Shogun Tướng Quân

Chương 50

Blackthorne ngồi một mình, trong ánh mặt trời ban mai tại một góc vườn phía ngoài phòng khách của anh. Tay cầm cuốn từ điển, anh đang trầm tư mặc tưởng. Một ngày đẹp trời, quang mây - từ mấy tuần nay mới có một ngày như thế - và cũng là ngày thứ năm kể từ khi anh được gặp mặt Toranaga. Trong suốt thời gian đó, anh cứ phải quanh quẩn bên trong lâu đài, không sao đến thăm Mariko, cũng không đến chỗ chiếc tàu, chỗ thủy thủ của anh được. Việc đi thăm thành phố, đi săn, cưỡi ngựa dạo chơi cũng không nốt. Mỗi ngày một lần, anh đi bơi tại một trong các con hào cùng với các Samurai khác, và để tiêu thời gian, anh dạy họ cách bơi, lặn. Nhưng việc đó cũng không làm cho sự đợi chờ dễ chịu hơn.
"Xin lỗi, mong anh hiểu cho, Anjin-san, mọi người đều phải chờ đợi như thế cả." Mariko đã nói với anh như vậy khi tình cờ anh gặp được nàng tại khu vực của anh trong lâu đài.
"Ngay cả đến Đại nhân Hiromatsu cũng phải chờ đợi. Ông ấy đã tới đây hai ngày nay rồi mà chưa được gặp Toranaga. Không ai được gặp cả."
"Nhưng việc này thật là hệ trọng, em Mariko chan ạ. Anh biết ông ta hiểu mỗi ngày qua đi đều mang tính chất sống còn. Không biết có cách nào để anh gửi thư cho ông ta không?"
"Ồ, có đấy anh Anjin-san ạ. Anh vừa viết xong đấy thôi. Nếu anh muốn nói điều gì anh cứ bảo em, em sẽ viết cho anh. Ai cũng phải viết một bản báo cáo, đó là lệnh hiện nay của ông ấy. Anh hãy kiên nhẫn, đó là tất cả những gì mà chúng ta có thể làm được."
"Vậy hãy hỏi đi để mà viết báo cáo. Anh sẽ nhận xét."
"Chẳng phiền phức gì đâu, đó là niềm vui của em mà."
"Em đã ở đâu? Bốn ngày nay rồi anh chẳng trông thấy em."
"Mong anh tha lỗi, em phải làm quá nhiều việc. Cái đó cái đó thật có đôi chút khó khăn cho em, biết bao nhiêu thứ phải chuẩn bị..."
"Cái gì đang xảy ra? Cả cái lâu đài này cứ như một tổ ong mật chỉ chực bò lổm ngổm hết ra ngoài từ gần một tuần nay rồi."
"Ồ xin lỗi. Mọi việc đều Tốt đẹp cả, anh Anjin-san ạ."
"Thật không? Xin lỗi nhé, một vị tướng và một viên chức hành chính cao cấp đã phải thực hiện seppuku ngay tại sân của tháp tiền dinh. Đó là bình thường sao? Lãnh chúa Toranaga thì cứ ẩn mình trong tháp ngà, buộc mọi người phải chờ đợi chẳng có lý do gì rõ ràng cả - đó cũng là chuyện bình thường sao? Thế còn Chúa Hiromatsu thì sao?"
"Đại nhân Toranaga là Chúa của chúng tôi. Bất kỳ điều gì ông làm đều đúng."
"Còn em, Mariko-san? Sao anh không được gặp mặt em?"
"Mong anh tha lỗi, đó là vì Đại nhân Toranaga lệnh cho em phải để cho anh học. Em đang đến thăm người thiếp của anh đây, anh Anjin-san ạ. Em không định đến thăm anh."
"Tại sao ông ta lại phản đối điều ấy?"
"Em cho rằng có lẽ để anh phải nói bằng tiếng Nhật, cho quen đi. Chỉ mất vài ngày thôi, neh?"
"Khi nào em rời khỏi đây để đi Osaka?"
"Em không biết được. Em đã hy vọng được đi trước đây ba ngày nhưng Toranaga không ký vào giấy thông hành cho em. Em đã sắp xếp chuẩn bị mọi thứ rồi - phu khuân vác, ngựa thồ - và ngày nào em cũng chuyển giấy phép của em cho thư ký của ông ta để ký, nhưng bao giờ giấy tờ cũng bị gửi trở lại.
"Hoãn đến mai."
"Anh cho rằng anh sẽ đưa em đi Osaka bằng đường biển. Ông ta có nói là anh phải đưa em đi bằng đường biển hay không?"
"Có. Có đấy, ông ấy có nói, nhưng mà, anh Anjin-san ạ, anh chẳng hiểu được tính nết của vị thống lĩnh của chúng em đâu. Ông ta cứ thay đổi kế hoạch luôn."
"Có phải ông ta luôn luôn như thế không?"
"Có và không. Từ lúc xảy ra sự việc ở Yokose, ông ta lúc nào cũng - anh nói thế nào nhỉ - buồn bã, neh? - Phải, đúng vậy, lúc nào ông ta cũng buồn bã, và rất khác xưa. Vâng, đúng thế đấy - bây giờ ông ta rất khác."
"Từ lúc ở chỗ cái cầu thứ nhất, lúc nào em cũng buồn bã và rất khác. Đúng thế, bây giờ em rất khác."
"Cái cầu thứ nhất, đó là một sự kết thúc và là một sự bắt đầu, Anjin-san ạ, và lời hứa hẹn của chúng ta, neh?"
"Đúng. Mong em tha lỗi cho anh."
Nàng đã chào anh một cách buồn rầu và bỏ đi, rồi không ngoảnh mặt lại, đi được một quãng nàng thầm thì.
"Anh…." Tiếng đó phảng phất trong hành lang quyện với hương thơm của nàng.
Đến bữa cơm chiều, anh cố gắng hỏi Fujiko. Nhưng nàng cũng không biết được điều gì quan trọng hay không muốn hoặc không thể giải thích được có điều gì bất ổn trong lâu đài.
"Dozo gomen nasai, Anjin-san."
Anh vào giường nằm mà đầu óc cứ quay cuồng. Quay cuồng vì nỗi thất vọng do sự trì hoãn gây ra, và do đêm đêm không có hình bóng Mariko thân yêu. Anh vẫn không hề biết được là nàng đã gần gũi anh đến thế, là Buntaro đã ra khỏi thành phố, và giờ đây cái từ.
"Anh..." đã làm cho lòng ham muốn của nàng cũng dữ dội như của anh vậy. Vài hôm trước đây anh đã tới nhà nàng, viện cớ để nàng giúp thêm cho tiếng Nhật. Nhưng tiếc thay, người vệ binh Samurai đã nói với anh là nàng vắng nhà. Anh cảm ơn họ rồi thơ thẩn đi về hướng Nam phía cổng chính. Anh đã có thể nhìn được biển. Vì mặt đất quá bằng phẳng nên anh không nhìn thấy được xưởng tàu và bến cảng tuy anh nghĩ anh có thể nhận ra được những cột buồm cao trên con tàu của anh ở ngoài xa.
Biển vẫy gọi anh. Đó là cái đường chân trời hơn là cái độ sâu của biển, đó là cái nhu cầu được một cơn gió biển thổi mát người anh, đôi mắt lại được liếc nhìn cái sức mạnh của biển, lưỡi lại được nếm vị mặn của biển, Boong tàu sẽ nghiêng đi, và cao vút những cột buồm với những dây dợ kẽo kẹt, rên rỉ do sự cọ xát, những cánh buồm chốc chốc như reo vui khi có cơn gió mạnh nhấc con tàu nhấp nhô trên sóng biển.
Và đó là tự do hơn là cái đường chân trời. Cái tự do được đi đến bất kỳ nơi nào, trong bất kỳ thời tiết nào, do bất kỳ một ngẫu hứng nào. Lại được đứng trên khoang sau của tàu để trở thành một người toàn quyền quyết định cũng như ở đây chỉ một mình Toranaga là người toàn quyền quyết định.
Blackthorne ngước mắt nhìn lên đỉnh cao của tòa tháp canh. Mặt trời phát ra những tia nắng lập lòe trên những khuôn ngói cong cong. Anh không bao giờ nhìn thấy trên đó có sự hoạt động, tuy anh biết mỗi cửa sổ dưới tầng áp mái đều có vệ binh canh gác.
Tiếng chuông báo chuyển giờ lại điểm. Lần đầu tiên anh tự nhận thức được lúc đó chính là giữa giờ Ngọ, chính Ngọ hay giữa trưa, chứ không phải là dựa theo tám tiếng chuông ngân.
Anh cho quyển từ điển vào ống tay áo, trong lòng vui vẻ vì đã đến giờ ăn một bữa cơm thực sự.
Hôm nay bữa cơm có món tôm nhúng, cháo cá và rau sống.
"Anh ăn thêm nữa không, Anjin-san?"
"Cám ơn, Fujiko. Cho anh bát cơm nữa, và vài con cá. Tốt - rất..." Anh nhìn vào từ điển tìm chữ.
"Ngon" và lẩm nhẩm vài lần cho thật nhớ.
"Phải rồi rất ngon, neh?"
Fujiko rất hài lòng.
"Cám ơn ông. Giống cá này có ở phía Bắc cơ đấy. Vùng nước lạnh phía Bắc, ông hiểu không? Nó có tên là kurima cbi."
Anh nhắc lại cái tên đó rồi xếp vào trong óc. Khi anh ăn xong, khay đã mang đi. Fujiko rót thêm trà cho anh rồi lấy một túi nhỏ trong ống tay áo ra.
"Anjin-san, đây là tiền." Nàng đưa cho anh xem những đồng tiền vàng.
"Năm mươi koban. Bằng một trăm năm mươi Koku. Ông cần đến, neh? Để cho thủy thủ. Mong ông tha lỗi, ông có hiểu không?"
"Có hiểu. Cám ơn."
"Ông được đối xử niềm nở lắm. Đủ không?"
"Được Anh cho là đủ đấy. Lấy ở đâu?"
"Người trưởng... của Toranaga." Fujiko tìm cách nói đơn giản hơn.
"Em đến chỗ người của Toranga. Người đứng đầu. Giống như Mura, neh? Không phải Samurai-chỉ là giữ tiền thôi. Em ký tên em thay ông."
"À, anh hiểu rồi. Cám ơn. Tiền của anh? Koku của anh à?"
"Ồ, đúng rồi."
"Thế còn cái nhà này. Thức ăn, người hầu. Ai trả tiền?"
"Ồ, em trả. Lấy của ông - lấy tiền Koku hàng năm của ông."
"Có đủ không? Em nói đi. Có đủ Koku không?"
"Ồ, có đủ em tin là đủ, "nàng nói.
"Thế tại sao buồn? Buồn hiện lên nét mặt?"
"Ồ, mong ông tha lỗi, Anjin-san. Em có buồn đâu, không buồn..."
"Hay là đau? Vết bỏng đau?"
"Không đau đâu, ông xem." Fujiko thận trọng đứng dậy khỏi chỗ chiếc gối tựa dầy mà anh cứ nài nỉ bảo nàng dùng. Nàng quỳ thẳng xuống cái tatami không tỏ dấu hiệu nào là khó chịu, ngồi lên gót chân, rồi tự đứng dậy.
"Đấy, tất cả đều tốt."
"Ờ ờ ờ ờ, rất tốt", anh nói, mừng cho nàng.
"Cho xem, hả?"
Nàng thận trọng đứng lên rồi vén gấu váy để anh nhìn vào phía sau chân. Da non không bị nứt nẻ chỗ nào và không chỗ nào mưng mủ.
"Rất tốt", anh nói.
"Đúng vậy. Sẽ sớm như da trẻ con thôi, neh?"
"Cám ơn, vâng. Mềm mại. Cám ơn, Anjin-san?"
Anh nhận thấy có đôi chút thay đổi trong giọng nói của nàng nhưng anh không nhận xét gì. Đêm nay anh không để nàng về.
Chuyện chăn gối được thoả mãn. Chẳng có gì hơn nữa. Đối với anh cái đó không có dư vị, không có sự mệt mỏi vui thích. Chỉ như cái nghĩa vợ chồng. Chẳng đúng thế, anh nghĩ, nhưng cũng chẳng phải là không đúng, neh?
Trước khi tạm biệt anh, nàng quỳ xuống cúi chào anh lần nữa, rồi đặt tay lên trán anh.
"Em cám ơn anh với tất cả tấm lòng. Bây giờ anh ngủ đi, anh Anjin-san."
"Cám ơn, Fujiko-san, Lát nữa anh sẽ ngủ."
"Anh phải ngủ ngay bây giờ cơ. Đó là bổn phận của em và điều đó làm cho em vô cùng sung sướng."
Anh cảm thấy bàn tay nàng chạm vào anh, ấm áp nhưng khô và không gây thích thú gì. Tuy nhiên, anh cũng giả tảng như ngủ. Nàng vuốt ve anh vụng về nhưng rất nhẫn nại. Sau đó, nàng lặng lẽ trở về buồng riêng của mình. Còn lại một mình, anh cảm thấy lòng vui vui. Anh ngả đầu trên hai cánh tay, mắt ngước nhìn lên bóng đêm. Anh đã có quyết định về Fujiko trong cuộc hành trình từ Yokose tới Yedo.
"Đó là nhiệm vụ của anh", Mariko đã bảo anh thế khi đang nằm trong vòng tay của anh.
"Anh cho rằng đó là một sai lầm, neh? Nếu cô ấy có con thì sao? Phải mất bốn năm để anh trở về nhà rồi lại trở về đây, trong thời gian đó thì chỉ có Chúa mới biết được điều gì sẽ xảy ra." Anh nhớ lại Mariko lúc ấy đã run lên như thế nào.
"Ồ, Anjin-san, thật là một thời gian quá dài."
"Thế thì ba năm vậy. Thế nhưng em sẽ lên tàu với anh. Anh sẽ mang em về trở về với..."
"Lời hứa của anh thế nào, anh thân yêu? Không nói đụng đến điều ấy, neh?"
"Em nói đúng. Phải. Nhưng đối với Fujiko, sẽ có nhiều điều không tốt xảy ra. Anh không nghĩ rằng cô ta cần phải có con với anh."
"Anh không biết điều ấy. Em không hiểu được anh, Anjin-san. Đó là bổn phận của anh. Cô ấy có thể luôn luôn ngăn ngừa có con với anh, neh? Anh đừng quên cô ấy là thê thiếp của anh. Quả vậy, anh sẽ làm cho cô ta mất mặt nếu như anh không mời cô ta chung chăn chung gối. Dù sao thì chính Toranaga đã ra lệnh cho cô ta phải đến ở nhà anh."
"Sao ông ta lại làm thế?"
"Em không biết. Cái đó không thành vấn đề. Ông ấy đã ra lệnh, như thế là điều tốt nhất cho anh và cũng tốt nhất cho cô ta. Mọi sự đều tốt, neh? Cô ấy đã đem hết khả năng để làm tròn bổn phận, neh? Xin anh tha lỗi, thế anh có nghĩ rằng anh cũng sẽ làm tròn bổn phận của anh không?"
"Thôi đủ rồi, đừng có giảng giải nữa! Hãy yêu anh và đừng nói chuyện gì khác."
"Làm sao em không yêu anh được! À, phải rồi, như Kiku-san bảo em là hôm nay?"
"Thế nào?"
"Như thế này này."
"Rất tốt, như thế lại càng tốt."
"Em quên mất, anh làm ơn thắp đèn lên, anh Anjin-san. Em sẽ cho anh xem cái này."
"Tý nữa sẽ hay, bây giờ anh..."
"Ồ, xin lỗi anh nhé, phải ngay bây giờ cơ. Em mua cho anh đấy. Đó là một cuốn sách gối đầu giường. Có các hình trông buồn cười lắm."
"Anh chẳng muốn xem một cuốn sách gối đầu giường nào bây giờ."
"Nhưng mà, xin lỗi anh, Anjin-san, có thể một hình ảnh nào đó sẽ kích thích anh. Làm sao anh biết được chuyện chăn gối nếu không xem một cuốn sách gối đầu giường."
"Anh đã bị kích thích rồi đây."
"Nhưng Kiku-san lại bảo đây là cách tốt nhất để chọn tư thế thích hợp đấy. Có bốn mươi bảy kiểu. Một số kiểu trông rất lạ và rất khó, nhưng cô ấy bảo là phải thử hết... Sao anh lại cười?"
"Em đang cười - làm sao mà anh lại không cười được?"
"Nhưng em cười vì anh cứ cười rung cả bụng lên đây này và không để cho em ngồi dậy. Anh Anjin-san, xin anh để cho em dậy đi!"
"À, nhưng em đừng bắt chéo chân như thế Mariko, em thân yêu. Không có một người đàn bà nào trên đời này thật sự là đàn bà mà lại cứ bắt chéo chân như thế, dù chỉ là một chút thôi, như thế này này..."
"Nhưng, anh Anjin-san, anh làm ơn để em ngồi dậy đi. Em muốn cho anh xem."
"Được thôi. Nếu cái đó..."
"Ấy, đừng, Anjin-san, em không muốn thế đâu - anh không được làm thế - anh không thể làm đến như thế được - anh, đừng vội, chưa đâu - ôi, đừng buông em ra - ôi, sao em yêu anh đến thế này..."
Blackthorne nhớ lại cuộc yêu đó, Mariko đã làm anh bị kích thích hơn là Kiku, và Fujiko chẳng là gì so với hai người đàn bà ấy. Thế còn Felicity?
A, Felicity, anh nghĩ, ý nghĩ của anh tập trung vào vấn đề lớn của anh. Ta sẽ phát điên lên vì yêu Mariko và Kiku. Tuy nhiên... cái sự thật về Phêhxiti là, bây giờ cô ấy cũng không thể nào so sánh được với cả Fujiko, Fujiko sạch sẽ. Felicity đáng thương. Ta không bao giờ có thể bảo cho cô biết, nhưng cứ hễ nhớ đến lúc ta với cô ấy quần nhau như hai con chồn trong đống rơm hay dưới đống chăn hôi hám là ta lại nổi da gà lên rồi. Bây giờ ta biết rõ hơn. Bây giờ thì ta có thể dạy bảo cô ấy, thế nhưng liệu cô ấy cố muốn học không? Và làm sao có thể mãi mãi cùng nhau giữ gìn sạch sẽ, ăn ở sạch sẽ và sống sạch sẽ được?
Nhà cửa thì đống nọ chồng lên đống kia, thật là bẩn thỉu, thế nhưng nơi đó lại là nơi vợ con ta đang sống, lại là nhà cửa của ta, ta bị ràng buộc vào đó.
"Đừng nên nghĩ về cái nhà ấy, anh Anjin-san ạ", Mariko đã có lần nói với anh như vậy khi đầu óc anh như bị phủ đám sương mờ.
"Cái nhà thật sự là ở đây - còn cái nhà kia thì cách xa đây hàng chục triệu lần mười triệu con sào. Ở đây mới chính là cái thực. Anh sẽ phát điên lên nếu như anh có cố đạt tới cái wa đối với những điều không thể nào thực hiện được đó. Anh hãy nghe đây, nếu anh muốn cho lòng mình yên ổn thì hãy học cách uống trà trong một cái chén rỗng không."
Nàng đã chỉ cho anh cái cách uống trà như thế.
"Anh hãy để tâm thực sự vào trong cái chén ấy, anh cứ nghĩ là có trà trong cái chén ấy - thứ nước ấm áp, màu xanh lục nhạt, thứ nước của Thượng đế ban cho. Nếu anh cứ tập trung tư tưởng vào đó... Ồ, một vị thiền sư sẽ có thể chỉ cho anh rõ điều đó, Anjin-san. Thật là khó khăn, nhưng cũng rất dễ dàng làm sao. Mong sao em có đủ tài khéo léo để chỉ cho anh đạt tới, bởi vì đến lúc ấy thì mọi vật trên thế giới này sẽ là của anh... kể cả những cái không sao với tới được - đó là trạng thái trong lòng ta đạt tới mức thanh tịnh viên mãn."
Anh đã thử rất nhiều lần nhưng không bao giờ anh có thể nhấm nháp được cái thứ nước uống không có ở trong chén.
"Đừng để ý đến điều ấy, Anjin-san. Phải mất khá nhiều thời gian để học cách ấy, nhưng đôi khi anh cũng có thể đạt được."
"Thế em có đạt tới được không?"
"Hiếm hoi lắm anh ạ. Chỉ những khi nào gặp hoàn cảnh buồn khổ lớn lao hay cảm thấy mình quá lẻ loi đơn chiếc. Nhưng cái cách thưởng thức vị trà không có thực đó dường như cho ta hiểu thêm ý nghĩa cuộc đời. Thật khó mà giải thích được. Em cũng đã thử như thế một đôi lần. Đôi khi anh sẽ cũng đạt tới cái wa trong lúc thử làm như thế."
Giờ đây, nằm giữa đêm đen tràn ngập tòa lâu đài, giấc ngủ cứ xa lắc xa lơ không tới được, anh đành siết đá lửa để châm ngọn nến rồi tập trung tư tưởng vào cái chén sứ xinh xắn mà Mariko tặng anh, anh luôn luôn đặt nó bên cạnh giường. Anh cố gắng tới một tiếng đồng hồ, nhưng không sao làm cho đầu óc anh yên ổn. Ý tưởng này dồn đuổi ý tưởng kia, không sao cưỡng lại được: Ta muốn rời khỏi nơi này ta muốn ở lại đây. Ta lo sợ ta phải ra đi, ta lo lắng phải ở lại. Đằng nào ta cũng thích, đằng nào ta cũng không thích. Rồi lại còn những dân.
"Eta."
Nếu như chỉ có một mình ta thôi, thì ta chưa muốn rời khỏi nơi đây, chưa đâu. Nhưng có nhiều người liên quan tới ta, họ không phải là những dân eta, và ta đã cam kết làm hoa tiêu:
"Vì Đức Chúa Trời, tôi xin hứa đưa con tàu ra khơi, và nhờ ơn Chúa tôi sẽ đưa con tàu trở về." Ta cần có Mariko. Ta muốn nhìn thấy mảnh đất mà Toranaga hứa ban cho ta và ta cần ở lại chốn này, để hưởng cái thành quả do sự may mắn lớn lao mang lại, chỉ một thời gian ngắn thôi. Đúng thế. Nhưng, lại còn bổn phận xen vào, và bổn phận cứ xuyên suốt mọi thứ, neh?
Khi trời sáng, Blackthorne biết rằng tuy anh có dự định hủy bỏ quyết định của mình lần nữa, nhưng trên thực tế anh vẫn giữ quyết định. Không thể thay đổi được. Cầu Chúa phù hộ cho ta, dù sao thì trước hết ta phải là hoa tiêu và cuối cùng ta vẫn là hoa tiêu.
Toranaga mở mẩu giấy nhỏ đã gửi tới cho ông từ lúc sáng sớm, sau buổi rạng đông khoảng hai tiếng đồng hồ. Bản thông điệp do mẹ ông gửi tới chỉ có mấy dòng đơn giản:
"Em con đã đồng ý, con ạ. Thư chính thức của em con sẽ có người mang tới nội nhật hôm nay. Cuộc hỏi thăm chính thức của Chúa Sudara và gia đình sẽ bắt đầu trong vòng mười ngày."
Toranaga ngồi xuống một cách mệt mỏi. Những con bồ câu lượn lờ quanh chuồng rồi lại tung bay lên lần nữa. Ánh mặt trời ban mai lọt vào gian phòng áp mái một cách dễ chịu, tuy đã có những đám mây mưa đang tích tụ dần. Lấy hết sức lực, ông vội vã bước xuống gian phòng làm việc của ông để bắt đầu.
"Naga-san!"
"Con có mặt, thưa cha?"
"Mời Hiromatsu tới đây. Sau đó là viên thư lại."
"Thưa cha, vâng."
Vị tướng già nhanh chóng tới nơi. Các khớp xương của ông cứ kêu răng rắc khi ông trèo lên thang gác. Ông cúi thấp người chào, thanh kiếm lơi lỏng trong tay ông như mọi khi, vẻ mặt ông dữ dằn hơn mọi khi, già nua hơn mọi khi, nhưng vẫn quả quyết như mọi khi.
"Rất vui mừng được gặp ông, ông bạn già của tôi."
"Xin cảm ơn Đại nhân." Hiromatsu nhìn lên.
"Tôi lấy làm rầu lòng khi thấy nỗi lo thế sự hiện lên qua nét mặt của Đại nhân."
"Và tôi cũng lấy làm rầu lòng khi được nghe và nhìn thấy quá nhiều sự phản bội."
"Vâng, đúng vậy. Sự phản bội quả là một điều khủng khiếp."
Toranaga thấy đôi mắt già nua kia đang nhìn mình thăm dò.
"Ông có thể nói thoải mái."
"Ngài có bao giờ thấy tôi khác thế này hay không, thưa Đại nhân?" Con người tuổi tác thể hiện vẻ nghiêm nghị.
"Tôi thành thực xin lỗi vì đã để ông phải chờ đợi."
"Tôi thành thực xin lỗi vì đã làm phiền Đại nhân. Niềm vui của Đại nhân là gì, thưa ngài? Mong ngài cho tôi được rõ quyết định của Ngài về tương lai của gia tộc Ngài. Phải chăng cuối cùng vẫn là Osaka - phải cúi đầu trước cái đống rác rưởi ấy?"
"Ông đã bao giờ thấy tôi có quyết định cuối cùng về bất cứ điều gì chưa?"
Hiromatsu cau mày, rồi ông từ tốn ưỡn thẳng lưng cho đỡ cơn đau ở hai vai.
"Bao giờ tôi cũng được thấy Đại nhân kiên nhẫn, quả quyết và bao giờ Đại nhân cũng thắng. Đó là lý do vì sao tôi không hiểu nổi Đại nhân hiện nay. Có vẻ như Đại nhân không chịu bỏ cuộc."
"Phải chăng là vương quốc còn quan trọng hơn là cái tương lai của ta?"
"Không."
"Ishido và các vị Nhiếp chính khác vẫn là người cai trị hợp pháp theo ý nguyện của Taiko."
"Tôi là gia tướng của Yoshi Toranaga no Minowara, và tôi không thừa nhận một ai khác."
"Tốt. Ngày kia sẽ là ngày ta chọn để rời khỏi đây đến Osaka."
"Vâng. Tôi đã được nghe điều đó."
"Ông sẽ là thống soái chỉ huy đoàn quân hộ tống. Buntaro là phó soái."
Vị tướng già thở dài:
"Tôi cũng biết cả điều đó, thưa Ngài. Khi trở về đây tôi đã trao đổi với các vị cố vấn của Ngài và các tướng..."
"Phải. Điều đó ta có biết. Thế ý kiến của họ ra sao?"
"Họ đều cho rằng Đại nhân không nên rời khỏi Yedo. Họ còn nói rằng lệnh của Đại nhân tạm thời không được tuân theo."
"Do ai?"
"Do tôi. Do các lệnh của tôi."
"Đó là cái mà họ muốn hay đó là cái mà ông tự quyết định?"
Hiromatsu đặt thanh kiếm của mình trên sàn, gần chỗ Toranaga đứng, và rồi khi không có gì để phòng thủ, ông nhìn thẳng vào Toranaga.
"Mong Đại nhân tha lỗi, thưa Ngài, tôi muốn hỏi ngài xem là tôi nên có thái độ như thế nào. Bổn phận của tôi dường như bảo tôi rằng tôi phải nắm lấy quyền chỉ huy và ngăn cản Đại nhân rời khỏi đất này. Điều đó sẽ lập tức buộc Ishido phải đến tấn công chúng ta. Vâng, tất nhiên là chúng ta sẽ thua, nhưng đó là con đường danh dự duy nhất."
"Nhưng ngu ngốc, neh?"
Vị tướng già giương đôi lông mày màu xám lên.
"Không. Chúng ta chết trong chiến đấu, trong danh dự. Chúng ta lấy lại được cái wa. Kuanto là một chiến lợi phẩm, nhưng chúng ta sẽ không được nhìn thấy vị thủ lĩnh mới trên cuộc đời này. Shigata gannai."
"Ta không bao giờ thấy vui sướng khi đem phí phạm những con người vô ích như vậy. Ta chưa hề bao giờ thua trận và ta không thấy có lý do nào đưa ta bắt đầu lâm vào tình trạng đó."
"Thua một trận đánh không phải là mất danh dự, thưa ngài. Vậy phải chăng đầu hàng là điều danh dự?"
"Ông cũng tán đồng cuộc phản bội này à?"
"Thưa Đại nhân, mong Ngài tha lỗi, nhưng nếu tôi chấp nhận cái chức thống soái thì khi đó không gọi là phản bội được mà là một quốc sách hợp pháp."
"Quyết định khác với lệnh của thống lĩnh là phản bội."
"Thưa Ngài, có rất nhiều tiền lệ để truất ngôi một vị chúa. Chính Ngài cũng đã làm như thế, Goroda đã làm như thế, rồi Taiko - chúng ta đều làm như thế nhưng lại làm tồi hơn. Một kẻ chiến thắng không bao giờ mắc phải sự phản bội."
"Ông nhất định truất quyền tôi?"
"Tôi mong Ngài giúp tôi thực hiện quyết định đó."
"Ông là người duy nhất tôi có thể tin cậy được."
"Thề có quỷ thần, điều mong muốn duy nhất của tôi là được phục vụ Ngài tận tụy. Tôi chỉ là một người lính chiến. Tôi muốn làm tròn bổn phận của mình đối với Ngài. Bao giờ tôi cũng chỉ nghĩ đến Ngài. Tôi xứng đáng được ngài tin cậy. Nếu cần phải làm thì xin Ngài cứ lấy đầu tôi đi. Nếu như cái đó thuyết phục được Ngài lao vào trận chiến, thì tôi xin vui lòng hiến dâng cho Ngài cả cuộc đời tôi, cả mạch sống của gia tộc tôi? Ngay hôm nay đây - ở nơi công cộng hay chốn tư thất hoặc bằng bất kỳ cách nào mà Ngài muốn -phải chăng đó cũng là cái mà tướng Kiyoshio, bạn của chúng ta đã làm? Tôi thật đau lòng, nhưng tôi không sao hiểu nổi tại sao tôi lại để cho ngài hủy bỏ đi cả một cuộc đời đầy nỗ lực."
"Như vậy ông từ chối không tuân lệnh tôi cầm đầu đoàn hộ tống sẽ rời khỏi Osaka vào ngày kia à?"
Một đám mây bay che lấp mặt trời, cả hai người đều nhìn qua cửa sổ.
"Lại sắp mưa nữa", Toranaga nói.
"Vâng. Mưa đã quá nhiều trong mười năm rồi, neh? Nếu mưa không sớm chấm dứt thì mùa màng mất hết."
Hai người nhìn nhau.
"Thế nào?"
Quả Đấm Sắt nói một cách bình dị:
"Tôi xin chính thức hỏi Ngài rằng, phải chăng Ngài lệnh cho tôi phải hộ tống Ngài trong cuộc hành quân tới Osaka vào ngày kia?"
"Do lời khuyên của tất cả các vị cố vấn ngược lại với ý định trên, ta chấp nhận ý kiến của họ, và của ông nữa và ta đã quyết định hoãn chuyến đi."
Hiromatsu hoàn toàn bất ngờ vì chuyện này.
"Sao ạ? Ngài sẽ không rời khỏi đất này nữa sao?"
Toranaga cười phá lên, mặt nạ rơi xuống, thế là ông lại trở lại nguyên vẹn là một Toranaga già dặn.
"Ta không hề bao giờ có ý định tới Osaka. Sao ta lại có thể ngu ngốc thế được?"
"Thế là thế nào?"
"Sự thỏa thuận của ta tại Yokose chỉ là một kế hoãn binh." Toranaga nói từ tốn.
"Ishido đã mắc phải mồi câu. Tên khùng ấy cứ hy vọng ta sẽ đến Osaka trong vòng vài tuần lễ, Zataki cũng mắc phải cái mồi ấy. Cả ông nữa, cả toàn bộ các chư hầu quả cảm và không tin cậy được của ta cũng mắc phải cái mồi ấy. Không có một sự nhượng bộ thực sự nào, thế mà ta trì hoãn được một tháng, làm cho Ishido cùng với lũ liên minh hèn hạ kia cứ điên đầu lên. Ta nghe chúng đang chuẩn bị giành nhau xúm đến Kuanto. Kiyama đã hứa hẹn như thế cũng như Zataki!"
"Ngài chưa bao giờ có ý định" Hiromatsu lắc đầu, rồi như có một làn chớp loé trong óc, bộ mặt của ông bỗng nở thành một nụ cười hớn hở.
"Tất cả chỉ là một mẹo lừa thôi ư?"
"Dĩ nhiên. Hãy nghe đây, tất cả mọi người đều phải mắc vào mưu kế đó, neh? Zataki, mọi người, kể cả ông! Nếu không thì bọn điệp viên sẽ báo với Ishido và hắn sẽ chuyển quân đến tấn công ta ngay lập tức, lúc đó thì không một sự may mắn diệu kỳ nào trên trái đất này cũng như không một thần thánh trên trời nào có thể ngăn chặn sự hủy diệt hoàn toàn của ta."
"Đúng như vậy... ôi, thưa Đại nhân, hãy tha thứ cho tôi. Tôi thật đáng bị mất cái đầu! Sao tôi lại ngu đần đến như vậy. Nếu thế thì tất cả đều là vô nghĩa, hoàn toàn vô nghĩa lý. Nhưng... thế nhưng còn tướng Kiyoshio thì sao?"
"Ông ta nói ông ta mắc tội phản bội. Ta không cần đến các tướng lĩnh phản bội, chỉ cần những chư hầu biết vâng lời."
"Nhưng sao lại đụng chạm đến Chúa Sudara? Sao lại rút đi cái ân huệ đã ban cho ông ấy?"
"Bởi vì ta thích như thế." Toranaga nói khô khốc.
"Vâng. Mong. Ngài tha lỗi. Đó là cái đặc quyền riêng của Ngài. Mong Ngài tha thứ cho tôi đã dám nghi ngờ Ngài."
"Làm sao ta phải tha lỗi khi mà ông vẫn chính là ông, ông bạn già của tôi? Tôi cần ông làm cái mà ông làm và nói cái mà ông nói. Và bây giờ tôi lại càng cần ở ông hơn nữa. Tôi phải có một người nào đó tin cậy được. Đó là lý do vì sao tôi mời ông tới đây với tư cách là một người tâm phúc. Chuyện này chỉ có hai ta biết thôi."
"Ôi thưa Đại nhân, Ngài làm tôi vô cùng sung sướng..."
"Đúng", Toranaga nói.
"Đó là điều duy nhất mà ta lo sợ."
"Sao, thưa Ngài?"
"Ông là tổng chỉ huy. Chỉ mình ông có thể làm vô hiệu hóa sự ngu ngốc đó, ấp ủ cho sự nổi loạn trong khi ta đang phải đợi. Ta tin cậy ông và phải tin cậy ông. Con ta không thể kìm giữ các tướng lĩnh của ta trong thế cờ, tuy nó không bao giờ biểu lộ niềm vui ra bên ngoài đối với một sự bí mật. - Nếu nó được biết. - nhưng bộ mặt của ông lại như cái cổng chính đi thẳng tới tâm hồn ông, ông bạn già ạ."
"Vậy xin Ngài cho tôi tự xử lấy mạng sống của mình vì tôi đã khơi dậy sự chống đối của các tướng lĩnh."
"Cái đó chẳng có ích gì. Ông phải giữ họ đeo đuổi cái ý tưởng cho rằng ta định ra đi, neh? Ông phải giữ bộ mặt của ông, giữ giấc ngủ của ông như từ trước tới nay ông vẫn thế. Ông là người duy nhất trên đời này được biết điều đó - ông là một người duy nhất mà ta tin cậy, neh?"
"Mong Ngài hãy tha thứ cho tôi vì sự ngu ngốc. Tôi sẽ không làm hỏng kế hoạch. Ngài hãy giải thích cho tôi rõ tôi phải làm gì."
"Ông hãy nói với các tướng lĩnh những gì là sự thực - rằng ông đã thuyết phục được tôi theo lời khuyên của ông, đồng thời đó cũng là lời khuyên của họ, neh? Tôi sẽ chính thức tuyên bố hoãn cuộc ra đi bảy ngày nữa. Sau đó tôi lại tiếp tục trì hoãn nữa. Và lần này thì là do bị ốm. Ông là người duy nhất được biết."
"Rồi sau đó? Sau đó là đến Bầu trời đỏ thắm phải không?"
"Không còn như kế hoạch ban đầu nữa. Bầu trời đỏ thắm bao giờ cũng là kế hoạch cuối cùng, neh?"
"Vâng. Thế còn đối với đội pháo binh? Họ có thế-san những con đường đi xuyên qua núi chăng?"
"Một phần con đường chứ không phải tất cả những con đường đi tới Kyoto."
"Liệu Zataki có bị ám sát không?"
"Cũng có thể. Song Ishido và các đồng minh của hắn vẫn vô địch." Toranaga kể lại cho Hiromatsu nghe về những lập luận của Omi, Yabu, Igurashi và Buntaro trong cái ngày có động đất.
"Lúc đó, ta tuyên bố lệnh Bầu trời đỏ thắm cũng chỉ là một mẹo lừa khác để đẩy Ishido vào tình trạng bối rối... và cũng là để cái phần sự thực của các thảo luận sẽ được thì thầm vào những lỗ tai sai lạc. Thế nhưng, một thực tế là lực lượng của Ishido vẫn vô địch."
"Làm sao ta chia cắt họ ra được? Còn về Kiyama và Onoshi thì thế nào?"
"Không đâu, hai tên ấy vẫn ngoan cố chống lại ta. Tất cả bọn theo Cơ đốc sẽ đều chống lại ta - trừ cái anh chàng Cơ đốc của ta mà tới đây ta sẽ để hắn cùng với các tàu của hắn vào chỗ đắc dụng nhất. Cái mà ta cần nhất hiện nay, đó là thời gian. Ta có bạn bè và những đồng minh bí mật ở khắp đế quốc này và nếu ta có thời gian. Cứ mỗi ngày qua ta sẽ làm cho tên Ishido yếu hơn một chút. Đó là kế hoạch chiến đấu của ta. Mỗi ngày một trì hoãn được là rất quan trọng. Ông hãy nghe đây, sau mùa mưa Ishido sẽ tấn công vào Kuanto, một gọng kìm khác sẽ do Ikaoa Jikkiu đâm thọc vào phía Nam và Zataki về phía Bắc. Ta phải cầm chân Jikkiu tại Mishima, rồi ập tới đường hẻm Hakosê và Odaoara, nơi ta tạo thành chỗ đứng cuối cùng. Ở mạn Bắc ta sẽ giữ chặt quân của Ishido tại các vùng núi dọc con đường Hoshokaido tại quãng nào đó gần Mikaoa. Đúng như Omi và Igurashi đã nói: Chúng ta có thể đương đầu với cuộc tấn công đầu tiên và rồi sẽ không xảy ra một cuộc xâm lấn lớn nào nữa. Chúng ta chiến đấu và chờ đợi sau những rặng núi của chúng ta. Chúng ta chiến đấu, trì hoãn và đợi, rồi đến khi quả đã chín để hái xuống thì Bầu trời đỏ thắm!"
"Ôiiiii mong sao ngày đó đến sớm!"
"Hãy nghe đây, ông bạn già, chỉ có ông mới có thể giữ nổi các tướng lĩnh trong thế cờ này. Với thời gian và Kuanto an toàn tuyệt đối an toàn, ta sẽ đương đầu được với cuộc tấn công đầu tiên, rồi sau đổ các liên minh của Ishido sẽ bắt đầu tan vỡ. Một khi mà tương lai của Yêamôn được đảm bảo thì lời di chúc của Taiko là bất khả xâm phạm."
"Thế Ngài không nắm lấy độc quyền ư, thưa Ngài?"
"Đó là lần cuối cùng:
"Luật lệ có thể làm đảo lộn lý trí nhưng lý trí không bao giờ được làm đảo lộn luật lệ, nếu không thì toàn bộ xã hội của chúng ta sẽ bị xé ra thành từng mảnh vụn như một cái tatami cũ nát. Luật lệ phải được dùng để làm đảo lộn lý lẽ, nhưng chắc chắn là lý lẽ không được dùng để làm lật nhào cả luật lệ! Ý nguyện của Taiko, đó là luật lệ."
Hiromatsu cúi chào chấp thuận.
"Thật là tốt đẹp, thưa ngài. Tôi sẽ không bao giờ nêu cái đó lên nữa. Mong Ngài tha lỗi. Bây giờ..." ông mỉm cười tươi tắn.
"Bây giờ, tôi phải làm gì?"
"Làm cho họ tin rằng ông đã thuyết phục được tôi trì hoãn cuộc ra đi. Như vậy tất cả mọi người sẽ nằm trong Quả Đấm Sắt của ông."
"Tôi phải giả tảng như vậy trong bao lâu?"
"Ta không biết."
"Tôi không thể tự tin được ở sức mình đâu, thưa Ngài. Có thể tôi sẽ mắc sai lầm, không đạt hiệu quả. Tôi nghĩ rằng tôi có thể gạt được niềm vui trên bộ mặt của tôi trong ít ngày thôi. Nếu Ngài cho phép thì những.
"Cơn đau" của tôi sẽ trở nên trầm trọng đến mức phải nằm liệt giường -không ai đến thăm, neh?"
"Tốt. Cứ làm thế trong bốn ngày. Và cứ để lộ một vài đau đớn ngay từ bây giờ. Như thế không khó lắm chứ, neh?"
"Không, thưa Ngài. Xin lỗi Ngài. Tôi rất sung sướng nếu các trận đánh bắt đầu ngay trong năm nay. Còn sau đó... có thể tôi không còn khả năng chịu đựng được."
"Đừng nói điều vô nghĩa. Nhưng dù cho ta có nói có hay không thì cũng sẽ bắt đầu ngay năm nay. Trong mười sáu ngày, tôi sẽ rời Yedo đi Osaka. Trong thời gian đó ông sẽ đưa ra cái thái độ.
"Tán thành miễn cưỡng" và ông sẽ chỉ đạo từng bước tiến triển. Chỉ có ông thôi, và tôi biết là sẽ có những sự trì hoãn thêm nữa trước khi tôi đi tới các biên giới rồi quay trở về Yedo."
"Mong Ngài tha thứ vì tôi đã nghi ngờ Ngài. Nếu không chỉ vì tôi phải sống để phục vụ cho kế hoạch của Ngài thì tôi không thể sống nổi với nỗi xấu hổ này."
"Không nên xấu hổ, ông bạn già ạ. Nếu như ông mà còn không bị thuyết phục như thế thì Zatakivà Ishido ắt sẽ nhìn thấu cả mưu kế đó. À, tiện thể tôi hỏi, khi ông gặp Buntaro-san thì ông ta thế nào?"
"Thưa Ngài, nó cứ sôi sục lên. Tốt nhất là phải có một trận đánh cho nó tham gia ngay."
"Có phải chính ông ta gợi ý truất quyền thống lĩnh của ta phải không?"
"Nếu nó mà nói cái điều đó ra với tôi thì đầu nó không còn nữa! Ngay lập tức!"
"Tôi sẽ cho tìm ông ta trong ba ngày nữa. Nhưng ngày nào ông cũng hỏi xin gặp tôi và tôi sẽ từ chối, cho đến khi đó."
"Xin vâng, thưa Ngài." Vị tướng già cúi chào thật thấp.
"Hãy tha lỗi cho tôi, kẻ già nua loạn óc này. Ngài đã trả lại cho tôi ý nghĩa cuộc sống. Rất cám ơn Ngài." Ông bước ra về.
Toranaga lại lấy mẩu giấy con lúc nãy ra từ trong ống tay áo, đọc lại lần nữa bức thông điệp của mẹ ông một cách vô cùng thỏa mãn. Với khả năng con đường phía Bắc mở rộng và khả năng Ishido bị phản bội ở đó thì tương quan lực lượng sẽ nghiêng về phía ông rõ rệt. Ông đưa bức thông điệp vào ngọn lửa. Tờ giấy cong lại thành tro tàn. Ông nghiền tàn tro thành bụi, hài lòng. Ông tự hỏi: Nào, bây giờ ai là vị tổng chỉ huy mới đây?
Vào buổi trưa, Mariko đi ngang qua sân của cái tháp tiền dinh, qua những hàng rào vệ binh lặng lẽ, rồi bước vào bên trong.
Viên thư ký của Toranaga đang đợi nàng tại một trong những tiền sảnh của tầng dưới.
"Đáng tiếc là phải cho tìm bà, phu nhân Toda ạ", ông ta nói hờ hững.
"Đó chính là niềm vui của tôi, thưa ông Kaoanabi-san."
Kaoanabi là một Samurai lớn tuổi, có khuôn mặt nhọn và cái đầu cạo nhẵn. Trước kia ông ta đã có lần đi tu. Và từ nhiều năm nay ông ta phụ trách toàn bộ giấy má thư từ cho Toranaga. Bình thường, ông ta cũng bóng bảy và nhiệt tình. Còn hôm nay, cũng như hầu hết những người khác trong tòa lâu đài này, trông ông ta buồn thiu. Ông ta đưa cho Mariko một cuộn giấy nhỏ.
"Đây là các giấy tờ cần thiết để bà đi Osaka, đã đầy đủ giấy má, chữ ký. Bà phải rời khỏi đây ngày mai và đến đó càng sớm càng tốt."
"Cám ơn." Tiếng nàng nhỏ như chỉ để mình nghe.
"Đại nhân Toranaga nói rằng Ngài có vài bức điệp văn riêng nhờ bà gửi tới cho phu nhân Kiritsubo và phu nhân Kêtô. Gửi cho cả Tổng lãnh chúa Ishido và phu nhân Ochiba. Các điệp văn đó sẽ được giao cho bà vào sớm mai nếu... xin lỗi, nếu đã được chuẩn bị xong. Tôi sẽ lo việc giao những cái đó cho bà."
"Cám ơn."
Từ trong những cuộn công văn chất đống ngăn nắp trên chiếc bàn thấp, Kaoanabi tìm một bản tài liệu chính thức.
"Tôi được lệnh giao cho bà cái này. Đó là giấy công nhận phần tặng thêm vào lãnh địa của con trai bà như Lãnh chúa Toranaga đã hứa. Mười ngàn Koku hàng năm. Nó được ghi là ngày cuối cùng của tháng trước, và... à, đây rồi."
Nàng nhận lấy tờ giấy, đọc và nhìn vào những dấu đóng chính thức. Tất cả đều hoàn hảo. Nhưng cái đó không làm nàng sung sướng. Cả hai đều biết rằng bây giờ cái đó chỉ là một tờ giấy suông. Nếu đứa con của nàng còn, nó sẽ trở thành một Ronin.
"Cám ơn ông. Ông làm ơn chuyển lời cám ơn của tôi đến Đại nhân Toranaga vì đã ban cho tôi cái vinh dự này. Tôi có được phép gặp Đại nhân trước khi ra đi không?"
"Ồ, có chứ. Khi nào rời khỏi đây, bà sẽ phải đến chỗ con tàu của bọn rợ. Bà được lệnh chờ Đại nhân ở đó."
"Tôi - tôi sẽ làm phiên dịch?"
"Đại nhân không nói gì về điều ấy. Tôi cũng cho là như thế, phu nhân Toda ạ." Viên thư ký liếc nhìn vào bản danh sách trong tay, nói:
"Thuyền trưởng Yoshiđa được lệnh tháp tùng bà đi Osaka, nếu như bà hài lòng."
"Tôi rất vinh dự lại được giao vào bàn tay chăm sóc của ông ấy. Cám ơn ông. Tôi có thể được biết tình hình Đại nhân thế nào rồi không?"
"Đại nhân trông vẫn khỏe khoắn, nhưng đối với một con người ưa hoạt động như Đại nhân mà cứ phải tự giam mình hết ngày nọ sang ngày kia thì... Có thể nói thế nào được nhỉ?" ông ta xòe hai bàn tay ra vẻ tuyệt vọng.
"Xin lỗi. Nhưng ít nhất là ngày hôm nay, Đại nhân cũng đã gặp mặt với Ngài Hiromatsu và đồng ý trì hoãn ngày ra đi. Đại nhân cũng vui vẻ làm một số việc khác... giá gạo phải được ổn định trong tình hình vụ mùa xấu hiện nay... Nhưng ở đây còn biết bao nhiêu việc phải làm và hình như Đại nhân không giống trước nữa, phu nhân Toda ạ. Thật là một giai đoạn khủng khiếp, neh? Và có những điềm gở khủng khiếp: các nhà tiên tri nói rằng năm nay lại mất mùa to."
"Không nên tin thế, cứ chờ đến mùa đã."
"Đó là thái độ khôn ngoan, đúng, thật là khôn ngoan. Nhưng phần lớn chúng ta sẽ không được nhìn thấy vụ mùa. Tôi phải đi cùng Đại nhân tới Osaka." Kaoanabi run lên rồi nhô hẳn về phía trước, vẻ kích động.
"Tôi nghe đồn là lại hình thành một liên minh giữa Kyoto và Osaka đấy - thật là hủi. Phải chăng đó lại là một điểm nữa chứng tỏ các thần thánh đã quay lưng lại phía chúng ta?"
"Không phải là ông tin hay không tin những lời đồn đại và những điềm triệu đâu, ông Kaoanabi-san ạ. Ông biết rằng Đại nhân Toranaga nghĩ gì về những cái đó chứ?"
"Tôi biết. Xin lỗi. Nhưng, phải đó... trong những ngày như thế này chẳng ai được bình thường nữa, neh?"
"Có lẽ lời đồn không đúng đâu, tôi mong rằng nó không đúng." Nàng gạt đi những dự cảm của mình.
"Thế cuộc ra đi được hoãn lại đến ngày nào?"
"Ngài Hiromatsu có nói là sẽ hoãn lại khoảng bảy ngày. Tôi thật sung sướng khi thấy vị tổng chỉ huy của ta trở lại và thật sung sướng khi biết Ngài đã thuyết phục được. Tôi chỉ mong sao cuộc ra đi này được hủy bỏ vĩnh viễn. Thà chiến đấu ở đây còn hơn bị mất danh dự ở đó, neh?"
"Vâng." Nàng tán đồng ý kiến ấy, vì cho rằng hiện nay không còn nghi ngờ cái gì nữa, ý ấy đang làm bận rộn tâm trí mọi người.
"Bây giờ Ngài Hiromatsu đã trở lại, có thể là Chúa công của chúng ta sẽ thấy được đầu hàng không phải là con đường tốt nhất."
"Phu nhân này, nói riêng thôi nhé. Ngài Hiromatsu..." ông ta dừng lại, nhìn lên rồi nở nụ cười.
Yabu đang bước từng bước dài vào phòng, kiếm khua xủng xẻng.
"A, Ngài Kasigi Yabu, rất vui mừng được gặp Ngài." Ông cúi đầu chào, Mariko cũng chào, rồi sau vài câu bông đùa thân mật, ông ta nói:
"Đại nhân Toranaga đang đợi Ngài. Xin mời Ngài lên ngay cho."
"Tốt. Đại nhân cần gặp tôi có việc gì vậy?"
"Xin lỗi, thật đáng tiếc, thưa Ngài, Đại nhân không nói cho tôi được biết. Đại nhân chỉ muốn gặp Ngài."
"Đại nhân thế nào rồi?"
Kaoanabi ngập ngừng.
"Không thay đổi, thưa Ngài."
"Cuộc ra đi - đã định vào ngày nào chưa?"
"Theo tôi được biết chỉ bảy ngày nữa."
"Có lẽ Ngài Hiromatsu sẽ trì hoãn thêm nữa, neh?"
"Cái đó là do vị Chúa của chúng ta quyết định, thưa Ngài."
"Tất nhiên rồi", Yabu bước ra khỏi phòng.
"Ông đang nói về Ngài Hiromatsu?"
"Chỉ riêng cho phu nhân thôi vì Buntaro không có mặt ở đây", viên thư ký thì thầm.
"Khi ông già Quả Đấm Sắt đã tiếp kiến Đại nhân Toranaga xong. Ngài phải dừng lại nghỉ ở ngoài có dễ đến một tiếng đồng hồ. Ngài đang bị đau răng, phu nhân ạ."
"Ồ! Thật là kinh khủng nếu như có điều xảy ra với Ngài vào lúc này!"
"Đúng thế. Không có Ngài thì sẽ xảy ra cuộc nổi loạn, neh? Sự trì hoãn này chẳng giải quyết được điều gì. Chỉ là chuyện đình chiến tạm thời thôi. Vấn đề thực sự là - tôi - tôi rất lo sợ từ khi Chúa Sudara được chính thức làm phụ tá cho tướng Kiyoshio, cứ mỗi lần tên của Chúa Sudara được nêu ra là Đại nhân lại nổi giận... Chỉ duy nhất có Ngài Hiromatsu là người thuyết phục được Đại nhân trì hoãn ngày ra đi, và như vậy một điều duy nhất là…
"Những giọt nước mắt lăn trên má của viên thư ký.
"Điều gì đang xảy ra vậy, phu nhân? Ngài bị mất bình tĩnh, neh?"
"Không đâu." Nàng nói được một cách chắc chắn nhưng cũng không tin tưởng lắm.
"Tôi chắc là mọi sự sẽ tốt đẹp cả thôi. Rất cảm ơn vì ông cho tôi biết chuyện. Tôi sẽ cố tìm cách gặp Ngài Hiromatsu trước khi rời khỏi đất này."
"Cầu Chúa phù hộ cho phu nhân."
Nàng giật mình:
"Tôi không hề biết ông là người theo đạo Cơ đốc ông Kaoanabi ạ."
"Tôi không phải là người theo Cơ đốc, phu nhân ạ. Nhưng tôi hiểu đó là thói quen của những người Cơ đốc."
Nàng bước ra ngoài ánh sáng mặt trời, đầu óc nghĩ ngợi về Hiromatsu, đồng thời tạ ơn Chúa vì sự chờ đợi của nàng đã qua đi và ngày mai nàng đã có thể đi thoát. Nàng đi về phía chiếc kiệu, đoàn hộ tống đang đợi nàng.
"A chào phu nhân Toda,
"Gyoko nói, bước ra khỏi bóng râm khi nhìn thấy nàng.
"Xin chào Gyoko-san, rất vui mừng được gặp bà. Bà có được khỏe không?" Nàng nói vui vẻ, nhưng bỗng rùng mình một cái.
"Chẳng khỏe chút nào, thật đáng tiếc, tôi đang lo. Thật đáng buồn nữa: Hình như chúng tôi không được hường ân sủng của Đại nhân nữa, cả Kiku-san và tôi. Từ lúc tới đây chúng tôi cứ bị nhét mãi vào cái khách sạn loại ba, và tôi không sao mời nổi một kẻ mua dâm hạng tám chiếu cố cho."
"Ồ, đáng tiếc thật. Tôi cho rằng có một sự lầm lẫn nào đó."
"A, đúng, một sự lầm lẫn. Chắc chắn là tôi cũng chỉ mong như vậy, thưa phu nhân. Thế mà mãi tới ngày hôm nay tôi mới được phép đến thăm lâu đài, mãi đến hôm nay tôi mới nhận được sự đáp ứng lời thỉnh nguyện được gặp Chúa công của tôi, mãi tới hôm nay tôi mới được phép cúi chào Chúa công lần nữa." Gyoko tự mỉm cười về lời nói quanh co của mình.
"Tôi được nghe là phu nhân cũng tới gặp quan thư lại của Đại nhân, nên tôi đã cố đợi để chào phu nhân. Tôi mong phu nhân bỏ qua cho."
"Tôi rất vui mừng được gặp bà, Gyoko-san ạ. Lẽ ra tôi phải đến thăm bà và Kiku-san, hoặc là mời bà và Kiku-san tới thăm tôi, nhưng thật đáng tiếc là không sao thực hiện được."
"Vâng, thật đáng buồn. Lúc này toàn những chuyện đáng buồn. Thật khó khăn cho các nhà quý tộc. Khó khăn cho nông dân. Kiku-san đáng thương đã phát ốm vì rầu rĩ do không được Chúa công ban ân huệ cho nữa."
"Tôi chắc rằng cô ấy không như thế đâu, Gyoko-san ạ. Đại nhân... Chúa công Toranaga có biết bao nhiêu việc cấp bách phải làm, neh?"
"Đúng, vâng, đúng vậy. Có lẽ bây giờ ta đi uống chén trà với nhau một chút, phu nhân Toda. Tôi sẽ rất lấy làm vinh dự được chuyện trò với phu nhân một lát."
"A, thật đáng tiếc. Tôi lại đang được lệnh phải đi công vụ. Nếu không, tôi cũng sẽ rất vinh dự được tiếp bà."
"À vâng, phu nhân phải đi đến chỗ tàu của Anjin-san bây giờ. Thế đấy, tôi quên mất, xin lỗi phu nhân. Ông Anjin-san thế nào rồi?"
"Tôi tin rằng ông ấy cũng khỏe mạnh", Mariko nói, tức bực vì Gyoko biết chuyện riêng tư của mình.
"Tôi mới gặp ông ấy có một lần từ khi chúng tôi đến đây, và cũng chỉ được ít phút thôi."
"Thật là một con người thú vị. Đúng, rất thú vị. Đi gặp bạn thì hết buồn, neh?"
Cả hai người đàn bà đều mỉm cười, tiếng nói của họ lịch sự và tự nhiên và cả hai cùng nhận thấy người Samurai đang nhìn và nghe họ một cách sốt ruột.
"Tôi được nghe nói ông Anjin-san đã đi thăm các bạn của ông ta, các thủy thủ. Ông ta thấy họ thế nào?"
"Ông ấy không bao giờ nói cho tôi biết, Gyoko-san ạ. Tôi đã nói rồi mà, tôi chỉ được gặp ông ấy có ít phút thôi. Thật đáng tiếc, xin lỗi bà, tôi phải đi..."
"Đến với bạn thì không buồn rồi, có lẽ tôi có thể nói cho phu nhân biết đôi chút về họ đấy. Chẳng hạn, họ đang sống trong một làng của dân eta."
"Sao cơ?"
"Đúng thế. Hình như các bạn của ông Anjin-san thích được sống ở đấy hơn là ở trong các khu văn minh. Kỳ cục, neh? Chẳng giống như ông Anjin-san, ông ấy khác hẳn. Người ta đồn rằng họ cảm thấy sống ở đây gần như sống ở nhà họ, ở cái làng eta ấy. Kỳ cục, neh?"
Mariko nhớ lại thái độ lạ lùng của Anjin-san trên thang gác cái ngày hôm đó. Có lẽ là vì thế, nàng nghĩ. Eta! Lạy Đức Mẹ, thật là một con người đáng thương. Chắc là chàng phải xấu hổ lắm đấy.
"Thôi xin lỗi, Gyoko-san, bà đã bảo thế nào?"
"À, tôi vừa mới nói rằng thật là kỳ lạ khi thấy Anjin-san sống khác họ."
"Họ giống ai? Bà đã được trông thấy họ chưa?"
"Chưa, phu nhân ạ. Không nên đến chỗ đó. Tôi có thể làm gì được với họ? Hay với bọn eta? Tôi còn phải để ý đến khách của tôi, đến Kiku-san của tôi. Và con trai tôi nữa."
"À, đúng rồi. Con trai bà."
Nét mặt của Gyoko trở nên buồn bã dưới bóng dù che nhưng đôi mắt của bà ta vẫn giữ một màu nâu óng ả như chiếc áo kimono đang mặc.
"Mong phu nhân tha lỗi, nhưng tôi cho rằng phu nhân có biết điều gì làm cho chúng tôi không được hưởng ân huệ của Chúa công Toranaga?"
"Không đâu bà ạ. Tôi chắc bà nhầm đấy. Hợp đồng đã lập rồi, neh? Đúng như những điều đã thỏa thuận?"
"Ồ, đúng vậy, cám ơn phu nhân. Tôi đã nhận được một tín phiếu của người buôn gạo ở Mishima, lúc nào lĩnh tiền cũng được. Ít hơn số tiền đã được thỏa thuận. Nhưng tôi có thiết gì đến tiền nong. Tiền bạc mà làm gì một khi mình bị mất đi cái ân huệ mà chủ ban cho, dù đó là ông chủ hay bà chủ, neh?"
"Tôi đoán chắc Đại nhân vẫn quý bà."
"Chà, quý hoá! Tôi cũng đã phiền muộn vì tấm lòng quý hóa của phu nhân rồi, phu nhân Toda ạ."
"Đối với bà bây giờ cũng vẫn có thiện ý. Và cả tình bạn nữa. Gyoko-san ạ. Có lẽ ta để khi khác nói chuyện, quả thực tôi phải đi bây giờ, xin lỗi bà..."
"Nhưng liệu phu nhân còn thời gian không? Ngày mai phu nhân đi rồi, neh? Đến Osaka mà?"
Mariko chợt cảm thấy như bị một mũi nhọn lạnh buốt đâm vào ngực mình khi cái bẫy sập xuống.
"Có điều gì bất ổn không, phu nhân?"
"À không... không đâu, Gyoko-san ạ. Có thể... đến giờ Tuất đêm nay... có tiện không?"
"Phu nhân thật quá tốt. À, đúng rồi, vì bây giờ phu nhân sắp được gặp mặt ông chủ của chúng ta, trước cả tôi nữa, mong phu nhân xin giúp cho chúng tôi. Chúng tôi tha thiết với một chút ân huệ như thế lắm, neh?"
"Tôi rất sẵn lòng." Mariko suy nghĩ một lát.
"Có một vài ân huệ có thể cầu xin được, nhưng lại không ban được."
Gyoko hơi cứng người lại.
"A, thế là phu nhân đã cầu xin Chúa công... cầu xin ân huệ cho chúng tôi rồi ư?"
"Dĩ nhiên là thế rồi, sao tôi lại không làm thế nhỉ?" Mariko nói thận trọng.
"Phải chăng Kiku-san không phải là một người được ưu đãi? Phải chăng bà không là một nàng hầu tận tụy? Phải chăng bà đã được ban nhiều ân huệ trước kia?"
"Đòi hỏi của tôi bao giờ cũng chỉ ít ỏi thôi. Mọi thứ mà tôi đã nói trước đây vẫn áp dụng, phu nhân ạ. Có lẽ còn hơn thế nữa."
"Về những con chó bụng rỗng ấy à?"
"Về những cái tai dài và những cái lưỡi nguyên vẹn."
"À, phải rồi. Và những bí mật."
"Đấy, làm cho tôi được thỏa mãn thật quá dễ dàng, phu nhân ạ. Ân huệ của Chúa công và ân huệ của phu nhân mà tôi đòi hỏi có đáng kể gì, neh?"
"Được rồi. Nếu có cơ hội... Tôi không dám hứa điều gì."
"Xin đợi cho tới đêm nay, phu nhân ạ."
Hai người chào nhau. Không một Samurai nào là con người không khôn ngoan cả. Mariko bước lên kiệu, chào lần nữa, cố giấu sự run rẩy đang bao vây lấy nàng. Đoàn hộ tống lên đường. Gyoko cứ nhìn mãi phía sau Mariko.
"Này, người đàn bà kia", một Samurai còn trẻ đi qua nói cộc cằn.
"Bà chờ gì đấy? Sao không đi làm việc đi."
"Ha! Ha!
"Gyoko nói khinh miệt về sự vui thú của những người khác.
"Đàn bà ư? Phải không cậu bé? Nếu ta mà làm cái công việc ấy của anh thì ta phải khó nhọc lắm mới tìm được hả, nhất là anh lại chưa đủ cái mức làm một người đàn ông để có được một chỗ che thân!"
Mọi người cười ồ lên. Người đàn bà hất đầu một cái rồi đàng hoàng bước đi.
"Hello", Blackthorne nói.
"Xin chào Anjin-san. Trông anh có vẻ sung sướng nhỉ!"
"Cám ơn. Đó là vì được nhìn một phu nhân đáng yêu như thế này đây, neh?"
"A, cám ơn anh", Mariko trả lời.
"Tàu của anh thế nào rồi?"
"Loại nhất. Em có muốn lên boong tàu không? Anh sẽ chỉ cho em xem các thứ."
"Có được phép không? Em được lệnh phải đợi Đại nhân Toranaga ở đây."
"Đúng vậy. Mọi người ở đây cũng đang đợi Đại nhân." Blackthorne quay lại nói với người Samurai có tuổi đứng ở bến cảng:
"Thưa thuyền trưởng, tôi đưa phu nhân Toda lên kia, để xem tàu. Khi nào Đại nhân Toranaga tới, ông gọi, neh?"
"Xin vâng theo ý muốn của ông, ông Anjin-san." Blackthorne dẫn đường, đi khỏi bến cảng. Samurai đứng thành hàng rào dầy đặc, đảm bảo cho sự an toàn chặt chẽ hơn mọi khi, cả trên bờ, cả trên boong tàu. Trước hết anh đi tới phía sau thân tàu, nói kiêu hãnh:
"Đây là của ta, tất cả là của riêng ta."
"Có ai là thủy thủ của anh ở đây không?"
"Không, chẳng có ai cả. Hôm nay thì không, Mariko-san ạ." Anh chỉ vào mọi thứ hết sức nhanh rồi đưa nàng xuống khoang tàu.
"Đây là khoang chính."
Từ cửa sổ trên thành tàu có thể nhìn bao quát bãi biển nhô ra ở phía trước. Anh đóng cửa ra vào. Thế là chỉ còn hai người với nhau.
"Đây là cabin của anh à?" nàng hỏi.
Anh khẽ gật đầu, ngắm nhìn nàng. Nàng lao vào vòng tay anh. Anh ôm nàng thật chặt.
"Ôi, sao anh cảm thấy vắng em quá."
"Em cũng thấy vắng anh..."
"Có nhiều điều cần kể cho em nghe và nhiều điều cần hỏi em", anh nói.
"Em chẳng có gì để kể với anh cả. Chỉ có mỗi một điều là em yêu anh với tất cả trái tim." Nàng run lên. trong vòng tay anh, cố dứt bỏ nỗi sợ hãi rằng Gyoko hoặc một người nào đó có thể tố cáo họ.
"Em lo sợ cho anh quá."
"Đừng sợ, em thân yêu. Mọi việc sẽ tốt đẹp cả thôi."
"Em cũng đã tự nhủ như vậy. Thế nhưng ngày hôm nay thì không thể nào chịu chấp nhận cái karma và cái ý chí của Thượng đế được."
"Dạo này em cứ xa vắng thế nào ấy."
"Ồ đây là Yedo, người yêu của em ạ. Và ở phía bên kia Cái cầu thứ nhất."
"Đó là tại Buntaro-san, phải không?"
"Vâng", nàng nói giản đơn.
"Tại cái đó và tại cái quyết định đầu hàng của Toranaga. Đó là một việc mất danh dự vô ích... Em nghĩ em không thể nào nói to điều ấy lên được nhưng em phải nói. Thật đáng tiếc." Nàng nép sát người vào trong vòng tay che chở của anh.
"Khi nào ông ấy đi Osaka thì đời em cũng kết thúc hay sao?"
"Vâng. Gia tộc Toda có quá nhiều quyền lực và danh tiếng. Bất kỳ sự biến như thế nào, người ta cũng không để em sống sót."
"Thế thì em phải đi với anh. Chúng ta hãy chạy trốn. Chúng ta sẽ..."
"Rất tiếc, anh ạ, không có sự trốn chạy đâu."
"Trừ phi Toranaga cho phép, neh?"
"Làm sao mà ông ấy cho phép được?"
Blackthorne nhanh chóng kể cho nàng nghe những gì anh đã nói với Toranaga, nhưng không kể lại những gì mà anh hỏi xin cho nàng.
"Anh biết là anh có khả năng buộc các thầy tu đem Kiyama hay Onoshi dâng cho ông ta, nếu như ông ta cho phép anh mang đi Con Black Ship này", và anh kết luận náo nức,
"Anh biết anh có khả năng làm được điều đó!"
"Vâng", nàng nói, lòng mừng cho sự an toàn của Nhà thờ vì thấy anh bị ràng buộc bởi quyết định của Toranaga. Một lần nữa nàng soát lại tính chất chặt chẽ trong kế hoạch của ông và nhận thấy không có chỗ nào khiếm khuyết.
"Điều ấy sẽ được tiến hành thôi, Anjin-san ạ. Giờ đây khi mà Harima đã chống đối thì không có lý do gì Toranaga Sama lại không hạ lệnh tấn công nếu chiến tranh xảy ra, chứ không phải là đầu hàng."
"Nếu như chúa Kiyama hay chúa Onoshi, hoặc cả hai người đó, liên kết với ông ta, thì cán cân lực lượng có nghiêng về phía ông ta không?"
"Có chứ, nàng nói.
"Với Zataki và với thời gian." Nàng đã được giải thích cái chiến lược quan trọng để cho Ishido kiểm soát con đường phía Bắc. Nhưng Zataki đã chống lại Toranaga.
"Em hãy nghe đây. Anh có thể thúc ép các linh mục. Thật đáng tiếc, nhưng họ là kẻ thù của anh, tuy họ là các linh mục của em. Anh có thể khống chế họ vì quyền lợi của họ vì cả quyền lợi của anh nữa. Em có muốn giúp anh để có thể góp phần giúp ông ấy được không?"
Nàng ngước nhìn anh.
"Em giúp thế nào?"
"Hãy giúp anh bằng cách thuyết phục ông ta tạo cho anh một may mắn, và thuyết phục ông ta trì hoãn việc đi đến Osaka."
Có tiếng người lao xao và tiếng ngựa hí nổi lên trên bến cảng. Hai người vội tiến về phía cửa sổ. Các Samurai đang đẩy sang một bên tấm rào chắn, cha Alvito thúc ngựa tiến vào chỗ bãi quang.
"Ông ta muốn gì vậy?" Blackthorne lẩm bẩm chua chát.
Hai người cũng nhìn ông thầy tu đang xuống ngựa và lôi một cuộn giấy từ trong ống tay áo rồi đưa cho người Samurai có tuổi. Người đó đọc tờ giấy. Alvito ngước nhìn lên con tàu.
"Dù giấy đó là gì cũng là hợp thức", nàng nói khẽ.
"Em hãy nghe đây Mariko-san, anh không chống lại Nhà thờ. Nhà thờ không có gì xấu, chỉ có những thầy tu xấu. Nhưng không phải họ đều xấu cả. Alvito cũng không xấu, tuy ông là một kẻ cuồng tín. Thề có Chúa, anh tin rằng bọn dòng Temple đã phải cúi chào Lãnh chúa Toranaga nếu như anh chiếm được Con Black Ship của họ và đe dọa những năm sau đó, bởi vì họ phải kiếm tiền - bọn Portugal và Spain phải lo kiếm được tiền. Toranaga sẽ trở nên quan trọng hơn. Vậy em có giúp anh không?"
"Vâng, vâng, em sẽ giúp anh, anh Anjin-san ạ. Nhưng, hãy tha lỗi cho em, em không thể nào phản lại Nhà thờ."
"Toàn bộ sự đòi hỏi của anh chỉ là em sẽ trao đổi với Toranaga, hay em giúp anh nói chuyện với Toranaga nếu em thấy như thế tốt hơn."
Một tiếng tù và cất lên phía xa vọng tới. Hai người lại nhìn qua cửa sổ. Mọi người đều nhìn về phía Tây. Những cái đầu nhấp nhô của đoàn Samurai vây quanh một cái kiệu có màn che đang từ phía lâu đài tiến lại gần bến cảng.
Cánh cửa cabin mở ra.
"Ông Anjin-san, mời ông ra ngoài", người Samurai nói.
Blackthorne bước lên boong tàu rồi đi xuống bến cảng. Anh gật đầu chào Alvito một cách lạnh lùng, nhưng lịch sự. Ông thầy tu cũng lạnh nhạt.
Đối với Mariko, ông ta ân cần hơn:
"Xin chào, Mariko-san. Rất vui mừng được gặp bà."
"Xin cảm ơn cha", nàng nói, cúi thấp người chào.
"Cầu Chúa phù hội cho bà." Ông ta làm dấu thánh vào người nàng.
"In nomine Patris et Filii Spiritus San cti." Tiếng Latin trong nguyên bản: Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần.
"Xin cám ơn cha."
Alvito liếc nhìn Blackthorne:
"Thế nào, ông hoa tiêu, Con tàu của ông thế nào rồi?"
"Tôi tin ông cũng đã biết rồi."
"Đúng. Tôi biết." Alvito ngước nhìn lên con tàu Erasmus nét mặt căng ra.
"Cầu Chúa nguyền rủa nó và tất cả những ai đi trên tàu đó nếu nó được sử dụng để chống lại Đức Tin và nước Portugal!"
"Có phải vì thế mà ông tới đây chăng? Để reo rắc thêm nọc độc nữa?"
"Không đâu, ông hoa tiêu ạ." Alvito nói.
"Tôi được lệnh phải đến đây để gặp Lãnh chúa Toranaga. Tôi trông thấy ông thật đáng ghét cũng như ông trông thấy tôi vậy."
"Sự hiện diện của ông không đáng ghét đâu. Cha ạ. Mà là cái ý đồ xấu do Cha làm đại diện."
Alvito đỏ mặt. Mariko vội nói:
"Thôi xin hai ông. Tranh cãi nhau trước công chúng như thế này là không tốt đâu. Tôi xin hai ông phải hết sức cẩn trọng hơn."
"Vâng, đúng vậy, thưa bà, tôi thành thật xin lỗi, Mariko-san." Cha Alvito quay đi và nhìn vào chiếc kiệu có màn che đang tiến qua rào chắn, cờ hiệu của Toranaga bay phấp phới, các Samurai mặc đồng phục đi trước đi sau và bao quanh chiếc kiệu thành từng nhóm rải rác, nhiều màu sắc.
Chiếc kiệu dừng lại. Cửa màn mở. Yabu bước ra. Tất cả mọi người đều giật thót mình. Tuy vậy họ vẫn cúi chào. Yabu chào lại một cách ngạo mạn.
"A, ông Anjin-san,
"Yabu nói,
"Ông khỏe không?"
"Cám ơn ông, tôi được khỏe, còn ông?"
"Tốt, cám ơn ông, Đại nhân Toranaga bị ốm. Đại nhân bảo tôi đi thay. Ông có hiểu không?."
"Vâng. Có hiểu", Blackthorne trả lời, cố gắng giấu kín nỗi thất vọng vì Toranaga không đến.
"Thật đáng tiếc là Đại nhân Toranaga lại bị ốm."
Yabu nhún vai, tỏ thái độ kính nể đối với Mariko, và giả tảng như không nhìn thấy Alvito, rồi nhìn con tàu, suy nghĩ một lát. Yabu quay về phía Blackthorne, nhếch mép cười.
"So desu, ông Anjin-san. Con tàu của ông thật khác so với lần cuối cùng tôi thấy nó, neh? Đúng vậy, con tàu đã đổi khác, ông đã đổi khác, mọi thứ đều đổi khác - cả cái thế giới của chúng ta cũng đổi khác. Neh?"
"Thật đáng tiếc, tôi không hiểu được, thưa ông. Mong ông tha lỗi vì ông nói nhanh quá. Do tôi..." Blackthorne bắt đầu nói một câu chuẩn bị sẵn, nhưng Yabu đã ngắt lại bằng một giọng ồm ồm:
"Mariko-san, bà làm ơn phiên dịch cho tôi."
Nàng làm theo lời Yabu.
Blackthorne gật đầu và nói chậm chạp:
"Vâng. Đổi khác thưa ông Yabu Sama."
"Phải, rất khác - ông không còn là một người rợ nữa mà là một Samurai, cả con tàu của ông nữa, neh?"
Blackthorne nhìn vào nụ cười trên đôi môi dày của Yabu, cái dáng dấp hiếu chiến của lão, và anh chợt hồi tưởng lại lúc ở Anjiro, nhớ lại lúc anh quỳ xuống trên bãi biển, Croocq ở trong cái thùng lớn, những tiếng la hét của Pieterzoon văng vẳng bên tai. Mùi hôi hám của cái chết dính vào bụng anh, và trí óc của anh như gào to lên.
"Thật là vô ích tất cả những cái đó - tất cả sự khổ nhục và kinh hoàng, rồi Pieterzoon và Spinbécghen và Maetsukker, rồi đến nhà tù và dân eta, rồi đến cạm bẫy và tất cả những lỗi lầm của nhà ngươi!"
"Anh có được khỏe không, anh Anjin-san?" Mariko hỏi, cảm thông khi nhìn vào mắt anh.
"Gì cơ! Ồ - à vâng. Vâng, tôi khỏe, tôi rất khỏe."
"Ông ta làm sao đó?" Yabu hỏi.
Blackthorne lắc đầu mạnh cho tỉnh táo lại và cố xóa bỏ nét thù hận trên khuôn mặt của anh.
"Thật đáng tiếc. Hãy tha lỗi cho tôi. Tôi bị... tôi không sao đâu. Nhức đầu mất ngủ. Xin lỗi! Anh lại nhìn thẳng vào mắt Yabu, mong lấy lại quãng thời gian ngất quãng nguy hiểm.
"Thật đáng tiếc, Đại nhân Toranaga bị ốm - tôi mong rằng không làm phiền lòng Yabu Sama."
"Không, không phiền đâu." Yabu đang nghĩ ngợi, phải, phiền lòng, nhà ngươi chẳng có gì ngoài cái sự gây phiền lòng, và ta cũng chẳng có gì khác ngoài cái sự phiền lòng do nhà ngươi gây ra cùng với con tàu bẩn thỉu của nhà ngươi khi dạt vào bãi biển của ta. Izu bị mất, tất cả danh dự của ta bị mất và bây giờ cái đầu của ta cũng đang bị đe dọa vì một kẻ hèn nhát như nhà ngươi đây.
"Không có gì phiền cả, ông Anjin-san, "giọng nói của lão sao mà tử tế thế.
"Đại nhân Toranaga Sama bảo tôi chuyển đến cho ông những tùy tùng như Đại nhân đã hứa." Đôi mắt của Yabu nhìn thẳng vào Alvito.
"Thế đấy Tsukku-san! Đạo ông lại trở thành kẻ thù của Đại nhân Toranaga Sama?"
"Tôi không phải là người như thế, thưa Kasigi Yabu Sama. Mong Ngài tha lỗi, tôi chỉ là một linh mục, và linh mục thì chịu trách nhiệm đối với những quan điểm chính trị của những người tôn thờ Đức tin Chân thực, và chúng tôi cũng thực hiện sự kiểm soát đối với những Daimyo đó, là những người…"
"Đức tin Chân thực của mảnh đất thần thánh này là Thần Đạo, kết hợp với Phật Đạo. Con đường của Đức Phật!"
Alvito không trả lời. Yabu quay lưng lại ngạo mạn và hét lên một mệnh lệnh. Các nhóm Samurai rải rác bắt đầu đứng xếp hàng ngay ngắn trước con tàu. Không một ai có vũ khí. Một vài người bị trói tay.
Alvito tiến lên mấy bước cúi chào.
"Mong Ngài thứ lỗi, thưa Ngài. Tôi được lệnh tới gặp Đại nhân Toranaga. Và vì Đại nhân không tới nên..."
"Lãnh chúa Toranaga cần ông có mặt ở đây phiên dịch cho Người và ông Anjin-san", Yabu cố ý ngắt lời ông thầy tu một cách thô bạo, có thể là do Toranaga bảo ông ta làm thế.
"Phải, vì chỉ có ông làm phiên dịch được khéo léo thôi. Ông dịch trực tiếp được và ngay lập tức, neh? Dĩ nhiên, chắc là ông không phản đối làm cho tôi cái công. việc mà Lãnh chúa Toranaga yêu cầu, trước khi ông rời khỏi đây chứ?"
"Không, dĩ nhiên là tôi không phản đối, thưa Ngài."
"Tốt. Mariko-san! Chúa công Toranaga yêu cầu bà phải xem xét những câu trả lời của ông Anjin-san có được dịch đúng không." Alvito đỏ mặt lên nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
"Thưa Ngài, vâng." Mariko trả lời, trong lòng thù ghét Yabu.
Yabu lại quát to một mệnh lệnh. Hai Samurai đi tới chiếc kiệu rồi trở lại khiêng cái hòm nặng của con tàu.
"Tsukku-san, nào, bây giờ hãy bắt đầu. Hãy nghe đây ông Anjin-san, thứ nhất là: Lãnh chúa Toranaga yêu cầu tôi trả lại ông cái này. Đó là cái hòm của ông, neh? Hãy mở ra", lão hạ lệnh cho người Samurai, trong hòm lấp lánh những đồng tiền bạc.
"Cái hòm này vẫn nguyên vẹn như lúc đem từ trên tàu xuống."
"Cám ơn ông." Blackthorne khó lòng mà tin được ở mắt mình. Với số tiền này anh có thể thuê được cả một đội thủy thủ tốt nhất, mà không cần hứa hẹn gì khác.
"Cái hòm ấy phải đem đặt trong một khoang nặng của con tàu."
"Vâng, dĩ nhiên rồi."
Yabu vẫy tay cho các Samurai trên boong tàu. Rồi nhìn vào Alvito đang tức giận trong khi vẫn tiếp tục phiên dịch, gần như đồng thời Yabu nói:
"Thứ hai là: Lãnh chúa Toranaga nói ông Anjin-san được tự do quyết định đi hay ở. Khi nào ông ở trong mảnh đất của chúng tôi thì ông là Samurai, là Hatamoto và phải tuân theo luật lệ của Samurai. Khi ra khơi, ở ngoài bãi biển chúng tôi, ông sẽ trở lại là người như trước khi ông tới đây và ông tuân theo luật lệ của người rợ. Ông được ban quyền suốt đời được neo tàu ở bất kỳ bến cảng nào thuộc quyền kiểm soát của Lãnh chúa Toranaga mà không bị nhà chức trách ở bến cảng ngăn trở. Cuối cùng là: tùy tùng của ông gồm hai trăm người này. Đại nhân yêu cầu tôi phải giao chính thức cho ông những người này, cùng với những vũ khí, theo như Đại nhân đã hứa."
"Như vậy là tôi sẽ rời khỏi đây bất kỳ lúc nào và bằng bất kỳ cách nào tôi muốn?" Blackthorne hỏi với một giọng không tin tưởng.
"Phải, ông Anjin-san, ông có thể rời khỏi nơi này như chúa Toranaga đã chấp thuận."
Blackthorne nhìn về phía Mariko nhưng nàng tránh ánh mắt của anh, vì thế anh lại nhìn Yabu.
"Vậy tôi có thể rời khỏi đây vào ngày mai được không?"
"Được chứ, nếu ông muốn vậy." Yabu nói thêm,
"Còn về những người này. Chúng đều là Ronin cả. Tất cả đều ở những tỉnh phía bắc. Bọn chúng đều đã xin thề trung thành vĩnh viễn với ông và đối với dòng dõi của ông. Tất cả đều là những chiến binh tốt, không một người nào trong bọn chúng phạm tội. Tất cả trở thành Ronin chỉ vì thủ lĩnh của chúng bị giết, bị chết hoặc bị truất quyền. Có rất nhiều đứa đã từng đi tàu chống lại bọn wako,
"Yabu mỉm cười với vẻ độc địa riêng của lão.
"Một vài đứa có thể đã từng là wako, ông hiểu thế nào là wako chứ?"
"Vâng, tôi hiểu."
"Những đứa đang bị trói kia có thể là những tên cướp hoặc wako. Chúng gia nhập vào đây cả một bọn và tình nguyện phục vụ ông không e ngại gì cả, chỉ cần chuộc lại cái tội ác nào đó mà chúng phạm phải trong quá khứ. Chúng đã tuyên thệ trước mặt Chúa Nôbôru - là người đã được Đại nhân Toranaga giao trách nhiệm đích thân lựa chọn chúng để giao cho ông - chúng thề rằng chưa hề mắc tội chống lại chúa Toranaga hoặc chống lại Samurai nào của chúng. Ông có thể nhận từng đứa một, hay nhận hàng loạt cả một nhóm, hay từ chối không nhận. Ông có hiểu không?"
"Tôi có thể từ chối, không nhận bất kỳ người nào ư?"
"Làm sao mà ông có thể làm thế được?" Yabu nói.
"Chính chúa Nôbôru đã lựa chọn cẩn thận rồi."
"Dĩ nhiên là thế, tôi xin lỗi." Blackthorne nói với Yabu bằng một giọng mệt mỏi, và ý thức được là tên Daimyo này đang trở nên cáu kỉnh.
"Tôi hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng đối với những kẻ đang bị trói kia, nếu tôi từ chối thì sẽ ra sao?"
"Đầu của chúng sẽ lìa khỏi cổ. Dĩ nhiên là thế. Đã như vậy thì dùng vào việc gì được?"
"Vâng, không được việc gì cả, thật đáng tiếc."
"Ông hãy theo tôi", Yabu khệnh khạng bước tới chiếc kiệu.
Blackthorne liếc mắt nhìn về phía Mariko.
"Anh có thể rời khỏi đây. Em cũng đã nghe thấy đấy!"
"Vâng."
"Như vậy có nghĩa là…Cứ như một giấc mơ ấy. Ông ta bảo…"
"Ông Anjin-san!"
Blackthorne vội vã đi về phía Yabu gọi. Lúc này chiếc kiệu được biến thành một cái bục. Viên thư lại đã đặt lên trên đó một cái bàn thấp xếp đầy những cuộn giầy. Xa hơn một chút có những Samurai đang canh gác một đống gồm những kiếm, kiếm, giáo, mộc, chùy, cung, tên mà những người phu đã dỡ xuống từ trên lưng các con ngựa. Yabu ra hiệu cho Blackthorne đến ngồi cạnh hắn. Alvito đứng trước mặt, còn Mariko ở phía bên kia. Viên thư lại gọi tên từng người. Từng người một bước lên phía trước, cúi chào nghiêm trang theo đúng nghi thức, nói lên tên họ cùng dòng dõi của mình, tuyên thệ lòng trung thành, ký vào tờ giấy có ghi tên mình, rồi điểm chỉ bằng giọt máu mà người thư lại chích ở đầu ngón tay của từng người theo đúng nghi lễ. Cuối cùng từng người quỳ xuống chào Blackthorne, rồi đứng dậy đi nhanh về phía đống vũ khí. Trước hết từng người một được nhận một thanh kiếm dài và một thanh kiếm ngắn. Mỗi người đều tỏ vẻ trang trọng khi nhận hai thanh kiếm đó, xem xét tỉ mỉ, bộc lộ niềm tự hào khi thấy chất liệu tốt của lưỡi kiếm, rồi gài vào dây lưng một cách mạnh mẽ trong ánh mắt hung bạo. Sau đó họ cũng nhận thêm một vài vũ khí khác nữa và một chiếc mộc chiến. Sau khi nhận vũ khí họ đứng vào một hàng ngũ mới, trang bị đầy đủ, trở thành Samurai chứ không còn là Ronin nữa, trông họ mạnh mẽ hơn, hiên ngang hơn, nhưng cũng hung dữ hơn.
Sau cùng đến lượt ba mươi Ronin bị trói tay, Blackthorne cho mình được tự tay cắt dây trói cho từng người. Lần lượt họ tuyên thệ trung thành như những người khác đã làm:
"Với danh dự của một Samurai, tôi xin tuyên thệ tuyệt đối theo mệnh lệnh và coi kẻ thù của Ngài là kẻ thù của tôi."
Thề xong họ cũng lĩnh vũ khí.
Yabu bỗng gọi tự lên.
"Uraga noh Tadamsa!"
Người có tên đó bước lên phía trước. Alvito như bị nhói trong tim. Uraga - chính là đạo hữu Joseph - từ nãy vẫn đứng lẫn giữa đám Samurai gần đó. Anh ta không mang vũ khí, chỉ mặc đơn giản một cái áo kimono và đội một cái mũ nan. Yabu nhếch mép khi nhìn vào bộ mặt bối rối của Alvito, rồi quay về phía Blackthorne.
"Ông Anjin-san. Đây là Uraga noh Tadamsa. Trước là Samurai, bây giờ là Ronin. Ông có nhận ra hắn không? Ông có hiểu thế nào là nhận ra không?"
"Vâng. Có hiểu. Vâng, nhận ra."
"Tốt. Đã từng là thầy tu Cơ đốc, neh?"
"Vâng."
"Bây giờ thì không. Ông hiểu chứ? Bây giờ là Ronin."
"Tôi hiểu, thưa ông Yabu Sama."
Yabu chăm chú nhìn Alvito. Alvito nhìn trừng trừng tên phản đồ. Uraga cũng căm hờn trừng mắt nhìn ông cha cố.
"A, Tsukku-san, ông cũng nhận ra ông ta?"
"Vâng. Tôi nhận ra hắn, thưa Đại nhân."
"Ông còn sẵn sàng làm thông ngôn nữa không... hay là ông không còn bụng dạ nào nữa?"
"Xin Đại nhân cứ nói tiếp."
"Tốt", Yabu phẩy tay về phía Uraga.
"Nghe đây, Anjin-san, Đại nhân Toranaga cho ông người này, nếu ông ưng, ông ta đã từng là một tu sĩ Cơ đốc giáo, một tu sĩ tập sự. Nhưng bây giờ thì thôi rồi. Bây giờ ông ta tố giác ông thần giả của ngoại quốc và đã trở về với đức tin chân chính của Thần đạo và..." Yabu ngừng lại vì ông tu sĩ ngừng lại.
"Tuskku-san, ông có dịch đúng như thế không đấy? Đức tin chân chính của Thần đạo?"
Ông tu sĩ không trả lời. Ông thở hắt ra, rồi dịch chính xác và nói thêm:
"Đó là điều ông ta nói, Anjin-san, cầu Chúa tha thứ cho ông ta." Mariko bỏ qua điều đó không bình luận, và lại càng căm ghét Yabu, tự hứa với mình sẽ trả thù này một ngày nào đó, sớm thôi.
Yabu nhìn họ rồi nói tiếp.
"Vậy Uraga-san là một người đã từng là tín đồ Cơ đốc giáo. Bây giờ ông ta sẵn sàng phục vụ ông. Ông ta có thể nói được tiếng man di và thứ tiếng riêng của các tu sĩ và ông ta là một trong bốn Samurai trẻ đã được cử đến đất nước các ông. Thậm chí ông ta đã được gặp ông trùm của Cơ đốc giáo, người ta nói thế... nhưng bây giờ thì ông ta căm ghét họ, cũng như vậy, neh?" Yabu chăm chú quan sát Alvito, cố tình chọc tức Alvito, mắt lão đảo đi đảo lại liếc qua Mariko đang chăm chú lắng nghe.
"Ông căm ghét các tín đồ Cơ đốc giáo, neh? Anjin-san?"
"Vâng, phần lớn người Cơ đốc giáo là kẻ thù của tôi." Blackthorne đáp, hoàn toàn biết rõ sự có mặt của Mariko, nàng đang trân trân nhìn ra xa xa.
"Spain và Portugal là kẻ thù của nước tôi. Vâng."
"Người Cơ đốc giáo cũng là kẻ thù của chúng tôi. Phải không, Tsukku-san?"
"Không đúng, thưa Đại nhân. Cơ đốc giáo đem lại cho Đại nhân chiếc chìa khóa đi vào cuộc sống vĩnh hằng."
"Có phải thế không, Uraga-san?" Yabu hỏi.
Uraga lắc đầu, giọng hắn lạnh lùng:
"Tôi không nghĩ như thế nữa, thưa Đại nhân."
"Ông hãy nói cho Anjin-san biết."
"Senhor Anjin-san", Uraga nói, giọng nặng nhưng từ ngữ Portugal hắn dùng chính xác và hiểu được dễ dàng.
"Tôi không cho rằng cái thứ Thiên Chúa giáo này là cái khóa... xin lỗi, chiếc chìa khóa để đi vào bất tử."
"Đúng", Blackthorne nói.
"Tôi đồng ý."
"Tốt", Yabu nói tiếp.
"Vậy là Đại nhân Toranaga tặng ông người Ronin này, Anjin-san. Ông ta là người phản đạo nhưng dòng dõi Samurai. Tốt. Nếu ông nhận Uraga-san, ông ta sẽ thề làm thư ký riêng, thông ngôn của ông và làm bất kỳ cái gì ông yêu cầu. Ông sẽ phải cho ông ta kiếm. Còn gì nữa nhỉ, Uraga-san? Hãy nói cho Anjin-san rõ."
"Senhor, xin ông hãy tha lỗi cho tôi. Trước hết..." Uraga bỏ mũ ra. Tóc hắn bây giờ mọc lởm chởm, ngắn ngủn, mặt mũi cạo nhẵn nhụi theo kiểu Samurai, nhưng chưa có đuôi sam.
"Trước hết, tôi lấy làm xấu hổ là tóc tôi chưa được tề chỉnh, không có đuôi sam đúng như một Samurai. Nhưng tóc tôi rồi sẽ mọc, vả lại cũng không phải vì thế mà tôi không là Samurai." Hắn lại đội mũ vào. Hắn nói với Yabu những điều hắn đã nói, và những tên Ronin đứng gần đều chăm chú lắng nghe hắn nói.
"Thứ hai, xin ông tha thứ cho tôi, tôi không sử dụng kiếm được... hay bất cứ vũ khí nào khác. Tôi... tôi đã không được học phép sử dụng chúng. Nhưng tôi sẽ luyện tập, xin ông hãy tin là tôi sẽ học được. Xin ông tha thứ cho sự tủi thẹn này của tôi. Tôi xin thề sẽ tuyệt đối trung thành với ông và cầu mong ông chấp nhận..." Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt và trên lưng hắn.
Blackthorne động lòng trắc ẩn, nói:
"Shigetai ganai, neh? Ukeru anata wa desu, Uraga-san! Không sao cả. Tôi nhận ông, Uraga-san."
Uraga cúi chào rồi giải thích cho Yabu hiểu hắn đã nói gì. Không ai cười cả. Trừ Yabu. Nhưng tiếng cười của hắn bị cắt bởi chuyện tranh cãi giữa hai gã Ronin cuối cùng về việc chọn những thanh kiếm còn lại.
"Hai thằng kia, câm mồm ngay." Yabu quát.
Cả hai tên quay ngoắt lại và một tên gầm ghè.
"Ông không phải là chủ tôi! Lễ độ của ông để ở đâu? Hãy ăn nói cho tử tế, nếu không thì ông cũng câm cái mồm đi."
Lập tức Yabu nhẩy dựng dậy, lao tới tên Ronin phạm thượng, kiếm vung cao. Mọi người tản ra, và tên Ronin bỏ chạy. Tới gần bến cảng, nó rút kiếm ra và quay ngoắt lại xông vào Yabu với một tiếng thét điên cuồng. Tất cả các bạn của nó lập tức ào tới hỗ trợ, kiếm lăm lăm trong tay và Yabu sa bẫy. Tên Ronin đó phóng một đường kiếm dữ dội. Yabu tránh được, chém trả và đánh trượt, cùng lúc đó đám Ronin ùa tới quyết chí giết lão. Bọn.
Samurai của Toranaga xông lên, nhưng đã quá muộn, biết rõ Yabu chết đến nơi.
"Dừng lại!" Blackthorne hét bằng tiếng Nhật. Mọi người khựng tất cả lại trước tiếng thét dữ dội.
"Ra kia!" Anh trở về chỗ đám Ronin lúc nãy xếp thành hàng.
"Ngay! Lệnh!"
Trong giây lát, tất cả mọi người trên bến tàu đứng sững, bất động. Rồi họ bắt đầu nhúc nhích. Sự mê loạn đã bị phá vỡ. Yabu lao vào tên Ronin đã nhục mạ lão. Tên này nhảy lùi lại, bước tạt sang bên, hai tay nắm chặt thanh kiếm giơ lên cao, không hề sợ hãi chờ đợi đòn tấn công sau. Bạn bè của hắn có vẻ do dự.
"Ra kia! Ngay! Lệnh!"
Chúng miễn cưỡng tuân theo, lùi cả lại, và tra kiếm vào vỏ. Yabu và tên Ronin kia chậm chạp xoay quanh nhau.
"Ông kia!" Blackthorne hét.
"Dừng lại! Hạ kiếm xuống! Tôi ra lệnh!"
Tên Ronin vẫn điên giận nhìn Yabu trừng trừng nhưng nó đã nghe thấy mệnh lệnh của Blackthorne và nó liếm môi. Nó chém dứ sang trái rồi sang phải. Yabu lùi lại, và tên Ronin lùi ra ngoài vòng chiến, chạy tới gần Blackthorne, đặt kiếm xuống trước mặt anh.
"Tôi phục tùng Anjin-san. Tôi đã không đánh hắn trước." Yabu xông tới, tên Ronin nhảy tránh đường kiếm và lùi lại, không tỏ dấu hiệu sợ hãi, nó nhanh nhẹn, trẻ hơn Yabu và cố ý giễu cợt lão.
"Yabu-san", Blackthorne gọi.
"Xin lỗi... nghĩ là sai, neh? Có lẽ..."
Nhưng Yabu tuôn ra một tràng tiếng Nhật và xông vào tên Ronin, tên này lại tránh, không hề run sợ.
Lúc này, Alvito có vẻ thích thú nhưng lạnh lùng.
"Yabu-san nói là không có sai gì cả, Anjin-san. Tên Ronin này phải chết, ông ta nói. Không một Samurai nào có thể chấp nhận được một sự lăng nhục như thế."
Blackthorne cảm thấy mọi con mắt đều đổ dồn vào anh trong lúc anh cố loay hoay quyết định phải làm gì. Anh theo dõi Yabu đuổi theo gã Ronin. Ngay ở bên trái, một tên Samurai của Toranaga giương cung. Tiếng động duy nhất là tiếng thở, tiếng chạy và tiếng hai người quát tháo nhau. Gã Ronin lùi lại, rồi quay gót, bỏ chạy, lúc chạy ra xa, lúc né tránh, lúc chạy ngoằn ngoèo, luôn mồm chửi rủa, giọng rít lên.
Alvito nói:
"Hắn chọc tức Yabu đấy, Anjin-san. Hắn nói: Tao là Samurai, tao không giết những người tay không như mày... mày không phải là Samurai, mày là một thằng nông dân thối hoắc mùi phân... à, ra là thế, mày không phải là Samurai mày là eta, bố mày là eta, và…
"Ông tu sĩ dòng Temple ngừng lại khi Yabu gầm lên một tiếng cuồng nộ và chỉ vào một người, thét cái gì đó.
"Yabu nói: Mày! Đưa cho nó thanh kiếm của nó!"
Gã Ronin do dự, nhìn Blackthorne chờ lệnh. Yabu quay sang Blackthorne hét lớn:
"Đưa cho nó thanh kiếm!"
Blackthorne nhặt thanh kiếm lên.
"Yabu-san, yêu cầu ông không đánh nhau", anh nói, trong lòng chỉ muốn hắn chết cho rồi.
"Xin Đại nhân, yêu cầu không đánh..."
"Đưa kiếm cho nó!"
Một tiếng rì rầm giận dữ nổi lên trong đám người của Blackthorne. Anh giơ tay lên.
"Im lặng!." Anh nhìn gã Ronin chư hầu của anh.
"Lại đây. Mời lại đây!" Gã nhìn Yabu, dứ sang trái rồi sang phải, mỗi lần gã dứ Yabu lại điên cuồng vung kiếm phạt nhưng gã vẫn tránh được rồi chạy tới chỗ Blackthorne. Lần này Yabu không đuổi theo. Hắn dừng lại đợi và nhìn chằm chằm như một con bò mộng điên chuẩn bị húc. Gã Ronin cúi chào Blackthorne rồi cầm lấy kiếm. Xong gã quay lại đối diện với Yabu và thét lên tiếng hô chiến đấu, lao vào tiến công. Hai thanh kiếm chạm nhau loảng xoảng. Sau đó hai bên lượn quanh nhau trong im lặng. Rồi lại mấy đường kiếm dữ dội, rít vù vù Yabu loạng choạng và gã Ronin sấn tới hạ sát thủ. Nhưng Yabu bước hẳn sang bên, tránh được và đánh trả. Hai bàn tay gã Ronin vẫn còn nắm chặt đốc kiếm, bị chặt đứt rời ra. Trong một khoảnh khắc, gã Ronin đứng đó, gào thét, mắt trân trân nhìn hai cùi tay cụt rồi Yabu chém bay đầu gã.
Trên bến không một tiếng động. Rồi tiếng hoan hô ầm ĩ vây quanh Yabu. Lão đưa một đường kiếm nữa vào cái xác đang co giật. Danh dự đã được rửa sạch, lão cầm lấy chỏm tóc giơ cái thủ cấp lên, thong thả nhổ vào mặt gã Ronin rồi quăng cái đầu sang một bên. Lão từ tốn đi lại chỗ Blackthorne và cúi chào.
"Xin lỗi cho sự bất nhã của tôi, Anjin-san. Cảm ơn ông đã đưa thanh kiếm cho nó", lão nói, giọng lễ phép. Alvito dịch:
"Tôi xin tạ lỗi vì đã quát tháo. Cảm ơn ông đã cho phép tôi lấy máu rửa hận trong danh dự." Mắt lão nhìn xuống vật báu gia truyền Toranaga đã tặng lão. Lão xem kỹ lưỡi kiếm. Vẫn hoàn hảo. Lão cởi thắt lưng lụa lau máu trên kiếm.
"Anjin-san, không bao giờ được dùng ngón tay sờ vào lưỡi kiếm. Gươm sẽ hỏng. Lưỡi kiếm chỉ được biết đến lụa hoặc thân người kẻ thù mà thôi." Lão ngừng lại, nhìn lên.
"Cho phép tôi đề nghị ông để cho các chư hầu của ông thử kiếm của họ được không? Làm thế sẽ là một điều tốt cho họ."
Blackthorne quay sang Uraga:
"Bảo họ."
Khi Yabu trở về nhà thì trời đã xế chiều. Đám đầy tớ cởi bỏ bộ áo quần đẫm mồ hôi của lão và đưa cho lão một chiếc kimono mới, dùng mặc trong nhà và xỏ vào chân hắn những tabi sạch. Yuriko, vợ lão, đang đợi lão trên hiên mát mẻ với trà và sake sôi sùng sục, đúng như lão ưa thích.
"Sake, Yabu-san?" Yuriko là một phụ nữ cao, gầy, tóc đã có những vệt xám. Kimono sẫm màu của bà ta thuộc loại xoàng, nhưng làm nổi nước da trắng.
"Cảm ơn Yuriko-san", Yabu khoan khoái uống chén rượu, thích thú thưởng thức các vị vừa ngọt vừa chát khi rượu chảy xuống cổ họng khô khát của lão.
"Tôi nghe nói mọi việc tốt đẹp cả."
"Phải."
"Tên Ronin đó thật hỗn láo!"
"Nó đã giúp tôi nhiều, phu nhân ạ, rất nhiều. Bây giờ tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi đã tắm máu thanh kiếm của Toranaga và làm cho nó thật sự là của tôi." Yabu uống cạn chén rượu và Yuriko lại rót rượu đầy chén. Bàn tay lão vuốt ve đốc kiếm.
"Nhưng chắc phu nhân sẽ không thích thú gì trận đấu đó. Nó là một thằng trẻ con... chỉ một miếng lừa là nó mắc mưu ngay."
Yuriko trìu mến vuốt tay lão.
"Tôi rất vui mừng, nó đã mắc mưu, thưa phu quân."
"Cám ơn phu nhân, nhưng tôi hầu như chưa phải đổ mồ hôi." Yabu cười rộ.
"Nhưng lẽ ra phu nhân nên trông thấy lão tu sĩ! Chắc hẳn phu nhân sẽ thấy ấm lòng khi trông thấy tên man di đó vã mồ hôi... chưa bao giờ tôi thấy lão giận dữ như vậy. Lão giận dữ đến nỗi lão cố dằn xuống suýt chết nghẹn. Đồ ăn thịt người! Chúng toàn là những tên ăn thịt người cả! Thật đáng tiếc là không có cách nào nghiền nát chúng ra trước khi chúng ta lìa bỏ cõi trần này."
"Phu nhân có cho rằng Anjin-san làm được không?"
"Hắn sẽ cố gắng tìm cách. Với mười chiến thuyền như thế và mười tên như hắn, tôi sẽ có thể kiểm soát được các biển từ đây đến Kyushu. Nếu chỉ có một mình hắn, tôi có thể đánh bại Kiyama, Onoshi và Harima và đập tan Jikkiu và giữ lấy Izu! Chúng ta chỉ cần có một ít thời gian và các Daimyo sẽ người nào đánh kẻ thù riêng của người nấy. Izu sẽ yên ổn và sẽ là của tôi! Tôi không hiểu tại sao Toranaga lại định để cho Anjin-san đi. Đấy lại là một sự phí phạm ngu ngốc nữa!" Lão nắm chặt bàn tay lại đấm mạnh xuống tatami. Người nữ tỳ lo sợ nhưng không nói gì. Yuriko không hề nhúc nhích. Một nụ cười phảng phất trên gương mặt bà ta.
"Làm thế nào mà Anjin-san có được tự do và chư hầu?" Yabu hỏi.
"Hắn ta sướng quá cứ như một lão già mơ thấy mình có bốn dương vật lớn nhanh ấy. Hắn, ồ phải..." Yabu cau mày nhớ lại.
"Nhưng có một điều tôi vẫn chưa hiểu, khi những tên wako đó vây quanh tôi, tôi quả là không còn đường sống nữa. Nhưng tên Anjin-san đã chặn chúng lại và cho tôi thoát chết. Hắn chẳng có lý do gì để làm như thế cả, neh? Ngay trước đó, tôi đã trông thấy toàn thân hắn toát ra sự căm thù tôi. Nếu bảo là không phải vậy thì thật ngớ ngẩn... chẳng khác gì bảo là tôi tin hắn."
"Hắn đã cứu mạng phu quân?"
"Phải. Kỳ lạ thật, neh?"
"Vâng, thưa phu quân, đang có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra." Yuriko đuổi người nữ tỳ đi rồi khẽ hỏi:
"Toranaga thực sự muốn gì?"
Yabu cúi xuống thì thầm:
"Tôi cho là lão muốn cử tôi làm tổng tư lệnh".
"Tại sao lão lại làm thế? Quả Đấm Sắt đang chết hay sao?" Yuriko hỏi.
"Còn Đại nhân Sudara? Hoặc Buntaro? Hoặc Đại nhân Nôbôru?"
"Ai mà biết được, hở phu nhân? Họ thất sủng cả rồi, neh? Toranaga thay đổi ý kiến xoành xoạch, chẳng ai có thể đoán được bây giờ lão sẽ làm gì. Trước hết lão yêu cầu tôi thay lão đi ra bến và nói cho tôi biết lão muốn nói rõ mọi việc như thế nào, rồi lão nói về Hiromatsu, lão này dã già nua rồi, và hỏi tôi thật sự nghĩ gì về Trung đoàn Hỏa mai."
"Có thể lão lại đang chuẩn bị Bầu trời đỏ thắm chăng?"
"Việc đó thì lúc nào chẳng sẵn sàng. Nhưng lão không có gan làm việc đó. Việc đó cần có tài lãnh đạo và sự khôn khéo. Xưa kia thì lão có cả đấy, nhưng bây giờ thì không. Bây giờ lão chỉ còn là cái bóng mờ của lãnh chúa Minowara xưa kia. Tôi rất kinh ngạc trước dáng vẻ của lão. Tiếc quá, tôi đã phạm sai lầm. Lẽ ra tôi phải đi với Ishido."
"Tôi cho là phu quân đã chọn đúng."
"Sao?"
"Trước hết phu quân hãy tắm đã, rồi tôi sẽ có món quà cho phu quân đấy."
"Quà nào?"
"Em trai phu quân là Mizuno sẽ đến đây sau bữa cơm tối."
"Thế là quà à?" Yabu nổi giận.
"Tôi cần gì đến cái thằng ngu xuẩn ấy?"
"Tin tức đặc biệt hoặc sự khôn ngoan, dù là của một gã ngu xuẩn, có thể có giá trị không kém gì của một cố vấn, neh? Đôi khi còn có giá trị hơn nữa là khác."
"Tin tức gì?"
"Trước hết đi tắm đã. Rồi ăn cơm. Đêm nay phu quân cần có đầu óc tỉnh táo đấy, Yabu-san."
Yabu rất muốn ép vợ nói nhưng lão cũng muốn đi tắm thật, với lại, thật ra, lão cảm thấy uể oải một cách dễ chịu, một cảm giác lâu nay lão không có. Một phần do thái độ kính nể của Toranaga sáng nay, một phần do thái độ kính trọng của các tướng đối với hắn mấy ngày vừa qua. Nhưng nhất là vì lão đã giết tên Ronin với cái cảm giác vui sướng lan nhanh từ thanh kiếm lên tay, lên đến tận đầu. Ôi, giết gọn ghẽ như thế, trong một trận đấu tay đôi trước mắt mọi người, đó là một niềm vui sướng rất hiếm, ít người có được. Rất hiếm, cho nên đáng được nhấp nháp và thú vị.
Cho nên lão đã đi tắm, thoải mái tận hưởng niềm vui sướng của lão. Lão để cho các bàn tay xoa bóp người lão rồi tỉnh táo và khỏe khoắn, lão đi ra hiên. Những tia nắng cuối cùng của chiều tà trang điểm bầu trời. Trăng lưỡi liềm mỏng còn thấp ở chân trời. Lão ăn trong im lặng, bữa ăn thanh đạm, một ít canh, cá và rau muối.
Người nữ tỳ mỉm cười chào mời:
"Có lật đệm xuống bây giờ không, thưa Chúa công?"
Yabu lắc đầu:
"Lát nữa, hãy nói với phu nhân là ta muốn nói chuyện."
Yuriko tới, mặc một chiếc kimono sạch sẽ, gọn gàng nhưng cũ.
"So desu ka?"
"Em phu quân đã tới. Chúng ta phải gặp chú ấy riêng mới được. Chúa công hãy gặp chú ấy đã rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau và cũng nói chuyện riêng với nhau thôi. Xin Chúa công hãy kiên nhẫn, neh?"
Kasigi Mizunô, em trai của Yabu và cha của Omi, là một con người nhỏ bé, mắt lồi, trán cao, tóc thưa. Gươm ông ta đeo trông chẳng hợp tí nào, vả lại ông ta đánh kiếm chẳng ra gì. Ngay với cung tên cũng vậy.
Mizuno cúi chào và ca tụng tài đánh kiếm của Yabu chiều nay, vì tin tức về chiến tích đó đã lan rất nhanh khắp thành và càng nâng cao tiếng tăm kiếm sĩ của Yabu. Sau đó, mong muốn lấy lòng ông anh, ông ta đi vào vấn đề.
"Hôm nay em nhận được một bức thư mật mã của thằng con, thưa Chúa công. Phu nhân Yuriko nghĩ rằng em nên đưa thư đó cho đích thân Chúa công thì hơn." Ông ta đưa cuộn giấy cho Yabu. Bức thư của Omi đã được giải mã rồi, viết như sau:
"Thưa cha, xin cha hãy báo riêng cho Đại nhân Yabu biết ngay rằng: một là Đại nhân Buntaro đã bí mật đến Mishima qua đường TakaIto. Một người của Đại nhân Buntaro đã buột miệng lộ ra điều này trong một buổi tối uống say mà con đã tổ chức để chào đón họ. Hai là: trong chuyến bí mật viếng thăm TakaIto, kéo dài ba ngày, Buntaro đã gặp Đại nhân Zataki hai lần và phu nhân thân mẫu của Zataki ba lần. Thứ ba: trước khi tới Mishima, Đại nhân Hiromatsu có nói với nàng hầu mới của Đại nhân, phu nhân Oko, là đừng lo ngại gì cả bởi vì.
"Chừng nào ta còn sống thì Đại nhân Toranaga sẽ không bao giờ rời khỏi Kuanto. Thứ tư…"
Yabu ngước mắt nhìn lên.
"Làm sao Omi lại có thể biết được Quả Đấm Sắt nói gì với nàng hầu của lão lúc riêng tư? Chúng ta làm gì có gián điệp trong nhà ấy."
"Bây giờ thì có rồi ạ, thưa Chúa công. Xin Chúa công cứ đọc tiếp."
"Thứ tư: Hiromatsu quyết tâm bội phản, nếu cần thiết, và sẽ nhốt Toranaga lại ở Yedo, nếu cần thiết, và sẽ ra lệnh Bầu trời đỏ thắm nếu Toranaga từ chối, dù cho Đại nhân Sudara có đồng ý hay không đồng ý, nếu cần thiết. Thứ năm: đó là những sự thật cần phải tin. Nữ tỳ riêng của phu nhân Oko là con gái của vú nuôi vợ con đã đưa vào hầu hạ phu nhân Oko ở Mishima gần đây khi nữ tỳ của phu nhân, thật đáng tiếc, và lạ lùng, bỗng mắc một chứng phiền muộn gầy mòn. Thứ sáu: Buntaro-san cứ như một người điên ủ dột và cáu kỉnh. Hôm nay ông ta đã cố tình thách thức và giết chết một Samurai, miệng chửi rủa tên Anjin-san. Cuối cùng, do thám báo cáo rằng Ikaoa Jikkiu đã tập trung mười ngàn quân ở Suruga, sẵn sàng tràn qua bờ cõi ta. Xin cha hãy chuyển lên Đại nhân Yabu những lời kính chào của con..." Phần còn lại của bức thư không có gì quan trọng.
"Jikkiu, hà! Phải chăng ta sẽ chết mà không trả thù được cái thằng quỷ này?"
"Xin Chúa công hãy kiên nhẫn", Yuriko nói.
"Nói đi, Mizuno-san."
"Thưa Chúa công", Mizuno nói.
"Nhiều tháng nay, chúng tôi đã ra sức thi hành kế hoạch của Chúa công, tức là kế hoạch Chúa công đã đề ra khi tên man di mới tới. Chúa công chắc còn nhớ, với tất cả chỗ tiền bạc ấy, Chúa công đã nêu lên rằng chừng một trăm, thậm chí năm trăm đồng, đưa cho đúng tên nhà bếp cần thiết sẽ thủ tiêu Ikaoa Jikkiu vĩnh viễn." Mắt Mizuno như lại càng lồi thêm như mắt ếch.
"Hình như Mura, hương trưởng của Anjiro có một người anh em họ, người này lại có một người anh em nữa có người anh hiện nay là đầu bếp giỏi nhất Suraga. Hôm nay, em có nghe nói ông ta đã được nhận vào làm ở nhà Jikkiu. Người ta ứng trước cho ông ta hai trăm đồng và giá trị trọn vẹn là năm trăm..."
"Chúng ta làm gì có từng ấy tiền? Không thể được! Làm sao ta có thể góp được năm trăm... Bây giờ ta đang nợ đìa ra, có góp một trăm cũng không nổi."
"Xin Chúa công tha lỗi. Rất tiếc, nhưng món tiền đó đã được để ra một bên rồi. Không phải tất cả tiền bạc của tên man di đều để trong hòm sắt. Còn có một nghìn đồng rơi vãi ta thu được trước khi tiến hành kiểm kê chính thức. Xin lỗi."
Yabu trố mắt nhìn em:
"Sao?"
"Hình như Omi-san đã được lệnh làm việc đó nhân danh Chúa công. Tiền đã được bí mật đem tới đây nộp lên phu nhân Yuriko, và chúng tôi đã xin phép phu nhân và đã được phu nhân đồng ý trước khi dám đề xuất với Chúa công."
Yabu suy nghĩ rất lâu.
"Ai ra lệnh?"
"Em ạ. Sau khi đã xin phép."
"Cảm ơn Mizuno-san. Và cảm ơn Yuriko-san." Yabu cúi chào hai người.
"Vậy ra là Jikkiu, hả? Rút cuộc thế là xong." Lão niềm nở vỗ vai em và Mizuno sung sướng sun xoe đến thảm hại.
"Chú làm việc rất chu đáo. Ta sẽ gửi biếu chú vài tấm lụa. Vợ chú, thím ấy thế nào?"
"Khỏe ạ, thưa Chúa công. Bà ấy xin Chúa công nhận cho những lời chúc mừng tốt đẹp nhất."
"Chúng ta phải ăn cơm với nhau một bữa mới được. Tốt... tốt, thế về phần còn lại của báo cáo... ý kiến chú thế nào?"
"Em chẳng có ý kiến gì cả, thưa Chúa công. Em rất muốn biết Chúa công nghĩ gì về những sự việc đó."
"Thứ nhất..." Yabu dừng lại vì thoáng thấy vợ đưa mắt ra hiệu, lão bèn đổi ý,
"Thứ nhất và là duy nhất, những sự việc đó có nghĩa rằng Omi-san, con trai của chú là một chư hầu trung thành và giỏi. Nếu như ta nắm được tương lai, ta sẽ cất nhắc nó... Phải, nó đáng được cất nhắc, neh?"
Mizuno mừng rỡ mê cả người, Yabu tỏ ra rất kiên nhẫn với em, trò chuyện vui vẻ, rồi lại ngỏ lời khen ngợi một lần nữa và sau một thời gian phải phép, lão cho em cáo lui.
Yuriko sai nữ tỳ đi pha trà. Khi chỉ còn có hai người thôi Yabu nói:
"Phần còn lại có ý nghĩa gì?"
Gương mặt Yuriko lúc này phản ánh sự kích động của bà ta.
"Xin Chúa công thứ lỗi, nhưng tôi muốn nêu lên với Chúa công một ý mới: Toranga đánh lừa tất cả chúng ta, biến chúng ta thành những thằng ngốc và lão không hề có ý định và sẽ không bao giờ có ý định đến Osaka đầu hàng đâu."
"Vô lý!"
"Xin phép Chúa công đưa ra những sự việc... Ồ, thưa Chúa công, Chúa công không biết Chúa công tốt như thế nào với chư hầu của Chúa công là Omi và người em ngu xuẩn kia đã đánh cắp một nghìn đông tiền. Bằng chứng cho giả thiết của tôi là như thế này: Buntaro-san, một người thân cận đáng tin cẩn, đã được bí mật cử đi gặp Zataki. Tại sao? Hiển nhiên là để đem đến một đề nghị mới. Cái gì lôi kéo được Zataki? Kuanto... Chỉ có Kuanto thôi. Vậy đề nghị đưa Kuanto ra... đổi lấy sự thần phục, một khi Toranaga lại trở thành Chủ tịch Hội đồng Nhiếp chính, một Hội đồng mới với sự ủy nhiệm mới. Khi ấy lão có thể cho được lắm chứ, neh?" Bà ta dừng lại đợi, rồi kiên nhẫn nói tiếp:
"Nếu lão thuyết phục được Zataki phản lại Ishido, thì lão đã được một phần tư đường đến kinh đô Kyoto rồi. Làm thế nào để thắt chặt được hiệp ước này với người anh em của lão? Con trai! Chiều nay tôi được tin Đại nhân Sudara, phu nhân Genjiko, các con gái của họ và đứa con trai của họ trong vòng mười ngày nữa, sẽ đi thăm bà ngoại, ở TakaIto."
"Tất cả gia đình Sudara?"
"Vâng. Sau đó Toranaga trao trả thuyền cho Anjin-san, tốt nguyên như mới với đầy đủ đại bác, thuốc súng, hai trăm tên cuồng tín và tất cả chỗ tiền đó, chắc chắn là để mua thêm những tên man di đánh thuê, bọn wako cặn bã của Nagasaki. Tại sao? Để cho phép hắn tiến công đánh chiếm chiếc Black Ship của bọn man di. Không có Black Ship, không có tiền, và những rối ren rất lớn cho các tu sĩ Cơ đốc giáo đang nắm Kiyama, Onoshi và tất cả những tên Daimyo Cơ đốc giáo phản phúc."
"Toranaga sẽ không bao giờ dám làm thế! Taiko đã từng thử và đã thất bại tuy lão rất hùng mạnh. Bọn man di sẽ giận dữ dong thuyền bỏ đi. Chúng ta sẽ không bao giờ còn có buôn bán nữa."
"Vâng. Nếu chúng ta làm thế. Nhưng lần này là man di chống man di, neh? Chẳng liên quan gì đến chúng ta cả. Và giả thử Anjin-san tiến đánh Nagasaki và thiêu hủy nó... Harima lúc này chẳng phải là kẻ chống đối đó sao, và cả Kiyama, cả Onoshi nữa, và vì họ, phần lớn các Daimyo ở Kyushu nữa? Giả thử Anjin-san đốt vài cảng khác của họ, cướp thuyền bè của họ, và đồng thời..."
"Đồng thời, Toranaga tung ra Bầu trời đỏ thắm!" Yabu thốt lên.
"Vâng. Đúng thế." Yuriko sung sướng tán thành.
"Phải chăng những cái đó giải thích cho ta hiểu được Toranaga? Phải chăng mưu mô đó hợp với tạng người lão? Phải chăng lão đang làm những cái xưa nay lão vẫn làm, chờ đợi như xưa nay lão chờ đợi, tranh thủ thời gian như xưa nay lão vẫn tranh thủ, một ngày rồi thêm ngày nữa và chẳng bao lâu một tháng trôi qua và một lần nữa lão lại tập hợp một lực lượng áp đảo để quét sạch tất cả các phe chống lại lão? Lão đã tranh thủ được gần một tháng rồi kể từ khi Zataki đem lệnh triệu lão tới Yokose."
Yabu cảm thấy mạch máu đập thình thình trong tai.
"Vậy là chúng ta vô sự?"
"Không, nhưng chúng ta không thua thiệt gì. Tôi tin là sẽ không có đầu hàng." Yuriko ngập ngừng.
"Nhưng mọi người cũng bị lừa hết. Ồ, lão tinh khôn lắm, neh? Ai cũng sẽ bị đánh lừa như chúng ta. Cho đến tối nay. Omi đã cho tôi thấy đầu mối. Tất cả chúng ta đều quên mất rằng Toranaga là một kịch sĩ Nô vĩ đại có thể đưa cái mặt thật của lão ra như một cái mặt nạ, nếu cần, neh?"
Yabu cố gắng sắp đặt lại các ý nghĩ của lão nhưng không được.
"Nhưng Ishido vẫn nắm được toàn thể nước Nhật chống lại chúng ta kia mà!"
"Vâng, trừ Zataki. Và chắc chắn còn có những liên minh bí mật khác nữa, Toranaga và Chúa công có thể giữ vững được cửa ải cho đến thời điểm cần thiết."
"Ishido có thành Osaka, có Thế tử, có của cải của Taiko."
"Đúng. Nhưng hắn sẽ nằm chết dí trong đó. Rồi sẽ có người phản hắn."
'Ta phải làm gì bây giờ?"
"Làm ngược lại với Toranaga. Cứ để mặc lão chờ đợi, Chúa công cần phải gấp rút."
"Làm thế nào?"
"Việc đầu tiên, thưa Chúa công, là thế này: Toranaga đã quên mất một điều mà Chúa công đã nhận thấy chiều nay. Sự giận dữ điên cuồng của Tsukku-san. Tại sao? Vì Anjin-san dưới sự che chở của Chúa công ngay lập tức, vì bọn tu sĩ kia hoặc những tên tay sai của chúng sẽ giết ông ta, việc đó không phải tính từng ngày, từng tháng mà là từng giờ. Việc nữa: Anjn-san cần được Chúa công che chở và khuyên bảo để giúp ông ta thành lập đội thủy thủ mới của ông ta ở Nagasaki. Không có Chúa công và người của Chúa công, ông ta nhất định sẽ thất bại. Không có ông ta, chiến thuyền của ông ta, đại bác và thêm nhiều tên man di, Nagasaki sẽ không bị thiêu hủy mà việc đó thì lại nhất thiết phải xảy ra, nếu không, Kiyama, Onoshi và Harima và bọn tu sĩ bẩn thỉu sẽ không bị bối rối để tạm thời rút bỏ sự ủng hộ của họ đối với Ishido. Trong khi ấy, Toranaga, lúc này được Zataki và đám cuồng tín của hắn ủng hộ, bất thần như có phép lạ, với Chúa công dẫn đầu Trung đoàn Hoả mai, sẽ tràn qua các cửa ải Shinano đổ xuống đồng bằng Kyoto."
"Đúng. Đúng. Yuriko chan, phu nhân nói rất đúng! Nhất định là phải như thế. Ồ phu nhân thông minh lắm, sáng suốt lắm!"
"Khôn ngoan sáng suốt và vận may chẳng ích gì nếu không có những phương tiện để thực hiện một kế hoạch, thưa Chúa công. Chỉ có Chúa công làm được việc đó... Chúa công là thủ lĩnh, là chiến sĩ, là viên tướng mà Toranaga cần phải có. Chúa công cần phải gặp lão ngay đêm nay."
"Ta không thể đến gặp Toranaga, bảo lão là ta đã thấy rõ mưu kế của lão, neh?"
"Không, nhưng Chúa công sẽ xin lão cho phép Chúa công đi với Anjin-san, đề nghị Chúa công phải đi ngay. Chúng ta có thể nghĩ ra một lý do chính đáng nào đó."
"Nhưng nếu Anjin-san đánh Nagasaki và Black Ship, thì chúng sẽ ngừng buôn bán và đưa thuyền đi nơi khác chứ?"
"Vâng. Có thể. Nhưng đó là sang năm. Sang năm thì Toranaga sẽ là Nhiếp chính rồi, Chủ tịch của các Nhiếp chính. Và Chúa công sẽ là Tổng tư lệnh của lão."
Yabu như từ trên trời rơi xuống.
"Không", lão cương quyết phản đối.
"Một khi lão nắm được quyền bính, lão sẽ ra lệnh cho ta phải seppuku."
"Trước khi đó một thời gian dài thì Chúa công đã có Kuanto rồi."
Yabu chớp chớp mắt.
"Thế nào?"
"Toranaga sẽ không bao giờ thật tình đem Kuanto cho Zataki đâu. Zataki là mối đe dọa thường xuyên đối với lão. Zataki là con người hung bạo, kiêu ngạo, neh? Toranaga rất dễ dàng đưa đẩy Zataki tới chỗ van nài được ở hàng đầu trong trận đánh. Nếu Zataki không bị giết chết... có thể bị một viên đạn lạc hoặc một mũi tên lạc chăng? Có thể là một viên đạn. Chúa công sẽ phải chỉ huy Trung đoàn Hoả mai kia mà, thưa Chúa công."
"Tại sao chính ta lại không bị một viên đạn lạc?"
"Cái đó cũng có thể, thưa Chúa công. Nhưng Chúa công không phải là họ hàng thân thích của Toranaga và do đó không đe dọa quyền bính của lão. Chúa công sẽ trở thành chư hầu tận tụy nhất của lão. Lão cần có những viên tướng biết chiến trận. Lão sẽ cho Chúa công Kuanto khi Ishido đã bị phản bởi vì khi ấy lão sẽ chiếm giữ Osaka cho lão."
"Chư hầu à? Nhưng phu nhân vừa bảo là phải đợi và chẳng bao lâu ta sẽ không..."
"Bây giờ tôi khuyên Chúa công hãy đem hết sức mình ủng hộ lão. Không mù quáng tuân theo các mệnh lệnh của lão như lão già Quả Đấm Sắt, nhưng phải khôn khéo Yabu chan, xin Chúa công chớ quên là trong trận mạc, bất kỳ trận mạc nào, binh sĩ thường vẫn phạm sai lầm, thường vẫn có tên bay đạn lạc. Chừng nào Chúa công còn cầm đầu Trung đoàn, Chúa công có thể chọn lựa được bất cứ thời điểm nào, neh?"
"Phải", Yabu nói, trong lòng kinh hãi vợ mình.
"Xin Chúa công nhớ cho, Toranaga là người đáng theo. Lão là dòng họ Minowara, còn Ishido chỉ là một nông dân. Ishido là thằng ngu. Bây giờ, tôi đã có thể thấy rõ điều đó. Lẽ ra Ishido lúc này đã phải đánh mạnh vào cổng thành Odaoara rồi, mưa hay không mưa cũng mặc mới phải. Omi-san cũng đã chẳng nói điều đó nhiều tháng trước đây rồi đó sao? Odaoara chẳng phải là có ít quân đó sao? Chẳng phải là Toranaga đang bị cô lập đó sao?"
Yabu thích thú đấm mạnh tay xuống bàn.
"Vậy là dẫu sao vẫn cứ chiến tranh! Phu nhân thật khôn ngoan, nhìn thấy ruột gan lão. A, vậy là lão lúc nào cũng đóng vai con cáo, neh?"
"Vâng", Yusiko nói, trong lòng rất thoả mãn.
Mariko cũng đi đến kết luận đáng kinh ngạc như thế, tuy không xuất phát từ những sự việc y hệt. Nàng lập luận rằng Toranaga phải giả vờ, phải chơi một trò bí mật nào đó. Đó là cách giải thích duy nhất về hành vi kỳ quặc của ông ta... trả lại thuyền cho Anjin-san, và cả tiền, tất cả các khẩu pháo, cả tự do nữa. trước mặt Tsukku-san. Bây giờ thì Anjin-san dứt khoát sẽ đánh Black Ship. Sẽ chiếm đoạt nó, sẽ đe dọa cả Black Ship của sang năm, và do đó sẽ gây hại lớn cho Giáo hội và buộc các cha chí thánh phải ép Kiyama và Onoshi phản lại Ishido...
Nhưng tại sao? Nếu quả đúng như vậy, nàng phân vân nghĩ, nếu Toranaga suy tính một kế hoạch tầm xa như thế, thì tất nhiên ông ta không thể đi Osaka cúi lạy Ishido được, neh? Ông ta phải... A! Cái chuyện hôm nay Hiromatsu khuyên Toranaga trì hoãn lại là thế nào? Ôi, lạy Đức Mẹ ở trên trời, Toranaga không bao giờ có ý định đầu hàng! Tất cả chỉ là mưu mẹo thôi.
Để làm gì? Để tranh thủ thời gian.
Để thực hiện cái gì? Để chờ đợi, bố trí hàng ngàn mẹo khác nữa, bất kể mẹo gì cũng được, duy có điều một lần nữa Toranaga vẫn là con người vốn dĩ xưa nay... kẻ điều khiển các con rối tối cao.
Được bao lâu nữa thì Ishido mất hết kiên nhẫn, bình tĩnh và sẽ giương cao lá cờ chiến đấu đánh chúng ta? Một tháng... cùng lắm là hai, không hơn. Như vậy là vào tháng chín năm thứ năm này của Keichô, cuộc chiến đấu giành lấy Kuanto sẽ bắt đầu!
Nhưng hai tháng thì Toranaga được lợi cái gì? Ta không rõ... chỉ biết rằng lúc này con trai ta có cơ hội để thừa hường mười ngàn Koku của nó, để sống và sinh con đẻ cái và có lẽ bây giờ thì dòng dõi cha ta sẽ không tuyệt tự.
Nàng thích thú với sự hiểu biết của mình, lật đi lật lại, xem xét kỹ và thấy lôgích của mình rất chặt chẽ. Nhưng từ nay đến khi đó phải làm gì? Nàng tự hỏi. Chẳng làm gì hơn những cái ta đã làm... và quyết định sẽ làm, neh?
"Thưa phu nhân?"
"Gì thế, Chimoko?"
"Gyoko-san tới. Bà ấy nói có hẹn trước."
"À phải. Ta quên không nói cho em biết. Hâm sake đi đã rồi đem sake và đưa bà ta vào đây."
Mariko suy nghĩ về buổi chiều hôm đó. Nàng nhớ lại cánh tay anh ôm lấy nàng, thật an toàn, ấm áp và vững vàng.
"Anh có thể gặp em đêm nay không?" Anh đã hỏi rất kín đáo, sau khi Yabu và Tsukku-san đi khỏi.
"Được" nàng đã bồng bột trả lời.
"Được, anh yêu ạ, ôi em sung sướng cho anh quá. Hãy nói với Fujiko-san... hãy bảo cô ấy cho người mời em tới sau giờ hợi.
".
Trong căn nhà im lặng, cổ họng nàng như nghẹn lại. Thật dại dột và liều lĩnh, nguy hiểm quá!
Nàng trang điểm và sửa lại tóc trong gương rồi cố trấn tĩnh tại. Có tiếng những bước chân tới gần. Cánh shoji mở sang bên.
"Ôi, thưa phu nhân", Gyoko cúi rạp người chào, miệng nói.
"Cám ơn phu nhân đã có lòng tốt cho tôi được gặp!"
"Chào Gyoko-san, bà đến tôi rất mừng."
Hai người uống sake, Chimoko rót rượu.
"Đồ sứ đẹp quá. Đáng yêu quá."
Họ trò chuyện xã giao với nhau rồi Chimoko được cho lui.
"Xin lỗi Gyoko-san, nhưng Chúa công tôi không tới chiều nay. Tôi chưa được gặp Đại nhân, tuy tôi hy vọng sẽ được gặp trước khi tôi đi."
"Vâng, tôi có nghe nói Yabu-san muốn thay Đại nhân đi ra bến tàu."
"Khi nào gặp Toranaga Sama, tôi sẽ xin Đại nhân một lần nữa. Nhưng tôi nghĩ Đại nhân cũng sẽ vẫn trả lời thế thôi." Mariko rót thêm rượu cả hai người.
"Rất tiếc, Đại nhân sẽ không phê chuẩn thỉnh cầu của tôi."
"Vâng, tôi tin phu nhân. Trừ phi có một sức ép lớn."
"Tôi chẳng thể sử dụng được sức ép nào cả. Rất tiếc."
"Vâng, thật đáng tiếc, thưa phu nhân."
Mariko đặt chén xuống.
"Vậy bà đã quyết định rằng có những cái mồm không kín đáo."
Gyoko nói gay gắt:
"Nếu tôi đi thì thầm những bí mật về phu nhân thì liệu tôi có đi nói cái đó ra trước mặt phu nhân không? Phu nhân nghĩ rằng tôi lại khờ khạo đến thế ư?"
"Có lẽ bà nên về đi thì hơn, xin lỗi, tôi có nhiều việc phải làm."
"Vâng, thưa phu nhân, và tôi cũng thế!" Gyoko đáp, giọng thô lỗ.
"Đại nhân Toranaga hỏi tôi, hỏi thẳng vào mặt tôi, tôi biết gì về phu nhân và Anjin-san. Chiều nay. Tôi bảo, giữa hai người chẳng có gì hết. Tôi nói:
"Ồ vâng thưa Chúa công, tôi cũng có nghe thấy những tin đồn xấu xa nhưng chẳng có gì là thật cả. Tôi xin thề trên đầu con trai tôi, thưa Chúa công, và trên đầu các con trai của con trai tôi. Nếu có ai biết được thì chắc chắn người đó là tôi. Chúa công có thể tin được rằng tất cả chỉ là chuyện dối trá có ác ý... chuyện đồn nhảm, chuyện ghen tức đố kỵ thôi..." Ồ vâng, thưa phu nhân, phu nhân có thể tin tôi đã tỏ ra rất công phẫn, diễn xuất hoàn hảo và Đại nhân đã tin." Gyoko nốc cạn chén sake rồi chua chát nói thêm:
"Bây giờ thì tất cả chúng tôi sẽ phá sản nếu Đại nhân có được bằng chứng... mà điều đó thì cũng chẳng phải là khó khăn gì, neh?"
"Sao?"
"Đem Anjin-san ra thử thách... phương pháp Trung Hoa, Chimoko nữa... phương pháp Trung Hoa. Tôi... Kiku-san... Yoshinaka... xin lỗi, cả phu nhân nữa... phương pháp Trung Hoa."
Mariko hít một hơi dài.
"Tôi... tôi có thể hỏi bà được chăng... tại sao bà liều mạng như thế?"
"Là vì trong những tình huống nào đó, phụ nữ phải bảo vệ nhau chống lại đàn ông. Là vì thực sự tôi chẳng trông thấy gì cả. Là vì phu nhân chẳng hại gì tôi. Là vì tôi mến phu nhân và Anjin-san và tin tưởng cả hai người đều có karma riêng. Là vì tôi muốn phu nhân sống và là vì một người bạn, hơn là muốn phu nhân chết, và quan sát các vị như ba con thiêu thân chập chờn quanh ngọn lửa cuộc đời là một điều rất hứng thú."
"Tôi không tin bà."
Gyoko khẽ cười.
"Cảm ơn phu nhân." Lúc này đã bình tĩnh lại, bà ta nói rất thành thật.
"Được thôi, tôi sẽ nói lý do thật sự. Tôi cần sự giúp đỡ của phu nhân. Vâng, Toranaga Sama sẽ không chuẩn y thỉnh cầu của tôi nhưng có lẽ phu nhân có thể nghĩ ra được một cách nào đó. Phu nhân là cơ hội duy nhất tôi có thể có được, duy nhất tôi có thể có được ở kiếp sống này và tôi không bỏ lỡ cơ hội đó một cách khinh suất được. Đó, bây giờ thì phu nhân biết rồi đó. Tôi kính cẩn cầu xin phu nhân giúp đỡ tôi về lời thỉnh cầu của tôi." Bà ta áp hai bàn tay lên đệm cúi rạp đầu.
"Thưa phu nhân Toda, xin phu nhân tha thứ cho sự hỗn xược của tôi, nhưng tất cả những gì tôi có sẽ được đặt dưới chân phu nhân nếu phu nhân vui lòng giúp tôi." Rồi bà ngồi ngay ngắn lại, sửa lại nếp kimono và uống nốt chén sake.
Mariko cố suy nghĩ thật chính xác. Linh cảm của nàng bảo nàng nên tin người đàn bà này nhưng đầu óc nàng vẫn bị choáng ngợp bởi phát hiện về ý đồ của Toranaga và sự nhẹ nhõm được biết Gyoko đã không tố cáo nàng như nàng tưởng, vì vậy nàng quyết định gạt vấn đề sang một bên để sau suy nghĩ thêm.
"Vâng, tôi sẽ cố gắng. Xin bà hãy cho tôi có thời gian mới được."
"Tôi có thể cho phu nhân nhiều hơn thế. Đây là một việc: Phu nhân biết Amida Tông chứ? Bọn thích khách ấy?"
"Có chuyện gì về chúng?"
"Phu nhân còn nhớ tên thích khách ở lâu đài Osaka chứ? Nó định ám sát Anjin-san... chứ không phải Toranaga Sama. Viên quản gia của Đại nhân Kiyama đã cho nó hai ngàn Koku để làm việc đó."
"Kiyama? Tại sao?"
"Ông ta là người Cơ đốc giáo, neh? Anjin-san đã là kẻ thù của họ ngay từ khi ấy rồi, neh? Nếu khi ấy đã vậy, bây giờ thì sao? Bây giờ Anjin-san đã là Samurai và tự do, với chiếc thuyền của ông ấy."
"Một tên Amida khác? Ở đây?"
Gyoko nhún vai.
"Ai mà biết được? Nhưng tôi sẽ không đánh đổi một cái khố của eta lấy cái mạng sống của Anjin-san nếu ông ta không phòng bị gì cả khi đi ra ngoài lâu đài."
"Ông ta bây giờ ở đâu?"
"Ở chỗ của ông ta, thưa phu nhân. Chẳng mấy chốc nữa phu nhân sẽ tới thăm ông ta, neh? Có lẽ phu nhân nên dặn ông ta phải đề phòng thì tốt hơn."
"Bà có vẻ am tường mọi chuyện xảy ra, Gyoko-san!"
"Tôi luôn luôn dỏng tai nghe, thưa phu nhân, và mở mắt nhìn."
Mariko cố nén sự lo lắng về Blackthorne.
"Bà có nói cho Toranaga Sama biết không?"
"Ồ, cố chứ, tôi có nói điều đó." Đuôi mắt Gyoko nheo lại và mụ nhấp nháp sake.
"Thật ra, tôi cho tằng Đại nhân không ngạc nhiên. Đó là một điểm đáng chú ý, phu nhân có thấy thế không?"
"Có lẽ bà nhầm chăng?"
"Có lẽ. Ở Mishima tôi có nghe đồn rằng có một âm mưu đánh thuốc độc Đại nhân Kiyama. Thật là khủng khiếp, neh?"
"Âm mưu nào?"
Gyoko nói cho nàng biết các chi tiết.
"Không thể thế được! Một Daimyo Cơ đốc giáo sẽ không bao giờ hành động như vậy đối với một Daimyo Cơ đốc giáo khác!"
Mariko rót rượu vào các chén.
"Tôi có thể biết được bà còn nói những gì và Đại nhân còn nói những gì không?"
"Thưa phu nhân, một phần câu chuyện là tôi khẩn cầu được phép lại hầu hạ Đại nhân và thoát khỏi cái quán trọ đầy ruồi kia, về chuyện này thì Đại nhân đồng ý. Bây giờ chúng tôi đã có chỗ ăn chỗ ở tử tế trong lâu đài, gần chỗ ở của Anjin-san, trong một nhà khách và tôi có thể đi lại tùy ý. Đại nhân có cho gọi Kiku-san tới mua vui tối nay và đó cũng là một sự tiến bộ nữa, tuy chẳng gì có thể khiến Đại nhân rũ được sự ưu tư sầu muộn. Neh?" Gyoko chăm chú nhìn Mariko với một, vẻ soi mói, suy đoán. Mariko giữ vẻ mặt chân thật, bình thản và chỉ gật đầu. Gyoko thở dài và nói tiếp:
"Vâng, Đại nhân rất buồn. Thật thương quá. Còn một phần thời gian nữa là nói về ba chuyện bí mật. Đại nhân có yêu cầu tôi nhắc lại những điều tôi biết, những điều tôi đã nói với phu nhân."
Mariko thầm nghĩ, một đầu mối nữa lại hiện rõ... Ochiba. Vậy ra đó là cái mồi nhử Zataki! Và Toranaga cũng có một chiếc gậy tay giơ sẵn trên đầu Omi nếu cần thiết và một vũ khí đề chống lại Onoshi và Harima hoặc cả Kiyama nữa.
"Phu nhân mỉm cười gì vậy?"
A, đúng, Mariko những muốn nói lên như vậy, để chia sẻ với Gyoko niềm hân hoan của mình. Tin tức của bà thật giá trị xiết bao đối với Chúa công chúng ta, nàng muốn nói vậy với Gyoko. Chúa công cần phải thưởng cho bà! Bản thân bà lẽ ra phải được phong là Daimyo! Và Toranaga ngồi nghe, bề ngoài ra vẻ thờ ơ, không quan tâm, thì quả là ghê gớm! Đại nhân thật là tuyệt vời!
Nhưng Toda Mariko nô Buntaro chỉ lắc đầu và thản nhiên nói:
"Tôi lấy làm tiếc là tin tức của bà đã không làm cho Đại nhân vui lên."
"Tôi nói gì Đại nhân cũng chẳng thấy vui lên. Cứ âu sầu ủ rũ. Thật buồn quá, neh?"
"Vâng, thật đáng buồn."
"Vâng", Gyoko khụt khịt.
"Xin nói một tin nữa trước khi ra về, để phu nhân quan tâm, thắt chặt tình bạn hữu chúng ta. Rất có thể là Anjin-san mắn con lắm đấy."
"Cái gì?"
"Kiku-san có mang."
"Anjin-san?"
Vâng, hoặc Đại nhân Toranaga. Cũng có thể là Omi-san. Tất cả đều trong khoảng thời gian có thể cả. Dĩ nhiên Kiku-san vẫn có biện pháp phòng ngừa sau khi tiếp Omi-san, như thường lệ, nhưng phu nhân cũng biết đấy, chẳng phương pháp nào là hoàn hảo cả, chẳng có gì làm đảm bảo tuyệt đối, sai lầm thường vẫn xảy ra, neh? Cô ấy cho rằng mình đã quên không đề phòng sau khi tiếp Anjin-san nhưng không dám chắc. Hôm đó là hôm có người đưa thư đến Anjiro và trong sự nhốn nháo hối hả chuẩn bị đi Yokose và chuyện Đại nhân Toranaga mua lại hợp đồng Kiku-san… điều đó cũng dễ hiểu thôi, neh?" Gyoko giơ hai bàn tay lên, cớ vẻ rất bối rối.
"Sau Đại nhân Toranaga, theo gợi ý của tôi, cô ta đã làm ngược lại. Cả hai chúng tôi đã thắp hương cầu cho sẽ là con trai."
Mariko chăm chú nhìn hình vẽ trên chiếc quạt của nàng.
"Ai? bà cho là ai?"
"Rắc rối là ở chỗ đó, thưa phu nhân. Tôi cũng không biết nữa. Tôi rất đội ơn phu nhân nếu phu nhân cho nghe một lời khuyên nhủ."
"Mới bắt đầu thế thì phải chặn ngay lại. Tất nhiên là thế rồi. Cô ấy không sợ nguy hiểm gì đâu."
"Vâng, đúng thế ạ, tôi rất đồng ý. Nhưng bất hạnh là Kiku-san lại không đồng ý."
"Sao? Tôi ngạc nhiên đấy. Gyoko-san! Dĩ nhiên là cô ấy phải làm vậy. Hoặc phải nói cho Đại nhân Toranaga biết. Xét cho cùng, chuyện đó xảy ra trước khi Đại nhân…"
"Có lẽ là trước Đại nhân, thưa phu nhân."
"Cần phải cho Đại nhân Toranaga biết. Tại sao Kiku-san lại ương bướng và dại dột thế?"
"Karma, thưa phu nhân. Cô ấy muốn có con."
"Con của ai?"
"Cô ấy không muốn Chỉ bảo rằng bất cứ là con của một người nào trong số ba người đó đều có lợi cả."
"Cô ấy nên khôn ngoan mà bỏ đứa này đi và lần sau thì phải cho chắc chắn."
"Tôi rất đồng ý với phu nhân. Tôi nghĩ rằng phu nhân cần biết để ngộ nhỡ ra... phải mất nhiều, rất nhiều ngày mới thấy có dấu hiệu nào đó hoặc trước khi một chuyện xảy thai có thể gây nguy hiểm cho cô ta. Có thể cô ta sẽ thay đổi ý kiến. Trong chuyện này tôi không buộc cô ta được. Cô ta không còn thuộc quyền sở hữu của tôi nữa, tuy lúc này tôi đang cố gắng chăm sóc cô ta. Nếu là con của Đại nhân Toranaga thì thật là tuyệt. Nhưng giả sử như nó lại mắt xanh... À, xin có một ý kiến cuối cùng, thưa: xin phu nhân hãy nói cho Anjin-san là hãy chỉ tin ở gã Uraga no Tadamsa cho đến lúc này thôi, và chớ có bao giờ tin gã ở Nagasaki. Ở đó thì tuyệt đối không được tin gã. Sự thần phục tối hậu của gã vẫn là luôn luôn là thần phục ông bác gã là Đại nhân Harima."
"Làm thế nào mà bà tìm ra được những chuyện đó thế Gyoko-san?"
"Đàn ông cần được thì thào những bí mật, thưa phu nhân. Đó là chỗ khác nhau giữa họ và chúng ta... họ cần chia sẻ các bí mật, còn phụ nữ chúng ta thì chỉ tiết lộ bí mật để giành chặt lấy cái lợi nào đó. Với một ít bạc và một cái tai sẵn sàng lắng nghe... mà tôi thì có cả hai... thì quả là rất dễ. Vâng. Đàn ông. Cần được chia sẻ bí mật. Đó là điều lý thú tại sao chúng ta hơn họ và họ luôn luôn bị chúng ta thao túng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận