Shogun Tướng Quân

Chương 51

Trong đêm tối, ngay trước khi rạng sáng, khung lưới sắt ở một cổng bên được kéo lên không một tiếng động và mười người vội vã lao ra qua chiếc cầu đất của hào trong cùng. Họ ra khỏi, lưới sắt đóng lại ngay. Ở đầu cầu bên kia, bọn lính gác hoàn toàn tỉnh táo, cố ý quay lưng lại để mặc bọn người đó đi qua không hỏi han, khám xét gì cả. Tất cả đều mặc kimono đen, đội mũ hình nón, kiếm lăm lăm trong tay: Naga, Yabu, Blackthorne., Uranaganô - Tadamsa và sáu Samurai. Naga đi đầu, bên cạnh là Yabu. Hắn thông thạo dẫn họ qua các đường ngang ngõ tắt chằng chịt, lên xuống các cầu thang và dọc các hành lang ít được dùng đến. Mỗi khi gặp lính tuần canh hoặc lính gác - luôn luôn tỉnh táo, cảnh giác - Naga lại giơ lên một tín hiệu bằng hạc và cả bọn lại được phép tiếp tục đi, không bị chất vấn, không bị ngăn trở.
Bằng những đường phụ ngoắt ngoéo, Naga dẫn cả bọn tới cổng thành chính phía Nam, con đường duy nhất đi qua hào lớn thứ nhất của lâu đài. Ở đây có một đại đội Samurai chờ họ và lặng lẽ vây quanh bọn Naga, che chắn cho họ. Tất cả vội vã lao qua cầu. Họ vẫn không bị ai hỏi. Họ tiếp tục đi, cố gắng đi sát vào bóng tối của các ngọn đuốc thắp rất nhiều gần lâu đài. Khi đã qua cầu thứ nhất, họ ngoặt về phía Nam và tiến vào những con đường nhằng nhịt, hướng ra biển.
Tới sát bên ngoài hàng rào vây quanh tàu Erasmus, đám Samurai đi hộ tống dừng lại và ra hiệu cho mười người kia tiến lên, rồi chào và quay lại, biến vào đêm tối.
Naga dẫn đường qua các hàng rào. Bọn lính gác để họ đi tới kè mà không nói năng gì. Ở đây có nhiều đuốc và lính gác hơn trước.
"Sẵn sàng cả rồi chứ?" Yabu hỏi, lúc này lão chỉ huy.
"Rồi ạ, thưa Đại nhân", tên Samurai cao cấp nói.
"Tốt. Anjin-san, ông có hiểu không?"
"Hiểu, cảm ơn Đại nhân."
"Tốt. Nhanh lên."
Blackthorne trông thấy đám Samurai của anh dàn ra thành một ô vuông lỏng lẻo ở một bên và anh vẫy tay ra hiệu cho Uraga đi tới chỗ họ như đã sắp đặt trước. Mắt anh lướt trên con thuyền, kiểm tra thật kỹ trong lúc anh lao lên và mừng rỡ đứng trước sàn lái của anh. Trời vẫn còn tối, chưa có một dấu hiệu nào sắp bình minh. Mọi dấu hiệu cho thấy hôm nay sẽ đẹp trời, biển lặng.
Anh nhìn xuống bến. Yabu và Naga đang sôi nổi nói gì với nhau. Uraga đang giải thích cho các chư hầu của anh về mọi việc đang xảy ra. Thế rồi các hàng rào lại mở, Baccus Van Nekk và các thủy thủ khác, rõ ràng tất cả đều sợ sệt lốc nhốc đi vào chỗ khoảng trống, vây quanh họ là những tên lính gác giễu cợt họ.
Blackthorne đi tới mạn thuyền gọi xuống:
"Hây! Lên thuyền đi!"
Khi người của anh trong, thấy anh, họ cố vẻ bớt sợ và định chạy lên thuyền nhưng bọn lính gác chửi rủa họ và dừng cả lại."
"Uraga-san!" Blackthorne hét to.
"Bảo họ để cho người của tôi lên thuyền. Ngay tức khắc." Uraga tuân lệnh ngay. Bọn Samurai nghe theo và cúi chào về phía chiến thuyền rồi để cho đám thủy thủ đi.
Vinck lên thuyền đầu tiên. Baccus lập cập lên sau cùng. Mọi người vẫn còn sợ, nhưng không một ai leo lên sàn lái vốn là địa hạt riêng của một mình Blackthorne.
"Lạy chúa, ông hoa tiêu", Baccus thở hổn hển, hỏi to, át những câu hỏi ồn ào nổi lên,
"Có chuyện gì thế?"
"Có chuyện gì thế? ông hoa tiêu?", Vinck họa theo những người khác.
"Lạy chúa, chứng tôi đang ngủ thì bỗng cứ như là địa ngục bùng nổ, cửa mở toang ra và bọn con khỉ giải chúng tôi đến đây…"
Blackthorne giơ tay lên.
"Các bạn hãy nghe đây!", khi mọi người đã im lặng, anh bình tĩnh nói,
"Chúng ta sẽ đưa tàu Erasmus tới một cảng an toàn ở bến kia..."
"Chúng ta không đủ người, ông hoa tiêu ạ", Vinck lo lắng xen ngang.
"Chúng ta không bao..."
"Nghe đã nào, Johann! Chúng ta sẽ có tàu kéo. Chỉ lát nữa tàu đó sẽ đến đây. Ginsel, ra đằng mũi... thả dây dò độ sâu. Vinck, cầm lái, Jan Roper và Baccus đứng ở tời phía trước, Salamon và Croocq ở tời phía sau, Sonk xuống dưới kiểm tra lại các kho. Có rượu thì lấy ra một ít nhanh lên!"
"Khoan đã, ông hoa tiêu!" Jan Roper nói.
"Sao lại phải vội vã thế? Chúng ta đi đâu và tại sao?"
Blackthorne cảm thấy bực mình vì bị chất vấn, nhưng anh tự nhủ rằng họ có quyền được biết, họ không phải là chư hầu, không phải là eta mà là thuỷ thủ của anh, bạn đồng thuyền và về một số mặt nào đó, gần như những người cộng sự của anh.
"Bây giờ là bắt đầu mùa giông bão. Họ gọi là tai phun. Bến này không an toàn. Bên kia cảng, cách đây vài hải lý về phía Nam, có chỗ thả neo tốt nhất, gần một làng gọi là Yokohama. Đến đấy thì thuyền Erasmus sẽ an toàn và có thể qua được bất kỳ cơn công bão nào. Thôi, nhanh lên!"
Không một ai nhúc nhích.
Van Nekk nói.
"Chỉ cách có vài hải lý thôi ư, ông hoa tiêu?"
"Phải."
"Vậy thì sao? Và cần gì phải vội vàng?"
"Đại nhân Toranaga đã đồng ý để tôi đưa thuyền tới đó lúc này", Blackthorne đáp, chỉ nói có một nửa sự thật.
"Tôi nghĩ là càng đi sớm càng tốt. Ông ta có thể đổi ý kiến. Neh? Ở Yokohama..." Anh nhìn Yabu và sáu tên vệ sĩ đang lục tục leo lên thuyền. Các thủy thủ lảng xa tránh lão.
"Lạy Chúa", Vinck nói như tắc nghẹn.
"Chính nó! Chính cái thằng chó đề đã giết Pieterzoon!"
Yabu lại gần sàn lái, một nụ cười rộng mở trên môi, không hay biết gì về nỗi kinh hoàng của đám thủy thủ khi họ nhận ra lão. Lão chỉ ra biển.
"Anjin-san, trông kìa! Thấy chưa? Mọi việc đều hoàn hảo, neh?"
Một chiếc thuyền galleon, trông như một con sâu biển khổng lồ quái gở đang lặng lẽ từ bóng tối phía Tây lướt về phía họ.
"Tốt lắm, Yabu Sama. Ông muốn đứng đây?"
"Lát nữa, Anjin-san." Yabu đi ra phía đầu cầu tàu.
Blackthorne quay lại phía người của anh.
"Tiến thẳng về phía trước. Tới chỗ ngoặt... và liệu giữ mồm giữ miệng. Chỉ được nói tiếng lóng Holland thôi... trên thuyền có một người biết tiếng Portugal đấy! Tôi sẽ nói chuyện với anh em trên đường đi! Thôi, đi làm đi!"
Đám thảy thủ tản ra, trong bụng mừng là được lánh mặt Yabu. Uraga và hai mươi Samurai của Blackthorne chạy trên thuyền. Những tên khác thì đang sắp xếp đội ngũ trên bến để lên chiếc galleon.
Uraga nói:
"Thưa senhor, đây là những vệ sĩ riêng của ngài, nếu ngài vui lòng chấp nhận."
"Tên tôi là Anjin-san chứ không phải senhor." Blackthorne nói.
"Xin Anjin-san thứ lỗi." Uraga định bước lên các bậc thang.
"Dừng lại! Cứ đứng ở dưới đó! Không một ai được lên sàn lái nếu không được phép của tôi! Hãy nói cho họ biết!"
"Vâng, thưa Anjin-san. Xin ngài tha thứ cho."
Blackthorne đi sang bên để quan sát chiếc galleon đang cập bến, ngay ở phía Tây:
"Ginsel! Lên bờ và xem họ tiếp nhận dây cáp của ta thế nào! Chú ý dây cáp phải. được buộc chằng cẩn thận. Trông coi cho kỹ đấy!"
Sau khi đã nắm vững con thuyền của mình, Blackthorne nhìn kỹ hai mươi tên Samurai.
"Tại sao lại chọn tất cả trong cùng một nhóm, Uraga-san?"
"Thưa se... Anjin-san, có một thị tộc, như anh em với nhau thưa ngài. Họ xin được vinh dự bảo vệ ngài."
"Anata wa... anata wa... anata wa..." Blackthorne trỏ vào mười người và ra lệnh cho họ lên bờ, để thay thế họ bằng những chư hầu khác của anh, cũng do Uraga chọn hú họa. Rồi anh bảo Uraga nói rõ cho tất cả các chư hầu của anh phải coi nhau như anh em, nếu không họ có thể seppuku ngay bây giờ.
"Wakari masu?"
"Hai, Anjin-san. Gomen nasai."
Lát sau, dây cáp đã được néo chặt trên galleon. Blackthorne kiểm tra tất cả mọi thứ, xem lại chiều gió với tất cả kinh nghiệm đi biển của mình, biết rằng ngay trên sóng nước hiền lành của cảng Yedo rộng mênh mông, thuyền của họ vẫn có thể gặp nguy hiểm nếu bất chợt có gió to nổi lên.
"Rời bến!" Anh hét to.
"Ima, thuyền trưởng!"
Thuyền trưởng chiếc galleon vẫy tay và cho galleon của ông ta từ từ rời bến. Naga ở trên galleon với rất đông Samurai và số chư hầu còn lại của Blackthorne. Yabu đứng bên cạnh Blackthorne trên sàn lái của chiếc Erasmus. Chiếc thuyền hơi nghiêng đi một chút, thân tàu rung lên khi đi vào luồng nước. Blackthorne và toàn thể thủy thủ mừng rỡ khôn xiết, niềm vui lại được ra biển đã át hết mọi lo âu của họ. Ginsel đang cúi xuống mạn thuyền bên phải trên cái bục nhỏ xíu, chằng dây xung quanh, quàng dây dọi, miệng xướng lên độ sâu. Bến xa dần.
"Bờ phía trước! Yukkuri sei! Chậm lại!"
"Hai, Anjin-san", có tiếng hô đáp lại. Cả hai chiếc thuyền cùng nhau dò đường đi vào luồng của cảng, đèn hiệu treo trên đỉnh các cột buồm.
"Tốt, Anjin-san", Yabu nói.
"Rất tốt!"
Yabu đợi cho đến khi đã ra hẳn ngoài biển mới kéo Blackthorne ra một chỗ.
"Anjin-san", lão thận trọng nói.
"Hôm nọ ông đã cứu sống tôi. Hiểu không? Gọi đám Ronin đi khỏi đó. Nhớ không?"
"Có. Chỉ là bổn phận của thôi."
"Không, không phải bổn phận. Ở Anjiro, ông còn nhớ cái người đó, người thuỷ thủ ấy mà... nhớ không?"
"Có, tôi nhớ."
"Shigata ga nai, neh? Karma, neh? Chuyện đó là trước Samurai hoặc Hatamoto…
"Mắt Yabu long lanh trong ánh sáng chiếc đèn biển và lão sờ vào thanh kiếm của Blackthorne, nói khẽ và rành mạch..." Trước Người bán dầu, neh? Với tư cách giữa Samurai với nhau, xin quên hết mọi chuyện trước. Bắt đầu mới. Đêm nay. Được không? Hiểu chứ?"
"Vâng, hiểu."
"Anjin-san, ông cần tôi. Không có tôi, không có người man di nào có wako. Một mình ông không thể có được họ. Không thể đưa họ từ Nagasaki về được. Không bao giờ. Tôi có thể đưa được họ về... giúp ông lấy được họ về. Bây giờ chúng ta chiến đấu cùng một bên. Bên phía Toranaga. Cùng một bên. Không có tôi, không có wako, hiểu không?"
Blackthorne nhìn chiếc galleon ở phía trước một lúc, quan sát boong và thủy thủ của anh, rồi mới nhìn xuống Yabu.
"Vâng, hiểu."
"Ông hiểu căm thù... hiểu từ căm thù chứ?"
"Hiểu."
"Căm thù bắt nguồn từ sợ hãi. Tôi không sợ ông. Ông cũng không cần phải sợ tôi. Từ nay trở đi, không bao giờ phải sợ. Tôi muốn cái ông muốn, những thuyền mới của ông tới đây, ông ở đây, thuyền trưởng các thuyền mới. Tôi có thể giúp ông được rất nhiều. Trước hết là chiếc Black Ship... à phải, Anjin-san", lão nói, thoáng thấy niềm vui lộ ra trên gương mặt Blackthorne,
"Tôi sẽ thuyết phục Đại nhân Toranaga. Ông biết tôi là một chiến sĩ, neh?
Tôi sẽ dẫn đầu xung trận. Tôi sẽ chiếm Black Ship cho ông trên bộ. Ông với tôi cộng lại sẽ mạnh hơn là một người. Neh?"
"Vâng. Có thể lấy thêm người được không? Hơn hai trăm người?"
"Nếu ông cần hai nghìn…năm nghìn người cũng có. Đừng lo, ông sẽ chỉ huy tàu, tôi chỉ huy trận đánh. Đồng ý chứ?"
"Vâng. Như thế là công bằng, sòng phẳng. Cảm ơn Đại nhân, tôi đồng ý."
"Tốt lắm, rất tốt. Anjin-san", Yabu hài lòng nói. Lão biết rằng sự hợp tác này sẽ có lợi cho cả hai dù gã man. di có căm ghét lão đến đâu đi nữa. Lôgích của Yuriko một lần nữa lại tỏ ra hoàn toàn đúng đắn.
Tối qua, lão đã đến gặp Toranaga và xin phép được đi Osaka ngay để dọn đường cho Toranaga.
"Xin Đại nhân thứ lỗi, nhưng tôi nghĩ rằng vấn đề này khi cấp bách. Thưa Đại nhân, xét cho cùng", Yabu đã kính cẩn nói điều vợ chồng lão đã bàn trước,
"Đại nhân nên có một người có vai vế ở đó để đảm bảo chắc chắn mọi sự thu xếp của Đại nhân được thực hiện hoàn hảo. Ishido là một tên nông dân và không hiểu gì về nghi lễ cả, neh? Công việc sắp đặt phải hoàn hảo nếu không Đại nhân sẽ không đi, neh? Như thế có thể phải mất nhiều tuần lễ, neh?"
Lão đã mừng rỡ thấy thuyết phục được Toranaga dễ dàng.
"Với lại còn chiếc tàu của gã man di nữa, thưa Đại nhân. Tốt hơn hết là nên đưa nó ngay về Yokohama để đề phòng tai phun. Tôi sẽ đích thân giám sát việc này, với sự cho phép của Đại nhân, trước khi ông đi. Trung đoàn súng Hỏa mai có thể sẽ là đơn vị bảo vệ tàu, Đại nhân hãy cho họ có việc gì để làm. Sau đó, tôi sẽ đi thằng đến Osaka bằng galleon. Đi đường biển tốt hơn và nhanh hơn, neh?"
"Tốt lắm, tôi đồng ý, nếu ông thấy thế là nên, Yabu-san, thì cứ làm. Nhưng nên đem theo Naga-san. Hãy để cho nó chịu. trách nhiệm mọi việc ở Yokohama."
"Vâng thưa Đại nhân." Sau đó Yabu đã kể lại cho Toranaga nghe về cơn giận dữ của Tsukku-san, nếu Đại nhân Toranaga muốn cho Anjin-san sống lâu để lấy được người ở Nagasaki trong trường hợp Đại nhân muốn cho thuyền ra khơi, thì có lẽ nên phải làm ngay không do dự.
"Ông tu sĩ rất tức giận, tôi nghĩ là giận đến mức có thể xúi giục tín đồ của ông ta chống lại Anjin-san!"
"Ông có chắc chắn không?"
"Ồ, chắc chắn chứ, thưa Đại nhân. Có lẽ tôi nên đặt Anjin-san dưới sự bảo vệ của tôi lúc này." Rồi, như thể chợt nghĩ ra, Yabu nói thêm:
"Việc đơn giản nhất là tôi đem Anjin-san đi theo. Tôi có thể thu xếp ở Osaka... tiếp tục tới Nagasaki, tuyển mộ những tên man di mới, rồi hoàn tất mọi sự sắp xếp khi trở về."
"Ông thấy nên thế nào thì cứ làm", Toranaga đã nói vậy.
"Tôi để ông quyết định mọi việc ông bạn ạ. Có gì quan trọng đâu, neh? Có cái gì là quan trọng đâu?"
Yabu cảm thấy sung sướng, cuối cùng lão cũng đã được hành động. Chỉ sự có mặt của Naga là không tính trước được, nhưng điều đó không quan trọng, có Naga ở Yokohama có thể lại hay.
Yabu ngắm nhìn Anjin-san... cao lớn, dáng vẻ kiêu ngạo, hai chân hơi dạng ra, người nhẹ nhàng lắc lư theo sóng nhồi lên nhồi xuống, hình như trở thành một bộ phận của con tàu, to lù, khỏe và rất khác. Rất khác với khi còn ở trên bờ. Yabu cũng cố ý lấy một dáng vẻ tương tự chăm chú bắt chước Blackthorne.
"Yuriko-san, tôi muốn được nhiều hơn vùng Kuanto", lão đã thì thầm với vợ ngay trước khi rời khỏi nhà.
"Chỉ cần thêm một điều nữa thôi, tôi muốn quyền chỉ huy trên biển. Tôi muốn là Thủy sư đô đốc. Chúng ta sẽ đem toàn bộ thu nhập của vùng Kuanto vào kế hoạch của Omi là hộ tống tên man di trở về quê hương của nó mua thêm tàu và đưa về đây. Omi sẽ đi với nó, neh?"
"Vâng", Yuriko nói, trong lòng cũng rất vui sướng.
"Chúng ta có thể tin được Omi."
Bến tàu Yedo lúc này vắng vẻ. Những tên lính Samurai cuối cùng đã biến vào những con đường hẻm dẫn trở về lâu đài. Cha Alvito nhìn ra biển.
"Cầu Chúa trừng phạt chiếc thuyền đó và tất cả những kẻ đi trên thuyền."
"Trừ một người, thưa cha. Một người của chúng ta đi trên thuyền đó. Naga-san, Naga-san đã thề sẽ trở thành tín đồ Cơ đốc giáo vào tháng giêng năm tới."
"Nếu như có năm tới cho hắn", Alvito nói, lòng đầy sầu muộn.
"Ta không biết gì về Naga, có thể hắn thật lòng, có thể không. Chiếc tàu này sẽ hủy diệt chúng ta mà chúng ta không làm gì được."
"Cầu Chúa phù hộ chúng ta."
"Phải, nhưng trong khi đó chúng ta là những người lính của Chúa và chúng ta có bổn phận phải giúp Chúa. Đức cha Thanh tra cần phải được biết ngay lập tức, và cả giáo chủ nữa. Ông đã tìm được chim đưa thư đi Osaka chưa?"
"Chưa ạ, thưa cha, trả bao nhiêu tiền cũng không mua được…Ngay cả một con chim đi Nagasaki cũng không có. Nhiều tháng trước đây, Toranaga đã ra lệnh tịch thu hết những chim đưa thư."
Nỗi buồn phiền của Alvito càng nặng nề thêm.
"Chắc chắn phải có một người nào đó có một con chim chứ! Cần bao nhiêu cứ trả! Michael, tên tà đạo sẽ làm cho chúng ta tổn thương ghê gớm đấy."
"Có lẽ không phải thế đâu ạ, thưa cha."
"Tại sao chúng ta lại rời thuyền đi? Tất nhiên là để đảm bảo an toàn, nhưng chủ yếu là để đưa nó ra ngoài tầm với của chúng ta. Tại sao Toranaga lại trao cho tên tà đạo hai trăm wako và trả lại vàng thoi cho nó? Tất nhiên là để dùng làm một lực lượng tiến công và tiền thì để mua thêm cướp biển, pháo thủ và thủy thủ. Tại sao lại trao trả tự do cho Blackthorne? Để cướp phá chúng ta qua chiếc Black Ship. Cầu Chúa phù hộ chúng ta. Cả Toranaga cũng đã bỏ rơi chúng ta rồi!"
"Chính chúng ta đã bỏ rơi ông ta, thưa cha."
"Chúng ta không thể làm gì được để giúp ông ta! Chúng ta đã thử mọi cách với các Daimyo rồi. Chúng ta hoàn toàn bất lực!"
"Có lẽ nếu chúng ta cầu nguyện nhiều hơn nữa, có thể Chúa sẽ chỉ cho chúng ta một con đường thoát."
"Ta đã cầu nguyện, cầu nguyện mãi nhưng... có lẽ Chúa đã bỏ rơi chúng ta, Michael, mà bỏ rơi là đúng. Có lẽ chúng ta không xứng đáng với lòng thương của Người. Ta biết rõ ta không xứng đáng."
"Có thể tên Anjin-san sẽ không tìm được pháo thủ và thủy thủ. Có thể nó sẽ không bao giờ tới được Nagasaki."
"Tiền bạc của nó sẽ mua được tất cả những người nó cần. Ngay cả những người Thiên Chúa giáo... ngay cả người Portugal. Con người ta ngu xuẩn nghĩ nhiều đến thế giới này hơn là đến thế giới bên kia. Họ sẽ không mở mắt ra, sẽ bán linh hồn mình một cách dễ dàng. Phải. Ta cầu cho Blackthorne sẽ không bao giờ tới được. Hoặc những phái viên của nó. Chớ quên rằng nó không cần thiết gì phải tới đó. Có thể mua người rồi đưa tới cho nó cũng được kia mà. Thôi, ta về thôi." Alvito chán nản quay về trụ sở Giáo hội dòng Temple, cách đó khoảng một dặm về phía Tây, gần các bến tàu, sau một nhà kho lớn thường vẫn chứa lúa và gạo của từng mùa. Lượng hàng đó hình thành một bộ phận tổ hợp thị trường do các tu sĩ dòng Temple cai quản nhân danh người mua và người bán.
Hai người đi dọc theo bờ biển một quãng rồi Alvito dừng lại nhìn biển. Trời bắt đầu rạng sáng. Ông ta không nhìn ra bóng dáng các con thuyền nữa.
"Thư của chúng ta liệu có đến nơi đến chốn không?" Hôm qua Michael đã phát hiện ra có một chư hầu mới của Blackthorne là tín đồ Cơ đốc giáo. Khi trong mạng lưới bí mật ở Yedo đêm qua bùng lên cái tin là sắp có chuyện xảy ra với Anjin-san và chiếc thuyền của hắn thì Alvito đã vội vã viết ngay một bức thư mật mã cho Dell'Aqua, thông báo tất cả những tin mới nhất và khẩn khoản yêu cầu người đó bí mật trao thư cho Dell'Aqua nếu như anh ta tới được Osaka.
"Thư sẽ tới", đạo hữu Michael bình tĩnh nói.
"Người của ta biết mình đi cùng thuyền với kẻ địch."
"Cầu Chúa phù hộ cho ông ta, cho ông ta sức mạnh và trừng phạt Uraga." Alvito liếc nhìn Michael.
"Tại sao? Tại sao nó lại thành tên phản đồ?"
"Nó đã nói với cha rồi, thưa cha", Michael nói." Nó muốn làm linh mục, được phong chức trong giáo hội của ta. Kể như thế không phải là đòi hỏi gì nhiều lắm, đối với một người đầy tự trọng của Chúa."
"Nó quá tự trọng, đạo hữu ạ. Chúa sáng suốt đã thử thách nó và đã thấy nó ngu muội."
"Vâng. Tôi cầu nguyện khi đến lượt mình, tôi không tỏ ra ngu muội."
Alvito đã qua trụ sở Giáo hội dòng Temple, ra tới mảnh đất rộng mà Toranaga đã dành ra để xây nhà thờ, lẽ ra chẳng bao lâu nhà thờ đó sẽ mọc lên vì vinh quang của Chúa. Ông tu sĩ dòng Temple đã có thể hình dung được ngôi nhà thờ đó, cao ngất, oai nghiêm mà thanh thoát, sừng sững khống chế cả thành phố với những bộ chuông tuyệt vời, có một không hai, đúc ở Macao hoặc Goa, hay ở tận Portugal. Các cánh cửa lớn đúc bằng đồng luôn luôn mở rộng cho giới quý tộc ngoan đạo. Ông đã như ngửi thấy mùi hương trầm và nghe thấy những bài thánh ca bằng tiếng Latin.
Nhưng chiến tranh đã hủy diệt giấc mơ này, ông tự nhủ. Chiến tranh rồi sẽ lại gieo tai họa lên đất nước này và nó sẽ lại như xưa kia thôi.
"Thưa cha!" Michael thì thầm, hẳn ý ông cảnh giác. Một phụ nữ đang đứng ở phía trước, mắt nhìn những móng nhà thờ đã được đánh dấu và bắt đầu đào một phần. Bên cạnh bà ta là hai nữ tỳ. Alvito im lặng chờ đợi, không một tiếng động, mắt soi mói nhìn vào đêm tối. Người phụ nữ che chàng mạng và y phục sang trọng. Đạo hữu Michael khẽ nhúc nhích. Chân ông ta chạm vào một hòn đá làm nó văng vào một chiếc xẻng sắt, kêu lanh canh. Người phụ nữ giật mình quay lại, Alvito nhận ra bà ta.
"Mariko-san đấy ư? Cha đây... Cha Alvito."
"Cha đấy ư? Ồ, con đang... đang đến gặp cha. Con sắp rời khỏi đây, nhưng trước khi lên đường con muốn nói chuyện với cha."
Alvito đi lại chỗ nàng.
"Cha rất mừng được gặp con, Mariko-san. Phải, cha có nghe nói con sắp đi. Cha đã tìm cách gặp con nhiều lần nhưng khi ấy, cha vẫn còn bị cấm không được vào lâu đài."
Mariko im lặng nhìn nền móng mới bắt đầu đào của ngôi nhà thờ. Alvito liếc nhìn Michael, ông này cũng ngơ ngác thấy một phu nhân quan trọng nhường ấy mà chỉ có lơ thơ hai người theo hầu, lang thang tới chỗ này sớm như thế và không báo trước cho ai biết.
"Con đến đây chỉ để gặp cha thôi sao, Mariko-san.
".
"Vâng, và để xem chiếc thuyền rời bến. Con muốn được xưng tội."
"Vậy thì hãy xưng tội ở đây cũng được", Alvito nói,
"Hãy để cho sự xưng tội của con là lần xưng tội đầu tiên tại nơi đây, tuy nơi đây chưa thật sự được thánh hóa."
"Xin cha tha lỗi, nhưng cha có thể làm lễ Misa ở đây được không, thưa cha?"
"Ở đây không có nhà thờ, bàn lễ, lễ phục, bánh thánh, rượu thánh. Cha có thể làm lễ tại nhà nguyện nếu con đi…"
"Có thể uống trà trong một chiếc chén không có gì cả được chăng, thưa cha?" Nàng hói, giọng nhỏ nhẹ.
"Xin lỗi cha vì đã hỏi như vậy. Còn ít thì giờ quá."
"Được." Alvito đồng ý vì hiểu ngay ý tứ của nàng. Cho nên ông bước tới chỗ có thể một ngày nào đó sẽ dựng bàn thờ, bên trong gian giữa tráng lệ của giáo đường, dưới mái vòm. Hôm nay, trời đang rạng sáng là mái nhà, chim chóc và tiếng sóng trào là ban đồng ca oai nghiêm. Alvito cất tiếng hát bài thánh ca trang trọng, đẹp đẽ của buổi lễ Misa và Michael hòa theo, hai người cùng nhau đưa cái vô cùng tới trần thế.
Nhưng trước khi giả vờ ban thánh lễ. Alvito bỗng dừng lại và nói.
"Giờ cha cần nghe con xưng tội, Maria." Ông ra hiệu cho Michael lui ra xa rồi ngồi trên tảng đá trong phòng xưng tội tưởng tượng và nhắm mắt lại Mariko quỳ xuống.
"Trước Chúa..."
"Thưa cha, trước khi bắt đầu, con cầu xin một ơn huệ."
"Của cha hay của Chúa, Maria?"
"Con cầu xin một ơn huệ, trước Chúa."
"Ơn huệ con xin là gì?"
"Sinh mạng của Anjin-san đổi lấy sự hiểu biết việc đó."
"Sinh mạng của anh ta không thuộc quyền ta cho hay lấy lại."
"Vâng. Xin cha thứ lỗi, nhưng một lệnh có thể được ban ra cho tất cá các tín đồ Cơ đốc giáo là không được lấy sinh mạng của ông ấy làm vật hi sinh dâng Chúa."
"Anjin-san là kẻ thù. Một kẻ thù ghê gớm của Đạo."
"Vâng. Dù sao con vẫn cầu xin tha cho tính mạng ông ấy. Để đáp lại để đáp lại có lẽ con có thể giúp ích được nhiều."
"Như thế nào?"
"Lời cầu xin của con đã được chấp nhận chưa, thưa cha? Trước Chúa?"
"Cha không thể ban một ơn huệ như thế được. Cha không có quyền cho hay lấy lại. Con không thể mặc cả với Chúa được."
Mariko ngập ngừng, vẫn quỳ trước nền đất cứng trước mặt Alvito. Rồi nàng cúi lạy và đứng dậy.
"Được thôi, thưa cha. Xin cha hãy thứ lỗi cho..."
Alvito nói:
"Cha sẽ trình bày lời thỉnh cầu đó lên Đức cha Thanh tra."
"Như thế không đủ, thưa cha, xin cha thứ lỗi cho con."
"Cha sẽ trình Đức cha Thanh tra và xin Người nhân danh Đức Chúa trời xem xét lời thỉnh cầu của con."
"Nếu điều con sẽ nói với cha là rất có giá trị thì có Chúa chứng giám, cha có thể sẽ làm tất cả trong phạm vi quyền lực của cha, tất cả mọi điều để giúp đỡ ông ấy và bảo vệ ông ấy, miễn là những điều đó không trực tiếp chống lại Giáo hội?"
"Được. Nếu không phải là chống lại Giáo hội."
"Và xin lỗi cha, cha có đồng ý trình lời thỉnh cầu của con lên Đức cha Thanh tra không?"
"Có Chúa chứng giám, cha đồng ý."
"Cảm ơn cha. Vậy xin cha hãy nghe..." Nàng kể lại cho ông tu sĩ nghe cách lập luận của nàng về Toranaga và trò đánh lừa.
Đột nhiên mọi việc bỗng sáng tỏ đối với Alvito.
"Con nói đúng, chắc chắn là con nói đúng! Xin Chúa tha thứ cho ta, sao ta lại có thể ngu ngốc đến thế được?"
"Xin cha hãy nghe thêm nhiều sự việc khác nữa." Nàng thì thầm bộc lộ những bí mật về Zataki và Onoshi.
"Thế thì lạ thật!"
"Còn có tin đồn rằng Đại nhân Onoshi có ý định đầu độc Đại nhân Kiyama."
"Không thể có được!"
"Ai nói với con những sự việc đó, Mariko?"
"Có tin đồn rằng, Onoshi sẽ đầu độc Đại nhân Kiyama trong ngày lễ Thánh Bécna chân phước năm nay", Mariko mệt mỏi nói, cố tình không trả lời câu hỏi.
"Con trai Onoshi sẽ là lãnh Chúa của toàn bộ đất đai của Kiyama. Tướng Ishido đã đồng ý, miễn là Chúa công của con đã đi vào cõi hư vô."
"Bằng chứng, Mariko-san? Bằng chứng đâu?"
"Xin cha thứ lỗi, con chẳng có bằng chứng gì cả. Nhưng Đại nhân Harima có biết chuyện này."
"Làm sao con biết được? Làm sao Harima biết được? Con nói ông ta tham gia vào âm mưu này ư?"
"Không, thưa cha. Chỉ là biết bí mật này thôi."
"Không thể thế được? Onoshi là con người rất kín đáo và khôn ngoan. Nếu ông ta có ý đồ đó thì không một ai có thể biết được. Chắc con nhầm đấy. Ai cho con biết tin đó?"
"Con không thể nói được, xin cha thứ lỗi cho con. Nhưng con tin đó là sự thật."
Alvito suy nghĩ rất nhanh về các khả năng. Rồi nói:
"Uraga! Uraga là cha xưng tội của Onoshi! Ôi, lạy Đức Mẹ đồng trinh, Uraga đã phá bỏ tính thiêng liêng của phòng xưng tội và đã nói với Chúa thượng của hắn…"
"Có thể bí mật đó là không có thật, thưa cha. Nhưng con tinl à có thật. Chỉ có Chúa mới biết được sự đích thực, neh?"
Mariko đã không vén chàng mạng lên và Alvito không thể nhìn thấy gì trên gương mặt nàng. Trên trời, ánh bình minh đang lan tỏa. Ông nhìn ra biển. Lúc này ông đã có thể trông thấy hai chiếc thuyền ở phía chân trời đi về phía Tây Nam, các mái chèo của chiếc galleon nhịp nhàng khuấy nước, gió thổi nhẹ và biển lặng. Ngực ông đau nhói và đầu ông vang động vì tính dữ dội ghê gớm của những điều ông vừa được nghe nói. Ông cầu Chúa phù hộ và ông cố gắng sàng lọc sự thật ra khỏi những chuyện hoang đường. Trong thâm tâm ông biết những chuyện bí mật đó là có thật và cách lập luận của Mariko là vững chắc, không sai.
"Con nói rằng Đại nhân Toranaga sẽ khôn khéo hơn Ishido... và sẽ thắng?"
"Không, thưa cha. Không ai sẽ thắng, nhưng không có sự giúp đỡ của cha, Đại nhân Toranaga sẽ thua. Đại nhân Zataki là người không thể tin được. Zataki chắc chắn sẽ luôn luôn là một mối đe dọa lớn đối với Chúa công của con. Zataki sẽ biết điều đó và sẽ biết rằng tất cả những lời hứa hẹn của Toranaga là trống rỗng vì Toranaga sau này phải tìm cách loại trừ ông ta. Nếu con là Zataki, con sẽ diệt Sudara và phu nhân Ghenjiko cùng tất cả con cái họ ngay lúc họ tự đặt mình vào tay con và ngay lập tức con sẽ đánh các công sự phòng thủ phía Bắc của Toranaga. Con sẽ tung quân đánh vào phía Bắc, như thế sẽ làm cho Ishido, Ikaoa Jikkiu và tất cả những người khác bừng tỉnh dậy khỏi cơn mê muội ngu xuẩn của họ. Có thể dễ dàng nuốt chửng Toranaga được lắm, thưa cha."
Alvito đợi một lát rồi mới nói.
"Maria, con hãy nâng chàng mạng lên."
Ông nhìn thấy gương mặt nàng lộ rõ.
"Tại sao con lại nói với cha tất cả những chuyện đó?"
"Để cứu tính mạng của Anjin-san."
"Con đã phạm tội phản bội, vì hắn, Maria? Con, Toda Mariko nô Buntaro, con gái Đại nhân Akêchhi Jinsai, con đã phạm tội phản bội vì một tên ngoại bang? Con đòi cha tin điều đó sao?"
"Không phải, xin cha thứ lỗi, còn... còn để bảo vệ Giáo hội nữa. Trước hết là để bảo vệ Giáo hội, thưa cha... Con không biết phải làm gì... Con nghĩ rằng cha có thể... Đại nhân Toranaga là hi vọng duy nhất của Giáo hội. Có lẽ cha có thể bằng cách nào đó giúp ông ấy... để bảo vệ Giáo hội, lúc này Đại nhân Toranaga cần được nâng đỡ, Đại nhân là người tốt và sáng suốt, với Đại nhân, Giáo hội sẽ phát triển. Con biết Ishido mới là kẻ thù thật sự."
"Phần lớn các Daimyo theo Cơ đốc giáo đều tin rằng Toranaga sẽ diệt Thế tử, nếu như ông ta thắng được Ishido và giành được quyền bính."
"Ông ta có thể thắng, nhưng cha hoài nghi điều đó. Ông ta sẽ đối xử công bằng với Giáo hội. Xưa nay ông ta vẫn đối xử vậy. Ishido là con người kịch liệt chống lại Cơ đốc giáo. Cả phu nhân Ochiba cũng thế."
"Tất cả các ông lớn theo Cơ đốc giáo đều chống Toranaga."
"Ishido là một nông dân. Toranaga Sama là con người công bằng, sáng suốt và muốn có buôn bán."
"Ai trị vì thì vẫn cứ phải có buôn bán."
"Đại nhân Toranaga vốn luôn luôn là bạn của cha và nếu cha thẳng thắn với Đại nhân thì Đại nhân sẽ luôn luôn ủng hộ cha!" Nàng trỏ vào các móng đã đào.
"Đây chẳng là bằng chứng cho sự sòng phẳng của Đại nhân Toranaga đó sao? Đại nhân đã tự ý tặng chỗ đất này... ngay cả khi cha không đáp ứng yêu cầu của Đại nhân và Đại nhân đã mất tất cả... cả tình bạn của cha nữa."
"Có thể."
"Sau hết, thưa cha, chỉ có Toranaga Sama mới có thể ngăn chặn được chiến tranh liên miên. Cha hẳn biết rõ điều đó. Là một phụ nữ, con xin cha đừng để cho chiến tranh kéo dài bất tận."
"Đúng thế. Maria. Đại nhân là người duy nhất có thể làm được việc đó, có lẽ vậy."
Alvito nhìn ra xa. Đạo hữu Michael vẫn đang quỳ, chìm đắm trong cầu nguyện, hai nữ tỳ đứng gần bờ biển, kiên nhẫn chờ đợi. Ông tu sĩ dòng Temple cảm thấy như bị choáng ngợp nhưng phấn chấn, mệt mỏi nhưng lại tràn đầy sức mạnh.
"Cha rất mừng con đã tới đây nói cha biết việc đó. Cảm ơn con. Vì Giáo hội, và vì cha, một tôi tớ của nhà thờ. Cha sẽ làm mọi việc mà cha đã đồng ý."
Nàng cúi đầu, không nói gì.
"Mariko-san, con có thể đưa một bức thư được không? Cho Đức cha Thanh tra."
"Được ạ. Nếu Đức cha Thanh tra có mặt ở Osaka."
"Một bức thư riêng."
"Được ạ."
"Thư này bằng miệng thôi. Con sẽ nói với Đức cha tất cả những điều con đã nói với cha và những gì cha đã nói với con... tất cả."
"Được ạ."
"Con hứa với cha chứ? Trước Chúa chứ?"
"Thưa cha, cha không cần phải nói với con những lời đó. Con đã đòng ý rồi."
Ông nhìn vào mắt nàng, ánh mắt nàng vững vàng, mạnh mẽ và dứt khoát.
"Maria, thứ lỗi cho cha. Bây giờ con hãy xưng tội đi."
Mariko lại bỏ chàng mạng.
"Xin cha thứ lỗi. Ngay đến xưng tội con cũng không xứng đáng."
"Trước mặt Chúa, ai cũng xứng đáng cả."
"Trừ con. Con không xứng đáng thưa cha."
"Con phải xưng tội, Maria. Cha không thể tiếp tục làm lễ cho con được... tới trước Chúa, con phải trong sạch."
Nàng quỳ xuống.
"Xin cha tha thứ cho con, vì con đã phạm tội lỗi nhưng con chỉ có thể thú nhận được rằng con không xứng đáng xưng tội!" nàng thì thầm, giọng nghẹn ngào.
Cha Alvito thương cảm, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đầu Mariko.
"Hỡi người con gái của Chúa, hãy để ta cầu xin Chúa tha thứ cho những tội lỗi của con. Hãy để ta, nhân danh Người, rửa tội cho con và làm cho con được nguyên vẹn trước mặt Người." Ông ban phước cho Mariko rồi tiếp tục làm lễ trong cái nhà thờ tưởng tượng này, dưới bầu trời đang hửng sáng... buổi lễ còn thật và đẹp hơn nhiều tất cả những buổi lễ trước đây, đối với ông và đối với nàng.
Thuyền Erasmus bỏ neo tại cảng chống được bão an toàn nhất xưa nay Blackthorne chưa từng thấy, cách bờ khá xa để có được khoảng biển rộng rãi nhưng cũng lại khá gần bờ để đảm bảo an toàn. Nước sâu sáu Fathon Đơn vị đo chiều sâu, bằng 1,82 mét, trong, đầy, vững chắc và trừ chỗ eo vào cảng còn thì xung quanh là núi đồi khiến cho bất cứ hạm đội nào bỏ neo tại đây cũng yên ổn không phải sợ gì bão tố của đại dương.
Cuộc hành trình ban ngày từ Yedo tại đây không có chuyện gì đáng nói, tuy rất mệt. Cách đó nửa ri về phía Bắc, chiếc galleon được neo vào một bến tàu gần làng chài Yokohama, lúc này trên thuyền chỉ còn lại Blackthorne và tất cả người của anh, cả Holland lẫn Nhật Bản. Yabu và Naga đã lên bờ để kiểm tra Trung đoàn Hỏa mai và họ bảo anh lát nữa cũng lên hờ gặp họ. Đằng Tây, mặt trời đã xuống thấp gần chân trời và bầu trời đỏ rực rỡ hứa hẹn ngày mai cũng sẽ lại đẹp.
"Tại sao lại lúc này, Uraga-san?" Blackthorne đứng trên sàn lái hỏi xuống, mắt anh đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Anh vừa ra lệnh cho thủy thủ và tất cả mọi người nghỉ, nhưng Uraga và đề nghị anh trì hoãn lại một lúc để tìm kiếm xem có ai trong đám chư hầu là tín đồ Cơ đốc giáo không.
"Không để đến mai được sao?"
"Không được, thưa Đại nhân, xin lỗi." Đứng trước đám chư hầu Samurai đã tập hợp lại, cùng đám thủy thủ Holland túm tụm cạnh lan can sàn lái, thái độ có vẻ bồn chồn, nóng nẩy Uraga ngước nhìn Blackthorne.
"Xin ngài thứ lỗi, nhưng cần phải tìm ra ngay tức khắc là điều tối quan trọng. Ngài là kẻ thù số một của chúng. Do đó ngài cần phải biết, để bảo vệ mình. Tôi chỉ muốn bảo vệ ngài thôi. Không lâu đâu, neh?"
"Tất cả đều có mặt trên boong rồi chứ?"
"Thưa vâng."
Blackthorne lại gần lan can, nói to bằng tiếng Nhật:
"Có ai là tín đồ Cơ đốc giáo không?", không ai trả lời.
"Tôi ra lệnh cho ai là tín đồ Cơ đốc giáo hãy tiến lên một bước." Không ai nhúc nhích. Anh bèn quay lại Uraga.
"Hãy cắt mười người canh gác trên boong còn cho giải tán."
"Thưa Anjin-san, xin phép ngài." Uraga móc từ trong kimono ra một bức tranh thánh nhỏ hắn đã đem từ Yedo tới và ném xuống sàn tàu, mặt phải ngửa lên. Rồi hắn cố ý giẫm chân lên. Blackthorne và đám thủy thủ rất lo ngại về hành động mạo phạm báng bổ đó. Trừ Jan Roper.
Uraga nói:
"Xin ngài ra lệnh cho tất cả các chư hầu cũng làm như vậy."
"Tại sao?"
"Tôi biết các tín đồ Cơ đốc giáo." Cặp mắt của Uraga hầu như bị che khuất bởi vành mũ.
"Xin ngài hãy ra lệnh. Rất quan trọng, mọi người làm như vậy. Bây giờ, đêm nay."
"Được." Blackthorne miễn cưỡng đồng ý.
Uraga quay về đám Samurai.
"Theo gợi ý của tôi, Chúa công yêu cầu mỗi người trong chúng ta phải làm như thế này."
Bọn Samurai càu nhàu và một tên cắt ngang.
"Chúng tôi đã nói rằng chúng tôi không phải người Cơ đốc giáo, neh? Giẫm chân lên một bức tranh thánh của bọn man di thì chứng minh cái gì? Chẳng chứng minh cái gì hết!"
"Bọn Cơ đốc giáo là kẻ thù của Chúa công chúng ta.
Bọn Cơ đốc giáo là phản trắc khó lường... nhưng chúng là những tín đồ. Xin lỗi, tôi hiểu rõ người Cơ đốc giáo... tôi đã phạm tội ô nhục rời bỏ các thánh thần chân xác của chúng ta. Rất tiếc, nhưng tôi tin rằng việc này là cần thiết cho sự an toàn của Chúa công chúng ta."
Ngay lập tức một Samurai đứng ở hàng đầu tuyên bố.
"Nếu vậy, không còn phải nói gì nữa." Hắn tiến ra, giẫm lên bức tranh.
"Tôi không có tôn thờ đạo man di nào cả! Nào, các ông, hãy làm theo yêu cầu đó!"
Họ lần lượt tiến lên từng người một. Blackthorne chăm chú theo dõi, trong lòng bất nhẫn.
Van Nekk lo lắng nói:
"Thế này có vẻ không phải nhẽ."
Vinck liếc nhìn lên sàn lái.
"Quân chó đẻ khốn nạn. Chúng nó sẽ cắt cổ chúng ta không hề suy nghĩ. Ông hoa tiêu ông có chắc chắn tin được chúng không?"
"Tin được."
Ginsel.
"Không một người Thiên Chúa giáo nào lại đi làm thế này, có phải không, Johann? Cái thằng cha Uraga Sama này khốn thật."
"Bọn khốn nạn này bám đít Giáo hoàng hay không thì có gì quan trọng, tất cả bọn chúng đều là những thằng Samurai cứt thối cả."
"Đúng", Croocq nói.
"Dù thế, làm thế này cũng là không phải", Van Nekk nhắc lại.
Bọn Samurai vẫn tiếp tục giẫm chân lên tranh thánh, từng người một và họp nhau thành những nhóm lỏng lẻo. Đây là một việc tẻ ngắt và Blackthorne hối tiếc là mình đã đồng ý vì còn có nhiều việc quan trọng lớn phải làm trước trời tối. Anh đưa mắt nhìn về phía làng và các mũi đất. Hàng mấy trăm lán lợp rơm của trại đóng quân của Trung đoàn Hỏa mai rải rác dưới chân đồi. Biết bao nhiêu việc phải làm, anh thầm nghĩ, nóng ruột muốn lên bờ, muốn xem đất đai, lãnh địa của Toranaga ban cho anh bao gồm cả Yokohama. Lạy đức Chúa ở trên trời, anh tự nhủ, ta là chúa tể của một trong những cảng lớn nhất thế giới.
Bỗng một người đi qua bên cạnh bức tranh thánh, tuốt kiếm ra, nhẩy bổ tới Blackthorne. Khoảng hơn một chục Samurai giật mình, dũng cảm nhẩy ra cản đường hắn, che sàn lái trong khi Blackthorne xoay người lại, một khẩu súng ngắn lên cò trong tay và giơ lên nhằm bắn. Những tên Samurai khác chạy tản ra, xô đẩy nhau, ngã sấp ngã ngửa, quay cuồng trong tiếng thét ầm ỹ. Tên Samurai kia chững lại, điên cuồng gầm lên rồi đổi hướng, chém vào Uraga. Không hiểu bằng cách nào đó, Uruga tránh được. Tên Samurai kia quay lại những tên Samurai khác xông tới, hắn hung dữ đánh lui họ một lát rồi lao tới mạn thuyền nhảy xuống nước.
Bốn Samurai biết bơi bỏ kiếm dài xuống, ngậm đoản kiếm vào mồm, nhẩy xuống theo còn những Samurai khác và đám thủy thủ Holland dồn cả ra mạn thuyền. Blackthorne nhẩy tới lan can. Anh không nhìn thấy gì bên dưới, nhưng lát sau anh trông thấy những bóng người quay cuồng dưới nước. Một người nhô lên để thở rồi lại ngụp xuống. Chẳng bao lâu bốn cái đầu nổi lên. Giữa họ là một cái xác, một đoản kiếm cắm vào họng.
"Xin lỗi ngài Anjin-san, đó là đoản kiếm của nó", một người gọi to át tiếng hò hét của những người khác.
"Uraga-san, bão họ hãy lục soát nó rồi bỏ mặc nó cho cá."
Cuộc lục soát không đem lại được gì cả. Khi tất cả mọi người đã trở lại trên boong, Blackthorne lấy khẩu súng ngắn đã lên cò trỏ vào bức tranh thánh.
"Tất cả các Samurai... làm lại một lần nữa!" Mọi người vâng lệnh ngay lập tức vì anh theo dõi chặt chẽ sao cho tất cả mọi người đều qua một cuộc thử nghiệm đó không sót một ai. Rồi, vì Uraga và để khen ngợi hắn, anh ra lệnh cho thủy thủ của anh cũng làm như vậy. Có tiếng định phản đối.
"Làm đi", Blackthorne gầm ghè,
"Nhanh lên, không ta giẫm chân lên lưng các người bây giờ!"
"Không cần phải nói thế, ông hoa tiêu", Van Nekk nói.
"Chúng tôi không phải là bọn chó đẻ tà giáo hôi thối."
"Họ không phải là bọn tà giáo hôi thối! Họ là Samurai!"
Họ ngước mắt nhìn anh. Giận dữ, bị sợ hãi thúc đẩy thêm tràn qua họ. Van Nekk định nói điều gì nhưng Ginsel xen vào.
"Samurai là những thằng chó đẻ vô đạo và chúng... hoặc những kẻ như chúng... đã giết Pieterzoon, Thủy sư đô đốc của chúng ta và Maetxukơ."
"Đúng, nhưng không có những Samurai này chúng ta sẽ không bao giờ trở về quê hương được... hiểu chưa?"
Lúc này tất cả các Samurai đều chăm chú theo dõi. Chúng lầm lì nhích lại gần Blackthorne để bảo vệ anh. Van Nekk nói:
"Thôi đi, được không? Tất cả chúng ta đều đang bực bội và quá mệt mỏi. Chúng ta đang trải qua một đêm dài. Chúng ta không phải là chủ ở đây, không một ai trong chúng ta. Kể cả ông hoa tiêu. Ông hoa tiêu biết việc làm... ông là thủ lĩnh, ông bây giờ là Thủy sư đô đốc."
"Đúng rồi. Nhưng ông ta đứng về phía chúng chống lại chúng ta là không đúng và thề có Chúa, ông ta không phải là vua... chúng ta đều bình đẳng với ông ấy", Jan Roper rít lên:
"Ông ta đeo kiếm như chúng, ăn mặc như chúng và biết tiếng nói của chúng, không phải vì thế mà ông ta làm vua được với chúng ta. Chúng ta có quyền của chúng ta và đây là luật pháp của chúng ta và luật pháp của ông ta,. thề có Chúa, mặc dù ông ta là người Anh. Ông ta đã thề bằng lời thề thiêng liêng là sẽ tuân thủ các luật lệ. Có phải thế không, ông hoa tiêu?"
"Phải", Blackthorne nói.
"Đó là luật của chúng ta trên biển của chúng ta... nơi chúng ta làm chủ và chiếm đa số. Bây giờ thì không phải vậy. Cho nên hãy làm như tôi đã nói và làm nhanh lên."
Họ làu nhàu tuân theo.
"Sonk! Có tìm thấy rượu không?"
"Không ạ, chẳng có lấy một giọt chết tiệt nào!"
"Tôi sẽ bảo đem sake lên đây." Rồi Blackthorne nói thêm bằng tiếng Portugal.
"Uraga-san, ông sẽ lên bờ với tôi và lấy người chèo xuồng. Còn bốn ông", anh nói bằng tiếng Nhật, tay trỏ vào những người vừa mới nhẩy xuống nước lúc nãy,
"Các ông bây giờ là đội trưởng. Hiểu không? Mỗi người chỉ huy năm mươi người."
"Hai, Anjin-san."
"Tên ông là gì?" Anh hỏi một người trong bọn họ, một người cao lớn, bình tĩnh, má có một vết sẹo.
"Naoa Chisato, thưa Đại nhân."
"Hôm nay ông là chỉ huy đối với cả thuyền. Cho đến khi tôi trở lại."
"Xin vâng, thưa Đại nhân."
Blackthorne đi ra cầu tàu. Một chiếc xuồng đậu sẵn ở bên dưới.
"Ông hoa tiêu, ông đi đâu đấy?" Van Nekk lo lắng hỏi.
"Lên bờ. Lát nữa tôi sẽ trở về."
"Tốt lắm, tất cả chúng ta đi cùng!"
"Thề có Chúa, tôi cũng sẽ cùng đi với…"
"Cả tôi nữa. Tôi đi..."
"Lạy Chúa, đừng để tôi lại thuyền…"
"Không được! Tôi đi một mình thôi!"
"Nhưng vì Chúa, còn chứng tôi thì sao?" Van Nekk kêu lên.
"Chúng tôi sẽ làm gì? Đừng bỏ chúng tôi, ông hoa tiêu! Ông..."
"Các ông cứ việc đợi ở đây thôi!" Blackthorne bảo họ.
"Tôi sẽ đem thức ăn và rượu lên thuyền."
Ginsel xông tới chỗ Blackthorne.
"Tôi tưởng đêm nay chúng ta trở về. Tại sao đêm nay chúng ta lại không trở về?"
"Chúng tôi còn phải ở đây bao lâu nữa ông hoa tiêu và…"
"Ông hoa tiêu, về Yedo thì thế nào?" Ginsel hỏi to hơn.
"Chúng tôi còn ở lại đây bao lâu nữa với bọn khỉ trời đánh thánh vật kia?"
"Đúng, thề có Chúa, toàn loài khỉ cả." Sonk khoái chí nói.
"Còn của nả và người của chúng tôi thì sao đây?"
"Phải, còn eta của chúng tôi thì sao, ông hoa tiêu? Người nhân tình của chúng tôi thì sao?"
"Ngày mai họ sẽ đến đây", Blackthorne cố kìm lại, không buông lời chửi thề.
"Hãy kiên nhẫn. Tôi sẽ cố gắng về thật sớm. Baccus, ông phụ trách anh em." Anh quay lưng định đi.
Jan Roper hung hăng nói:
"Tôi đi với ông", rồi bước theo anh.
"Chúng ta đang ở trong cảng cho nên chúng ta có quyền đi trước và tôi muốn mua vài vũ khí."
Blackthorne quay ngoắt lại và hơn một chục thanh kiếm rời khỏi vó sẵn sàng giết chết Jan Roper.
"Ông nói một tiếng nữa là ông sẽ chết." Gã thương gia cao gầy, đỏ mặt và dừng lại.
"Gần những Samurai này, ông hãy giữ mồm giữ miệng bởi vì bất cứ tên Samurai nào cũng có thể lấy cái đầu ông trước khi tôi kịp ngăn hắn, chỉ vì những thái độ khiếm nhã, bất lịch sự của ông... Chứ chưa nói gì khác cả! Họ dễ nổi nóng và phần ông, tôi cũng dễ nổi nóng, còn khi nào ông cần ông sẽ có vũ khí. Hiểu chưa?"
Jan Roper sưng sỉa gật đầu và lùi lại. Đám Samurai vẫn có vẻ hằm hè nhưng Blackthorne can họ và ra lệnh cho họ để đám thủy thủ được yên, trái lệnh sẽ phải chịu tội chết.
"Tôi sẽ về ngay thôi." Anh xuống cầu tàu, lên xuồng. Uraga và một Samurai nữa đi theo quyền thuyền trưởng Chisato tới chỗ Jan Roper. Gã thương gia hoảng sợ trước sự đe dọa, vội cúi chào và lùi ra xa.
Khi đã rời xa thuyền, Blackthorne cảm ơn Uraga về việc bắt được tên phản bội.
"Xin Đại nhân đừng cảm ơn. Đó chỉ là bổn phận."
Blackthorne nói bằng tiếng Nhật cho nên người kia cũng hiểu được.
"Đúng, bổn phận. Nhưng từ nay Koku của ông sẽ thay đổi. Không phải hai mươi mà là một trăm một năm."
"Ồ, xin cảm tạ Đại nhân. Tôi thật không xứng đáng. Tôi chỉ làm bổn phận của tôi và tôi phải..."
"Nói thong thả chứ. Không hiểu?"
Uraga xin lỗi và nói chậm lại.
Blackthorne lại khen ngợi hắn rồi ngồi thoải mái hơn ở mũi xuồng, người cảm thấy mệt lử. Anh cố gượng mở to mắt, nhìn lại con tàu của mình để được yên tâm là nó đậu đúng chỗ. Van Nekk và những người khác đang đứng ở mạn thuyền và anh cảm thấy buồn phiền đã đưa họ lên thuyền tuy anh biết rằng không thể làm khác, không có họ, cuộc hành trình sẽ không được an toàn.
Bọn cặn bã làm loạn, anh thầm nghĩ. Mẹ kiếp, phải làm gì với họ bây giờ. Tất cả các chư hầu của ta đều biết về cái làng eta và chúng đều kinh tởm như... Lạy Chúa, thật là lộn xộn! Karma, neh?
Anh ngủ thiếp đi. Và chỉ thức dậy khi mũi xuồng đâm vào bờ cạnh bến tàu. Lúc đầu anh không nhớ ra mình đang ở đâu. Anh đã mơ thấy mình vẫn ở trong lâu đài, trong vòng tay của Mariko, y như tối hôm qua..
Tối hôm qua hai người đang nằm thức nửa ngủ sau khi làm tình, Fujiko cũng tham gia, còn Chimoko canh gác thì bỗng Yabu và bọn Samurai của hắn đấm thình thình vào cột cửa. Tối nay đã bắt đầu hết sức dễ chịu. Fujiko cũng đã kín đáo mời Kiku và chưa bao giờ anh thấy Kiku đẹp và vui như thế. Khi chuông báo hết giờ hợi, Mariko đã tới rất đúng hạn. Cuộc vui diễn ra với rất nhiều sake nhưng chằng mấy chốc Mariko đã phá vỡ sự mê say.
"Xin lỗi, nhưng Anjin-san, ông đã gặp nguy hiểm lớn." Nàng giải thích và khi nàng nói thêm những điều Gyoko đã cho biết là không nên tin Uraga thì cả Kiku và Fujiko đều lo lắng.
"Xin đừng lo. Tôi sẽ theo dõi hắn, đừng sợ", anh nói cho họ an tâm.
Mariko nói tiếp:
"Có lẽ ông cần phải theo dõi cả Yabu Sama nữa."
"Sao?"
"Chiều nay tôi thấy gương mặt ông lộ vẻ căm hờn. Cả gương mặt ông ta cũng vậy."
"Không sao", anh nói." Shigata ga nai, neh?"
"Không. Xin lỗi, đó là một sự sai lầm. Tại sao khi người của ông lúc đầu vây lấy Yabu Sama ông lại bảo họ lui ra? Chắc chắn đó cũng là một sai lầm nghiêm trọng. Lẽ ra họ đã giết ông ta rất nhanh và kẻ thù của ông đã chết mà chẳng liên lụy gì đến ông cả."
"Như thế sẽ không đúng, Mariko-san. Bao nhiêu người đánh một, không công bằng."
Mariko đã giải thích. cho Fujiko và Kiku những lời anh nói.
"Anjin-san, xin lỗi, nhưng tất cả chúng tôi đều cho rằng đó là lối suy nghĩ rất nguy hiểm và xin ông hãy vứt bỏ cách suy nghĩ đó đi. Suy nghĩ như thế là hoàn toàn sai và ngây thơ khờ khạo. Xin ông thứ lỗi cho tôi đã nói năng lỗ mãng. Yabu-san sẽ tiêu diệt ông."
"Không. Chưa đâu. Tôi vẫn còn rất quan trọng đối với ông ta. Và đối với Omi-san."
"Kiku bảo tôi nói với Anjin-san hãy coi chừng Yaubu…và tên Uraga. Anjin-san có thể khó mà đánh giá được thế nào là.
"Quan trọng" ở đây, neh?"
"Vâng, tôi đồng ý với Kiku-san", Fujiko nói.
Lát sau, Kiku đã cáo từ đi giúp vui cho Toranaga. Khi ấy Mariko lại một lần nữa phá vỡ sự êm ả trong căn phòng.
"Tối nay tôi phải sayonara Anjin-san. Tảng sáng tôi sẽ lên đường."
"Không, bây giờ không còn là cần thiết nữa", anh nói." Bây giờ chuyện đó có thể thay đổi cả rồi. Tôi sẽ đưa em đi Osaka. Tôi sẽ lấy một chiếc galleon hoặc một chiếc thuyền chạy ven biển. Tại Nagasa..."
"Không, Anjin-san. Xin lỗi, tôi phải lên đường như đã được lệnh." Không có lời khuyên can thuyết phục nào làm được nàng lay chuyển.
Anh cảm thấy Fujiko lặng lẽ chăm chú nhìn anh, lòng anh đau nhói khi nghĩ rằng Mariko sắp đi xa. Anh nhìn qua phía Fujiko xin lỗi ra ngoài một lát. Fujiko đóng cánh shoji lại và chỉ còn lại hai người với nhau, biết rằng Fujiko sẽ không quay lại và họ sẽ được yên ổn một thời gian ngắn. Họ yêu nhau một cách vội vã và dữ dội. Rồi có tiếng người và tiếng chân, họ chỉ vừa thì giờ lấy lại bề ngoài bình tĩnh trước khi Fujiko bước vào qua cửa trong, ngồi với họ và Yabu rảo bước tới truyền lệnh của Toranaga phải bí mật lên đường ngay lập tức...
"Yokohama, rồi dừng lại một thời gian ngắn ở Osaka, rồi lại tiếp tục đi Nagasaki rồi trở lại Osaka và quay về đây, Anjin-san! Tôi đã cho người đi gọi đám thủy thủ của ông để lên thuyền."
Người anh bừng bừng kích động trước thắng lợi trời cho này.
"Vâng, Yabu-san. Nhưng Mariko-san... Mariko-san cũng đi Osaka, neh? Tốt hơn là nên đi với chúng tôi nhanh hơn, an toàn hơn, neh?"
"Không được, xin lỗi. Cần phải nhanh. Đi thôi! Thủy triều… hiểu không?"
"Thủy triều chứ, Anjin-san?"
"Hai, Yabu-san. Nhưng Mariko-san đi Osaka..."
"Xin lỗi, phu nhân có lệnh của phu nhân cũng như chúng tôi có lệnh của chúng tôi. Mariko-san! Bà giải thích cho ông ấy. Bảo ông ấy nhanh lên!"
Yabu tỏ ra không lay chuyển, và đêm đã khuya, không thể nào đi gặp Toranaga để đề nghị hủy bỏ lệnh được. Không còn thời gian hoặc giây phút riêng tư nào để nói chuyện gì thêm được với Mariko hoặc Fujiko, ngoài cái việc ngỏ lời trịnh trọng từ biệt. Nhưng rồi họ sẽ gặp nhau ở Osaka.
"Chóng thôi, Anjin-san", Mariko đã nói vậy.
"Lạy chúa, đừng để con mất nàng", Blackthorne nói. Mòng biển kêu quang quác trên bờ biển, tiếng kêu của chúng càng tăng thêm tâm trạng cô đơn của anh.
"Mất ai ạ, thưa Chúa công?"
Blackthorne trở về với thực tại. Anh trỏ chiếc tàu ở xa xa.
"Chúng tôi gọi các con tàu là: She Nàng..."
"Chúng tôi nghĩ về tàu, thuyền là giống cái, chứ không phải giống đực wakari mensu ka?"
"Hai."
Blackthorne vẫn còn nhìn thấy bóng dáng nhỏ xíu của đám thủy thủ của anh và cái thế lưỡng nan vô phương giải quyết của anh lại được đặt ra một lần nữa. Phải đưa họ lên thuyền, anh tự nhủ, và những người như họ, và những người mới cũng chẳng ưa gì bọn Samurai, đa số họ cũng sẽ lại là những người Thiên Chúa giáo. Lạy Chúa ở trên trời, làm sao nắm được tất cả bọn họ?
Mariko nói đúng. Gần đám Thiên Chúa giáo, mình sẽ chết.
"Ngay cả em nữa, Anjin-san ạ", đêm qua nàng đã nói vậy.
"Không, Mariko-san. Em thì không."
"Anh bảo chúng em là kẻ thù của anh kia mà, mới chiều nay thôi."
"Anh chỉ bảo là phần lớn những người Thiên Chúa giáo là kẻ thù của anh."
"Họ sẽ giết anh nếu có thể được."
"Đúng. Nhưng em... có thật chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Osaka không?"
"Thật. Em yêu anh, Anjin-san, hãy nhớ lấy, phải coi chừng Yabu-san."
Tất cả họ đều nhận xét đúng về Yabu, Blackthorne thầm nghĩ, bất kể hắn nói gì, hứa gì. Ta đã nhầm to khi gọi đám Samurai ra chỗ khác lúc hắn đã mắc kẹt. Thằng chó đẻ ấy rồi sẽ cắt cổ ta ngay khi ta không còn ích lợi gì nữa, dù bề ngoài cố tỏ ra khác. Nhưng Yabu cũng đúng thôi: ta cần hắn. Ta sẽ không bao giờ vào được Nagasaki rồi lại ra được nếu không có sự bảo vệ. Chắc chắn hắn có thể nói thêm vào để thuyết phục Toranaga. Có hắn cầm đầu, thêm hai nghìn tên cuồng tín nữa, chúng ta sẽ có thể tàn phá Nagasaki và có lẽ ngay cả Macao nữa.
Lạy Đức bà đồng trinh! Một mình ta thì ta bất lực. Rồi anh nhớ lại những gì Gyoko đã nói với Mariko về Uraga, về chuyện không nên tin hắn. Gyoko nghĩ sai về hắn, anh tự nhủ. Bà ta còn sai lầm gì nữa nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận