Shogun Tướng Quân
Chương 42
Đến trưa họ tới Yokose. Buntaro đã chặn Zataki đêm hôm trước như Toranaga ra lệnh, và đón tiếp ông với nghi thức trọng thể.
"Thưa Đại nhân, tôi đã yêu cầu ông ấy đóng quân bên ngoài làng, ở phía Bắc, cho đến khi địa điểm được chuẩn bị xong." Buntaro nói.
"Cuộc họp chính thức sẽ được tiến hành tại đây chiều nay, nếu Đại nhân vừa ý." Anh ta nói thêm, không chút hài hước.
"Tôi nghĩ giờ Mùi là tốt nhất."
"Tốt."
"Ông ấy muốn gặp Đại nhân đêm nay nhưng tôi gạt đi. Tôi nói với ông ấy, Đại nhân rất vinh dự gặp hôm nay hoặc mai, ông ấy muốn thế nào cũng được."
Không rời khỏi yên ngựa đã sùi bọt mép. Toranaga mặc giáp, đội mũ sắt cũng giống như các vệ sĩ, thận trọng nhìn quanh một lượt địa điểm đã chọn một cách cẩn thận để tránh phục binh. Không có cây cối hoặc nhà cửa gì trước tầm mắt để có thể giấu được các cung thủ hoặc xạ thủ. Ở phía Đông làng, đất bằng phẳng, và hơi cao hơn, phía Bắc, phía Tây và phía Nam được canh phòng bởi dân làng và bởi chiếc cầu gỗ bắc qua dòng sông chảy xiết. Ở đây, có những chỗ hẹp nước xoáy và đầy đá. Về phía Đông, đằng sau ông và những kỵ sĩ mệt mỏi, đẫm mồ hôi, con đường dốc ngược lên hẻm núi tới đỉnh mù sương, cách năm ri. Những dãy núi sừng sững xung quanh, có nhiều núi lửa và hầu hết các đỉnh núi đều chìm trong mây. Ở giữa quãng đất quang, một bệ đài rộng mười hai tấm chiếu được dựng lên trên lớp gỗ thấp. Một mái che cao bằng bấc phủ phía trên. Tài nghệ của người thợ không làm cho ta thấy có sự vội vàng. Hai chiếc đệm gấm thêu đặt đối diện nhau trên chiếu.
"Tôi đã cắt đặt người ở kia, ở kia và ở kia,
"Buntaro tiếp tục nói và đưa mắt về những lớp đất trồi lên.
"Thưa Đại nhân, ngài có thể nhìn thấy ở mọi phía. Vị trí bảo vệ thuận lợi - chiếc cầu và cả làng đã được che chở. Phía Đông, con đường rút của Đại nhân được an toàn cùng với nhiều binh lính hơn. Tất nhiên cầu đã được lính gác khóa chặt và tôi đã để một đội danh dự một trăm người tại doanh trại của ông ấy."
"Chúa Zataki hiện nay ở đó?"
"Không, thưa Đại nhân. Tôi đã chọn một cái quán cho ông ấy và các giám mã của ông ấy ở vùng ngoài làng, phía Bắc, xứng đáng với vị trí của ông ấy và mời ông ấy tắm ở đó. Quán ấy chơ vơ và an toàn. Tôi cố ý nói Đại nhân sẽ tới suối khoáng Shuzenki ngày mai và ông ấy sẽ là khách của Đại nhân." Buntaro chỉ một cái quán nhỏ xinh xắn trên bờ khoảng rừng trống trông ra một phong cảnh tuyệt vời, gần suối nước nóng, nổi bong bóng, để làm chỗ tắm thiên nhiên,
"Cái quán đó của ngài, thưa Đại nhân." Trước mặt quán là một nhóm người đang quỳ, đầu cúi thấp, bất động trước mặt họ.
"Họ là trưởng làng và các già làng. Tôi không biết Đại nhân có cần gặp họ ngay không?"
"Để sau!" Ngựa của Toranaga hí lên mệt mỏi, đầu nghiêng hất qua hất lại, dây cương rung. Ông vỗ về nó, bây giờ đã hoàn toàn mãn nguyện vì sự an toàn. Ông ra hiệu cho tùy tùng của mình và xuống ngựa. Một trong những Samurai của Buntaro giữ dây cương - người Samurai này, cũng như Buntaro và tất cả mọi người, đều mặc áo giáp, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Toranaga duỗi người một cách khoan khoái, khẽ nhún nhẩy để làm cho các cơ bắp ở lưng và đùi thư duỗi. Ông đã từ Anjiro đi một mạch theo phương thức hành quân, chỉ dừng lại để thay ngựa. Đoàn hành lý dưới quyền điều khiển của Omi - kiệu và phù hiệu - hãy còn ở tít phía sau. Con đường từ Anjiro ngoằn ngoèo dọc bờ biển rồi rẽ khúc. Họ đã đi theo con đường phía Tây, qua những cánh rừng rậm, vượt qua rặng Ômura phía tay phải đỉnh núi lửa Amagi tay trái vươn cao gần năm nghìn feet. Cuộc hành trình đã làm ông sảng khoái - cuối cùng đã làm một hoạt động gì đó? Một phần của cuộc hành trình đã đi qua vùng đất chim ưng mà ông đã hứa với mình, một hôm nào đó, ông đã đi săn khắp cả Izu.
"Tốt. Phải, rất tốt", ông nói trong những tiếng ồn ào của quân binh xuống ngựa và tiếng trò chuyện." Ông làm tốt!"
"Nếu Đại nhân ban cho tôi niềm vinh dự, thưa Đại nhân, tôi xin Người cho phép tôi xóa sổ Chúa Zataki và quân binh của ông ấy ngay lập tức."
"Ông ấy lăng mạ ông sao?"
"Không - trái lại - phong cách của ông ấy giống như một triều thần, nhưng lá cờ của ông ta là sự phản bội đối với Đại nhân."
"Hãy kiên nhẫn. Tôi đã phải nói với ông điều đó bao nhiêu lần?" Toranaga nói không có vẻ giận dữ.
"Lúc nào tôi cũng e ngại, thưa Đại nhân", Buntaro trả lời cộc cằn.
"Xin tha lỗi cho tôi."
"Trước đây ông vốn là bạn của ông ấy?"
"Trước đây ông ấy vốn là đồng minh của Đại nhân."
"Ông ấy đã cứu mạng ông ở Odaoara."
"Chúng ta đều cùng ở một phía ở Odaoara", Buntaro nói lạnh lẽo rồi buột ra.
"Tại sao ông ta có thể làm được điều đó đối với Đại nhân? Người anh em của chính Đại nhân? Đại nhân chẳng đã ban ơn huệ cho ông ấy - cùng chiến đấu ở một bên - suốt đời ông ấy?"
"Con người thay đổi." Toranaga đặt hết sự chú ý vào bệ đài. Những tấm rèm bằng lụa rất trang nhã được treo để trang trí, những chiếc đệm gối được kết tua ở bốn góc.
"Trông có vẻ xa hoa quá và nó tạo cho cuộc gặp gỡ quan trọng", ông nói.
"Làm đơn giản thôi. Tháo hết rèm, bó hết đệm gối, trả lại cho lái buôn, và nếu họ không trả lại tiền cho sĩ quan hậu cần thì hãy nói ông ta bán đi. Kiếm bốn cái đệm, không phải hai - đơn giản, nhồi trấu!"
"Vâng, thưa Đại nhân."
Cái nhìn của Toranaga chuyển xuống suối, ông đi lại phía đó. Nước bốc hơi và có lưu huỳnh, rít lên xèo xèo. Thân thể ông thèm khát được tắm.
"Thế còn người Cơ đốc?" ông hỏi.
"Thưa Đại nhân."
"Tsukku-san, người thầy tu Cơ đốc?"
"Ồ ông ta! ông ta ở quanh quẩn đâu trong làng, nhưng ở bên kia cầu. Ông ta bị cấm không được sang bên này nếu không có lệnh của Đại nhân. Sao? Có quan trọng không ạ? Ông ta nói điều gì đại khái là ông ta rất vinh dự nếu được gặp Đại nhân khi tiện. Đại nhân có muốn ông ta tới đây không?"
"Ông ta có một mình không?"
Môi Buntaro cong lên.
"Không. Ông ta có một đoàn tùy tùng hai mươi thầy tăng, tất cả đều trọc đầu như ông ta - tất cả đều là người Kyushu, thưa Đại nhân; tất cả đều xuất thân dòng dõi và tất cả đều là Samurai. Tất cả đều có ngựa nhưng không có vũ khí. Tôi đã cho soát tất cả. Rất cẩn thận."
"Và cả ông ta."
"Tất nhiên là ông ta - ông ta hơn bất cứ người nào hết. Có bốn con chim bồ câu đưa thư trong hành lý của ông ta. Tôi đã tịch thu chúng."
"Tốt. Giết chúng đi."
"Tôi hiểu. Đại nhân có cần tôi gọi ông ta lúc này không?"
"Để sau. Ta sẽ gặp ông ta sau."
Buntaro cau mày:
"Khám ông ta như vậy có gì là sai không?"
Toranaga lắc đầu lơ đãng nhìn trở lại đỉnh núi, lục trong suy nghĩ. Rồi ông nói.
"Cho vài ba người có thể tin được canh Trung đoàn Pháo."
"Tôi đã làm điều đó, thưa Đại nhân." Nét mặt của Buntaro rạng rỡ một nỗi hài lòng hiểm ác.
"Và trong các vệ sĩ của Chúa Yabu cũng có một số tai mắt của chúng ta. Ông ta sẽ không thể nào đánh rắm mà Đại nhân lại không biết, nếu Người muốn."
"Tốt." Đoàn vật chuyển hành lý vẫn còn xa, đang đi trên một đoạn đường vòng. Toranaga nhìn thấy ba cái kiệu, Omi cưỡi ngựa đi đầu như đã được ra lệnh, Anjin-san bên cạnh cũng trên yên ngựa.
Ông quay lại bảo Buntaro.
"Ta đã mang phu nhân của ông theo."
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Nàng xin phép ta đi Osaka."
Buntaro nhìn ông, nhưng không nói gì. Rồi gã liếc nhìn trở lại những bóng hình hầu như không thể nhận rõ được ấy.
"Ta cho nàng sự đồng ý của ta - tất nhiên, với điều kiện ông cũng đồng ý."
"Thưa Đại nhân, những gì Đại nhân đồng ý, tôi cũng đồng ý", Buntaro nói.
"Ta có thể cho phép nàng đi bằng đường bộ từ Mishima, hoặc nàng có thể đi cùng Anjin-san tới Yedo và từ đó đi bằng đường thủy tới Osaka. Anjin-san đã đồng ý và chịu trách nhiệm về nàng - nếu nàng đồng ý."
"Đi bằng đường biển an toàn hơn", Buntaro căm giận, miễn cưỡng nói.
"Tất cả còn phụ thuộc vào tin tức của Chúa Zataki, Nếu như Ishido chính thức tuyên bố chiến tranh với ta, thì tất nhiên ta phải cấm điều đó. Nếu không phu nhân có thể đi tiếp ngày mai hoặc ngày kia, nếu ông đồng ý."
"Những gì Đại nhân quyết định, tôi đồng ý."
"Chiều nay hãy chuyển nhiệm vụ của ông cho Naga-san. Đây là lúc tốt để làm lành giữa ông và vợ ông."
"Xin Đại nhân tha lỗi cho. Tôi xin được ở cùng với binh lính của tôi. Tôi xin Đại nhân cho tôi ở lại với quân binh của tôi. Cho đến khi chúng ta thoát an toàn."
"Đêm nay ông hãy chuyển nhiệm vụ của ông cho con trai tôi. Ông và vợ ông sẽ dự bữa ăn chiều với tôi. Các người sẽ làm lành với nhau."
Buntaro nhìn xuống đất. Rồi gã nói, càng lạnh băng như đá:
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Ông được lệnh phải làm lành", Toranaga nói. Ông muốn nói thêm.
"Một nền hòa bình danh dự vẫn tốt hơn là chiến tranh, neh?" Nhưng điều đó không đúng và có thể làm nảy ra một cuộc tranh luận triết học mà ông thì mệt không muốn tranh luận gì hết, chỉ muốn tắm và nghỉ ngơi.
"Nào bây giờ hãy đi gọi trưởng làng."
Người trưởng làng và các già làng ngã dúi dụi vào nhau, phủ phục trước mặt ông, chào mừng ông một cách tưng bừng. Toranaga nói thẳng thừng với họ rằng số tiền họ phải nộp cho sĩ quan hậu cần của ông khi ông đi tất nhiên là công bằng hợp lý, neh?
"Hai", họ khúm núm đồng thanh nói và cám ơn các vị thần linh vì số phận may mắn bất ngờ và sự thu hoạch tốt đẹp chuyến viếng thăm này nhất định sẽ đem đến cho họ. Họ lại cúi chào và ca tụng nhiều lần nữa, tất cả đều nói họ lấy làm tự hào và vinh dự được phục vụ Daimyo vĩ đại nhất vương triều, ông già trưởng làng hoạt bát rước Toranaga vào quán.
Toranaga xem xét cẩn thận đám hầu gái đủ lứa tuổi đang mỉm cười, cúi chào, tinh hoa của làng. Có mười phòng xung quanh một khu vườn với một trà thất nhỏ ở giữa, bếp phía sau, và phía Tây, nép vào những tảng đá, một nhà tắm lớn nước từ những dòng suối đưa đến. Toàn bộ quán được rào gọn ghẽ, một lối đi có mái che dẫn tới nhà tắm và rất dễ bảo vệ.
"Ta không cần tất cả quán, Buntaro-san", ông đứng ở hàng hiên nói.
"Ba phòng là đủ - một cho ta, một cho Anjin-san, và một cho các phụ nữ. Ông lấy một phòng thứ tư. Không cần phải trả tiền cho những phòng khác."
"Sĩ quan hậu cần của tôi nói đã thu xếp rất tốt đẹp cho toàn bộ quán, thưa Đại nhân, từng ngày một, tốt hơn là một nửa giá. Tôi đã chấp nhận giá cả vì sự an toàn của Đại nhân."
"Tốt lắm", Toranaga đồng ý miễn cưỡng.
"Nhưng ta muốn xem hóa đơn thanh toán trước khi chúng ta đi. Không cần lãng phí tiền bạc. Ông nên cắt lính gác ở các phòng, bốn gác một phòng."
"Vâng, thưa Đại nhân." Buntaro cũng đã quyết định làm như vậy. Gã nhìn Toranaga sải bước cùng hai vệ sĩ, bao quanh bốn trong số những cô gái đẹp nhất đi vào phòng ông ở cánh phía Đông. Gã đờ đẫn tự hỏi, những người phụ nữ nào? Những người phụ nữ nào cần phòng đó? Fujiko? Không sao, gã nghĩ một cách mệt mỏi, rồi mình sẽ biết được ngay thôi.
Một người hầu gái lướt qua. Cô mỉm cười rạng rỡ với gã, gã mỉm cười lại một cách máy móc. Cô ta trẻ và đẹp, da mềm mại và gã đã chăn gối với cô đêm qua. Nhưng sự đi lại ấy không đem lại cho gã khoái cảm, mặc dầu cô khéo léo hăng hái, được huấn luyện thành thục, lòng dục của gã sớm tan biến, gã không còn thấy ham muốn cô nữa. Nhưng vì lịch sự gã giả vờ là đã đạt tới mức sung sướng tuyệt vời cũng như cô đã vờ như vậy và rồi cô rời gã.
Vẫn còn trầm ngâm, gã bước ra sân ngó đăm đăm ngược lên phía con đường.
Tại sao lại Osaka?
Đến giờ Mùi, những người gác trên cầu đứng sang một bên. Đoàn tùy tùng bắt đầu qua cầu. Trước tiên là những người cầm cờ hiệu mang phù điêu của Nhiếp chính quan, rồi đến chiếc kiệu lộng lẫy và cuối cùng là nhiều lính gác nữa.
Dân làng cúi chào, tất cả đều quỳ, thầm kinh ngạc trước sự giàu có và lộng lẫy. Người trưởng làng đã cẩn thận hỏi xem ông ta có cần phải tập hợp toàn thể dân làng trong dịp này hay không. Toranaga nói những người không làm việc có thể xem nếu được chủ họ cho phép. Vì vậy, người trưởng làng càng thận trọng hơn, đã lựa chọn một đoàn gồm hầu hết người già và những người trẻ biết vâng lời vừa đủ để cho có mặt - mặc dù tất cả những người lớn đều muốn có mặt - nhưng không đông đến độ ngược lại với lệnh của vị Daimyo vĩ đại. Tất cả những người có thể, đều lén nhìn từ trong nhà qua cửa sổ.
Saigawa Zataki, Chúa của Shinano, cao hơn Toranaga, và trẻ hơn ông năm tuổi, vai cũng rộng như ông và mũi to. Nhưng bụng không to, bộ râu đen và rậm, mắt là hai rãnh nứt trên mặt. Mặc dù hình như có sự giống nhau huyền bí giữa hai người anh em cùng mẹ khác bố khi họ ở hai nơi, bây giờ khi họ ở bên nhau, họ lại hoàn toàn khác nhau.
Chiếc kimono của Zataki sang trọng, áo giáp của ông lóng lánh, hai thanh kiếm của ông đã được sử dụng nhiều.
"Chào chú." Toranaga bước xuống bệ đài và cúi chào. Ông mặc chiếc kimono đơn giản nhất, đôi dép rơm của người lính. Và kiếm.
"Xin tha lỗi cho tôi đã đón chú không chính thức như thế này, nhưng tôi đã đến đây hết sức nhanh."
"Xin tha lỗi cho tôi đã làm phiền anh. Trông anh khỏe. Rất khỏe." Zataki bước ra khỏi kiệu và chào đáp lễ, tiếp theo là một loạt đủ các nghi thức tỉ mỉ.
"Xin mời ngồi chiếc đệm này, Chúa Zataki."
"Xin thứ lỗi cho tôi, tôi sẽ rất lấy làm vinh dự nếu ngài vui lòng ngồi trước, Lãnh chúa Toranaga."
"Ngài thật tử tế. Nhưng xin ban cho tôi thêm vinh dự, ngài hãy ngồi trước cho."
Họ tiếp tục chơi cái trò chơi họ đã từng chơi nhiều lần trước đây với nhau, với bạn bè và kẻ thù, leo lên nấc thang danh vọng, nhấm nháp những luật lệ phép tắc chế ngự mỗi cử động, mỗi lời nói, rào đón để cho không ai mắc một khuyết điểm nào hoặc làm hại bản thân mình hoặc sứ mạng của mình.
Cuối cùng họ ngồi đối diện nhau trên đệm, cách nhau tầm hai thanh kiếm. Buntaro đứng phía sau, bên tay trái Toranaga. Người phụ tá chính của Zataki, một Samurai đã đứng tuổi, mái tóc hoa râm, đứng phía sau bên trái ông. Xung quanh bệ đài, cách đó hai mươi bước, ngồi những hàng Samurai, tất cả đều cố ý ăn mặc quần áo đường trường, nhưng vũ khí của họ thì hoàn hảo.
Omi ngồi trên đất ở mép bệ đài, Naga ăn mặc theo nghi thức và sang trọng, cầu vai rộng và khóa thắt lưng bằng bạc. Nhưng cả hai bên đều được vũ trang tốt như nhau. Họ cũng ngồi, cách hai mươi bước.
Mariko pha trà, và câu chuyện hình thức, tẻ nhạt diễn ra giữa hai anh em. Đến giờ được cho phép, Mariko cúi chào và rút. Buntaro cảm thấy nàng, hết sức tự hào về cái duyên dáng và sắc đẹp của nàng. Thế rồi, hơi quá sớm, Zataki nói đột ngột.
"Tôi mang lệnh của Hội đồng. Nhiếp chính."
Một sự yên lặng đột ngột rơi trên quảng trường. Tất cả mọi người, kể cả quân binh của chính Zataki cũng kinh hoàng trước sự thất lễ của ông ta, trước cái cách láo xược khi ông ta nói.
"Lệnh" chứ không phải.
"Thư" và trước sự nôn nóng của ông ta, không đợi Toranaga hỏi.
"Tôi có thể giúp gì được không?" như theo lễ.
Naga liếc nhanh đo quãng cách giữa tay kiếm của Zataki và cha anh. Anh nhìn thấy nét ửng hồng, dấu hiệu không thể sai của sự bùng nổ nhất định sẽ xảy ra và Naga đã kinh ngạc khi anh nghe thấy lời đáp tự kiềm chế.
"Hết sức xin lỗi, chú có lệnh? Cho ai hở chú? Chắc chú muốn nói là thư?"
Zataki giật hai cuộn giấy nhỏ khỏi ống tay áo. Bàn tay của Buntaro chỉ suýt nữa là giật thanh kiếm trước sự đột ngột này, bởi vì phép tắc đòi tất cả mọi cử động. phải chậm rãi, thong thả. Toranaga không nhúc nhích.
Zataki bật xi gắn của cuộn giấy thứ nhất, đọc to bằng một giọng lạnh lùng:
"Theo lệnh của Hội đồng Nhiếp chính, nhân danh Thiên Hoàng Go Niji, Thiên tử: Chúng tôi chào mừng chư hầu rạng danh của chúng tôi, Yoski Toranaga non Minowara và mời ông có mặt trước Hội đồng, xin ông báo cáo cho sứ giả rạng danh của chúng tôi, Nhiếp chính quan, Chúa Saigaoa Zataki, lời mời đó có được chấp nhận hay từ chối - cấp cấp như luật lệnh."
Ông ta nhìn lên và cũng bằng một giọng to như vậy, đọc tiếp.
"Tất cả Nhiếp chính quan đã ký và đóng dấu bằng đại ấn của Vương triều." Ông ta để cuộn giấy trước mặt một cách kiêu căng. Toranaga ra hiệu cho Buntaro, gã tiến lên phía trước, cúi chào Zataki thật thấp, cầm cuộn giấy lên, quay về phía Toranaga, lại cúi chào. Toranaga nhận cuộn giấy, ra hiệu cho Buntaro trở về chỗ của mình.
Toranaga xem xét cuộn giấy kỹ càng.
"Tất cả những chứ ký đều là thật." Zataki nói." Ngài chấp nhận hay từ chối?"
Bằng một giọng khẽ cố nén, mà chỉ những người trên bệ đài, Omi và Naga mới có thể nghe thấy, Toranaga nói:
"Tại sao ta lại không lấy đầu ngươi vì thái độ vô lễ của ngươi nhỉ?"
"Bởi vì tôi là con trai của mẹ tôi", Zataki trả lời.
"Điều đó cũng không che chở được cho ngươi nếu ngươi cứ tiếp tục cung cách này."
"Vậy thì bà sẽ phải chết sớm."
"Cái gì?"
"Phu nhân, mẹ của chúng ta hiện đang ở Takato", Takato là một pháo đài bất khả xâm phạm và là thủ phủ của Shinano, tỉnh của Zataki.
"Tôi lấy làm tiếc thi thể của bà sẽ phải ở lại đó mãi mãi."
"Xì! Ngươi cũng kính trọng bà như ta."
"Trên linh hồn bất tử của bà, anh ạ, dù cho tôi có kính trọng bà đến bao nhiêu, tôi còn căm ghét việc anh làm đối với vương quốc này bấy nhiêu."
"Ta không có ý định tìm thêm đất đai và không...".
"Anh có ý định lật đổ quyền kế nghiệp."
"Lại lầm nốt, và ta luôn luôn bảo vệ cháu ta chống lại những kẻ phản bội."
"Anh đang đi tìm sự sa cơ của Công tử thừa kế, tôi tin như vậy, vì vậy tôi quyết định phải sống, khóa kín con đường Shinano và con đường phía Bắc không cho anh qua, bằng bất cứ giá nào, và tôi sẽ tiếp tục làm như vậy cho đến khi Kuanto nằm trong tay của bè bạn - bằng bất cứ giá nào."
"Trong tay chú. Có phải không chú?"
"Bất cứ trong bàn tay an toàn nào - tại bàn tay của anh. Anh ạ."
"Chú tin Ishido à?"
"Tôi không tin ai cả, chính anh đã dạy tôi điều đó. Ishido là Ishido, nhưng lòng trung thành của ông ấy là điều không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay cả anh cũng sẽ thừa nhận điều đó?"
"Ta thừa nhận Ishido đang cố gắng tiêu diệt ta, và chẻ đôi vương quốc này, rồi ông ta đã tiếm quyền và ông ta đang phá vỡ di chúc của Taiko."
"Nhưng chính anh đã âm mưu với Chúa Sugiyama để phá nát Hội đồng Nhiếp chính, neh?" Đường gân trên trán Zataki nổi lên đập thình thịch như một con sâu màu đen.
"Anh có thể nói được gì? Một trong những cố vấn của ông ấy đã thừa nhận sự phản bội: anh đã âm mưu với Sugiyama để ông ấy chấp nhận Chúa Ito vào địa vị của anh rồi từ chức một hôm trước khi cuộc họp đầu tiên bắt đầu và trốn thoát lúc đêm khuya, như vậy là ném cả vương triều này vào tình trạng hỗn độn. Tôi đã nghe lời thú tội đó - anh ạ?"
"Chú là một trong những tên sát nhân đó phải không?"
Zataki đỏ mặt.
"Những Ronin quá cuồng nhiệt đã giết Sugiyama, chứ không phải tôi, cũng không phải người của Ishido."
"Kể cũng lạ, chú thay thế địa vị của ông ấy nhanh quá nhỉ."
"Không. Dòng dõi của tôi cũng lâu đời như dòng dõi của anh. Nhưng tôi không ta lệnh cho cái chết đó, cả Ishido cũng không, ông ấy đã lấy danh dự của người Samurai để thề. Tôi cũng thế. Ronin đã giết Sugiyama, không phải tôi, cũng không phải người nào của Ishido hết, nhưng ông ấy đáng chết."
"Bằng cách tra tấn, bị làm ô nhục trong một căn hầm bẩn thỉu, con cái và thê thiếp của ông ấy bị băm nhỏ trước mặt ông..."
"Đó là tin đồn của một lũ bất mãn bẩn thỉu tung ra - có lẽ bởi những gián điệp của anh - để làm mất uy tín của Chúa Ishido và tiếp đó là Phu nhân Ochiba và Công tử Nhiếp chính. Không có bằng chứng gì về chuyện đó cả."
"Hãy nhìn thân thể họ xem."
"Ronin đốt nhà họ. Không có thân thể nào hết."
"Tiện quá, neh? Tại sao chú liến thoắng cái mồm như vậy? Chú đâu có phải là một tên nông dân ngu dốt."
"Tôi từ chối ngồi đây và nghe cái chuyện rác rưởi này. Hãy cho tôi câu trả lời ngay bây giờ đi. Thế rồi, hoặc là lấy đầu tôi và bà mẹ sẽ chết, hoặc để cho tôi đi." Zataki nghiêng người về phía trước.
"Sau khi đầu tôi lìa khỏi vai, trong chốc lát, mười con bồ câu đưa thư sẽ lao về phía Bắc tới Takato. Tôi có những người đáng tin cậy ở miền Bắc, miền Đông và miền Tây, cách đây một ngày đường, ngoài tầm với của anh, và nếu như họ thất bại thì hãy còn nhiều nữa, trong vùng an toàn, bên kia biên giới của anh. Nếu anh lấy đầu tôi, hoặc cho ám sát tôi, hoặc nếu tôi chết ở Izu - bắt kể lý do gì - mẹ cũng sẽ chết. Nào, bây giờ hãy lấy đầu tôi, hoặc giải quyết thế nào tờ chiếu này và tôi sẽ rời Izu ngay lập tức. Hãy chọn đi!"
"Ishido đã ám hại Chúa Sugiyama. Cuối cùng rồi ta sẽ đưa được cho chú bằng chứng. Điều này quan trọng, neh? Tôi chỉ cần một chút..."
"Anh không còn thì giờ nữa đâu! Cấp cấp như luật lệnh, trong chiếu đã nói. Tất nhiên anh từ chối không chịu tuân theo, tốt, vậy thế là xong. Đây." Zata đặt cuộn giấy thứ hai lên chiếu.
"Đây là lệnh chính thức truy tố anh và lệnh tự sát mà anh sẽ đều khinh miệt như nhau - cầu cho Đức Phật tha thứ cho anh! Bây giờ mọi chuyện thế là xong. Tôi sẽ đi ngay bây giờ, lần sau chúng ta sẽ gặp trên bãi chiến trường và thề có Đức Phật, trước khi mặt trời lặn cùng ngày hôm ấy, tôi tự hứa với mình, tôi sẽ thấy đầu anh bêu trên cọc."
Toranaga đưa mắt nhìn kẻ kình địch của mình.
"Chúa Sugiyama là bạn cũ của chú và của ta. Đồng chí của chúng ta, một Samurai đáng kính từ xưa đến nay. Sự thật về cái chết của ông ấy cũng nên là điều quan trọng đối với chú."
"Cái chết của anh còn quan trong hơn, anh trai ạ!"
"Ishido đã ấn cái đầu vú của mình như đầu vú mẹ vào thằng bé đang chết đói là chú."
Zataki quay sang người cố vấn.
"Trên danh dự của một Samurai, ông khuyên ta làm gì?"
Ông già Samurai tóc bạc tôn kính, đứng đầu những người thân tín nhất của Zataki, mà Toranaga biết là người trọng danh dự, cảm thấy xấu hổ, choáng váng vì sự căm thù quá lộ liễu đối với những điều nghe thấy.
"Hết sức xin lỗi Chúa công", ông nói thì thào tắc nghẹn, cúi chào Toranaga,
"Nhưng tất nhiên chủ của tôi nói sự thật. Điều đó còn cần gì phải hỏi? Và xin tha lỗi cho tôi, nhưng nhiệm vụ của tôi, với tất cả danh dự và sự khiêm nhường, tôi xin chỉ ra cho cả hai vị rằng… rằng một sự thiếu lễ độ đáng ngạc nhiên như vậy giữa hai vị thật là không xứng đáng với địa vị của các vị và tính chất long trọng của cuộc hội kiến này. Nếu các chư hầu của hai Đại nhân - nếu họ nghe được - tôi không biết một trong hai Đại nhân có ai kìm họ lại được không? Các Đại nhân đã quên nhiệm vụ của người Samurai, và nhiệm vụ của các Đại nhân đối với tướng lĩnh của mình. Xin tha lỗi cho tôi", ông cúi chào cả hai,
"Nhưng buộc phải nói như vậy." Rồi ông nói thêm:
"Tất cả mọi bức thư đều giống nhau, thưa Chúa công Toranaga, và đều có dấu chính thức của Chúa Zataki:
"Hãy giết Phu nhân, mẹ ta ngay lập tức."
"Làm sao ta có thể chứng minh ta không có ý định lật đổ công tử kế nghiệp?" Toranaga hỏi em mình.
"Lập tức trút bỏ mọi tước vị và quyền hành của anh cho con trai và là người thừa kế, Chúa Sudara, và tự sát ngay hôm nay. Rồi tôi và tất cả quân binh của tôi - cho đến người cuối cùng - sẽ ủng hộ Sudara làm Chúa của Kuanto."
"Ta sẽ xem xét điều chú vừa nói."
"Hả?"
"Ta sẽ xem xét điều chú vừa nói", Toranaga nhắc lại một cách kiên quyết hơn.
"Chúng ta sẽ gặp nhau ngày mai giờ này, nếu chú vui lòng."
Mặt Zataki méo đi.
"Phải chăng lại một mưu mô nữa của anh? Có chuyện gì phải gặp?"
"Về chuyện chú vừa nói, về chuyện này", Toranaga giơ cuộn giấy trong tay ông lên.
"Ta sẽ trả lời chú ngày mai."
"Buntaro-san!" Zataki chỉ cuộn giấy thứ hai.
"Làm ơn đưa cái này cho chủ ông."
"Không!" Giọng Toranaga vang lên khắp khu rừng thưa, hết sức long trọng, ông nói to.
"Tôi vinh dự chính thức nhận thư của Hội đồng và sẽ trả lời cho Sứ thần nổi danh của họ, em trai ta, Chúa Shinano ngày mai, giờ này."
Zalaki ngó nhìn anh một cách ngờ vực.
"Có thể trả..."
"Xin Chúa công tha lỗi", ông già Samurai lại ngắt lời, hết sức uy nghi và lại giữ cho cuộc nói chuyện mang tính riêng tư,
"Xin lỗi, nhưng Lãnh chúa Toranaga gợi ý như vậy là sự lựa chọn long trọng, một sự lựa chọn không phải chỉ nằm trong cuộn giấy này. Cho Người thời gian Người đòi hỏi là điều đúng và vinh dự."
Zataki nhặt cuộn giấy thứ hai và nhét vào ống tay áo của mình.
"Tốt lắm. Ta đồng ý. Lãnh chúa Toranaga, xin tha lỗi cho cách cư xử thiếu lịch sự của tôi. Cuối cùng, xin cho tôi biết Kasigi Yabu ở đâu? Tôi có một thông điệp cho ông ấy. Chỉ có liên quan tới ông ấy thôi?"
"Ta sẽ bảo ông ấy đến chỗ chú."
Con chim ưng khép cánh buông mình ở độ cao một nghìn feet từ bầu trời chiều, rơi vào con chim bồ câu đang trốn chạy, lông bắn ra tung tóe, nó tóm lấy con chim trong móng vuốt của nó, đem con chim xuống phía mặt đất rồi vẫn như một hòn đá rơi khi chỉ còn cách đất chừng vài feet, nó buông con mồi chết ra, sững lại đột ngột rồi nhào vào một cách thật hoàn hảo.
"Éc - Éc!" Nó rít lên, xù lông cổ đầy tự hào, móng vuốt nó rạch toang đầu con bồ câu trong niềm ngây ngất của chiến thắng.
Toranaga cùng với Naga làm giám mã cho ông, phi ngựa lên. Vị Daimyo tụt xuống ngựa. ông gọi con chim ưng một cách nhẹ nhàng tới đậu trên nắm tay mình. Nó ngoan ngoãn bước lên chiếc găng tay của ông. Lập tức nó được thưởng một miếng thịt nữa của con mồi trước. Ông phủ mũ trùm lên con chim ưng. Naga nhặt con bồ câu để nó vào túi đi săn đã đầy tới nửa treo bên yên ngựa của cha, rồi quay lại vẫy tay gọi những người theo săn khác ở xa.
Toranaga nhảy lên yên ngựa, con chim ưng đỗ trên găng của ông một cách thoải mái. Ông nhìn lên bầu trời. ước lượng ánh sáng còn sót lại.
Trong buổi chiều muộn, mặt trời xuyên qua mây, và giờ đây trong thung lũng, ngày đang chết nhanh, mặt trời đã khuất sau ngọn núi phía Tây, trời mát và dễ chịu. Những đám mây trôi về phương Bắc, quấn quít trên những ngọn núi. Ở độ cao này, không khí thanh sạch và ngọt ngào.
"Ngày mai chúng ta sẽ có một ngày đẹp, Naga-san. Không mây, cha nghĩ thế. Cha nghĩ cha sẽ đi săn lúc rạng sáng."
"Vâng, thưa cha." Naga ngắm nhìn ông, bối rối, cũng vẫn như bao giờ anh sợ không dám hỏi nhưng lại muốn biết mọi thứ. Anh không thể lường được sao cha anh lại có thể vô tư sau một cuộc gặp gỡ ghê tởm như vậy. Sau khi chào tiễn Zataki đi theo đúng nghi thức, ông lập tức gọi đàn chim ưng và những người xua dã thú, những người gác, hô họ tiến về những ngọn đồi trùng điệp bên kia rừng, đối với Naga dường như là một sự tự chủ vượt lên trên mức trần tục. Bây giờ chỉ nghĩ tới Zataki thôi cũng đủ làm da thịt của Naga sởn lên và anh nghĩ ông cố vấn già đã nói đúng: nếu chỉ một phần mười cuộc đối thoại này được nghe thấy, các Samurai đã phải nhảy lên để bảo vệ danh dự của chủ họ rồi. Nếu không vì mối đe dọa treo lơ lửng trên đầu người bà đáng kính của anh, thì chính anh cũng đã lao tới Zataki rồi. Mình cho rằng cha mình cũng nghĩ như mình, anh suy nghĩ...
Mắt anh nhận ra những người kị mã từ cánh rừng phía dưới đang phi ngựa lên chỗ họ qua những chân đồi uốn khúc. Phía bên kia màu xanh thẫm của khu rừng, con sông lượn vòng một giải màu đen, ánh sáng trong quán lập lòe như đom đóm.
"Cha!"
"Hả! À, cha nhìn thấy họ rồi. Họ là ai thế nhỉ?"
"Yabu-san, Omi-san và... tám vệ sĩ."
"Mắt con tốt hơn mắt cha. À phải rồi, bây giờ cha. nhận ra họ rồi."
Naga nói không suy nghĩ:
"Giá như con thì con không để cho Yabu-san đi một mình tới chỗ Chúa Zataki mà không..." Anh dừng lại, lắp bắp:
"Xin tha lỗi cho con."
"Tại sao ở địa vị con, con lại không để cho Yabu-san đi một mình."
Naga tự rủa mình vì đã trót mở miệng và run sợ trước ánh mắt của phụ thân.
"Xin tha lỗi cho con, bởi vì như vậy con sẽ không làm sao có thể biết được họ bàn định, bí mật gì với nhau. Thưa cha, ông ta có thể dễ dàng làm điều đó ở địa vị con, con sẽ tách họ ra - xin tha lỗi con. Con không tin ông ta."
"Nếu Yabu-san và Zataki-san bày trò phản bội sau lưng ta, thì họ sẽ làm điều đó cho dù ta có cử người theo chăng nữa. Đôi khi nới rộng dây cho con mồi là điều khôn ngoan - đó là cách để bắt cá, neh?"
"Vâng, xin tha lỗi cho con."
Toranaga thấy là con trai ông không hiểu, sẽ không bao giờ hiểu, sẽ luôn luôn chỉ là một con chim ưng lao vào kẻ thù, nhanh gọn, chí tử.
"Cha mừng là con đã hiểu, con trai ta", ông nói khuyến khích con, biết được những khả năng tốt của con và đánh giá cao chúng.
"Con là đứa con ngoan", ông nói thêm, thành thật.
"Cám ơn cha", Naga nói, lòng đầy tự hào trước lời khen hiếm hoi này.
"Con chỉ mong cha tha thứ cho sự ngu dốt của con và dạy bảo con để con phục vụ cha được tốt hơn."
"Con không phải đứa ngu. Yabu là đứa ngu", Toranaga chỉ chút nữa thì nói thêm như vậy.
"Người ta biết ít chừng nào tốt chừng ấy và cũng không cần phải căng thẳng đầu óc, Naga. Con còn trẻ lắm - đứa con ít tuổi nhất của ta, đứa em cùng bố khác mẹ với con, Tadateru. Nó bao nhiêu rồi nhỉ? À, lên bảy, phải, nó bảy tuổi."
Ông ngắm những kị mã tiến gần lại một lúc.
"Mẹ con thế nào, Naga?"
"Vẫn như bao giờ, là người đàn bà hạnh phúc nhất trần đời. Mẹ con chỉ cho con gặp bà một năm một lần. Cha có thể thuyết phục để mẹ đổi ý không?"
"Không", Toranaga nói:
"Mẹ con không bao giờ đổi ý đâu."
Toranaga luôn luôn cảm thấy một ngọn lửa bùng lên khi ông nghĩ tới Chanô Tsubonê, người thiếp chính thức thứ tám của ông, và mẹ của Naga. Ông mỉm cười một mình khi ông nhớ tới bà, đôi má lúm đồng tiền, cái mông nẩy, cái cách bà vặn mình và sự hừng hực trong việc chăn gối.
Bà là vợ góa của một nông dân gần Yedo, bà đã cuốn hút ông hai mươi năm trước đây. Bà đã ở với ông ba năm, rồi xin phép cho được trở về với ruộng đất. Ông đã cho phép bà đi. Giờ đây bà sống ở một trang trại tốt gần nơi bà sinh ra - béo tốt và hài lòng, một nhà sư được thừa kế, được tất cả mọi người kính trọng và không chịu ơn ai hết. Thỉnh thoảng ông đến thăm bà và hai người cùng cười với nhau không có lý do gì hết, bạn.
"À, mẹ con là một người đàn bà tốt." Toranaga nói.
Yabu và Omi xuống ngựa. Cách mười bước, họ dừng lại và cúi chào.
"Ông ta đưa cho tôi cuộn giấy này", Yabu nói, căm giận, vung mạnh cuộn giấy...
"Chúng tôi yêu cầu ông rời Izu đi Osaka ngay lập tức, hôm nay, và trình diện tại lâu đài Osaka nếu không tất cả đất đai của ông đều bị tịch thu, và ông sẽ trở thành kẻ sống ngoài vòng pháp luật." Ông ta bóp bẹp tờ giấy trong tay và ném xuống đất.
"Hôm nay."
"Vậy thì ông nên đi ngay đi." Toranaga nói, đột nhiên thấy khó chịu vì sự hung hăng và ngu ngốc đó.
"Thưa Đại nhân, tôi van xin Người", Omi vội vàng quỳ gối xuống,
"Chúa Yabu là chư hầu tận tụy của Đại nhân, xin Đại nhân đừng quở trách ông. Xin tha lỗi cho tôi vì đã mạo muội, nhưng Chúa Zataki... Xin tha lỗi cho tôi vì đã quá mạo muội."
"Yabu-san, xin lỗi cho lời nói vừa rồi - nó có ý tốt."
Toranaga nói, tự rủa sự thất thố của mình.
"Tất cả chúng ta đều nên có óc hài hước về những bức điện đó, neh?" Ông gọi người giữ chim, đưa cho anh ta con chim trên nắm tay mình rồi cho anh ta và những người phục vu cuộc đi săn lui. Rồi ông vẫy tất cả các Samurai đi tới chỗ không nghe thấy được, trừ Naga, ông ngồi xổm và bảo họ cũng làm như vậy.
"Có lẽ nên nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?"
Yabu nói.
"Hầu như chẳng có gì để nói. Tôi nói gặp ông ta. Ông ta tiếp tôi với sự lịch sự tối thiểu nhất. Trước tiên là.
"Những lời chào hỏi" của Chúa Ishido và một lời mời trắng trợn bí mật liên minh với ông ta, vạch kế hoạch ám sát Đại nhân ngay tức khắc và giết tất cả các Samurai của Toranaga ở Izu. Tất nhiên là tôi từ chối không nghe và ngay lập tức - ngay lập tức - không có lễ nghi gì hết, ông ta đưa tôi cái này!." Ngón tay Yabu chọc một cách hung hăng vào cuộn giấy.
"Nếu không có lệnh trực tiếp của Đại nhân bảo vệ ông ấy thì tôi đã băm ông ấy thành muôn ngàn mảnh! Tôi yêu cầu Đại nhân thủ tiêu lệnh đó. Tôi không thể sống với nỗi nhục này. Tôi phải trả thù!"
'Tất cả chỉ có thế thôi sao?"
"Như vậy chưa đủ sao?"
Toranaga bỏ qua sự thô lỗ của Yabu và cau mặt nhìn Omi.
"Ông là người đáng trách, neh? Tại sao ông không có sự thông minh để bảo vệ Chúa của ông tốt đẹp hơn? ông được coi như cố vấn mà. Ông nên là cái khiên của ông ấy. Lý ra ông phải lôi Chúa Zataki ra ánh sáng, cố gắng tìm cho ra Ishido có cái ý gì trong đầu, hối lộ cái gì, họ có kế hoạch gì. Người ta cho rằng ông là một cố vấn có giá trị cơ mà. Ông đã có được một cơ hội hoàn hảo thế mà ông đã bỏ phí nó như một thằng đần không có chút kinh nghiệm gì!"
Omi cúi gập đầu.
"Xin Đại nhân tha thứ cho."
"Ta có thể tha thứ, nhưng ta không thấy vì sao Chúa Yabu có thể tha thứ. Giờ đây Chúa của ông đã nhận cuộn giấy, giờ đây ông đã bị ràng buộc. Giờ đây ông ấy phải hành động, cách này hay cách khác."
"Cái gì?" Yabu nói.
"Nếu không thì ông nghĩ ta đã làm những điều đó để làm gì? Để trì hoãn - Tất nhiên, để trì hoãn", Toranaga nói.
"Nhưng một ngày? Giá trị của một ngày là gì?" Yabu hỏi.
"Ai biết được? Một ngày đối với anh là một ngày kém đi đối với kẻ thù." Mắt Toranaga nhìn vút trở lại Omi.
"Lời Ishido là nói miệng hay giấy?"
Yabu trả lời thay.
"Miệng, tất nhiên."
Toranaga vẫn để mắt trừng trừng nhìn Omi,
"Ông đã không làm được nhiệm vụ của ông đối với Chúa của ông và đối với ta."
"Xin tha..."
"Chính xác ông nói gì?"
Omi không trả lời.
"Ông quên cả lễ độ nữa rồi hay sao? Ông đã nói sao?"
"Không gì hết, thưa Đại nhân. Tôi không nói gì hết."
Yabu nói tuột ra.
"Ông ấy không nói gì với Zataki bởi vì ông ấy không có mặt. Zataki yêu cầu nói chuyện riêng với tôi thôi."
"Thế à?" Toranaga giấu nỗi vui bởi Yabu đã phải thừa nhận điều ông ngờ ngợ và một phần của sự thật lúc này đã được mở.
"Xin tha lỗi cho ta, Omi-san. Ta cứ cho là ông có mặt."
Trước khi Yabu kịp trả lời, Toranaga nói,
"Tất nhiên là ông được tha thứ, Omi-san. Nếu Chúa của ông chế ngự ông, đó là đặc quyền của ông ấy. Ngài quả là có chế ngự ông ấy phải không, Yabu Sama!"
"Vâng - vâng, nhưng tôi không cho rằng điều đó là quan trọng. Đại nhân nghĩ là tôi..."
"Ờ, điều tai hại đã xảy ra rồi. Ông tính làm gì?"
"Tất nhiên gạt bỏ bức điện này, thưa Đại nhân?" Yabu bồn chồn.
"Đại nhân nghĩ đáng lẽ tôi có thể tránh được điều đó?"
"Tất nhiên. Lý ra ông đã có thể thương lượng với ông ta một ngày. Có thể hơn. Có thể là hàng tuần?" Toranaga nói, xoáy con dao thêm vào vết thương, sung sướng một cách ma quái là sự ngu dốt của chính Yabu đã đẩy ông ta vào móc, mà chẳng hề quan tâm đến sự phản phúc mà rõ ràng Yabu đã bị mua chuộc, dụ dỗ hoặc bị đe dọa kéo vào.
"Xin lỗi, nhưng ông đã dính líu. Không sao, đúng như ông nói. Người ta càng chọn phía đứng sớm chừng nào hay chừng ấy." Ông đứng lên.
"Không cần phải trở lại trung đoàn đêm nay. Mời cả hai ông dự cơm với ta chiều nay. Ta đã thu xếp một cuộc chiêu đãi." Ông nói thêm với mọi người, hết sức hài lòng.
Ngón tay điêu luyện của Kiku gảy một dây, miếng gẩy cầm chắc. Rồi nàng bắt đau ca, sự trong trẻo của giọng nàng làm đầy buổi tối tĩnh mịch. Mọi người ngồi ngây trong căn phòng lớn mở ra hàng hiên và khu vườn phía xa, lạc thần trí vì cái tác động nàng tạo ra dưới những ngọn đuốc lung linh và những sợi chỉ vàng của chiếc kimono của nàng bắt ánh sáng khi nàng nghiêng mình trên cây tam huyền.
Toranaga nhìn nhanh xung quanh, cảm nhận màn đêm buông. Ở một bên cửa của ông, Mariko ngồi giữa Blackthorne và Buntaro. Ở bên kia Omi và Yabu ngồi song song nhau. Chỗ danh dự vẫn còn trống. Zataki đã được mời, nhưng tất nhiên ông ta lấy làm tiếc từ chối vì lý do sức khỏe, mặc dầu người ta thấy ông phi ngựa trên những ngọn đồi phía bắc và làm chuyện chăn gối với một sức mạnh huyền thoại. Naga và những vệ sĩ được chọn lựa một cách hết sức cẩn thận ở tất cả xung quanh. Gyoko lượn lờ ở một nơi nào đó trong hậu trường. Kiku-san quỳ trên hàng hiên đối diện với họ, lưng quay ra vườn - nhỏ nhoi, trơ trọi, và hiếm thấy.
Mariko nói đúng. Toranaga nghĩ vậy. Người kỹ nữ này đáng đồng tiền. Lòng ông khuây khỏa, nỗi lo lắng về Zataki giảm đi. Mình sẽ cho gọi nàng đêm nay hay mình sẽ ngủ một mình? Con người đàn ông của ông rung động khi ông nhớ lại đêm qua.
"Thế Gyoko-san, bà muốn gặp tôi?" ông đã hỏi trong khu riêng của mình ở pháo đài.
"Vâng, thưa Đại nhân."
Ông đốt nén hương.
"Xin mời tiến hành đi."
Gyoko cúi chào, nhưng ông không còn mắt nào để nhìn bà ta. Đây là lần đầu tiên ông nhìn gần Kiku. Càng gần càng làm tôn những đường nét tuyệt đẹp của nàng.
"Xin hãy chơi nhạc trong khi chúng tôi nói chuyện", ông nói, ngạc nhiên vì Gyoko-lại định nói trước mặt nàng.
Kiku vâng lời ngay tức khắc, nhưng âm nhạc của nàng không đêm nào giống như đêm nay. Đêm qua nó êm ả, đệm vào công việc trước mắt. Đêm nay nó thôi thúc, tôn nghiêm và hứa hẹn.
"Thưa Đại nhân?" Gyoko chính thức bắt đầu,
"Trước hết tôi xin cảm ơn Đại nhân vì niềm vinh dự Người đã đem đến cho tôi, cho ngôi nhà khốn khổ của tôi và cho Kiku-san đệ nhất phu nhân của Thế giới Thùy dương. Cái giá tôi đòi cho hợp đồng đó là láo xược, tôi biết, là không thể được, tôi chắc vậy, chưa được thỏa thuận cho đến tận tối mai khi cả hai phu nhân Kasigi và phu nhân Toda sẽ quyết, người đã quyết định từ lâu rồi, bởi vì các đồng tiền đáng khinh bỉ có nghĩa gì đối với một Samurai, nói gì tới vị Daimyo vĩ đại nhất thế giới!"
Gyoko ngừng để lời nói thêm tác động. Ông chưa cắn mồi, nhưng khi phe phẩy quạt, nó có thể có nghĩa là sự bực bội trước cái ba hoa của bà ta, sự chấp nhận lời ngợi ca, hoặc sự gạt bỏ hoàn toàn với cái giá cả đó.
"Tiền có nghĩa gì? Không có gì hết ngoài phương tiện giao lưu", bà ta nói tiếp.
"Như tiếng nhạc của Kiku-san. Sự thực thì những người trong thế giới Thùy dương của chúng tôi có thể làm gì ngoài giao lưu và mua vui, tỏa sáng linh hồn của người đàn ông, làm nhẹ gánh nặng của họ..." Toranaga cố nén một lời đáp châm biếm, tự nhắc nhở mình, người đàn bà này đã mua một quãng thời gian năm trăm Koku và năm trăm Koku đáng để người ta chú ý nghe. Vì vậy ông để bà ta nói tiếp và chỉ nghe bằng một tai, còn tai kia tưởng tượng tiếng nhạc tuyệt vời reo vào lòng ông, ru ông vào một trạng thái đê mê. Rồi ông bị giật lại một cách thô bạo vào cái thế giới thực tại bởi một điều gì đó Gyoko vừa nói.
"Cái gì?"
"Tôi vừa có ý kiến là Đại nhân nên thâu cái thế giới Thùy dương vào sự che chở của mình và thay đổi đòng lịch sử."
"Như thế nào?"
"Thưa Đại nhân, bằng cách như Đại nhân luôn luôn làm, bằng cách quan tâm đến cả vương triều."
Ông để cho sự cường điệu lố bịch này qua đi, tự nhủ phải bịt tai lại đối với âm nhạc - ông đã rơi vào cái bẫy đầu tiên là đã bảo Gyoko đem cô gái tới, thứ hai là đã để cho mình ngây ngất với sắc đẹp và hương thơm của cô ta, thứ ba là đã để cô ta chơi đàn một cách quyến rũ trong khi bà chủ của cô ta nói.
"Thế giới Thùy dương? Thế giới Thùy dương sao cơ?"
"Hai điều, thưa Đại nhân. Một là thế giới Thùy dương ngày nay hòa nhập với thế giới thực đến độ cả hai thế giới đều suy giảm. Hai, là, các kỹ nữ của chúng tôi không thể vươn tới mức hoàn hảo mà giới đàn ông có quyền mong đợi."
"Thế à?" Một làn hương của Kiku, làn hương trước đây ông chưa từng biết tới, thoảng tới. Thật hết sức đúng lúc. Bất giác ông nhìn nàng. Nụ cười nửa miệng trên đôi môi nàng chỉ dành riêng cho ông. Nàng uể oải đưa mắt nhìn xuống, những ngón tay nàng ve vuốt. những sợi dây đàn và ông cảm thấy chúng ve vuốt chính ông.
Ông cố gắng tập trung.
"Xin lỗi, Gyoko-san. Bà nói gì?"
"Xin tha lỗi cho tôi vì đã nói không rõ ràng, thưa Đại nhân. Trước tiên: thế giới Thùy dương nếu được tách khỏi thế giới thực tại. Trà thất của tôi ở Mishima, ở một phố miền Nam, các trà thất khác ở rải rác cũng như vậy, ở khắp vương triều này đều là như vậy. Ngay cả Yedo nữa. Tôi nghĩ Yedo nên làm mẫu cho toàn thế giới."
"Như thế nào?" Ông lãng tâm.
"Tất cả các phường hội khác đều có những đường phố riêng, khu riêng của mình. Thưa Đại nhân, chúng tôi cũng nên được có những, khu riêng. Yedo là một thành phố mới, Đại nhân có thể xem xét dành một khu riêng cho thế giới Thùy dương của Người. Hãy đưa tất cả các trà thất vào trong vòng cung của khu vực này và cấm tất cả các trà thất, dù nhỏ đến thế nào, ở bên ngoài." Giờ đây trí óc ông hoàn toàn tập trung bởi vì đây là một ý lớn. Ý kiến này hay đến nỗi ông phải tự mắng nhiếc chính mình đã không nghĩ ra. Tất cả các trà thất và tất cả các kỹ nữ trong hàng rào và do đó rõ ràng là dễ đàng kiểm soát, dễ theo dõi, đánh thuế và tất cả các khách hàng cũng dễ kiểm soát, dễ theo dõi và do thám. Sự đơn giản này làm ông lao đao. Ông cũng biết được cái ảnh hưởng mạnh mẽ của các phu nhân hạng nhất.
Nhưng mặt ông không hề biểu lộ mối quan tâm đó,
"Như vậy thì có lợi gì, Gyoko-san?"
"Chúng tôi cần có phường hội riêng, thưa Đại nhân, với tất cả sự che chở một phường hội cần có, một phường hội thật sự ở một địa điểm, chứ không ở rải rác, một phường hội mà tất cả đều phải tuân lệnh như vậy..."
"Phải tuân lệnh?"
"Vâng, thưa Đại nhân. Phải tuân lệnh, vì lợi ích của tất cả. Phường hội sẽ chịu trách nhiệm làm thế nào để giá cả cho phải, các tiêu chuẩn được giữ vững. Vâng, trong một vài năm nữa, một phu nhân hạng hai sẽ bằng một người KYođô. Nếu một phương thức có giá trị ở Yedo, tại sao nó lại không ở tất cả các thành phố khác trong địa hạt của Đại nhân?"
"Nhưng những chủ nhân trong địa hạt này chi phối mọi thứ. Họ là người giữ độc quyền, neh? Họ sẽ đòi giá tiền cao, có thể đóng cửa những người khác cũng có quyền làm việc ở thế giới Thùy dương, neh?"
"Vâng, có thể là như vậy, thưa Đại nhân. Và nó sẽ xảy ra ở một số nơi, một số lúc. Nhưng luật lệ nghiêm khắc có thể được thiết lập một cách dễ dàng để bảo đảm tính công bằng, và cái tốt sẽ át cái xấu, cho chúng tôi và cho các vị khách hàng khả kính. Hai là các phu nhân của..."
"Ta hãy bàn cho xong điểm thứ nhất của bà đã, Gyoko-san." Toranaga nói khô khan.
"Như vậy đó là một điểm ngược với đề nghị của bà, neh?"
"Vâng, thưa Đại nhân. Có thể như vậy. Nhưng bất cứ một vị Daimyo nào cũng có thể ra lệnh khác đi. Và như vậy ông ấy chỉ phải giải quyết với một phường hội ở một nơi thôi. Đại nhân sẽ không có chuyện gì phiền hết. Mỗi vùng tất nhiên là chịu trách nhiệm cho sự yên ổn của vùng ấy. Và cho thuế."
"À phải rồi, thuế! Như vậy thu thuế sẽ dễ dàng hơn. Đó là một điểm rất tốt để có thể tán thành."
Đôi mắt Gyoko nhìn vào nén hương. Hơn một nửa nén đã cháy hết.
"Đại nhân, trong sự khôn ngoan của Người, có thể ban sắc lệnh. Thế giới Thùy dương của chúng tôi là thế giới duy nhất, trong toàn thể thế giới, không bao giờ phải đóng thuế, muôn đời. Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ." Bà ta nhìn ông một cách trong sáng, giọng bà ta chân thật.
"Xét cho cùng, thưa Đại nhân, phải chăng thế giới của chúng tôi còn gọi là.
"Thế giới phù vân", thế giới của chúng tôi chỉ hiến dâng cái đẹp, phải chăng nó là một phần của cái đẹp thanh xuân? Phải chăng tuổi xuân phù vân và ngắn ngủi là một món quà của các vị thần linh và linh thiêng? Hơn ai hết, thưa Đại nhân, ngài phải hiểu tuổi xuân quý báu và ngắn ngủi biết chừng nào, một người đàn bà cũng thế."
Tiếng nhạc đã tắt. Đôi mắt ông quay về Kiku-san. Nàng đang nhìn ông chăm chú, lông mày thoáng một nét cau.
"Phải", ông nói một cách lương thiện.
"Ta biết nó phù du như thế nào." Ông nhấm nháp trà.
"Ta sẽ cân nhắc điều bà vừa nói. Thứ hai?"
"Thứ hai?" Gyoko vận dụng sự khôn ngoan.
"Thứ hai và là cuối cùng, thưa Đại nhân, ngài có thể đóng dấu ấn của mình lên thế giới Thùy dương mãi mãi. Hãy xét tới một phu nhân của chúng tôi: Kiku-san chẳng hạn, đã học hát, học múa, học chơi samisen từ năm lên sáu. Tất cả những lúc thức, nàng đều học tập chăm chỉ để trau dồi nghệ thuật của mình. Phải thừa nhận nàng là phu nhân hạng nhất, bởi vì nghệ thuật độc nhất vô nhị của nàng xứng đáng được như thế. Nhưng nàng vẫn là một kỹ nữ và một số khách hàng muốn thưởng thức nàng trên gối cũng như qua nghệ thuật của nàng. Tôi tin là cần phải phân ra làm hai loại phu nhân. Loại thứ nhất, các kỹ nữ, vẫn như bao giờ, - vui vẻ, hạnh phúc, thể xác. Loại thứ hai, một giai cấp mới, có lẽ là geisha, từ đó có thể miêu tả được họ: những con người nghệ thuật - những con người chỉ phục vụ nghệ thuật thôi. Geisha không phải làm chuyện chăn gối như là bổn phận của mình. Họ chỉ là những người biểu diễn, vũ nữ, ca sĩ, nhạc sĩ - những nhà chuyên gia - và hoàn toàn phục vụ nghề nghiệp này. Hãy để cho các geisha mua vui cho trí óc, cho tinh thần của người đàn ông bằng nhan sắc, bằng vẻ yêu kiều, bằng nghệ thuật của họ. Hãy để cho các kỹ nữ làm thỏa mãn thân thể cũng bằng nhan sắc, vẻ yêu kiều và nghệ thuật tương tự như vậy."
Ông lại bị gây ấn tượng mạnh vì cái đơn giản và đầu óc nhìn xa thấy rộng của bà ta.
"Phải làm thế nào để chọn được một geisha?"
"Theo năng khiếu của nàng. Đến tuổi dậy thì, chủ nàng sẽ quyết định con đường tương lai của nàng. Và phường hội có thể chấp thuận gạt bỏ người học nghề, neh?"
"Đó là một ý kiến độc đáo, Gyoko-san."
Người đàn bà cúi chào và rùng mình." Xin tha thứ cho lời lẽ dài dòng của tôi, thưa Đại nhân, nhưng sự thể là, khi nhan sắc tàn phai, thân hình xồ xề thì người con gái vẫn có một tương lai quý giá và một giá trị thật. Nàng sẽ không cần phải ra đường mà tất cả các kỹ nữ ngày nay phải trải qua. Tôi xin cho các nghệ sĩ và Kiku-san của tôi trong số đó. Tôi thỉnh cầu ban tương lai và cương vị cho một số ít những tài năng xứng đáng trên mảnh đất này. Họ hát học múa, học biểu diễn, cần phải được tập dượt, tập dượt không ngừng qua năm tháng. Việc chăn gối cần sự trẻ trung và không có gì kích thích tình dục bằng sự trẻ trung, neh?"
"Đúng." Toranaga nhìn bà ta.
"Geisha không thể chăn gối?"
"Đó không phải là một phần bổn phận của một geisha, dù có tiền nhiều đến thế nào chăng nữa. Geisha không bao giờ bị bắt buộc phải chăn gối, thưa Đại nhân. Nếu một geisha nào muốn chăn gối với một người đàn ông đặc biệt nào đó, thì đó là việc riêng của nàng - hay có lẽ nó sẽ được thu xếp với sự cho phép của chủ nàng, giá là do người đàn ông có thể trả. Nhiệm vụ của một kỹ nữ là chăn gối một cách có nghệ thuật - geisha và những geisha học việc sẽ là không thể sờ mó được. Xin Đại nhân tha lỗi cho tôi đã nói quá dài."
Gyoko cúi chào và Kiku cũng cúi chào. Chỉ còn lại một mẩu hương con.
Toranaga hỏi nhiều gấp hai lần số giờ đã định, ông hài lòng vì có dịp hiểu biết về thế giới của họ, thăm dò được những ý nghĩ, những nỗi hy vọng và sợ hãi của họ. Những điều biết được đã làm ông kích động. Ông ghi nhớ để sử dụng sau này, rồi ông cho Kiku vào trong vườn.
"Gyoko-san ạ, tối nay ta muốn nàng ở lại cho đến sáng, nếu nàng bằng lòng - nếu nàng rỗi. Bà làm ơn hỏi nàng? Tất nhiên ta cũng thấy bây giờ nàng đã mệt. Nàng đã chơi đàn tuyệt vời với một thời gian dài và ta phải hoàn toàn hiểu điều đó. Nhưng có lẽ nàng nên cân nhắc xem. Ta sẽ biết ơn nếu bà hỏi hộ nàng cho ta."
"Tất nhiên, thưa Đại nhân, tôi biết nàng sẽ vinh dự được Đại nhân mời. Nhiệm vụ của chúng tôi là phục vụ bằng mọi cách, neh?"
"Phải. Nhưng, như bà đã nói đó, nàng hết sức đặc biệt. Ta sẽ hết sức hiểu, nếu nàng quá mệt. Xin hỏi nàng một chút." Ông trao cho Gyoko một cái túi da nhỏ có mười koban, trong lòng ông cũng tiếc vì sự khoa trương này, nhưng ông biết địa vị của ông đòi hỏi điều đó.
"Có lẽ nó sẽ đền bù cho bà một buổi tối mệt mỏi, và là một món quà nhỏ cho lòng biết ơn của ta đối với những ý tưởng của bà."
"Nhiệm vụ của chúng tôi là nhiệm vụ, thưa Đại nhân" Gyoko nói. Ông thấy bà ta đang cố gắng để khỏi đếm tiền qua túi da mỏng nhưng không thể được:
"Cám ơn Đại nhân, xin tha lỗi. Tôi sẽ hỏi nàng." Thế rồi, lạ lùng và bất ngờ thay, nước mắt của bà ầng ậc.
"Xin hãy nhận cho lời cảm ơn của một bà già tầm thường vì phong thái lịch sự của Đại nhân và sự lắng nghe. Chúng tôi chỉ còn biết đáp lại bằng dòng sông nước mắt. Sự thật, thưa Chúa công, khó giải thích điều một người đàn bà cảm thấy... xin tha lỗi cho tôi…"
"Nghe này bà Gyoko-san, tôi hiểu. Đừng lo. Tôi sẽ cân nhắc tất cả những điều bà nói. À. Phải rồi, cả hai người sẽ cùng đi với tôi ngay sau bình minh. Một vài ngày trên núi sẽ là một sự thay đổi thú vị. Tôi nghĩ giá hợp đồng sẽ được chấp nhận. Neh?"
Gyoko cúi chào cám ơn, rồi bà gạt nước mắt, nói kiên quyết.
"Tôi có thể hỏi tên con người đáng kính mà hợp đồng này sẽ bán không ạ?"
"Yoshi Toranaga noh Minowara."
Giờ đây dưới bầu trời đêm Yokose, không gian mát ngọt ngào, tiếng nhạc và tiếng nói của Kiku-san chiếm ngự trí óc và trái tim họ. Toranaga để cho đầu óc mình trôi nổi. Ông nhớ lại ánh sáng đầy tự hào choán lấy nét mặt Gyoko và ông lại ngạc nhiên vì tính khí dại của con người. Thật là sai lạc biết mấy, ngay cả những người khôn ngoan, láu lỉnh nhất cũng thường chỉ nhìn thấy cái họ muốn nhìn thấy thôi, ít khí nhìn quá được cái màn mỏng nhất phủ lấy nó. Hoặc nó sẽ bỏ qua thực trạng, coi nó như cái mã ngoài. Và rồi, khi cả thế giới của họ tan rã ra từng mảnh thì họ quỳ gối, mổ bụng, cắt cổ hoặc lăn ra ngoài trời băng giá, họ sẽ vò đầu bứt tai, xé rách quần áo, than thân trách phận, trách thần trách thánh, trách số phận, trách chủ, trách chồng hoặc chư hầu - bất cứ cái gì, bất cứ ai - nhưng không bao giờ trách mình.
Thật là lạ lùng.
Ông nhìn các vị khách của mình, và thấy họ vẫn đang ngắm cô gái, khóa kín trong niềm bí mật, đầu óc họ giãn ra vì nghệ thuật của nàng - tất cả chỉ trừ Anjin-san, anh đang có vẻ bồn chồn, bứt rứt. Không sao, Anjin-san, Toranaga thú vị nghĩ, chỉ vì ông thiếu văn minh đó thôi. Phải, không sao, rồi cuối cùng cũng sẽ được, và cũng chẳng sao hết chừng nào ông vâng lời là được. Lúc này ta cần tính hay giận dỗi của ông, cái tức giận của ông, tính hung bạo của ông.
Phải, tất cả các ngươi đều ở đây. Ngươi, Omi, và Yabu, Naga, Buntaro, và ngươi. Mariko và Kiku-san và ngay cả Gyoko nữa, tất cả những con diều hâu, những con chim ưng của ta ở Izu, tất cả đều đã được huấn luyện và sẵn sàng. Tất cả đều ở đây, trừ một người, gã thầy tu Cơ đốc. Và chẳng bao lâu sẽ đến lượt ông, Tsukku-san. Hay có lẽ lượt ta.
Cha Matin Alvito của Hội Jesus nổi giận. Ngay khi ông biết ông phải chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ của ông với Toranaga mà ông phải vận dụng tất cả tâm trí, ông lại gặp phải cái vật kinh tởm mới này.
"Anh có điều gì cần nói cho bản thân?", ông quất ra câu hỏi đó trước thầy tăng người Nhật Bản đang quỳ mọp trước mặt ông. Các thầy tăng khác đứng xung quanh căn phòng nhỏ theo hình vòng cung.
"Xin tha thứ cho con, thưa cha. Con đã phạm tội", người đàn ông ấp úng hết sức đau khổ.
"Xin tha..."
"Ta nhắc lại. Đức Chúa toàn năng trong sự khôn ngoan của Người sẽ tha thứ, chứ không phải ta. Anh đã phạm một tội lỗi lớn. Anh đã phá lời thề linh thiêng. Thế nào?"
Câu trả lời rất khẽ.
"Con xin lỗi cha." Người đàn ông này gầy và ẻo lả. Tên rửa tội của anh ta là Joseph và anh ta ba mươi tuổi. Các thầy tăng bạn anh ta, tất cả các anh em của Hiệp Hội, tuổi từ mười tám đến bốn mươi. Tất cả đều cạo đầu, tất cả đều thuộc dòng Samurai quý tộc ở các tỉnh của Kyushu, tất cả đều hăm hở học tập để làm cha cố mặc dù chưa có ai được phong chức.
"Con đã xưng tội, thưa cha", cha Joseph nói, đầu cúi thấp.
"Con nghĩ như thế là đủ rồi hay sao?" Alvito quay đi một cách nóng nẩy và bước ra phía cửa sổ. Căn phòng bình thường, chiếu sạch sẽ, giấy dán ở cửa shoji được sửa sang lại tàm tạm. Quán này xơ xác và thuộc hạng ba nhưng là quán tốt nhất ông có thể tìm được ở Yokose, những quán khác, các Samurai đã ở cả. Ông nhìn ra ngoài đêm, mơ hồ nghe giọng hát xa xăm của Kiku vút lên trên tiếng rì rầm của sông nước. Cho đến khi người kỹ nữ im lặng, Alvito hiểu rằng ông không được Toranaga cho gọi.
"Đồ đĩ điếm bẩn thỉu", ông nói, nửa như nói với mình, tiếng than vãn rền rĩ của bài ca Nhật Bản làm ông ta tức bực hơn bao giờ hết, càng làm tăng lên cái cáu giận trước sự phản bội của Joseph.
"Hãy nghe đây, các đạo hữu." Alvito nói với mọi người, lưng quay về phía họ.
"Chúng ta phán xử đạo hữu Joseph, đã đi với một con điếm của tỉnh này đêm qua, phá vỡ lời thề linh thiêng của sự vâng lời, làm mất tính thiêng liêng của linh hồn bất tử của đạo hữu đó, cương vị Jesuit, địa vị của đạo hữu đó tại nhà thờ. Trước mặt Chúa, tôi xin hỏi tất cả các bạn - các bạn có làm khác không?"
Họ đều lắc đầu.
"Các bạn có làm khác không?"
"Không, thưa cha."
"Con là kẻ có tội! Trước mặt Chúa, con thú nhận tội lỗi của con?"
"Vâng, thưa cha, con đã..."
"Trước mặt Chúa, đây có phải lần đầu tiên của con không?"
"Không, đây không phải là lần đầu tiên", Joseph nói.
"Con... con đã đi với một người khác bốn đêm trước - ở Mishima."
"Nhưng... nhưng hôm qua chúng ta có khóa lễ! Còn lời xưng tội của con hôm qua, đêm trước đó và đêm trước đó nữa, con không... Hôm qua chúng ta có khóa lễ! Lạy Chúa tôi, con không hề xưng tội gì hết, trong khi biết là đã phạm trọng tội."
Đạo hữu Joseph xạm người vì xấu hổ. Anh ta đã sống cùng với người Jesuit từ năm lên tám tuổi.
"Đây là… đây là lần đầu tiên, trình cha. Mới có bốn ngày trước. Suốt đời con không phạm tội. Con bị cám dỗ... và, xin Đức Mẹ tha thứ cho con, lần này con đã thất bại. Con ba mươi tuổi. Con là một người đàn ông - chúng ta đều là đàn ông. Xin cha, Đức cha không tha thứ được cho con? Chúng ta đều là đàn ông..."
"Chúng ta đều là những người đi tu!"
"Chúng tôi không phải là những tu sĩ thực sự? Chúng tôi chưa thành nghề - Chúng tôi thậm chí chưa được phong. Chúng tôi không phải là những Jesuit thực sự. Chúng tôi không thể lấy lời thề thứ tư như cha được thưa cha", Joseph nói cau có,
"Tại sao lại...?"
"Câm mồm!"
"Tôi không!" Joseph nổi sung.
"Xin cha tha lỗi cho, nhưng tại sao một số người chúng tôi không được phong chức?" Anh ta chỉ vào một đạo hữu, một người đàn ông cao, mặt tròn trông thanh khiết:
"Tại sao đạo hữu Michael không được phong chức? Ông ấy đã học tập từ năm mười hai tuổi. Bây giờ ông ấy ba mươi sáu và là người Cơ đốc giáo hoàn hảo, gần như là một ông thánh. Ông ấy đã cải tạo được hàng nghìn người nhưng ông ấy vẫn chưa được phong chức, tuy..."
"Nhân danh Chúa, ngươi sẽ..."
"Nhân danh Chúa, thưa cha, tại sao một người trong chúng ta lại không được phong chức. Phải có người dám hỏi cha điều đó!" Joseph lúc này đã đứng lên.
"Tôi đã rèn luyện mười sáu năm, đạo hữu Matêo hai mươi ba năm, Giuliao còn nhiều hơn nữa, suốt đời chúng tôi - nhưng năm vô kể. Chúng tôi thuộc kinh, thuộc giáo lý vấn đáp và những bài thánh ca hơn cả cha. Michael và tôi thậm chí nói tiếng Latin cũng như tiếng Bồ..."
"Thôi."
"Portugal, và chúng tôi tiến hành tất cả việc cầu nguyện và tranh luận với những người theo Phật giáo và tất cả những người thuộc giáo phái khác và làm hầu hết việc cải đạo. Chính chúng tôi làm! Nhân danh Chúa và đức Mẹ, chúng tôi làm sao? Tại sao chúng tôi còn chưa đủ tốt để làm người Jesuit? Có phải chỉ bởi vì chúng tôi không phải là người Portugal hay Spain, hay bởi vì chúng tôi không có lông hoặc mắt tròn? Nhân danh Chúa, thưa cha, tại sao không có một người Jesuit Nhật Bản nào được phong chức cả?"
"Bây giờ ngươi có câm miệng đi không?"
"Chúng tôi cũng đã từng đến La Mã, Michael, Giuliao và tôi?" Joseph nói vung lên.
"Cha cũng chưa từng đến La Mã hoặc gặp Cha bề trên hay đức Giáo hoàng như chúng tôi..."
"Có một lý do khác ngươi nên hiểu hơn là tranh luận như thế này. Ngươi đã thề trinh bạch, nghèo túng, và vâng lời. Ngươi đã được chọn trong số nhiều người, được ân sủng, thế mà bây giờ ngươi để linh hồn mình vẩn đục đến nỗi..."
"Xin lỗi cha, nhưng tôi không nghĩ rằng chúng tôi được ân sủng tám năm tới đó và trở về nếu sau khi học tập như vậy, cầu nguyện như vậy, đợi chờ là thế mà không một ai trong chúng tôi được phong chức như được hứa. Tôi mười hai tuổi khi tôi ra đi, Giuliao mười một..."
"Ta cấm ngươi không được nói nửa lời! Ta ra lệnh cho ngươi thôi." Rồi trong cái yên lặng khủng khiếp, Alvito nhìn những người khác đang đứng giáp vào tường đang nhìn và nghe chăm chú.
"Ngươi sẽ được phong chức lúc nào tới. Nhưng ngươi, Joseph, trước mặt Chúa, ngươi sẽ..."
"Trước mặt Chúa", Joseph bật ra,
"Lúc nào?"
"Lúc Chúa..." Alvito quật lại, choáng váng vì sự phản loạn, ông bùng lên.
"Quỳ xuống."
Đạo hữu Joseph trừng trừng nhìn lại, nhưng cuối cùng cơn giận của anh ta qua, anh ta thở hắt ra, quỳ xuống, cúi đầu.
"Chúa hãy thương xót ngươi. Ngươi đã tự thú tội lỗi bỉ ổi gớm ghiếc của người, phạm tội phá vỡ lời thề linh thiêng giữ gìn trong sạch, lời thề linh thiêng vâng lời bề trên, và phạm tội láo xược không thể tưởng tượng nổi. Sao ngươi dám căn vặn lệnh và giáo lý của nhà thờ?
Ngươi đã làm phương hại đến linh hồn bất tử của ngươi.
Ngươi là một điều điếm nhục đối với Chúa, với bạn hữu của ngươi, đối với nhà thờ, đối với gia đình của ngươi. Trường hợp của ngươi quá nặng nề. Phải để cha bề trên xét xử. Cho đến lúc đó, ngươi sẽ không được làm thông công, ngươi sẽ không được xưng tội, hoặc nghe xưng tội hoặc tham dự gì vào khóa lễ hết..." Đôi vai Joseph run lên với nỗi đau khổ ăn năn đang giày vò anh ta.
"Để làm cho phải ăn năn bước đầu, ngươi không được nói chuyện, ngươi sẽ chỉ có cơm và nước trong ba mươi ngày, trong ba mươi đêm, đêm nào ngươi cũng phải quỳ để cầu nguyện đức Mẹ tha thứ cho những tội lỗi ghê tởm của ngươi, và sau đó ngươi sẽ bị đánh roi. Ba mươi roi. Cởi áo thầy tu ra."
Đôi vai thôi không run rẩy nữa, Joseph nhìn lên.
"Tôi xin nhận mọi đều cha đã ra lệnh, trình cha", anh ta nói.
"Là tôi xin lỗi với tất cả tấm lòng của tôi, tất cả linh hồn tôi. Tôi xin cha tha thứ, cũng như tôi xin Người tha thứ cho tôi đời đời. Nhưng tôi sẽ không bị đánh như một tội phạm bình thường."
"Ngươi sẽ bị đánh!"
"Xin tha lỗi cho tôi, thưa cha", Joseph nói,
"Nhân danh đức Mẹ, không phải vì đau đớn. Đau đớn không có nghĩa lý gì đối với tôi, chết cũng không có nghĩa lý gì đối với tôi. Tôi bị nguyền rủa và sẽ bị đốt đời trong ngọn lửa địa ngục có thể là karma của tôi, và tôi sẽ chịu đựng. Nhưng tôi là Samurai. Tôi thuộc gia đình Chúa Harima."
"Lòng tự hào của ngươi làm ta lợm giọng. Ngươi bị trừng phạt không phải là để chịu sự đau đớn mà là để gột cái lòng tự hào khó chịu của ngươi. Tội phạm bình thường? Lòng khiêm nhường của ngươi ở đâu? Chúa Jesus Crit của chúng ta đã từng chịu đựng điều sỉ nhục. Và Người đã chết cùng những tội phạm bình thường."
"Vâng. Đó là một vấn đề lớn của chúng tôi ở đây, thưa cha."
"Cái gì?"
"Xin cha tha lỗi cho sự nói thẳng của tôi, thưa cha, nhưng Vua của các Vua không chết như một tội phạm bình thường trên cây thập tự, các Samurai hẳn đã chấp nhận..."
"Thôi!"
"Cơ đốc giáo dễ dàng hơn. Thánh Hội đã khôn khéo tránh cầu nguyện đức Chúa bị đóng đinh câu rút như những tội đồ khác..."
Như một thiên thần trả thù, Alvito giơ cây thánh giá lên một cái khiên trước mặt.
"Nhân danh Chúa, hãy im đi và vâng lời, nếu không ngươi sẽ bị rút phép thông công! Bắt lấy hắn và lột quần áo hắn ra!"
Những người khác sực tỉnh và tiến lên, nhưng Joseph chồm dậy. Một lưỡi dao xuất hiện trong tay anh ta dưới chiếc áo dài. Anh ta dựa lưng vào tường. Mọi người sững lại. Trừ đạo hữu Michael. Michael tiến lên chậm chạp và bình tĩnh, tay anh ta giơ ra.
"Xin đưa cho tôi lưỡi dao, người anh em", anh ta nói nhẹ nhàng.
"Không. Xin tha lỗi cho tôi."
"Vậy thì hãy cầu nguyện cho tôi đi, người anh em."
Michael lặng lẽ tiến lên lấy vũ khí.
Joseph lùi lại mấy bước, rồi sẵn sàng lao vào.
"Tha lỗi cho tôi, Michael."
Michael tiếp tục tiến.
"Michael, dừng lại! Để mặc anh ta." Alvito ra lệnh. Michael tuân lệnh, chỉ còn cách lưỡi dao vung lên có vài.
"Inh."
Sau đó Alvito nói, mặt ông ta xám ngoét:
"Chúa hãy thương xót lấy ngươi, Joseph. Ngươi đã bị rút phép thông công. Quỷ Satan đã nhập hồn ngươi trên mặt đất này, cũng như nó sẽ nhập hồn ngươi sau khi ngươi chết. Hãy cút ngay!"
"Tôi không chấp nhận Chúa Cơ đốc! Tôi là người Nhật Bản - Tôi là Thần đạo. Bây giờ linh hồn tôi là của tôi. Tôi không sợ", Joseph hét lên.
"Phải, chúng ta có niềm tự hào - không giống như lũ rợ mọi. Ngay cả nông dân của chúng ta cũng không phải là rợ mọi."
Alvito long trọng làm dấu thánh giá, như để che chở cho tất cả mọi người và quay lưng lại lưỡi dao không hề sợ hãi.
"Các đạo hữu, chúng ta hãy cùng cầu nguyện. Quỷ Satan đang ở giữa chúng ta."
Những người khác cũng đã quay đi, nhiều người buồn bã, một số vẫn còn choáng váng. Chỉ Michael vẫn đứng y nguyên tại chỗ, đăm đăm nhìn Joseph.
Joseph giật chuỗi tràng hạt và cây thánh giá của mình ra. Anh ta sắp sửa liệng nó đi, nhưng Michael lại giơ tay ra.
"Người anh em, xin hãy đưa nó cho tôi - đó là một món quà đơn giản", anh nói.
Joseph nhìn anh một hồi lâu, rồi anh ta đưa nó cho Michael.
"Xin tha lỗi cho tôi."
"Tôi sẽ cầu nguyện cho các đạo hữu", Mai cơn nói.
"Anh không nghe thấy sao? Tôi đã từ bỏ Chúa rồi!"
"Tôi sẽ cầu nguyện để Chúa không từ bỏ đạo hữu, Uraga noh. Taganasa-san."
"Xin anh tha thứ cho tôi", Joseph nói. Anh ta gài lưỡi dao vào thắt lưng, giật mở cửa, bước một cách mù lòa dọc hàng hiên vào trong hành lang. Mọi người nhìn anh ta một cách tò mò, trong đó có Mo, người đánh cá, đang đợi một cách kiên nhẫn trong bóng tối. Joseph đi qua sân, tiến về phía cổng. Mọi người Samurai đứng chắn đường.
"Đứng lại!"
Joseph dừng lại.
"Ông đi đâu thế?"
"Tôi xin lỗi, xin tha lỗi cho tôi, tôi - tôi không biết."
"Tôi phục vụ Lãnh chúa Toranaga. Xin lỗi, tôi không thể không nghe những điều vừa xảy ra trong đó. Cả quán hẳn đã nghe thấy. Những hành động thật tởm lợm... người lãnh đạo của ông la hét lên như vậy và làm hỗn loạn cả lên. Và cả ông nữa. Tôi trực ở đây. Tôi nghĩ ông nên đến gặp người phụ trách gác của tôi."
"Tôi nghĩ là - cám ơn ông, tôi sẽ đi đường khác. Xin tha thứ..."
"Xin lỗi, ông sẽ không đi đâu cả. Trừ gặp sĩ quan của tôi."
"Cái gì? Ồ - Vâng. Tôi xin lỗi, tất nhiên." Joseph cố làm cho đầu óc hoạt động.
"Tốt. Cám ơn." Người Samurai quay đi, một người Samurai khác tới từ cầu và chào.
"Tôi được lệnh đưa Tsukku-san đến cho Lãnh chúa Toranaga."
"Tốt. Người ta đợi ông."
"Thưa Đại nhân, tôi đã yêu cầu ông ấy đóng quân bên ngoài làng, ở phía Bắc, cho đến khi địa điểm được chuẩn bị xong." Buntaro nói.
"Cuộc họp chính thức sẽ được tiến hành tại đây chiều nay, nếu Đại nhân vừa ý." Anh ta nói thêm, không chút hài hước.
"Tôi nghĩ giờ Mùi là tốt nhất."
"Tốt."
"Ông ấy muốn gặp Đại nhân đêm nay nhưng tôi gạt đi. Tôi nói với ông ấy, Đại nhân rất vinh dự gặp hôm nay hoặc mai, ông ấy muốn thế nào cũng được."
Không rời khỏi yên ngựa đã sùi bọt mép. Toranaga mặc giáp, đội mũ sắt cũng giống như các vệ sĩ, thận trọng nhìn quanh một lượt địa điểm đã chọn một cách cẩn thận để tránh phục binh. Không có cây cối hoặc nhà cửa gì trước tầm mắt để có thể giấu được các cung thủ hoặc xạ thủ. Ở phía Đông làng, đất bằng phẳng, và hơi cao hơn, phía Bắc, phía Tây và phía Nam được canh phòng bởi dân làng và bởi chiếc cầu gỗ bắc qua dòng sông chảy xiết. Ở đây, có những chỗ hẹp nước xoáy và đầy đá. Về phía Đông, đằng sau ông và những kỵ sĩ mệt mỏi, đẫm mồ hôi, con đường dốc ngược lên hẻm núi tới đỉnh mù sương, cách năm ri. Những dãy núi sừng sững xung quanh, có nhiều núi lửa và hầu hết các đỉnh núi đều chìm trong mây. Ở giữa quãng đất quang, một bệ đài rộng mười hai tấm chiếu được dựng lên trên lớp gỗ thấp. Một mái che cao bằng bấc phủ phía trên. Tài nghệ của người thợ không làm cho ta thấy có sự vội vàng. Hai chiếc đệm gấm thêu đặt đối diện nhau trên chiếu.
"Tôi đã cắt đặt người ở kia, ở kia và ở kia,
"Buntaro tiếp tục nói và đưa mắt về những lớp đất trồi lên.
"Thưa Đại nhân, ngài có thể nhìn thấy ở mọi phía. Vị trí bảo vệ thuận lợi - chiếc cầu và cả làng đã được che chở. Phía Đông, con đường rút của Đại nhân được an toàn cùng với nhiều binh lính hơn. Tất nhiên cầu đã được lính gác khóa chặt và tôi đã để một đội danh dự một trăm người tại doanh trại của ông ấy."
"Chúa Zataki hiện nay ở đó?"
"Không, thưa Đại nhân. Tôi đã chọn một cái quán cho ông ấy và các giám mã của ông ấy ở vùng ngoài làng, phía Bắc, xứng đáng với vị trí của ông ấy và mời ông ấy tắm ở đó. Quán ấy chơ vơ và an toàn. Tôi cố ý nói Đại nhân sẽ tới suối khoáng Shuzenki ngày mai và ông ấy sẽ là khách của Đại nhân." Buntaro chỉ một cái quán nhỏ xinh xắn trên bờ khoảng rừng trống trông ra một phong cảnh tuyệt vời, gần suối nước nóng, nổi bong bóng, để làm chỗ tắm thiên nhiên,
"Cái quán đó của ngài, thưa Đại nhân." Trước mặt quán là một nhóm người đang quỳ, đầu cúi thấp, bất động trước mặt họ.
"Họ là trưởng làng và các già làng. Tôi không biết Đại nhân có cần gặp họ ngay không?"
"Để sau!" Ngựa của Toranaga hí lên mệt mỏi, đầu nghiêng hất qua hất lại, dây cương rung. Ông vỗ về nó, bây giờ đã hoàn toàn mãn nguyện vì sự an toàn. Ông ra hiệu cho tùy tùng của mình và xuống ngựa. Một trong những Samurai của Buntaro giữ dây cương - người Samurai này, cũng như Buntaro và tất cả mọi người, đều mặc áo giáp, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Toranaga duỗi người một cách khoan khoái, khẽ nhún nhẩy để làm cho các cơ bắp ở lưng và đùi thư duỗi. Ông đã từ Anjiro đi một mạch theo phương thức hành quân, chỉ dừng lại để thay ngựa. Đoàn hành lý dưới quyền điều khiển của Omi - kiệu và phù hiệu - hãy còn ở tít phía sau. Con đường từ Anjiro ngoằn ngoèo dọc bờ biển rồi rẽ khúc. Họ đã đi theo con đường phía Tây, qua những cánh rừng rậm, vượt qua rặng Ômura phía tay phải đỉnh núi lửa Amagi tay trái vươn cao gần năm nghìn feet. Cuộc hành trình đã làm ông sảng khoái - cuối cùng đã làm một hoạt động gì đó? Một phần của cuộc hành trình đã đi qua vùng đất chim ưng mà ông đã hứa với mình, một hôm nào đó, ông đã đi săn khắp cả Izu.
"Tốt. Phải, rất tốt", ông nói trong những tiếng ồn ào của quân binh xuống ngựa và tiếng trò chuyện." Ông làm tốt!"
"Nếu Đại nhân ban cho tôi niềm vinh dự, thưa Đại nhân, tôi xin Người cho phép tôi xóa sổ Chúa Zataki và quân binh của ông ấy ngay lập tức."
"Ông ấy lăng mạ ông sao?"
"Không - trái lại - phong cách của ông ấy giống như một triều thần, nhưng lá cờ của ông ta là sự phản bội đối với Đại nhân."
"Hãy kiên nhẫn. Tôi đã phải nói với ông điều đó bao nhiêu lần?" Toranaga nói không có vẻ giận dữ.
"Lúc nào tôi cũng e ngại, thưa Đại nhân", Buntaro trả lời cộc cằn.
"Xin tha lỗi cho tôi."
"Trước đây ông vốn là bạn của ông ấy?"
"Trước đây ông ấy vốn là đồng minh của Đại nhân."
"Ông ấy đã cứu mạng ông ở Odaoara."
"Chúng ta đều cùng ở một phía ở Odaoara", Buntaro nói lạnh lẽo rồi buột ra.
"Tại sao ông ta có thể làm được điều đó đối với Đại nhân? Người anh em của chính Đại nhân? Đại nhân chẳng đã ban ơn huệ cho ông ấy - cùng chiến đấu ở một bên - suốt đời ông ấy?"
"Con người thay đổi." Toranaga đặt hết sự chú ý vào bệ đài. Những tấm rèm bằng lụa rất trang nhã được treo để trang trí, những chiếc đệm gối được kết tua ở bốn góc.
"Trông có vẻ xa hoa quá và nó tạo cho cuộc gặp gỡ quan trọng", ông nói.
"Làm đơn giản thôi. Tháo hết rèm, bó hết đệm gối, trả lại cho lái buôn, và nếu họ không trả lại tiền cho sĩ quan hậu cần thì hãy nói ông ta bán đi. Kiếm bốn cái đệm, không phải hai - đơn giản, nhồi trấu!"
"Vâng, thưa Đại nhân."
Cái nhìn của Toranaga chuyển xuống suối, ông đi lại phía đó. Nước bốc hơi và có lưu huỳnh, rít lên xèo xèo. Thân thể ông thèm khát được tắm.
"Thế còn người Cơ đốc?" ông hỏi.
"Thưa Đại nhân."
"Tsukku-san, người thầy tu Cơ đốc?"
"Ồ ông ta! ông ta ở quanh quẩn đâu trong làng, nhưng ở bên kia cầu. Ông ta bị cấm không được sang bên này nếu không có lệnh của Đại nhân. Sao? Có quan trọng không ạ? Ông ta nói điều gì đại khái là ông ta rất vinh dự nếu được gặp Đại nhân khi tiện. Đại nhân có muốn ông ta tới đây không?"
"Ông ta có một mình không?"
Môi Buntaro cong lên.
"Không. Ông ta có một đoàn tùy tùng hai mươi thầy tăng, tất cả đều trọc đầu như ông ta - tất cả đều là người Kyushu, thưa Đại nhân; tất cả đều xuất thân dòng dõi và tất cả đều là Samurai. Tất cả đều có ngựa nhưng không có vũ khí. Tôi đã cho soát tất cả. Rất cẩn thận."
"Và cả ông ta."
"Tất nhiên là ông ta - ông ta hơn bất cứ người nào hết. Có bốn con chim bồ câu đưa thư trong hành lý của ông ta. Tôi đã tịch thu chúng."
"Tốt. Giết chúng đi."
"Tôi hiểu. Đại nhân có cần tôi gọi ông ta lúc này không?"
"Để sau. Ta sẽ gặp ông ta sau."
Buntaro cau mày:
"Khám ông ta như vậy có gì là sai không?"
Toranaga lắc đầu lơ đãng nhìn trở lại đỉnh núi, lục trong suy nghĩ. Rồi ông nói.
"Cho vài ba người có thể tin được canh Trung đoàn Pháo."
"Tôi đã làm điều đó, thưa Đại nhân." Nét mặt của Buntaro rạng rỡ một nỗi hài lòng hiểm ác.
"Và trong các vệ sĩ của Chúa Yabu cũng có một số tai mắt của chúng ta. Ông ta sẽ không thể nào đánh rắm mà Đại nhân lại không biết, nếu Người muốn."
"Tốt." Đoàn vật chuyển hành lý vẫn còn xa, đang đi trên một đoạn đường vòng. Toranaga nhìn thấy ba cái kiệu, Omi cưỡi ngựa đi đầu như đã được ra lệnh, Anjin-san bên cạnh cũng trên yên ngựa.
Ông quay lại bảo Buntaro.
"Ta đã mang phu nhân của ông theo."
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Nàng xin phép ta đi Osaka."
Buntaro nhìn ông, nhưng không nói gì. Rồi gã liếc nhìn trở lại những bóng hình hầu như không thể nhận rõ được ấy.
"Ta cho nàng sự đồng ý của ta - tất nhiên, với điều kiện ông cũng đồng ý."
"Thưa Đại nhân, những gì Đại nhân đồng ý, tôi cũng đồng ý", Buntaro nói.
"Ta có thể cho phép nàng đi bằng đường bộ từ Mishima, hoặc nàng có thể đi cùng Anjin-san tới Yedo và từ đó đi bằng đường thủy tới Osaka. Anjin-san đã đồng ý và chịu trách nhiệm về nàng - nếu nàng đồng ý."
"Đi bằng đường biển an toàn hơn", Buntaro căm giận, miễn cưỡng nói.
"Tất cả còn phụ thuộc vào tin tức của Chúa Zataki, Nếu như Ishido chính thức tuyên bố chiến tranh với ta, thì tất nhiên ta phải cấm điều đó. Nếu không phu nhân có thể đi tiếp ngày mai hoặc ngày kia, nếu ông đồng ý."
"Những gì Đại nhân quyết định, tôi đồng ý."
"Chiều nay hãy chuyển nhiệm vụ của ông cho Naga-san. Đây là lúc tốt để làm lành giữa ông và vợ ông."
"Xin Đại nhân tha lỗi cho. Tôi xin được ở cùng với binh lính của tôi. Tôi xin Đại nhân cho tôi ở lại với quân binh của tôi. Cho đến khi chúng ta thoát an toàn."
"Đêm nay ông hãy chuyển nhiệm vụ của ông cho con trai tôi. Ông và vợ ông sẽ dự bữa ăn chiều với tôi. Các người sẽ làm lành với nhau."
Buntaro nhìn xuống đất. Rồi gã nói, càng lạnh băng như đá:
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Ông được lệnh phải làm lành", Toranaga nói. Ông muốn nói thêm.
"Một nền hòa bình danh dự vẫn tốt hơn là chiến tranh, neh?" Nhưng điều đó không đúng và có thể làm nảy ra một cuộc tranh luận triết học mà ông thì mệt không muốn tranh luận gì hết, chỉ muốn tắm và nghỉ ngơi.
"Nào bây giờ hãy đi gọi trưởng làng."
Người trưởng làng và các già làng ngã dúi dụi vào nhau, phủ phục trước mặt ông, chào mừng ông một cách tưng bừng. Toranaga nói thẳng thừng với họ rằng số tiền họ phải nộp cho sĩ quan hậu cần của ông khi ông đi tất nhiên là công bằng hợp lý, neh?
"Hai", họ khúm núm đồng thanh nói và cám ơn các vị thần linh vì số phận may mắn bất ngờ và sự thu hoạch tốt đẹp chuyến viếng thăm này nhất định sẽ đem đến cho họ. Họ lại cúi chào và ca tụng nhiều lần nữa, tất cả đều nói họ lấy làm tự hào và vinh dự được phục vụ Daimyo vĩ đại nhất vương triều, ông già trưởng làng hoạt bát rước Toranaga vào quán.
Toranaga xem xét cẩn thận đám hầu gái đủ lứa tuổi đang mỉm cười, cúi chào, tinh hoa của làng. Có mười phòng xung quanh một khu vườn với một trà thất nhỏ ở giữa, bếp phía sau, và phía Tây, nép vào những tảng đá, một nhà tắm lớn nước từ những dòng suối đưa đến. Toàn bộ quán được rào gọn ghẽ, một lối đi có mái che dẫn tới nhà tắm và rất dễ bảo vệ.
"Ta không cần tất cả quán, Buntaro-san", ông đứng ở hàng hiên nói.
"Ba phòng là đủ - một cho ta, một cho Anjin-san, và một cho các phụ nữ. Ông lấy một phòng thứ tư. Không cần phải trả tiền cho những phòng khác."
"Sĩ quan hậu cần của tôi nói đã thu xếp rất tốt đẹp cho toàn bộ quán, thưa Đại nhân, từng ngày một, tốt hơn là một nửa giá. Tôi đã chấp nhận giá cả vì sự an toàn của Đại nhân."
"Tốt lắm", Toranaga đồng ý miễn cưỡng.
"Nhưng ta muốn xem hóa đơn thanh toán trước khi chúng ta đi. Không cần lãng phí tiền bạc. Ông nên cắt lính gác ở các phòng, bốn gác một phòng."
"Vâng, thưa Đại nhân." Buntaro cũng đã quyết định làm như vậy. Gã nhìn Toranaga sải bước cùng hai vệ sĩ, bao quanh bốn trong số những cô gái đẹp nhất đi vào phòng ông ở cánh phía Đông. Gã đờ đẫn tự hỏi, những người phụ nữ nào? Những người phụ nữ nào cần phòng đó? Fujiko? Không sao, gã nghĩ một cách mệt mỏi, rồi mình sẽ biết được ngay thôi.
Một người hầu gái lướt qua. Cô mỉm cười rạng rỡ với gã, gã mỉm cười lại một cách máy móc. Cô ta trẻ và đẹp, da mềm mại và gã đã chăn gối với cô đêm qua. Nhưng sự đi lại ấy không đem lại cho gã khoái cảm, mặc dầu cô khéo léo hăng hái, được huấn luyện thành thục, lòng dục của gã sớm tan biến, gã không còn thấy ham muốn cô nữa. Nhưng vì lịch sự gã giả vờ là đã đạt tới mức sung sướng tuyệt vời cũng như cô đã vờ như vậy và rồi cô rời gã.
Vẫn còn trầm ngâm, gã bước ra sân ngó đăm đăm ngược lên phía con đường.
Tại sao lại Osaka?
Đến giờ Mùi, những người gác trên cầu đứng sang một bên. Đoàn tùy tùng bắt đầu qua cầu. Trước tiên là những người cầm cờ hiệu mang phù điêu của Nhiếp chính quan, rồi đến chiếc kiệu lộng lẫy và cuối cùng là nhiều lính gác nữa.
Dân làng cúi chào, tất cả đều quỳ, thầm kinh ngạc trước sự giàu có và lộng lẫy. Người trưởng làng đã cẩn thận hỏi xem ông ta có cần phải tập hợp toàn thể dân làng trong dịp này hay không. Toranaga nói những người không làm việc có thể xem nếu được chủ họ cho phép. Vì vậy, người trưởng làng càng thận trọng hơn, đã lựa chọn một đoàn gồm hầu hết người già và những người trẻ biết vâng lời vừa đủ để cho có mặt - mặc dù tất cả những người lớn đều muốn có mặt - nhưng không đông đến độ ngược lại với lệnh của vị Daimyo vĩ đại. Tất cả những người có thể, đều lén nhìn từ trong nhà qua cửa sổ.
Saigawa Zataki, Chúa của Shinano, cao hơn Toranaga, và trẻ hơn ông năm tuổi, vai cũng rộng như ông và mũi to. Nhưng bụng không to, bộ râu đen và rậm, mắt là hai rãnh nứt trên mặt. Mặc dù hình như có sự giống nhau huyền bí giữa hai người anh em cùng mẹ khác bố khi họ ở hai nơi, bây giờ khi họ ở bên nhau, họ lại hoàn toàn khác nhau.
Chiếc kimono của Zataki sang trọng, áo giáp của ông lóng lánh, hai thanh kiếm của ông đã được sử dụng nhiều.
"Chào chú." Toranaga bước xuống bệ đài và cúi chào. Ông mặc chiếc kimono đơn giản nhất, đôi dép rơm của người lính. Và kiếm.
"Xin tha lỗi cho tôi đã đón chú không chính thức như thế này, nhưng tôi đã đến đây hết sức nhanh."
"Xin tha lỗi cho tôi đã làm phiền anh. Trông anh khỏe. Rất khỏe." Zataki bước ra khỏi kiệu và chào đáp lễ, tiếp theo là một loạt đủ các nghi thức tỉ mỉ.
"Xin mời ngồi chiếc đệm này, Chúa Zataki."
"Xin thứ lỗi cho tôi, tôi sẽ rất lấy làm vinh dự nếu ngài vui lòng ngồi trước, Lãnh chúa Toranaga."
"Ngài thật tử tế. Nhưng xin ban cho tôi thêm vinh dự, ngài hãy ngồi trước cho."
Họ tiếp tục chơi cái trò chơi họ đã từng chơi nhiều lần trước đây với nhau, với bạn bè và kẻ thù, leo lên nấc thang danh vọng, nhấm nháp những luật lệ phép tắc chế ngự mỗi cử động, mỗi lời nói, rào đón để cho không ai mắc một khuyết điểm nào hoặc làm hại bản thân mình hoặc sứ mạng của mình.
Cuối cùng họ ngồi đối diện nhau trên đệm, cách nhau tầm hai thanh kiếm. Buntaro đứng phía sau, bên tay trái Toranaga. Người phụ tá chính của Zataki, một Samurai đã đứng tuổi, mái tóc hoa râm, đứng phía sau bên trái ông. Xung quanh bệ đài, cách đó hai mươi bước, ngồi những hàng Samurai, tất cả đều cố ý ăn mặc quần áo đường trường, nhưng vũ khí của họ thì hoàn hảo.
Omi ngồi trên đất ở mép bệ đài, Naga ăn mặc theo nghi thức và sang trọng, cầu vai rộng và khóa thắt lưng bằng bạc. Nhưng cả hai bên đều được vũ trang tốt như nhau. Họ cũng ngồi, cách hai mươi bước.
Mariko pha trà, và câu chuyện hình thức, tẻ nhạt diễn ra giữa hai anh em. Đến giờ được cho phép, Mariko cúi chào và rút. Buntaro cảm thấy nàng, hết sức tự hào về cái duyên dáng và sắc đẹp của nàng. Thế rồi, hơi quá sớm, Zataki nói đột ngột.
"Tôi mang lệnh của Hội đồng. Nhiếp chính."
Một sự yên lặng đột ngột rơi trên quảng trường. Tất cả mọi người, kể cả quân binh của chính Zataki cũng kinh hoàng trước sự thất lễ của ông ta, trước cái cách láo xược khi ông ta nói.
"Lệnh" chứ không phải.
"Thư" và trước sự nôn nóng của ông ta, không đợi Toranaga hỏi.
"Tôi có thể giúp gì được không?" như theo lễ.
Naga liếc nhanh đo quãng cách giữa tay kiếm của Zataki và cha anh. Anh nhìn thấy nét ửng hồng, dấu hiệu không thể sai của sự bùng nổ nhất định sẽ xảy ra và Naga đã kinh ngạc khi anh nghe thấy lời đáp tự kiềm chế.
"Hết sức xin lỗi, chú có lệnh? Cho ai hở chú? Chắc chú muốn nói là thư?"
Zataki giật hai cuộn giấy nhỏ khỏi ống tay áo. Bàn tay của Buntaro chỉ suýt nữa là giật thanh kiếm trước sự đột ngột này, bởi vì phép tắc đòi tất cả mọi cử động. phải chậm rãi, thong thả. Toranaga không nhúc nhích.
Zataki bật xi gắn của cuộn giấy thứ nhất, đọc to bằng một giọng lạnh lùng:
"Theo lệnh của Hội đồng Nhiếp chính, nhân danh Thiên Hoàng Go Niji, Thiên tử: Chúng tôi chào mừng chư hầu rạng danh của chúng tôi, Yoski Toranaga non Minowara và mời ông có mặt trước Hội đồng, xin ông báo cáo cho sứ giả rạng danh của chúng tôi, Nhiếp chính quan, Chúa Saigaoa Zataki, lời mời đó có được chấp nhận hay từ chối - cấp cấp như luật lệnh."
Ông ta nhìn lên và cũng bằng một giọng to như vậy, đọc tiếp.
"Tất cả Nhiếp chính quan đã ký và đóng dấu bằng đại ấn của Vương triều." Ông ta để cuộn giấy trước mặt một cách kiêu căng. Toranaga ra hiệu cho Buntaro, gã tiến lên phía trước, cúi chào Zataki thật thấp, cầm cuộn giấy lên, quay về phía Toranaga, lại cúi chào. Toranaga nhận cuộn giấy, ra hiệu cho Buntaro trở về chỗ của mình.
Toranaga xem xét cuộn giấy kỹ càng.
"Tất cả những chứ ký đều là thật." Zataki nói." Ngài chấp nhận hay từ chối?"
Bằng một giọng khẽ cố nén, mà chỉ những người trên bệ đài, Omi và Naga mới có thể nghe thấy, Toranaga nói:
"Tại sao ta lại không lấy đầu ngươi vì thái độ vô lễ của ngươi nhỉ?"
"Bởi vì tôi là con trai của mẹ tôi", Zataki trả lời.
"Điều đó cũng không che chở được cho ngươi nếu ngươi cứ tiếp tục cung cách này."
"Vậy thì bà sẽ phải chết sớm."
"Cái gì?"
"Phu nhân, mẹ của chúng ta hiện đang ở Takato", Takato là một pháo đài bất khả xâm phạm và là thủ phủ của Shinano, tỉnh của Zataki.
"Tôi lấy làm tiếc thi thể của bà sẽ phải ở lại đó mãi mãi."
"Xì! Ngươi cũng kính trọng bà như ta."
"Trên linh hồn bất tử của bà, anh ạ, dù cho tôi có kính trọng bà đến bao nhiêu, tôi còn căm ghét việc anh làm đối với vương quốc này bấy nhiêu."
"Ta không có ý định tìm thêm đất đai và không...".
"Anh có ý định lật đổ quyền kế nghiệp."
"Lại lầm nốt, và ta luôn luôn bảo vệ cháu ta chống lại những kẻ phản bội."
"Anh đang đi tìm sự sa cơ của Công tử thừa kế, tôi tin như vậy, vì vậy tôi quyết định phải sống, khóa kín con đường Shinano và con đường phía Bắc không cho anh qua, bằng bất cứ giá nào, và tôi sẽ tiếp tục làm như vậy cho đến khi Kuanto nằm trong tay của bè bạn - bằng bất cứ giá nào."
"Trong tay chú. Có phải không chú?"
"Bất cứ trong bàn tay an toàn nào - tại bàn tay của anh. Anh ạ."
"Chú tin Ishido à?"
"Tôi không tin ai cả, chính anh đã dạy tôi điều đó. Ishido là Ishido, nhưng lòng trung thành của ông ấy là điều không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay cả anh cũng sẽ thừa nhận điều đó?"
"Ta thừa nhận Ishido đang cố gắng tiêu diệt ta, và chẻ đôi vương quốc này, rồi ông ta đã tiếm quyền và ông ta đang phá vỡ di chúc của Taiko."
"Nhưng chính anh đã âm mưu với Chúa Sugiyama để phá nát Hội đồng Nhiếp chính, neh?" Đường gân trên trán Zataki nổi lên đập thình thịch như một con sâu màu đen.
"Anh có thể nói được gì? Một trong những cố vấn của ông ấy đã thừa nhận sự phản bội: anh đã âm mưu với Sugiyama để ông ấy chấp nhận Chúa Ito vào địa vị của anh rồi từ chức một hôm trước khi cuộc họp đầu tiên bắt đầu và trốn thoát lúc đêm khuya, như vậy là ném cả vương triều này vào tình trạng hỗn độn. Tôi đã nghe lời thú tội đó - anh ạ?"
"Chú là một trong những tên sát nhân đó phải không?"
Zataki đỏ mặt.
"Những Ronin quá cuồng nhiệt đã giết Sugiyama, chứ không phải tôi, cũng không phải người của Ishido."
"Kể cũng lạ, chú thay thế địa vị của ông ấy nhanh quá nhỉ."
"Không. Dòng dõi của tôi cũng lâu đời như dòng dõi của anh. Nhưng tôi không ta lệnh cho cái chết đó, cả Ishido cũng không, ông ấy đã lấy danh dự của người Samurai để thề. Tôi cũng thế. Ronin đã giết Sugiyama, không phải tôi, cũng không phải người nào của Ishido hết, nhưng ông ấy đáng chết."
"Bằng cách tra tấn, bị làm ô nhục trong một căn hầm bẩn thỉu, con cái và thê thiếp của ông ấy bị băm nhỏ trước mặt ông..."
"Đó là tin đồn của một lũ bất mãn bẩn thỉu tung ra - có lẽ bởi những gián điệp của anh - để làm mất uy tín của Chúa Ishido và tiếp đó là Phu nhân Ochiba và Công tử Nhiếp chính. Không có bằng chứng gì về chuyện đó cả."
"Hãy nhìn thân thể họ xem."
"Ronin đốt nhà họ. Không có thân thể nào hết."
"Tiện quá, neh? Tại sao chú liến thoắng cái mồm như vậy? Chú đâu có phải là một tên nông dân ngu dốt."
"Tôi từ chối ngồi đây và nghe cái chuyện rác rưởi này. Hãy cho tôi câu trả lời ngay bây giờ đi. Thế rồi, hoặc là lấy đầu tôi và bà mẹ sẽ chết, hoặc để cho tôi đi." Zataki nghiêng người về phía trước.
"Sau khi đầu tôi lìa khỏi vai, trong chốc lát, mười con bồ câu đưa thư sẽ lao về phía Bắc tới Takato. Tôi có những người đáng tin cậy ở miền Bắc, miền Đông và miền Tây, cách đây một ngày đường, ngoài tầm với của anh, và nếu như họ thất bại thì hãy còn nhiều nữa, trong vùng an toàn, bên kia biên giới của anh. Nếu anh lấy đầu tôi, hoặc cho ám sát tôi, hoặc nếu tôi chết ở Izu - bắt kể lý do gì - mẹ cũng sẽ chết. Nào, bây giờ hãy lấy đầu tôi, hoặc giải quyết thế nào tờ chiếu này và tôi sẽ rời Izu ngay lập tức. Hãy chọn đi!"
"Ishido đã ám hại Chúa Sugiyama. Cuối cùng rồi ta sẽ đưa được cho chú bằng chứng. Điều này quan trọng, neh? Tôi chỉ cần một chút..."
"Anh không còn thì giờ nữa đâu! Cấp cấp như luật lệnh, trong chiếu đã nói. Tất nhiên anh từ chối không chịu tuân theo, tốt, vậy thế là xong. Đây." Zata đặt cuộn giấy thứ hai lên chiếu.
"Đây là lệnh chính thức truy tố anh và lệnh tự sát mà anh sẽ đều khinh miệt như nhau - cầu cho Đức Phật tha thứ cho anh! Bây giờ mọi chuyện thế là xong. Tôi sẽ đi ngay bây giờ, lần sau chúng ta sẽ gặp trên bãi chiến trường và thề có Đức Phật, trước khi mặt trời lặn cùng ngày hôm ấy, tôi tự hứa với mình, tôi sẽ thấy đầu anh bêu trên cọc."
Toranaga đưa mắt nhìn kẻ kình địch của mình.
"Chúa Sugiyama là bạn cũ của chú và của ta. Đồng chí của chúng ta, một Samurai đáng kính từ xưa đến nay. Sự thật về cái chết của ông ấy cũng nên là điều quan trọng đối với chú."
"Cái chết của anh còn quan trong hơn, anh trai ạ!"
"Ishido đã ấn cái đầu vú của mình như đầu vú mẹ vào thằng bé đang chết đói là chú."
Zataki quay sang người cố vấn.
"Trên danh dự của một Samurai, ông khuyên ta làm gì?"
Ông già Samurai tóc bạc tôn kính, đứng đầu những người thân tín nhất của Zataki, mà Toranaga biết là người trọng danh dự, cảm thấy xấu hổ, choáng váng vì sự căm thù quá lộ liễu đối với những điều nghe thấy.
"Hết sức xin lỗi Chúa công", ông nói thì thào tắc nghẹn, cúi chào Toranaga,
"Nhưng tất nhiên chủ của tôi nói sự thật. Điều đó còn cần gì phải hỏi? Và xin tha lỗi cho tôi, nhưng nhiệm vụ của tôi, với tất cả danh dự và sự khiêm nhường, tôi xin chỉ ra cho cả hai vị rằng… rằng một sự thiếu lễ độ đáng ngạc nhiên như vậy giữa hai vị thật là không xứng đáng với địa vị của các vị và tính chất long trọng của cuộc hội kiến này. Nếu các chư hầu của hai Đại nhân - nếu họ nghe được - tôi không biết một trong hai Đại nhân có ai kìm họ lại được không? Các Đại nhân đã quên nhiệm vụ của người Samurai, và nhiệm vụ của các Đại nhân đối với tướng lĩnh của mình. Xin tha lỗi cho tôi", ông cúi chào cả hai,
"Nhưng buộc phải nói như vậy." Rồi ông nói thêm:
"Tất cả mọi bức thư đều giống nhau, thưa Chúa công Toranaga, và đều có dấu chính thức của Chúa Zataki:
"Hãy giết Phu nhân, mẹ ta ngay lập tức."
"Làm sao ta có thể chứng minh ta không có ý định lật đổ công tử kế nghiệp?" Toranaga hỏi em mình.
"Lập tức trút bỏ mọi tước vị và quyền hành của anh cho con trai và là người thừa kế, Chúa Sudara, và tự sát ngay hôm nay. Rồi tôi và tất cả quân binh của tôi - cho đến người cuối cùng - sẽ ủng hộ Sudara làm Chúa của Kuanto."
"Ta sẽ xem xét điều chú vừa nói."
"Hả?"
"Ta sẽ xem xét điều chú vừa nói", Toranaga nhắc lại một cách kiên quyết hơn.
"Chúng ta sẽ gặp nhau ngày mai giờ này, nếu chú vui lòng."
Mặt Zataki méo đi.
"Phải chăng lại một mưu mô nữa của anh? Có chuyện gì phải gặp?"
"Về chuyện chú vừa nói, về chuyện này", Toranaga giơ cuộn giấy trong tay ông lên.
"Ta sẽ trả lời chú ngày mai."
"Buntaro-san!" Zataki chỉ cuộn giấy thứ hai.
"Làm ơn đưa cái này cho chủ ông."
"Không!" Giọng Toranaga vang lên khắp khu rừng thưa, hết sức long trọng, ông nói to.
"Tôi vinh dự chính thức nhận thư của Hội đồng và sẽ trả lời cho Sứ thần nổi danh của họ, em trai ta, Chúa Shinano ngày mai, giờ này."
Zalaki ngó nhìn anh một cách ngờ vực.
"Có thể trả..."
"Xin Chúa công tha lỗi", ông già Samurai lại ngắt lời, hết sức uy nghi và lại giữ cho cuộc nói chuyện mang tính riêng tư,
"Xin lỗi, nhưng Lãnh chúa Toranaga gợi ý như vậy là sự lựa chọn long trọng, một sự lựa chọn không phải chỉ nằm trong cuộn giấy này. Cho Người thời gian Người đòi hỏi là điều đúng và vinh dự."
Zataki nhặt cuộn giấy thứ hai và nhét vào ống tay áo của mình.
"Tốt lắm. Ta đồng ý. Lãnh chúa Toranaga, xin tha lỗi cho cách cư xử thiếu lịch sự của tôi. Cuối cùng, xin cho tôi biết Kasigi Yabu ở đâu? Tôi có một thông điệp cho ông ấy. Chỉ có liên quan tới ông ấy thôi?"
"Ta sẽ bảo ông ấy đến chỗ chú."
Con chim ưng khép cánh buông mình ở độ cao một nghìn feet từ bầu trời chiều, rơi vào con chim bồ câu đang trốn chạy, lông bắn ra tung tóe, nó tóm lấy con chim trong móng vuốt của nó, đem con chim xuống phía mặt đất rồi vẫn như một hòn đá rơi khi chỉ còn cách đất chừng vài feet, nó buông con mồi chết ra, sững lại đột ngột rồi nhào vào một cách thật hoàn hảo.
"Éc - Éc!" Nó rít lên, xù lông cổ đầy tự hào, móng vuốt nó rạch toang đầu con bồ câu trong niềm ngây ngất của chiến thắng.
Toranaga cùng với Naga làm giám mã cho ông, phi ngựa lên. Vị Daimyo tụt xuống ngựa. ông gọi con chim ưng một cách nhẹ nhàng tới đậu trên nắm tay mình. Nó ngoan ngoãn bước lên chiếc găng tay của ông. Lập tức nó được thưởng một miếng thịt nữa của con mồi trước. Ông phủ mũ trùm lên con chim ưng. Naga nhặt con bồ câu để nó vào túi đi săn đã đầy tới nửa treo bên yên ngựa của cha, rồi quay lại vẫy tay gọi những người theo săn khác ở xa.
Toranaga nhảy lên yên ngựa, con chim ưng đỗ trên găng của ông một cách thoải mái. Ông nhìn lên bầu trời. ước lượng ánh sáng còn sót lại.
Trong buổi chiều muộn, mặt trời xuyên qua mây, và giờ đây trong thung lũng, ngày đang chết nhanh, mặt trời đã khuất sau ngọn núi phía Tây, trời mát và dễ chịu. Những đám mây trôi về phương Bắc, quấn quít trên những ngọn núi. Ở độ cao này, không khí thanh sạch và ngọt ngào.
"Ngày mai chúng ta sẽ có một ngày đẹp, Naga-san. Không mây, cha nghĩ thế. Cha nghĩ cha sẽ đi săn lúc rạng sáng."
"Vâng, thưa cha." Naga ngắm nhìn ông, bối rối, cũng vẫn như bao giờ anh sợ không dám hỏi nhưng lại muốn biết mọi thứ. Anh không thể lường được sao cha anh lại có thể vô tư sau một cuộc gặp gỡ ghê tởm như vậy. Sau khi chào tiễn Zataki đi theo đúng nghi thức, ông lập tức gọi đàn chim ưng và những người xua dã thú, những người gác, hô họ tiến về những ngọn đồi trùng điệp bên kia rừng, đối với Naga dường như là một sự tự chủ vượt lên trên mức trần tục. Bây giờ chỉ nghĩ tới Zataki thôi cũng đủ làm da thịt của Naga sởn lên và anh nghĩ ông cố vấn già đã nói đúng: nếu chỉ một phần mười cuộc đối thoại này được nghe thấy, các Samurai đã phải nhảy lên để bảo vệ danh dự của chủ họ rồi. Nếu không vì mối đe dọa treo lơ lửng trên đầu người bà đáng kính của anh, thì chính anh cũng đã lao tới Zataki rồi. Mình cho rằng cha mình cũng nghĩ như mình, anh suy nghĩ...
Mắt anh nhận ra những người kị mã từ cánh rừng phía dưới đang phi ngựa lên chỗ họ qua những chân đồi uốn khúc. Phía bên kia màu xanh thẫm của khu rừng, con sông lượn vòng một giải màu đen, ánh sáng trong quán lập lòe như đom đóm.
"Cha!"
"Hả! À, cha nhìn thấy họ rồi. Họ là ai thế nhỉ?"
"Yabu-san, Omi-san và... tám vệ sĩ."
"Mắt con tốt hơn mắt cha. À phải rồi, bây giờ cha. nhận ra họ rồi."
Naga nói không suy nghĩ:
"Giá như con thì con không để cho Yabu-san đi một mình tới chỗ Chúa Zataki mà không..." Anh dừng lại, lắp bắp:
"Xin tha lỗi cho con."
"Tại sao ở địa vị con, con lại không để cho Yabu-san đi một mình."
Naga tự rủa mình vì đã trót mở miệng và run sợ trước ánh mắt của phụ thân.
"Xin tha lỗi cho con, bởi vì như vậy con sẽ không làm sao có thể biết được họ bàn định, bí mật gì với nhau. Thưa cha, ông ta có thể dễ dàng làm điều đó ở địa vị con, con sẽ tách họ ra - xin tha lỗi con. Con không tin ông ta."
"Nếu Yabu-san và Zataki-san bày trò phản bội sau lưng ta, thì họ sẽ làm điều đó cho dù ta có cử người theo chăng nữa. Đôi khi nới rộng dây cho con mồi là điều khôn ngoan - đó là cách để bắt cá, neh?"
"Vâng, xin tha lỗi cho con."
Toranaga thấy là con trai ông không hiểu, sẽ không bao giờ hiểu, sẽ luôn luôn chỉ là một con chim ưng lao vào kẻ thù, nhanh gọn, chí tử.
"Cha mừng là con đã hiểu, con trai ta", ông nói khuyến khích con, biết được những khả năng tốt của con và đánh giá cao chúng.
"Con là đứa con ngoan", ông nói thêm, thành thật.
"Cám ơn cha", Naga nói, lòng đầy tự hào trước lời khen hiếm hoi này.
"Con chỉ mong cha tha thứ cho sự ngu dốt của con và dạy bảo con để con phục vụ cha được tốt hơn."
"Con không phải đứa ngu. Yabu là đứa ngu", Toranaga chỉ chút nữa thì nói thêm như vậy.
"Người ta biết ít chừng nào tốt chừng ấy và cũng không cần phải căng thẳng đầu óc, Naga. Con còn trẻ lắm - đứa con ít tuổi nhất của ta, đứa em cùng bố khác mẹ với con, Tadateru. Nó bao nhiêu rồi nhỉ? À, lên bảy, phải, nó bảy tuổi."
Ông ngắm những kị mã tiến gần lại một lúc.
"Mẹ con thế nào, Naga?"
"Vẫn như bao giờ, là người đàn bà hạnh phúc nhất trần đời. Mẹ con chỉ cho con gặp bà một năm một lần. Cha có thể thuyết phục để mẹ đổi ý không?"
"Không", Toranaga nói:
"Mẹ con không bao giờ đổi ý đâu."
Toranaga luôn luôn cảm thấy một ngọn lửa bùng lên khi ông nghĩ tới Chanô Tsubonê, người thiếp chính thức thứ tám của ông, và mẹ của Naga. Ông mỉm cười một mình khi ông nhớ tới bà, đôi má lúm đồng tiền, cái mông nẩy, cái cách bà vặn mình và sự hừng hực trong việc chăn gối.
Bà là vợ góa của một nông dân gần Yedo, bà đã cuốn hút ông hai mươi năm trước đây. Bà đã ở với ông ba năm, rồi xin phép cho được trở về với ruộng đất. Ông đã cho phép bà đi. Giờ đây bà sống ở một trang trại tốt gần nơi bà sinh ra - béo tốt và hài lòng, một nhà sư được thừa kế, được tất cả mọi người kính trọng và không chịu ơn ai hết. Thỉnh thoảng ông đến thăm bà và hai người cùng cười với nhau không có lý do gì hết, bạn.
"À, mẹ con là một người đàn bà tốt." Toranaga nói.
Yabu và Omi xuống ngựa. Cách mười bước, họ dừng lại và cúi chào.
"Ông ta đưa cho tôi cuộn giấy này", Yabu nói, căm giận, vung mạnh cuộn giấy...
"Chúng tôi yêu cầu ông rời Izu đi Osaka ngay lập tức, hôm nay, và trình diện tại lâu đài Osaka nếu không tất cả đất đai của ông đều bị tịch thu, và ông sẽ trở thành kẻ sống ngoài vòng pháp luật." Ông ta bóp bẹp tờ giấy trong tay và ném xuống đất.
"Hôm nay."
"Vậy thì ông nên đi ngay đi." Toranaga nói, đột nhiên thấy khó chịu vì sự hung hăng và ngu ngốc đó.
"Thưa Đại nhân, tôi van xin Người", Omi vội vàng quỳ gối xuống,
"Chúa Yabu là chư hầu tận tụy của Đại nhân, xin Đại nhân đừng quở trách ông. Xin tha lỗi cho tôi vì đã mạo muội, nhưng Chúa Zataki... Xin tha lỗi cho tôi vì đã quá mạo muội."
"Yabu-san, xin lỗi cho lời nói vừa rồi - nó có ý tốt."
Toranaga nói, tự rủa sự thất thố của mình.
"Tất cả chúng ta đều nên có óc hài hước về những bức điện đó, neh?" Ông gọi người giữ chim, đưa cho anh ta con chim trên nắm tay mình rồi cho anh ta và những người phục vu cuộc đi săn lui. Rồi ông vẫy tất cả các Samurai đi tới chỗ không nghe thấy được, trừ Naga, ông ngồi xổm và bảo họ cũng làm như vậy.
"Có lẽ nên nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?"
Yabu nói.
"Hầu như chẳng có gì để nói. Tôi nói gặp ông ta. Ông ta tiếp tôi với sự lịch sự tối thiểu nhất. Trước tiên là.
"Những lời chào hỏi" của Chúa Ishido và một lời mời trắng trợn bí mật liên minh với ông ta, vạch kế hoạch ám sát Đại nhân ngay tức khắc và giết tất cả các Samurai của Toranaga ở Izu. Tất nhiên là tôi từ chối không nghe và ngay lập tức - ngay lập tức - không có lễ nghi gì hết, ông ta đưa tôi cái này!." Ngón tay Yabu chọc một cách hung hăng vào cuộn giấy.
"Nếu không có lệnh trực tiếp của Đại nhân bảo vệ ông ấy thì tôi đã băm ông ấy thành muôn ngàn mảnh! Tôi yêu cầu Đại nhân thủ tiêu lệnh đó. Tôi không thể sống với nỗi nhục này. Tôi phải trả thù!"
'Tất cả chỉ có thế thôi sao?"
"Như vậy chưa đủ sao?"
Toranaga bỏ qua sự thô lỗ của Yabu và cau mặt nhìn Omi.
"Ông là người đáng trách, neh? Tại sao ông không có sự thông minh để bảo vệ Chúa của ông tốt đẹp hơn? ông được coi như cố vấn mà. Ông nên là cái khiên của ông ấy. Lý ra ông phải lôi Chúa Zataki ra ánh sáng, cố gắng tìm cho ra Ishido có cái ý gì trong đầu, hối lộ cái gì, họ có kế hoạch gì. Người ta cho rằng ông là một cố vấn có giá trị cơ mà. Ông đã có được một cơ hội hoàn hảo thế mà ông đã bỏ phí nó như một thằng đần không có chút kinh nghiệm gì!"
Omi cúi gập đầu.
"Xin Đại nhân tha thứ cho."
"Ta có thể tha thứ, nhưng ta không thấy vì sao Chúa Yabu có thể tha thứ. Giờ đây Chúa của ông đã nhận cuộn giấy, giờ đây ông đã bị ràng buộc. Giờ đây ông ấy phải hành động, cách này hay cách khác."
"Cái gì?" Yabu nói.
"Nếu không thì ông nghĩ ta đã làm những điều đó để làm gì? Để trì hoãn - Tất nhiên, để trì hoãn", Toranaga nói.
"Nhưng một ngày? Giá trị của một ngày là gì?" Yabu hỏi.
"Ai biết được? Một ngày đối với anh là một ngày kém đi đối với kẻ thù." Mắt Toranaga nhìn vút trở lại Omi.
"Lời Ishido là nói miệng hay giấy?"
Yabu trả lời thay.
"Miệng, tất nhiên."
Toranaga vẫn để mắt trừng trừng nhìn Omi,
"Ông đã không làm được nhiệm vụ của ông đối với Chúa của ông và đối với ta."
"Xin tha..."
"Chính xác ông nói gì?"
Omi không trả lời.
"Ông quên cả lễ độ nữa rồi hay sao? Ông đã nói sao?"
"Không gì hết, thưa Đại nhân. Tôi không nói gì hết."
Yabu nói tuột ra.
"Ông ấy không nói gì với Zataki bởi vì ông ấy không có mặt. Zataki yêu cầu nói chuyện riêng với tôi thôi."
"Thế à?" Toranaga giấu nỗi vui bởi Yabu đã phải thừa nhận điều ông ngờ ngợ và một phần của sự thật lúc này đã được mở.
"Xin tha lỗi cho ta, Omi-san. Ta cứ cho là ông có mặt."
Trước khi Yabu kịp trả lời, Toranaga nói,
"Tất nhiên là ông được tha thứ, Omi-san. Nếu Chúa của ông chế ngự ông, đó là đặc quyền của ông ấy. Ngài quả là có chế ngự ông ấy phải không, Yabu Sama!"
"Vâng - vâng, nhưng tôi không cho rằng điều đó là quan trọng. Đại nhân nghĩ là tôi..."
"Ờ, điều tai hại đã xảy ra rồi. Ông tính làm gì?"
"Tất nhiên gạt bỏ bức điện này, thưa Đại nhân?" Yabu bồn chồn.
"Đại nhân nghĩ đáng lẽ tôi có thể tránh được điều đó?"
"Tất nhiên. Lý ra ông đã có thể thương lượng với ông ta một ngày. Có thể hơn. Có thể là hàng tuần?" Toranaga nói, xoáy con dao thêm vào vết thương, sung sướng một cách ma quái là sự ngu dốt của chính Yabu đã đẩy ông ta vào móc, mà chẳng hề quan tâm đến sự phản phúc mà rõ ràng Yabu đã bị mua chuộc, dụ dỗ hoặc bị đe dọa kéo vào.
"Xin lỗi, nhưng ông đã dính líu. Không sao, đúng như ông nói. Người ta càng chọn phía đứng sớm chừng nào hay chừng ấy." Ông đứng lên.
"Không cần phải trở lại trung đoàn đêm nay. Mời cả hai ông dự cơm với ta chiều nay. Ta đã thu xếp một cuộc chiêu đãi." Ông nói thêm với mọi người, hết sức hài lòng.
Ngón tay điêu luyện của Kiku gảy một dây, miếng gẩy cầm chắc. Rồi nàng bắt đau ca, sự trong trẻo của giọng nàng làm đầy buổi tối tĩnh mịch. Mọi người ngồi ngây trong căn phòng lớn mở ra hàng hiên và khu vườn phía xa, lạc thần trí vì cái tác động nàng tạo ra dưới những ngọn đuốc lung linh và những sợi chỉ vàng của chiếc kimono của nàng bắt ánh sáng khi nàng nghiêng mình trên cây tam huyền.
Toranaga nhìn nhanh xung quanh, cảm nhận màn đêm buông. Ở một bên cửa của ông, Mariko ngồi giữa Blackthorne và Buntaro. Ở bên kia Omi và Yabu ngồi song song nhau. Chỗ danh dự vẫn còn trống. Zataki đã được mời, nhưng tất nhiên ông ta lấy làm tiếc từ chối vì lý do sức khỏe, mặc dầu người ta thấy ông phi ngựa trên những ngọn đồi phía bắc và làm chuyện chăn gối với một sức mạnh huyền thoại. Naga và những vệ sĩ được chọn lựa một cách hết sức cẩn thận ở tất cả xung quanh. Gyoko lượn lờ ở một nơi nào đó trong hậu trường. Kiku-san quỳ trên hàng hiên đối diện với họ, lưng quay ra vườn - nhỏ nhoi, trơ trọi, và hiếm thấy.
Mariko nói đúng. Toranaga nghĩ vậy. Người kỹ nữ này đáng đồng tiền. Lòng ông khuây khỏa, nỗi lo lắng về Zataki giảm đi. Mình sẽ cho gọi nàng đêm nay hay mình sẽ ngủ một mình? Con người đàn ông của ông rung động khi ông nhớ lại đêm qua.
"Thế Gyoko-san, bà muốn gặp tôi?" ông đã hỏi trong khu riêng của mình ở pháo đài.
"Vâng, thưa Đại nhân."
Ông đốt nén hương.
"Xin mời tiến hành đi."
Gyoko cúi chào, nhưng ông không còn mắt nào để nhìn bà ta. Đây là lần đầu tiên ông nhìn gần Kiku. Càng gần càng làm tôn những đường nét tuyệt đẹp của nàng.
"Xin hãy chơi nhạc trong khi chúng tôi nói chuyện", ông nói, ngạc nhiên vì Gyoko-lại định nói trước mặt nàng.
Kiku vâng lời ngay tức khắc, nhưng âm nhạc của nàng không đêm nào giống như đêm nay. Đêm qua nó êm ả, đệm vào công việc trước mắt. Đêm nay nó thôi thúc, tôn nghiêm và hứa hẹn.
"Thưa Đại nhân?" Gyoko chính thức bắt đầu,
"Trước hết tôi xin cảm ơn Đại nhân vì niềm vinh dự Người đã đem đến cho tôi, cho ngôi nhà khốn khổ của tôi và cho Kiku-san đệ nhất phu nhân của Thế giới Thùy dương. Cái giá tôi đòi cho hợp đồng đó là láo xược, tôi biết, là không thể được, tôi chắc vậy, chưa được thỏa thuận cho đến tận tối mai khi cả hai phu nhân Kasigi và phu nhân Toda sẽ quyết, người đã quyết định từ lâu rồi, bởi vì các đồng tiền đáng khinh bỉ có nghĩa gì đối với một Samurai, nói gì tới vị Daimyo vĩ đại nhất thế giới!"
Gyoko ngừng để lời nói thêm tác động. Ông chưa cắn mồi, nhưng khi phe phẩy quạt, nó có thể có nghĩa là sự bực bội trước cái ba hoa của bà ta, sự chấp nhận lời ngợi ca, hoặc sự gạt bỏ hoàn toàn với cái giá cả đó.
"Tiền có nghĩa gì? Không có gì hết ngoài phương tiện giao lưu", bà ta nói tiếp.
"Như tiếng nhạc của Kiku-san. Sự thực thì những người trong thế giới Thùy dương của chúng tôi có thể làm gì ngoài giao lưu và mua vui, tỏa sáng linh hồn của người đàn ông, làm nhẹ gánh nặng của họ..." Toranaga cố nén một lời đáp châm biếm, tự nhắc nhở mình, người đàn bà này đã mua một quãng thời gian năm trăm Koku và năm trăm Koku đáng để người ta chú ý nghe. Vì vậy ông để bà ta nói tiếp và chỉ nghe bằng một tai, còn tai kia tưởng tượng tiếng nhạc tuyệt vời reo vào lòng ông, ru ông vào một trạng thái đê mê. Rồi ông bị giật lại một cách thô bạo vào cái thế giới thực tại bởi một điều gì đó Gyoko vừa nói.
"Cái gì?"
"Tôi vừa có ý kiến là Đại nhân nên thâu cái thế giới Thùy dương vào sự che chở của mình và thay đổi đòng lịch sử."
"Như thế nào?"
"Thưa Đại nhân, bằng cách như Đại nhân luôn luôn làm, bằng cách quan tâm đến cả vương triều."
Ông để cho sự cường điệu lố bịch này qua đi, tự nhủ phải bịt tai lại đối với âm nhạc - ông đã rơi vào cái bẫy đầu tiên là đã bảo Gyoko đem cô gái tới, thứ hai là đã để cho mình ngây ngất với sắc đẹp và hương thơm của cô ta, thứ ba là đã để cô ta chơi đàn một cách quyến rũ trong khi bà chủ của cô ta nói.
"Thế giới Thùy dương? Thế giới Thùy dương sao cơ?"
"Hai điều, thưa Đại nhân. Một là thế giới Thùy dương ngày nay hòa nhập với thế giới thực đến độ cả hai thế giới đều suy giảm. Hai, là, các kỹ nữ của chúng tôi không thể vươn tới mức hoàn hảo mà giới đàn ông có quyền mong đợi."
"Thế à?" Một làn hương của Kiku, làn hương trước đây ông chưa từng biết tới, thoảng tới. Thật hết sức đúng lúc. Bất giác ông nhìn nàng. Nụ cười nửa miệng trên đôi môi nàng chỉ dành riêng cho ông. Nàng uể oải đưa mắt nhìn xuống, những ngón tay nàng ve vuốt. những sợi dây đàn và ông cảm thấy chúng ve vuốt chính ông.
Ông cố gắng tập trung.
"Xin lỗi, Gyoko-san. Bà nói gì?"
"Xin tha lỗi cho tôi vì đã nói không rõ ràng, thưa Đại nhân. Trước tiên: thế giới Thùy dương nếu được tách khỏi thế giới thực tại. Trà thất của tôi ở Mishima, ở một phố miền Nam, các trà thất khác ở rải rác cũng như vậy, ở khắp vương triều này đều là như vậy. Ngay cả Yedo nữa. Tôi nghĩ Yedo nên làm mẫu cho toàn thế giới."
"Như thế nào?" Ông lãng tâm.
"Tất cả các phường hội khác đều có những đường phố riêng, khu riêng của mình. Thưa Đại nhân, chúng tôi cũng nên được có những, khu riêng. Yedo là một thành phố mới, Đại nhân có thể xem xét dành một khu riêng cho thế giới Thùy dương của Người. Hãy đưa tất cả các trà thất vào trong vòng cung của khu vực này và cấm tất cả các trà thất, dù nhỏ đến thế nào, ở bên ngoài." Giờ đây trí óc ông hoàn toàn tập trung bởi vì đây là một ý lớn. Ý kiến này hay đến nỗi ông phải tự mắng nhiếc chính mình đã không nghĩ ra. Tất cả các trà thất và tất cả các kỹ nữ trong hàng rào và do đó rõ ràng là dễ đàng kiểm soát, dễ theo dõi, đánh thuế và tất cả các khách hàng cũng dễ kiểm soát, dễ theo dõi và do thám. Sự đơn giản này làm ông lao đao. Ông cũng biết được cái ảnh hưởng mạnh mẽ của các phu nhân hạng nhất.
Nhưng mặt ông không hề biểu lộ mối quan tâm đó,
"Như vậy thì có lợi gì, Gyoko-san?"
"Chúng tôi cần có phường hội riêng, thưa Đại nhân, với tất cả sự che chở một phường hội cần có, một phường hội thật sự ở một địa điểm, chứ không ở rải rác, một phường hội mà tất cả đều phải tuân lệnh như vậy..."
"Phải tuân lệnh?"
"Vâng, thưa Đại nhân. Phải tuân lệnh, vì lợi ích của tất cả. Phường hội sẽ chịu trách nhiệm làm thế nào để giá cả cho phải, các tiêu chuẩn được giữ vững. Vâng, trong một vài năm nữa, một phu nhân hạng hai sẽ bằng một người KYođô. Nếu một phương thức có giá trị ở Yedo, tại sao nó lại không ở tất cả các thành phố khác trong địa hạt của Đại nhân?"
"Nhưng những chủ nhân trong địa hạt này chi phối mọi thứ. Họ là người giữ độc quyền, neh? Họ sẽ đòi giá tiền cao, có thể đóng cửa những người khác cũng có quyền làm việc ở thế giới Thùy dương, neh?"
"Vâng, có thể là như vậy, thưa Đại nhân. Và nó sẽ xảy ra ở một số nơi, một số lúc. Nhưng luật lệ nghiêm khắc có thể được thiết lập một cách dễ dàng để bảo đảm tính công bằng, và cái tốt sẽ át cái xấu, cho chúng tôi và cho các vị khách hàng khả kính. Hai là các phu nhân của..."
"Ta hãy bàn cho xong điểm thứ nhất của bà đã, Gyoko-san." Toranaga nói khô khan.
"Như vậy đó là một điểm ngược với đề nghị của bà, neh?"
"Vâng, thưa Đại nhân. Có thể như vậy. Nhưng bất cứ một vị Daimyo nào cũng có thể ra lệnh khác đi. Và như vậy ông ấy chỉ phải giải quyết với một phường hội ở một nơi thôi. Đại nhân sẽ không có chuyện gì phiền hết. Mỗi vùng tất nhiên là chịu trách nhiệm cho sự yên ổn của vùng ấy. Và cho thuế."
"À phải rồi, thuế! Như vậy thu thuế sẽ dễ dàng hơn. Đó là một điểm rất tốt để có thể tán thành."
Đôi mắt Gyoko nhìn vào nén hương. Hơn một nửa nén đã cháy hết.
"Đại nhân, trong sự khôn ngoan của Người, có thể ban sắc lệnh. Thế giới Thùy dương của chúng tôi là thế giới duy nhất, trong toàn thể thế giới, không bao giờ phải đóng thuế, muôn đời. Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ." Bà ta nhìn ông một cách trong sáng, giọng bà ta chân thật.
"Xét cho cùng, thưa Đại nhân, phải chăng thế giới của chúng tôi còn gọi là.
"Thế giới phù vân", thế giới của chúng tôi chỉ hiến dâng cái đẹp, phải chăng nó là một phần của cái đẹp thanh xuân? Phải chăng tuổi xuân phù vân và ngắn ngủi là một món quà của các vị thần linh và linh thiêng? Hơn ai hết, thưa Đại nhân, ngài phải hiểu tuổi xuân quý báu và ngắn ngủi biết chừng nào, một người đàn bà cũng thế."
Tiếng nhạc đã tắt. Đôi mắt ông quay về Kiku-san. Nàng đang nhìn ông chăm chú, lông mày thoáng một nét cau.
"Phải", ông nói một cách lương thiện.
"Ta biết nó phù du như thế nào." Ông nhấm nháp trà.
"Ta sẽ cân nhắc điều bà vừa nói. Thứ hai?"
"Thứ hai?" Gyoko vận dụng sự khôn ngoan.
"Thứ hai và là cuối cùng, thưa Đại nhân, ngài có thể đóng dấu ấn của mình lên thế giới Thùy dương mãi mãi. Hãy xét tới một phu nhân của chúng tôi: Kiku-san chẳng hạn, đã học hát, học múa, học chơi samisen từ năm lên sáu. Tất cả những lúc thức, nàng đều học tập chăm chỉ để trau dồi nghệ thuật của mình. Phải thừa nhận nàng là phu nhân hạng nhất, bởi vì nghệ thuật độc nhất vô nhị của nàng xứng đáng được như thế. Nhưng nàng vẫn là một kỹ nữ và một số khách hàng muốn thưởng thức nàng trên gối cũng như qua nghệ thuật của nàng. Tôi tin là cần phải phân ra làm hai loại phu nhân. Loại thứ nhất, các kỹ nữ, vẫn như bao giờ, - vui vẻ, hạnh phúc, thể xác. Loại thứ hai, một giai cấp mới, có lẽ là geisha, từ đó có thể miêu tả được họ: những con người nghệ thuật - những con người chỉ phục vụ nghệ thuật thôi. Geisha không phải làm chuyện chăn gối như là bổn phận của mình. Họ chỉ là những người biểu diễn, vũ nữ, ca sĩ, nhạc sĩ - những nhà chuyên gia - và hoàn toàn phục vụ nghề nghiệp này. Hãy để cho các geisha mua vui cho trí óc, cho tinh thần của người đàn ông bằng nhan sắc, bằng vẻ yêu kiều, bằng nghệ thuật của họ. Hãy để cho các kỹ nữ làm thỏa mãn thân thể cũng bằng nhan sắc, vẻ yêu kiều và nghệ thuật tương tự như vậy."
Ông lại bị gây ấn tượng mạnh vì cái đơn giản và đầu óc nhìn xa thấy rộng của bà ta.
"Phải làm thế nào để chọn được một geisha?"
"Theo năng khiếu của nàng. Đến tuổi dậy thì, chủ nàng sẽ quyết định con đường tương lai của nàng. Và phường hội có thể chấp thuận gạt bỏ người học nghề, neh?"
"Đó là một ý kiến độc đáo, Gyoko-san."
Người đàn bà cúi chào và rùng mình." Xin tha thứ cho lời lẽ dài dòng của tôi, thưa Đại nhân, nhưng sự thể là, khi nhan sắc tàn phai, thân hình xồ xề thì người con gái vẫn có một tương lai quý giá và một giá trị thật. Nàng sẽ không cần phải ra đường mà tất cả các kỹ nữ ngày nay phải trải qua. Tôi xin cho các nghệ sĩ và Kiku-san của tôi trong số đó. Tôi thỉnh cầu ban tương lai và cương vị cho một số ít những tài năng xứng đáng trên mảnh đất này. Họ hát học múa, học biểu diễn, cần phải được tập dượt, tập dượt không ngừng qua năm tháng. Việc chăn gối cần sự trẻ trung và không có gì kích thích tình dục bằng sự trẻ trung, neh?"
"Đúng." Toranaga nhìn bà ta.
"Geisha không thể chăn gối?"
"Đó không phải là một phần bổn phận của một geisha, dù có tiền nhiều đến thế nào chăng nữa. Geisha không bao giờ bị bắt buộc phải chăn gối, thưa Đại nhân. Nếu một geisha nào muốn chăn gối với một người đàn ông đặc biệt nào đó, thì đó là việc riêng của nàng - hay có lẽ nó sẽ được thu xếp với sự cho phép của chủ nàng, giá là do người đàn ông có thể trả. Nhiệm vụ của một kỹ nữ là chăn gối một cách có nghệ thuật - geisha và những geisha học việc sẽ là không thể sờ mó được. Xin Đại nhân tha lỗi cho tôi đã nói quá dài."
Gyoko cúi chào và Kiku cũng cúi chào. Chỉ còn lại một mẩu hương con.
Toranaga hỏi nhiều gấp hai lần số giờ đã định, ông hài lòng vì có dịp hiểu biết về thế giới của họ, thăm dò được những ý nghĩ, những nỗi hy vọng và sợ hãi của họ. Những điều biết được đã làm ông kích động. Ông ghi nhớ để sử dụng sau này, rồi ông cho Kiku vào trong vườn.
"Gyoko-san ạ, tối nay ta muốn nàng ở lại cho đến sáng, nếu nàng bằng lòng - nếu nàng rỗi. Bà làm ơn hỏi nàng? Tất nhiên ta cũng thấy bây giờ nàng đã mệt. Nàng đã chơi đàn tuyệt vời với một thời gian dài và ta phải hoàn toàn hiểu điều đó. Nhưng có lẽ nàng nên cân nhắc xem. Ta sẽ biết ơn nếu bà hỏi hộ nàng cho ta."
"Tất nhiên, thưa Đại nhân, tôi biết nàng sẽ vinh dự được Đại nhân mời. Nhiệm vụ của chúng tôi là phục vụ bằng mọi cách, neh?"
"Phải. Nhưng, như bà đã nói đó, nàng hết sức đặc biệt. Ta sẽ hết sức hiểu, nếu nàng quá mệt. Xin hỏi nàng một chút." Ông trao cho Gyoko một cái túi da nhỏ có mười koban, trong lòng ông cũng tiếc vì sự khoa trương này, nhưng ông biết địa vị của ông đòi hỏi điều đó.
"Có lẽ nó sẽ đền bù cho bà một buổi tối mệt mỏi, và là một món quà nhỏ cho lòng biết ơn của ta đối với những ý tưởng của bà."
"Nhiệm vụ của chúng tôi là nhiệm vụ, thưa Đại nhân" Gyoko nói. Ông thấy bà ta đang cố gắng để khỏi đếm tiền qua túi da mỏng nhưng không thể được:
"Cám ơn Đại nhân, xin tha lỗi. Tôi sẽ hỏi nàng." Thế rồi, lạ lùng và bất ngờ thay, nước mắt của bà ầng ậc.
"Xin hãy nhận cho lời cảm ơn của một bà già tầm thường vì phong thái lịch sự của Đại nhân và sự lắng nghe. Chúng tôi chỉ còn biết đáp lại bằng dòng sông nước mắt. Sự thật, thưa Chúa công, khó giải thích điều một người đàn bà cảm thấy... xin tha lỗi cho tôi…"
"Nghe này bà Gyoko-san, tôi hiểu. Đừng lo. Tôi sẽ cân nhắc tất cả những điều bà nói. À. Phải rồi, cả hai người sẽ cùng đi với tôi ngay sau bình minh. Một vài ngày trên núi sẽ là một sự thay đổi thú vị. Tôi nghĩ giá hợp đồng sẽ được chấp nhận. Neh?"
Gyoko cúi chào cám ơn, rồi bà gạt nước mắt, nói kiên quyết.
"Tôi có thể hỏi tên con người đáng kính mà hợp đồng này sẽ bán không ạ?"
"Yoshi Toranaga noh Minowara."
Giờ đây dưới bầu trời đêm Yokose, không gian mát ngọt ngào, tiếng nhạc và tiếng nói của Kiku-san chiếm ngự trí óc và trái tim họ. Toranaga để cho đầu óc mình trôi nổi. Ông nhớ lại ánh sáng đầy tự hào choán lấy nét mặt Gyoko và ông lại ngạc nhiên vì tính khí dại của con người. Thật là sai lạc biết mấy, ngay cả những người khôn ngoan, láu lỉnh nhất cũng thường chỉ nhìn thấy cái họ muốn nhìn thấy thôi, ít khí nhìn quá được cái màn mỏng nhất phủ lấy nó. Hoặc nó sẽ bỏ qua thực trạng, coi nó như cái mã ngoài. Và rồi, khi cả thế giới của họ tan rã ra từng mảnh thì họ quỳ gối, mổ bụng, cắt cổ hoặc lăn ra ngoài trời băng giá, họ sẽ vò đầu bứt tai, xé rách quần áo, than thân trách phận, trách thần trách thánh, trách số phận, trách chủ, trách chồng hoặc chư hầu - bất cứ cái gì, bất cứ ai - nhưng không bao giờ trách mình.
Thật là lạ lùng.
Ông nhìn các vị khách của mình, và thấy họ vẫn đang ngắm cô gái, khóa kín trong niềm bí mật, đầu óc họ giãn ra vì nghệ thuật của nàng - tất cả chỉ trừ Anjin-san, anh đang có vẻ bồn chồn, bứt rứt. Không sao, Anjin-san, Toranaga thú vị nghĩ, chỉ vì ông thiếu văn minh đó thôi. Phải, không sao, rồi cuối cùng cũng sẽ được, và cũng chẳng sao hết chừng nào ông vâng lời là được. Lúc này ta cần tính hay giận dỗi của ông, cái tức giận của ông, tính hung bạo của ông.
Phải, tất cả các ngươi đều ở đây. Ngươi, Omi, và Yabu, Naga, Buntaro, và ngươi. Mariko và Kiku-san và ngay cả Gyoko nữa, tất cả những con diều hâu, những con chim ưng của ta ở Izu, tất cả đều đã được huấn luyện và sẵn sàng. Tất cả đều ở đây, trừ một người, gã thầy tu Cơ đốc. Và chẳng bao lâu sẽ đến lượt ông, Tsukku-san. Hay có lẽ lượt ta.
Cha Matin Alvito của Hội Jesus nổi giận. Ngay khi ông biết ông phải chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ của ông với Toranaga mà ông phải vận dụng tất cả tâm trí, ông lại gặp phải cái vật kinh tởm mới này.
"Anh có điều gì cần nói cho bản thân?", ông quất ra câu hỏi đó trước thầy tăng người Nhật Bản đang quỳ mọp trước mặt ông. Các thầy tăng khác đứng xung quanh căn phòng nhỏ theo hình vòng cung.
"Xin tha thứ cho con, thưa cha. Con đã phạm tội", người đàn ông ấp úng hết sức đau khổ.
"Xin tha..."
"Ta nhắc lại. Đức Chúa toàn năng trong sự khôn ngoan của Người sẽ tha thứ, chứ không phải ta. Anh đã phạm một tội lỗi lớn. Anh đã phá lời thề linh thiêng. Thế nào?"
Câu trả lời rất khẽ.
"Con xin lỗi cha." Người đàn ông này gầy và ẻo lả. Tên rửa tội của anh ta là Joseph và anh ta ba mươi tuổi. Các thầy tăng bạn anh ta, tất cả các anh em của Hiệp Hội, tuổi từ mười tám đến bốn mươi. Tất cả đều cạo đầu, tất cả đều thuộc dòng Samurai quý tộc ở các tỉnh của Kyushu, tất cả đều hăm hở học tập để làm cha cố mặc dù chưa có ai được phong chức.
"Con đã xưng tội, thưa cha", cha Joseph nói, đầu cúi thấp.
"Con nghĩ như thế là đủ rồi hay sao?" Alvito quay đi một cách nóng nẩy và bước ra phía cửa sổ. Căn phòng bình thường, chiếu sạch sẽ, giấy dán ở cửa shoji được sửa sang lại tàm tạm. Quán này xơ xác và thuộc hạng ba nhưng là quán tốt nhất ông có thể tìm được ở Yokose, những quán khác, các Samurai đã ở cả. Ông nhìn ra ngoài đêm, mơ hồ nghe giọng hát xa xăm của Kiku vút lên trên tiếng rì rầm của sông nước. Cho đến khi người kỹ nữ im lặng, Alvito hiểu rằng ông không được Toranaga cho gọi.
"Đồ đĩ điếm bẩn thỉu", ông nói, nửa như nói với mình, tiếng than vãn rền rĩ của bài ca Nhật Bản làm ông ta tức bực hơn bao giờ hết, càng làm tăng lên cái cáu giận trước sự phản bội của Joseph.
"Hãy nghe đây, các đạo hữu." Alvito nói với mọi người, lưng quay về phía họ.
"Chúng ta phán xử đạo hữu Joseph, đã đi với một con điếm của tỉnh này đêm qua, phá vỡ lời thề linh thiêng của sự vâng lời, làm mất tính thiêng liêng của linh hồn bất tử của đạo hữu đó, cương vị Jesuit, địa vị của đạo hữu đó tại nhà thờ. Trước mặt Chúa, tôi xin hỏi tất cả các bạn - các bạn có làm khác không?"
Họ đều lắc đầu.
"Các bạn có làm khác không?"
"Không, thưa cha."
"Con là kẻ có tội! Trước mặt Chúa, con thú nhận tội lỗi của con?"
"Vâng, thưa cha, con đã..."
"Trước mặt Chúa, đây có phải lần đầu tiên của con không?"
"Không, đây không phải là lần đầu tiên", Joseph nói.
"Con... con đã đi với một người khác bốn đêm trước - ở Mishima."
"Nhưng... nhưng hôm qua chúng ta có khóa lễ! Còn lời xưng tội của con hôm qua, đêm trước đó và đêm trước đó nữa, con không... Hôm qua chúng ta có khóa lễ! Lạy Chúa tôi, con không hề xưng tội gì hết, trong khi biết là đã phạm trọng tội."
Đạo hữu Joseph xạm người vì xấu hổ. Anh ta đã sống cùng với người Jesuit từ năm lên tám tuổi.
"Đây là… đây là lần đầu tiên, trình cha. Mới có bốn ngày trước. Suốt đời con không phạm tội. Con bị cám dỗ... và, xin Đức Mẹ tha thứ cho con, lần này con đã thất bại. Con ba mươi tuổi. Con là một người đàn ông - chúng ta đều là đàn ông. Xin cha, Đức cha không tha thứ được cho con? Chúng ta đều là đàn ông..."
"Chúng ta đều là những người đi tu!"
"Chúng tôi không phải là những tu sĩ thực sự? Chúng tôi chưa thành nghề - Chúng tôi thậm chí chưa được phong. Chúng tôi không phải là những Jesuit thực sự. Chúng tôi không thể lấy lời thề thứ tư như cha được thưa cha", Joseph nói cau có,
"Tại sao lại...?"
"Câm mồm!"
"Tôi không!" Joseph nổi sung.
"Xin cha tha lỗi cho, nhưng tại sao một số người chúng tôi không được phong chức?" Anh ta chỉ vào một đạo hữu, một người đàn ông cao, mặt tròn trông thanh khiết:
"Tại sao đạo hữu Michael không được phong chức? Ông ấy đã học tập từ năm mười hai tuổi. Bây giờ ông ấy ba mươi sáu và là người Cơ đốc giáo hoàn hảo, gần như là một ông thánh. Ông ấy đã cải tạo được hàng nghìn người nhưng ông ấy vẫn chưa được phong chức, tuy..."
"Nhân danh Chúa, ngươi sẽ..."
"Nhân danh Chúa, thưa cha, tại sao một người trong chúng ta lại không được phong chức. Phải có người dám hỏi cha điều đó!" Joseph lúc này đã đứng lên.
"Tôi đã rèn luyện mười sáu năm, đạo hữu Matêo hai mươi ba năm, Giuliao còn nhiều hơn nữa, suốt đời chúng tôi - nhưng năm vô kể. Chúng tôi thuộc kinh, thuộc giáo lý vấn đáp và những bài thánh ca hơn cả cha. Michael và tôi thậm chí nói tiếng Latin cũng như tiếng Bồ..."
"Thôi."
"Portugal, và chúng tôi tiến hành tất cả việc cầu nguyện và tranh luận với những người theo Phật giáo và tất cả những người thuộc giáo phái khác và làm hầu hết việc cải đạo. Chính chúng tôi làm! Nhân danh Chúa và đức Mẹ, chúng tôi làm sao? Tại sao chúng tôi còn chưa đủ tốt để làm người Jesuit? Có phải chỉ bởi vì chúng tôi không phải là người Portugal hay Spain, hay bởi vì chúng tôi không có lông hoặc mắt tròn? Nhân danh Chúa, thưa cha, tại sao không có một người Jesuit Nhật Bản nào được phong chức cả?"
"Bây giờ ngươi có câm miệng đi không?"
"Chúng tôi cũng đã từng đến La Mã, Michael, Giuliao và tôi?" Joseph nói vung lên.
"Cha cũng chưa từng đến La Mã hoặc gặp Cha bề trên hay đức Giáo hoàng như chúng tôi..."
"Có một lý do khác ngươi nên hiểu hơn là tranh luận như thế này. Ngươi đã thề trinh bạch, nghèo túng, và vâng lời. Ngươi đã được chọn trong số nhiều người, được ân sủng, thế mà bây giờ ngươi để linh hồn mình vẩn đục đến nỗi..."
"Xin lỗi cha, nhưng tôi không nghĩ rằng chúng tôi được ân sủng tám năm tới đó và trở về nếu sau khi học tập như vậy, cầu nguyện như vậy, đợi chờ là thế mà không một ai trong chúng tôi được phong chức như được hứa. Tôi mười hai tuổi khi tôi ra đi, Giuliao mười một..."
"Ta cấm ngươi không được nói nửa lời! Ta ra lệnh cho ngươi thôi." Rồi trong cái yên lặng khủng khiếp, Alvito nhìn những người khác đang đứng giáp vào tường đang nhìn và nghe chăm chú.
"Ngươi sẽ được phong chức lúc nào tới. Nhưng ngươi, Joseph, trước mặt Chúa, ngươi sẽ..."
"Trước mặt Chúa", Joseph bật ra,
"Lúc nào?"
"Lúc Chúa..." Alvito quật lại, choáng váng vì sự phản loạn, ông bùng lên.
"Quỳ xuống."
Đạo hữu Joseph trừng trừng nhìn lại, nhưng cuối cùng cơn giận của anh ta qua, anh ta thở hắt ra, quỳ xuống, cúi đầu.
"Chúa hãy thương xót ngươi. Ngươi đã tự thú tội lỗi bỉ ổi gớm ghiếc của người, phạm tội phá vỡ lời thề linh thiêng giữ gìn trong sạch, lời thề linh thiêng vâng lời bề trên, và phạm tội láo xược không thể tưởng tượng nổi. Sao ngươi dám căn vặn lệnh và giáo lý của nhà thờ?
Ngươi đã làm phương hại đến linh hồn bất tử của ngươi.
Ngươi là một điều điếm nhục đối với Chúa, với bạn hữu của ngươi, đối với nhà thờ, đối với gia đình của ngươi. Trường hợp của ngươi quá nặng nề. Phải để cha bề trên xét xử. Cho đến lúc đó, ngươi sẽ không được làm thông công, ngươi sẽ không được xưng tội, hoặc nghe xưng tội hoặc tham dự gì vào khóa lễ hết..." Đôi vai Joseph run lên với nỗi đau khổ ăn năn đang giày vò anh ta.
"Để làm cho phải ăn năn bước đầu, ngươi không được nói chuyện, ngươi sẽ chỉ có cơm và nước trong ba mươi ngày, trong ba mươi đêm, đêm nào ngươi cũng phải quỳ để cầu nguyện đức Mẹ tha thứ cho những tội lỗi ghê tởm của ngươi, và sau đó ngươi sẽ bị đánh roi. Ba mươi roi. Cởi áo thầy tu ra."
Đôi vai thôi không run rẩy nữa, Joseph nhìn lên.
"Tôi xin nhận mọi đều cha đã ra lệnh, trình cha", anh ta nói.
"Là tôi xin lỗi với tất cả tấm lòng của tôi, tất cả linh hồn tôi. Tôi xin cha tha thứ, cũng như tôi xin Người tha thứ cho tôi đời đời. Nhưng tôi sẽ không bị đánh như một tội phạm bình thường."
"Ngươi sẽ bị đánh!"
"Xin tha lỗi cho tôi, thưa cha", Joseph nói,
"Nhân danh đức Mẹ, không phải vì đau đớn. Đau đớn không có nghĩa lý gì đối với tôi, chết cũng không có nghĩa lý gì đối với tôi. Tôi bị nguyền rủa và sẽ bị đốt đời trong ngọn lửa địa ngục có thể là karma của tôi, và tôi sẽ chịu đựng. Nhưng tôi là Samurai. Tôi thuộc gia đình Chúa Harima."
"Lòng tự hào của ngươi làm ta lợm giọng. Ngươi bị trừng phạt không phải là để chịu sự đau đớn mà là để gột cái lòng tự hào khó chịu của ngươi. Tội phạm bình thường? Lòng khiêm nhường của ngươi ở đâu? Chúa Jesus Crit của chúng ta đã từng chịu đựng điều sỉ nhục. Và Người đã chết cùng những tội phạm bình thường."
"Vâng. Đó là một vấn đề lớn của chúng tôi ở đây, thưa cha."
"Cái gì?"
"Xin cha tha lỗi cho sự nói thẳng của tôi, thưa cha, nhưng Vua của các Vua không chết như một tội phạm bình thường trên cây thập tự, các Samurai hẳn đã chấp nhận..."
"Thôi!"
"Cơ đốc giáo dễ dàng hơn. Thánh Hội đã khôn khéo tránh cầu nguyện đức Chúa bị đóng đinh câu rút như những tội đồ khác..."
Như một thiên thần trả thù, Alvito giơ cây thánh giá lên một cái khiên trước mặt.
"Nhân danh Chúa, hãy im đi và vâng lời, nếu không ngươi sẽ bị rút phép thông công! Bắt lấy hắn và lột quần áo hắn ra!"
Những người khác sực tỉnh và tiến lên, nhưng Joseph chồm dậy. Một lưỡi dao xuất hiện trong tay anh ta dưới chiếc áo dài. Anh ta dựa lưng vào tường. Mọi người sững lại. Trừ đạo hữu Michael. Michael tiến lên chậm chạp và bình tĩnh, tay anh ta giơ ra.
"Xin đưa cho tôi lưỡi dao, người anh em", anh ta nói nhẹ nhàng.
"Không. Xin tha lỗi cho tôi."
"Vậy thì hãy cầu nguyện cho tôi đi, người anh em."
Michael lặng lẽ tiến lên lấy vũ khí.
Joseph lùi lại mấy bước, rồi sẵn sàng lao vào.
"Tha lỗi cho tôi, Michael."
Michael tiếp tục tiến.
"Michael, dừng lại! Để mặc anh ta." Alvito ra lệnh. Michael tuân lệnh, chỉ còn cách lưỡi dao vung lên có vài.
"Inh."
Sau đó Alvito nói, mặt ông ta xám ngoét:
"Chúa hãy thương xót lấy ngươi, Joseph. Ngươi đã bị rút phép thông công. Quỷ Satan đã nhập hồn ngươi trên mặt đất này, cũng như nó sẽ nhập hồn ngươi sau khi ngươi chết. Hãy cút ngay!"
"Tôi không chấp nhận Chúa Cơ đốc! Tôi là người Nhật Bản - Tôi là Thần đạo. Bây giờ linh hồn tôi là của tôi. Tôi không sợ", Joseph hét lên.
"Phải, chúng ta có niềm tự hào - không giống như lũ rợ mọi. Ngay cả nông dân của chúng ta cũng không phải là rợ mọi."
Alvito long trọng làm dấu thánh giá, như để che chở cho tất cả mọi người và quay lưng lại lưỡi dao không hề sợ hãi.
"Các đạo hữu, chúng ta hãy cùng cầu nguyện. Quỷ Satan đang ở giữa chúng ta."
Những người khác cũng đã quay đi, nhiều người buồn bã, một số vẫn còn choáng váng. Chỉ Michael vẫn đứng y nguyên tại chỗ, đăm đăm nhìn Joseph.
Joseph giật chuỗi tràng hạt và cây thánh giá của mình ra. Anh ta sắp sửa liệng nó đi, nhưng Michael lại giơ tay ra.
"Người anh em, xin hãy đưa nó cho tôi - đó là một món quà đơn giản", anh nói.
Joseph nhìn anh một hồi lâu, rồi anh ta đưa nó cho Michael.
"Xin tha lỗi cho tôi."
"Tôi sẽ cầu nguyện cho các đạo hữu", Mai cơn nói.
"Anh không nghe thấy sao? Tôi đã từ bỏ Chúa rồi!"
"Tôi sẽ cầu nguyện để Chúa không từ bỏ đạo hữu, Uraga noh. Taganasa-san."
"Xin anh tha thứ cho tôi", Joseph nói. Anh ta gài lưỡi dao vào thắt lưng, giật mở cửa, bước một cách mù lòa dọc hàng hiên vào trong hành lang. Mọi người nhìn anh ta một cách tò mò, trong đó có Mo, người đánh cá, đang đợi một cách kiên nhẫn trong bóng tối. Joseph đi qua sân, tiến về phía cổng. Mọi người Samurai đứng chắn đường.
"Đứng lại!"
Joseph dừng lại.
"Ông đi đâu thế?"
"Tôi xin lỗi, xin tha lỗi cho tôi, tôi - tôi không biết."
"Tôi phục vụ Lãnh chúa Toranaga. Xin lỗi, tôi không thể không nghe những điều vừa xảy ra trong đó. Cả quán hẳn đã nghe thấy. Những hành động thật tởm lợm... người lãnh đạo của ông la hét lên như vậy và làm hỗn loạn cả lên. Và cả ông nữa. Tôi trực ở đây. Tôi nghĩ ông nên đến gặp người phụ trách gác của tôi."
"Tôi nghĩ là - cám ơn ông, tôi sẽ đi đường khác. Xin tha thứ..."
"Xin lỗi, ông sẽ không đi đâu cả. Trừ gặp sĩ quan của tôi."
"Cái gì? Ồ - Vâng. Tôi xin lỗi, tất nhiên." Joseph cố làm cho đầu óc hoạt động.
"Tốt. Cám ơn." Người Samurai quay đi, một người Samurai khác tới từ cầu và chào.
"Tôi được lệnh đưa Tsukku-san đến cho Lãnh chúa Toranaga."
"Tốt. Người ta đợi ông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận