Shogun Tướng Quân

Chương 25

Phải mất đến mười phút, Blackthorne mới hồi sức để đứng được không cần người đỡ. Trong thời gian đó, đám Ronin Samurai đã thanh toán hết những tên bị thương quá nặng và vứt hết xác xuống biển. Sáu tên Áo Nâu đã chết cả, và cũng chẳng còn một tên Áo Xám nào nữa. Người ta đã rửa sạch tàu và chuẩn bị sẵn sàng rời bến ngay, ra lệnh cho các thủy thủ ngồi vào chỗ chèo, đặt những người khác đứng ở các cột trụ, đợi lúc tháo dây neo. Tất cả các ngọn đuốc đều đã được dập tắt. Một số Samurai được phái đi trinh sát phía Bắc, dọc bờ biển để đón Buntaro. Còn phần lớn quân của Toranaga thì vội vã đi về phía Nam tới chỗ đê chắn sóng bằng đá cách đó khoảng hai trăm bước, lập thành một vị trí phòng thủ, nhằm chống lại một trăm tên Áo Xám. Bọn này đã trông thấy cuộc tiến công và đang rời khỏi chiếc chiến thuyền, nhanh chóng tiến lại gần.
Sau khi đã kiểm tra đi kiểm tra lại mọi thứ trên tàu, tên cầm đầu bọn Ronin Samurai khum hai bàn tay quanh miệng, gọi về phía bờ. Ngay lập tức, nhiều tên Samurai mặc giả Ronin, dưới sự chỉ huy của Yabu, từ trong bóng đêm xuất hiện và tản ra thành những cái chốt bảo vệ ở phía Nam. Khi ấy, Toranaga xuất hiện và thong thả đi một mình về phía cầu tàu. Ông đã bỏ chiếc kimono đàn bà, chiếc áo choàng đi đường và xóa bỏ son phấn hóa trang. Lúc này ông đã mặc áo giáp, khoác một chiếc kimono giản dị màu nâu ra ngoài, kiếm cài ở thắt lưng. Sau ông là những tên lính gác cuối cùng đi bảo vệ và đoàn người đó từ từ đi về bến.
Đồ chó đẻ, Blackthorne thầm nghĩ. Mày là một thằng chó đẻ độc ác, lòng dạ vô tình, nhẫn tâm, nhưng mày có dáng đường bệ thật; cái đó thì không phải nghi ngờ gì nữa.
Trước đó, Blackthorne đã thấy người ta chuyển Mariko xuống dưới. Anh đoán nàng bị thương không nặng lắm, bởi vì tất cả các Samurai bị thương nặng đều bị giết chết ngay lập tức nếu chúng không muốn hoặc không thể tự sát được, và Mariko là một Samurai.
Tuy Blackthorne còn rất yếu nhưng anh vẫn nắm lấy tay lái, kéo mình đứng dậy, với sự giúp đỡ của một thủy thủ. Anh cảm thấy dễ chịu hơn; ngọn gió thổi hiu hiu đã cuốn đi những cơn buồn nôn còn sót lại. Anh đứng lảo đảo, đầu còn mụ mẫm, nhìn Toranaga.
Bỗng từ vọng của lâu đài, một ánh sáng lóe lên và vẳng tới tiếng vang của chuông báo động. Thế rồi từ tường thành, những quả pháo tín hiệu vọt lên không.
Jesuma! Hẳn là chúng đã biết tin rồi, hẳn chúng đã biết là Toranaga bỏ trốn.
Trong im lặng như tờ, Blackthorne thấy Toranaga ngoái lại, nhìn lên trời. Anh sáng bắt đầu lập lòe trên khắp thành phố. Không chút vội vã, Toranaga quay lại, đi lên tàu.
Từ phía Bắc, có những tiếng kêu xa xa theo gió vọng về. Buntaro! Chắc là gã, với số còn lại của đoàn người. Blackthorne nhìn vào bóng đêm nhưng chẳng thấy gì hết. Phía Nam, khoảng cách giữa bọn Áo Xám đang chạy tới và bọn Áo Nâu đang ở thế phòng thủ, hẹp dần lại. Anh ước tính số quân hai bên. Gần bằng nhau trong lúc này. Nhưng liệu được bao lâu?
"Kêikêi!" Tất cả những người trên tàu đều quỳ rạp xuống chào Toranaga khi ông lên tới boong. Toranaga vẫy Yabu và tên này đi theo ông. Ngay lập tức, Yabu nắm quyền chỉ huy, ra lệnh tháo dây neo. Năm mươi tên Samurai chạy lên cầu tàu, chiếm các vị trí phòng thủ, mặt hướng vào bờ, lắp tên sẵn vào cung.
Blackthorne cảm thấy có ai giật giật tay áo anh.
"Anjin-san!"
"Hai?" Anh cúi xuống nhìn vào mặt viên thuyền trưởng. Hắn nói một thôi một hồi, trỏ vào tay lái. Blackthorne hiểu ra rằng thuyền trưởng ngỡ anh sẽ cầm lái và xin phép anh rời bến.
"Hai, ngài thuyền trưởng", Blackthorne đáp.
"Đi thôi! Isogi!" Phải nhanh lên, anh tự nhủ, ngạc nhiên thấy mình nhớ lại từ đó một cách dễ dàng.
Chiếc galleon nhẹ nhàng rời bến, có gió giúp thêm, các tay chèo đều thành thạo. Lúc ấy Blackthorne trông thấy bọn Áo Xám tới đê chắn sóng trên bờ và cuộc hỗn chiến bắt đầu. Vừa khi đó, từ trong bóng tối ở phía sau một dãy thuyền đã kéo lên cạn, ba người đàn ông và một cô gái vọt ra, vừa đánh vừa chạy. Chín tên Áo Xám đuổi theo họ. Blackthorne nhận ra Buntaro và nữ tỳ Sono.
Buntaro dẫn đầu cuộc rút chạy về bến tàu. Gươm gã đầy máu, tên cắm tua tủa vào áo giáp trên ngực và sau lưng gã. Sono cầm giáo nhưng cô chạy loạng choạng, hơi thở đứt quãng. Một tên Áo Nâu dũng cảm dừng lại để bảo vệ cho những người khác chạy. Bọn Áo Xám áp đảo và diệt gã ngay tức khắc. Buntaro chạy lên các bậc, bên cạnh gã là cô gái và tên Áo Nâu cuối cùng còn lại. Gã này quay lại, xông vào bọn Áo Xám như một con trâu điên. Hai tên Áo Xám đi đầu bị đánh, ngã lộn từ bến tàu cao mười ba bộ rơi xuống đất. Một tên đập lưng vào mặt đá bên dưới, gãy xương sống, tên kia bị chém đứt cánh tay phải, gào lên. Bọn Áo Xám trù trừ trong giây lát. Cô gái có thì giờ giơ ngọn giáo lên nhằm, nhưng tất cả mọi người trên tàu biết rằng đó chỉ là một hành động gắng gượng mà thôi. Tên Áo Nâu cuối cùng xông qua mặt chủ nó, lao đầu vào kẻ địch. Bọn Áo Xám chém nó ngã xuống rồi nhất tề xông lên.
Các cung thủ trên tàu bắn hết loạt tên này đến loạt tên khác, giết chết hoặc làm bị thương tất cả bọn Áo Xám, trừ hai tên. Một đường kiếm trượt trên mũ trụ của Buntaro, trượt xuống vai áo giáp của gã. Gã lấy cánh tay có áo giáp đánh mạnh vào dưới cằm tên Áo Xám làm nó gãy cổ, rồi lao tới tên Áo Xám cuối cùng.
Tên này cũng bị giết chết.
Cô gái lúc này quỳ phục xuống, cố lấy lại hơi thở. Buntaro không bỏ phí thời giờ vào việc xem các tên Áo Xám đã chết hẳn chưa. Hắn chỉ việc chặt đầu tất cả bọn chúng bằng những phát kiếm gọn gàng, hoàn hảo, rồi sau khi bến tàu đã hoàn toàn yên ổn, gã quay về phía biển, tay vẫy Toranaga, mệt mỏi nhưng sung sướng. Toranaga đáp lại, cũng rất hài lòng.
Con tàu đã cách bến chừng hai mươi thước, khoảng cách mỗi lúc một rộng thêm.
"Ngài thuyền trưởng", Blackthorne gọi to, vẫy tay rối rít.
"Quay lại bến! Isogi!"
Viên thuyền trưởng tuân lời, hò hét ra lệnh. Các mái chèo ngừng cả lại rồi bắt đầu chèo ngược. Ngay lập tức, Yabu sầm sầm chạy đến, giận dữ quát tên thuyền trưởng. Mệnh lệnh thật rõ ràng, không được quay thuyền trở lại.
"Còn nhiều thời gian, mẹ kiếp! Nhìn kia kìa!" Blackthorne chỉ khoảng đất nện trống vắng và đê chắn sóng, nơi bọn Ronin đang cầm chân bọn Áo Xám.
Nhưng Yabu lắc đầu.
Bây giờ, khoảng cách đã là ba mươi thước và đầu óc Blackthorne như gào lên. Mày làm sao thế, đó là Buntaro, chồng bà ta!
"Ông không thể để ông ấy chết được, ông ấy là người của chúng ta!" anh hét lên với Yabu, với cả con tàu.
"Ông ta! Buntaro!" Anh quay lại phía viên thuyền trướng.
"Lùi lại? Isogi!" Nhưng lần này, người thuyền trưởng lắc đầu bất lực và giữ vững hướng chạy ra khơi. Còn viên chỉ huy đội chèo thuyền thì tiếp tục đánh vào chiếc trống cái.
Blackthorne chạy bổ đến chỗ Toranaga. Ông ta đang đứng quay lưng lại phía anh, chăm chú nhìn bến tàu và bờ biển. Lập tức bốn tên vệ sĩ Samurai bước tới, kiếm giơ cao cản đường anh. Blackthorne gọi.
"Toranaga Sama! Dozo! Hãy ra lệnh cho tàu quay lại! Kia, Dozo... xin ngài! Quay lại!"
"Iyé Anjin-san." Toranaga chỉ về phía những ánh sáng tín hiệu từ lâu đài rồi lại chỉ vào đê chắn sóng. Rồi ông ta quay đi một cách dứt khoát.
"Tại sao, thằng hèn nhát thối tha kia..." Blackthorne nói, nhưng dừng lại ngay. Anh lao ra mép thuyền, cúi xuống." Bơơơi!" anh gào lên, lấy tay ra hiệu." Bơi đi, trời đất!"
Buntaro hiểu. Gã nhấc cô gái dậy và vừa nói vừa đẩy cô ra mép bến, nhưng cô hét lên và quỳ phục xuống trước mặt gã. Rõ ràng là cô không biết bơi.
Blackthorne cuống cuồng tìm kiếm trên boong. Không còn thời giờ thả một chiếc xuồng nhỏ xuống được nữa. Quăng dây thì quá xa. Bơi vào rồi lại bơi ra thì anh không đủ sức. Không có phao. Cuối cùng, không còn biết làm thế nào khác, Blackthorne lao về phía những người chèo thuyền gần nhất, cứ hai người chèo một mái chèo lớn, và giữ tay họ lại, không cho chèo nữa. Tất cả các mái chèo bên mạn trái bị mất nhịp, trong phút chốc, chèo nọ va đập vào chèo kia. Chiếc thuyền nghiêng ngả xoay ngang, nhịp chèo dừng hẳn lại và Blackthorne ra hiệu cho những người chèo thuyền hiểu điều anh muốn nói. Hai tên Samurai đi tới để giữ Blackthorne lại, nhưng Toranaga ra lệnh cho chúng lui ra.
Blackthorne cùng với bốn người chèo thuyền lao chiếc mái chèo như một cái lao qua mạn thuyền. Nó bay là là một đoạn rồi rơi xuống nước và theo đà, lao tới bến. Vừa lúc đó, có tiếng thét chiến thắng vang lên ở chỗ đê chắn sóng. Viện binh của bọn Áo Xám đang từ thành phố đổ tới và tuy bọn Ronin Samurai vẫn chặn được những tên Áo Xám trước mặt, nhưng việc bức tường phòng thủ đó bị phá vỡ chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Mau lên! Blackthorne gào. Isogiii..."
Buntaro xốc cô gái lên, chỉ vào cái mái chèo rồi chỉ ra thuyền. Cô gái yếu ớt cúi chào. Gã gạt đi rồi quay lại dốc toàn bộ sự chú ý của mình vào trận đánh, đôi chân to khỏe của gã đứng vững trên bến.
Cô gái gọi ra thuyền. Có tiếng phụ nữ đáp lại và cô nhảy ùm xuống nước. Đầu ngoi lên, cô quờ quạng tìm mái chèo rồi nắm được nó. Mái chèo đỡ cô nổi lên một cách dễ dàng và cô đạp chân bơi ra thuyền. Một ngọn sóng nhỏ ập đến, cô vượt qua an toàn và đến gần thuyền hơn. Nhưng rồi cô hốt hoảng lơi tay và mái chèo vuột trôi ra xa. Cô vùng vẫy một lúc lâu tưởng như bất tận rồi chìm nghỉm.
Cô không còn bao giờ trở lại nữa.
Lúc này chỉ còn một mình Buntaro trên bến và gã đứng đó, theo dõi diễn biến của trận đánh. Thêm nhiều viện binh Áo Xám, trong đó có một số cưỡi ngựa, đang từ phía Nam xông tới và Buntaro biết rằng chẳng mấy chốc đê chắn sóng sẽ bị ngập chìm dưới một biển người. Gã quan sát kỹ phía Bắc, phía Tây và Nam. Rồi gã quay lưng lại phía trận đánh và đi ra đầu kè. Chiếc galleon đã ra xa, cách mút kè bảy mươi thước và dừng lại ở đó, đợi. Tất cả các thuyền đánh cá đã bỏ chạy khỏi khu vực này từ lâu và đợi tít ngoài xa. Hai bên cảng, đèn hiệu của chúng như những con mắt mèo trong đêm tối.
Tới đầu kè, Buntaro bỏ mũ trụ, tháo cung tên và phần trên áo giáp, đặt tất cả bên cạnh hai bao kiếm. Lưỡi kiếm dài và thanh đoản kiếm để trần được đặt riêng một chỗ. Xong, gã cởi trần ra đến thất lưng, ôm tất cả trang bị của mình ném xuống biển. Gã ngắm nhìn thanh kiếm dài một cách kính cẩn rồi lấy hết sức quăng nó ra xa. Thanh kiếm biến mất ngay, hầu như không gây một tiếng động.
Buntaro trịnh trọng cúi chào về phía galleon, chào Toranaga lúc này đã đi tới sàn lái, Buntaro có thể trông thấy hắn. Toranaga cúi chào đáp lễ.
Buntaro quỳ xuống, đặt thanh đoản kiếm ngay ngắn lên hòn đá trước mặt. Ánh trăng chợt lóe sáng trên lưỡi kiếm. Gã quỳ không nhúc nhích, như thể đang cầu nguyện, mắt hướng về phía thuyền.
"Mẹ kiếp, nó còn chờ cái gì nữa?" Blackthorne lẩm bẩm. Trên thuyền thật yên lặng, không còn tiếng trống nữa.
"Sao nó không nhảy xuống mà bơi đi?"
"Ông ấy đang chuẩn bị làm seppuku đấy."
Mariko đứng gần đó, một phụ nữ trẻ đỡ nàng.
"Jesuma! Mariko, bà có làm sao không?"
"Không sao cả." Mariko đáp, hầu như không nghe tiếng Blackthorne. Mặt nàng ngơ ngác nhưng vẫn rất đẹp.
Blackthorne nhìn thấy mảnh vải thô băng tay trái nàng, gần vai. Tay áo chỗ đó bị rách, cánh tay nàng đeo vào một dây quàng xé ra từ một chiếc kimono. Máu loang ra vải băng và một dòng máu chảy nhỏ giọt trên cánh tay nàng.
"Tôi rất vui mừng..." Rồi anh chợt hiểu ra điều Mariko vừa nói.
"Seppuku? Ông ấy sắp tự sát à? Tại sao? Còn thừa thì giờ cho ông ta lên đây kia mà! Trông kìa, nếu ông ấy không bơi được thì có một mái chèo có thể đỡ được ông ta một cách dễ dàng. Đằng kia ấy, bà có trông thấy không? Bà có trông thấy không?"
"Có, nhưng chồng tôi biết bơi, Anjin-san", Mariko nói." Tất cá các sĩ quan của Đại nhân Toranaga đều phải học bơi, phải học, Đại nhân đòi hỏi như thế. Chẳng qua là chồng tôi quyết định không bơi đấy thôi."
"Trời đất ơi, thế thì tại sao?"
Bỗng một cảnh hỗn loạn nổ ra phía trên bờ. Vài tiếng súng lẹt đẹt và bức tường phòng ngự bị vỡ. Một số Ronin Samurai ngã vật ra và những cuộc chiến đấu tay đôi dữ dội lại bắt đầu. Lần này, mũi nhọn của địch bị chặn lại đẩy lui.
"Bảo ông ấy bơi đi, lạy Chúa!"
"Ông ấy sẽ không bơi đâu, Anjin-san. Ông ấy đang chuẩn bị chết".
"Nếu ông ấy muốn chết thì vì Chúa, tại sao không ra chỗ kia?" Blackthorne chỉ tay về phía trận đánh.
"Tại sao ông ta không giúp người của mình? Nếu ông ấy muốn chết, tại sao lại không chết trong chiến đấu như một trang nam nhi?"
Đứng tựa vào người phụ nữ trẻ, Mariko không rời mắt khỏi bến tàu.
"Bởi vì có thể ông ấy bị bắt, mà nếu ông ấy bơi, cũng có thể bị bắt. Và khi đó, quân địch sẽ đem bêu ông ấy trước đám hạ dân, làm những việc ghê gớm, làm nhục ông ấy. Một Samurai không thể để bị bắt mà vẫn là Samurai được. Bị kẻ thù bắt là điều nhục nhã, tệ hại nhất. Cho nên chồng tôi sẽ làm cái mà một trang nam tử phải làm. Một Samurai phải chết đường hoàng. Vì đối với một Samurai, đời sống là cái gì? Chẳng là gì cả. Cả cuộc đời chỉ là đau khổ thôi, neh? Ông ta có quyền và có bổn phận chết trong danh dự, trước mặt những người làm chứng."
"Thật là phí phạm một cách ngu ngốc", Blackthorne nói qua kẽ răng.
"Anjin-san, hãy kiên nhẫn với chúng tôi."
"Kiên nhẫn chờ cái gì chứ? Chờ có thêm những sự dối trá ư? Tại sao bà không tin tôi? Chẳng phải tôi đã giành được quyền đó sao? Bà đã giả dối, có phải không? Bà giả vờ ngất xỉu, và đó là mật hiệu. Có đúng không? Tôi hỏi bà, nhưng bà đã nói dối tôi."
"Tôi được lệnh... đó là một mệnh lệnh để bảo vệ ông. Tất nhiên là tôi tin ông."
"Bà nói dối", Blackthorne nói, biết rõ là mình đang tỏ ra vô lý, không biết điều. Nhưng anh chẳng cần gì nữa. Anh kinh tởm thái độ điên rồ coi thường mạng sống và thấy thèm khát được ngủ, được sống thanh bình, thèm khát được ăn thức ăn của mình, uống thức uống của mình, với con tàu và những người của mình.
"Chúng mày toàn là đồ súc vật", anh nói bằng tiếng Anh, bụng biết rằng không phải thế, rồi bỏ đi.
"Hắn nói cái gì thế, Mariko-san?" người phụ nữ trẻ hỏi, cố gắng che giấu sự khó chịu của mình. Cô ta cao hơn Mariko một nửa đầu, to xương hơn, mặt vuông, với những hàm răng nhỏ, nhọn hoắt. Đó là Usagi Fujiko, cháu gái của Mariko, mười chín tuổi.
Mariko dịch lại cho cô gái nghe.
"Một con người thật kinh tởm! Cách cư xử thật lỗ mãng! Tởm quá, neh? Làm sao mợ có thể chịu nổi khi đứng gần hắn?"
"Vì ông ta đã cứu vãn danh dự cho Chúa công chúng ta. Không có sự can đảm của ông ta, mợ tin chắc Đại nhân Toranaga đã bị bắt... tất cả chúng ta đã bị bắt rồi." Cả hai người phụ nữ rùng mình.
"Cầu cho thần thánh phù hộ chúng ta khỏi cái nhục ấy." Fujiko liếc mắt nhìn Blackthorne đang đứng tựa vào mép thuyền, đăm đăm nhìn lên bờ. Cô ngắm nhìn anh một lúc.
"Trông hắn như một con khỉ lông vàng mắt xanh ấy... Một con vật để dọa cho trẻ con sợ. Thật kinh khủng, neh?" Fujiko rùng mình, không nhìn Blackthorne nữa mà quay lại nhìn Buntaro. Được một lúc, cô nói:
"Cháu thèm được như chồng mợ đấy, Mariko-san."
"Phải", Mariko buồn bã đáp.
"Nhưng tôi ước gì ông ấy có một người phụ tá để giúp ông ấy." Theo phong tục bao giờ cũng có một Samurai dự vào seppuku. Đứng ở phía sau người đang quỳ một chút, chém đầu anh ta bằng một nhát kiếm duy nhất trước khi cơn hấp hối trở nên không chịu nổi, không kiểm soát được và do đó làm nhục con người đang ở vào giây phút tối thượng của cuộc đời anh ta. Không có người phụ tá, ít người có thể chết mà không bị nhục.
"Karma", Fujiko nói.
"Phải, mợ thương cho ông ấy. Đó là điều duy nhất ông ấy sợ. Không có người phụ tá..."
"Chúng ta may mắn hơn đàn ông, neh?" Phụ nữ Samurai làm seppuku bằng cách đâm dao vào cổ và do đó không cần có sự giúp đỡ.
"Phải", Mariko nói.
Những tiếng hò hét của trận đánh loáng thoáng bay tới theo gió, làm họ lãng trí đi một lúc. Đê chắn sóng lại bị phá vỡ. Một phân đội nhỏ gồm năm mươi tên Ronin Samurai của Toranaga từ phía Bắc chạy tới cứu viện, trong số đó có vài tên cưỡi ngựa. Một lần nữa, chỗ hổng lại bị bịt kín. Hai bên đánh nhau ác liệt, không bên nào tha bên nào hoặc xin tha. Phe tấn công bị đánh lui và phe Toranaga lại giành thêm được một ít thời gian.
"Thời gian để làm gì?" Blackthorne chua chát tự hỏi. Bây giờ Toranaga đã an toàn, ra đến biển rồi. Hắn đã phản tất cả chúng mày.
Tiếng trống lại nổi lên.
Mái chèo lại khua, mũi thuyền chúc xuống rồi rẽ sóng lao đi, để lại đằng sau một vệt rẽ nước. Anh lửa tín hiệu vẫn cháy trên tường lâu đài ở xa. Toàn thành phố hầu như đều thức dậy.
Đoàn quân Áo Xám đông đúc ập tới đê chắn sóng. Blackthorne đưa mắt nhìn Buntaro.
"Thằng con hoang đáng thương?" anh nói bằng tiếng Anh.
"Thằng con hoang đáng thương ngu xuẩn!."
Anh quay gót đi dọc theo boong chính đến mũi tàu để quan sát những bãi cạn phía trước mặt. Ngoài Fujiko và viên thuyền trưởng, không một ai nhận thấy anh rời khỏi sàn lái.
Các tay chèo rất có kỷ luật và chiếc thuyền mỗi lúc một lao nhanh. Biển lặng, gió thuận. Blackthorne thích thú nếm vị muối. Đúng lúc đó, anh phát hiện ra những chiếc tàu chen chúc nhau ở cửa cảng, cách xa khoảng nửa hải lý. Thuyền đánh cá, đúng rồi, nhưng đầy Samurai.
Biết đó là địch, Blackthorne hét to:
"Chúng ta mắc bẫy rồi!"
Cả chiếc thuyền như rung chuyển. Tất cả những người đang theo dõi trận đánh trên bờ đều nhất loạt quay cả lại.
Blackthorne nhìn lên. Bọn Áo Xám đang bình tĩnh quét sạch đê chắn sóng. Một số khác không chút vội vã tiến về phía kè, chỗ Buntaro đang quỳ. Nhưng bốn tên áo Nâu đã từ phía Bắc phi ngựa tới, vượt qua bãi trống, tên đi đâu dắt theo một con ngựa nữa. Tên này phóng lộp cộp lên các bậc đá rộng của bến tàu với con ngựa dự trữ và phi theo chiều dài của bến trong khi ba tên kỵ sĩ kia lao về phía bọn Áo Xám đã vượt lên. Buntaro ngoái lại nhìn nhưng gã vẫn quỳ và khi tên kỵ sĩ gò cương ngựa lại sau lưng gã, gã vẫy tay xua đi và nhặt thanh kiếm lên, cầm hai tay, mũi kiếm quay về phía gã. Ngay lập tức, Toranaga khum hai bàn tay, hét lớn:
"Buntaro-san! Bây giờ hãy đi với họ, tìm cách trốn thoát!"
Tiếng hét vang qua sóng rồi được lặp lại và Buntaro nghe thấy rất rõ. Gã ngần ngừ, choáng váng, thanh kiếm vẫn trong tay. Lại có tiếng gọi nữa, cấp bách và đòi hỏi.
Buntaro gắng gượng tự kéo mình ra khỏi cái chết, lạnh lùng nghiền ngẫm sự sống và việc chạy trốn mà gã vừa nhận được lệnh. Sự mạo hiểm này không hứa hẹn gì tốt đẹp. Thà chết ở đây còn hơn, gã tự nhủ. Toranaga không biết điều đó hay sao? Đây là cái chết trong danh dự. Còn kia, hầu như chắc chắn sẽ bị bắt. Chạy đi đâu? Ba trăm ri, suốt cả con đường về Yedo ư? Chắc chắn là sẽ bị bắt thôi.
Buntaro cảm thấy sức mạnh trong cánh tay. Gã nhìn lưỡi đoản kiếm vững vàng, không run, nhọn hoắt như mũi kim, lăm lăm chĩa vào cái bụng để trần của mình. Gã thèm muốn cái chết, cuối cùng sẽ giải thoát cho gã. Cuối cùng, chết để chuộc lại tất cả sự sỉ nhục: sỉ nhục của cha gã đã phải quỳ trước lá cờ của Toranaga khi lẽ ra phải giữ lòng trung thành với Yaemon, Thế tử của Taiko; như họ đã thề. Sự sỉ nhục vì đã giết bao nhiêu người đã từng phục vụ vẻ vang sự nghiệp của Taiko chống lại kẻ tiếm quyền là Toranaga. Sỉ nhục vì một người đàn bà - Mariko, và đứa con trai duy nhất của gã. Cả hai đã bị nhơ nhuốc mãi mãi, đứa bé vì mẹ nó, còn Mariko thì vì bố bà ta, tên sát nhân quái gở Akechi Jinsai. Và nỗi sỉ nhục, bởi lẽ vì họ, tên tuổi gã cũng mãi mãi bị nhơ nhuốc.
Vì người đàn bà ấy, có biết bao nhiêu nỗi thống khổ mà ta phải chịu đựng?
Tâm hồn Buntaro gào lên, đòi hỏi quên lãng. Bây giờ đây cái đó đã kề bên, dễ dàng và danh giá. Kiếp sau rồi sẽ tốt đẹp hơn; làm sao nó có thể tồi hơn được?
Dù vậy, Buntaro vẫn đặt thanh đoản kiếm xuống và tuân lệnh. Gã lại lao vào vực thẳm của đời sống. Chúa thượng của gã đã ra lệnh, gã phải chấp nhận sự đau khổ cuối cùng và quyết định xóa bỏ mưu toan của gã tìm kiếm sự an bằng. Với một Samurai, còn có gì nữa ngoài sự phục tùng?
Buntaro vùng đứng dậy, nhảy lên yên, thúc gót vào sườn ngựa rồi cùng với người kia phóng ngựa chạy. Những kỵ sĩ Ronin Samurai khác từ trong đêm tối xông ra bảo vệ cuộc rút chạy của họ và chém chết những tên Áo Xám đi đầu. Rồi chúng cũng biến mất, chỉ có vài tên kỵ sĩ Áo Xám đuổi theo.
Tiếng cười oang oang trên con thuyền.
Toranaga vui vẻ đấm nắm tay xuống mạn thuyền. Yabu, bọn Samurai và ngay cả Mariko nữa cũng cười.
"Một người chạy thoát, nhưng còn tất cả những người chết thì sao?" Blackthorne điên giận hét lên." Hãy nhìn lên bờ kia... có đến ba bốn trăm xác chết. Hãy nhìn họ xem, lạy Chúa!"
Nhưng tiếng hét của anh không xuyên qua được tiếng cười ầm ĩ.
Thế rồi từ chòi canh phía mũi tàu có tiếng kêu báo động. Và tiếng cười tắt ngấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận