Shogun Tướng Quân
Chương 41
Người giao thông phi ngựa xuống đường vào trong đêm tiến về phía làng đang ngủ. Bầu trời đã nhuốm bình minh và những thuyền đánh cá đêm gần bờ đã trở về. Anh ta phi ngựa một mạch từ Mishima tới đây. Con ngựa gõ móng qua những phố làng, - những con mắt thầm lén theo dõi anh ta - qua quảng trường, ngược đường lên pháo đài. Cờ của anh ta mang phù hiệu Toranaga và anh biết khẩu lệnh. Tuy nhiên anh ta vẫn bị hỏi và xác minh bốn lần trước khi được phép vào gặp người chỉ huy.
"Naga-san, có điện khẩn từ Mishima của Chúa Hiromatsu!"
Naga lấy cuộn giấy và vội vã đi vào trong. Đến cửa shoji dày đặc lính gác, anh dừng lại.
"Phụ thân?"
"Ờ."
Naga lùi lại. Gươm của Toranaga lại tra vào vỏ. Một người lính mang đèn dầu vào.
Toranaga ngồi lên trong màn, mở xi. Hai tuần trước ông đã ra ệnh cho Hiromatsu cùng một binh đoàn tinh nhuệ bí mật đến Mishima, thành phố lâu đài trên đường Tokaido ngăn lối vào biên ải qua những rặng núi dẫn tới thành phố Atami và Ođaoara phía bắc. Odaoara là chìa khóa để bảo vệ toàn thể Kuanto.
Hiromatsu viết:
"Thưa Đại nhân, người anh em cùng mẹ khác cha của Đại nhân, Zataki, Chúa Shinano, đã từ Osaka đến đây hôm nay, xin đảm bảo an toàn để được gặp Đại nhân ở Anjiro. Ông chính thức đi cùng một trăm Samurai và những người khiêng kiệu, dưới mã hiệu.
"Tân" Hội đồng Nhiếp chính. Tôi lấy làm tiếc phải nói với Đại nhân là tin tức của phu nhân Kiritsubo là chính xác. Zataki đã trở thành kẻ phản bội và công khai liên minh với Ishido. Điều phu nhân không biết là Zataki hiện nay là một Nhiếp chính quan thay cho Chúa Sugiyama. Ông đã cho tôi xem việc bổ nhiệm chính thức của ông do Ishido, Kiyama, Onoshi và Ito ký. Tôi đã phải cố gắng để kiềm chế tướng soái của tôi trước sự kiêu căng của ông ta và tuân lệnh của ngài để cho bất cứ một người giao liên nào của Ishido qua. Chính tôi cũng đã muốn giết cái tên ăn phân đó. Đi cùng với anh ta là cái tên thầy tu rợ đó, Tsukku-san từ Nagasaki tới bằng đường biển ở cảng Numazu. Ông ta xin phép gặp ngài vì vậy tôi đã cử người cùng đi. Tôi đã cử hai trăm quân của tôi hộ tống họ. Trong vòng hai ngày họ sẽ tới Anjiro. Bao giờ Đại nhân trở về Yedo. Do thám nói Jikkiu đang bí mật động viên và tin tức từ Yedo tới là những tộc người phía Bắc đi theo Ishido khi mà Shinano của Zataki đang chống lại Đại nhân. Tôi xin Đại nhân hãy dời Anjiro ngay - rút bằng đường biển. - Cứ để cho Zataki theo Đại nhân tới Yedo, nơi chúng ta có thể xử lý ông ta một cách đích đáng."
Toranaga nấm tay đấm xuống sàn.
"Naga-san. Cho gọi Buntaro-san, Yabu-san và Omi-san tới đây ngay."
Họ đến rất nhanh. Toranaga đọc cho họ nghe bức thư.
"Tốt hơn hết là chúng ta hãy hủy bỏ mọi cuộc tập luyện. Hãy đưa trung đoàn pháo, tất cả, lên núi. Chúng ta không muốn bất cứ một sự bí mật nào lọt ra ngoài."
Omi nói:
"Xin Đại nhân tha lỗi, ngài có thể cân nhắc việc chặn họ trên núi. Chẳng hạn như ở Yokose. Hãy mời Chúa Zataki.
" - anh chọn tước hiệu một cách cẩn thận. -.
"Lấy nước ở một trong những suối khoáng gần đó, nhưng gặp gỡ thì ở Yokose. Rồi sau khi trao thư, ông ấy và tất cả tùy tùng có thể được hướng quay trở lại, có hộ tống tới biên giới, hoặc tiêu diệt đi, như ý của Đại nhân."
"Ta không biết Yokose."
Yabu nói một cách quan trọng:
"Nó rất đẹp, gần trung tâm Izu, thưa Đại nhân, trên vùng núi, trong một thung lũng. Nó ở gần sông Kanô. Sông Kanô chảy về phía bắc, qua Mishima và Numazu ra biển, neh? Yokose ở ngã tư những con đường đi Nam - Bắc - và Tây - Đông. Vâng, Yokose chính là một nơi rất tốt để gặp gỡ, thưa Đại nhân. Shuenji Spa ở gần đó - rất nóng, rất tốt - một trong những suối nước nóng tốt nhất của chúng ta. Thưa Đại nhân, người nên viếng thăm nó. Tôi nghĩ Omi-san đã có một gợi ý tốt."
"Chúng ta có thể bảo vệ nó dễ dàng không?"
Omi nói nhanh:
"Vâng, thưa Đại nhân. Có một cái cầu. Đất dốc thoai thoải từ núi xuống. Tất cả những người muốn tấn công đều phải đánh ngược lên con đường ngoằn ngoèo. Cả hai hẻm núi đều có thể được trấn giữ chỉ với một số ít người. Chúng ta không bao giờ có thể bị phục kích. Chúng tôi có dư người để bảo vệ ngài và có thể giết được một số quân gấp mười lần như thế - nếu cần."
"Chúng ta có thể giết chúng dù cho bất cứ điều gì xảy ra, neh?" Buntaro nói một cách khinh miệt.
"Nhưng ở đó vẫn tốt hơn ở đây? Thưa Đại nhân, xin hãy để tôi làm chỗ đó trở thành an toàn. Năm trăm cung thủ, không pháo thủ. Tất cả là kỵ mã. Cộng thêm số người phụ thân tôi phái đến, chúng ta dư sức."
Toranaga xem lại ngày tháng trong thư.
"Khi nào họ sẽ tới ngã tư?"
Yabu nhìn Omi để chờ khẳng định.
"Sớm nhất cũng phải là đêm nay?"
"Vâng. Có lẽ cũng phải tới rạng sáng mai."
"Buntaro-san, ông hãy đi ngay", Toranaga nói."kìm chân họ tại Yokose, không để họ ở bên kia sông. Ta sẽ rời đi lúc tảng sáng ngày mai với một trăm người nữa. Chúng ta sẽ có mặt ở đó buổi trưa. Yabu-san, ông phụ trách trung đoàn pháo của chúng ta lúc này và bảo vệ đường rút lui của chúng ta. Phục kích ở đường Heikaoa trên đường chân trời."
Buntaro bắt đầu đi nhưng lại dừng lại khi Yabu nói một cách không thoải mái.
"Thưa Đại nhân, làm sao có sự phản phúc được? Họ chỉ có một trăm người."
"Ta nghĩ có sự phản phúc. Chúa Zataki không đời nào đưa đầu vào tay ta nếu không có một kế hoạch, bởi vì, tất nhiên ta sẽ lấy đầu ông ta nếu ta có thể", Toranaga nói.
"Nếu như không có ông ta dẫn lũ người cuồng tín của mình, chúng ta sẽ được một cơ hội tốt đẹp hơn để vượt qua núi. Nhưng tại sao ông ta lại liều lĩnh tất cả mọi thứ như vậy? Tại sao?"
Omi nói ướm:
"Phải chăng ông ấy lại định quay lại làm đồng minh?"
Tất cả họ đều biết mối cừu thù lâu đời, tồn tại giữa hai người anh em cùng mẹ khác cha. Một mối cừu thù vẫn mang tính bạn bè cho đến nay.
"Không, không phải ông ta. Trước nay ta không bao giờ tin ông ta. Trong các ông đây, có ai tin ông ta không?"
Họ lắc đầu.
Yabu nói:
"Thưa Đại nhân, chắc chắn sẽ không có gì làm phiền ngài. Chúa Zataki là Nhiếp chính quan, đúng, nhưng ông ấy chỉ là thông sứ, neh?"
Thằng ngu, Toranaga muốn thét lên, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
"Rồi chúng sẽ biết. Buntaro-san hãy đi ngay."
"Vâng, thưa Đại nhân. Tôi sẽ chọn địa điểm gặp một cách cẩn thận, nhưng xin đừng để ông ấy đến gần trong vòng mười bước. Tôi đã từng ở Triều Tiên cùng với ông ấy. Ông ấy sử dụng kiếm quá nhanh."
"Được."
Buntaro vội vã ra đi. Yabu nói:
"Zataki có thể được nhử phản bội Ishido - một phần thưởng nào đó chẳng hạn. Mồi của ông ấy là gì? Ngay dù không có sự lãnh đạo của ông ấy, những dãy núi Shinano đã đủ tàn khốc rồi."
"Mồi thì đã rõ." Toranaga nói.
"Kuantô. Có phải đó chính là cái ông ta muốn, vẫn hàng muốn không? Có phải đó là cái mà chính Ishido cũng muốn không?" Không ai trả lời ông. Không cần thiết.
Toranaga nói một cách nghiêm trang:
"Đức Phật giúp đỡ chúng ta. Thời kỳ hòa bình của Taiko đã chấm dứt. chiến tranh bắt đầu."
Tai đi biển của Blackthorne đã nghe được sự khẩn thiết của tiếng vó ngựa tới gần và họ đã thì thào về sự nguy hiểm. Anh tỉnh ngủ ngay lập tức, sẵn sàng tấn công hoặc rút chạy, tất cả giác quan của anh căng lên. Vó ngựa qua, phi trên đồi phía pháo đài, rồi lịm tắt.
Anh chờ đợi. Không có tiếng của đoàn hộ tống đi theo. Có lẽ có một điệp sứ, anh nghĩ thế. Từ đâu đến nhỉ? Chiến tranh rồi sao?
Bình minh đã rõ. Lúc này Blackthorne có thể nhìn thấy một phần nhỏ của bầu trời. Nó đầy mây và sũng nước mưa, không khí ấm có vị mặn ở trong, thỉnh thoảng gió lại thổi phồng màn lên. Một con muỗi vo vo yếu ớt bên ngoài. Anh rất hài lòng nằm bên trong, an toàn trong giây lát. Hãy tận hưởng phút giây yên ổn và thanh thản trong khi nó còn tồn tại, anh tự nhủ.
Kiku đang ngủ bên cạnh anh, cuộn mình như một con mèo. Bù xù trong khi ngủ, anh thấy nàng đẹp hơn. Anh nhẹ nhàng duỗi mình trở lại trong chăn mềm trên sàn trải chiếu.
Thế này tốt hơn trên giường nhiều. Tốt hơn trên bất cứ một cái sập nào - trời dễ chịu quá! Nhưng sắp sửa trở lại, neh? Sắp sửa lao lên con Black Ship, và chiếm lấy nó, neh? Mình nghĩ Toranaga đã đồng ý mặc dù ông không công khai nói như thế. Có phải ông đã đồng ý theo kiểu Nhật không?
"Không gì có thể giải quyết ở Nhật Bản trừ phi bằng cách thức Nhật Bản." Phải, ta tin ở sự thật đó. Ta muốn có được thông tin tốt hơn. Không biết ông. ấy có nói với Mariko dịch tất cả mọi thứ và giải thích những vấn đề chính trị của ông ấy không?
Ta muốn có tiền để mua một đoàn thủy thủ mới. Có phải ông ấy cho mình hai ngàn Koku không nhỉ? Ta yêu cầu hai hoặc ba trăm tên cướp biển. Ông ấy có cho mình hai trăm Samurai với tất cả mọi quyền lực và cấp bậc mà ta cần không nhỉ? Họ có tuân lệnh ta không? Tất nhiên. ông ấy đã phong cho ta là Samurai và Hatamoto. Như vậy họ sẽ tuân lệnh ta đi vào chỗ chết và ta sẽ mang họ lên tàu Erasmus, họ sẽ trở thành người của ta, ta sẽ lãnh đạo và tấn công.
Mình thật may mắn không sao tưởng tượng nổi. Mình đã có tất cả những cái mình muốn. Trừ Mariko. Nhưng mình cũng đã có nàng. Mình đã có được tinh thần thầm kín của nàng và tình yêu của nàng. Và ta cũng làm chủ được thân thể của nàng tối qua, đêm huyền ảo không bao giờ tồn tại. Chúng ta yêu nhau mà không yêu. Như vậy có gì khác nhau không nhỉ?
Không có tình yêu giữa Kiku và ta, chỉ có một sự ham muốn nẩy nở. Đối với ta, thật là tuyệt vời. Ta mong đối với nàng cũng là tuyệt vời. Ta cố gắng làm một người Nhật hoàn toàn, làm nhiệm vụ của ta để chiều nàng như nàng đã chiều ta.
Sau đó, khi anh có thể thở lại được, anh bắt đầu cười, nàng thì thầm hỏi anh sao anh cười, anh đã trả lời vì nàng làm anh sung sướng.
Trước đây ta chưa bao giờ cười vào những lúc như vậy, chưa bao giờ. Nó đã làm cho mọi sự hoàn hảo. Ta không yêu Kiku-san - ta nâng niu nàng. Ta yêu Mariko-san không bến bờ và ta yêu Fujiko-san hoàn toàn.
Ngươi có chăn gối với Fujiko không? Không. Ít nhất ta không nghĩ là ta có thể.
Đây có phải là nhiệm vụ của ngươi không? Nếu ngươi đã nhận đặc quyền làm Samurai và đòi hỏi những người khác đối xử với mình như một Samurai với tất cả ý nghĩa đầy đủ của nó thì ngươi phải chấp nhận trách nhiệm và bổn phận, neh? Như vậy là hợp lý, neh? Và đáng kính trọng, neh? Nhiệm vụ của ngươi là phải cho Fujiko một đứa con trai.
Còn Felicity. Nàng sẽ nói sao về chuyện này?
Và khi mình ra đi thì Fujiko-san sẽ ra sao? Mariko sẽ ra sao? Ngươi có sẽ thực sự quay lại đây, bỏ lại tước hầu và những vinh dự cao quý hơn nữa mà chắc chắn ngươi sẽ được trao tặng, miễn là ngươi trở về nặng của báu? Ngươi có sẽ vượt trùng dương một lần nữa, đi vào vùng biển thù địch, với nỗi kinh hoàng của eo Magellan, chịu đựng bão tố, bệnh tật và nổi loạn trong sáu trăm chín mươi tám ngày nữa để rồi lại cập bến ở nơi đây lần thứ hai. Lại nhận lại cuộc sống này một lần nữa?
Hãy quyết định!
Rồi anh nhớ lại điều Mariko đã nói với anh về những khoang của bộ óc. Hãy làm một người Nhật Bản, Anjin-san, anh phải làm một người Nhật để mà sống. Hãy làm những điều chúng tôi làm, hãy đừng e ngại buông mình theo nhịp điệu của karma. Hãy bằng lòng với những lực lượng mà mình không thể kiểm soát nổi. Hãy để tất cả vào những khoang riêng của nó, cho wa, nhường cái hài hòa của cuộc sống. Nhường, Anjin-san, karma là karma, neh?
Phải, Ta sẽ quyết định khi thời gian tới.
Trước hết ta phải kiếm được thủy thủ đoàn đã. Sau đó ta sẽ chiếm con Black Ship. Rồi ta sẽ giong buồm một nửa vòng trái đất về Anh. Rồi ta sẽ mua và trang bị các chiến thuyền. Rồi ta sẽ quyết định. Karma là karma.
Kiku cựa mình rồi thu người sâu hơn vào trong chăn, nép sát gần hơn. Anh cảm thấy hơi ấm của nàng qua lớp kimono lụa. Và anh lại thấy bùng lên ngọn lửa.
"Anjin-san", nàng lẩm bẩm trong giấc ngủ.
"Hai."
Anh không đánh thức nàng. Anh hài lòng ôm ấp nàng và nghỉ ngơi, sung sướng bởi cái thuần khiết và sự nhượng bộ đã đem đến cho anh. Nhưng trước khi đi vào trong giấc ngủ, anh cảm ơn Mariko đã dạy anh.
"Vâng, thưa Omi Sama, đúng vậy", Gyoko nói.
"Tôi sẽ tìm Anjin-san ngay. Xin tha lỗi, Ako, đi với ta."
Gyoko sai Ako đi pha trà rồi tất tưởi vào vườn không hiểu có tin tức gì quan trọng, người phi ngựa đưa tin ban đêm mang tới vì chính bà ta cũng nghe thấy được tiếng vó ngựa. Và tại sao hôm nay Omi lại lạ lùng như vậy, bà tự hỏi. Tại sao chính ông ta phải tới vì một công việc của một người đầy tớ như vậy? Sao không sai một Samurai nào đó.
A, ai mà biết được? Omi là một người đàn ông. Làm sao ta có thể hiểu được họ, nhất là các Samurai?
Nhưng có chuyện gì đó không hay, hết sức không hay. Người đưa tin đem đến một lời tuyên bố chiến tranh chăng? Mình cho là như vậy. Nếu quả chiến tranh thì chiến tranh, và chiến tranh không ăn nhằm gì tới công việc của chúng ta cả.
Daimyo và Samurai thì cũng vẫn cứ cần vui chơi giải trí như bao giờ hết-trong chiến tranh lại càng thế - và trong chiến tranh thì tiền càng không có ý nghĩa gì đối với họ. Tốt. tốt, tốt.
Bà ta mỉm cười một mình. Cố nhớ những ngày chiến tranh hơn bốn mươi năm trước đây khi mới mười bảy tuổi và là của quý của Mishima, cố nhớ những tiếng cười và chăn gối, những đêm huy hoàng hòa nhập với ngày, cố nhớ khi phục vụ chính ông lão hói, cha của Yabu, cái ông già rất hay luộc các tội nhân giống như con trai của ông sau này? Cố nhớ ngươi đã phải cố gắng đến thế nào mới làm ông ta mềm lại được - không giống con trai của ông ta! Gyoko khúc khích, chúng mình chăn gối với nhau ba ngày ba đêm, sau đó ông ta trở thành ông chủ của mình trong cả một năm liền. Thời gian tốt đẹp một con người tốt đẹp. Ôi, chúng mình đã chăn gối mới ghê gớm chứ.
Chiến tranh hay hòa bình, chẳng sao hết! Shigata ga nai! Đã có đủ để đầu tư với những người cho vay nặng lãi, những người buôn gạo, một chút ở đây, một chút ở kia. Rồi còn nhà máy sake ở Odaoara, trà thất ở Mishima đang thịnh vượng và hôm nay Lãnh chúa Toranaga lại mua hợp đồng của Kiku!
Phải, còn bao nhiêu điều thú vị phía trước và đêm hôm trước mới thật là diễm ảo làm sao. Kiku thật xuất sắc, cơn giận của Anjin-san thật mất thể diện, Kiku đã khéo xoay trở được tình thế như bất kể một kỹ nữ nào trên mảnh đất này. Và rồi, khi Toda phu nhân ra về, nghệ thuật của Kiku đã làm cho mọi thứ hoàn hảo trong một đêm huyền ảo.
Ôi, đàn ông và đàn bà. Mới dễ hiểu làm sao. Nhất là đàn ông.
Luôn luôn là trẻ thơ. Sĩ diện, khó khăn, kinh khủng, hay hờn dỗi, hay nhân nhượng, khủng khiếp - hãn hữu là tuyệt vời - nhưng tất cả đều sinh ra với một đặc điểm duy nhất có thể chuộc lại mọi thứ mà trong nghề chúng tôi gọi là rễ ngọc, đầu rùa, đỉnh dương, cần khói, chầy nam, hoặc đơn giản là mẩu thịt.
Lăng nhục thay! Nhưng cũng thật là đúng!
Gyoko khúc khích và tự hỏi mình có đến hàng nghìn lần, thề có các chư vị thánh thần còn sống hay đã chết hoặc sắp sinh ra đời, không hiểu bọn mình sẽ làm cái trò trống gì nếu trên cõi đời này không có cái mẩu thịt ấy?
Bà ta lại hối hả đi, bước chân đủ to để thông báo sự có mặt của mình. Bà ba bước lên những bậc gỗ nhẵn bóng. Tiếng gõ cửa bà ta thật là thành thục.
"Anjin-san... Anjin-san, hết sức xin lỗi, nhưng Lãnh chúa Toranaga cho gọi ông. Ông được lệnh tới pháo đài ngay!"
"Cái gì? Bà nói cái gì?"
Bà ta nhắc lại bằng một ngôn ngữ đơn giản hơn.
"À! Hiểu rồi! Được, tôi nhanh ngay." Bà ta nghe anh nói với một giọng nực cười.
"Xin lỗi, thật lấy làm tiếc, Kiku-san."
"Dạ, thưa mama-san." Một lát sau cửa shoji mở.
Kiku mỉm cười với bà, chiếc kimono của nàng bám sát vào người và mái tóc nàng rối bù một cách rất đáng yêu.
"Chào, mama-san, đêm qua bà có những giấc mơ đẹp không?"
"Vâng, vâng, cám ơn ông. Hết sức xin lỗi đã làm phiền ông. Kiku-san, con có uống trà mới không?"
"Ồ!" Nụ cười của Kiku biến mất. Đó là mật khẩu mà Gyoko có thể dùng tự do trước bất cứ một khách hàng nào để nói với Kiku rằng khách hàng đặc biệt nhất của nàng, Omi-san, đã ở trong trà thất. Và Kiku bao giờ cũng kết thúc câu chuyện của nàng, bài hát hay điệu múa của nàng, một cách nhanh chóng để đến với Omi-san nếu nàng muốn. Kiku chăn gối với rất ít người, mặc dù nàng tiếp nhiều - nếu họ trả tiền. Ít, rất ít người có khả năng tiếp nhận được tất cả sự phục vụ của nàng.
"Có chuyện gì vậy?" Gyoko hỏi khẽ.
"Không có gì cả, mama-san. Anjin-san." Kiku gọi to, vui vẻ.
"Xin lỗi, chàng có thích trà không?"
"Có làm ơn."
"Sẽ có ngay." Gyoko nói,
"Ako! Nhanh lên em!"
"Vâng, thưa bà." Ako mang khay trà vào cùng hai cái tách và rót trà. Gyoko đi ra, lại xin lỗi vì đã làm phiền anh.
Kiku tự tay trao cho Blackthorne chén trà. Anh uống một cách thèm khát rồi nàng giúp anh mặc quần áo. Ako trải một chiếc kimono mới cho nàng. Kiku hết sức chăm chú, nhưng nàng biết sắp phải tiễn Anjin-san ra cổng và chào anh về. Đó là phép lịch sự. Hơn thế nữa, đó là đặc quyền và nhiệm vụ của nàng. Chỉ có kỹ nữ hạng nhất mới được phép bước ra quá ngưỡng cửa để làm vinh dự hiếm có đó. Tất cả những người khác phải ở lại trong sân. Không kết thúc một đêm như luật lệ là điều không thể tưởng tượng nổi, đó sẽ là một điều sỉ nhục kinh khủng đối với khách thế nhưng...
Lần đầu tiên trong đời mình, Kiku chào một vị khách trước mặt một vị khách khác.
Mình không thể làm thế được, không thể chào Anjin-san trước mặt Omi-san.
Tại sao? Nàng tự hỏi. Có phải bởi vì Anjin-san là một người mọi rợ và ngươi xấu hổ vì tất cả mọi người sẽ biết ngươi bị một tên rợ chiếm đoạt thân thể mình? Không... tất cả Anjiro đã biết và người đàn ông nào mà chẳng giống người đàn ông nào, hầu hết mọi lúc là như vậy. Người đàn ông này là một Samurai, là Hatamoto, là Đô đốc các hạm tàu của Lãnh chúa Toranaga! Không, không thể như thế.
Vậy thì sao?
Đó là bởi vì trong đêm, mình thấy mình bị xấu hổ vì điều Omi-san đã làm đối với chàng. Như tất cả mọi người, chúng ta đều đáng xấu hổ. Đáng lý Omi-san không bao giờ nên làm như thế. Anjin-san bị vết nhơ và những ngón tay ta dường như cảm thấy vết nhơ qua lần lụa của chiếc áo kimono. Ta nóng người lên vì nhục nhã thay cho chàng, một người tốt mà lý ra Omi-san không nên làm như thế.
Mình có bị ố bẩn không?
Không, tất nhiên là không, mình chỉ xấu hổ thay cho chàng thôi. Và xấu hổ trước Omi-san vì mình đã xấu hổ.
Rồi trong tiềm thức, nàng nghe thấy mama-san nói. Con ơi. Con ơi, hãy để việc của đàn ông cho đàn ông. Tiếng cười là phương thuốc của chúng ta chống lại họ, và cả thế giới và các vị thần linh và ngay cả tuổi già.
"Kiku-san?"
"Dạ, thưa Anjin-san."
"Bây giờ tôi đi."
"Vâng, chúng ta cùng đi", nàng nói.
Anh đỡ mặt nàng trong hai bàn tay thô nhám của mình, và hôn nàng.
"Cám ơn em. Không lời nào cám ơn cho đủ."
"Chính là em phải cám ơn chàng. Xin cho phép em được cảm ơn chàng, Anjin-san. Bây giờ chúng ta đi để..." Nàng để cho Ako sửa sang lại mái tóc của nàng, nàng để tóc buông lơi, buộc thắt lưng của chiếc kimono mới và đi cùng với anh.
Kiku bước đi bên cạnh anh, như đặc quyền của nàng, không lùi lại vài bước, không phải như một người vợ, hoặc người thiếp hoặc con gái hoặc người hầu bắt buộc phải như vậy. Anh đặt bàn tay lên vai nàng trong chốc lát, đối với nàng, đó là điều khó chịu, bởi vì không phải trong phòng kín. Nàng đột nhiên có một linh cảm đột ngột và khủng khiếp là chàng muốn hôn nàng công khai - điều mà Mariko đã nói là một phong tục của rợ - ở ngay cổng. Ôi, xin Đức Phật đừng để cho điều đó xảy ra, nàng nghĩ, gần như ngất đi vì sợ hãi.
Gươm của anh ở phòng tiếp đốn. Theo phong tục, tất cả vũ khí đều để cách phòng bên ngoài phòng hoan lạc để tránh những cuộc cãi nhau gay gắt với khách hàng, và cũng để ngăn một kỹ nữ không kết liễu đời mình. Không phải tất cả các kỹ nữ của thế giới Thùy dương đều hạnh phúc hoặc may mắn.
Blackthorne giắt kiếm vào thắt lưng. Kiku cúi chào, đi cùng anh khi anh qua hàng hiên, đi dép. Gyoko và những người khác tập họp chào tiễn anh, một vị khách quý. Bên kia cổng là quảng trường làng và biển. Nhiều Samurai đứng túm tụm trong đó có Buntaro. Kiku không nhìn thấy Omi mặc dù nàng biết chắc anh đang đứng nhìn ở đâu đó.
Anjin-san dường như cao lớn không thể tưởng còn nàng thì quá nhỏ bé bên cạnh anh. Bây giờ họ đi qua sân. Cả hai đều nhìn thấy Omi cùng một lúc. Anh ta đứng bên cổng.
Blackthorne dừng lại.
"Chào Omi-san", anh nói như một người bạn, cúi chào như một người bạn, anh không hề biết Omi và Kiku quan hệ với nhau hơn là bạn. Làm sao chàng có thể biết được, nàng nghĩ. Chưa ai nói cho chàng biết cả - làm sao họ lại phải nói cho chàng biết nhỉ? Vả lại, điều đó cũng có nghĩa gì?
"Chào Anjin-san", giọng của Omi cũng thân mật như vậy nhưng nàng thấy anh chào chỉ với sự lễ độ vừa đủ thôi. Rồi đôi mắt sắc của anh lại quay sang nàng, nàng cúi đầu, nụ cười hoàn hảo.
"Chào Omi-san. Ngôi nhà này được vinh dự."
"Cám ơn, Kiku-san. Cám ơn!"
Nàng cảm thấy cái nhìn soi mói của anh nhưng vờ không chú ý, mắt nhìn xuống. Gyoko và những người hầu gái tự do nhìn họ từ hàng hiên.
"Tôi đi pháo đài, Omi-san", Blackthorne nói.
"Tất cả vẫn tốt."
"Vâng. Lãnh chúa Toranaga cho gọi ông."
"Tôi đi. Hy vọng gặp ông sớm."
"Vâng."
Kiku nhìn lên. Omi vẫn chằm chằm nhìn nàng. Nàng mỉm cười tươi tắn nhìn Anjin-san.
Anh đang chăm chú nhìn Omi, rồi cảm thấy đôi mắt nàng, anh quay sang nàng và cười lại. Nàng cảm thấy đó là một nụ cười căng thẳng.
"Xin lỗi Kiku-san, Omi-san, tôi phải đi." Anh cúi chào Omi. Anh được đáp lễ. Anh đi qua cổng. Nàng đi theo, muốn hụt hơi. Bước chân dừng lại ở quảng trường. Trong yên lặng, nàng thấy anh quay lại và trong một giây phút kinh hoàng, nàng biết anh sẽ ôm hôn nàng. Nhưng nàng nhẹ. hẳn người, anh đã không làm thế, chỉ đứng lại đó như một người văn minh chờ đợi.
Nàng cúi chào với tất cả niềm âu yếm, cái nhìn của Omi xoáy vào người nàng.
"Cám ơn Anjin-san", nàng nói và mỉm cười với anh một mình. Một tiếng thở dài lan khắp quảng trường.
"Cám ơn" và nói thêm.
"Xin lại đến thăm chúng em. Em đếm từng phút mong chàng trở lại."
Anh cúi chào đúng cung cách, vẻ bất cần, bước đi một cách ngạo nghễ như một Samurai cao quý phải làm như vậy. Rồi bởi vì anh đã đối xử với nàng một cách hết sức đúng phép tắc, đã đáp lại Omi sự lạnh lùng không cần thiết trong cách chào của anh ta, cho nên đáng lẽ quay vào nhà ngay thì nàng đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo Anjin-san để cho anh có được niềm vinh dự lớn. Nàng đợi cho đến khi anh đi vào một lối rẽ cuối cùng. Nàng thấy anh ngoái nhìn trở lại. Anh vẫy tay một lần. Nàng cúi chào rất thấp, bây giờ lại cảm thấy thích thú với sự chú ý của mọi người ở quảng trường, giả vờ không để ý. Và chỉ khi anh đi hẳn, nàng mới quay trở lại. Với lòng tự hào và sự thanh lịch. Và đến tận khi cửa đóng, mỗi một người đàn ông đều ngắm nàng say mê vì sắc đẹp, thèm muốn địa vị của Anjin-san, phải là một người như thế nào mới khiến nàng đợi như thế.
"Em đẹp quá." Omi nói.
"Em chỉ ao ước điều đó là thật, Omi-san", nàng nở nụ cười thật tươi.
"Chàng có muốn uống trà, Omi-san, hay ăn chút gì?"
"Với em cơ."
Gyoko cùng với họ một cách tự nhiên.
"Xin tha thứ cho sự vô lễ của tôi, Omi-san. Xin mời ngài ở lại dùng cơm với chúng tôi. Ngài đã dùng bữa sáng chưa ạ?"
"Không... chưa, nhưng tôi không thấy đói." Omi-san liếc nhìn sang Kiku,
"Nàng đã ăn chưa?"
Gyoko ngắt lời:
"Cho phép chúng tôi mang đến cho ngài một vài thứ cũng không đến nỗi tồi, thưa Omi Sama. Kiku-san, thay xong đồ, hãy đến với chúng tôi, neh?"
"Dạ tất nhiên, xin tha lỗi cho em đã xuất hiện như thế này. Hết sức xin lỗi." Cô gái chạy đi, giả vờ một niềm hạnh phúc nàng không hề cảm thấy, Ako theo sau.
Omi nói ngắn gọn:
"Tôi muốn cùng với nàng đêm nay uống và giải trí."
"Tất nhiên, thưa Omi Sama", Gyoko cúi chào đáp lại, bà ta biết mình sẽ không được tự do.
"Ngài đã làm vinh dự cho nhà chúng tôi và đem đến cho chúng tôi quá nhiều vinh dự. Kiku-san quả là may mắn được ngài tặng thưởng."
"Ba nghìn Koku." Toranaga phẫn nộ.
"Vâng, thưa Đại nhân", Mariko nói. Họ đang ở hành lang riêng trong pháo đài. Cơn mưa đã bắt đầu nhưng không làm giảm cái nóng. Nàng thấy thẫn thờ và rất mệt mỏi và mong cái lạnh mát mùa thu.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể thương lượng với người đàn bà đó để giảm giá đi được chút nào nữa. Tôi nói mãi cho đến gần tảng sáng. Hết sức xin lỗi Đại nhân nhưng Đại nhân đã ra lệnh cho tôi phải thu xếp cho xong tối hôm qua."
"Nhưng mà ba nghìn, Mariko-san! Như vậy là cắt cổ."
Thực tế mà nói, Toranaga sung sướng có một vấn đề mới để đầu óc khỏi nghĩ tới nỗi lo lắng đang giày vò ông. Tên thầy tu Cơ đốc Tsukku-san đi cùng Zataki, Nhiếp chính quan mới nổi, không báo hiệu điều gì ngoài chuyện rắc rối. Ông đã nghiên cứu mọi lối thoát, mọi con đường rút lui và tấn công mà bất cứ một người nào cũng có thể tưởng tượng ra và câu trả lời thì bao giờ cũng giống nhau: Nếu Ishido di chuyển mau lẹ thì ta thất bại.
Mình phải tìm thời gian. Nhưng bằng cách nào?
Nếu ta là Ishido, ta sẽ bắt đầu ngay từ bây giờ, trước khi mưa tạnh.
Ta sẽ cắt đặt người đâu vào đấy, đúng như Taiko và ta đã tiêu diệt Beppu. Vẫn cùng một kế hoạch bao giờ cũng sẽ thắng, nó rất đơn giản! Ishido không thể ngu ngốc đến mức không nhìn thấy cách thực tế duy nhất để bảo vệ Kuanto là chiếm lấy Osaka và tất cả vùng đất giữa Yedo và Osaka. Chừng nào Osaka là thù địch thì chừng ấy Kuanto còn trong vòng nguy hiểm. Taiko biết điều ấy, nếu không thì tại sao ông ấy lại trao nó cho ta? Không có Kiyama, Onoshi và những tên thầy tu rợ mọi…
Với một cố gắng, Toranaga đã để ngày mai vào khoang riêng của nó và tập trung hoàn toàn vào số tiền không thể được này.
"Ba nghìn Koku là không thể được!"
"Tôi đồng ý, thưa Đại nhân. Ngài nói đúng. Đó hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi nghĩ thậm chí năm trăm cũng là quá nhưng cái mụ đàn bà Gyoko không chịu hạ xuống. Tuy nhiên có một sự nhượng bộ."
"Cái gì?"
"Gyoko cầu xin được vinh dự giảm giá xuống hai nghìn năm trăm Koku nếu Đại nhân dành cho bà ta niềm vinh dự là đồng ý gặp bà ta riêng một chút xíu thời gian."
"Một mama-san mà lại bằng lòng bỏ năm trăm Koku chỉ để nói chuyện với ta?"
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Tại sao?" ông hỏi một cách ngờ vực.
"Bà ta có nói với tôi lý do, thưa Đại nhân, nhưng khẩn thiết cầu xin cho bà được phép giải thích với Đại nhân. Tôi tin là đề nghị của bà sẽ lý thú đối với ngài, thưa Đại nhân. Và năm trăm Koku... nó cũng là một sự tiết kiệm. Tôi kinh sợ vì đã không thu xếp được tốt hơn, mặc dầu Kiku-san là hạng nhất và hoàn toàn xứng đáng với mức độ đó. Tôi biết tôi đã không làm được tốt trách nhiệm với Đại nhân."
"Ta đồng ý", Toranaga nói chua chát.
"Ngay một nghìn cũng là quá. Đây là Izu, không phải Kyoto."
"Đại nhân hoàn toàn đúng, thưa Đại nhân. Tôi đã nói với người đàn bà đó cái giá ấy là khôi hài, chính bản thân tôi còn không thể đồng ý nói cho dù Đại nhân đã cho tôi lệnh trực tiếp phải hoàn tất công việc đêm qua. Tôi hy vọng Đại nhân tha thứ cho sự không tuân lời của tôi, nhưng tôi nói trước hết sẽ tham khảo ý kiến với phu nhân Kasigi, mẹ của Omi-san đã, bà là người cao niên nhất ở đây, trước khi sự thu xếp được ổn định."
Toranaga rạng rỡ lên, những nỗi lo âu khác của ông bị quên lãng.
"À, như vậy là nó được thu xếp mà là chưa được thu xếp."
"Thưa Đại nhân, vâng. Chưa có gì là trói buộc cho đến khi nào tôi có thể tham khảo ý kiến của phu nhân Kasigi. Tôi nói sẽ trả lời vào trưa nay. Xin Đại nhân tha thứ cho sự không vâng lời của tôi."
"Lý ra nàng nên kết thúc công việc thu xếp như ta đã ra lệnh."
Toranaga thầm sung sướng, Mariko đã khôn khéo cho ông một cơ hội để đồng ý hoặc không đồng ý mà không bị mất thể diện. Bản thân ông phải so đo vì vấn đề tiền nong nhỏ nhặt đó là điều không tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, oh ko, ba ngàn Koku…
"Nàng nói hợp đồng của cô gái đó đáng giá đủ gạo để nuôi một ngàn gia đình trong ba năm sao?"
"Vâng, đáng giá từng hạt gạo một."
Toranaga đưa mắt nhìn nàng một cách láu lỉnh."Ồ! Hãy kể cho ta nghe về cô ta và những điều đã xảy ra."
Nàng kể cho ông nghe mọi chuyện chỉ trừ tình cảm của nàng đối với Anjin-san và cái sâu lắng của tình cảm của anh đối với nàng hoặc về đề nghị của Kiku đối với nàng.
"Tốt. Phải, rất tốt. Vậy là rất khôn khéo, phải", Toranaga nói.
"Ông ấy hẳn phải làm cô ta rất hài lòng nên lần đầu tiên cô ấy mới đứng ở cổng như vậy. Hầu hết mọi người ở Anjiro đã chờ đợi giây phút đó để xem hai người hành động ra sao, người rợ mọi và Thùy liễu phu nhân nhất đệ nhất đẳng."
"Vâng."
"Ba Koku cũng đáng đối với ông ấy. Tiếng tăm của ông ấy bây giờ sẽ chạy trước ông ấy."
"Vâng", Mariko đồng ý, lòng thấy tự hào vì thành công của Blackthorne.
"Cô ấy là một thiếu nữ đặc biệt, thưa Đại nhân."
Toranaga kinh ngạc vì sư tự tin của Mariko trong công việc sắp đặt của nàng. Nhưng năm trăm Koku cho hợp đồng đó cũng đã là quá tốt đẹp. Năm trăm Koku là món tiền lớn hơn tất cả số tiền mà hầu hết các mama-san kiếm được trong cả một đời người, mà lại có một người nghĩ đến chuyện bỏ đi năm trăm.
"Đáng giá từng hạt gạo một, nàng nói thế. Ta khó có thể tin được."
"Cho đúng người, thưa Đại nhân, tôi tin thế. Nhưng tôi không thể phán đoán được ai là người đúng."
Có tiếng gõ ở cửa shoji.
"Gì thế?"
"Anjin-san ở cổng chính, thưa Đại nhân."
"Đưa ông ta vào đây."
"Thưa Đại nhân, vâng."
Toranaga phe phẩy quạt. Ông ngầm theo dõi Mariko và đã thấy ánh sáng thoáng hiện lên khuôn mặt nàng. Ông đã cố ý không cho nàng biết trước là ông đã cho gọi anh.
Làm thế nào đây? Tất cả mọi thứ đã có kế hoạch từ trước, vẫn được áp dụng. Nhưng giờ đây ta cần Buntaro, Anjin-san và Omi-san hơn bao giờ hết. Và rất cần Mariko.
"Xin chào Toranaga Đại nhân."
Ông đáp lại cái chào của Blackthorne và để ý thấy cái ấm áp đột ngột khi người đàn ông này nhìn thấy Mariko. Những lời chào hỏi, lời đáp hình thức, rồi ông nói:
"Mariko-san, nói với ông ta là ông ta sẽ cùng đi với ta vào lúc rạng sáng. Cả nàng nữa. Nàng sẽ tiếp tục đi tới Osaka."
Nàng thấy rùng mình ớn lạnh,
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Tôi đi Osaka, thưa Toranaga Sama?" Blackthorne hỏi.
"Không, Anjin-san. Mariko-san hãy nói với ông ấy là ta sẽ đi vùng Suối khoáng Shuzenji một hoặc hai ngày. Cả hai người sẽ đi cùng ta tới đó. Bà sẽ đi tiếp tới Osaka. Ông ấy sẽ đi cùng bà tới biên giới rồi sẽ tiếp tục đi Yedo một mình."
Ông nhìn hai người trong khi Blackthorne nói với nàng, nhanh và khẩn thiết.
"Xin lỗi, Toranaga Đại nhân, Anjin-san khẩn thiết đề nghị hỏi xem ông ấy có thể mượn tôi thêm vài ngày nữa không. Ông ấy nói, xin Đại nhân tha lỗi cho, sự có mặt của tôi với ông ấy sẽ đẩy rất nhanh tốc độ của công việc trên tàu của ông ấy. Rồi nếu Đại nhân vui lòng, ông ấy sẽ lập tức đưa một trong những con tàu của Đại nhân chở tôi tới Osaka rồi tự ông ấy sẽ đi Nagasaki. Ông ấy nói như vậy sẽ có thể tiết kiệm thời gian."
"Ta chưa quyết định gì về tàu của ông ấy cả. Hoặc về một đoàn thủy thủ. Có thể ông ấy không cần phải đi Nagasaki. Hãy nói cho ông ấy hiểu rõ điều này. Không, chưa có gì được quyết định cả. Nhưng ta sẽ cân nhắc lời thỉnh cầu về bà. Ngày mai bà sẽ có quyết định của ta. Bây giờ bà có thể đi... Ồ mà này, cuối cùng, Mariko-san, hãy nói với ông ấy, ta cần bảng phả hệ của ông ấy. Ông ấy có thể viết và bà sẽ dịch, xác định sự đúng đắn của nó."
"Thưa Đại nhân, vâng, Đại nhân có cần ngay không ạ?"
"Không. Khi nào ông ấy đến Yedo sẽ có đủ thời gian."
Mariko giải thích cho Blackthorne.
"Tại sao ngài lại cần cái đó?" Anh hỏi.
Mariko đăm đăm nhìn anh.
"Tất nhiên tất cả các Samurai đều phải có những ngày sinh tháng đẻ và ngày chết. Anjin-san, cũng như những thái ấp và đất đai của họ. Nếu không, lãnh chúa nào có thể giữ cho mọi thứ được cân đối? Ở nước anh có như vậy không? Ở đây, theo luật pháp, tất cả mọi công dân đều phải ghi vào sử sách, kể cả giai tầng eta: ngày sinh, ngày chết, ngày cưới. Mỗi làng xóm, mỗi đường phố đều có sổ sách. Nếu không thì làm sao có thể biết được mình ở đâu hoặc mình thuộc về ai?"
"Chúng tôi không viết ra. Không phải lúc nào cũng vậy, và không chính thức. Mọi người đều phải ghi lại sao? Tất cả mọi người ư?"
"Ồ đúng thế, ngay cả eta nữa, Anjin-san. Điều đó quan trọng, neh? Như vậy không ai có thể mạo nhận, những kẻ phạm pháp có thể bị bắt giữ một cách dễ dàng, đàn ông, đàn bà hay là cha mẹ không thể lừa gạt trong hôn nhân, neh?"
Blackthorne gạt chuyện này sang một bên để suy nghĩ sau, chơi một con bài khác trong ván bài anh đã tham gia với Toranaga mà anh hy vọng sẽ đưa chiếc Black Ship đến chỗ chết.
Mariko chăm chú nghe, hỏi lại anh một chút, rồi quay sang Toranaga.
"Thưa Đại nhân, Anjin-san cảm ơn Đại nhân, ân sủng của Đại nhân và rất nhiều quà tặng. Ông ấy hỏi xem Đại nhân có thể ban ân cho ông ấy chọn hai trăm chư hầu không. Ông ấy nói sự hướng dẫn của Đại nhân trong việc này sẽ vô cùng có giá trị."
"Như vậy có giá trị bằng một nghìn Koku không?" Toranaga hỏi ngay. Ông nhìn thấy sự ngạc nhiên của Mariko và cả của Anjin-san nữa. Ta sung sướng thấy ngươi vẫn còn trong sáng. Anjin-san, mặc dù tất cả những cái vỏ ngoài văn minh của ngươi, ông nghĩ vậy. Nếu như ta là một kẻ cờ bạc, ta sẽ đánh cược rằng điều đó không phải là ý nghĩ của ngươi - cái việc nhờ ta hướng dẫn đó.
"Hai", ông nghe tiếng Blackthorne nói một cách cả quyết.
"Tốt", ông đáp gọn.
"Vì Anjin-san đã rộng rãi như vậy nên ta chấp nhận lời đề nghị của. ông. ấy. Một nghìn Koku. Cái đó sẽ giúp đỡ được cho những Samurai túng quẫn khác. Hãy nói với ông ấy, quân lính của ông ấy sẽ đợi ông ấy ở Yedo. Ta sẽ gặp ông ấy rạng sáng mai, Anjin-san."
"Vâng, xin cám ơn ToraNaga-san."
"Mariko-san, hãy trao đổi với Kasigi phu nhân ngay. Vì bà đã đồng ý với số tiền, ta nghĩ bà ta sẽ đồng ý với sự thu xếp của nàng, dù nó có ghê tởm đến mấy, mặc dù ta cho rằng bà ta cần đến sáng mai để cân nhắc kỹ cái khoản tiền nực cười đó. Hãy sai người ra lệnh cho cái mụ Gyoko đó có mặt ở đây lúc mặt trời lặn. Bà ta có thể đem người kỹ nữ theo. Kiku-san có thể hát trong khi chúng ta nói chuyện, neh?"
Ông cho họ lui, sung sướng vì đã tiết kiệm được một nghìn rưỡi Koku. Con người thật là hoang phí, ông nghĩ một cách khoan nhượng.
"Như vậy có đủ để tôi lập được một đoàn thủy thủ không?" Blackthorne hỏi.
"Ồ, có chứ, Anjin-san. Nhưng Đại nhân còn chưa đồng ý cho phép ông đi Nagasaki", Mariko nói.
"Năm trăm Koku là thừa đủ để sống trong một năm, còn năm trăm kia sẽ cho ông khoảng một trăm tám mươi koban bằng vàng để mua các thủy thủ. Đó là khoản tiền rất lớn."
Fujiko nhỏm người lên một cách đau đớn và nói với Mariko.
"Nàng thiếp của ông nói ông không cần phải lo lắng, Anjin-san. Nàng có thể đưa thư vay tiền cho một số người cho vay tiền, họ sẽ ứng trước cho ông tất cả những cái ông cần. Vợ ông sẽ thu xếp mọi thứ."
"Vâng, nhưng tôi có phải trả cho những gia nhân của tôi không? Tôi làm thế nào để trả cho một ngôi nhà Fujiko-san, nhà của tôi."
Mariko choáng váng:
"Hết sức xin lỗi, nhưng tất nhiên không phải là điều quan tâm của ông. Nàng thiếp đã nói với ông là nàng sẽ chăm nom mọi điều. Nàng..."
Fujiko ngắt lời và hai người đàn bà nói chuyện với nhau một lúc.
"Ah so desu, Fujiko-san!" Mariko quay lại Blackthorne.
"Cô ấy nói ông không cần phải mất thì giờ suy nghĩ chuyện này. Cô ấy cầu xin ông chỉ dành thời gian nghĩ tới những vấn đề của Lãnh chúa Toranaga thôi. Cô ấy có tiền riêng, cô ấy có thể rút ra khi cần thiết."
Blackthorne nheo mắt:
"Nàng sẽ cho tôi vay tiền của nàng à?"
"Ồ, không, Anjin-san, tất nhiên nàng sẽ cho ông nếu ông cần. Đừng quên vấn đề khó khăn của ông chỉ trong năm nay thôi." Mariko giải thích.
"Sang năm ông sẽ giàu , Anjin-san. Còn đối với gia nhân, mỗi người sẽ được hai Koku hàng năm. Đừng quên là Toranaga Sama sẽ cho ông tất cả vũ khí và ngựa cho họ, hai Koku là để nuôi họ, cùng với ngựa và gia đình họ. Và cũng đừng quên, ông đã cho Lãnh chúa Toranaga nửa năm nguồn thu nhập của ông để đảm bảo là họ đã được chính quyền chọn. Đó là một vinh dự vô cùng to lớn. Anjin-san."
"Bà nghĩ vậy sao?"
"Vâng đúng thế. Fujiko-san hoàn toàn đồng ý. Ông nghĩ tới điều đó là rất khôn ngoan."
"Cảm ơn." Blackthorne để lộ một chút sung sướng. Ngươi đã lấy lại được sự khôn ngoan của ngươi và ngươi đã bắt đầu suy nghĩ như họ, anh tự nhủ một cách sung sướng. Phải được trong danh sách của Toranaga là một điều ngôn ngoan. Bây giờ ngươi có thể có được những người tốt nhất, một mình ngươi, ngươi không bao giờ có thể làm nổi. Một nghìn Koku có nghĩa gì đối với con Black Ship? Vậy là một điều nữa Mariko nói là thật: một trong những nhược điểm của Toranaga ở chỗ ông ta là một người hà tiện. Tất nhiên, nàng không nói ra điều đó một cách trực tiếp, chỉ nói rằng Toranaga đã làm cho số của cải không thể nào tưởng tượng nổi của ông tăng vượt lên trên bất cứ một Daimyo nào trong giang sơn này. Manh mối này, cộng thêm với sự quan sát của riêng mình, - quần áo của Toranaga cũng đơn giản như bữa ăn của ông và phong cách sống của ông không khác những người Samurai bình thường đã cho anh chìa khóa để mở Toranaga.
Cám ơn Chúa vì Mariko và ông lão Domingo!
Ký ức của Blackthorne đưa anh về nhà lao, anh nghĩ lúc ấy mới ở gần với cái chết làm sao và anh cũng gần với cái chết lúc này mặc dù với tất cả những vinh dự của anh. Những cái Toranaga cho, ông ta có thể lấy lại. Ngươi nghĩ ông ta là bạn của ngươi, nhưng nếu ông ta có thể ám hại một người vợ, giết một đứa con trai yêu thì ngươi đánh giá như thế nào về tình bạn của ông ta và cuộc sống của ngươi? Ta sẽ, Blackthorne tự nhủ, nhắc lại lời hứa của ông ta nữa. Đó là karma. Ta không thể nào làm gì nổi karma và ta đã từng sống gần cái chết suốt đời ta, vậy thì chẳng có gì là mới hết. Ta cúi mình theo karma trong tất cả sự huy hoàng của nó. Ta chấp nhận karma trong tất cả sự lộng lẫy của nó. Ta tin tưởng karma sẽ đưa ta qua sáu tháng tới. Rồi giờ này, sang năm, ta sẽ vượt eo Magellan, thẳng đường tới thành phố London, thoát khỏi tầm tay ông ta...
Fujiko đang nói. Anh nhìn nàng. Băng vẫn còn thẫm mầu. Nàng nằm đau đớn trên đệm, một người hầu gái đang quạt cho nàng.
"Cô ấy sẽ thu xếp mọi việc cho ông rạng sáng mai, Anjin-san", Mariko nói.
"Cô ấy đề nghị ông đem hai ngựa, một ngựa thồ, một đầy tớ nam và một người hầu gái..."
"Một đầy tớ nam là đủ."
"Xin lỗi, phải có người nữ tỳ để phục vụ ông. Và tất nhiên một người đầu bếp và một phụ bếp."
"Thế không có bếp để chúng ta - để tôi có thể dùng được sao?"
"Có chứ. Nhưng ông vẫn phải có đầu bếp riêng, Anjin-san. Ông là một Hatamoto."
Anh biết tranh luận cũng không ích gì.
"Tôi sẽ để bà lo liệu mọi thứ."
"Ồ, như vậy là rất khôn ngoan, Anjin-san, rất khôn ngoan. Bây giờ tôi cũng phải đi thu xếp hành lý, xin tha lỗi." Mariko ra đi sung sướng. Họ không nói với nhau nhiều, chỉ bằng tiếng Latin để cho mỗi người đều hiểu, mặc dù cái đêm huyền ảo không bao giờ qua đi và cũng như cái đêm nọ không bao giờ được bàn tới, nhưng cả hai đều sống trong trí tưởng tượng của họ mãi mãi.
"Anh."
"Em."
"Em xiết đỗi tự hào khi em nghe nói nàng đứng bên cổng thật lâu. Nét mặt anh lúc này thật mênh mông, Anjin-san."
"Trong một giây phút, chút nữa thì anh quên mất lời em dặn. Chỉ còn một tí nữa là anh đã hôn nàng trước mặt mọi người."
"Oh, Anjin-san, nếu vậy thì sẽ là quá khủng khiếp!"
"Oh ko, em nói đúng! Nếu không có em, hẳn là anh đã bị mất mặt rồi, một con giun quằn quại trong bùn đất."
"Ngược lại, tiếng tăm anh đã lừng lẫy và lòng quả cảm của anh là điều không còn nghi ngờ. Anh có thích một trong những cái đồ lạ lùng ấy không?"
"Ôi, thưa phu nhân, ở đất nước của tôi, chúng tôi. có một phong tục cổ xưa: Một người đàn ông không bàn những thói quen riêng tư của một phụ nữ với một người phụ nữ khác."
"Chúng tôi cũng có cùng một phong tục như thế. Nhưng em hỏi anh có thích không, chứ không hỏi điều gì khác. Vâng, chúng ta đều có cùng chung một phong tục. Em sung sướng vì anh đã thích cái đêm hôm ấy." Nụ cười nàng ấm áp.
"Làm một người Nhật Bản ở nước Nhật là một điều khôn ngoan, neh?"
"Anh không biết cám ơn em như thế nào cho đủ vì đã dạy bảo anh, đã dẫn dắt anh, đã mở mắt cho anh", anh nói.
"Vì..." Anh định nói, vì đã yêu anh. Nhưng anh lại nói.
"Vì đã hiện diện."
"Em chẳng làm điều gì hết. Anh chính là anh."
"Anh cám ơn em vì tất cả, và món quà của em."
"Em sung sướng vì niềm hạnh phúc của anh to lớn."
"Anh buồn vì niềm hạnh phúc của em không có gì. Anh rất mừng vì em được lệnh đi Suối khoáng. Nhưng tại sao lại Osaka?"
"Ồ, không phải em có lệnh đi Osaka. Lãnh chúa Toranaga cho phép em đi. Bọn em có những vấn đề công việc và gia đình cần phải xem xét. Vả lại, con trai em hiện nay đang ở đó. Vả nữa, em phải mang thư riêng cho Kisitsubô-san và Phu nhân Sazuko."
"Như vậy có nguy hiểm không? Hãy nhớ lại lời của em, chiến tranh đang tới và Ishido là kẻ thù. Có phải Lãnh chúa Toranaga cũng nói như vậy không?"
"Vâng. Nhưng vẫn chưa có chiến tranh? Anjin-san. Và Samurai không mở chiến tranh với phụ nữ của họ trừ phi phụ nữ mở chiến tranh với họ."
"Nhưng còn em? Chiếc cầu ở Osaka, qua con hào? Em đã chẳng đi với anh để đánh lừa Ishido đó ư? Đáng lẽ ông ta đã giết anh rồi. Và em hãy nhớ thanh kiếm của em trong trận chiến trên đầu."
"À, đó chỉ là để bảo vệ Chúa công của em và chính cuộc sống của em khi nó bị đe doạ. Đó chỉ là nhiệm vụ của em, Anjin-san ạ, không có gì khác cả. Không có nguy hiểm gì cho em hết. Em là thị nữ của phu nhân Yodoko, quả phụ của Taiko và cả của phu nhân Ochiba, mẹ của Công tử kế nghiệp, em vinh dự được làm bạn của họ. Em hoàn toàn an toàn. Vì thế Toranaga Sama đã cho phép em đi. Nhưng anh ở Osaka thì không an toàn vì chuyện Lãnh chúa Toranaga bỏ trốn và vì những điều đã làm với Chúa Ishido. Vì vậy không bao giờ anh được đến đó. Nagasaki là an toàn đối với anh."
"Nghĩa là Người đã đồng ý để anh có thể đi?"
"Không. Chưa. Nhưng khi nào Người đồng ý thì sẽ an toàn. Người có uy quyền ở Nagasaki."
Anh muốn hỏi, uy quyền có lớn hơn bọn Jesuit không. Nhưng anh lại nói:
"Anh cầu Lãnh chúa Toranaga ra lệnh cho em đáp tàu tới Osaka." Anh thấy nàng run nhè nhẹ.
"Em sao thế?"
"Không sao, có điều... có điều, biển không hợp với em."
"Người sẽ ra lệnh như vậy sao?"
"Em không biết. Nhưng..." Nàng đổi sang thái độ nghịch ngợm, sang tiếng Spain.
"Nhưng vì sức khỏe của anh, chúng ta sẽ mang Kiku-san theo, neh? Đêm nay anh có tới lầu son của nàng nữa không?"
Anh cùng cười với nàng.
"Như vậy sẽ rất hay, mặc dù..." Rồi anh dừng đột ngột, anh nhớ lại cái nhìn của Omi.
"Mariko-san này, khi anh ở cổng, anh chắc là anh đã thấy Omi-san nhìn nàng rất đặc biệt, như một người tình nhìn người tình. Một người tình ghen tuông. Anh không hề biết họ là người tình của nhau."
"Em biết ông ấy là một trong những khách hàng của nàng, một khách hàng được sủng ái, đúng. Nhưng tại sao điều đó lại làm anh quan tâm."
"Bởi vì đó là một cái nhìn rất riêng tư. Rất đặc biệt."
"Ông ấy không có quyền hạn đặc biệt gì đối với nàng cả, Anjin-san. Nàng là kỹ nữ hạng nhất. Nàng hoàn toàn tự do chấp nhận hoặc gạt bỏ tùy theo ý thích của nàng."
"Ở Châu Âu chúng tôi, nếu tôi ăn nằm với người tình của anh ta, em có hiểu không, Mariko-san?"
"Em nghĩ là em hiểu. Anjin-san, nhưng tại sao điều đó lại làm anh quan tâm? Các anh đang không ở Châu Âu, Anjin-san, ông ấy không có quyền hạn chính thức gì đối với nàng cả. Nếu nàng muốn chấp nhận anh hay ông ấy hoặc thậm chí từ chối anh hoặc từ chối ông ấy, thì điều đó có sao đâu."
"Anh nói ông ta là người tình của nàng, theo lối nói của bọn anh. Như vậy là sao chứ, neh?"
"Nhưng việc đó có liên quan gì đến nghề nghiệp của nàng hoặc việc chăn gối?"
Anh lại cám ơn nàng và dừng câu chuyện lại ở đó. Nhưng đầu anh và trái tim anh nói với anh hãy cẩn thận. Nó không đơn giản như em nghĩ đâu, Mariko-san, ngay cả ở đây nữa. Omi tin Kiku-san còn hơn cả người tình đặc nữa, mặc dù nàng không cảm thấy như vậy. Giá mình biết ông ta là người tình của nàng. Mình thích Omi là bạn hơn là thù. Mariko có lại đúng nữa không? Việc chăn gối không dính dáng gì tới yêu đương?
Chúa hãy cứu giúp con, con lẫn lộn hết cả rồi. Bây giờ một phần là phương Đông, hầu hết là phương Tây. Mình phải hành động như họ, suy nghĩ như họ để sống. Và rất nhiều những điều họ tin tưởng tốt hơn cách thức của chúng ta rất nhiều, đến nỗi mình muốn hoàn toàn trở thành một người như họ và thế nhưng... nhà ta ở kia, qua đại dương, nơi tổ tiên của ta sinh ra, nơi gia đình của ta sống, Felicity, và Tudor và Elizabert. Neh?
"Anjin-san?"
"Gì thế, Fujiko-san?"
"Xin ông đừng lo chuyện tiền. Em không thể chịu đựng khi thấy ông lo lắng. Em rất lấy làm tiếc không thể đi Yedo với ông."
"Sẽ sớm gặp nhau ở Yedo, neh?"
"Vâng. Bác sĩ nói em đang lành bệnh nhanh và bà mẹ Omi-san cũng đồng ý như vậy."
"Bao giờ bác sĩ đến?"
"Chiều tối. Rất tiếc là em không thể đi với ông ngày mai. Xin tha lỗi cho em."
Anh lại tự hỏi mình về nghĩa vụ của mình. Rồi anh đẩy lùi suy nghĩ đó về lại khoang của nó khi một ý nghĩ khác xô đến. Anh suy ngẫm ý nghĩ này và thấy nó hay. Và khẩn cấp!
"Bây giờ anh đi, quay lại sớm. Em nghỉ. Hiểu."
"Vâng. Xin tha lỗi cho em vì em đã không trở dậy và vì… rất lấy làm tiếc."
Anh rời nàng và đi vào phòng mình. Anh lấy khẩu súng lục ra khỏi chỗ cất giấu, kiểm tra lại ngòi nổ và nhét vào dưới kimono của anh. Rồi anh đi một mình đến nhà Omi. Omi không có nhà. Midori tiếp đón anh và pha trà, nhưng anh lịch sự từ chối. Đứa con nhỏ lên hai của nàng đang ở trong tay nàng. Nàng nói:
"Rất lấy làm tiếc, nhưng Omi sẽ về ngay. Không biết Anjin-san có vui lòng đợi…
"Nàng dường như không được thoải mái mặc dầu lịch sự và chú tâm. Anh lại từ chối, cảm ơn nàng, anh nói sẽ quay lại sau rồi, anh đi về nhà mình.
Dân làng đã san nền, chuẩn bị xây dựng lại mọi thứ. Không cứu được khỏi đám cháy cái gì hết trừ những đồ nấu ăn. Fujiko không nói cho anh biết giá tiền xây dựng lại. Nàng vẫn nói rẻ lắm. Xin đừng quan tâm.
"Karma, Anjin-san", một người dân làng nói.
"Vâng."
"Biết làm sao? Đừng lo, nhà của ngài sẽ xong sớm, đẹp hơn trước."
Blackthorne nhìn thấy Omi bước lên đồi, căng thẳng và nghiêm khắc. Anh muốn gặp anh ta. Khi Omi nhìn thấy anh, anh ta dường như mất đi phần nào sự giận dữ.
"A, Anjin-san", anh ta nói thân mật.
"Tôi nghe nói ông cũng cùng Toranaga Sama đi lúc rạng sáng. Rất tốt, chúng ta có thể cùng đi ngựa với nhau."
Mặc dù sự thân mật bề ngoài của Omi, Blackthorne cũng hết sức đề phòng.
"Này, Omi-san, bây giờ tôi đến đó?" Anh chỉ tay về phía cao nguyên.
"Mời ông cùng đi với tôi, được không?"
"Hôm nay không có buổi tập."
"Tôi hiểu, cùng tôi có."
Omi nhìn thấy bàn tay Blackthorne nắm đốc kiếm để cố định nó. Rồi con mắt sắc của anh ta để ý thấy chỗ cồm cộm dưới thắt lưng và lập tức nhận ngay ra hình một khẩu súng lục giấu bên trong.
"Một người được phép mang hai kiếm nên được dùng chúng, chứ không phải chỉ là để đeo, neh?", anh ta hỏi khẽ.
"Sao ạ? Tôi không hiểu."
Omi nói lại, đơn giản hơn.
"À hiểu rồi. Đúng. Tốt hơn là như vậy."
"Đúng. Chúa Yabu nói: Bây giờ ông ta đã hoàn toàn là một Samurai rồi, ông nên học những điều của chúng tôi. Làm người phụ tá trong một cuộc tự vẫn chẳng hạn, hoặc thậm chí để tự sát như tất cả chúng tôi bắt buộc phải làm. Phải, đúng vậy, Anjin-san, ông nên học sử dụng kiếm. Rất cần thiết cho một Samurai biết cách sử dụng và làm vinh dự cho thanh kiếm của mình, neh?"
Blackthorne không hiểu một nửa những lời nói trên, nhưng anh biết Omi nói gì. Ít nhất mình cũng hiểu anh ta nói gì trên bề mặt.
"Vâng. Đúng. Quan trọng", anh nói.
"Xin mời, một ngày ông dạy. Xin lỗi, ông dạy, có lẽ? Làm ơn? Tôi rất lấy làm vinh dự."
"Vâng, tôi rất muốn dạy ông, Anjin-san."
Blackthorne nổi sung trước lời lẽ hăm dọa ngầm trong giọng nói của Omi. Phải coi chừng, anh tự nhủ. Đừng bắt đầu tưởng tượng mọi chuyện.
"Cám ơn, có đi bộ tới đó không? Ít thì giờ, ông đi? Có?"
"Rất tốt, Anjin-san. Nhưng chúng ta sẽ đi ngựa. Tôi sẽ tới với ông ngay."
Omi bước lên đồi, vào trong sân nhà anh ta.
Blackthorne lệnh cho một người đầy tớ đóng yên cương, nhảy lên lưng ngựa một cách vụng về ở bên phía tay phải, theo như phong tục của Nhật Bản và Trung Quốc. Đừng nghĩ là có nhiều hứa hẹn gì trong việc để anh ta dạy mình kiếm thuật, anh tự nhủ, bàn tay phải của anh kéo khẩu súng vào chỗ an toàn hơn, cái ấm áp dễ chịu của nó làm anh thấy yên lòng. Sự tự tin này tiêu tan khi Omi xuất hiện. Cùng đi với anh ta có bốn Samurai nữa trên lưng ngựa.
Họ cùng tiến lên con đường gồ ghề về phía cao nguyên. Họ vượt qua rất nhiều hàng ngũ Samurai trang bị sẵn sàng dưới quyền chỉ huy của các sĩ quan, những lá cờ đuôi nheo bay phần phật. Khi họ phi lên đồi, họ thấy toàn bộ Trung đoàn pháo đã tề chỉnh bên ngoài doanh trại, sẵn sàng lên đường, mọi người đều đứng bên ngựa, vũ trang đầy đủ, một đoàn xe hành lý ở bên. Yabu, Naga và các sĩ quan của họ trong toa. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt.
"Một đơn vị đi?" Blackthorne hỏi, bối rối và ghìm cương ngựa.
"Đúng."
"Omi-san, ông đi Suối khoáng với Toranaga Sama?"
"Tôi không biết."
Ý thức sống còn của Blackthorne báo cho anh biết chớ có hỏi gì thêm nữa. Nhưng cần phải được trả lời.
"Còn Buntaro Sama?" anh hỏi.
"Ông ấy đi với chúng ta, mai, Omi-san?"
"Không. Ông ấy đã đi rồi. Sáng nay ông ấy đã ở quảng trường khi ông rời trà thất. Ông không nhìn thấy ông ấy ở trà thất sao?"
Blackthorne không đọc được điều gì khiếm nhã trên nét mặt Omi.
"Không. Không thấy, xin lỗi ông. Suối khoáng cũng?"
"Tôi cho là như vậy. Tôi không chắc." Mưa thổi sụp chiếc nón của Omi buộc chặt dưới cằm anh ta. Đôi mắt anh ta gần như che kín.
"Nào, tại sao ông muốn tôi tới đây với ông?"
"Chỉ chỗ như tôi đã nói." Trước khi Omi kịp nói gì, Blackthorne đã thúc ngựa tiến lên. Với giác quan đi biển cẩn thận của mình, anh nhớ lại chính xác và đi nhanh tới một điểm trên chỗ nứt. Anh xuống ngựa và vẫy Omi.
"Xin mời."
"Có chuyện gì, hả?" Giọng Omi sắc lạnh.
"Xin mời, tới đây, Omi-san. Một mình."
Omi vẫy cho những cận vệ của mình đi, thúc ngựa lên cho đến khi anh ta sừng sững trước Blackthorne.
"Nan desu ka?" anh ta hỏi, bàn tay dường như nắm chặt thanh kiếm.
"Chỗ này Toranaga Sama…
"Blackthorne không nghĩ được ra chữ, vì vậy mà giải thích một phần bằng tay.
"Hiểu."
"Ở chỗ này ông đã kéo Người ra khỏi mặt đất? neh? Vậy sao?"
Blackthorne nhìn Omi, rồi cố ý nhìn xuống thanh kiếm của mình rồi ngước nhìn lên, không nói gì thêm nữa. Anh gạt nước mưa khỏi mặt.
"Nan desu ka?" Omi nhắc lại, càng bực bội hơn.
Blackthorne vẫn không trả lời. Omi nhìn chăm chăm xuống kẽ nứt và lại nhìn vào mặt Blackthorne. Rồi mắt anh ta bừng lên.
"A, so desu! Wakari masu!" Omi suy nghĩ một lát rồi gọi to một trong những cận vệ của mình,
"Đưa Mura đến đây ngay lập tức. Cùng với hai mươi người và xẻng cuốc!"
Người Samurai phi ngựa đi. Omi sai những người khác về làng rồi xuống ngựa, đang đứng bên cạnh Blackthorne.
"Đúng rồi, Anjin-san", anh ta nói,
"Đó là một ý nghĩ tuyệt vời. Một ý kiến rất hay."
"Ý kiến? Ý kiến gì.
"Blackthorne hỏi một cách ngây thơ.
"Chỉ, chỉ chỗ, nghĩa là ông muốn biết chỗ, neh? Xin lỗi không hiểu?"
Omi nói:
"Toranaga Sama mất kiếm ở đây. Gươm rất quý. Người sẽ rất sung sướng thấy lại được kiếm. Rất sung sướng, neh?"
"Ah so! không phải ý kiến của tôi, Omi-san" Blackthorne nói.
"Ý kiến của Omi-san."
"Tất nhiên. Cám ơn, Anjin-san. Ông là một người bạn tốt và óc của ông nhanh. Lý ra chính tôi phải nghĩ được điều đó. Vâng, ông là một người bạn tốt và tất cả đều cần bạn trong vài tháng tới đây. Chiến tranh đã đến với chúng ta dù muốn hay không."
"Làm ơn. Xin lỗi. Tôi không hiểu, nói nhanh quá. Xin tha lỗi cho."
"Sung sướng chúng ta là bạn, ông và tôi. Hiểu."
"Hai. Ông nói chiến tranh? Chiến tranh hiện nay?"
"Sắp sửa. Chúng ta có thể làm được gì? Không được gì hết. Đừng lo, Toranaga Sama sẽ chiến thắng Ishido và những tên phản bội của ông ta. Đó là sự thật, hiểu? Không lo, neh?"
"Hiểu. Bây giờ tôi đi, nhà tôi. Được không?"
"Vâng. Hẹn gặp rạng sáng mai. Xin cám ơn một lần nữa."
Blackthorne gật đầu. Nhưng anh không đi.
"Nàng đẹp, neh?"
"Cái gì?"
"Kiku-san", chân Blackthorne hơi dạng ra, anh chỉ chực nhảy lùi lại và rút súng, nhằm bắn. Anh nhớ lại hết sức rõ ràng cái tốc độ không thể tin được, không một chút khó khăn gì, Omi đã chặt đầu người dân trước đây đã lâu, và anh hết sức chuẩn bị. Anh suy nghĩ sự an toàn duy nhất của anh là đẩy nhanh đến vấn đề Kiku. Omi sẽ không bao giờ làm như thế. Omi sẽ coi như vậy là vô lễ không thể nào tưởng tượng nổi. Và, hết sức xấu hổ vì sự yếu đuối của mình, Omi sẽ khóa kín lòng ghen tuông không chút Nhật Bản ấy vào một khung kín. Bởi vì nó rất xa lạ, đầy hổ thẹn, lòng ghen tuông này sẽ nung nấu cho đến khi, không ngờ nhất, Omi sẽ bung ra một cách mù quáng và hung tàn.
"Kiku-san?" Omi hỏi.
"Hai." Blackthorne có thể nhìn thấy Omi rung chuyển. Dù thế, anh vẫn sung sướng đã chọn thời gian và địa điểm này.
"Nàng đẹp, neh?"
"Hai."
Mưa nặng hạt hơn. Những giọt mưa nặng hạt vỗ xuống bàn. Những con ngựa của họ run lên bồn chồn. Hai người đàn ông đều đẫm nước nhưng mưa ấm và nó trôi tuột đi.
"Phải", Omi nói.
"Kiku-san rất đẹp", và tiếp theo là một tràng từ ngữ mà Blackthorne không thể dò nổi.
"Bây giờ không đủ từ, Omi-san - không đủ từ để nói rõ ràng bây giờ", Blackthorne nói,
"Sau này, vâng. Bây giờ không. Hiểu."
Omi dường như không nghe. Rồi anh ta nói:
"Còn nhiều thời gian, Anjin-san, nhiều thời gian để nói về nàng, về ông, tôi và karma. Nhưng tôi đồng ý, bây giờ không phải lúc, neh?"
"Nghĩ, tôi hiểu. Vâng, Hôm qua không biết Omi-san và Kiku-san là bạn thân", anh nói nhấn mạnh.
"Nàng không phải là sở hữu của tôi."
"Bây giờ tôi mới biết ông và nàng rất bạn. Bây giờ..."
"Thôi đi đi. Vấn đề này xong. Đàn bà không có nghĩa gì. Không có nghĩa gì."
Blackthorne vẫn kiên trì.
"Lần sau tôi..."
"Câu chuyện này hết! Ông có nghe thấy không? Hết?"
"Iyé! Iyé, thề có Chúa!"
Tay Omi với lấy kiếm, Blackthorne nhảy lùi lại hai bước mà không nhận ra mình đã làm điều đó. Nhưng Omi không rút kiếm và Blackthorne cũng không rút súng. Cả hai người đều sẵn sàng, mặc dù không ai muốn bắt đầu trước.
"Ông muốn nói gì, Anjin-san?"
"Lần sau, trước tiên tôi hỏi - về Kiku-san. Nếu Omi-san nói được - được. Nếu không - không! Hiểu? Bạn với bạn, neh?"
Omi buông nhẹ đốc kiếm:
"Tôi nhắc lại - nàng không phải là tài sản của tôi. Cảm ơn ông đã chỉ cho tôi chỗ này, Anjin-san. Tạm biệt."
"Bạn?"
"Tất nhiên." Omi bước đến bên ngựa của Blackthorne và cầm dây cương, Blackthorne nhảy lên yên.
Anh nhìn xuống Omi. Nếu như anh có thể thoát được, anh biết anh phải bắn bể đầu tên Samurai này ngay lập tức. Như vậy sẽ là phương sách yên ổn nhất.
"Tạm biệt, Omi-san và cám ơn."
"Tạm biệt, Anjin-san." Omi nhìn Blackthorne cưỡi ngựa đi, không quay lưng lại và cho đến khi Blackthorne đã sang bên kia dốc. Anh ta đánh dấu chính xác chỗ kẽ nứt bằng một số hòn đá rồi trong lòng xôn xao, anh ta ngồi xổm chờ, quên cả nước dâng.
Chẳng bao lâu Mura và các nông dân tới, bùn lấm bê bết.
"Toranaga Sama ngã xuống khe, chính xác ở chỗ này, Mura. Gươm của người bị vùi ở đây. Hãy mang chúng tới cho ta trước lúc mặt trời lặn."
"Vâng, thưa Omi Sama."
"Nếu ngươi có chút đầu óc, nếu ngươi quan tâm đến ta, Chúa công của ngươi, thì ngươi đã làm việc này rồi."
"Xin tha thứ cho sự ngu dốt của tôi."
Omi phi ngựa đi. Họ nhìn anh một thoáng, rồi quây thành vòng tròn quanh những hòn đá và bắt đầu đào.
Mura hạ giọng:
"Mo, anh sẽ đi với toa hành lý."
"Vâng, Mura-san. Nhưng bằng cách nào?"
"Ta sẽ đưa anh cho Anjin-san. Ông ấy sẽ chẳng hiểu ra sao đâu."
"Nhưng còn người thiếp của ông ấy, oh ko, bà ấy sẽ biết", Mo thì thào trở lại.
"Bà ấy sẽ không đi cùng ông ấy. Ta nghe nói vết bỏng của bà ấy nặng. Bà ấy sẽ tới Yedo bằng thuyền sau. Anh biết phải làm gì?"
Mo cười.
"Hầy, tôi nghe nói Yedo rất giàucó, mọi người tè vào chậu bạc - ngay cả eta nữa. Và đàn bà thì có nước da như bọt biển và nhẵn thín không có lông. Có đúng vậy không, Mura-san?"
Một người dân làng khác hỏi." Họ không có lông ư?"
"Yedo chỉ là một làng chài nhỏ bẩn thỉu, không thể tốt bằng Anjiro khi ta đến đó lần đầu tiên." Mura nói với họ, vẫn không ngừng tay đào.
"Đó là lúc cùng Đại nhân Toranaga, khi tất cả chúng ta cùng đi săn với Beppu. Chúng ta có ba nghìn người. Còn về lông, thì tất cả các cô gái ta biết đều có, trừ một cô người Triều Tiên nhưng cô nói cô đã cho nhổ đi từng sợi một."
"Một số phụ nữ sẽ làm thế để hấp dẫn chúng ta, neh?" có người nói.
"Đúng. Nhưng tôi muốn được nhìn một cái." Ninjin nói móm mém.
"Vâng, tôi muốn nhìn một cái Cổng Ngọc nhẵn lì."
"Tôi bằng lòng đánh cuộc một thuyền cá lấy một thùng phân là rứt những cái ấy ra hẳn phải đau lắm", Mo huýt sáo.
"Khi tôi là một kami tôi sẽ ở trong tòa nhà thiên đường của Kiku-san! Người ta nói nàng sinh ra đã có mùi thơm."
Tất cả cười ầm và xoay lưng đào. Hố sâu thêm dưới trời mưa.
Tất cả đều ngừng và xích lại gần.
"Cái gì vậy, Mura-san?"
"Ta vừa nghe người ta xì xào nàng sẽ trở thành thiếp của Lãnh chúa Toranaga. Người đã mua hợp đồng của nàng sáng nay, ba nghìn Koku."
Một con số choáng hồn, nhiều hơn cả làng kiếm được bằng cá và lúa trong hai mươi năm. Lòng kính trọng của họ đối với nàng tăng lên nếu điều đó là thật. Và Anjin-san, do đó là người đàn ông cuối cùng trên mặt đất này đã hưởng nàng như một kỹ nữ hạng nhất.
"Í ì…", Mo lẩm bẩm, không nói ra thành lời.
"Nhiều tiền quá. Mình không biết mình nên nôn, hay tè, hay đánh rắm nữa."
"Đừng làm cái gì hết", Mura nói một cách vắn tắt.
"Đào đi Chúng ta phải tìm được kiếm."
Họ tuân theo, mỗi người đều chìm đắm trong những suy nghĩ riêng của mình. Cái hố sâu thêm mãi.
Chẳng bao lâu Ninjin, quá đỗi lo lắng, không thể kìm lòng được nữa, dừng tay đào.
"Mura-san, xin tha lỗi cho tôi nhưng ông quyết định như thế nào về thuế mới?" anh ta hỏi. Những người khác cũng dừng lại.
Mura vẫn tiếp tục đào, nhịp độ đều đặn, mạn mẽ.
"Có cái gì để mà quyết định? Yabu Sama nói đóng thuế, chúng ta đóng thuế, neh?"
"Nhưng Đại nhân Toranaga từ mười phần đã cắt thuế của chúng ta thành bốn phần và bây giờ người là chúa của chúng ta."
"Đúng. Nhưng Chúa Yabu lại được trao lại Izu - và cả Sugura và Totomi nữa - và lại được phong Chúa, vậy thì ai là lãnh chúa của chúng ta bây giờ?"
"Toranaga Sama. Hẳn là vậy, Mura-san, Tora...?
"Anh định đi kêu với Người chăng, Ninjin? Hả? Hãy tỉnh dậy, Yabu Sama vẫn là Chúa như trước đây. Không có gì thay đổi hết. Và nếu ông tăng thuế thì chúng ta đóng thêm thuế. Hết!"
"Nhưng như vậy sẽ hết tất cả dự trữ mùa đông của chúng ta. Hết tất cả." Giọng của Ninjin là tiếng rền rĩ tức giận, nhưng tất cả đều biết điều anh nói là thật.
"Ngay cả với số lúa chúng ta ăn cắp…"
"Số lúa chúng ta để dành", Mo rít lên, sửa lại.
"Dù cho là như vậy, cũng không thể đủ cho cả mùa đông. Chúng ta phải bán một hoặc hai thuyền..."
"Chúng ta không bán thuyền nào hết." - Mura nói. Anh xọc xẻng vào bùn và gạt mồ hôi khỏi mắt, buộc chặt lại quai nón. Rồi anh lại bắt đầu đào.
"Làm việc đi, Ninjin. Nó sẽ làm cho đầu cậu khỏi nghĩ tới ngày mai."
"Làm sao chúng ta sống qua được mùa đông, Mura-san?"
"Chúng ta vẫn phải qua mùa hè."
"Phải", Ninjin đồng ý một cách cay đắng.
"Chúng ta đã trả trước hơn hai năm trước và như vậy vẫn còn là chưa đủ.".
"Karma, Ninjin", Mo nói.
"Chiến tranh đang tới. Có lẽ chúng ta sẽ có một Chúa công mới tốt hơn, neh?" một người khác nói.
"Ông ta sẽ không thể tồi hơn được - không ai có thể tồi hơn được."
"Đừng bàn mãi chuyện đó nữa,
"Mura nói với tất cả.
"Ta còn sống - ta có thể chết rất nhanh và rồi sẽ chẳng bao giờ còn Rãnh Vàng nữa, có rừng rậm hay không." Xẻng anh chạm vào một tảng đá và anh dừng lại.
"Giúp một tay nào, Mo, anh bạn."
Họ cùng nhau khiêng tảng đá ra khỏi bùn. Mo thì thầm một cách lo ngại.
"Mura-san, ngộ nhỡ Cha bề trên hỏi tới vũ khí thì sao?"
"Thì nói cho ông ấy biết. Nói với ông là chúng ta đã sẵn sàng - Anjiro đã sẵn sàng."
"Naga-san, có điện khẩn từ Mishima của Chúa Hiromatsu!"
Naga lấy cuộn giấy và vội vã đi vào trong. Đến cửa shoji dày đặc lính gác, anh dừng lại.
"Phụ thân?"
"Ờ."
Naga lùi lại. Gươm của Toranaga lại tra vào vỏ. Một người lính mang đèn dầu vào.
Toranaga ngồi lên trong màn, mở xi. Hai tuần trước ông đã ra ệnh cho Hiromatsu cùng một binh đoàn tinh nhuệ bí mật đến Mishima, thành phố lâu đài trên đường Tokaido ngăn lối vào biên ải qua những rặng núi dẫn tới thành phố Atami và Ođaoara phía bắc. Odaoara là chìa khóa để bảo vệ toàn thể Kuanto.
Hiromatsu viết:
"Thưa Đại nhân, người anh em cùng mẹ khác cha của Đại nhân, Zataki, Chúa Shinano, đã từ Osaka đến đây hôm nay, xin đảm bảo an toàn để được gặp Đại nhân ở Anjiro. Ông chính thức đi cùng một trăm Samurai và những người khiêng kiệu, dưới mã hiệu.
"Tân" Hội đồng Nhiếp chính. Tôi lấy làm tiếc phải nói với Đại nhân là tin tức của phu nhân Kiritsubo là chính xác. Zataki đã trở thành kẻ phản bội và công khai liên minh với Ishido. Điều phu nhân không biết là Zataki hiện nay là một Nhiếp chính quan thay cho Chúa Sugiyama. Ông đã cho tôi xem việc bổ nhiệm chính thức của ông do Ishido, Kiyama, Onoshi và Ito ký. Tôi đã phải cố gắng để kiềm chế tướng soái của tôi trước sự kiêu căng của ông ta và tuân lệnh của ngài để cho bất cứ một người giao liên nào của Ishido qua. Chính tôi cũng đã muốn giết cái tên ăn phân đó. Đi cùng với anh ta là cái tên thầy tu rợ đó, Tsukku-san từ Nagasaki tới bằng đường biển ở cảng Numazu. Ông ta xin phép gặp ngài vì vậy tôi đã cử người cùng đi. Tôi đã cử hai trăm quân của tôi hộ tống họ. Trong vòng hai ngày họ sẽ tới Anjiro. Bao giờ Đại nhân trở về Yedo. Do thám nói Jikkiu đang bí mật động viên và tin tức từ Yedo tới là những tộc người phía Bắc đi theo Ishido khi mà Shinano của Zataki đang chống lại Đại nhân. Tôi xin Đại nhân hãy dời Anjiro ngay - rút bằng đường biển. - Cứ để cho Zataki theo Đại nhân tới Yedo, nơi chúng ta có thể xử lý ông ta một cách đích đáng."
Toranaga nấm tay đấm xuống sàn.
"Naga-san. Cho gọi Buntaro-san, Yabu-san và Omi-san tới đây ngay."
Họ đến rất nhanh. Toranaga đọc cho họ nghe bức thư.
"Tốt hơn hết là chúng ta hãy hủy bỏ mọi cuộc tập luyện. Hãy đưa trung đoàn pháo, tất cả, lên núi. Chúng ta không muốn bất cứ một sự bí mật nào lọt ra ngoài."
Omi nói:
"Xin Đại nhân tha lỗi, ngài có thể cân nhắc việc chặn họ trên núi. Chẳng hạn như ở Yokose. Hãy mời Chúa Zataki.
" - anh chọn tước hiệu một cách cẩn thận. -.
"Lấy nước ở một trong những suối khoáng gần đó, nhưng gặp gỡ thì ở Yokose. Rồi sau khi trao thư, ông ấy và tất cả tùy tùng có thể được hướng quay trở lại, có hộ tống tới biên giới, hoặc tiêu diệt đi, như ý của Đại nhân."
"Ta không biết Yokose."
Yabu nói một cách quan trọng:
"Nó rất đẹp, gần trung tâm Izu, thưa Đại nhân, trên vùng núi, trong một thung lũng. Nó ở gần sông Kanô. Sông Kanô chảy về phía bắc, qua Mishima và Numazu ra biển, neh? Yokose ở ngã tư những con đường đi Nam - Bắc - và Tây - Đông. Vâng, Yokose chính là một nơi rất tốt để gặp gỡ, thưa Đại nhân. Shuenji Spa ở gần đó - rất nóng, rất tốt - một trong những suối nước nóng tốt nhất của chúng ta. Thưa Đại nhân, người nên viếng thăm nó. Tôi nghĩ Omi-san đã có một gợi ý tốt."
"Chúng ta có thể bảo vệ nó dễ dàng không?"
Omi nói nhanh:
"Vâng, thưa Đại nhân. Có một cái cầu. Đất dốc thoai thoải từ núi xuống. Tất cả những người muốn tấn công đều phải đánh ngược lên con đường ngoằn ngoèo. Cả hai hẻm núi đều có thể được trấn giữ chỉ với một số ít người. Chúng ta không bao giờ có thể bị phục kích. Chúng tôi có dư người để bảo vệ ngài và có thể giết được một số quân gấp mười lần như thế - nếu cần."
"Chúng ta có thể giết chúng dù cho bất cứ điều gì xảy ra, neh?" Buntaro nói một cách khinh miệt.
"Nhưng ở đó vẫn tốt hơn ở đây? Thưa Đại nhân, xin hãy để tôi làm chỗ đó trở thành an toàn. Năm trăm cung thủ, không pháo thủ. Tất cả là kỵ mã. Cộng thêm số người phụ thân tôi phái đến, chúng ta dư sức."
Toranaga xem lại ngày tháng trong thư.
"Khi nào họ sẽ tới ngã tư?"
Yabu nhìn Omi để chờ khẳng định.
"Sớm nhất cũng phải là đêm nay?"
"Vâng. Có lẽ cũng phải tới rạng sáng mai."
"Buntaro-san, ông hãy đi ngay", Toranaga nói."kìm chân họ tại Yokose, không để họ ở bên kia sông. Ta sẽ rời đi lúc tảng sáng ngày mai với một trăm người nữa. Chúng ta sẽ có mặt ở đó buổi trưa. Yabu-san, ông phụ trách trung đoàn pháo của chúng ta lúc này và bảo vệ đường rút lui của chúng ta. Phục kích ở đường Heikaoa trên đường chân trời."
Buntaro bắt đầu đi nhưng lại dừng lại khi Yabu nói một cách không thoải mái.
"Thưa Đại nhân, làm sao có sự phản phúc được? Họ chỉ có một trăm người."
"Ta nghĩ có sự phản phúc. Chúa Zataki không đời nào đưa đầu vào tay ta nếu không có một kế hoạch, bởi vì, tất nhiên ta sẽ lấy đầu ông ta nếu ta có thể", Toranaga nói.
"Nếu như không có ông ta dẫn lũ người cuồng tín của mình, chúng ta sẽ được một cơ hội tốt đẹp hơn để vượt qua núi. Nhưng tại sao ông ta lại liều lĩnh tất cả mọi thứ như vậy? Tại sao?"
Omi nói ướm:
"Phải chăng ông ấy lại định quay lại làm đồng minh?"
Tất cả họ đều biết mối cừu thù lâu đời, tồn tại giữa hai người anh em cùng mẹ khác cha. Một mối cừu thù vẫn mang tính bạn bè cho đến nay.
"Không, không phải ông ta. Trước nay ta không bao giờ tin ông ta. Trong các ông đây, có ai tin ông ta không?"
Họ lắc đầu.
Yabu nói:
"Thưa Đại nhân, chắc chắn sẽ không có gì làm phiền ngài. Chúa Zataki là Nhiếp chính quan, đúng, nhưng ông ấy chỉ là thông sứ, neh?"
Thằng ngu, Toranaga muốn thét lên, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
"Rồi chúng sẽ biết. Buntaro-san hãy đi ngay."
"Vâng, thưa Đại nhân. Tôi sẽ chọn địa điểm gặp một cách cẩn thận, nhưng xin đừng để ông ấy đến gần trong vòng mười bước. Tôi đã từng ở Triều Tiên cùng với ông ấy. Ông ấy sử dụng kiếm quá nhanh."
"Được."
Buntaro vội vã ra đi. Yabu nói:
"Zataki có thể được nhử phản bội Ishido - một phần thưởng nào đó chẳng hạn. Mồi của ông ấy là gì? Ngay dù không có sự lãnh đạo của ông ấy, những dãy núi Shinano đã đủ tàn khốc rồi."
"Mồi thì đã rõ." Toranaga nói.
"Kuantô. Có phải đó chính là cái ông ta muốn, vẫn hàng muốn không? Có phải đó là cái mà chính Ishido cũng muốn không?" Không ai trả lời ông. Không cần thiết.
Toranaga nói một cách nghiêm trang:
"Đức Phật giúp đỡ chúng ta. Thời kỳ hòa bình của Taiko đã chấm dứt. chiến tranh bắt đầu."
Tai đi biển của Blackthorne đã nghe được sự khẩn thiết của tiếng vó ngựa tới gần và họ đã thì thào về sự nguy hiểm. Anh tỉnh ngủ ngay lập tức, sẵn sàng tấn công hoặc rút chạy, tất cả giác quan của anh căng lên. Vó ngựa qua, phi trên đồi phía pháo đài, rồi lịm tắt.
Anh chờ đợi. Không có tiếng của đoàn hộ tống đi theo. Có lẽ có một điệp sứ, anh nghĩ thế. Từ đâu đến nhỉ? Chiến tranh rồi sao?
Bình minh đã rõ. Lúc này Blackthorne có thể nhìn thấy một phần nhỏ của bầu trời. Nó đầy mây và sũng nước mưa, không khí ấm có vị mặn ở trong, thỉnh thoảng gió lại thổi phồng màn lên. Một con muỗi vo vo yếu ớt bên ngoài. Anh rất hài lòng nằm bên trong, an toàn trong giây lát. Hãy tận hưởng phút giây yên ổn và thanh thản trong khi nó còn tồn tại, anh tự nhủ.
Kiku đang ngủ bên cạnh anh, cuộn mình như một con mèo. Bù xù trong khi ngủ, anh thấy nàng đẹp hơn. Anh nhẹ nhàng duỗi mình trở lại trong chăn mềm trên sàn trải chiếu.
Thế này tốt hơn trên giường nhiều. Tốt hơn trên bất cứ một cái sập nào - trời dễ chịu quá! Nhưng sắp sửa trở lại, neh? Sắp sửa lao lên con Black Ship, và chiếm lấy nó, neh? Mình nghĩ Toranaga đã đồng ý mặc dù ông không công khai nói như thế. Có phải ông đã đồng ý theo kiểu Nhật không?
"Không gì có thể giải quyết ở Nhật Bản trừ phi bằng cách thức Nhật Bản." Phải, ta tin ở sự thật đó. Ta muốn có được thông tin tốt hơn. Không biết ông. ấy có nói với Mariko dịch tất cả mọi thứ và giải thích những vấn đề chính trị của ông ấy không?
Ta muốn có tiền để mua một đoàn thủy thủ mới. Có phải ông ấy cho mình hai ngàn Koku không nhỉ? Ta yêu cầu hai hoặc ba trăm tên cướp biển. Ông ấy có cho mình hai trăm Samurai với tất cả mọi quyền lực và cấp bậc mà ta cần không nhỉ? Họ có tuân lệnh ta không? Tất nhiên. ông ấy đã phong cho ta là Samurai và Hatamoto. Như vậy họ sẽ tuân lệnh ta đi vào chỗ chết và ta sẽ mang họ lên tàu Erasmus, họ sẽ trở thành người của ta, ta sẽ lãnh đạo và tấn công.
Mình thật may mắn không sao tưởng tượng nổi. Mình đã có tất cả những cái mình muốn. Trừ Mariko. Nhưng mình cũng đã có nàng. Mình đã có được tinh thần thầm kín của nàng và tình yêu của nàng. Và ta cũng làm chủ được thân thể của nàng tối qua, đêm huyền ảo không bao giờ tồn tại. Chúng ta yêu nhau mà không yêu. Như vậy có gì khác nhau không nhỉ?
Không có tình yêu giữa Kiku và ta, chỉ có một sự ham muốn nẩy nở. Đối với ta, thật là tuyệt vời. Ta mong đối với nàng cũng là tuyệt vời. Ta cố gắng làm một người Nhật hoàn toàn, làm nhiệm vụ của ta để chiều nàng như nàng đã chiều ta.
Sau đó, khi anh có thể thở lại được, anh bắt đầu cười, nàng thì thầm hỏi anh sao anh cười, anh đã trả lời vì nàng làm anh sung sướng.
Trước đây ta chưa bao giờ cười vào những lúc như vậy, chưa bao giờ. Nó đã làm cho mọi sự hoàn hảo. Ta không yêu Kiku-san - ta nâng niu nàng. Ta yêu Mariko-san không bến bờ và ta yêu Fujiko-san hoàn toàn.
Ngươi có chăn gối với Fujiko không? Không. Ít nhất ta không nghĩ là ta có thể.
Đây có phải là nhiệm vụ của ngươi không? Nếu ngươi đã nhận đặc quyền làm Samurai và đòi hỏi những người khác đối xử với mình như một Samurai với tất cả ý nghĩa đầy đủ của nó thì ngươi phải chấp nhận trách nhiệm và bổn phận, neh? Như vậy là hợp lý, neh? Và đáng kính trọng, neh? Nhiệm vụ của ngươi là phải cho Fujiko một đứa con trai.
Còn Felicity. Nàng sẽ nói sao về chuyện này?
Và khi mình ra đi thì Fujiko-san sẽ ra sao? Mariko sẽ ra sao? Ngươi có sẽ thực sự quay lại đây, bỏ lại tước hầu và những vinh dự cao quý hơn nữa mà chắc chắn ngươi sẽ được trao tặng, miễn là ngươi trở về nặng của báu? Ngươi có sẽ vượt trùng dương một lần nữa, đi vào vùng biển thù địch, với nỗi kinh hoàng của eo Magellan, chịu đựng bão tố, bệnh tật và nổi loạn trong sáu trăm chín mươi tám ngày nữa để rồi lại cập bến ở nơi đây lần thứ hai. Lại nhận lại cuộc sống này một lần nữa?
Hãy quyết định!
Rồi anh nhớ lại điều Mariko đã nói với anh về những khoang của bộ óc. Hãy làm một người Nhật Bản, Anjin-san, anh phải làm một người Nhật để mà sống. Hãy làm những điều chúng tôi làm, hãy đừng e ngại buông mình theo nhịp điệu của karma. Hãy bằng lòng với những lực lượng mà mình không thể kiểm soát nổi. Hãy để tất cả vào những khoang riêng của nó, cho wa, nhường cái hài hòa của cuộc sống. Nhường, Anjin-san, karma là karma, neh?
Phải, Ta sẽ quyết định khi thời gian tới.
Trước hết ta phải kiếm được thủy thủ đoàn đã. Sau đó ta sẽ chiếm con Black Ship. Rồi ta sẽ giong buồm một nửa vòng trái đất về Anh. Rồi ta sẽ mua và trang bị các chiến thuyền. Rồi ta sẽ quyết định. Karma là karma.
Kiku cựa mình rồi thu người sâu hơn vào trong chăn, nép sát gần hơn. Anh cảm thấy hơi ấm của nàng qua lớp kimono lụa. Và anh lại thấy bùng lên ngọn lửa.
"Anjin-san", nàng lẩm bẩm trong giấc ngủ.
"Hai."
Anh không đánh thức nàng. Anh hài lòng ôm ấp nàng và nghỉ ngơi, sung sướng bởi cái thuần khiết và sự nhượng bộ đã đem đến cho anh. Nhưng trước khi đi vào trong giấc ngủ, anh cảm ơn Mariko đã dạy anh.
"Vâng, thưa Omi Sama, đúng vậy", Gyoko nói.
"Tôi sẽ tìm Anjin-san ngay. Xin tha lỗi, Ako, đi với ta."
Gyoko sai Ako đi pha trà rồi tất tưởi vào vườn không hiểu có tin tức gì quan trọng, người phi ngựa đưa tin ban đêm mang tới vì chính bà ta cũng nghe thấy được tiếng vó ngựa. Và tại sao hôm nay Omi lại lạ lùng như vậy, bà tự hỏi. Tại sao chính ông ta phải tới vì một công việc của một người đầy tớ như vậy? Sao không sai một Samurai nào đó.
A, ai mà biết được? Omi là một người đàn ông. Làm sao ta có thể hiểu được họ, nhất là các Samurai?
Nhưng có chuyện gì đó không hay, hết sức không hay. Người đưa tin đem đến một lời tuyên bố chiến tranh chăng? Mình cho là như vậy. Nếu quả chiến tranh thì chiến tranh, và chiến tranh không ăn nhằm gì tới công việc của chúng ta cả.
Daimyo và Samurai thì cũng vẫn cứ cần vui chơi giải trí như bao giờ hết-trong chiến tranh lại càng thế - và trong chiến tranh thì tiền càng không có ý nghĩa gì đối với họ. Tốt. tốt, tốt.
Bà ta mỉm cười một mình. Cố nhớ những ngày chiến tranh hơn bốn mươi năm trước đây khi mới mười bảy tuổi và là của quý của Mishima, cố nhớ những tiếng cười và chăn gối, những đêm huy hoàng hòa nhập với ngày, cố nhớ khi phục vụ chính ông lão hói, cha của Yabu, cái ông già rất hay luộc các tội nhân giống như con trai của ông sau này? Cố nhớ ngươi đã phải cố gắng đến thế nào mới làm ông ta mềm lại được - không giống con trai của ông ta! Gyoko khúc khích, chúng mình chăn gối với nhau ba ngày ba đêm, sau đó ông ta trở thành ông chủ của mình trong cả một năm liền. Thời gian tốt đẹp một con người tốt đẹp. Ôi, chúng mình đã chăn gối mới ghê gớm chứ.
Chiến tranh hay hòa bình, chẳng sao hết! Shigata ga nai! Đã có đủ để đầu tư với những người cho vay nặng lãi, những người buôn gạo, một chút ở đây, một chút ở kia. Rồi còn nhà máy sake ở Odaoara, trà thất ở Mishima đang thịnh vượng và hôm nay Lãnh chúa Toranaga lại mua hợp đồng của Kiku!
Phải, còn bao nhiêu điều thú vị phía trước và đêm hôm trước mới thật là diễm ảo làm sao. Kiku thật xuất sắc, cơn giận của Anjin-san thật mất thể diện, Kiku đã khéo xoay trở được tình thế như bất kể một kỹ nữ nào trên mảnh đất này. Và rồi, khi Toda phu nhân ra về, nghệ thuật của Kiku đã làm cho mọi thứ hoàn hảo trong một đêm huyền ảo.
Ôi, đàn ông và đàn bà. Mới dễ hiểu làm sao. Nhất là đàn ông.
Luôn luôn là trẻ thơ. Sĩ diện, khó khăn, kinh khủng, hay hờn dỗi, hay nhân nhượng, khủng khiếp - hãn hữu là tuyệt vời - nhưng tất cả đều sinh ra với một đặc điểm duy nhất có thể chuộc lại mọi thứ mà trong nghề chúng tôi gọi là rễ ngọc, đầu rùa, đỉnh dương, cần khói, chầy nam, hoặc đơn giản là mẩu thịt.
Lăng nhục thay! Nhưng cũng thật là đúng!
Gyoko khúc khích và tự hỏi mình có đến hàng nghìn lần, thề có các chư vị thánh thần còn sống hay đã chết hoặc sắp sinh ra đời, không hiểu bọn mình sẽ làm cái trò trống gì nếu trên cõi đời này không có cái mẩu thịt ấy?
Bà ta lại hối hả đi, bước chân đủ to để thông báo sự có mặt của mình. Bà ba bước lên những bậc gỗ nhẵn bóng. Tiếng gõ cửa bà ta thật là thành thục.
"Anjin-san... Anjin-san, hết sức xin lỗi, nhưng Lãnh chúa Toranaga cho gọi ông. Ông được lệnh tới pháo đài ngay!"
"Cái gì? Bà nói cái gì?"
Bà ta nhắc lại bằng một ngôn ngữ đơn giản hơn.
"À! Hiểu rồi! Được, tôi nhanh ngay." Bà ta nghe anh nói với một giọng nực cười.
"Xin lỗi, thật lấy làm tiếc, Kiku-san."
"Dạ, thưa mama-san." Một lát sau cửa shoji mở.
Kiku mỉm cười với bà, chiếc kimono của nàng bám sát vào người và mái tóc nàng rối bù một cách rất đáng yêu.
"Chào, mama-san, đêm qua bà có những giấc mơ đẹp không?"
"Vâng, vâng, cám ơn ông. Hết sức xin lỗi đã làm phiền ông. Kiku-san, con có uống trà mới không?"
"Ồ!" Nụ cười của Kiku biến mất. Đó là mật khẩu mà Gyoko có thể dùng tự do trước bất cứ một khách hàng nào để nói với Kiku rằng khách hàng đặc biệt nhất của nàng, Omi-san, đã ở trong trà thất. Và Kiku bao giờ cũng kết thúc câu chuyện của nàng, bài hát hay điệu múa của nàng, một cách nhanh chóng để đến với Omi-san nếu nàng muốn. Kiku chăn gối với rất ít người, mặc dù nàng tiếp nhiều - nếu họ trả tiền. Ít, rất ít người có khả năng tiếp nhận được tất cả sự phục vụ của nàng.
"Có chuyện gì vậy?" Gyoko hỏi khẽ.
"Không có gì cả, mama-san. Anjin-san." Kiku gọi to, vui vẻ.
"Xin lỗi, chàng có thích trà không?"
"Có làm ơn."
"Sẽ có ngay." Gyoko nói,
"Ako! Nhanh lên em!"
"Vâng, thưa bà." Ako mang khay trà vào cùng hai cái tách và rót trà. Gyoko đi ra, lại xin lỗi vì đã làm phiền anh.
Kiku tự tay trao cho Blackthorne chén trà. Anh uống một cách thèm khát rồi nàng giúp anh mặc quần áo. Ako trải một chiếc kimono mới cho nàng. Kiku hết sức chăm chú, nhưng nàng biết sắp phải tiễn Anjin-san ra cổng và chào anh về. Đó là phép lịch sự. Hơn thế nữa, đó là đặc quyền và nhiệm vụ của nàng. Chỉ có kỹ nữ hạng nhất mới được phép bước ra quá ngưỡng cửa để làm vinh dự hiếm có đó. Tất cả những người khác phải ở lại trong sân. Không kết thúc một đêm như luật lệ là điều không thể tưởng tượng nổi, đó sẽ là một điều sỉ nhục kinh khủng đối với khách thế nhưng...
Lần đầu tiên trong đời mình, Kiku chào một vị khách trước mặt một vị khách khác.
Mình không thể làm thế được, không thể chào Anjin-san trước mặt Omi-san.
Tại sao? Nàng tự hỏi. Có phải bởi vì Anjin-san là một người mọi rợ và ngươi xấu hổ vì tất cả mọi người sẽ biết ngươi bị một tên rợ chiếm đoạt thân thể mình? Không... tất cả Anjiro đã biết và người đàn ông nào mà chẳng giống người đàn ông nào, hầu hết mọi lúc là như vậy. Người đàn ông này là một Samurai, là Hatamoto, là Đô đốc các hạm tàu của Lãnh chúa Toranaga! Không, không thể như thế.
Vậy thì sao?
Đó là bởi vì trong đêm, mình thấy mình bị xấu hổ vì điều Omi-san đã làm đối với chàng. Như tất cả mọi người, chúng ta đều đáng xấu hổ. Đáng lý Omi-san không bao giờ nên làm như thế. Anjin-san bị vết nhơ và những ngón tay ta dường như cảm thấy vết nhơ qua lần lụa của chiếc áo kimono. Ta nóng người lên vì nhục nhã thay cho chàng, một người tốt mà lý ra Omi-san không nên làm như thế.
Mình có bị ố bẩn không?
Không, tất nhiên là không, mình chỉ xấu hổ thay cho chàng thôi. Và xấu hổ trước Omi-san vì mình đã xấu hổ.
Rồi trong tiềm thức, nàng nghe thấy mama-san nói. Con ơi. Con ơi, hãy để việc của đàn ông cho đàn ông. Tiếng cười là phương thuốc của chúng ta chống lại họ, và cả thế giới và các vị thần linh và ngay cả tuổi già.
"Kiku-san?"
"Dạ, thưa Anjin-san."
"Bây giờ tôi đi."
"Vâng, chúng ta cùng đi", nàng nói.
Anh đỡ mặt nàng trong hai bàn tay thô nhám của mình, và hôn nàng.
"Cám ơn em. Không lời nào cám ơn cho đủ."
"Chính là em phải cám ơn chàng. Xin cho phép em được cảm ơn chàng, Anjin-san. Bây giờ chúng ta đi để..." Nàng để cho Ako sửa sang lại mái tóc của nàng, nàng để tóc buông lơi, buộc thắt lưng của chiếc kimono mới và đi cùng với anh.
Kiku bước đi bên cạnh anh, như đặc quyền của nàng, không lùi lại vài bước, không phải như một người vợ, hoặc người thiếp hoặc con gái hoặc người hầu bắt buộc phải như vậy. Anh đặt bàn tay lên vai nàng trong chốc lát, đối với nàng, đó là điều khó chịu, bởi vì không phải trong phòng kín. Nàng đột nhiên có một linh cảm đột ngột và khủng khiếp là chàng muốn hôn nàng công khai - điều mà Mariko đã nói là một phong tục của rợ - ở ngay cổng. Ôi, xin Đức Phật đừng để cho điều đó xảy ra, nàng nghĩ, gần như ngất đi vì sợ hãi.
Gươm của anh ở phòng tiếp đốn. Theo phong tục, tất cả vũ khí đều để cách phòng bên ngoài phòng hoan lạc để tránh những cuộc cãi nhau gay gắt với khách hàng, và cũng để ngăn một kỹ nữ không kết liễu đời mình. Không phải tất cả các kỹ nữ của thế giới Thùy dương đều hạnh phúc hoặc may mắn.
Blackthorne giắt kiếm vào thắt lưng. Kiku cúi chào, đi cùng anh khi anh qua hàng hiên, đi dép. Gyoko và những người khác tập họp chào tiễn anh, một vị khách quý. Bên kia cổng là quảng trường làng và biển. Nhiều Samurai đứng túm tụm trong đó có Buntaro. Kiku không nhìn thấy Omi mặc dù nàng biết chắc anh đang đứng nhìn ở đâu đó.
Anjin-san dường như cao lớn không thể tưởng còn nàng thì quá nhỏ bé bên cạnh anh. Bây giờ họ đi qua sân. Cả hai đều nhìn thấy Omi cùng một lúc. Anh ta đứng bên cổng.
Blackthorne dừng lại.
"Chào Omi-san", anh nói như một người bạn, cúi chào như một người bạn, anh không hề biết Omi và Kiku quan hệ với nhau hơn là bạn. Làm sao chàng có thể biết được, nàng nghĩ. Chưa ai nói cho chàng biết cả - làm sao họ lại phải nói cho chàng biết nhỉ? Vả lại, điều đó cũng có nghĩa gì?
"Chào Anjin-san", giọng của Omi cũng thân mật như vậy nhưng nàng thấy anh chào chỉ với sự lễ độ vừa đủ thôi. Rồi đôi mắt sắc của anh lại quay sang nàng, nàng cúi đầu, nụ cười hoàn hảo.
"Chào Omi-san. Ngôi nhà này được vinh dự."
"Cám ơn, Kiku-san. Cám ơn!"
Nàng cảm thấy cái nhìn soi mói của anh nhưng vờ không chú ý, mắt nhìn xuống. Gyoko và những người hầu gái tự do nhìn họ từ hàng hiên.
"Tôi đi pháo đài, Omi-san", Blackthorne nói.
"Tất cả vẫn tốt."
"Vâng. Lãnh chúa Toranaga cho gọi ông."
"Tôi đi. Hy vọng gặp ông sớm."
"Vâng."
Kiku nhìn lên. Omi vẫn chằm chằm nhìn nàng. Nàng mỉm cười tươi tắn nhìn Anjin-san.
Anh đang chăm chú nhìn Omi, rồi cảm thấy đôi mắt nàng, anh quay sang nàng và cười lại. Nàng cảm thấy đó là một nụ cười căng thẳng.
"Xin lỗi Kiku-san, Omi-san, tôi phải đi." Anh cúi chào Omi. Anh được đáp lễ. Anh đi qua cổng. Nàng đi theo, muốn hụt hơi. Bước chân dừng lại ở quảng trường. Trong yên lặng, nàng thấy anh quay lại và trong một giây phút kinh hoàng, nàng biết anh sẽ ôm hôn nàng. Nhưng nàng nhẹ. hẳn người, anh đã không làm thế, chỉ đứng lại đó như một người văn minh chờ đợi.
Nàng cúi chào với tất cả niềm âu yếm, cái nhìn của Omi xoáy vào người nàng.
"Cám ơn Anjin-san", nàng nói và mỉm cười với anh một mình. Một tiếng thở dài lan khắp quảng trường.
"Cám ơn" và nói thêm.
"Xin lại đến thăm chúng em. Em đếm từng phút mong chàng trở lại."
Anh cúi chào đúng cung cách, vẻ bất cần, bước đi một cách ngạo nghễ như một Samurai cao quý phải làm như vậy. Rồi bởi vì anh đã đối xử với nàng một cách hết sức đúng phép tắc, đã đáp lại Omi sự lạnh lùng không cần thiết trong cách chào của anh ta, cho nên đáng lẽ quay vào nhà ngay thì nàng đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo Anjin-san để cho anh có được niềm vinh dự lớn. Nàng đợi cho đến khi anh đi vào một lối rẽ cuối cùng. Nàng thấy anh ngoái nhìn trở lại. Anh vẫy tay một lần. Nàng cúi chào rất thấp, bây giờ lại cảm thấy thích thú với sự chú ý của mọi người ở quảng trường, giả vờ không để ý. Và chỉ khi anh đi hẳn, nàng mới quay trở lại. Với lòng tự hào và sự thanh lịch. Và đến tận khi cửa đóng, mỗi một người đàn ông đều ngắm nàng say mê vì sắc đẹp, thèm muốn địa vị của Anjin-san, phải là một người như thế nào mới khiến nàng đợi như thế.
"Em đẹp quá." Omi nói.
"Em chỉ ao ước điều đó là thật, Omi-san", nàng nở nụ cười thật tươi.
"Chàng có muốn uống trà, Omi-san, hay ăn chút gì?"
"Với em cơ."
Gyoko cùng với họ một cách tự nhiên.
"Xin tha thứ cho sự vô lễ của tôi, Omi-san. Xin mời ngài ở lại dùng cơm với chúng tôi. Ngài đã dùng bữa sáng chưa ạ?"
"Không... chưa, nhưng tôi không thấy đói." Omi-san liếc nhìn sang Kiku,
"Nàng đã ăn chưa?"
Gyoko ngắt lời:
"Cho phép chúng tôi mang đến cho ngài một vài thứ cũng không đến nỗi tồi, thưa Omi Sama. Kiku-san, thay xong đồ, hãy đến với chúng tôi, neh?"
"Dạ tất nhiên, xin tha lỗi cho em đã xuất hiện như thế này. Hết sức xin lỗi." Cô gái chạy đi, giả vờ một niềm hạnh phúc nàng không hề cảm thấy, Ako theo sau.
Omi nói ngắn gọn:
"Tôi muốn cùng với nàng đêm nay uống và giải trí."
"Tất nhiên, thưa Omi Sama", Gyoko cúi chào đáp lại, bà ta biết mình sẽ không được tự do.
"Ngài đã làm vinh dự cho nhà chúng tôi và đem đến cho chúng tôi quá nhiều vinh dự. Kiku-san quả là may mắn được ngài tặng thưởng."
"Ba nghìn Koku." Toranaga phẫn nộ.
"Vâng, thưa Đại nhân", Mariko nói. Họ đang ở hành lang riêng trong pháo đài. Cơn mưa đã bắt đầu nhưng không làm giảm cái nóng. Nàng thấy thẫn thờ và rất mệt mỏi và mong cái lạnh mát mùa thu.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể thương lượng với người đàn bà đó để giảm giá đi được chút nào nữa. Tôi nói mãi cho đến gần tảng sáng. Hết sức xin lỗi Đại nhân nhưng Đại nhân đã ra lệnh cho tôi phải thu xếp cho xong tối hôm qua."
"Nhưng mà ba nghìn, Mariko-san! Như vậy là cắt cổ."
Thực tế mà nói, Toranaga sung sướng có một vấn đề mới để đầu óc khỏi nghĩ tới nỗi lo lắng đang giày vò ông. Tên thầy tu Cơ đốc Tsukku-san đi cùng Zataki, Nhiếp chính quan mới nổi, không báo hiệu điều gì ngoài chuyện rắc rối. Ông đã nghiên cứu mọi lối thoát, mọi con đường rút lui và tấn công mà bất cứ một người nào cũng có thể tưởng tượng ra và câu trả lời thì bao giờ cũng giống nhau: Nếu Ishido di chuyển mau lẹ thì ta thất bại.
Mình phải tìm thời gian. Nhưng bằng cách nào?
Nếu ta là Ishido, ta sẽ bắt đầu ngay từ bây giờ, trước khi mưa tạnh.
Ta sẽ cắt đặt người đâu vào đấy, đúng như Taiko và ta đã tiêu diệt Beppu. Vẫn cùng một kế hoạch bao giờ cũng sẽ thắng, nó rất đơn giản! Ishido không thể ngu ngốc đến mức không nhìn thấy cách thực tế duy nhất để bảo vệ Kuanto là chiếm lấy Osaka và tất cả vùng đất giữa Yedo và Osaka. Chừng nào Osaka là thù địch thì chừng ấy Kuanto còn trong vòng nguy hiểm. Taiko biết điều ấy, nếu không thì tại sao ông ấy lại trao nó cho ta? Không có Kiyama, Onoshi và những tên thầy tu rợ mọi…
Với một cố gắng, Toranaga đã để ngày mai vào khoang riêng của nó và tập trung hoàn toàn vào số tiền không thể được này.
"Ba nghìn Koku là không thể được!"
"Tôi đồng ý, thưa Đại nhân. Ngài nói đúng. Đó hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi nghĩ thậm chí năm trăm cũng là quá nhưng cái mụ đàn bà Gyoko không chịu hạ xuống. Tuy nhiên có một sự nhượng bộ."
"Cái gì?"
"Gyoko cầu xin được vinh dự giảm giá xuống hai nghìn năm trăm Koku nếu Đại nhân dành cho bà ta niềm vinh dự là đồng ý gặp bà ta riêng một chút xíu thời gian."
"Một mama-san mà lại bằng lòng bỏ năm trăm Koku chỉ để nói chuyện với ta?"
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Tại sao?" ông hỏi một cách ngờ vực.
"Bà ta có nói với tôi lý do, thưa Đại nhân, nhưng khẩn thiết cầu xin cho bà được phép giải thích với Đại nhân. Tôi tin là đề nghị của bà sẽ lý thú đối với ngài, thưa Đại nhân. Và năm trăm Koku... nó cũng là một sự tiết kiệm. Tôi kinh sợ vì đã không thu xếp được tốt hơn, mặc dầu Kiku-san là hạng nhất và hoàn toàn xứng đáng với mức độ đó. Tôi biết tôi đã không làm được tốt trách nhiệm với Đại nhân."
"Ta đồng ý", Toranaga nói chua chát.
"Ngay một nghìn cũng là quá. Đây là Izu, không phải Kyoto."
"Đại nhân hoàn toàn đúng, thưa Đại nhân. Tôi đã nói với người đàn bà đó cái giá ấy là khôi hài, chính bản thân tôi còn không thể đồng ý nói cho dù Đại nhân đã cho tôi lệnh trực tiếp phải hoàn tất công việc đêm qua. Tôi hy vọng Đại nhân tha thứ cho sự không tuân lời của tôi, nhưng tôi nói trước hết sẽ tham khảo ý kiến với phu nhân Kasigi, mẹ của Omi-san đã, bà là người cao niên nhất ở đây, trước khi sự thu xếp được ổn định."
Toranaga rạng rỡ lên, những nỗi lo âu khác của ông bị quên lãng.
"À, như vậy là nó được thu xếp mà là chưa được thu xếp."
"Thưa Đại nhân, vâng. Chưa có gì là trói buộc cho đến khi nào tôi có thể tham khảo ý kiến của phu nhân Kasigi. Tôi nói sẽ trả lời vào trưa nay. Xin Đại nhân tha thứ cho sự không vâng lời của tôi."
"Lý ra nàng nên kết thúc công việc thu xếp như ta đã ra lệnh."
Toranaga thầm sung sướng, Mariko đã khôn khéo cho ông một cơ hội để đồng ý hoặc không đồng ý mà không bị mất thể diện. Bản thân ông phải so đo vì vấn đề tiền nong nhỏ nhặt đó là điều không tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, oh ko, ba ngàn Koku…
"Nàng nói hợp đồng của cô gái đó đáng giá đủ gạo để nuôi một ngàn gia đình trong ba năm sao?"
"Vâng, đáng giá từng hạt gạo một."
Toranaga đưa mắt nhìn nàng một cách láu lỉnh."Ồ! Hãy kể cho ta nghe về cô ta và những điều đã xảy ra."
Nàng kể cho ông nghe mọi chuyện chỉ trừ tình cảm của nàng đối với Anjin-san và cái sâu lắng của tình cảm của anh đối với nàng hoặc về đề nghị của Kiku đối với nàng.
"Tốt. Phải, rất tốt. Vậy là rất khôn khéo, phải", Toranaga nói.
"Ông ấy hẳn phải làm cô ta rất hài lòng nên lần đầu tiên cô ấy mới đứng ở cổng như vậy. Hầu hết mọi người ở Anjiro đã chờ đợi giây phút đó để xem hai người hành động ra sao, người rợ mọi và Thùy liễu phu nhân nhất đệ nhất đẳng."
"Vâng."
"Ba Koku cũng đáng đối với ông ấy. Tiếng tăm của ông ấy bây giờ sẽ chạy trước ông ấy."
"Vâng", Mariko đồng ý, lòng thấy tự hào vì thành công của Blackthorne.
"Cô ấy là một thiếu nữ đặc biệt, thưa Đại nhân."
Toranaga kinh ngạc vì sư tự tin của Mariko trong công việc sắp đặt của nàng. Nhưng năm trăm Koku cho hợp đồng đó cũng đã là quá tốt đẹp. Năm trăm Koku là món tiền lớn hơn tất cả số tiền mà hầu hết các mama-san kiếm được trong cả một đời người, mà lại có một người nghĩ đến chuyện bỏ đi năm trăm.
"Đáng giá từng hạt gạo một, nàng nói thế. Ta khó có thể tin được."
"Cho đúng người, thưa Đại nhân, tôi tin thế. Nhưng tôi không thể phán đoán được ai là người đúng."
Có tiếng gõ ở cửa shoji.
"Gì thế?"
"Anjin-san ở cổng chính, thưa Đại nhân."
"Đưa ông ta vào đây."
"Thưa Đại nhân, vâng."
Toranaga phe phẩy quạt. Ông ngầm theo dõi Mariko và đã thấy ánh sáng thoáng hiện lên khuôn mặt nàng. Ông đã cố ý không cho nàng biết trước là ông đã cho gọi anh.
Làm thế nào đây? Tất cả mọi thứ đã có kế hoạch từ trước, vẫn được áp dụng. Nhưng giờ đây ta cần Buntaro, Anjin-san và Omi-san hơn bao giờ hết. Và rất cần Mariko.
"Xin chào Toranaga Đại nhân."
Ông đáp lại cái chào của Blackthorne và để ý thấy cái ấm áp đột ngột khi người đàn ông này nhìn thấy Mariko. Những lời chào hỏi, lời đáp hình thức, rồi ông nói:
"Mariko-san, nói với ông ta là ông ta sẽ cùng đi với ta vào lúc rạng sáng. Cả nàng nữa. Nàng sẽ tiếp tục đi tới Osaka."
Nàng thấy rùng mình ớn lạnh,
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Tôi đi Osaka, thưa Toranaga Sama?" Blackthorne hỏi.
"Không, Anjin-san. Mariko-san hãy nói với ông ấy là ta sẽ đi vùng Suối khoáng Shuzenji một hoặc hai ngày. Cả hai người sẽ đi cùng ta tới đó. Bà sẽ đi tiếp tới Osaka. Ông ấy sẽ đi cùng bà tới biên giới rồi sẽ tiếp tục đi Yedo một mình."
Ông nhìn hai người trong khi Blackthorne nói với nàng, nhanh và khẩn thiết.
"Xin lỗi, Toranaga Đại nhân, Anjin-san khẩn thiết đề nghị hỏi xem ông ấy có thể mượn tôi thêm vài ngày nữa không. Ông ấy nói, xin Đại nhân tha lỗi cho, sự có mặt của tôi với ông ấy sẽ đẩy rất nhanh tốc độ của công việc trên tàu của ông ấy. Rồi nếu Đại nhân vui lòng, ông ấy sẽ lập tức đưa một trong những con tàu của Đại nhân chở tôi tới Osaka rồi tự ông ấy sẽ đi Nagasaki. Ông ấy nói như vậy sẽ có thể tiết kiệm thời gian."
"Ta chưa quyết định gì về tàu của ông ấy cả. Hoặc về một đoàn thủy thủ. Có thể ông ấy không cần phải đi Nagasaki. Hãy nói cho ông ấy hiểu rõ điều này. Không, chưa có gì được quyết định cả. Nhưng ta sẽ cân nhắc lời thỉnh cầu về bà. Ngày mai bà sẽ có quyết định của ta. Bây giờ bà có thể đi... Ồ mà này, cuối cùng, Mariko-san, hãy nói với ông ấy, ta cần bảng phả hệ của ông ấy. Ông ấy có thể viết và bà sẽ dịch, xác định sự đúng đắn của nó."
"Thưa Đại nhân, vâng, Đại nhân có cần ngay không ạ?"
"Không. Khi nào ông ấy đến Yedo sẽ có đủ thời gian."
Mariko giải thích cho Blackthorne.
"Tại sao ngài lại cần cái đó?" Anh hỏi.
Mariko đăm đăm nhìn anh.
"Tất nhiên tất cả các Samurai đều phải có những ngày sinh tháng đẻ và ngày chết. Anjin-san, cũng như những thái ấp và đất đai của họ. Nếu không, lãnh chúa nào có thể giữ cho mọi thứ được cân đối? Ở nước anh có như vậy không? Ở đây, theo luật pháp, tất cả mọi công dân đều phải ghi vào sử sách, kể cả giai tầng eta: ngày sinh, ngày chết, ngày cưới. Mỗi làng xóm, mỗi đường phố đều có sổ sách. Nếu không thì làm sao có thể biết được mình ở đâu hoặc mình thuộc về ai?"
"Chúng tôi không viết ra. Không phải lúc nào cũng vậy, và không chính thức. Mọi người đều phải ghi lại sao? Tất cả mọi người ư?"
"Ồ đúng thế, ngay cả eta nữa, Anjin-san. Điều đó quan trọng, neh? Như vậy không ai có thể mạo nhận, những kẻ phạm pháp có thể bị bắt giữ một cách dễ dàng, đàn ông, đàn bà hay là cha mẹ không thể lừa gạt trong hôn nhân, neh?"
Blackthorne gạt chuyện này sang một bên để suy nghĩ sau, chơi một con bài khác trong ván bài anh đã tham gia với Toranaga mà anh hy vọng sẽ đưa chiếc Black Ship đến chỗ chết.
Mariko chăm chú nghe, hỏi lại anh một chút, rồi quay sang Toranaga.
"Thưa Đại nhân, Anjin-san cảm ơn Đại nhân, ân sủng của Đại nhân và rất nhiều quà tặng. Ông ấy hỏi xem Đại nhân có thể ban ân cho ông ấy chọn hai trăm chư hầu không. Ông ấy nói sự hướng dẫn của Đại nhân trong việc này sẽ vô cùng có giá trị."
"Như vậy có giá trị bằng một nghìn Koku không?" Toranaga hỏi ngay. Ông nhìn thấy sự ngạc nhiên của Mariko và cả của Anjin-san nữa. Ta sung sướng thấy ngươi vẫn còn trong sáng. Anjin-san, mặc dù tất cả những cái vỏ ngoài văn minh của ngươi, ông nghĩ vậy. Nếu như ta là một kẻ cờ bạc, ta sẽ đánh cược rằng điều đó không phải là ý nghĩ của ngươi - cái việc nhờ ta hướng dẫn đó.
"Hai", ông nghe tiếng Blackthorne nói một cách cả quyết.
"Tốt", ông đáp gọn.
"Vì Anjin-san đã rộng rãi như vậy nên ta chấp nhận lời đề nghị của. ông. ấy. Một nghìn Koku. Cái đó sẽ giúp đỡ được cho những Samurai túng quẫn khác. Hãy nói với ông ấy, quân lính của ông ấy sẽ đợi ông ấy ở Yedo. Ta sẽ gặp ông ấy rạng sáng mai, Anjin-san."
"Vâng, xin cám ơn ToraNaga-san."
"Mariko-san, hãy trao đổi với Kasigi phu nhân ngay. Vì bà đã đồng ý với số tiền, ta nghĩ bà ta sẽ đồng ý với sự thu xếp của nàng, dù nó có ghê tởm đến mấy, mặc dù ta cho rằng bà ta cần đến sáng mai để cân nhắc kỹ cái khoản tiền nực cười đó. Hãy sai người ra lệnh cho cái mụ Gyoko đó có mặt ở đây lúc mặt trời lặn. Bà ta có thể đem người kỹ nữ theo. Kiku-san có thể hát trong khi chúng ta nói chuyện, neh?"
Ông cho họ lui, sung sướng vì đã tiết kiệm được một nghìn rưỡi Koku. Con người thật là hoang phí, ông nghĩ một cách khoan nhượng.
"Như vậy có đủ để tôi lập được một đoàn thủy thủ không?" Blackthorne hỏi.
"Ồ, có chứ, Anjin-san. Nhưng Đại nhân còn chưa đồng ý cho phép ông đi Nagasaki", Mariko nói.
"Năm trăm Koku là thừa đủ để sống trong một năm, còn năm trăm kia sẽ cho ông khoảng một trăm tám mươi koban bằng vàng để mua các thủy thủ. Đó là khoản tiền rất lớn."
Fujiko nhỏm người lên một cách đau đớn và nói với Mariko.
"Nàng thiếp của ông nói ông không cần phải lo lắng, Anjin-san. Nàng có thể đưa thư vay tiền cho một số người cho vay tiền, họ sẽ ứng trước cho ông tất cả những cái ông cần. Vợ ông sẽ thu xếp mọi thứ."
"Vâng, nhưng tôi có phải trả cho những gia nhân của tôi không? Tôi làm thế nào để trả cho một ngôi nhà Fujiko-san, nhà của tôi."
Mariko choáng váng:
"Hết sức xin lỗi, nhưng tất nhiên không phải là điều quan tâm của ông. Nàng thiếp đã nói với ông là nàng sẽ chăm nom mọi điều. Nàng..."
Fujiko ngắt lời và hai người đàn bà nói chuyện với nhau một lúc.
"Ah so desu, Fujiko-san!" Mariko quay lại Blackthorne.
"Cô ấy nói ông không cần phải mất thì giờ suy nghĩ chuyện này. Cô ấy cầu xin ông chỉ dành thời gian nghĩ tới những vấn đề của Lãnh chúa Toranaga thôi. Cô ấy có tiền riêng, cô ấy có thể rút ra khi cần thiết."
Blackthorne nheo mắt:
"Nàng sẽ cho tôi vay tiền của nàng à?"
"Ồ, không, Anjin-san, tất nhiên nàng sẽ cho ông nếu ông cần. Đừng quên vấn đề khó khăn của ông chỉ trong năm nay thôi." Mariko giải thích.
"Sang năm ông sẽ giàu , Anjin-san. Còn đối với gia nhân, mỗi người sẽ được hai Koku hàng năm. Đừng quên là Toranaga Sama sẽ cho ông tất cả vũ khí và ngựa cho họ, hai Koku là để nuôi họ, cùng với ngựa và gia đình họ. Và cũng đừng quên, ông đã cho Lãnh chúa Toranaga nửa năm nguồn thu nhập của ông để đảm bảo là họ đã được chính quyền chọn. Đó là một vinh dự vô cùng to lớn. Anjin-san."
"Bà nghĩ vậy sao?"
"Vâng đúng thế. Fujiko-san hoàn toàn đồng ý. Ông nghĩ tới điều đó là rất khôn ngoan."
"Cảm ơn." Blackthorne để lộ một chút sung sướng. Ngươi đã lấy lại được sự khôn ngoan của ngươi và ngươi đã bắt đầu suy nghĩ như họ, anh tự nhủ một cách sung sướng. Phải được trong danh sách của Toranaga là một điều ngôn ngoan. Bây giờ ngươi có thể có được những người tốt nhất, một mình ngươi, ngươi không bao giờ có thể làm nổi. Một nghìn Koku có nghĩa gì đối với con Black Ship? Vậy là một điều nữa Mariko nói là thật: một trong những nhược điểm của Toranaga ở chỗ ông ta là một người hà tiện. Tất nhiên, nàng không nói ra điều đó một cách trực tiếp, chỉ nói rằng Toranaga đã làm cho số của cải không thể nào tưởng tượng nổi của ông tăng vượt lên trên bất cứ một Daimyo nào trong giang sơn này. Manh mối này, cộng thêm với sự quan sát của riêng mình, - quần áo của Toranaga cũng đơn giản như bữa ăn của ông và phong cách sống của ông không khác những người Samurai bình thường đã cho anh chìa khóa để mở Toranaga.
Cám ơn Chúa vì Mariko và ông lão Domingo!
Ký ức của Blackthorne đưa anh về nhà lao, anh nghĩ lúc ấy mới ở gần với cái chết làm sao và anh cũng gần với cái chết lúc này mặc dù với tất cả những vinh dự của anh. Những cái Toranaga cho, ông ta có thể lấy lại. Ngươi nghĩ ông ta là bạn của ngươi, nhưng nếu ông ta có thể ám hại một người vợ, giết một đứa con trai yêu thì ngươi đánh giá như thế nào về tình bạn của ông ta và cuộc sống của ngươi? Ta sẽ, Blackthorne tự nhủ, nhắc lại lời hứa của ông ta nữa. Đó là karma. Ta không thể nào làm gì nổi karma và ta đã từng sống gần cái chết suốt đời ta, vậy thì chẳng có gì là mới hết. Ta cúi mình theo karma trong tất cả sự huy hoàng của nó. Ta chấp nhận karma trong tất cả sự lộng lẫy của nó. Ta tin tưởng karma sẽ đưa ta qua sáu tháng tới. Rồi giờ này, sang năm, ta sẽ vượt eo Magellan, thẳng đường tới thành phố London, thoát khỏi tầm tay ông ta...
Fujiko đang nói. Anh nhìn nàng. Băng vẫn còn thẫm mầu. Nàng nằm đau đớn trên đệm, một người hầu gái đang quạt cho nàng.
"Cô ấy sẽ thu xếp mọi việc cho ông rạng sáng mai, Anjin-san", Mariko nói.
"Cô ấy đề nghị ông đem hai ngựa, một ngựa thồ, một đầy tớ nam và một người hầu gái..."
"Một đầy tớ nam là đủ."
"Xin lỗi, phải có người nữ tỳ để phục vụ ông. Và tất nhiên một người đầu bếp và một phụ bếp."
"Thế không có bếp để chúng ta - để tôi có thể dùng được sao?"
"Có chứ. Nhưng ông vẫn phải có đầu bếp riêng, Anjin-san. Ông là một Hatamoto."
Anh biết tranh luận cũng không ích gì.
"Tôi sẽ để bà lo liệu mọi thứ."
"Ồ, như vậy là rất khôn ngoan, Anjin-san, rất khôn ngoan. Bây giờ tôi cũng phải đi thu xếp hành lý, xin tha lỗi." Mariko ra đi sung sướng. Họ không nói với nhau nhiều, chỉ bằng tiếng Latin để cho mỗi người đều hiểu, mặc dù cái đêm huyền ảo không bao giờ qua đi và cũng như cái đêm nọ không bao giờ được bàn tới, nhưng cả hai đều sống trong trí tưởng tượng của họ mãi mãi.
"Anh."
"Em."
"Em xiết đỗi tự hào khi em nghe nói nàng đứng bên cổng thật lâu. Nét mặt anh lúc này thật mênh mông, Anjin-san."
"Trong một giây phút, chút nữa thì anh quên mất lời em dặn. Chỉ còn một tí nữa là anh đã hôn nàng trước mặt mọi người."
"Oh, Anjin-san, nếu vậy thì sẽ là quá khủng khiếp!"
"Oh ko, em nói đúng! Nếu không có em, hẳn là anh đã bị mất mặt rồi, một con giun quằn quại trong bùn đất."
"Ngược lại, tiếng tăm anh đã lừng lẫy và lòng quả cảm của anh là điều không còn nghi ngờ. Anh có thích một trong những cái đồ lạ lùng ấy không?"
"Ôi, thưa phu nhân, ở đất nước của tôi, chúng tôi. có một phong tục cổ xưa: Một người đàn ông không bàn những thói quen riêng tư của một phụ nữ với một người phụ nữ khác."
"Chúng tôi cũng có cùng một phong tục như thế. Nhưng em hỏi anh có thích không, chứ không hỏi điều gì khác. Vâng, chúng ta đều có cùng chung một phong tục. Em sung sướng vì anh đã thích cái đêm hôm ấy." Nụ cười nàng ấm áp.
"Làm một người Nhật Bản ở nước Nhật là một điều khôn ngoan, neh?"
"Anh không biết cám ơn em như thế nào cho đủ vì đã dạy bảo anh, đã dẫn dắt anh, đã mở mắt cho anh", anh nói.
"Vì..." Anh định nói, vì đã yêu anh. Nhưng anh lại nói.
"Vì đã hiện diện."
"Em chẳng làm điều gì hết. Anh chính là anh."
"Anh cám ơn em vì tất cả, và món quà của em."
"Em sung sướng vì niềm hạnh phúc của anh to lớn."
"Anh buồn vì niềm hạnh phúc của em không có gì. Anh rất mừng vì em được lệnh đi Suối khoáng. Nhưng tại sao lại Osaka?"
"Ồ, không phải em có lệnh đi Osaka. Lãnh chúa Toranaga cho phép em đi. Bọn em có những vấn đề công việc và gia đình cần phải xem xét. Vả lại, con trai em hiện nay đang ở đó. Vả nữa, em phải mang thư riêng cho Kisitsubô-san và Phu nhân Sazuko."
"Như vậy có nguy hiểm không? Hãy nhớ lại lời của em, chiến tranh đang tới và Ishido là kẻ thù. Có phải Lãnh chúa Toranaga cũng nói như vậy không?"
"Vâng. Nhưng vẫn chưa có chiến tranh? Anjin-san. Và Samurai không mở chiến tranh với phụ nữ của họ trừ phi phụ nữ mở chiến tranh với họ."
"Nhưng còn em? Chiếc cầu ở Osaka, qua con hào? Em đã chẳng đi với anh để đánh lừa Ishido đó ư? Đáng lẽ ông ta đã giết anh rồi. Và em hãy nhớ thanh kiếm của em trong trận chiến trên đầu."
"À, đó chỉ là để bảo vệ Chúa công của em và chính cuộc sống của em khi nó bị đe doạ. Đó chỉ là nhiệm vụ của em, Anjin-san ạ, không có gì khác cả. Không có nguy hiểm gì cho em hết. Em là thị nữ của phu nhân Yodoko, quả phụ của Taiko và cả của phu nhân Ochiba, mẹ của Công tử kế nghiệp, em vinh dự được làm bạn của họ. Em hoàn toàn an toàn. Vì thế Toranaga Sama đã cho phép em đi. Nhưng anh ở Osaka thì không an toàn vì chuyện Lãnh chúa Toranaga bỏ trốn và vì những điều đã làm với Chúa Ishido. Vì vậy không bao giờ anh được đến đó. Nagasaki là an toàn đối với anh."
"Nghĩa là Người đã đồng ý để anh có thể đi?"
"Không. Chưa. Nhưng khi nào Người đồng ý thì sẽ an toàn. Người có uy quyền ở Nagasaki."
Anh muốn hỏi, uy quyền có lớn hơn bọn Jesuit không. Nhưng anh lại nói:
"Anh cầu Lãnh chúa Toranaga ra lệnh cho em đáp tàu tới Osaka." Anh thấy nàng run nhè nhẹ.
"Em sao thế?"
"Không sao, có điều... có điều, biển không hợp với em."
"Người sẽ ra lệnh như vậy sao?"
"Em không biết. Nhưng..." Nàng đổi sang thái độ nghịch ngợm, sang tiếng Spain.
"Nhưng vì sức khỏe của anh, chúng ta sẽ mang Kiku-san theo, neh? Đêm nay anh có tới lầu son của nàng nữa không?"
Anh cùng cười với nàng.
"Như vậy sẽ rất hay, mặc dù..." Rồi anh dừng đột ngột, anh nhớ lại cái nhìn của Omi.
"Mariko-san này, khi anh ở cổng, anh chắc là anh đã thấy Omi-san nhìn nàng rất đặc biệt, như một người tình nhìn người tình. Một người tình ghen tuông. Anh không hề biết họ là người tình của nhau."
"Em biết ông ấy là một trong những khách hàng của nàng, một khách hàng được sủng ái, đúng. Nhưng tại sao điều đó lại làm anh quan tâm."
"Bởi vì đó là một cái nhìn rất riêng tư. Rất đặc biệt."
"Ông ấy không có quyền hạn đặc biệt gì đối với nàng cả, Anjin-san. Nàng là kỹ nữ hạng nhất. Nàng hoàn toàn tự do chấp nhận hoặc gạt bỏ tùy theo ý thích của nàng."
"Ở Châu Âu chúng tôi, nếu tôi ăn nằm với người tình của anh ta, em có hiểu không, Mariko-san?"
"Em nghĩ là em hiểu. Anjin-san, nhưng tại sao điều đó lại làm anh quan tâm? Các anh đang không ở Châu Âu, Anjin-san, ông ấy không có quyền hạn chính thức gì đối với nàng cả. Nếu nàng muốn chấp nhận anh hay ông ấy hoặc thậm chí từ chối anh hoặc từ chối ông ấy, thì điều đó có sao đâu."
"Anh nói ông ta là người tình của nàng, theo lối nói của bọn anh. Như vậy là sao chứ, neh?"
"Nhưng việc đó có liên quan gì đến nghề nghiệp của nàng hoặc việc chăn gối?"
Anh lại cám ơn nàng và dừng câu chuyện lại ở đó. Nhưng đầu anh và trái tim anh nói với anh hãy cẩn thận. Nó không đơn giản như em nghĩ đâu, Mariko-san, ngay cả ở đây nữa. Omi tin Kiku-san còn hơn cả người tình đặc nữa, mặc dù nàng không cảm thấy như vậy. Giá mình biết ông ta là người tình của nàng. Mình thích Omi là bạn hơn là thù. Mariko có lại đúng nữa không? Việc chăn gối không dính dáng gì tới yêu đương?
Chúa hãy cứu giúp con, con lẫn lộn hết cả rồi. Bây giờ một phần là phương Đông, hầu hết là phương Tây. Mình phải hành động như họ, suy nghĩ như họ để sống. Và rất nhiều những điều họ tin tưởng tốt hơn cách thức của chúng ta rất nhiều, đến nỗi mình muốn hoàn toàn trở thành một người như họ và thế nhưng... nhà ta ở kia, qua đại dương, nơi tổ tiên của ta sinh ra, nơi gia đình của ta sống, Felicity, và Tudor và Elizabert. Neh?
"Anjin-san?"
"Gì thế, Fujiko-san?"
"Xin ông đừng lo chuyện tiền. Em không thể chịu đựng khi thấy ông lo lắng. Em rất lấy làm tiếc không thể đi Yedo với ông."
"Sẽ sớm gặp nhau ở Yedo, neh?"
"Vâng. Bác sĩ nói em đang lành bệnh nhanh và bà mẹ Omi-san cũng đồng ý như vậy."
"Bao giờ bác sĩ đến?"
"Chiều tối. Rất tiếc là em không thể đi với ông ngày mai. Xin tha lỗi cho em."
Anh lại tự hỏi mình về nghĩa vụ của mình. Rồi anh đẩy lùi suy nghĩ đó về lại khoang của nó khi một ý nghĩ khác xô đến. Anh suy ngẫm ý nghĩ này và thấy nó hay. Và khẩn cấp!
"Bây giờ anh đi, quay lại sớm. Em nghỉ. Hiểu."
"Vâng. Xin tha lỗi cho em vì em đã không trở dậy và vì… rất lấy làm tiếc."
Anh rời nàng và đi vào phòng mình. Anh lấy khẩu súng lục ra khỏi chỗ cất giấu, kiểm tra lại ngòi nổ và nhét vào dưới kimono của anh. Rồi anh đi một mình đến nhà Omi. Omi không có nhà. Midori tiếp đón anh và pha trà, nhưng anh lịch sự từ chối. Đứa con nhỏ lên hai của nàng đang ở trong tay nàng. Nàng nói:
"Rất lấy làm tiếc, nhưng Omi sẽ về ngay. Không biết Anjin-san có vui lòng đợi…
"Nàng dường như không được thoải mái mặc dầu lịch sự và chú tâm. Anh lại từ chối, cảm ơn nàng, anh nói sẽ quay lại sau rồi, anh đi về nhà mình.
Dân làng đã san nền, chuẩn bị xây dựng lại mọi thứ. Không cứu được khỏi đám cháy cái gì hết trừ những đồ nấu ăn. Fujiko không nói cho anh biết giá tiền xây dựng lại. Nàng vẫn nói rẻ lắm. Xin đừng quan tâm.
"Karma, Anjin-san", một người dân làng nói.
"Vâng."
"Biết làm sao? Đừng lo, nhà của ngài sẽ xong sớm, đẹp hơn trước."
Blackthorne nhìn thấy Omi bước lên đồi, căng thẳng và nghiêm khắc. Anh muốn gặp anh ta. Khi Omi nhìn thấy anh, anh ta dường như mất đi phần nào sự giận dữ.
"A, Anjin-san", anh ta nói thân mật.
"Tôi nghe nói ông cũng cùng Toranaga Sama đi lúc rạng sáng. Rất tốt, chúng ta có thể cùng đi ngựa với nhau."
Mặc dù sự thân mật bề ngoài của Omi, Blackthorne cũng hết sức đề phòng.
"Này, Omi-san, bây giờ tôi đến đó?" Anh chỉ tay về phía cao nguyên.
"Mời ông cùng đi với tôi, được không?"
"Hôm nay không có buổi tập."
"Tôi hiểu, cùng tôi có."
Omi nhìn thấy bàn tay Blackthorne nắm đốc kiếm để cố định nó. Rồi con mắt sắc của anh ta để ý thấy chỗ cồm cộm dưới thắt lưng và lập tức nhận ngay ra hình một khẩu súng lục giấu bên trong.
"Một người được phép mang hai kiếm nên được dùng chúng, chứ không phải chỉ là để đeo, neh?", anh ta hỏi khẽ.
"Sao ạ? Tôi không hiểu."
Omi nói lại, đơn giản hơn.
"À hiểu rồi. Đúng. Tốt hơn là như vậy."
"Đúng. Chúa Yabu nói: Bây giờ ông ta đã hoàn toàn là một Samurai rồi, ông nên học những điều của chúng tôi. Làm người phụ tá trong một cuộc tự vẫn chẳng hạn, hoặc thậm chí để tự sát như tất cả chúng tôi bắt buộc phải làm. Phải, đúng vậy, Anjin-san, ông nên học sử dụng kiếm. Rất cần thiết cho một Samurai biết cách sử dụng và làm vinh dự cho thanh kiếm của mình, neh?"
Blackthorne không hiểu một nửa những lời nói trên, nhưng anh biết Omi nói gì. Ít nhất mình cũng hiểu anh ta nói gì trên bề mặt.
"Vâng. Đúng. Quan trọng", anh nói.
"Xin mời, một ngày ông dạy. Xin lỗi, ông dạy, có lẽ? Làm ơn? Tôi rất lấy làm vinh dự."
"Vâng, tôi rất muốn dạy ông, Anjin-san."
Blackthorne nổi sung trước lời lẽ hăm dọa ngầm trong giọng nói của Omi. Phải coi chừng, anh tự nhủ. Đừng bắt đầu tưởng tượng mọi chuyện.
"Cám ơn, có đi bộ tới đó không? Ít thì giờ, ông đi? Có?"
"Rất tốt, Anjin-san. Nhưng chúng ta sẽ đi ngựa. Tôi sẽ tới với ông ngay."
Omi bước lên đồi, vào trong sân nhà anh ta.
Blackthorne lệnh cho một người đầy tớ đóng yên cương, nhảy lên lưng ngựa một cách vụng về ở bên phía tay phải, theo như phong tục của Nhật Bản và Trung Quốc. Đừng nghĩ là có nhiều hứa hẹn gì trong việc để anh ta dạy mình kiếm thuật, anh tự nhủ, bàn tay phải của anh kéo khẩu súng vào chỗ an toàn hơn, cái ấm áp dễ chịu của nó làm anh thấy yên lòng. Sự tự tin này tiêu tan khi Omi xuất hiện. Cùng đi với anh ta có bốn Samurai nữa trên lưng ngựa.
Họ cùng tiến lên con đường gồ ghề về phía cao nguyên. Họ vượt qua rất nhiều hàng ngũ Samurai trang bị sẵn sàng dưới quyền chỉ huy của các sĩ quan, những lá cờ đuôi nheo bay phần phật. Khi họ phi lên đồi, họ thấy toàn bộ Trung đoàn pháo đã tề chỉnh bên ngoài doanh trại, sẵn sàng lên đường, mọi người đều đứng bên ngựa, vũ trang đầy đủ, một đoàn xe hành lý ở bên. Yabu, Naga và các sĩ quan của họ trong toa. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt.
"Một đơn vị đi?" Blackthorne hỏi, bối rối và ghìm cương ngựa.
"Đúng."
"Omi-san, ông đi Suối khoáng với Toranaga Sama?"
"Tôi không biết."
Ý thức sống còn của Blackthorne báo cho anh biết chớ có hỏi gì thêm nữa. Nhưng cần phải được trả lời.
"Còn Buntaro Sama?" anh hỏi.
"Ông ấy đi với chúng ta, mai, Omi-san?"
"Không. Ông ấy đã đi rồi. Sáng nay ông ấy đã ở quảng trường khi ông rời trà thất. Ông không nhìn thấy ông ấy ở trà thất sao?"
Blackthorne không đọc được điều gì khiếm nhã trên nét mặt Omi.
"Không. Không thấy, xin lỗi ông. Suối khoáng cũng?"
"Tôi cho là như vậy. Tôi không chắc." Mưa thổi sụp chiếc nón của Omi buộc chặt dưới cằm anh ta. Đôi mắt anh ta gần như che kín.
"Nào, tại sao ông muốn tôi tới đây với ông?"
"Chỉ chỗ như tôi đã nói." Trước khi Omi kịp nói gì, Blackthorne đã thúc ngựa tiến lên. Với giác quan đi biển cẩn thận của mình, anh nhớ lại chính xác và đi nhanh tới một điểm trên chỗ nứt. Anh xuống ngựa và vẫy Omi.
"Xin mời."
"Có chuyện gì, hả?" Giọng Omi sắc lạnh.
"Xin mời, tới đây, Omi-san. Một mình."
Omi vẫy cho những cận vệ của mình đi, thúc ngựa lên cho đến khi anh ta sừng sững trước Blackthorne.
"Nan desu ka?" anh ta hỏi, bàn tay dường như nắm chặt thanh kiếm.
"Chỗ này Toranaga Sama…
"Blackthorne không nghĩ được ra chữ, vì vậy mà giải thích một phần bằng tay.
"Hiểu."
"Ở chỗ này ông đã kéo Người ra khỏi mặt đất? neh? Vậy sao?"
Blackthorne nhìn Omi, rồi cố ý nhìn xuống thanh kiếm của mình rồi ngước nhìn lên, không nói gì thêm nữa. Anh gạt nước mưa khỏi mặt.
"Nan desu ka?" Omi nhắc lại, càng bực bội hơn.
Blackthorne vẫn không trả lời. Omi nhìn chăm chăm xuống kẽ nứt và lại nhìn vào mặt Blackthorne. Rồi mắt anh ta bừng lên.
"A, so desu! Wakari masu!" Omi suy nghĩ một lát rồi gọi to một trong những cận vệ của mình,
"Đưa Mura đến đây ngay lập tức. Cùng với hai mươi người và xẻng cuốc!"
Người Samurai phi ngựa đi. Omi sai những người khác về làng rồi xuống ngựa, đang đứng bên cạnh Blackthorne.
"Đúng rồi, Anjin-san", anh ta nói,
"Đó là một ý nghĩ tuyệt vời. Một ý kiến rất hay."
"Ý kiến? Ý kiến gì.
"Blackthorne hỏi một cách ngây thơ.
"Chỉ, chỉ chỗ, nghĩa là ông muốn biết chỗ, neh? Xin lỗi không hiểu?"
Omi nói:
"Toranaga Sama mất kiếm ở đây. Gươm rất quý. Người sẽ rất sung sướng thấy lại được kiếm. Rất sung sướng, neh?"
"Ah so! không phải ý kiến của tôi, Omi-san" Blackthorne nói.
"Ý kiến của Omi-san."
"Tất nhiên. Cám ơn, Anjin-san. Ông là một người bạn tốt và óc của ông nhanh. Lý ra chính tôi phải nghĩ được điều đó. Vâng, ông là một người bạn tốt và tất cả đều cần bạn trong vài tháng tới đây. Chiến tranh đã đến với chúng ta dù muốn hay không."
"Làm ơn. Xin lỗi. Tôi không hiểu, nói nhanh quá. Xin tha lỗi cho."
"Sung sướng chúng ta là bạn, ông và tôi. Hiểu."
"Hai. Ông nói chiến tranh? Chiến tranh hiện nay?"
"Sắp sửa. Chúng ta có thể làm được gì? Không được gì hết. Đừng lo, Toranaga Sama sẽ chiến thắng Ishido và những tên phản bội của ông ta. Đó là sự thật, hiểu? Không lo, neh?"
"Hiểu. Bây giờ tôi đi, nhà tôi. Được không?"
"Vâng. Hẹn gặp rạng sáng mai. Xin cám ơn một lần nữa."
Blackthorne gật đầu. Nhưng anh không đi.
"Nàng đẹp, neh?"
"Cái gì?"
"Kiku-san", chân Blackthorne hơi dạng ra, anh chỉ chực nhảy lùi lại và rút súng, nhằm bắn. Anh nhớ lại hết sức rõ ràng cái tốc độ không thể tin được, không một chút khó khăn gì, Omi đã chặt đầu người dân trước đây đã lâu, và anh hết sức chuẩn bị. Anh suy nghĩ sự an toàn duy nhất của anh là đẩy nhanh đến vấn đề Kiku. Omi sẽ không bao giờ làm như thế. Omi sẽ coi như vậy là vô lễ không thể nào tưởng tượng nổi. Và, hết sức xấu hổ vì sự yếu đuối của mình, Omi sẽ khóa kín lòng ghen tuông không chút Nhật Bản ấy vào một khung kín. Bởi vì nó rất xa lạ, đầy hổ thẹn, lòng ghen tuông này sẽ nung nấu cho đến khi, không ngờ nhất, Omi sẽ bung ra một cách mù quáng và hung tàn.
"Kiku-san?" Omi hỏi.
"Hai." Blackthorne có thể nhìn thấy Omi rung chuyển. Dù thế, anh vẫn sung sướng đã chọn thời gian và địa điểm này.
"Nàng đẹp, neh?"
"Hai."
Mưa nặng hạt hơn. Những giọt mưa nặng hạt vỗ xuống bàn. Những con ngựa của họ run lên bồn chồn. Hai người đàn ông đều đẫm nước nhưng mưa ấm và nó trôi tuột đi.
"Phải", Omi nói.
"Kiku-san rất đẹp", và tiếp theo là một tràng từ ngữ mà Blackthorne không thể dò nổi.
"Bây giờ không đủ từ, Omi-san - không đủ từ để nói rõ ràng bây giờ", Blackthorne nói,
"Sau này, vâng. Bây giờ không. Hiểu."
Omi dường như không nghe. Rồi anh ta nói:
"Còn nhiều thời gian, Anjin-san, nhiều thời gian để nói về nàng, về ông, tôi và karma. Nhưng tôi đồng ý, bây giờ không phải lúc, neh?"
"Nghĩ, tôi hiểu. Vâng, Hôm qua không biết Omi-san và Kiku-san là bạn thân", anh nói nhấn mạnh.
"Nàng không phải là sở hữu của tôi."
"Bây giờ tôi mới biết ông và nàng rất bạn. Bây giờ..."
"Thôi đi đi. Vấn đề này xong. Đàn bà không có nghĩa gì. Không có nghĩa gì."
Blackthorne vẫn kiên trì.
"Lần sau tôi..."
"Câu chuyện này hết! Ông có nghe thấy không? Hết?"
"Iyé! Iyé, thề có Chúa!"
Tay Omi với lấy kiếm, Blackthorne nhảy lùi lại hai bước mà không nhận ra mình đã làm điều đó. Nhưng Omi không rút kiếm và Blackthorne cũng không rút súng. Cả hai người đều sẵn sàng, mặc dù không ai muốn bắt đầu trước.
"Ông muốn nói gì, Anjin-san?"
"Lần sau, trước tiên tôi hỏi - về Kiku-san. Nếu Omi-san nói được - được. Nếu không - không! Hiểu? Bạn với bạn, neh?"
Omi buông nhẹ đốc kiếm:
"Tôi nhắc lại - nàng không phải là tài sản của tôi. Cảm ơn ông đã chỉ cho tôi chỗ này, Anjin-san. Tạm biệt."
"Bạn?"
"Tất nhiên." Omi bước đến bên ngựa của Blackthorne và cầm dây cương, Blackthorne nhảy lên yên.
Anh nhìn xuống Omi. Nếu như anh có thể thoát được, anh biết anh phải bắn bể đầu tên Samurai này ngay lập tức. Như vậy sẽ là phương sách yên ổn nhất.
"Tạm biệt, Omi-san và cám ơn."
"Tạm biệt, Anjin-san." Omi nhìn Blackthorne cưỡi ngựa đi, không quay lưng lại và cho đến khi Blackthorne đã sang bên kia dốc. Anh ta đánh dấu chính xác chỗ kẽ nứt bằng một số hòn đá rồi trong lòng xôn xao, anh ta ngồi xổm chờ, quên cả nước dâng.
Chẳng bao lâu Mura và các nông dân tới, bùn lấm bê bết.
"Toranaga Sama ngã xuống khe, chính xác ở chỗ này, Mura. Gươm của người bị vùi ở đây. Hãy mang chúng tới cho ta trước lúc mặt trời lặn."
"Vâng, thưa Omi Sama."
"Nếu ngươi có chút đầu óc, nếu ngươi quan tâm đến ta, Chúa công của ngươi, thì ngươi đã làm việc này rồi."
"Xin tha thứ cho sự ngu dốt của tôi."
Omi phi ngựa đi. Họ nhìn anh một thoáng, rồi quây thành vòng tròn quanh những hòn đá và bắt đầu đào.
Mura hạ giọng:
"Mo, anh sẽ đi với toa hành lý."
"Vâng, Mura-san. Nhưng bằng cách nào?"
"Ta sẽ đưa anh cho Anjin-san. Ông ấy sẽ chẳng hiểu ra sao đâu."
"Nhưng còn người thiếp của ông ấy, oh ko, bà ấy sẽ biết", Mo thì thào trở lại.
"Bà ấy sẽ không đi cùng ông ấy. Ta nghe nói vết bỏng của bà ấy nặng. Bà ấy sẽ tới Yedo bằng thuyền sau. Anh biết phải làm gì?"
Mo cười.
"Hầy, tôi nghe nói Yedo rất giàucó, mọi người tè vào chậu bạc - ngay cả eta nữa. Và đàn bà thì có nước da như bọt biển và nhẵn thín không có lông. Có đúng vậy không, Mura-san?"
Một người dân làng khác hỏi." Họ không có lông ư?"
"Yedo chỉ là một làng chài nhỏ bẩn thỉu, không thể tốt bằng Anjiro khi ta đến đó lần đầu tiên." Mura nói với họ, vẫn không ngừng tay đào.
"Đó là lúc cùng Đại nhân Toranaga, khi tất cả chúng ta cùng đi săn với Beppu. Chúng ta có ba nghìn người. Còn về lông, thì tất cả các cô gái ta biết đều có, trừ một cô người Triều Tiên nhưng cô nói cô đã cho nhổ đi từng sợi một."
"Một số phụ nữ sẽ làm thế để hấp dẫn chúng ta, neh?" có người nói.
"Đúng. Nhưng tôi muốn được nhìn một cái." Ninjin nói móm mém.
"Vâng, tôi muốn nhìn một cái Cổng Ngọc nhẵn lì."
"Tôi bằng lòng đánh cuộc một thuyền cá lấy một thùng phân là rứt những cái ấy ra hẳn phải đau lắm", Mo huýt sáo.
"Khi tôi là một kami tôi sẽ ở trong tòa nhà thiên đường của Kiku-san! Người ta nói nàng sinh ra đã có mùi thơm."
Tất cả cười ầm và xoay lưng đào. Hố sâu thêm dưới trời mưa.
Tất cả đều ngừng và xích lại gần.
"Cái gì vậy, Mura-san?"
"Ta vừa nghe người ta xì xào nàng sẽ trở thành thiếp của Lãnh chúa Toranaga. Người đã mua hợp đồng của nàng sáng nay, ba nghìn Koku."
Một con số choáng hồn, nhiều hơn cả làng kiếm được bằng cá và lúa trong hai mươi năm. Lòng kính trọng của họ đối với nàng tăng lên nếu điều đó là thật. Và Anjin-san, do đó là người đàn ông cuối cùng trên mặt đất này đã hưởng nàng như một kỹ nữ hạng nhất.
"Í ì…", Mo lẩm bẩm, không nói ra thành lời.
"Nhiều tiền quá. Mình không biết mình nên nôn, hay tè, hay đánh rắm nữa."
"Đừng làm cái gì hết", Mura nói một cách vắn tắt.
"Đào đi Chúng ta phải tìm được kiếm."
Họ tuân theo, mỗi người đều chìm đắm trong những suy nghĩ riêng của mình. Cái hố sâu thêm mãi.
Chẳng bao lâu Ninjin, quá đỗi lo lắng, không thể kìm lòng được nữa, dừng tay đào.
"Mura-san, xin tha lỗi cho tôi nhưng ông quyết định như thế nào về thuế mới?" anh ta hỏi. Những người khác cũng dừng lại.
Mura vẫn tiếp tục đào, nhịp độ đều đặn, mạn mẽ.
"Có cái gì để mà quyết định? Yabu Sama nói đóng thuế, chúng ta đóng thuế, neh?"
"Nhưng Đại nhân Toranaga từ mười phần đã cắt thuế của chúng ta thành bốn phần và bây giờ người là chúa của chúng ta."
"Đúng. Nhưng Chúa Yabu lại được trao lại Izu - và cả Sugura và Totomi nữa - và lại được phong Chúa, vậy thì ai là lãnh chúa của chúng ta bây giờ?"
"Toranaga Sama. Hẳn là vậy, Mura-san, Tora...?
"Anh định đi kêu với Người chăng, Ninjin? Hả? Hãy tỉnh dậy, Yabu Sama vẫn là Chúa như trước đây. Không có gì thay đổi hết. Và nếu ông tăng thuế thì chúng ta đóng thêm thuế. Hết!"
"Nhưng như vậy sẽ hết tất cả dự trữ mùa đông của chúng ta. Hết tất cả." Giọng của Ninjin là tiếng rền rĩ tức giận, nhưng tất cả đều biết điều anh nói là thật.
"Ngay cả với số lúa chúng ta ăn cắp…"
"Số lúa chúng ta để dành", Mo rít lên, sửa lại.
"Dù cho là như vậy, cũng không thể đủ cho cả mùa đông. Chúng ta phải bán một hoặc hai thuyền..."
"Chúng ta không bán thuyền nào hết." - Mura nói. Anh xọc xẻng vào bùn và gạt mồ hôi khỏi mắt, buộc chặt lại quai nón. Rồi anh lại bắt đầu đào.
"Làm việc đi, Ninjin. Nó sẽ làm cho đầu cậu khỏi nghĩ tới ngày mai."
"Làm sao chúng ta sống qua được mùa đông, Mura-san?"
"Chúng ta vẫn phải qua mùa hè."
"Phải", Ninjin đồng ý một cách cay đắng.
"Chúng ta đã trả trước hơn hai năm trước và như vậy vẫn còn là chưa đủ.".
"Karma, Ninjin", Mo nói.
"Chiến tranh đang tới. Có lẽ chúng ta sẽ có một Chúa công mới tốt hơn, neh?" một người khác nói.
"Ông ta sẽ không thể tồi hơn được - không ai có thể tồi hơn được."
"Đừng bàn mãi chuyện đó nữa,
"Mura nói với tất cả.
"Ta còn sống - ta có thể chết rất nhanh và rồi sẽ chẳng bao giờ còn Rãnh Vàng nữa, có rừng rậm hay không." Xẻng anh chạm vào một tảng đá và anh dừng lại.
"Giúp một tay nào, Mo, anh bạn."
Họ cùng nhau khiêng tảng đá ra khỏi bùn. Mo thì thầm một cách lo ngại.
"Mura-san, ngộ nhỡ Cha bề trên hỏi tới vũ khí thì sao?"
"Thì nói cho ông ấy biết. Nói với ông là chúng ta đã sẵn sàng - Anjiro đã sẵn sàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận