Shogun Tướng Quân
Chương 34
Đến giờ Ngọ, tức mười một giờ trưa, mười ngày sau cái chết của Jozen và tất cả người của gã, một đoàn ba chiếc galleon vòng qua mũi đất ở Anjiro. Trên ba galleon, đầy ắp quân lính. Toranaga lên bờ. Bên cạnh ông là Buntaro.
"Yabu-san, trước hết tôi muốn xem một cuộc diễn tập tiến công, với số năm trăm quân tập luyện đầu tiên", Toranaga nói.
"Ngay bây giờ."
"Có thể ngày mai được không? Như thế tôi sẽ có thì giờ chuẩn bị", Yabu niềm nở nói, nhưng trong bụng điên giận vì Toranaga đã đến bất thần, vì do thám của lão đã không báo cho lão biết trước. Lão chỉ kịp vội vã đi ra bến với một đội danh dự.
"Đại nhân mệt…"
"Tôi không mệt, cảm ơn ông", Toranaga nói, cố tình xẵng giọng.
"Tôi không cần.
"Quân phòng thủ" hay bố trí khung cảnh công phu hay những tiếng la thét hay những cái chết giả vờ. Ông bạn thân mến, ông quên rồi đấy, tôi đã đóng trong các vở kịch Nô và dàn đựng khá nhiều rồi nên cũng đủ khả năng để sử dụng trí tưởng tượng của mình. Tôi không phải là một tên nông dân - Ronin! Xin ông hãy ra lệnh tổ chức ngay cho!"
Họ đang đứng trên bãi biển. Xung quanh Toranaga là đội vệ sĩ ưu tú của ông ta và từ chiếc galleon đã cập bến, quân lính vẫn đang ùn ùn đổ xuống. Một ngàn Samurai khác cũng vũ khí đầy mình đứng đầy hai chiếc galleon đang đợi ở ngoài xa. Hôm ấy là một ngày nóng nực, trời không một gợn mây, sóng nhẹ, và hơi nóng ong ong ở phía chân trời.
"Igurashi, ông đi lo ngay việc này!" Yabu giận sôi lên. Kể từ khi lão gửi bức thư đầu tiên nói về việc Jozen tới, cách đây mười một ngày, chỉ có những báo cáo hết sức nghèo nàn chẳng có ý nghĩa gì mấy của màng lưới do thám của lão từ Yedo gửi về, và đáp lại những tín hiệu ngày càng thúc giục của lão, Toranaga chỉ có những câu trả lời lấp lửng, làm lão điên người: nào là.
"Đã nhận được thư và đang nghiên cứu nghiêm túc", nào là.
"Rất bực mình vì báo cáo của ông về con trai tôi. Xin đợi chỉ thị của tôi." Rồi bốn ngày sau:
"Những người chịu trách nhiệm về cái chết của Jozen sẽ bị trừng trị. Họ sẽ ở lại nguyên vị nhưng vẫn tiếp tục giam giữ cho đến khi tôi có thể tham khảo ý kiến của Đại nhân Ishido" và hôm qua, một quả bom:
"Hôm nay tôi đã nhận được lời mời chính thức của hội đồng Nhiếp chính mời đến dự buổi lễ Xem Hoa. ở Osaka. Ông định bao giờ lên đường? Xin cho biết ngay."
Khi ấy Yabu bối rối đã hỏi:
"Chắc chắn như thế không có nghĩa là Toranaga sẽ đi thật?"
"Ông ta định buộc Đại nhân phải tỏ thái độ đây." Igurashi đáp.
"Bất kỳ Đại nhân nói gì, Đại nhân cũng kẹt."
"Cháu đồng ý đấy." Omi nói.
"Tại sao ta không có tin tức gì từ Yedo? Do thám của chúng ta làm sao cả rồi?"
"Thật cứ như là Toranaga đã phủ một cái mền lên toàn bộ lãnh thổ Kuanto rồi vậy." Omi nói.
"Có lẽ ông ta biết do thám của Đại nhân là những ai!"
"Thưa Chúa công, hôm nay đã là ngày thứ mười rồi." Igurashi nhắc nhở Yabu thầm cảm tạ kami hộ mệnh của mình vì đã thuyết phục mình.
"Mọi sự đã sẵn sàng để Chúa công lên đường đi Osaka. Chúa công định đi hay không đi?"
Lúc này, trên bãi biển, Yabu chấp nhận lời khuyên của Omi, là ở lại cho đến ngày cuối cùng có thể trì hoãn được tức là sau đó ba ngày.
"Về bức thư cuối cùng của Đại nhân, thưa Toranga Sama, bức thư tối hôm qua đó", Yabu nói:
"Chắc hẳn Đại nhân đã đi Osaka?"
"Thế ông có đi không?"
"Tôi thừa nhận Đại nhân là thủ lĩnh. Tất nhiên tôi phải đợi quyết định của Đại nhân."
"Quyết định của tôi thì dễ thôi, Yabu Sama. Nhưng quyết định của ông mới khó. Nếu ông đi, các Nhiếp chính chắc chắn sẽ chặt đầu ông vì đã tiêu diệt Jozen và người của gã. Mà Ishido thì thật sự giận dữ... mà giận dữ là đúng. Neh?"
"Thưa Đại nhân Toranaga, tôi không làm việc đó. Việc tiêu diệt Jozen dù có đúng đến đâu đi nữa, cũng vẫn là trái lệnh của tôi."
"Naga làm thì cũng vậy thôi, neh? Nếu không thì chắc chắn ông sẽ phải đích thân tự tìm lấy. Tôi sẽ bàn về trường hợp Naga-san sau, nhưng ta đi thôi, vừa đi ra bãi tập vừa nói chuyện. Không nên phí thì giờ làm gì." Toranaga cất bước, dáng đi nhanh nhẹn, bọn vệ sĩ của ông ta bám kè kè đằng sau.
"Phải, ông bạn ạ, ông đã lâm vào một cái thế lưỡng nan. Nếu ông đi ông sẽ mất đầu, mất Izu và tất nhiên toàn dòng họ Kasigi nhà ông cũng sẽ bị điệu ra pháp trường. Nếu ống ở lại, Hội đồng cũng sẽ ra lệnh y như thế." Ông ta liếc ngang nhìn. Yabu.
"Có lẽ ông nên làm cái việc ông đã gợi ý cho tôi lần trước khi tôi ở Anjiro ấy. Tôi rất sung sướng được làm người phụ tá cho ông. Có thể cái đầu của ông sẽ làm nguôi cơn giận dữ của Ishido khi tôi gặp ông ta."
"Cái đầu của tôi chẳng có giá trị gì đối với Ishido."
"Tôi không đồng ý."
Buntaro xen vào.
"Xin Chúa công thứ lỗi. Chúa công muốn quân lính hạ trại ở đâu?"
"Trên bình nguyên ấy. Hãy lập trại thường trực ở đó. Hai trăm lính sẽ ở lại với ta tại pháo đài. Thu xếp xong lại gặp ta. Ta muốn ông cùng xem cuộc diễn tập."
Buntaro hối hả đi ngay.
"Trại thường trực? Đại nhân định ở lại đấy ư?" Yabu hỏi.
"Không, chỉ có người của tôi ở lại thôi. Nếu cuộc tiến công mà hay như tôi đã nghe nói, chúng ta sẽ lập thêm chín tiểu đoàn xung kích, mỗi tiểu đoàn năm trăm người."
"Sao?"
"Đúng thế đấy. Tôi đem tới đây cho ông một nghìn Samurai đã được chọn lọc. Ông sẽ cung cấp thêm một nghìn nữa."
"Nhưng không có đủ súng và việc huấn…"
"Xin lỗi, ông nhầm. Tôi đem tới một nghìn khẩu hoả mai và rất nhiều thuốc súng và đạn. Số còn lại sẽ tới đây trong vòng một tuần cùng với một nghìn người nữa."
"Chúng ta sẽ có chín tiểu đoàn xung kích?"
"Phải. Một trung đoàn Buntaro sẽ chỉ huy."
"Có lẽ tôi chỉ huy thì tốt hơn. Ông ấy là sẽ…"
"Ồ, ông quên mất là vài ngày nữa Hội đồng sẽ họp. Làm sao ông có thể chỉ huy được một trung đoàn nếu ông đi Osaka? Ông không sửa soạn để đi hay sao?"
Yabu dừng lại.
"Chúng ta là đồng minh. Chúng ta thỏa thuận ông là thủ lĩnh và chúng ta đã tè vào sự cam kết đó. Tôi đã giữ đúng cam kết và vẫn giữ đúng. Bây giờ tôi xin hỏi ý định Đại nhân thế nào? Chúng ta có chiến tranh hay không?"
"Chẳng ai tuyên chiến với tôi cả. Chưa."
Yabu muốn tuốt thanh kiếm Yosimô ra, cho máu của Toranaga tung tóe trên mặt đất, một lần cho chót, bất kể phải trả giá như thế nào. Lão có thể cảm thấy hơi thở của bọn vệ sĩ của Toranaga xung quanh nhưng lúc này lão bất cần.
"Chẳng phải Hội đồng cũng là hồi chuông báo tử của Đại nhân sao? Chính Đại nhân đã nói vậy: Khi họ đã họp nhau lại, Đại nhân sẽ phải tuân theo. Neh?"
"Tất nhiên", Toranaga xua tay cho bọn vệ sĩ lùi lại, rồi thoải mái tỳ tay lên đốc kiếm, đôi chân chắc nịch xoạc rộng.
"Vậy quyết định của Đại nhân thế nào? Đại nhân định thế nào?"
"Trước hết xem cuộc diễn tập tiến công!"
"Rồi sao?"
"Rồi đi săn."
"Đại nhân có đi Osaka không?"
"Tất nhiên là đi."
"Bao giờ?"
"Bao giờ muốn thì đi."
"Ý Đại nhân nói là không đi khi Ishido muốn."
"Tôi nói khi tôi muốn."
"Chúng ta sẽ bị cô lập", Yabu nói.
"Chúng ta không thể đánh nhau với toàn thể nước Nhật Bản được, ngay dù có cả một trung đoàn xung kích nhưng chúng ta không tài nào huấn luyện kịp được trong mười ngày."
"Đúng."
"Vậy kế hoạch thế nào?"
"Đích xác chuyện gì đã xảy ra với Jozen và Naga-san?"
Yabu thành thực kể lại, chỉ ỉm đi việc Omi đã đưa Naga vào tròng.
"Thế còn gã man di của tôi? Anjin-san ứng xử thế nào?"
"Tốt. Rất tốt." Yabu kể lại chuyện Blackthorne định làm seppuku đêm đầu tiên và lão đã thuyết phục được Anjin-san theo cách có lợi cho cả hai lên như thế nào.
"Như thế là khôn khéo", Toranaga chậm rãi nói.
"Tôi không bao giờ có thể ngờ hắn lại định làm seppuku. Hay lắm."
"Thật may là tôi đã bảo trước cho Omi phải sẵn sàng."
"Phải."
Yabu nóng ruột chờ đợi Toranaga nói thêm nhưng.
Toranaga cứ lặng thinh.
"Tôi đã báo tin với Đại nhân là Đại nhân Ito đã trở thành Nhiếp chính." Cuối cùng Yabu phải nói.
"Đại nhân có biết tin đó trước khi nhận được thư tôi không!"
Toranaga vẫn nín lặng, mãi rồi mới nói:
"Tôi có nghe tin đồn. Đại nhân Ishido chọn Ito là rất đúng. Cái tên ngu xuẩn đó lúc nào cũng thích được chọc vào đít trong khi hắn dí mũi vào lỗ đít một người khác. Chúng ta sẽ là những bạn chăn gối rất hợp nhau."
"Dù thế, lá phiếu của hắn cũng sẽ tiêu diệt Đại nhân."
"Miễn là có một Hội đồng."
"A, thế ra Đại nhân đã có kế hoạch thật rồi ư?"
"Lúc nào tôi cũng có kế hoạch... Nhiều kế hoạch... ông không biết sao? Nhưng còn ông, ông bạn đồng minh, kế hoạch của ông thế nào? Nếu ông muốn đi thì cứ việc đi. Muốn ở lại cứ việc ở lại. Hãy chọn đi!" Ông ta lại tiếp tục bước.
Mariko đưa cho Toranaga cuộn giấy chữ viết chi chít.
"Đây là tất cả ư?" Ông ta hỏi.
"Vâng, thưa Chúa công", nàng đáp, không thích không khí ngột ngạt của ca bin, cũng không thích lại trở lại galleon, dù chiếc galleon vẫn neo ở bến.
"Nhiều cái đã có trong cuốn giáo khoa chiến tranh đã được nhắc lại nhưng đêm nào tôi cũng ghi chép và ghi lại thật đúng tất cả những gì đã xảy ra... cố gắng ghi lại thật đúng. Đây tựa hồ như một cuốn nhật ký về những gì đã được nói và đã xảy ra từ khi Đại nhân rời khỏi nơi đây."
"Tốt. Có ai khác đọc cái này không?"
"Theo tôi biết thì không có ai, thưa Chúa công."
Nàng phe phẩy cái quạt mát.
"Nàng hầu của Anjin-san và đám đầy tớ có trông thấy tôi viết nhưng tôi luôn luôn cất kỹ, khóa lại."
"Kết luận của bà là thế nào?"
Mariko ngập ngừng. Nàng liếc căn phòng và cửa sổ ở thành tàu đã đóng kín.
Toranaga nói:
"Trên thuyền chỉ có người của tôi thôi và bên dưới boong không có một ai cả. Trừ chúng ta."
"Vâng, thưa Chúa công. Tôi chợt nhớ Anjin-san nói rằng trên một con tàu không có gì bí mật. Xin Đại nhân thứ lỗi." Nàng suy nghĩ một lát rồi nói với một giọng tự tin:
"Trung đoàn hoả mai sẽ chỉ thắng được một trận. Người man di có thể tiêu diệt được chúng ta nếu chúng đổ bộ đông quân với súng và đại bác, Đại nhân cần phải có một hạm đội kiểu man di. Cho đến nay, kiến thức của Anjin-san đã tỏ ra có giá trị rất lớn đối với Đại nhân, lớn đến mức nó cần được giữ kín, chỉ riêng Đại nhân biết thôi. Nằm trong tay địch, kiến thức của ông ta sẽ cực kỳ nguy hiểm cho Đại nhân."
"Hiện nay, những ai biết kiến thức đó?"
"Yabu-san biết nhiều, nhưng Omi-san còn biết nhiều hơn... ông này là người mẫn cảm nhất. Igurashi-san, Naga-san và binh sĩ... tất nhiên binh sĩ hiểu chiến lược, nhưng không hiểu những tình tiết tinh vi hơn và không biết tí gì về kiến thức chính trị và kiến thức chung của Anjin-san. Tôi, tôi hiểu nhiều hơn tất cả. Tôi đã ghi lại mọi điều ông ta nói, hỏi hoặc bình luận. Trong chừng mực cố gắng nhất của tôi. Tất nhiên ông ta mới chỉ nói với chúng tôi về một số việc, nhưng tầm hiểu biết của ông ta rộng và trí nhớ của ông ta gần như hoàn hảo. Nếu có đủ kiên nhẫn, ông ta có thể cung cấp cho chúng ta một bức tranh chính xác về thế giới, phong tục tập quán và những nguy hiểm của nó, nếu ông ta nói sự thật."
"Ông ta có nói sự thật không?"
"Tôi tin là có."
"Ý kiến của bà về Yabu thế nào?"
"Yabu-san là một người hung bạo, bất chấp luân thường đạo lý. Ông ta chẳng coi trọng cái gì hết trừ quyền lợi riêng của ông ta. Bổn phận, trung thành, truyền thống, đều chẳng có ý nghĩa gì đối với ông ta. Đầu óc ông ta đôi khi cũng lóe lên những ý nghĩ tinh ranh, thậm chí thông minh nữa. Ông ta là kẻ thù hay là đồng minh đều nguy hiểm cả."
"Đó là những đức tính đáng khen cả. Còn về mặt nhược điểm thì sao?"
"Một người cai trị tồi. Nông dân của ông ta sẽ nổi loạn nếu chúng có vũ khí."
"Tại sao?"
"Vì thuế mà quá nặng. Thuế bất hợp pháp. Ông ta thu bảy mươi phần trăm thóc lúa, cá, và các sản phẩm. Ông ta đã bắt đầu thu thuế thân, thuế đất, thuế thuyền... từng thứ hàng bán ra, từng thùng sake.. Ở Izu, mọi thứ đều đánh thuế."
"Có lẽ tôi nên dùng ông ta hoặc người quản lý của ông ta cho Kuanto. Thôi được, ông ta làm gì ở đây là việc riêng của ông ta, nông dân của ông ta sẽ không bao giờ có được vũ khí cho nên chúng ta chẳng có gì phải lo cả. Tôi vẫn có thể dùng nơi đây làm một căn cứ, nếu cần."
"Nhưng thưa Đại nhân, sáu mươi phần trăm là giới hạn hợp pháp."
"Đó là giới hạn hợp pháp trước đây. Taiko đặt nó thành luật pháp nhưng ông ta chết rồi. Về Yabu còn gì nữa không?"
"Ông ta ăn ít, sức khỏe có vẻ tốt, nhưng Suwo, ông lão xoa bóp, cho rằng ông ta đau thận. Ông ta có những thói quen kỳ quặc."
"Sao?"
Nàng kể lại cái đêm của những tiếng thét.
"Ai nói cho bà biết?"
"Suwo. Cả mẹ và vợ Omi nữa."
"Cha của Yabu xưa kia cũng hay luộc kẻ thù của mình. Phí thì giờ. Nhưng tôi hiểu nhu cầu của ông ta thỉnh thoảng phải làm chuyện đó. Thế còn Omi, cháu ông ta?"
"Rất khôn ngoan, sắc sảo. Rất thông minh. Hoàn toàn trung thành với ông chú. Một chư hầu rất có năng lực, gây ấn tượng mạnh."
"Còn gia đình Omi?"
"Mẹ ông ta là… tỏ ra khá cương quyết đối với Midori, vợ của Omi. Midori là Samurai, dịu dàng, khỏe và rất tốt. Tất cả đều là chư hầu trung thành của Yabu-san. Lúc này Omi-san không có nàng hầu, tuy Kiku, người kỹ nữ nổi tiếng nhất ở Izu, cũng gần như là một nàng hầu. Nếu ông ta có thể chuộc lại hợp đồng của cô ấy thì tôi cho rằng ông ta sẽ đưa cô ấy về nhà mình."
"Liệu hắn có giúp tôi chống lại Yabu không nếu tôi muốn vậy?"
Mariko suy nghĩ. Rồi lắc đầu:
"Không, thưa Chúa công Tôi nghĩ là không. Tôi nghĩ ông ta là chư hầu của chú mình."
"Naga thế nào?"
"Một Samurai rất tốt. Naga-san thấy ngay nguy cơ mà Jozen-san và người của ông ta có thể gây ra đối với Đại nhân và đã chặn đứng mọi chuyện lại, chờ hỏi ý kiến Đại nhân. Mặc dù Naga-san rất không ưa Trung đoàn Hỏa mai, ông vẫn huấn luyện các đại đội tất tích cực để đạt tới mức thành thạo."
"Tôi cho rằng gã rất ngu xuẩn... làm con rối cho Yabu điều khiển."
Mariko sửa lại nếp áo kimono, không nói gì.
Toranaga phe phẩy chiếc quạt:
"Còn Anjin-san?."
Nàng đã chờ đợi câu hỏi này, nhưng lúc này khi nó được đặt ra, tất cả những nhận xét khôn khéo nàng định nói bỗng biến đâu mất hết.
"Thế nào?"
"Thưa Chúa công, Chúa công nên nhận định theo bản viết kia. Trong một vài lĩnh vực, ông ta thật không thể nào giải thích được. Tất nhiên, sự giáo đục, sự kế thừa ông ta chẳng có gì giống với chúng ta. Ông ta rất phức tạp và vượt ra ngoài sự hiểu biết của, chúng... của tôi... thường ông ta rất cởi mở. Nhưng từ khi ông ta định làm seppuku thì ông ta thay đổi nhiều. Kín đáo hơn." Nàng kể lại những gì Omi đã nói và đã làm cái đêm đầu tiên ấy. Và lời hứa của Yabu.
"À, Omi đã chặn ông ta lại…chứ không phải Yabu-san?"
"Vâng."
"Và Yabu đã nghe theo lời khuyên của Omi?"
"Đúng như thế thưa Đại nhân."
"Vậy ra Omi là cố vấn. Hay lắm. Nhưng chắc chắn Anjin-san không mong đợi Yabu sẽ giữ lời hứa chứ?"
"Vâng, đúng thế."
Toranaga cười:
"Thật trẻ con."
"Lương tâm Cơ đốc giáo ăn sâu vào lòng ông ta, thật đáng tiếc. Ông ta không thể tránh khỏi karma của mình, một phần vì ông ta hoàn toàn bị chi phối bởi lòng căm ghét cái chết hoặc những cái chết của những người ông ta gọi là.
"Vô tội." Ngay cái chết của Jozen cũng làm ông ta xúc động sâu sắc. Nhiều đêm ông ta trằn trọc và nhiều ngày ông ta hầu như không nói chuyện với ai?"
"Cái lương tâm ấy, có phải tất cả dân man di đều có không?"
"Không, tuy tất cả dân man đi theo Cơ đốc giáo lẽ ra phải có."
"Liệu ông ta sẽ mất cái lương tâm đó không?"
"Tôi nghĩ có lẽ không. Nhưng cho đến khi mất đi cái lương tâm ấy thì ông ta thật không có khả năng tự vệ, chẳng khác gì một con búp bê."
"Nàng hầu của ông ta thế nào?"
Nàng kể lại hết mọi chuyện.
"Tốt." Toranaga rất hài lòng về việc mình đã lựa chọn Fujiko và kế hoạch của ông ta đã có kết quả.
"Rất tốt. Cô ấy hành động rất giỏi về chuyện các khẩu súng. Còn tính khí của ông ta thế nào?"
"Nói chung là bình thường, trừ một sự lúng túng ngượng ngùng rất đáng ngạc nhiên về chuyện chăn gối và một e ngại kỳ quặc khi bàn đến những chức năng bình thường nhất của con người." Mariko cũng mô tả nhu cầu không bình thường của Blackthorne muốn được một mình và cái khẩu vị kinh tởm của anh trong chuyện ăn uống.
"Trong nhiều vấn đề khác, ông ta rất cẩn thận, biết điều, sắc sảo, một học trò giỏi, rất tò mò về chúng ta và phong tục của chúng ta. Tất cả đều đã ghi trong báo cáo của tôi, nhưng ngắn gọn thôi, tôi đã giải thích cho ông ta hiểu đôi điều về lối sống của chúng ta, về chúng ta và lịch sử nước ta, về Taiko và các vấn đề đang đè nặng lên vương quốc lúc này."
"A, về Thế tử?"
"Vâng, thưa Chúa công. Như thế có sai không?"
"Không. Bà đã được lệnh giáo dục ông ta. Tiếng Nhật của ông ta đến đâu rồi?"
"Xét kỹ ra thì rất tốt. Có thời gian, ông ta sẽ nói được tiếng Nhật rất giỏi. Ông ta là một học trò giỏi, thưa Đại nhân!"
"Chuyện chăn gối thế nào?"
"Một nữ tỳ ạ." Mariko nói ngay.
"Ông ta chọn à?"
"Nàng hầu của ông ta phái đến cho ông ấy."
"Ra sao?"
"Theo tôi hiểu thì cả hai bên đều hài lòng."
"À! Vậy ra con bé không gặp khó khăn gì cả."
"Không ạ."
"Nhưng ông ta có khá không?"
"Nữ tỳ nói là: Ồ khá lắm ạ. Cô ta dùng chữ nhiều lắm."
"Tốt lắm. Ít ra thì về mặt này karma của ông ta là tốt. Đó là cái phiền toái đối với nhiều người... Yabu là một, Kiyama là một người nữa. Cái của họ nhỏ quá. Thật bất hạnh sinh ra cái đó quá nhỏ. Rất bất hạnh. Phải." Ông ta liếc nhìn giấy, rồi gập chiếc quạt đánh xạch một cái.
"Thế còn bà, Mariko-san? Bà thế nào?"
"Tốt ạ, cảm ơn Đại nhân. Tôi rất vui mừng thấy Đại nhân khỏe mạnh. Cho phép tôi ngỏ lời chúc mừng Đại nhân đã có cháu trai."
"Còn phu nhân Ghenjiko?"
Toranaga càu nhàu:
"Vẫn bình thường. Phải." Ông ta trề môi, ngẫm nghĩ một lúc.
"Có lẽ bà có thể tìm hộ một vú nuôi cho đứa bé." Theo phong tục, con trai các Samurai quan trọng đều có vú nuôi để cho người mẹ đẻ của nó có thể chăm nom được chồng mình, trông coi việc nhà, để cho người vú nuôi tập trung vào việc nuôi nấng đứa bé cho nó khỏe mạnh, làm vẻ vang cho bố mẹ nó.
"Tôi e rằng tìm được người không phải dễ. Phu nhân Ghenjiko không phải là bà chủ dễ tính, neh?"
"Tôi tin chắc Chúa công sẽ tìm được một người hoàn toàn thích hợp. Chắc chắn tôi cũng xin lo về việc đó", Mariko đáp, biết đưa ra ý kiến gì cũng là ngu ngốc vì không có người đàn bà nào có thể thỏa mãn được cả Toranaga lẫn con dâu ông ta.
"Cám ơn. Nhưng Mariko-san, về phần bà thì thế nào?"
"Tốt ạ, thưa Đại nhân. Cảm ơn Đại nhân."
"Thế còn lương tâm Cơ đốc giáo của bà thì sao?"
"Không có gì mâu thuẫn cả, thưa Đại nhân. Không có. Tôi đã làm mọi việc Đại nhân mong muốn một cách trung thực."
"Có tu sĩ nào đến đây không?"
"Không ạ."
"Bà có cần tu sĩ không?"
"Giá được xưng tội và được ban thánh thể, ban phước lành thì tốt. Vâng, thực tế, tôi rất muốn vậy... được xưng tội về những điều đã được phép và được ban phước."
Toranaga soi mói nhìn Mariko. Mắt nàng hoàn toàn chân thật.
"Bà đã làm việc rất tốt, Mariko-san. Xin bà cứ tiếp tục."
"Vâng, thưa Chúa công, cảm ơn Chúa công. Có một việc… Anjin-san rất cần một cuốn văn phạm và một tự điển."
"Tôi đã cho người đến chỗ Tsukku-san để lấy." Ông ta để ý thấy Mariko cau mày.
"Bà cho rằng tôi sẽ không đưa sao?"
"Tất nhiên Đại nhân sẽ đưa. Có lẽ không nhanh chóng như Đại nhân muốn."
"Tôi sẽ sớm biết điều đó thôi", Toranaga nói thêm, giọng báo chuyện không lành.
"Ông ta chỉ còn lại mười ba ngày nữa thôi."
Mariko giật mình:
"Thưa Đại nhân?" Nàng hỏi, không hiểu gì cả.
"Mười ba ấy à? À", Toranaga hững hờ nói, khỏa lấp sự buộc miệng của mình.
"Khi ở trên tàu của người Portugal, ông ta có xin phép đến thăm Yedo. Tôi đã đồng ý, miễn là trong vòng bốn mươi ngày. Giờ chỉ còn lại mười ba ngày nữa thôi. Có phải thời gian ông sư đó, nhà tiên tri Moixe đó đã bỏ ra để thu nhập những điều răn dạy của Chúa trời được khắc vào đó, là bốn mươi ngày có phải không?"
"Vâng ạ."
"Bà có tin chuyện ấy xảy ra thật không?"
"Có ạ. Nhưng tôi không hiểu như thế nào và tại sao?"
"Bàn chuyện Chúa trời thật phí thì giờ, neh?"
"Nếu để tìm sự việc có thật thì quả là như vậy, thưa Chúa công."
"Trong khi chờ đợi cuốn tự điển đó, bà có thể soạn một cuốn không?"
"Có ạ, ToraNaga-san. Tôi e cuốn đó không tốt lắm. Bất hạnh là hình như có quá ít thời gian, quá nhiều vấn đề… Ở đây… ở khắp mọi nơi." Mariko nhấn mạnh thêm.
Toranaga gật đầu đồng ý, biết Mariko tha thiết muốn hỏi nhiều chuyện: Hội đồng mới và việc chỉ định Ito, sự phán quyết về Naga và liệu chiến tranh có xảy ra không?
"May mắn là chồng bà đã trở về với chúng ta, neh?"
Chiếc quạt của Mariko dừng lại:
"Tôi không bao giờ. Tôi đã thắp hương, cầu nguyện cho phu quân tôi, tưởng phu quân tôi sống mà thoát được. Không bao giờ, hàng ngày." Sáng nay Buntaro đã nói cho nàng biết một đội quân Samurai khác của Toranaga đã bảo vệ cuộc rút lui của hắn khỏi bờ biển như thế nàovà hắn đã về tới ngoại vi Osaka không gặp trắc trở gì. Rồi, với năm mươi người chọn lọc và ngựa dự trữ trá hình làm kẻ cướp, hắn đã vội vã theo đường núi và những đường mòn khuất nẻo liều mạng phóng thẳng về Yedo. Những kẻ đuổi theo đã hai lần đuổi kịp hắn nhưng chúng không đông nên không chặn nổi và hắn đã chiến đấu thoát ra được. Một lần hắn bị phục kích, mất hết người chỉ còn lại có bốn, và lại thoát được, dấn sâu vào rừng, đêm đi, ngày ngủ. Ăn quả rừng, uống nước suối, thỉnh thoảng lấy trộm được ít gạo ở những nhà nông dân hẻo lánh rồi lại phi ngựa đi, quân đuổi theo luôn luôn bám sát gót. Hắn đã mất hai ngươi ngày mới về được Yedo. Chỉ có hai người sống sót cùng với hắn.
"Thật cứ như một chuyện thần kỳ", Mariko nói.
"Tôi đã tưởng bị ma ám khi trông thấy phu quân tôi ở đây, bên cạnh Chúa. công, bên bờ biển."
"Ông ta khôn khéo. Rất khỏe và rất khôn khéo."
"Đại nhân cho pbép tôi hỏi tin về Đại nhân Hiromatsu có được không ạ? Và Osaka? Phu nhân Kiritsubo và phu nhân Sazuko?"
Toranaga tỏ ra lờ mờ, ông ta chỉ cho Mariko biết Hiromatsu đã trở về Yedo hôm trước ngày ông ta lên đường, tuy các phu nhân Kiritsubo Sazuko đã quyết định ở lại Osaka, sức khỏe của phu nhân Sazuko và nguyên nhân của quyết định đó. Chẳng có gì cần phải nói thêm. Cả ông ta lẫn Mariko đều biết đó chỉ là một công thức để cứu vãn thể diện, Ishido sẽ không bao giờ để cho hai con tin quý giá nhường ấy ra đi lúc này, khi Toranaga đã thoát khỏi vòng cương tỏa của hắn.
"Shigata ganai", Toranaga nói.
"Karma, neh? Chẳng thể làm gì được. Karma, có phải không?"
"Vâng."
Ông ta cầm cuộn giấy lên.
"Bây giờ tôi cần đọc cái này. Cảm ơn bà, Mariko-san. Bà đã làm được rất tốt… Đề nghị bà hãy đưa Anjin-san đến đây vào lúc tảng sáng."
"Thưa Chúa công, bây giờ phu quân tôi ở đây… Tôi sẽ phải…"
"Chồng bà đã đồng ý, khi tôi còn ở đây, bà cứ ở tại chỗ bà hiện đang ở và làm thông ngôn, bổn phận hàng đầu của bà đối với Anjin-san trong mấy ngày tới."
"Nhưng thưa Chúa công, tôi cần phải thu xếp nhà ở cho phu quân tôi. Phu quân tôi cần có người hầu và một ngôi nhà."
"Làm thế chỉ lãng phí tiền, thì giờ và công sức lúc này. Ông ấy sẽ ở với quân sĩ… hoặc tại nhà Anjin-san… ông ấy muốn đằng nào tùy ý." Ông ta để ý thấy mắt Mariko lóe lên một ánh bực tức:
"Nan ja?"
"Chỗ của bà là chỗ tôi muốn, neh?"
"Vâng, xin Chúa công thứ lỗi. Tất nhiên là như thế."
"Tất nhiên."
Mariko cáo từ.
Toranaga đọc cuộn giấy rất kỹ. Và cuốn giáo khoa chiến tranh. Rồi ông ta đọc một số đoạn. Xong ông ta cất kỹ cả ba cái đó, dặn lính gác ca bin rồi lên trên boong.
Trời đã rạng sáng. Ngày hôm nay có vẻ sẽ nóng và u ám. Ông ta hủy bỏ cuộc gặp Anjin-san đã dự kiến, rồi cưỡi ngựa đi đến bình nguyên với một trăm vệ sĩ. Tới nơi ông ta tập hợp những người trông nom chim ưng, chọn ba con chim ưng, rồi đi săn trong phạm vi hai mươi ri. Đến trưa ông ta đã bỏ bị ba con gà lôi, hai con gà rừng to, một con thỏ và một đôi cun cút. Ông ta cho người đem một con gà lôi và một con thỏ tới cho Anjin-san, chỗ còn lại đem về pháo đài. Một số tên Samurai của ông ta không phải người theo đạo Phật và ông ta tỏ ra rộng lượng đối với những thói quen về ăn uống của họ. Bản thân ông ta chỉ ăn một ít cơm nguội với cá, ít tảo biển muối chua với vài lát gừng. Rồi ông ta nằm co con tôm trên sàn mà ngủ.
Lúc này đã xế chiều, Blackthorne đang ở trong bếp, miệng huýt sáo vui vẻ. Xung quanh anh là người đầu bếp chính, người đầu bếp phụ, người nhặt rau, người làm cá và những người phụ việc của họ, tất cả đều tươi cười nhưng trong bụng thì xấu hổ vì ông chủ của họ lại vào bếp cùng với bà chủ, và cũng vì bà chủ đã bảo ông chủ sẽ đem đến cho họ vinh dự là bày cách cho họ nấu nướng theo kiểu của ông ta... Và sau hết là vì con thỏ.
Blackthorne đã treo con gà lôi dưới mái hiên nhà ngoài, và đã căn dặn không ai, không ai được đụng vào trừ anh ra.
"Họ có hiểu không, Fujiko-san? Không được đụng vào trừ tôi." Anh hỏi, vẻ mặt giả vờ nghiêm trọng.
"Ồ, hiểu ạ, Anjin-san. Tất cả đã hiểu. Xin lỗi, nhưng tướng công lẽ ra phải nói: Không ai được đụng vào, trừ tôi ra."
"Bây giờ", anh nói bâng quơ chẳng nhằm cụ thể vào ai,
"Nghệ thuật nấu ăn lịch sự bài Một."
"Dozo gomen nasai?" Fujiko hỏi.
"Miru!" Trông đây này.
Cảm thấy như trẻ lại bởi vì một trong những việc vặt vãnh trong nhà anh phải làm xưa kia là làm thịt thỏ, anh và em trai đã liều lĩnh bắt trộm được ở các dinh cơ xung quanh Chatham - anh chọn một con dao cong dài. Người đầu bếp sushi tái mặt. Đó là con dao ông ta quý nhất, lưỡi được mài sắc đặc biệt để đảm bảo lạng cá sống thật hoàn hảo. Tất cả mọi người trong nhà bếp đều biết điều đó và họ đều nín thở, và lại càng mỉm cười để che giấu nỗi lúng túng của họ đối với anh, còn anh thì cũng mở rộng thêm nụ cười của mình để che đậy sự xấu hổ.
Blackthorne rạch bụng con thỏ gọn ghẽ, moi dạ dày và ruột của con vật ra. Một nữ tỳ nấc lên và lặng lẽ bỏ chạy. Fujiko quyết. định phạt người đó một tháng lương, nhưng đồng thời ao ước mình cũng là nông dân để bỏ chạy trong danh dự.
Tất cả đờ người ra nhìn anh cắt bỏ chân và bàn chân con thỏ, đẩy chân trước con thỏ thụt vào da của nó rồi kéo da. Anh cũng làm như vậy với chân sau và lột da thỏ để hai chân sau thò ra qua chỗ đầu nó như ta cởi áo mặc mùa đông. Anh đặt con vật đã lột gần hết da lên bàn và chặt đầu nó, để cái đầu với cặp mắt trừng trừng, bị thâm, vẫn dính vào bộ lông. Anh xoay lại bộ lông, mặt phải ra ngoài, để sang một bên. Trong bếp có một tiếng thở dài cúi mặt. Anh không nghe thấy vì còn tập trung chú ý vào việc cắt đứt khớp chân con vật và xẻ thân nó. Lại một nữ tỳ nữa bỏ chạy, không ai biết.
"Bây giờ tôi cần một cái nồi", Blackthorne nói với một nụ cười hồ hởi.
Không ai đáp lời anh. Họ chỉ trố mắt ra nhìn, vẫn nụ cười cố định ấy. Anh trông thấy một cái nồi sắt to, sạch bong. Anh cầm lên với hai bàn tay đầy máu, đổ nước trong một chiếc thùng gỗ vào nồi và treo nồi lên trên bếp lò đặt trên nền đất trong một cái hố xung quanh có xếp đá. Anh bỏ miếng thịt vào nồi.
"Bây giờ cho rau và gia vị", anh nói.
"Dozo?" Fujiko hỏi giọng khàn khirc; n.
Anh không biết những từ tiếng Nhật cho nên cứ nhìn quanh. Có ít cà rốt vài thứ củ trông giống như củ cải đựng trong một cái chậu gỗ. Anh bèn rửa sạch những thứ đó, thái ra rồi bỏ vào nồi với muối và một ít nước chấm làm bằng đậu đen.
"Phải có ít hành, tỏi và rượu vang đỏ nữa thì mới đúng."
"Dozo?" Fujiko lại hỏi, không biết làm thế nào.
"Koto ba shvimasen." Tôi không biết tiếng.
Cô không chữa cho anh, chỉ cầm cái thìa lên đưa cho anh. Anh lắc đầu.
"Sake", anh ra lệnh. Người phụ bếp giật mình hồi tỉnh và đưa cho anh một thùng rượu nhỏ bằng gỗ.
"Domo." Blackthorne rót rượu một chén đầy, rồi rót thêm một ít nữa. Anh muốn uống sake từ thùng rượu nhưng biết uống lạnh không có nghi thức gì cả, và nhất lại ở trong bếp là cung cách thô lỗ, bất lịch sự.
"Trời đất ơi, mình thèm bia quá", anh nói.
"Dozo goziemashita, Anjin-san?"
"Kotoba shirinesen.... nhưng thịt hầm này sẽ tuyệt vời. Ichi ban, neh?" Anh trỏ vào cái nồi đang reo.
"Hai!", Fujiko gượng gạo nói.
"Ôkuru tsukai arigato ToraNaga-san ta", Blackthorne nói. Hãy cho người đến cảm ơn Đại nhân Toranaga. Không ai sửa câu tiếng Nhật nói sai.
"Hai." Ra đến bên ngoài, Fujiko chạy. Cô thấy như muốn ốm.
"Thưa bà, bà có làm sao không?" Nữ tỳ của cô là Nigatsu hỏi. Nigatsu trạc tuổi trung niên, người mập mạp, và đã chăm sóc Fujiko suốt đời mình.
"Ra chỗ khác! Nhưng trước hết hãy đem lại cho ta ít trà. Không… như thể ngươi lại phải vào bếp… Ối, ối, ối!"
"Thưa, con có trà đây. Chúng con nghĩ bà sẽ cần uống trà cho nên đã đun nước sẵn trên một cái lò khác. Đây ạ!"
"Ồ, ngươi tinh ý lắm!" Fujiko véo cái má bầu của Nigatsu một cách âu yếm, một nữ tỳ khác đến quạt cho cô. Cô lấy chiếc khăn bằng giấy lau mồm và khoan khoái ngồi lên đệm đặt ở hiên."Ồ dễ chịu quá." Ở ngoài không khí thoáng đãng, trong bóng râm, mặt trời ấm áp buổi chiều hắt những bóng tối xuống đất, bướm bay liệng nhởn nhơ đây đó, biển ở xa xa bên dưới, phẳng lặng và lấp lánh, quả là dễ chịu.
"Có chuyện gì vậy, thưa bà? Chúng con thậm chí cũng không dám ngó vào nữa?"
"Không có gì cả. Ông chủ... ông chủ... thôi, không có gì đâu. Ông chủ có những tập quán kỳ quái, nhưng đó là karma của chúng ta."
Fujiko nhìn lảng ra phía khác khi người đầu bếp chính của cô rón rén đi qua vườn và bụng cô lại nôn nao thêm một chút. Người đầu bếp trịnh trọng cúi chào, ông ta người nhỏ bé, mảnh khảnh, khô đét, chân to, răng rất vẩu. Ông ta chưa kịp nói gì, Fujịko đã cười nhạt, lên tiếng.
"Hãy đặt làm những con dao mới ở trong làng. Một cái nồi thổi cơm mới. Một cái thớt chặt thịt mới, những thùng đựng nước mới... tất cả những dụng cụ làm bếp mà ngươi thấy cần thiết. Những cái ông chủ đã dùng phải cất riêng để ông chủ dùng riêng. Ngươi tìm một chỗ riêng biệt, dựng một cái bếp khác nếu ngươi muốn, ông chủ sẽ nấu nướng ở đó, nếu ông chủ muốn…cho đến khi nào ngươi thành thạo."
"Cảm ơn bà, thưa Fujiko-san", người đầu bếp nói.
"Xin bà thứ lỗi đã cắt ngang lời bà, nhưng rất tiếc, xin lỗi bà, tôi biết có một người nấu bếp giỏi làng bên. Ông ta không theo đạo Phật, thậm chí đã theo quân đội sang tận Triều Tiên, cho nên ông ta biết tất cả về bọn... về cách nấu nướng cho ông chủ giỏi hơn tôi nhiều lắm."
"Khi nào ta cần một người nấu bếp khác ta sẽ nói cho ngươi biết. Khi nào ta thấy ngươi không được việc hoặc lười nhác ta sẽ cho ngươi biết. Cho đến khi ấy, ngươi vẫn là đầu bếp chính ở đây. Ngươi đã nhận làm việc sáu tháng", cô nói.
"Vâng, thưa bà", người đầu bếp nói, bề ngoài ra vẻ đĩnh đạc nhưng trong bụng thì run vì Fujiko-san không phải loại bà chủ có thể bỡn được.
"Xin bà thứ lỗi cho, nhưng tôi được nhận vào để làm bếp. Tôi rất tự hào được làm bếp. Nhưng tôi không bao giờ nhận làm làm đồ tể. chỉ có eta làm đồ tể. Tốt nhiên không thể có eta ở đây được nhưng người nấu bếp kia không phải là Phật tử như tôi, như cha tôi, như cha của cha tôi, thưa bà, và họ chưa bao giờ... chưa bao giờ... Thưa bà, người nấu bếp mới này sẽ..."
"Ngươi sẽ nấu bếp ở đây như ngươi vẫn làm xưa nay. Ta thấy ngươi nấu nướng tốt, đúng là một đầu bếp bậc thầy ở Yedo. Thậm chí ta còn gửi cách nấu một món của ngươi cho phu nhân Kiritsubo ở Osaka!"
"Ô, cảm ơn bà. Thật vinh dự cho tôi quá. Món nào ạ?"
"Món lươn tươi với sứa thái nhỏ và sò thái mỏng, thêm một chút tương, ngươi nấu rất ngon. Tuyệt hảo, ngon nhất tất cả đấy!"
"Vâng, cảm ơn bà chủ", người đầu bếp khom lưng xuống.
"Tất nhiên các món canh của ngươi còn tồi lắm!"
"Ôi, xin bà thứ lỗi!"
"Ta sẽ bàn với ngươi những cái đó sau. Cảm ơn ngươi." Fujiko nói, tìm cách làm cho ông ta tháo lui.
Nhưng người đầu bếp nhỏ cương quyết giữ vững lập trường.
"Xin bà chủ tha lỗi cho, nhưng ôko, tôi cúi xin nếu ông chủ... khi nào ông chủ..."
"Khi nào ông chủ bảo ngươi nấu nướng hay làm đồ tể hay làm bất cứ cái gì thì ngươi phải xông vào làm ngay lập tức. Như bất cứ người đầy tớ trung thành nào.. Trong khi đó do có thể mất nhiều thì giờ mới thành thạo được cho nên có lẽ ngươi nên thu xếp với người nấu bếp kia để ông ta tới thăm ngươi vào những ngày hiếm hoi mà ông chủ có thể muốn ăn theo kiểu của mình."
Danh dự được thỏa mãn, người đầu bếp mỉm cười và cúi chào.
"Cảm ơn bà. Xin bà tha thứ cho tôi đã tới hỏi để được mở mắt ra."
"Dĩ nhiên ngươi sẽ lấy tiền lương của ngươi mà trả cho người đầu bếp đến làm thay ngươi."
Chỉ còn lại hai người, Nigatsu che miệng cười như nắc nẻ.
"Ôi bà chủ, cho phép con khen ngợi thắng lợi hoàn toàn và sự sáng suốt của bà chủ. Đầu bếp chính suýt vãi rắm ra khi bà nói là ông ta cũng phải trả tiền!"
"Cảm ơn, Nanim-san." Fujiko ngửi thấy mùi thịt thỏ đang hầm. Nếu ông ta yêu cầu mình cùng ăn với ông ta thì làm thế nào, cô suy nghĩ, và cảm thấy ớn. Ngay dù ông ta không mời thì mình vẫn phải dọn ra cho ông ta. Làm thế nào để khỏi ốm người được? Mi không được ốm, cô tự ra lệnh cho mình. Đó là karma của ngươi. Chắc hẳn kiếp trước mi tệ hại lắm. Đúng. Nhưng hãy nhớ lúc này mọi sự đều tốt đẹp, chỉ còn năm tháng sáu ngày nữa thôi. Đừng nghĩ đến chuyện đó, chỉ nên nghĩ đến ông chủ của mi, một người đàn ông dũng cảm, khỏe tuy có những tập quán ăn uống khủng khiếp…
Tiếng vó ngựa lộp cộp ở ngoài cổng. Buntaro xuống ngựa và hất tay ra hiệu cho người của hắn quay lại. Rồi chỉ có một vệ sĩ riêng đi theo, hắn rảo bước đi qua vườn, người đầy bụi và mồ hôi. Hắn đeo chiếc cung lớn và ống tên trên vai. Fujiko và người nữ tỳ niềm nở cúi chào, nhưng trong lòng thì căm ghét. Người bác này của Fujiko nổi tiếng về những cơn điên giận dữ dội, không thể kìm nén nổi, khiến hắn bất thần đánh người không hề nói trước, chỉ có đám đầy tớ hoặc phụ nữ trong nhà hắn chịu đau khổ.
"Xin mời bác vào. Bác đến thăm chúng cháu sớm thế thật tốt quá", Fujiko nói.
"À, Fujiko-san. Cái... cái mùi hôi thối gì thế này?"
"Tướng công cháu đang nấu thịt rừng của Đại nhân Toranaga gửi cho... Tướng công cháu đang bày cách nấu ăn cho đám đầy tớ khốn nạn của cháu."
"Nếu ông ta muốn nấu ăn, bác nghĩ ông ta làm được, nhưng..." Buntaro nhăn mũi tỏ vẻ kinh tởm.
"Phải, một ông chủ muốn làm gì ở trong nhà mình cũng được cả, trong phạm vi của luật pháp, trừ phi làm phiền hàng xóm."
Về pháp lý một mùi như thế có thể là lý do để kiện cáo và có thể là rất tệ hại cho những người hàng xóm gây phiền nhiễu. Người dưới không bao giờ làm cái gì để quấy rầy người trên. Nếu không sẽ mất đầu. Vì vậy cho nên, trên khắp đất nước này, Samurai sống một cách thận trọng và lễ độ gần các Samurai khác ngang hàng nếu có thể được, nông dân sống cạnh nông dân, thương nhân sống tại các phố riêng của họ, còn eta thì sống biệt lập ở bên ngoài. Omi là láng giềng gần nhất cả họ. Ông ta là cấp trên, Fujiko thầm nghĩ.
"Cháu mong không có ai bị quấy nhiễu", cô nói với Buntaro, trong lòng không yên, tự hỏi không biết ông bác mình đang định bày đặt ra chuyện độc ác gì mới nữa đây.
"Bác muốn gặp ông chủ của cháu?" Cô định đứng dậy, nhưng Buntaro ngăn cô lại.
"Không, cháu đừng làm phiền ông ấy. Bác sẽ đợi." Hắn trịnh trọng nói và tim cô muốn ngừng đập. Buntaro không hề nổi tiếng lịch sự, và thái độ lễ phép của hắn rất nguy hiểm.
"Bác xin lỗi đã đến như thế này mà không cho người đến trước xin được gặp", hắn nói,
"Nhưng Đại nhân Toranaga có nói với bác là có lẽ bác có thể xin được phép dùng nhà tắm ở đây và đến ở đây. Thỉnh thoảng thôi. Cháu có thể lát nữa hỏi Anjin-san xem ông ấy có cho phép không, được chứ?"
"Tất nhiên ạ", cô nói, vẫn tiếp tục làm theo cái mô hình nghi thức thường lệ, nhưng trong lòng căm tức việc Buntaro ở chung nhà.
"Cháu tin chắc Anjin-san rất vinh dự, thưa bác. Cháu mời bác uống trà trong khi chờ đợi, hay là sake?"
"Cảm ơn cháu, sake."
Nigatsu hối hả lấy một cái đệm ra đặt ở hiên rồi chạy đi lấy sake, mặc dầu rất muốn ở lại.
Buntaro đưa cung tên cho tên vệ sĩ của hắn, giậm chân rũ bụi ở dép rồi ngồi xuống. Hắn rút thanh kiếm dài ra khỏi thắt lưng, ngồi xếp bằng, và đặt ngang thanh kiếm lên đầu gối.
"Vợ tôi đâu? Đang ở chỗ Anjin-san ư?"
"Không ạ, Buntaro Sama, xin lỗi, phu nhân được lệnh tới pháo đài để..."
"Lệnh? Lệnh của ai? Của Kasigi Yabu?"
"Ồ không, lệnh của Đại nhân Toranaga, thưa bác, khi Đại nhân đi săn về chiều hôm nay."
"À, Đại nhân Toranaga?" Buntaro nén giận và cau có nhìn qua vịnh về phía pháo đài. Cờ của Toranaga bay phấp phới bên cạnh cờ của Yabu.
"Bác có muốn cháu cho người đi mời phu nhân về không?"
Hắn lắc đầu.
"Bác đi được." Hắn thở ra, nhìn cô cháu gái, con người em gái út của hắn.
"Bác may mắn có được người vợ nhiều tài năng như thế, neh?"
"Dạ vâng ạ, thưa bác. Bác thật sung sướng. Phu nhân là của quý, phiên dịch lại kiến thức của Anjin-san."
Buntaro nhìn pháo đài trừng trừng rồi hít hít khi mùi thức ăn đang nấu thoảng đến.
"Cứ như là ở Nagasaki hay ở Triều Tiên ấy. Ở đấy, chúng nấu thịt suốt ngày, nào luộc, nào quay. Hôi thối... cháu chưa bao giờ ngửi thấy cái gì như thế đâu. Bọn Triều Tiên là lũ súc vật,. chẳng khác gì quân ăn thịt người. Mùi tỏi thậm chí bám cả vào quần áo, vào tóc bác."
"Chắc kinh khủng lắm."
"Cuộc chiến tranh diễn ra tốt đẹp. Lẽ ra chúng ta đã thắng dễ dàng. Rồi xông sang Trung Hoa và khai hóa cho cả hai nước đó được văn minh." Buntaro đỏ bừng mặt, giọng hắn rít lên.
"Nhưng chúng ta đã không thắng. Chúng ta đã thất bại và phải nhục nhã trở về vì chúng ta đã bị phản bội, phản bội với những tên phản bội bẩn thỉu, đê tiện ở cấp cao."
"Vâng, thật đáng buồn, nhưng bác nói đúng. Rất đúng, Buntaro Sama", Fujiko dịu dàng nói, dối trá một cách dễ dàng, biết rằng không một nước nào có thể chinh phục được Trung Hoa và không ai có thể khai hóa được Trung Hoa là nước đã văn minh từ những thời xa xưa.
Mạch máu trên trán Buntaro căng phồng lên, đập nhanh và hắn như nói với mình:
"Chúng phải trả giá. Tất cả bọn chúng. Bọn phản bội. Đây chỉ là vấn đề kiên nhẫn chờ đợi bên sông cho đến khi xác quân thù trôi qua, neh? Ta sẽ đợi và sẽ nhổ lên đầu chúng. Chẳng bao lâu nữa đâu. Cũng chóng thôi. Ta đã tự hứa với ta như vậy." Hắn nhìn cô cháu.
"Ta căm thù quân phản bội và những đứa ngoại tình. Và tất cả những kẻ gian dối!"
"Vâng, cháu đồng ý. Bác nói rất đúng, Buntaro Sama", cô nói, người lạnh toát, biết tính hung bạo của hắn không có giới hạn nào cả. Năm mười sáu tuổi, Buntaro đã giết mẹ đẻ ra hắn, một nàng hầu địa vị thấp kém của Hiromatsu, bị nghi là không chung thủy trong khi cha hắn, Hiromatsu, đang đi chiến trận phò vị độc tài là Đại nhân Goroda. Rồi nhiều năm sau, hắn đã giết đứa con trai của hắn, con người vợ thứ nhất của hắn vì bị gán cho là đã có lời lẽ lăng mạ; người mẹ bị đuổi về gia đình mình; bà ta đã tự sát vì không chịu đựng nổi cảnh nhục nhã. Hắn đã làm nhiều việc khủng khiếp đối với các nàng hầu của hắn và với Mariko. Hắn đã cãi nhau dữ dội với cha của Fujiko, đã buộc tội ông này là hèn nhát ở Triều Tiên, làm ông bị mất tín nhiệm với Taiko và Taiko đã lập tức ra lệnh cho ông cạo đầu đi tu, rồi chết trong sự trác táng trụy lạc khi vẫn còn trẻ, bị sự nhục nhã làm cho không còn muốn sống nữa.
Fujiko phải thu hết nghị lực mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
"Chúng cháu rất tự hào được nghe nói bác đã thoát khỏi tay quân thù.", cô nói.
Sake được mang ra. Buntaro bất đầu uống và uống đậm.
Khi chờ đã đủ thời gian phải phép, Fujiko đứng dậy.
"Xin bác tha lỗi cho cháu một lát." Cô đi vào nhà bếp để báo tin cho Blackthorne, xin phép anh cho Buntaro được ở chung nhà, và cũng để nói với anh và đám đầy tớ cần phải làm những gì.
"Tại sao lại ở đây?" Blackthorne bực bội hỏi.
"Tại sao lại ở đây? Có cần thiết không?"
Fujiko xin lỗi rồi cố gắng giải thích, dĩ nhiên, không thể khước từ Buntaro được. Blackthorne chán ngán quay về với việc nấu nướng và cô trở lại chỗ Buntaro, ngực đau nhói.
Tướng công cháu nói là rất vinh dự được bác hạ cố ở đây. Nhà của tướng công cháu là nhà của bác."
"Này, làm nàng hầu một tên man di nó ra thế nào?"
"Cháu cứ tưởng tượng là kinh khủng lắm. Nhưng đối với Anjin-san, là một Hatamoto và do đó là Samurai thì thế nào? Cháu nghĩ cũng giống như với các đàn ông khác thôi. Đây là lần đầu tiên cháu làm nàng hầu. Cháu muốn làm vợ hơn. Anjin-san cũng như những đàn ông khác. Tuy rằng, vâng, ông ta có một vài cung cách rất kỳ quái."
"Ai có thể ngờ một người trong họ nhà ta lại làm nàng hầu của một tên man di... ngay cả nàng hầu của một Hatamoto."
"Cháu không có sự lựa chọn nào khác. Cháu chỉ tuân lệnh của Đại nhân Toranaga và ông cháu, người đứng đầu thị tộc. Địa vị của một phụ nữ là phải nghe lời."
"Đúng", Buntaro uống cạn chén sake và Fujiko lại vội vã rót đầy chén.
"Sự ngoan ngoãn vâng lời là điều quan trọng đối với phụ nữ. Và Mariko-san biết ngoan ngoãn vâng lời, có phải không?"
"Dạ, vâng ạ." Cô nhìn gương mặt xấu xí như khỉ của hắn.
"Phu nhân chỉ mang lại vẻ vang cho bác. Không có phu nhân hiền thê của bác, thì Đại nhân Toranaga không bao giờ biết được kiến thức của Anjin-san."
Buntaro nham hiểm mỉm cười.
"Bác nghe nói cháu đã gí súng vào mặt Omi-san."
"Cháu chỉ làm bổn phận của mình, thưa bác."
"Cháu học cách sử dụng súng ở đâu?"
"Trước lúc đó cháu chưa bao giờ sờ đến một khẩu súng nào. Cháu cũng không biết những khẩu súng ngắn đó có nạp đạn hay không. Nhưng chắc chắn cháu sẽ bóp cò."
Buntaro cười vang.
"Omi cũng nghĩ như thế."
Fujiko lại rót rượu.
"Cháu không hiểu tại sao Omi-san lại không tìm cách tước súng của cháu, chúa thượng của ông ta đã ra lệnh cho ông ta phải lấy súng, nhưng ông ta không làm vậy."
"Ta thì ta sẽ làm."
"Vâng, thưa bác. Cháu biết. Xin bác thứ lỗi, cháu vẫn sẽ bóp cò."
"Đúng. Nhưng cháu sẽ bắn trượt."
"Có thể. Từ đó cháu đã học cách bắn súng."
"Hắn dạy cháu à?"
"Không ạ. Một sĩ quan của Đại nhân Naga."
"Tại sao?"
"Cha cháu sẽ không bao giờ cho phép con gái học đánh kiếm hay đánh giáo. Cha cháu cho rằng, mà cháu thấy như thế là phải, chúng cháu cần dành hết thì giờ vào việc học tập những cái nhẹ nhàng lịch sự hơn. Nhưng đôi khi phụ nữ cần phải bảo vệ chồng mình và nhà mình. Súng ngắn là một vũ khí tốt cho phụ nữ, rất tốt. Nó không đòi hỏi phải có sức khỏe, không phải tập luyện nhiều. Cho nên bây giờ có lẽ cháu có thể có ích hơn một chút đối với phu quân của cháu, vì chắc chắn cháu sẽ bắn vỡ sọ bất cứ ai để bảo vệ ông ấy và danh dự của gia đình cháu."
Buntaro cạn chén.
"Bác rất tự hào khi được nghe nói cháu đã chống lại Omi-san như thế nào. Cháu đã hành động đúng. Đại nhân Hiromatsu cũng sẽ tự hào về cháu."
"Cảm ơn bác. Nhưng cháu chỉ làm một bổn phận bình thường." Cô trịnh trọng cúi chào.
"Tướng công của cháu hỏi bác có cho phép được vinh dự nói chuyện với bác lúc này không, nếu bác vui lòng."
Buntaro cũng theo đúng nghi thức:
"Cháu cảm ơn hộ bác, nhưng trước hết bác đi tắm có được không? Nếu Anjin-san vui lòng bác sẽ gặp ông ta khi vợ bác trở về."
"Yabu-san, trước hết tôi muốn xem một cuộc diễn tập tiến công, với số năm trăm quân tập luyện đầu tiên", Toranaga nói.
"Ngay bây giờ."
"Có thể ngày mai được không? Như thế tôi sẽ có thì giờ chuẩn bị", Yabu niềm nở nói, nhưng trong bụng điên giận vì Toranaga đã đến bất thần, vì do thám của lão đã không báo cho lão biết trước. Lão chỉ kịp vội vã đi ra bến với một đội danh dự.
"Đại nhân mệt…"
"Tôi không mệt, cảm ơn ông", Toranaga nói, cố tình xẵng giọng.
"Tôi không cần.
"Quân phòng thủ" hay bố trí khung cảnh công phu hay những tiếng la thét hay những cái chết giả vờ. Ông bạn thân mến, ông quên rồi đấy, tôi đã đóng trong các vở kịch Nô và dàn đựng khá nhiều rồi nên cũng đủ khả năng để sử dụng trí tưởng tượng của mình. Tôi không phải là một tên nông dân - Ronin! Xin ông hãy ra lệnh tổ chức ngay cho!"
Họ đang đứng trên bãi biển. Xung quanh Toranaga là đội vệ sĩ ưu tú của ông ta và từ chiếc galleon đã cập bến, quân lính vẫn đang ùn ùn đổ xuống. Một ngàn Samurai khác cũng vũ khí đầy mình đứng đầy hai chiếc galleon đang đợi ở ngoài xa. Hôm ấy là một ngày nóng nực, trời không một gợn mây, sóng nhẹ, và hơi nóng ong ong ở phía chân trời.
"Igurashi, ông đi lo ngay việc này!" Yabu giận sôi lên. Kể từ khi lão gửi bức thư đầu tiên nói về việc Jozen tới, cách đây mười một ngày, chỉ có những báo cáo hết sức nghèo nàn chẳng có ý nghĩa gì mấy của màng lưới do thám của lão từ Yedo gửi về, và đáp lại những tín hiệu ngày càng thúc giục của lão, Toranaga chỉ có những câu trả lời lấp lửng, làm lão điên người: nào là.
"Đã nhận được thư và đang nghiên cứu nghiêm túc", nào là.
"Rất bực mình vì báo cáo của ông về con trai tôi. Xin đợi chỉ thị của tôi." Rồi bốn ngày sau:
"Những người chịu trách nhiệm về cái chết của Jozen sẽ bị trừng trị. Họ sẽ ở lại nguyên vị nhưng vẫn tiếp tục giam giữ cho đến khi tôi có thể tham khảo ý kiến của Đại nhân Ishido" và hôm qua, một quả bom:
"Hôm nay tôi đã nhận được lời mời chính thức của hội đồng Nhiếp chính mời đến dự buổi lễ Xem Hoa. ở Osaka. Ông định bao giờ lên đường? Xin cho biết ngay."
Khi ấy Yabu bối rối đã hỏi:
"Chắc chắn như thế không có nghĩa là Toranaga sẽ đi thật?"
"Ông ta định buộc Đại nhân phải tỏ thái độ đây." Igurashi đáp.
"Bất kỳ Đại nhân nói gì, Đại nhân cũng kẹt."
"Cháu đồng ý đấy." Omi nói.
"Tại sao ta không có tin tức gì từ Yedo? Do thám của chúng ta làm sao cả rồi?"
"Thật cứ như là Toranaga đã phủ một cái mền lên toàn bộ lãnh thổ Kuanto rồi vậy." Omi nói.
"Có lẽ ông ta biết do thám của Đại nhân là những ai!"
"Thưa Chúa công, hôm nay đã là ngày thứ mười rồi." Igurashi nhắc nhở Yabu thầm cảm tạ kami hộ mệnh của mình vì đã thuyết phục mình.
"Mọi sự đã sẵn sàng để Chúa công lên đường đi Osaka. Chúa công định đi hay không đi?"
Lúc này, trên bãi biển, Yabu chấp nhận lời khuyên của Omi, là ở lại cho đến ngày cuối cùng có thể trì hoãn được tức là sau đó ba ngày.
"Về bức thư cuối cùng của Đại nhân, thưa Toranga Sama, bức thư tối hôm qua đó", Yabu nói:
"Chắc hẳn Đại nhân đã đi Osaka?"
"Thế ông có đi không?"
"Tôi thừa nhận Đại nhân là thủ lĩnh. Tất nhiên tôi phải đợi quyết định của Đại nhân."
"Quyết định của tôi thì dễ thôi, Yabu Sama. Nhưng quyết định của ông mới khó. Nếu ông đi, các Nhiếp chính chắc chắn sẽ chặt đầu ông vì đã tiêu diệt Jozen và người của gã. Mà Ishido thì thật sự giận dữ... mà giận dữ là đúng. Neh?"
"Thưa Đại nhân Toranaga, tôi không làm việc đó. Việc tiêu diệt Jozen dù có đúng đến đâu đi nữa, cũng vẫn là trái lệnh của tôi."
"Naga làm thì cũng vậy thôi, neh? Nếu không thì chắc chắn ông sẽ phải đích thân tự tìm lấy. Tôi sẽ bàn về trường hợp Naga-san sau, nhưng ta đi thôi, vừa đi ra bãi tập vừa nói chuyện. Không nên phí thì giờ làm gì." Toranaga cất bước, dáng đi nhanh nhẹn, bọn vệ sĩ của ông ta bám kè kè đằng sau.
"Phải, ông bạn ạ, ông đã lâm vào một cái thế lưỡng nan. Nếu ông đi ông sẽ mất đầu, mất Izu và tất nhiên toàn dòng họ Kasigi nhà ông cũng sẽ bị điệu ra pháp trường. Nếu ống ở lại, Hội đồng cũng sẽ ra lệnh y như thế." Ông ta liếc ngang nhìn. Yabu.
"Có lẽ ông nên làm cái việc ông đã gợi ý cho tôi lần trước khi tôi ở Anjiro ấy. Tôi rất sung sướng được làm người phụ tá cho ông. Có thể cái đầu của ông sẽ làm nguôi cơn giận dữ của Ishido khi tôi gặp ông ta."
"Cái đầu của tôi chẳng có giá trị gì đối với Ishido."
"Tôi không đồng ý."
Buntaro xen vào.
"Xin Chúa công thứ lỗi. Chúa công muốn quân lính hạ trại ở đâu?"
"Trên bình nguyên ấy. Hãy lập trại thường trực ở đó. Hai trăm lính sẽ ở lại với ta tại pháo đài. Thu xếp xong lại gặp ta. Ta muốn ông cùng xem cuộc diễn tập."
Buntaro hối hả đi ngay.
"Trại thường trực? Đại nhân định ở lại đấy ư?" Yabu hỏi.
"Không, chỉ có người của tôi ở lại thôi. Nếu cuộc tiến công mà hay như tôi đã nghe nói, chúng ta sẽ lập thêm chín tiểu đoàn xung kích, mỗi tiểu đoàn năm trăm người."
"Sao?"
"Đúng thế đấy. Tôi đem tới đây cho ông một nghìn Samurai đã được chọn lọc. Ông sẽ cung cấp thêm một nghìn nữa."
"Nhưng không có đủ súng và việc huấn…"
"Xin lỗi, ông nhầm. Tôi đem tới một nghìn khẩu hoả mai và rất nhiều thuốc súng và đạn. Số còn lại sẽ tới đây trong vòng một tuần cùng với một nghìn người nữa."
"Chúng ta sẽ có chín tiểu đoàn xung kích?"
"Phải. Một trung đoàn Buntaro sẽ chỉ huy."
"Có lẽ tôi chỉ huy thì tốt hơn. Ông ấy là sẽ…"
"Ồ, ông quên mất là vài ngày nữa Hội đồng sẽ họp. Làm sao ông có thể chỉ huy được một trung đoàn nếu ông đi Osaka? Ông không sửa soạn để đi hay sao?"
Yabu dừng lại.
"Chúng ta là đồng minh. Chúng ta thỏa thuận ông là thủ lĩnh và chúng ta đã tè vào sự cam kết đó. Tôi đã giữ đúng cam kết và vẫn giữ đúng. Bây giờ tôi xin hỏi ý định Đại nhân thế nào? Chúng ta có chiến tranh hay không?"
"Chẳng ai tuyên chiến với tôi cả. Chưa."
Yabu muốn tuốt thanh kiếm Yosimô ra, cho máu của Toranaga tung tóe trên mặt đất, một lần cho chót, bất kể phải trả giá như thế nào. Lão có thể cảm thấy hơi thở của bọn vệ sĩ của Toranaga xung quanh nhưng lúc này lão bất cần.
"Chẳng phải Hội đồng cũng là hồi chuông báo tử của Đại nhân sao? Chính Đại nhân đã nói vậy: Khi họ đã họp nhau lại, Đại nhân sẽ phải tuân theo. Neh?"
"Tất nhiên", Toranaga xua tay cho bọn vệ sĩ lùi lại, rồi thoải mái tỳ tay lên đốc kiếm, đôi chân chắc nịch xoạc rộng.
"Vậy quyết định của Đại nhân thế nào? Đại nhân định thế nào?"
"Trước hết xem cuộc diễn tập tiến công!"
"Rồi sao?"
"Rồi đi săn."
"Đại nhân có đi Osaka không?"
"Tất nhiên là đi."
"Bao giờ?"
"Bao giờ muốn thì đi."
"Ý Đại nhân nói là không đi khi Ishido muốn."
"Tôi nói khi tôi muốn."
"Chúng ta sẽ bị cô lập", Yabu nói.
"Chúng ta không thể đánh nhau với toàn thể nước Nhật Bản được, ngay dù có cả một trung đoàn xung kích nhưng chúng ta không tài nào huấn luyện kịp được trong mười ngày."
"Đúng."
"Vậy kế hoạch thế nào?"
"Đích xác chuyện gì đã xảy ra với Jozen và Naga-san?"
Yabu thành thực kể lại, chỉ ỉm đi việc Omi đã đưa Naga vào tròng.
"Thế còn gã man di của tôi? Anjin-san ứng xử thế nào?"
"Tốt. Rất tốt." Yabu kể lại chuyện Blackthorne định làm seppuku đêm đầu tiên và lão đã thuyết phục được Anjin-san theo cách có lợi cho cả hai lên như thế nào.
"Như thế là khôn khéo", Toranaga chậm rãi nói.
"Tôi không bao giờ có thể ngờ hắn lại định làm seppuku. Hay lắm."
"Thật may là tôi đã bảo trước cho Omi phải sẵn sàng."
"Phải."
Yabu nóng ruột chờ đợi Toranaga nói thêm nhưng.
Toranaga cứ lặng thinh.
"Tôi đã báo tin với Đại nhân là Đại nhân Ito đã trở thành Nhiếp chính." Cuối cùng Yabu phải nói.
"Đại nhân có biết tin đó trước khi nhận được thư tôi không!"
Toranaga vẫn nín lặng, mãi rồi mới nói:
"Tôi có nghe tin đồn. Đại nhân Ishido chọn Ito là rất đúng. Cái tên ngu xuẩn đó lúc nào cũng thích được chọc vào đít trong khi hắn dí mũi vào lỗ đít một người khác. Chúng ta sẽ là những bạn chăn gối rất hợp nhau."
"Dù thế, lá phiếu của hắn cũng sẽ tiêu diệt Đại nhân."
"Miễn là có một Hội đồng."
"A, thế ra Đại nhân đã có kế hoạch thật rồi ư?"
"Lúc nào tôi cũng có kế hoạch... Nhiều kế hoạch... ông không biết sao? Nhưng còn ông, ông bạn đồng minh, kế hoạch của ông thế nào? Nếu ông muốn đi thì cứ việc đi. Muốn ở lại cứ việc ở lại. Hãy chọn đi!" Ông ta lại tiếp tục bước.
Mariko đưa cho Toranaga cuộn giấy chữ viết chi chít.
"Đây là tất cả ư?" Ông ta hỏi.
"Vâng, thưa Chúa công", nàng đáp, không thích không khí ngột ngạt của ca bin, cũng không thích lại trở lại galleon, dù chiếc galleon vẫn neo ở bến.
"Nhiều cái đã có trong cuốn giáo khoa chiến tranh đã được nhắc lại nhưng đêm nào tôi cũng ghi chép và ghi lại thật đúng tất cả những gì đã xảy ra... cố gắng ghi lại thật đúng. Đây tựa hồ như một cuốn nhật ký về những gì đã được nói và đã xảy ra từ khi Đại nhân rời khỏi nơi đây."
"Tốt. Có ai khác đọc cái này không?"
"Theo tôi biết thì không có ai, thưa Chúa công."
Nàng phe phẩy cái quạt mát.
"Nàng hầu của Anjin-san và đám đầy tớ có trông thấy tôi viết nhưng tôi luôn luôn cất kỹ, khóa lại."
"Kết luận của bà là thế nào?"
Mariko ngập ngừng. Nàng liếc căn phòng và cửa sổ ở thành tàu đã đóng kín.
Toranaga nói:
"Trên thuyền chỉ có người của tôi thôi và bên dưới boong không có một ai cả. Trừ chúng ta."
"Vâng, thưa Chúa công. Tôi chợt nhớ Anjin-san nói rằng trên một con tàu không có gì bí mật. Xin Đại nhân thứ lỗi." Nàng suy nghĩ một lát rồi nói với một giọng tự tin:
"Trung đoàn hoả mai sẽ chỉ thắng được một trận. Người man di có thể tiêu diệt được chúng ta nếu chúng đổ bộ đông quân với súng và đại bác, Đại nhân cần phải có một hạm đội kiểu man di. Cho đến nay, kiến thức của Anjin-san đã tỏ ra có giá trị rất lớn đối với Đại nhân, lớn đến mức nó cần được giữ kín, chỉ riêng Đại nhân biết thôi. Nằm trong tay địch, kiến thức của ông ta sẽ cực kỳ nguy hiểm cho Đại nhân."
"Hiện nay, những ai biết kiến thức đó?"
"Yabu-san biết nhiều, nhưng Omi-san còn biết nhiều hơn... ông này là người mẫn cảm nhất. Igurashi-san, Naga-san và binh sĩ... tất nhiên binh sĩ hiểu chiến lược, nhưng không hiểu những tình tiết tinh vi hơn và không biết tí gì về kiến thức chính trị và kiến thức chung của Anjin-san. Tôi, tôi hiểu nhiều hơn tất cả. Tôi đã ghi lại mọi điều ông ta nói, hỏi hoặc bình luận. Trong chừng mực cố gắng nhất của tôi. Tất nhiên ông ta mới chỉ nói với chúng tôi về một số việc, nhưng tầm hiểu biết của ông ta rộng và trí nhớ của ông ta gần như hoàn hảo. Nếu có đủ kiên nhẫn, ông ta có thể cung cấp cho chúng ta một bức tranh chính xác về thế giới, phong tục tập quán và những nguy hiểm của nó, nếu ông ta nói sự thật."
"Ông ta có nói sự thật không?"
"Tôi tin là có."
"Ý kiến của bà về Yabu thế nào?"
"Yabu-san là một người hung bạo, bất chấp luân thường đạo lý. Ông ta chẳng coi trọng cái gì hết trừ quyền lợi riêng của ông ta. Bổn phận, trung thành, truyền thống, đều chẳng có ý nghĩa gì đối với ông ta. Đầu óc ông ta đôi khi cũng lóe lên những ý nghĩ tinh ranh, thậm chí thông minh nữa. Ông ta là kẻ thù hay là đồng minh đều nguy hiểm cả."
"Đó là những đức tính đáng khen cả. Còn về mặt nhược điểm thì sao?"
"Một người cai trị tồi. Nông dân của ông ta sẽ nổi loạn nếu chúng có vũ khí."
"Tại sao?"
"Vì thuế mà quá nặng. Thuế bất hợp pháp. Ông ta thu bảy mươi phần trăm thóc lúa, cá, và các sản phẩm. Ông ta đã bắt đầu thu thuế thân, thuế đất, thuế thuyền... từng thứ hàng bán ra, từng thùng sake.. Ở Izu, mọi thứ đều đánh thuế."
"Có lẽ tôi nên dùng ông ta hoặc người quản lý của ông ta cho Kuanto. Thôi được, ông ta làm gì ở đây là việc riêng của ông ta, nông dân của ông ta sẽ không bao giờ có được vũ khí cho nên chúng ta chẳng có gì phải lo cả. Tôi vẫn có thể dùng nơi đây làm một căn cứ, nếu cần."
"Nhưng thưa Đại nhân, sáu mươi phần trăm là giới hạn hợp pháp."
"Đó là giới hạn hợp pháp trước đây. Taiko đặt nó thành luật pháp nhưng ông ta chết rồi. Về Yabu còn gì nữa không?"
"Ông ta ăn ít, sức khỏe có vẻ tốt, nhưng Suwo, ông lão xoa bóp, cho rằng ông ta đau thận. Ông ta có những thói quen kỳ quặc."
"Sao?"
Nàng kể lại cái đêm của những tiếng thét.
"Ai nói cho bà biết?"
"Suwo. Cả mẹ và vợ Omi nữa."
"Cha của Yabu xưa kia cũng hay luộc kẻ thù của mình. Phí thì giờ. Nhưng tôi hiểu nhu cầu của ông ta thỉnh thoảng phải làm chuyện đó. Thế còn Omi, cháu ông ta?"
"Rất khôn ngoan, sắc sảo. Rất thông minh. Hoàn toàn trung thành với ông chú. Một chư hầu rất có năng lực, gây ấn tượng mạnh."
"Còn gia đình Omi?"
"Mẹ ông ta là… tỏ ra khá cương quyết đối với Midori, vợ của Omi. Midori là Samurai, dịu dàng, khỏe và rất tốt. Tất cả đều là chư hầu trung thành của Yabu-san. Lúc này Omi-san không có nàng hầu, tuy Kiku, người kỹ nữ nổi tiếng nhất ở Izu, cũng gần như là một nàng hầu. Nếu ông ta có thể chuộc lại hợp đồng của cô ấy thì tôi cho rằng ông ta sẽ đưa cô ấy về nhà mình."
"Liệu hắn có giúp tôi chống lại Yabu không nếu tôi muốn vậy?"
Mariko suy nghĩ. Rồi lắc đầu:
"Không, thưa Chúa công Tôi nghĩ là không. Tôi nghĩ ông ta là chư hầu của chú mình."
"Naga thế nào?"
"Một Samurai rất tốt. Naga-san thấy ngay nguy cơ mà Jozen-san và người của ông ta có thể gây ra đối với Đại nhân và đã chặn đứng mọi chuyện lại, chờ hỏi ý kiến Đại nhân. Mặc dù Naga-san rất không ưa Trung đoàn Hỏa mai, ông vẫn huấn luyện các đại đội tất tích cực để đạt tới mức thành thạo."
"Tôi cho rằng gã rất ngu xuẩn... làm con rối cho Yabu điều khiển."
Mariko sửa lại nếp áo kimono, không nói gì.
Toranaga phe phẩy chiếc quạt:
"Còn Anjin-san?."
Nàng đã chờ đợi câu hỏi này, nhưng lúc này khi nó được đặt ra, tất cả những nhận xét khôn khéo nàng định nói bỗng biến đâu mất hết.
"Thế nào?"
"Thưa Chúa công, Chúa công nên nhận định theo bản viết kia. Trong một vài lĩnh vực, ông ta thật không thể nào giải thích được. Tất nhiên, sự giáo đục, sự kế thừa ông ta chẳng có gì giống với chúng ta. Ông ta rất phức tạp và vượt ra ngoài sự hiểu biết của, chúng... của tôi... thường ông ta rất cởi mở. Nhưng từ khi ông ta định làm seppuku thì ông ta thay đổi nhiều. Kín đáo hơn." Nàng kể lại những gì Omi đã nói và đã làm cái đêm đầu tiên ấy. Và lời hứa của Yabu.
"À, Omi đã chặn ông ta lại…chứ không phải Yabu-san?"
"Vâng."
"Và Yabu đã nghe theo lời khuyên của Omi?"
"Đúng như thế thưa Đại nhân."
"Vậy ra Omi là cố vấn. Hay lắm. Nhưng chắc chắn Anjin-san không mong đợi Yabu sẽ giữ lời hứa chứ?"
"Vâng, đúng thế."
Toranaga cười:
"Thật trẻ con."
"Lương tâm Cơ đốc giáo ăn sâu vào lòng ông ta, thật đáng tiếc. Ông ta không thể tránh khỏi karma của mình, một phần vì ông ta hoàn toàn bị chi phối bởi lòng căm ghét cái chết hoặc những cái chết của những người ông ta gọi là.
"Vô tội." Ngay cái chết của Jozen cũng làm ông ta xúc động sâu sắc. Nhiều đêm ông ta trằn trọc và nhiều ngày ông ta hầu như không nói chuyện với ai?"
"Cái lương tâm ấy, có phải tất cả dân man di đều có không?"
"Không, tuy tất cả dân man đi theo Cơ đốc giáo lẽ ra phải có."
"Liệu ông ta sẽ mất cái lương tâm đó không?"
"Tôi nghĩ có lẽ không. Nhưng cho đến khi mất đi cái lương tâm ấy thì ông ta thật không có khả năng tự vệ, chẳng khác gì một con búp bê."
"Nàng hầu của ông ta thế nào?"
Nàng kể lại hết mọi chuyện.
"Tốt." Toranaga rất hài lòng về việc mình đã lựa chọn Fujiko và kế hoạch của ông ta đã có kết quả.
"Rất tốt. Cô ấy hành động rất giỏi về chuyện các khẩu súng. Còn tính khí của ông ta thế nào?"
"Nói chung là bình thường, trừ một sự lúng túng ngượng ngùng rất đáng ngạc nhiên về chuyện chăn gối và một e ngại kỳ quặc khi bàn đến những chức năng bình thường nhất của con người." Mariko cũng mô tả nhu cầu không bình thường của Blackthorne muốn được một mình và cái khẩu vị kinh tởm của anh trong chuyện ăn uống.
"Trong nhiều vấn đề khác, ông ta rất cẩn thận, biết điều, sắc sảo, một học trò giỏi, rất tò mò về chúng ta và phong tục của chúng ta. Tất cả đều đã ghi trong báo cáo của tôi, nhưng ngắn gọn thôi, tôi đã giải thích cho ông ta hiểu đôi điều về lối sống của chúng ta, về chúng ta và lịch sử nước ta, về Taiko và các vấn đề đang đè nặng lên vương quốc lúc này."
"A, về Thế tử?"
"Vâng, thưa Chúa công. Như thế có sai không?"
"Không. Bà đã được lệnh giáo dục ông ta. Tiếng Nhật của ông ta đến đâu rồi?"
"Xét kỹ ra thì rất tốt. Có thời gian, ông ta sẽ nói được tiếng Nhật rất giỏi. Ông ta là một học trò giỏi, thưa Đại nhân!"
"Chuyện chăn gối thế nào?"
"Một nữ tỳ ạ." Mariko nói ngay.
"Ông ta chọn à?"
"Nàng hầu của ông ta phái đến cho ông ấy."
"Ra sao?"
"Theo tôi hiểu thì cả hai bên đều hài lòng."
"À! Vậy ra con bé không gặp khó khăn gì cả."
"Không ạ."
"Nhưng ông ta có khá không?"
"Nữ tỳ nói là: Ồ khá lắm ạ. Cô ta dùng chữ nhiều lắm."
"Tốt lắm. Ít ra thì về mặt này karma của ông ta là tốt. Đó là cái phiền toái đối với nhiều người... Yabu là một, Kiyama là một người nữa. Cái của họ nhỏ quá. Thật bất hạnh sinh ra cái đó quá nhỏ. Rất bất hạnh. Phải." Ông ta liếc nhìn giấy, rồi gập chiếc quạt đánh xạch một cái.
"Thế còn bà, Mariko-san? Bà thế nào?"
"Tốt ạ, cảm ơn Đại nhân. Tôi rất vui mừng thấy Đại nhân khỏe mạnh. Cho phép tôi ngỏ lời chúc mừng Đại nhân đã có cháu trai."
"Còn phu nhân Ghenjiko?"
Toranaga càu nhàu:
"Vẫn bình thường. Phải." Ông ta trề môi, ngẫm nghĩ một lúc.
"Có lẽ bà có thể tìm hộ một vú nuôi cho đứa bé." Theo phong tục, con trai các Samurai quan trọng đều có vú nuôi để cho người mẹ đẻ của nó có thể chăm nom được chồng mình, trông coi việc nhà, để cho người vú nuôi tập trung vào việc nuôi nấng đứa bé cho nó khỏe mạnh, làm vẻ vang cho bố mẹ nó.
"Tôi e rằng tìm được người không phải dễ. Phu nhân Ghenjiko không phải là bà chủ dễ tính, neh?"
"Tôi tin chắc Chúa công sẽ tìm được một người hoàn toàn thích hợp. Chắc chắn tôi cũng xin lo về việc đó", Mariko đáp, biết đưa ra ý kiến gì cũng là ngu ngốc vì không có người đàn bà nào có thể thỏa mãn được cả Toranaga lẫn con dâu ông ta.
"Cám ơn. Nhưng Mariko-san, về phần bà thì thế nào?"
"Tốt ạ, thưa Đại nhân. Cảm ơn Đại nhân."
"Thế còn lương tâm Cơ đốc giáo của bà thì sao?"
"Không có gì mâu thuẫn cả, thưa Đại nhân. Không có. Tôi đã làm mọi việc Đại nhân mong muốn một cách trung thực."
"Có tu sĩ nào đến đây không?"
"Không ạ."
"Bà có cần tu sĩ không?"
"Giá được xưng tội và được ban thánh thể, ban phước lành thì tốt. Vâng, thực tế, tôi rất muốn vậy... được xưng tội về những điều đã được phép và được ban phước."
Toranaga soi mói nhìn Mariko. Mắt nàng hoàn toàn chân thật.
"Bà đã làm việc rất tốt, Mariko-san. Xin bà cứ tiếp tục."
"Vâng, thưa Chúa công, cảm ơn Chúa công. Có một việc… Anjin-san rất cần một cuốn văn phạm và một tự điển."
"Tôi đã cho người đến chỗ Tsukku-san để lấy." Ông ta để ý thấy Mariko cau mày.
"Bà cho rằng tôi sẽ không đưa sao?"
"Tất nhiên Đại nhân sẽ đưa. Có lẽ không nhanh chóng như Đại nhân muốn."
"Tôi sẽ sớm biết điều đó thôi", Toranaga nói thêm, giọng báo chuyện không lành.
"Ông ta chỉ còn lại mười ba ngày nữa thôi."
Mariko giật mình:
"Thưa Đại nhân?" Nàng hỏi, không hiểu gì cả.
"Mười ba ấy à? À", Toranaga hững hờ nói, khỏa lấp sự buộc miệng của mình.
"Khi ở trên tàu của người Portugal, ông ta có xin phép đến thăm Yedo. Tôi đã đồng ý, miễn là trong vòng bốn mươi ngày. Giờ chỉ còn lại mười ba ngày nữa thôi. Có phải thời gian ông sư đó, nhà tiên tri Moixe đó đã bỏ ra để thu nhập những điều răn dạy của Chúa trời được khắc vào đó, là bốn mươi ngày có phải không?"
"Vâng ạ."
"Bà có tin chuyện ấy xảy ra thật không?"
"Có ạ. Nhưng tôi không hiểu như thế nào và tại sao?"
"Bàn chuyện Chúa trời thật phí thì giờ, neh?"
"Nếu để tìm sự việc có thật thì quả là như vậy, thưa Chúa công."
"Trong khi chờ đợi cuốn tự điển đó, bà có thể soạn một cuốn không?"
"Có ạ, ToraNaga-san. Tôi e cuốn đó không tốt lắm. Bất hạnh là hình như có quá ít thời gian, quá nhiều vấn đề… Ở đây… ở khắp mọi nơi." Mariko nhấn mạnh thêm.
Toranaga gật đầu đồng ý, biết Mariko tha thiết muốn hỏi nhiều chuyện: Hội đồng mới và việc chỉ định Ito, sự phán quyết về Naga và liệu chiến tranh có xảy ra không?
"May mắn là chồng bà đã trở về với chúng ta, neh?"
Chiếc quạt của Mariko dừng lại:
"Tôi không bao giờ. Tôi đã thắp hương, cầu nguyện cho phu quân tôi, tưởng phu quân tôi sống mà thoát được. Không bao giờ, hàng ngày." Sáng nay Buntaro đã nói cho nàng biết một đội quân Samurai khác của Toranaga đã bảo vệ cuộc rút lui của hắn khỏi bờ biển như thế nàovà hắn đã về tới ngoại vi Osaka không gặp trắc trở gì. Rồi, với năm mươi người chọn lọc và ngựa dự trữ trá hình làm kẻ cướp, hắn đã vội vã theo đường núi và những đường mòn khuất nẻo liều mạng phóng thẳng về Yedo. Những kẻ đuổi theo đã hai lần đuổi kịp hắn nhưng chúng không đông nên không chặn nổi và hắn đã chiến đấu thoát ra được. Một lần hắn bị phục kích, mất hết người chỉ còn lại có bốn, và lại thoát được, dấn sâu vào rừng, đêm đi, ngày ngủ. Ăn quả rừng, uống nước suối, thỉnh thoảng lấy trộm được ít gạo ở những nhà nông dân hẻo lánh rồi lại phi ngựa đi, quân đuổi theo luôn luôn bám sát gót. Hắn đã mất hai ngươi ngày mới về được Yedo. Chỉ có hai người sống sót cùng với hắn.
"Thật cứ như một chuyện thần kỳ", Mariko nói.
"Tôi đã tưởng bị ma ám khi trông thấy phu quân tôi ở đây, bên cạnh Chúa. công, bên bờ biển."
"Ông ta khôn khéo. Rất khỏe và rất khôn khéo."
"Đại nhân cho pbép tôi hỏi tin về Đại nhân Hiromatsu có được không ạ? Và Osaka? Phu nhân Kiritsubo và phu nhân Sazuko?"
Toranaga tỏ ra lờ mờ, ông ta chỉ cho Mariko biết Hiromatsu đã trở về Yedo hôm trước ngày ông ta lên đường, tuy các phu nhân Kiritsubo Sazuko đã quyết định ở lại Osaka, sức khỏe của phu nhân Sazuko và nguyên nhân của quyết định đó. Chẳng có gì cần phải nói thêm. Cả ông ta lẫn Mariko đều biết đó chỉ là một công thức để cứu vãn thể diện, Ishido sẽ không bao giờ để cho hai con tin quý giá nhường ấy ra đi lúc này, khi Toranaga đã thoát khỏi vòng cương tỏa của hắn.
"Shigata ganai", Toranaga nói.
"Karma, neh? Chẳng thể làm gì được. Karma, có phải không?"
"Vâng."
Ông ta cầm cuộn giấy lên.
"Bây giờ tôi cần đọc cái này. Cảm ơn bà, Mariko-san. Bà đã làm được rất tốt… Đề nghị bà hãy đưa Anjin-san đến đây vào lúc tảng sáng."
"Thưa Chúa công, bây giờ phu quân tôi ở đây… Tôi sẽ phải…"
"Chồng bà đã đồng ý, khi tôi còn ở đây, bà cứ ở tại chỗ bà hiện đang ở và làm thông ngôn, bổn phận hàng đầu của bà đối với Anjin-san trong mấy ngày tới."
"Nhưng thưa Chúa công, tôi cần phải thu xếp nhà ở cho phu quân tôi. Phu quân tôi cần có người hầu và một ngôi nhà."
"Làm thế chỉ lãng phí tiền, thì giờ và công sức lúc này. Ông ấy sẽ ở với quân sĩ… hoặc tại nhà Anjin-san… ông ấy muốn đằng nào tùy ý." Ông ta để ý thấy mắt Mariko lóe lên một ánh bực tức:
"Nan ja?"
"Chỗ của bà là chỗ tôi muốn, neh?"
"Vâng, xin Chúa công thứ lỗi. Tất nhiên là như thế."
"Tất nhiên."
Mariko cáo từ.
Toranaga đọc cuộn giấy rất kỹ. Và cuốn giáo khoa chiến tranh. Rồi ông ta đọc một số đoạn. Xong ông ta cất kỹ cả ba cái đó, dặn lính gác ca bin rồi lên trên boong.
Trời đã rạng sáng. Ngày hôm nay có vẻ sẽ nóng và u ám. Ông ta hủy bỏ cuộc gặp Anjin-san đã dự kiến, rồi cưỡi ngựa đi đến bình nguyên với một trăm vệ sĩ. Tới nơi ông ta tập hợp những người trông nom chim ưng, chọn ba con chim ưng, rồi đi săn trong phạm vi hai mươi ri. Đến trưa ông ta đã bỏ bị ba con gà lôi, hai con gà rừng to, một con thỏ và một đôi cun cút. Ông ta cho người đem một con gà lôi và một con thỏ tới cho Anjin-san, chỗ còn lại đem về pháo đài. Một số tên Samurai của ông ta không phải người theo đạo Phật và ông ta tỏ ra rộng lượng đối với những thói quen về ăn uống của họ. Bản thân ông ta chỉ ăn một ít cơm nguội với cá, ít tảo biển muối chua với vài lát gừng. Rồi ông ta nằm co con tôm trên sàn mà ngủ.
Lúc này đã xế chiều, Blackthorne đang ở trong bếp, miệng huýt sáo vui vẻ. Xung quanh anh là người đầu bếp chính, người đầu bếp phụ, người nhặt rau, người làm cá và những người phụ việc của họ, tất cả đều tươi cười nhưng trong bụng thì xấu hổ vì ông chủ của họ lại vào bếp cùng với bà chủ, và cũng vì bà chủ đã bảo ông chủ sẽ đem đến cho họ vinh dự là bày cách cho họ nấu nướng theo kiểu của ông ta... Và sau hết là vì con thỏ.
Blackthorne đã treo con gà lôi dưới mái hiên nhà ngoài, và đã căn dặn không ai, không ai được đụng vào trừ anh ra.
"Họ có hiểu không, Fujiko-san? Không được đụng vào trừ tôi." Anh hỏi, vẻ mặt giả vờ nghiêm trọng.
"Ồ, hiểu ạ, Anjin-san. Tất cả đã hiểu. Xin lỗi, nhưng tướng công lẽ ra phải nói: Không ai được đụng vào, trừ tôi ra."
"Bây giờ", anh nói bâng quơ chẳng nhằm cụ thể vào ai,
"Nghệ thuật nấu ăn lịch sự bài Một."
"Dozo gomen nasai?" Fujiko hỏi.
"Miru!" Trông đây này.
Cảm thấy như trẻ lại bởi vì một trong những việc vặt vãnh trong nhà anh phải làm xưa kia là làm thịt thỏ, anh và em trai đã liều lĩnh bắt trộm được ở các dinh cơ xung quanh Chatham - anh chọn một con dao cong dài. Người đầu bếp sushi tái mặt. Đó là con dao ông ta quý nhất, lưỡi được mài sắc đặc biệt để đảm bảo lạng cá sống thật hoàn hảo. Tất cả mọi người trong nhà bếp đều biết điều đó và họ đều nín thở, và lại càng mỉm cười để che giấu nỗi lúng túng của họ đối với anh, còn anh thì cũng mở rộng thêm nụ cười của mình để che đậy sự xấu hổ.
Blackthorne rạch bụng con thỏ gọn ghẽ, moi dạ dày và ruột của con vật ra. Một nữ tỳ nấc lên và lặng lẽ bỏ chạy. Fujiko quyết. định phạt người đó một tháng lương, nhưng đồng thời ao ước mình cũng là nông dân để bỏ chạy trong danh dự.
Tất cả đờ người ra nhìn anh cắt bỏ chân và bàn chân con thỏ, đẩy chân trước con thỏ thụt vào da của nó rồi kéo da. Anh cũng làm như vậy với chân sau và lột da thỏ để hai chân sau thò ra qua chỗ đầu nó như ta cởi áo mặc mùa đông. Anh đặt con vật đã lột gần hết da lên bàn và chặt đầu nó, để cái đầu với cặp mắt trừng trừng, bị thâm, vẫn dính vào bộ lông. Anh xoay lại bộ lông, mặt phải ra ngoài, để sang một bên. Trong bếp có một tiếng thở dài cúi mặt. Anh không nghe thấy vì còn tập trung chú ý vào việc cắt đứt khớp chân con vật và xẻ thân nó. Lại một nữ tỳ nữa bỏ chạy, không ai biết.
"Bây giờ tôi cần một cái nồi", Blackthorne nói với một nụ cười hồ hởi.
Không ai đáp lời anh. Họ chỉ trố mắt ra nhìn, vẫn nụ cười cố định ấy. Anh trông thấy một cái nồi sắt to, sạch bong. Anh cầm lên với hai bàn tay đầy máu, đổ nước trong một chiếc thùng gỗ vào nồi và treo nồi lên trên bếp lò đặt trên nền đất trong một cái hố xung quanh có xếp đá. Anh bỏ miếng thịt vào nồi.
"Bây giờ cho rau và gia vị", anh nói.
"Dozo?" Fujiko hỏi giọng khàn khirc; n.
Anh không biết những từ tiếng Nhật cho nên cứ nhìn quanh. Có ít cà rốt vài thứ củ trông giống như củ cải đựng trong một cái chậu gỗ. Anh bèn rửa sạch những thứ đó, thái ra rồi bỏ vào nồi với muối và một ít nước chấm làm bằng đậu đen.
"Phải có ít hành, tỏi và rượu vang đỏ nữa thì mới đúng."
"Dozo?" Fujiko lại hỏi, không biết làm thế nào.
"Koto ba shvimasen." Tôi không biết tiếng.
Cô không chữa cho anh, chỉ cầm cái thìa lên đưa cho anh. Anh lắc đầu.
"Sake", anh ra lệnh. Người phụ bếp giật mình hồi tỉnh và đưa cho anh một thùng rượu nhỏ bằng gỗ.
"Domo." Blackthorne rót rượu một chén đầy, rồi rót thêm một ít nữa. Anh muốn uống sake từ thùng rượu nhưng biết uống lạnh không có nghi thức gì cả, và nhất lại ở trong bếp là cung cách thô lỗ, bất lịch sự.
"Trời đất ơi, mình thèm bia quá", anh nói.
"Dozo goziemashita, Anjin-san?"
"Kotoba shirinesen.... nhưng thịt hầm này sẽ tuyệt vời. Ichi ban, neh?" Anh trỏ vào cái nồi đang reo.
"Hai!", Fujiko gượng gạo nói.
"Ôkuru tsukai arigato ToraNaga-san ta", Blackthorne nói. Hãy cho người đến cảm ơn Đại nhân Toranaga. Không ai sửa câu tiếng Nhật nói sai.
"Hai." Ra đến bên ngoài, Fujiko chạy. Cô thấy như muốn ốm.
"Thưa bà, bà có làm sao không?" Nữ tỳ của cô là Nigatsu hỏi. Nigatsu trạc tuổi trung niên, người mập mạp, và đã chăm sóc Fujiko suốt đời mình.
"Ra chỗ khác! Nhưng trước hết hãy đem lại cho ta ít trà. Không… như thể ngươi lại phải vào bếp… Ối, ối, ối!"
"Thưa, con có trà đây. Chúng con nghĩ bà sẽ cần uống trà cho nên đã đun nước sẵn trên một cái lò khác. Đây ạ!"
"Ồ, ngươi tinh ý lắm!" Fujiko véo cái má bầu của Nigatsu một cách âu yếm, một nữ tỳ khác đến quạt cho cô. Cô lấy chiếc khăn bằng giấy lau mồm và khoan khoái ngồi lên đệm đặt ở hiên."Ồ dễ chịu quá." Ở ngoài không khí thoáng đãng, trong bóng râm, mặt trời ấm áp buổi chiều hắt những bóng tối xuống đất, bướm bay liệng nhởn nhơ đây đó, biển ở xa xa bên dưới, phẳng lặng và lấp lánh, quả là dễ chịu.
"Có chuyện gì vậy, thưa bà? Chúng con thậm chí cũng không dám ngó vào nữa?"
"Không có gì cả. Ông chủ... ông chủ... thôi, không có gì đâu. Ông chủ có những tập quán kỳ quái, nhưng đó là karma của chúng ta."
Fujiko nhìn lảng ra phía khác khi người đầu bếp chính của cô rón rén đi qua vườn và bụng cô lại nôn nao thêm một chút. Người đầu bếp trịnh trọng cúi chào, ông ta người nhỏ bé, mảnh khảnh, khô đét, chân to, răng rất vẩu. Ông ta chưa kịp nói gì, Fujịko đã cười nhạt, lên tiếng.
"Hãy đặt làm những con dao mới ở trong làng. Một cái nồi thổi cơm mới. Một cái thớt chặt thịt mới, những thùng đựng nước mới... tất cả những dụng cụ làm bếp mà ngươi thấy cần thiết. Những cái ông chủ đã dùng phải cất riêng để ông chủ dùng riêng. Ngươi tìm một chỗ riêng biệt, dựng một cái bếp khác nếu ngươi muốn, ông chủ sẽ nấu nướng ở đó, nếu ông chủ muốn…cho đến khi nào ngươi thành thạo."
"Cảm ơn bà, thưa Fujiko-san", người đầu bếp nói.
"Xin bà thứ lỗi đã cắt ngang lời bà, nhưng rất tiếc, xin lỗi bà, tôi biết có một người nấu bếp giỏi làng bên. Ông ta không theo đạo Phật, thậm chí đã theo quân đội sang tận Triều Tiên, cho nên ông ta biết tất cả về bọn... về cách nấu nướng cho ông chủ giỏi hơn tôi nhiều lắm."
"Khi nào ta cần một người nấu bếp khác ta sẽ nói cho ngươi biết. Khi nào ta thấy ngươi không được việc hoặc lười nhác ta sẽ cho ngươi biết. Cho đến khi ấy, ngươi vẫn là đầu bếp chính ở đây. Ngươi đã nhận làm việc sáu tháng", cô nói.
"Vâng, thưa bà", người đầu bếp nói, bề ngoài ra vẻ đĩnh đạc nhưng trong bụng thì run vì Fujiko-san không phải loại bà chủ có thể bỡn được.
"Xin bà thứ lỗi cho, nhưng tôi được nhận vào để làm bếp. Tôi rất tự hào được làm bếp. Nhưng tôi không bao giờ nhận làm làm đồ tể. chỉ có eta làm đồ tể. Tốt nhiên không thể có eta ở đây được nhưng người nấu bếp kia không phải là Phật tử như tôi, như cha tôi, như cha của cha tôi, thưa bà, và họ chưa bao giờ... chưa bao giờ... Thưa bà, người nấu bếp mới này sẽ..."
"Ngươi sẽ nấu bếp ở đây như ngươi vẫn làm xưa nay. Ta thấy ngươi nấu nướng tốt, đúng là một đầu bếp bậc thầy ở Yedo. Thậm chí ta còn gửi cách nấu một món của ngươi cho phu nhân Kiritsubo ở Osaka!"
"Ô, cảm ơn bà. Thật vinh dự cho tôi quá. Món nào ạ?"
"Món lươn tươi với sứa thái nhỏ và sò thái mỏng, thêm một chút tương, ngươi nấu rất ngon. Tuyệt hảo, ngon nhất tất cả đấy!"
"Vâng, cảm ơn bà chủ", người đầu bếp khom lưng xuống.
"Tất nhiên các món canh của ngươi còn tồi lắm!"
"Ôi, xin bà thứ lỗi!"
"Ta sẽ bàn với ngươi những cái đó sau. Cảm ơn ngươi." Fujiko nói, tìm cách làm cho ông ta tháo lui.
Nhưng người đầu bếp nhỏ cương quyết giữ vững lập trường.
"Xin bà chủ tha lỗi cho, nhưng ôko, tôi cúi xin nếu ông chủ... khi nào ông chủ..."
"Khi nào ông chủ bảo ngươi nấu nướng hay làm đồ tể hay làm bất cứ cái gì thì ngươi phải xông vào làm ngay lập tức. Như bất cứ người đầy tớ trung thành nào.. Trong khi đó do có thể mất nhiều thì giờ mới thành thạo được cho nên có lẽ ngươi nên thu xếp với người nấu bếp kia để ông ta tới thăm ngươi vào những ngày hiếm hoi mà ông chủ có thể muốn ăn theo kiểu của mình."
Danh dự được thỏa mãn, người đầu bếp mỉm cười và cúi chào.
"Cảm ơn bà. Xin bà tha thứ cho tôi đã tới hỏi để được mở mắt ra."
"Dĩ nhiên ngươi sẽ lấy tiền lương của ngươi mà trả cho người đầu bếp đến làm thay ngươi."
Chỉ còn lại hai người, Nigatsu che miệng cười như nắc nẻ.
"Ôi bà chủ, cho phép con khen ngợi thắng lợi hoàn toàn và sự sáng suốt của bà chủ. Đầu bếp chính suýt vãi rắm ra khi bà nói là ông ta cũng phải trả tiền!"
"Cảm ơn, Nanim-san." Fujiko ngửi thấy mùi thịt thỏ đang hầm. Nếu ông ta yêu cầu mình cùng ăn với ông ta thì làm thế nào, cô suy nghĩ, và cảm thấy ớn. Ngay dù ông ta không mời thì mình vẫn phải dọn ra cho ông ta. Làm thế nào để khỏi ốm người được? Mi không được ốm, cô tự ra lệnh cho mình. Đó là karma của ngươi. Chắc hẳn kiếp trước mi tệ hại lắm. Đúng. Nhưng hãy nhớ lúc này mọi sự đều tốt đẹp, chỉ còn năm tháng sáu ngày nữa thôi. Đừng nghĩ đến chuyện đó, chỉ nên nghĩ đến ông chủ của mi, một người đàn ông dũng cảm, khỏe tuy có những tập quán ăn uống khủng khiếp…
Tiếng vó ngựa lộp cộp ở ngoài cổng. Buntaro xuống ngựa và hất tay ra hiệu cho người của hắn quay lại. Rồi chỉ có một vệ sĩ riêng đi theo, hắn rảo bước đi qua vườn, người đầy bụi và mồ hôi. Hắn đeo chiếc cung lớn và ống tên trên vai. Fujiko và người nữ tỳ niềm nở cúi chào, nhưng trong lòng thì căm ghét. Người bác này của Fujiko nổi tiếng về những cơn điên giận dữ dội, không thể kìm nén nổi, khiến hắn bất thần đánh người không hề nói trước, chỉ có đám đầy tớ hoặc phụ nữ trong nhà hắn chịu đau khổ.
"Xin mời bác vào. Bác đến thăm chúng cháu sớm thế thật tốt quá", Fujiko nói.
"À, Fujiko-san. Cái... cái mùi hôi thối gì thế này?"
"Tướng công cháu đang nấu thịt rừng của Đại nhân Toranaga gửi cho... Tướng công cháu đang bày cách nấu ăn cho đám đầy tớ khốn nạn của cháu."
"Nếu ông ta muốn nấu ăn, bác nghĩ ông ta làm được, nhưng..." Buntaro nhăn mũi tỏ vẻ kinh tởm.
"Phải, một ông chủ muốn làm gì ở trong nhà mình cũng được cả, trong phạm vi của luật pháp, trừ phi làm phiền hàng xóm."
Về pháp lý một mùi như thế có thể là lý do để kiện cáo và có thể là rất tệ hại cho những người hàng xóm gây phiền nhiễu. Người dưới không bao giờ làm cái gì để quấy rầy người trên. Nếu không sẽ mất đầu. Vì vậy cho nên, trên khắp đất nước này, Samurai sống một cách thận trọng và lễ độ gần các Samurai khác ngang hàng nếu có thể được, nông dân sống cạnh nông dân, thương nhân sống tại các phố riêng của họ, còn eta thì sống biệt lập ở bên ngoài. Omi là láng giềng gần nhất cả họ. Ông ta là cấp trên, Fujiko thầm nghĩ.
"Cháu mong không có ai bị quấy nhiễu", cô nói với Buntaro, trong lòng không yên, tự hỏi không biết ông bác mình đang định bày đặt ra chuyện độc ác gì mới nữa đây.
"Bác muốn gặp ông chủ của cháu?" Cô định đứng dậy, nhưng Buntaro ngăn cô lại.
"Không, cháu đừng làm phiền ông ấy. Bác sẽ đợi." Hắn trịnh trọng nói và tim cô muốn ngừng đập. Buntaro không hề nổi tiếng lịch sự, và thái độ lễ phép của hắn rất nguy hiểm.
"Bác xin lỗi đã đến như thế này mà không cho người đến trước xin được gặp", hắn nói,
"Nhưng Đại nhân Toranaga có nói với bác là có lẽ bác có thể xin được phép dùng nhà tắm ở đây và đến ở đây. Thỉnh thoảng thôi. Cháu có thể lát nữa hỏi Anjin-san xem ông ấy có cho phép không, được chứ?"
"Tất nhiên ạ", cô nói, vẫn tiếp tục làm theo cái mô hình nghi thức thường lệ, nhưng trong lòng căm tức việc Buntaro ở chung nhà.
"Cháu tin chắc Anjin-san rất vinh dự, thưa bác. Cháu mời bác uống trà trong khi chờ đợi, hay là sake?"
"Cảm ơn cháu, sake."
Nigatsu hối hả lấy một cái đệm ra đặt ở hiên rồi chạy đi lấy sake, mặc dầu rất muốn ở lại.
Buntaro đưa cung tên cho tên vệ sĩ của hắn, giậm chân rũ bụi ở dép rồi ngồi xuống. Hắn rút thanh kiếm dài ra khỏi thắt lưng, ngồi xếp bằng, và đặt ngang thanh kiếm lên đầu gối.
"Vợ tôi đâu? Đang ở chỗ Anjin-san ư?"
"Không ạ, Buntaro Sama, xin lỗi, phu nhân được lệnh tới pháo đài để..."
"Lệnh? Lệnh của ai? Của Kasigi Yabu?"
"Ồ không, lệnh của Đại nhân Toranaga, thưa bác, khi Đại nhân đi săn về chiều hôm nay."
"À, Đại nhân Toranaga?" Buntaro nén giận và cau có nhìn qua vịnh về phía pháo đài. Cờ của Toranaga bay phấp phới bên cạnh cờ của Yabu.
"Bác có muốn cháu cho người đi mời phu nhân về không?"
Hắn lắc đầu.
"Bác đi được." Hắn thở ra, nhìn cô cháu gái, con người em gái út của hắn.
"Bác may mắn có được người vợ nhiều tài năng như thế, neh?"
"Dạ vâng ạ, thưa bác. Bác thật sung sướng. Phu nhân là của quý, phiên dịch lại kiến thức của Anjin-san."
Buntaro nhìn pháo đài trừng trừng rồi hít hít khi mùi thức ăn đang nấu thoảng đến.
"Cứ như là ở Nagasaki hay ở Triều Tiên ấy. Ở đấy, chúng nấu thịt suốt ngày, nào luộc, nào quay. Hôi thối... cháu chưa bao giờ ngửi thấy cái gì như thế đâu. Bọn Triều Tiên là lũ súc vật,. chẳng khác gì quân ăn thịt người. Mùi tỏi thậm chí bám cả vào quần áo, vào tóc bác."
"Chắc kinh khủng lắm."
"Cuộc chiến tranh diễn ra tốt đẹp. Lẽ ra chúng ta đã thắng dễ dàng. Rồi xông sang Trung Hoa và khai hóa cho cả hai nước đó được văn minh." Buntaro đỏ bừng mặt, giọng hắn rít lên.
"Nhưng chúng ta đã không thắng. Chúng ta đã thất bại và phải nhục nhã trở về vì chúng ta đã bị phản bội, phản bội với những tên phản bội bẩn thỉu, đê tiện ở cấp cao."
"Vâng, thật đáng buồn, nhưng bác nói đúng. Rất đúng, Buntaro Sama", Fujiko dịu dàng nói, dối trá một cách dễ dàng, biết rằng không một nước nào có thể chinh phục được Trung Hoa và không ai có thể khai hóa được Trung Hoa là nước đã văn minh từ những thời xa xưa.
Mạch máu trên trán Buntaro căng phồng lên, đập nhanh và hắn như nói với mình:
"Chúng phải trả giá. Tất cả bọn chúng. Bọn phản bội. Đây chỉ là vấn đề kiên nhẫn chờ đợi bên sông cho đến khi xác quân thù trôi qua, neh? Ta sẽ đợi và sẽ nhổ lên đầu chúng. Chẳng bao lâu nữa đâu. Cũng chóng thôi. Ta đã tự hứa với ta như vậy." Hắn nhìn cô cháu.
"Ta căm thù quân phản bội và những đứa ngoại tình. Và tất cả những kẻ gian dối!"
"Vâng, cháu đồng ý. Bác nói rất đúng, Buntaro Sama", cô nói, người lạnh toát, biết tính hung bạo của hắn không có giới hạn nào cả. Năm mười sáu tuổi, Buntaro đã giết mẹ đẻ ra hắn, một nàng hầu địa vị thấp kém của Hiromatsu, bị nghi là không chung thủy trong khi cha hắn, Hiromatsu, đang đi chiến trận phò vị độc tài là Đại nhân Goroda. Rồi nhiều năm sau, hắn đã giết đứa con trai của hắn, con người vợ thứ nhất của hắn vì bị gán cho là đã có lời lẽ lăng mạ; người mẹ bị đuổi về gia đình mình; bà ta đã tự sát vì không chịu đựng nổi cảnh nhục nhã. Hắn đã làm nhiều việc khủng khiếp đối với các nàng hầu của hắn và với Mariko. Hắn đã cãi nhau dữ dội với cha của Fujiko, đã buộc tội ông này là hèn nhát ở Triều Tiên, làm ông bị mất tín nhiệm với Taiko và Taiko đã lập tức ra lệnh cho ông cạo đầu đi tu, rồi chết trong sự trác táng trụy lạc khi vẫn còn trẻ, bị sự nhục nhã làm cho không còn muốn sống nữa.
Fujiko phải thu hết nghị lực mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
"Chúng cháu rất tự hào được nghe nói bác đã thoát khỏi tay quân thù.", cô nói.
Sake được mang ra. Buntaro bất đầu uống và uống đậm.
Khi chờ đã đủ thời gian phải phép, Fujiko đứng dậy.
"Xin bác tha lỗi cho cháu một lát." Cô đi vào nhà bếp để báo tin cho Blackthorne, xin phép anh cho Buntaro được ở chung nhà, và cũng để nói với anh và đám đầy tớ cần phải làm những gì.
"Tại sao lại ở đây?" Blackthorne bực bội hỏi.
"Tại sao lại ở đây? Có cần thiết không?"
Fujiko xin lỗi rồi cố gắng giải thích, dĩ nhiên, không thể khước từ Buntaro được. Blackthorne chán ngán quay về với việc nấu nướng và cô trở lại chỗ Buntaro, ngực đau nhói.
Tướng công cháu nói là rất vinh dự được bác hạ cố ở đây. Nhà của tướng công cháu là nhà của bác."
"Này, làm nàng hầu một tên man di nó ra thế nào?"
"Cháu cứ tưởng tượng là kinh khủng lắm. Nhưng đối với Anjin-san, là một Hatamoto và do đó là Samurai thì thế nào? Cháu nghĩ cũng giống như với các đàn ông khác thôi. Đây là lần đầu tiên cháu làm nàng hầu. Cháu muốn làm vợ hơn. Anjin-san cũng như những đàn ông khác. Tuy rằng, vâng, ông ta có một vài cung cách rất kỳ quái."
"Ai có thể ngờ một người trong họ nhà ta lại làm nàng hầu của một tên man di... ngay cả nàng hầu của một Hatamoto."
"Cháu không có sự lựa chọn nào khác. Cháu chỉ tuân lệnh của Đại nhân Toranaga và ông cháu, người đứng đầu thị tộc. Địa vị của một phụ nữ là phải nghe lời."
"Đúng", Buntaro uống cạn chén sake và Fujiko lại vội vã rót đầy chén.
"Sự ngoan ngoãn vâng lời là điều quan trọng đối với phụ nữ. Và Mariko-san biết ngoan ngoãn vâng lời, có phải không?"
"Dạ, vâng ạ." Cô nhìn gương mặt xấu xí như khỉ của hắn.
"Phu nhân chỉ mang lại vẻ vang cho bác. Không có phu nhân hiền thê của bác, thì Đại nhân Toranaga không bao giờ biết được kiến thức của Anjin-san."
Buntaro nham hiểm mỉm cười.
"Bác nghe nói cháu đã gí súng vào mặt Omi-san."
"Cháu chỉ làm bổn phận của mình, thưa bác."
"Cháu học cách sử dụng súng ở đâu?"
"Trước lúc đó cháu chưa bao giờ sờ đến một khẩu súng nào. Cháu cũng không biết những khẩu súng ngắn đó có nạp đạn hay không. Nhưng chắc chắn cháu sẽ bóp cò."
Buntaro cười vang.
"Omi cũng nghĩ như thế."
Fujiko lại rót rượu.
"Cháu không hiểu tại sao Omi-san lại không tìm cách tước súng của cháu, chúa thượng của ông ta đã ra lệnh cho ông ta phải lấy súng, nhưng ông ta không làm vậy."
"Ta thì ta sẽ làm."
"Vâng, thưa bác. Cháu biết. Xin bác thứ lỗi, cháu vẫn sẽ bóp cò."
"Đúng. Nhưng cháu sẽ bắn trượt."
"Có thể. Từ đó cháu đã học cách bắn súng."
"Hắn dạy cháu à?"
"Không ạ. Một sĩ quan của Đại nhân Naga."
"Tại sao?"
"Cha cháu sẽ không bao giờ cho phép con gái học đánh kiếm hay đánh giáo. Cha cháu cho rằng, mà cháu thấy như thế là phải, chúng cháu cần dành hết thì giờ vào việc học tập những cái nhẹ nhàng lịch sự hơn. Nhưng đôi khi phụ nữ cần phải bảo vệ chồng mình và nhà mình. Súng ngắn là một vũ khí tốt cho phụ nữ, rất tốt. Nó không đòi hỏi phải có sức khỏe, không phải tập luyện nhiều. Cho nên bây giờ có lẽ cháu có thể có ích hơn một chút đối với phu quân của cháu, vì chắc chắn cháu sẽ bắn vỡ sọ bất cứ ai để bảo vệ ông ấy và danh dự của gia đình cháu."
Buntaro cạn chén.
"Bác rất tự hào khi được nghe nói cháu đã chống lại Omi-san như thế nào. Cháu đã hành động đúng. Đại nhân Hiromatsu cũng sẽ tự hào về cháu."
"Cảm ơn bác. Nhưng cháu chỉ làm một bổn phận bình thường." Cô trịnh trọng cúi chào.
"Tướng công của cháu hỏi bác có cho phép được vinh dự nói chuyện với bác lúc này không, nếu bác vui lòng."
Buntaro cũng theo đúng nghi thức:
"Cháu cảm ơn hộ bác, nhưng trước hết bác đi tắm có được không? Nếu Anjin-san vui lòng bác sẽ gặp ông ta khi vợ bác trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận