Shogun Tướng Quân

Chương 5

Ngay trước tia sáng đầu tiên, tiếng kêu dừng. Bấy giờ mẹ của Omi đã ngủ. Cả Yabu cũng đã ngủ. Cả làng vẫn bồn chồn trong buổi sáng tinh mơ. Bốn khẩu đại bác đã được mang lên bờ cùng năm mươi két thuốc súng và một nghìn quả đạn đại bác.
Kiku nằm dưới chăn, nhìn những chiếc bóng trên "Shoji". Bình phong bằng giấy, phết hồ trong khung gỗ, dựng làm vách ngăn.
Nàng không ngủ dù thấy mình kiệt lực hơn bao giờ hết. Tiếng ngáy rin rít của người đàn bà già ở phòng bên đã át tiếng thở sâu nhẹ nhàng của lão Daimyo bên cạnh nàng. Chú bé ngủ êm, không một tiếng động ở bên chăn kia, một cánh tay vòng qua mắt để che ánh sáng.
Một chấn động nhè nhẹ lan khắp người Yabu, Kiku nín thở. Nhưng lão vẫn ngủ và điều này làm nàng cảm thấy dễ chịu vì biết chẳng bao lâu nữa nàng có thể đi mà không làm phiền lão. Trong khi chờ một cách kiên nhẫn như vậy, nàng bắt mình nghĩ đến những chuyện vui.
"Con phải luôn nhớ rằng", người thầy đầu tiên của nàng đã dạy,
"Nghĩ tới những điều xấu xa là điều dễ dàng nhất. Nếu con bỏ mặc cho đầu óc, thì nó càng nhấn sâu con xuống nỗi bất hạnh. Tuy nhiên, nghĩ đến những điều tốt đẹp lại đòi hỏi nhiều cố gắng. Đây chính là ý nghĩa của luyện tập - kỷ luật. Vậy hãy luyện đầu óc của con sống trong hương thơm ngọt ngào, cái sột soạt của mảnh lụa này, giọt mưa êm rơi vào shoji, sự sắp xếp của bông hoa này, cái yên tĩnh của buổi bình minh. Thế rồi, cuối cùng chẳng cần phải cố gắng quá nhiều, con vẫn có thể có giá trị cho mình, cho nghề của mình và đem danh dự cho thế giới của chúng ta - thế giới Thùy dương."
Nàng nghĩ tới việc sắp được tắm thỏa thích, để gột sạch đêm nay và sau đó lại là bàn tay ve vuốt êm ru của Suwo. Nàng nghĩ tới tiếng cười sẽ cùng chia với những cô gái khác và với Gyoko-san, Mama-san. Họ sẽ nói chuyện, bàn tán to nhỏ, và chiếc kimono sạch. Ôi sạch biết bao, nàng sẽ mặc đêm nay, chiếc kimono màu vàng có hoa xanh, hoa vàng và chiếc nơ thật hợp. Tắm xong, nàng lấy tiền đêm trước đi làm đầu. Trả hết nợ cho chủ nàng, Gyoko-san, sẽ gửi cho cha và còn một ít cho bản thân mình. Rồi nàng sẽ gặp người yêu và đó sẽ là một đêm hoàn hảo.
Cuộc đời thật đẹp. Nàng nghĩ.
Phải. Nhưng thật khó xua đi những tiếng kêu thét. Không thể được. Những cô gái khác cũng sẽ bất hạnh như thế và Gyoko-san tội nghiệp. Nhưng thôi. Ngày mai tất cả chúng ta sẽ rời Anjiro và về trà gia yêu thương của chúng ta ở Mishima, thành phố lớn nhất Izu, bao quanh lâu đài lớn nhất của Daimyo ở Izu, nơi cuộc sống bắt đầu và tồn tại.
Mình lấy làm tiếc, bà Midori đã cho gọi mình. Hãy nghiêm chỉnh, Kiku. Nàng tự nhủ một cách gay gắt. Ngươi không nên tiếc. Ngươi không tiếc chứ, đúng không? Phục vụ Chúa của ta là điều vinh dự. Bây giờ ngươi đã được vinh dự rồi thì giá trị của ngươi đối với Gyoko càng lớn hơn bao giờ hết, đúng không? Đó là kinh nghiệm và bây giờ ngươi sẽ được người ta biết đến như bà Hoàng Đêm của Những tiếng thét và nếu may mắn, có người sẽ viết một bài tụng ca về ngươi và có lẽ bài tụng ca đó thậm chí sẽ được hát ở chính Yedo. Ôi, như thế thì tốt đẹp quá! Rồi thì chắc chắn người yêu của ngươi sẽ chuộc ngươi, ngươi sẽ được an toàn, được mãn nguyện và sinh những đứa con trai.
Nàng mỉm cười một mình. ôi, những người hát rong sẽ kể những chuyện gì đêm nay? Nó sẽ được kể lại ở mỗi trà gia khắp Izu. Về Chúa Daimyo ngồi bất động trong tiếng kêu thét, mồ hôi của người ròng ròng chảy. Người đã làm gì trên giường? Tất cả sẽ đều muốn biết. Và tại sao lại có chú bé? Việc chăn gối thế nào? Bà Kiku làm và nói gì? Chúa Yabu làm và nói gì? Cái chày ngọc của người lớn hay không đáng kể? Một lần, hai lần hay không có lần nào? Có chuyện gì xảy ra không?
Hàng ngàn câu hỏi, nhưng không câu hỏi nào được hỏi trực tiếp hoặc được trả lời. Như vậy là khôn ngoan, Kiku nghĩ. Luật đầu tiên và cuối cùng của thế giới Thùy dương là bí mật tuyệt đối. Không bao giờ được kể về khách hàng, hoặc những thói quen của anh ta, hoặc được trả cái gì, và như vậy là hoàn toàn có thể tin cậy được. Nếu khách hàng kể, thì, ừ, đó là chuyện của anh ta, nhưng với những bức tường giấy và những ngôi nhà quá nhỏ với con người như thế, những câu chuyện luôn luôn từ giường tới những bài tụng ca - không bao giờ là thật, luôn luôn cường điệu, bởi vì con người là con người, phải không? Nhưng không một điều gì được nói ra từ người phụ nữ.
Có lẽ một nét lông mày cong hay một cái nhún vai e dè, một mái tóc óng mượt, một nếp áo kimono. Tất cả chỉ được phép có thế. Và luôn luôn thế là đủ, nếu cô gái khôn ngoan.
Khi những tiếng kêu thét dừng lại, Yabu vẫn bất động như một bức tượng dưới ánh trăng trong một thời gian dài như thiên thu, rồi lão đứng lên. Lập tức nàng vội vã quay lại phòng kia, chiếc áo kimono lụa thở dài như biển lúc nửa đêm. Cậu bé sợ hãi, cố gắng không để lộ, cậu gạt những giọt nước mắt mà cuộc tra tấn đã đem lại. Nàng mỉm cười với cậu, an ủi, cố tạo sự bình tĩnh mà nàng không cảm thấy.
Rồi Yabu đứng ở cửa. Lão tắm trong mồ hôi, mặt lão căng thẳng, đôi mắt nửa nhắm nửa mở. Kiku giúp lão tháo kiếm, rồi đến chiếc kimono ướt sũng và khố. Nàng lau khô người cho lão, giúp lão mặc chiếc kimono mới, buộc dây lưng lụa. Nàng bắt đầu chào đón lão nhưng lão đã để một ngón tay nhẹ nhàng lên môi nàng.
Rồi lão đến bên cửa sổ nhìn lên ánh trăng lu mờ, như mê đi, người đung đưa khe khẽ. Nàng vẫn yên lặng, không sợ hãi, bởi vì bây giờ còn có gì để mà sợ nữa? Lão là một người đàn ông. Nàng là một người đàn bà, được huấn luyện để làm đàn bà, để tạo ra khoái lạc bằng bất cứ cách nào. Nhưng không phải để cho hoặc để nhận sự đau đớn. Có những kỹ nữ khác chuyên về hình thức nhục dục ấy. Một vết bầm tím đây đó, có lẽ là một vết cắn, ờ, đó là một phần của khoái cảm - đau, của cho và nhận, nhưng bao giờ cũng ở phạm vi lý trí vì trong đó còn danh dự, và nàng là một quý bà của thế giới Thùy dương loại một, không bao giờ bị xem thường, bao giờ cũng được coi trọng. Nhưng một phần trong sự tập luyện của nàng là biết cách làm cho người đàn ông thuần đi, trong giới hạn. Đôi khi người đàn ông không thuần được và lúc ấy thì thật khủng khiếp. Bởi vì quý bà chỉ có một mình. Không có quyền gì hết.
Kiểu đầu của nàng thật hoàn hảo trừ một mớ tóc nhỏ xíu buông lơi xuống tai một cách cố ý, gợi nên sự lộn xộn đam mê, đồng thời cũng tôn sự trong trắng của nàng. Chiếc kimono sọc đỏ và đen viền màu ngọc bích càng tôn làn da trắng, chiếc thắt lưng to bản màu xanh thắt quanh lưng ong nhỏ xíu. Nàng có thể nghe tiếng sóng vỗ bờ và cơn gió nhẹ xào xạc ngoài vườn.
Cuối cùng Yabu quay lại, nhìn nàng, rồi nhìn cậu bé.
Cậu bé mười lăm tuổi, con trai một người đánh cá địa phương, học nghề tại một tu viện gần đó do một nhà sư dạy. Nhà sư là một nghệ sĩ, một họa sĩ và người trình bày sách. Cậu bé là một trong những người thích kiếm tiền của những kẻ đồng tính luyến ái.
Yabu ra hiệu cho cậu bé đến gần. Cậu bé đã khắc phục được nỗi sợ, ngoan ngoãn vâng lời. Cậu cởi đai lưng kimono của cậu với vẻ lịch lãm đã được tập dượt. Cậu không đóng khố mà mặc chiếc váy lót của phụ nữ dài quét đất. Thân hình cậu mượt nhẵn, cong và hầu như không có lông.
Kiku nhớ lại lúc ấy căn phòng yên ắng như thế nào. Ba người bện vào nhau trong cái yên lặng. Tiếng thét đã tan đi. Nàng và cậu bé đợi cho Yabu chỉ xem ai là người được cần. Yabu đứng đó, giữa hai người, khẽ đung đưa, liếc nhìn người này rồi người kia.
Cuối cùng lão ra hiệu cho nàng. Nàng duyên dáng cởi nấc thất lưng, vuốt nhẹ nhàng. Những nếp gấp của ba lần kimono lụa mở ra, để lộ chiếc váy lót mờ ảo. Lão nằm lên giường và theo lệnh lão, mỗi người nằm một bên. Lão đặt tay họ lên người lão và cầm lấy tay cả hai người. Lão ấm người lại rất nhanh, bày cho họ cách dùng móng tay cào hai bên sườn lão. Nhanh nhanh. Mặt lão là một màng che. Nhanh nữa, nhanh nữa.... Rồi một tiếng kêu đau đớn thống thiết rống lên. Trong giây lát, lão nằm đó, thở hồng hộc, mắt nhắm nghiền, ngực phập phồng, rồi quay người lại, lão lập tức ngủ.
Trong yên tĩnh, họ nín thở, cố giấu sự ngạc nhiên. Tất cả trôi qua nhanh quá.
Cậu bé rướn lông mày ngạc nhiên.
"Chúng ta không có khả năng sao, Kiku-san? Em muốn nói, mọi sự nhanh quá", cậu thì thầm.
"Chúng ta đã làm mọi thứ ngài muốn", nàng nói.
"Ngài chắc chắn đã tới mức mây mưa", cậu bé nói.
"Em cứ ngỡ ngôi nhà sẽ đổ sập."
Nàng cười."Ừ".
"Em sung sướng. Lúc đầu em rất sợ. Chiều ý người thật là điều tốt đẹp."
Cả hai cùng nhẹ nhàng lau cho Yabu, lấy mền đắp cho lão. Rồi cậu bé ngã người một cách biếng nhác, tay chống khuỷu và nén một tiếng ngáp.
"Tại sao em không ngủ đi", nàng nói.
Cậu bé khép chiếc kimono chặt hơn, đổi thế, quỳ trước nàng.
Nàng đang ngồi cạnh Yabu, bàn tay phải nhẹ nhàng xoa cánh tay lão, ru cho giấc ngủ chấn động của lão Daimyo.
"Em chưa từng nằm cùng lúc với một người đàn ông và một người đàn bà, Kiku-san." Cậu bé thì thầm.
"Chị cũng thế."
Cậu bé cau mày:
"Em cũng chưa bao giờ cũng với một cô gái nào. Ý em muốn nói là chăn gối với cô ta ấy."
"Em có thích chị không?" Nàng hỏi một cách lịch sự." Nếu em đợi một chút, chị chắc Chúa công của chúng ta chưa thức dậy đâu."
Cậu bé cau mày. Rồi cậu nói:
"Vâng, xin phu nhân." Sau đó cậu nói:
"Thật là lạ quá, phu nhân Kiku."
Nàng thầm mỉm cười:
"Em thích thế nào hơn?"
Cậu bé suy nghĩ rất lâu trong khi hai người nằm yên ổn trong tay nhau.
"Kiểu này khá khó khăn đây..."
Nàng vùi đầu vào vai cậu, hôn gáy cậu để giấu một nụ cười.
"Em là một người tình tuyệt vời." Nàng thì thầm.
"Bây giờ em phải ngủ đi sau một công việc khó khăn như thế." Nàng vuốt ve cho cậu bé ngủ, rồi để cậu ta đó, sang đệm bên kia.
Giường kia lạnh. Nàng không muốn chuyển vào chỗ ấm của Yabu, sợ làm lão thức giấc. Chẳng bao lâu bên sườn nàng cũng ấm dần.
Bóng shoji hắt lại nhọn dần. Đàn ông thật giống như những đứa trẻ, nàng nghĩ. Toàn tự ái rởm. Tất cả những lo phiền đêm nay cho một cái nhất thời như vậy. Cho một thú đam mê vốn chỉ là một ảo ảnh, phải không?
Cậu bé cựa mình trong giấc ngủ. Tại sao mình lại đề nghị cậu ta như vậy? nàng tự hỏi mình. Cho lạc thú của cậu ta, chỉ cho cậu ta chứ không phải cho mình, mặc dù nó làm mình vui vui, để giết thời gian và cho cậu ta nỗi thanh thản mà cậu cần. Tại sao mình không ngủ đi một chút? Để sau. Mình sẽ ngủ sau, nàng tự nhủ.
Khi đã đến giờ, nàng tuồn ra khỏi sự ấm áp mềm mại và đứng lên. Kimono của nàng phanh ra và không khí làm lạnh da thịt nàng. Nàng gấp nếp áo dài rất nhanh và buộc lại dây lưng. Sửa lại mái tóc khéo léo nhưng cẩn thận. Trang điểm lại.
Lặng lẽ không một tiếng động, nàng rời đi.
Người lính Samurai gác lối vào hàng hiên cúi chào, nàng chào lại và bước vào ánh bình minh. Người đầy tớ gái của nàng đang đợi nàng.
"Chào phu nhân Kiku-san."
"Chào em."
Mặt trời trong đẹp đã gột sạch đêm. Được sống thật tốt đẹp biết bao, nàng nghĩ.
Nàng xỏ chân vào dép, mở chiếc dù đỏ tía, đi qua vườn, vào lối đi dẫn xuống làng, qua quảng trường tới trà gia, đó là ngôi nhà tạm thời của nàng. Người đày tớ gái đi theo.
" Chào Kiku-san", Mura gọi to, cúi chào. Ông ta đang nghỉ tạm trên hàng hiên nhà mình, uống trà, loại trà xanh nhạt của Nhật Bản. Mẹ ông ta đang tiếp trà ông.
"Chào Kiku-san", bà mẹ nói.
"Chào Mura-san. Chào Saiko-san, hôm nay trông phu nhân khỏe quá", Kiku trả lời.
"Con khỏe không?" Bà mẹ hỏi, đôi mắt già nua nhìn dõi vào cô gái.
"Một đêm khủng khiếp! Mời ngồi uống trà với chúng tôi. Trông con xanh quá, con gái."
"Cám ơn phu nhân, nhưng xin thứ lỗi cho, bây giờ con phải về nhà. Phu nhân đã cho con quá nhiều vinh dự. Xin để khi khác."
"Tất nhiên, Kiku-san Con đến đây làm vinh dự cho làng này."
Kiku mỉm cười và giả vờ không để ý thấy những cái nhìn dò hỏi của họ. Để thêm hương vị cho họ và cho nàng, nàng giả vờ bị đau một chút ở vùng dưới.
Điều này sẽ lan đi khắp làng. Nàng sung sướng nghĩ, trong khi cúi chào, lại nhăn mặt và ra đi y như phải cố gắng một cách dũng cảm để giấu cái đau tăng lên. Những nếp gấp của kimono đưa đẩy thật hoàn hảo và chiếc dù nghiêng nghiêng tạo cho nàng một ánh sáng kỳ diệu nhất. Nàng rất mừng vì đã mặc chiếc kimono khoác ngoài và cái dù này. Vào một ngày u ám chắc sẽ không thể tác dụng mạnh như thế.
"Ôi, tội nghiệp, tội nghiệp con nhỏ. Nó đẹp quá nhỉ! Thật đáng tiếc! Kinh khủng!" Mẹ Mura. nói với một tiếng thở dài xé lòng.
"Cái gì kinh khủng ạ, thưa Saiko-san?" Vợ Mura hỏi, chị đã bước ra hàng hiên.
"Con không thấy cái đau của cô bé tội nghiệp đó ư? Con không thấy cô ta đã cố gắng che giấu nó một cách dũng cảm sao? Tội nghiệp con nhỏ. Mới mười bảy tuổi mà đã phải chịu tất cả những cái đó!"
"Cô ta mười tám", Mura nói khô khan.
"Tất cả những cái gì cơ, thưa cụ?" Một trong những người đầy tớ gái nói khẽ.
Người đàn bà già nhìn xung quanh để biết chắc mọi người đang nghe rồi thì thầm khá to:
"Ta nghe nói", bà hạ giọng,
"Ta nghe nói là cô ấy... cô ấy sẽ vô dụng... trong ba tháng."
"Ôi trời! Tội nghiệp Kiku-san! Ôi! Nhưng tại sao ạ?"
"Ngài dùng răng. Những người có thẩm quyền nhất nói với ta."
"Ôi!"
"Nhưng tại sao ngài lại dùng cả con trai, thưa cụ? Hẳn là ngài không..."
"Nào! Thôi đi đi! Đi làm việc đi, đồ vô tích sự! Chuyện này không phải để cho các người nghe! Nào, thôi tất cả đi. Ông chủ và ta còn phải nói chuyện."
Bà xùy hết cả bọn họ ra khỏi hàng hiên. Cả vợ Mura nữa. Bà nhấm nháp nước trà, nhân từ và mãn nguyện.
Mura. phá vỡ sự yên lặng:
"Răng?"
"Răng. Người ta đồn rằng, những tiếng kêu thét làm ông ta cương to bởi vì khi ông ta nhỏ, ông ta sợ một con rồng dọa", bà nói vội vã.
"Ông ấy luôn phải có một cậu bé ở đó để nhắc về mình khi ông ấy còn nhỏ và kinh sợ. Nhưng thực ra, cậu bé ở đó chỉ là để tiêu khiển, để làm ông thật kiệt... nếu không, ông ấy sẽ cắn đứt tất cả mọi thứ. Tội nghiệp con nhỏ."
Mura thở dài. Ông ta bước ra đầu hồi nhỏ cạnh cổng trước, vô tình đánh rắm và bắt đầu đại tiện vào thùng. Không hiểu chuyên gì đã thực sự xảy ra, ông ta tự hỏi, buồn cười nôn nao. Tại sao Kiku-san lại bị đau? Có lẽ bị Daimyo dùng răng thật. Kỳ thay!
Mura bước ra, đi qua quảng trường, chìm đắm trong suy nghĩ. Mình cũng muốn một đêm với phu nhân Kiku! Người đàn ông nào mà không muốn? Không biết Omi-san phải trả Mama-san của nàng bao nhiêu? Cuối cùng chúng ta phải trả bao nhiêu? Hai Koku? Họ nói Mama-san của nàng, Gyoko-san, đòi và đã nhận được tiền gấp mười giá bình thường. Nàng được năm Koku một đêm chắc? Kiku-san rõ ràng xứng đáng như vậy, đúng không? Người ta đồn nàng thông thạo ở tuổi mười tám như một phụ nữ gấp đôi tuổi nàng. Chắc nàng có thể chịu được lâu… hì, cái khoái ấy! Nếu là mình, mình sẽ bắt đầu thế nào?
Ông ta lơ đãng chỉnh lại khố trong khi bàn chân đưa ông ta ra quảng trường ngược lên con đường quen thuộc dẫn tới nghĩa địa.
Giàn thiêu đã được chuẩn bị. Một đoàn năm người trong làng đã có mặt ở đó.
Đây là nơi kỳ thú trong làng, nơi gió biển mát nhất vào mùa hè và phong cảnh đẹp nhất. Gần đó là miếu thờ Thần Đạo, một mái tranh nhỏ xíu trên một bệ thờ Kami, thổ thần sống ở đó hoặc có thể mong muốn sống ở đó nếu thích. Một cây thủy tùng có mấu đứng chống chọi với gió đã tồn tại ở đó trước khi làng này ra đời.
Sau đó Omi bước lên lối đi. Cùng đi với anh ta là Zukimoto và bốn người gác. Anh ta đứng tách riêng. Khi anh ta cúi chào một cách hình thức cái thân thể gần như rời ra từng mảnh đặt trên giàn thiêu, tất cả đều cùng chào với anh ta để tôn vinh người rợ đã chết cho các chiến hữu của mình sống.
Omi ra lệnh, Zukimoto tiến lên châm lửa. Zukimoto xin Omi đặc ân ấy và niềm vinh dự đã trao cho hắn. Omi cúi chào một lần cuối. Khi ngọn lửa bất đầu bén, họ bỏ đi.
Blackthorne vục vào đáy thùng và cẩn thận đong được nửa tách nước đưa cho Sonk. Sonk cố gắng nhấm nháp cố kéo dài cảm giác, bàn tay anh run rẩy, nhưng không thể được. Anh uống ực cái chất lỏng nhạt nhẽo, tiếc mình đã làm như vậy, ngay khi nó trôi qua cái cổ họng khô cong. Anh lần mò kiệt lực tới chỗ của mình bên tường, bước qua những người đến lượt nằm. Sàn nhà lúc này đầy nước váng, mùi hôi thối và lũ ruồi kinh tởm.
Ánh mặt trời yếu ớt chiếu qua những kẽ hở của nắp hầm.
Vinck là người tiếp theo được uống nước, anh cầm lấy cái tách, đăm đăm nhìn nó, anh ngồi gần thùng, Spillbergen ở phía bên kia.
"Cám ơn." Anh lầm bầm buồn bã.
"Nhanh lên!" Jan Roper nói, vết chém trên má anh đã bắt đầu mưng mủ. Anh là người cuối cùng uống nước và vì ở quá gần, cổ họng giày vò anh.
"Nhanh lên, Vinck, lạy Chúa."
"Xin lỗi, đây, cậu cầm lấy", Vinck lẩm bẩm và đưa cái tách ra, quên cả lũ ruồi đang bu lấy anh.
"Uống đi, ngu ạ! Đây là tách nước cuối cùng cho đến tận khi mặt trời lặn. Uống đi!" Jan Roper đẩy lại cái tách vào tay Vinck. Vinck không nhìn lên, nhưng tuân theo một cách khốn khổ và lại một lần nữa quay trở về cái địa ngục riêng của anh.
Jan Roper lấy tách nước từ tay Blackthorne. Anh nhắm mắt và đọc lời kinh cầu lặng lẽ. Anh là một trong những người đứng; bắp thịt đùi đau buốt. Tách nước được vỏn vẹn hai ngụm.
Lúc này, khi tất cả mọi người đã được phát phần của mình, Blackthorne vục đầu và uống một cách biết ơn. Mồm và lưỡi anh rộp lên, nóng bóng và bụi bặm. Ruồi, mồ hôi, bẩn thỉu bao phủ lấy anh. Ngực và lưng anh bị thâm tím.
Anh nhìn tên Samurai bị bỏ lại trong hầm. Anh chàng bị chen sát vào tường giữa Sonk và Croocq, chiếm ít chỗ chừng nào tốt chừng ấy và anh ta không nhúc nhích đã hàng tiếng đồng hồ. Anh ta nhìn ảm đạm vào khoảng không, người trần truồng trừ cái khố, những vết thâm tím khắp người, một lằn roi quanh cổ.
Lần đầu tiên khi Blackthorne tỉnh dậy, căn hầm hoàn toàn tối đen. Tiếng kêu thét ùa đầy vào căn hầm, anh tưởng mình đã chết và đang ở trong độ sâu ngột ngạt của địa ngục. Anh cảm thấy mình bị lút sâu trong chuồng phân nhầy nhụa rợn người không sao tả xiết, anh đã kêu thét và tong tưởi hốt hoảng, không thể thở nổi, cho đến khi, tưởng như dài thiên thu - anh đã nghe thấy tiếng nói."Ổn rồi, hoa tiêu, anh không chết, ổn rồi. Tỉnh dậy, vì Chúa, đây không phải là địa ngục nhưng có thể giống y như thế. Ôi, Chúa Jesus lòng lành vô cùng, xin cứu giúp tất cả chúng con."
Khi anh đã hoàn toàn tỉnh, họ kể cho anh nghe về Pieterzoon và những thùng nước biển.
"Ôi lạy Chúa, đưa chúng con ra khỏi đây!" có người rên rỉ.
"Không biết chúng làm gì với ông lão Pieterzoon tội nghiệp? Chúng làm gì với ông ấy? Ôi, Chúa hãy cứu giúp chúng con. Tôi không thể chịu được tiếng thét."
"Ôi Chúa! Hãy để cho con người khốn khổ ấy được chết. Để cho anh ấy chết."
"Lạy Chúa Jesus, hãy ngừng tiếng rên ấy. Xin hãy ngừng những tiếng kêu ấy!"
Cái hầm và những tiếng thét của Pieterzoon đã buộc họ nhìn thẳng vào bản thân mình. Không ai thích những điều mình đã nhìn thấy.
Đêm tối càng làm tăng thêm sự khủng khiếp, Blackthorne nghĩ.
Một đêm dài vô tận.
Rạng sáng những tiếng kêu đã tắt. Khi bình minh buông những giọt sáng xuống chỗ họ, họ nhìn thấy anh chàng Samurai bị bỏ quên.
"Chúng ta sẽ làm gì với nó đây?" Van Nekk hỏi.
"Tôi không biết. Trông hắn cũng khiếp sợ như chúng ta." Blackthorne nói, tim đập thình thịch.
"Tốt nhất hắn đừng làm chuyện gì cả, lạy Chúa."
"Ôi, lạy Chúa, cho con ra khỏi đây", giọng Croocq bỗng rít lên.
"Cứu!"
Van Nekk ở bên cạnh vội lay và trấn an cậu.
"Không sao đâu, chú em. Chúng ta ở trong tay Chúa. Người đang canh giữ chúng ta."
"Nhìn tay tôi đây này." Maetxucơ rên lên. Vết thương đã mưng mủ.
Blackthorne đứng lên lảo đảo.
"Tất cả chúng ta sẽ phát điên một hai ngày nữa nếu chúng ta không ra khỏi đây." Anh không nói riêng với ai.
"Hầu như không còn nước", Van Nekk nói.
"Chúng ta sẽ chia nhau chỗ còn lại. Bây giờ một ít, đến trưa một ít. Nếu may mắn, sẽ đủ cho ba lượt. Tổ cha những con ruồi này!"
Anh tìm thấy cái tách, chia phần cho họ, rồi anh nhấm nháp phần của mình, cố gắng kéo dài.
"Còn hắn thế nào - cái tên Nhật đó?" Spillbergen nói. Hạm trường khoẻ mạnh hơn mọi người vì ông ta đã lấy bùn nhét vào lỗ tai, và ở gần thùng nước nên ông ta đã giải khát cẩn thận.
"Ta sẽ làm gì với nó?"
"Nên cho uống một chút nước", Van Nekk nói.
"Kệ xác nó", Sonk nói." Không cho nó gì hết."
Tất cả đều nhất trí không cho anh ta gì hết.
"Tôi không đồng ý", Blackthorne nói.
"Anh không đồng ý tất cả những gì chúng tôi nói" Jan Roper nói.
"Nó là kẻ thù. Nó là con quỷ ngoại đạo và suýt nữa nó giết anh."
"Anh cũng suýt nữa thì giết chết tôi. Có cả gần chục lần. Nếu súng của anh bắn vào Santa Magdellana, thì anh đã bắn vỡ đầu tôi rồi."
"Tôi không nhắm vào anh. Tôi nhắm vào lũ quỷ Satan thối thây."
"Họ là những nhà tu không vũ khí. Và còn khối thời gian."
"Tôi không nhằm vào anh."
"Anh đã suýt giết tôi hàng chục lần với cơn giận dữ bị Chúa nguyền rủa của anh, cái đức tin mù quáng bị Chúa nguyền rủa của anh."
"Sự báng bổ là một tội ác tầy trời. Gọi tên Người một cách vô cớ là tội ác. Chúng tôi ở trong tay Người, không phải trong tay anh. Anh không phải là một ông vua và đây không phải là một con tàu. Anh không phải là người..."
"Nhưng anh sẽ phải làm những gì tôi nói!"
Jan Roper nhìn quanh hầm, tìm sự ủng hộ một cách vô vọng.
"Hãy làm điều anh muốn!" Anh ta cau có.
"Tôi sẽ làm..."
Anh chàng Samurai cũng khô cong như họ, nhưng anh ta lắc đầu không nhận tách nước. Blackthorne do dự một lúc rồi để cái tách vào đôi môi sưng vù của chàng Samurai, nhưng anh ta hất cái tách đi, làm đổ nước ra ngoài và nói một điều gì gay gắt. Blackthorne chuẩn bị đỡ một đòn. Nhưng nó không bao giờ tới. Người đàn ông đó không nhúc nhích, chỉ nhìn vào khoảng không.
"Nó điên. Tất cả chúng nó đều điên", Spillbergen nói.
"Có thêm nước cho chúng ta. Càng tốt", Jan Roper nói.
"Cứ để nó xuống địa ngục, đó là nơi dành cho nó."
"Tên anh là gì? Nawu?" Blackthorne hỏi. Anh nói bằng nhiều kiểu khác nhau nhưng chàng Samurai tỏ vẻ không nghe.
Họ mặc kệ anh ta. Nhưng vẫn theo dõi y như anh ta là một con bọ cạp. Anh ta không nhìn lại họ. Blackthorne tin chắc anh ta đang mưu toan một cái gì, nhưng không biết nó có thể là cái gì.
Cái gì đang ở trong đầu óc hắn, Blackthorne tự hỏi. Tại sao hắn lại từ chối nước? Tại sao hắn bị bỏ lại đây? Phải chăng đó là một sai lầm của Omi? Khó lòng lắm. Hay có kế hoạch gì? Khó lòng lắm. Ta có thể sử dụng hắn để ra khỏi đây không? Khó lòng lắm? Cả cái thế giới này cũng khó lòng lắm, trừ việc chắc chắn chúng ta phải ở đây cho đến khi nào chúng thả ra... Nếu chúng thả chúng ta ra... Cái gì sẽ xảy ra sau đó? Cái gì đã xảy ra với Pieterzoon?
Trời càng nóng lên, ruồi càng bu đầy.
Ôi, Chúa, tôi thèm được nằm một lát - thèm được thả mình vào bồn tắm đó, bây giờ thì họ không cần phải khiêng mình tới nữa. Mình chưa bao giờ hiểu việc tắm quan trọng đến thế nào. Cái ông lão mù có những ngón tay tuyệt diệu. Giá gì có ông ta một hai tiếng đồng hồ thì hay biết mấy.
Thật vô ích! Tất cả những con tàu, những con người, những cố gắng của chúng ta cho cái này! Thất bại hoàn toàn. Ờ, gần như thế. Một số ít trong chúng ta vẫn còn sống.
"Hoa tiêu", Van Nekk lay anh.
"Anh ngủ đấy à. Hắn - hắn đã cúi chào anh đến hơn một phút rồi." Anh chỉ chàng Samurai đang quỳ, đầu cúi thấp.
"Hai?" Anh hói ngấn gọn, nhớ lại các tiếng Nhật nghĩa là vâng, gì đó?
Anh chàng Samurai cầm lấy dây lưng của chiếc áo kimono tả tơi, cuốn quanh cổ. Vẫn quỳ, anh ta đưa một đầu cho Blackthorne và đầu kia cho Sonk, đầu cúi thấp, ra hiệu cho hai người kéo.
"Nó sợ chúng ta sẽ bóp cổ nó", Sonk nói.
"Lạy Chúa tôi, theo tôi anh ta muốn chúng ta làm như thế", Blackthorne buông rơi dây lưng và lắc đầu." Kinjiru", anh nói và nghĩ cái từ đó có ích lợi biết chừng nào. Làm thế nào để nói với một người không hiểu ngôn ngữ của mình rằng, giết một người không có vũ khí là phạm pháp, mình không phải đao phủ và tự sát sẽ bị Chúa nguyền rủa.
Anh chàng Samurai lại yêu cầu một lần nữa, van xin anh, nhưng Blackthorne lại lắc đầu.
"Kinjir'u." Người đàn ông nhìn quanh một cách man rợ. Đột nhiên anh ta đứng lên đâm thật sâu đầu vào thùng phân. Jan Roper và Sonk lập tức lôi anh ta ra.
"Buông ra", Blackthorne ra lệnh. Họ tuân lệnh. Anh chỉ vào thùng phân." Samurai, nếu đó là điều anh muốn, thì xin mời."
Người đàn ông nôn ọe, nhưng anh ta hiểu. Anh ta nhìn thùng phân và biết mình không đủ sức để dìm đầu vào trong đó lâu hơn nữa. Trong nỗi đau khổ vô bờ bến, chàng Samurai đi lại chỗ cũ của mình.
"Jesu", có người lẩm bẩm.
Blackthorne lấy nửa tách nước ở thùng, đứng lên, các khớp xương của anh cứng lại, anh đi về phía người Nhật và đưa cho anh ta. Chàng Samurai nhìn đi chỗ khác.
"Không hiểu anh ta có thể chịu đựng được bao lâu nữa", Blackthorne nói.
"Mãi mãi", Jan Roper nói." Chúng là những con vật. Chúng không phải là người."
"Lạy Chúa, không biết chúng còn giữ chúng mình ở đây bao lâu nữa?" Ginsel hỏi.
"Lâu chừng nào chúng muốn."
"Chúng ta sẽ phải làm tất cả những gì chúng muốn", Van Nekk nói.
"Sẽ phải như vậy nếu chúng ta muốn sống và ra khỏi cái lỗ địa ngục này. Có phải thế không, hoa tiêu?"
"Phải." Blackthorne đo bóng nắng một cách biết ơn." Đã qua ngọ rồi, đổi gác."
Spillbergen, Maetsukker và Sonk bắt đầu kêu ca nhưng anh bắt họ đứng lên và khi tất cả đã được sắp xếp lại anh ngả người xuống đầy khoan khoái. Bùn lớp nhớp thối và lũ ruồi nhiều hơn bao giờ hết, nhưng được duỗi thẳng cẳng thật là sung sướng.
Chúng đã làm gì Pieterzoon? Anh tự hỏi khi cơn mệt mỏi đang nhận chìm anh. Ôi, Chúa hãy cứu giúp chúng con thoát khỏi nơi đây. Ta sợ quá.
Có tiếng bước chân ở trên nóc hầm. Cửa hầm mở. Gã thầy tu đứng đó, bên cạnh là những tên Samurai.
"Hoa tiêu. Anh phải lên. Một mình thôi", gã nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận