Shogun Tướng Quân

Chương 19

Cha Alvito cưỡi ngựa đi từ lâu đài xuống đồi, dẫn đầu đoàn tu sĩ dòng Temple tùy tùng thường lệ. Tất cả đều mặc như các nhà sư Phật giáo, trừ chuỗi tràng hạt và cây thánh giá đeo ở ngang thắt lưng. Có tất cả bốn mươi tùy tùng người Nhật, con trai những gia đình Samurai khá giả theo đạo Cơ đốc, học sinh trường Dòng ở Nagasaki, theo ông Osaka. Tất cả đều cưỡi ngựa tốt, mặc đẹp và kỷ luật như tùy tùng của bất cứ Daimyo nào.
Alvito thúc ngựa chạy nước kiệu nhanh, quên cả ánh nắng nóng ấm, xuyên qua rừng và các phố của thị trấn, hướng về phía Hội truyền giáo dòng Temple, một tòa nhà lớn bằng đá xây theo kiểu Châu Âu. Nó ở gần bến tàu và vươn lên cao trên những căn nhà phụ, những kho tàng, nơi đổi chác và buôn bán tất cả lụa là của Osaka.
Đoàn người lộp cộp chạy qua cổng sắt lớn gắn vào những bức tường đá cao ngất, tiến vào sân trung tâm bên trong lát đá và dừng lại gần cửa chính. Những người hầu đã chực sẵn để đỡ cha Alvito xuống ngựa. Ông tụt khỏi yên và ném dây cương cho họ. Đinh thúc ngựa ở giày ông kêu lanh canh trên đá khi ông rảo bước trên con đường có hành lang bao quanh của tòa nhà chính, ngoặt vào một góc. Ông đi qua nhà nguyện nhỏ, xuyên qua vài cổng vòm vào tới sân trong cùng nơi có bể nước phun và một hoa viên yên tĩnh. Cửa phòng ngoài đã mở sẵn. Cha Alvito gạt bỏ mọi lo lắng, tự trấn tĩnh lại rồi bước vào.
"Chỉ có một mình thôi phải không?" ông hỏi.
"Không, Mactin, không", cha Xônđi nói. Ông là một người bé nhỏ, hiền lành, mặt rỗ, quê ở Napoli, đã làm thư ký cho Đức cha Thanh tra gần ba mươi năm nay, hai mươi lăm năm ở châu Á.
"Thủy sư đô đốc Ferriera cũng có mặt. Vâng,
"Con sông" cũng có mặt. Nhưng Đức cha truyền mời cha vào ngay."
"Có chuyện gì rắc rối thế. Mactin?".
"Không có gì đâu." Xônđi làu nhàu rồi quay lại mài chiếc bút lông ngỗng.
"Không có gì đâu, Đức cha khôn ngoan nói thế. Được thôi, rồi tôi sẽ biết ngay ấy mà."
"Vâng", Alvito nói. Ông thấy mến ông già này. Ông đi tới cửa buồng phía trước. Củi trong lò sưởi đang cháy, soi sáng những đồ đạc nặng nề, đẹp và đen bóng vì lâu đời, vì luôn luôn được lau chùi cẩn thận. Một bức tranh nhỏ của Tintoretto vẽ Đức Bà Đồng Trinh và Chúa Hài Đồng của Đức cha Thanh tra mang theo từ Roma - Alvito rất thích bức tranh này được treo bên lò sưởi.
"Cha đã gặp gã Ingeles rồi phải không?" Cha Xônđi hỏi với theo.
Alvito không trả lời. Ông gõ vào cánh cửa.
"Mời vào."
Carlo Dell'Aqua, Cha Thanh tra ở châu Á, đại diện của chính Tổng giáo chủ dòng Temple, là tu sĩ dòng Temple cao niên nhất và do đó có thế lực nhất ở châu Á, và cũng là người có tầm vóc cao nhất. Ông cao tới sáu bộ ba tấc, với một hình thể bên ngoài tương xứng. Ông mặc áo thụng màu da cam, cây thánh giá của ông tuyệt đẹp. Đầu ông cạo trọc ở chỏm, tóc bạc, ông sáu mươi mốt tuổi và vốn sinh ra là người Napoli.
"A, Mactin, vào đi, vào đi. Uống chút rượu vang nhé?" ông nói tiếng Portugal với giọng trơn tru, lưu loát của những người Italia.
"Cha đã gặp tên người Anh rồi chứ?"
"Thưa Đức cha, chưa ạ. Mới chỉ gặp Toranaga thôi."
"Tình hình xấu, phải không?"
"Vâng."
"Rượu vang nhé?"
"Cảm ơn Đức cha."
"Xấu như thế nào?" Ferriera hỏi. Thủy sư đô đốc ngồi bên cạnh lò sưởi trong chiếc ghế có lưng tựa cao, hãnh diện và rực rỡ màu sắc như một con chim ưng - ông là Jidaglio. Thủy sư đô đốc cửa tàu Naoden Terato, chiếc Black Ship của năm nay, trạc ba lăm ba sáu, mảnh khảnh và dữ tợn.
"Thưa ngài Thủy sư độ đốc, tôi nghĩ là rất xấu. Chẳng hạn Toranaga nói rằng vấn đề buôn bán năm nay có thể phải đợi đấy."
"Rõ ràng là việc buôn bán không thể đợi được, mà tôi cũng không thể đợi", Ferriera nói.
"Triều lên là tôi giong buồm ra khơi."
"Tôi cứ tưởng mọi việc đã thu xếp ổn thỏa từ nhiều tháng trước rồi." Ferriera nguyền rủa luật lệ của người Nhật đòi mọi tàu bè, ngay cả tàu bè của họ, phải có giấy phép ra vào.
"Chúng ta không thể để những luật lệ bản xứ ngu xuẩn, ngớ ngẩn trói buộc chúng ta được. Cha đã bảo cuộc gặp gỡ đó chỉ là vấn đề nghi thức thôi kia mà... để lấy các giấy tờ..."
"Lẽ ra là thế, nhưng tôi đã nhầm. Có lẽ tốt hơn hết là tôi sẽ giải thích..."
"Tôi phải trở về Macao ngay để chuẩn bị chiếc Black Ship. Chúng tôi đã mua hàng lụa tốt nhất tại Hội chợ Quảng Châu tháng hai, trị giá một triệu đuca và chúng tôi sẽ chuyên chở ít nhất là mười vạn aoxơ vàng Trung Hoa. Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ là mỗi một xu của tiền Macao, Malaca, Goa, mỗi một xu mà các nhà buôn và các cha ở Macao có thể vay được, đều đã bỏ vào chuyến buôn này của năm nay. Và xu của các ông nữa."
"Chúng tôi cũng biết rõ tầm quan trọng của việc này như ông", Dell'Aqua nói với giọng chua cay.
"Xin lỗi ông Thủy sư đô đốc, nhưng Toranaga là chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính và theo tục lệ là phải đến gặp ông ta", Alvito nói.
"Ông ta sẽ không bàn luận gì đến công việc buôn bán năm nay hay giấy phép rời bến của ông. Lúc đầu, ông ta còn nói ông ta không tán thành cái chuyện ám sát."
"Ai làm chuyện đó, thưa cha?" Ferriera hỏi.
"Toranaga nói gì vậy, Mactin?" Dell'Aqua nói.
"Có phải đây là mưu mẹo gì không? ám sát? Cái đó có liên quan gì đến chúng ta?"
"Ông ta nói rằng: Tại sao người Cơ đốc giáo các ông lại muốn giết viên hoa tiêu, người tù của tôi?"
"Cái gì?"
"Toranaga tin rằng vụ mưu sát đêm qua là nhằm vào tên Ingeles, chứ không phải nhằm vào ông ta. Ông ta cũng nói còn có một vụ mưu sát nữa ở trong tù." Alvito nhìn chằm chặp vào gã quân nhân.
"Cha buộc tội tôi chuyện gì chứ?" Ferriera nói." Một vụ mưu sát? Tôi ấy ư? Ở lâu đài Osaka? Đây là lần đầu tiên tôi đến Nhật Bản!"
"Ông khẳng định không biết gì về chuyện đó?"
"Tôi không phủ nhận một điều là cái tên tà giáo đó chết càng sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu", Ferriera lạnh lùng nói.
"Nếu bọn Holland và bọn Anh bắt đầu truyền bá rác rưởi bẩn thỉu của chúng ở châu Á thì chúng ta sẽ rắc rối. Tất cả chúng ta."
"Chúng ta đã gặp rắc rối rồi", Alvito nói.
"Toranaga thoạt đầu nói rằng qua tên Ingeles, ông ta hiểu độc quyền của người Portugal về buôn bán với Trung Hoa đã đem lại những món lãi không thể tưởng tượng được. Người Bồ Đào Nha đặt giá lụa quá cao, cao một cách kỳ cục, chỉ có người Portugal mua được lụa ở Trung Hoa, trả bằng thứ hàng duy nhất người Trung Hoa chấp nhận để đánh đổi là bạc Nhật Bản... mà bạc này thì người Portugal cũng lại định giá quá hạ. Hạ đến mức nực cười. Toranaga nói:
"Vì giữa Trung Hoa và Nhật Bản có sự thù địch về mọi sự buôn bán giữa hai nước, chỉ có người Portugal được phép buôn bán cho nên tiền thù lao.
"Bù đắp" cho các hoa tiêu phải do người Portugal chính thức đảm nhận, - bằng văn bản. Ông ta.
"Mời" Đức cha cung cấp cho các Nhiếp chính một bản tường trình về tỉ giá hối đoái - bạc đổi lụa, lúa đổi bạc, vàng đổi bạc. Ông ta còn nói thêm rằng, tất nhiên ông ta không phản đối việc chúng ta kiếm lời lớn, miễn là kiếm lời từ phía người Trung Hoa."
"Tất nhiên, cha sẽ từ chối một yêu cầu ngạo mạn như thế chứ?" Ferriera nói.
"Khó lắm."
"Thế thì nộp cho họ một bản tường trình giả."
"Như thế sẽ gây nguy hiểm cho toàn bộ địa vị của chúng ta, vốn dựa trên lòng tin", Dell'Aqua nói.
"Đức cha có thể tin được một tên Nhật Bản không? Dĩ nhiên là không rồi. Lời lãi của chúng ta phải được giữ bí mật. Cái thằng tà giáo trời đánh thánh vật đó!"
"Tôi rất lấy làm tiếc mà nói rằng Blackthorne có vẻ rất am hiểu tình hình", Alvito bất giác nhìn Dell'Aqua, trong giây lát ông ta quên cảnh giác đề phòng.
Đức cha Thanh tra nín lặng.
"Tên Nhật Bản đó còn nói gì nữa?" Ferriera hỏi, làm ra vẻ không trông thấy cái liếc nhìn giữa hai người, thầm mong muốn biết được toàn bộ sự hiểu biết của họ.
"Toranaga có yêu cầu tôi trưa mai cung cấp cho hắn một bản đồ thế giới với những đường phân định ranh giới giữa Portugal và Spain, tên các Giáo hoàng đã tán thành các hiệp ước và các ngày tháng. Hắn.
"Thỉnh cầu" trong vòng ba ngày cho hắn một bản giải thích viết về các công cuộc.
"Chinh phục" của chúng ta ở Tân thế giới và.
"Hoàn toàn vì lợi ích riêng của tôi thôi", đó là nguyên văn lời hắn nói, tổng số vàng bạc đã lấy được - thực ra hắn dùng từ.
"Cướp", ở Tân thế giới đưa về Spain và Portugal. Và hắn cũng thỉnh cầu có được một bản đồ khác trình bày phạm vi các đế quốc của Spain và Portugal cách đây một trăm năm, cách đây năm mươi năm và ngày nay, cùng với vị trí chính xác các căn cứ của chúng ta từ Malaca đến Goa - nhân đây cũng nói là hắn kể tên các căn cứ đó rất chính xác: các tên đó được viết ra một mảnh giấy - và cả số lượng lính đánh thuê Nhật Bản mà chúng ta có ở từng căn cứ."
Dell'Aqua và Ferriera thất kinh.
"Tuyệt đối phải từ chối!" gã quân nhân nói oang oang.
"Không thể từ chối Toranaga được", Dell'Aqua nói.
"Thưa Đức cha, tôi nghĩ rằng Đức cha quá tin ở địa vị quan trọng của hắn", Ferriera nói.
"Tôi thấy hình như tên Toranaga này chẳng qua cũng chỉ là một tên bạo chúa trong số rất nhiều tên bạo chúa, một tên ngoại đạo giết người, chắc chắn không đáng phải sợ. Đức cha cứ từ chối đi. Không có chiếc Black Ship của chúng ta, toàn bộ nền kinh tế của chúng sẽ sụp đổ. Chúng van lạy ta để có được lụa Trung Hoa. Không có lụa sẽ. không có kimono. Chúng cần có sự buôn bán của chúng ta. Quỷ tha ma bắt cái thằng Toranaga. Chúng ta có thể buôn bán với các ông chúa theo đạo Cơ đốc - tên họ là gì nhỉ? Onoshi, Kiyama, và các ông chúa Cơ đốc giáo khác ở Kyushu. Xét cho cùng, Nagasaki đấy, chúng ta ở đấy rất mạnh, mọi sự buôn bán là ở đấy"!
"Không được, đô đốc ạ", Dell'Aqua nói.
"Đây là lần đầu tiên ông đến Nhật Bản cho nên ông không hiểu được các vấn đề của chúng tôi ở đây. Vâng, họ cần chúng ta, nhưng chúng ta còn cần họ hơn. Không có sự biệt đãi của Toranaga và của Ishido, chúng ta sẽ mất hết ảnh hưởng đối với các vua chúa theo Cơ đốc giáo. Chúng ta sẽ mất Nagasaki và tất cả mọi thứ chúng ta đã xây đựng năm mươi năm qua. Phải chăng ông đã thúc đẩy vụ mưa sát hoa tiêu tà đạo kia?"
"Ngay từ đầu tôi đã nói công khai với Rodrigues và với bất cứ ai khác muốn nghe rằng tên Ingeles là tên kẻ cướp nguy hiểm, nó sẽ làm ô uế tất cả những ai tiếp xúc với nó và do đó cần phải khử nó bằng mọi cách. Thưa Đức cha, Đức cha cũng nói bằng những lời lẽ khác. Và cả cha Alvito nữa. Chẳng phải vấn đề đó đã được đặt ra tại cuộc họp của chúng ta với Onoshi và Kiyama hai ngày trước đây đó sao? Chẳng phải Đức cha đã nói rằng tên kẻ cướp đó là nguy hiểm sao?"
"Đúng. Nhưng..."
"Thưa Đức cha, xin Đức cha tha tội cho tôi, nhưng đôi khi những người lính cần phải làm công việc của Chúa theo cái cách tốt nhất họ có thể làm được. Tôi cần phải thưa với Đức cha rằng tôi rất tức giận Rodrigues vì anh ta đã không.
"Tạo" ra được một.
"Tai nạn."
"Trong khi có bão. Trong tất cả mọi người, đáng lý ra anh ta phải biết chứ! Lạy Chúa, hãy xem tên quỷ Ingeles đã làm gì với chính Rodrigues. Anh chàng ngu xuẩn đó lại còn biết ơn nó đã cứu sống mình, trong khi đó chỉ là một mưu mẹo rất lộ liễu để tranh thủ lòng tin của anh ta. Chẳng phải Rodrigues đã bị lừa gạt đi đến chỗ cho phép tên hoa tiêu tà đạo chiếm đoạt cả sàn lái của mình, chắc chắn là đã làm anh ta suýt chết đó sao? Còn vụ mưu sát ở lâu đài, ai biết được chuyện gì đã xảy ra? Việc này hẳn là phải do một tên bản xứ ra lệnh, một trò Nhật Pủn. Tôi mà bố trí việc khử nó thì các vị có thể yên trí là nó sẽ bị khử."
Alvito nhấm nháp cốc rượu vang.
"Toranaga nói rằng hắn đã đưa Blackthorne đi Izu."
"Bán đảo ở phía Đông ấy ư?" Ferriera hỏi.
"Vâng."
"Bằng đường bộ hay đường thủy?"
"Đường thủy.".
"Tốt. Vậy thì tôi lấy làm tiếc mà nói với cha rằng mọi thủy thủ đều có thể mất tích ở biển trong một cơn bão bất hạnh."
Alvito lạnh lùng nói:
"Và tôi lấy làm tiếc phải nói với ông Thủy sư đô đốc rằng Toranaga... Tôi nói nguyên văn lời hắn... Toranaga đã nói rằng:
"Tôi sẽ đặt vệ sĩ canh phòng bảo vệ hoa tiêu, Tsukku-san ạ, và nếu có chuyện gì xảy ra với hắn, việc đó sẽ được điều tra với toàn bộ quyền bính của tôi, của các Nhiếp chính ở mức tối đa. Nếu chẳng may một tên theo đạo Cơ đốc là thủ phạm hay bất cứ kẻ nào có quan hệ xa xôi với người theo đạo Cơ đốc giáo, thì hoàn toàn có thể là các sắc lệnh về trục xuất sẽ được xem xét lại và rất có thể là tất cả các nhà thờ, trường học, nơi nghỉ của đạo Cơ đốc sẽ bị đóng cửa ngay lập tức..."
Dell'Aqua nói:
"Cầu Chúa không để cho chuyện đó xảy ra."
"Bịp", Ferriera cười khẩy.
"Không, ông nhầm rồi, ông Thủy sư đô đốc ạ. Toranaga khôn ngoan không khác gì Makiaveli và tàn bạo như gã Hung nô Attila."
Nocola Makiaveli, sinh năm 1469, mất năm 1527. Là chính khách và là nhà văn Ý, nổi tiếng khôn khéo, xảo quyệt.
Attila là Vua Hung nô thế kỷ thứ 5, nổi tiếng hung bạo và tàn ác.
Alvito quay lại nhìn Dell'Aqua.
"Nếu có chuyện gì xảy ra với tên Ingetes, thì đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta cũng dễ thôi."
"Đúng."
"Có lẽ cha nên đi vào gốc của vấn đề", Ferriera lỗ mãng nói." Khử tên Toranaga đi."
"Đây không phải là lúc nói đùa", Đức cha Thanh tra nói.
"Cái đã có kết quả xuất sắc ở Ấn Độ, ở Malaya, Brazil và Pêru, Mexico, châu Phi và những nơi khác thì cũng sẽ có kết quả ở đây. Chính tôi đã làm việc đó ở Malaca và Goa, hàng chục lần với sự giúp đỡ của những tên lính đánh thuê Nhật Pủn mà tôi thì làm gì có được uy quyền và tri thức như các cha. Chúng ta sẽ sử dụng các lãnh Chúa theo đạo Cơ đốc, sẽ giúp một người trong số họ khử tên Toranaga đi, nếu hắn cản trở. Chỉ cần vài trăm conquistadors là đủ. Hãy chia để trị. Tôi sẽ tiếp xúc với Kiyama. Cha Alvito, nếu cha..."
"Ông không thể đánh bằng người Nhật, người Ấn Độ hay những tên mọi rợ vô học như người Inca. Ông không thể chia để trị ở đây được. Nhật Bản không giống bất kỳ quốc gia nào khác. Hoàn toàn không." Dell'Aqua mệt mỏi nói.
"Tôi cần phải chính thức yêu cầu ông, thưa ông Thủy sư đô đốc, ông không được can thiệp vào chính trị nội bộ của đất nước này."
"Xin vâng. Xin Đức cha hãy quên đi những điều tôi đã nói. Quá cởi mở, thật tình đúng là thiếu tế nhị và ngây thơ. May mắn bão tố là chuyện bình thường vào thời gian này trong năm."
"Nếu có bão thì cái đó nằm trong tay Chúa. Nhưng ông không được tiến công viên hoa tiêu."
"Ồ?."
"Không được. Và cũng không được ra lệnh cho bất cứ ai làm việc đó."
"Tôi có bổn phận với đức vua của tôi là phải tiêu diệt kẻ thù đức vua của tôi. Tên Ingeles là kẻ thù của quốc gia. Một tên ăn bám, một tên cướp, một tên tà giáo. Nếu tôi quyết định loại trừ nó thì đó là việc của tôi. Tôi là Thủy sư đô đốc của Black Ship năm nay, do đó là toàn quyền Macao năm nay, với quyền hạn của Phó vương đối với hải phận này năm nay. Và nếu tôi muốn diệt nó hay Toranaga hoặc bất kỳ ai thì tôi sẽ làm."
"Vậy là ông hành động ngược lại với mệnh lệnh trực tiếp của tôi và do đó có nguy cơ bị rút phép thông công ngay tức khắc."
"Việc này ở ngoài phạm vi quyền hạn của Đức cha. Đây là một vấn đề thế tục, không phải thuộc phần hồn."
"Cái thế của Giáo hội ở đây, tiếc thay, lại gắn chặt với chính trị và việc buôn bán lụa đến mức mọi chuyện đều động chạm đến an ninh của Giáo hội. Và chừng nào tôi còn sống, thề trước hi vọng cứu rỗi của tôi, không một ai được làm nguy hại đến tương lai của Giáo hội Mẹ ở đây!"
"Cám ơn Đức cha đã cho biết ý kiến rõ ràng như thế, thưa Đức cha. Tôi sẽ cố gắng hiểu biết nhiều hơn nữa về tình hình ở Nhật Bản."
"Tôi gợi ý là ông nên làm thế, vì tất cả chúng ta. Sở dĩ đạo Cơ đốc được dung thứ ở đây chỉ vì tất cả các Daimyo đều tuyệt đối tin rằng nếu họ trục xuất chúng ta và vùi dập đức tin thì các chiếc Black Ship sẽ không bao giờ trở lại nữa. Tu sĩ dòng Temple chúng ta được vời đến và có được ảnh hưởng trong một chừng mực nào đó là do chỉ chúng ta mới nói được tiếng Nhật, tiếng Portugal và có thể phiên dịch, làm trung gian cho họ về các vấn đề buôn bán. Bất hạnh cho đức tin là những điều họ tin lại không đúng. Tôi tin chắc rằng việc buôn bán vẫn sẽ tiếp tục bất kể cái thế của chúng ta và cái thế của Giáo hội ra sao, bởi vì các thương nhân người Portugal quan tâm đến những quyền lợi ích kỷ riêng của họ hơn là việc phụng sự Chúa của chúng ta."
"Có lẽ những quyền lợi ích kỷ của các tăng lữ muốn ép buộc chúng tôi... thậm chí đến mức yêu cầu Đức Giáo hoàng cho họ quyền hành hợp pháp... buộc chúng tôi phải ghé tàu vào bất cứ cảng nào do họ quyết định và buôn bán với bất cứ tên Daimyo nào mà họ lựa chọn, bất kể mọi sự rủi ro, cũng là điều hiển nhiên!"
"Ông Thủy sư đô đốc, ông ăn nói không nghiêm chỉnh đấy!"
"Tôi không hề quên rằng chiếc Black Ship của năm ngoái đã mất tích trong khoảng giữa ở đây với Malaca, cùng tất cả thủy thủ trên tàu, với trên hai trăm tấn vàng và bạc nén, trị giá năm trăm ngàn cruxađô, sau khi đã bi trì hoãn một cách không cần thiết mãi cho đến mùa xấu trời mới đi được. Chỉ vì theo lời thỉnh cầu của đích thân Đức cha. Tôi cũng không quên rằng tai họa đó đã hầu như làm cho mọi người từ đây đến Goa khánh kiệt."
"Việc đó là cần thiết vì Taiko chết và vì tình hình chính trị nội bộ của họ về chuyện kế vị."
"Tôi không quên Đức cha đã yêu cầu Phó vương ở Goa hủy bỏ các chuyến Black Ship ba năm trước đây, chỉ đưa tàu đến khi nào Đức cha bảo, tới cảng nào do Đức cha quyết định. Tôi cũng không quên là Phó vương ở Goa đã bác bỏ yêu cầu đó như một vụ can thiệp ngạo mạn..."
"Sở dĩ làm như vậy là để khuất phục Taiko, đưa ông ta đến một cuộc khủng hoảng kinh tế giữa lúc ông ta đang tiến hành một cuộc chiến tranh ngu xuẩn với Triều Tiên và Trung Hoa. Vì những vụ tàn sát giáo dân ở Nagasaki do ông ta ra lệnh, vì cuộc tiến công điên rồ của ông ta vào Giáo hội và những sắc lệnh trục xuất ông ta vừa mới ban hành, đuổi tất cả chúng ta ra khỏi Nhật Bản. Nếu ông hợp tác với chúng tôi, nghe theo lời khuyên của chúng tôi, thì chỉ trong một thế hệ, toàn thể nước Nhật sẽ theo Cơ đốc giáo! Cái gì quan trọng hơn: buôn bán hay là cứu rỗi các linh hồn?"
"Câu trả lời của tôi là các linh hồn. Nhưng vì Đức cha đã cho tôi biết rõ về công việc ở Nhật Bản, xin Đức cha cho phép tôi đặt công việc của Nhật Bản vào đúng vị trí của nó. Chỉ có bạc Nhật Bản mới moi được lụa và vàng của Trung Hoa. Những khoản lời lãi to lớn của chúng ta có được do xuất sang Malaca và Goa rồi từ đó về Lisbon hỗ trợ cho toàn bộ đế quốc của chúng ta ở châu Á. Tất cả các pháo đài, các hội truyền giáo, các cuộc chinh phạt, các cha truyền đạo, các phát minh, và trả tiền cho phần lớn - nếu không phải là tất cả - các cam kết của chúng ta ở Châu Âu, ngăn chặn bọn tà đạo lấn lướt chúng ta và không để chúng thâm nhập vào châu Á. Nếu không, chúng sẽ giành được tất cả những của cải chúng cần có để tiêu diệt chúng ta và đức tin ở nước nhà. Cái gì quan trọng hơn, thưa Đức cha - thế giới Cơ đốc giáo Spain, Portugal, hay là thế giới Cơ đốc giáo Nhật Pủn?"
Dell'Aqua nhìn chằm chặp gã quân nhân.
"Tôi nói một lần chót, ông không được dính líu vào chính trị nội bộ ở đây!"
Một cục than rơi từ trong lửa lăn ra thảm. Ferriera ngồi gần nhất, đá hòn than ra chỗ an toàn.
"Vậy nếu tôi chịu khuất phục thì Đức cha định làm gì với tên tà đạo đó? Hoặc Toranaga?"
Dell'Aqua ngồi xuống, tin rằng mình đã giành phần thắng:
"Lúc này tôi cũng không biết nên thế nào. Nhưng chỉ riêng cái việc nghĩ đến chuyện trừ khử Toranaga cũng đã là lố lăng rồi. Hắn rất có thiện cảm với chúng ta và việc gia tăng mậu dịch", giọng ông ta càng nhỏ đi.
"Và do đó gia tăng lời lãi của ông."
"Và lời lãi của Đức cha nữa.
", Ferriera không tự kiềm chế được.
"Lời lãi của chúng tôi dành cho công việc của Chúa. Như ông cũng biết rõ", Dell'Aqua mệt mỏi rót rượu mời Ferriera, muốn xoa dịu hắn.
"Nào, ông Ferriera, chúng ta đừng cãi nhau theo cái kiểu đó nữa... Cái việc tên tà đạo đó quả là đáng sợ thật. Nhưng cãi nhau chẳng ích lợi gì. Chúng tôi cần lời khuyên của ông, của trí óc, cũng như sức mạnh của ông. Ông có thể tin tôi, Toranaga đối với chúng ta có tầm quan trọng sinh tử. Không có hắn để kiềm chế các Nhiếp chính khác, toàn bộ đất nước này sẽ lại rơi vào cảnh hỗn loạn vô chính phủ."
"Vâng, đúng thế, thưa ông Thủy sư đô đốc", Alvito nói.
"Nhưng tôi không hiểu tại sao hắn còn ở lại lâu đài, và đồng ý hoãn cuộc họp. Thật không thể tưởng tượng nổi, hình như hắn bị mắc lừa ấy. Chắc chắn hắn phải biết Osaka đã bị khóa chặt, còn chặt hơn cả thắt lưng trinh tiết của một viên tướng thập tự chinh cả ghen. Lẽ ra hắn đã phải rời khỏi đây từ mấy ngày nay rồi mới phải."
Ferriera nói:
"Nếu hắn quan trọng đến như vậy, tại sao lại ủng hộ Onoshi và Kiyama? Chẳng phải hai người này đang đứng về phe Ishido chống lại hắn đó sao? Tại sao các cha không khuyên nhủ họ đừng làm thế? Việc này được thảo luận cách đây mới có hai ngày thôi."
"Ông đô đốc, họ báo cho chúng tôi biết quyết định của họ. Chúng tôi không thảo luận việc đó."
"Nếu vậy, có lẽ Đức cha cần phải thảo luận, thưa Đức cha. Nếu là quan trọng đến như vậy thì tại sao không ra lệnh cho họ chống lại việc đó! Đe dọa rút phép thông công của họ."
Dell'Aqua thở dài:
"Ước gì câu chuyện đơn giản như thế thì hay quá. Không thể hành động như thế được ở Nhật Bản. Họ căm ghét sự can thiệp từ bên ngoài vào công việc nội bộ của họ. Ngay một gợi ý của chúng tôi thôi cũng cần phải được đưa ra một cách hết sức tế nhị."
Ferriera uống cạn cốc rượu bằng bạc rồi rót thêm rượu và bình tĩnh lại, biết rằng hắn cần các tu sĩ dòng Temple đứng về phía hắn, rằng không có họ làm thông ngôn, hắn sẽ hoàn toàn bất lực. Cần phải làm cho chuyến đi này thành công, hắn tự nhủ. Ta đã chinh chiến, đã đổ mồ hôi mười một năm trời phục vụ nhà vua để giành lấy một cách xứng đáng phần thưởng quý giá nhất trong phạm vi quyền hạn của nhà vua có thể ban cho ta là chức Thủy sư đô đốc chỉ huy Black Ship hằng năm, trong một năm. Và một phần mười tất cả lụa là, vàng bạc, tất cả lời lãi của mỗi cuộc giao dịch, kèm theo vinh dự đó. Bấy giờ thì ta giàu có suốt đời ăn không hết, ba mươi đời cũng không hết, nếu như có được ba mươi đời. Mà tất cả chỉ nhờ vào mỗi một chuyến đi này thôi, nếu như ta hoàn thành nó.
Bàn tay Ferriera sờ vào đốc kiếm, sờ vào hình chữ thập bằng bạc.
"Thề có Chúa, Black Ship của ta sẽ rời Macao đúng ngày giờ để tới Nagasaki, rồi sau đó nó sẽ là con tàu chở của cải giàu có nhất trong lịch sử, thẹo gió mùa tháng mười một chạy về hướng Nam tới Goa rồi về nước! Có Chúa chứng giám, đó là việc nhất định sẽ diễn ra." Và hắn thầm nói thêm với bản thân hắn:
"Dù có phải thiêu cháy cả nước Nhật, cả Macao và cả Trung Hoa để làm việc đó, thề có Đức Bà Đồng Trinh!"
"Chúng tôi cầu nguyện cho ông, tất nhiên là như vậy rồi", Dell'Aqua đáp thành thực.
"Chúng tôi biết tầm quan trọng trong chuyến đi của ông."
"Vậy Đức cha có ý kiến gì không? Không có giấy phép rời bến và giấy phép buôn bán, tôi bị trói chân trói tay. Chúng ta có thể tránh được các Nhiếp chính không? Có lẽ có một cách nào khác chăng?"
Dell'Aqua lắc đầu:
"Thế nào, Mactin? Ông là chuyên gia thương mại của chúng ta."
"Tôi rất lấy làm tiếc, thưa Đức cha, nhưng không thế nào được", Alvito nói. Ông đã nghe những lời trao đổi nóng nảy giữa hai người, trong lòng sôi sục công phẫn. Ăn nói thô lỗ, kiêu căng ngạo mạn, đồ khốn kiếp mất giống, ông thầm nghĩ. Rồi ngay lập tức, ôi lạy Chúa, hãy ban cho con lòng kiên nhẫn, bởi vì nếu không có con người này và những kẻ khác giống như hắn, Giáo hội nơi đây sẽ chết.
"Tôi tin chắc là trong vòng một hai ngày nữa, thưa Thủy sư đô đốc, mọi việc sẽ được định đoạt. Cùng lắm là một tuần. Toranaga có những vấn đề rất đặc biệt lúc này. Tôi tin chắc mọi việc rồi sẽ ổn thoả thôi."
"Tôi sẽ đợi một tuần lễ. Không hơn." Cái ý đe dọa ngầm trong giọng nói của Ferriera thật đáng sợ.
"Tôi rất muốn tóm được cái thằng tà đạo đó. Tôi sẽ tra tấn cho nó phải nói ra sự thật. Toranaga có nói gì về cái hạm đội mà người ta đồn không? Một hạm đội địch ư?"
"Không nói gì cả."
"Tôi rất muốn biết sự thật đó, bởi vì khi đi về, tàu của tôi sẽ đầy ắp như một con lợn béo, các khoang của nó chứa đầy lụa hơn bất cứ một chuyến tàu nào khác xưa nay. Tàu chúng tôi là một trong những chiếc tàu lớn nhất thế giới, nhưng tôi không có tàu hộ tống cho nên chỉ cần một chiến thuyền địch bắt được chúng tôi ở ngoài biển... hoặc cái con điếm Holland đó, tàu Erasmus... Chúng tôi sẽ nằm trong tay nó, nó muốn làm gì cũng phải chịu. Nó sẽ bắt tôi hạ cờ đức vua Portugal xuống không khó khăn gì cả. Tên Ingeles không nên đưa tàu của nó ra biển với các pháo thủ, đại bác, súng ống trên tàu..."
"E vero, è solamante vero", Dell'Aqua lẩm bẩm.
Ferriera uống hết cốc rượu.
"Khi nào thì Blackthorne được đưa đi Izu?"
"Toranaga không nói", Alvito đáp.
"Tôi có cảm giác là sẽ sớm thôi."
"Hôm nay chăng?"
"Tôi không rõ. Bốn ngày nữa, các Nhiếp chính sẽ họp. Tôi cho rằng có thể làm sau cuộc họp đó."
Dell'Aqua nặng nề nói:
"Không được đụng đến Blackthorne. Cả hắn lẫn Toranaga."
Ferriera đứng dậy:
"Tôi xin phép trở về tàu. Các cha ăn bữa tối với chúng tôi chứ? Cả hai cha chứ? Vào lúc hoàng hôn? Có một con gà thiến rất ngon, một súc thịt bò và rượu vang Mađêra, có cả bánh mỳ mới làm nữa."
"Cảm ơn lòng tốt của ông", Dell'Aqua có vẻ tươi tỉnh lên.
"Vâng, có vài món ăn ngon thì thật là tuyệt. Ông đối với chúng tôi tốt quá."
"Ngay khi tôi được Toranaga cho biết, tôi sẽ thông báo ngay cho ông, ngài Thủy sư đô đốc ạ", Alvito nói.
"Cảm ơn cha."
Khi Ferriera đã đi khỏi, Đức cha Thanh tra cho biết chắc không ai có thể nghe trộm được mình và Alvito, ông ta lo lắng nói:
"Mactin, Toranaga còn nói gì nữa không?"
"Hắn muốn có một sự giải thích viết ra giấy, về vụ buôn lậu súng và yêu cầu về các Conquistadors."
"Mamma mia..."
"Toranaga tỏ ra thân mật, thậm chí hòa nhã, nhưng… hừ, tôi chưa bao giờ thấy hắn như thế trước đây."
"Đúng ra thì hắn đã nói gì?"
"Hắn nói như sau:
"Tsukku-san, tôi hiểu rằng người đứng đầu trước đây của Giáo hội Cơ đốc của các ông, cha Đa Cunha, đã viết thư cho các thống đốc của Macao, Goa và Phó vương Spain ở Manila, Ngài Xixcô y Vivêra, vào tháng 7 năm 1588 theo cách tính năm của các ông, đề nghị một cuộc xâm lăng với hàng trăm lính Spain có súng để hỗ trợ cho một số Daimyo theo đạo Cơ đốc trong một cuộc nổi loạn mà giáo trưởng Cơ đốc giáo đang tìm cách xúi giục chống lại Chúa thượng hợp pháp của họ, tức là Chúa thượng đã quá cố của tôi, Đức Taiko. Tên của các Daimyo đó là gì? Có đúng là không có binh lính nào được phái đến mà chỉ có rất nhiều súng được lén lút tuồn vào Nagasaki, dưới dấu niêm phong Cơ đốc giáo của Macao, có phải không? Có đúng là Đức cha - To lớn như hộ pháp đã bí mật nắm lấy số súng đó khi ông ta trở lại Nhật Bản lần thứ hai, với tư cách là sứ thần của Goa đến, vào tháng ba hay tháng tư gì đó năm 1590 theo cách tính của các ông, rồi bí mật tuồn số súng ấy ra khỏi Nagasaki trên chiếc tàu Portugal Santa Cruz, đưa trở lại Macao, có phải không?"
Alvito lau mồ hôi hai bàn tay.
"Hắn có nói gì thêm không?"
"Không có gì quan trọng, thưa Đức cha. Tôi không có cơ hội phân trần, hắn cho tôi lui ra ngay tức khắc. Vẫn lễ độ đấy nhưng thực tế là đuổi ra."
"Cái tên người Anh chết tiệt ấy lấy đâu ra những tin tức đó?"
"Giá mà tôi biết!"…
"Những năm tháng ấy, những tên ấy. Ông không nhầm đấy chứ, Mactin? Hắn nói đúng như thế ư?"
"Thưa Đức cha, hắn nói đúng như thế. Tên được viết trên một mảnh giấy. Hắn có đưa cho tôi xem."
"Chữ của Blackthorne à?"
"Không ạ. Tên được phiên âm ra tiếng Nhật, bằng chữ hiragana."
"Chúng ta cần phải tìm ra ai đã làm thông ngôn cho Toranaga. Tên đó hẳn là phải rất giỏi, chắc chắn không phải người của ta đấy chứ? Không thể là giáo hữu Manuen, có phải không?" Dell'Aqua chua chát hỏi, dùng tên rửa tội của MaSamanu Jiro. Jiro là con trai một Samurai theo đạo Cơ đốc đã được các tu sĩ dòng Temple dạy dỗ từ thuở nhỏ, do thông minh và sùng đạo đã được chọn vào trường Dòng để được đào tạo làm một tu sĩ chính thức với bốn lời nguyền; khi ấy chưa có một tu sĩ Nhật Bản nào. Jiro đã ở với Hội truyền đạo hai mươi năm, rồi điều không thể ngờ được, hắn đã bỏ đi trước khi được phong chức và bây giờ hắn là một kẻ hung hăng chống lại Giáo hội...
"Không ạ, Manuen vẫn ở Kyushu, cầu trời cho nó bị thiêu mãi mãi trong hỏa ngục. Nó vẫn là kẻ thù kịch liệt của Toranaga và không bao giờ nó giúp hắn. May mắn là nó không bao giờ tham dự vào một bí mật chính trị nào. Người thông ngôn là phu nhân Maria", Alvito nói, dùng tên rửa tội của Toda Mariko.
"Toranaga nói với ông thế sao?"
"Không, thưa Đức cha. Nhưng tôi tình cờ biết được rằng bà ta đang đến thăm lâu đài và người ta nhìn thấy bà ta với tên Ingeles."
"Ông có chắc không?"
"Tin tức của chúng tôi hoàn toàn chính xác."
"Tốt", Dell'Aqua nói.
"Có lẽ Chúa giúp chúng ta theo cái cách của Người mà chúng ta không thể hiểu được. Hãy cho người đi mời bà ta đến đây ngay."
"Tôi đã gặp bà ta, thưa Đức cha. Tôi cố ý làm như tình cờ gặp bà ta. Bà ta vẫn vui vẻ như mọi khi, rất kính cẩn, ngoan đạo như mọi khi, nhưng trước khi tôi có cơ hội hỏi bà ta thì bà ta đã nói rõ ra rằng:
"Dĩ nhiên vương quốc là một mảnh đất rất riêng tư, thưa cha. Và theo phong tục, có những việc cần phải giữ rất kín. Ở Portugal cũng vậy, và trong Giáo hội dòng Temple cũng thế phải không ạ?."
"Cha là cha xưng tội của bà ta?"
"Vâng. Nhưng bà ta sẽ không nói gì."
"Tại sao?"
"Rõ ràng là bà ta đã được căn dặn trước và cấm không được bàn đến những gì đã xảy ra và những gì đã nói. Tôi biết họ quá. Trong chuyện này, ảnh hưởng cửa Toranaga sẽ lớn hơn ảnh hưởng của chúng ta."
"Đức tin của bà ta nhỏ bé thế thôi ư? Sự giáo dục của chúng ta lại vô dụng đến thế ư? Chắc chắn là không. Bà ta sùng kính và ngoan đạo, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào như thế. Một ngày kia, bà ta sẽ trở thành nữ tu sĩ thậm chí có lẽ là nữ tu viện trưởng Nhật Bản đầu tiên nữa là khác..."
"Vâng. Nhưng bấy giờ bà ta cũng sẽ vẫn không nói gì."
"Giáo hội đang lâm nguy. Việc này quan trọng, có lẽ quá quan trọng", Dell'Aqua nói.
"Bà ta sẽ hiểu. Bà ta thông minh, không thể không nhận thức ra điều đó."
"Tôi khẩn cầu Đức cha, không nên thử thách đức tin của bà ta trong chuyện này. Chúng ta chắc chắn sẽ thất bại. Bà ta đã nói trước với tôi rồi. Đó là điều bà ta đã nói, rất rõ ràng, chẳng khác như đã viết ra trên giấy."
"Có lẽ thử thách bà ta là một việc hay. Vì sự cứu rỗi của chính bà ta."
"Đức cha có quyền ra lệnh hoặc không ra lệnh. Nhưng tôi e rằng bà ta sẽ phải vâng lời Toranaga, thưa Đức cha, chứ không phải vâng lời chúng ta."
"Tôi sẽ suy nghĩ về Maria. Vâng", Dell'Aqua nói. Ông đưa mất lơ đãng nhìn ngọn lửa. Sức nặng chức vụ của ông đè lên người ông. Tội nghiệp Maria. Tên tà đạo đáng nguyền rủa kia! Làm thế nào chúng ta tránh được cái bẫy này? Làm thế nào che giấu được sự thật về chuyện các khẩu súng. Làm sao một Đức cha Bề trên và một Phó vương như Đa Cunha, được rèn luyện như thế, giàu kinh nghiệm như thế, với bao năm hiểu biết thực tiễn ở Macao và Nhật Bản... làm sao ông ta lại có thể phạm một sai lầm như thế?
"Làm thế nào?", ông hỏi ngọn lửa.
Ta có thể trả lời được, ông tự nhủ. Dễ quá. Ngươi hốt hoảng hoặc quên mất vinh quang của Chúa hoặc đã trở nên kiêu căng ngạo mạn hoặc tê liệt. Ai mà không thế trong hoàn cảnh như thế này? Được Taiko biệt đãi, tiếp lúc mặt trời lặn, một cuộc hội kiến huy hoàng, long trọng và đúng nghi thức... gần giống như một cử chỉ ăn năn hối lỗi của Taiko, có vẻ như sắp sửa muốn cải đạo đi vậy. Thế mà rồi bị đánh thức dậy ngay giữa đêm hôm đó bởi sắc lệnh trục xuất của Taiko, quyết định rằng tất cả các dòng tu phải rời khỏi Nhật Bản trong vòng hai mươi ngày, nếu không sẽ bị hành hình. Không bao giờ được trở lại, và tệ hơn nữa là tất cả những người Nhật đã cải đạo trên khắp đất nước được lệnh phải công khai từ đạo ngay nếu không sẽ bị phát vãng hoặc xử tử tức khắc.
Bị dồn vào thế tuyệt vọng, Đức cha Bề trên đã đại dột xúi giục các Daimyo theo đạo Cơ đốc ở Kyushu là Onoshi, Masaki, Kiyama - và Harima ở Nagasaki trong số họ - nổi loạn để cứu Giáo hội và đã điên cuồng viết thư kêu gọi các conquistadors đến tăng cường cho cuộc nổi loạn.
Ngọn lửa réo ù ù và nhảy múa trong lò sưởi. Phải, đúng thế, Dell'Aqua nghĩ. Giá mà ta biết được, giá mà Đa Cunha hỏi ý kiến ta trước? Nhưng làm sao ông ta có thể làm thế được? Gửi một cái thư đến Goa phải mất sáu tháng và thư trở lại có lẽ cũng phải mất sáu tháng nữa. Đa Cunha quả có viết thư ngay lập tức nhưng ông ta là Cha Bề trên và tự mình phải chịu trách nhiệm, phải đối phó ngay với thảm họa.
Tuy Dell'Aqua đã lên tàu đi ngay khi nhận được thư, với quốc thư được vội vã thu xếp giới thiệu ông là sứ thần của Phó vương ở Goa, ông cũng đã mất nhiều tháng mới tới được Macao, nhưng cũng chỉ để được biết là Đa Cunha đã chết, ông và tất cả các cha cố đều bị cấm không được vào Nhật Bản, nếu không sẽ bị xử tử.
Nhưng súng ống thì đã được gửi đi rồi.
Sau đó, mười tuần lễ, có tin là Giáo hội đã không bị xóa bỏ ở Nhật Bản. Taiko không thi hành các đạo luật mới của ông ta. Chỉ có khoảng năm chục nhà thờ bị thiêu hủy và Takayama bị đập tan. Có tin lọt ra là mặc dù chính thức mà nói, các sắc lệnh đó vẫn có hiệu lực, nhưng Taiko vẫn sẵn sàng để nguyên tình hình như cũ, miễn là các cha kín đáo hơn trong việc cải đạo. Con chiên mới cải đạo của họ phải tỏ ra kín đáo hơn và không thờ phụng hoặc biểu tình công khai quá lộ liễu và không được để đám tín đồ quá khích đốt các chùa Phật giáo.
Thế rồi, khi nỗi gian truân tưởng chừng chấm dứt thì Dell'Aqua nhớ lại là súng ống đã được gửi đến từ nhiều tuần trước, niêm phong bằng con dấu của Cha Bề trên Đa Cunha, vẫn nằm trong các nhà kho của dòng Temple ở Nagasaki.
Tiếp theo nhiều tuần lễ lo âu khắc khoải, cho đến khi súng ống được bí mật tuồn ra, đưa trở lại Macao... Phải, lần này thì niêm phong bằng dấu của ta, Dell'Aqua tự nhắc nhở mình, hy vọng bí mật này sẽ được chôn vùi mãi mãi. Nhưng những bí mật đó không bao giờ để cho ngươi được yên ổn, thanh thản, cho dù ngươi có mong mỏi hay cầu nguyện bao nhiêu đi nữa.
Hơn một tiếng đồng hồ, Đức cha Thanh tra ngồi không nhúc nhích trong chiếc ghế da có lưng tựa cao, mắt nhìn trừng trừng vào ngọn lửa mà chẳng thấy gì. Alvito kiên nhẫn đợi bên cạnh giá sách, hai bàn tay đặt trong lòng. Những tia nắng nhảy múa trên cây thập ác bằng bạc treo trên tường phía sau Đức cha Thanh tra. Trên bức tường bên là bức tranh sơn dầu nhỏ của họa sĩ Titian người Vơnidơ mà Dell'Aqua đã mua ở Pađua, hồi ông còn trẻ, nơi cha ông gửi ông đến học luật. Bức tường bên kia xếp hàng dãy kinh thánh và những cuốn sách của ông bằng tiếng Latin, Portugal, tiếng Ý và tiếng Spain. Và hai giá sách Nhật in bằng chiếc máy in kiểu di động, của Hội truyền giáo để ở Nagasaki, mà ông đã đặt mua rất tốn kém ở Goa, mười năm trước đây. Sách cầu kinh và đủ loại sách giáo lý kinh bổn vấn đáp, do các tu sĩ dòng Temple đã khó nhọc dịch ra tiếng Nhật. Những công trình phỏng dịch từ tiếng Nhật sang tiếng Latin để cố gắng giúp đỡ các đạo hữu Nhật Bản học tiếng Latin. Và cuối cùng là hai cuốn sách vô giá, cuốn văn phạm Portugal - Nhật Bản đầu tiên, công trình cả một đời người của cha Sancho Alvarez, in cách đây sáu năm và cuốn kia là cuốn từ điển kỳ lạ Portugal - Latin - Nhật Bản, in năm ngoái kiểu chữ Roman bằng chữ viết Hiranaga. Cuốn này đã được khởi công theo lệnh của ông cách đây hai mươi năm, cuốn từ điển đầu tiên xưa nay chưa từng được biên soạn về các từ Nhật Bản.
Cha Alvito cầm cuốn sách lên, vuốt ve nó một cách trìu mến. Ông biết đây là một công trình nghệ thuật vô song. Suốt mười tám năm trời, ông đã bỏ công ra biên soạn một công trình như thế mà vẫn chưa biết bao giờ hoàn thành được. Nhưng công trình của ông sẽ là một cuốn từ điển có chú giải bổ sung và tỉ mỉ hơn nhiều - gần như một cuốn sách giới thiệu Nhật Bản và tiếng Nhật. Không một chút hợm mình, ông biết nếu ông hoàn thành được cuốn sách đó, nó sẽ là một kiệt tác so với công trình của cha Alvarez, nếu như tên tuổi ông được hậu thế nhớ đến thì sẽ là do cuốn sách của ông và vì Đức cha Thanh tra, người cha duy nhất ông biết từ xưa đến nay.
"Con muốn rời Portugal tham gia công việc phụng sự Chúa ư?" ông tu sĩ dòng Temple cao lớn như người khổng lồ đã hỏi ông ngay ngày đầu tiên, khi họ gặp nhau.
"Ồ, vâng, thưa Cha, vâng ạ", ông đáp và ngẩng đầu lên nhìn ông ta với lòng khát khao mong ước ghê gớm.
"Con bao nhiêu tuổi?"
"Con không biết, thưa cha. Vâng, có lẽ con mười tuổi, có lẽ mười một. Nhưng con biết đọc biết viết, ông tu sĩ đã dạy con. Và con đơn côi, không có gia đình ruột thịt, con không thuộc về ai cả..."
Dell'Aqua đã đưa ông tới Goa rồi từ đó sang Nagasaki. Tại đây, ông vào trường Dòng của Hội truyền giáo dòng Temple; người Châu Âu trẻ tuổi nhất ở châu Á, cuối cùng đã có nơi có chốn. Rồi một điều kỳ diệu xảy ra: người ta phát hiện ông có năng khiếu ngoại ngữ và ông được giữ những chức vụ tin cẩn, làm thông ngôn và cố vấn thương mại. Thoạt tiên là cho Harima, Daimyo của lãnh địa Hizen tại Kiushu, ở đó có Nagasaki, rồi sau làm việc cho chính Taiko. Ông được phong chức linh mục, sau đó lại còn đạt tới đặc quyền của lời nguyền thứ tư. Đó là lời nguyền đặc biệt đứng trên những lời phát thệ bình thường về nghèo khổ, giới dục và phục tùng, chỉ dành riêng cho tầng lớp ưu tú trong các tu sĩ dòng Temple, lời nguyền phục tùng đích thân Giáo hoàng, làm công cụ riêng của Giáo hoàng để phụng sự Chúa - đi bất cứ đâu khi đích thân Giáo hoàng ra lệnh và làm bất cứ việc gì đích thân Giáo hoàng muốn, trở thành, như Loyola, người sáng lập dòng Temple, người quân nhân xứ Baxcơ, một trong những Regimini Militantis Ecclesiae, một trong những người lính đặc biệt, tự nguyện riêng của Chúa, phục vụ vị thống soái được chọn của Người trên trái đất, người đại diện của Đức Kito, là Giáo hoàng.
Ta thật là may mắn, Alvito thầm nghĩ! Ôi lạy Chúa, hãy giúp đỡ con để con giúp đỡ được mọi người.
Cuối cùng, Dell'Aqua đứng dậy, vươn vai và đi tới cửa sổ ánh mặt trời lấp lánh tỏa trên ngói mạ vàng của vọng lâu trung tâm cao ngất của lâu đài. Dáng thanh thoát của cấu trúc gây một ấn tượng sai lầm về sức mạnh đồ sộ của nó. Tháp của tội lỗi, ông thầm nghĩ. Nó sẽ còn đứng đó bao lâu nữa để nhắc nhủ mỗi người trong chúng ta? Có phải là mười lăm, không, mười bảy năm trước đây Taiko đã sai bốn trăm ngàn người xây đắp, đào bới và bòn rút xương máu nước này để trả tiền cho công cuộc đó, công trình của ông ta, và chỉ sau hai năm ngắn ngủi, lâu đài Osaka đã hoàn thành... Một con người phi thường! Phải. Và nó đứng sừng sững kia, không gì phá hủy được, trừ ngón tay của Chúa.
Người có thể hủy bỏ nó trong giây lát. nếu Người muốn. Ôi, lạy Chúa, hãy giúp con thực hiện ý muốn của Người.
"Này, Mactin, hình như chúng ta có việc phải làm đấy", Dell'Aqua bắt đầu đi đi lại lại, giọng ông lúc này vững vàng như bước đi của ông.
"Về tên người Anh, nếu chúng ta không bảo vệ nó, nó sẽ bị giết chết và chúng ta có nguy cơ bị Toranaga thù ghét. Nếu chúng ta tìm cách bảo vệ được nó, chẳng bao lâu nó sẽ tự treo cổ nó lên. Nhưng liệu chúng ta có dám đợi không? Sự có mặt của nó là một mối đe dọa đối với chúng ta và không thể giết được nó có thể còn gây thêm những tổn thất gì cho chúng ta trước cái ngày hạnh phúc đó? Hay là chúng ta có thể giúp Toranaga khử nó đi. Hay là, cuối cùng, ta có thể cải đạo được nó."
Alvito chớp mắt:
"Cái gì ạ?"
"Nó thông minh, rất hiểu biết về Thiên chúa giáo. Phải chăng trong thâm tâm, tất cả người Anh thật sự là những người Thiên Chúa giáo?
Câu trả lời là: đúng vậy, nếu như vua hay Nữ hoàng của chúng là người Thiên Chúa giáo. Và câu trả lời sẽ là không, nếu vua hay Nữ hoàng của chúng theo đạo Tin Lành. Người Anh không quan tâm lắm đến tôn giáo. Chúng cuồng tín chống lai chúng ta lúc này, nhưng phải chăng đó là vì Armada - Hạm đội lớn của Spain sang đánh England ở thế kỷ 16? Có lẽ Blackthorne có thể cải đạo được. Nếu vậy thì đó là giải pháp hoàn hảo nhất. Vì vinh quang của Chúa và cứu rỗi được linh hồn tà đạo của hắn khỏi kiếp đọa đầy mà chắc chắn nó sẽ rơi vào.
Sau đến Toranaga. Chúng ta sẽ cho hắn những bản đồ mà hắn cần. Hãy giải thích về các.
"Khu vực ảnh hưởng." Chẳng phải các đường ranh giới được vạch ra thật sự là nhằm vào việc tách rời ảnh hưởng của người Portugal và ảnh hưởng của những người bạn Spain của chúng ta đó sao? Si, è vero? Hãy nói cho hắn biết là về những vấn đề quan trọng khác, chính tôi sẽ có vinh dự chuẩn bị và đem lại cho hắn càng sớm càng tốt. Bởi vì tôi còn phải thẩm tra lại các sự việc ở Macao, xin hắn vui lòng đồng ý cho một thời hạn chăng, được không? Và ông cũng nói luôn rằng ông rất vui mừng thông báo cho hắn biết Black Ship sẽ rời bến sớm ba tuần, với số hàng lụa và vàng lớn nhất xưa nay, rằng tất cả phần hàng hóa của chúng ta và tất cả... ông suy nghĩ một lát.
"Và ít nhất là mười phần trăm toàn bộ hàng chuyên chở trên tàu sẽ được bán cho người do đích thân Toranaga chỉ định."
"Thưa Đức cha, ông Thủy sư đô đốc không muốn đi sớm và sẽ không muốn..."
"Ông có trách nhiệm lấy được giấy phép rời bến của Toranaga ngay lập tức cho Ferriera. Hãy đi gặp hắn ngay với câu trả lời của tôi. Hãy gây ấn tượng mạnh mẽ cho hắn về khả năng của chúng ta, đó chẳng phải là một trong những điều hắn khâm phục đó sao? Có được ngay giấy phép rời bến, Ferriera sẽ nhân nhượng một điểm nhỏ là tới sớm trong mùa này. Còn về tên lái buôn thì một gã thổ dân này hay gã thổ dân khác cũng có gì là quan trọng với ông Thủy sư đô đốc đâu? Ông ta vẫn được hưởng phần trăm của mình kia mà."
"Nhưng các Đại nhân Onoshi, Kiyama và Harima thường chia nhau buôn cất chuyến hàng. Tôi không biết họ có đồng ý không."
"Vậy thì ông hãy giải quyết vấn đề đó. Toranaga sẽ đồng ý với thời hạn hoãn lại, đánh đổi lấy một sự nhân nhượng. Những nhân nhượng hay nhất mà ta cần là quyền bính, ảnh hưởng và tiền. Chúng ta có thể cho hắn được những gì? Chúng ta không thể đem các Daimyo Cơ đốc nộp cho hắn. Chúng ta..."
"Dù sao đi nữa..." Alvito nói.
"Ngay dù cho có thể làm được như vậy, tôi vẫn không biết chúng ta có nên không, có muốn không. Onoshi và Kiyama là những kẻ thù kịch liệt của nhau, nhưng họ đã liên minh với nhau chống lại Toranaga bởi vì họ tin chắc rằng hắn sẽ xóa bỏ Giáo hội và xóa bỏ cả họ nữa, nếu như hắn đoạt được quyền kiểm soát Hội đồng."
"Toranaga sẽ ủng hộ Giáo hội. Ishido mới là kẻ thù thực sự của chúng ta."
"Tôi không đồng ý với niềm tin ấy của ông, Mactin. Chúng ta không được tin rằng vì Onoshi và Kiyama là người Cơ đốc giáo, tất cả những người khác theo họ, hàng trăm ngàn người, đều là những người Cơ đốc giáo. Chúng ta không thể làm họ mất lòng được. Nhượng bộ duy nhất chúng ta có thể đưa ra với Toranaga là một cái gì đó có liên quan đến buôn bán. Hắn cuồng nhiệt về buôn bán nhưng chưa bao giờ tìm cách đích thân tham gia công việc này cả. Cho nên sự nhân nhượng mà tôi gợi ý có thể sẽ thúc đẩy hắn trì hoãn, mà có thể chúng ta kéo dài được thời gian đó, thành một sự trì hoãn bất tận. Ông cũng biết là người Nhật ưa cái hình thức giải quyết đó: lăm lăm chiếc gậy tày mà cả hai bên đều tảng lờ như không có, đúng không?"
"Theo ý tôi, Đại nhân Onoshi và Kiyama mà quay ra chống lại Toranaga vào lúc này là không khôn ngoan về chính trị. Họ cần phải làm theo câu phương ngôn cổ về việc dành một chỗ lùi, có phải không ạ? Tôi có thể gợi ý với họ là biếu Toranaga hai mươi lăm phần trăm - như vậy mọi người sẽ có phần bằng nhau. Onoshi, Kiyama, Harima và Toranaga. Như thế chỉ là một sự đền bù nhỏ để làm dịu bớt tác động của việc họ nhất thời đứng về phe Ishido chống lại hắn."
"Vậy thì Ishido sẽ nghi ngờ họ và căm ghét chúng ta thêm khi hắn khám phá ra."
"Ishido bây giờ đã vô cùng căm ghét chúng ta rồi. Ishido cũng không tin gì hơn họ tin hắn và chúng ta chưa biết được tại sao họ lại đứng về phe hắn. Với sự đồng ý của Onoshi và Kiyama, chúng ta sẽ chính thức đưa ra đề nghị như thể đó chỉ là ý kiến của chúng ta để duy trì sự vô tư giữa Ishido và Toranaga. Còn chúng ta có thể thông báo riêng cho Toranaga biết về sự hào phóng của họ."
Dell'Aqua cân nhắc ưu khuyết điểm của kế hoạch này. Cuối cùng ông nói:
"Hay lắm. Hãy thực hiện đi. Bây giờ, về tên tà đạo. Hãy đưa những nhật ký hàng hải của nó cho Toranaga ngay hôm nay. Hãy quay lại Toranaga, nói với hắn rằng các nhật ký hàng hải này đã được bí mật gửi cho chúng ta."
"Thưa Đức cha, tôi giải thích như thế nào về việc chậm trễ đưa nhật ký hàng hải này cho hắn?"
"Không phải giải thích gì cả. Cứ nói sự thật thôi. Nhật ký hàng hải này là do Rodrigues đưa đến, nhưng tôi và ông không ai biết những gói niêm phong lại chứa đựng những nhật ký mà người ta không tìm thấy. Quả thật, chúng ta để mất hai ngày không mở các gói đó ra. Trong sự nhốn nháo đối với tên tà đạo, chúng ta đã quên mất các gói đó. Những nhật ký hàng hải này chứng tỏ Blackthorne là cướp biển, trộm cắp và làm phản. Chính những lời lẽ của nó sẽ quyết định số phận của nó một lần dứt khoát, và chắc chắn đó là công lý của Chúa. Hãy nói cho Toranaga biết sự thật... rằng Mura đã đưa những nhật ký đó cho cha Sebastio, như thật sự chuyện đó đã xảy ra. Cha Sebastio gửi chúng cho chúng ta vì ông biết chúng ta cần phải làm gì. Như vậy sẽ thanh minh cho Mura, cho cha Sebastio, cho tất cả mọi người. Chúng ta cần phải dùng chim bồ câu đưa thư báo cho Mura những việc đã làm. Tôi tin chắc Toranaga sẽ nhận ra là trong thâm tâm, chúng ta đặt quyền lợi của hắn lên trên quyền lợi của Yabu Hắn có biết Yabu đã có sự thỏa thuận với Ishido không?"
"Có lẽ chắc chắn là hắn đã biết, thưa Đức cha. Nhưng có tin đồn rằng bây giờ Toranaga và Yabu kết thân với nhau."
"Tôi không thề tin được cái thằng con đẻ của Satan đó."
"Tôi tin chắc là Toranaga cũng không tin nó. Cũng như Yabu không thật sự cam kết gì với hắn."
Bỗng cả hai nghe có tiếng cãi nhau ở bên ngoài. Cửa mở và một tu sĩ mặc áo trùm đầu, chân đi đất bước vào trong phòng, bắt cha Xônđi ra.
"Cầu Đức Jesus ban phước lành cho các vị", giọng ông ta rít lên hằn học.
"Cầu Người tha thứ cho tội lỗi của các vị."
"Đạo hữu khất cái Perez, đạo hữu làm gì ở đây thế?" Dell'Aqua quát lên.
"Tôi đã quay trở lại cái đất nước hố rác này để tuyên xưng lời Chúa cho đám vô đạo lần nữa!"
"Nhưng đạo hữu đã bị sắc lệnh cấm không được trở lại, nếu không sẽ bị xử tử ngay tức khắc vì tội xúi giục bạo loạn Nhờ có một phép kỳ diệu, đạo hữu đã thoát được vụ tàn sát ở Nagasaki và đạo hữu đã được lệnh..."
"Đó là ý Chúa, và một sắc lệnh bẩn thỉu vô đạo của một tên điên khùng đã chết chẳng liên quan gì đến tôi", ông tu sĩ nói. Ông ta là một người Spain lùn, gầy gò râu dài bù rối.
"Tôi đến đây để tiếp tục công việc của Chúa." Ông ta liếc nhìn Cha Alvito.
"Công việc buôn bán thế nào, thưa cha?"
"May mắn cho Spain, công việc rất tốt", Alvito lạnh lùng đáp lại.
"Tôi không bỏ thời giờ của tôi vào phòng tài vụ, thưa cha, mà là với các con chiên của tôi."
"Đó là một điều đáng khen ngợi", Dell'Aqua xẵng giọng." Nhưng hãy để thời gian vào nơi Đức Giáo hoàng đã ra lệnh cho ông, tức là bên ngoài nước Nhật. Nơi đây là địa phận riêng biệt của chúng tôi và cũng là lãnh thổ của Portugal, chứ không phải của Spain. Liệu tôi có phải nhắc nhở ông rằng ba Giáo hoàng đã ra lệnh cho tất cả các giáo phái phải ở bên ngoài Nhật Bản, trừ chúng tôi không? Đức vua Philip cũng đã ra lệnh như thế."
"Đức cha đừng phí lời, công việc của Chúa vượt lên trên mọi mệnh lệnh của trần thế. Tôi đã trở lại và tôi sẽ mở toang cửa của các nhà thờ và cầu khẩn đám đông hãy đứng lên chống lại bọn vô tín ngưỡng."
"Cần phải cảnh cáo ông bao nhiêu lần nữa? Ông không thể coi Nhật Bản như một xứ bảo hộ với những người dân Inca mọi rợ, rừng rú, không có lịch sử cũng chẳng có văn hóa. Tôi cấm ông không được truyền đạo và đòi ông phải tuân theo thánh chỉ."
"Chúng tôi sẽ nhất định cải đạo bọn ngoại đạo này. Xin Đức cha hãy nghe đây. Còn có một trăm giáo hữu của tôi ở Malina đang đợi tàu đến đây. Tất cả đều là những người Spain tốt, và rất nhiều conquistadors đầy vinh quang để bảo vệ chúng tôi, nếu cần chúng tôi sẽ thuyết giáo công khai và mặc áo thụng của chúng tôi công khai, chứ không phải lẩn lút trong những chiếc áo lụa của bọn sùng bái ngẫu tượng như các tu sĩ dòng Temple!"
"Ông không được khiêu khích các nhà chức trách, nếu không, ông sẽ làm cho Giáo hội Mẹ biến thành tro bụi?"
"Tôi nói thẳng vào mặt các ông rằng chúng tôi trở lại Nhật Bản và sẽ ở lại Nhật Bản. Chúng tôi sẽ truyền bá lời Chúa, bất chấp các ông, bất chấp bất cứ giáo chủ, giám mục hay vua chúa hoặc Giáo hoàng nào, vì vinh quang của Chúa?" Ông tu sĩ đi ra, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.
Bừng bừng giận dữ, Dell'Aqua rót một cốc rượu Mađera. Một ít rượu vang rớt xuống mặt bàn giấy bóng lộn.
"Những tên Spain này rồi sẽ hủy hoại tất cả chúng ta thôi." Dell'Aqua uống thong thả, cố lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng ông ta nói:
"Mactin, hãy cho vài người của ta theo dõi hắn. Và tốt hơn là ông nên báo cho Onoshi và Kiyama biết ngay. Không thể biết được cái gì sẽ xảy ra nếu cái thằng ngu xuẩn này chường mặt ra trước công chúng."
"Vâng, thưa Đức cha." Ra tới cửa, cha Alvito ngập ngừng.
"Thoạt đầu là Blackthorne, và bây giờ là Perez. Thật khó có thể là một sự trùng hợp tình cờ. Có lẽ bọn Spain ở Malina biết Blackthorne và để nó đến đây cốt gây rối cho chúng ta."
"Có thể, mà cũng có thể không phải", Dell'Aqua uống hết cốc rượu rồi cẩn thận đặt cốc xuống. Dẫu sao thì với sự phù hộ của Chúa và sự mẫn cảm cần thiết, chúng ta sẽ không cho phép cả hai đứa làm hại Giáo hội Mẹ thiêng liêng... bất kể cái giá phải trả là gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận