Shogun Tướng Quân
Chương 56
Đẹp quá neh?" Yabu trỏ những xác người chết ở bên dưới.
"Sao?" Blackthorne hỏi.
"Một bài thơ! Ông hiểu.
"Bài thơ" chứ?"
"Tôi hiểu từ đó, vâng."
"Một bài thơ, Anjin-san ạ. Ông có thấy thế không?"
Nếu Blackthorne có đủ từ ngữ, anh sẽ nói: không, Yabu-san. Nhưng lần đầu tiên tôi đã thấy rõ ý định của nàng, ngay từ lúc nàng ra lệnh đầu tiên và Yoshinaka giết tên đầu tiên. Thơ Đây là một nghi thức kinh tởm, dũng cảm, vô nghĩa, kỳ quặc, trong đó cái chết được trang trọng hóa và không thể tránh khỏi, chẳng khác gì tại một pháp đình tôn giáo Spain và tất cả cái chết đều chỉ là khúc dạo đầu cho cái chết của Mariko. Bây giờ thì mọi người đều dính líu rồi, Yabu-san: ông, tôi, lâu đài, Kiri, Ochiba, Ishido, tất cả... vì nàng đã quyết chí làm cái việc nàng cho là cần thiết. Và nàng đã quyết định khi nào? Lâu rồi, neh? Hay nói đúng hơn, Toranaga đã quyết định hộ nàng.
"Xin lỗi Yabu-san, không đủ từ", anh nói.
Yabu hầu như không nghe thấy anh. Trên đường đi. trên các mặt tường thành, tất cả đều yên lặng, mọi người đứng sững như tượng. Thế rồi tất cả như sống lại, những lời nói khẽ khàng, cử động chậm chạp, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, khi mọi người thoát ra khỏi cơn hôn mê.
Yabu thở dài, lòng đầy sầu muộn.
"Một bài thơ, Anjin-san", lão lại nói, rồi rời khỏi mặt tường thành.
Khi Mariko nhặt thanh kiếm lên và một mình đi lên trước, Blackthorne những muốn nhẩy xuống đấu trường, xông vào địch thủ của nàng để bảo vệ. nàng, để bắn tan sọ tên Áo Xám trước khi nàng bị chém chết. Nhưng cũng như mọi người, anh đã không làm gì cả. Không phải vì anh sợ. Anh không còn sợ cái chết nữa. Lòng can đảm của nàng đã cho anh thấy sự vô ích của nỗi sợ đó và anh đã an tâm về mình từ lâu rồi, kể từ cái đêm ở Anjiro với thanh đoản kiếm.
Đêm ấy ta thực sự muốn đâm thẳng thanh kiếm vào tim mình.
Từ đó, nỗi sợ cái chết của ta đã bị xóa bỏ, đúng như nàng đã nói:
"Chỉ có sống bên bờ cái chết mới hiểu được niềm vui khôn tả của cuộc sống" ta không nhớ Omi đã chặn lưỡi kiếm lại thế nào, chỉ cảm thấy mình đã sống lại khi tỉnh giấc sáng hôm sau.
Mắt anh nhìn những người chết nằm trên con đường. Ta có thể giết chết tên Áo Xám đó cho nàng, anh nghĩ, và có lẽ một tên nữa, có lẽ nhiều tên nữa, nhưng rồi vẫn cứ có một tên khác và cái chết của. ta sẽ chẳng hề làm nghiêng cán cân đi một tí chút nào. Ta không sợ chết, anh tự nhủ. Ta chỉ kinh hoàng thấy mình không thể làm gì được để bảo vệ nàng.
Lúc này bọn Áo Xám đang nhặt các xác chết. Áo Xám và Áo Nâu đều được đối xử tôn trọng như nhau. Những tên Áo Xám khác đang lũ lượt rời khỏi nơi đây, Kiyama và người của lão lẫn trong đám đông. Đám phụ nữ, trẻ con và thị tỳ cũng đi khỏi, bụi bay mù mịt dưới chân họ. Anh ngửi thấy cái mùi hơi hôi thối của chết chóc trộn lẫn vào làn gió mặn nhè nhẹ thổi, đầu óc choáng ngợp hình ảnh nàng, sự dũng cảm của nàng, cái cảm giác ấm áp khó tả mà hành động dũng cảm can trường của nàng đã đem lại cho anh. Anh nhìn lên mặt trời ước lượng. Còn sáu giờ nữa thì mặt trời sẽ lặn. Anh đi tới các bậc thềm dẫn xuống dưới.
"Anjin-san? Ngài đi đâu?"
Anh quay lại, sực nhớ ra những tên Áo Xám của anh. Tên đột trưởng đang nhìn anh chằm chằm.
"À, xin lỗi. Đi kia!" Anh trỏ xuống sân trước.
Tên đội trưởng Áo Xám ngẫm nghĩ rồi miễn cưỡng đồng ý.
"Được thôi. Xin ngài đi theo tôi."
Tại sân trước, Blackthorne cảm thấy thái độ hằn học của bọn Áo Nâu với những tên Áo Xám đi với anh. Yabu đang đứng bên cạnh cổng nhìn mọi người quay về. Kiri và Sazuko đang cầm quạt phe phẩy, một vú nuôi đang cho trẻ bú. Họ ngồi trên những chiếc chăn nhỏ và đệm đã được vội vã trải ra trong bóng râm trên hiên. Đám phu kiệu sợ hãi ngồi xổm túm tụm vào một bên cạnh đống hành lý và các con ngựa thồ. Anh đi về phía vườn nhưng bọn lính gác lắc đầu.
"Xin lỗi, lúc này nơi đó là nằm ngoài giới hạn, Anjin-san!"
"Phải tất nhiên", anh nói và quay đi. Lúc này con đường đã thưa người tuy vẫn còn hơn năm trăm tên Áo Xám ở lại, ngồi xổm hoặc xếp bằng thành một hình vòng cung rộng nhìn vào cổng. Tên Áo Nâu cuối cùng thong thả lướt qua cửa tò vò.
Yabu gọi:
"Đóng cửa và cài then lại."
"Xin lỗi Yabu-san", tên sĩ quan nói,
"Nhưng, phu nhân Toda nói rằng phải để ngỏ cửa. Chúng tôi phải canh phòng cho các vị chống lại tất cả bọn đó nhưng cửa phải để ngỏ."
"Có thật thế không?"
Tên sĩ quan tự ái. Hắn là một người mặt lưỡi cày, nhẵn nhụi, trạc ba mươi tuổi, cằm nhô ra, có ria và có râu.
"Xin lỗi... tất nhiên là thật."
"Cảm ơn. Tôi không có ý xúc phạm gì đâu, neh? Ông có phải là sĩ quan cao nhất ở đây không?"
"Tôi đã có vinh dự được phu nhân Toda tin cậy. Vâng. Tất nhiên, Đại nhân là cấp trên của tôi."
"Tôi chỉ huy nhưng ông là người đảm trách."
"Cảm ơn Yabu-san, nhưng phu nhân Toda chỉ huy ở đây. Đại nhân là sĩ quan cấp trên. Tôi sẽ lấy làm vinh dự được làm phó của Đại nhân. Nếu Đại nhân cho phép."
Yabu hằn học nói: 'Tôi cho phép, ông đội trưởng. Tôi thừa biết ai chỉ huy chúng ta ở đây. Tên ông là gì?"
"SumiYori TabIto."
"Tên Áo Xám đầu tiên có phải cũng là SumiYori không nhỉ?"
"Vâng, thưa Yabu-san. Đó là anh họ của tôi."
"Ông đội trưởng, khi nào ông sẵn sàng, yêu cầu ông triệu tập một cuộc họp của tất cả các sĩ quan."
"Vâng, thưa Đại nhân. Với sự đồng ý của phu nhân."
Cả hai nhìn ra: một phụ nữ tập tễnh đi vào sân trước. Bà ta là Samurai và đã đứng tuổi. Bà nặng nề chống một cây gậy…Tóc bà bạc trắng nhưng lưng thẳng. Bà đi tới chỗ Kiritsubo, nữ tỳ của bà cầm chiếc dù che nắng cho bà.
"Ôi, Kiritsubo-san", bà trịnh trọng nói:
"Tôi là Maeda Etsu, mẹ của Đại nhân Maeda, tôi tán thành ý kiến của phu nhân Toda. Với sự cho phép của phu nhân Toda, tôi xin được có vinh dự cùng đợi với phu nhân."
"Xin mời phu nhân ngồi, xin kính chào phu nhân." Kiri nói. Một nữ tỳ đưa ra một chiếc đệm và cả hai nữ tỳ đỡ bà phu nhân già ngồi xuống.
"A, thế này dễ chịu hơn... dễ chịu quá", phu nhân Etsu nói, cắn môi nhịn một tiếng rên rỉ vì đau đớn.
"Các khớp xương tôi, ngày càng tệ. A, thật là đỡ quá. Cảm ơn phu nhân."
"Mời phu nhân dùng trà?"
"Trà trước, sake sau, thưa phu nhân Kiritsubo. Nhiều sake. Sự kích động làm khô cổ, neh?"
Nhiều phụ nữ Samurai khác tách ra khỏi các đám đông đang rời khỏi nơi đây, quay trở lại, len qua hàng ngũ bọn Áo Xám, đi vào chỗ bóng râm mát mẻ. Vài người do dự, ba người đổi ý nhưng chẳng bao lâu có mười bốn phu nhân trên hiên và hai người đem theo cả con cái.
"Xin lỗi phu nhân, tôi là Achiko, vợ của Kiyama Nagamasa, tôi cũng muốn về nhà", một cô gái trẻ rụt rè nói, nắm tay đứa con trai nhỏ tuổi của mình.
"Tôi muốn trở vè nhà với chồng tôi. Tôi cũng xin phép đợi, có được không ạ?"
"Nhưng Đại nhân Kiyama sẽ nổi giận, nếu phu nhân ở lại đây."
"Ồ, xin lỗi Kiritsubo-san, nhưng Đại nhân có biết đến tôi đâu. Tôi chỉ là vợ của một người cháu trai rất nhỏ bé của Đại nhân thôi. Tôi tin chắc là Đại nhân chẳng quan tâm, còn tôi thì đã bao tháng nay không gặp chồng tôi, mà người ta có nói gì tôi cũng chẳng cần. Phu nhân Mariko nói đúng, neh?"
"Rất đúng, Achiko-san", bà phu nhân già Etsu nói, cương quyết đảm nhận trách nhiệm.
"Tất nhiên là mọi người hoan nghênh cháu ở đây. Lại đây ngồi cạnh ta. Con trai cháu tên là gì? Thằng bé đẹp lắm."
Các bà phu nhân đồng thanh tán thành và một đứa bé khác lên bốn nũng nịu.
"Cháu cũng đẹp, neh?" Ai đó bật cười và các bà cười theo.
"Đúng, cháu cũng đẹp", phu nhân Etsu nói và lại cười.
Kiri chùi một giọt nước mắt:
"Thế, như thế tốt hơn, tôi quá quan trọng hóa vấn đề, neh?" Bà cười.
"Ôi, thưa các phu nhân, tôi thật vinh dự được phép chào đón các phu nhân nhân danh Mariko-san. Chắc các phu nhân đói cả rồi còn gì, và thưa phu nhân Etsu, phu nhân nói đúng, chuyện vừa qua làm ai cũng khát khô cả cổ!" Bà sai nữ tỳ đi lấy thức ăn thức uống và giới thiệu các vị phu nhân cần được giới thiệu, khen một chiếc áo kimono đẹp của bà này hay một chiếc dù đặc biệt của bà kia. Chẳng mấy chốc, các bà đều trò chuyện râm ran, vui vẻ và ríu rít như những con vẹt đuôi đài.
"Làm sao đàn ông hiểu được phụ nữ?" SumiYori dứt khoát.
"Đúng, không thể hiểu được!" Yabu đồng ý.
"Vừa mới hoảng sợ, khóc đấy rồi lại... khi tôi thấy phu nhân Mariko nhặt thanh kiếm của Yoshinaka lên tôi tưởng mình có thể chết được vì hãnh diện."
"Đúng. Đáng tiếc là tên Áo Xám cuối cùng giỏi quá. Tôi rất muốn được thấy phu nhân giết hắn. Giá phải một tay kém hơn thì có lẽ đã chết về tay phu nhân Mariko rồi."
SumiYori xoa xoa bộ râu, mồ hôi đang khô làm hắn ngứa ngáy.
"Nếu Đại nhân ở địa vị hắn, Đại nhân sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ giết bà ta rồi đánh vào cánh Áo Nâu. Ở đó quá nhiều máu đã đổ. Tôi phải tự kiềm chế lắm mới không giết những tên Áo Xám đứng gần tôi trên mặt tường thành."
"Đôi khi cũng cần phải giết. Như thế là tốt. Rất tốt. Có khi còn đặc biệt thú vị nữa là khác, hơn cả ngủ với một người đàn bà khỏe mạnh."
Phía các bà có tiếng cười rộ lên khi hai đứa bé khệnh khạng đi đi lại lại, vẻ mặt quan trọng, những chiếc áo kimono đỏ thắm của chúng phấp phới.
"Có trẻ ở đây thật là vui. Cảm ơn Trời Phật là các con tôi vẫn ở Yedo."
"Phải." Yabu đang trầm ngâm nhìn đám phụ nữ.
"Tôi cũng đang tự hỏi mình điều đó." SumiYori bình thản nói.
"Thế câu trả lời của ông thế nào?"
"Bây giờ thì có một cách duy nhất thôi. Nếu Ishido để chúng ta đi thì hay. Nếu việc seppuku của phu nhân Mariko chẳng ích gì, thì... thì khi ấy chúng ta sẽ giúp các phu nhân này đi vào cõi hư vô và rồi bắt đầu cuộc chém giết. Họ không muốn sống nữa đâu."
Yabu nói:
"Cũng có một vài người có thể vẫn muốn sống đấy."
"Yabu-san, cái đó có thể quyết định sau. Nếu tất cả thực hiện seppuku ở đây thì có lợi cho Chúa thượng của chúng ta. Kể cả các trẻ con."
"Phải."
"Sau đó chúng ta sẽ chia người giữ các tường thành và mở toang các cổng ra vào lúc rạng sáng. Chúng ta sẽ chiến đấu cho đến trưa. Thế là đủ. Khi đó còn lại những ai thì kéo cả vào bên trong, nổi lửa đốt cái khu vực này của lâu đài. Nếu tôi còn sống, tôi sẽ lấy làm vinh dự được Đại nhân nhận làm phụ tá."
"Tất nhiên là tôi nhận rồi."
SumiYori nhếch mép cười.
"Chuyện này rồi sẽ làm vương quốc tan tành, neh? Tất cả cuộc chém giết này và vụ seppuku của phu nhân Mariko sẽ lan ra như lửa... sẽ nuốt chửng Osaka, neh? Đại nhân nghĩ sao, liệu Thiên Hoàng có hoãn lại không? kế hoạch của Chúa công chúng ta thế nào?"
"Tôi không rõ. Nghe đây, SumiYori-san, tôi sẽ trở về nơi tôi ở một lát. Khi phu nhân. Mariko quay lại đây, ông tìm tôi ngay nhé." Lão đi lại chỗ Blackthorne đang ngồi đăm chiêu trên các bậc thềm.
"Anjin-san này", Yabu nói nhỏ,
"Có lẽ tôi có một kế hoạch. Bí mật, neh? Bí mật, hiểu chứ?"
"Hiểu."
Chuông bính boong điểm giờ, vang dội trong đầu tất cả mọi người, báo hiệu bắt đầu giờ thân, sáu tiếng cho phiên gác chiều, ba tiếng báo giờ. Nhiều người nhìn lên mặt trời, ước lượng thời gian.
"Kế hoạch gì?" Blackthorne hỏi.
"Sau sẽ nói. Cứ ở quanh đây nhé. Đừng nói gì cả hiểu không?"
"Hiểu."
Yabu oai vệ đi ra cổng với mười tên Áo Nâu. Hai mươi tên Áo Xám nhập vào nhóm đó rồi tất cả cùng đi xuôi con đường lớn. Nhà ở của Yabu cách chỗ rẽ đầu tiên không xa. Bọn Áo Xám dừng lại bên ngoài cổng nhà. Yabu ra hiệu cho bọn Áo Nâu đợi ở vườn rồi một mình đi vào trong.
"Tướng công, không thể được", Ochiba nói.
"Không thể để một phu nhân ở địa vị bà ta làm seppuku được. Xin lỗi, nhưng Đại nhân bị mắc bẫy rồi."
"Tôi đồng ý", Đại nhân Kiyama dằn giọng nói.
"Thưa phu nhân,
"Ishido nói.
"Tôi trân trọng xin được nói rằng dù tôi có nói gì hay không nói gì khi ấy thì cũng chẳng có ý nghĩa cái cục cứt gì đối với bà ta. Bà ta đã quyết định rồi, chí ít thì Toranaga cũng đã quyết rồi."
"Dĩ nhiên là ông ta đứng đằng sau chuyện này." Kiyama nói trong lúc Ochiba lùi lại trước sự thô lỗ của Ishido.
"Xin lỗi, nhưng một lần nữa, Toranaga lại tỏ ra khôn ngoan hơn Đại nhân. Dù vậy, Đại nhân cũng không thể để cho bà ta làm seppuku được."
"Tại sao?"
"Xin lỗi Tướng công, chúng ta cần nói nhỏ thôi", Ochiba nói. Họ đang đợi ở phòng ngoài căn buồng bệnh của phu nhân Yokođô trong khu vực bên trong của tòa vọng lâu, ở tầng hai.
"Tôi tin chắc là không phải lỗi tại tướng công và chắc chắn phải có một cách giải quyết."
Kiyama bình tĩnh nói:
"Thưa Đại nhân, Đại nhân không thể để bà ta tiếp tục thực hiện kế hoạch của bà ta được, bởi vì như vậy sẽ kích động mạnh mẽ tất cả các phu nhân khác trong lâu đài."
Ishido nhìn lão trừng trừng.
"Đại nhân hình như quên mất rằng đã có một cặp vợ chồng bị bắn chết nhầm mà không hề gây xáo động gì trong bọn họ cả... trừ có điều là đã ngăn chặn mọi mưu toan trốn khỏi nơi đây."
"Đó là một sai lầm khủng khiếp, thưa Tướng công", Ochiba nói.
"Tôi đồng ý. Nhưng chúng ta đang chiến tranh, Toranaga chưa nằm trong tay chúng ta và cho đến khi hắn chết, Đức bà và Thế tử hoàn toàn vẫn lâm vào tình trạng nguy hiểm."
"Xin lỗi... tôi không lo lắng gì cho bản thân tôi... chỉ lo cho con trai tôi mà thôi." Ochiba nói.
"Họ đi, rồi mười tám ngày nữa tất cả họ sẽ phải trở về đây. Tôi đề nghị Đại nhân nên để cho đi tất cả."
"Đó là một sự liều lĩnh không cần thiết. Xin lỗi, chúng ta không biết chắc được bà ta có ý định thế thật không?"
"Thật đấy", Kiyama khinh bỉ nói với Ishido, lão khó chịu với thái độ lỗ mãng của Ishido trong khung cảnh giàu sang cực kỳ này, nó nhắc nhở lão nhớ đến Taiko, người bạn và ông chủ đáng kính trọng của lão.
"Bà ta là Samurai."
"Đúng thế", Ochiba nói.
"Xin lỗi, nhưng tôi đồng ý với Đại nhân Kiyama, Mariko-san sẽ làm như bà ta đã nói. Rồi lại còn cái mụ phù thủy Etsu nữa! Cái họ nhà Maeda này là những người kiêu ngạo, neh?"
Ishido đi ra cửa sổ nhìn ra ngoài.
"Đối với tôi, họ có chết thiêu tất tôi cũng mặc. Cái mụ đàn bà đó của Toranaga là người Cơ Đốc giáo, neh? Chẳng phải tự sát là trái với đạo của bà ta đó sao? Một tội lỗi đặc biệt?"
"Đúng, nhưng bà ta sẽ có một phụ tá… như thế không phải là tự sát."
"Thế ngộ như bà ta không làm được thế?"
"Sao?"
"Giả dụ như bà ta bị tước vũ khí và không có phụ tá?"
"Làm sao Đại nhân có thể làm thế được?"
"Bắt sống bà ta. Nhốt bà ta với những nữ tỳ được chọn lọc cẩn thận cho đến khi Toranaga vượt qua bờ cõi của chúng ta." Ishido mỉm cười.
"Đến lúc đó thì bà ta muốn làm gì thì làm. Thậm chí tôi còn sẵn sàng vui vẻ giúp bà ta một tay."
"Đại nhân làm thế nào mà bắt được bà ta?" Kiyama hỏi.
"Thế nào thì bà ta vẫn có đủ thì giờ để seppuku hoặc dùng đoản kiếm của mình."
"Có lẽ. Nhưng giả dụ như có thể bắt được bà ta và tước vũ khí rồi giữ bà ta vài ngày. Vài ngày. Chẳng phải là quan trọng sinh tử sao? Chẳng phải chính vì thế mà bà ta khăng khăng đòi đi ngay hôm nay đó sao, trước khi Toranaga vượt sang địa phận của chúng ta và tự thiến mình?"
"Liệu có thể làm được không?" Ochiba hỏi.
"Có thể được", Ishido nói.
Kiyama ngẫm nghĩ.
"Mười tám ngày nữa Toranaga phải có mặt ở đây. Ông ta chỉ có thể trì hoãn ở bờ cõi tối đa là bốn ngày nữa. Như vậy, phải giữ bà ta nhiều nhất là một tuần."
"Hoặc mãi mãi", Ochiba nói.
"Toranaga cứ lần khân mãi rồi, đôi khi tôi nghĩ là ông ta sẽ không bao giờ đến đây."
"Ông ta phải đến đây vào ngày hai mươi hai", Ishido nói.
"A, thưa Đức bà, đó một ý kiến hay rất hay."
"Chắc chắn đó là ý kiến của ông, thưa Tướng công." Giọng Ochiba dịu dàng tuy bà rất mệt mỏi sau một đêm mất ngủ.
"Còn Đại nhân Sudara và em gái tôi thì sao? Lúc này họ có ở chỗ Toranaga không?"
"Không, thưa Đức bà, chưa. Họ sẽ được đưa đến đây bằng đường biển."
"Không được đụng đến em gái tôi", Ochiba nói.
"Hoặc con cô ấy."
"Con phu nhân Sudara là người nối dõi trực tiếp của dòng họ Minowara. Thưa Đức bà, tôi có bổn phận đối với Thế tử và bổn phận đó buộc tôi phải vạch rõ điều đó. một lần nữa."
"Không được đụng đến em gái tôi. Và con trai cô ấy."
"Xin tùy ý Đức bà."
Ochiba nói với Kiyama:
"Thưa Đại nhân, Mariko-san có ngoan đạo không?"
"Rất ngoan đạo", Kiyama trả lời ngay.
"Đức bà muốn nói về tự sát là tội lỗi chăng? Tôi…tôi nghĩ rằng bà ta sẽ tôn trọng điều đó nếu không bà ta sẽ mất đi linh hồn vĩnh cửu của mình. Nhưng tôi không rõ…"
"Vậy thì có một giải pháp đơn giản hơn." Ishido nói không kịp nghĩ.
"Hãy bảo tu sĩ tối cao của người Cơ đốc giáo ra lệnh cho bà ta thôi không được quấy nhiễu những người cầm quyền hợp pháp của vương quốc!"
"Ông ta không có quyền đó", Kiyama nói. Rồi lão nói thêm giọng lại càng gai ngạnh hơn.
"Làm như thế là một sự can thiệp về chính trị... một điều chính Đại nhân luôn luôn gay gắt chống lại, mà chống lại là đúng."
"Hình như người Cơ Đốc giáo chỉ can thiệp khi nào có lợi cho họ." Ishido nói.
"Đó chỉ là một sự gợi ý thôi."
Cửa bên trong mở ra, một ông thầy thuốc đứng ở đó. Mặt ông ta lộ vẻ nghiêm trọng và mệt mỏi khiến ông già hẳn đi.
"Xin lỗi, thưa Đức bà, Đức bà Yodoko gọi Đức bà."
"Đức bà hấp hối rồi ư?" Ishido hỏi.
"Vâng, thưa Đại nhân, nhưng bao giờ qua đời thì tôi không rõ."
Ochiba vội vã đi qua căn phòng rộng, qua cửa trong, kimono màu lam của bà loạt soạt, bay lượn duyên dáng. Cả hai người đàn ông nhìn theo. Cửa đóng lại. Họ tránh mắt nhau rồi được một lúc, Kiyama nói:
"Đại nhân thật sự nghĩ rằng có thể bắt sống được phu nhân Toda?"
"Vâng", Ishido đáp, mắt vẫn nhìn cánh cửa đã đóng.
Ochiba đi ngang qua căn phòng còn sang trọng hơn nhiều và quỳ xuống bên cạnh đệm. Nữ tỳ và thầy thuốc vây quanh họ. Ánh nắng lọt qua các cửa chớp bằng trúc và lấp lánh trên những kèo, cột, cánh cửa vàng son chạm trổ. Giường của Yodoko có những bình phong khảm vây quanh. Bà có vẻ như đang ngủ, khuôn mặt nhợt nhạt lọt trong cái mũ trùm đầu của chiếc áo cà sa Phật giáo, cổ tay gầy gò, mạch máu nổi cục. Ochiba thầm nghĩ tuổi già thật là buồn. Tuổi tác thật không công bằng đối với phụ nữ. Chỉ với phụ nữ thôi, chứ không phải đối với nam giới. Cầu Trời cầu Phật hãy che chở cho con khỏi cái cảnh già, bà khấn thầm. Cầu Trời, cầu Phật phù hộ cho con trai con và đưa nó lên cầm quyền bình an và che chở cho con chừng nào con còn có khả năng che chở cho nó và giúp nó.
Bà cầm lấy bàn tay Yodoko, kính trọng bà cụ.
"Thưa Đức bà?"
"Ô chan đấy ư?" Yodoko thì thào, gọi Ochiba bằng tên riêng của bà.
"Vâng, thưa Đức bà."
"Ôi, sao phu nhân đẹp thế, đẹp lắm, lúc nào cũng đẹp." Bàn tay gầy guộc giơ lên vuốt ve mái tóc của Ochiba và Ochiba không cảm thấy xúc phạm mà sung sướng như mọi khi, rất yêu thương Yodoko.
"Trẻ, đẹp và thơm tho. Đại nhân Taiko thật là con người may mắn."
"Đức bà có đau không? Đức bà có cần gì không?"
"Không... không cần gì cả. Ta chỉ muốn trò chuyện thôi." Cặp mắt già nua trũng sâu nhưng không hề mất đi chút nào ánh tinh anh.
"Bảo mọi người ra chỗ khác đi."
Ochiba ra hiệu cho mọi người rời khỏi phòng và khi chỉ còn lại hai người, bà hỏi:
"Thưa Đức bà?"
"Nghe đây, em yêu quý của ta, hãy bảo Đại nhân Tướng công để cho họ đi."
"Ông ta không thể làm thế được, thưa Đức bà, vì làm thế các con tin khác cũng sẽ đi và chúng ta sẽ yếu. Các Nhiếp chính đều nhất trí", Ochiba nói.
"Nhiếp chính!" Yodoko nói với một giọng khinh bỉ.
"Em có đồng ý không?"
"Có, thưa Đức bà, và đêm qua chính Đức bà nói là họ không được phép đi."
"Bây giờ thì phải để họ đi nếu không những người khác sẽ noi gương bà ta seppuku, em và con trai chúng ta sẽ bị nhơ nhuốc vì sai lầm của Ishido."
"Đại nhân Tướng công là người trung thành, Toranaga thì không..."
"Em chỉ có thể tin Đại nhân Toranaga được.... chứ không tin được Ishido."
Ochiba lắc đầu:
"Xin lỗi, nhưng tôi tin chắc rằng Toranaga quyết tâm trở thành Shogun và sẽ diệt con trai chúng ta."
"Em sai rồi. Ông ta đã nói điều đó hàng ngàn lần. Các Daimyo khác tìm cách lợi dụng ông ta cho những tham vọng riêng của họ. Họ luôn luôn làm như vậy, Toranaga là người được Taiko quý mến nhất. Toranaga luôn luôn tôn trọng Thế tử. Toranaga là người của dòng họ Minowara. Đừng để Ishido chi phối hoặc các Nhiếp chính chi phối em. Họ có karma của họ, có những bí mật của họ, Ôchan ạ. Tại sao không để cho bà ta đi? Thật đơn giản. Hãy cấm bà ta đi đường biển, như thế bà ta lúc nào cũng có thể bị trì hoãn lại đâu đó bên trong bờ cõi của chúng ta. Bà ta sẽ vẫn ở trong lưới của tướng công, của em với cả Kiri và tất cả những người khác nữa, neh? Bà ta sẽ vẫn bị quân Áo Xám bao vây. Hãy suy nghĩ như Taiko hoặc như Toranaga. Em và con trai chúng ta đang bị lôi kéo vào..." Giọng bà cụ kéo dài và mi mắt bà cụ chớp chớp. Bà cố thu hết sức tàn còn lại, nói tiếp:
"Mariko-san không bao giờ có thể phản đối được về việc có các vệ sĩ đi theo. Ta biết bà ta nói vậy là làm thật đấy. Hãy để cho bà ta đi."
"Tất nhiên là việc này sẽ được xem xét, thưa Đức bà." Ochiba nói, giọng lại dịu dàng và kiên nhẫn.
"Nhưng bên ngoài lâu đài, Toranaga có những nhóm Samurai bí mật của ông ta, ẩn nấp tại Osaka và xung quanh, chúng ta không biết là bao nhiêu, với lại ông ta còn nhờ đồng minh... Chúng ta không biết chắc được là những ai. Bà ta có thể đi thoát được. Khi bà ta đã đi rồi thì những người khác cũng sẽ đi theo ngay lập tức và chúng ta sẽ mất đi rất nhiều sự bảo đảm an toàn. Yodoko chan, Đức bà cũng đã đồng ý rồi kia mà, Đức bà còn nhớ chứ? Xin lỗi, nhưng tối qua, tôi có hỏi Đức bà, Đức bà nhớ chứ?"
"Có, ta nhớ", Yodoko nói, đầu óc nghĩ vớ vẩn.
"Ôi, ước gì lại có Đại nhân Taiko ở đây để hướng dẫn em." Hơi thở của bà phu nhân già bắt đầu trở nên nặng nhọc.
"Đức bà uống trà hay sake nhé?"
"Vâng, cho ta một ít trà."
Ochiba giúp bà cụ uống trà.
"Cám ơn em." Lúc này giọng nói của bà cụ yếu hơn. Sự cố gắng trò chuyện làm sức lực càng kiệt quệ nhanh.
"Em nghe đây, phải tin Toranaga. Hãy lấy ông ta làm chồng, hãy mặc cả với ông ta về việc kế vị."
"Không... không." Ochiba choáng váng.
"Sau ông ta, Yaemon có thể trị vì, rồi sẽ là con của em với Toranaga sau con chúng ta. Các con trai của con trai chúng ta sẽ thề trong danh dự mãi mãi trung thành với dòng họ Toranaga mới này."
"Toranaga xưa kia luôn luôn căm ghét Taiko. Đức bà cũng biết đấy. Toranaga là nguồn gốc của mọi sự rối ren. Bao năm nay rồi, neh? Chính ông ta."
"Thế còn em? Cái tính kiêu ngạo của em?"
"Ông ta là kẻ tử thù của chúng ta."
"Em có hai kẻ thù. Lòng kiêu ngạo và nhu cầu có được một người có thể so sánh được với chồng chúng ta. Khoan, hãy chịu khó nghe ta nói, em còn trẻ, em đẹp và mắn đẻ, em xứng đáng có một tấm chồng. Toranaga xứng đáng với em, em xứng đáng với ông ta. Toranaga là cơ may duy nhất Yaemon có thể có được."
"Không, ông ta là kẻ thù."
"Ông ta là người bạn thân nhất và người chư hầu trung thành của chồng chúng ta... không có... không có Toranaga… em không thấy…chính nhờ có sự giúp đỡ của Toranaga... em không thấy ư? Em có thể điều khiển... điều khiển ông ta."
"Xin lỗi, nhưng tôi căm ghét ông ta…ông ta làm tôi kinh tởm... thưa Yodoko chan."
"Nhiều phụ nữ... Ta đang nói gì nhỉ? À phải, nhiều phụ nữ lấy những người đàn ông họ kinh tởm. Cảm tạ Đức Phật ta đã không phải chịu cái cảnh đó…
"Bà cụ thoáng mỉm cười. Rồi bà thở dài. Một tiếng thở rất dài nghiêm túc và kéo dài, khiến Ochiba nghĩ là phút lâm chung đã đến. Nhưng rồi bà cụ lại hé mở mắt và một nụ cười nhỏ bé lại xuất hiện,
"Neh?"
"Vâng."
"Em đồng ý chứ?"
"Tôi sẽ suy nghĩ."
Những ngón tay già nua cố nắm chặt lại.
"Ta van em hãy hứa với ta là em sẽ lấy Toranaga, ta sẽ yên tâm về với Đức Phật, biết rằng dòng dõi Taiko sẽ tồn tại mãi mãi, như tên ông ấy... tên ông ấy sẽ sống..."
Nước mắt tuôn chảy trên gương mặt Ochiba khi bà ôm lấy bàn tay quều quào.
Được một lát, cặp mắt Yodoko chớp chớp và bà cụ thì thào:
"Em phải để cho Akechi Mariko đi. Đừng... đừng để bà ta trả thù được trên đầu chúng ta về những gì Taiko đã làm... đối với... ông bố của bà ta..."
Ochiba hoàn toàn bị bất ngờ.
"Sao?"
Không có tiếng trả lời. Sau đó phu nhân Yodoko bắt đầu lẩm bẩm:
"Ôi, Yaemon thân yêu... Con trai thân yêu của ta... Ôi, con thật là một chàng trai đẹp, nhưng con có quá nhiều kẻ thù... thật dại dột... Phải chăng con cũng chỉ là một ảo ảnh… phải chăng..."
Một cơn co giật làm bà cụ rung chuyển cả người. Ochiba nắm chặt lấy bàn tay, vuốt ve.
"Namu Amidat Butsu. Nam Mô A di đà Phật", bà thì thầm cầu nguyện.
Lại một cơn co giật nữa, rồi bà cụ nói rất rành rọt:
"Ô chan, tha thứ cho ta."
"Có gì đâu mà tha thứ, thưa Đức bà."
"Biết bao nhiêu điều cần được tha thứ…
"Giọng nói nhỏ đi, và ánh sáng bắt đầu nhạt dần khỏi gương mặt bà cụ.
"Nghe đây... hãy…hãy.... hứa... về... về, về Toranaga... Ochiba Sama... quan trọng... hứa đi... có thể tin ông ta được…
"Đôi mắt già nua nhìn Ochiba, van lơn, nài nỉ, ép buộc.
Ochiba không muốn nghe theo tuy vẫn biết rằng mình phải nghe theo. Đầu óc bà bối rối vì những điều đã nói ra về Akechi Mariko và vẫn còn vang lên những lời của Taiko, đã được nhắc đi nhắc lại hàng vạn lần.
"Em có thể tin cậy ở Yodoko Sama, Ô chan ạ. Bà ấy là một con người sáng suốt... Đừng bao giờ quên điều đó. Phần nhiều bà ấy đúng và em lúc nào cũng có thể đem tính mạng mình, tính mạng con trai ta và ngay cả tính mạng của ta nữa gửi gắm nơi bà ấy..."
Ochiba nhượng bộ:
"Tôi xin hứa…"nhưng đột ngột nhìn lại.
Ánh sáng trong mắt của Yodoko Sama chợp chờn lần cuối rồi tắt hẳn.
"Nam mô A di đà Phật", Ochiba đưa bàn tay bà cụ lên môi mình rồi cúi lạy và đặt bàn tay bà cụ trên chăn, vuốt mắt cho bà cụ, nhớ cái chết của Taiko, cái chết khác duy nhất mà bà chứng kiến ngay bên cạnh. Lần đó, phu nhân Yodoko đã vuốt mắt cho người chết, đó là đặc quyền của người vợ, và cũng ở căn phòng này, Toranaga đứng đợi bên ngoài, cũng như Ishido và Kiyama. Bọn họ đứng đợi ở bên ngoài, tiếp tục nhiệm vụ thức canh người ốm và bắt đầu từ hôm trước.
"Nhưng, tại sao lại gọi Toranaga, thưa Chúa thượng?" bà đã hỏi "chúa thượng cần phải nghỉ ngơi."
"Ô chan, khi ta chết ta sẽ nghỉ", Taiko nói.
"Ta phải giải quyết vấn đề kế vị. Dứt khoát. Trong lúc ta còn sức."
Thế là Toranaga đã tới, khoẻ mạnh đầy sức sống, người như toát ra quyền bính. Khi ấy chỉ có bốn người: Ochiba, Yodoko, Toranaga và Nakamura tức Taiko, chúa tế của Nhật Bản đang nằm trên giường, sắp chết. Tất cả đều chờ đợi những mệnh lệnh rồi đây sẽ phải được tuân thủ.
"À, Tora-san", Taiko nói, chào Toranaga bằng cái tên riêng do Goroda đặt cho ông ta đã lâu rồi. Đôi mắt sâu trên khuôn mặt nhỏ bé, tàn tạ giống như mặt khỉ trên một thân hình cũng nhỏ bé - nhưng lại có sức mạnh của thép cho đến cách đây vài tháng, khi sự tàn phá cơ thể bất đầu.
"Ta sắp chết. Từ hư vô lại trở về hư vô, nhưng ông sẽ còn sống và con ta thì bất lực."
"Không bất lực, thưa Chúa thượng. Tất cả các Daimyo sẽ tôn trọng con trai Chúa thượng như tôn trọng Chúa thượng."
Taiko cười:" Đúng, họ sẽ tôn trọng. Hôm nay thôi… khi ta còn sống... đúng lắm! Nhưng làm sao ta có thể biết chắc được rằng Yaemon sẽ trị vì sau ta."
"Thưa Chúa thượng, xin Chúa thượng hãy cử ra một Hội đồng Nhiếp chính."
"Nhiếp chính!" Taiko khinh bỉ nói.
"Có lẽ ta nên chỉ định ông làm người kế vị của ta rồi để ông tự định đoạt xem Yaemon có xứng đáng kế vị ông hay không."
"Tôi không xứng đáng làm việc đó. Con trái của Chúa thượng phải kế vị Chúa thượng."
"Đúng, và các con trai của Goroda lẽ ra cũng phải kế vị ông ta."
"Không. Họ đã phá, vỡ hoà ước."
"Và ông đã tiêu diệt họ, theo lệnh ta."
"Chúa thượng được sự ủy nhiệm của Thiên Hoàng. Họ đã nổi loạn chống lại sự ủy nhiệm hợp pháp của Chúa thượng. Xin Chúa thượng hạ lệnh tôi sẽ thân hành."
"Chính vì thế mà ta cho người mời ông tới đây."
Rồi Taiko nói:
"Có con trai ở cái tuổi năm mươi bảy là chuyện hiếm và chết ở tuổi sáu ba là chuyện đáng ghét... nếu nó là đứa con trai độc nhất và ta chẳng có họ hàng gì cả mà lại là Chúa tể Nhật Bản. Neh?"
"Vâng", Toranaga nói.
"Có lẽ ta không có con thì tốt hơn, như thế ta sẽ trao vương quốc lại cho ông như chúng ta đã đồng ý với nhau. Ông có nhiều con trai hơn cả chấy rận của một tên Portugal."
"Karma."
Taiko đã cười và một dòng nước dãi có lẫn máu chảy ra bên mép lão. Yodoko rất chăm chút chùi miệng cho Taiko và lão mỉm cười với vợ.
"Cảm ơn Yo chan. Cảm ơn." Rồi mắt lão quay sang nhìn Ochiba và Ochiba mỉm cười với lão nhưng lúc này mắt lão không còn cười nữa mà chỉ còn là thăm dò, thắc mắc ngẫm nghĩ về câu hỏi không bao giờ dám đặt ra mà Ochiba biết chắc là luôn luôn luẩn quẩn trong đầu lão: có thật Yaemon là con trai ta không?
"Karma. Ô chan. Neh?" giọng nói rất dịu dàng nhưng nỗi hoảng sợ của Ochiba lo rằng lão sẽ hỏi thẳng mình khiến bà rung động và mắt bà long lanh ứa lệ.
"Không việc gì phải sợ, Ô chan. Đời chỉ là một giấc mộng bên trong một giấc mộng", lão nói. Lão nằm im một lát, trầm ngâm rồi lại ngó nhìn Toranaga và giọng đột nhiên bất ngờ hồ hởi, nhiệt thành - lão vẫn nổi tiếng về cái đó - lão nói:
"Ông bạn già của ta, chúng ta đã có một cuộc đời cũng không đến nỗi nào đấy chứ, neh? Tất cả những trận đánh! Chiến đấu bên nhau cùng nhau, vô địch. Chúng ta đã làm được cái không thể làm được, neh? Chúng ta đã cùng nhau làm nhục bọn quyền thế và nhổ lên những cái đít chổng mông của chúng trong lúc chúng khúm núm quỳ mọp xin được nhổ nữa. Chúng ta…một nông dân và một Minowara, đã làm được việc đó!" Lão cười:
"Nghe đây, chỉ vài năm nữa là ta có thể diệt gọn bọn ăn tỏi. Rồi với các binh đoàn Triều Tiên và các binh đoàn Nhật Bản của chúng ta, thọc thẳng vào Bắc Kinh và ta lên Ngai Rồng của Trung Quốc, ta sẽ cho ông Nhật Bản mà ông muốn, còn ta sẽ có được cái ta muốn có." Giọng nói khỏe, trái với cái mong manh yếu ớt bên trong.
"Một nông dân có thể hãnh diện và danh giá chễm chệ ngồi trên Ngai Rồng được… chứ không như ở đây. Neh?"
"Trung Quốc và Nhật Bản như nhau. Vâng, thưa Chúa thượng."
"Đúng. Ở Trung Quốc khôn ngoan hơn. Ở đó, người đầu tiên của một triều đại bao giờ cũng là một nông dân hoặc con một nông dân và ngai vàng bao giờ cũng được giành lấy bằng vũ lực với những bàn tay đẫm máu. Ở đó không có lâu đài cha truyền con nối... đó chẳng phải là sức mạnh của Trung Quốc sao?" Lại tiếng cười đó.
"Vũ lực và bàn tay đẫm máu và nông dân... đó là ta. Neh?"
"Vâng. Nhưng Chua thượng còn là Samurai nữa. Chúa thượng thay đổi các luật lệ ở đây. Chúa thượng là người mở đầu một triều đại."
"Ta luôn luôn mến ông, Tora-san." Lão khoan khoái nhấp một ngụm trà.
"Phải... hãy suy nghĩ về điều đó, ta trên Ngai Rồng... thử nghĩ mà xem! Thiên Hoàng Trung Hoa, Yodoko Hoàng hậu và sau bà ấy là Ochiba người Đẹp và sau là Yaemon, và Trung Quốc, Nhật Bản mãi mãi liên kết với nhau như lẽ ra phải thế. A, dễ dàng biết bao nhiêu! Rồi với các binh đoàn của chúng ta và các đám quân của Trung Quốc, ta sẽ đánh lên Tây Bắc, đánh xuống phía Nam và như những con đĩ hạng bét, các vương quốc của toàn trái đất này sẽ nằm phục dưới đất, hai chân dạng ra cho chúng ta muốn lấy gì thì lấy. Chúng ta là bất khả chiến bại... ông và ta là bất khả chiến bại... người Nhật là bất khả chiến bại, dĩ nhiên là như vậy... chúng ta hiểu rõ cái cốt yếu của cuộc đời, neh?"
"Vâng."
Đôi mắt của Taiko long lanh một cách kỳ lạ.
"Nó là cái gì?"
"Bổn phận, kỷ luật và chết", Toranaga đáp.
Lại tiếng cười khúc khích ấy. Lão già nom có vẻ càng bé nhỏ, càng nhăn nheo rồi đột nhiên lão bất thần thay đổi - lão cũng nổi tiếng về điều này - thái độ nồng nhiệt hồ hởi của lão biến mất.
"Nhiếp Chính?" Lão hỏi, giọng ác hiểm và kiên quyết.
"Ông sẽ chọn những ai?"
"Các Đại nhân Kiyama, Ishido, Onoshi, Toda Hiromatsu và Sujiyama."
Mặt Taiko méo xệch vì một nụ cười độc địa.
"Ông là con người tinh thông nhất vùng này... sau tôi! Ông hãy giải thích cho các bà phu nhân của tôi tại sao ông chọn năm người này."
"Vì họ căm ghét nhau, nhưng kết hợp lại, họ có thể cai trị hiệu quả và tiêu diệt mọi sự chống đối."
"Kể cả ông?"
"Không, thưa Chúa thượng, tôi thì không." Rồi Toranaga nhìn Ochiba và nói thẳng với bà:
"Muốn Yaemon thừa kế quyền bính, phu nhân còn phải vượt qua chín năm nữa. Muốn vậy, trên hết thảy, phu nhân cần phải giữ vững nền hòa bình của Taiko lập ra. Tôi chọn Kiyama vì ông ta là Daimyo Cơ đốc giáo chủ chốt, một vi tướng tài và một chư hầu trung thành nhất. Rồi đến Sujiyama, vì ông ta là Daimyo giàu nhất nước, dòng họ lâu đời, ông ta ghét Cơ đốc giáo và được lợi nhiều nếu Yaemon nắm quyền bính. Chọn Onoshi vì ông ta căm ghét Kiyama muốn vun đắp quyền lực cho mình, ông ta cũng là người Cơ đốc giáo nhưng lại mắc bệnh hủi, đang cố bấu víu lấy cuộc sống, sẽ sống hai mươi năm nữa và hận thù tất cả những người khác một cách hung dữ, quái gở, nhất là Ishido. Chọn Ishido, vì ông ta giỏi đánh hơi thấy mọi âm mưu... vì ông ta là nông dân, ghét các Samurai cha truyền con nối và kịch liệt chống lại người Cơ đốc giáo. Chọn Toda Hiromatsu vì ông ta trung thực, biết vâng lời, và trung thành, kiên định như mặt trời và giống như thanh kiếm tốt nhất của một người rèn kiếm bậc thầy. Nên để ông ta làm Chủ tịch Hội đồng."
"Thế còn ông?"
"Tôi sẽ seppuku cùng với con trai cả của tôi là Nôbôru. Con trai tôi là Sudara lấy em gái phu nhân Ochiba. Cho nên nó không phải là mối đe dọa, không bao giờ có thể là mối đe dọa được. Nó có thể thừa hưởng vùng Kuanto, nếu Chúa thượng đồng ý miễn là nó phải thề suốt đời thần phục dòng họ của Chúa thượng."
Không ai ngạc nhiên thấy Toranaga đề nghị làm cái việc rõ ràng là Taiko đang nghĩ đến, vì chỉ có một mình Toranaga trong đám Daimyo là nguy cơ đe dọa sự thật. Ochiba nghe thấy chồng mình nói:
"Ô chan, phu nhân khuyên ta nên thế nào?"
"Tất cả mọi điều Đại nhân Toranaga đã nói, thưa Chúa thượng", Ochiba trả lời ngay.
"Trừ một điều là Chúa thượng phải ra lệnh cho em gái tôi li dị Sudara và Sudara phải seppuku. Như vậy Đứcông Nôburu sẽ là người kế vị Đại nhân Toranaga và thừa hưởng hai tỉnh Musari và Simura, còn phần còn lại của Kuanto phải trao lại cho Yaemon, người kế vị Chúa thượng. Tôi đề nghị nên ra lệnh ngay hôm nay."
"Yodoko Sama?"
Ochiba ngạc nhiên thấy Yodoko nói:
"Ôi, Tôkichi, Chúa thượng biết đấy, tôi yêu quý Chúa thượng hết lòng, yêu quý Ô chan và yêu quý Yaemon như con đẻ. Tôi khuyên nên cử Toranaga làm Nhiếp chính duy nhất."
"Sao?"
"Nếu Chúa thượng ra lệnh cho ông ta phải chết, tôi nghĩ rằng Chúa thượng sẽ giết chết con trai chúng ta. Chỉ có Đại nhân Toranaga là có đủ tài khôn khéo, đủ uy tín, đủ thủ đoạn để kế vị bây giờ. Hãy trao Yaemon cho ông ấy che chở cho đến khi Yaemon trưởng thành. Hãy ra lệnh cho Đại nhân Toranaga chính thức nhận con trai chúng ta làm con nuôi. Hãy để cho Đại nhân Toranaga dạy dỗ Yaemon và Yaemon sẽ kế vị sau Toranaga."
"Không... không thể làm như thế được", Ochiba phản đối.
"Xin phép Chúa thượng, tôi phải khước từ. Tôi không thể nhận được và thỉnh cầu Chúa thượng cho tôi seppuku và đi trước Chúa thượng."
"Ông sẽ là Nhiếp chính duy nhất."
"Tôi chưa bao giờ từ chối không tuân lời Chúa thượng kể từ ngày chúng ta đã thỏa thuận với nhau. Nhưng lệnh này thì tôi từ chối."
Ochiba nhớ lại mình đã tìm cách ép Taiko như thế nào để cho Toranaga tự thủ tiêu hắn như bà biết là Taiko đã quyết định. Nhưng Tạiko đã thay đổi ý kiến và cuối cùng, đã chấp nhận một phần những đề nghị của Yodoko và thỏa hiệp rằng Toranaga sẽ là một Nhiếp chính và Chủ tịch của các Nhiếp chính. Toranaga đã thề mãi mãi trung thành với Yaemon nhưng giờ đây hắn vẫn đang giăng cái lưới rồi ra sẽ làm cho tất cả xung đột với nhau, như cái cuộc khủng hoảng này mà Mariko đã gây ra.
"Tôi biết đó là lệnh của Chúa thượng", Ochiba lẩm bẩm và lúc này phu nhàn Yodoko lại muốn bà hoàn toàn phục tùng Taiko.
Lấy Toranaga ư? Lạy Phật, hãy cứu con, đừng để con phải chịu cái cảnh tủi hổ, nhục nhã ấy, đừng để con phải đón chào hắn, cảm thấy sức nặng của hắn trên người và dòng sinh khí của hắn vọt ra.
Nhục nhã ư?
Ochiba, sự thật là thế nào? Bà tự hỏi. Sự thật là mi đã có lần thèm muốn hắn... trước cả Taiko, neh? Ngay cả trong thời gian đã là vợ của Taiko, Neh? Nhiều lần thèm muốn trong thâm tâm mi. Neh? Đúng, lòng kiêu ngạo là kẻ thù của mi và mi cần một người đàn ông, một người chồng. Tại sao không chấp nhận Ishido? Hắn tôn trọng mi và thèm muốn mi và hắn sắp thắng. Thao túng hắn dễ thôi. Neh? Không, không được, cái tên nhà quê thô lỗ ấy không được! Ồ, ta biết những tin đồn bẩn thỉu do kẻ thù tung ra... thật là láo xược! Ta thề thà nằm với các nữ tỳ của ta và trao niềm tin của ta vào một hargiata muôn kiếp còn hơn là sỉ nhục vong hồn Chúa thượng ta với Ishido. Ochiba, hãy tỏ ra trung thực. Hãy xem xét Toranaga xem thế nào. Phải chăng mi căm thù hắn thực sự chỉ vì có lẽ hắn đã nhìn thấy mi vào cái ngày mê mẩn ấy?
Chuyện xảy ra cách đây hơn sáu năm, ở Kyushu, khi Ochiba và các thị nữ của mình đi săn bằng chim ưng cùng với Taiko và Toranaga. Mọi người đã tản ra trên một khu vực rất rộng và bà đang phi ngựa đuổi theo một con chim ưng của mình, tách rời khỏi mọi người. Bà tới vùng đồi, vào một cánh rừng và bỗng bắt gặp một gã nông dân đang hái quả trên con đường vắng vẻ. Đứa con trai yếu ớt đầu lòng của bà đã chết gần được hai năm và trong bụng bà từ đó chẳng thấy động tĩnh gì nữa, mặc dù bà đã thử đủ các kiểu, đủ các cách, đủ các thứ chế độ ăn uống, đủ các trò mê tín, thuốc men hoặc cầu nguyện, gắng hết sức mình để thỏa mãn lòng mong mỏi da diết của chồng muốn có người con nối dõi.
Cuộc gặp gỡ với gã nông dân thật đột ngột. Gã trố mắt nhìn bà như thể bà là một kami và bà cũng trố mắt nhìn gã vì gã giống y hệt Taiko, cũng bé nhỏ, cũng trông như con khỉ, nhưng được cái là trẻ.
Thâm tâm bà hét lên rằng đây là món quà của thần thánh mà bà vẫn cầu mong, và bà đã xuống ngựa, nắm lấy bàn tay gã rồi hai người cùng đi vài bước vào trong rừng và bà đã như một con chồn cái động đực.
Mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo như một giấc mơ cuồng loạn, đầy nhục dục, thô bạo, nằm ngay trên mặt đất. Và ngay tới tận hôm nay, bà vẫn còn nhớ lại cái cảm giác khi chất lỏng nóng bỏng như lửa của gã vọt ra, hơi thở ngọt dịu của gã, bàn tay gã ôm chặt lấy bà, thật đê mê, khoái lạc. Nhưng rồi bà cảm thấy sức nặng của gã ì ra trên người mình, và đột nhiên hơi thở của gã trở nên hôi thối, mọi cái trên người gã đều hèn hạ trừ cái chất ướt át kia, và bà đã đẩy gã ra. Gã đòi nữa nhưng bà đã đánh gã và nguyền rủa gã, bảo gã hãy cảm ơn trời đất là bà đã không biến gã thành một cái cây vì sự hỗn xược của gã, và gã nông dân ngu đần mê tín đã quỳ mọp xuống lạy bà tha tội cho gã… tất nhiên bà là một kami, nếu không làm sao một con người đẹp nhường ấy lại lăn lộn dưới đất với một kẻ như gã được?
Bà mệt mỏi leo ngựa và cho ngựa đi bước một rời khỏi nơi đó. Chẳng mấy chốc, gã nông dân và chỗ rừng thưa mất hút, nhưng bà vẫn còn choáng váng phân vân tự hỏi có phải tất cả chỉ là một giấc mơ không và gã nông dân phải chăng là một kami thật sự, lòng thầm khẩn cầu cho gã quả là kami, tinh khí của gã là của trời cho và sẽ đem lại cho bà một đứa con trai khác cho vinh quang của Chúa thượng của bà và đem lại cho ông ấy sự an tâm mà ông ta đáng được hưởng. Thế rồi, ngay ở phía bên kia cánh rừng, Toranaga đang đứng đợi bà. Bà hoảng hốt tự hỏi, hắn có nhìn thấy bà không.
"Tôi đang lo lắng về phu nhân", hắn nói.
"Tôi... tôi không sao cả, cảm ơn Đại nhân."
"Nhưng kimono của phu nhân rách toạc… dưới lưng và trong tóc phu nhân lại có cả lá dương xỉ?"
"Con ngựa hất tôi ngã... nhưng không sao cả." Rồi bà đã thách hắn đua ngựa chạy về nhà để chứng tỏ không có chuyện gì hết và đã phi như gió, lưng vẫn còn ê ẩm vì bụi gai, nhưng rồi dầu thơm xoa bóp làm dịu ngay. Và ngay đêm ấy, bà đã ngủ với chồng, Chúa thượng của mình và chín tháng sau, đã sinh ra Yaemon đem lại cho Taiko một niềm vui bất tận. Và cho cả bà nữa.
"Tất nhiên chồng chúng ta là bố của Yaemon", Ochiba nói với một giọng chắc chắn dứt khoát với cái xác của Yodoko.
"Ông ấy là bố của hai đứa con tôi... người kia chỉ là giấc mơ."
Tại sao lại tự lừa dối mi? Đó không phải là một giấc mơ, bà thầm nghĩ. Chuyện đã xảy ra thật. Người đó không phải là một kami. Mi đã động đực với một gã nông dân để đẻ ra một đứa con trai mà mi hết sức cần có cũng như Taiko, để ràng buộc ông ấy với mi. Nếu không, ông ta sẽ lấy một nàng hầu nữa, neh?
Còn đứa con trai đầu lòng?
"Karma", Ochiba cũng gạt bỏ cái nỗi đau lòng âm ỷ này.
"Em uống cái này đi", Yodoko đã nói với bà như vậy khi bà mười sáu tuổi, một năm sau khi bà chính thức trở thành thiếp của Taiko. Và bà đã uống cái thứ trà lạ lùng, ấm bụng ấy rồi cảm thấy buồn ngủ ríu mắt lại và tối hôm sau tỉnh dậy, bà chỉ nhớ những giấc mơ tình dục kỳ quái, những màu sắc kỳ quặc và một cảm giác phiêu diêu thư thái. Khi bà tỉnh dậy, Yodoko đã có đấy, cũng như khi bà buồn ngủ, tỏ ra rất ân cần và rất quan tâm đến sự hài hòa của Chúa thượng của họ, như bà. Chín tháng sau bà sinh con, và là người đầu tiên có con trong tất cả các phụ nữ của Taiko. Nhưng đứa bé quặt quẹo và chết yểu.
Karma, bà nghĩ.
Giữa bà và Yodoko đã không có gì với nhau hết. Về cái gì đã xảy ra, cái gì có thể đã xảy ra trong giấc ngủ say triền miên ấy. Không hề nói gì với nhau hết, trừ.
"Xin tha thứ cho ta..." vừa mới rồi, và.
"Không có gì phải tha thứ cả."
Yodoko Sama, bà không có gì đáng trách và đã không có gì xảy ra cả, không có hành động bí mật nào hay bất cứ cái gì. Và nếu có chăng nữa thì xin bà cứ yên nghỉ, giờ đây bí mật đó sẽ được chôn theo bà. Ochiba đưa mắt nhìn khuôn mặt không thần sắc, lúc này mong manh và thê lương xiết bao, giống y như Taiko khi trút hơi thở cuối cùng. Câu ông ta muốn hỏi cũng đã không bao giờ được nói ra. Ochiba bình thản thầm nghĩ, giả sử ông ấy sống được mười năm nữa, ta sẽ là Hoàng hậu Trung Quốc. Nhưng giờ đây.... giờ đây ta đơn độc.
"Thật lạ lùng là bà đã chết trước khi ta kịp hứa", Ochiba nói, mùi trầm và mùi xạ của cái chết vây quanh bà.
"Lẽ ra tôi đã hứa rồi nhưng bà lại chết trước khi tôi hứa. Phải chăng đó cũng là karma của ta? Liệu ta có sẽ tuân theo một lời yêu cầu và một lời hứa chưa nói ra không? Ta phải làm gì bây giờ?"
"Con trai ta, con trai ta, ta cảm thấy sao mà bất lực!"
Rồi bà nhớ lại một điều mà Yodoko, con người sáng suốt đã nói:
"Hãy suy nghĩ như Taiko… hoặc như Toranaga."
Ochiba cảm thấy trong lòng lại tràn đầy một sức mạnh mới. Bà ngồi xuống trong im lặng và lạnh lùng bắt đầu tuân theo lời yêu cầu.
Trong một sự im lặng đột ngột, Chimoko ra khỏi cái cổng nhỏ bước vào vườn, đi tới chỗ Blackthorne và cúi chào.
"Anjin-san, xin lỗi, nữ chủ nhân tôi muốn gặp Đại nhân. Xin Đại nhân đợi cho một chút, tôi sẽ xin dẫn đường."
"Được thôi. Cảm ơn." Blackthorne đứng dậy, người vẫn còn chìm ngập trong sự mơ màng và cái cảm giác bất lực trước số mệnh. Lúc này bóng đã ngả dài. Một phần sân trước đã hết ánh nắng. Bọn Áo Xám chuẩn bị đi theo anh.
Chimoko đi tới chỗ SumiYori.
"Xin thứ lỗi nhưng phu nhân Mariko yêu cầu ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ."
"Phu nhân muốn làm ở đâu?"
Người nữ tỳ trỏ vào khoảng trống trước cửa tò vò.
"Thưa ngài đội trưởng, ở chỗ kia."
SumiYori giật mình:
"Công khai trước mọi người ư? Chứ không phải riêng tư với chỉ vài người chứng kiến thôi sao? Phu nhân định làm việc đó cho tất cả mọi người trông thấy ư?"
"Vâng."
"Nhưng, thế... nếu là ở đây... Còn... còn người phụ tá?"
"Phu nhân tin rằng Đại nhân Kiyama sẽ ban cho phu nhân vinh dự đó."
"Thế nếu như Đại nhân không nhận lời thì sao?"
"Tôi không rõ, thưa ngài đội trưởng. Phu nhân... phu nhân không nói với tôi." Chimoko cúi chào rồi đi tới hàng hiên và lại cúi chào.
"Thưa Kiritsubo-san, nữ chủ nhân tôi nói, xin lỗi, nữ chủ nhân tôi sẽ trở lại ngay."
"Phu nhân không sao cả chứ?"
"Dạ, vâng ạ." Chimiko hãnh diện nói.
Kiri và những người khác lúc này đã bình tĩnh lại. Khi họ nghe thấy những điều nói với viên đội trưởng, tất cả đều xao xuyến.
"Phu nhân có biết là có nhiều phu nhân đang đợi để chào phu nhân không?"
"Dạ có ạ, thưa Kiritsubo-san... Tôi có theo dõi... và đã nói với phu nhân biết. Phu nhân nói rằng phu nhân rất vinh hạnh về sự có mặt của các vị đó và lát nữa thôi, sẽ đích thân tới cảm ơn các vị. Xin phép phu nhân."
Mọi người nhìn theo Chimoko đi trở lại cổng và ra hiệu cho Blackthorne. Bọn Áo Xám định đi theo nhưng Chimoko lắc đầu và nói nữ chủ nhân của cô không mời họ. Tên đội trưởng để cho Blackthorne đi một mình.
Bên kia cổng vườn thật là một thế giới khác hẳn, xanh tươi, thanh thản, với ánh nắng trên các ngọn cây, chim chóc ríu rít, côn trùng sục sạo, dòng suối dịu dàng chảy vào ao hoa huệ. Nhưng anh vẫn không gạt bỏ được tâm trạng u sầu của mình.
Chimoko dừng lại và trở vào ngôi nhà nhỏ chanôyu. Anh tiến lên một mình, bỏ dép ra rồi lên ba bậc thềm. Anh phải lom khom gần như quỳ xuống để đi qua cái cửa nhỏ xíu có rèm che. Rồi anh vào tới bên trong.
"Anh", nàng nói.
"Em", anh nói.
Mariko đang quỳ, mặt hướng ra phía cửa, đã trang điểm lại, môi son, tóc chải gọn gàng, mình mặc một kimono lam sẫm viền lục, với obi lục nhạt và tóc buộc một dải băng nhỏ màu lục.
"Em đẹp quá."
"Anh cũng vậy." Một nụ cười ngập ngừng.
"Thật đáng tiếc là anh phải nhìn thấy."
"Đó là bổn phận của anh."
"Không, phải bổn phận", nàng nói." Em không ngờ… hoặc không dự kiến... chết nhiều thế."
"Karma." Blackthorne cố trấn tĩnh lại và không nói tiếng Latin nữa.
"Em đã dự tính tất cả chuyện này từ lâu rồi… chuyện tự sát của em. Neh?"
"Cuộc sống của em không bao giờ là của em cả, Anjin-san, mà luôn luôn là thuộc Chúa thượng của em. Rồi sau là thuộc phu tướng của em. Đó là luật của đất nước này."
"Một thứ luật chẳng hay gì."
"Đúng. Và không đúng, " nàng ngước nhìn lên.
"Chúng ta có định cãi nhau về những cái không thể thay đổi được không?"
"Không. Em tha lỗi cho anh."
"Em yêu anh", nàng nói bằng tiếng Latin.
"Đúng. Bây giờ thì anh biết thế rồi. Và anh yêu em. Nhưng mục đích của em là cái chết, Mariko-san."
"Anh yêu, anh nhầm rồi. Mục đích của em là mạng sống của phu tướng của em. Và mạng sống của anh. Và thật đấy, cầu xin Đức Mẹ hãy tha cho em hoặc ban phước cho em về điều này, có những lúc mạng sống của anh quan trọng hơn."
"Giờ thì không còn lối thoát nữa. Cho bất cứ ai."
"Hãy kiên nhẫn. Mặt trời chưa lặn."
"Anh chẳng tin gì vào cái mặt trời này cả, Mariko-san?" Anh giơ tay chỉ vào mặt trời.
"Gomen nasai."
"Em đã hứa với anh là đêm nay sẽ như cái đêm ở Quán hoa. Hãy kiên nhẫn, em biết Ishido và Ochiba và người khác."
"Que va những người khác", anh nói bằng tiếng Portugal, tâm trạng thay đổi.
"Ý em muốn nói là em tính rằng Toranaga hiểu ông ta làm gì, neh?"
"Que va cái sự bực bội của anh", nàng dịu dàng đáp lại.
"Ngày hôm nay ngắn quá."
"Xin lỗi... em lại đúng nữa. Ngày hôm nay không có thì giờ cho sự bực bội." Anh nhìn nàng. Ánh nắng xuyên qua những thanh trúc mỏng manh của tấm mành hắt những vệt bóng lên mặt nàng. Bóng leo dần lên cao rồi biến mất khi mặt trời chìm xuống sau một tường thành.
"Anh có thể làm gì để giúp em?" anh hỏi.
"Hãy tin rằng còn có một ngày mai."
Trong một thoáng anh bắt gặp một ánh kinh hoàng trong mắt nàng. Anh ôm lấy nàng và sự chờ đợi không còn ghê gớm nữa.
Có tiếng chân lại gần.
"Cái gì thế, Chimoko."
"Thưa phu nhân đã đến giờ rồi ạ."
"Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?"
"Rồi ạ."
"Hãy đợi ta bên cạnh hồ hoa huệ." Tiếng chân xa dần. Mariko quay lại Blackthorne và dịu đàng hôn anh.
"Em yêu anh", nàng nói.
"Anh yêu em."
Nàng cúi đầu chào anh rồi đi qua cửa. Anh đi theo.
Mariko dừng lại bên hồ và cởi obi, buông nó xuống đất. Chimoko giúp nàng cởi áo kimono màu lam. Bên trong Mariko mặc chiếc áo kimono trắng tinh, obi cũng trắng, Blackthorne chưa từng thấy. Đó là kimono nghi thức để chết. Mariko cởi bỏ dải băng màu lục ở tóc, vứt sang một bên rồi hoàn toàn mặc đồ trắng nàng tiếp tục đi, không nhìn Blackthorne.
Bên ngoài vườn, tất cả bọn Áo Nâu xếp thành một hình vuông ba cạnh quanh tám chiếc tatami trải ra giữa cổng ra vào chính. Yabu, Kiri và các phu nhân khác ngồi thành hàng ngang ở vị trí danh dự, mặt hướng về phía Nam. Trên con đường lớn, bọn Áo Xám cũng xếp thành hàng theo đúng nghi tiết. Xen lẫn với chúng còn có những Samurai khác và nhiều phụ nữ Samurai. Theo lệnh của SumiYori, tất cả cúi chào. Mariko chào lại. Bốn Samurai tiến ra trải một chiếc khăn đỏ thắm lên các tatami.
Mariko đi tới chỗ Kiritsubo, chào bà và Sazuko và tất cả các phu nhân khác. Họ cúi đầu đáp lễ và nói những lời chào trịnh trọng. Blackthorne đứng đợi ở cổng. Anh nhìn theo nàng cáo biệt các phu nhân, đi lại ô vuông đỏ thắm và quỳ lên chính giữa trước một chiếc gối nhỏ trắng. Tay phải nàng rút ra thanh đoản kiếm cài ở obi rồi đặt nó lên chiếc gối đặt trước mặt. Chimoko tiến lên, cũng quỳ xuống, dâng cho nàng một chiếc chăn nhỏ, trắng muốt và một sợi dây. Mariko xếp lại vạt áo kimono thật tề chỉnh, có Chimoko giúp, rồi cùng buộc chiếc chăn quanh ngang thắt lưng với sợi dây. Blackthorne biết làm như thế là để tránh cho vạt áo khỏi bị vấy máu và xô xệch vì những cơn giẫy giụa khi chết.
Sau đó, thanh thản và sẵn sàng, Mariko ngước mắt nhìn lên vọng lâu. Mặt trời vẫn còn chiếu sáng tầng trên cùng, làm những viên ngói vàng lấp loáng. Ánh nắng rực rỡ nhanh chóng leo lên chóp nhọn của tháp. Rồi biến mất.
Nàng ngồi đó, bất động, nhỏ xíu. Một vệt trắng trên một ô vuông đỏ thắm.
Con đường lớn đã tối om và đám đầy tớ đang thắp các ngọn đuốc. Làm xong việc, chúng bỏ chạy nhanh và cũng lặng lẽ như khi chúng tới.
Mariko vươn tay ra, chạm vào thanh đoản kiếm, đặt nó ngay ngắn lại. Rồi nàng nhìn một lần nữa qua cổng chính về phía cuối đường như con đường vẫn im ắng và trống trải. Nàng lại nhìn thanh đoản kiếm.
"Kisigi Yabu Sama!"
"Có tôi, Toda Sama?"
"Hình như Đại nhân Kiyama đã từ chối không làm phụ tá cho tôi. Xin phép Đại nhân, tôi sẽ rất lấy làm vinh hạnh nếu Đại nhân nhận lời giúp tôi."
"Đó là vinh dự cho tôi", Yabu nói. Lão cúi chào đứng dậy, tới đứng đằng sau nàng, ở phía bên trái. Thanh kiếm của lão ngân lên khi rút nó ra khỏi vỏ. Lão lấy thế đứng thật vững và cầm hai tay giơ thanh kiếm lên.
"Thưa phu nhân, tôi đã sẵn sàng", lão nói.
"Xin Đại nhân hãy đợi cho đến khi tôi cắt nhát thứ hai." Mắt nàng nhìn vào thanh đoản kiếm. Bàn tay phải nàng làm dấu thánh giá trên ngực rồi nàng cúi xuống, nhặt thanh đoản kiếm lên, tay không hề run và đưa nó lên môi như để nếm cái mùi thép sáng loáng. Rồi nàng chuyển cách cầm và nắm vững thanh đoản kiếm trong bàn tay phải, ngay bên trái cổ mình. Vừa lúc đó, có những bó đuốc vòng qua góc cuối đường lớn. Một đoàn người tiến lại, Ishido đi đầu.
Mariko không thay đổi vị trí lưỡi kiếm.
Yabu vẫn như một chiếc bị nén lại, tập trung vào mục tiêu.
"Thưa phu nhân", lão nói,
"Phu nhân đợi hay vẫn cứ tiếp tục? Tôi mong muốn giúp phu nhân thật hoàn hảo."
Mariko cố hết sức buộc mình lùi lại ra khỏi bờ vực.
"Tôi... chúng ta đợi... chúng ta... tôi..." Bàn tay nàng hạ lưỡi kiếm xuống. Và lúc này bàn tay ấy run. Yabu cũng từ từ thư giãn như thế. Thanh kiếm của lão lại rít lên khi tra vào vỏ. Lão chùi hai bàn tay vào hai bên áo.
Ishido đứng lại ở cổng.
"Thưa phu nhân, mặt trời chưa lặn hẳn, vẫn còn ở chân trời. Phu nhân vội chết đến thế ư?"
"Không, thưa tướng công. Chỉ là để tuân lệnh Chúa thượng của tôi..." Nàng nắm chặt hai bàn tay với nhau để khỏi run nữa.
Đám Áo Nâu sôi sục tức giận trước thái độ thô lỗ kiêu ngạo của Ishido, và Yabu chuẩn bị nhẩy xổ vào hắn nhưng vội dừng lại vì Ishido nói to:
"Đức bà Ochiba đã nhân danh Thế tử thỉnh cầu các Nhiếp chính coi trường hợp của phu nhân như một ngoại lệ. Chúng tôi đã đồng ý với yêu cầu của Đức bà. Đây là giấy phép cấp cho phu nhân rời khỏi đây vào sáng sớm ngày mai." Hắn dúi giấy tờ vào tay SumiYori đang đứng cạnh.
"Sao, thưa Đại nhân?" Mariko nói, nàng không hiểu, giọng nàng rất khẽ.
"Phu nhân được tự do ra đi. Sáng sớm mai."
"Cả cả Kiritsubo-san và Sazuko-san nữa chứ?"
"Đó chẳng phải cũng là một phần.
"Bổn phận" của phu nhân đó sao? Đây có cả giấy phép cho các phu nhân đó nữa."
Mariko cố sức trấn tĩnh lại.
"Còn... con trai phu nhân Sazuko?"
"Cả con trai phu nhân Sazuko nữa, thưa phu nhân." Tiếng cười khinh miệt của Ishido vang lên oang oang.
"Và tất cả người của phu nhân."
Yabu lắp bắp:
"Tất cả mọi người đều có giấy thông hành?"
"Vâng, Kasigi Yabu-san", Ishido nói.
"Đại nhân là chỉ huy, neh? Xin Đại nhân hãy tới gặp thư ký của tôi ngay. Ông ta đang viết các giấy thông hành cho người của Đại nhân, tuy rằng tại sao các quý khách lại muốn đi khỏi đây tôi không hiểu. Chỉ còn mười bảy ngày thôi, đi thật chẳng bõ, neh?"
"Còn tôi, thưa tướng công?" Bà cụ Etsu yếu ớt hỏi, thử đánh bạo thử nghiệm thắng lợi hoàn toàn của Mariko, tim bà cụ đập nhanh, hồi hộp.
"Tôi... tôi có thể được đi không?"
"Tất nhiên rồi, thưa phu nhân Maeda. Chúng tôi giữ làm gì nếu người đó không muốn ở lại? Chúng tôi có phải cai ngục đâu? Tất nhiên là không rồi? Nếu lời mời đón của Thế tử lại không làm các vị hài lòng đến mức các vị muốn đi thì xin mời, các vị cứ việc đi, mặc dù tôi không hiểu các vị làm thế nào để đi bốn trăm ri về nhà rồi lại bốn trăm ri về đây trong mười bảy ngày."
"Xin lỗi... xin Đại nhân tha lỗi... lời mời của Thế tử không phải là làm..."
Ishido ngắt lời bà cụ, giọng lạnh băng:
"Nếu phu nhân muốn đi, xin phu nhân làm đơn lấy giấy thông hành theo thủ tục thông thường. Mất độ một ngày gì đó nhưng chúng tôi sẽ chú ý để phu nhân yên ổn lên đường." Rồi hắn nói với nói với những người khác,
"Bất cứ phu nhân nào, bất cứ Samurai nào đều có thể xin giấy thông hành được. Tôi đã nói trước rồi, bỏ đi mười bảy ngày thì thật là ngu ngốc, miệt thị lời mời của Thế tử, lời mời của Đức bà Ochiba, của các Nhiếp chính, thật là một sự sỉ mạ..." cái nhìn tàn nhẫn của hắn quay trở lại Mariko,
"Hoặc lấy sự đe dọa seppuku để gây sức ép cũng vậy, mà một phu nhân muốn seppuku thì phải làm việc đó một cách kín đáo chứ không phải như một cuộc trình diễn công khai, kiêu ngạo. Neh? Tôi không tìm kiếm cái chết của phụ nữ mà chỉ tìm kiếm cái chết của các kẻ thù của Thế tử, nhưng nếu phụ nữ công nhiên tỏ ra là kẻ thù của Thế tử thì chẳng bao lâu tôi cũng sẽ nhổ lên xác họ."
Ishido quay gót, quát ra lệnh cho bọn Áo Xám rồi bỏ đi. Lập tức các viên đội trưởng lặp lại lệnh và tất cả các tên Áo Xám bắt đầu tập hợp lại rời khỏi cổng, trừ một vài tên làm vì để tỏ lòng tôn trọng bọn Áo Nâu.
"Thưa phu nhân", Yabu nói, giọng khàn khàn, và lại chùi hai tay ướt đẫm, miệng lão đắng ngắt về công việc dở dang.
"Thưa phu nhân, bây giờ thế là xong. Phu nhân... phu nhân đã thắng. Phu nhân đã thắng."
"Vâng... vâng", nàng nói. Hai bàn tay nàng, như không còn chút sứt lực nào, lần cởi nút sợi dây trắng. Chimiko bước tới cởi hộ nàng và gỡ bỏ chiếc chăn trắng, rồi lùi lại ra khỏi ô vuông đỏ thắm. Mọi người chăm chú nhìn Mariko, đợi xem nàng có bước đi nổi không.
Mariko đang cố mò mẫm đứng dậy. Không được. Nàng cố lần thứ hai. Lại không được. Kiri bất giác định đi tới giúp nhưng Yabu lắc đầu và nói:
"Không, thưa phu nhân, đó là quyền riêng của Mariko-san", nên Kiri lại ngồi xuống, hầu như nín thở.
Blackthorne đứng bền cạnh cổng vẫn còn choáng váng vì niềm sung sướng mênh mông của anh khi thấy bản án tử hình của nàng bị hoãn và anh nhớ lại tâm tư anh đã căng thẳng như thế nào vào cái đêm anh suýt nữa thì seppuku, khi anh đứng dậy một mình và bước đi trở về nhà như một trang nam tử, không có ai đỡ, rồi trở thành Samurai. Và anh chăm chú nhìn nàng, căm ghét sự cần thiết phải tỏ ra dũng cảm, nhưng hiểu nó, thậm chí tôn trọng nó.
Anh trông thấy hai bàn tay nàng lại đặt lên miếng vải đỏ thắm và nàng chống tay đứng dậy. Lần này Mariko gắng gượng đứng được thẳng. Nàng lảo đảo, suýt ngã, nhưng rồi chân nàng chuyển động và nàng từ từ, chập choạng đi qua ô vuông đỏ thắm, lảo đảo tiến về phía cửa chính. Blackthorne quyết định rằng nàng làm đến thế là đủ rồi và chịu đựng đủ rồi, đã chứng tỏ đủ rồi, anh bước lại, ôm lấy nàng nhấc bổng lên trong tay vừa đúng lúc nàng ngất xỉu.
Anh đứng đó trong giây lát, một mình giữa khoảng trống, kiêu hãnh là chỉ có một mình và đã dám quyết định. Nàng nằm trên tay anh như một con búp bê gẫy. Rồi anh bế nàng vào bên trong, không một ai nhúc nhích hoặc cản đường anh.
"Sao?" Blackthorne hỏi.
"Một bài thơ! Ông hiểu.
"Bài thơ" chứ?"
"Tôi hiểu từ đó, vâng."
"Một bài thơ, Anjin-san ạ. Ông có thấy thế không?"
Nếu Blackthorne có đủ từ ngữ, anh sẽ nói: không, Yabu-san. Nhưng lần đầu tiên tôi đã thấy rõ ý định của nàng, ngay từ lúc nàng ra lệnh đầu tiên và Yoshinaka giết tên đầu tiên. Thơ Đây là một nghi thức kinh tởm, dũng cảm, vô nghĩa, kỳ quặc, trong đó cái chết được trang trọng hóa và không thể tránh khỏi, chẳng khác gì tại một pháp đình tôn giáo Spain và tất cả cái chết đều chỉ là khúc dạo đầu cho cái chết của Mariko. Bây giờ thì mọi người đều dính líu rồi, Yabu-san: ông, tôi, lâu đài, Kiri, Ochiba, Ishido, tất cả... vì nàng đã quyết chí làm cái việc nàng cho là cần thiết. Và nàng đã quyết định khi nào? Lâu rồi, neh? Hay nói đúng hơn, Toranaga đã quyết định hộ nàng.
"Xin lỗi Yabu-san, không đủ từ", anh nói.
Yabu hầu như không nghe thấy anh. Trên đường đi. trên các mặt tường thành, tất cả đều yên lặng, mọi người đứng sững như tượng. Thế rồi tất cả như sống lại, những lời nói khẽ khàng, cử động chậm chạp, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, khi mọi người thoát ra khỏi cơn hôn mê.
Yabu thở dài, lòng đầy sầu muộn.
"Một bài thơ, Anjin-san", lão lại nói, rồi rời khỏi mặt tường thành.
Khi Mariko nhặt thanh kiếm lên và một mình đi lên trước, Blackthorne những muốn nhẩy xuống đấu trường, xông vào địch thủ của nàng để bảo vệ. nàng, để bắn tan sọ tên Áo Xám trước khi nàng bị chém chết. Nhưng cũng như mọi người, anh đã không làm gì cả. Không phải vì anh sợ. Anh không còn sợ cái chết nữa. Lòng can đảm của nàng đã cho anh thấy sự vô ích của nỗi sợ đó và anh đã an tâm về mình từ lâu rồi, kể từ cái đêm ở Anjiro với thanh đoản kiếm.
Đêm ấy ta thực sự muốn đâm thẳng thanh kiếm vào tim mình.
Từ đó, nỗi sợ cái chết của ta đã bị xóa bỏ, đúng như nàng đã nói:
"Chỉ có sống bên bờ cái chết mới hiểu được niềm vui khôn tả của cuộc sống" ta không nhớ Omi đã chặn lưỡi kiếm lại thế nào, chỉ cảm thấy mình đã sống lại khi tỉnh giấc sáng hôm sau.
Mắt anh nhìn những người chết nằm trên con đường. Ta có thể giết chết tên Áo Xám đó cho nàng, anh nghĩ, và có lẽ một tên nữa, có lẽ nhiều tên nữa, nhưng rồi vẫn cứ có một tên khác và cái chết của. ta sẽ chẳng hề làm nghiêng cán cân đi một tí chút nào. Ta không sợ chết, anh tự nhủ. Ta chỉ kinh hoàng thấy mình không thể làm gì được để bảo vệ nàng.
Lúc này bọn Áo Xám đang nhặt các xác chết. Áo Xám và Áo Nâu đều được đối xử tôn trọng như nhau. Những tên Áo Xám khác đang lũ lượt rời khỏi nơi đây, Kiyama và người của lão lẫn trong đám đông. Đám phụ nữ, trẻ con và thị tỳ cũng đi khỏi, bụi bay mù mịt dưới chân họ. Anh ngửi thấy cái mùi hơi hôi thối của chết chóc trộn lẫn vào làn gió mặn nhè nhẹ thổi, đầu óc choáng ngợp hình ảnh nàng, sự dũng cảm của nàng, cái cảm giác ấm áp khó tả mà hành động dũng cảm can trường của nàng đã đem lại cho anh. Anh nhìn lên mặt trời ước lượng. Còn sáu giờ nữa thì mặt trời sẽ lặn. Anh đi tới các bậc thềm dẫn xuống dưới.
"Anjin-san? Ngài đi đâu?"
Anh quay lại, sực nhớ ra những tên Áo Xám của anh. Tên đột trưởng đang nhìn anh chằm chằm.
"À, xin lỗi. Đi kia!" Anh trỏ xuống sân trước.
Tên đội trưởng Áo Xám ngẫm nghĩ rồi miễn cưỡng đồng ý.
"Được thôi. Xin ngài đi theo tôi."
Tại sân trước, Blackthorne cảm thấy thái độ hằn học của bọn Áo Nâu với những tên Áo Xám đi với anh. Yabu đang đứng bên cạnh cổng nhìn mọi người quay về. Kiri và Sazuko đang cầm quạt phe phẩy, một vú nuôi đang cho trẻ bú. Họ ngồi trên những chiếc chăn nhỏ và đệm đã được vội vã trải ra trong bóng râm trên hiên. Đám phu kiệu sợ hãi ngồi xổm túm tụm vào một bên cạnh đống hành lý và các con ngựa thồ. Anh đi về phía vườn nhưng bọn lính gác lắc đầu.
"Xin lỗi, lúc này nơi đó là nằm ngoài giới hạn, Anjin-san!"
"Phải tất nhiên", anh nói và quay đi. Lúc này con đường đã thưa người tuy vẫn còn hơn năm trăm tên Áo Xám ở lại, ngồi xổm hoặc xếp bằng thành một hình vòng cung rộng nhìn vào cổng. Tên Áo Nâu cuối cùng thong thả lướt qua cửa tò vò.
Yabu gọi:
"Đóng cửa và cài then lại."
"Xin lỗi Yabu-san", tên sĩ quan nói,
"Nhưng, phu nhân Toda nói rằng phải để ngỏ cửa. Chúng tôi phải canh phòng cho các vị chống lại tất cả bọn đó nhưng cửa phải để ngỏ."
"Có thật thế không?"
Tên sĩ quan tự ái. Hắn là một người mặt lưỡi cày, nhẵn nhụi, trạc ba mươi tuổi, cằm nhô ra, có ria và có râu.
"Xin lỗi... tất nhiên là thật."
"Cảm ơn. Tôi không có ý xúc phạm gì đâu, neh? Ông có phải là sĩ quan cao nhất ở đây không?"
"Tôi đã có vinh dự được phu nhân Toda tin cậy. Vâng. Tất nhiên, Đại nhân là cấp trên của tôi."
"Tôi chỉ huy nhưng ông là người đảm trách."
"Cảm ơn Yabu-san, nhưng phu nhân Toda chỉ huy ở đây. Đại nhân là sĩ quan cấp trên. Tôi sẽ lấy làm vinh dự được làm phó của Đại nhân. Nếu Đại nhân cho phép."
Yabu hằn học nói: 'Tôi cho phép, ông đội trưởng. Tôi thừa biết ai chỉ huy chúng ta ở đây. Tên ông là gì?"
"SumiYori TabIto."
"Tên Áo Xám đầu tiên có phải cũng là SumiYori không nhỉ?"
"Vâng, thưa Yabu-san. Đó là anh họ của tôi."
"Ông đội trưởng, khi nào ông sẵn sàng, yêu cầu ông triệu tập một cuộc họp của tất cả các sĩ quan."
"Vâng, thưa Đại nhân. Với sự đồng ý của phu nhân."
Cả hai nhìn ra: một phụ nữ tập tễnh đi vào sân trước. Bà ta là Samurai và đã đứng tuổi. Bà nặng nề chống một cây gậy…Tóc bà bạc trắng nhưng lưng thẳng. Bà đi tới chỗ Kiritsubo, nữ tỳ của bà cầm chiếc dù che nắng cho bà.
"Ôi, Kiritsubo-san", bà trịnh trọng nói:
"Tôi là Maeda Etsu, mẹ của Đại nhân Maeda, tôi tán thành ý kiến của phu nhân Toda. Với sự cho phép của phu nhân Toda, tôi xin được có vinh dự cùng đợi với phu nhân."
"Xin mời phu nhân ngồi, xin kính chào phu nhân." Kiri nói. Một nữ tỳ đưa ra một chiếc đệm và cả hai nữ tỳ đỡ bà phu nhân già ngồi xuống.
"A, thế này dễ chịu hơn... dễ chịu quá", phu nhân Etsu nói, cắn môi nhịn một tiếng rên rỉ vì đau đớn.
"Các khớp xương tôi, ngày càng tệ. A, thật là đỡ quá. Cảm ơn phu nhân."
"Mời phu nhân dùng trà?"
"Trà trước, sake sau, thưa phu nhân Kiritsubo. Nhiều sake. Sự kích động làm khô cổ, neh?"
Nhiều phụ nữ Samurai khác tách ra khỏi các đám đông đang rời khỏi nơi đây, quay trở lại, len qua hàng ngũ bọn Áo Xám, đi vào chỗ bóng râm mát mẻ. Vài người do dự, ba người đổi ý nhưng chẳng bao lâu có mười bốn phu nhân trên hiên và hai người đem theo cả con cái.
"Xin lỗi phu nhân, tôi là Achiko, vợ của Kiyama Nagamasa, tôi cũng muốn về nhà", một cô gái trẻ rụt rè nói, nắm tay đứa con trai nhỏ tuổi của mình.
"Tôi muốn trở vè nhà với chồng tôi. Tôi cũng xin phép đợi, có được không ạ?"
"Nhưng Đại nhân Kiyama sẽ nổi giận, nếu phu nhân ở lại đây."
"Ồ, xin lỗi Kiritsubo-san, nhưng Đại nhân có biết đến tôi đâu. Tôi chỉ là vợ của một người cháu trai rất nhỏ bé của Đại nhân thôi. Tôi tin chắc là Đại nhân chẳng quan tâm, còn tôi thì đã bao tháng nay không gặp chồng tôi, mà người ta có nói gì tôi cũng chẳng cần. Phu nhân Mariko nói đúng, neh?"
"Rất đúng, Achiko-san", bà phu nhân già Etsu nói, cương quyết đảm nhận trách nhiệm.
"Tất nhiên là mọi người hoan nghênh cháu ở đây. Lại đây ngồi cạnh ta. Con trai cháu tên là gì? Thằng bé đẹp lắm."
Các bà phu nhân đồng thanh tán thành và một đứa bé khác lên bốn nũng nịu.
"Cháu cũng đẹp, neh?" Ai đó bật cười và các bà cười theo.
"Đúng, cháu cũng đẹp", phu nhân Etsu nói và lại cười.
Kiri chùi một giọt nước mắt:
"Thế, như thế tốt hơn, tôi quá quan trọng hóa vấn đề, neh?" Bà cười.
"Ôi, thưa các phu nhân, tôi thật vinh dự được phép chào đón các phu nhân nhân danh Mariko-san. Chắc các phu nhân đói cả rồi còn gì, và thưa phu nhân Etsu, phu nhân nói đúng, chuyện vừa qua làm ai cũng khát khô cả cổ!" Bà sai nữ tỳ đi lấy thức ăn thức uống và giới thiệu các vị phu nhân cần được giới thiệu, khen một chiếc áo kimono đẹp của bà này hay một chiếc dù đặc biệt của bà kia. Chẳng mấy chốc, các bà đều trò chuyện râm ran, vui vẻ và ríu rít như những con vẹt đuôi đài.
"Làm sao đàn ông hiểu được phụ nữ?" SumiYori dứt khoát.
"Đúng, không thể hiểu được!" Yabu đồng ý.
"Vừa mới hoảng sợ, khóc đấy rồi lại... khi tôi thấy phu nhân Mariko nhặt thanh kiếm của Yoshinaka lên tôi tưởng mình có thể chết được vì hãnh diện."
"Đúng. Đáng tiếc là tên Áo Xám cuối cùng giỏi quá. Tôi rất muốn được thấy phu nhân giết hắn. Giá phải một tay kém hơn thì có lẽ đã chết về tay phu nhân Mariko rồi."
SumiYori xoa xoa bộ râu, mồ hôi đang khô làm hắn ngứa ngáy.
"Nếu Đại nhân ở địa vị hắn, Đại nhân sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ giết bà ta rồi đánh vào cánh Áo Nâu. Ở đó quá nhiều máu đã đổ. Tôi phải tự kiềm chế lắm mới không giết những tên Áo Xám đứng gần tôi trên mặt tường thành."
"Đôi khi cũng cần phải giết. Như thế là tốt. Rất tốt. Có khi còn đặc biệt thú vị nữa là khác, hơn cả ngủ với một người đàn bà khỏe mạnh."
Phía các bà có tiếng cười rộ lên khi hai đứa bé khệnh khạng đi đi lại lại, vẻ mặt quan trọng, những chiếc áo kimono đỏ thắm của chúng phấp phới.
"Có trẻ ở đây thật là vui. Cảm ơn Trời Phật là các con tôi vẫn ở Yedo."
"Phải." Yabu đang trầm ngâm nhìn đám phụ nữ.
"Tôi cũng đang tự hỏi mình điều đó." SumiYori bình thản nói.
"Thế câu trả lời của ông thế nào?"
"Bây giờ thì có một cách duy nhất thôi. Nếu Ishido để chúng ta đi thì hay. Nếu việc seppuku của phu nhân Mariko chẳng ích gì, thì... thì khi ấy chúng ta sẽ giúp các phu nhân này đi vào cõi hư vô và rồi bắt đầu cuộc chém giết. Họ không muốn sống nữa đâu."
Yabu nói:
"Cũng có một vài người có thể vẫn muốn sống đấy."
"Yabu-san, cái đó có thể quyết định sau. Nếu tất cả thực hiện seppuku ở đây thì có lợi cho Chúa thượng của chúng ta. Kể cả các trẻ con."
"Phải."
"Sau đó chúng ta sẽ chia người giữ các tường thành và mở toang các cổng ra vào lúc rạng sáng. Chúng ta sẽ chiến đấu cho đến trưa. Thế là đủ. Khi đó còn lại những ai thì kéo cả vào bên trong, nổi lửa đốt cái khu vực này của lâu đài. Nếu tôi còn sống, tôi sẽ lấy làm vinh dự được Đại nhân nhận làm phụ tá."
"Tất nhiên là tôi nhận rồi."
SumiYori nhếch mép cười.
"Chuyện này rồi sẽ làm vương quốc tan tành, neh? Tất cả cuộc chém giết này và vụ seppuku của phu nhân Mariko sẽ lan ra như lửa... sẽ nuốt chửng Osaka, neh? Đại nhân nghĩ sao, liệu Thiên Hoàng có hoãn lại không? kế hoạch của Chúa công chúng ta thế nào?"
"Tôi không rõ. Nghe đây, SumiYori-san, tôi sẽ trở về nơi tôi ở một lát. Khi phu nhân. Mariko quay lại đây, ông tìm tôi ngay nhé." Lão đi lại chỗ Blackthorne đang ngồi đăm chiêu trên các bậc thềm.
"Anjin-san này", Yabu nói nhỏ,
"Có lẽ tôi có một kế hoạch. Bí mật, neh? Bí mật, hiểu chứ?"
"Hiểu."
Chuông bính boong điểm giờ, vang dội trong đầu tất cả mọi người, báo hiệu bắt đầu giờ thân, sáu tiếng cho phiên gác chiều, ba tiếng báo giờ. Nhiều người nhìn lên mặt trời, ước lượng thời gian.
"Kế hoạch gì?" Blackthorne hỏi.
"Sau sẽ nói. Cứ ở quanh đây nhé. Đừng nói gì cả hiểu không?"
"Hiểu."
Yabu oai vệ đi ra cổng với mười tên Áo Nâu. Hai mươi tên Áo Xám nhập vào nhóm đó rồi tất cả cùng đi xuôi con đường lớn. Nhà ở của Yabu cách chỗ rẽ đầu tiên không xa. Bọn Áo Xám dừng lại bên ngoài cổng nhà. Yabu ra hiệu cho bọn Áo Nâu đợi ở vườn rồi một mình đi vào trong.
"Tướng công, không thể được", Ochiba nói.
"Không thể để một phu nhân ở địa vị bà ta làm seppuku được. Xin lỗi, nhưng Đại nhân bị mắc bẫy rồi."
"Tôi đồng ý", Đại nhân Kiyama dằn giọng nói.
"Thưa phu nhân,
"Ishido nói.
"Tôi trân trọng xin được nói rằng dù tôi có nói gì hay không nói gì khi ấy thì cũng chẳng có ý nghĩa cái cục cứt gì đối với bà ta. Bà ta đã quyết định rồi, chí ít thì Toranaga cũng đã quyết rồi."
"Dĩ nhiên là ông ta đứng đằng sau chuyện này." Kiyama nói trong lúc Ochiba lùi lại trước sự thô lỗ của Ishido.
"Xin lỗi, nhưng một lần nữa, Toranaga lại tỏ ra khôn ngoan hơn Đại nhân. Dù vậy, Đại nhân cũng không thể để cho bà ta làm seppuku được."
"Tại sao?"
"Xin lỗi Tướng công, chúng ta cần nói nhỏ thôi", Ochiba nói. Họ đang đợi ở phòng ngoài căn buồng bệnh của phu nhân Yokođô trong khu vực bên trong của tòa vọng lâu, ở tầng hai.
"Tôi tin chắc là không phải lỗi tại tướng công và chắc chắn phải có một cách giải quyết."
Kiyama bình tĩnh nói:
"Thưa Đại nhân, Đại nhân không thể để bà ta tiếp tục thực hiện kế hoạch của bà ta được, bởi vì như vậy sẽ kích động mạnh mẽ tất cả các phu nhân khác trong lâu đài."
Ishido nhìn lão trừng trừng.
"Đại nhân hình như quên mất rằng đã có một cặp vợ chồng bị bắn chết nhầm mà không hề gây xáo động gì trong bọn họ cả... trừ có điều là đã ngăn chặn mọi mưu toan trốn khỏi nơi đây."
"Đó là một sai lầm khủng khiếp, thưa Tướng công", Ochiba nói.
"Tôi đồng ý. Nhưng chúng ta đang chiến tranh, Toranaga chưa nằm trong tay chúng ta và cho đến khi hắn chết, Đức bà và Thế tử hoàn toàn vẫn lâm vào tình trạng nguy hiểm."
"Xin lỗi... tôi không lo lắng gì cho bản thân tôi... chỉ lo cho con trai tôi mà thôi." Ochiba nói.
"Họ đi, rồi mười tám ngày nữa tất cả họ sẽ phải trở về đây. Tôi đề nghị Đại nhân nên để cho đi tất cả."
"Đó là một sự liều lĩnh không cần thiết. Xin lỗi, chúng ta không biết chắc được bà ta có ý định thế thật không?"
"Thật đấy", Kiyama khinh bỉ nói với Ishido, lão khó chịu với thái độ lỗ mãng của Ishido trong khung cảnh giàu sang cực kỳ này, nó nhắc nhở lão nhớ đến Taiko, người bạn và ông chủ đáng kính trọng của lão.
"Bà ta là Samurai."
"Đúng thế", Ochiba nói.
"Xin lỗi, nhưng tôi đồng ý với Đại nhân Kiyama, Mariko-san sẽ làm như bà ta đã nói. Rồi lại còn cái mụ phù thủy Etsu nữa! Cái họ nhà Maeda này là những người kiêu ngạo, neh?"
Ishido đi ra cửa sổ nhìn ra ngoài.
"Đối với tôi, họ có chết thiêu tất tôi cũng mặc. Cái mụ đàn bà đó của Toranaga là người Cơ Đốc giáo, neh? Chẳng phải tự sát là trái với đạo của bà ta đó sao? Một tội lỗi đặc biệt?"
"Đúng, nhưng bà ta sẽ có một phụ tá… như thế không phải là tự sát."
"Thế ngộ như bà ta không làm được thế?"
"Sao?"
"Giả dụ như bà ta bị tước vũ khí và không có phụ tá?"
"Làm sao Đại nhân có thể làm thế được?"
"Bắt sống bà ta. Nhốt bà ta với những nữ tỳ được chọn lọc cẩn thận cho đến khi Toranaga vượt qua bờ cõi của chúng ta." Ishido mỉm cười.
"Đến lúc đó thì bà ta muốn làm gì thì làm. Thậm chí tôi còn sẵn sàng vui vẻ giúp bà ta một tay."
"Đại nhân làm thế nào mà bắt được bà ta?" Kiyama hỏi.
"Thế nào thì bà ta vẫn có đủ thì giờ để seppuku hoặc dùng đoản kiếm của mình."
"Có lẽ. Nhưng giả dụ như có thể bắt được bà ta và tước vũ khí rồi giữ bà ta vài ngày. Vài ngày. Chẳng phải là quan trọng sinh tử sao? Chẳng phải chính vì thế mà bà ta khăng khăng đòi đi ngay hôm nay đó sao, trước khi Toranaga vượt sang địa phận của chúng ta và tự thiến mình?"
"Liệu có thể làm được không?" Ochiba hỏi.
"Có thể được", Ishido nói.
Kiyama ngẫm nghĩ.
"Mười tám ngày nữa Toranaga phải có mặt ở đây. Ông ta chỉ có thể trì hoãn ở bờ cõi tối đa là bốn ngày nữa. Như vậy, phải giữ bà ta nhiều nhất là một tuần."
"Hoặc mãi mãi", Ochiba nói.
"Toranaga cứ lần khân mãi rồi, đôi khi tôi nghĩ là ông ta sẽ không bao giờ đến đây."
"Ông ta phải đến đây vào ngày hai mươi hai", Ishido nói.
"A, thưa Đức bà, đó một ý kiến hay rất hay."
"Chắc chắn đó là ý kiến của ông, thưa Tướng công." Giọng Ochiba dịu dàng tuy bà rất mệt mỏi sau một đêm mất ngủ.
"Còn Đại nhân Sudara và em gái tôi thì sao? Lúc này họ có ở chỗ Toranaga không?"
"Không, thưa Đức bà, chưa. Họ sẽ được đưa đến đây bằng đường biển."
"Không được đụng đến em gái tôi", Ochiba nói.
"Hoặc con cô ấy."
"Con phu nhân Sudara là người nối dõi trực tiếp của dòng họ Minowara. Thưa Đức bà, tôi có bổn phận đối với Thế tử và bổn phận đó buộc tôi phải vạch rõ điều đó. một lần nữa."
"Không được đụng đến em gái tôi. Và con trai cô ấy."
"Xin tùy ý Đức bà."
Ochiba nói với Kiyama:
"Thưa Đại nhân, Mariko-san có ngoan đạo không?"
"Rất ngoan đạo", Kiyama trả lời ngay.
"Đức bà muốn nói về tự sát là tội lỗi chăng? Tôi…tôi nghĩ rằng bà ta sẽ tôn trọng điều đó nếu không bà ta sẽ mất đi linh hồn vĩnh cửu của mình. Nhưng tôi không rõ…"
"Vậy thì có một giải pháp đơn giản hơn." Ishido nói không kịp nghĩ.
"Hãy bảo tu sĩ tối cao của người Cơ đốc giáo ra lệnh cho bà ta thôi không được quấy nhiễu những người cầm quyền hợp pháp của vương quốc!"
"Ông ta không có quyền đó", Kiyama nói. Rồi lão nói thêm giọng lại càng gai ngạnh hơn.
"Làm như thế là một sự can thiệp về chính trị... một điều chính Đại nhân luôn luôn gay gắt chống lại, mà chống lại là đúng."
"Hình như người Cơ Đốc giáo chỉ can thiệp khi nào có lợi cho họ." Ishido nói.
"Đó chỉ là một sự gợi ý thôi."
Cửa bên trong mở ra, một ông thầy thuốc đứng ở đó. Mặt ông ta lộ vẻ nghiêm trọng và mệt mỏi khiến ông già hẳn đi.
"Xin lỗi, thưa Đức bà, Đức bà Yodoko gọi Đức bà."
"Đức bà hấp hối rồi ư?" Ishido hỏi.
"Vâng, thưa Đại nhân, nhưng bao giờ qua đời thì tôi không rõ."
Ochiba vội vã đi qua căn phòng rộng, qua cửa trong, kimono màu lam của bà loạt soạt, bay lượn duyên dáng. Cả hai người đàn ông nhìn theo. Cửa đóng lại. Họ tránh mắt nhau rồi được một lúc, Kiyama nói:
"Đại nhân thật sự nghĩ rằng có thể bắt sống được phu nhân Toda?"
"Vâng", Ishido đáp, mắt vẫn nhìn cánh cửa đã đóng.
Ochiba đi ngang qua căn phòng còn sang trọng hơn nhiều và quỳ xuống bên cạnh đệm. Nữ tỳ và thầy thuốc vây quanh họ. Ánh nắng lọt qua các cửa chớp bằng trúc và lấp lánh trên những kèo, cột, cánh cửa vàng son chạm trổ. Giường của Yodoko có những bình phong khảm vây quanh. Bà có vẻ như đang ngủ, khuôn mặt nhợt nhạt lọt trong cái mũ trùm đầu của chiếc áo cà sa Phật giáo, cổ tay gầy gò, mạch máu nổi cục. Ochiba thầm nghĩ tuổi già thật là buồn. Tuổi tác thật không công bằng đối với phụ nữ. Chỉ với phụ nữ thôi, chứ không phải đối với nam giới. Cầu Trời cầu Phật hãy che chở cho con khỏi cái cảnh già, bà khấn thầm. Cầu Trời, cầu Phật phù hộ cho con trai con và đưa nó lên cầm quyền bình an và che chở cho con chừng nào con còn có khả năng che chở cho nó và giúp nó.
Bà cầm lấy bàn tay Yodoko, kính trọng bà cụ.
"Thưa Đức bà?"
"Ô chan đấy ư?" Yodoko thì thào, gọi Ochiba bằng tên riêng của bà.
"Vâng, thưa Đức bà."
"Ôi, sao phu nhân đẹp thế, đẹp lắm, lúc nào cũng đẹp." Bàn tay gầy guộc giơ lên vuốt ve mái tóc của Ochiba và Ochiba không cảm thấy xúc phạm mà sung sướng như mọi khi, rất yêu thương Yodoko.
"Trẻ, đẹp và thơm tho. Đại nhân Taiko thật là con người may mắn."
"Đức bà có đau không? Đức bà có cần gì không?"
"Không... không cần gì cả. Ta chỉ muốn trò chuyện thôi." Cặp mắt già nua trũng sâu nhưng không hề mất đi chút nào ánh tinh anh.
"Bảo mọi người ra chỗ khác đi."
Ochiba ra hiệu cho mọi người rời khỏi phòng và khi chỉ còn lại hai người, bà hỏi:
"Thưa Đức bà?"
"Nghe đây, em yêu quý của ta, hãy bảo Đại nhân Tướng công để cho họ đi."
"Ông ta không thể làm thế được, thưa Đức bà, vì làm thế các con tin khác cũng sẽ đi và chúng ta sẽ yếu. Các Nhiếp chính đều nhất trí", Ochiba nói.
"Nhiếp chính!" Yodoko nói với một giọng khinh bỉ.
"Em có đồng ý không?"
"Có, thưa Đức bà, và đêm qua chính Đức bà nói là họ không được phép đi."
"Bây giờ thì phải để họ đi nếu không những người khác sẽ noi gương bà ta seppuku, em và con trai chúng ta sẽ bị nhơ nhuốc vì sai lầm của Ishido."
"Đại nhân Tướng công là người trung thành, Toranaga thì không..."
"Em chỉ có thể tin Đại nhân Toranaga được.... chứ không tin được Ishido."
Ochiba lắc đầu:
"Xin lỗi, nhưng tôi tin chắc rằng Toranaga quyết tâm trở thành Shogun và sẽ diệt con trai chúng ta."
"Em sai rồi. Ông ta đã nói điều đó hàng ngàn lần. Các Daimyo khác tìm cách lợi dụng ông ta cho những tham vọng riêng của họ. Họ luôn luôn làm như vậy, Toranaga là người được Taiko quý mến nhất. Toranaga luôn luôn tôn trọng Thế tử. Toranaga là người của dòng họ Minowara. Đừng để Ishido chi phối hoặc các Nhiếp chính chi phối em. Họ có karma của họ, có những bí mật của họ, Ôchan ạ. Tại sao không để cho bà ta đi? Thật đơn giản. Hãy cấm bà ta đi đường biển, như thế bà ta lúc nào cũng có thể bị trì hoãn lại đâu đó bên trong bờ cõi của chúng ta. Bà ta sẽ vẫn ở trong lưới của tướng công, của em với cả Kiri và tất cả những người khác nữa, neh? Bà ta sẽ vẫn bị quân Áo Xám bao vây. Hãy suy nghĩ như Taiko hoặc như Toranaga. Em và con trai chúng ta đang bị lôi kéo vào..." Giọng bà cụ kéo dài và mi mắt bà cụ chớp chớp. Bà cố thu hết sức tàn còn lại, nói tiếp:
"Mariko-san không bao giờ có thể phản đối được về việc có các vệ sĩ đi theo. Ta biết bà ta nói vậy là làm thật đấy. Hãy để cho bà ta đi."
"Tất nhiên là việc này sẽ được xem xét, thưa Đức bà." Ochiba nói, giọng lại dịu dàng và kiên nhẫn.
"Nhưng bên ngoài lâu đài, Toranaga có những nhóm Samurai bí mật của ông ta, ẩn nấp tại Osaka và xung quanh, chúng ta không biết là bao nhiêu, với lại ông ta còn nhờ đồng minh... Chúng ta không biết chắc được là những ai. Bà ta có thể đi thoát được. Khi bà ta đã đi rồi thì những người khác cũng sẽ đi theo ngay lập tức và chúng ta sẽ mất đi rất nhiều sự bảo đảm an toàn. Yodoko chan, Đức bà cũng đã đồng ý rồi kia mà, Đức bà còn nhớ chứ? Xin lỗi, nhưng tối qua, tôi có hỏi Đức bà, Đức bà nhớ chứ?"
"Có, ta nhớ", Yodoko nói, đầu óc nghĩ vớ vẩn.
"Ôi, ước gì lại có Đại nhân Taiko ở đây để hướng dẫn em." Hơi thở của bà phu nhân già bắt đầu trở nên nặng nhọc.
"Đức bà uống trà hay sake nhé?"
"Vâng, cho ta một ít trà."
Ochiba giúp bà cụ uống trà.
"Cám ơn em." Lúc này giọng nói của bà cụ yếu hơn. Sự cố gắng trò chuyện làm sức lực càng kiệt quệ nhanh.
"Em nghe đây, phải tin Toranaga. Hãy lấy ông ta làm chồng, hãy mặc cả với ông ta về việc kế vị."
"Không... không." Ochiba choáng váng.
"Sau ông ta, Yaemon có thể trị vì, rồi sẽ là con của em với Toranaga sau con chúng ta. Các con trai của con trai chúng ta sẽ thề trong danh dự mãi mãi trung thành với dòng họ Toranaga mới này."
"Toranaga xưa kia luôn luôn căm ghét Taiko. Đức bà cũng biết đấy. Toranaga là nguồn gốc của mọi sự rối ren. Bao năm nay rồi, neh? Chính ông ta."
"Thế còn em? Cái tính kiêu ngạo của em?"
"Ông ta là kẻ tử thù của chúng ta."
"Em có hai kẻ thù. Lòng kiêu ngạo và nhu cầu có được một người có thể so sánh được với chồng chúng ta. Khoan, hãy chịu khó nghe ta nói, em còn trẻ, em đẹp và mắn đẻ, em xứng đáng có một tấm chồng. Toranaga xứng đáng với em, em xứng đáng với ông ta. Toranaga là cơ may duy nhất Yaemon có thể có được."
"Không, ông ta là kẻ thù."
"Ông ta là người bạn thân nhất và người chư hầu trung thành của chồng chúng ta... không có... không có Toranaga… em không thấy…chính nhờ có sự giúp đỡ của Toranaga... em không thấy ư? Em có thể điều khiển... điều khiển ông ta."
"Xin lỗi, nhưng tôi căm ghét ông ta…ông ta làm tôi kinh tởm... thưa Yodoko chan."
"Nhiều phụ nữ... Ta đang nói gì nhỉ? À phải, nhiều phụ nữ lấy những người đàn ông họ kinh tởm. Cảm tạ Đức Phật ta đã không phải chịu cái cảnh đó…
"Bà cụ thoáng mỉm cười. Rồi bà thở dài. Một tiếng thở rất dài nghiêm túc và kéo dài, khiến Ochiba nghĩ là phút lâm chung đã đến. Nhưng rồi bà cụ lại hé mở mắt và một nụ cười nhỏ bé lại xuất hiện,
"Neh?"
"Vâng."
"Em đồng ý chứ?"
"Tôi sẽ suy nghĩ."
Những ngón tay già nua cố nắm chặt lại.
"Ta van em hãy hứa với ta là em sẽ lấy Toranaga, ta sẽ yên tâm về với Đức Phật, biết rằng dòng dõi Taiko sẽ tồn tại mãi mãi, như tên ông ấy... tên ông ấy sẽ sống..."
Nước mắt tuôn chảy trên gương mặt Ochiba khi bà ôm lấy bàn tay quều quào.
Được một lát, cặp mắt Yodoko chớp chớp và bà cụ thì thào:
"Em phải để cho Akechi Mariko đi. Đừng... đừng để bà ta trả thù được trên đầu chúng ta về những gì Taiko đã làm... đối với... ông bố của bà ta..."
Ochiba hoàn toàn bị bất ngờ.
"Sao?"
Không có tiếng trả lời. Sau đó phu nhân Yodoko bắt đầu lẩm bẩm:
"Ôi, Yaemon thân yêu... Con trai thân yêu của ta... Ôi, con thật là một chàng trai đẹp, nhưng con có quá nhiều kẻ thù... thật dại dột... Phải chăng con cũng chỉ là một ảo ảnh… phải chăng..."
Một cơn co giật làm bà cụ rung chuyển cả người. Ochiba nắm chặt lấy bàn tay, vuốt ve.
"Namu Amidat Butsu. Nam Mô A di đà Phật", bà thì thầm cầu nguyện.
Lại một cơn co giật nữa, rồi bà cụ nói rất rành rọt:
"Ô chan, tha thứ cho ta."
"Có gì đâu mà tha thứ, thưa Đức bà."
"Biết bao nhiêu điều cần được tha thứ…
"Giọng nói nhỏ đi, và ánh sáng bắt đầu nhạt dần khỏi gương mặt bà cụ.
"Nghe đây... hãy…hãy.... hứa... về... về, về Toranaga... Ochiba Sama... quan trọng... hứa đi... có thể tin ông ta được…
"Đôi mắt già nua nhìn Ochiba, van lơn, nài nỉ, ép buộc.
Ochiba không muốn nghe theo tuy vẫn biết rằng mình phải nghe theo. Đầu óc bà bối rối vì những điều đã nói ra về Akechi Mariko và vẫn còn vang lên những lời của Taiko, đã được nhắc đi nhắc lại hàng vạn lần.
"Em có thể tin cậy ở Yodoko Sama, Ô chan ạ. Bà ấy là một con người sáng suốt... Đừng bao giờ quên điều đó. Phần nhiều bà ấy đúng và em lúc nào cũng có thể đem tính mạng mình, tính mạng con trai ta và ngay cả tính mạng của ta nữa gửi gắm nơi bà ấy..."
Ochiba nhượng bộ:
"Tôi xin hứa…"nhưng đột ngột nhìn lại.
Ánh sáng trong mắt của Yodoko Sama chợp chờn lần cuối rồi tắt hẳn.
"Nam mô A di đà Phật", Ochiba đưa bàn tay bà cụ lên môi mình rồi cúi lạy và đặt bàn tay bà cụ trên chăn, vuốt mắt cho bà cụ, nhớ cái chết của Taiko, cái chết khác duy nhất mà bà chứng kiến ngay bên cạnh. Lần đó, phu nhân Yodoko đã vuốt mắt cho người chết, đó là đặc quyền của người vợ, và cũng ở căn phòng này, Toranaga đứng đợi bên ngoài, cũng như Ishido và Kiyama. Bọn họ đứng đợi ở bên ngoài, tiếp tục nhiệm vụ thức canh người ốm và bắt đầu từ hôm trước.
"Nhưng, tại sao lại gọi Toranaga, thưa Chúa thượng?" bà đã hỏi "chúa thượng cần phải nghỉ ngơi."
"Ô chan, khi ta chết ta sẽ nghỉ", Taiko nói.
"Ta phải giải quyết vấn đề kế vị. Dứt khoát. Trong lúc ta còn sức."
Thế là Toranaga đã tới, khoẻ mạnh đầy sức sống, người như toát ra quyền bính. Khi ấy chỉ có bốn người: Ochiba, Yodoko, Toranaga và Nakamura tức Taiko, chúa tế của Nhật Bản đang nằm trên giường, sắp chết. Tất cả đều chờ đợi những mệnh lệnh rồi đây sẽ phải được tuân thủ.
"À, Tora-san", Taiko nói, chào Toranaga bằng cái tên riêng do Goroda đặt cho ông ta đã lâu rồi. Đôi mắt sâu trên khuôn mặt nhỏ bé, tàn tạ giống như mặt khỉ trên một thân hình cũng nhỏ bé - nhưng lại có sức mạnh của thép cho đến cách đây vài tháng, khi sự tàn phá cơ thể bất đầu.
"Ta sắp chết. Từ hư vô lại trở về hư vô, nhưng ông sẽ còn sống và con ta thì bất lực."
"Không bất lực, thưa Chúa thượng. Tất cả các Daimyo sẽ tôn trọng con trai Chúa thượng như tôn trọng Chúa thượng."
Taiko cười:" Đúng, họ sẽ tôn trọng. Hôm nay thôi… khi ta còn sống... đúng lắm! Nhưng làm sao ta có thể biết chắc được rằng Yaemon sẽ trị vì sau ta."
"Thưa Chúa thượng, xin Chúa thượng hãy cử ra một Hội đồng Nhiếp chính."
"Nhiếp chính!" Taiko khinh bỉ nói.
"Có lẽ ta nên chỉ định ông làm người kế vị của ta rồi để ông tự định đoạt xem Yaemon có xứng đáng kế vị ông hay không."
"Tôi không xứng đáng làm việc đó. Con trái của Chúa thượng phải kế vị Chúa thượng."
"Đúng, và các con trai của Goroda lẽ ra cũng phải kế vị ông ta."
"Không. Họ đã phá, vỡ hoà ước."
"Và ông đã tiêu diệt họ, theo lệnh ta."
"Chúa thượng được sự ủy nhiệm của Thiên Hoàng. Họ đã nổi loạn chống lại sự ủy nhiệm hợp pháp của Chúa thượng. Xin Chúa thượng hạ lệnh tôi sẽ thân hành."
"Chính vì thế mà ta cho người mời ông tới đây."
Rồi Taiko nói:
"Có con trai ở cái tuổi năm mươi bảy là chuyện hiếm và chết ở tuổi sáu ba là chuyện đáng ghét... nếu nó là đứa con trai độc nhất và ta chẳng có họ hàng gì cả mà lại là Chúa tể Nhật Bản. Neh?"
"Vâng", Toranaga nói.
"Có lẽ ta không có con thì tốt hơn, như thế ta sẽ trao vương quốc lại cho ông như chúng ta đã đồng ý với nhau. Ông có nhiều con trai hơn cả chấy rận của một tên Portugal."
"Karma."
Taiko đã cười và một dòng nước dãi có lẫn máu chảy ra bên mép lão. Yodoko rất chăm chút chùi miệng cho Taiko và lão mỉm cười với vợ.
"Cảm ơn Yo chan. Cảm ơn." Rồi mắt lão quay sang nhìn Ochiba và Ochiba mỉm cười với lão nhưng lúc này mắt lão không còn cười nữa mà chỉ còn là thăm dò, thắc mắc ngẫm nghĩ về câu hỏi không bao giờ dám đặt ra mà Ochiba biết chắc là luôn luôn luẩn quẩn trong đầu lão: có thật Yaemon là con trai ta không?
"Karma. Ô chan. Neh?" giọng nói rất dịu dàng nhưng nỗi hoảng sợ của Ochiba lo rằng lão sẽ hỏi thẳng mình khiến bà rung động và mắt bà long lanh ứa lệ.
"Không việc gì phải sợ, Ô chan. Đời chỉ là một giấc mộng bên trong một giấc mộng", lão nói. Lão nằm im một lát, trầm ngâm rồi lại ngó nhìn Toranaga và giọng đột nhiên bất ngờ hồ hởi, nhiệt thành - lão vẫn nổi tiếng về cái đó - lão nói:
"Ông bạn già của ta, chúng ta đã có một cuộc đời cũng không đến nỗi nào đấy chứ, neh? Tất cả những trận đánh! Chiến đấu bên nhau cùng nhau, vô địch. Chúng ta đã làm được cái không thể làm được, neh? Chúng ta đã cùng nhau làm nhục bọn quyền thế và nhổ lên những cái đít chổng mông của chúng trong lúc chúng khúm núm quỳ mọp xin được nhổ nữa. Chúng ta…một nông dân và một Minowara, đã làm được việc đó!" Lão cười:
"Nghe đây, chỉ vài năm nữa là ta có thể diệt gọn bọn ăn tỏi. Rồi với các binh đoàn Triều Tiên và các binh đoàn Nhật Bản của chúng ta, thọc thẳng vào Bắc Kinh và ta lên Ngai Rồng của Trung Quốc, ta sẽ cho ông Nhật Bản mà ông muốn, còn ta sẽ có được cái ta muốn có." Giọng nói khỏe, trái với cái mong manh yếu ớt bên trong.
"Một nông dân có thể hãnh diện và danh giá chễm chệ ngồi trên Ngai Rồng được… chứ không như ở đây. Neh?"
"Trung Quốc và Nhật Bản như nhau. Vâng, thưa Chúa thượng."
"Đúng. Ở Trung Quốc khôn ngoan hơn. Ở đó, người đầu tiên của một triều đại bao giờ cũng là một nông dân hoặc con một nông dân và ngai vàng bao giờ cũng được giành lấy bằng vũ lực với những bàn tay đẫm máu. Ở đó không có lâu đài cha truyền con nối... đó chẳng phải là sức mạnh của Trung Quốc sao?" Lại tiếng cười đó.
"Vũ lực và bàn tay đẫm máu và nông dân... đó là ta. Neh?"
"Vâng. Nhưng Chua thượng còn là Samurai nữa. Chúa thượng thay đổi các luật lệ ở đây. Chúa thượng là người mở đầu một triều đại."
"Ta luôn luôn mến ông, Tora-san." Lão khoan khoái nhấp một ngụm trà.
"Phải... hãy suy nghĩ về điều đó, ta trên Ngai Rồng... thử nghĩ mà xem! Thiên Hoàng Trung Hoa, Yodoko Hoàng hậu và sau bà ấy là Ochiba người Đẹp và sau là Yaemon, và Trung Quốc, Nhật Bản mãi mãi liên kết với nhau như lẽ ra phải thế. A, dễ dàng biết bao nhiêu! Rồi với các binh đoàn của chúng ta và các đám quân của Trung Quốc, ta sẽ đánh lên Tây Bắc, đánh xuống phía Nam và như những con đĩ hạng bét, các vương quốc của toàn trái đất này sẽ nằm phục dưới đất, hai chân dạng ra cho chúng ta muốn lấy gì thì lấy. Chúng ta là bất khả chiến bại... ông và ta là bất khả chiến bại... người Nhật là bất khả chiến bại, dĩ nhiên là như vậy... chúng ta hiểu rõ cái cốt yếu của cuộc đời, neh?"
"Vâng."
Đôi mắt của Taiko long lanh một cách kỳ lạ.
"Nó là cái gì?"
"Bổn phận, kỷ luật và chết", Toranaga đáp.
Lại tiếng cười khúc khích ấy. Lão già nom có vẻ càng bé nhỏ, càng nhăn nheo rồi đột nhiên lão bất thần thay đổi - lão cũng nổi tiếng về điều này - thái độ nồng nhiệt hồ hởi của lão biến mất.
"Nhiếp Chính?" Lão hỏi, giọng ác hiểm và kiên quyết.
"Ông sẽ chọn những ai?"
"Các Đại nhân Kiyama, Ishido, Onoshi, Toda Hiromatsu và Sujiyama."
Mặt Taiko méo xệch vì một nụ cười độc địa.
"Ông là con người tinh thông nhất vùng này... sau tôi! Ông hãy giải thích cho các bà phu nhân của tôi tại sao ông chọn năm người này."
"Vì họ căm ghét nhau, nhưng kết hợp lại, họ có thể cai trị hiệu quả và tiêu diệt mọi sự chống đối."
"Kể cả ông?"
"Không, thưa Chúa thượng, tôi thì không." Rồi Toranaga nhìn Ochiba và nói thẳng với bà:
"Muốn Yaemon thừa kế quyền bính, phu nhân còn phải vượt qua chín năm nữa. Muốn vậy, trên hết thảy, phu nhân cần phải giữ vững nền hòa bình của Taiko lập ra. Tôi chọn Kiyama vì ông ta là Daimyo Cơ đốc giáo chủ chốt, một vi tướng tài và một chư hầu trung thành nhất. Rồi đến Sujiyama, vì ông ta là Daimyo giàu nhất nước, dòng họ lâu đời, ông ta ghét Cơ đốc giáo và được lợi nhiều nếu Yaemon nắm quyền bính. Chọn Onoshi vì ông ta căm ghét Kiyama muốn vun đắp quyền lực cho mình, ông ta cũng là người Cơ đốc giáo nhưng lại mắc bệnh hủi, đang cố bấu víu lấy cuộc sống, sẽ sống hai mươi năm nữa và hận thù tất cả những người khác một cách hung dữ, quái gở, nhất là Ishido. Chọn Ishido, vì ông ta giỏi đánh hơi thấy mọi âm mưu... vì ông ta là nông dân, ghét các Samurai cha truyền con nối và kịch liệt chống lại người Cơ đốc giáo. Chọn Toda Hiromatsu vì ông ta trung thực, biết vâng lời, và trung thành, kiên định như mặt trời và giống như thanh kiếm tốt nhất của một người rèn kiếm bậc thầy. Nên để ông ta làm Chủ tịch Hội đồng."
"Thế còn ông?"
"Tôi sẽ seppuku cùng với con trai cả của tôi là Nôbôru. Con trai tôi là Sudara lấy em gái phu nhân Ochiba. Cho nên nó không phải là mối đe dọa, không bao giờ có thể là mối đe dọa được. Nó có thể thừa hưởng vùng Kuanto, nếu Chúa thượng đồng ý miễn là nó phải thề suốt đời thần phục dòng họ của Chúa thượng."
Không ai ngạc nhiên thấy Toranaga đề nghị làm cái việc rõ ràng là Taiko đang nghĩ đến, vì chỉ có một mình Toranaga trong đám Daimyo là nguy cơ đe dọa sự thật. Ochiba nghe thấy chồng mình nói:
"Ô chan, phu nhân khuyên ta nên thế nào?"
"Tất cả mọi điều Đại nhân Toranaga đã nói, thưa Chúa thượng", Ochiba trả lời ngay.
"Trừ một điều là Chúa thượng phải ra lệnh cho em gái tôi li dị Sudara và Sudara phải seppuku. Như vậy Đứcông Nôburu sẽ là người kế vị Đại nhân Toranaga và thừa hưởng hai tỉnh Musari và Simura, còn phần còn lại của Kuanto phải trao lại cho Yaemon, người kế vị Chúa thượng. Tôi đề nghị nên ra lệnh ngay hôm nay."
"Yodoko Sama?"
Ochiba ngạc nhiên thấy Yodoko nói:
"Ôi, Tôkichi, Chúa thượng biết đấy, tôi yêu quý Chúa thượng hết lòng, yêu quý Ô chan và yêu quý Yaemon như con đẻ. Tôi khuyên nên cử Toranaga làm Nhiếp chính duy nhất."
"Sao?"
"Nếu Chúa thượng ra lệnh cho ông ta phải chết, tôi nghĩ rằng Chúa thượng sẽ giết chết con trai chúng ta. Chỉ có Đại nhân Toranaga là có đủ tài khôn khéo, đủ uy tín, đủ thủ đoạn để kế vị bây giờ. Hãy trao Yaemon cho ông ấy che chở cho đến khi Yaemon trưởng thành. Hãy ra lệnh cho Đại nhân Toranaga chính thức nhận con trai chúng ta làm con nuôi. Hãy để cho Đại nhân Toranaga dạy dỗ Yaemon và Yaemon sẽ kế vị sau Toranaga."
"Không... không thể làm như thế được", Ochiba phản đối.
"Xin phép Chúa thượng, tôi phải khước từ. Tôi không thể nhận được và thỉnh cầu Chúa thượng cho tôi seppuku và đi trước Chúa thượng."
"Ông sẽ là Nhiếp chính duy nhất."
"Tôi chưa bao giờ từ chối không tuân lời Chúa thượng kể từ ngày chúng ta đã thỏa thuận với nhau. Nhưng lệnh này thì tôi từ chối."
Ochiba nhớ lại mình đã tìm cách ép Taiko như thế nào để cho Toranaga tự thủ tiêu hắn như bà biết là Taiko đã quyết định. Nhưng Tạiko đã thay đổi ý kiến và cuối cùng, đã chấp nhận một phần những đề nghị của Yodoko và thỏa hiệp rằng Toranaga sẽ là một Nhiếp chính và Chủ tịch của các Nhiếp chính. Toranaga đã thề mãi mãi trung thành với Yaemon nhưng giờ đây hắn vẫn đang giăng cái lưới rồi ra sẽ làm cho tất cả xung đột với nhau, như cái cuộc khủng hoảng này mà Mariko đã gây ra.
"Tôi biết đó là lệnh của Chúa thượng", Ochiba lẩm bẩm và lúc này phu nhàn Yodoko lại muốn bà hoàn toàn phục tùng Taiko.
Lấy Toranaga ư? Lạy Phật, hãy cứu con, đừng để con phải chịu cái cảnh tủi hổ, nhục nhã ấy, đừng để con phải đón chào hắn, cảm thấy sức nặng của hắn trên người và dòng sinh khí của hắn vọt ra.
Nhục nhã ư?
Ochiba, sự thật là thế nào? Bà tự hỏi. Sự thật là mi đã có lần thèm muốn hắn... trước cả Taiko, neh? Ngay cả trong thời gian đã là vợ của Taiko, Neh? Nhiều lần thèm muốn trong thâm tâm mi. Neh? Đúng, lòng kiêu ngạo là kẻ thù của mi và mi cần một người đàn ông, một người chồng. Tại sao không chấp nhận Ishido? Hắn tôn trọng mi và thèm muốn mi và hắn sắp thắng. Thao túng hắn dễ thôi. Neh? Không, không được, cái tên nhà quê thô lỗ ấy không được! Ồ, ta biết những tin đồn bẩn thỉu do kẻ thù tung ra... thật là láo xược! Ta thề thà nằm với các nữ tỳ của ta và trao niềm tin của ta vào một hargiata muôn kiếp còn hơn là sỉ nhục vong hồn Chúa thượng ta với Ishido. Ochiba, hãy tỏ ra trung thực. Hãy xem xét Toranaga xem thế nào. Phải chăng mi căm thù hắn thực sự chỉ vì có lẽ hắn đã nhìn thấy mi vào cái ngày mê mẩn ấy?
Chuyện xảy ra cách đây hơn sáu năm, ở Kyushu, khi Ochiba và các thị nữ của mình đi săn bằng chim ưng cùng với Taiko và Toranaga. Mọi người đã tản ra trên một khu vực rất rộng và bà đang phi ngựa đuổi theo một con chim ưng của mình, tách rời khỏi mọi người. Bà tới vùng đồi, vào một cánh rừng và bỗng bắt gặp một gã nông dân đang hái quả trên con đường vắng vẻ. Đứa con trai yếu ớt đầu lòng của bà đã chết gần được hai năm và trong bụng bà từ đó chẳng thấy động tĩnh gì nữa, mặc dù bà đã thử đủ các kiểu, đủ các cách, đủ các thứ chế độ ăn uống, đủ các trò mê tín, thuốc men hoặc cầu nguyện, gắng hết sức mình để thỏa mãn lòng mong mỏi da diết của chồng muốn có người con nối dõi.
Cuộc gặp gỡ với gã nông dân thật đột ngột. Gã trố mắt nhìn bà như thể bà là một kami và bà cũng trố mắt nhìn gã vì gã giống y hệt Taiko, cũng bé nhỏ, cũng trông như con khỉ, nhưng được cái là trẻ.
Thâm tâm bà hét lên rằng đây là món quà của thần thánh mà bà vẫn cầu mong, và bà đã xuống ngựa, nắm lấy bàn tay gã rồi hai người cùng đi vài bước vào trong rừng và bà đã như một con chồn cái động đực.
Mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo như một giấc mơ cuồng loạn, đầy nhục dục, thô bạo, nằm ngay trên mặt đất. Và ngay tới tận hôm nay, bà vẫn còn nhớ lại cái cảm giác khi chất lỏng nóng bỏng như lửa của gã vọt ra, hơi thở ngọt dịu của gã, bàn tay gã ôm chặt lấy bà, thật đê mê, khoái lạc. Nhưng rồi bà cảm thấy sức nặng của gã ì ra trên người mình, và đột nhiên hơi thở của gã trở nên hôi thối, mọi cái trên người gã đều hèn hạ trừ cái chất ướt át kia, và bà đã đẩy gã ra. Gã đòi nữa nhưng bà đã đánh gã và nguyền rủa gã, bảo gã hãy cảm ơn trời đất là bà đã không biến gã thành một cái cây vì sự hỗn xược của gã, và gã nông dân ngu đần mê tín đã quỳ mọp xuống lạy bà tha tội cho gã… tất nhiên bà là một kami, nếu không làm sao một con người đẹp nhường ấy lại lăn lộn dưới đất với một kẻ như gã được?
Bà mệt mỏi leo ngựa và cho ngựa đi bước một rời khỏi nơi đó. Chẳng mấy chốc, gã nông dân và chỗ rừng thưa mất hút, nhưng bà vẫn còn choáng váng phân vân tự hỏi có phải tất cả chỉ là một giấc mơ không và gã nông dân phải chăng là một kami thật sự, lòng thầm khẩn cầu cho gã quả là kami, tinh khí của gã là của trời cho và sẽ đem lại cho bà một đứa con trai khác cho vinh quang của Chúa thượng của bà và đem lại cho ông ấy sự an tâm mà ông ta đáng được hưởng. Thế rồi, ngay ở phía bên kia cánh rừng, Toranaga đang đứng đợi bà. Bà hoảng hốt tự hỏi, hắn có nhìn thấy bà không.
"Tôi đang lo lắng về phu nhân", hắn nói.
"Tôi... tôi không sao cả, cảm ơn Đại nhân."
"Nhưng kimono của phu nhân rách toạc… dưới lưng và trong tóc phu nhân lại có cả lá dương xỉ?"
"Con ngựa hất tôi ngã... nhưng không sao cả." Rồi bà đã thách hắn đua ngựa chạy về nhà để chứng tỏ không có chuyện gì hết và đã phi như gió, lưng vẫn còn ê ẩm vì bụi gai, nhưng rồi dầu thơm xoa bóp làm dịu ngay. Và ngay đêm ấy, bà đã ngủ với chồng, Chúa thượng của mình và chín tháng sau, đã sinh ra Yaemon đem lại cho Taiko một niềm vui bất tận. Và cho cả bà nữa.
"Tất nhiên chồng chúng ta là bố của Yaemon", Ochiba nói với một giọng chắc chắn dứt khoát với cái xác của Yodoko.
"Ông ấy là bố của hai đứa con tôi... người kia chỉ là giấc mơ."
Tại sao lại tự lừa dối mi? Đó không phải là một giấc mơ, bà thầm nghĩ. Chuyện đã xảy ra thật. Người đó không phải là một kami. Mi đã động đực với một gã nông dân để đẻ ra một đứa con trai mà mi hết sức cần có cũng như Taiko, để ràng buộc ông ấy với mi. Nếu không, ông ta sẽ lấy một nàng hầu nữa, neh?
Còn đứa con trai đầu lòng?
"Karma", Ochiba cũng gạt bỏ cái nỗi đau lòng âm ỷ này.
"Em uống cái này đi", Yodoko đã nói với bà như vậy khi bà mười sáu tuổi, một năm sau khi bà chính thức trở thành thiếp của Taiko. Và bà đã uống cái thứ trà lạ lùng, ấm bụng ấy rồi cảm thấy buồn ngủ ríu mắt lại và tối hôm sau tỉnh dậy, bà chỉ nhớ những giấc mơ tình dục kỳ quái, những màu sắc kỳ quặc và một cảm giác phiêu diêu thư thái. Khi bà tỉnh dậy, Yodoko đã có đấy, cũng như khi bà buồn ngủ, tỏ ra rất ân cần và rất quan tâm đến sự hài hòa của Chúa thượng của họ, như bà. Chín tháng sau bà sinh con, và là người đầu tiên có con trong tất cả các phụ nữ của Taiko. Nhưng đứa bé quặt quẹo và chết yểu.
Karma, bà nghĩ.
Giữa bà và Yodoko đã không có gì với nhau hết. Về cái gì đã xảy ra, cái gì có thể đã xảy ra trong giấc ngủ say triền miên ấy. Không hề nói gì với nhau hết, trừ.
"Xin tha thứ cho ta..." vừa mới rồi, và.
"Không có gì phải tha thứ cả."
Yodoko Sama, bà không có gì đáng trách và đã không có gì xảy ra cả, không có hành động bí mật nào hay bất cứ cái gì. Và nếu có chăng nữa thì xin bà cứ yên nghỉ, giờ đây bí mật đó sẽ được chôn theo bà. Ochiba đưa mắt nhìn khuôn mặt không thần sắc, lúc này mong manh và thê lương xiết bao, giống y như Taiko khi trút hơi thở cuối cùng. Câu ông ta muốn hỏi cũng đã không bao giờ được nói ra. Ochiba bình thản thầm nghĩ, giả sử ông ấy sống được mười năm nữa, ta sẽ là Hoàng hậu Trung Quốc. Nhưng giờ đây.... giờ đây ta đơn độc.
"Thật lạ lùng là bà đã chết trước khi ta kịp hứa", Ochiba nói, mùi trầm và mùi xạ của cái chết vây quanh bà.
"Lẽ ra tôi đã hứa rồi nhưng bà lại chết trước khi tôi hứa. Phải chăng đó cũng là karma của ta? Liệu ta có sẽ tuân theo một lời yêu cầu và một lời hứa chưa nói ra không? Ta phải làm gì bây giờ?"
"Con trai ta, con trai ta, ta cảm thấy sao mà bất lực!"
Rồi bà nhớ lại một điều mà Yodoko, con người sáng suốt đã nói:
"Hãy suy nghĩ như Taiko… hoặc như Toranaga."
Ochiba cảm thấy trong lòng lại tràn đầy một sức mạnh mới. Bà ngồi xuống trong im lặng và lạnh lùng bắt đầu tuân theo lời yêu cầu.
Trong một sự im lặng đột ngột, Chimoko ra khỏi cái cổng nhỏ bước vào vườn, đi tới chỗ Blackthorne và cúi chào.
"Anjin-san, xin lỗi, nữ chủ nhân tôi muốn gặp Đại nhân. Xin Đại nhân đợi cho một chút, tôi sẽ xin dẫn đường."
"Được thôi. Cảm ơn." Blackthorne đứng dậy, người vẫn còn chìm ngập trong sự mơ màng và cái cảm giác bất lực trước số mệnh. Lúc này bóng đã ngả dài. Một phần sân trước đã hết ánh nắng. Bọn Áo Xám chuẩn bị đi theo anh.
Chimoko đi tới chỗ SumiYori.
"Xin thứ lỗi nhưng phu nhân Mariko yêu cầu ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ."
"Phu nhân muốn làm ở đâu?"
Người nữ tỳ trỏ vào khoảng trống trước cửa tò vò.
"Thưa ngài đội trưởng, ở chỗ kia."
SumiYori giật mình:
"Công khai trước mọi người ư? Chứ không phải riêng tư với chỉ vài người chứng kiến thôi sao? Phu nhân định làm việc đó cho tất cả mọi người trông thấy ư?"
"Vâng."
"Nhưng, thế... nếu là ở đây... Còn... còn người phụ tá?"
"Phu nhân tin rằng Đại nhân Kiyama sẽ ban cho phu nhân vinh dự đó."
"Thế nếu như Đại nhân không nhận lời thì sao?"
"Tôi không rõ, thưa ngài đội trưởng. Phu nhân... phu nhân không nói với tôi." Chimoko cúi chào rồi đi tới hàng hiên và lại cúi chào.
"Thưa Kiritsubo-san, nữ chủ nhân tôi nói, xin lỗi, nữ chủ nhân tôi sẽ trở lại ngay."
"Phu nhân không sao cả chứ?"
"Dạ, vâng ạ." Chimiko hãnh diện nói.
Kiri và những người khác lúc này đã bình tĩnh lại. Khi họ nghe thấy những điều nói với viên đội trưởng, tất cả đều xao xuyến.
"Phu nhân có biết là có nhiều phu nhân đang đợi để chào phu nhân không?"
"Dạ có ạ, thưa Kiritsubo-san... Tôi có theo dõi... và đã nói với phu nhân biết. Phu nhân nói rằng phu nhân rất vinh hạnh về sự có mặt của các vị đó và lát nữa thôi, sẽ đích thân tới cảm ơn các vị. Xin phép phu nhân."
Mọi người nhìn theo Chimoko đi trở lại cổng và ra hiệu cho Blackthorne. Bọn Áo Xám định đi theo nhưng Chimoko lắc đầu và nói nữ chủ nhân của cô không mời họ. Tên đội trưởng để cho Blackthorne đi một mình.
Bên kia cổng vườn thật là một thế giới khác hẳn, xanh tươi, thanh thản, với ánh nắng trên các ngọn cây, chim chóc ríu rít, côn trùng sục sạo, dòng suối dịu dàng chảy vào ao hoa huệ. Nhưng anh vẫn không gạt bỏ được tâm trạng u sầu của mình.
Chimoko dừng lại và trở vào ngôi nhà nhỏ chanôyu. Anh tiến lên một mình, bỏ dép ra rồi lên ba bậc thềm. Anh phải lom khom gần như quỳ xuống để đi qua cái cửa nhỏ xíu có rèm che. Rồi anh vào tới bên trong.
"Anh", nàng nói.
"Em", anh nói.
Mariko đang quỳ, mặt hướng ra phía cửa, đã trang điểm lại, môi son, tóc chải gọn gàng, mình mặc một kimono lam sẫm viền lục, với obi lục nhạt và tóc buộc một dải băng nhỏ màu lục.
"Em đẹp quá."
"Anh cũng vậy." Một nụ cười ngập ngừng.
"Thật đáng tiếc là anh phải nhìn thấy."
"Đó là bổn phận của anh."
"Không, phải bổn phận", nàng nói." Em không ngờ… hoặc không dự kiến... chết nhiều thế."
"Karma." Blackthorne cố trấn tĩnh lại và không nói tiếng Latin nữa.
"Em đã dự tính tất cả chuyện này từ lâu rồi… chuyện tự sát của em. Neh?"
"Cuộc sống của em không bao giờ là của em cả, Anjin-san, mà luôn luôn là thuộc Chúa thượng của em. Rồi sau là thuộc phu tướng của em. Đó là luật của đất nước này."
"Một thứ luật chẳng hay gì."
"Đúng. Và không đúng, " nàng ngước nhìn lên.
"Chúng ta có định cãi nhau về những cái không thể thay đổi được không?"
"Không. Em tha lỗi cho anh."
"Em yêu anh", nàng nói bằng tiếng Latin.
"Đúng. Bây giờ thì anh biết thế rồi. Và anh yêu em. Nhưng mục đích của em là cái chết, Mariko-san."
"Anh yêu, anh nhầm rồi. Mục đích của em là mạng sống của phu tướng của em. Và mạng sống của anh. Và thật đấy, cầu xin Đức Mẹ hãy tha cho em hoặc ban phước cho em về điều này, có những lúc mạng sống của anh quan trọng hơn."
"Giờ thì không còn lối thoát nữa. Cho bất cứ ai."
"Hãy kiên nhẫn. Mặt trời chưa lặn."
"Anh chẳng tin gì vào cái mặt trời này cả, Mariko-san?" Anh giơ tay chỉ vào mặt trời.
"Gomen nasai."
"Em đã hứa với anh là đêm nay sẽ như cái đêm ở Quán hoa. Hãy kiên nhẫn, em biết Ishido và Ochiba và người khác."
"Que va những người khác", anh nói bằng tiếng Portugal, tâm trạng thay đổi.
"Ý em muốn nói là em tính rằng Toranaga hiểu ông ta làm gì, neh?"
"Que va cái sự bực bội của anh", nàng dịu dàng đáp lại.
"Ngày hôm nay ngắn quá."
"Xin lỗi... em lại đúng nữa. Ngày hôm nay không có thì giờ cho sự bực bội." Anh nhìn nàng. Ánh nắng xuyên qua những thanh trúc mỏng manh của tấm mành hắt những vệt bóng lên mặt nàng. Bóng leo dần lên cao rồi biến mất khi mặt trời chìm xuống sau một tường thành.
"Anh có thể làm gì để giúp em?" anh hỏi.
"Hãy tin rằng còn có một ngày mai."
Trong một thoáng anh bắt gặp một ánh kinh hoàng trong mắt nàng. Anh ôm lấy nàng và sự chờ đợi không còn ghê gớm nữa.
Có tiếng chân lại gần.
"Cái gì thế, Chimoko."
"Thưa phu nhân đã đến giờ rồi ạ."
"Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?"
"Rồi ạ."
"Hãy đợi ta bên cạnh hồ hoa huệ." Tiếng chân xa dần. Mariko quay lại Blackthorne và dịu đàng hôn anh.
"Em yêu anh", nàng nói.
"Anh yêu em."
Nàng cúi đầu chào anh rồi đi qua cửa. Anh đi theo.
Mariko dừng lại bên hồ và cởi obi, buông nó xuống đất. Chimoko giúp nàng cởi áo kimono màu lam. Bên trong Mariko mặc chiếc áo kimono trắng tinh, obi cũng trắng, Blackthorne chưa từng thấy. Đó là kimono nghi thức để chết. Mariko cởi bỏ dải băng màu lục ở tóc, vứt sang một bên rồi hoàn toàn mặc đồ trắng nàng tiếp tục đi, không nhìn Blackthorne.
Bên ngoài vườn, tất cả bọn Áo Nâu xếp thành một hình vuông ba cạnh quanh tám chiếc tatami trải ra giữa cổng ra vào chính. Yabu, Kiri và các phu nhân khác ngồi thành hàng ngang ở vị trí danh dự, mặt hướng về phía Nam. Trên con đường lớn, bọn Áo Xám cũng xếp thành hàng theo đúng nghi tiết. Xen lẫn với chúng còn có những Samurai khác và nhiều phụ nữ Samurai. Theo lệnh của SumiYori, tất cả cúi chào. Mariko chào lại. Bốn Samurai tiến ra trải một chiếc khăn đỏ thắm lên các tatami.
Mariko đi tới chỗ Kiritsubo, chào bà và Sazuko và tất cả các phu nhân khác. Họ cúi đầu đáp lễ và nói những lời chào trịnh trọng. Blackthorne đứng đợi ở cổng. Anh nhìn theo nàng cáo biệt các phu nhân, đi lại ô vuông đỏ thắm và quỳ lên chính giữa trước một chiếc gối nhỏ trắng. Tay phải nàng rút ra thanh đoản kiếm cài ở obi rồi đặt nó lên chiếc gối đặt trước mặt. Chimoko tiến lên, cũng quỳ xuống, dâng cho nàng một chiếc chăn nhỏ, trắng muốt và một sợi dây. Mariko xếp lại vạt áo kimono thật tề chỉnh, có Chimoko giúp, rồi cùng buộc chiếc chăn quanh ngang thắt lưng với sợi dây. Blackthorne biết làm như thế là để tránh cho vạt áo khỏi bị vấy máu và xô xệch vì những cơn giẫy giụa khi chết.
Sau đó, thanh thản và sẵn sàng, Mariko ngước mắt nhìn lên vọng lâu. Mặt trời vẫn còn chiếu sáng tầng trên cùng, làm những viên ngói vàng lấp loáng. Ánh nắng rực rỡ nhanh chóng leo lên chóp nhọn của tháp. Rồi biến mất.
Nàng ngồi đó, bất động, nhỏ xíu. Một vệt trắng trên một ô vuông đỏ thắm.
Con đường lớn đã tối om và đám đầy tớ đang thắp các ngọn đuốc. Làm xong việc, chúng bỏ chạy nhanh và cũng lặng lẽ như khi chúng tới.
Mariko vươn tay ra, chạm vào thanh đoản kiếm, đặt nó ngay ngắn lại. Rồi nàng nhìn một lần nữa qua cổng chính về phía cuối đường như con đường vẫn im ắng và trống trải. Nàng lại nhìn thanh đoản kiếm.
"Kisigi Yabu Sama!"
"Có tôi, Toda Sama?"
"Hình như Đại nhân Kiyama đã từ chối không làm phụ tá cho tôi. Xin phép Đại nhân, tôi sẽ rất lấy làm vinh hạnh nếu Đại nhân nhận lời giúp tôi."
"Đó là vinh dự cho tôi", Yabu nói. Lão cúi chào đứng dậy, tới đứng đằng sau nàng, ở phía bên trái. Thanh kiếm của lão ngân lên khi rút nó ra khỏi vỏ. Lão lấy thế đứng thật vững và cầm hai tay giơ thanh kiếm lên.
"Thưa phu nhân, tôi đã sẵn sàng", lão nói.
"Xin Đại nhân hãy đợi cho đến khi tôi cắt nhát thứ hai." Mắt nàng nhìn vào thanh đoản kiếm. Bàn tay phải nàng làm dấu thánh giá trên ngực rồi nàng cúi xuống, nhặt thanh đoản kiếm lên, tay không hề run và đưa nó lên môi như để nếm cái mùi thép sáng loáng. Rồi nàng chuyển cách cầm và nắm vững thanh đoản kiếm trong bàn tay phải, ngay bên trái cổ mình. Vừa lúc đó, có những bó đuốc vòng qua góc cuối đường lớn. Một đoàn người tiến lại, Ishido đi đầu.
Mariko không thay đổi vị trí lưỡi kiếm.
Yabu vẫn như một chiếc bị nén lại, tập trung vào mục tiêu.
"Thưa phu nhân", lão nói,
"Phu nhân đợi hay vẫn cứ tiếp tục? Tôi mong muốn giúp phu nhân thật hoàn hảo."
Mariko cố hết sức buộc mình lùi lại ra khỏi bờ vực.
"Tôi... chúng ta đợi... chúng ta... tôi..." Bàn tay nàng hạ lưỡi kiếm xuống. Và lúc này bàn tay ấy run. Yabu cũng từ từ thư giãn như thế. Thanh kiếm của lão lại rít lên khi tra vào vỏ. Lão chùi hai bàn tay vào hai bên áo.
Ishido đứng lại ở cổng.
"Thưa phu nhân, mặt trời chưa lặn hẳn, vẫn còn ở chân trời. Phu nhân vội chết đến thế ư?"
"Không, thưa tướng công. Chỉ là để tuân lệnh Chúa thượng của tôi..." Nàng nắm chặt hai bàn tay với nhau để khỏi run nữa.
Đám Áo Nâu sôi sục tức giận trước thái độ thô lỗ kiêu ngạo của Ishido, và Yabu chuẩn bị nhẩy xổ vào hắn nhưng vội dừng lại vì Ishido nói to:
"Đức bà Ochiba đã nhân danh Thế tử thỉnh cầu các Nhiếp chính coi trường hợp của phu nhân như một ngoại lệ. Chúng tôi đã đồng ý với yêu cầu của Đức bà. Đây là giấy phép cấp cho phu nhân rời khỏi đây vào sáng sớm ngày mai." Hắn dúi giấy tờ vào tay SumiYori đang đứng cạnh.
"Sao, thưa Đại nhân?" Mariko nói, nàng không hiểu, giọng nàng rất khẽ.
"Phu nhân được tự do ra đi. Sáng sớm mai."
"Cả cả Kiritsubo-san và Sazuko-san nữa chứ?"
"Đó chẳng phải cũng là một phần.
"Bổn phận" của phu nhân đó sao? Đây có cả giấy phép cho các phu nhân đó nữa."
Mariko cố sức trấn tĩnh lại.
"Còn... con trai phu nhân Sazuko?"
"Cả con trai phu nhân Sazuko nữa, thưa phu nhân." Tiếng cười khinh miệt của Ishido vang lên oang oang.
"Và tất cả người của phu nhân."
Yabu lắp bắp:
"Tất cả mọi người đều có giấy thông hành?"
"Vâng, Kasigi Yabu-san", Ishido nói.
"Đại nhân là chỉ huy, neh? Xin Đại nhân hãy tới gặp thư ký của tôi ngay. Ông ta đang viết các giấy thông hành cho người của Đại nhân, tuy rằng tại sao các quý khách lại muốn đi khỏi đây tôi không hiểu. Chỉ còn mười bảy ngày thôi, đi thật chẳng bõ, neh?"
"Còn tôi, thưa tướng công?" Bà cụ Etsu yếu ớt hỏi, thử đánh bạo thử nghiệm thắng lợi hoàn toàn của Mariko, tim bà cụ đập nhanh, hồi hộp.
"Tôi... tôi có thể được đi không?"
"Tất nhiên rồi, thưa phu nhân Maeda. Chúng tôi giữ làm gì nếu người đó không muốn ở lại? Chúng tôi có phải cai ngục đâu? Tất nhiên là không rồi? Nếu lời mời đón của Thế tử lại không làm các vị hài lòng đến mức các vị muốn đi thì xin mời, các vị cứ việc đi, mặc dù tôi không hiểu các vị làm thế nào để đi bốn trăm ri về nhà rồi lại bốn trăm ri về đây trong mười bảy ngày."
"Xin lỗi... xin Đại nhân tha lỗi... lời mời của Thế tử không phải là làm..."
Ishido ngắt lời bà cụ, giọng lạnh băng:
"Nếu phu nhân muốn đi, xin phu nhân làm đơn lấy giấy thông hành theo thủ tục thông thường. Mất độ một ngày gì đó nhưng chúng tôi sẽ chú ý để phu nhân yên ổn lên đường." Rồi hắn nói với nói với những người khác,
"Bất cứ phu nhân nào, bất cứ Samurai nào đều có thể xin giấy thông hành được. Tôi đã nói trước rồi, bỏ đi mười bảy ngày thì thật là ngu ngốc, miệt thị lời mời của Thế tử, lời mời của Đức bà Ochiba, của các Nhiếp chính, thật là một sự sỉ mạ..." cái nhìn tàn nhẫn của hắn quay trở lại Mariko,
"Hoặc lấy sự đe dọa seppuku để gây sức ép cũng vậy, mà một phu nhân muốn seppuku thì phải làm việc đó một cách kín đáo chứ không phải như một cuộc trình diễn công khai, kiêu ngạo. Neh? Tôi không tìm kiếm cái chết của phụ nữ mà chỉ tìm kiếm cái chết của các kẻ thù của Thế tử, nhưng nếu phụ nữ công nhiên tỏ ra là kẻ thù của Thế tử thì chẳng bao lâu tôi cũng sẽ nhổ lên xác họ."
Ishido quay gót, quát ra lệnh cho bọn Áo Xám rồi bỏ đi. Lập tức các viên đội trưởng lặp lại lệnh và tất cả các tên Áo Xám bắt đầu tập hợp lại rời khỏi cổng, trừ một vài tên làm vì để tỏ lòng tôn trọng bọn Áo Nâu.
"Thưa phu nhân", Yabu nói, giọng khàn khàn, và lại chùi hai tay ướt đẫm, miệng lão đắng ngắt về công việc dở dang.
"Thưa phu nhân, bây giờ thế là xong. Phu nhân... phu nhân đã thắng. Phu nhân đã thắng."
"Vâng... vâng", nàng nói. Hai bàn tay nàng, như không còn chút sứt lực nào, lần cởi nút sợi dây trắng. Chimiko bước tới cởi hộ nàng và gỡ bỏ chiếc chăn trắng, rồi lùi lại ra khỏi ô vuông đỏ thắm. Mọi người chăm chú nhìn Mariko, đợi xem nàng có bước đi nổi không.
Mariko đang cố mò mẫm đứng dậy. Không được. Nàng cố lần thứ hai. Lại không được. Kiri bất giác định đi tới giúp nhưng Yabu lắc đầu và nói:
"Không, thưa phu nhân, đó là quyền riêng của Mariko-san", nên Kiri lại ngồi xuống, hầu như nín thở.
Blackthorne đứng bền cạnh cổng vẫn còn choáng váng vì niềm sung sướng mênh mông của anh khi thấy bản án tử hình của nàng bị hoãn và anh nhớ lại tâm tư anh đã căng thẳng như thế nào vào cái đêm anh suýt nữa thì seppuku, khi anh đứng dậy một mình và bước đi trở về nhà như một trang nam tử, không có ai đỡ, rồi trở thành Samurai. Và anh chăm chú nhìn nàng, căm ghét sự cần thiết phải tỏ ra dũng cảm, nhưng hiểu nó, thậm chí tôn trọng nó.
Anh trông thấy hai bàn tay nàng lại đặt lên miếng vải đỏ thắm và nàng chống tay đứng dậy. Lần này Mariko gắng gượng đứng được thẳng. Nàng lảo đảo, suýt ngã, nhưng rồi chân nàng chuyển động và nàng từ từ, chập choạng đi qua ô vuông đỏ thắm, lảo đảo tiến về phía cửa chính. Blackthorne quyết định rằng nàng làm đến thế là đủ rồi và chịu đựng đủ rồi, đã chứng tỏ đủ rồi, anh bước lại, ôm lấy nàng nhấc bổng lên trong tay vừa đúng lúc nàng ngất xỉu.
Anh đứng đó trong giây lát, một mình giữa khoảng trống, kiêu hãnh là chỉ có một mình và đã dám quyết định. Nàng nằm trên tay anh như một con búp bê gẫy. Rồi anh bế nàng vào bên trong, không một ai nhúc nhích hoặc cản đường anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận