Shogun Tướng Quân

Chương 46

Tướng Toda Hiromatsu nhận bức thư riêng Mariko đưa. Ông mở dấu của Toranaga. Bức thư nói ngắn gọn tình hình xảy ra ở Yokose, xác nhận quyết tâm đầu hàng của Toranaga, ra lệnh cho Hiromatsu giữ vững biên giới và những hẻm núi dẫn tới Kuanto chống lại bất cứ một kẻ xâm lăng nào cho đến khi ông tới nhưng tiếp đãi bất cứ sứ giả nào từ Ishido hoặc từ phương Đông và cho chỉ thị về kẻ bội giáo Cơ đốc và về Anjin-san. Người lính già mệt mỏi đọc bức thư lần thứ hai.
"Bây giờ hãy nói cho ta biết tất cả những gì con thấy ở Yokose, hoặc nghe thấy có liên quan tới Lãnh chúa Toranaga."
Mariko tuân lệnh.
"Bây giờ hãy cho ta biết con nghĩ thế nào về những chuyện đã xảy ra?"
Nàng lại tuân lệnh.
"Chuyện gì đã xảy ra tại chanoyu giữa con và con trai ta?"
Nàng kể lại mọi chuyện chính xác như nó đã xảy ra.
"Con trai ta nói Chủ của chúng ta sẽ thua? Trước cuộc gặp thứ hai với Chúa Zataki?"
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Con có chắc không?"
"Dạ, có chứ, thưa Đại nhân."
Yên lặng hồi lâu trong căn phòng cao tít của tòa lâu đài chế ngự cả thành phố. Hiromatsu đứng lên đi lại chỗ cửa đặt cung tên trong bức tường dày, lưng và những khớp xương của ông đau, kiếm ông buông lỏng trong tay.
"Ta không hiểu?"
"Thưa Đại nhân?"
"Cả con trai ta lẫn Chúa của chúng ta. Chúng ta có thể đập nát bất cứ kẻ thù nào Ishido đưa vào chiến trường. Còn về quyết định đầu hàng..."
Nàng mân mê chiếc quạt, ngắm nhìn trời chiều đầy sao và dễ chịu.
Hiromatsu nhìn nàng.
"Trông con rất khá, Mariko-san, trẻ hơn bao giờ hết. Bí mật của con là gì?"
"Con không có bí mật, thưa Đại nhân", nàng trả lời, cổ họng bỗng nhiên khô lại. Nàng đợi cho thế giới của nàng tan tành, nhưng giây phút ấy trôi qua, và ông già đưa đôi mắt tinh quái trở lại nhìn thành phố ở phía dưới.
"Bây giờ hãy nói cho ta biết điều gì đã xảy ra từ khi con rời Osaka. Tất cả những điều con nhìn thấy, nghe thấy hoặc dự phần vào", ông nói.
Đến lúc nàng kể xong thì đêm đã khuya lắm. Nàng kể lại mọi thứ rõ ràng, chỉ trừ mức độ thân mật của nàng với Anjin-san. Ngay cả ở đây nàng cũng không giấu là nàng thích anh, sự kính trọng của nàng đối với trí thông minh và lòng dũng cảm của anh. Hoặc lòng khâm phục của Toranaga đối với giá trị của anh.
Trong một lúc, Hiromatsu tiếp tục đi vớ vẩn, loanh quanh, sự vận động làm cho cơn đau của ông giảm đi. Tất cả đều ăn khớp với báo cáo của Yoshinaka và của Omi. Giờ đây ông đã hiểu nhiều điều trước đây không rõ và đã có đủ thông tin để làm một quyết định có tính toán. Một số điều nàng kể làm ông ghê tởm. Một số điều làm ông ghét con trai ông, nhưng như vậy cũng chẳng có gì khác cả. Những điều khác nàng nói buộc ông bực tức với anh chàng rợ, đôi khi lại kính phục anh ta.
"Con nhìn thấy anh ta lôi Chúa của chúng ta vào chỗ an toàn à?"
"Vâng. Nếu không có ông ấy thì bây giờ Lãnh chúa Toranaga đã chết rồi, thưa Đại nhân. Con hoàn toàn chắc như vậy. Ông ấy đã cứu Chúa của chúng ta ba lần: trốn thoát khỏi lâu đài Osaka, trên galleon ở bến cảng Osaka, và nhất là tại trận động đất. Con đã nhìn thấy những lưỡi kiếm Omi-san đã đào lên. Chúng cong queo như sợi bún và vô dụng."
"Con có nghĩ là Anjin-san quả thực muốn tự sát không?"
"Có. Thề có Chúa của Cơ đốc giáo, con tin điều đó. Chính Omi-san đã ngăn lại. Và, thưa Đại nhân, con hoàn toàn tin ông ấy xứng đáng làm Samurai, xứng đáng làm Hatamoto."
"Ta không hỏi ý kiến đó."
"Xin Đại nhân tha lỗi, đúng là Đại nhân không hỏi ạ. Nhưng câu hỏi ấy vẫn ở trong đầu Đại nhân."
"Con đã trở thành một người Cơ đốc có suy nghĩ và một người huấn luyện rợ rồi đó."
"Ồ không, xin Đại nhân tha lỗi cho, tất nhiên con không phải như vậy", nàng nói bằng một giọng dễ thương nhất.
"Con chỉ trả lời người trưởng tộc của con với tất cả khả năng của con. Lợi ích của Chúa chúng ta là ở hàng đầu trong óc con. Lợi ích của Đại nhân chỉ đứng sau có mỗi Người thôi."
"Thế à?"
"Xin tha lỗi cho con, điều đó không cần phải hỏi. Thưa Đại nhân, hãy ra lệnh cho con, con sẽ làm theo lệnh của Người."
"Tại sao lại tự hào như vậy, Mariko-san?" Ông hỏi ướm." Mà lại đúng như vậy? Hả?"
"Xin đại nhân tha lỗi cho. Con thô lỗ. Con không xứng đáng."
"Ta biết. Không một phụ nữ nào." Hiromatsu cười.
"Nhưng mặc dù vậy, có những lúc chúng tôi cần sự khôn ngoan lạnh lùng, tàn ác, độc địa, quỷ quyệt, thực tế của người đàn bà. Họ khôn khéo hơn chúng tôi nhiều, neh?"
"Ồ không, thưa Đại nhân", nàng nói và tự hỏi không hiểu cái gì thực sự đang ở trong đầu ông.
"Như vậy là vì chúng tôi đơn độc. Nếu điều đó được nhắc lại một cách công khai họ sẽ nói là ông lão Quả Đấm Sắt quá tuổi rồi, và đã đến giờ để ông ấy buông kiếm xuống, cạo đầu và bắt đầu cầu nguyện đức Phật cho linh hồn những người ông ấy đã đưa sang thế giới Hư Vô. Và họ nói đúng thôi."
"Không, thưa Đại nhân. Như Chúa, con của Đại nhân đã nói. Cho đến khi nào số phận của Chủ chúng ta được định đoạt, Đại nhân không thể lui được. Cả Đại nhân cũng như Chúa chồng của con. Cả con nữa."
"Phải. Dù vậy, ta cũng rất lấy làm hài lòng được đặt kiếm xuống, tìm hòa bình của Đức Phật cho ta và cho những người ta đã giết."
Ông nhìn vào trong đêm một lúc, cảm thấy tuổi tác của mình, rồi nhìn nàng. Trông nàng rất ưa nhìn, hơn tất cả những người đàn bà ông đã từng biết.
"Thưa Đại nhân?"
"Không có gì hết, Mariko-san. Ta nhớ lại lần đầu tiên ta nhìn thấy con." Đó là khi Hiromatsu đã bí mật gắn linh hồn mình với Goroda để đạt được cô gái xinh đẹp này cho con trai mình, đứa con trai đã giết chết chính mẹ nó, người phụ nữ duy nhất mà Hiromatsu thực sự thương yêu. Tại sao mình lại lấy Marikocho nó? Bởi vì ta muốn chọc tức Taiko, ông ta cũng muốn nàng. Chọc tức một địch thủ, không hơn. Người thiếp của ta có thực sự không trung thành không? Ông già tự hỏi, mở lại vết thương muôn thuở. Ôi các vị thần linh, khi ta nhìn vào mặt ngươi, ta sẽ đợi một câu trả lời cho câu hỏi ấy. Ta muốn một tiếng có hay không! Ta đòi hỏi sự thật! Ta nghĩ đó là một lời dối trá, nhưng Buntaro nói nàng có một mình với người đàn ông đó trong phòng, đầu tóc rối bù, kimono của nàng lỏng lẻo, phải hàng tháng ta mới trở về. Có thể là một lời nói dối, neh? Hay là sự thật, neh? Chắc nó là thật - không một người con trai nào lại lấy đầu mẹ mà không biết chắc?
Mariko quan sát những đường nét trên mặt Hiromatsu, da ông căng ra, đóng vẩy lại với tuổi tác. Và sức mạnh ngày xưa của đôi cánh tay và vai ông. Ông đang nghĩ gì? Nàng tự hỏi và thấy thích ông. Ông đã nhìn thấu tôi chưa? Bây giờ ông đã biết về tôi và Anjin-san chưa? Ông có biết rằng tôi run lên vì yêu anh ấy không? Có biết rằng nếu tôi phải chọn giữa anh ấy, ông và Toranaga, tôi sẽ chọn anh ấy?
Hiromatsu đứng gần lỗ châu mai, nhìn xuống thành phố bên dưới, ngón tay ông sờ nắn bao kiếm và đốc kiếm, hoàn toàn quên nàng. Ông đang suy nghĩ về Toranaga và những điều Zataki đã nói vài hôm trước đây trong nỗi ghê tởm cay đắng.
"Vâng, tất nhiên, tôi muốn chiếm Kuanto và cắm cờ hiệu của tôi trên những bức tường của lâu đài Yedo lúc này và biến nó thành của tôi. Trước đây tôi không bao giờ làm, nhưng bây giờ tôi làm", Zataki đã bảo với ông như thế.
"Nhưng con đường này? Không có danh dự gì trong đó cả? Không có danh dự gì cho anh tôi, cho ông, hoặc cho tôi! Hoặc cho ai hết! Trừ Ishido, và cái tên nông dân đó chẳng hiểu gì hết."
"Vậy thì hãy ủng hộ Lãnh chúa Toranaga! Với sự ủng hộ của ông, Tora..."
"Để làm gì? Để cho anh tôi có thể trở thành người Shogun và gạt bỏ Công tử thừa kế?"
"Toranaga đã nói hàng trăm lần là ủng hộ Công tử thừa kế. Tôi tin ông ấy làm như vậy. Và chúng tôi thích một người nhà Minowara dẫn dắt chúng tôi, chứ không phải một tên nông dân mới nổi và mụ đàn bà đanh ác Ochiba, neh? Những kẻ bất lực đó sẽ trị vì trong tám năm trước khi Yaemon đến tuổi nếu Lãnh chúa Toranaga chết. Tại sao không để cho Lãnh chúa Toranaga tám năm ấy - ông ấy là một Minowara! Ông ấy đã nói một nghìn lần ông ấy sẽ chuyển chính quyền cho Yaemon. Óc của ông ở dưới đít rồi sao? Toranaga không phải là kẻ thù của Yaemon hay của ông!"
"Không một Minowara nào lại quỳ gối trước tên nông dân ấy! Hắn ta đã tè lên danh dự của hắn và của tất cả chúng ta. Danh dự của ông và của tôi!"
Họ đã tranh luận, đã chửi rủa nhau, và lúc chỉ có hai người, chút nữa thì đánh nhau.
"Nào", ông đã thách Zataki,
"Hãy rút kiếm ra, đồ phản bội! Ngươi là tên phản bội đối với anh ngươi, người đứng đầu gia tộc của ngươi!"
"Ta là người đứng đầu gia tộc của ta. Chúng ta cùng một mẹ, nhưng không cùng cha. Cha của Toranaga đuổi mẹ ta đi. Ta sẽ không giúp Toranaga - nhưng nếu ông ta thoái vị và mổ bụng, ta sẽ ủng hộ Sudara..."
Không cần phải làm như vậy, Hiromatsu nói với đêm, vẫn còn tức giận. Không cần phải làm như vậy, trong khi ta hãy còn sống hoặc đầu hàng ngoan ngoãn như vậy. Ta là Tổng chỉ huy. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ danh dự và nhà của Chủ ta. Vì vậy bây giờ ta quyết định:
Thưa Đại nhân, xin hãy nghe, nhưng lần này tôi không tuân lệnh. Với lòng tự hào. Lần này tôi phản bội Đại nhân. Bây giờ tôi sẽ kết nạp con trai và là người thừa kế của Người, Chúa Sudara và vợ của ông ấy, phu nhân Genjiko, và chúng tôi sẽ cùng nhau ra lệnh tiến hành Bầu trời đỏ thắm khi mưa ngừng và lúc đó chiến tranh sẽ bắt đầu. Và cho đến khi người cuối cùng ở Kuanto này chết, đối mặt với kẻ thù, tôi sẽ bảo vệ Người an toàn ở Lâu đài Yedo, dù người nói gì, dù phải trả một giá như thế nào.
Gyoko sung sướng được trở lại nhà ở Mishima với các kỹ nữ của bà ta cùng những cuốn sổ cái và những hóa đơn vận chuyển, những món nợ được trả, văn tự cầm cố, giấy hẹn trả tiền.
"Ông làm khá lắm", bà ta nói với kế toán trưởng của mình. Người đàn ông nhỏ bé nhăn nheo gật đầu cám ơn, rồi khập khiễng đi. Rồi bà ta quay sang người đầu bếp, trách mắng,
"Mười ba chogin bạc, hai trăm monne đồng cho thức ăn một tuần?"
"Ôi xin bà chủ tha lỗi, những tin đồn chiến tranh làm cho giá cả tăng vọt lên", người đàn ông to béo nói hung hăng.
"Mọi thứ. Cá, gạo và rau, ngay cả tương cũng đắt gấp đôi từ tháng trước và rượu sake còn tệ hơn nữa. Làm việc, làm việc, làm việc trong cái bếp nóng nực, không có không khí, rõ ràng cần phải sửa sang lại cho tốt hơn. Đắt! Ha! trong một tuần lễ tôi đã phải phục vụ một trăm bảy mươi hai người khách, nuôi mười kỹ nữ, mười một kỹ nữ học việc đói, bốn người làm bếp, mười sáu người hầu gái, mười bốn đầy tớ nam! Xin tha lỗi, thưa bà chủ, hết sức xin lỗi, nhưng bà tôi ốm, tôi phải xin phép mười ngày nghỉ để..."
Gyoko rẽ tóc vừa đủ để gây ấn tượng nhưng vẫn không làm hỏng diện mạo của bà ta, cho ông ta đi và nói mình bị phá sản và bà ta đến phải đóng cửa cái trà thất nổi tiếng nhất Mishima, nếu như không có người đầu bếp có đầu óc và tất cả là lỗi của ông, lỗi của ông, mà bà ta phải để tất cả những cô gái tận tụy trung thành nhưng bất hạnh của mình ra đường tuyết lạnh.
"Đừng có quên mùa đông đang tới", bà ta rên rỉ như một mũi tên tống tiễn.
Rồi khi còn lại thoải mái một mình, bà cộng số tiền lời sau khi tiêu các khoản thì lợi gấp hai số bà ta dự tính. Rằng sake của bà ta ngon hơn bao giờ hết và nếu giá thực phẩm lên thì giá sake cũng lên. Ngay lập tức bà viết thư cho con trai bà ở Ođaoara, nơi họ có nhà máy sake, bảo nó tăng gấp đôi đầu ra lên. Rồi bà ta lôi ra những trận cãi nhau không thể tránh khỏi của những người đầy tớ gái, đuổi ba người, mướn thêm bốn người và gọi người môi giới các nữ, mua thêm hợp đồng của bảy kỹ nữ nữa.
"Thế bao giờ bà muốn những thiếu nữ đáng kính ấy tới, Gyoko-san?" bà già cười màu mè.
"Ngay bây giờ, ngay bây giờ. Nào, nhanh lên."
Sau đó bà ta gọi thợ mộc, bàn kế hoạch mở rộng trà thất này, thêm phòng, thêm kỹ nữ.
"Cuối cùng, người ta đã rao bán khu đất của Phố Thứ sáu bà chủ ạ. Bà có muốn tôi đến mua không?"
Từ nhiều tháng nay, bà ta vẫn đợi cái chỗ đặc biệt đó. Nhưng bây giờ bà ta lắc đầu, cho ông ta đi và đặt mua bốn hécta đất hoang trên đồi, phía bắc thành phố.
"Nhưng đừng tự làm lấy. Hãy dùng những người môi giới. Đừng háu. Và ta cũng không muốn để hở ra là ông mua cho ta."
"Nhưng mà bốn hécta? Nó..."
"Ít nhất là bốn, có lẽ năm, trong năm tháng tới. Tất cả đều đặt dưới những tên này."
Bà ta đưa cho ông danh sách những người được lựa chọn an toàn và giục đi nhanh, trong tưởng tượng bà đã nhìn thấy một thành phố có tường bao quanh trong một thành phố đang thịnh vượng. Bà cười thành tiếng trong niềm hoan lạc.
Sau đó, từng kỹ nữ được bà gọi đến để khen ngợi hoặc mắng mỏ, quát tháo hoặc cùng khóc. Một số được cân nhắc, một số bị hạ cấp, giá tiền để chăn gối tăng hoặc giảm. Rồi, giữa tất cả sự bề bộn, người ta báo Omi tới.
"Hết sức xin lỗi, nhưng Kiku-san không khỏe", Gyoko bảo anh ta.
"Không có gì nghiêm trọng! Đó chỉ là sự thay đổi thời tiết, tội nghiệp con nhỏ."
"Tôi đòi được gặp nàng."
"Hết sức xin lỗi, Omi-san, nhưng chắc chắn ông không đòi! Kiku-san thuộc về chủ soái của ông, neh?"
"Ta biết nàng thuộc về ai", Omi hét.
"Ta muốn gặp nàng, thế thôi."
"Ơ, xin lỗi, ông có toàn quyền quát mắng, chửi bới, xin lỗi, xin tha lỗi cho tôi. Nhưng xin lỗi, nàng không khỏe. Tối nay - hay có lẽ lâu hơn nữa, hay ngày mai - tôi biết làm thế nào, Omi-san? Nếu nàng đủ khỏe, có lẽ tôi sẽ nhắn, nếu ông cho tôi biết ông ở đâu..."
Anh ta nói với bà, vì biết chẳng thể làm gì khác được, hung hăng bỏ đi và muốn băm tất cả Mishima thành mảnh vụn.
Gyoko nghĩ đến Omi. Rồi bà cho gọi Kiku và nói với nàng chương trình bà đã sắp xếp cho nàng trong hai đêm ở Mishima.
"Có lẽ con có thể thuyết phục phu nhân Toda của chúng ta lui lại bốn hoặc năm đêm, con ạ. Còn đến gần chục người ở đây sẵn lòng trả món tiền lớn để con tiếp riêng họ. Ha! Giờ đây khi mà vị Daimyo vĩ đại đã mua con, không ai dám động chạm đến con nữa, vì vậy con có thể múa và hát, đóng trò, và làm một geisha thượng hạng!"
"Thế còn Omi-san tội nghiệp thì sao, thưa bà chủ? Con chưa thấy chàng cáu giận như bao giờ, hết sức tiếc vì chàng lại quát mẹ."
"Ha! Một hai tiếng quát có nghĩa lý gì khi chúng ta kết liên với những Daimyo và những người giàu nhất trong những người giàu, những người buôn gạo, buôn lụa. Đêm nay ta sẽ nói với Omi-san con ở đâu và sẽ hát lần cuối cùng, nhưng sẽ nói sớm để ông ta phải chờ đợi. Ta sẽ sắp một phòng ở gần. Trong khi đó, ông ta sẽ có nhiều rượu sake... và có Akiko phục vụ ông ta. Hát một hai bài ca buồn cho ông ta, sau đó cũng chẳng hại gì, chúng ta vẫn còn chưa chắc gì về Toranaga Sama, neh? Chúng ta đã được trả tiền mặt gì đâu, nói gì đến số dư."
"Xin tha lỗi cho con, Choko không biết có tốt hơn không? Cô ấy đẹp hơn, trẻ hơn, dịu ngọt hơn. Con chắc chàng sẽ thích cô ấy hơn."
"Đúng con ạ. Nhưng Akiko khỏe và có kinh nghiệm hơn. Khi đàn ông mà điên rồ như thế này chắc họ phải thô bạo. Thô bạo hơn con có thể tưởng tượng. Ngay cả Omi-san. Ta không muốn Choko bị tổn thương, Akiko thích nguy hiểm và cần một chút hung bạo để làm tốt. Nàng sẽ lấy được nọc ra khỏi cái ngạnh của ông ta. Thôi con đi chuẩn bị, hãy mặc kimono đẹp nhất và nước hoa sang nhất."
Gyoko xùy Kiku đi chuẩn bị và một lần nữa lao đi điều hành cho xong việc nhà. Rồi mọi sự đã xong, ngay cả việc mời trà chính thức ngày mai đến việc mời tám mama-san lớn nhất ở Mishima để thảo luận một vấn đề trọng đại - bà ta dìm mình trong bể tắm.
"A."
Thời gian hoàn hảo, xoa bóp hoàn hảo. Nước hoa và phấn, trang điểm kiểu tóc. Kimono mới loại lụa xốp. Rồi vào một lúc hoàn hảo, người ưa chuộng của bà ta tới. Anh mười tám tuổi, là sinh viên, con của một Samurai đã bị bần cùng, tên anh ta là Inari.
"Ôi, em thật là đẹp, tôi lao vội tới đây ngay khi bài thơ của em tới", anh ta nói hổn hển.
"Em đi có vui vẻ không? Tôi rất mừng đón em trở lại! Cám ơn, cám ơn đã cho quà, thanh kiếm thật là tuyệt và cả kimono nữa! Ôi, em thật tốt với tôi quá!"
Phải, đúng đó, bà ta tự nhủ, tuy bà ta hăng hái phủ nhận trước mặt anh ta. Chẳng bao lâu, bà đã nằm bên cạnh anh, mồ hôi nhễ nhại và uể oải. A, Inari, bà kinh ngạc nghĩ cái chày trong suốt của anh không to như của Anjin-san, nhưng kích thước kém hơn thì lại được cái sức mạnh bù lại!
"Tại sao em lại cười?" anh ta hỏi giọng ngái ngủ.
"Bởi vì anh làm em sung sướng", bà ta thở dài sung sướng vì bà ta đã có cái may mắn lớn là được học. Bà ta trò chuyện dễ dàng, ngợi ca anh không tiếc lời, dỗ anh ngủ, bàn tay và giọng nói của bà ta đã đạt được tất cả những cái cần thiết cho nghề nghiệp. Trí óc bà ta đang ở chỗ xa xôi. Bà đang nghĩ tới Mariko và người tình của nàng, nghĩ tới những phương sách. Bà ta dám thúc Mariko tới mức nào? Hoặc sẽ tiết lộ họ với ai, hoặc đe dọa nàng thế nào, tất nhiên phải tinh tế. Toranaga, Buntaro hay là ai? Ông thầy tu Cơ đốc giáo chăng? Có lợi lộc gì trong việc này không? Hay Chúa Kiyama - rõ ràng bất cứ một sự bê bối nào liên quan tới phu nhân Toda và người rợ, sẽ phương hại tới chuyện hôn nhân của con trai nàng với cháu nội của Kiyama. Không hiểu một sự đe dọa như vậy có làm nàng phải theo ý của ta không? Hay ta không nên làm gì hết - có lẽ như vậy có lợi hơn chăng?
Thương thay cho Mariko. Một phụ nữ yêu kiều như vậy. Trời, nàng có thể làm một kỹ nữ tuyệt vời! Thương thay cho Anjin-san? Trời, nhưng ông ta là một con người khôn ngoan. Mình cũng có thể nhờ ông ta mà lập được một gia sản.
Mình sử dụng điều bí mật này thế nào cho tốt nhất, có lợi nhất, trước khi nó không còn là bí mật nữa, cả hai đã bị tiêu diệt?
Hãy cẩn thận, Gyoko, bà ta tự khuyến cáo mình. Không có nhiều thì giờ để quyết định vấn đề này hoặc về những bí mật mới khác: về súng và vũ khí do những nông dân ở Anjiro giấu chẳng hạn, hoặc về Trung đoàn pháo mới - số lượng của nó, các sĩ quan, sự tổ chức và số lượng súng. Hoặc về Toranaga đêm cuối cùng ở Yokose đã ngủ với Kiku một cách vui vẻ, đã áp dụng nhịp cổ điển.
"Sáu nông năm sâu" dập một trăm cái với sức mạnh của con người ba mươi tuổi và ngủ cho đến sáng như một đứa trẻ. Đó không phải cung cách của người bị lo âu dằn vặt, neh?
Còn nỗi đau đớn của ông thầy tu còn trinh, trần truồng đang quỳ gối cầu nguyện Chúa Cơ đốc, xin tha thứ cho tội lỗi suýt nữa ông ta phạm phải với người con gái và tội lỗi khác, tội lỗi thực sự ông ta đã làm ở Osaka - những điều bí mật lạ lùng của.
"Xưng tội" do một người hủi thì thầm với ông, rồi lại rỉ tai với Chúa Harima. Toranaga sẽ làm gì? Liên tục kể lại những điều đã được thầm thì, rồi những lời cầu nguyện với đôi mắt nhắm nghiền - trước khi tên điên khùng tội nghiệp dạng chân cô gái ra không một chút tế nhị và sau đó lỉnh đi như một con vật ăn đêm. Bao nhiêu là căm thù, đau khổ và xấu hổ.
Còn người đầu bếp thứ hai của Omi thì sao, anh ta đã thì thầm với một người hầu gái, cô này thì thầm với người yêu, anh này thì thầm lại với Akiko, anh ta đã nghe lỏm là mẹ Omi đã bày mưu giết Kasigi Yabu, chúa công của họ. Ha! Chuyện này mà lộ ra thì có khác nào thả mèo vào đàn bồ câu của Kasigi! Bí mật của Omi và Yabu đã rỉ tai Zataki, nếu nói nhỏ vào tai Toranaga - hay những lời Zataki lẩm bẩm trong giấc ngủ mà cô gái ngủ với ông ta còn nhớ được và báo cho ta ngày hôm sau, lấy cả một đồng Chojin bạc, những lời nói về Chúa Ishido và phu nhân Ochiba ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau và chính Zataki đã nghe thấy họ gừ gừ, rên hừ hừ và kêu váng lên khi dương đâm vào âm. Gyoko mỉm cười một mình. Bỉ quá những con người ở địa vị cao sang như vậy, neh?
Một sự kiện lạ lùng khác là trong lúc mây mưa và một vài lần trước đó, Chúa Zataki đã mê man gọi người làm tình với mình là.
"Ochiba. Lạ, neh?"
Không biết Zataki, con người quan trọng cho cả hai phía, có thay đổi bài ca của mình nếu Toranaga cho ông ta Ochiba để làm mồi? Gyoko cười khùng khục, lòng ấm lên vì tất cả những điều bí mật dễ thương như vậy, tất cả đều có giá trị đối với những lỗ tai cần thiết mà đàn ông đã buột ra cùng với nước vui của họ.
"Ông ta sẽ thay đổi", bà ta lẩm bẩm tin tưởng."Ờ, nhất định vậy."
"Cái gì?"
"Không có gì cả, không có gì cả, Inari chan ạ. Anh ngủ ngon không?"
"Cái gì?"
Bà ta mỉm cười và để anh lại chìm vào giấc ngủ. Rồi khi anh sẵn sàng, bà ta để tay và môi lên anh cho anh sướng. Và cho cả bà nữa.
"Anh chàng Ingeles đâu rồi, cha?"
"Cha không biết rõ, Rodrigues. Chắc là ở một trong những quán ở Mishima. Cha đã sai người đi xem ở quán nào?"
Anviô lấy một mẩu bánh vét nết chỗ nước xốt.
"Khi nào cha biết?"
"Mai, chắc chắn."
"Que va, con muốn gặp lại anh ta. Anh ta khỏe không?" Rodrigues hỏi đều đều.
"Có." Còi tàu vang lên sáu lần. Ba giờ chiều.
"Anh ta có nói với cha điều gì xảy đến với anh ấy từ khi anh ấy rời Osaka không?"
"Cha biết một phần những chuyện ấy. Từ anh ta và những người khác. Câu chuyện dài và có nhiều điều để nói. Trước hết cha phải giải quyết những vấn đề của cha, rồi chúng ta sẽ nói chuyện."
Rodrigues ngả người ra ghế trong một ca bin nhỏ.
"Tốt. Như vậy sẽ rất tốt." Anh nhìn thấy những đường nét sắc nhọn của ông thầy tu, đôi mắt sắc màu nâu ánh vàng. Mắt mèo.
"Cha này", anh ta nói,
"Anh chàng Ingeles cứu tàu của con, và cuộc đời con. Đúng anh ta là kẻ thù, đúng anh ta là dị giáo, nhưng anh ta là hoa tiêu, một trong những hoa tiêu giỏi nhất từ trước đến nay. Kính trọng một kẻ thù, thậm chí thích một kẻ thù cũng chằng có gì là sai."
"Chúa Jesus tha thứ cho kẻ thù của mình, nhưng họ vẫn đóng đinh Người." Alvito bình tĩnh nhìn lại,
"Nhưng cha cũng thích anh ta. Ít nhất cha cũng hiểu anh ta rõ hơn. Cứ để mặc anh ta đó đã."
Rodrigues gật đầu đồng ý. Anh để ý thấy đĩa thức ăn của cha đã hết, anh với qua bàn và chuyển chiếc đĩa gỗ lại gần hơn.
"Đây, cha ăn thêm một chút gà sống thiến nữa - Bánh mỳ?"
"Cám ơn. Ừ, cha sẽ ăn thêm. Cha không ngờ lại đói như thế." Ông thầy tu xé một đùi nữa một cách biết ơn, lấy thêm ít lá thơm và hành, bánh mỳ, rồi rưới nước xốt đặc vào.
"Rượu vang."
"Vâng, cám ơn."
"Những người khác của cha đâu rồi?"
"Cha để họ trong cái quán gần bến."
Rodrigues nhìn ra những cánh cửa sổ ở đuôi tàu trông ra Nimaju, bến và cảng, cửa ngõ của Kano, ở đó nước sẫm hơn ở những chỗ khác. Nhiều thuyền đánh cá đang đi lại ngược xuôi.
"Cái tên đầy tớ cha sai đi, cha có tin được nó không? Cha chắc nó sẽ tìm được chúng ta?"
"Ờ, có chứ. Ít nhất họ cũng sẽ không đi trong hai ngày tới."
Alvito quyết định, hay đúng hơn là ông đã nhắc nhở mình không đề cập tới những điều đạo hữu Michael nghi ngờ, vì vậy ông chỉ nói thêm:
"Đừng quên là họ đi một cách trọng thể, chính thức. Với cấp bậc của Mariko và cờ hiệu của Toranaga, họ đi rất trang trọng. Trong vòng bốn dặm, mọi người đều biết về họ và nơi họ ở."
Rodrigues cười.
"Anh Ingeles đi trọng thể? Ai mà có thể tin được điều đó. Như một gã Daimyo mắc bệnh giang mai!"
"Như thế đã hết đâu, hoa tiêu. Toranaga đã phong cho hắn ta làm Samurai và Hatamoto."
"Cái gì?"
"Bây giờ thiếu tá - hoa tiêu Blackthorne đeo hai kiếm. Cùng với súng lục của anh ta. Và bây giờ anh là người tin cẩn của Toranaga, tới chừng mực nào đó, người được ông ta bảo trợ."
"Anh Ingeles?"
"Phải." Alvito để cho sự im lặng trùm lên ca bin và tiếp lục ăn.
"Cha có biết nguyên nhân gì lại như thế không?" Rodrigues hỏi.
"Có, một phần. Cứ từ từ rồi đâu sẽ có đó, hoa tiêu."
"Nói cho con biết tại sao. Ngắn gọn, chi tiết để sau."
"Anjin-san cứu mạng Toranaga lần thứ ba. Hai lần trong khi chạy trốn khỏi Osaka, lần cuối cùng ở Izu trong một trận động đất." Alvito ngoạm một cách thèm thuồng vào miếng thịt đùi. Một dòng nước chảy vào bộ râu đen của ông ta.
Rodrigues đợi nhưng ông thầy tu không nói thêm một điều gì nữa. Đôi mắt ông nhìn xuống chiếc ly trong tay, trầm tư. Rượu vang đỏ bắt gặp ánh sáng. Sau một thời gian dài, ông nói:
"Cái thằng cha Ingeles hứng nước tè đó ở gần Toranaga, điều ấy chẳng có lợi gì cho chúng ta hết. Không có lợi gì hết. Hẳn. Hả?"
"Tôi đồng ý. Mặc dù tôi vẫn muốn gặp hắn.".
Ông thầy tu không nói gì. Rodrigues để ông ta vét sạch cái đĩa trong yên lặng, rồi mời thêm nữa, niềm vui đã biến mất. Mảnh cuối cùng của con gà và chiếc cánh gà cuối cùng đã được chấp nhận, và một ly vang nữa. Rồi để kết thúc, một cô nhắc Pháp mà cha Alvito đã lấy ở tủ ra.
"Rodrigues! Con có dùng một ly không?"
"Cám ơn." Anh chàng thủy thủ ngắm nhìn Alvito rót chất rượu màu nâu hạt dẻ vào chiếc ly pha lê. Tất cả rượu vang và cô nhắc lấy trong kho riêng của đức Giám mục làm quà chia tay cho đạo hữu của ông.
"Tất nhiên, Rodrigues, mời con cùng uống với cha." Dell'Aqua đã nói:
"Chúa phù hộ cho con, Người sẽ giữ gìn con và đưa con yên ổn về bến của nhà."
"Cám ơn, Đức cha."
Phải, cảm ơn Đức cha, nhưng không phải là những lời cám ơn Chúa nguyền rủa. Rodrigues cay đắng tự nhủ không cám ơn, vì đã đưa đến cho tôi hạm trưởng, để ra lệnh cho tôi lên chiếc thuyền chở lợn này dưới sự chỉ huy của lão thầy tu này, xa vòng tay Graxia của ta, tội nghiệp em. Hỡi Đức Mẹ, cuộc đời rất ngắn, quá ngắn, quá chất chưởng để mà đem phao phí, làm vú bõ cho những tên thầy thu thối hoắc, ngay cả Alvito, còn có tính chất người hơn tất cả, và vì thế mà ngày càng nguy hiểm hơn. Đức Mẹ, hãy cứu giúp con đôi chút.
"Ô! Anh đã đi? Ra đi sớm vậy sao? Ôi, xin lỗi..."
"Sẽ trở lại ngay, em yêu."
"Ôi, xin lỗi... Chúng tôi nhớ... đứa nhỏ và em."
Trong một lúc, anh đã tính mang nàng lên tàu Santa Filipa, nhưng lại gạt bỏ ý nghĩ ấy đi ngay, biết vậy là liều lĩnh cho nàng, cho anh và cho con tàu.
"Xin lỗi, về ngay thôi."
"Chúng em đợi, Rod-san. Xin lỗi vì đã buồn, hết sức xin lỗi."
Luôn luôn, tiếng Portugal ngập ngừng, phát âm rất nặng mà nàng đã cố gắng nói, đòi gọi nàng bằng tên rửa tội chứ không phải bằng cái tên nghe thương thương Nyanyan có nghĩa là mèo con, rất hợp với nàng và làm anh thích hơn.
Anh đã đi từ Nagasaki lòng không muốn đi chút nào, rủa tất cả các vị thầy tu, tất cả các hạm trưởng, mong cho mùa hè và mùa thu qua đi để anh có thể buông neo con Black Ship, khoang của nó bây giờ chứa đầy bạc nén, cuối cùng lại được dong buồm về nhà, giàu có và độc lập. Nhưng rồi sao? Câu hỏi triền miên ấy day dứt anh. Còn nàng - và đứa nhỏ? Hỡi Đức Mẹ, hãy giúp tôi trả lời câu hỏi ấy một cách bình yên.
"Bữa ăn tuyệt vời, Rodrigues", Alvito vừa nói vừa nghịch những vụn bánh trên bàn.
"Cám ơn."
"Tốt." Rodrigues lúc này nghiêm chỉnh.
"Kế hoạch của cha là thế nào, thưa cha? Chúng ta nên..." Anh ngừng lại giữa câu và liếc ra ngoài cửa sổ. Rồi, không hài lòng, anh đứng lên, đi khập khiễng đau đớn ra lỗ cửa sổ và ngó ra.
"Có chuyện gì vậy, Rodrigues?"
"Tôi nghĩ, tôi cảm thấy thủy triều thay đổi. Tôi muốn kiểm tra phòng đi biển của chúng ta." Anh mở cửa rộng thêm nữa và nghiêng người ra ngoài, nhưng vẫn không nhìn thấy mỏ neo ở mũi tàu.
"Xin lỗi cha một lát, thưa cha."
Anh lên sàn tàu. Nước vỗ vào dây xích mỏ neo buông trong nước bùn. Không một cử động. Rồi một đường lằn tàu xuất hiện và con tàu lách thoát, chuyển theo nhịp mới với triều xuống. Anh kiểm tra lại tình hình của tàu, rồi đội gác. Mọi sự đều hoàn hảo. Không một con thuyền nào ở gần. Buổi chiều đẹp trời, sương đã tan từ lâu.
Tàu của anh là một chiếc tàu nhỏ, một loại tàu Nhật Bản cải tiến theo kiểu tàu có buồm của Portugal: nhanh, hai cột buồm. Nó có bốn khẩu đại bác, có hai khu trục ở đằng mũi và hai khu trục ở đằng sau. Tên tàu là Santa Filipa và chở một thủy thủ đoàn ba mươi người.
Đôi mất anh hướng về phía thành phố và tới những ngọn đồi ở bên kia.
"Pesaro!"
"Dạ, thưa senhor?"
"Chuẩn bị thuyền. Ta sẽ lên bờ trước khi trời tối."
"Tốt. Tầu sẽ sẵn sàng. Khi nào ông về?"
"Sáng."
"Càng tốt! Tôi sẽ dẫn đoàn lên bờ, mười người!"
"Không có ai lên bờ cả, Pesaro. Đó là Kinjiru! Mẹ ơi, đầu anh quẫn rồi à?" Rodrigues cười trên sân lái và tựa người vào mép tàu.
"Tất cả đều phải chịu đựng, không phải là điều hay", viên quản lý neo buồm Pesaro nói, đôi bàn tay chai sạn to lớn của gã nổi gân.
"Tôi dẫn đoàn và hứa là không có chuyện gì xảy ra đâu. Chúng tôi đã bị nhốt hai tuần rồi."
"Các viên chức ở bến cảng đây đã nói kinjiru, xin lỗi, nhưng vẫn là kinjiru chết tiệt! Nhớ không? Đây không phải là Nagasaki!"
"Vâng, thề có máu của Chúa Jesu!" Anh chàng to béo cau mặt.
"Chỉ có mỗi một tên Nhật bị chặt."
"Một tên bị chặt nát, hai bị đâm nặng, nhiều người bị thương, một cô gái bị thương trước khi bọn Samurai chấm dứt cuộc nổi loạn. Ta đã báo với tất cả các anh trước khi các anh lên bờ: Nimaju không phải Nagasaki, bởi vậy hãy cẩn thận! Lạy Đức Mẹ! Chúng ta may mắn đã thoát chỉ có mỗi một thủy thủ chết thôi. Họ có quyền chém tất cả năm người chúng ta."
"Luật của họ. Hoa tiêu ạ, không phải của chúng ta. Những con khỉ bị Chúa nguyền rủa! Đó chỉ là cuộc loạn đả của nhà thổ."
"Phải, nhưng người của anh bắt đầu trước, nhà đương cục đã khám xét để kiểm dịch tàu của ta, và tất cả các anh đều phải ra tòa. Cả anh nữa!"
Rodrigues chuyển chân cho đỡ đau." Hãy kiên nhẫn, Pesaro. Bây giờ cha đã trở lại, chúng ta sẽ lên đường."
"Vượt thủy triều à? Vào lúc bình minh? Đấy có phải là lệnh không?"
"Không, chưa phải. Cứ chuẩn bị sà úp sẵn sàng Gomej sẽ đi với tôi."
"Cho tôi đi với, được không? Làm ơn, hoa tiêu. Tôi ốm đến chết trong cái thùng đầy ổ lậu này."
"Không. Tốt hơn là cậu không nên lên bờ đêm nay. Cậu hay bất cứ ai."
"Thế nếu sáng mai anh không trở lại?"
"Thì cậu cứ buông neo đợi dây cho đến khi tớ trở lại. Rõ chưa?"
Viên quản lý neo buồm nhăn mặt. Anh ta do dự rồi lùi:
"Vâng, vâng, rõ, lạy Chúa."
"Tốt." Rodrigues đi xuống dưới.
Alvito đang ngủ, nhưng ông ta tỉnh dậy khi viên hoa tiêu mở cửa ca, bin.
"A, tất cả chứ?" Ông ta hỏi, lúc này phè phỡn cả về đầu óc lẫn cơ thể.
"Vâng, ổn cả." Rodrigues uống vài ngụm rượu để cho mất cái vị đắng ở miệng. Bao giờ cũng như vậy sau một cuộc gần như nổi loạn. Nếu Pesaro không chịu nhượng bộ ngay, thì một lần nữa Rodrigues lại phải đục một lỗ ở mặt anh ta, hoặc xích anh ta lại, hoặc ra lệnh đánh năm mươi roi, hoặc bắt chui xuống sống tàu hoặc thực hiện một trong hàng trăm trò tục tĩu theo luật biển để duy trì kỷ luật. Không có kỷ luật, thì các tàu đều hỏng.
"Kế hoạch thế nào, cha? Chúng ta đi lúc trời sáng?"
"Chim đưa thư thế nào?"
"Khỏe cả. Chúng ta vẫn còn sáu con, bốn Nagasaki, hai Osaka." Ông thầy tu tính góc mặt trời. Còn bốn, năm tiếng nữa thì mặt trời lặn. Còn nhiều thì giờ để phóng chim đi với bức điện mật đã có kế hoạch từ lâu:
"Toranaga đầu hàng lệnh của Hội đồng Nhiếp chính. Trước tiên tôi đi Yedo, rồi Osaka. Tôi sẽ đi cùng Toranaga đến Osaka. Ông ta nói chúng ta vẫn có thể xây đựng giáo đường ở Yedo. Chi tiết hơn sẽ gửi Riôđriơ."
"Con làm ơn nói người giữ chim chuẩn bị hai Nagasaki và một Osaka ngay tức khắc", Alvito nói.
"Rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Cha sẽ không đi trở lại với con. Cha sẽ đi Yedo bằng đường bộ. Cha phải mất gần hết đêm và cả ngày để viết một báo cáo chi tiết, con sẽ mang tới cha Tổng giám mục, chỉ trao tận tay Người thôi. Khi nào cha viết xong liệu con có đi ngay không?"
"Được. Nếu nó quá muộn, tôi sẽ đợi đến rạng sáng mai. Có những chỗ cạn và cát trôi trong vòng mười hải lý."
Alvito đồng ý. Mười hai tiếng đồng hồ thêm cũng chẳng hề gì. Ông biết sẽ tốt hơn nhiều nếu như ông có thể gửi tin tức đi từ Yokose, Chúa hãy nguyền rủa đồ quỷ dị giáo đã giết chim của ta ở đó! Hãy kiên nhẫn, ông tự nhủ. Vội vã mà làm gì? Phải chăng đó là một quy luật cốt yếu của Giáo hội chúng ta? Kiên nhẫn. Mọi sự đều đến với một người biết chờ đợi - và làm việc, mười hai tiếng đồng hồ có nghĩa gì, hay ngay cả tám ngày nữa? Những cái đó cũng sẽ không làm thay đổi chiều hướng lịch sử. Cái chết đã điểm ở Yokose.
"Cha sẽ cùng đi với anh chàng Ingeles?" Rodrigues hỏi.
"Như trước?"
"Đúng. Từ Yedo, cha sẽ đi một mình trở lại Osaka. Cha sẽ đi cùng Toranaga. Cha muốn con dừng ở Osaka với một bản báo cáo của ta, ngộ nhỡ cha Giám mục ở đó hoặc đã rời Nagasaki trước khi con đến hoặc đang trên đường tới đó. Con có thể trao cho cha Xoldo, thư ký của Đức Giám mục - chỉ đưa cho ông ấy thôi."
"Được Tôi vui lòng đi. Ở đây chúng ta bị ghét."
"Với tình thương của Chúa, chúng ta có thể thay đổi tất cả, Rodrigues. Với lòng nhân từ của Chúa, chúng ta sẽ cải đạo cho tất cả những người dị giáo ở đây."
"Amen. Đúng." Người đàn ông cao lớn làm cho chân đỡ bị giần giật. Anh nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Rồi anh đứng lên, thiếu kiên nhẫn.
"Tôi sẽ tự đi lấy những con bồ câu. Hãy viết thư của cha đi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Về anh chàng Ingeles đó." Anh quay trở về sàn tàu và chọn chim ở trong giỏ. Khi anh quay trở lại, người thầy tu đã dùng chiếc bút lông ngỗng đặc biệt đầu nhọn và mực để viết bức điện mật trên những mẩu giấy cắt nhỏ xíu. Alvito để vào những chiếc ống nhỏ xíu, gắn lại và thả chim. Ba con chim bay vòng một lần rồi thành đàn thẳng hướng Tây bay trong ánh nắng chiều.
"Chúng ta nói chuyện ở đây hay ở dưới?"
"Ở đây. Mát hơn." Rodrigues chỉ sàn lái không ai nghe thấy được.
Alvito ngồi trong chiếc ghế đi biển.
"Trước tiên về Toranaga." Ông kể ngắn gọn cho hoa tiêu những điều đã xảy ra ở Yokose, bỏ đoạn đạo hữu Joseph và sự ngờ vực của Michael về Mariko và Blackthorne. Rodrigues cũng choáng váng về sự đầu hàng.
"Không có chiến tranh? Thật là một phép màu. Giờ đây chúng ta thực sự an toàn, chiếc Black Ship của chúng ta thực sự an toàn. Nhà thờ giàu có, chúng ta giàu có... cám ơn Chúa, các vị thánh và Đức Bà! Đó là tin tức tốt đẹp nhất cha có thể mang lại, thưa cha. Chúng ta an toàn rồi!"
"Nếu Chúa quyết thế. Một điều Toranaga nói làm ta hoang mang. Ông ta nói thế này:
"Ta có thể ra lệnh cho người đi Đạo của ta - Anjin-san được tự do. Cùng với tàu của ông ta, và đại bác của ông ta."
Óc hài hước lớn của Rodrigues đã rời bỏ anh.
"Erasmus vẫn còn ở Yedo? Nó vẫn còn dưới sự kiểm soát của Toranaga?"
"Đúng. Nếu tên Ingeles được thả ra, thì có nghiêm trọng lắm không?"
"Nghiêm trọng ư? Con tàu đó sẽ làm nổ tung tất cả chúng ta lên nếu nó bắt được chúng ta khoảng từ đây đến Macao, nếu có anh ta trên đó, chỉ cần trang bị với số thủy thủ đoàn bán nghiệp dư thôi. Chúng ta chỉ có một tàu khu trục nhỏ mà nó thì không thể sánh được với chiếc Erasmus! Chúng ta cũng vậy. Nó sẽ nhảy múa xung quanh chúng ta và chúng ta sẽ phải kéo cờ hàng."
"Con có chắc vậy không?"
"Chắc. Trước Chúa, con tàu đó sẽ là một tên sát nhân." Rodrigues giận dữ nắm tay lại.
"Nhưng khoan đã nào, anh chàng Ingeles nói anh ta sẽ tới đây cùng với không quá mười hai người, và không phải tất cả đều là thuỷ thủ, nhiều người là lái buôn, và hầu hết ốm. Số ít đó không thể điều hành được tàu. Nơi duy nhất anh ta có thể mộ được một thủy thủ đoàn là Nagasaki, hoặc Macao. Anh ta có thể kiếm đủ ở Nagasaki! Có những tên muốn - nên giữ không cho anh ta tiếp cận bọn chúng, và Macao nữa!"
"Ngộ anh ta có một thủy thủ đoàn của mình?"
"Cha muốn nói đến một số tên giết người của.
Toranaga? Hay wako? Cha muốn nói nếu Toranaga đầu hàng, tất cả binh lính của ông ta sẽ trở thành Ronin, neh? Nếu anh chàng Ingeles có đủ thời gian, anh ta sẽ huấn luyện chúng. Dễ dàng. Jesuma... xin tha lỗi cho tôi, thưa cha, nhưng nếu anh chàng Ingeles kiếm được các Samurai hoặc wako... Không thể như thế, anh ta quá giỏi. Tất cả chúng ta đều thấy điều đó ở Osaka! Hắn ta được xổng lại ở cái châu Á chết tiệt này với một thủy thủ đoàn Samurai..."
Alvito nhìn anh, lúc này lại càng quan tâm hơn.
"Cha nghĩ có lẽ cha nên gửi một bức điện nữa cho Đức Giám mục. Người cần phải được thông báo nếu đó là điều khẩn cấp. Người sẽ biết cần phải làm thế nào!"
"Tôi biết cần phải làm thế nào!" Nắm đấm của Rodrigues đập mạnh xuống mép tàu. Anh đứng lên và quay lưng lại.
"Cha hãy nghe lời xưng tội của tôi: Đêm đầu tiên - ngay buổi đầu tiên khi hắn ta đứng cạnh tôi trên chiếc galleon ngoài khơi, khi chúng tôi đi khỏi Anjiro lòng tôi đã nhủ là phải giết hắn ta, rồi lại trong cơn bão nữa. Jesuma cứu giúp con, đó là lần con bảo hắn ta đi lên và cố tình quặt vào hướng gió không báo trước, anh ta không có một sợi dây an toàn nào hết, để giết anh ta, nhưng tên Ingeles không lên mạn tàu như tất cả sẽ làm. Tôi nghĩ đó chính là bàn tay của Chúa, và tôi biết rõ sau này khi anh ta thắng thế tôi và cứu con tàu của tôi, và khi con tàu của tôi an toàn và con sóng cuốn tôi, tôi sắp chết đuối, ý nghĩ cuối cùng của tôi là cái đó cũng là sự trừng phạt của Chúa đối với tôi vì đã rắp tâm giết người. Mình không làm như vậy đối với một hoa tiêu - hắn ta không bao giờ làm điều đó đối với tôi! Tôi đáng đời lần ấy và rồi sau đó khi tôi thấy mình còn sống và anh ta đang cúi xuống bên tôi, giúp tôi uống, tôi xấu hổ quá và tôi lại cầu xin Chúa tha thứ và thề bằng Lời thề linh thiêng, tôi sẽ đền đáp lại sao cho cân xứng. Lạy Đức Mẹ!" anh nói hăm hở.
"Con người đó cứu tôi mặc dù anh ta biết tôi đã cố giết anh ta. Tôi nhìn thấy điều ấy trong con mắt của anh ta. Anh ta đã cứu tôi, giúp tôi sống và bây giờ tôi phải giết anh ta."
"Tại sao?"
"Ông hạm trưởng nói đúng: Chúa cứu giúp tất cả chúng ta nếu tên Ingeles ra khơi trong tàu Erasmus và số thủy thủ đoàn bán chuyên nghiệp."
Blackthorne và Mariko đang ngủ trong đêm yên tĩnh của ngôi nhà nhỏ của họ, một ngôi nhà trong quán trà Hoa ở phố Nam số 9. Ở mỗi nơi có ba phòng. Mariko lấy một phòng cho mình và Chimoko, Blackthorne một phòng khác, phòng thứ ba dẫn vào cửa trước và hàng hiên bỏ không để làm phòng khách, phòng ăn và nói chuyện.
"Em nghĩ như thế này là an toàn?" Blackthorne hỏi lo ngại.
"Không có Yoshinaka, hoặc những người hầu khác hoặc lính gác ngủ ở đó?"
"Không, Anjin-san. Không có gì là thực sự an toàn cả. Nhưng ở một mình thật là dễ chịu. Quán này là quán đẹp nhất và nổi tiếng nhất ở Izu. Đẹp, neh?"
Nó đẹp thật. Mỗi ngôi nhà nhỏ được dựng trên gỗ đẹp có những hàng hiên bao quanh và bốn bậc lên, làm bằng gỗ đẹp nhất, mọi thứ đều bóng lộn. Mỗi gian đều cách biệt, cách hàng xóm năm mươi bước, và được bao quanh bằng những mảnh vườn được cắt tỉa nằm trong một khu vườn lớn hơn trong những bức tường cao bằng tre. Có những dòng suối nhỏ, những ao huệ, những thác nước và những cây nở hoa, hương thơm ngào ngạt suốt ngày đêm. Những lối đi bằng đá sạch sẽ, mái che thanh lịch dẫn tới những nhà tắm trung tâm, nước lạnh, nước nóng, nước rất nóng, của những dòng suối tự nhiên. Những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc và những người đầy tớ và những hầu gái sung sướng vui vẻ, không bao giờ có một lời nói. cáu kỉnh làm xao động những chùm hoa hay tiếng nước lục bục và những tiếng chim hót trong những chuồng chim.
"Tất nhiên em đã yêu cầu hai nhà, Anjin-san, một cho anh, một cho em. Không may, chỉ kiếm được một thôi, xin lỗi. Nhưng Yoshinaka-san không phật ý. Trái lại ông ta thấy nhẹ nhõm, vì ông ta không phải phân tán người của mình. Ông ta đã cắt lính gác ở mỗi con đường, vì thế chúng ta hoàn toàn an toàn, và không bị quấy rầy như ở những nơi khác. Tại sao chúng, ta lại bị quấy rầy. Một phòng ở đây và một phòng ở kia, và Chimoko ngủ ở giường em thì có gì là sai trái?"
"Chẳng có gì hết. Anh chưa bao giờ thấy một nơi đẹp như thế này, Em khôn khéo quá và đẹp quá."
"Ôi, anh thật là tốt đối với em, Anjin-san. Tắm trước đã, rồi ăn tối và uống thật nhiều sake."
"Tốt. Rất tốt."
"Anh hãy đặt cuốn từ điển của anh xuống đi, Anjin-san nào."
"Nhưng lúc nào em cũng khuyến khích anh cơ mà."
"Nếu anh đặt sách của anh xuống, em… em kể cho anh nghe một điều bí mật."
"Cái gì vậy?"
"Em đã mời Yoshinaka-san ăn cùng với chúng ta. Và một số phu nhân. Để mua vui cho chúng ta."
"À!"
"Vâng. Sau khi em rời anh, anh sẽ chọn một người, neh?"
"Nhưng như vậy có thể làm phiền giấc ngủ của em, xin lỗi."
"Em hứa em sẽ ngủ rất say, anh yêu. Nói nghiêm chỉnh, một sự thay đổi sẽ tốt cho anh."
"Ừ, nhưng mà sang năm, bây giờ thì không."
"Anh hãy nghiêm chỉnh."
"Anh nghiêm chỉnh đấy chứ".
"À, vậy thì trong trường hợp đó, nếu anh thay đổi ý kiến, và cho nàng đi sớm - sau khi Yoshinaka-san đã đi cùng với bạn của mình - a, ai mà biết được thần đêm có thể tìm được cho anh cái gì lúc đó?"
"Cái gì"?
"Hôm nay em đã đi mua sắm."
"Thế hả? Em đã mua gì?"
"A!"
Nàng đã mang ra một đống những dụng cụ làm tình mà Kiku đã cho họ xem, và sau khi Yoshinaka đã đi rồi và Chimoko đã gác ở hàng hiên, nàng cúi chào rất thấp và dâng cho anh. Anh cũng nhận bằng một hình thức tương tự như vậy, họ cũng chọn một cái vòng hoan lạc.
"Trông có vẻ rất gai góc, Anjin-san. neh? Anh có chắc không sao không?"
"Không, nếu em thấy không sao, nhưng đừng cười nữa nếu không em sẽ làm hỏng mọi thứ. Em tắt nến đi."
"Ồ không. Em muốn xem cơ."
"Vì lòng mến Chúa, em đừng cười nữa, Mariko!"
"Nhưng anh cũng cười đấy thôi."
"Thôi không sao, thôi tắt nến đi không thì... Đó, em xem em đã làm gì rồi đó."
"Ôi!"
"Đừng cười nữa! Đừng chui đầu vào đệm nữa..."
Một lát sau, sự việc lôi thôi.
"Mariko..."
"Gì thế, anh yêu?"
"Anh không tìm thấy đâu cả."
"Ôi! Để em giúp anh."
"A đây rồi. Thấy rồi. Anh nằm đè lên."
"Ôi, không sao. Lỗi của em, tại em cười nhiều quá. Ôi, Anjin-san, em yêu anh quá, tha lỗi cho em."
"Em đã được tha lỗi."
"Em thích vuốt ve anh."
"Anh thấy điều gì sung sướng hơn là khi em vuốt ve anh."
Sau đó nàng ngủ ngay, hoàn toàn kiệt sức. Anh thì không. Đối với anh, thật là tốt đẹp, nhưng không hoàn hảo. Anh quá lo ngại về nàng. Anh đã quyết định lần này là để cho nàng, chứ không phải anh.
Phải, đó là để cho nàng, anh nghĩ, để yêu nàng. Nhưng có một điều là hoàn hảo: ta biết ta thực sự làm nàng thỏa mãn. Điều ấy hoàn toàn chắc chắn.
Anh ngủ. Sau đó, tiếng người nói, tiếng cãi nhau và pha vào những tiếng đó là tiếng Portugal bắt đầu lọt vào giấc ngủ của anh. Trong giây lát, anh đang nằm mơ, rồi anh nhận ra giọng nói.
"Rodrigues!"
Mariko lẩm bẩm, vẫn còn chìm trong giấc ngủ.
Nghe tiếng bước chân trên lối đi, anh nhỏm lên trong cơn hốt hoảng cố kiềm chế. Anh nâng nàng lên, như thể nàng là một con búp bê, đi ra cửa shoji và dừng lại khi cửa mở từ phía ngoài. Đó là Chimoko. Đầu người hầu gái cúi xuống và đôi mắt cô nhắm lại kín đáo. Anh lao qua cô, vẫn ôm Mariko trên tay và đặt nàng nhẹ nhàng trên đệm của nàng, rồi vẫn còn nửa thức nửa ngủ, anh lặng lẽ chạy trở lại phòng của mình, mồ hôi lạnh vã ra mặc dù trời đêm ấm áp. Anh quáng quàng mặc kimono và vội vã ra hàng hiên. Yoshinaka đã tới bậc thứ hai.
"Nan desu ka, Yoshinaka-san?"
"Gomen nasai, Anjin-san", Yoshinaka nói. Ông chỉ ra phía ánh đèn sáng ở cổng phía xa, nói thêm vài từ mà Blackthorne không hiểu. Nhưng cái thần của câu chuyện là cái người đàn ông ở đó,
"Một người rợ, ông ta muốn gặp ông, ông ta hành động như một Daimyo mà thực ra không phải, ông ta cố gắng đẩy tôi ra, nhưng tôi ngăn lại. Ông ta nói ông ta là bạn ông. Có phải thế không?"
"Heya Ingeles! Tớ đây mà, Vasco Rodrigues!"
"Heya, Rodrigues!" Blackthorne reo lên sung sướng.
"Đúng thế. Hai. Yoshinaka-san. Kare wa watashi no ichi yujin desu! Ông ấy là bạn tôi."
"Ah so desu."
"Hai. Domo."
Blackthorne chạy xuống những bậc thềm để ra cổng. Đằng sau anh, anh nghe tiếng Mariko:
"Nanja, Chimoko?" có tiếng thì thầm, rồi tiếng nàng gọi to oai vệ:
"Yoshinaka-san!"
"Hai, Toda Sama!"
Blackthorne nhìn quanh. Người Samurai bước lên bậc thềm, đi về phía phòng Mariko. Cửa phòng của nàng đóng. Chimoko đứng ở bên ngoài. Cái giường của cô gần cửa sổ, nơi cô luôn ngủ ở đó, ngộ nhỡ, bà chủ của cô không muốn cô ở trong phòng với bà. Yoshinaka-san cúi chào về phía cửa rồi bắt đầu báo cáo. Blackthorne đi dọc con đường, ngày một thấy thoải mái. Chân đất, đôi mắt anh nhìn người Portugal, nụ cười chào đón, ánh sáng đèn pha giỡn đùa trên đôi vòng tai của anh ta và trên cái khóa của chiếc mũ.
"Hey, Rodrigues! Được gặp cậu thật mừng quá! Chân cậu thế nào rồi? Làm thế nào mà tìm ra mình thế?"
"Đức mẹ ơi, cậu lớn hơn, Ingeles ạ, phình ra! Ừ, trông khỏe mạnh vững vàng và hành động như một tên Daimyo chết tiệt!" Rodrigues ôm ghì lấy anh, và anh cũng ôm ghì lại.
"Chân cậu thế nào?"
"Đau như cắt, nhưng đi được và tớ tìm thấy cậu bằng cách hỏi thăm Anjin-san vĩ đại ở đâu, cái thằng hải tặc to lớn có đôi mắt xanh!"
Họ cùng cười với nhau, văng tục văng rác, bất chấp những Samurai và các đầy tớ vây quanh họ. Một lúc sau, Blackthorne sai một người đày tớ mua sake và quay trở lại. Cả hai đều bước đi với dáng đi của thủy thủ, bàn tay phải của Rodrigues, theo thói quen, nắm trên trường kiếm, ngón tay trỏ bên kia móc vào thắt lưng to bản gần khẩu súng ngắn. Blackthorne cao hơn vài.
"Inh" nhưng người Portugal vai rộng hơn và ngực to phình.
Yoshinaka-san đợi trên hàng hiên.
"Domo arigato, Yoshinaka-san", Blackthorne nói, lại cảm ơn người Samurai và chỉ cho Rodrigues một trong những chiếc đệm.
"Chúng ta nói chuyện ở đây."
Rodrigues đặt một chân lên bậc thang nhưng dừng ngay lại khi Yoshinaka-san tiến lên phía trước tay chỉ vào thanh trường kiếm và khẩu súng ngắn, rồi giơ tay trái ra, bàn tay ngửa lên.
"Dojo!"
Người Portugal cau mặt.
"Iyé, Samurai Sama, domo ari..."
"Dojo."
"Iyé Samurai Sama. Iyé!" Rodrigues nhắc lại gay gắt hơn." Watashi yujin Anjin-san, neh?"
Blackthorne tiến lên một bước, vẫn còn bàng hoàng vì cuộc chạm trán bất ngờ này.
"Yoshinaka san, shigatnai, neh?" anh nói với một nụ cười." Rodrigues yujin, wata..."
"Gomen nasai, Anjin-san kinjiru!." Yoshinaka bật quát một mệnh lệnh. Ngay tức khắc, các Samurai nhảy chồm lên, vây quanh Rodrigues một cách hăm doạ và ông ta quay lại giơ tay ra.
"Dojo!"
"Những đồ con hoang đầy cứt này rất dễ xúc động, Ingeles." Rodrigues nói qua một nụ cười đầy răng trắng lóa.
"Bảo chúng đi đi, neh? Tớ chưa bao giờ phải nộp vũ khí cả."
"Đừng. Rodrigues!" anh nói nhanh và đã đánh hơi được cái quyết định rõ ràng của bạn mình, rồi anh nói với Yoshinaka-san:
"Domo, gomen nasai, Rodrigues yujin watash."
"Gomen nasai, Anjin-san, kinjiru." Rồi nói một cách thô bạo với anh chàng Portugal.
"Ima!"
Rodrigues gầm trả lại:
"Iyé! wakari masu ka?"
Blackthorne vội vã bước đến giữa hai người.
"Hey, Rodrigues, thì đã làm sao nào, neh? Cứ để cho Yoshinaka-san giữ chúng. Nó không liên quan gì đến cậu và tớ cả. Chỉ bởi vì có phu nhân Toda Mariko Sama. Bà ấy ở đây. Cậu biết họ xúc động thế nào về vũ khí gần các Daimyo hoặc các phu nhân của họ. Chúng ta sẽ tranh luận suốt đêm. Cậu biết họ thế nào rồi đó, neh? Có gì khác đâu?"
Anh chàng Portugal cố mỉm một nụ cười.
"Rồi. Tại sao lại không? Hai. Shigato go nai Samurai Sama. So desu!"
Người Portugal nói sai tiếng Nhật. Đáng lý nói: Hai. Shigata ga nai.
Anh ta cúi chào như một triều thần, không chút thành thực, cởi thanh trường kiếm và cả bao khỏi móc, lấy khẩu súng ra nộp. Yoshinaka-san ra hiệu cho một Samurai, người này cầm lấy vũ khí và chạy một mạch ra cổng, anh ta để vũ khí xuống đó và đứng gác. Rodrigues bắt đầu trèo lên bậc thang, nhưng Yoshinaka lại lịch sự nhưng kiên quyết yêu cầu anh ta dừng lại. Những Samurai khác tiến lên và lục soát anh ta. Giận dữ, Rodrigues nhảy lùi lại.
"Iyé! Kinjiru, lạy Chúa! Làm cái…"
Các Samurai nằm đè lên, ghìm cánh tay anh ta thật chặt, lục soát khắp người anh ta. Họ tìm thấy hai con dao ở đầu ủng của anh ta, một lưỡi khác cặp ở cánh tay trái, hai khẩu súng nhỏ - một giấu ở trong lót áo, một dưới áo sơ mi - và một ve đựng rượu.
Blackthorne xem xét những khẩu súng. Cả hai đều nạp đạn.
"Khẩu kia cũng nạp đạn chứ?"
"Có. Tất nhiên. Mảnh đất này là thù nghịch, cậu không để ý điều đó sao, Ingeles? Bảo chúng nó buông tớ ra!"
"Đây không phải là cung cách thông thường để đến thăm một người bạn ban đêm. Neh?"
"Tớ đã nói với cậu là mảnh đất này đầy thù địch. Tớ luôn luôn vũ trang như thế này. Bình thường cậu cũng chẳng thế sao? Đức Mẹ đồng trinh, hãy bảo lũ con hoang này buông tớ ra."
"Có phải thế là hết không? Tất cả?"
"Tất nhiên, bảo chúng nó buông tớ ra đi, Ingeles!"
Blackthorne trao những khẩu súng cho một Samurai và bước lên. Những ngón tay sờ nắn rất cẩn thận xung quanh phía trong chiếc thắt lưng da to bản của Rodrigues. Một lưỡi dao mỏng tuột khỏi chiếc bao bí mật của nó, nó rất mỏng, sức bật mạnh, làm bằng chất thép Damascus tốt nhất.
Yoshinaka chửi anh chàng Samurai đã lục soát lúc trước. Họ xin lỗi nhưng Blackthorne chỉ đứng nhìn Rodrigues.
"Còn nữa không?" anh hỏi, lưỡi dao cầm lỏng trong tay. Rodrigues nhìn lại, cái nhìn chai điếng.
"Tớ sẽ bảo họ phải tìm ở đâu - tìm thế nào, Rodrigues. Một anh chàng Spain sẽ - một số họ. Hả?"
"Mecago en la leche, che cabron!"
"Que va, leche! Nhanh lên!" Vẫn không có tiếng trả lời. Blackthorne cầm dao tiến lên.
"Dozo, Yoshinaka-san. Watash..."
Rodrigues nói khàn giọng:
"Ở trong nẹp mũ", Blackthorne dừng lại.
"Tốt", anh nói và lần tìm chiếc mũ rộng vành.
"Cậu sẽ dạy chúng, phải không?"
"Có phải không nhỉ?"
"Cẩn thận cái lông, Ingeles, tớ quý cái đó lắm."
Vành mũ rộng và cứng, chiếc lông vũ cũng đẹp như cái mũ. Phía trong vành mũ là lưỡi dao mỏng nhỏ hơn, được làm một cách đặc biệt, lưỡi thép tốt dễ uốn cong. Yoshinaka lại quát một lời, mắng, nhiếc thậm tệ anh chàng Samurai.
"Trước Chúa, tất cả đấy chứ. Rodrigues?"
"Đức Mẹ ơi! tớ đã nói với cậu rồi mà."
"Thề đi."
Rodrigues làm theo.
"Yoshinaka, ichi ban", Blackthorne nói,
"Ông ta bây giờ được rồi đấy. Cám ơn ông."
Yoshinaka-san ra lệnh. Binh lính của ông ta buông anh chàng Portugal ra. Rodrigues xoa bóp chân tay để đỡ đau.
"Ngồi xuống được không, Ingeles?"
"Được."
Rodrigues lau mồ hôi bằng một chiếc khăn tay đỏ, rồi cầm chiếc ve lên và ngồi vắt chân trên đệm. Yoshinaka vẫn ngồi bên hiên. Tất cả lại quay về vị trí trừ bốn Samurai.
"Tại sao họ dễ xúc động vậy? Tại sao cậu dễ xúc động vậy Ingeles? Trước đây tớ chưa bao giờ phải giao nộp vũ khí. Tớ là một tên sát nhân chăng?"
"Tớ hỏi có phải đấy là tất cả vũ khí của cậu không hay cậu đã nói dối?"
"Tớ có nghe gì đâu. Lạy Đức Mẹ! Cậu cho tớ như một tên tội phạm bình thường ư?" Rodrigues nói thêm chua chát.
"Hả, chuyện đó thì có sao Ingeles? Mọi chuyện thì có sao? Đêm nay thế là hỏng... Hey, nhưng hãy khoan đã, Ingeles! Tại sao lại để cho bất cứ một điều gì được phép làm hỏng một buổi chiều tuyệt đẹp! Tớ tha thứ cho chúng. Và tớ tha thứ cho cậu, Ingeles. Cậu đúng, tớ sai. Tớ xin lỗi. Được gặp cậu thật là tốt đẹp!" Anh ta mở nắp chai và đưa chai.
"Đây, rượu ngon đây."
"Cậu uống trước."
Mặt Rodrigues xám ngắt.
"Đức Mẹ ơi - cậu nghĩ là tớ mang thuốc độc ư?"
"Không. Cậu uống trước."
Rodrigues uống.
"Nữa đi!"
Anh chàng Portugal tuân theo, rồi lấy mu bàn tay lau miệng. Blackthorne nhận chiếc ve.
"Salud" anh ngửa cổ làm ra vẻ nuốt, lấy lưỡi chặn để rượu khỏi trôi vào miệng, mặc dù anh rất muốn uống.
"A", anh nói:
"Ngon đây."
"Cậu giữ lấy, Ingeles. Đấy là một món quà."
"Của Đức cha tốt bụng? Hay của cậu?"
"Của tớ."
"Thề trước Chúa."
"Chúa và Đức Mẹ đồng trinh" Rodrigues nói.
"Đó là món quà của tớ và của cha. Ông ấy có tất cả rượu trên tàu Santa Filipa nhưng ông Tổng Giám mục nói tớ có thể uống chung và ve này chỉ là một trong hàng tá trên bàn. Đấy là quà tặng. Lề thói lịch sự của cậu đâu rồi?"
Blackthorne lại giả vờ uống và đưa lại.
"Đây, làm một ngụm nữa."
Rodrigues cảm thấy rượu ngấm xuống tận những ngón chân của anh và sung sướng vì rằng, sau khi nhận một chai đầy của Alvito, anh đã bí mật đổ nó đi, tránh đi cẩn thận và đổ đầy nó bằng chai rượu của anh. Đức Mẹ, hãy tha thứ cho con, anh cầu nguyện, hãy tha thứ cho con đã đánh lừa cha linh thiêng. Ôi, Đức mẹ, ôi Chúa, và Chúa Jesus, vì tình mến Chúa, hãy trở lại trái đất một lần nữa và thay đổi trái đất này, nơi thỉnh thoảng chúng con không dám tin những ông thầy tu.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì hết, Ingeles. Tớ chỉ nghĩ rằng cái thế giới này là một cái chậu tiểu khi mình không còn có thể tin được ai bây giờ nữa. Tớ đến trong tình bạn. Thế mà bây giờ lại có một lỗ hổng trong cuộc đời."
"Thế à?"
"Phải."
"Vũ trang như vậy."
"Tớ lúc nào cũng vũ trang như vậy. Chính vì thế tớ mới còn sống được. Salud." Con người to lớn nâng ve lên một cách u buồn và lại uống.
"Tè vào cuộc đời, tè vào mọi thứ."
"Có phải cậu nói tè vào tớ không?"
"Ingeles, tớ đây mà, Vasco Rodrigues, hoa tiêu của Hải quân Portugal, không phải là một tên Samurai ô uế. Tớ đã nói nhiều điều lăng mạ với cậu, tất cả đều trong tình bạn. Đêm nay tớ đến để thăm một người bạn và bây giờ tớ không còn bạn nữa. Buồn quá."
"Ừ."
"Lý ra tớ không nên buồn nhưng tớ buồn. Làm bạn với cậu làm cuộc đời tớ phức tạp lên ghê gớm." Rodrigues đứng lên làm cho lưng bớt đau, rồi lại ngồi xuống.
"Tớ ghét ngồi trên những chiếc đệm Chúa nguyền rủa này! Ghế là để dành cho tớ. Lên tàu. Thôi, Salud, Ingeles."
"Cậu lái quặt vào trong gió khi tớ ở giữa tàu đó là để hất tớ ra khỏi tàu. Có phải thế không?"
"Đúng." Rodrigues trả lời ngay. Anh ta đứng lên.
"Phải, tớ mừng là cậu đã hỏi điều đó vì nó đã làm lương tâm tớ day dứt ghê gớm. Tớ sung sướng xin lỗi cậu bởi vì tớ không thể nào tự thú với cậu được. Phải, Ingeles ạ. Tớ không xin tha thứ, hay thông cảm hay gì hết. Nhưng tớ sung sướng thú nhận nỗi xấu hổ ấy trước mặt cậu."
"Cậu có nghĩ tớ sẽ làm điều đó với cậu không?"
"Không. Nhưng nếu thời cơ đến... Cậu không bao giờ có thể biết được cho đến lúc phán xử cậu."
"Cậu đã tới đây để giết tớ?"
"Không. Tớ không nghĩ như vậy. Tớ không nghĩ rằng đó là điều đầu tiên ở trong đầu tớ mặc dù đối với nhân dân tớ và đất nước tớ, chúng tớ biết rằng cậu chết đi là điều tốt. Buồn quá đi, nhưng mà đúng thế. Cuộc đời thật là ngu xuẩn, hả, Ingeles?"
"Tớ thì không muốn cậu chết, hoa tiêu ạ, chỉ chiếc Black Ship của cậu thôi."
"Nghe này, Ingeles này", Rodrigues nói không chút giận dữ.
"Nếu chúng ta gặp nhau ngoài biển, cậu trong tàu của cậu, có vũ trang, tớ trong tàu của tớ, thì hãy coi chừng. Tớ chỉ đến để nói với cậu điều ấy, chỉ thế thôi. Tớ nghĩ có thể nói với cậu điều đó như một người bạn và vẫn là bạn của cậu. Chỉ trừ một cuộc gặp gỡ ngoài biển khơi, mình sẽ mãi mãi mắc nợ cậu. Salud!"
"Mình hy vọng bắt được chiếc Black Ship của cậu ngoài biển. Salud, hoa tiêu."
Rodrigues bước đi. Yoshinaka và các Samurai đi theo anh ta. Tới cổng, anh chàng Portugal lấy vũ khí của mình. Chẳng bao lâu anh ta bị nhốt vào bóng đêm.
Yoshinaka đợi cho đến khi lính gác ra đi cả. Khi ông đã yên lòng là tất cả mọi chuyện được an toàn, ông mới khập khiễng đi vào khu của mình. Blackthorne ngồi lại trên một chiếc đệm, một lát sau, người hầu gái mà anh sai đi mua sake sung sướng mang khay lên. Cô rót một chén và định ở lại hầu rượu nhưng anh cho cô đi. Giờ đây anh còn một mình. Âm thanh của đêm lại bao vây lấy anh, tiếng lao xao và tiếng nước chảy, tiếng cựa mình của những con chim đêm. Mọi thứ vẫn như trước đây, mọi thứ đã thay đổi.
Anh buồn bã rót đầy chén rượu, nhưng có tiếng sột soạt của lụa và tay Mariko giữ bình rượu. Nàng rót cho anh, một cốc cho mình.
"Domo, Mariko-san."
"Do itashimashité, Anjin-san." Nàng ngồi xuống một chiếc đệm khác. Họ nhấm nháp rượu nóng.
"Ông ta định giết anh, neh?"
"Anh không biết, không chắc lắm."
"Như vậy là làm sao, lục soát như một tên Spain?"
"Một số người lột truồng các tù nhân rồi lục tìm ở những chỗ kín. Mà không nhẹ nhàng gì hết. Họ gọi là soát con signifca, có ý nghĩa. Đôi khi họ dùng dao."
"Ôi." Nàng nhấp nháp và nghe nước chảy giữa những tảng đá."Ở đây cũng như vậy, Anjin-san. Đôi khi. Vì thế mà để bị bắt không phải là điều khôn ngoan. Nếu anh bị bắt, anh đã tự làm nhục mình đến nỗi tất cả những gì người ta bắt mình làm…Tốt nhất là đừng để bị bắt. Neh?"
Anh ngó đăm đăm vào những chiếc đèn lồng đung đưa trong làn gió ngọt ngào.
"Yoshinaka đúng, anh sai. Sự lục soát ấy là cần thiết. Đó là ý của em, neh? Em đã bảo Yoshinaka soát anh ta?"
"Xin tha lỗi cho em, Anjin-san, em hy vọng điều đó không gây cho anh điều rắc rối. Em chỉ sợ cho anh."
"Anh cám ơn em", anh nói, lại dùng tiếng Latin,
"Mặc dù anh lấy làm tiếc là đã có chuyện lục soát. Nếu không có chuyện lục soát, thì hẳn là anh ta vẫn còn là bạn." Có lẽ, anh tự căn dặn mình.
"Không có gì", nàng nói.
"Nhưng đó chỉ là nhiệm vụ của em."
Mariko mặc chiếc kimono đêm và kimono mặc ngoài màu xanh, tóc nàng buông lơ, rơi xuống tận thắt lưng. Nàng nhìn lại phía cổng xa vẫn còn được nhìn thấy qua những hàng cây.
"Anh rất thông minh về chuyện rượu đó, Anjin-san. Em suýt nữa thì phải tự bấu mình vì tức giận đã quên không cảnh giác Yoshinaka về chuyện đó. Anh thật quỷ quái đã làm anh ta uống hai lần. Ở nước các anh dùng nhiều thuốc độc không?"
"Đôi khi Một số người dùng. Đó là một phương thức bẩn thỉu."
"Đúng, nhưng rất hữu hiệu. Ở đây cũng thế."
"Thật là khủng khiếp khi không còn có thể tin được ai, phải không?"
"Ôi, đúng thế, Anjin-san, xin lỗi", nàng trả lời.
"Đó là một trong những quy luật quan trọng nhất của cuộc đời, không hơn, không kém."
Bạn cần đăng nhập để bình luận