Shogun Tướng Quân

Chương 13

Đêm hôm đó, Toranaga không thể ngủ được. Đây là điều lạ đối với ông bởi vì bình thường ông có thể lùi vấn đề cấp bách nhất đến hôm sau, biết rằng nếu ông còn sống đến ngày hôm sau, ông sẽ có thể giải quyết nó một cách tốt nhất. Từ lâu ông đã phát hiện ra rằng một giấc ngủ bình yên có thể đem lại câu trả lời cho những điều rắc rối nhất, mà nếu không chăng nữa thì cũng có gì là quan trọng? Phải chăng cuộc đời chỉ là một giọt sương trong một giọt sương?
Nhưng đêm nay, có quá nhiều điều bối rối để suy nghĩ.
Mình sẽ làm gì với Ishido?
Tại sao Onoshi lại chạy sang phía kẻ địch?
Mình sẽ xử lý với Hội đồng thế nào đây?
Các cha cố đạo Cơ đốc lại xen vào ư?
Cuộc ám sát sẽ từ đâu tới?
Khi nào sẽ phải đương đầu với Yabu?
Và mình phải làm gì với tên rợ?
Hắn ta có nói đúng sự thật không?
Lạ lùng, sao tên rợ từ biển Đông đến đúng vào lúc này, Phải chăng là một điềm báo? Có phải karma của hắn là ngòi lửa châm thùng thuốc súng không?
Karma là một từ Ấn Độ mà người Nhật nhập vào, một phần của triết học nhà Phật nói tới số phận của một con người trong cuộc đời này, số phận của anh ta đã được định không thể thay đổi bởi những việc đã làm ở kiếp trước, những việc làm tốt sẽ cho anh ta một địa vị tốt đẹp hơn trong cái cuộc đời này, những việc làm xấu thì ngược lại. Cũng như vậy, những việc làm tốt đẹp của kiếp này sẽ ảnh hưởng tới kiếp sau. Một con người được tái sinh khôn cùng trong cái thế giới đầy nước mắt này cho đến tận khi, sau những chịu đựng đau khổ và học tập qua nhiều cuộc đời, cuối cùng anh ta trở thành hoàn thiện, tới cõi Niết Bàn, xứ sở của an bình tuyệt đối, không phải chịu nỗi đau khổ tái sinh.
Lạ thay, đức Phật hay một vị thần nào khác hay có lẽ chính karma đã đưa Anjin-san tới thái ấp của Yabu. Lạ là ở chỗ anh ta lại giạt vào đúng cái làng nơi Mura, mật vụ của hệ thống gián điệp Izu đã được xây dựng từ nhiều năm về trước, ngay dưới mũi của Taiko và tên bố mắc dịch của Yabu. Lạ là ở chỗ Tsukku-san cũng có mặt ở Osaka này để phiên dịch chứ không phải ở Nagasaki như ông ta vẫn thường ở. Ông ta cũng là tu sĩ trưởng ở Osaka này, cả viên thuyền trưởng Portugal nữa. Lạ là ở chỗ viên hoa tiêu Rodrigues đã đưa Hiromatsu tới Anjiro đúng lúc để bắt sống tên rợ và chiếm lĩnh súng ống. Rồi lại có Kasigi Omi, con trai của một người sẽ dâng cho ta đầu của Yabu, chỉ cần ta cong một đầu ngón tay.
Cuộc sống đẹp và cũng đáng buồn thay! Biết mấy phù du, không có quá khứ, không có tương lai, chỉ một hiện tại khôn cùng.
Toranaga thở dài. Chỉ có một điều chắc chắn: tên rợ sẽ không bao giờ đi đâu cả. Sống hay chết. Anh ta sẽ là một bộ phận của vương quốc này mãi mãi.
Tai ông nghe thấy tiếng bước chân hầu như không nhận ra được tiến đến gần, kiếm ông đã sẵn sàng. Đêm nào ông cũng thay đổi phòng ngủ, thay đổi những người gác, khẩu lệnh... đề phòng những tên ám sát luôn luôn rình rập. Bước chân dừng lại ở bên ngoài cửa shoji. Rồi ông nghe thấy tiếng nói của Hiromatsu và khẩu lệnh:
"Nếu chân lý đã sáng tỏ thì trầm tư còn có nghĩa gì?"
"Thế nếu chân lý bị che giấu?" Toranaga nói.
"Nó đã sáng tỏ rồi", Hiromatsu trả lời đúng. Đó là câu nói của một nhà sư thời xưa, Saraha.
"Mời vào."
Chỉ khi Toranaga thấy đúng là người cố vấn của mình, ông mới buông lơi tay kiếm." Ngồi xuống."
"Tôi nghe thấy Đại nhân chưa ngủ, tôi nghĩ có thể ngài cần gì chăng?"
"Không. Cảm ơn", Toranaga nhìn những đường hằn sâu quanh mắt ông già.
"Tôi sung sướng được thấy ông ở đây ông bạn của tôi", ông nói.
"Đại nhân có chắc rằng ngài vẫn được bình thường không?"
"Ồ, có chứ."
"Vậy tôi sẽ rời đi. Xin lỗi đã làm phiền Chúa công."
"Không, mời vào, tôi rất mừng ông đã đến. Ngồi xuống đi."
Ông già ngồi bên cạnh cửa, lưng thẳng.
"Tôi đã tăng gấp đôi lính gác."
"Tốt."
Một lát sau, Hiromatsu nói:
"Về cái thằng điên rồ đó, mọi thứ đã được làm như ngài ra lệnh. Mọi thứ."
"Cám ơn ông."
"Vợ nó -con cháu nội tôi ngay sau khi nghe thấy bản án, đã xin phép cho nó tự tử để theo chồng và con trai nó về Cõi vô cùng. Tôi từ chối và ra lệnh cho nó chờ, đợi sự đồng ý của Đại nhân." Hiromatsu ứa máu ở bên trong. Cuộc đời khủng khiếp quá.
"Ông đã làm đúng."
"Tôi chính thức xin phép Đại nhân cho tôi kết thúc cuộc sống của tôi. Điều thằng nhỏ làm đưa Đại nhân vào tình trạng nguy hiểm chết người, nhưng đó là lỗi của tôi. Đáng lý tôi phải phát hiện được khuyết tật của nó. Tôi đã phụ Đại nhân."
"Ông không nên tự sát."
"Xin Đại nhân. Tôi chính thức xin được phép."
"Không. Người ta cần ông sống."
"Tôi sẽ tuân lệnh Đại nhân. Nhưng xin ngài hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
"Lời xin lỗi của ông đã được chấp nhận."
Một lát sau, Toranaga nói:
"Còn tên rợ thì sao?"
"Nhiều vấn đề lắm, thưa Đại nhân. Một là: Nếu Đại nhân không đợi tên rợ ngày hôm nay thì Đại nhân đã đi săn chim ưng từ sáng sớm và Ishido đã chẳng nhử Đại nhân vào một cuộc gặp gỡ tởm lợm đó. Bây giờ, ngài không còn một khả năng nào khác là buộc phải tuyên chiến với ông ta - nếu như ngài có thể thoát khỏi tòa lâu đài này và trở về Yedo."
"Hai là?"
"Ba, bốn mươi ba, và một trăm bốn mươi ba? Thưa Lãnh chúa Toranaga, tôi không thể sánh được sự khôn ngoan của ngài, nhưng đến như tôi còn có thể thấy tất cả những điều chúng ta được lũ rợ phương Nam hướng dẫn để tin là không thật!
"Hiromatsu sung sướng được nói chuyện. Nó làm nhẹ nỗi đau thương.
"Nhưng có hai tôn giáo Cơ đốc thù địch nhau, và nếu Portugal là một bộ phận của quốc gia Spain lớn hơn và nếu đất nước của tên rợ mới này - dù nó gọi là cái gì đi nữa - khai chiến với cả hai và thắng họ và nếu cái đất nước đó cũng là một hải đảo giống như nước Chúng ta, và một chữ.
"Nếu" to hơn hết, nếu hắn ta nói đúng sự thật và nếu ông thầy tu nói đúng những điều tên rợ nói... Vâng, Đại nhân có thể sắp xếp tất cả những chữ.
"Nếu" ấy lại với nhau và rút ra ý nghĩa và một kế hoạch. Tôi không thể biết được. Xin lỗi ngài. Tôi chỉ biết những điều tôi nhìn thấy ở Anjiro và trên tàu: Anjin-san có cái đầu rất khỏe - hắn ta hiện nay yếu, có thể là do cuộc hành trình dài - và rất giỏi ở ngoài khơi. Tôi không hiểu điều gì về hắn ta cả. Tại sao là một người như hắn ta lại cho phép người khác tè vào lưng mình? Tại sao hắn ta lại cứu mạng Yabu sau những điều con người ấy đã làm đối với hắn ta, và cứu cả mạng kẻ thù tự nhận, người Portugal Rodrigues? Đầu óc tôi quay cuồng với bao nhiêu câu hỏi như vậy, y như thể nó trĩu nặng vì rượu sake." Hiromatsu dừng lời. Ông rất thận trọng.
"Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên giữ hắn ta trên mặt đất và tất cả những người như hắn ta, và giết tất cả bọn họ đi một cách nhanh chóng."
"Thế còn Yabu?"
"Ra lệnh cho ông ta tự sát đêm nay."
"Tại sao?"
"Ông ta không biết phép tắc là gì. Đại nhân đã dự đoán trước tất cả những điều ông ta làm khi tôi đến Anjiro. Ông ta đã định đánh cắp tài sản của Đại nhân. Và ông ta là một thằng nói dối. Không cần phải mất thời giờ gặp ông ta sáng mai như đã định làm gì. Mà hãy để tôi đem lệnh của Đại nhân tới ông ta bây giờ. Trước sau Đại nhân cũng phải giết ông ta. Tốt nhất là lúc này, khi không có chư hầu của ông ta ở xung quanh. Tôi khuyên Đại nhân không nên chậm trễ."
Có tiếng gõ nhè nhẹ ở cửa trong:
"Tora chan!"
Toranaga mỉm cười như ông luôn luôn mỉm cười khi nghe tiếng nói đặc biệt ấy với cách gọi tên rút gọn đặc biệt.
"Ô, Kiri-san đấy à?"
"Vâng, chúa công."
Hai người đàn ông đáp lễ. Kiri khép cửa và bận rộn chuyên trà. Bà năm mươi ba tuổi, to béo, người trông nom các thị nữ của Toranaga, bà Kiritsubo noh Toshiko, tên hiệu là Kiri, người phụ nữ có tuổi nhất trong triều đình của ông. Tóc bà điểm bạc, eo to, nhưng nét mặt bà ánh lên một niềm vui bất tận.
"Chúa công không nên thức, không, không thức vào giờ này trong đêm, Tora chan! Trời sắp sáng rồi và tôi chắc Chúa công sẽ còn lên đồi với lũ chim ưng của mình, có phải không? Chúa công cần ngủ!"
"Đúng thế, Kiri chan!" Toranaga vỗ mông bà một cách trìu mến.
"Chúa công đừng gọi tôi là Kiri chan nữa!" Kiri cười.
"Tôi là một phụ nữ già và tôi cần sự kính trọng. Những người phụ nữ khác của Chúa công cũng cho tôi đủ sự rắc rối rồi. Kiritsubo Toshiko-san, chúa công làm ơn gọi thế cho, thưa Toranaga noh Chikitada!"
"Đấy, ông thấy chưa, Hiromatsu. Sau hai mươi năm, bà ấy vẫn cố gắng chế ngự tôi."
"Xin lỗi, hơn ba mươi năm, thưa Tora Sama", bà nói một cách kiêu hãnh.
"Và lúc ấy ông cũng dễ khiến như bây giờ!"
Khi Toranaga ở tuổi hai mươi, ông cũng đã từng làm con tin của Ikaoa Tadazaki chuyên chế, chúa của miền Suruga và Tomoli, cha của Ikaoa Jikiu hiện nay, kẻ thù của Yabu. Samurai chịu trách nhiệm về hành vi của Toranaga đã lấy Kiritsubo làm vợ thứ hai. Lúc đó, cô ấy mười bảy tuổi. Cùng với người Samurai này là Kiri, vợ của ông ta, đã đối xử với Toranaga một cách tôn kính, đã cho ông những lời khuyên khôn ngoan và rồi khi Toranaga nổi loạn chống lại Tadazaki và gia nhập với Goroda, họ đã đi theo ông cùng với nhiều chiến binh và đã chiến đấu dũng cảm bên cạnh ông. Sau đó, trong một cuộc chiến đấu cho kinh đô, chồng của Kiri đã bị giết chết. Toranaga đã hỏi bà có muốn trở thành một người thiếp của ông không, bà đã vui vẻ nhận lời. Những ngày đó bà chưa béo. Nhưng bà cũng tháo vát và khôn ngoan như vậy. Lúc đó bà mười chín, ông hai mươi bốn và bà đã là điểm trung tâm trong gia đình ông từ đó. Kiri rất khôn khéo và rất có khả năng. Từ nhiều năm, bà đã lo liệu nhà cửa cho ông và giữ cho nó yên bình.
Yên bình như những gia đình có nhiều phụ nữ có thể có được. Toranaga nghĩ.
"Bà béo xồ ra rồi đấy", ông nói, không khó chịu vì bà đã béo ra.
"Lãnh chúa Toranaga! Trước mặt Chúa Toda! Trời, tôi xin lỗi tôi sẽ phải tự sát-hay ít nhất tôi cũng phải cạo đầu đi tu, tôi cứ nghĩ tôi còn trẻ và mảnh mai." Bà bật cười.
"Tôi cũng đồng ý là mông tôi to nhưng tôi biết làm thế nào? Tôi thích ăn và đó là vấn đề của đức Phật và là karma của tôi, đúng không ạ?" Bà đưa trà.
"Đó. Tôi xin cáo lui. Chúa công có cần tôi cho gọi bà Sazuko không ạ?"
"Không, Kiri-san chu đáo của tôi, không, cám ơn bà. Chúng tôi nói chuyện với nhau một lát rồi tôi sẽ ngủ."
"Chúc ngủ ngon, Tora Sama. Chúc giấc mơ êm dịu."
Bà cúi chào ông và Hiromatsu, rồi lui.
Họ nhấm nháp trà đầy thích thú.
Toranaga nói.
"Tôi luôn lấy làm tiếc, chúng tôi, Kiri-san và tôi, không có con trai. Có một lần nàng có mang nhưng bị sẩy. Đó là khi chúng ta ở trong trận Nagakudé."
"A, trận đó."
"Đúng."
Đó là ngay sau khi nhà độc tài Goroda bị sát hại và tướng Nakamura - Taiko tương lai - đang cố gắng củng cố mọi quyền lực trong tay. Lúc đó vấn đề còn chưa ngã ngũ, bởi vì Toranaga ủng hộ một trong những con trai của Goroda, người thừa kế hợp pháp. Nakamura chống lại Toranaga gần một làng nhỏ ở Nagakudé, lực lượng của Nakamura bị đánh tả tơi và tháo chạy tán loạn và ông ta thua trận đó. Toranaga rút lui khôn khéo, bị một cánh quân mới do tướng của Nakamura lúc ấy là Hiromatsu chỉ huy truy kích. Nhưng Toranaga đã tránh được cái bẫy và thoát được về thành phố quê hương, quân đội không hề hấn gì, sẵn sàng chiến đấu tiếp. Năm mươi ngàn người chết ở Nagakudé, trong đó quân của Toranaga rất ít. Rất khôn ngoan, vị Taiko tương lai bãi chiến với Toranaga, mặc dù nếu đánh thì ông ta sẽ thắng. Nagakudé là chiến trường duy nhất Taiko thất bại và Toranaga là vị tướng duy nhất đã từng đánh bại ông ta.
"Tôi sung sướng vì chúng ta chưa từng sáp trận, thưa Đại nhân", Hiromatsu nói.
"Đúng thế."
"Nếu không hẳn Đại nhân đã thắng."
"Không. Taiko là vị tướng vĩ đại nhất, khôn ngoan nhất, thông minh nhất từ xưa đến nay."
Hiromatsu mỉm cười.
"Vâng. Trừ Đại nhân."
"Không. Ông lầm. Chính vì thế tôi đã trở thành chư hầu của người."
"Tôi lấy làm tiếc người đã qua đời."
"Đúng thế."
"Cả Goroda nữa- ông ấy cũng là một người tài trí, đúng không ạ? Biết bao nhiêu người tốt đã chết." Hiromatsu bất giác quay lại, nắm chặt bao kiếm.
"Đại nhân phải tiến hành chống lại Ishido. Điều đó sẽ buộc mỗi Daimyo phải chọn phía đứng của mình, một lần cho mãi mãi. Cuối cùng chúng ta sẽ thắng cuộc chiến tranh này. Rồi Đại nhân có thể giải tán Hội đồng và trở thành gun."
"Tôi không tìm kiếm niềm vinh quang ấy", Toranaga nói, giọng gay gắt.
"Tôi cần phải nói điều ấy bao nhiêu lần nữa?"
"Xin lỗi Đại nhân. Tôi biết. Nhưng tôi cảm thấy như vậy là hay nhất cho Nhật Bản."
"Đó là phản quốc."
"Phản lại ai, thưa Chúa công? Phản lại Taiko chăng? Ông ấy đã chết. Phản lại di chúc cuối cùng của ông ấy ư? Đó chỉ là một mảnh giấy. Phản lại đứa bé Yaemon ư? Yaemon chỉ là con trai của một nông dân thoán đoạt quyền lực và di sản của một vị tướng mà cả dòng dõi đã bị tiêu diệt. Chúng ta đã từng là liên minh của Goroda rồi sau đó là chư hầu của Taiko. Vâng. Nhưng cả hai đều đã chết rồi."
"Ông có khuyên như vậy nếu ông là một trong các quan Nhiếp chính không?"
"Không. Nhưng tôi lại không phải là một trong những quan Nhiếp chính và tôi sung sướng vì điều đó. Tôi chỉ là chư hầu của Đại nhân thôi. Tôi đã chọn phía đứng một năm trước đây. Tôi làm điều ấy tự ý mình."
"Tại sao?" Toranaga trước đây chưa bao giờ hỏi.
"Bởi vì ngài là một người đàn ông, bởi vì ngài là Minowara và bởi vì ngài sẽ làm điều khôn ngoan. Điều ngài nói với Ishido là đúng: chúng ta không phải là một dân tộc để một hội đồng cai trị. Chúng ta cần một người lãnh đạo. Tôi sẽ chọn người nào để phục vụ trong số năm quan Nhiếp chính đó? Chúa Onoshi chăng? Vâng, ông ấy là một người khôn ngoan và là một vị tướng giỏi. Nhưng ông ta là một người theo đạo Cơ đốc và là một kẻ tàn tật, da thịt của ông ta bị mọt ruỗng vì bệnh phong, cách năm mươi bước vẫn còn ngửi thấy mùi hôi thối. Chúa Sugiyama ư? Ông ấy là vị Daimyo giàu nhất nước, dòng dõi của ông ta cũng lâu đời như gia đình ngài. Nhưng ông ta là một kẻ lật lọng vô lương tâm và cả hai chúng ta đều biết ông ta từ muôn đời rồi. Chúa Kiyama chăng? Khôn ngoan, dũng cảm, một tướng tài, một chiến hữu cũ. Nhưng ông ta cũng là người theo đạo Cơ đốc và tôi nghĩ chúng ta cũng đã có đủ thánh thần của chúng ta trên mảnh đất này, không cần phải thờ thêm một vị. Ishido? Tôi căm ghét cái đống phân thừa của tên nông dân phản phúc đó từ ngày tôi biết lão và lý do duy nhất tôi không giết lão chỉ bởi vì lão là con chó của Taiko." Nét mặt như đá của Hiromatsu nứt ra thành một nụ cười." Như vậy, ngài thấy đó, Yoshi Toranaga noh Minowara, ngài đã không cho tôi được một sự lựa chọn nào hết."
"Thế nếu tôi đi ngược lại lời khuyên của ông? Nếu tôi điều hành Hội đồng Nhiếp chính, ngay cả Ishido nữa và để Yaemon nắm quyền thì sao?"
"Tất cả những gì ngài làm là khôn ngoan. Nhưng các quan Nhiếp chính đều sẽ mong cho ngài chết. Đó là sự thật. Tôi chủ trương chiến tranh tức khắc. Tức khắc. Trước khi họ cô lập ngài. Hoặc chắc chắn là mưu sát ngài."
Toraanaga nghĩ về những kẻ thù của mình. Họ hùng mạnh và đông. Ông phải mất cả ba tuần mới trở lại được Yedo bằng con đường chính theo vùng bờ biển giữa Yedo và Osaka. Đi bằng tàu thủy nguy hiểm hơn và có lẽ mất nhiều thời gian hơn, trừ phi đi bằng tàu.
"Galleon" có thể chống lại được cả gió và thủy triều.
Toranaga thầm xem xét lại toàn bộ kế hoạch ông đã quyết định. Ông không thấy một khiếm khuyết nào hết.
"Hôm qua tôi bí mật nghe được tin mẹ của Ishido sẽ đến thăm cháu nội của bà ta ở Nagoya", ông nói và Hiromatsu lập tức chú ý.
"Nagoya là một thành phố cực lớn và vẫn chưa ngả về phía nào, nên bà được tu viện trưởng mời thăm đền Johji. Ngắm hoa anh đào".
"Ngay tức khắc", Hiromatsu nói.
"Dùng chim bồ câu." Đền Johji nổi tiếng vì ba thứ: đại lộ cây anh đào, võ nghệ của các thiền sư và lòng trung thành rõ ràng với Toranaga, người nhiều năm trước đây đã góp tiền để xây dựng ngôi đền và vẫn duy trì tiền phí tổn sửa sang cho đến ngày nay.
"Hoa anh đào đã quá độ rực rỡ nhất nhưng ngày mai bà lão sẽ tới. Tôi chắc bà lão đáng kính sẽ muốn ở lại vài ngày, không khí rất êm ả. Cháu nội của bà cũng tới, phải không?"
"Không - Chỉ có bà lão thôi. Như vậy sẽ làm cho.
"Lời mời" của Tu viện trưởng quá rõ ràng. Sau đó: gửi một bản mật mã cho con trai của tôi, Sudara:
"Cha rời Osaka ngay khi Hội đồng kết thúc phiên họp này - bốn ngày nữa." Cho một tên quân đưa đi và xác định bằng chim bồ câu ngày mai."
Hiromatsu rõ ràng không tán thành.
"Vậy tôi có thể ra lệnh cho mười nghìn quân ngay lập tức không? Tới Osaka?"
"Không. Quân ở đây là đủ. Cảm ơn ông bạn già. Bây giờ tôi đi ngủ."
Hiromatsu đứng lên, vươn vai. Rồi khi đến cửa:
"Vậy tôi có thể cho Fujiko, cháu nội tôi được phép tự tử chứ?"
"Không."
"Nhưng thưa Chúa công, karma của Fujiko và ngài cũng biết các bà mẹ cảm thấy thế nào đối với con trai của mình. Đứa bé đó là đứa thứ nhất của nó."
"Fujiko có thể có nhiều con. Năm nay nó bao nhiêu tuổi? Mười tám - sang tuổi mười chín? Tôi sẽ tìm cho nó một người chồng khác."
Hiromatsu lắc đầu." Nó sẽ không nhận ai. Tôi biết nó quá rõ. Nguyện vọng thầm kín nhất của nó là chấm dứt cuộc đời. Xin ngài?"
"Ông hãy nói với cháu của ông, tôi không tán thành một cái chết vô ích. Phép không được chấp nhận."
Cuối cùng Hiromatsu cúi chào và chuẩn bị lui.
"Tên rợ sẽ ở trong nhà tù đó bao nhiêu lâu?"
Hiromatsu không quay lại.
"Tùy xem hắn ta là một chiến binh độc ác như thế nào."
"Cám ơn. Chúc ông ngủ ngon, Hiromatsu." Khi đã chắc chỉ còn lại một mình, ông nói lặng lẽ:
"Kiri-san?"
Cửa trong mở, bà bước vào và quỳ xuống.
"Gửi ngay lời nhắn cho Sudara:
"Mọi việc tốt đẹp." Gửi bằng chim bồ câu. Thả ba con cùng một lúc vào bình minh. Đến trưa lại làm như vậy."
"Thưa Chúa công, vâng." Bà lui.
Thể nào cũng có một con tới nơi, ông nghĩ. Ít nhất bốn con sẽ làm mồi cho bọn gián điệp, hoặc chim ưng. Trừ phi Ishido khám phá được mật mã của chúng ta, lời nhắn tin ấy đối với ông ta sẽ chẳng có ý nghĩa gì.
Mật mã rất riêng. Chỉ bốn người biết được. Con trai cả của ông, Noboru. Con trai thứ hai và là người thừa kế, Sudara ; Kiri; và bản thân ông. Lời nhắn tin ấy giải ra nghĩa là.
"Không để ý tới tất cả những lời nhắn tin khác. Hoạt động theo Kế hoạch Năm." Theo sự sắp xếp từ trước, Kế hoạch Năm là lệnh tập hợp tất cả bộ tộc Yoshi và những cố vấn đáng tin cậy nhất tại thủ đô Yedo, động viên cho chiến tranh. Từ mật mã để chỉ chiến tranh là.
"Bầu trời đỏ thắm." Ông bị ám sát hay bắt giữ, Bầu trời đỏ thắm cũng không thay đổi cứ phát động chiến tranh - tấn công tức thời vũ bão vào Kyoto, cuộc tấn công sẽ do Sudara, con thừa kế của ông chỉ huy cùng với tất cả các đạo quân, chiếm lấy thành phố này và Thiên Hoàng bù nhìn. Nó sẽ được kết hợp với những cuộc nổi dậy đã được bí mật và tỉ mỉ vạch kế hoạch, năm mươi tỉnh thành đã được chuẩn bị trong nhiều năm cho sự kiện này. Mọi mục tiêu, mọi vị trí cửa ngõ, thành phố, lâu đài, cầu đã được chọn lựa từ lâu. Có đủ vũ khí, người và quyết tâm để tiến hành đến cùng.
Đó là một kế hoạch tốt, Toranaga nghĩ. Nhưng nó sẽ thất bại nếu ta không lãnh đạo. Sudara sẽ thất bại. Không phải vì thiếu thử thách, thiếu can đảm hay thông minh, mà vì sự phản phúc. Đơn giản chỉ và vì Sudara còn chưa đủ tri thức hay kinh nghiệm và không đem đủ những Daimyo không dính líu theo. Và cũng bởi vì Lâu đài Osaka và Công tử thừa kế, Yaemon, đứng bất khả xâm phạm giữa đường, tụ điểm của mọi sự hằn thù và ghen ghét mà ta đã có trong năm mươi hai năm chiến tranh.
Chiến tranh của Toranaga đã bắt đầu từ khi ông lên sáu đã làm con tin trong trại thù rồi được thả, rồi lại bị những kẻ thù khác bắt, lại được chuộc ra, lại bị bắt vào cho đến năm ông mười hai tuổi. Năm mười hai, ông đã chỉ huy đội tuần tra của mình và thắng trận đầu tiên.
Rất nhiều trận đánh. Không thua trận nào. Nhưng có rất nhiều kẻ thù. Và bây giờ họ đang tụ họp nhau lại.
Sudara sẽ thất bại. Ngươi là người duy nhất có thể thắng được với kế hoạch.
"Bầu trời đỏ thắm", có lẽ. Taiko có thể làm được điều đó, rõ ràng. Nhưng tốt nhất vẫn là không phải áp dụng Bầu trời đỏ thắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận