ kiến nghị với họ ủng hộ Thế tử... và với tất cả các tướng lĩnh của Toranaga... khi trận đánh đã bắt đầu."
"Bắt đầu rồi, một cuộc hành quân gọng kìm Bắc - Nam và cuối cùng là trận xung phong vào Ôsataoara."
"Vâng, nhưng trên thực tế thì chưa. Phải đến khi nào quân đội hai bên đánh nhau trên chiến trường kia." Rồi bà hỏi:
"Xin lỗi, nhưng Đại nhân có tin chắc là nên để Thế tử cầm quân không? như thế có sáng suốt không?"
"Tôi sẽ cầm quân, nhưng Thế tử cần có mặt. Như thế Toranaga sẽ không thể thắng được, ngay Toranaga cũng sẽ không bao giờ dám tiến công lá cờ của Thế tử."
"Để Thế tử ở lại đây chẳng phải an toàn hơn hay sao... vì còn có những tên thích khách khác, bọn Amida... Chúng ta không thể đánh liều sinh mạng Thế tử được. Cánh tay của Toranaga dài lắm, neh?"
"Vâng. Nhưng cũng không dài lắm đâu và lá cờ của chính Thế tử sẽ làm cho phía chúng ta hợp pháp và Toranaga bất hợp pháp. Tôi biết Toranaga. Cuối cùng hắn sẽ tôn trọng luật pháp thôi. Và chỉ riêng điều đó cũng khiến cái đầu hắn sẽ bị bêu lên cọc. Hắn chết rồi, thưa phu nhân. Khi hắn đã chết, tôi sẽ đập tan nhà thờ Cơ đốc giáo... toàn bộ. Rồi phu nhân và Thế tử sẽ được yên ổn."
Ochiba ngước nhìn hắn, một lời hứa hẹn không nói ra trong ánh mắt.
"Tôi xin cầu nguyện cho Đại nhân thành công... và bình an trở về."
Ngực hắn nhói lên. Hắn đã đợi lâu rồi.
"Cảm ơn phu nhân, xin cảm ơn", hắn nói, hiểu ý Ochiba.
"Tôi sẽ không phụ lòng phu nhân."
Ochiba cúi chào rồi quay đi. Thật là láo xược, bà thầm nghĩ. Làm như thể ta sẽ lấy một tên nông dân làm chồng! Hừ, ta có nên gạt bỏ Toranaga không đây?
Dell'Aqua đang quỳ và cầu nguyện trước bàn thờ trong đống đổ nát của nhà nguyện. Mái võng xuống một mảnh lớn, một phần tường đổ xiêu, nhưng trận động đất đã không gây tổn hại gì cho thánh đường và không đụng chạm gì đến cửa sổ kính màu rất đẹp hay tượng Đức Bà chạm trổ mà ông ta rất hãnh diện.
Mặt trời buổi chiều chiếu xiên qua rui kèo gẫy. Bên ngoài, thợ đang dọn sạch ngói vỡ ra khỏi vườn, vừa sửa chữa vừa trò chuyện và xen vào những lời nói râm ran của họ, Dell'Aqua nghe thấy tiếng kêu của mòng biển đang bay vào bờ và ngửi thấy mùi gió biển, mùi bùn. Những mùi đó đưa ông ta trở về quê ông bên ngoài thành Napôli, ở đó xen lẫn các mùi của biển còn có hương thơm của chanh, của cam, của bánh mỳ nóng mới ra lò, của bột nhào, tỏi và abbacchio nướng trên than trong tòa biệt thự rộng lớn, tiếng nói của mẹ ông, của anh chị em ông và con cái họ, tất cả đều vui vẻ, sung sướng, lanh lợi, tắm mình trong ánh nắng vàng.
Ôi, lạy Đức Mẹ, hãy cho con sớm trở về quê hương, ông cầu khẩn. Con đi xa đã quá lâu rồi. Xa nhà, xa Vatican đã lâu rồi. Lạy Đức Mẹ, hãy cất cho con gánh nặng trên vai. Hãy tha thứ cho con đã chán ngấy bọn Nhật Bản, Ishido, những chuyện chém giết, cá sống, Toranaga, Kiyama, đám Cơ đốc giáo ăn gạo và gắng gượng giữ cho Đạo được sống động. Hãy ban cho con sức mạnh của Người.
Và hãy che chở chúng con chống bọn giám mục Spain. Bọn Spain không hiểu Nhật Bản, không hiểu người Nhật. Chúng sẽ hủy diệt những gì chúng con đã làm được vì vinh quang của Người. Và hãy tha thứ cho kẻ tôi tớ của Người, phu nhân Mariko, và xin Người hãy độ trì cho phu nhân. Hãy...
Dell'Aqua nghe thấy có người đi vào gian giữa của giáo đường. Khi đã cầu nguyện xong, ông đứng dậy và quay lại.
"Xin lỗi đã làm phiền Đức cha", cha Soldi nói.
"Nhưng Đức cha cần biết ngay. Có một thư mật mã khẩn của cha Alvito. Từ Mishima. Chim đưa thư vừa tới."
"Rồi sao?"
"Cha Alvito chỉ nói rằng cha sẽ gặp Toranaga hôm nay. Tối qua thì không thể được vì Toranaga không có mặt ở Mishima nhưng có thể trưa nay sẽ quay lại. Thư ghi là gửi sáng sớm hôm nay."
Dell'Aqua cố nén sự thất vọng, rồi nhìn mây, nhìn thời tiết và tìm cách tự trấn an mình. Tin về cuộc tiến công của bọn ninja và cái chết của Mariko đã được gửi ngay cho Alvito lúc rạng sáng, hai con chim cùng mang một bức thư như nhau cho chắc chắn.
"Vào lúc này thì chắc tin tới nơi rồi", Soldi nói.
"Đúng. Đúng. Ta hi vọng là như vậy."
Dell'Aqua đi trước, ra khỏi nhà nguyện, rồi đi theo dọc các hàng hiên, về văn phòng. Soldi, người bé nhỏ trông như con chim, phải vội vã chạy lon ton mới theo kịp được bước đi rất dài của Đức cha Thanh tra.
"Thưa Đức chả bề trên, còn có một việc khác nữa hết sức quan trọng", Soldi nói.
"Những người vẫn thường cung cấp tin tức cho ta báo rằng ngay sau lúc rạng sáng, các Nhiếp chính đã quyết định tiến hành chiến tranh."
Dell'Aqua đứng sững lại.
"Chiến tranh?"
"Hình như họ tin chắc rằng Toranaga sẽ không bao giờ đến Osaka, cả Thiên Hoàng cũng sẽ không đến. Cho nên họ đã quyết định cùng nhau tiến đánh Kuanto."
"Đúng đấy chứ?"
"Vâng, thưa Đức cha bề trên. Dứt khoát là chiến tranh rồi. Kiyama vừa mới nhắn tin cho đạo hữu Michael xác nhận những nguồn tin khác của chúng ta. Michael vừa ở lâu đài về. Cuộc biểu quyết là nhất trí."
"Bao giờ thì phát động?"
"Ngay lúc họ biết chắc chắn Thiên Hoàng sẽ không đến đây."
"Chiến tranh sẽ liên miên không dứt. Cầu Chúa phù hộ cho chúng ta! Và ban phước cho Mariko... Ít ra Kiyama và Onoshi cũng đã được báo trước về sự phản trắc của Toranaga."
"Về Onoshi thì thế nào, thưa Đức cha? Về sự phản trắc của hắn đối với Kiyama?"
"Ta không có bằng chứng gì cả về chuyện đó. Chuyện này khó tin quá. Ta không tin Onoshi đã hành động như vậy."
"Nhưng nếu hắn làm thật thì sao, thưa Đức cha?"
"Ngay bây giờ thì không thể được, dù cho việc đó đã được hoạch định. Bây giờ họ còn cần nhau."
"Cho đến khi Toranaga chết..."
"Cha không cần phải nhấc nhở ta về sự thù địch giữa hai người đó hoặc những việc họ có thể làm... Cầu Chúa tha thứ cho cả hai." Ông lại tiếp tục đi.
Soldi chạy theo.
"Thưa Đức cha bề trên, có cần phải báo tin này cho cha Alvito biết không?"
"Không. Chưa cần. Trước hết ta còn phải quyết định xem nên làm gì. Toranaga sẽ sớm biết tin này qua các nguồn riêng của ông ta. Cầu Chúa phù hộ cho đất nước này và thương lấy tất cả chúng ta."
Soldi mở cửa cho Đức cha Thanh tra.
"Vấn đề duy nhất quan trọng nữa là Hội đồng Nhiếp chính đã chính thức khước từ không để cho chúng ta nhận xác phu nhân Mariko. Ngày mai sẽ cử hành tang lễ trọng thể và chúng ta không được mời."
"Điều đó thì có thể dự đoán trước được, nhưng họ muốn tỏ lòng tôn kính bà ấy như thế thì thật là tốt. Hãy phái một người của ta đi lấy một phần tro di hài của bà ấy… việc này chắc sẽ được phép thôi. Tro đó sẽ đem chôn tại đất thánh ở Nagasaki." Ông bất giác sửa lại một bức tranh, treo cho ngay ngắn, rồi ngồi ngay vào bàn làm việc.
"Ta sẽ cầu siêu cho phu nhân Mariko ở đây... Toàn bộ nghi lễ trọng thể có thể có được sẽ được tổ chức ở Nagasaki khi chính thức chôn cất thi hài của phu nhân. Sẽ chôn trên đất của nhà thờ lớn như người con gái chân phước của Giáo hội. Cha hãy chuẩn bị một tấm bia, dùng những nghệ sĩ giỏi nhất, người viết chữ đẹp nhất... mọi thứ phải được hoàn hảo."
"Lòng can đảm và đức hi sinh của phu nhân sẽ là một sự cổ vũ to lớn với các con chiên. Rất quan trọng đấy, cha Soldi ạ."
"Thưa Đức cha bề trên, còn cháu dâu Kiyama thì sao? Các nhà chức trách sẽ để cho ta lấy xác của bà ấy. Ông ta đòi như vậy."
"Tốt. Vậy hãy cho đưa thi hài của bà ấy đến Nagasaki ngay. Ta sẽ hỏi ý kiến Kiyama xem ông ta muốn tổ chức tang lễ trọng thể đến mức nào?"
"Thưa Đức cha sẽ làm chủ lễ?"
"Phải, nếu ta có thể rời đây được."
"Đại nhân Kiyama sẽ rất hài lòng về vinh dự đó."
"Phải... nhưng chúng ta phải đảm bảo sao cho tang lễ của bà ấy không làm giảm giá trị tang lễ của phu nhân Maria. Tang lễ của Maria là rất, rất quan trọng về chính trị."
"Tất nhiên rồi, thưa Đức cha bề trên, tôi hiểu!"
Dell'Aqua chăm chú nhìn người thư ký của mình.
"Tại sao cha không tin Onoshi?"
"Xin lỗi Đức cha... có lẽ vì ông ta mắc bệnh hủi và làm tôi kinh sợ. Tôi xin tạ lỗi."
"Soldi, hãy tạ lỗi với ông ta, ông ta không có gì đáng trách về bệnh tật." Dell'Aqua nói.
"Chúng ta không có bằng chứng gì về âm mưu đó."
"Những điều khác do phu nhân nói ra đều đúng cả. Vậy thì tại sao chuyện này lại không đúng?"
"Chúng ta không có bằng chứng gì. Tất cả chỉ là nghi ngờ, phỏng đoán thôi."
"Vâng, phỏng đoán."
Dell'Aqua dịch cái bình thủy tinh, ngấm nhìn ánh sáng phản chiếu.
"Lúc này cầu nguyện, ta ngửi thấy mùi hoa cam và bánh mỳ, ôi, ta ao ước được trở về quê hương."
Soldi thở dài:
"Thưa Đức cha bề trên, tôi mơ tưởng abbacchio, thịt pizzaiola và một bình rượu Licrima Crixti và… Xin Chúa hãy tha tội thèm khát cho tôi! Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ trở về, thưa Đức cha, sang năm thôi. sang năm mọi chuyện ở đây sẽ xong xuôi, ổn thỏa."
"Sang năm chẳng xong xuôi ổn thỏa được gì đâu. Cuộc chiến tranh này sẽ hại chúng ta. Sẽ hại Giáo hội và các tín đồ ghê gớm."
"Không, thưa Đức cha bề trên. Vô luận ai thắng, Kyushu vẫn là đất Cơ đốc giáo." Soldi nói tin tưởng, thầm muốn làm cha bề trên của mình vui vẻ lên.
"Hòn đảo này có thể chờ đến khi Chúa phán định. Ở Kyushu cũng đã có rất nhiều việc phải làm rồi, có phải không ạ, thưa Đức cha? Cải đạo cho ba triệu linh hồn, chăn dắt một nửa triệu tín đồ. Rồi lại còn Nagasaki và công việc buôn bán. Họ cần phải có buôn bán. Ishido và Toranaga sẽ xâu xé nhau. Cái đó có gì quan trọng? Cả hai đều chống lại Giáo hội, đều là những tên tà giáo và những tên sát nhân."
"Phải, nhưng bất hạnh là những gì xảy ra Osaka và Yedo sẽ tác động đến Kyushu. Làm gì bây giờ, làm gì bây giờ?" Dell'Aqua gạt bỏ nỗi buồn vớ vẩn.
"Tên Ingeles thế nào? Hiện nay nó ở đâu?"
"Vẫn ở tại vọng lâu, có lính canh gác bảo vệ."
"Thôi Soldi, hãy để ta một mình, ta cần suy nghĩ. Ta cần phải quyết định xem nên làm gì. Dứt khoát Giáo hội đang lâm nguy." Dell'Aqua nhìn qua cửa sổ ra sân trước. Ông trông thấy tu sĩ hành khất Perez đang đi tới.
Soldi ra cửa để chặn ông tu sĩ lại.
"Đừng", Đức cha Thanh tra nói,
"Ta sẽ tiếp ông ta bây giờ."
"A, chào Đức cha", tu sĩ Perez nói, bất giác gãi sồn sột.
"Đức cha muốn gặp tôi?"
"Vâng, Soldi, lấy cho ta bức thư."
"Tôi nghe nói nhà nguyện của Đức cha bị đổ", ông tu sĩ nói.
"Có bị tổn hại. Mời ông ngồi." Dell'Aqua ngồi chiếc ghế có lưng tựa rất cao, sau bàn làm việc, ông tu sĩ ngồi đối diện với ông ta.
"Ơn Chúa, không ai bị thương cả. Chỉ vài ngày nữa thôi là sẽ sửa chữa xong như mới. Hội truyền giáo của các ông thế nào?"
"Không hề hấn gì", ông tu sĩ nói, vẻ hài lòng lộ ra mặt.
"Xung quanh có nhiều đám cháy sau trận động đất, nhiều người chết nhưng chúng tôi không việc gì. Mắt Chúa vẫn hằng che chở cho chúng tôi." Rồi ông ta nói thêm một cách bí hiểm:
"Tôi nghe nói bọn tà giáo giết nhau ở lâu đài tối qua."
"Vâng. Một trong những tín đồ cải đạo quan trọng nhất của chúng tôi là phu nhân Maria đã bị giết trong cuộc hỗn chiến đó."
"À vâng, tôi có được tin báo.
"Giết hắn đi, Yoshinaka", phu nhân Maria đã nói như vậy và phát động cuộc tắm máu. Tôi nghe nói thậm chí bà còn định tự tay giết một số trước khi tự sát.
Dell'Aqua đỏ mắt:
"Sau ngần ấy thời gian, ông chẳng hiểu gì cả về người Nhật, mà ông cũng biết nói đôi chút tiếng nói của họ kia đấy."
"Tôi hiểu tà đạo, sự ngu ngốc, chuyện giết người và sự can thiệp chính trị và tôi nói tiếng của bọn tà đạo rất giỏi nữa là khác. Tôi hiểu nhiều về bọn tà đạo này."
"Nhưng không hiểu về cung cách sống của họ."
"Lời của Chúa không cần đến cái đó. Đó là Lời phán truyền. Ồ, vâng, tôi cũng hiểu về ngoại tình nữa. Đức cha bề trên nghĩ về ngoại tình…và đĩ điếm?"
Cửa mở ra. Soldi đưa bức thư của Giáo hoàng cho Dell'Aqua rồi đi ra.
Đức cha Thanh tra đưa bức thư cho Perez, khoan khoái về thắng lợi của mình.
"Đây là thư của đức Giáo hoàng. Mới tới hôm qua do phái viên đặc biệt từ Macao đem đến."
Ông tu sĩ cầm sắc chỉ của Giáo hoàng đọc. Lệnh rằng, với sự đồng ý trịnh trọng của vua Spain, từ nay trở đi tất cả các tu sĩ các dòng tu đều chỉ được đến Nhật Bản qua con đường Lisbon, Goa và Macao, rằng tất cả đều bị cấm không được từ Manila trực tiếp đi lên Nhật Bản, nếu không sẽ lập tức bi rút phép thông công, và cuối cùng, tất cả các tu sĩ, trừ các tu sĩ dòng Temple, phải lập tức rời khỏi Nhật Bản về Manila, rồi từ Manila, nếu bề trên của họ muốn, họ có thể trở lại Nhật Bản, nhưng chỉ được đi theo con đường qua Lisbon, Goa và Macao.
Tu sĩ Perez nhìn kỹ dấu ấn, chữ ký, ngày tháng ghi trên giấy và đọc lại lần nữa thật cần thận. Rồi ông ta phá lên cười giễu cợt và đẩy bức thư lên mặt bàn.
"Tôi không. tin!"
"Đây là sắc chỉ của Đức Cha chí thánh..."
"Đây là một chuyện phi lý nữa chống lại các đạo hữu của Chúa, chống lại chúng tôi hoặc bất cứ tu sĩ hành khất nào đem Phúc âm lại cho dân dị giáo. Với mưa kế này, chúng tôi sẽ mãi mãi bị cấm không được vào Nhật Bản, bởi vì người Portugal, do một số người xúi bậy, sẽ luôn luôn thoái thác không cấp giấy tờ hoặc thị thực cho chúng tôi. Nếu cái này là thật thì nó chỉ chứng tỏ cái điều mà chúng tôi vẫn nói từ nhiều năm nay: dòng Temple có thể khuynh loát ngay cả Người đại diện của Chúa ở Roma!"
Dell'Aqua nén cơn giận dữ:
"Ông được lệnh phải rời khỏi nước này. Nếu không ông sẽ bị rút phép thông công."
"Những sự dọa nạt của dòng Temple là vô ý nghĩa, thưa Đức cha. Đức cha không nói bằng Tiếng nói của Chúa, chưa bao giờ, mà cũng sẽ không bao giờ! Các ông không phải là lính của Chúa. Các ông phục vụ một Giáo hoàng, một con người, thưa Đức cha. Các ông là những chính khách, những con người trần tục, những con người của cuộc sống sang trọng, lụa là với đất đai, quyền hành, của cải và thế lực. Đức Chúa Jesus xuống trần dưới dạng một con người bình thường đi chân đất, hôi hám, gãi luôn tay kia. Tôi sẽ không đi khỏi đất nước này, không bao giờ, và các đạo hữu của tôi cũng vậy!"
Trong đời ông ta, chưa bao giờ Dell'Aqua giận dữ đến thế.
"Ông sẽ phải rời khỏi Nhật Bản!"
"Thề có Chúa, tôi sẽ không đi! Nhưng đây là lần cuối cùng tôi tới đây. Nếu sau này Đức cha muốn gặp tôi, tôi xin mời Đức cha tới trụ sở Hội truyền giáo của chúng tôi, xin Đức cha hãy tới chăn dắt những người nghèo khổ, những kẻ đau ốm và những con người bị bỏ rơi, như Chúa Jesus đã làm. Hãy rửa chân cho họ như Chúa Jesus đã làm và hãy cứu vớt lấy linh hồn của chính Đức cha trước khi quá muộn."
"Ông được lệnh phải rời khỏi Nhật Bản ngay lập tức nếu không sẽ bị rút phép thông công."
"Thôi đi Đức cha. Tôi không bị rút phép thông công và sẽ không bao giờ bị rút phép thông công. Tất nhiên tôi chấp nhận văn bản này nếu nó vẫn còn hiệu lực. Thư này đề ngày 16 tháng Chín năm 1598, cách đây gần hai năm. Cần phải kiểm tra lại, vấn đề này quá quan trọng không thể chấp nhận ngay được... và như thế sẽ mất ít nhất là bốn năm."
"Đương nhiên nó vẫn còn hiệu lực chứ!"
"Đức cha nhầm rồi. Có Chúa chứng giám, tôi tin là nó không còn hiệu lực nữa. Chỉ vài tuần lễ nữa, cùng lắm là vài tháng, cuối cùng sẽ có một Tổng giám mục ở Nhật Bản. Một Tổng giám mục người Spain! Thư tôi nhận được từ Manila cho biết sắc phong của nhà vua sắp tới rồi."
"Không thể thế được! Đây là địa phận của Portugal, và thuộc phạm vi của chúng tôi!"
"Trước đây nó thuộc ảnh hưởng của Portugal. Của dòng Temple. Nhưng bây giờ thì mọi sự đã đổi thay rồi. Với sự giúp đỡ của các đạo hữu chúng tôi và sự dẫn dắt của Chúa. Vua Spain đã lật đổ giáo chủ của dòng Temple các ông ở Roma rồi."
"Vô lý. Toàn những chuyện dối trá, đồn đại. Vì linh hồn bất diệt của ông, hãy tuân lệnh Giáo hoàng."
"Vâng, vâng, tôi sẽ tuân lệnh. Tôi sẽ viết thư cho Giáo hoàng ngay hôm nay. Tôi hứa với Đức cha như vậy. Trong khi đó, xin Đức cha hãy đón đợi một Giám mục Spain, một phó vương Spain và một thuyền trưởng mới của Black Ship... cũng là một người Spain! Đó cũng là một phần trong sắc phong của nhà vua. Chúng tôi cũng có bè bạn ở các cấp cao và cuối cùng, họ đã thắng các tu sĩ dòng Temple, một lần cho mãi mãi! Cầu Chúa phù hộ cho Đức cha!" Tu sĩ Perez đứng dậy, mở cửa, đi thẳng.
Ở phòng ngoài, Soldi nhìn theo Perez rồi vội vã trở vào phòng Dell'Aqua. Hoảng hốt trước sắc thái của Đức cha Thanh tra, ông chạy lại chỗ bình thủy tinh rót ra một ít rượu mạnh.
"Thưa Đức cha?"
Dell'Aqua lắc đầu, mắt vẫn nhìn ra xa mà không thấy gì. Trong năm qua đã có những tin tức không vui của đại diện dòng Temple tại triều đình vua Philip của Spain ở Mađrit về ảnh hưởng ngày càng lớn mạnh của những kẻ thù của dòng Temple.
"Thưa Đức cha bề trên, chuyện này không đúng, người Spain không thể đến đây được. Không thể có chuyện đó được."
"Rất có thể. Dễ thôi. Quá dễ." Dell'Aqua cầm lấy sắc chỉ của Giáo hoàng.
"Vị Giáo hoàng này có thể đã chết, Giáo chủ dòng tu của chúng ta có thể đã chết... thậm chí cả vua Spain nữa. Trong khi đó..." ông đứng dậy, cao lừng lững.
"Trong khi đó, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất và cầu nguyện Chúa phù hộ cho chúng ta và chúng ta sẽ làm hết sức mình. Ông cho đạo hữu Michael đi tìm Kiyama lại đây ngay."
"Vâng, thưa Đức cha. Nhưng Kiyama chưa đến đây bao giờ. Có thể lúc này không chắc ông ta đã muốn đến?"
"Bảo Michael hãy dùng tất cả những lời lẽ cần thiết, nhưng phải đưa Kiyama tới đây trước lúc mặt trời lặn. Một việc là phải báo tin ngay về chiến tranh cho Matin để truyền đạt lại ngay cho Toranaga biết. Ông sẽ viết kỹ các chi tiết nhưng tôi muốn gửi một thư mật mã nữa kèm theo. Một việc nữa là cho người đi tìm Ferriera lại đây."
"Vâng, thưa Đức cha. Nhưng về Kiyama thì chắc chắn là Michael không thể..."
"Bảo Michael ra lệnh cho ông ta phải đến đây, nhân danh Chúa nếu cần! Chúng ta là lính của Chúa, chúng ta sắp bước vào chiến tranh rồi... cuộc chiến tranh của Chúa! Khẩn trương lên!"
Phu nhân Ochiba cũng có mặt, trong lòng rối bời.
"Xin lỗi, thưa tướng công, tôi không đồng ý", Kiyama đang nói, với cái giọng xin xít, cáu kỉnh của lão.
"Không thể gạt bỏ được seppuku của phu nhân Toda, sự dũng cảm của cháu dâu tôi, sự làm chứng của phu nhân Etsu và cái chết theo đúng nghi tiết của bà ta... cùng với một trăm bốn mươi bảy người của Toranaga chết và cả khu đó của lâu đài gần như bị hủy sạch ở bên trong! Dứt khoát không thể bỏ qua được."
"Tôi đồng ý", Zataki nói. Hắn từ TakaIto tới sáng hôm qua và khi được biết chi tiết cuộc đối đầu giữa Mariko và Ishido, hắn mừng thầm trong bụng.
"Nếu bà ta được phép đi hôm qua như tôi kiến nghị thì bây giờ chúng ta không mắc vào cái bẫy này."
"Không nghiêm trọng lắm như các ông tưởng đâu", miệng Ishido là một vạch thẳng và lúc này Ochiba căm ghét hắn vì hắn đã thất bại và làm mọi người mắc kẹt trong cuộc khủng hoảng này.
"Bọn ninja chỉ nhằm cướp của thôi", Ishido nói.
"Tên man di là của để ăn cướp à?" Kiyama giễu cợt.
"Chúng tổ chức một cuộc tiến công lớn như thế chỉ vì một tên man di ư?"
"Sao lại không? Chúng có thể đòi tiền chuộc chứ sao?" Ishido trừng mắt nhìn trả lão Daimyo già ngồi giữa Ito Teradumi và Zataki.
"Người Cơ đốc giáo ở Nagasaki có thể trả giá cao để có được hắn, dù sống hay là chết, neh?"
"Có thể là như thế", Zataki đồng ý. Đó là một cái lối đánh nhau của dân man di."
Kiyama hỏi ngay:
"Có phải ông chính thức gợi ý rằng người Cơ đốc giáo vạch kế hoạch và trả tiền cho cuộc tiến công nhơ nhuốc này không?"
"Tôi có thể nói là như thế. Và có thể là như thế thật."
"Đúng là có thể. Nhưng không chắc vậy!" Ishido xen ngang, hắn không muốn cái thế cân bằng mong manh của các Nhiếp chính bị phá vỡ lúc này bởi vì một cuộc cãi lộn công khai. Hắn vẫn còn tức uất người vì bọn do thám của hắn đã không phát hiện được để báo cho hắn biết về cái hang bí mật của Toranaga và đến lúc này hắn vẫn không hiểu làm thế nào mà xây bí mật được như thế, không để lộ ra một tí gì hết.
"Tôi cho rằng bọn ninja định cướp của."
"Ý kiến đó rất hợp lý và đúng đắn nhất", Ito nói với một ánh hiểm độc trong mắt. Hắn là một người nhỏ bé, trạc trung niên, áo quần lộng lẫy, đeo những thanh kiếm nạm ngọc dát vàng, cũng như tất cả mọi người, hắn cũng bị dựng dậy kéo ra khỏi giường tới đây. Hắn trang điểm son phấn như đàn bà và răng hắn nhuộm đen.
"Vâng, thưa tướng công. Nhưng có lẽ bọn ninja không có ý đòi tiền chuộc nó ở Nagasaki đâu mà là ở Yedo, đòi Đại nhân Toranaga kia. Chẳng phải nó vẫn là tay sai của ông ta sao?"
Mặt Ishido tối sầm lại khi nghe đến cái tên đó.
"Tôi đồng ý là chúng ta nên để thì giờ vào việc thảo luận về Đại nhân Toranaga chứ không phải bọn ninja. Có thể chính ông ta đã ra lệnh mở cuộc tiến công này, neh? Ông ta là con người phản phúc, dám làm thế lắm."
"Không, ông ta sẽ không bao giờ dùng bọn ninja", Zataki nói.
"Phản trắc thì có, nhưng dùng lũ rác rưởi đó thì không. Bọn con buôn, hoặc bọn man di có thể dùng lũ đó. Nhưng Đại nhân Toranaga thì không."
Kiyama chăm chú nhìn Zataki, trong lòng hằn học.
"Những người bạn Portugal của chúng tôi không thể và cũng không bao giờ mưu toan một sự can thiệp như vậy vào công việc nội bộ của chúng ta. Không bao giờ!"
"Ông có tin rằng họ, hoặc các tu sĩ của họ âm mưu với một trong những Daimyo Cơ đốc giáo ở Kyushu để tiến hành chiến tranh đánh những người không theo Cơ đốc giáo. Cuộc chiến tranh đó sẽ được hỗ trợ của một cuộc xâm lăng từ bên ngoài, ông có tin có chuyện đó không?"
"Ai? Ông hãy nói cho tôi biết. Ông có bằng chứng gì không?"
"Chưa có, Đại nhân Kiyama ạ. Nhưng có tin đồn đấy, và một ngày kia tôi sẽ có được bằng chứng." Zataki quay sang Ishido.
"Chúng ta có thể làm gì được về cuộc tiến công? Làm thế nào để gỡ ra khỏi cái thế lưỡng nan này?" hắn hỏi, rồi liếc nhìn Ochiba. Bà đang nhìn Kiyama, rồi chuyển sang nhìn Ishido rồi lại nhìn Kiyama, và Zataki thấy bà ta chưa bao giờ đẹp đến thế, khêu gợi đến thế.
Kiyama nói:
"Tất cả chúng ta đều nhất trí là rõ ràng Đại nhân Toranaga đã âm mưu cho chúng ta mắc bẫy phu nhân Toda Mariko, dù cho bà ấy can đảm trung thành với bổn phận của mình, và đáng trọng đến đâu đi nữa, cầu Chúa hãy mở lòng từ bi khoan dung cho bà ta."
Ito sửa lại nếp của chiếc kimono tuyệt mỹ của hắn.
"Nhưng các ngài có đồng ý rằng đây có thể là một mưu kế hoàn hảo của Toranaga tiến công chính thức các chư hầu của ông ta, như thế không? Ồ, thưa Đại nhân Zataki, tôi biết ông ta sẽ không bao giờ sử dụng bọn ninja, nhưng ông ta là người rất khôn ngoan, rất khéo làm cho người khác tiếp nhận ý kiến của ông ta rồi cứ tưởng rằng đó là những ý kiến riêng của mình. Neh?"
"Bất cứ cái gì cũng có thể xảy ra được. Nhưng ninja thì không phải là kiểu cách của ông ta. Ông ta quá khôn nên không dùng bọn đó đâu, hay bảo ai làm việc đó. Bọn đó là không thể tin được. Và tại sao lại phải ép buộc Mariko Sama? Chờ cho chúng ta phạm sai lầm chẳng tốt hơn nhiều sao? Chúng ta bị kẹt rồi. Neh?"
"Phải. Chúng ta vẫn bị kẹt." Kiyama nhìn Ishido.
"Và bất cứ ai ra lệnh cuộc tiến công đó cũng là một thằng ngu và chẳng giúp gì được cho chúng ta cả."
"Có lẽ Đại nhân Tướng công nói đúng, chuyện này không đến nỗi nghiêm trọng như chúng ta tưởng", Ito nói.
"Nhưng thật là buồn... đó không phải là một cái chết đẹp cho bà ấy, thật tội nghiệp!"
"Đó là karma của bà ta, còn chúng ta thì mắc bẫy", Ishido trừng mắt nhìn lại Kiyama.
"Thật may mắn là bà ấy có được cái hầm đó mà chạy vào chốt lại, nếu không lũ ròi bọ ấy đã bắt được bà ta."
"Nhưng thưa tướng công, chúng đã không bắt được và bà ta đã thực hiện một hình thức seppuku và những người khác cũng thế, còn bây giờ nếu chúng ta không để tất cả mọi người đi thì sẽ có thêm những cái chết để biểu thị sự phản đối và chúng ta không thể để xảy ra như vậy được", Kiyama nói.
"Tôi không đồng ý. Mọi người phải ở lại đây... Ít ra là cho tới khi Toranaga Sama vượt bờ cõi đi vào lãnh địa của chúng ta."
Ito mỉm cười.
"Hôm đó sẽ là một ngày đáng ghi nhớ."
"Ông nghĩ ông ta sẽ không ra khỏi bờ cõi của ông ta sao?" Zataki hỏi.
"Tôi nghĩ gì, điều đó chẳng có giá trị gì hết, thưa Đại nhân Zataki. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ biết ông ta làm gì. Và dù làm gì thì cái đó cũng không quan trọng. Toranaga phải chết, Thế tử phải được kế vị." Ito nhìn Ishido.
"Tên man di đã chết chưa, thưa tướng công?"
Ishido bắt đầu và chăm chú nhìn Kiyama.
"Hắn chết hoặc bị què cụt lúc này thì thật là bất hạnh... một con người dũng cảm như thế. Neh?"
"Tôi thì tôi cho nó là một cái họa và nó càng chết sớm càng hay. Đại nhân quên rồi ư?"
"Hắn có thể có ích cho chúng ta. Tôi đồng ý với Đại nhân Zataki... và với ông... Toranaga không phải ngu. Chắc chắn phải có lý do xác đáng Toranaga mới quý trọng hắn như vậy. Neh?"
"Đúng, ông nói đúng", Ito nói.
"Anjin-san là một tên man di làm được như thế là giỏi, có phải không? Toranaga phong hắn làm Samurai là đúng." Hắn nhìn Ochiba.
"Khi hắn dâng phu nhân bông hoa, thưa phu nhân, tôi cho rằng đó là một cử chỉ rất thơ, xứng đáng với một triều thần."
Mọi người đều đồng ý.
"Về cuộc thi thơ bây giờ thì sao, thưa phu nhân?" Ito hỏi.
"Phải bãi bỏ thôi, rất tiếc", Ochiba nói.
"Đúng đấy ạ", Kiyama đồng ý.
"Đại nhân có quyết định tham dự không?" Ochiba hỏi.
"Không", Kiyama đáp.
"Nhưng bây giờ tôi có thể nói được:
"Trên một cành cây khô héo.
Bão táp đã đổ xuống.
Những giọt nước mắt mùa hè tăm tối."
"Hãy dùng những câu đó làm mộ chí cho bà ta. Bà ta là Samurai", Ito thản nhiên nói.
"Tôi chia sẻ những giọt nước mắt mùa hè đó."
"Tôi", Ochiba nói.
"Tôi muốn có câu kết thúc khác:
"Trên một cành cây khô héo.
Tuyết đang lắng nghe….
Im lặng của mùa đông."
"Nhưng tôi đồng ý với Đại nhân Ito. Tôi cũng nghĩ rằng tất cả chúng ta đều chia sẻ những giọt nước mắt mùa hè tăm tối này."
"Không, xin lỗi phu nhân, nhưng phu nhân nói không đúng", Ishido nói.
"Nhất định là nước mắt rồi, tất nhiên, nhưng là nước mắt của Toranaga và đồng minh của ông ta." Hắn sửa soạn kết thúc cuộc họp.
"Tôi sẽ cho mở cuộc điều tra ngay lập tức về vụ tiến công của bọn ninja. Tôi không tin chúng ta sẽ tìm ra được sự thật. Trong khi đó, để đảm bảo an ninh và an toàn cho mọi người, rất tiếc là các giấy thông hành sẽ bị hủy bỏ và rất tiếc là mọi người cấm không được rời khỏi đây cho đến ngày hai mươi hai."
"Không", Onoshi, một Nhiếp chính, nói từ chỗ riêng của hắn ở bên kia phòng, nơi hắn nằm một mình trong cánh rèm che kín, không ai nhìn thấy.
"Xin lỗi, nhưng đó chính là điều ông không thể làm được. Bây giờ thì phải để cho tất cả đi. Tất cả."
"Tại sao?"
Giọng Onoshi rõ vẻ hiểm ác và không hề sợ hãi.
"Nếu ông không làm thế, ông sẽ làm nhục vị phu nhân can trường nhất vương quốc, ông sẽ làm nhục phu nhân Kiyama Achiko và phu nhân Maeda. Cầu Chúa cứu vớt linh hồn họ. Khi ai nấy hay biết về hành động bẩn thỉu bỉ ổi này thì chỉ có Chúa Trời biết được nó sẽ tác hại cho Thế tử như thế nào... và cho tất cả chúng ta, nếu chúng ta không thận trọng."
Ochiba cảm thấy lạnh người. Một năm trước đây, khi Onoshi đến thăm viếng Taiko đang hấp hối, bọn lính gác đã khăng khăng đòi vén rèm kiệu lên, đề phòng Onoshi giấu vũ khí ở trong và bà đã trông thấy bộ mặt bị tàn phế một nửa, không có mũi, không có tai, đầy vẩy. Cặp mắt cuồng tín, rực lửa, bàn tay trái cụt chỉ còn một mẩu, bàn tay phải lành lặn nắm chặt thanh đoản kiếm.
Phu nhân Ochiba cầu khẩn mình và Yaemon không bao giờ mắc bệnh hủi. Bà cũng muốn chấm dứt cuộc họp này vì lúc này bà đã quyết định rồi - phải làm gì đối với Toranaga và phải làm gì đối với Ishido.
"Điểm thứ hai", Onoshi nói tiếp,
"Nếu ông sử dụng cuộc tiến công bỉ ổi đó làm cái cớ để giữ mọi người ở lại đây, ông sẽ ngụ ý ông không hề bao giờ muốn để cho họ ra đi mặc dù ông đã cam kết trịnh trọng bằng giấy tờ. Thứ ba: ông..."
Ishido cắt ngang:
"Toàn thể Hội đồng đã đồng ý cấp giấy thông hành."
"Xin lỗi, toàn thể Hội đồng đã đồng ý với đề nghị sáng suốt của phu nhân Ochiba là cấp giấy thông hành, vì tán thành ý kiến của phu nhân cho rằng sẽ chẳng có mấy người lợi dụng cơ hội này để đi khỏi đây, và ngay dù cho họ có đi cũng sẽ xảy ra những chuyện trì hoãn họ lại."
"Ông cho rằng các phụ nữ của Toranaga và phu nhân Toda Mariko sẽ không đi và những người khác sẽ không theo sao?"
"Những chuyện xảy ra với các bà đó sẽ không hề làm Toranaga lay chuyển trong ý đồ của ông ta, dù chỉ là một chút xíu. Chúng ta cần phải quan tâm đến đồng minh của chúng ta! Không có cuộc tiến công của bọn ninja và ba vụ seppuku thì toàn bộ cái trò vô lý này đã chết ngóm ngay từ đầu rồi!"
"Tôi không đồng ý."
"Thứ ba và cuối cùng: nếu bây giờ ông không để mọi người đi, sau những điều phu nhân Etsu đã nói công khai, ông sẽ bị đa số các Daimyo lên án là đã ra lệnh mở cuộc tiến công này... tuy không công khai... và tất cả chúng ta có nguy cơ sẽ phải chịu chung số phận và khi ấy sẽ có nhiều nước mắt đổ ra."
"Tôi không cần phải dựa vào bọn ninja."
"Tất nhiên", Onoshi đồng ý, giọng hắn hằn học.
"Tôi cũng vậy và bất cứ ai ở đây cũng vậy. Nhưng tôi cảm thấy có bổn phận phải nhắc nhở ông rằng có hai trăm sáu mươi tư Daimyo, rằng sức mạnh của Thế tử là dựa vào liên minh của khoảng hai trăm Daimyo và Thế tử không thể nào để cho ông, người cầm cờ trung thành nhất và tổng tư lệnh của Thế tử, bị nghi là có tội về những phương pháp bỉ ổi như thế, về sự kém cỏi ghê gớm đã khiến cho cuộc tiến công đó thất bại."
"Ông nói rằng tôi ra lệnh cuộc tiến công đó?"
"Tất nhiên là tôi không nói vậy, xin lỗi, tôi chỉ nói rằng ông sẽ bị kết án vắng mặt, nếu ông không để cho mọi người đi."
"Có ai ở đây cho rằng tôi ra lệnh cho cuộc tiến công đó không?" Không ai dám công khai thách thức Ishido, không có bằng chứng gì. Đúng ra, hắn đã không hỏi ý kiến họ và chỉ nói xa xôi, bóng gió thế thôi, với Kiyama và Ochiba. Nhưng tất cả đều biết và tất cả đều tức giận như nhau về việc hắn ngu ngốc đến nỗi đã để cho cuộc tấn công đó thất bại tất cả, trừ Zataki. Dù vậy, Ishido vẫn làm chủ Osaka, thống đốc kho tàng của Taiko cho nên không thể đụng đến hắn được, càng không thể gạt bỏ hắn được.
"Tốt", Ishido nói dứt khoát.
"Bọn ninja định cướp của. Chúng ta sẽ bỏ phiếu về vấn đề giấy thông hành. Tôi tán thành hủy bỏ các giấy thông hành đã cấp."
"Tôi phản đối", Zataki nói.
"Xin lỗi, tôi cũng phản đối", Onoshi nói. Ito đỏ mặt trước cái nhìn soi mói của mọi người.
"Tôi phải đồng ý với Đại nhân Onoshi, đồng thời ấy... thật quả là khó quá, neh?"
"Ông cho ý kiến đi", Ishido hầm hầm nói.
"Tôi đồng ý với Đại nhân Tướng quân."
Kiyama nói:
"Xin lỗi, tôi không đồng ý."
"Tốt", Onoshi nói.
"Như thế là xong, nhưng tôi đồng ý với ông, thưa Tướng quân, chúng ta có những vấn đề cấp bách khác. Chúng ta cần phải biết lúc này Đại nhân Toranaga sẽ làm gì? Ý kiến của ông thế nào?"
Ishido nhìn Kiyama trừng trừng, mặt hắn đanh lại. Rồi hắn nói:
"Ông thấy thế nào?"
Kiyama đang cố gạt bỏ khỏi đầu những nỗi hận thù. sợ hãi và buồn phiền, để tỉnh táo có được sự lựa chọn cuối cùng: Ishido hay Toranaga. Đã đến lúc rồi đây. Lão nhớ lại rõ ràng Mariko nói gì về sự phản phúc giả thiết của Onoshi, về sự bội phản giả thiết của Ishido, về bằng chứng giả thiết là có của Toranaga về sự bội phản này, về tên man di và chiếc tàu của hắn... và về những gì có thể sẽ xảy ra với Thế tử và Giáo hội nếu Toranaga nắm quyền bính và những gì có thể sẽ xảy ra với luật lệ của vương quốc nếu các Đức cha thống trị đất nước này. Và bao trùm lên những cái đó là nỗi lo lắng của Đức cha Thanh tra và về tên tà đạo và chiếc tàu của hắn, và cái gì sẽ xảy ra nếu mất Black Ship, và sự tin tưởng của viên Thủy sư đô đốc đã thề trước Chúa rằng tên Anjin-san cũng là dòng giống của Satan, Mariko đã bị bỏ bùa mê cũng như Rodrigues. Tội nghiệp Mariko, lão buồn rầu nghĩ, chết như thế sau bao nhiêu đau khổ, không được rửa tội, không có những nghi lễ cuối cùng, không có lấy một tu sĩ bên cạnh, mãi mãi mất đi thiên ân của Chúa. Cầu Đức Mẹ mở lượng từ bi với bà ta. Biết bao nhiêu nước mắt mùa hè.
Còn Achiko thì sao? Tên cầm đầu bọn ninja đã chủ tâm nhằm vào nó hay đây chỉ là một vụ giết chóc như những vụ khác? Con bé không sợ hãi dám xông tới, thật là dũng cảm, và tội nghiệp cho nó. Tại sao tên man di vẫn còn sống? Tại sao bọn ninja không giết hắn? Chắc chắn chúng sẽ được lệnh giết hắn nếu như cuộc tiến công bỉ ổi này do Ishido bố trí, mà dĩ nhiên chắn hẳn là như thế rồi. Thật nhục nhã cho Ishido đã thất bại... thật xấu hổ. A! Mariko thật can đảm, bà ta giăng lưới bẫy chúng ta thật là can đảm, khôn khéo! Và tên man di nữa!
Nếu ta ở địa vị hắn, ta sẽ không bao giờ có thể cầm chân được bọn ninja một cách anh hùng như vậy, hay bảo vệ Mariko thoát khỏi cái nỗi ô nhục ghê gớm là bị bắt sống... Rồi cả. Kiritsubo, Sazuko, phu nhận Etsu, phải, ngay cả Achiko nữa. Không có hắn và cái hầm mật, phu nhân Mariko đã bị bắt rồi. Và tất cả những người khác nữa. Ta là Samurai, ta có bổn phận tôn trọng Anjin-san đã tỏ ra là Samurai. Neh?
Cầu Chúa tha thứ cho ta, ta đã không đến với Mariko chan để làm phụ tá cho bà ấy, mà đó là bổn phận của ta, một con người Cơ đốc giáo. Tên tà đạo đã giúp bà ấy, đã nâng bà ta lên như Chúa Jesus đã làm với những người khác, còn ta, ta đã bỏ rơi bà. Ai là người Cơ đốc giáo?
Ta cũng không biết nữa. Dù vậy, hắn vẫn phải chết.
"Về Toranaga thì thế nào, Đại nhân Kiyama?" Ishido lại hỏi.
"Về kẻ thù thì thế nào?"
"Về Kuanto thì thế nào?" Kiyama hỏi lại, mắt chăm chú nhìn Ishido.
"Khi Toranaga đã bị tiêu diệt, tôi đề nghị trao Kanto cho một Nhiếp chính."
"Ai?"
"Đại nhân", Ishido nhẹ nhàng nói, rồi tiếp,
"Hoặc có thể là Zataki, lãnh chúa của Sinanô." Điều này thì Kiyama hiểu rõ, vì chừng nào Toranaga còn sống thì còn rất cần Zataki, và Ishido đã cho lão biết cách đây một tháng là Zataki đã đòi vùng Kuanto để trả công cho hắn chống lại Toranaga. Lão và Ishido, hai người đã đồng ý với nhau là Ishido sẽ hứa để Kuanto cho Zataki, nhưng cả hai đều hiểu rằng đó chỉ là một lời hứa suông. Cả hai đã đồng ý với nhau rằng Zataki sẽ phải mất mạng và mất lãnh địa của hắn vì sự láo xược đó, khi nào thuận tiện.
"Dĩ nhiên, tôi không phải là sự chọn lựa đúng đắn cho một vinh dự như thế." Kiyama nói, bụng thầm ước lượng thật cẩn thận phòng này ai là người tán thành lão, ai chống lại.
Onoshi cố gắng che giấu sự bất mãn của mình.
"Gợi ý này chắc là một gợi ý có giá trị, đáng đem ra bàn luận, neh? Nhưng đó là chuyện tương lai. Còn bây giờ thì lãnh chúa hiện tại của Kuanto sẽ làm gì?"
Ishido vẫn nhìn Kiyama.
"Thế nào?"
Kiyama cảm thấy rõ sự hằn học của Zataki đối với lão song gương mặt hắn không lộ một vẻ gì. Hai đứa chống lại ta, lão nghĩ thầm, và cả Ochiba nữa, nhưng bà ta không có quyền biểu quyết. Ito thì luôn luôn theo Ishido rồi, như thế là ta thắng... nếu Ishido thật lòng. Liệu hắn có thật lòng không? Lão tự hỏi, và chăm chú nghiên cứu gương mặt lầm lì trước mắt lão, cố thăm dò sự thật là thế nào. Rồi lão quyết định nói toạc ra điều lão đã kết luận:
"Đại nhân Toranaga sẽ không bao giờ đến Osaka."
"Tốt", Ishido nói.
"Vậy là ông ta bị cô lập, đặt ra ngoài vòng pháp luật và lệnh của Thiên Hoàng đòi ông ta phải seppuku đã được chuẩn bị sẵn sàng cho Thiên Hoàng ký. Và như thế là hết đời Toranaga và dòng dõi ông ta.
"Mãi mãi."
"Đúng. Nếu Thiên Hoàng đến Osaka."
"Sao?"
"Tôi đồng ý với Đại nhân Ito", Kiyama nói tiếp, muốn có hắn là đồng minh hơn là thù địch.
"Đại nhân Toranaga là con người cực kỳ xảo quyệt. Tôi cho rằng ông ta có đủ mưu mẹo để ngăn chặn việc Thiên Hoàng tới đây."
"Không thể được!"
"Nếu cuộc viếng thăm bị hoãn lại thì sao?" Kiyama hỏi, lão bỗng cảm thấy khoái trá trước sự bực bội lo lắng của Ishido, và căm ghét hắn vì hắn đã thất bại.
"Thiên Hoàng sẽ tới đây như đã định."
"Nhưng nếu Thiên Hoàng không đi?"
"Tôi nói với ông là Thiên Hoàng sẽ tới!"
"Nhưng nếu Thiên Hoàng không tới?"
Phu nhân Ochiba hỏi:
"Đại nhân Toranaga làm thế nào mà ngăn được?"
"Tôi không rõ, thưa phu nhân. Nhưng nếu Thiên Hoàng muốn hoãn cuộc viếng thăm lại một tháng nữa.... thì chúng ta cũng chẳng làm gì được. Toranga chẳng phải là bậc thầy về lật đổ đó sao? Tôi cho rằng không có gì ông ta không dám làm... ngay cả chuyện lật đổ Thiên Hoàng."
Trong phòng lặng ngắt, cái ý nghĩ ghê gớm đó và những tác động của nó bao trùm lên tất cả mọi người...
"Xin lỗi, nhưng... như vậy thì cách đối phó là thế nào?" Ochiba nói hộ tất cả.
"Chiến tranh!" Kiyama nói.
"Ngay hôm nay chúng ta huy động quân đội... Bí mật. Chúng ta sẽ đợi cho đến khi cuộc viếng thăm bị hoãn lại, mà chắc chắn sẽ hoãn lại. Đó là tín hiệu cho chúng ta thấy Toranaga đã ngăn trở Thiên Hoàng. Ngay ngày hôm đó chúng ta sẽ tiến hành đánh Kuanto, trong mùa mưa."
Bỗng sàn nhà rung chuyển.
Trận động đất đầu tiên nhẹ thôi và chỉ kéo dài giây lát, nhưng cũng làm cho kèo cột kêu răng rắc.
Rồi sau đó là một sự rung chuyển nữa. Mạnh hơn. Một vết nứt hiện ra trên một bức tường đá. Cát bụi rơi lả tả từ trên trần nhà xuống. Rui, dầm, ngói răng rắc và ngói từ một mái nhà rơi xuống sân trước loảng xoảng.
Ochiba cảm thấy muốn xỉu và buồn nôn, bà tự hỏi không biết có phải karma của bà là hôm nay sẽ bị chôn vùi trong đám gạch đổ vỡ không. Bà bám lấy sàn nhà đang rung và cùng với mọi người trong lâu đài, cùng với toàn thành phố và các tàu bè trong cảng, chờ đợi đợt rung chuyển thật sự sẽ tới.
Nhưng không có đợt động đất tiếp theo. Sự rung chuyển chấm dứt. Cuộc sống trở lại. Niềm vui sướng thấy mình vẫn còn sống trào lên trong lòng họ và tiếng cười của họ vang động khắp lâu đài. Ai cũng hình như đều biết rằng lần này... giờ này, ngày này... cuộc tàn phá sẽ không xảy ra với họ.
"Shigata ga nai", Ishido nói, người vẫn còn co dúm.
"Neh?"
"Vâng." Ochiba hớn hở nói.
"Ta hãy biểu quyết đi", Ishido nói khoan khoái, thấy mình sống.
"Tôi tán thành chiến tranh!"
"Tôi tán thành!"
"Tôi tán thành!"
"Tôi tán thành!"
"Tôi tán thành!"
Khi Blackthorne tỉnh lại, anh biết rằng Mariko đã chết, biết nàng đã chết như thế nào và tại sao. Anh nằm trên đệm. Có bọn Áo Xám canh gác, bên trên là trần nhà với những rui kèo, ánh nắng rực rỡ làm anh lóa mắt, và sự im lặng thật kỳ quặc. Một thầy thuốc đang khám cho anh. Nỗi lo sợ đầu tiên trong tất cả những nỗi lo sợ lớn của anh đã tiêu tan.
Ta nhìn được?
Ông thầy thuốc mỉm cười và nói cái gì đó nhưng Blackthorne không nghe thấy. Anh định ngồi dậy nhưng trong tai anh nhói lên một cơn đau dữ dội. Mùi thuốc nổ cay xè vẫn còn bám trong miệng anh và toàn thân anh đau ê ẩm.
Được một lúc, anh lại ngất, rồi cảm thấy có những bàn tay dịu dàng nâng đầu anh lên. Đặt một cái chén vào môi anh và hương vị trà ướp hoa nhài vừa ngọt vừa chát đã làm anh mất đi cái mùi vị của thuốc súng. Anh cố gắng mở mắt. Ông thầy thuốc lại nói cái gì đó và anh lại không nghe thấy gì hết và nỗi kinh hoàng như lớn lên trong lòng anh, nhưng anh chặn nó lại. Anh nhớ lại vụ nổ và nhìn thấy Mariko và trước khi nàng chết, anh đã làm phép rửa tội cho nàng mặc dù anh không có tư cách và thẩm quyền để làm việc đó. Anh gạt hồi ức đó sang một bên và nhớ đến một vụ nổ khác - khi anh bị nổ tung rơi xuống biển sau khi ông già Alban Caradoc mất hai chân. Lần đó anh cũng ù tai như thế này, cũng đau, cũng không thấy gì hết, nhưng vài ngày sau anh đã nghe lại được.
Không cần thiết phải lo sợ, anh tự nhủ. Chưa đến lúc.
Anh nhìn thấy chiều dài các bóng đổ dưới ánh mặt trời và màu sắc của ánh sáng. Mới bình minh được một chốc lát thôi, anh nghĩ, và cảm tạ Chúa lần nữa, thị giác anh không hề hấn gì.
Anh trông thấy môi ông thầy thuốc mấp máy nhưng không một tiếng nào lọt qua tiếng ù ù hỗn loạn.
Anh thận trọng sờ mặt, mồm, má mình. Không thấy đau đớn gì. Không có vết thương nào. Rồi đến cổ, cánh tay, ngực: vẫn không có vết thương nào. Rồi anh quyết lần bàn tay xuống dưới nữa, xuống bụng, xuống hạ bộ. Nhưng anh không bị thương, bị cụt như Carađốc và anh cảm tạ Chúa, anh đã không bị thương ở đó, vẫn sống để biết, như Alban Caradoc tội nghiệp đã biết.
Anh nằm yên trong một lát, đầu đau kinh khủng. Rồi sờ đến cẳng chân, bàn chân. Mọi cái có vẻ lành lặn. Anh thận trọng úp hai bàn tay lên hai tai và ép chặt rồi hé miệng, nuốt ực, nửa như ngáp, cố làm cho tai hết ù. Nhưng sự đau đớn chỉ tăng thêm.
Mày sẽ chờ đợi một ngày rồi nửa ngày nữa, anh tự ra lệnh cho mình và mười lần thời gian đó nếu cần, và cho đến khi ấy, mày không được sợ!
Ông thầy thuốc sờ người anh, môi mấp máy.
"Không nghe thấy, xin lỗi", Blackthorne bình tĩnh nói, và chỉ nghe thấy lời nói của chính anh trong đầu.
Ông thầy thuốc gật đầu rồi lại nói... Lúc này Blackthorne đọc trên môi ông ta. Tôi hiểu. Bây giờ ông ngủ đi.
Nhưng Blackthorne biết mình sẽ không ngủ. Anh cần phải suy nghĩ tính toán. Anh cần phải dậy, rời khỏi Osaka và đi Nagasaki - để kiểm tra pháo thủ và thủy thủ để đoạt lấy Black Ship. Không còn gì nữa để mà suy nghĩ, không còn gì nữa để mà nhớ. Không có lý do gì nữa để mà sắm vai Samurai hay người Nhật. Giờ đây anh đã được thanh thoát, mọi ân oán, mọi nợ nần, tình bạn đều xóa bỏ. Vì nàng không còn nữa.
Anh lại nhấc đầu lên và lại đau dữ dội. Anh cố gượng chịu đau ngồi dậy. Căn phòng quay cuồng và anh mơ hồ nhớ lại trong giấc mơ của mình, anh đã trở lại Anjiro khi xảy ra động đất, mặt đất đã nứt toác, rung chuyển và anh đã nhảy xuống cứu Toranaga và Mariko khỏi bị đất nuốt chửng. Anh vẫn còn như cảm thấy cái ướt át lạnh lẽo, nhớp nháp và cái mùi chết chóc từ chỗ đất nứt bốc lên, còn Toranaga thì to lù lù, kỳ quái và cười ha hả trong giấc mơ của anh.
Anh gắng gượng định thần để nhìn. Căn phòng không quay nữa và cơn buồn nôn chấm dứt.
"Trà, dozo", anh nói, lại cảm thấy cái vị thuốc súng trong mồm. Những bàn tay ân cần giúp anh uống rồi anh giơ hai cánh tay ra để cho họ đỡ anh đứng dậy. Không có họ thì anh ngã rồi. Người anh là cả một sự đau đớn, nhưng lúc này thì anh biết chắc rằng không có chỗ nào gẫy, bên trong cũng như bên ngoài, trừ hai tai. Nghỉ ngơi, xoa bóp và thời gian sẽ chữa cho anh khỏi. Anh lại cảm ơn Chúa vì mình đã không bị mù hoặc què cụt và vẫn còn sống. Bọn Áo Xám đỡ anh ngồi và anh ngả người nằm xuống một lát. Anh không nhận thấy mặt trời đã chuyển động trên một phần tư bầu trời từ lúc anh nằm xuống cho đến lúc anh lại mở mắt.
Lạ thật, anh nghĩ và ước lượng bóng mặt trời, không hiểu rằng mình đã ngủ. Mình tin chắc chỉ mới sắp sáng mà sao lại thế này nhỉ. Hay là mắt mình nhìn nhầm. Bây giờ đã gần cuối phiên gác trước ngọ. Và anh lại nhớ đến Alban Caradoc và hai bàn tay anh lại lần trên người anh một lần nữa để biết chắc mình đã không mơ, rằng mình không bị thương.
Có ai chạm vào người anh và anh ngước nhìn lên. Yabu đang cúi xuống và đang nói.
"Xin lỗi,
"Blackthorne chậm rãi nói.
"Chưa nghe được, Yabu-san. Sẽ chóng khỏi thôi. Tai đau, hiểu không?"
Anh thấy Yabu gật đầu và cau mày. Yabu và ông thầy thuốc nói chuyện với nhau rồi Yabu ra hiệu cho Blackthorne hiểu rằng lão sẽ quay lại ngay, anh cứ nằm nghỉ chờ lão. Rồi lão bỏ đi.
"Tắm và xoa bóp, làm ơn", Blackthorne nói.
Có những bàn tay khênh anh tới chỗ đó. Dưới những ngón tay dễ chịu, anh ngủ thiếp đi, toàn thân đắm chìm trong cảm giác khoan khoái ấm áp và dịu dàng với mùi dầu thơm xoa trên da thịt anh. Và trong thời gian ấy, đầu óc anh vẫn tính toán, vạch kế hoạch.
Trong lúc anh đang ngủ, bọn Áo Xám tới khiêng cái giường nằm của anh vào khu vực bên trong của vọng lâu, nhưng anh không tỉnh dậy, vẫn đê mê vì mệt mỏi, vì xoa bóp, vì thuốc ngủ.
"Thưa phu nhân, bây giờ thì hắn an toàn rồi", Ishido nói.
"Không sợ Kiyama nữa ư?" Ochiba hỏi.
"Không sợ tất cả những người Cơ đốc giáo." Ishido ra hiệu cho bọn lính gác phải hết sức cảnh giác rồi cùng Ochiba đi ra khỏi căn phòng và hành lang đi vào vườn lúc này chan hòa ánh nắng.
"Có phải vì thế mà phu nhân Achiko bị giết không? Có phải vì bà ấy là người Cơ đốc giáo không?"
Chính Ishido đã hạ lệnh giết Achiko đề phòng trường hợp bà ta là một thích khách do người ông là Kiyama cắm vào đó để giết Blackthorne.
"Tôi cũng không rõ nữa, thưa phu nhân."
"Bọn chúng bám lấy nhau như ong trong tổ. Làm sao lại có người tin vào cái tôn giáo vô lý của họ được?"
"Tôi cũng không hiểu nữa. Nhưng chẳng bao lâu nữa chúng sẽ bị tiêu diệt hết."
"Làm thế nào, thưa Tướng công? Đại nhân làm thế nào được trong khi biết bao nhiêu chuyện phụ thuộc vào thiện chí của chúng?"
"Hứa hẹn... cho đến khi Toranaga chết. Khi ấy chúng sẽ đánh lẫn nhau. Chúng ta sẽ chia để trị. Toranaga chẳng làm thế đó sao? Taiko đã chẳng làm thế đó sao? Kiyama muốn có Kuanto, neh? Vì Kuanto, lão sẽ phục tùng. Cho nên lão được hứa hẹn là sẽ có Kuanto, sau này. Còn Onoshi? Ai biết được cái thằng điên rồ ấy muốn gì... ngoài cái mong muốn là trước khi chết, được nhổ vào đầu lâu của Toranaga và của Kiyama."
"Thế nếu như Kiyama phát hiện ra lời hứa của Đại nhân với Onoshi thì sao? Nghĩa là Onoshi sẽ được tất cả đất đai của Kiyama. Hay là Đại nhân có ý giữ lời hứa với Zataki chứ không phải với hắn?"
"Thưa phu nhân, đó toàn là những chuyện bịa đặt do kẻ thù loan truyền." Ishido nhìn Ochiba.
"Onoshi muốn cái đầu của Kiyama. Kiyama muốn Kuantô. Zataki cũng muốn..."
"Thế còn tướng quân? Tướng quân muốn cái gì?"
"Trước hết là Thế tử an toàn lớn lên tới tuổi mười lăm, rồi an toàn cai trị vương quốc. Và phu nhân cùng với Thế tử được an toàn và được bảo vệ cho đến khi ấy. Chỉ có thế thôi."
"Chỉ có thế thôi!"
"Vâng, thưa phu nhân."
Đồ nói dối, Ochiba thầm nghĩ. Bà ngắt một bông hoa thơm ngát, đưa lên mũi ngửi rồi thích hương thơm ấy đưa tặng Ishido bông hoa.
"Đẹp quá, neh?"
"Vâng, đẹp lắm." Ishido nói, cầm lấy bông hoa.
"Cảm ơn phu nhân."
"Để tang Yodoko Sama, thật là đẹp. Cần phải khen ngợi tướng công."
"Tôi rất đau buồn, Yodoko Sama qua đời", Ishido lễ phép nói.
"Những lời khuyên của Đức bà bao giờ cũng quý giá."
Hai người đi dạo một lúc.
"Họ đã đi chưa? Kiritsubo-san và Sazuđô với con trai bà ta?" Ochiba hỏi.
"Chưa. Họ sẽ đi ngày mai. Sau tang lễ của phu nhân Toda. Nhiều người sẽ đi ngày mai. Thật là không hay."
"Rất đáng tiếc, nhưng việc đó có gì quan trọng? Bây giờ tất cả chúng ta đều đã đồng ý là Toranaga Sama sẽ không tới đây kia mà?"
"Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng điều đó không quan trọng, chừng nào chúng ta còn giữ lâu đài Osaka. Không, thưa phu nhân, chúng ta cần phải kiên nhẫn như Kiyama gợi ý. Chúng ta sẽ đợi cho đến ngày hôm đó. Rồi chúng ta sẽ ra quân."
"Tại sao lại đợi? Không ra quân ngay được sao?"
"Cần phải có thời gian để tập hợp quân sĩ."
"Sẽ có bao nhiêu người chống lại Toranaga?"
"Ba trăm ngàn quân. Chí ít gấp ba lần quân của Toranaga."
"Thế còn quân đóng ở đây?"
"Tôi sẽ để lại tám mươi ngàn quân tinh nhuệ bên trong thành Osaka này, và năm mươi ngàn trấn giữ các cửa ải."
"Thế còn Zataki?"
"Hắn sẽ phản Toranaga. Cuối cùng hắn sẽ phản ông ta."
"Đại nhân không thấy lạ là Sudara, em gái tôi và tất cả các con cái bọn họ lại đang thăm viếng TakaIto sao?"
"Không, không có gì lạ cả. Tất nhiên Zataki làm ra vẻ đã có sự giàn xếp bí mật với người anh em cùng cha khác mẹ với mình. Nhưng đó chỉ là một mưu mẹo thôi, không có gì khác. Hắn sẽ phản Toranaga."
"Chắc chắn là như thế... hắn có cùng một dòng máu thối nát ấy", Ochiba nói với giọng ghê tởm.
"Nhưng tôi sẽ hết sức đau buồn nếu có chuyện gì xảy ra với em gái tôi và con cái cô ấy."
"Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, thưa phu nhân. Tôi tin chắc là như thế."
"Nếu Zataki săn sàng giết mẹ đẻ ra hắn thì... neh? Đại nhân có chắc hắn sẽ không phản Đại nhân không?"
"Không dám. Xét cho cùng thì hắn sẽ không phản tôi, thưa phu nhân, vì hắn căm thù Toranaga hơn căm thù tôi và hắn tôn trọng phu nhân, ham muốn Kuanto trên hết thảy mọi thứ khác." Ishido mỉm cười nhìn các tầng nhà cao vút.
"Chừng nào thành này còn là của chúng ta, vẫn còn Kuanto để ban phép thì chẳng có gì phải sợ cả."
"Sáng nay tôi sợ", Ochiba nói, cầm một bông hoa đưa lên mũi ngửi, thưởng thức hương thơm của hoa, muốn mùi hương đó làm mất đi dư vị của nỗi sợ hãi vẫn còn vương vấn trong mình.
"Tôi muốn bỏ chạy nhưng rồi lại nhớ đến lời ông thầy bói."
"Hả? À, ông thầy bói, tôi đã quên mất ông ta." Ishido trầm ngâm và thích thú nói. Chính ông thầy bói, từ Trung Hoa tới, đã tiên đoán Taiko sẽ chết trên giường của mình, để lại một đứa con trai khỏe mạnh. Toranaga sẽ chết vì kiếm vào tuổi trung niên. Ishido sẽ chết già, trở thành vị tướng nổi tiếng nhất vương quốc, hai chân đứng vững trên mặt đất. Và phu nhân Ochiba sẽ kết thúc cuộc đời mình ở thành Osaka, giữa những nhà quý tộc lớn nhất của đất nước.
"Vâng", Ishido lại nói.
"Tôi đã quên mất ông ta. Toranaga đang tuổi trung niên, neh?"
"Vâng", Ochiba lại cảm thấy ánh mắt soi mói của hắn và lòng bà rung động vì ý nghĩ có một người đàn ông thật sự nằm trên người mình, cho mình một sự sống mới trong lòng. Lần này sẽ là một lần sinh đẻ danh giá, không như lần trước, khi bà kinh hoàng tự hỏi không biết đứa con sinh ra sẽ là thế nào, sẽ giống ai.
Ochiba, ngươi thật ngốc nghếch, bà tự nhủ, trong lúc hai người đi trên con đường nhỏ râm mát, thơm ngát. Hãy gạt bỏ những ác mộng xuẩn ngốc ấy đi... đó chỉ là những cơn ác mộng xuẩn ngốc. Ngươi đang nghĩ về một người đàn ông.
Bỗng Ochiba ao ước có Toranaga ở đây, bên cạnh mình chứ không phải Ishido, ao ước Toranaga là chủ lâu đài Osaka, chủ kho tàng của Taiko, người bảo vệ Thế tử và tổng chỉ huy các quân đội miền Tây, chứ không phải Ishido. Như thế sẽ chẳng còn vấn đề gì nữa. Họ sẽ cùng nhau nắm giữ vương quốc này, tất cả, bây giờ, hôm nay, lúc này, bà sẽ vẫy gọi ông ta lên giường hoặc tới một khoảng rừng trống êm ả rồi ngày mai hoặc ngày kia họ sẽ làm lễ thành hôn, và vô luận chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, hôm nay bà vẫn cứ có một người đàn ông và được thanh thản.
Bà với tay kéo một cành cây nhỏ, ngửủi hương dịu ngọt, nồng nàn của bông hoa dành dành.
Hãy gạt bỏ những mơ mộng đi, Ochiba, bà tự nhủ. Hãy tỏ ra thực tế như Taiko... hoặc như Toranaga.
"Đại nhân sẽ làm gì với tên Anjin-san?" Bà hỏi.
Ishido cười:
"Bảo vệ cho hắn được an toàn... Có lẽ để cho hắn chiếm lấy Black Ship hoặc dùng hắn đe dọa Kiyama và Onoshi nếu cần. Cả hai đều ghét hắn, neh? Ồ, vâng, hắn là thanh kiếm kề vào cổ họ... và cái Giáo hội bẩn thỉu của họ."
"Trong ván cờ giữa Thế tử và Toranaga, ông đánh giá Anjin-san thế nào, thưa tướng công? Một quân tốt? Hay có lẽ một quân mã?"
"A, thưa phu nhân, chỉ là một quân tốt trong ván cờ lớn", Ishido nói ngay.
"Nhưng trên ván cờ giữa Thế tử và bọn Cơ đốc giáo, hắn là quân tháp, rất dễ dàng là quân tháp, mà có lẽ là hai quân tháp nữa kia."
"Ông cho rằng các ván cờ đó xen kẽ nhau, đan vào nhau ư?"
"Vâng, nhưng ván cờ lớn sẽ được giải quyết bằng Daimyo chọi Daimyo, Samurai chọi Samurai, kiếm chọi kiếm. Tất nhiên, trong cả hai ván cờ, phu nhân là hoàng hậu."
"Không, thưa tướng công, xin thứ lỗi cho tôi, tôi không phải là hoàng hậu." Ochiba nói, lòng mừng thầm là hắn đã hiểu ra điều đó. Rồi để cho thận trọng, bà chuyển đề tài.
"Có tin đồn là Anjin-san và Mariko-san ngủ với nhau."
"Vâng. Vâng, tôi cũng có nghe nói. Phu nhân muốn biết rõ sự thật ư?"
Ochiba lắc đầu:
"Không thể hình đung nổi chuyện đó được."
Ishido chăm chú nhìn bà.
"Phu nhân cho rằng hủy hoại danh giá bà ta sẽ có một ý nghĩa quan trọng nào đó chăng? Bây giờ? Và cùng với bà ta, cả Buntaro-san nữa?"
"Tôi chẳng nghĩ gì cả, thưa tướng công, tôi chẳng nghĩ gì như thế hết. Tôi chỉ thắc mắc thế thôi... chuyện ngốc nghếch của đàn bà ấy mà. Nhưng thưa Đại nhân Kiyama nói sáng nay... những giọt nước mắt mùa hè tăm tối, buồn quá, neh?"
"Tôi thích bài thơ của phu nhân hơn. Tôi xin hứa với phu nhân là phía Toranaga sẽ nhỏ nước mắt."
"Còn về Buntaro-san, có lẽ ông ta và cả Đại nhân Hiromatsu sẽ không chiến đấu cho Đại nhân Toranaga trong trận này."
"Thật ư?"
"Không, thưa tướng công, không chắc chắn, nhưng có thể."
"Nhưng có lẽ phu nhân có thể làm được một cái gì đó chăng?"
"Không, chẳng làm được gì hết trừ kiến nghị với họ ủng hộ Thế tử... và với tất cả các tướng lĩnh của Toranaga... khi trận đánh đã bắt đầu."
"Bắt đầu rồi, một cuộc hành quân gọng kìm Bắc - Nam và cuối cùng là trận xung phong vào Ôsataoara."
"Vâng, nhưng trên thực tế thì chưa. Phải đến khi nào quân đội hai bên đánh nhau trên chiến trường kia." Rồi bà hỏi:
"Xin lỗi, nhưng Đại nhân có tin chắc là nên để Thế tử cầm quân không? như thế có sáng suốt không?"
"Tôi sẽ cầm quân, nhưng Thế tử cần có mặt. Như thế Toranaga sẽ không thể thắng được, ngay Toranaga cũng sẽ không bao giờ dám tiến công lá cờ của Thế tử."
"Để Thế tử ở lại đây chẳng phải an toàn hơn hay sao... vì còn có những tên thích khách khác, bọn Amida... Chúng ta không thể đánh liều sinh mạng Thế tử được. Cánh tay của Toranaga dài lắm, neh?"
"Vâng. Nhưng cũng không dài lắm đâu và lá cờ của chính Thế tử sẽ làm cho phía chúng ta hợp pháp và Toranaga bất hợp pháp. Tôi biết Toranaga. Cuối cùng hắn sẽ tôn trọng luật pháp thôi. Và chỉ riêng điều đó cũng khiến cái đầu hắn sẽ bị bêu lên cọc. Hắn chết rồi, thưa phu nhân. Khi hắn đã chết, tôi sẽ đập tan nhà thờ Cơ đốc giáo... toàn bộ. Rồi phu nhân và Thế tử sẽ được yên ổn."
Ochiba ngước nhìn hắn, một lời hứa hẹn không nói ra trong ánh mắt.
"Tôi xin cầu nguyện cho Đại nhân thành công... và bình an trở về."
Ngực hắn nhói lên. Hắn đã đợi lâu rồi.
"Cảm ơn phu nhân, xin cảm ơn", hắn nói, hiểu ý Ochiba.
"Tôi sẽ không phụ lòng phu nhân."
Ochiba cúi chào rồi quay đi. Thật là láo xược, bà thầm nghĩ. Làm như thể ta sẽ lấy một tên nông dân làm chồng! Hừ, ta có nên gạt bỏ Toranaga không đây?
Dell'Aqua đang quỳ và cầu nguyện trước bàn thờ trong đống đổ nát của nhà nguyện. Mái võng xuống một mảnh lớn, một phần tường đổ xiêu, nhưng trận động đất đã không gây tổn hại gì cho thánh đường và không đụng chạm gì đến cửa sổ kính màu rất đẹp hay tượng Đức Bà chạm trổ mà ông ta rất hãnh diện.
Mặt trời buổi chiều chiếu xiên qua rui kèo gẫy. Bên ngoài, thợ đang dọn sạch ngói vỡ ra khỏi vườn, vừa sửa chữa vừa trò chuyện và xen vào những lời nói râm ran của họ, Dell'Aqua nghe thấy tiếng kêu của mòng biển đang bay vào bờ và ngửi thấy mùi gió biển, mùi bùn. Những mùi đó đưa ông ta trở về quê ông bên ngoài thành Napôli, ở đó xen lẫn các mùi của biển còn có hương thơm của chanh, của cam, của bánh mỳ nóng mới ra lò, của bột nhào, tỏi và abbacchio nướng trên than trong tòa biệt thự rộng lớn, tiếng nói của mẹ ông, của anh chị em ông và con cái họ, tất cả đều vui vẻ, sung sướng, lanh lợi, tắm mình trong ánh nắng vàng.
Ôi, lạy Đức Mẹ, hãy cho con sớm trở về quê hương, ông cầu khẩn. Con đi xa đã quá lâu rồi. Xa nhà, xa Vatican đã lâu rồi. Lạy Đức Mẹ, hãy cất cho con gánh nặng trên vai. Hãy tha thứ cho con đã chán ngấy bọn Nhật Bản, Ishido, những chuyện chém giết, cá sống, Toranaga, Kiyama, đám Cơ đốc giáo ăn gạo và gắng gượng giữ cho Đạo được sống động. Hãy ban cho con sức mạnh của Người.
Và hãy che chở chúng con chống bọn giám mục Spain. Bọn Spain không hiểu Nhật Bản, không hiểu người Nhật. Chúng sẽ hủy diệt những gì chúng con đã làm được vì vinh quang của Người. Và hãy tha thứ cho kẻ tôi tớ của Người, phu nhân Mariko, và xin Người hãy độ trì cho phu nhân. Hãy...
Dell'Aqua nghe thấy có người đi vào gian giữa của giáo đường. Khi đã cầu nguyện xong, ông đứng dậy và quay lại.
"Xin lỗi đã làm phiền Đức cha", cha Soldi nói.
"Nhưng Đức cha cần biết ngay. Có một thư mật mã khẩn của cha Alvito. Từ Mishima. Chim đưa thư vừa tới."
"Rồi sao?"
"Cha Alvito chỉ nói rằng cha sẽ gặp Toranaga hôm nay. Tối qua thì không thể được vì Toranaga không có mặt ở Mishima nhưng có thể trưa nay sẽ quay lại. Thư ghi là gửi sáng sớm hôm nay."
Dell'Aqua cố nén sự thất vọng, rồi nhìn mây, nhìn thời tiết và tìm cách tự trấn an mình. Tin về cuộc tiến công của bọn ninja và cái chết của Mariko đã được gửi ngay cho Alvito lúc rạng sáng, hai con chim cùng mang một bức thư như nhau cho chắc chắn.
"Vào lúc này thì chắc tin tới nơi rồi", Soldi nói.
"Đúng. Đúng. Ta hi vọng là như vậy."
Dell'Aqua đi trước, ra khỏi nhà nguyện, rồi đi theo dọc các hàng hiên, về văn phòng. Soldi, người bé nhỏ trông như con chim, phải vội vã chạy lon ton mới theo kịp được bước đi rất dài của Đức cha Thanh tra.
"Thưa Đức chả bề trên, còn có một việc khác nữa hết sức quan trọng", Soldi nói.
"Những người vẫn thường cung cấp tin tức cho ta báo rằng ngay sau lúc rạng sáng, các Nhiếp chính đã quyết định tiến hành chiến tranh."
Dell'Aqua đứng sững lại.
"Chiến tranh?"
"Hình như họ tin chắc rằng Toranaga sẽ không bao giờ đến Osaka, cả Thiên Hoàng cũng sẽ không đến. Cho nên họ đã quyết định cùng nhau tiến đánh Kuanto."
"Đúng đấy chứ?"
"Vâng, thưa Đức cha bề trên. Dứt khoát là chiến tranh rồi. Kiyama vừa mới nhắn tin cho đạo hữu Michael xác nhận những nguồn tin khác của chúng ta. Michael vừa ở lâu đài về. Cuộc biểu quyết là nhất trí."
"Bao giờ thì phát động?"
"Ngay lúc họ biết chắc chắn Thiên Hoàng sẽ không đến đây."
"Chiến tranh sẽ liên miên không dứt. Cầu Chúa phù hộ cho chúng ta! Và ban phước cho Mariko... Ít ra Kiyama và Onoshi cũng đã được báo trước về sự phản trắc của Toranaga."
"Về Onoshi thì thế nào, thưa Đức cha? Về sự phản trắc của hắn đối với Kiyama?"
"Ta không có bằng chứng gì cả về chuyện đó. Chuyện này khó tin quá. Ta không tin Onoshi đã hành động như vậy."
"Nhưng nếu hắn làm thật thì sao, thưa Đức cha?"
"Ngay bây giờ thì không thể được, dù cho việc đó đã được hoạch định. Bây giờ họ còn cần nhau."
"Cho đến khi Toranaga chết..."
"Cha không cần phải nhấc nhở ta về sự thù địch giữa hai người đó hoặc những việc họ có thể làm... Cầu Chúa tha thứ cho cả hai." Ông lại tiếp tục đi.
Soldi chạy theo.
"Thưa Đức cha bề trên, có cần phải báo tin này cho cha Alvito biết không?"
"Không. Chưa cần. Trước hết ta còn phải quyết định xem nên làm gì. Toranaga sẽ sớm biết tin này qua các nguồn riêng của ông ta. Cầu Chúa phù hộ cho đất nước này và thương lấy tất cả chúng ta."
Soldi mở cửa cho Đức cha Thanh tra.
"Vấn đề duy nhất quan trọng nữa là Hội đồng Nhiếp chính đã chính thức khước từ không để cho chúng ta nhận xác phu nhân Mariko. Ngày mai sẽ cử hành tang lễ trọng thể và chúng ta không được mời."
"Điều đó thì có thể dự đoán trước được, nhưng họ muốn tỏ lòng tôn kính bà ấy như thế thì thật là tốt. Hãy phái một người của ta đi lấy một phần tro di hài của bà ấy… việc này chắc sẽ được phép thôi. Tro đó sẽ đem chôn tại đất thánh ở Nagasaki." Ông bất giác sửa lại một bức tranh, treo cho ngay ngắn, rồi ngồi ngay vào bàn làm việc.
"Ta sẽ cầu siêu cho phu nhân Mariko ở đây... Toàn bộ nghi lễ trọng thể có thể có được sẽ được tổ chức ở Nagasaki khi chính thức chôn cất thi hài của phu nhân. Sẽ chôn trên đất của nhà thờ lớn như người con gái chân phước của Giáo hội. Cha hãy chuẩn bị một tấm bia, dùng những nghệ sĩ giỏi nhất, người viết chữ đẹp nhất... mọi thứ phải được hoàn hảo."
"Lòng can đảm và đức hi sinh của phu nhân sẽ là một sự cổ vũ to lớn với các con chiên. Rất quan trọng đấy, cha Soldi ạ."
"Thưa Đức cha bề trên, còn cháu dâu Kiyama thì sao? Các nhà chức trách sẽ để cho ta lấy xác của bà ấy. Ông ta đòi như vậy."
"Tốt. Vậy hãy cho đưa thi hài của bà ấy đến Nagasaki ngay. Ta sẽ hỏi ý kiến Kiyama xem ông ta muốn tổ chức tang lễ trọng thể đến mức nào?"
"Thưa Đức cha sẽ làm chủ lễ?"
"Phải, nếu ta có thể rời đây được."
"Đại nhân Kiyama sẽ rất hài lòng về vinh dự đó."
"Phải... nhưng chúng ta phải đảm bảo sao cho tang lễ của bà ấy không làm giảm giá trị tang lễ của phu nhân Maria. Tang lễ của Maria là rất, rất quan trọng về chính trị."
"Tất nhiên rồi, thưa Đức cha bề trên, tôi hiểu!"
Dell'Aqua chăm chú nhìn người thư ký của mình.
"Tại sao cha không tin Onoshi?"
"Xin lỗi Đức cha... có lẽ vì ông ta mắc bệnh hủi và làm tôi kinh sợ. Tôi xin tạ lỗi."
"Soldi, hãy tạ lỗi với ông ta, ông ta không có gì đáng trách về bệnh tật." Dell'Aqua nói.
"Chúng ta không có bằng chứng gì về âm mưu đó."
"Những điều khác do phu nhân nói ra đều đúng cả. Vậy thì tại sao chuyện này lại không đúng?"
"Chúng ta không có bằng chứng gì. Tất cả chỉ là nghi ngờ, phỏng đoán thôi."
"Vâng, phỏng đoán."
Dell'Aqua dịch cái bình thủy tinh, ngấm nhìn ánh sáng phản chiếu.
"Lúc này cầu nguyện, ta ngửi thấy mùi hoa cam và bánh mỳ, ôi, ta ao ước được trở về quê hương."
Soldi thở dài:
"Thưa Đức cha bề trên, tôi mơ tưởng abbacchio, thịt pizzaiola và một bình rượu Licrima Crixti và… Xin Chúa hãy tha tội thèm khát cho tôi! Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ trở về, thưa Đức cha, sang năm thôi. sang năm mọi chuyện ở đây sẽ xong xuôi, ổn thỏa."
"Sang năm chẳng xong xuôi ổn thỏa được gì đâu. Cuộc chiến tranh này sẽ hại chúng ta. Sẽ hại Giáo hội và các tín đồ ghê gớm."
"Không, thưa Đức cha bề trên. Vô luận ai thắng, Kyushu vẫn là đất Cơ đốc giáo." Soldi nói tin tưởng, thầm muốn làm cha bề trên của mình vui vẻ lên.
"Hòn đảo này có thể chờ đến khi Chúa phán định. Ở Kyushu cũng đã có rất nhiều việc phải làm rồi, có phải không ạ, thưa Đức cha? Cải đạo cho ba triệu linh hồn, chăn dắt một nửa triệu tín đồ. Rồi lại còn Nagasaki và công việc buôn bán. Họ cần phải có buôn bán. Ishido và Toranaga sẽ xâu xé nhau. Cái đó có gì quan trọng? Cả hai đều chống lại Giáo hội, đều là những tên tà giáo và những tên sát nhân."
"Phải, nhưng bất hạnh là những gì xảy ra Osaka và Yedo sẽ tác động đến Kyushu. Làm gì bây giờ, làm gì bây giờ?" Dell'Aqua gạt bỏ nỗi buồn vớ vẩn.
"Tên Ingeles thế nào? Hiện nay nó ở đâu?"
"Vẫn ở tại vọng lâu, có lính canh gác bảo vệ."
"Thôi Soldi, hãy để ta một mình, ta cần suy nghĩ. Ta cần phải quyết định xem nên làm gì. Dứt khoát Giáo hội đang lâm nguy." Dell'Aqua nhìn qua cửa sổ ra sân trước. Ông trông thấy tu sĩ hành khất Perez đang đi tới.
Soldi ra cửa để chặn ông tu sĩ lại.
"Đừng", Đức cha Thanh tra nói,
"Ta sẽ tiếp ông ta bây giờ."
"A, chào Đức cha", tu sĩ Perez nói, bất giác gãi sồn sột.
"Đức cha muốn gặp tôi?"
"Vâng, Soldi, lấy cho ta bức thư."
"Tôi nghe nói nhà nguyện của Đức cha bị đổ", ông tu sĩ nói.
"Có bị tổn hại. Mời ông ngồi." Dell'Aqua ngồi chiếc ghế có lưng tựa rất cao, sau bàn làm việc, ông tu sĩ ngồi đối diện với ông ta.
"Ơn Chúa, không ai bị thương cả. Chỉ vài ngày nữa thôi là sẽ sửa chữa xong như mới. Hội truyền giáo của các ông thế nào?"
"Không hề hấn gì", ông tu sĩ nói, vẻ hài lòng lộ ra mặt.
"Xung quanh có nhiều đám cháy sau trận động đất, nhiều người chết nhưng chúng tôi không việc gì. Mắt Chúa vẫn hằng che chở cho chúng tôi." Rồi ông ta nói thêm một cách bí hiểm:
"Tôi nghe nói bọn tà giáo giết nhau ở lâu đài tối qua."
"Vâng. Một trong những tín đồ cải đạo quan trọng nhất của chúng tôi là phu nhân Maria đã bị giết trong cuộc hỗn chiến đó."
"À vâng, tôi có được tin báo.
"Giết hắn đi, Yoshinaka", phu nhân Maria đã nói như vậy và phát động cuộc tắm máu. Tôi nghe nói thậm chí bà còn định tự tay giết một số trước khi tự sát.
Dell'Aqua đỏ mắt:
"Sau ngần ấy thời gian, ông chẳng hiểu gì cả về người Nhật, mà ông cũng biết nói đôi chút tiếng nói của họ kia đấy."
"Tôi hiểu tà đạo, sự ngu ngốc, chuyện giết người và sự can thiệp chính trị và tôi nói tiếng của bọn tà đạo rất giỏi nữa là khác. Tôi hiểu nhiều về bọn tà đạo này."
"Nhưng không hiểu về cung cách sống của họ."
"Lời của Chúa không cần đến cái đó. Đó là Lời phán truyền. Ồ, vâng, tôi cũng hiểu về ngoại tình nữa. Đức cha bề trên nghĩ về ngoại tình…và đĩ điếm?"
Cửa mở ra. Soldi đưa bức thư của Giáo hoàng cho Dell'Aqua rồi đi ra.
Đức cha Thanh tra đưa bức thư cho Perez, khoan khoái về thắng lợi của mình.
"Đây là thư của đức Giáo hoàng. Mới tới hôm qua do phái viên đặc biệt từ Macao đem đến."
Ông tu sĩ cầm sắc chỉ của Giáo hoàng đọc. Lệnh rằng, với sự đồng ý trịnh trọng của vua Spain, từ nay trở đi tất cả các tu sĩ các dòng tu đều chỉ được đến Nhật Bản qua con đường Lisbon, Goa và Macao, rằng tất cả đều bị cấm không được từ Manila trực tiếp đi lên Nhật Bản, nếu không sẽ lập tức bi rút phép thông công, và cuối cùng, tất cả các tu sĩ, trừ các tu sĩ dòng Temple, phải lập tức rời khỏi Nhật Bản về Manila, rồi từ Manila, nếu bề trên của họ muốn, họ có thể trở lại Nhật Bản, nhưng chỉ được đi theo con đường qua Lisbon, Goa và Macao.
Tu sĩ Perez nhìn kỹ dấu ấn, chữ ký, ngày tháng ghi trên giấy và đọc lại lần nữa thật cần thận. Rồi ông ta phá lên cười giễu cợt và đẩy bức thư lên mặt bàn.
"Tôi không. tin!"
"Đây là sắc chỉ của Đức Cha chí thánh..."
"Đây là một chuyện phi lý nữa chống lại các đạo hữu của Chúa, chống lại chúng tôi hoặc bất cứ tu sĩ hành khất nào đem Phúc âm lại cho dân dị giáo. Với mưa kế này, chúng tôi sẽ mãi mãi bị cấm không được vào Nhật Bản, bởi vì người Portugal, do một số người xúi bậy, sẽ luôn luôn thoái thác không cấp giấy tờ hoặc thị thực cho chúng tôi. Nếu cái này là thật thì nó chỉ chứng tỏ cái điều mà chúng tôi vẫn nói từ nhiều năm nay: dòng Temple có thể khuynh loát ngay cả Người đại diện của Chúa ở Roma!"
Dell'Aqua nén cơn giận dữ:
"Ông được lệnh phải rời khỏi nước này. Nếu không ông sẽ bị rút phép thông công."
"Những sự dọa nạt của dòng Temple là vô ý nghĩa, thưa Đức cha. Đức cha không nói bằng Tiếng nói của Chúa, chưa bao giờ, mà cũng sẽ không bao giờ! Các ông không phải là lính của Chúa. Các ông phục vụ một Giáo hoàng, một con người, thưa Đức cha. Các ông là những chính khách, những con người trần tục, những con người của cuộc sống sang trọng, lụa là với đất đai, quyền hành, của cải và thế lực. Đức Chúa Jesus xuống trần dưới dạng một con người bình thường đi chân đất, hôi hám, gãi luôn tay kia. Tôi sẽ không đi khỏi đất nước này, không bao giờ, và các đạo hữu của tôi cũng vậy!"
Trong đời ông ta, chưa bao giờ Dell'Aqua giận dữ đến thế.
"Ông sẽ phải rời khỏi Nhật Bản!"
"Thề có Chúa, tôi sẽ không đi! Nhưng đây là lần cuối cùng tôi tới đây. Nếu sau này Đức cha muốn gặp tôi, tôi xin mời Đức cha tới trụ sở Hội truyền giáo của chúng tôi, xin Đức cha hãy tới chăn dắt những người nghèo khổ, những kẻ đau ốm và những con người bị bỏ rơi, như Chúa Jesus đã làm. Hãy rửa chân cho họ như Chúa Jesus đã làm và hãy cứu vớt lấy linh hồn của chính Đức cha trước khi quá muộn."
"Ông được lệnh phải rời khỏi Nhật Bản ngay lập tức nếu không sẽ bị rút phép thông công."
"Thôi đi Đức cha. Tôi không bị rút phép thông công và sẽ không bao giờ bị rút phép thông công. Tất nhiên tôi chấp nhận văn bản này nếu nó vẫn còn hiệu lực. Thư này đề ngày 16 tháng Chín năm 1598, cách đây gần hai năm. Cần phải kiểm tra lại, vấn đề này quá quan trọng không thể chấp nhận ngay được... và như thế sẽ mất ít nhất là bốn năm."
"Đương nhiên nó vẫn còn hiệu lực chứ!"
"Đức cha nhầm rồi. Có Chúa chứng giám, tôi tin là nó không còn hiệu lực nữa. Chỉ vài tuần lễ nữa, cùng lắm là vài tháng, cuối cùng sẽ có một Tổng giám mục ở Nhật Bản. Một Tổng giám mục người Spain! Thư tôi nhận được từ Manila cho biết sắc phong của nhà vua sắp tới rồi."
"Không thể thế được! Đây là địa phận của Portugal, và thuộc phạm vi của chúng tôi!"
"Trước đây nó thuộc ảnh hưởng của Portugal. Của dòng Temple. Nhưng bây giờ thì mọi sự đã đổi thay rồi. Với sự giúp đỡ của các đạo hữu chúng tôi và sự dẫn dắt của Chúa. Vua Spain đã lật đổ giáo chủ của dòng Temple các ông ở Roma rồi."
"Vô lý. Toàn những chuyện dối trá, đồn đại. Vì linh hồn bất diệt của ông, hãy tuân lệnh Giáo hoàng."
"Vâng, vâng, tôi sẽ tuân lệnh. Tôi sẽ viết thư cho Giáo hoàng ngay hôm nay. Tôi hứa với Đức cha như vậy. Trong khi đó, xin Đức cha hãy đón đợi một Giám mục Spain, một phó vương Spain và một thuyền trưởng mới của Black Ship... cũng là một người Spain! Đó cũng là một phần trong sắc phong của nhà vua. Chúng tôi cũng có bè bạn ở các cấp cao và cuối cùng, họ đã thắng các tu sĩ dòng Temple, một lần cho mãi mãi! Cầu Chúa phù hộ cho Đức cha!" Tu sĩ Perez đứng dậy, mở cửa, đi thẳng.
Ở phòng ngoài, Soldi nhìn theo Perez rồi vội vã trở vào phòng Dell'Aqua. Hoảng hốt trước sắc thái của Đức cha Thanh tra, ông chạy lại chỗ bình thủy tinh rót ra một ít rượu mạnh.
"Thưa Đức cha?"
Dell'Aqua lắc đầu, mắt vẫn nhìn ra xa mà không thấy gì. Trong năm qua đã có những tin tức không vui của đại diện dòng Temple tại triều đình vua Philip của Spain ở Mađrit về ảnh hưởng ngày càng lớn mạnh của những kẻ thù của dòng Temple.
"Thưa Đức cha bề trên, chuyện này không đúng, người Spain không thể đến đây được. Không thể có chuyện đó được."
"Rất có thể. Dễ thôi. Quá dễ." Dell'Aqua cầm lấy sắc chỉ của Giáo hoàng.
"Vị Giáo hoàng này có thể đã chết, Giáo chủ dòng tu của chúng ta có thể đã chết... thậm chí cả vua Spain nữa. Trong khi đó..." ông đứng dậy, cao lừng lững.
"Trong khi đó, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất và cầu nguyện Chúa phù hộ cho chúng ta và chúng ta sẽ làm hết sức mình. Ông cho đạo hữu Michael đi tìm Kiyama lại đây ngay."
"Vâng, thưa Đức cha. Nhưng Kiyama chưa đến đây bao giờ. Có thể lúc này không chắc ông ta đã muốn đến?"
"Bảo Michael hãy dùng tất cả những lời lẽ cần thiết, nhưng phải đưa Kiyama tới đây trước lúc mặt trời lặn. Một việc là phải báo tin ngay về chiến tranh cho Matin để truyền đạt lại ngay cho Toranaga biết. Ông sẽ viết kỹ các chi tiết nhưng tôi muốn gửi một thư mật mã nữa kèm theo. Một việc nữa là cho người đi tìm Ferriera lại đây."
"Vâng, thưa Đức cha. Nhưng về Kiyama thì chắc chắn là Michael không thể..."
"Bảo Michael ra lệnh cho ông ta phải đến đây, nhân danh Chúa nếu cần! Chúng ta là lính của Chúa, chúng ta sắp bước vào chiến tranh rồi... cuộc chiến tranh của Chúa! Khẩn trương lên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận