Shogun Tướng Quân

Chương 57

Cuộc tiến công pháo đài do đám Áo Nâu canh giữ bắt đầu vào những giờ khắc tối tăm nhất của ban đêm, khoảng hai ba giờ trước bình minh. Đợt đầu tiên gồm mười ninja - những tên hắc đạo bỉ ổi - leo lên mái nhà tường thành phía đối diện, lúc này không có bọn Áo Xám canh gác. Chúng quăng những cái thừng có móc hoặc giẻ lên mái bên kia rồi đánh đu vượt qua khoảng cách sâu hun hút, như những con nhện. Chúng mặc quần áo đen, chẽn người, tabi cũng đen và đeo mặt nạ đen. Bàn tay và mặt chúng cũng bôi đen. Bọn này vũ trang nhẹ: kiếm có dây xích và suriken - những phi tiêu và phi tiễn nhỏ, hình ngôi sao, nhọn hoắt, đầu tẩm thuốc độc, to bằng lòng bàn tay. Trên lưng chúng đeo bị và những chiếc sào ngắn, mảnh.
Ninja là những tên đánh thuê. Chúng là những nghệ sĩ về sự lén lút, vụng trộm, những chuyên gia về thành tích bất hảo: gián điệp, thâm nhập và chết đột ngột.
Mười tên ninja tới đích không một tiếng động. Chúng cuộn dây móc lại rồi bốn tên lại móc dây vào một gờ tường nhô ra và lập tức đánh đu tụt xuống một hàng hiên bên dưới cách mái hai mươi.
"Bộ." Khi chúng tới nơi, vẫn lặng lẽ, đồng bọn của chúng tháo móc ra, ném xuống rồi trườn trên mái ngói để thâm nhập một khu vực khác.
Một viên ngói vỡ dưới chân một tên và tất cả sững lại bất động. Trên sân trước, cách mái ba tầng gác khoảng sáu mươi.
"Bộ", SumiYori đang đi tuần dừng lại nhìn lên. Mắt hắn liếc vào bóng tối, ánh trăng yếu ớt, sao trời mờ mờ trong không khí ẩm ướt. Bọn ninja đứng im phăng phắc, ngay hơi thở của chúng cũng được kìm lại, không thể nhận thấy được, chúng bất động chẳng khác gì những viên ngói.
SumiYori đảo mắt một vòng nữa, tai vẫn lắng nghe, rồi lại đảo mắt một vòng nữa. Vẫn chưa yên tâm, hắn bước ra sân trước để nhìn cho rõ hơn. Lúc này bốn tên ninja trên hiên cũng đã ở trong tầm nhìn của hắn nhưng chúng cũng bất động như những tên ninja kia và.
SumiYori cũng không nhìn ra chúng.
"Hây", hắn gọi bọn lính gác ở cổng - lúc này cổng đã cài then, đóng chặt.
"Có nhìn thấy gì... có nghe thấy gì không?"
"Không ạ, thưa đội trưởng", bọn lính gác lanh lợi đáp.
"Ngói trên mái thỉnh thoảng vẫn lạch cạch, vì bị xô... có lẽ do trời ẩm hoặc nóng quá."
SumiYori bảo một tên:
"Lên xem sao. Hoặc tốt hơn là bảo lính gác ở tầng trên cùng lục soát cho cẩn thận."
Tên lính vội vã chạy đi, SumiYori lại ngước mắt nhìn lên, rồi khẽ nhún và an tâm, tiếp tục cuộc tuần tra. Các tên Samurai khác trở về vị trí, canh gác phía ngoài.
Trên mái nhà và trên hiên, bọn ninja vẫn không nhúc nhích, vẫn đợi. Ngay mắt chúng cũng không chuyển động. Chúng đã được huấn luyện để đứng im hàng giờ liền nếu cần, đó chỉ là một phần công phu tập luyện thường xuyên của chúng. Rồi tên cầm đầu ra hiệu và lập tức cả bọn chuyển sang tiến công. Dây móc lại lặng lẽ đưa chúng tới một hàng hiên khác, tới đây chúng có thể luồn qua được những cửa sổ hẹp ở các tường đá. Bên dưới tầng trên cùng này, các cửa sổ khác - vị trí phòng thủ của các cung thủ - đều quá chật hẹp không thể từ bên ngoài lọt vào được. Một hiệu lệnh nữa và cả hai nhóm cùng lọt vào một lúc.
Căn phòng tối om, có mười tên Áo Nâu đang ngủ thành mấy hàng. Chúng bị giết chết rất nhanh và hầu như không một tiếng động, đa số chỉ cần một nhát dao găm vào cổ. Giác quan được rèn luyện của bọn ninja khiến chúng nhằm rất trúng đích, không sai chệch. Tên Áo Nâu cuối cùng giẫy giụa tuyệt vọng, nhưng tiếng hét báo động của hắn đã bị tắt ngay khi hắn vừa há mồm. Sau khi đã chiếm được hai căn phòng, cửa ngõ chặn giữ cẩn thận rồi, tên cầm đầu lấy ra một viên đá lửa, đánh lên, thắp một ngọn nến và lấy bàn tay khum khum che cẩn thận, đem cây nến ra cửa sổ báo tín hiệu ba lần ra ngoài đêm tối. Sau lưng hắn, bọn ninja soát lại hai lần xem bọn Áo Nâu đã chết hẳn chưa. Tên cầm đầu lặp lại tín hiệu lần nữa rồi rời khỏi cửa sổ, nói với đồng bọn bằng ngôn ngữ các ngón tay.
Lập tức, bọn ninja cởi bị đeo trên lưng ra, chuẩn bị các vũ khí tiến công của chúng, những đoản đao ngắn hình lưỡi liềm, hai lưỡi, có xích buộc ở cán, đầu xích đổ chì, rồi suriken và phi đao. Một mệnh lệnh nữa: những tên đã được chọn lựa kéo các đoạn sào ngắn ra. Đó là những ngọn giáo và những ống xì đồng chia thành từng đoạn lồng vào nhau, vươn dài hết cỡ một cách cực nhanh. Trong khi sửa soạn, đứa nào cũng quỳ xuống, mặt hướng ra cửa, rồi có vẻ như không phải cố gắng gì hết, chúng trở nên hoàn toàn bất động. Khi tất cả đã sẵn sàng, tên cầm đầu thổi tắt ngọn nến.
Chuông thành phố điểm giữa giờ dần - tức là bốn giờ, một giờ trước khi bình minh - đợt ninja thứ hai đột nhập. Hai mươi tên lặng lẽ chui ra khỏi một cái cống nước rộng, đã bỏ đi không dùng đến, trước kia dẫn nước cho các dòng suối nhỏ trong vườn. Những tên này đều đeo kiếm. Như những cái bóng, chúng chiếm lĩnh các vị trí trong các bụi cây, rồi cũng không nhúc nhích, hầu như vô hình. Cùng lúc đó, một nhóm hai mươi tên ninja khác, từ dưới đất dùng dây móc, leo lên tiến công mặt tường thành nhìn xuống sân trước và vườn.
Trên mặt tường thành có hai tên Áo Nâu đang cẩn thận quan sát các mái nhà trống trơn bên kia đường. Một tên Áo Nâu bỗng nhìn quanh và bất chợt trông thấy những cái móc đằng sau chúng và hốt hoảng giơ tay trỏ. Đồng đội của hắn mở mồm định kêu báo động thì tên ninja đầu tiên lên tới lỗ châu mai lắc cổ tay, phóng một suriken có ngạnh vào giữa mặt và mồm hắn, chẹn ngay tiếng kêu, rồi lao tới tên Samurai kia; bàn tay vươn ra lúc này là một vũ khí chết người, ngón cái và ngón trỏ duỗi thẳng xỉa vào chỗ tĩnh mạch cổ. Đòn đó làm tên Samurai tê liệt, rồi một đòn tiếp theo đánh hắn gẫy cổ với một tiếng khô khốc. Tên ninja nhẩy tiếp tới tên Samurai đang quằn quại, hai tay bấu vào những cái ngạnh cắm sâu vào mồm, vào mặt hắn, thuốc độc bắt đầu ngấm.
Với một cố gắng cuối cùng, tên Samurai sắp chết giật ra được thanh đoản kiếm của hắn và đâm tới. Lưỡi kiếm lút sâu và tên ninja há hốc miệng vì đau nhưng không thế mà dừng lại. Bàn tay nó chém mạnh vào cổ tên Áo Nâu, bật ngửa đầu hắn ra đằng sau, gẫy cổ. Tên samurai chết đứng.
Tên ninja chảy máu rất nhiều nhưng nó không gây ra một tiếng động nào và vẫn túm lấy tên Áo Nâu đặt hắn từ từ xuống thềm đá rồi quỳ phục xuống bên cạnh cái xác. Lúc này tất cả các tên ninja đã leo dây lên tới mặt tường thành. Chúng chạy qua tên ninja bị thương tới chiếm giữ các vị trí cần thiết. Tên bị thương vẫn quỳ bên cạnh tên Áo Nâu đã chết, hai tay ôm lấy mạng sườn. Tên cầm đầu xem xét vết thương. Máu vọt ra từng đợt đều đều. Nó lắc đầu rồi nói bằng ngón tay và tên kia gật đầu nặng nhọc lết vào một góc, để lại đằng sau một vệt máu lớn. Nó ngồi thoải mái, tựa vào đá và lấy ra một suriken. Nó lấy ngạnh tẩm thuốc độc của chiếc suriken vạch nhiều lần lên mu bàn tay rồi rút dao găm của nó ra, đặt mũi dao vào cổ rồi dùng cả hai tay ấn thật mạnh ngược lên.
Tên cầm đầu kiểm tra lại xem tên ninja chết hẳn chưa rồi trở lại cánh cửa kiên cố dẫn vào bên trong. Nó thận trọng mở cửa. Vừa lúc ấy có tiếng chân đang đi lại và lập tức bọn ninja tản vào các vị trí phục kích, hòa lẫn với bóng đêm.
Trong hành lang của chái phía Tây, SumiYori đang đi tới cùng với một toán Áo Nâu. Hắn cắt hai tên đứng gần cửa của mặt tường thành rồi không dừng lại, tiếp tục đi. Hai tên Áo Nâu đến đổi phiên gác bước ra ngoài mặt tường thành khi SumiYori đi khuất góc tường ở đằng xa và đi xuống một cầu thang có những bậc hình tròn. Ở chân cầu thang là một vị trí kiểm tra nữa và hai tên Samurai mệt mỏi cúi chào và được thay thế.
"Đi gọi những người khác rồi trở về chỗ ngủ. Các anh sẽ được đánh thức dậy vào lúc tảng sáng", SumiYori nói.
"Xin tuân lệnh đội trưởng."
Hai tên Samurai leo cầu thang đi lên, hài lòng vì hết nhiệm vụ, SumiYori tiếp tục đi xuống hành lang tiếp theo, đổi gác. Cuối cùng hắn dừng lại một cánh cửa và gõ, bên cạnh hắn chỉ còn hai tên lính gác cuối cùng. Hắn gọi:
"Yabu-san?"
"Gì thế?" Giọng nói cổ vẻ ngái ngủ.
"Xin lỗi, đổi phiên gác."
"À, cảm ơn. Xin mời vào."
SumiYori mở cửa nhưng cảnh giác đứng lại ở ngưỡng cửa. Yabu đầu tóc rối bù, nằm trong chăn người nhỏm lên, chống một khuỷu tay, bàn tay kia đặt trên thanh kiếm của lão. Khi biết chắc đó là SumiYori, lão mới thư giãn và ngáp:
"Có gì mới không, ông đội trưởng?"
SumiYori cũng bình tĩnh trở lại và lắc đầu, bước vào đóng cửa lại. Căn phòng rộng, sạch sẽ. Có một chiếc đệm nữa, trải sẵn như chào mời. Các cửa hẹp hình tiêm đao nhìn xuống con đường lớn và thành phố, ba mươi.
"Bộ" ở bên dưới, sâu hun hút.
"Yên cả, thưa Đại nhân. Phu nhân lúc này đang ngủ... ít ra thì nữ tỳ Chimoko cũng nói là đang ngủ" Hắn đi tới chiếc bàn thấp trên đặt một ngọn đèn dầu đang nổ lép bép và rót một chén trà nguội. Bên cạnh bình là giấy thông hành của họ, đã đóng dấu cẩn thận đo Yabu đã đem từ văn phòng của Ishido về.
Yabu lại ngáp và khoan khoái vươn vai.
"Anjin-san thế nào?"
"Lần kiểm tra cuối cùng thì ông ta vẫn thức. Khi ấy là nửa đêm. Ông ta có bảo tôi đừng kiểm tra nữa cho đến khi gần sáng... phong tục tập quán gì đó của ông ta. Tôi không hiểu biết những lời ông ta nói, nhưng cũng chẳng sao, tất cả mọi nơi đều được canh gác cẩn mật, neh? Kiritsubo hầu như thức gần suốt đêm."
Yabu ra khỏi giường. Lão chỉ đóng mỗi cái khố.
"Đang làm gì?"
"Chỉ ngồi ở cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài thì còn có gì mà nhìn nữa. Tôi có đề nghị phu nhân đi ngủ đi một chút. Phu nhân lễ phép cảm ơn và đồng ý và vẫn cứ ngồi đó. Đàn bà ấy mà, neh?"
Yabu cử động vai và khuỷu tay cho thư thái và gãi thật mạnh cho máu lưu thông. Lão mặc quần áo.
"Lẽ ra bà ta phải đi nghỉ. Ngày mai bà ấy còn phải làm một cuộc hành trình dài."
SumiYori đặt cái chén xuống.
"Tôi cho rằng tất cả chuyện này chỉ là một mưu mẹo."
"Sao?"
"Tôi không tin Ishido thật bụng."
"Chúng ta đã có giấy thông hành, ký rồi, đóng dấu rồi. Kia kìa. Tất cả mọi người đều có tên trong danh sách. Ông đã kiểm tra rồi kia mà. Làm sao ông ta có thể rút lui một lời cam kết công khai với chúng ta hoặc với phu nhân Toda Không thể được, neh?"
"Tôi cũng không biết nữa Xin lỗi Yabu-san, nhưng tôi vẫn cho rằng đây là một mưu mẹo gì đó."
Yabu thong thả buộc thắt lưng:
"Mưu mẹo gì?"
"Chúng ta sẽ bị phục kích."
"Bên ngoài lâu đài ư?"
SumiYori gật đầu:
"Vâng tôi nghĩ thế."
"Ông ta không đám đâu."
"Dám chứ. Ông ta sẽ phục kích chúng ta hoặc cản trở chúng ta. Tôi không thể hình dung được ông ta lại để cho phu nhân Toda hay Phu nhân Kiritsubo hay phu nhân Sazuko hay đứa bé ra khỏi đây. Ngay cả phu nhân Etsu và những người khác cũng vậy."
"Không, ông nhầm rồi."
SumiYori cứ buồn bã lắc đầu.
"Tôi cho rằng giá như bà ta cứ ấn mạnh lưỡi dao rồi Đại nhân chém là hay hơn. Kiểu này thì chằng giải quyết được gì hết."
Yabu cầm hai thanh kiếm của lão lên, cài vào thắt lưng. Phải, lão đang nghĩ, ta đồng ý với ngươi. Chẳng giải quyết được gì hết và bà ta đã không làm tròn bổn phận. Ngươi biết vậy, ta cũng biết vậy, Ishido cũng biết vậy. Thật nhục nhã! Nếu bà ta tự cắt cổ thì tất cả chúng ta sẽ sống mãi. Còn như bây giờ... bà ta từ vực thẳm lùi trở lại, làm mất danh dự của chúng ta và tự làm mất danh dự của bà ta. Shigata ga nai, neh? Mụ đàn bà ngu ngốc!
Nhưng với SumiYori, lão lại nói:
"Tôi cho là ông nghĩ không đúng. Bà ta đã thắng Ishido. Phu nhân Toda đã thắng. Ishido sẽ không dám phục kích chúng ta. Ông đi ngủ đi. Tôi sẽ đánh thức ông lúc rạng sáng."
SưmiYori lắc đầu:
"Không, cảm ơn Yabu-san, có lẽ tôi lại đi tuần tra thôi." Hắn đi ra cửa sổ ngó ra ngoài.
"Có cái gì đó không ổn."
"Mọi sự đều tốt đẹp cả. Hãy... khoan, đợi một chút! Cái gì thế nhỉ? Ông có nghe thấy gì không?"
Yabu lại gần SumiYori và làm bộ ngó nghiêng nhìn vào đêm tối, chăm chú lắng nghe, rồi đột ngột không nói không rằng, rút thanh đoản kiếm ra và cùng trong một động tác nhanh như chớp ấy, cắm sâu lưỡi kiếm vào lưng SumiYori, tay kia bịt mồm hắn lại, chẹn ngang tiếng kêu. Tên đội trưởng chết ngay. Yabu thận trọng giữ gã cách người mình thật xa, hết tầm cánh tay duỗi thẳng, với một sức khỏe phi thường, để máu không vấy vào quần áo mình rồi khiêng cái xác lên đệm, xếp đặt như người đang ngủ. Đoạn lão rút thanh đoản kiếm ra, lau chùi thật sạch, trong lòng điên giận là linh cảm của SumiYori đã buộc lão phải giết gã, một việc không nằm trong kế hoạch. Dù vậy đi nữa, Yabu nghĩ, mình cũng không thể để hắn lúc này đi lại rình mò được.
Lúc ban ngày khi Yabu từ văn phòng của Ishido trở về với giấy thông hành, một tên Samurai lão chưa từng gặp bao giờ đã kín đáo chặn đường lão.
"Yabu-san, ông được mời hợp tác."
"Ai mời và hợp tác làm cái gì?"
"Người mời là người hôm qua ông đã đưa ra một đề nghị với ông ta."
"Đề nghị nào?"
"Để đổi lấy giấy thông hành cho ông và tên Anjin-san, ông sẽ lo việc tước vũ khí của bà ta trong cuộc phục kích trên đường đi.... Xin ông đừng sờ tay vào kiếm, Yabu-san, có bốn cung thủ đang được mời đấy."
"Làm sao ngươi dám thách thức ta? Cuộc phục kích nào?" Lão nạt nộ, cảm thấy đầu gối bủn rủn vì rõ ràng tên Samurai là người của Ishido. Chiều hôm qua, qua các trung gian riêng, lão đã bí mật đưa ta một đề nghị, trong một cố gắng tuyệt vọng nhằm cứu vãn lấy một cái gì trong sự đổ vỡ do Mariko đã gây ra đối với các kế hoạch của lão về Black Ship và tương lai. Lúc ấy lão đã thấy đó là một ý kiến điên rồ. Tước vũ khí của bà ta mà vẫn sống sót được là một việc cực kỳ khó khăn, nếu không phải là không thể thực hiện được, do đó là nguy hiểm từ cả hai phía, và khi Ishido qua trung gian, khước từ đề nghị đó, lão không ngạc nhiên.
"Ta không biết gì hết về chuyện phục kích", lão quát, bụng thầm mong giá như có Yuriko ở đây để giúp lão thoát ra khỏi bãi lầy này.
"Dù vậy, ông vẫn được mời tham gia một cuộc phục kích, tuy không phải theo cái cách ông dự kiến."
"Ngươi là ai?"
"Ngược lại, ông được Izu, tên man di và chiếc thuyền của hắn - khi nào đầu kẻ thù chủ yếu rơi xuống đất. Tất nhiên, với điều kiện bắt sống được bà ta và ông phải ở lại Osaka cho tới ngày hôm đó và thề thần phục."
"Đầu ai?" Yabu nói, cố gắng bắt đầu óc mình suy nghĩ, chỉ đến lúc này lão mới hiểu Ishido đã lợi dụng yêu cầu của lão muốn có giấy thông hành làm một cái kế để đưa ra thương lượng một cách an toàn đề nghị bí mật này.
"Ông nhận hay không nhận?" Tên Samurai hỏi.
"Ngươi là ai và ngươi nói chuyện gì vậy?" Lão giơ cuộn giấy lên.
"Đây là giấy thông hành của Đại nhân Ishido cấp. Ngay đến Đại nhân Tướng công cũng không thể hủy bỏ được nó sau những gì đã xảy ra."
"Đó là điều nhiều người nói. Nhưng, xin lỗi, bao giờ bò ỉa ra vàng thì ông hay bất cứ người nào khác có thể nhục mạ được Đại nhân Tướng công... Xin ông hãy để bàn tay xa đốc kiếm ra!"
"Muốn vậy thì ngươi hãy liệu mà giữ mồm giữ miệng!"
"Tất nhiên, xin lỗi. Ông đồng ý chứ?"
"Ta hiện nay là lãnh chúa Izuvà được hứa sẽ có thêm Totomi và Suruga", Yabu nói, bắt đầu mặc cả. Lão biết tuy lão bị kẹt, cũng như Mariko bị kẹt, nhưng Ishido cũng bị kẹt như thế, bởi vì cái thế tiến thoái lưỡng nan do Mariko gây ra vẫn tồn tại.
"Vâng, đúng vậy", tên Samurai nói.
"Nhưng tôi không được phép thương lượng. Đấy là những điều kiện. ông chỉ cần nói có hay không thôi..."
Yabu chùi xong thanh đoản kiếm và kéo lại chăn trên người SumiYori trông như đang ngủ. Rồi lão lấy khăn tay lau sạch mồ hôi trên mặt và ở tay, trấn tĩnh cơn điên giận trong lòng, thổi tắt ngọn nến và mở cửa. Hai tên Áo Nâu đang đứng đợi trong hành lang, cách đó vài bước. Chúng cúi chào.
"SumiYori-san, tôi sẽ đánh thức ông vào lúc rạng sáng" Yabu với lại trong bóng tối. Rồi lão nói với một tên Áo Nâu:
"Người đánh thức gác đấy. Không ai được vào trong phòng. Không một ai, nghe chưa? Phải canh gác không để ai quấy rầy ông đội trưởng…ông ta cần nghỉ ngơi."
"Xin tuân lệnh Đại nhân!"
Tên Samurai đứng vào vị trí và Yabu oai vệ đi xuôi hành lang cùng với tên Áo Nâu kia, lên mấy bậc thềm nữa vào khu trung tâm chính của tầng này rồi đi ngang qua, tới phòng tiếp kiến và các căn phòng bên trong ở chái phía Đông. Chẳng bao lâu lão tới hành lang cụt của phòng tiếp kiến. Những tên Samurai khác mở cửa vào hành lang dẫn tới một loạt phòng ngủ riêng. Lão gõ một cánh cửa.
"Anjin-san?" lão khẽ gọi.
Không có tiếng trả lời. Lão mở cửa shoji. Căn phòng trống rỗng, cánh shoji bên trong hé mở. Lão cau mày, rồi ra hiệu cho tên Samurai đi cùng đứng đợi và vội vã đi ngang qua phòng trước vào hành lang bên trong lờ mờ sáng. Chimoko, tay cầm đoản kiếm, chặn lão lại. Chiếc giường lộn xộn, chăn màn nhàu nát của cô đặt ở hành lang này bên ngoài một căn phòng.
"Ồ, xin lỗi Đại nhân, tôi đang ngủ", cô nói, hạ nhanh đoản kiếm xuống, nhưng không tránh ra.
"Tôi đang tìm Anjin-san."
"Ông ấy đang nói chuyện với nữ chủ nhân tôi, thưa Đại nhân, với Kiritsubo-san và phu nhân Achiko."
"Cô hỏi xem tôi có thể gặp ông ta một lát được không?"
"Vâng, thưa Đại nhân", Chimoko lễ phép mời Yabu trở lại căn phòng kín rồi đợi cho đến khi lão đã vào trong đó và kéo cánh shoji bên trong đóng lại... Tên lính gác ở hành lang chính tò mò nhìn cô.
Được một lát, cánh shoji lại mở và Blackthorne bước vào. Anh ăn mặc chỉnh tề và đeo một thanh kiếm ngắn.
"Kính chào Yabu-san", anh nói.
"Xin lỗi đã làm phiền ông, Anjin-san. Tôi chỉ muốn thấy… muốn biết chắc là mọi thứ đều yên lành cả, hiểu chứ?"
"Hiểu, cảm ơn ông. Xin đừng phiền lòng."
"Phu nhân Toda tốt chứ? không ốm chứ?"
"Bây giờ thì tốt rồi. Rất mệt nhưng tốt. Sắp sáng, neh?"
Yabu gật đầu:
"Phải. Chỉ muốn xem mọi chuyện bình yên. Hiểu?"
"Hiểu. Chiều nay ông nói:
"Kế hoạch", Yabu-san. Nhớ chứ? Kế hoạch bí mật gì vậy?"
"Không bí mật, Anjin-san", Yabu nói, hối tiếc mình đã quá cởi mở lúc ấy.
"Ông hiểu nhầm. Chỉ nói phải có kế hoạch... thoát khỏi Osaka rất khó, neh? Phải thoát, nếu không..." Yabu cứa bàn tay ngang cổ.
"Hiểu không?"
"Hiểu. Nhưng bây giờ có giấy thông hành, neh? Bây giờ an toàn ra khỏi Osaka. Neh?"
"Đúng. Sắp đi rồi. Đi thuyền rất tốt. Sắp có người ở Nagasaki. Hiểu chứ?"
"Hiểu."
Rất thân ái, Yabu cáo biệt. Lão đi khỏi, Blackthorne đóng shoji rồi quay trở lại hành lang bên trong, để cửa bên trong hé mở. Anh đi qua Chimoko và bước vào phòng bên trong, Mariko nằm trên đệm, trông lại càng bé nhỏ, mong manh và đẹp hơn bao giờ hết. Kiri đang quỳ trên một chiếc gối, Achiko nằm cuộn tròn ngủ ở một bên.
"Anjin-san, hắn muốn gì thế?" Mariko nói.
"Chỉ để xem tình hình có yên ổn không thôi."
Mariko dịch lại cho Kiri.
"Kiri nói ông có hỏi hắn về chuyện.
"Kế hoạch" không?"
"Có. Nhưng hắn đã lảng tránh vấn đề. Có lẽ hắn đã đổi ý. Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ tôi đã nghe nhầm nhưng tôi cho rằng chiều nay hắn đã dự định một cái gì đó hoặc đang dự định một cái gì đó."
"Để phản chúng ta?"
"Tất nhiên rồi. Nhưng tôi không biết là như thế nào?"
Mariko mỉm cười với anh.
"Có lẽ ông nhầm. Bây giờ chúng ta vô sự rồi."
Cô gái Achiko mơ ngủ nói lẩm bẩm và mọi người liếc nhìn cô. Cô đã yêu cầu ở lại với Mariko, cũng như phu nhân Etsu; bà cụ đang ngủ say ở phòng bên cạnh. Các phu nhân khác đã trở về nhà họ lúc mặt trời lặn. Tất cả đều đã làm đơn xin phép được rời khỏi lâu đài ngay. Đêm tối tới, những lời đồn đại đã lan khắp lâu đài rằng có gần một trăm linh năm người ngày mai cũng sẽ làm đơn xin. Kiyama đã cho người gọi Achiko, cháu dâu của lão nhưng cô từ chối không chịu rời Mariko. Lập tức lão Daimyo già đã tuyên bố từ cô và đòi trả lại đứa bé cho lão. Achiko đã đưa trả đứa bé. Bây giờ cô gái đang quằn quại trong một cơn ác mộng nhưng rồi ác mộng cũng qua đi và cô lại ngủ yên.
Mariko nhìn Blackthorne.
"Có được bình yên thật tuyệt vời quá, neh?"
"Vâng", anh nói. Từ khi nàng thức tỉnh và thấy mình vẫn còn sống, không chết, nàng như quấn quýt lấy anh. Ngay khi họ chỉ có hai người. Nàng đã nằm trong tay anh suốt một tiếng đồng hồ.
"Anh rất sung sướng thấy em còn sống, Mariko. Anh đã tưởng em sẽ chết."
"Em cũng nghĩ thế. Em vẫn không tin được là Ishido nhượng bộ. Em cứ tưởng có đến muôn kiếp hắn cũng không nhượng bộ... Ôi, sao mà em yêu anh ôm em đến thế, và sức mạnh của anh..."
"Anh đã tưởng như vậy chiều nay, ngay từ phút đầu khi Yoshinaka đứng ra thách thức, anh chẳng còn nhìn thấy gì khác ngoài chết chóc... em chết, anh chết, tất cả mọi người đều chết. Anh đã hiểu kế hoạch của em, em đã định từ lâu rồi, neh?"
"Vâng. Từ ngày có trận động đất, Anjin-san. Anh thứ lỗi cho em, nhưng em không... em không muốn làm anh sợ Em đã lo là anh không hiểu. Vâng, từ hôm đó em đã biết karma của em là đưa các con tin ra khỏi Osaka. Chỉ có em có thể làm được việc đó cho Đại nhân Toranaga. Và bây giờ đã làm xong rồi. Nhưng với cái giá quá đắt, neh? Cầu xin Đức Mẹ tha thứ cho em."
Rồi Kiri tới và hai người ngồi cách xa nhau nhưng đối với cả hai, điều đó không quan trọng. Một nụ cười, một cái nhìn hay một lời nói là đủ rồi.
Kiri đi lại bên cửa sổ hẹp như một cái khe hở. Ngoài biển lốm đốm ánh đèn của những chiếc thuyền đánh cá đang trở về bờ.
"Sắp sáng rồi", bà nói.
"Vâng", Mariko nói.
"Tôi đậy đây."
"Lát nữa. Đừng dậy vội, Mariko-san", Kiri bảo nàng.
"Phu nhân cứ nghỉ đi. Cần lấy lại sức."
"Ước gì có Đại nhân Toranaga ở đây."
"Phải."
"Phu nhân đã viết xong một bức thư khác về... về việc chúng ta rời đây chưa?"
"Rồi, Mariko Sama, một chim bồ câu nữa sẽ bay đi lúc rạng sáng. Đại nhân Toranaga sẽ biết tin chiến thắng của phu nhân ngày hôm nay", Kiri nói.
"Đại nhân hẳn sẽ rất hãnh diện về phu nhân."
"Tôi rất vui mừng là Đại nhân đã tính toán đúng."
"Phải", Kiri nói.
"Xin phu nhân thứ lỗi cho tôi đã hoài nghi phu nhân và hoài nghi Đại nhân."
"Trong thâm tâm thật sự tôi cũng hoài nghi Đại nhân. Xin lỗi."
Kiri quay lại chỗ cửa sổ và nhìn ra phía thành phố.
Toranaga nhầm rồi, bà những muốn hét lên. Chúng ta sẽ không bao giờ ra khỏi được Osaka, dù cho chúng ta có giả bộ như sẽ ra đi. Karma của chúng ta là sẽ ở lại - karma của ông ấy là thua.
Ở chái phía Tây, Yabu dừng lại tại phòng gác. Các lính gác đến thay phiên đã có mặt sẵn sàng.
"Ta sẽ đi kiểm tra một vòng."
"Vâng, thưa Đại nhân."
"Mọi người đợi tôi ở đây. Còn ngươi, đi với ta."
Lão theo cầu thang chính đi xuống dưới, chỉ có một tên lính gác đi theo. Đến chân cầu thang ở phòng chính có nhiều tên lính gác khác và bên ngoài là sân trước và vườn. Một cái nhìn lướt nhanh cho lão thấy mọi thứ đều đâu vào đấy Lão quay trở vào pháo đài và được một lát, lão đổi hướng đi. Tên lính gác đi theo ngạc nhiên thấy lão đi theo các bậc thềm xuống khu các đầy tớ. Đám đầy tớ đang ngủ choàng dậy, vội vã giập đầu xuống nền đá. Yabu hầu như không để ý đến họ. Lão tiếp tục đi sâu vào trong lòng pháo đài, xuống nhiều bậc, men theo những hành lang trần cuốn tò vò không mấy khi dùng được hai bên tường đá ẩm ướt, đầy rêu, tuy đuốc thắp rất sáng. Ở đây, trong các hầm này không có lính gác vì chẳng có gì để mà bảo vệ cả. Chẳng bao lâu hai người lại theo bậc thang leo lên, ra gần các bức tường bên ngoài.
Yabu bỗng dừng lại:
"Cái gì thế?"
Tên Samurai Áo Nâu cũng đứng lại lắng tai nghe ngóng và chết luôn. Yabu lau sạch thanh kiếm của lão rồi kéo cái xác vào một góc tối, và lao vội đến một chiếc cửa sắt nhỏ, cài những then sắt to nặng hầu như không thể nhìn thấy, gắn thụt vào một bức tường. Tên môi giới của Ishido đã bảo cho lão biết cái cửa đó. Lão lấy hết sức kéo cái then sắt. Khi then cuối cùng được kéo ra, kêu loảng xoảng. Cánh cửa mở toang. Một làn gió mạnh từ bên ngoài thổi vào rồi một mũi giáo xỉa đúng cổ lão và dừng lại kịp thời. Yabu không nhúc nhích, gần như tê liệt. Bọn ninja từ trong bóng tối đen như mực bên kia cửa nhìn lão trừng trừng, vũ khí giơ lên.
Yabu giơ một bàn tay run rẩy lên, làm tín hiệu lão đã được dặn rồi nói:
"Tôi là Kasigi Yabu."
Tên cầm đầu bọn ninja, mặc quần áo đen, mũ chụp kín đầu, hầu như vô hình, gật đầu nhưng vẫn giữ nguyên mũi giáo bất động, sẵn sàng phóng tới. Nó ra hiệu cho Yabu. Yabu ngoan ngoãn lùi lại một bước. Tên cầm đầu rất cảnh giác đề phòng, đi vào giữa hành lang. Nó cao lớn và chắc nịch, mắt to và nông, nhìn qua mặt nạ. Nó trông thấy tên Áo Nâu chết, và vẫy cổ tay phóng ngọn giáo vào cái xác nhanh như chớp rồi rút ngay ngọn giáo về bằng chiếc xích nhẹ buộc ở cán giáo. Nó lặng lẽ cuộn dây xích lại, chờ đợi, chăm chú lắng nghe để phát hiện bất cứ nguy hiểm nào.
Cuối cùng, yên tâm nó ra hiệu. Lập tức hai mươi tên ùa ra, chạy tới các bậc thềm, dẫn tới con đường hẻm lâu ngày đã bị bỏ quên, đi lên các tầng trên. Bọn này mang theo những dụng cụ xung kích. Chúng được vũ trang bằng dao găm, kiếm và suriken. Ở chính giữa mũ trùm đầu của chúng có một chấm đỏ.
Tên cầm đầu không nhìn theo bộ hạ của nó mà nhìn Yabu chằm chặp, dùng ngón bàn tay trái thong thả đếm:
"Một... hai…ba…
"Yabu cảm thấy có nhiều người đang theo dõi từ trong đường hầm bên kia cửa. Lão không nhìn thấy một ai.
Lúc này bọn tiến công có chấm đỗ ở mũ đang leo cầu thang hai bậc một. Tới đầu đoạn cầu thang đó, chúng dừng lại. Một cánh cửa đóng kín chặn đường chúng. Chúng đợi một lát rồi thận trọng tìm cách mở cửa. Cửa khóa chặt. Một tên cầm một dụng cụ xung kích - một thanh thép ngắn có một đầu cong thành móc, một đầu là lưỡi đục sắc bén - tiến lên và bảy cửa ra. Bên trong cửa là một đoạn hành lang khác cũng rêu phong. Chúng lặng lẽ chạy qua. Đến góc quặt, chúng dừng lại. Tên đi đầu ghé mắt nhìn ra vẫy đồng bọn đi vào một hành lang khác. Ở cuối hành lang, một tia sáng le lói chiếu qua một cái khe trên tấm vẫn gỗ dầy che một ô cửa bí mật Nó ghé mắt vào khe, và nhìn thấy cả chiều rộng của phòng tiếp kiến, hai tên Áo Nâu và hai tên Áo Xám đang uể oải canh gác chỗ cửa dẫn tới khu các phòng ngủ. Nó ngoái lại, gật đầu ra hiệu cho đồng bọn. Một tên vẫn tiếp tục đếm bằng ngón tay cho khớp thời gian với tên cầm đầu đang đếm ở bên dưới, cách chúng hai tầng gác. Mọi con mắt đều đổ dồn vào các ngón tay đang đếm thong thả.
Trong hầm bên dưới, ngón tay tên cầm đầu tiếp tục giữ nhịp, đếm thời khắc trôi qua, mắt không hề rời Yabu. Yabu cũng đang nhìn và đợi, mùi mồ hôi của chính lão toát ra vì sợ, xộc vào mũi lão. Ngón tay của tên cầm đầu dừng đếm và bàn tay nắm chặt lại. Nó trở về phía hành lang. Yabu gật đầu và quay gót đi trở lại con đường lão vừa đi qua, đi thật chậm. Sau lưng lão, các ngón tay lại bắt đầu đếm:
"Một... hai... ba..."
Yabu biết rõ tình trạng nguy hiểm lão đang lâm vào nhưng không còn sự lựa chọn nào khác và lão nguyền rủa Mariko một lần nữa vì đã buộc lão phải chạy sang phía Ishido. Một phần của giao kèo lão đã nhận là phải mở cái cửa bí mật kia.
"Đằng sau cửa là cái gì?" Lão đã nghi ngờ hỏi lúc mặc cả.
"Bạn. Tín hiệu là thế này và khẩu lệnh là nói tên ông."
"Rồi họ sẽ giết tôi, neh?"
"Không. Ông quá quý giá, Yabu-san, người ta không giết ông đâu. Ông cần phải đảm bảo chắc chắn cho cuộc đột nhập giữ được bí mật..."
Lão đã đồng ý, nhưng không hề ngờ đến bọn ninja những tên đánh thuê gần như có tính chất huyền thoại, bị căm ghét và sợ hãi, chỉ phục tùng bí mật của chúng thôi, gắn bó chặt chẽ với nhau thành những đơn vị gia đình, chỉ truyền các bí quyết của chúng đời này qua đời khác trong dòng họ máu mủ ruột thịt: những bí quyết lặn dưới nước, đi những quãng đường rất xa, leo những bức tường nhẵn lì, làm cho mình trở nên vô hình, đứng trong suốt một ngày một đêm không nhúc nhích, giết người bằng tay không hoặc bằng chân hoặc bằng bất cứ vũ khí nào, kể cả thuốc độc, lửa, thuốc nổ. Đối với ninja, giết người bằng bạo lực lấy tiền là mục đích duy nhất ở đời.
Yabu cố gắng bước đi thật đều, cách xa tên cầm đầu bọn ninja trong hành lang. Ngực lão vẫn còn đau nhói vì cơn choáng váng bất ngờ thấy lực lượng tiến công lại là ninja chứ không phải Ronin. Ishido điên rồi, lão thầm nghĩ; toàn thân lão như bập bềnh, chờ đợi một ngọn giáo hay một mũi tên hay một sợi dây thít cổ bất cứ lúc nào. Lúc này lão đã đi gần tới chỗ rẽ. Lão rẽ ở góc tường và vẫn thấy vô sự, lão vội đâm đầu chạy, nhẩy trên cầu thang ba bậc một. Lên tới trên cùng, lão chạy theo hành lang cuốn tò vò rồi ngoặt ở góc tường lao về phía khu nhà ở của đám đầy tớ.
Ngón tay tên cầm đầu bọn ninja vẫn đếm thời gian đều đều, rồi ngừng lại. Nó lấy tay ra hiệu, có vẻ khẩn trương hơn rồi lao theo Yabu. Từ trong bóng tối, hai mươi tên ninja chạy theo sau hắn và mười lăm tên khác chiếm lĩnh các vị trí phòng thủ ở hai đầu hành lang để bảo vệ con đường rút lui dẫn qua một mớ bòng bong những hành lang và đường hầm đã bị bỏ quên từ lâu tới một trong những hầm bí mật của Ishido bên dưới hào rồi từ đó thoát ra thành phố.
Yabu lúc này đang chạy thật nhanh. Lão vấp suýt ngã nhưng gắng gượng giữ được thăng bằng rồi xông qua khu đầy tớ đánh đổ tung tóe nồi, chảo, bình lọ.
"Ninja !"
Lão rống lên, việc này không nằm trong sự thỏa thuận giữa lão với bên kia, mà là cái mẹo của lão để tự vệ nếu như lão bị phản. Đàn ông, đàn bà kinh hoàng cuống quýt chạy tán loạn và lặp lại tiếng thét của Yabu rồi tìm cách nấp vào dưới bàn, dưới ghế khi lão chạy ngang qua rồi biến vào phía bên kia, leo mấy bậc thềm nữa vào một trong những hành lang chính và gặp những tên lính gác Áo Nâu đầu tiên đã lăm lăm kiếm trong tay.
"Báo động ngay!" Yabu gào lên.
"Ninja... có ninja trong bọn đầy tớ."
Một tên Samurai chạy tới cầu thang lớn, tên thứ hai mạnh dạn lao ra đứng một mình ở đầu cầu thang vòng vèo dẫn xuống bên dưới, kiếm giơ lên. Trông thấy hắn, bọn đầy tớ khựng lại rồi hoảng sợ rên rỉ, mù quáng nép vào tường đá, hai tay ôm lấy đầu. Yabu tiếp tục chạy tới cửa chính, qua cửa đến đứng ở thềm.
"Báo động ngay! Chúng ta bị tiến công!" lão hét lên như đã thỏa thuận để báo hiệu cho nhóm đánh lạc hướng ở bên ngoài, nhóm này có nhiệm vụ yểm hộ cho nhóm tiến công chính đi qua cửa bí mật vào phòng tiếp kiến bắt cóc Mariko đem ngay đi trước khi mọi người hiểu ra.
Bọn Samurai ở cổng và sân trước quay cuồng nhốn nháo, không biết phải đề phòng phía nào và vừa lúc đó, bọn ninja ở trong vườn từ các chỗ ẩn nấp ùa ra tiêu diệt bọn Áo Nâu ở bên ngoài. Yabu lùi vào trong phòng. Những tên Áo Nâu khác từ phòng gác bên trên đổ xuống để hỗ trợ cho bọn Áo Nâu ở bên ngoài.
Một tên đội trưởng chạy tới chỗ Yabu.
"Có chuyện gì thế?"
"Ninja... ở bên ngoài và trong đám đầy tớ. SumiYori đâu?"
"Tôi không biết... Ở trong buồng ông ấy!"
Yabu nhẩy tới cầu thang đang lúc người vẫn từ góc trên đổ xuống. Đúng lúc đó, những tên ninja đầu tiên từ dưới hầm xông qua đám đầy tớ. Suriken có ngạnh hạ thủ ngay tên lính gác duy nhất, giáo mác giết sạch bọn đầy tớ. Sau đó bọn ninja này tới hành lang chính hò hét quát tháo để đánh lạc hướng bọn Áo Nâu đang rối rít cuồng cuồng không biết đợt tiến công sẽ từ hướng nào đánh vào.
Ở tầng trên cùng, bọn ninja đang đợi, vừa nghe thấy tiếng báo động đầu tiên liền phá toang cửa, diệt luôn những tên Áo Nâu cuối cùng đang vội vã chạy xuống dưới. Bằng phi tiêu tẩm thuốc độc và suriken chứng tiến công ráo riết. Bọn Áo Nâu nhanh chóng bị đè bẹp và bọn ninja nhẩy qua các xác chết lao tới hành lang chính ở tầng dưới. Quân Áo Nâu đến tiếp viện phản công dữ dội nhưng bị bọn ninja đánh lui bằng dây xích đổ chì, quăng ra thít cổ bọn Samurai hoặc cuốn lấy kiếm của chúng để rồi giết chúng bằng kiếm ngắn. Suriken bay vùn vụt và quân Áo Nâu chết nhiều. Vài tên ninja bị chém ngã nhưng chúng vẫn bò tới như những con vật hoá dại và chỉ ngừng tiến công khi đã chết hẳn.
Ngoài vườn, đợt cứu viện đầu tiên của bọn Áo Nâu từ cổng chính đổ vào bị chặn lại dễ dàng. Nhưng một đợt xung phong dũng mãnh nữa của bọn Áo Nâu đẩy lùi được bọn ninja chỉ bằng ưu thế số đông. Một mệnh lệnh vang lên, bọn ninja rút lui, do quần áo đen kịt của chúng khiến chúng trở thành những mục tiêu khó nhằm trúng. Quân Áo Nâu phấn khởi đuổi theo, và rơi vào ổ phục kích, bị tàn sát hết.
Bọn tiến công có chấm đỏ ở mũ vẫn nằm đợi bên ngoài phòng tiếp kiến. Tên cầm đầu bọn này vẫn dán mắt vào khe hở ở cửa. Nó trông thấy những tên Áo Nâu và những tên Áo Xám của Blackthorne đang lo lắng canh gác cửa phòng kiên cố mở ra hành lang, và nghe ngóng tiếng ầm ầm của cuộc tàn sát ở bên dưới. Cửa bỗng mở ra và những tên lính gác khác, cả Áo Nâu lẫn Áo Xám, ùa vào không chờ đợi nổi nữa, các sĩ quan của cả hai nhóm ra lệnh cho tất cả quân của chúng ra khỏi phòng đi chiếm các vị trí phòng thủ ở cuối hành lang. Lúc này, đường đột nhập đã thông, cửa hành lang bên trong đã mở, chỉ có tên đội trường Áo Xám đứng đó và hắn cũng đang bỏ đi. Tên cầm đầu đám ninja có chấm đỏ ở mũ trông thấy một phụ nữ vội vã đi ra ngưỡng cửa, có tên man di cao lớn đi cùng và nó nhận ra con mồi của nó; nhiều phụ nữ khác xúm xít đằng sau hai người.
Nóng lòng hoàn thành công việc và do đó giảm bớt sức ép đối với đồng bọn ở bên dưới, đồng thời cũng say máu thèm khát chém giết, tên cầm đầu ra lệnh rồi xông qua cửa, một khoảnh khắc quá sớm.
Blackthorne trông thấy nó lao tới và rút ngay súng ngắn dưới kimono ra bắn. Nửa đầu tên thủ lĩnh ninja bay mất, đà xung phong của bọn ninja tạm thời chững lại. Cùng lúc đó, tên đội trưởng Áo Xám quay trở lại và xông tới tiến công một cách hung dữ, bất cần nguy hiểm và chém ngã một tên ninja. Cả bọn ninja ào vào đánh tên Áo Xám, giết chết hắn, nhưng vài giây đó đã cho Blackthorne có đủ thời gian lôi Mariko lùi lại và đóng chặt cửa. Anh cuống quýt vớ lấy thanh sắt cài vào chốt vừa lúc bọn ninja ập tới cửa. Một số tên ninja tản ra chiếm giữ cửa chính.
"Trời ơi! Cái gì…"
"Ninja!" Mariko thét lên, khi Kiri, Sazuko, phu nhân Etsu và Chimoko, Achiko và các nữ tỳ khác cuống cuồng từ các phòng đổ ra, và ở cửa có những tiếng đập thình thình.
"Mau lên! Chạy lối này!" Kiri hét át cả tiếng ầm ầm rồi chạy vào bên trong.
Đám phụ nữ lốc nhốc chạy theo, có hai người đỡ phu nhân Etsu. Blackthorne trông thấy cánh cửa rung rinh: bọn ninja đang phá cửa, đã sắp vỡ. Blackthorne chạy về phòng mình lấy súng, thuốc súng và kiếm.
Trong phòng tiếp kiến, bọn ninja đã hạ sáu tên Áo Nâu và Áo Xám ở cửa chính bên ngoài và dồn bọn Samurai còn lại ra hành lang. Nhưng chúng cũng chết hai tên và hai bên nữa bị thương trước khi trận đánh kết thúc. Các cửa ngoài được đóng lại, cài chốt và toàn bộ khu vực này như thế là bị chiếm giữ chắc chắn.
"Nhanh lên", tên cầm đầu mới của đám ninja có chấm đỏ ở mũ gầm gừ. Bọn đang bảy cửa không cần phải thúc giục. Tên cầm đầu đứng một lát bên xác người anh em của nó rồi giận dữ đè chân lên cái xác, sự nôn nóng của tên đó đã làm hỏng cuộc tiến công bất ngờ. Nó lại gần đồng bọn đang vây quanh cửa.
Trong hành lang, Blackthorne đang nhồi thuốc đạn vào súng thật nhanh, cánh cửa vẫn kêu răng rắc. Thuốc nổ trước, lèn cẩn thận... một tấm ván cửa vỡ... rồi đến nút giấy để giữ chặt chỗ thuốc, rồi đến viên chì rồi một nút giấy nữa... một bản lề bật ra và mũi một xà beng thò qua... rồi cẩn thận thổi hết bụi bặm ở viên đá lửa.
"Anjin-san." Mariko ở đâu đó trong các phòng bên trong hét. to.
"Nhanh lên!"
Nhưng Blackthorne không để ý, anh đi lại chỗ cửa thò mũi súng qua chỗ cửa vỡ, nín thở bóp cò. Phía bên kia cửa có một tiếng kêu thét và tiếng phá cửa dừng lại. Blackthorne lùi lại bất đầu nạp súng. Thuốc nổ trước, lèn cẩn thận... toàn bộ cánh cửa lại rung chuyển, bọn ninja dùng vai, dùng nắm tay, dùng chân, dùng vũ khí ra sức phá... rồi đến nút giấy, rồi đến đạn, rồi một nút giấy nữa... cánh cửa kêu răng rắc, rung rinh và một chiếc then sắt bật tung rơi loảng xoảng xuống sàn.
Kiri đang vội vã chạy xuôi một hành lang bên trong, miệng thở hồng hộc, những người khác gần như kéo lê phu nhân Etsu chạy theo. Sazuko gào khóc:
"Ích gì mới được chứ, chạy đi đâu..." nhưng Kiri vẫn chạy, loạng choạng lao vào một căn phòng khác, chạy ngang qua, tới kéo một cánh shoji sang một bên. Một cánh cửa sắt kiên cố bí mật được lắp vào tường đá, Kiri mở cửa ra. Bản lề bôi dầu rất trơn.
"Đây là chỗ... chỗ ẩn náu bí mật... của Chúa công tôi", bà thở hồng hộc và định bước vào nhưng bỗng dừng lại,
"Mariko đâu?"
Chimoko quay gót chạy trở lại.
Ở hành lang thứ nhất, Blackthorne cẩn thận thổi bụi khỏi viên đá lửa rồi lại bước tới. Cửa đã gần đổ nhưng vẫn còn che chắn được. Anh lại bóp cò. Lại có tiếng kêu thét và lạt có một khoảnh khắc ngưng nghỉ, rồi tiếng đập phá lại tiếp tục, một then sắt nữa bung ra, và toàn bộ cánh cửa rập rình. Anh lại nhồi súng.
"Anjin-san!" Mariko ở đầu đằng kia cuống quýt vẫy gọi anh, anh vội cài vũ khí vào người, chạy lại. Nàng quay người chạy đi, dẫn đường cho anh. Cửa vỡ toang và bọn ninja ùa vào, đuổi theo.
Mariko chạy rất nhanh, Blackthorne theo sát gót. Nàng vụt qua một căn phòng, giẫm phải gấu áo, ngã xuống. Anh túm lấy nàng đỡ dậy rồi cả hai lao qua một phòng nữa. Chimoko chạy tới đón họ.
"Nhanh lên!" cô thét to, và đứng đợi cho hai người chạy qua. Cô chạy theo một lát rồi lẳng lặng trở lại, đứng ở giữa lối, rút đoản kiếm ra. Mariko và Blackthorne không hề hay biết.
Bọn ninja xông vào phòng. Chimoko lao tới tên đi đầu, vung kiếm đâm thẳng. Tên ninja tránh được và hất cô sang một bên như trò trề rồi đuổi theo Blackthorne và Mariko. Tên ninja cuối cùng dùng chân đá gẫy cổ Chimoko rồi tiếp tục xông lên.
Mariko vẫn chạy nhanh nhưng không nhanh lắm, gấu áo lòe xòe làm nàng vướng víu, Blackthorne cố giúp nàng. Hai người chạy qua một căn phòng nữa rồi rẽ phải, vào một phòng nữa, và anh trông thấy cánh cửa bí mật mở ngỏ. Kiri và Sazuko kinh hoàng đang đợi, còn Achiko và các nữ tỳ đang đỡ các phụ nữ nhiều tuổi ở trong phòng đằng sau họ. Anh đẩy Mariko vào, rồi quay lại, khẩu súng chưa nạp đạp trong một tay, kiếm trong tay kia, lo lắng đợi Chimoko. Thấy cô nữ tỳ không xuất hiện ngay, anh định chạy trở lại, nhưng nghe tiếng bọn ninja đang rầm rập chạy tới. Anh dừng lại, nhẩy lùi vào căn phòng khi tên ninja đầu tiên ló ra. Anh đóng sập cửa lại, giáo và suriken đập chát chúa vào cánh cửa sắt. Một lần nữa, anh lại chỉ vừa kịp cài then trước khi bọn tiến công lao sầm vào cửa.
Anh thầm cảm ơn Chúa, đã thoát hiểm rồi. Thấy cánh cửa rất kiên cố và không dễ gì phá được, anh biết bọn anh còn được an toàn lúc này và lại thầm cảm ơn Chúa lần nữa. Cố lấy lại hơi thở, anh đưa mắt nhìn quanh. Mariko đang phủ phục thở lấy thở để. Có tất cả sáu nữ tỳ, Achiko, Kiri, Sazuko và bà phu nhân già đang nằm gần như bất tỉnh, mặt xám ngoét. Căn phòng nhỏ, tường đá, có một cửa nách trông ra hàng hiên nhở trên mặt tường thành. Anh lần tới một cửa sổ nhìn ra ngoài. Góc tường đá này nhìn xuống đường lớn và sân trước, anh nghe thấy tiếng la hét của trận đánh ở bên dưới và một vài tiếng hô chiến đấu cuồng dại. Nhiều tên Áo Xám và Samurai không thuộc phiên chế nào đã bất đầu tập hợp ở đường lớn và trên mặt các tường thành đối diện. Cổng bên dưới khóa do bọn ninja chiếm giữ, ngăn không cho họ lọt vào.
"Có chuyện gì xảy ra thế?" Blackthorne hỏi, ngực đau nhói.
Không ai trả lời anh và anh quay lại quỳ xuống bên cạnh Mariko, nhẹ nhàng lay nàng.
"Có chuyện gì thế?" Nhưng nàng chưa thể trả lời anh được.
Yabu chạy theo một hành lang rộng ở chái phía Tây về nơi ngủ của lão. Lão quặt ở một góc tường và khựng lại. Phía trước, một đám đông Samurai đang bị đẩy lùi trước một cuộc phản công ác liệt của bọn ninja từ tầng trên cùng đổ xuống.
"Có chuyện gì thế?" Yabu hét to, át cả tiếng ầm ầm, bởi vì theo kế hoạch lẽ ra không có tên ninja nào ở đây, chỉ có ở bên dưới thôi.
Một tên Samurai thở hổn hển:
"Chúng đánh ta ở khắp mọi chỗ... bọn này từ bên trên đánh xuống..."
Yabu chửi thề, hiểu mình đã bị lừa và không được biết hết toàn bộ kế hoạch tiến công." SumiYori đâu?"
"Chắc chết rồi. Chúng đã tràn vào khắp khu nhà thưa Đại nhân. Đại nhân thật may mắn, thoát hiểm được. Chắc Đại nhân vừa đi khỏi được một lát là chúng đánh vào. Bọn ninja tiến công để làm gì thế?"
Những tiếng hò hét om sòm làm họ chú ý. Ở cuối hành lang, bọn Áo Nâu mở một cuộc phản công quanh góc tường, yểm hộ đám Samurai đang chiến đấu bằng giáo. Bọn này đánh lui những tên ninja và đám Áo Nâu truy kích. Nhưng một loạt suriken bay ra như một đám mây chụp lên đợt tiến công và chẳng mấy chốc bọn Áo Nâu quằn quại la hét, chết dần vì thuốc độc, xác chúng ngổn ngang chắn lối hành lang. Bọn Áo Nâu còn lại tạm thời lùi ra ngoài tầm phóng suriken để tập hợp nhau lại.
Yabu ở chỗ an toàn không sợ nguy hiểm gì, thét:
"Gọi cung thủ!" Mấy người vội vã chạy đi thi hành lệnh của lão.
"Cuộc tiến công này nhằm cái gì? Tại sao lực lượng chúng lại đông thế?", tên Samurai lại hỏi, máu chảy ròng ròng trên mặt hắn vì một vết thương ở má. Bình thường bọn ninja - ai cũng căm ghét này - chỉ tiến công đơn độc một mình hoặc từng nhóm, để rồi lại nhanh chóng biến mất cũng như khi chúng xuất hiện, một khi nhiệm vụ của chúng đã hoàn thành.
"Ta cũng không rõ", Yabu nói. Toàn bộ khu vực này của lâu đài bây giờ náo động, bọn Áo Nâu vẫn rối loạn, chưa phối hợp được với nhau, vẫn còn choáng váng vì tốc độ mau lẹ kinh người của cuộc đột kích.
"Nếu... nếu Toranaga Sama có ở đây thì tôi còn có thể hiểu được lý do khiến Ishido ra lệnh một cuộc tiến công bất thình lình, nhưng... thế này thì tại sao?" Tên Samurai nói.
"Chẳng có ai, chẳng có cái..." Bỗng hắn ngừng bặt, chợt hiểu ra.
"Phu nhân Toda."
Yabu cố tìm cách gạt bỏ ý kiến đó, nhưng tên Samurai đã gào lên:
"Chúng nhằm vào phu nhân, Yabu-san! Nhất định chúng nhằm vào phu nhân Toda!" Hắn dẫn một toán Áo Nâu lao về chái phía Đông. Yabu ngập ngừng một chút rồi chạy theo.
Muốn sang tới chái phía Đông, chúng phải vượt qua đầu cầu thang trung tâm, lúc này bị rất đông bọn ninja chiếm giữ. Samurai chết ngổn ngang khắp nơi. Biết người thủ lĩnh được kính trọng đang lâm nguy, bọn Áo Nâu hăng hái xung phong mãnh liệt và đợt đầu tiên đã lọt qua được nhưng rồi lại bị hạ thủ nhanh chóng. Lúc này đồng đội của chúng đã lặp lại những tiếng la hét của chúng và tin lan truyền đi rất nhanh, bọn Áo Nâu càng đánh mạnh thêm. Yabu xông tới để chỉ huy cuộc chiến đấu nhưng vẫn chú ý bảo đảm cho mình ở vào chỗ an toàn nhất có thể được mà không quá lộ liễu. Một tên ninja xé toạc cái bị đeo trên lưng, lấy một cái nệm hình quả bầu có lắp ngòi, châm ngòi vào ngọn đuốc cắm trên tường rồi quẳng sang phía quân Áo Nâu. Cái nệm đập vào tường nổ tung, lửa khói mù mịt, và ngay lập tức tên ninja đó dẫn đầu một cuộc phản kích làm bọn Áo Nâu phải tháo chạy hỗn loạn. Lợi dụng màn khói che phủ, viện binh của ninja từ tầng dưới ùa lên.
"Lùi lại để tập hợp!" Yabu hét, lão đứng trong một hành lang cách xa chỗ đầu cầu thang. Lão muốn trì hoãn càng lâu càng tốt trong chừng mực lão đã trì hoãn, tin rằng Mariko đã bị bắt rồi và đem xuống đường hầm bên dưới thoát ra ngoài. Lão chờ đợi tiếng kèn đồng vang lên bất cứ lúc nào. Tiếng kèn đó sao chậm thổi vậy? Nó báo hiệu thành công và ra lệnh cho tất cả các tên ninja ngừng tiến công và rút lui. Vừa lúc ấy một lực lượng Áo Nâu từ trên lao xuống, mở một cuộc tiến công quyết tử ở cầu thang và phá vỡ hàng rào của bọn ninja. Đám Áo Nâu này chết nhưng những tên khác cũng không nghe lời Yabu, xung phong lên. Bọn ninja lại ném những quả nổ, làm cho rèm, trướng cháy bùng bùng, lửa liếm lên các bức tường, tàn lửa làm các tatami bốc cháy. Một ngọn lửa bốc lên chụp lấy một tên ninja, biến thành một cây đuốc sống, la hét rùng rợn. Rồi kimono một tên Samurai cũng bắt lửa và hắn lao vào tên ninja khác, cả hai cùng chết cháy. Một tên Samurai hùng dũng dùng thanh kiếm của hắn như một chiếc rìu chiến, múa tít, mở một đường máu qua bọn ninja. Mười tên Samurai bám theo hắn và tuy hai tên chết, ba tên bị thương ngã xuống, số còn lại vẫn vượt qua được và lao về chái phía Đông. Ngay sau đó một nhóm mười Samurai nữa xông theo. Yabu cầm đầu đợt xung phong cuối cùng, an toàn, vì bọn ninja còn lại đã rút lui có trật tự xuống tàng trệt để tới đường tẩu thoát của chúng ở bên dưới. Cuộc chiến đấu giành lấy hành lang cụt ở chái phía Đông bắt đầu.
Trong căn phòng nhỏ, mọi người đang trân trân nhìn cánh cửa sắt. Họ nghe thấy bọn ninja đang bảy cửa bản lề. Và sàn nhà. Bỗng tiếng búa đập choang choang vang lên đột ngột và có tiếng người nói nghe không rõ ở bên ngoài. Hai tỳ nữ bắt đầu khóc thút thít.
"Nó nói gì thế?" Blackthorne hỏi.
Mariko liếm đôi môi khô khốc:
"Nó... nó bảo mở cửa ra và đầu hàng nếu không... nếu không nó sẽ làm nổ tung cửa."
"Chúng có thể làm được thế không, Mariko-san?"
"Tôi không biết... Chúng... chúng có thể dùng thuốc súng, tất nhiên và..." Mariko đưa tay lên thắt lưng nhưng rút ra tay không.
"Đoản kiếm của tôi đâu rồi?".
Tất cả các phụ nữ đều tìm đoản kiếm của mình. Kiri không có. Sazuko cũng không. Achiko và phu nhân Etsu cũng vậy. Blackthorne đã nạp đạn vào súng của anh và vẫn còn thanh kiếm dài. Thanh đoản kiếm đã rơi đâu mất trong khi chạy.
Giọng nói nghèn nghẹt có vẻ giận dữ hơn và thúc bách hơn. Mọi con mắt trong căn phòng đều đổ dồn vào Blackthorne. Nhưng Mariko biết mình đã bị phản bội và giờ của nàng đã điểm.
"Nó nói, nếu chúng ta mở cửa và đầu hàng, mọi người sẽ được đi tự do trừ anh." Mariko gạt một lọn tóc xõa xuống mắt.
"Nó nói chúng muốn giữ anh làm con tin, Anjin-san. Chúng chỉ muốn có thế thôi..."
Blackthorne đi lại để mở cửa, nhưng Mariko kinh hoàng chặn anh lại.
"Không, Anjin-san, đó chỉ là một mưu mẹo đánh lừa thôi", nàng nói.
"Xin lỗi, chúng không muốn bắt anh đâu, mà là bắt em! Đừng tin chúng, em không tin chúng nó."
Anh mỉm cười nói với Mariko, khẽ chạm tay nàng rồi giơ tay ra nắm cái chốt.
"Không phải anh đâu mà là em... đây là mưu mẹo! Em xin thề là như thế! Đừng tin chúng, em xin anh!" nàng nói và nắm lấy thanh kiếm của anh. Gươm đã rút ra một nửa khỏi vỏ anh mới hiểu ra nàng định làm gì và nắm lấy tay nàng.
"Không!" anh ra lệnh.
"Dừng lại!"
"Đừng để em lọt vào tay chúng! Em không có kiếm! Anjin-san, xin anh!" Nàng cố giằng tay ra khỏi tay anh nhưng anh nhấc bổng nàng ra khỏi lối đi rồi đặt bàn tay lên cái chốt trên cùng.
"Dozo", anh nói với những người khác trong khi Mariko vùng vẫy cố ngăn anh lại. Achiko đi tới van nài Mariko và Mariko cố gạt cô ra, kêu to:
"Xin anh, Anjin-san, đây là một mưu mẹo... lạy Chúa!"
Bàn tay anh giật chốt trên cùng mở ra.
"Chúng muốn bắt sống em." Mariko cuồng dại hét lên.
"Anh không thấy sao? Chúng muốn bắt sống em và thế là mọi thứ đều vô ích, công toi cả... ngày mai Toranaga sẽ phải vượt qua bờ cõi... em van anh, thề có Chúa, đây là một mưu mẹo…"
Achiko hai tay ôm lấy Mariko, van nài nàng, cố kéo nàng lại và cô ra hiệu cho Blackthorne mở cửa.
"Isogi, isogi, Anjin-san..."
Blackthorne kéo cái chốt giữa.
"Trời ơi, hãy vì Chúa, đừng làm tất cả những chuyện chết chóc trở thành vô ích đi anh! Giúp tôi với! Anh hãy nhớ lại lời thề của anh!"
Đến lúc này anh mới chợt hiểu ra những lời nàng nói là thật và anh hốt hoảng đẩy các chốt trở lại.
"Tại sao lại…"
Một tiếng đập cửa dữ tợn làm anh dừng lại, sắt thép loảng xoảng, rồi giọng nói đó lại cất lên, ngắn gọn nhưng hung hăng và càng nói càng hét to lên. Mọi tiếng động bên ngoài im bặt. Đám phụ nữ chạy ùa cả về phía tường đằng kia rồi túm tụm cả lại với nhau ở đó.
"Tránh xa cửa ra", Mariko thét lên, chạy theo họ.
"Nó sắp làm nổ tung cửa ra đấy!"
"Mariko-san, hãy trì hoãn nó lại", Blackthorne nói rồi nhẩy tới chỗ cửa bên dẫn ra ngoài mặt tường thành.
"Người của ta sắp tới đây rồi. Rung rung các chốt đi, bảo chốt bị kẹt... nói bất cứ cái gì cũng được." Anh lấy hết sức kéo cái chốt trên cùng của cái cửa bên nhưng chốt đã gỉ sét không nhúc nhích. Mariko nghe lời anh, chạy ra cửa và làm ra bộ cố gắng một cách yếu ớt đẩy chiếc chốt giữa, miệng van nài bọn ninja ở bên ngoài. Rồi nàng kéo lạch xạch chiếc chốt bên dưới. Một lần nữa giọng nói kia lại vang lên, thúc bách hơn và Mariko lại ra sức van nài, nức nở.
Blackthorne dùng cạnh bàn tay đập mạnh vào cái chốt trên cùng, đập mãi nhưng cái chốt vẫn không chuyển động. Đám phụ nữ kinh hoàng nhìn anh. Cuối cùng cái chốt đó bật ra tiếng loảng xoảng. Mariko cố che lấp tiếng động và Blackthorne lay cái chốt cuối cùng. Hai bàn tay anh trượt da, chảy máu. Tên cầm đầu bọn ninja ở bên ngoài lại lên tiếng dữ tợn cảnh cáo. Blackthorne tuyệt vọng vớ lấy thanh kiếm của anh, dùng cán làm búa đập chan chát, lúc này không cần che giấu gì nữa. Mariko cố gắng hết sức mình khỏa lấp tiếng động. Cái chết tuồng như đúc chặt vào cửa.
Bên ngoài, tên cầm đầu bọn có chấm đỏ ở mũ gần như phát điên lên vì giận dữ. Chỗ ẩn nấp bí mật này là hoàn toàn bất ngờ. Lệnh của nó nhận được của tên trùm ninja là bắt sống Toda Mariko, không để cho bà ta có vũ khí trong tay rồi trao bà ta cho bọn Áo Xám đang đợi ở cuối đường hầm. Nó biết rằng thời gian đang trôi nhanh, thời cơ đang mất dần. Nó đã nghe thấy tiếng đánh nhau dữ dội ở hành lang, bên ngoài phòng tiếp kiến và cáu kỉnh nghĩ rằng lẽ ra lúc này bọn nó đã được an toàn ở bên dưới, nhiệm vụ đã hoàn thành, nếu như không có cái hang chuột kia và nếu như thằng anh ngu xuẩn, quá nóng vội của nó đã không xông vào quá sớm.
Có một thằng anh như thế thật là karma!
Nó cầm một cây nến đã thắp sáng trong tay và đã trải một vệt thuốc nổ tới những thùng thuốc nổ nhỏ chúng đã đem theo trang bị để phá vỡ cái cửa bí mật dưới hầm, bảo vệ cuộc rút lui của chúng. Nhưng bây giờ nó lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Phá tung cửa này là cách duy nhất để vào. Nhưng con mụ Toda lại ở ngay bên kia. cửa và thuốc nổ chắc chắn sẽ giết chết hết mọi người bên trong đó, làm hỏng công việc của nó, làm cho mọi tổn thất trở thành vô nghĩa.
Có tiếng chân chạy tới. Đó là một ninja.
"Nhanh lên!" Tên này thì thầm.
"Chúng tôi không thể chặn được bọn chúng lâu hơn nữa đâu." Nói rồi nó lại chạy đi.
Tên cầm đầu bọn có chấm đỏ ở mũ quyết định. Nó vẫy tay cho người của nó tìm chỗ ẩn nấp và hét qua cửa:
"Lùi ra xa! Tao cho nổ cửa đây!" Nó gí cây nến vào vệt thuốc nổ rồi nhẩy vào chỗ an toàn. Thuốc nổ bén lửa, xèo xèo và ngọn lửa chạy ngoằn ngoèo như con rắn tới các thùng thuốc nổ.
Blackthorne giật mạnh, mở cửa bên. Không khí trời đêm ngọt ngào ùa vào. Đám phụ nữ đổ xô ra hàng hiên. Bà phu nhân già ngã nhưng nhưng anh túm lấy bà cụ đây ra ngoài rồi quay ngoắt người lại tìm Mariko, nhưng nàng đang lấy người đè lên cánh cửa sắt gọi to, giọng kiên quyết:
"Ta, Toda Mariko, ta phản đối cuộc tiến công ô nhục này bằng cái chết của ta."
Anh lao tới chỗ nàng nhưng tiếng nổ hất anh sang một bên, cánh cửa bật khỏi bản lề, bay vào trong phòng, đập vào bức tường đá phía xa, tiếng đập chát chúa. Tiếng nổ làm Kiri và những người khác ngã dúi dụi ngoài mặt thành nhưng họ không bị thương. Khói xộc vào phòng, bọn ninja lập tức lao vào theo. Cánh cửa sắt cong oằn nằm lăn lóc ở một góc.
Tên cầm đầu bọn có chấm đỏ ở mũ quỳ xuống bên cạnh Mariko còn các tên khác tản ra bảo vệ. Nó thấy ngay là nàng sắp chết. Karma. Nó thầm nghĩ và vùng đứng dậy. Blackthorne choáng váng nằm lăn dưới đất, máu rỉ ra ở tai, ở mũi, và anh cố sức hồi tỉnh lại, khẩu súng ngắn của anh cong queo và vô dụng, văng vào một góc.
Tên cầm đầu bọn ninja tiến lên một bước rồi dừng lại. Achiko bước qua cửa tiến vào.
Tên ninja nhìn và nhận ra cô. Rồi nhìn xuống Blackthorne, khinh ghét anh và khẩu súng. Nó lại nhìn Achiko và thò tay rút dao găm ra. Achiko liều mạng xông tới. Lưỡi dao găm của tên ninja đâm trúng ngực bên trái cô. Cô chết ngay và gục xuống. Tên ninja bước lên, không một chút oán giận và rút con dao ra khỏi cái thân hình đang quằn quại. Nó đã hoàn thành phần chót của các mệnh lệnh nó đã nhận được từ trên - nó đoán chừng là của Ishido, tuy điều đó không hề có bằng chứng gì - nếu thất bại và nếu phu nhân Toda tìm cách tự sát được thì nó phải để nguyên bà ta đó không được đụng vào và không được lấy đầu bà ta; nó phải bảo vệ tên man di và không được đụng chạm gì đến các phụ nữ khác, trừ Kiyama Achiko. Nó không hiểu tại sao nó lại được lệnh phải giết người phụ nữ này, nhưng nó đã nhận được lệnh phải làm thế và đã được trả tiền cho việc đó, cho nên cô ta đã chết.
Nó ra hiệu rút lui. Một tên ninja đưa một chiếc tù và lên mồm thổi một tiếng lanh lảnh, vang động khắp lâu đài xuyên qua màn đêm. Tên cầm đầu kiểm tra Mariko một lần nữa. Rồi kiểm tra cô gái kia. Rồi đến lượt tên man di mà nó rất muốn giết. Xong xuôi, nó quay gót, dẫn đồng bọn rút lui qua các phòng, các hành lang, trở lại phòng tiếp kiến. Tên ninja bảo vệ cửa chính đợi cho đến lúc tất cả những tên có chấm đỏ trên mũ, đã vào hết con đường tẩu thoát rồi chúng mới quăng thêm nhiều bom khói và bom lửa vào hành lang rồi tháo chạy. Tên cầm đầu bọn có chấm đỏ ở mũ, chặn hậu cho chúng. Nó đợi cho tất cả đồng bọn được an toàn rồi rắc hàng nắm những ám khí chết người, hầu như không nhìn thấy - đó là những viên bi kim loại nhỏ xíu có gai, đầu tẩm thuốc độc. Nó bỏ chạy khi bọn Áo Nâu xông qua khói lao vào căn phòng. Một số tên đuổi theo nó và một nhóm khác chạy ra hành lang. Bọn này bị ám khí đâm vào bàn chân kêu thét lên rồi quằn quại chết rất nhanh.
Trong căn phòng nhỏ, tiếng động duy nhất là tiếng thở của Blackthorne đang cố hồi tỉnh. Ngoài mặt tường thành, Kiri loạng choạng đứng dậy, kimono rách bươm, bàn tay, cánh tay xây sát trầy da. Bà khựng lại khi nhìn thấy Achiko, bà thét lên, rồi lảo đảo đi tới chỗ Mariko, quỳ phục xuống bên cạnh. Đâu đó trong lâu đài, một tiếng nổ nữa làm bụi bay tung trong một thoáng và lại có những tiếng kêu, tiếng thét ở xa xa.
"Cháy!." Khói cuồn cuộn bay vào phòng. Sazuko và vài tỳ nữ đứng dậy. Sazuko bị thâm tím ở mặt, vai và cổ tay bị gẫy. Nhìn thấy Achiko, mắt và mồm mở to trong sự kinh hoàng của cái chết, Sazuko rên lên.
Kiri lờ đờ nhìn Sazuko và trỏ Blackthorne. Cô gái loạng choạng đi tới chỗ Kiri và quay sang Blackthorne, cố đỡ anh dậy. Mấy nữ tỳ vội vã tới giúp cô. Anh bám lấy họ, gắng gượng đứng lên, rồi lảo đảo ngã xuống, ho rũ rượi và nôn ọe, máu vẫn từ hai tai rỉ ra. Nhiều tên Áo Nâu ập vào phòng. Chúng kinh hoàng nhìn quanh.
Kiri vẫn quỳ bên cạnh Mariko. Một tên Samurai đỡ bà dậy. Những tên khác xúm lại xung quanh. Chúng dạt ra khi Yabu bước vào, mặt xám ngoét. Trông thấy Blackthorne vẫn còn sống, nỗi lo lắng của lão nhẹ hẳn đi.
"Tìm thầy thuốc! Mau lên!" lão ra lệnh rồi quỳ xuống bên Mariko. Nàng vẫn còn sống nhưng lả đi rất nhanh. Mặt nàng hầu như không hề việc gì nhưng người thì bị những vết thương khủng khiếp. Yabu xé kimono của lão ra, choàng lên người Mariko kín tới tận cổ.
"Tìm thầy thuốc mau lên!" lão rít lên rồi đi sang chỗ Blackthorne. Lão đỡ anh ngồi dậy, tựa lưng vào tường.
"Anjin-san! Anjin-san!"
Blackthorne vẫn còn bị choáng, tai ù, mắt hầu như không nhìn thấy gì hết, mặt mũi đầy những vết thâm tím và bỏng. Rồi mắt anh dần dần sáng ra và anh nhìn thấy Yabu, hình ảnh lão như quằn quại chao đảo, mùi khói thuốc súng vẫn còn làm anh ngạt thở. Anh không biết mình đang ở đâu, mình là ai, chỉ biết rằng anh đang ở trên thuyền, đang chiến đấu, thuyền của anh bị trúng đạn và cần có anh. Rồi anh trông thấy Mariko và anh nhớ lại.
Anh loạng choạng đứng dậy. Yabu đỡ anh. Anh chập chững đi lại chỗ Mariko.
Nàng nằm đó, như ngủ, thanh thản. Anh nặng nề quỳ xuống và lật chiếc kimono, rồi lại đậy lại. Mạch nàng hầu như không còn nhận thấy nữa, rồi ngừng hẳn.
Anh trân trân nhìn nàng người lảo đảo, gần như muốn ngã. Một thầy thuốc tới. Ông lắc đầu, nói cái gì đó Blackthorne không nghe thấy hoặc không hiểu. Anh chỉ biết rằng nàng chết và anh cũng đã chết.
Anh làm dấu thánh giá trên người nàng và nói những tiếng Latin thiêng liêng cần thiết để cầu phước cho nàng và lẩm bẩm cầu nguyện tuy không một tiếng nào lọt qua miệng anh. Mọi người nhìn anh. Khi đã làm xong những việc anh phải làm, anh gắng gượng đứng dậy, thật thẳng. Đầu anh như muốn vỡ tung với những ánh sáng đỏ và tím. Anh ngã gục xuống. Những bàn tay thân ái đỡ lấy anh, ngả anh xuống sàn, để cho anh nằm nghỉ.
"Ông ta chết rồi à?" Yabu hỏi.
"Cũng gần như thế. Tôi không hiểu tai ông ta làm sao, thưa Yabu Sama!" ông thầy thuốc nói.
"Có lẽ bị chảy máu bên trong."
Một tên Samurai nóng nẩy nói.
"Chúng ta nên mau chóng đưa. họ ra khỏi đây thì hơn. Đám cháy có thể lan ra và chúng ta sẽ bị mắc kẹt."
"Phải đấy", Yabu nói. Một tên Samurai ở bên ngoài mặt thành gọi Yabu, giọng cấp bách. Yabu đi ra.
Bà cụ Etsu nằm tựa vào tường thành, trong tay một nữ tỳ. Mặt bà cụ tái xám, mắt ướt nhoèn. Bà ngẩng lên nhìn Yabu, cố tập trung ánh mắt một cách khó khăn." Kasigi Yabu-san đấy à?"
"Vâng, thưa phu nhân."
"Đại nhân có phải là chỉ huy ở đây không?"
"Vâng, thưa phu nhân."
Bà cụ bảo người nữ tỳ:
"Đỡ ta dậy."
"Nhưng thưa phu nhân, phu nhân nên đợi, ông thầy …"
"Đỡ ta dậy!"
Đám Samurai đứng ở hàng hiên của mặt tường thành chăm chú nhìn bà cụ đứng đó, có người nữ tỳ đỡ.
"Nghe đây", bà cụ nói, giọng khàn khàn và yếu ớt trong sự im lặng.
"Ta, Maeda Etsu, vợ của Mada Arinôshi, lãnh Chúa của Nagatô, Ioami và Aki... ta chứng nhận rằng Toda Mariko Sama đã hi sinh để tự cứu mình khỏi cảnh nhục nhã bị những tên kinh tởm và đê tiện kia bắt sống. Ta chứng nhận rằng... rằng Kiyama Achiko đã chọn việc đánh bọn ninja để hi sinh chứ công chịu sự ô nhục bị bắt... rằng nếu không có sự anh dũng của vị Samurai man di kia, phu nhân Toda đã bị bắt và tất cả chúng ta cũng vậy. Và chúng ta., những người còn sống đội ơn ông ấy và các phu tướng của chúng ta cũng đội ơn ông ấy vì bảo vệ cho chúng ta tránh được sự sỉ nhục đó.... Ta buộc tội tướng quân Ishido đã tổ chức cuộc tấn công hèn hạ này... và đã phản bội Thế tử và phu nhân Ochiba..." Bà phu nhân già lảo đảo, suýt ngã. Người nữ tỳ khóc thút thít và đỡ bà cụ đứng vững lại.
"Và... và Đại nhân Ishido đã phản bội các vị đó và Hội đồng Nhiếp chính. Ta yêu cầu tất cả các vị hãy làm chứng rằng ta không thể sống với sự nhục nhã đó được nữa..."
"Không... không, thưa phu nhân", người nữ tỳ khóc.
"Con sẽ không để cho phu nhân…"
"Lui ra! Yabu-san, xin Đại nhân hãy giúp tôi. Lui ra, nữ tỳ."
Yabu đỡ lấy phu nhân Etsu, bà cụ chẳng nặng bao nhiêu, rồi lão ra lệnh cho người nữ tỳ lui ra. Người nữ tỳ tuân lệnh.
Phu nhân Etsu đang rất đau đớn thở và nặng nhọc.
"Ta chứng nhận sự thật của tất cả những điều đó bằng cái chết của ta", bà cụ yếu ớt nói và nhìn Yabu.
"Tôi sẽ lấy làm vinh dự nếu Đại nhân vui lòng làm phụ tá cho tôi, xin Đại nhân hãy đưa tôi lại bờ tường thành."
"Không, thưa phu nhân. Phu nhân không cần phải chết."
Bà cụ quay mặt đi và thì thào với riêng Yabu:
"Yabu Sama, tôi sắp chết rồi. Tôi bị chảy máu ở bên trong... có một cái gì đó ở bên trong bị gẫy... tiếng nổ... xin Đại nhân hãy giúp tôi làm tròn bổn phận của tôi... Tôi già rồi, vô dụng rồi, đau đớn là bạn đường của tôi đã hai mươi năm nay. Hãy để cho cái chết của tôi giúp ích cho Chúa thượng chúng ta, neh?" Trong cặp mắt già nua lóe lên một ánh sáng.
"Neh?"
Yabu nhẹ nhàng nâng bà lên và oai vệ đứng bên cạnh bà trên gờ tường, sân trước nằm tít bên dưới. Lão đỡ bà cụ đứng thẳng. Tất cả mọi người kính cẩn cúi đầu chào phu nhân Etsu.
"Ta đã nói sự thật. Ta lấy cái chết của ta chứng nhận điều đó", lúc này bà cụ đứng một mình, giọng nói run rẩy. Rồi bà cụ nhắm mắt lại, toại nguyện và buông mình rơi xuống đón lấy cái chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận